Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 43 Chương 1: TỘI ÁC ĐÊ TIỆN

Trước Sau
Thời tiết hôm nay xấu tệ. Mây đen kín trời, sương mù giăng khắp thành phố, len lỏi giữa các tòa nhà như những bóng ma khổng lồ mặc áo ngủ trắng phau. Mới có đầu giờ chiều mà tất cả đèn đường đã sáng lên, ô-tô phải bật đèn, chạy lừ lừ trên phố.

Tarzan đạp xe trên con lộ trơn láng, Tròn Vo hổn hển bám theo sau:

- Hi vọng… cái bánh… Gaby… không bị… xuống cấp…

- Yên tâm đi bồ. Chắc cái bánh sẽ được Gaby bảo quản chu đáo.

Tarzan thắng gấp. Đã tới góc phố mà Gaby và Karl hẹn đợi. Cả hai đều mặc áo vi-ni-lông kéo khóa kín đến tận cằm. Thằng mập suýt chút là đâm xe đạp vô Tarzan. Nó lập bập:

- Tao lo… cái bánh… bị thấm… nước mưa… hoặc sương…

- Mày không thấy cái hộp bìa còn nguyên sau xe Công Chúa đó sao?

Tròn Vo tiu nghỉu. Gaby và Karl lại tiến lại hai bạn. Cô bé hồn nhiên:

- Mình đã làm cái bánh suốt buổi trưa. Có viết cả số 80 bằng kem đường nữa. Bà cụ Adelheid hẳn sẽ bị bất ngờ trong ngày sinh thứ 80 của mình.

Tròn Vo ú ớ:

- Bánh… ở trong… hộp hả?

- Ừ. Nhưng để tặng bà Adelheid chớ không phải Ông Địa đâu mà ham.

Cụ bà Adelheid von Tipperitzki sống ở khu Birndorf trong một tòa biệt thự mười hai phòng ven rừng. Đó là nhà từ đời cha mẹ cụ để lại. Thời trẻ, tiểu thư Adelheid von Bergensee đã thuyết phục được người chồng của mình, tử tước Tipperitzki chấp nhận vì nàng mà ở rể. Bây giờ thì ngài tử tước đã mồ yên mả đẹp, còn lại bà Adelheid một thân một mình ở lại dương trần. Mơ ước duy nhất của cụ bà là chỉ sau khi cụ nhắm mắt, tòa biệt thự mới sụp đổ.

Tròn Vo chợt hỏi:

- Nè Gaby, sao bạn lại làm bánh sinh nhật cho bà cụ Adelheid?

- Thứ nhất: cụ là chủ tịch danh dự của Hiệp hội bảo vệ thú vật; thứ hai: cụ là một người đáng kính; thứ ba: để cho tuổi già của cụ bớt cô đơn khi có tuổi trẻ chăm sóc.

- Mình hi vọng một phu nhân như cụ Adelheid sẽ lập tức cắt bánh ra cho đúng với phép lịch sự quý tộc.

Tarzan đe:

- Mày mà giục thì cứ liệu đấy.

Máy Tính quay sang Tarzan:

- Thực ra tao muốn nhân cơ hội này hỏi bà cụ một vấn đề khác, chỉ e cụ sẽ hỏang lên.

- Mày muốn hỏi gì?

- Hỏi chuyện gia đình cụ có kho báu thật hay không.

Tarzan quay ngay đầu lại:

- Nói đi. Tao bắt đầu tò mò đấy.

- Ba tao kể rằng ông nội tao, cũng là giáo sư, có quen tử tước Tipperitzki. Mỗi tháng hai cụ đánh cờ với nhau một lần. Mỗi lần thắng, cụ Tipperitzki thường tự khao mình bằng ba chai vang liên tiếp. Vì sợ tử tước hại đến sức khỏe nên ông nội tao cho cụ bại trận dài dài. Một lần nọ, sau khi tu hết ba chai vang, cụ tử tước tiết lộ rằng trong tòa biệt thự có cất giấu một kho báu toàn đồ trang sức gia bảo cực kì quý giá. Trong đó có một viên ngọc lục bảo chín ca-ra hình trái tim nổi tiếng khắp vùng Bergensee.

Gaby cười:

- Tưởng bạn nói gì, chớ câu chuyện đó, ở thành phố này ai mà không biết. Tại Tarzan sinh ra và lớn lên ở một thành phố khác nên không hay đó thôi. Và mình cũng bảo đảm rằng bà cụ sẽ không trả lời bạn đâu. Cụ chỉ cười tủm tỉm thôi. Ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.

Sương mù ở Birndorf còn dày đặc hơn chặng đường chúng đã đi qua nhưng Gaby thuộc đường, cô bé giơ tay chỉ lúc xe đạp đến gần bìa rừng:

- Nhà cụ kia kìa.

Cả đám xuống xe. Bờ rào dường như sắp đổ khi bốn đứa dựng xe đạp dựa vào. Chúng bước đi trên đám lá mùa thu ngập đến mắt cá tiến vô căn nhà hệt một pháo đài cổ. Một ô cửa sổ sáng đèn. Lúc này là mười bốn giờ mười bốn phút chiều thứ hai. Tarzan bấm chuông cửa trong lúc thằng mập thả mũi xuống hộp bánh trên tay Gaby hít hà.

- Thôi nào! – Gaby mắng.

Tiếng chuông cửa cất lên lần nữa. Nhưng không ai ra mở cửa. Gaby thắc mắc:

- Kì thật. Hồi nãy qua điện thoại, bà cụ hứa sẽ đợi tụi mình mà.

Thời tiết cho lũ trộm cướp! Tarzan nghĩ. Sương mù bọc kín tất thảy. Mà ở đây lại hoang vắng quá. Hi vọng rằng…

Tarzan nói:

- Mình sẽ vòng ra sau nhà coi thử. Sự im ắng này có vẻ không ổn sao đó.

Tròn Vo tỏ vẻ am hiểu:

- Các cụ già 80 tuổi thường bất tỉnh nhân sự và nằm liệt mấy ngày lắm.

- Đừng trù ẻo nghe. – Gaby gắt.

Tarzan luồn ra cửa sau. Bao lơn để ngỏ. Hắn đờ người trên ngưỡng cửa ngó vào gian phòng rộng đắng hắng:

- Thưa cụ Tipperitzki…

Trước mắt hắn là một chiếc ghế bành lớn quay lưng với những sợi tóc bạc bồng bềnh. Tarzan đằng hắng một lần nữa nhưng bà cụ không tỏ dấu hiệu gì là sẽ ngóai đầu hoặc đứng dậy.

- Xin chào cụ! Tụi cháu đến mừng sinh nhật cụ.

Cụ Adelheid vẫn bất động khiến Tarzan rùng mình. Hắn bặm môi bước vào và kinh ngạc bởi tất cả các ngăn kéo, ngăn tủ trong nhà đều bị lục tung tóe.

Cụ Adelheid ngồi – không, cụ nằm – trên chiếc ghế bành lớn mà nếu không nhờ hai tay ngai giữ lại thì cụ hẳn đã đổ nhào xuống sàn. Một dòng máu rỉ từ mái tóc bạc, chảy qua thái dương bên phải, xuống gò má. Mắt cụ nhắm nghiền. Mặt tái nhợt. Hình như cụ đã ngừng thở.

Tarzan chộp lấy tay bà cụ, bắt được mạch. May phước, tim của cụ còn đập yếu ớt. Hắn chạy vụt ra chỗ các bạn.

Hắn chưa mở miệng, Gaby đã hiểu là có chuyện gì khủng khiếp lắm xảy ra.

- Nguy rồi, bà cụ Adelheid vừa bị bọn cướp tấn công. Cụ bất tỉnh trên ghế bành do một đòn đánh từ phía sau. Mình nghĩ rằng có lẽ tiếng chuông kêu cửa của chúng ta khiến tên cướp bỏ chạy cho nên lối bao lơn mới để ngỏ. Này, các bạn thấy chứ: trên cỏ có dấu chân chạy vào rừng. Hãy nghe phân công đây, Karl có nhiệm vụ phôn liền cho bác sĩ cấp cứu và cảnh sát hình sự. Gaby và Kloesen lo săn sóc nạn nhân. Còn mình… may ra chộp được hung thủ.

Tarzan lao vào màn sương mù. Hắn len lỏi giữa các thân cây, giẫm lên hàng loạt đám dương xỉ và khám phá con đường mòn cuối rừng rậm. Hắn cắm cổ chạy về hướng đó.

Chỉ ít mét sau, hắn trông thấy một dáng người.

Gã đàn ông đứng sau một gốc sồi rêu phủ.

*

- Đứng lại!

Tiếng quát của Tarzan làm gã đàn ông như bị điện giật, nhưng gã vẫn cứ tiếp tục dựa mà không hề nhúc nhích. Gã bị đóng đinh vào gốc sồi rồi chăng?

Tarzan dừng lại. Đất trơn như mỡ nhưng gót giày thể thao của hắn đã cắm chặt xuống đất. Hắn đối mặt với gã đàn ông trong khỏang cách hai bước chân.

Cặp mắt ti hí của gã đàn ông lườm hắn. Trên bộ mặt vàng khè các cơ thịt gã đều bất động. Ái chà, một người Tàu với mái tóc đen chải ép. Tarzan chiếu tướng vết sẹo chém bên mép gã. Kẻ lạ mặt từ Đông phương đến mang ủng cao su và chơi bộ đồ da màu hắc y như các băng đảng Hồng Kông trên màn ảnh.

Tarzan nói:

- Cảnh sát đang kéo đến. Tôi muốn anh theo tôi, hiểu chứ?

Gã người Tàu chẳng hề cử động. Tarzan lặp lại:

- Theo tôi.

Hắn nhảy lên toan túm chiếc áo khoác của gã. Mắt Ti Hí xoay người, một cú đá điệu nghệ tung ra. Tarzan bay vèo vô một bụi tầm ma khiến các cành cây gãy nghe răng rắc.

Tarzan có cảm giác xương sườn long ra. Hắn hít một hơi dài rồi bật dậy. Kungfu. Đòn đá vừa rồi rõ ràng là tuyệt kĩ của Thiếu Lâm Tự. Cuối cùng đã gặp được kì phùng địch thủ.

Nhưng xem ra Mắt Ti Hí không định tự vệ bằng tay không. Gã lắc lắc cánh tay phải. Từ trong tay áo da tụt ra một con dao găm. Lưỡi dao lóe lên rờn rợn giữa sương mù. Cặp chân đi ủng thoăn thoắt tiến lại.

Nguy hiểm chết người! Tarzan nghĩ. Nhưng hắn không còn đủ thì giờ.

Một thanh rào dài của bà cụ Adelheid nằm dưới đất, ngang tầm với. Tarzan nhanh như chớp cúi xuống, chộp lấy. Rồi vừa ngẩng lên, hắn vừa xỉa nó ra trước. Thanh rào như lưỡi kiếm đâm trúng ngực Mắt Ti Hí.

Đó là một tuyệt chiêu! Tên người Tàu bay thẳng ra sau, đập lưng vào gốc sồi nhưng con dao găm vẵn ở trong tay. Gã há hốc mồm để lộ hai hàm răng cải mả hớp hớp không khí. Mặt gã lại càng vàng ệch.

Thực quái đản! Tarzan kinh ngạc. Mũi kiếm của hắn dường như không phải đâm trúng thịt mà trúng một tấm nệm nhồi mạt cưa. Chẳng lẽ tên Tàu đã luyện được môn võ biến da thịt thành… một cái bao cát chăng?

Dưới lần áo khoác của gã một thứ gì trắng toát như bột mì tuôn ra phủ hết ống quần gã và xuống cả đám lá rụng dưới đất.



Mắt Ti Hí khiếp sợ nhìn xuống. Gã rên lên một tiếng đoạn quay ngoắt người bỏ chạy. Trong tích tắc, bóng gã biến mất sau đám cây rừng. Bám sát gã là vua điền kinh trong giới học sinh. Tarzan đã bám theo sát nút và lấy làm lạ là chẳng thấy gã đâu. Thằng cha giỏi Kungfu đó bay lên cây ư?

Tarzan đang đứng dáo dác thì tiếng xe máy rồ lớn. Trên con đường mòn bên phải, Mắt Ti Hí đã rạp mình sát mô-tô phóng mất tăm.

Tarzan nghiến răng trở về đám lá cây bị… nhuộm trắng. Hắn nhón tay vốc một nhúm đưa lên mũi hít thử. Thứ bột lạ chỉ bốc toàn mùi đất rừng. Hắn hi sinh chiếc phong bì đựng lá thư của mẹ, cho vào đó thật nhiều thứ bột lạ.

Đây mà là bột mì thì hắn cứ đi đầu xuống đất.

*

Xe cấp cứu đã đưa bà cụ Adelheid đến bịnh viện. Ông thanh tra Glockner từ phòng bên đi ra. Các đồng nghiệp của ông còn khám xét những căn phòng khác. Tòa biệt thự cũ kĩ gồm bốn trăm mét vuông với mười hai phòng ở thật mông mênh, đầy những đồ gỗ cổ.

Ông thanh tra nói:

- Hung thủ lục tung ba phòng. Hệt như một bãi chiến trường vậy.

Tarzan nói:

- Lúc cháu đến thì máu đang chảy từ vết thương trên đầu cụ Adelheid. Có thể tên cướp mới moi móc ba phòng thì bị bà cụ phát hiện nên quay sang tấn công khổ chủ.

Glockner gật đầu:

- Chú cho rằng cụ Adelheid ngủ gục trên ghế bành. Hung thủ sau khi lục lọi đủ hai phòng liền tiến sang phòng này nhằm lúc cụ tỉnh giấc. Ấy thế là y ra tay. Nhưng rủi cho y là các con bấm chuông kịp thời khiến y chuồn vội.

- Tên cướp có tìm được kho báu nhà Tipperitzki – nếu quả có kho báu đó – không ạ?

Glockner nhún vai:

- Phải đợi khi bà cụ tỉnh lại, chúng ta mới biết. Có điều đáng tiếc là cú đánh đến từ sau lưng nên chúng ta khó hi vọng cụ nhận diện được hung thủ.

Không khí trong gian phòng lớn trở nên im lặng nặng nề, rồi Tròn Vo bê hộp bánh trên đi-văng đặt ra ngoài bao lơn:

- Phải để bánh hưởng thời tiết lạnh nếu không thì hư mất. Cụ Adelheid sẽ còn dịp thưởng thức khi bình phục chớ.

Tarzan hỏi ông thanh tra:

- Chú Glockner này, chú kiểm tra thứ bột trắng đó chưa ạ?

Ông thanh tra gật đầu:

- Đó là hê-rô-in. Còn gọi là Browr Sogar (đường nâu) theo tiếng lóng. Giá một gram là 1.000 mark. Nghĩa là trong chiếc phong bì của cháu chứa lượng ma túy trị giá đến 20.000 mark. Chưa kể đến con số lớn hơn vương vãi dưới gốc sồi. Rõ ràng tên người Tàu kia đã giấu dưới áo một bịch ma túy và cú đâm của cháu đã làm rách cái bịch. Tarzan ạ, tên người Tàu đó là kẻ buôn lậu ma túy. Có thể gã đang chờ ai đó bên gốc sồi thì cháu xuất hiện. Vấn đề là: có phải gã chính là hung thủ xâm nhập biệt thự này hay ai khác nữa? Nếu là hung thủ giết người cướp của thì gã phải bỏ chạy chớ tại sao lại đứng lì bên gốc sồi. Thực kì cục. Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải tìm ra gã. Chú chắc chắn tên Tàu là một thành viên của Hội Tam Hoàng.

Gaby sửng sốt:

- Hội Tam Hoàng là gì hở ba?

- Là băng đảng Mafia người Hoa. Một tổ chức tội phạm chuyên tống tiền, buôn lậu ma túy và gây nhiều tội ác khác. Trung tâm của chúng nằm ở Hồng Kông và Singapur. Từ nơi này, vòi bạch tuộc của chúng lan tỏa khắp thế giới. Ở bên Mĩ, bọn Tam Hoàng đã lừng lẫy gây thanh thế trong thế giới ngầm. Chúng bám rễ sang cả London của Amsterdam. Bây giờ tràn sang nước ta.

- Chúng muốn gì ở thành phố mình chứ?

- Thật không đùa được. Bọn chúng muốn cạnh tranh với các băng đảng buôn ma túy người Đức. Đây là một hiểm họa đáng đề phòng.

Đôi mắt “điện tử” của Karl sáng lên:

- Theo cháu biết qua sách tham khảo lịch sử thì Hội Tam Hoàng được thành lập năm 1674. Thuở đó, mục tiêu của Hội là chống đối chính trị, chống lại ách thống trị của triều đại nhà Mãn Thanh. Triều đại này cầm quyền từ năm 1644 đến tận năm 1911 và luôn luôn bị người Trung Hoa coi là bọn thống trị ngoại tộc. Hội Tam Hoàng cũng như các đảng phái vũ trang khác chỉ muốn khôi phục nhà Minh. Mãi đến thế kỉ 20 này Hội Tam Hoàng mới thoái hóa biến chất thành tập đoàn tội phạm.

Ông Glockner gật gù:

- Cháu đúng là một máy tính điện tử. Những thông tin trên mọi lãnh vực của cháu đều chính xác.

Karl đỏ mặt vì sung sướng trong khi Tròn Vo bô bô:

- Gaby ơi, chúng ta nên cho cái bánh vào tủ lạnh.

Gaby lơ… càng còn Tarzan bận theo đuổi một ý nghĩ mới. Hắn đang thọ giáo Lâm sư phụ người Tàu về môn Kungfu. May ra ông thầy dạy võ Thiếu Lâm có thể biết ít nhiều về cái Hội Tam Hoàng xa lạ này.

Ông Glockner quay qua Tarzan:

- Liệu cháu có nhận được mặt tên người Hoa đó không?

Tarzan sực nhớ ra:

- Thưa chú Glockner, tên Tàu mặc đồ da đen ấy có một vết sẹo trên mép như vết chém cũ. Cháu hi vọng rằng thầy Lâm sẽ cho chúng ta biết một số chi tiết về gã đồng hương của thầy.

Glockner ngạc nhiên:

- Thầy Lâm là ai?

Tròn Vo hớn hở cướp lời:

- Lâm sư phụ của Tarzan có tên là “Sương Mù Ban Mai” ạ. Tên họ Lâm Wung Chung của ông thầy mang ý nghĩa như thế đấy. Ông thầy võ còn nói rằng tên của người Trung Hoa thường văn vẻ hàm súc ạ.

Gaby bổ sung:

- Ông Lâm là chủ quán ăn Tàu mang biển hiệu HONG KONG ở phố Chợ Cũ ba à. Ông ta không chỉ nấu ăn cực ngon mà còn là võ sư Kungfu siêu đẳng nữa. Dù năm nay ngót nghét 70 tuổi, nhưng ông đã từng biểu diễn võ Tàu tại câu lạc bộ Judo ĐỆM CỨNG tài nghệ đến mức các võ sĩ Judo thượng thặng của câu lạc bộ chỉ có khóc. Không võ sĩ nào hạ nổi ông Lâm. Hiện giờ ông chỉ mê có mỗi Tarzan thôi. Mới đây, ông bắt đầu dạy võ cho Tarzan một tuần hai buổi không lấy tiền. Dạy trên sân sau của quán ăn, trên nền gạch đó.

Glockner nãy giờ chăm chú nghe, ông hỏi:

- Cháu thấy ông Lâm ra sao hả Tarzan?

- Dạ, Lâm sư phụ là một người trung thực nhất trong những người trung thực. Tụi cháu sẽ uống trà Tàu và nhân đó hỏi thăm ông thầy về Hội Tam Hoàng.

- Vậy là tốt lắm. Những người Hoa lương thiện rất ghê tởm Hội Tam Hoàng. Tội ác chúng gây ra có chừa ai đâu.

Tròn Vo khều Gaby:

- Ồ, cái bánh. Tại sao mình không coi thử xem có bị chảy nhân ra hay không?

- Khôôông. Mình đã dùng sô-cô-la của hãng Sauerlich để làm nhân bánh. Sô-cô-la nhà bạn thì cách gì chảy nhão hả. Hay là không đúng thế?

*

Tứ quái lên đường tới phố Chợ Cũ. Hộp bánh hấp dẫn nằm sau xe đạp của Gaby. Quán ăn HONG KONG đóng cửa từ mười lăm giờ đến mười tám giờ.

Tarzan chắt lưỡi:

- Tụi mình phải vòng lối sân thôi.

Tròn Vo làu bàu:

- Mình không thích bếp ăn Tàu vì họ ít dùng bánh ngọt, đặc biệt là bánh nhân sô-cô-la. Nhưng nè Gaby, bạn có phải là đàn bà Tàu đâu. Vậy có thể cắt cái bánh…

Công Chúa dọa:

- Bạn mà đòi ăn nữa là cả hộp bánh bay vào đầu bạn đó nha.

Tròn Vo toe toét:

- Xin mời, mình rất khóai nếm bánh kiểu vậy đó.

- Gaby giải quyết giùm coi. Suốt từ đầu đến cuối, Ông Địa cứ mê sảng về cái bánh của bạn. – Tarzan nói.

- Mình sẽ nhờ ông Lâm cất bánh trong tủ lạnh nhà ông ấy cho đến khi bà cụ lành bịnh. Xong.

Tarzan gõ tay lên cánh cửa hậu dẫn vào bếp. Qua lớp kính mờ, hắn thấy bốn đầu bếp người Hoa đang lúi húi chuẩn bị làm thức ăn bán tối nay. Lâm sư phụ là chủ của họ. Chưa đầy hai năm lập nghiệp, ông đã biến cái quán tầm thường thành quán ăn Tàu đông khách nhất thành phố.

Kìa, ông Lâm đã mở cửa. Một nụ cười hiền hậu dành riêng cho Tứ quái TKKG thỏang trên khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác.

Tarzan lễ phép:

- Chào ông Lâm ạ. Tụi cháu định làm phiền ông một chút được không ạ?

Ông già người Hoa gật đầu. Dáng ông cao và gầy như một cây sào với mái tóc muối tiêu dài theo kiểu các nhà ẩn sĩ phương Đông. Tại quán, bao giờ ông cũng mặc bộ complê lịch sự có thắt cà-vạt đỏ. Nhưng những lúc không tiếp khách, ông thích mặc áo dài Tàu bằng lụa đen có dệt những hình rồng, phượng bằng tơ đỏ. Ông cất giọng:

- Được Tarzan, mời các cháu vô nhà đi.



Tứ quái đi qua bếp, nơi bốn anh chàng đầu bếp nở nụ cười rất hiếu khách.

Quán ăn gồm ba phòng liền nhau, trang trí nội thất khá cổ kính với một ngọn đèn sáng duy nhất. Năm người ngồi quanh bàn dưới ngọn đèn.

- Các cháu uống trà nhé.

- Dạ, không ạ.

Tarzan thuật lại toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra, mô tả tên mặc đồ đen, và lời của ông Glockner nói về Hội Tam Hoàng. Trên khuôn mặt nhăn nheo của ông Lâm, chỉ mỗi hai con ngươi đen nhánh là động đậy. Ông nhìn Gaby:

- Ba của cháu cũng không lường hết mối hiểm họa của bọn Mafia này đâu, Gaby. Bọn Tam Hoàng là nỗi nhục nhã cho những người Trung Hoa chúng tôi. Chúng làm ô danh dân tộc Trung Quốc khiến những người Hoa lương thiện luôn luôn bị ác cảm khi đến xứ người.

Tarzan lắc đầu:

- Không ai vơ đũa cả nắm đâu ông. Ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu. Ông thấy thanh tra Glockner nói đúng chứ? Có phải Hội Tam Hoàng tính cắm rễ ở đây không ạ?

Mặt ông Lâm vẫn không lộ một chút cảm xúc nào:

- Ở thành phố này ít người Hoa lắm. Thực khách của quán tôi chủ yếu là người Đức.

Tarzan mỉm cười:

- Ông né câu hỏi của cháu làm gì. Chẳng lẽ ông sẽ trả lời tệ lắm hay sao?

- Tôi không biết nhiều hơn ông thanh tra đâu Tarzan. Từ khi ở đây tôi đã nghe tin đồn về một băng nhóm Tam Hoàng ở Amsterdam định thâu tóm việc buôn bán ma túy ở thành phố này. Có thể hiện tại, chúng đang thực hiện. Có điều bọn Tam Hoàng đã hành động là khó đoán trước lắm. Chúng đủ kinh nghiệm chuẩn bị một kế hoạch lâu dài.

- Kinh nghiệm rút ra tại những thành phố khác ạ?

- Ừ. Thoạt đầu chúng im lặng xác định ai là kẻ cạnh tranh với mình trong địa hạt ma túy rồi sau đó mới loại bỏ kẻ đó. Chúng loại bỏ bằng nhiều phương pháp: dọa dẫm, hành hung, tố cáo với cảnh sát và thậm chí thủ tiêu đối phương nữa. Nghĩa là nạn nhân của chúng đột ngột biến mất, không bao giờ sủi tăm nữa. Thế là thị trường ma túy trống trơn. Những con nghiện thèm thuốc, mà không có kẻ bán. Giá ma túy tăng vọt. Thời điểm thuận lợi cho bọn Tam Hoàng nhảy vào. Cố nhiên chúng đã chuẩn bị trước một khối lượng lớn dự trữ. Và cứ thế, Rồng Vàng bành trướng vương quốc của mình. Gã mua đứt đám anh chị gộc, các đầu gấu dữ dằn nhất trong thành phố lớn này.

Tarzan sửng sốt:

- Ông vừa nhắc đến Rồng Vàng. Gã là ai ạ?

- Rồng Vàng, với chúng tôi có nghĩa là… Ông Trùm. Mỗi một tổ chức tội phạm của người Hoa đều có Rồng Vàng của mình. Gã là người ra lệnh.

- Thế ông có biết tên Sẹo Mép là ai không ạ?

Lâm sư phụ nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu:

- Tôi chưa gặp kẻ có đặc điểm đó vô quán HONG KONG.

- Nếu ông nghe được điều gì, ông sẽ báo cho thanh tra Glockner chứ ạ?

Ông Lâm mỉm cười, cúi mình trước Gaby:

- Được giúp đỡ bố cháu là một vinh dự cho tôi.

Tarzan nói:

- Thưa ông Lâm, ông có khó chịu không nếu ngày mai tụi cháu lại ghé nữa ạ?

- Không hề. Mà Tarzan này, cháu đừng quên là thứ tư sẽ học bài quyền thứ sáu đấy nhé. Bài này khó. Cháu sẽ học cách tự vệ ngay cả khi đã bị trói treo người lên.

Gaby kêu lên:

- Khiếp. Nghe cứ như là bạn ấy sắp bị giết ấy.

Lâm sư phụ cười, khiến hai bên mép càng có nhiều nếp nhăn:

- Bài quyền có tên “Hạ địch thủ bằng hai chân trong tư thế bị trói treo trên cọc”. Đừng lo! Ai mà dám treo cổ một chàng trai như Tarzan hả cháu. Tôi chỉ sử dụng cái móc trên tường ngoài sân thôi.

Tarzan cười, phô đủ hai hàm răng:

- Dạ được. Chiều thứ tư cháu sẽ đến.

*

Ra khỏi quán HONG KONG, Tròn Vo bảo:

- Quyền với cước. Quý vị biết mình khóai nhất bài quyền nào không? Đó là “Tiêu diệt sô-cô-la bằng cái miệng hùm trong tư thế ngồi chễm chệ trên ghế bành”.

Gaby kêu lên:

- Úi! Mình quên gửi cái bánh vô tủ lạnh ông Lâm rồi.

- Hay quá, sự quên đó có vẻ ứng với bài quyền “miệng hùm” của mình đấy.

Máy Tính khều nhẹ Gaby:

- Thôi, cho đại Kloesen bánh đi Gaby. Cho luôn cả hộp. Lần sau bạn làm cái bánh sinh nhật khác cho bà cụ Adelheid thì mình sẽ đóng góp tiền tiêu vặt.

- Không! Ngàn lần không! Willi không có sinh nhật, cũng chưa tròn 80 tuổi. Bạn ấy chỉ có mỗi nết tham ăn, đừng hòng mình mủi lòng.

Tròn Vo kiễng chân, rỉ tai Tarzan rõ to:

- Nè, đại ca thấy cô nàng có gì hay ho chớ?

Tarzan thì thầm lại, cũng to như thế:

- Rất-kiên-định.

Tròn Vo thở dài não nuột, leo lên yên xe. Tuy vậy, lúc bốn quái bước vào cửa hàng thực phẩm của gia đình Glockner, cô bé “mủi lòng” mở hộp bánh đặt lên bàn:

- Mình không muốn tặng bà cụ Adelheid cái bánh xấu này, con số 80 bị dằn xốc nãy giờ méo xẹo rồi.

Tròn Vo mở cờ trong bụng. Nó nhồm nhoàm khen:

- Bánh ngon tuyệt. Rất-kiên-định không phải là nết tốt duy nhất của bạn rồi, Công Chúa ạ.

Tarzan tranh thủ gọi điện đến bịnh viện Thánh Elisabeth hỏi thăm tình hình bà cụ Adelheid. Cô y tá cho biết nạn nhân vẫn chưa tỉnh, nhưng tim và hệ tuần hoàn ổn định. Cô nhận xét:

- Bà cụ Adelheid có vẻ được tuổi trẻ hâm mộ nhỉ?

- Sao chị lại nói vậy?

- À, vì trước cậu nửa giờ cũng có một anh chàng trẻ tuổi gọi điện thăm hỏi cụ.

- Ồ, ai thế hở chị?

- Anh chàng xưng là cháu nội bà cụ dưới cái tên Adalbert von Tipperitzki.

- Cụ Adelheid làm gì có cháu nội. Chị đã trả lời sao ạ?

- Như đã trả lời cậu.

Tarzan cảm ơn rồi buông máy bần thần. Hắn quay vào bàn không để ý gì đến bữa tiệc bánh ngọt thịnh soạn.

- Này các bạn, có một gã trẻ tuổi mạo nhận là cháu nội của cụ Adelheid phôn tới bịnh viện. Ái chà, gã có dính líu gì đến hung thủ không đây? Hay gã chính là tên người Hoa có sẹo mép?

Gaby cắn môi:

- Mình sẽ báo tin này cho ba biết.

*

Trưa hôm sau Tarzan lại phôn đến bịnh viện lần nữa. Đáng tiếc bà cụ Adelheid vẫn hôn mê. Hắn chán nản quay số quán HONG KONG. Lâm sư phụ cũng chẳng có tin tức mới nào cung cấp về Hội Tam Hoàng.

Gaby không chán nản như đại ca. Cô bé bàn:

- Tụi mình sẽ mua một bó hoa thiệt đẹp mang vô bịnh viện. Cô y tá nói là bà cụ Adelheid có thể tỉnh lại bất kì lúc nào, và sẽ rất vui về lời chào ấy của tụi mình.

Tarzan gật đầu:

- Ý hay đấy. Đi thôi các bạn.

Bốn quái nhổ neo tức khắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau