Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 42 Chương 5: CÚ ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ

Trước Sau
Sau một chuyến đi dài xuyên qua thành phố, Tứ quái đã tới phố Nepomuk. Phố này nằm gần ngoại ô, không xa Kleinfeld bao nhiêu, đa số nhà cửa ở đây đều nhỏ nhắn và có vườn xinh xắn.

Karl phấn chấn reo lên:

- Nhà anh Guido Butman kìa các bạn. Hi vọng anh ấy có nhà.

Lúc đó Tarzan còn mải nhìn theo chiếc xe Opel lạ hoắc vừa vượt qua. Ê, chiếc xe hơi rẽ vào đúng số nhà 11 phố Nepomuk mới chết dở - nhà này của lão Roder quái ác chớ đâu.

Tarzan thấy loáng thoáng một người đàn ông râu quai nón, cao gầy tiều tụy bước khỏi xe. Bóng tối nhá nhem làm hạn chế tầm quan sát của hắn. Kia kìa, hình như lão thủ cái gì đó trong túi áo choàng. Một khẩu súng lục chăng? Tarzan thấy lão mở cửa mà cái đầu cứ lắc lư dáo dác lo sợ. Tại sao mở cửa nhà căn nhà của mình mà phải sợ hả? Đúng như ông Fluto diễn tả. Lão ta lòng khòng như một con mực ống. Ngó lão thật thảm hại.

Bốn đứa thắng xe trước tư gia chàng sinh viên xã hội học, người bạn “già” của quân sư Karl. Dĩ nhiên là Karl đại diện các bạn, bấm chuông cấp tốc.

Guido Butman thò đầu ra. Đó là một thanh niên tóc vàng, da nâu sẫm hình như mới đi nghỉ ở Địa Trung Hải về.

- Ồ, ngọn gió nào thổi nhà bác học trẻ tuổi đến đây hả?

Karl ngượng nghịu:

- Em là nhà… tiểu học thì có. Tụi em có chuyện muốn hỏi anh. Anh rảnh không ạ?

- Sẵn sàng. Các em vào đi. Ba má anh đi vắng.

Cả đám kéo vào phòng riêng của Guido. Ở đây treo toàn ảnh các ca sĩ nhạc Pop, một chiếc đèn rọi vào bộ đàn Hifi đắt tiền. Hai chiếc loa to tướng đủ để cả một sân vận động người cùng nghe. Karl và Guido quen nhau tại câu lạc bộ cờ vua. Theo Karl kể thì cho tới nay hai người đã đấu 31 trận, trong đó Karl thắng 16 trận.

Sau khi kiên nhẫn ngồi nghe gia chủ thao thao bất tuyệt sáu phút liền về các ca sĩ mà anh yêu thích, thằng cận thị vô vấn đề gọn lẹ:

- Nghe nói anh là thổ công ở đây nên tụi em muốn hỏi anh một chuyện quan trọng về những người hàng xóm của anh.

Guido trợn mắt:

- Quý vị lại TKKG nữa hả? Được thôi. Chắc em vừa nói về vụ ông Hasso Fluto chớ gì?

- Vâng.

- Ừ, hồi đó anh mới mười sáu tuổi…

Guido kể lại y chang những gì mà bốn quái đã nghe từ cửa miệng của Fluto. Tarzan lễ phép:

- Cảm ơn anh. Có lẽ anh đã biết việc Fluto đào thoát khỏi trại giam hôm nay chứ?

- Biết. Anh đã nghe đài loan báo.

- Ba Gaby là thanh tra cảnh sát, vì thế tụi em có biết thêm một số thông tin. Nghe đâu Fluto thề sẽ trả thù người hàng xóm tên là Roder. Người đó còn ở đây không anh?

- Còn. Roder ở đối diện nhà anh mà. Cách đây hai năm bà vợ ngồi xe đẩy của ông ta mất rồi. Roder gần như suy sụp hoàn toàn. Từ đó ông ta như người mất hồn không thiết làm ăn gì nữa. Nghe thiên hạ xì xầm dạo này ông ta túng thiếu dữ lắm. Cụ thể hôm thứ hai vừa rồi Roder đã phải cầm một báu vật của gia đình.

- Báu vật ư?

- Ừ, đó là của hồi môn của bà Christine. Một chiếc tủ bằng gỗ quý làm từ năm 1710 do hãng Williamson sản xuất. Dưới giá 20.000 mark đừng hòng đụng vào cái tủ đó.

- À, căn nhà của Fluto hiện có ai ở không anh?

- Một ông giáo dạy khiêu vũ. Già rồi, phải trên 70 tuổi.

- Roder không làm gì ạ?

- Chà, tò mò quá há. Anh chỉ thấy mùa đông ông ta cứ quấn quýt bên lũ mèo hoang, còn mùa hè thì đi qua đi lại lảm nhảm, khùng khùng sao đó.

Tarzan thất vọng. Thông tin thu được từ anh Guido chẳng nhiều nhặn gì. Như thế là bà Christine đã chết, có lẽ do hậu quả của vụ tấn công đó. Không hiểu Fluto sẽ phản ứng ra sao khi nghe tin này nhỉ? Thôi được, ít ra thì hắn cũng đã biết mặt Roder, cùng đôi điều về ông ta.

Khi tiễn bốn quái ra cửa, Guido chợt bật cười:

- Tí xíu nữa là anh bỏ qua chi tiết này. Anh nhớ rồi. Đúng là cái hôm ông Fluto tấn công bà Christine tự nhiên trên trời có một chiếc trực thăng lượn vòng vòng khu vực làm như phi thuyền không gian chực đổ bộ xuống Trái Đất vậy. Lần đầu tiên anh thấy một chiếc trực thăng gần đến vậy.

Tarzan hỏi ngay:

- Bay ngay trên đầu mình đây hả anh?

- Ờ, đúng vậy! Đó là loại trực thăng hai người ngồi kiểu Hughes 266 C hơn hai trăm mã lực và không có cửa. Chiếc máy bay đó của một hãng chuyên chụp ảnh trên không. Trên trực thăng chỉ có phi công và người chụp hình. Ông này sử dụng máy ảnh tối tân ống kính 1.000 mm. Hôm ấy anh đã phỏng vấn những người lớn và biết được đôi chút về thứ nghề ngỗng kì dị của họ.

- Hả? Anh cũng có máu điều tra như tụi em sao?

- Hà hà, anh khoái cái nghề đó nên hiếu kì thôi. Đây, các em ra đây mà xem.

Guido quay trở lại chỗ bức tường và đưa tay chỉ tấm ảnh chụp từ trên không được phóng to rõ nét căn nhà và khu vườn nhỏ xinh xắn. Anh cười sảng khoái:

- Gia trang của anh đó. Lạ không? Ảnh được chụp ở tốc độ 60 khi trực thăng bay qua.



Gaby tò mò:

- Một cái ảnh như thế giá bao nhiêu ạ?

- Hồi đó cứ ba tấm giá một trăm mười lăm mark. Ba anh mắng một trận nhưng cuối cùng cụ vẫn đồng ý cho anh mua ảnh.

*

Roder giấu hai tấm biển số ô-tô ăn cắp dưới áo măng-tô, hai ngón tay ngoắc chiếc chìa khóa mở cửa, ba ngón tay còn lại thủ khẩu súng ngắn bắn hơi cay. Cửa mở. Lão lách vào dùng lưng đóng sầm cửa lại và sử dụng cùi chỏ bật đèn. Đèn sáng.

Coi, mọi chuẩn bị của lão như điệp viên 007 nhưng kết quả thì lại là điệp viên… “không không thấy”. Chớ gì nữa, có ma nào trong căn nhà vắng vẻ của lão đâu. Không, không có kẻ nào đột nhập và cũng không có Fluto!

Roder lẩm bẩm tự rủa mình. Ừ nhỉ, tại sao lão lại nhát như thế hả. Thí dụ thằng Fluto có mặt ở đây thì đã sao nào, gã dùng bạo lực để ép buộc mình phải nói lên sự thật chăng? Vô ích, ra trước tòa mình sẽ chối biến. Có quan tòa nào thừa nhận chuyện áp đặt người khác phát ngôn là công lí đâu chớ. Nhưng nghĩ cho cùng lão vẫn cần đề phòng. Lỡ thằng tù đó đến đây rình rập giết lão thì sao chớ.

Nghĩ tới đó Roder chợt thót tim. Trời ạ, Fluto mà đòi nợ năm năm tù oan thì lão “lúa đời” là cái chắc. Trong cơn co giật vì kích động, lão hoảng hốt nhớ ra một vật.

- Chết cha, bằng chứng cho sự vô tội của Fluto!

Roder chạy xớn xác vào trong phòng ngủ, mặc kệ hai biển số mang địa danh vùng Duisburg rơi xuống nền nhà. Lão bật đèn và dựa vào chiếc tủ tường mà hai vợ chồng lão đã sắm từ hồi mới cưới nhau. Lão quýnh quáng kéo mạnh cửa tủ. “Cái vật” mà lão cần tìm không có ở đây. Lão càng hoảng vía. Lần cuối cùng lão cầm bức ảnh đó là vào khi nào nhỉ? Hay lão đã giấu nó vào đâu rồi?

Đúng, “cái vật” mà lão đang lùng sục là một bức ảnh chụp từ trên không. Lạy Chúa, chuyện xảy ra năm năm trước mà mồn một như mới hôm qua. Chứ sao, hôm đó là đúng hai tuần sau khi Fluto bị kết án. Lão vừa cho vợ ăn được vài thìa súp thì có tiếng chuông gọi cửa. Người tự gọi xưng là Maier thuộc hãng chụp ảnh trên không “VOGTEL SCHAU”. Anh ta thao thao về nghề nghiệp chụp ảnh trên trực thăng một hồi tuyên bố rằng đã chụp ảnh sạch sành sanh từng ngôi nhà trong khu phố, trong đó tất nhiên có nhà Roder. Cuối cùng gã gạ gẫm bán ba bức ảnh với giá một trăm mười lăm mark. Mới đầu Roder không định mua nhưng khi cầm lên một bức ảnh lão bỗng nổi da gà.Trời hỡi, trong cái ngày khủng khiếp của vợ lão không hiểu sao chiếc trực thăng của Maier lại tình cờ lượn tới và anh ta đã bấm máy một lúc ba kiểu ảnh. Ba bức ảnh đều rõ nét mới chết dở. Coi, kế bên cửa hậu ngôi nhà u ám của lão, một hình người nhỏ li ti đang đứng một nửa khuất trong bóng râm.

Roder không do dự mua liền ba tấm ảnh. Lão soi kính lúp phóng đại kẻ đứng sát bậu cửa và rùng mình khi nhận ra gã là một người đàn ông có mái tóc đỏ hoe. Rõ ràng gã xâm nhập xa lạ này nghe tiếng máy bay ngay trên đầu nên mò ra cửa ngó. Ôi, oan gia. Mãi sau này lão Roder mới biết kẻ lạ mặt kia chính là Otma Senbic. Không phải Fluto mà là Senbic. Vậy đó. Nhưng khi Roder giác ngộ thì mọi chuyện đã muộn màng…

Roder chợt bừng tỉnh. Lão lục lọi mọi ngăn kéo mặc dù lão thừa biết lão không để tấm ảnh ở đó.

*

Khi Tứ quái ra về thì trời đã tối hẳn. Tuyết phủ dày, trời rất lạnh. Cả bọn chào Guido một lần nữa và lên xe.

Tarzen nhận xét:

- Anh ấy nhiệt tình thật.

Karl hào hứng:

- Guido chơi cờ siêu lắm, nhất là khi tấn công. Mỗi khi anh ấy phối hợp tốt và mã là mình phải cảnh giác liền.

Tarzan nhìn sang nhà Roder. Chiếc Opel vẫn ở trước ga-ra. Trên cánh cửa ra vào nhà có tấm kính, bên trong có chấn song sắt bảo hiểm.

Hắn chợt nảy ra một ý:

- Tụi mình biết thêm một số việc nhưng có gì để bào chữa cho Fluto. Có lẽ phải chủ động “tấn công” Roder thôi.

Tròn Vo cười:

- Với tốt và mã hả?

- Bằng điện thoại.

Karl, Gaby và Kloesen đều ngạc nhiên:

- Cái gì?

- Rất đơn giản. Chúng ta sẽ giả giọng Fluto để gọi điện thoại thử phản ứng của Roder xem sao khi lão nghe tin Fluto vượt ngục.

Karl băn khoăn:

- Nhưng tụi mình phải bàn chuyện này với Fluto đã chứ.

- Không cần. Tụi mình cần phải tự thăm dò đã.

Gaby dặn:

- Nhưng bạn không được đe dọa Roder đấy nhé. Làm thế là trái với luật pháp.

- Ô-kê. Mình sẽ rất lịch sự. Sẽ nói năng như các nguyên thủ quốc gia nói với nhau tại hội nghị thượng đỉnh vậy.

Trạm điện thoại chỉ có cách đó khoảng năm phút đi xe đạp. Tarzan liên hệ với bưu điện hỏi số phôn nhà Roder. Gaby đứng bên cạnh hắn mà hồi hộp từng giây trong khi hai quái còn lại có nghĩa vụ coi sóc con Oskar lẫn ba con ngựa sắt.

Bên kia đầu dây, giọng một người đàn ông thờ ơ:

- Tôi, Roder đây!

Tarzan cố bắt chước giọng Fluto, nói nhỏ:



- Ông thừa biết tôi là ai rồi mà.

- Lạy Chúa, Fluto?

- Hừ, có thế chứ!

- Ông đã trốn trại giam ư?

- Phải. Và ông cũng biết vì sao rồi.

- Ông gọi tôi có việc gì chứ? Đồ giết người.

- Thôi đi Roder, ông thừa biết tôi không giết người mà.

- Ông… ông đã hãm hại vợ tôi, và bà ấy đã chết vì thế.

- Xin chia buồn. Nhưng tôi không có gì phải ân hận.

Roder thở dài:

- Vậy ông cần gì ở tôi hả?

- Ông đã để tôi phải ngồi tù suốt năm năm trời, mặc dù ông biết là tôi vô tội.

- Tòa đã tuyên án và ông đáng với hình phạt đó.

- Thôi, đủ rồi, ông đã cướp đi của tôi năm năm trời. Trong năm năm đó ông có ăn no ngủ yên được không chứ?

- Giờ đây vợ tôi đã mất. Trước khi nhắm mắt bà ấy đã dặn tôi hãy tha tội cho ông…

Tarzan thăm dò:

- Điều đó với ông nghĩa là gì?

- Ông không muốn quay về trại giam nữa chứ?

- Đương nhiên là không. Ở đó chẳng sung sướng gì, giường thì cứng, chăn thì mỏng.

- Nếu ông không muốn quay lại nơi đó, thì… tôi sẽ giúp ông.

- Giúp thế nào?

- E… hèm, chẳng hạn ông muốn trốn ra nước ngoài thì phải có người giúp đỡ chứ. Một mình ông khó trốn thoát.

- Quả có vậy.

- Cho nên tôi sẽ mang tiền cho ông, cùng các thứ khác mà ông cần. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu và vào lúc nào đây?

Tarzan cười thầm: “Làm gì có chuyện đơn giản vậy. Trước hết mình phải khỏe đã, mình đang bị cảm cúm, sốt cao kia mà”. Và hắn nói:

- Hiện nay chưa thể tái ngộ được. Tôi đang giấu tung tích tại một nơi kín đáo và không dại gì lộ diện sớm. Có gì tôi sẽ báo sau.

- Vậy thì tôi sẽ đến ông.

- Không, cảm ơn. Phải chờ một thời gian. Đợi yên yên tôi sẽ gọi lại cho ông.

Tarzan cúp máy. Gaby nói ngay:

- Ái chà, lão trò chuyện thấy… thương chưa. Nhân đạo đến mức đem tiền và các thứ khác đến nữa kia đấy.

Tarzan cân nhắc:

- Nếu như Roder tin rằng Fluto có tội, liệu lão có sẵn lòng giúp đỡ vậy không chứ?

Cả hai bước ra khỏi buồng điện thoại. Tội nghiệp Tròn Vo, nó run rẩy vì lạnh và đói mà vẫn ngước cặp mắt thám tử chờ đại ca tường thuật lại cuộc đối thoại đầu tiên với lão Roder.

Tarzan kết thúc câu chuyện:

- Kết quả bước đầu chỉ mới tàm tạm. Muốn rõ nội vụ hơn, mình phải đột kích khu vườn của lão và ngó qua cửa sổ để coi thái độ lão ra sao sau cuộc đối thoại với “kẻ thù” vừa rồi.

Karl hăng máu:

- Tao sẽ tháp tùng mày.

Tròn Vo xuội lơ:

- Thôi, tao ở đây với Gaby vậy. Đóóói… quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau