Quyển 42 Chương 3: ĐỐI MẶT VỚI QUÁ KHỨ
Một lần nữa hoa lại tàn.
Lutz Roder, kẻ không hề biết mình còn có một cái tên nữa là “Cá Mực” thản nhiên lấy những bông hoa đã héo ra khỏi mộ và thay vào bằng những bông hoa tươi tắn mới mang đến. Ngay lập tức, tuyết đã lấm tấm trắng trên những cánh hoa.
Roder ngồi trước ngôi mộ người vợ trong khung cảnh hoang vắng đến rợn người. Ông ta lẩm bẩm:
- Tôi rất đau khổ khi thấy em phải nằm sâu dưới lòng đất giá buốt. Tôi thề sẽ trả thù cho em, Christine à.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Roder lẳng lặng lê gót khỏi nghĩa địa buồn hiu. Coi, ông ta cao gần hai mét nhưng gày đét, hai cánh tay dài lòng thòng như hai cái vòi cá mực. Phải nói rằng ông ta quá hốc hác và càng tiều tụy hơn bởi bộ râu quai nón không buồn cạo. Ông lững thững đi đến chiếc Opel ở bãi đậu như một bóng ma.
Giờ này thì về nhà để làm gì hả? Chẳng có ai chờ ông ta ở đó. Vậy thì loanh quanh phố xá để giết thời gian chứ sao. Trời hỡi, mình chưa già mà đã tự hưu non sớm quá. Christine chết đã được hai năm. Hai năm đối với ta trần gian hết còn ý nghĩa gì.
Roder khởi động xe. Chiếc Opel cũ kĩ lăn bánh rề rề. Ông ta cảm thấy rùng mình khi xe chạy qua một ngôi nhà xám xịt. Ngôi nhà u ám kia đích thị là một trường huấn nghiệp cho những người lớn tuổi.
Một người đàn ông ôm cặp, chân trái đi khập khiễng, lừng lững thân thể hộ pháp đi ra từ ngôi nhà xám và rẽ phải, vào trong thành phố. Tóc của gã bù xù một màu đỏ hung.
Roder đứng tim. Ông ta ôm chặt tay lái cho xe vượt qua gã tóc đỏ và ngoái đầu nhìn kĩ. Lạy Chúa, hai bàn tay cầm vô-lăng của ông ta run bần bật như sắp lên cơn động kinh. Còn phải hỏi, oan gia gặp oan gia. Suốt năm năm nay Roder chỉ chờ cơ hội này, không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà hôm nay kẻ thù không đội trời chung của ông ta lại lù lù trước mắt.
Đèn hiệu giao thông chuyển màu đỏ. Roder thắng xe cháy đường, hai bánh trước chờm cả lên phần đường dành cho người đi bộ. Gã tóc đỏ lại hiện ra. Gã ung dung đi ngay trên phần đường ấy, trước mũi xe của Roder khiến ông ta hoảng hốt cúi gằm mặt theo phản xạ.
Ba giây sau Roder rủa mình tưng bừng.
“Mẹ, sao mình lại ngu như chó thế. Thằng đó đâu biết mặt mình. Chỉ có mình biết mặt gã, nhờ một sự tình cờ cách đây năm năm, sau khi Christine bị tai họa thảm khốc. Gã tên là Otma Senbic, kẻ đã làm cho vợ ta bị thương và tàn phế cho đến chết. Ta đã thề phải moi tim gã…
Roder tìm được một chỗ trống trên bãi đậu xe. Senbic rõ ràng đang đi tới bến xe buýt. Roder phải đuổi theo muốn hụt hơi mới bám dính gót chân khập khiễng nhưng nhanh như cheo của gã. Tại bến đã có một đám đông chờ xe.
Roder giả vờ châm một điếu thuốc lúc Senbic lách qua ông ta để chen lên phía trước. Hừ hừ, chiếc áo măng-tô của gã tóc đỏ bốc một mùi khó chịu của thuốc tẩy kiến Cá Mực đi sát rạt gã phải buồn nôn. Cái mùi nghĩa địa đó làm Roder như nhớ lại cuốn phim dĩ vãng.
Gã không thể biết mình – Roder lại nghĩ – Hay là gã có biết? Hôm chín tháng chín đó gã tình cờ tới cướp ở nhà ông ta hay là đã có sự chuẩn bị? Gã có biết buổi sáng đó ông ta đi vắng không? Chắc chắn là không, vì buổi trưa vụ cướp mới xảy ra. Nhưng dù hồi đó gã có biết mình thì giờ đây gã cũng không thể nhận ra vì mình đã thay đổi quá nhiều, ốm o gày guộc thế này. Mà tên đao phủ Senbic cũng đâu có hơn gì mình nào, gã tuy đô con nhưng nước da xanh mét, nước da của một thằng ở tù. A, té ra mày đang là phạm nhân được cải tạo tốt nên có một chút “lộc” tự do trong vòng quản chế để học nghề ở ngôi trường xám xịt kia…
Cuốn phim dĩ vãng tiếp tục loang loáng trong cái đầu chai sạn của Roder. Hồi đó gã tóc đỏ lãnh án tám năm tù giam, nhưng vì một vụ khác. Gã đã bị nhốt trong tù khi Roder phát hiện gã chính là kẻ đã hãm hại Christine yêu dấu của ông ta.
Roder cắn môi. Senbic là người đầu tiên lên xe. Gã chen lấn suýt làm ngã một bà cụ để lên xe trước. Chó má thật. Gã bị tám năm tù mà sao mới năm năm, các giám thị đã tạo điều kiện cho gã được tự do chứ?
Mày đã lừa được lũ cai tù bằng cách vờ vịt cải tạo tốt ư? Được thôi, nhưng mày không lừa được tao đâu! Roder quăng điếu thuốc xuống tuyết và cũng bước lên xe.
Trong xe buýt khí hậu thậm ấm áp. Ông ta lướt qua mặt Senbic mà không cần nhìn gã. Xe chạy. Cá Mực ngồi phía sau, cách Senbic hai hàng ghế và dòm chằm chằm vào cái gáy đầy sẹo của gã. Ông ta thầm cảm ơn vợ đã linh thiêng cho ông ta gặp lại kẻ đã gây ra cái chết của bà.
*
Trong khi Tứ Quái còn đang bần thần chưa biết xoay xở như thế nào về tình trạng “ông chú” vượt ngục Fluto thì vành tai của Oskar vểnh lên. Nó “hực, hực” vẻ như muốn báo động.
- Có người đến.
Giọng Gaby thảng thốt. Bốn đứa nghe loáng thoáng tiếng đàn ông xì xào và tiếng giày trên cành khô răng rắc. Nhanh như cắt, Karl lủi ra sau những bụi cây. Rồi nó quay lại, mặt tái mét:
- Suỵt, có hai cảnh sát đang theo dấu chân đi đến chỗ này.
Gaby choáng váng. Cô không dám nhìn người tù đang thở hắt ra khó nhọc. Đôi mắt xanh của cô hướng sang Tarzan:
- Mình năn nỉ bạn đấy, Tarzan. Bạn hãy làm một điều gì đó để cứu chú Fluto đi chớ.
- Bình tĩnh, Gaby. Có thể tụi mình sẽ đánh lừa được họ.
Nói vậy rồi Tarzan chợt băn khoăn: như thế là mọi việc đã được quyết định. Không biết việc hắn đang làm có đúng không nhỉ? Hắn đi ra khỏi lùm cây rậm rạp, bụng bảo dạ phải thật bình tĩnh.
May phước cho Fluto, tám dấu chân của lũ trẻ và dấu chân Oskar đã xóa mọi dấu vết của ông ta.
Đã thấy hai viên cảnh sát xuất hiện ở khoảng cách 50 mét. Chà, một người mặt đỏ gay như vừa mới uống bia xong, cứ xoa xoa cái bụng bia đồ sộ của mình. Người thứ hai thư sinh hơn, giá như không mặc đồng phục cảnh sát, Tarzan dám tưởng lầm là một sinh viên thất nghiệp.
Tarzan nói khẽ với các bạn:
- Phải thật tự nhiên nghe.
Bốn đứa nối nhau lần lượt tiến ra. Viên cảnh sát bụng bự chống nạnh nhìn chúng. Tarzan vui vẻ:
- Chúng tôi xin đầu hàng. Nhưng chúng tôi chỉ tiết lộ nơi ẩn náu của bọn hươu nếu được ở cùng một buồng giam với chúng.
Tròn Vo cười thích thú:
- Tất nhiên với điều kiện phải có chỗ để thổi nấu ạ.
Ông bụng bia nhắc nhở:
- Các cháu biết chứ, không được cho chó chạy lung tung trong rừng, phải có xích tử tế.
- Tụi cháu có dây xích đấy chứ ạ. Hơn nữa, con Oskar của tụi cháu nhát lắm.
- E… hèm, đừng giấu ta. Các cháu đi đặt bẫy phải không?
Tarzan nghiêm nghị hẳn:
- Bác nói vậy là xúc phạm tới tụi cháu đó. Tụi cháu chưa bao giờ làm hại súc vật. Gaby đây còn là hội viên Hội những người bảo vệ súc vật nữa kia. Và con Oskar là chó đánh hơi, vốn là của thanh tra Glockner. Bác tin tụi cháu đi, nếu tụi cháu mà thấy ai đặt bẫy, kẻ ấy sẽ ăn đòn. Tụi cháu tới đây là để đem thức ăn cho bầy chim rừng thôi.
Viên cảnh sát trẻ nhìn Gaby, vồn vã:
- Té ra em là con gái của ông thanh tra. Anh cũng đã trông thấy em mấy lần khi anh có việc lên Tổng nha.
Gaby cười:
- Vâng, em cũng hay lên cơ quan ba em.
Ông bụng bia nghiêm giọng:
- Các cháu nên giải tán. Có một tên tù trốn trại. Chúng tôi đang tổ chức truy lùng. Hồi nãy phát hiện ra dấu chân ở đây, chúng tôi tưởng gã đang được đồng bọn bao che. Các cháu có gặp ai trong rừng không?
Cả bốn đứa lắc đầu quầy quậy. Tarzan lựa lời:
- Tụi cháu rất thông thổ vùng này, nhưng chẳng thấy ai. Có điều tụi cháu chưa sang bên kia rừng vùng Stettenborn.
Ông bụng bia chống tay vào thân cây dẻ thở phì phò, bảo với người đồng nghiệp trẻ:
- Thấy chưa Felic, tôi đã nói trước mà. Thằng Fluto đã chuồn về thành phố từ khuya rồi. Tìm ở đây chỉ mất công toi. Mà chân tôi… úi da, lại sưng phồng lên rồi.
Tarzan cười:
- Bác và anh Felic cứ tiếp tục truy tìm nhưng đừng làm cho chim chóc trong rừng sợ hãi mà nhịn đói đó.
Nghe nhắc đến “đói” là ông bụng bia tỉnh táo hẳn. Giọng ông tươi tỉnh:
- Này Felic, gần đây có quán ăn. Mình vào đó kiếm gì ăn cho ấm bụng đã.
Hai viên cảnh sát quay gót bỏ quên lại một nhân vật đang thèm được… đi theo. Thì… Tròn Vo chớ ai. Nó thở dài đánh thượt và cũng thấy đói cồn cào.
*
Chiếc xe buýt chạy xuyên thành phố và dừng ở tất cả các trạm để rước khách. Trên xe là hai kẻ thù một mất một còn. Roder đã mua vé tới cuối chặng. Ông ta cần tìm hiểu vì sao Senbic chỉ ở tù có năm năm mà đã được tha. Có lẽ gã chưa thể được tha, mà chỉ là tạm tha để đi học nghề trước khi ra tù chăng? Chắc gã đã đánh lừa được các quản giáo để họ tưởng rằng gã đã được thực sự ăn năn hối cải. Hừ, một tên sát nhân. Christine của Roder đã chết sau ba năm bị gã làm cho tàn phế…
Không, nhất định ông ta phải trừng trị gã một cách đích đáng.
Xe buýt chạy một vòng ở phía tây thành phố, tới gần nhà ga xe lửa, sau đó lại chạy về hướng bắc, ra vùng ngoại ô đến gần khu trại tù. Từ đây vào trung tâm thành phố chừng mười lăm cây số.
Khu tường vây bọc nhà cao tới bốn mét, xây bê-tông kiên cố. Roder vô cùng kinh ngạc khi thấy tới điểm đỗ trước cổng nhà tù tên Senbic vẫn ngồi yên vị trí. Gã mắc cỡ vì quá đông hành khách nên không dám xuống chăng?
Bến đậu thứ hai cách nhà tù cỡ một cây số. Senbic xuống xe ở đây. Ngó gã vờ vịt đứng xớ rớ ở lề đường như muốn vẫy nhờ xe quá giang mà Cá Mực Roder sôi gan.
Nhưng khi xe buýt vừa lăn bánh là gã tóc đỏ rảo bước đi một mạch về phía trại giam.
*
Lúc hai viên cảnh sát đi khuất, Tứ quái mới hoàn hồn. Giọng Karl uể oải:
- Mình lo lắm. Tụi mình đang làm một việc rất mạo hiểm.
Gaby chẳng thèm quan tâm đến lời trách móc của quân sư. Cô bé nháy mắt chọc Tarzan:
- Té ra bạn cũng vào bậc siêu cuội đấy nhỉ.
Tarzan cười độp lại:
- Vẫn còn thua vị nào đó tính mê hoặc cảnh sát tới nỗi họ quên cả nhiệm vụ.
Gaby cười vang. Cô khoác vai Tarzan:
- Bạn cừ lắm, không chê vào đâu được. Ngày mai tụi mình sẽ đem thức ăn cho bầy chim quá đông ở đây.
Tròn Vo lại được dịp than thở:
- Trời, ước gì mình biến thành chim. Chúng còn có người lo cho ăn uống, còn mình đây thì sao chớ?
Bốn đứa quay về chỗ rừng rậm có cây thông cổ thụ. Tarzan vạch đám lá thông tin liền:
- Có hai cảnh sát đến đây tìm chú đó. Tụi cháu đã đánh lừa họ. Như vậy là tụi cháu đã quyết định đứng về phía chú. Tụi cháu sẽ lo nơi ăn chốn ở cho chú. Còn việc chú định làm, hãy để cả nhóm giải quyết. Chú mà không tuân theo các điều kiện của tụi cháu là buộc lòng tụi cháu sẽ phải báo cảnh sát. Ai mà biết những điều chú nói về lão Cá Mực kia là thật hay giả. Tụi cháu sẽ tự đi tìm sự thật. Nếu những điều chú kể là đúng thì tốt, còn nếu không, chú sẽ sớm kết thúc chuyện đi tìm tự do này. Đấy là ý kiến của cả nhóm về chú.
Fluto run rẩy cố níu một cành thông để đứng dậy:
- Chú thề một lần nữa là không mưu sát bất cứ ai hết.
Karl lúng túng ngó các bạn:
- Bây giờ chúng ta sẽ đưa ông ấy đi đâu đây?
Không thể giấu Fluto ở kí túc xá hoặc tầng hầm nhà Petra – Tarzan nghĩ thầm.
Gaby cất giọng nhẹ nhàng:
- Dù sao chú ấy cũng cần được tịnh dưỡng dưới một mái nhà nào đó. Ở mãi nơi rét mướt này thật là nguy hiểm. Lại còn phải mua thuốc giảm sốt nữa.
- Thuốc thì khó gì. Gay nhất là tìm cho được một chỗ ở ấm áp kìa.
Tròn Vo vừa nhằn móng tay vừa nói:
- Có lẽ mình sẽ có cách giải quyết chuyện này.
Cả sáu con mắt nhìn Tròn Vo chằm chằm. Nó nhún vai nói thủng thẳng:
- Vừa rồi ba mình đã ngưng vụ mua cổ phiếu của thị trường chứng khoán để chuyển qua đầu tư vô bất động sản. Bất động sản ở đây cụ thể là một cái nhà. Việc ba mình bỏ chơi cổ phiếu, mình và mẹ mình hết sức ủng hộ. Trời hỡi, đầu tư vô thị trường chứng khoán sập tiệm khơi khơi. Vì vậy thà sử dụng số tiền lời để mua nhà còn chắc ăn hơn…
Tarzan sốt ruột:
- Vào ý chính đi, ông tướng. Dài dòng quá rồi đó.
- Thì tao sắp nói đây, đại ca. Gia đình mình có một cái nhà ở Kleinfeld, hiện chưa có ai ở cả. Tuy nhiên trước sau gì “ông già” mình cũng thuê thợ đến tân trang lại để cho thuê, chẳng hạn làm lại nhà vệ sinh, nhà bếp v. v… Tụi mình có thể tranh thủ thời gian còn trống này để đưa ông… tù vượt ngục này về đó.
Gaby reo lên sung sướng:
- Tuyệt quá. Bạn có thể kiếm được chìa vào nhà không?
- Không biết nữa. Có khi ông già tôi đã giao cho thợ rồi.
Tarzan bàn:
- Khỏi cần chìa. Có đại diện nhà Sauerlich đây rồi, mình cứ phá cửa mà vào thôi. Được chớ, ông chủ?
Máy Tính kêu trời:
- Tội tụi mình càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Thọat tiên là lừa dối nhà chức trách. Giờ thì phá cửa đột nhập vào nhà người khác. Còn thêm tội gì nữa thì đủ để lãnh án chung thân đây?
Tarzan nắm tay Máy Tính trấn an:
- Tụi mình đã nhất trí sẽ điều tra làm sáng tỏ vụ Fluto. Ông ấy đã cứu mạng Gaby và Oskar. Và ông ấy đáng được tụi mình xem xét, giúp đỡ mà Karl. Không lẽ giờ tụi mình lại bó tay vì chuyện cỏn con này sao?
Tròn Vo huýt sáo:
- Đả thông tư tưởng xong chưa? Nghe nè. “Căn lều” bỏ không của hãng Sauerlich ở phía đầu thị trấn. Nếu tôi không nhầm thì là số nhà 100, phố Stettenborn. Con số 100 là con số mà tôi hằng nằm mơ nên không bao giờ quên được. Nếu tôi có một trăm thỏi sô-cô-la giấu dưới gậm giường thì lúc nào tôi cũng yên tâm hoàn toàn.
Gaby sửng sốt:
- Vậy hả. Các bạn biết không, phố Stettenborn nằm ngay chỗ xe buýt đỗ đó.
Tarzan đấm vào lòng bàn tay:
- Vậy thì chúng ta lên đường ngon lành. Nào, tôi và Tròn Vo sẽ đi trước thăm dò, còn Karl và Gaby cố gắng dìu Fluto đến bìa rừng theo con đường nhánh để khỏi bị lộ. Vậy nha!
Gaby gật đầu:
- Tụi này sẽ đợi hai bạn dưới tán cây lớn. Hai bạn sẽ đón và đưa chú ấy vào nhà còn mình thì bay ngay ra cửa hàng mua thuốc giảm sốt. Ồ, nhưng mình có ít tiền lắm. Các bạn có nhớ chuyện đó không?
Bốn đứa vét sạch túi. Số tiền gom được thừa sức mua các loại thuốc cần thiết.
Người tù run rẩy nhìn hết đứa này sang đứa khác. Ông ta thều thào:
- Các cháu tốt quá. Các cháu sẽ không phải ân hận về việc làm của mình đâu.
Mười phút sau, Tarzan và Tròn Vo đã đối diện phố Stettenborn.
Lutz Roder, kẻ không hề biết mình còn có một cái tên nữa là “Cá Mực” thản nhiên lấy những bông hoa đã héo ra khỏi mộ và thay vào bằng những bông hoa tươi tắn mới mang đến. Ngay lập tức, tuyết đã lấm tấm trắng trên những cánh hoa.
Roder ngồi trước ngôi mộ người vợ trong khung cảnh hoang vắng đến rợn người. Ông ta lẩm bẩm:
- Tôi rất đau khổ khi thấy em phải nằm sâu dưới lòng đất giá buốt. Tôi thề sẽ trả thù cho em, Christine à.
Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Roder lẳng lặng lê gót khỏi nghĩa địa buồn hiu. Coi, ông ta cao gần hai mét nhưng gày đét, hai cánh tay dài lòng thòng như hai cái vòi cá mực. Phải nói rằng ông ta quá hốc hác và càng tiều tụy hơn bởi bộ râu quai nón không buồn cạo. Ông lững thững đi đến chiếc Opel ở bãi đậu như một bóng ma.
Giờ này thì về nhà để làm gì hả? Chẳng có ai chờ ông ta ở đó. Vậy thì loanh quanh phố xá để giết thời gian chứ sao. Trời hỡi, mình chưa già mà đã tự hưu non sớm quá. Christine chết đã được hai năm. Hai năm đối với ta trần gian hết còn ý nghĩa gì.
Roder khởi động xe. Chiếc Opel cũ kĩ lăn bánh rề rề. Ông ta cảm thấy rùng mình khi xe chạy qua một ngôi nhà xám xịt. Ngôi nhà u ám kia đích thị là một trường huấn nghiệp cho những người lớn tuổi.
Một người đàn ông ôm cặp, chân trái đi khập khiễng, lừng lững thân thể hộ pháp đi ra từ ngôi nhà xám và rẽ phải, vào trong thành phố. Tóc của gã bù xù một màu đỏ hung.
Roder đứng tim. Ông ta ôm chặt tay lái cho xe vượt qua gã tóc đỏ và ngoái đầu nhìn kĩ. Lạy Chúa, hai bàn tay cầm vô-lăng của ông ta run bần bật như sắp lên cơn động kinh. Còn phải hỏi, oan gia gặp oan gia. Suốt năm năm nay Roder chỉ chờ cơ hội này, không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà hôm nay kẻ thù không đội trời chung của ông ta lại lù lù trước mắt.
Đèn hiệu giao thông chuyển màu đỏ. Roder thắng xe cháy đường, hai bánh trước chờm cả lên phần đường dành cho người đi bộ. Gã tóc đỏ lại hiện ra. Gã ung dung đi ngay trên phần đường ấy, trước mũi xe của Roder khiến ông ta hoảng hốt cúi gằm mặt theo phản xạ.
Ba giây sau Roder rủa mình tưng bừng.
“Mẹ, sao mình lại ngu như chó thế. Thằng đó đâu biết mặt mình. Chỉ có mình biết mặt gã, nhờ một sự tình cờ cách đây năm năm, sau khi Christine bị tai họa thảm khốc. Gã tên là Otma Senbic, kẻ đã làm cho vợ ta bị thương và tàn phế cho đến chết. Ta đã thề phải moi tim gã…
Roder tìm được một chỗ trống trên bãi đậu xe. Senbic rõ ràng đang đi tới bến xe buýt. Roder phải đuổi theo muốn hụt hơi mới bám dính gót chân khập khiễng nhưng nhanh như cheo của gã. Tại bến đã có một đám đông chờ xe.
Roder giả vờ châm một điếu thuốc lúc Senbic lách qua ông ta để chen lên phía trước. Hừ hừ, chiếc áo măng-tô của gã tóc đỏ bốc một mùi khó chịu của thuốc tẩy kiến Cá Mực đi sát rạt gã phải buồn nôn. Cái mùi nghĩa địa đó làm Roder như nhớ lại cuốn phim dĩ vãng.
Gã không thể biết mình – Roder lại nghĩ – Hay là gã có biết? Hôm chín tháng chín đó gã tình cờ tới cướp ở nhà ông ta hay là đã có sự chuẩn bị? Gã có biết buổi sáng đó ông ta đi vắng không? Chắc chắn là không, vì buổi trưa vụ cướp mới xảy ra. Nhưng dù hồi đó gã có biết mình thì giờ đây gã cũng không thể nhận ra vì mình đã thay đổi quá nhiều, ốm o gày guộc thế này. Mà tên đao phủ Senbic cũng đâu có hơn gì mình nào, gã tuy đô con nhưng nước da xanh mét, nước da của một thằng ở tù. A, té ra mày đang là phạm nhân được cải tạo tốt nên có một chút “lộc” tự do trong vòng quản chế để học nghề ở ngôi trường xám xịt kia…
Cuốn phim dĩ vãng tiếp tục loang loáng trong cái đầu chai sạn của Roder. Hồi đó gã tóc đỏ lãnh án tám năm tù giam, nhưng vì một vụ khác. Gã đã bị nhốt trong tù khi Roder phát hiện gã chính là kẻ đã hãm hại Christine yêu dấu của ông ta.
Roder cắn môi. Senbic là người đầu tiên lên xe. Gã chen lấn suýt làm ngã một bà cụ để lên xe trước. Chó má thật. Gã bị tám năm tù mà sao mới năm năm, các giám thị đã tạo điều kiện cho gã được tự do chứ?
Mày đã lừa được lũ cai tù bằng cách vờ vịt cải tạo tốt ư? Được thôi, nhưng mày không lừa được tao đâu! Roder quăng điếu thuốc xuống tuyết và cũng bước lên xe.
Trong xe buýt khí hậu thậm ấm áp. Ông ta lướt qua mặt Senbic mà không cần nhìn gã. Xe chạy. Cá Mực ngồi phía sau, cách Senbic hai hàng ghế và dòm chằm chằm vào cái gáy đầy sẹo của gã. Ông ta thầm cảm ơn vợ đã linh thiêng cho ông ta gặp lại kẻ đã gây ra cái chết của bà.
*
Trong khi Tứ Quái còn đang bần thần chưa biết xoay xở như thế nào về tình trạng “ông chú” vượt ngục Fluto thì vành tai của Oskar vểnh lên. Nó “hực, hực” vẻ như muốn báo động.
- Có người đến.
Giọng Gaby thảng thốt. Bốn đứa nghe loáng thoáng tiếng đàn ông xì xào và tiếng giày trên cành khô răng rắc. Nhanh như cắt, Karl lủi ra sau những bụi cây. Rồi nó quay lại, mặt tái mét:
- Suỵt, có hai cảnh sát đang theo dấu chân đi đến chỗ này.
Gaby choáng váng. Cô không dám nhìn người tù đang thở hắt ra khó nhọc. Đôi mắt xanh của cô hướng sang Tarzan:
- Mình năn nỉ bạn đấy, Tarzan. Bạn hãy làm một điều gì đó để cứu chú Fluto đi chớ.
- Bình tĩnh, Gaby. Có thể tụi mình sẽ đánh lừa được họ.
Nói vậy rồi Tarzan chợt băn khoăn: như thế là mọi việc đã được quyết định. Không biết việc hắn đang làm có đúng không nhỉ? Hắn đi ra khỏi lùm cây rậm rạp, bụng bảo dạ phải thật bình tĩnh.
May phước cho Fluto, tám dấu chân của lũ trẻ và dấu chân Oskar đã xóa mọi dấu vết của ông ta.
Đã thấy hai viên cảnh sát xuất hiện ở khoảng cách 50 mét. Chà, một người mặt đỏ gay như vừa mới uống bia xong, cứ xoa xoa cái bụng bia đồ sộ của mình. Người thứ hai thư sinh hơn, giá như không mặc đồng phục cảnh sát, Tarzan dám tưởng lầm là một sinh viên thất nghiệp.
Tarzan nói khẽ với các bạn:
- Phải thật tự nhiên nghe.
Bốn đứa nối nhau lần lượt tiến ra. Viên cảnh sát bụng bự chống nạnh nhìn chúng. Tarzan vui vẻ:
- Chúng tôi xin đầu hàng. Nhưng chúng tôi chỉ tiết lộ nơi ẩn náu của bọn hươu nếu được ở cùng một buồng giam với chúng.
Tròn Vo cười thích thú:
- Tất nhiên với điều kiện phải có chỗ để thổi nấu ạ.
Ông bụng bia nhắc nhở:
- Các cháu biết chứ, không được cho chó chạy lung tung trong rừng, phải có xích tử tế.
- Tụi cháu có dây xích đấy chứ ạ. Hơn nữa, con Oskar của tụi cháu nhát lắm.
- E… hèm, đừng giấu ta. Các cháu đi đặt bẫy phải không?
Tarzan nghiêm nghị hẳn:
- Bác nói vậy là xúc phạm tới tụi cháu đó. Tụi cháu chưa bao giờ làm hại súc vật. Gaby đây còn là hội viên Hội những người bảo vệ súc vật nữa kia. Và con Oskar là chó đánh hơi, vốn là của thanh tra Glockner. Bác tin tụi cháu đi, nếu tụi cháu mà thấy ai đặt bẫy, kẻ ấy sẽ ăn đòn. Tụi cháu tới đây là để đem thức ăn cho bầy chim rừng thôi.
Viên cảnh sát trẻ nhìn Gaby, vồn vã:
- Té ra em là con gái của ông thanh tra. Anh cũng đã trông thấy em mấy lần khi anh có việc lên Tổng nha.
Gaby cười:
- Vâng, em cũng hay lên cơ quan ba em.
Ông bụng bia nghiêm giọng:
- Các cháu nên giải tán. Có một tên tù trốn trại. Chúng tôi đang tổ chức truy lùng. Hồi nãy phát hiện ra dấu chân ở đây, chúng tôi tưởng gã đang được đồng bọn bao che. Các cháu có gặp ai trong rừng không?
Cả bốn đứa lắc đầu quầy quậy. Tarzan lựa lời:
- Tụi cháu rất thông thổ vùng này, nhưng chẳng thấy ai. Có điều tụi cháu chưa sang bên kia rừng vùng Stettenborn.
Ông bụng bia chống tay vào thân cây dẻ thở phì phò, bảo với người đồng nghiệp trẻ:
- Thấy chưa Felic, tôi đã nói trước mà. Thằng Fluto đã chuồn về thành phố từ khuya rồi. Tìm ở đây chỉ mất công toi. Mà chân tôi… úi da, lại sưng phồng lên rồi.
Tarzan cười:
- Bác và anh Felic cứ tiếp tục truy tìm nhưng đừng làm cho chim chóc trong rừng sợ hãi mà nhịn đói đó.
Nghe nhắc đến “đói” là ông bụng bia tỉnh táo hẳn. Giọng ông tươi tỉnh:
- Này Felic, gần đây có quán ăn. Mình vào đó kiếm gì ăn cho ấm bụng đã.
Hai viên cảnh sát quay gót bỏ quên lại một nhân vật đang thèm được… đi theo. Thì… Tròn Vo chớ ai. Nó thở dài đánh thượt và cũng thấy đói cồn cào.
*
Chiếc xe buýt chạy xuyên thành phố và dừng ở tất cả các trạm để rước khách. Trên xe là hai kẻ thù một mất một còn. Roder đã mua vé tới cuối chặng. Ông ta cần tìm hiểu vì sao Senbic chỉ ở tù có năm năm mà đã được tha. Có lẽ gã chưa thể được tha, mà chỉ là tạm tha để đi học nghề trước khi ra tù chăng? Chắc gã đã đánh lừa được các quản giáo để họ tưởng rằng gã đã được thực sự ăn năn hối cải. Hừ, một tên sát nhân. Christine của Roder đã chết sau ba năm bị gã làm cho tàn phế…
Không, nhất định ông ta phải trừng trị gã một cách đích đáng.
Xe buýt chạy một vòng ở phía tây thành phố, tới gần nhà ga xe lửa, sau đó lại chạy về hướng bắc, ra vùng ngoại ô đến gần khu trại tù. Từ đây vào trung tâm thành phố chừng mười lăm cây số.
Khu tường vây bọc nhà cao tới bốn mét, xây bê-tông kiên cố. Roder vô cùng kinh ngạc khi thấy tới điểm đỗ trước cổng nhà tù tên Senbic vẫn ngồi yên vị trí. Gã mắc cỡ vì quá đông hành khách nên không dám xuống chăng?
Bến đậu thứ hai cách nhà tù cỡ một cây số. Senbic xuống xe ở đây. Ngó gã vờ vịt đứng xớ rớ ở lề đường như muốn vẫy nhờ xe quá giang mà Cá Mực Roder sôi gan.
Nhưng khi xe buýt vừa lăn bánh là gã tóc đỏ rảo bước đi một mạch về phía trại giam.
*
Lúc hai viên cảnh sát đi khuất, Tứ quái mới hoàn hồn. Giọng Karl uể oải:
- Mình lo lắm. Tụi mình đang làm một việc rất mạo hiểm.
Gaby chẳng thèm quan tâm đến lời trách móc của quân sư. Cô bé nháy mắt chọc Tarzan:
- Té ra bạn cũng vào bậc siêu cuội đấy nhỉ.
Tarzan cười độp lại:
- Vẫn còn thua vị nào đó tính mê hoặc cảnh sát tới nỗi họ quên cả nhiệm vụ.
Gaby cười vang. Cô khoác vai Tarzan:
- Bạn cừ lắm, không chê vào đâu được. Ngày mai tụi mình sẽ đem thức ăn cho bầy chim quá đông ở đây.
Tròn Vo lại được dịp than thở:
- Trời, ước gì mình biến thành chim. Chúng còn có người lo cho ăn uống, còn mình đây thì sao chớ?
Bốn đứa quay về chỗ rừng rậm có cây thông cổ thụ. Tarzan vạch đám lá thông tin liền:
- Có hai cảnh sát đến đây tìm chú đó. Tụi cháu đã đánh lừa họ. Như vậy là tụi cháu đã quyết định đứng về phía chú. Tụi cháu sẽ lo nơi ăn chốn ở cho chú. Còn việc chú định làm, hãy để cả nhóm giải quyết. Chú mà không tuân theo các điều kiện của tụi cháu là buộc lòng tụi cháu sẽ phải báo cảnh sát. Ai mà biết những điều chú nói về lão Cá Mực kia là thật hay giả. Tụi cháu sẽ tự đi tìm sự thật. Nếu những điều chú kể là đúng thì tốt, còn nếu không, chú sẽ sớm kết thúc chuyện đi tìm tự do này. Đấy là ý kiến của cả nhóm về chú.
Fluto run rẩy cố níu một cành thông để đứng dậy:
- Chú thề một lần nữa là không mưu sát bất cứ ai hết.
Karl lúng túng ngó các bạn:
- Bây giờ chúng ta sẽ đưa ông ấy đi đâu đây?
Không thể giấu Fluto ở kí túc xá hoặc tầng hầm nhà Petra – Tarzan nghĩ thầm.
Gaby cất giọng nhẹ nhàng:
- Dù sao chú ấy cũng cần được tịnh dưỡng dưới một mái nhà nào đó. Ở mãi nơi rét mướt này thật là nguy hiểm. Lại còn phải mua thuốc giảm sốt nữa.
- Thuốc thì khó gì. Gay nhất là tìm cho được một chỗ ở ấm áp kìa.
Tròn Vo vừa nhằn móng tay vừa nói:
- Có lẽ mình sẽ có cách giải quyết chuyện này.
Cả sáu con mắt nhìn Tròn Vo chằm chằm. Nó nhún vai nói thủng thẳng:
- Vừa rồi ba mình đã ngưng vụ mua cổ phiếu của thị trường chứng khoán để chuyển qua đầu tư vô bất động sản. Bất động sản ở đây cụ thể là một cái nhà. Việc ba mình bỏ chơi cổ phiếu, mình và mẹ mình hết sức ủng hộ. Trời hỡi, đầu tư vô thị trường chứng khoán sập tiệm khơi khơi. Vì vậy thà sử dụng số tiền lời để mua nhà còn chắc ăn hơn…
Tarzan sốt ruột:
- Vào ý chính đi, ông tướng. Dài dòng quá rồi đó.
- Thì tao sắp nói đây, đại ca. Gia đình mình có một cái nhà ở Kleinfeld, hiện chưa có ai ở cả. Tuy nhiên trước sau gì “ông già” mình cũng thuê thợ đến tân trang lại để cho thuê, chẳng hạn làm lại nhà vệ sinh, nhà bếp v. v… Tụi mình có thể tranh thủ thời gian còn trống này để đưa ông… tù vượt ngục này về đó.
Gaby reo lên sung sướng:
- Tuyệt quá. Bạn có thể kiếm được chìa vào nhà không?
- Không biết nữa. Có khi ông già tôi đã giao cho thợ rồi.
Tarzan bàn:
- Khỏi cần chìa. Có đại diện nhà Sauerlich đây rồi, mình cứ phá cửa mà vào thôi. Được chớ, ông chủ?
Máy Tính kêu trời:
- Tội tụi mình càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Thọat tiên là lừa dối nhà chức trách. Giờ thì phá cửa đột nhập vào nhà người khác. Còn thêm tội gì nữa thì đủ để lãnh án chung thân đây?
Tarzan nắm tay Máy Tính trấn an:
- Tụi mình đã nhất trí sẽ điều tra làm sáng tỏ vụ Fluto. Ông ấy đã cứu mạng Gaby và Oskar. Và ông ấy đáng được tụi mình xem xét, giúp đỡ mà Karl. Không lẽ giờ tụi mình lại bó tay vì chuyện cỏn con này sao?
Tròn Vo huýt sáo:
- Đả thông tư tưởng xong chưa? Nghe nè. “Căn lều” bỏ không của hãng Sauerlich ở phía đầu thị trấn. Nếu tôi không nhầm thì là số nhà 100, phố Stettenborn. Con số 100 là con số mà tôi hằng nằm mơ nên không bao giờ quên được. Nếu tôi có một trăm thỏi sô-cô-la giấu dưới gậm giường thì lúc nào tôi cũng yên tâm hoàn toàn.
Gaby sửng sốt:
- Vậy hả. Các bạn biết không, phố Stettenborn nằm ngay chỗ xe buýt đỗ đó.
Tarzan đấm vào lòng bàn tay:
- Vậy thì chúng ta lên đường ngon lành. Nào, tôi và Tròn Vo sẽ đi trước thăm dò, còn Karl và Gaby cố gắng dìu Fluto đến bìa rừng theo con đường nhánh để khỏi bị lộ. Vậy nha!
Gaby gật đầu:
- Tụi này sẽ đợi hai bạn dưới tán cây lớn. Hai bạn sẽ đón và đưa chú ấy vào nhà còn mình thì bay ngay ra cửa hàng mua thuốc giảm sốt. Ồ, nhưng mình có ít tiền lắm. Các bạn có nhớ chuyện đó không?
Bốn đứa vét sạch túi. Số tiền gom được thừa sức mua các loại thuốc cần thiết.
Người tù run rẩy nhìn hết đứa này sang đứa khác. Ông ta thều thào:
- Các cháu tốt quá. Các cháu sẽ không phải ân hận về việc làm của mình đâu.
Mười phút sau, Tarzan và Tròn Vo đã đối diện phố Stettenborn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất