Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 41 Chương 2: SA BẪY

Trước Sau
Hãy bình tĩnh! Tarzan tự nhủ. Bằng chứng tội phạm của Kratzkow sắp nằm trong tay rồi. Thanh tra Glockner có đầy đủ lí do để tra còng vào tay gã.

Tarzan cố nén một nụ cười. Bộ ngực trần của hắn rịn mồ hôi chiến thắng. Sắp khải hoàn rồi đó Gaby, chiếc dây chuyền bạc mà cô bé mua tặng hắn hai tuần trước đó và tự tay đeo vào cổ hắn đang rung rinh chào đón chiến công đột ngột. Mà đột ngột quá đi chứ, khi không bốn đứa chụm đầu vào thảo ra một kế hoạch bất ngờ đưa tên cướp vào tròng. Ai dè gã dễ dàng vào tròng thiệt.

Coi, Kratzkow líu ríu dắt xe vào dựng trong ga-ra. Gã đưa tay vuốt mặt nói lí nhí:

- Anna đang ở trong nhà. Đống nữ trang vẫn còn nguyên trong đó. Hi vọng các cậu sẽ tin tôi.

Tarzan vỗ vỗ khẩu súng giắt ở thắt lưng như một tay anh chị ngang dọc ngoài vòng pháp luật. Hắn nói qua kẽ răng, mặt cố ra vẻ một tên côn đồ chuyên chích choác và chôm chỉa:

- Điều đó tùy thuộc vào nhà ngươi.

Khi Kratzkow quay gót lết tới cửa hậu ngôi nhà, Tarzan liếc sang khu vườn hàng xóm rậm rịt. Từ trong một bụi cây um tùm, hai ngón tay khẳng khiu của thằng quân sư lòi ra thành hình chữ V. “Chiến thắng!” Tarzan nghĩ thầm. Mày tiên đoán “chiến thắng” hơi sớm đấy, quân sư ạ. Nhưng quả là có lí. Bây giờ còn lo gì thất bại nữa cơ chứ?

Kratzkow bước qua ngưỡng cửa. Tarzan rút súng lăm lăm chĩa vô lưng gã, phía sau là Tròn Vo theo bén gót. Ê, bên trong mở ra một hành lang có mái vòm, hai bên toàn là tường đá sặc mùi ẩm mốc, ánh sáng hiếm hoi lọt qua ô cửa sổ nhỏ. Sàn ngôi nhà lát gỗ xưa như Trái Đất, lúc bước lên nghe tiếng động đùng đục kì quặc.

Tên cướp đi trước Tarzan hai bước. Hắn đổi giọng lẹ làng:

- Đóng cửa lại đi tụi mày.

Tròn vo thuận tay kéo rầm cánh cửa, lỡ đà té chúi nhủi vào Tarzan. Kratzkow gọi vào trong nhà:

- Anna ơi, có hai thằng mất dạy theo anh về nhà đây nè. Loại cặn bã nhất đó.

Quái, Tarzan nghĩ. Sao bỗng dưng gã lại giở giọng kẻ cả như vậy nhỉ?

Kratzkow bước tiếp, tay trái với lại tường kéo một cái cần, hình như bằng sắt xuống.

Chắc gã định bật đèn…

Không tránh nổi tai họa nữa rồi. Bản năng của Tarzan đã cảnh giác trước 30 giây nhưng làm sao kịp được. Ai mà ngờ nổi chuyện này.

Sàn nhà dưới chân hắn và Kloesen mở tụt xuống dưới.

Chiếc bẫy của quỷ vận hành nhanh như chớp.

Khủng khiếp. Trong phản xạ cuối cùng, Tarzan nhào mình ra phía trước. Hắn không nhận thấy khẩu súng đã văng đi và cú nhào quá ngắn.

Bàn tay phải của hắn vẫn tóm được miệng bẫy. Hai đầu gối va mạnh vào thành bẫy.

Giờ thì hắn treo người trên một bàn tay. Đau đớn và sợ hãi khiến hắn tê liệt, nhưng hắn vẫn thò nốt tay trái bám vào miệng bẫy. Lạy Chúa, hắn vừa trụ xong hai bàn tay bấp bênh thì cảm thấy dưới chân như đang đeo hàng tạ đá tảng. Tròn Vo tru lên phía dưới hắn:

- Á á á á…

Té ra là thằng mập trong cơn xớn xác ôm chặt lấy cặp giò Tarzan. Cái đầu tròn trịa của nó kẹp giữa hai chiếc giày thể thao đầy bụi bặm. Nó giãy giụa:

- Thế này là thế nào?

Tarzan đã bị đầy vô đường cùng lại còn… mạt lộ hơn. Với trọng lượng của Tròn Vo đeo cứng dưới chân, hắn cố vận hết công lực trong người nhích hai bàn tay lên từng centimet.

Cố đu người lên! Cố đu lên! Lên nào! Hắn gắng sức. Tuyệt vọng.

Có Tròn Vo đeo thêm ở chân thì tài thánh gì đu lên nổi.

Ấy thế mà Tarzan vẫn nhích lên được từng centimet một, với Tròn Vo đeo dưới chân.

Khi đợi hai mắt hắn thò khỏi miệng hố, Kratzkow mới cúi xuống cười thật đểu:

- Hề hề, mày khỏe đấy nhãi ranh. Nhưng làm sao qua mặt được đàn anh chớ? Tao sẽ cho tụi mày chết đói và rữa xác ra dưới đó. Ngữ chúng mày đòi diệt được tao ư?

Năm ngón tay của gã chụp vào cổ Tarzan.

Phựt! Tưởng như có một lưỡi dao chém vào gáy hắn.

Sợi dây chuyền kỉ niệm Gaby tặng bị đứt tung. Tên lưu manh cầm chiến lợi phẩm khoái trá. Gã nhấc một chân lên cao và dồn toàn bộ sức nặng dận vào bàn tay trái của Tarzan.

Hắn cắn răng nén một tiếng rên dù cơn đau buốt tới tận óc. Tay trái hắn hầu như tê dại. Dưới chân hắn là bóng tối hun hút. Độ sâu bao nhiêu chứ? Đành phải phó thác cho mệnh trời thôi.

- Willi, buông tay và nhảy sang trái. Kẻo tao rơi đè lên mày đó.

- Cááái gììì? Tao… không bám nổi nữa.

Kratzkow dận gót giày lên bàn tay còn lại của Tarzan như muốn nghiến nát các ngón tay. Khỏi cần gã xua đuổi, Tarzan thả hết hai tay. Hắn cố xoay người rơi sang phải để đề phòng Tròn Vo có thể bị đè bẹp.

Một cú rơi tự do xuống hố sâu vô định. Tarzan giơ hai tay ra phía trước.

Tròn Vo quýnh quáng buông tay. Phước ba đời cho thằng mập, nó chỉ rơi đúng một mét là mông nện xuống sàn đá. Té ra cái hố cạn chưa đến nỗi phụ người lành. Tuy nhiên nó quá ê ẩm nên kêu quàng quạc.

Tarzan kịp thời co gối lại, cho hai bàn chân xuống trước nên rớt nhẹ như một con mèo. Cái đầu Kratzkow vẫn lờ mờ trên miệng hố, từ đáy hố lên đó ít nhất là ba mét. Gã cười nhăn nhở:

- Hê hê, tao sẽ chôn sống tụi bay.

- Cửa bẫy lập tức bít kín. Quanh hai quái lúc này toàn bóng tối.

Tròn vo ngưng rên rỉ, thều thào:

- Tarzan ơi!

- Tao đây.

- Chiếc giày bên trái của mày thúi hoắc

- Sao?



- Tao đoán là lúc bước vô sân, mày đạp nhằm *** chó. Mũi tao hồi nãy lỡ dí vào gót giày mày đến giờ vẫn chưa hết thúi.

- Dẹp chuyện *** đái đi Willi. Thằng khốn nạn đã xéo lên cả hai tay tao và giựt đứt sợi dây chuyền của tao còn đáng nói hơn nhiều. Tao sẽ đánh nó tím người lại để rửa hận. Mày có bị sao không, ngoài mùi *** hả?

- Hừ hừ, mông tao tím bầm. Nhưng không hề gì, đêm nào tao lại chẳng ngủ nghiêng chớ. Hi vọng tụi mình rớt xuống hầm chứa thực phẩm để khỏi trở thành con ma đói, đại ca nhỉ?

- Đói là cái chắc, đừng mơ mộng viển vông. Mày có diêm quẹt không?

- Tao là thằng ghiền thức ăn chớ không ghiền thuốc lá.

Tarzan nghĩ thầm. Ông Địa còn đùa được là cái mông chưa đến nỗi nào. Hắn thở dài rồi giơ một tay ra trước, tiến lên hai bước, bàn tay chạm phải một bức tường ẩm đầy rêu.

Tarzan nhăn mặt trong một giây. Cũng may mười ngón tay của hắn chỉ thốn chớ không bị giập nát. Mười ngón tay vẫn cử động được. Những ngày gian khổ tập thêm Không Thủ Đạo đã làm tay hắn cứng như thép. Gặp người bình thường, bị hai cú gót giày ấy kể như tiêu.

Hắn sờ soạng đủ bốn góc tường rồi tuyên bố:

- Chúng ta bị giam trong căn hầm vuông vức. Mỗi chiều khoảng bốn bước chân. Tường xây bằng gạch kiểu mấy trăm năm trước.

- Đại ca coi có con chuột cống nào không?

- Im nào, Willi!

Tiếng bước chân nện cồm cộp bên trên làm hai đứa im thin thít. Trời ạ, thằng man rợ Kratzkow đang chuồn ra cửa hậu.

*

Gaby áp hai tay lên má. Giây phút chờ đợi hồi hộp khiến cô bé cảm thấy người nóng bừng bừng. Ôi lạy Chúa! Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Karl sốt ruột:

- Sao lâu thế nhỉ?

Chúng tiếp tục đợi. Con Oskar nằm duỗi dài lim dim mắt. Bất ngờ tiếng Karl vang lên:

- Coi kìa, Gaby.

Cửa phía sau nhà mở ra. Kratzkow vọt nhanh như chớp. Gã dừng chân ở ga-ra vớ vội một cái xẻng rồi chạy ra sau vườn. Gã bắt đầu đào bới đằng sau một bụi cây. Chưa hết một lớp đất mỏng, lưỡi xẻng đã chạm nắp một hộp thiếc lớn hơn hộp giày. Gã cặp nách hộp thiếc biến vô nhà.

Máy Tính khẳng định:

- Đó là tang vật ăn cướp. Trời đất ạ, bộ lúc tiến hành điều tra gã, ba của bạn quên cho khám khu vườn ư?

- Ông thẩm phán cho rằng gã chỉ có những dấu hiệu nghi ngờ thôi, nên không kí giấy khám nhà cho lực lượng cảnh sát.

- Đáng tiếc quá. Tuy nhiên cuối cùng nhờ sự nghi ngờ của bố già Glockner mà tụi mình nhào vô vụ này. Chỉ còn tí teo nữa, gã sẽ bị lòi tẩy là cái chắc. Ơ, mà sao không thấy Tròn Vo ra vườn báo hiệu cho tụi mình như kế hoạch tác chiến nhỉ? Đáng lẽ nó phải làm chuyện đó để chúng ta gọi điện cho ba của bạn cơ mà.

- Bạn không thấy Kratzkow có vẻ cuống cuồng sao?

- Có gì lạ đâu Gaby, gã bị hai tên choai choai cỡ đàn em hạ đo ván thì mất hết thể diện lưu manh đàn anh mà.

Hai quái lại quan sát ngôi nhà. Mỗi phút trôi qua dài như thế kỉ. Con Oskar hé mõm cười trong giấc ngủ mê, bất chấp hai em kiến du lịch trên đám lông bụng.

Cửa sau nhà lại mở toang. Ít ra phải thế chứ. Gaby hoan hỉ. Nhưng rồi cặp mắt xanh của cô mở lớn bàng hoàng. Lạy Chúa, hai kẻ vừa bước ra đâu phải là Tarzan và Kloesen mà là Krattzkow và ả bồ của gã. Trên hai tay gã là hai cái va-li nặng trịch, còn ả Anna thì cũng khệ nệ với một cái va-li nhỏ hơn và một túi du lịch căng cứng không kéo nổi khóa.

Tên lưu manh hối hả đi tới ga-ra. Khi chiếc BMW được gã de lại cũng là lúc mọi hành lí nằm gọn trong cốp.

Anna Varero đã thay quần áo đỏm dáng, đầu cài lược như sắp đi chơi xa. Gaby hoảng hồn khi thấy ả quăng đồ đạc lên băng sau xe BMW:

- Chết rồi, chúng bỏ chạy. Không biết đại ca và Ông Địa bị tai họa gì kìa?

Máy Tính cũng biến sắc:

- Cha chả, có chuyện không lành đây. Nhưng…

Chiếc BMW rồ máy lùi ra phố chạy một mạch về hướng trung tâm. Con Oskar bây giờ mới chịu tỉnh ngủ. Nó chồm lên ngó dáo dác khiến Gaby không còn biết sợ nữa. Cô bé bật dậy như lò xo, leo qua rào, chạy thẳng vào sào huyệt tên cướp. Khỏi cần nói, Karl vội vàng ẵm Oskar bỏ qua rào rồi lao theo. Trái tim của hai đứa như bị ai bóp nghẹt. Chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà hắc ám này?

Gaby vặn nắm cửa sau. Trời ơi, cửa không khóa chứng tỏ bọn lưu manh đã “giải quyết” xong số phận của Tarzan và Kloesen nên tự tin bỏ vườn không nhà trống đây mà.

Mắt Gaby rưng rưng. Cô nghẹn lời trong khi Karl bình tĩnh hơn. Nó khum hai tay trước miệng gào lớn:

- Tarzan? Willi? Các bạn có ở đây không nào?

Ngay lập tức, giọng Tarzan nghe âm âm như vọng lên từ lòng đất:

- Tụi tao ở dưới này. Trong một hầm giam cổ. Phải cẩn thận khi bước lên cửa cái bẫy, con mắt phải tập trung ngó xuống sàn. Này Karl, cần đóng mở cửa cái bẫy ở đâu đó bên trái, chỗ vách tường. Nghe tao nói không…

*

Hai hiệp sĩ sa cơ Tarzan và Tròn Vo thoát khỏi ngục tối nhờ quân sư Karl tìm được một cái thang trong phòng kho cạnh buồng tắm. Khẩu súng rớt xuống hố cũng được Tarzan thu hồi. Bi kịch còn lại lúc này chỉ là bộ mông tê tái của Tròn Vo, thằng mập luôn miệng kêu đau.

Rồi Tarzan lấy chiếc máy ghi âm mini trong ba-lô vẫn đeo sau lưng ra.

Tarzan bảo Gaby:

- Dù sao tụi mình cũng đã có lời thú tội của gã trong máy ghi âm rồi. Sẽ có ích cho chú Glockner đó.

Không đợi đại ca nhắc nhở tiếp, cô bé phôn liền đến Tổng nha cảnh sát. Giọng cô thật dễ thương. Còn phải hỏi, không thỏ thẻ thì liệu hồn với thanh tra Glockner.

- Tụi con đợi ba ở đây, ba yêu quý nhé.

Cô bé nói nốt và bỏ máy.

Tarzan hồi hộp hỏi liền:



- Sao? “Ổng” có cạo đầu tụi mình không Gaby?

- Ba mình rên đúng hai lần, rồi thở dài ba lượt. Nhưng xét cho cùng cuộc phiêu lưu của chúng ta là vì công lí. Ai mà nỡ giận chứ?

Tarzan đặt tay lên vai Gaby, nhưng nói với cả Karl:

- Thật sung sướng vì bọn mình có bốn đứa. Không có hai bạn thì mình và Willi vẫn còn ở dưới kia.

Máy Tính cười tủm tỉm:

- Suýt chút nữa là chia lìa TKKG. Quý vị biết không, chúng ta đang đứng trong ngôi nhà cổ nhất thành phố. Nơi mà nhà khảo cổ học viết cuốn sách không hề hay là trong ngôi nhà của tên đao phủ lại có một hầm chìm giam tội nhân.

Tứ quái không chờ đợi lâu. Xe cảnh sát lăn bánh vào cổng nhanh hơn chúng tưởng. Gaby tung cửa sau nhà, sà vào vòng tay một người đàn ông mặc thường phục đi trước một lô cảnh sát. Cô reo hớn hở:

- Ba! Ba đây rồi!

*

Cảnh sát lục soát khắp ngôi nhà nhưng uổng công. Kratzkow và ả bồ của gã đã phủ luật im lặng lên mọi đồ đạc còn sót lại. Ông thanh tra kẹp chiếc máy ghi âm của Tarzan dưới nách nói lớn:

- Từ những lời tự thú của Kratzkow, chúng ta sẽ phát lệnh truy nã gã. Người đàn ông bị gã bắn ở Salzbung tuy sống sót nhưng suốt đời tàn phế. Viên đạn làm một phần thân thể nạn nhân bị liệt.

Tarzan nói:

- Gã là kẻ vô lương tâm. Gã chẳng những suýt xéo nát các ngón tay của cháu mà còn định cho tụi cháu chết đói dưới hầm nữa.

Tròn Vo phụ họa:

- Thực là tàn ác. Trong mọi cái chết thì chết đói là kinh khủng nhất.

Một nụ cười tủm thoáng lướt trên mặt ông thanh tra trước khi ông nói:

- Thắng lợi của các con sẽ trở thành thắng lợi hoàn toàn. Trước mắt, ngôi nhà này sẽ bị cảnh sát theo dõi. Riêng việc các con nhúng tay vào vụ này phải được giữ bí mật tuyệt đối trước báo chí. Chú không muốn dư luận rùm beng và thằng Kratzkow đọc báo biết mình bị lừa. Đòn trả thù tiểu nhân của gã làm sao các con đối phó được. Vậy hãy giữ miệng, nghe chưa?

Cả đám gật đầu và chia tay thanh tra Glockner.

Ra ngoài đường, Tarzan mỉm cười hỏi Gaby:

- Lúc tụi mình mất tích, Gaby có lo không?

- Không lo lắm. Mình định quay về nhà, nhưng Karl bảo phải lo tìm hai bạn đã. Quả nhiên điều đó là cần thiết.

Karl nghe vậy, nhe răng cười:

- Chẳng lẽ mình nhầm sao? Mình chưa bao giờ thấy Công Chúa mặt tái nhợt đi như thế, và nàng vọt qua rào mới nhanh làm sao?

Tròn Vo hùng hồn tuyên bố:

- Không có hai bạn thì tụi này đã đào một đường ngầm dưới đất bằng tay và chui lên ở vườn như lũ chuột chũi rồi.

Gaby cười, khoe cái răng khểnh xinh xinh:

- Đường ngầm bạn chui lọt thì tàu điện ngầm cũng qua được. Mà đường rộng như vậy thì bạn đào đến già vẫn chưa xong đó Willi.

Tròn Vo nhảy phốc lên yên nhưng cái mông dựng lẹ:

- Ôi, đau khổ. Mông ê ẩm kiểu này chắc tôi phải đạp xe trong tư thế đứng, các ngài ạ. Hừ hừ, tôi mà tái ngộ Kratzkow thì… tôi sẽ lẻn đến sau lưng gã… và tống một cú đá kinh hồn nhất của mọi thời đại.

Tarzan mỉm cười:

- Bớt hung hăng đi Tròn Vo, trước sau gì cũng đụng độ gã. Tao dám cá là Kratzkow vẫn còn ở lại thành phố chớ không ra ngoại quốc. Vì các lí do: Thứ nhất, gã không đủ tiền, cứ nhìn căn nhà ma quái rêu phong mục nát lẫn chiếc BMW tơi tả của gã là khắc biết. Thứ hai, gã bị kẹt ả bồ. Thứ ba, ở đây gã dễ bề liên lạc với thế giới bọn anh chị. Chính bọn anh chị sẽ tìm cho gã sào huyệt mới. Ô-kê?

Tròn Vo khen:

- Suy luận sắc bén lắm, có thể cứa đứt đôi người chứ bỡn.

- Từ giờ trở đi tao với mày tính sổ với gã. Gã mắc nợ tao các cú giẫm vào tay. Lại còn cướp sợi dây chuyền nữa. Còn Willi sẽ dùng mông của Kratzkow để tập sút bóng.

Gaby gật đầu:

- Rất có lí. Tụi mình sẽ tìm gã. Nhưng tìm đâu, ở nhà ai, bằng cách nào? Tụi mình chẳng thấy một mảy may dấu vết.

Tarzan ngoái nhìn ngôi nhà đao phủ:

- Như chúng ta biết, Kratzkow đã ngồi chơi xơi nước trong cái nhà ấy suốt hai năm liền nhờ tiền lao động cật lực trong nghề hầu bàn của Anna Varero. Nhàn cư vi bất thiện khỏi cần bàn. Chắc chắn gã đã tụ tập đám bất hảo nhiều lần tại sào huyệt. Ai có thể biết những người lui tới căn nhà này với Kratzkow. Ai hả quân sư?

Karl nhún vai:

- Đại ca định đề cập đến ông cụ hàng xóm mà tao quen à?

- Đúng vậy. Ông cụ là người thế nào?

- Ông cụ cực kì dễ mến. Một tay chơi cờ vua thuộc loại siêu và có một thời tuổi trẻ bôn ba khắp chốn. Đó còn là một nhà sinh vật học nữa. Nhưng không phải là thầy giáo.

Tròn Vo hoan hỉ:

- Thế thì tao mến lắm đó.

Tarzan hỏi tiếp:

- Vậy tụi mình làm quen chớ chờ đợi gì nào. Con mắt ông cụ còn đáng tin cậy chứ?

- Không đáng tin cậy sao nhìn rõ quân cờ vua. Nào, chúng ta dắt xe đạp vào cổng nhà ông cụ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau