Quyển 43 Chương 4: HÙNG “SẸO MÉP”
Gaby than thở khi bốn con ngựa sắt được dắt ra khỏi cổng:
- Giữa Preff và cháu của lão, chưa biết ai nói dối nhiều hơn. Mình rối cả óc.
Tarzan bình:
- Hai cách nói dối khác nhau. Nhưng chắc chắn một điều là Preff chưa nắm trong tay kho báu. Cơn uất của lão là có thực.
Karl gật đầu:
- Mình cũng có cảm giác như vậy.
Tròn Vo tuyên bố:
- Tao có ấn tượng xấu về lão. Lão cố tình tiếp tụi mình ngoài sân để giấu trong nhà một cái bánh ga-tô sô-cô-la.
Tarzan gạt câu nói vớ vẩn của thằng béo ra ngoài tai. Hắn nói:
- Tụi mình có thể biết: Preff không giữ kho báu nhưng giật mình vì biết gã người Hoa đó. Rất có thể gã tên là HÙNG, còn những cái tên ngập ngừng mà lão nói sau chỉ để lấp liếm sự buột mồm.
Karl nói:
- Đó chưa phải là bằng chứng.
- Tao biết. Nhưng một dấu vết đúng cũng có giá trị lắm chứ. Mày nghĩ coi, lão chẳng những ú ớ khi nói về tên Hùng có sẹo mép mà còn biết rõ tên này không lấy được kho báu. Chỉ còn thắc mắc một điều là không hiểu có phải tên Hùng đã đánh trọng thương cụ Adelheid hay không. Có đúng là Preff đã thuê Hùng hay không? Và vụ buôn lậu ma túy có dính dáng gì đến Preff hay tên này chỉ hành động độc lập? Ôi, nhức cái đầu.
- Mày làm ơn nói rõ hơn coi. – Tròn Vo chậm hiểu hỏi.
- Kho báu đã bị mất tất nhiên phải có người lấy. Rõ ràng Preff và Hùng đã sai lầm trong thất bại này. Ngôi nhà trong tình trạng bỏ trống như thế mà bọn chúng cứ ỷ y chờ bà cụ lành bịnh nói ra thì… bị kẻ lạ phỗng tay trên là phải.
Gaby hỏi:
- Bạn có bao giờ nghĩ rằng kẻ lạ mặt xuất hiện trước cả tên Hùng không?
- Hả? Nghĩa là Hùng đến sau ư? Và gã đã ngu xuẩn hành hung cụ Adelheid mà không tìm thấy gì? Nếu ý kiến của Gaby là hiện thực thì chúng ta sẽ lật ngược vấn đề lại: lão Preff và Hùng đều không tin bà cụ có kho báu. Chúng chỉ mới nghi ngờ và giờ thì Preff nổi điên khi biết kho báu không phải là truyền thuyết nữa. Chà, Công Chúa ơi, giả thuyết vừa rồi có lí nhất. Chúng ta giờ có nhiệm vụ tìm ra hai thằng: Hùng Sẹo Mép và tên đạo chích vẫn đang nhởn nhơ.
- Hiện giờ chúng mình vẫn chưa biết gì về gã. – Karl nói.
- Tuy vậy, cuộc truy tìm không phải đã vô vọng.
Gaby nói:
- Này, sẽ đến một lúc nào đó tên trộm bán kho báu và sẽ bị lộ mặt.
- Đúng thế.
- Và khách hàng của gã một là dân chuyên tiêu thụ đồ gian, hai là một nhà sưu tầm đồ trang sức mờ ám như lão Preff.
Tròn Vo gật đầu:
- Thế hả? Mình chậm hiểu vì lúc này trong bụng đang thiếu sô-cô-la.
Tarzan và Gaby dắt xe đi trước, bỗng Tarzan dắt xe vọt lên. Chạy lấy đà vài bước là hắn phóng lên yên tức tốc. Trước mặt hắn là một tên chạy mô-tô mặc bộ đồ da màu đen từ cổ xuống chân. Chiếc mũ bảo hiểm anh ánh bạc. Bộ mặt da vàng của gã hướng về Tarzan đủ để hắn nhận ra gã.
- Hùng Sẹo Mép!
Tarzan guồng hết tốc độ nhưng chiếc mô-tô đã biến mất không một dấu vết. Bàn tay hắn co lại thành nắm đấm tức tối. Phía sau bạn bè đã đến nơi. Gaby hỏi:
- Gã hả?
- Đúng là gã. Cổ áo blouson da của gã để hở lộ ra chỗ phần ngực bị xây xát tím bầm. Đó là hậu quả của vết đâm bằng thanh gỗ.
Karl nói:
- Tao nghĩ là gã định phóng vào tòa nhà lão Preff nhưng trông thấy đại ca nên vội ngoặt xe đi.
- Tao nhớ số xe của gã rồi. Hành vi vừa qua của gã càng xác định mọi phỏng đoán của chúng ta có lí. Nào, kiếm một chỗ gọi điện thoại mau.
Gaby nhanh nhảu:
- Ngay đầu đại lộ có một buồng điện thoại. Mình quay lại lẹ lên.
Tarzan gọi điện cho thanh tra Glockner. Hắn không đả động gì tới Preff và Detl mà chỉ nói về cuộc chạm trán tình cờ với tên người Hoa và số xe của gã. Glockner hài lòng:
- Giỏi lắm Tarzan ạ. Chú sẽ lo vụ này cấp tốc.
- Dạ, tụi cháu sẽ đến chỗ chú. Chào chú ạ.
Từ buồng điện thoại ra, hắn nhận lấy xe đạp từ tay Karl.
- Chúng ta bay đến Tổng nha nhanh lên. Nếu may mắn, chúng ta sẽ chứng kiến Hùng Sẹo Mép bị bắt.
Nhưng thật xui xẻo, chúng đến nơi nhằm lúc phái đoàn cảnh sát đã lên đường dưới sự hướng dẫn của thanh tra Glockner truy bắt tên cướp sau khi đã nắm được số xe và địa chỉ của gã.
Tarzan bảo các bạn:
- Thôi, mình đành tranh thủ thời gian chờ phái đoàn về để đến Lâm sư phụ tập võ vậy. Các bạn ở lại đây chờ nghe.
Gaby, Karl và Tròn Vo cùng gật đầu.
*
Armin Floenke đang ở trong nhà mình. Căn nhà vắng hoe, bà mẹ bận đi làm công cho một ông nha sĩ góa vợ nên ít khi có nhà tha hồ cho gã biến tư gia thành hang ổ trộm cướp.
Armin bước vào gian kho đựng đồ phế thải, nơi gã thường cất xe máy và bây giờ có thêm cái cặp được nhét dưới một chồng báo cũ.
Cái thằng đến là ngu, gã nghĩ. Định chỉ thí cho mình 16.000 mà yên! Cứ chơi xấu thằng này là chỉ có chết, Detl à. Tham thì thâm. Giờ đây mày chẳng còn gì ngoài chiếc xe đạp và cục bướu sau ót.
Armin khóa kho, bước qua sân và mở cánh cửa hậu. Trời đất, cánh cửa vừa hé ra thì nghe tiếng bánh xe đạp lăn trên mặt đường ướt.
Armin cười tươi hơn nữa:
- Ê, chào mày. Còn lừa sắt mới sắm xịn quá há.
Detl không nói không rằng thọc tay vô túi, bật dao bấm. Gã lao tơi đấm thẳng vào ngực Armin và sập cửa lại sau lưng.
- Tiền của tao đâu, thằng khốn?
- Cái gì?
Armin tròn mắt nhìn. Vẻ sửng sốt như thật.
- Đừng vờ vịt ngây thơ vô tội nữa. Tao sẽ cắt mũi và xẻo nửa vành tai của mày.
- Nào, từ từ chứ. Mày bị tẩu hỏa nhập ma à?
- Thôi đi. Mày đã đánh gục tao từ đằng sau và cướp lại tiền của tao.
Armin nhập vai diễn cực kì. Gã há hốc mồm:
- Tao à? Hê hê. Tao ấy? Ồ, khôôông, tao ở nhà suốt chờ mày đến kêu đi nhậu đây. Sao, mày bị cướp lúc nào?
- Hừ, hừ, mày đóng kịch giỏi thật. Tao bị ngay trước nhà kho trong vườn nhà ông chú.
- Hả? Tao… không biết nơi ấy. Tao mà đánh mày và cướp tiền của mày ư? Nghe tao nói đây, mày làm tao tự ái đó. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.
- Đã từng là bạn của nhau. Mày không muốn uống rượu với tao nữa cơ mà.
- Ôi, lúc giận lên tao nói thế thôi. Kể xem nào! Tụi mình sẽ đi tìm thằng chó đẻ đó.
- Chỉ mình mày biết tao có 62.000 mark trong cái cặp.
- 64.000 chớ. À, trừ tiền mua chiếc xe đạp, hả? Ngoài tao thì còn thằng nào biết đây. Chẳng lẽ lão Scheffel? Không, y không bao giờ chơi ngu như vậy. Mày kể lại đầu đuôi coi.
Detl rơi phịch người xuống ghế, rên lên.
Armin khui hai chai bia. Detl than:
- Trời ơi, tao đang rất cần tiền. Tiền và tiền, mày biết không? Với 62.000 mark trong tay, tao có thể vung vít như một hoàng tử suốt năm. Ấy thế mà bây giờ cháy túi. Cứt… thật!
- Kể nghe nào.
Detl kể lể. Armin nghe như lạ lắm.
- Mày còn đau lắm không? – Armin hỏi.
- Còn hỏi nữa. Tai tao lúc này vẫn kêu u u. Chắc chắn trí nhớ thế nào cũng bị giảm sút.
Chúng im lặng. Armin cụng li bắt chiến hữu uống cạn rồi khui hai chai bia mới. Gã ậm ừ:
- Càng suy nghĩ, tao càng loại trừ Scheffel ra khỏi vụ này. Một thằng tiêu thụ đồ trộm cắp và cho vay nặng lãi không dại dột đi ăn cướp để hư sự nghiệp. Tao đang nghi một thằng khác đây. Mày nhớ thằng người Hoa chứ?
Detl bật dậy như lò xo:
- Sao? Mày cho rằng cái thằng Tàu đột nhập nhà mụ già Adelheid mà báo chí làm ầm ĩ hả?
- Chính là nó. Hôm ấy tuy tao không thấy nó nhưng nó có thể thấy tao. Nó vô sau mà. Có thể nó đã âm thầm theo dõi tao và biết quan hệ giữa tao với mày. Bọn Tàu tàng hình như Ninja Nhật ấy. Có khi nó chơi mày vì ngỡ rằng trong cái cặp mày đang giữ có kho báu của tao đưa.
Detl trề môi ra:
- Thảo nào hôm nay tao gặp bốn đứa nhãi đến định hỏi lão chú tao về gã người Hoa mới đáng ngại. Chúng nghi chú tao quen thằng Tàu đó.
- Saaao?
- Cái thằng nhãi cao lớn, da rám nắng, tóc quăn đen cứ lải nhải rằng lão Preff đứng cạnh thằng Tàu trong nhà thương. Tao giả vờ cãi nhưng trong bụng thì tin chắc lão Preff có quen tên người Hoa ấy thật. Nếu thế thì… hừ hừ, rõ ràng lão Preff đứng đằng sau vụ này. Lão tưởng trong cái cặp có viên ngọc lục bảo mà lão thèm rỏ dãi nên lão sai thằng Tàu hạ thủ tao. Giờ đây thì lão đã giác ngộ trong cặp chỉ có tiền. Hừ hừ, tiền thì lão cũng đếch trả. Lão thù tao từ khi mới lọt lòng mà.
Armin sướng rên ngươi, mày cứ tiếp tục tin thế nhé!
Gã chắt lưỡi:
- Nếu thằng Tàu là đệ tử của lão chú mày thì việc chúng ta thanh toán gã, tuyệt đối không được cho chú mày hay.
- Nhưng thằng đó ở chân trời góc biển biết đâu mà tìm. Tao đang cần tiền muốn chết.
- Tao cho mày vay 250 hay 300 mark nhé?
Detl phá lên cười:
- Với số tiền còm đó, tao không thể bay đến Karibik được.
- Đến đâu?
- Đến biển Karibik với Jutta chớ sao. Karibik là biển cạnh Địa Trung Hải nằm phía Bắc Nam Mĩ. Jutta sẽ bay đến đó.
- Ai?
Detl mơ màng:
- Mày không biết Jutta đâu. Nàng là một cô gái hết sảy. Nàng có vẻ để ý tới tao vì tưởng tao có tiền. Với một người đẹp như mơ thì mình phải cung phụng chớ. Tao mà có 62.000 mark trong tay thì quá thừa sức đến Karibik cưa đổ nàng.
- Nghĩa là mày cần tiền.
- Mẹ kiếp, từ lúc nãy tao có nói chuyện gì khác đâu.
Armin búng tay cái chách:
- Yên tâm đi. Có giải pháp rồi. Mày có biết là lão Scheffel còn cho vay nặng lãi nữa chứ?
- Hình như vậy.
- Chúng ta sẽ gõ cửa lão. Lão sẽ chặt đẹp tiền lãi đấy nhưng hề gì. Mười tám tuổi đúng, mày thừa sức thanh toán hết.
Detl nghĩ ngợi rồi đập tay lên mặt bàn khiến các vỏ chai bia nảy lên:
- Nếu Scheffel đồng ý cho tao vay, tao sẽ cho lão Preff trắng mắt ra.
Gã nhảy dựng dậy:
- Tao chuồn đây. Đừng bực vì tao đã ngờ oan mày.
Armin cười thật bao dung:
- Tao quên rồi.
*
Tarzan đến trễ giờ học võ đúng một phút. Bữa nay Lâm sư phụ mặc bộ đồ Thiếu Lâm màu đen, tay cầm thắt lưng vải, dây thừng và những bọc da nặng để các võ sinh đấm đá tập luyện.
Tarzan cúi đầu chào võ sư đúng nghi thức môn phái. Giọng ông Lâm thật ấm áp:
- Ta rất mừng vì cháu nhiệt tình học võ Thiếu Lâm, Tarzan ạ.
- Thưa ông Lâm, Thiếu Lâm là một môn võ tuyệt vời ạ.
- Hôm nay ta sẽ trói cháu đấy.
- Cháu sẵn sàng rồi ạ.
Tarzan cởi áo khoác gió ra. Sân lạnh nhưng khô ráo. Hắn cho hai tay ra sau lưng. Ông Lâm vừa dùng thắt lưng vải trói vừa nói:
- Ta vừa nghe một đầu bếp báo rằng bọn Tam Hoàng bắt đầu xâm chiếm đường dây ma túy ở thành phố này.
- Ông có biết rõ không ạ? – Tarzan vội hỏi.
Lâm sư phụ tiếp tục trói Tarzan:
- Chưa nghe thêm chi tiết gì. Tin đồn thì có thể đúng hoặc sai. Chỉ hiểu là bọn Tam Hoàng đang triển khai mạng lưới tiêu thụ ma túy. Rồng Vàng có tên là Tui Hsien Mieng. Y được coi như một trong những trùm ma túy nguy hiểm nhất của thế giới ngầm châu Âu và là bậc thầy trong nghệ thuật núp bóng. Không ai biết y là ai trừ một vài người thân thích. Y toàn chỉ đạo mệnh lệnh qua điện thoại nhưng kiểm soát được tất cả. Kẻ nào chống đối hoặc làm hỏng việc đều bị trừng trị thẳng cánh.
- Cái tên Tui Hsien Mieng chắc không có trong danh bạ điện thoại, thưa ông?
- Không. Đó là một ngụy danh để y điều khiển nội bộ. Đơn giản y là Rồng Vàng. Nào, tạm quên chuyện ấy đi. Chúng ta bắt đầu luyện tập.
Bài quyền cực kì quái đản. Coi, trong tư thế bị trói trên không, Tarzan tả xung hữu đột với các địch thủ vô hình tứ phía. Hắn tung đủ chủng loại cú đá hết đằng sau ra đằng trước, hết sang trái đến sang phải. Mồ hôi hắn toát đầm đìa. Có lẽ đã đến cú đá thứ bốn trăm rồi. Hắn bắt đầu quen dần. Dù sao cũng phải kể cho ông Lâm nghe chuyện thanh tra Glockner đang đi bắt Hùng Sẹo Mép mới được.
*
Glockner ngồi trên băng ghế trước chiếc xe công vụ. Ông nói với viên cộng sự Kistler:
- Gã Sẹo Mép mang tên Thế Hùng ở số nhà 28.
Kistler thò đầu khỏi buồng lái:
- Chắc là ngôi nhà cuối phố bên phải, thưa sếp.
- Cậu hãy cho xe đậu sau chiếc Kombi kia.
Xe dừng lại. Nhà số 28 là một ngôi nhà nhỏ ba tầng. Mỗi tầng là một căn hộ. Tầng một có bà Dania Olgaschensko Koija. Tầng hai do ông Jean-Jacques Duvriel cư trú. Tầng trên cùng mới là hang ổ của tên tội phạm với tấm biển cạnh núm chuông có hàng chữ rành rành: ÔNG THẾ HÙNG.
Kistler nhìn tấm biển cười:
- Có lẽ gã sợ thiên hạ lầm mình là bà Thế Hùng đây.
Glockner không nói gì. Tầng một có vẻ như một người đàn bà châu Á hoặc Đông Âu ở, tầng hai gia chủ có tên họ như dân Pháp, quả là một khu cho thuê mang tính quốc tế.
Hai đại diện pháp luật đứng trước ngôi nhà ba tầng. Trong khi thanh tra Glockner nhấn chuông thì Kistler vòng ra sau nhà quan sát. Chưa đầy một phút, một hình người mặc đồ thể thao bước ra chống nạnh hỏi:
- Các ông hỏi gì?
Không có sẹo mép, ông Glockner nghĩ, và người đàn ông này thấp béo chứ không tầm thước, dẻo dai. Cũng là người Hoa. Hay là Tarzan sai?
- Ông là ông Thế Hùng?
- Không. Tôi tên Jean-Jacques Duvriel. Tôi nghe ông bấm chuông nhà ông Hùng. Ông ấy không có nhà.
- Vậy hả, cảm ơn ông Duvriel.
Rõ ràng Duvriel cảm thấy sự ngạc nhiên của ông thanh tra. Anh tra mỉm cười giải thích:
- Tôi là con lai hai dòng máu, mẹ Hoa cha Pháp.
- Vì vậy mà ông mang tên họ Pháp.
- Ông định đăng kí học ngoại ngữ à?
- Cái gì? Bộ ông Hùng dạy ngoại ngữ sao?
- Ngoại ngữ đối với dân tộc Đức thôi. Ông Thế Hùng dạy tiếng Trung Quốc với các thổ ngữ khác nhau. Và dạy viết chữ Hán.
- Ông là bạn của ông Hùng?
- Hầu như không biết nhau. Một người bạn của tôi ở Amsterdam viết thư nhờ tôi kiếm giùm một căn hộ cho người đồng hương đến ở. Khi ấy căn hộ trên cùng còn trống. Và ông Hùng dọn đến.
- Ông ấy dọn đến hồi nào?
- Cách đây ba tuần.
- Ông Hùng đã nhận học trò chưa?
- Chưa nhận. Nhưng sao ông hỏi tôi như cảnh sát vậy?
Ông Glockner rút thẻ chìa cho Duvriel xem rồi nói:
- Chúng tôi quan tâm đến ông Hùng.
Duvriel trợn tròn mắt:
- Tôi… tôi thật không ngờ. Ông Hùng đã… gây ra chuyện gì ư?
- Chúng tôi đang điều tra. Mà này, tôi có thể đợi ở hành lang chớ.
Đúng lúc đó Kistler quay lại. Anh chàng cảnh sát có vẻ sửng sốt khi thấy sếp trò chuyện với một gã Tàu không có sẹo mép. Ông thanh tra giải thích:
- Đây là ông Duvriel. Ông ấy cho phép chúng ta đợi ở hàng lang.
Duvriel chưa hề nói đồng ý. Nhưng nụ cười thân ái của ông thanh tra khiến anh ta không dám phản đối.
Duvriel lom lom dòm chiếc Fiat màu xám đậu nghinh ngang nửa lề nửa lộ, rồi gã rút chìa khóa ô-tô ra khỏi túi:
- Hai ông cứ để mở cửa nhà cho tôi. Tôi lấy một món đồ bỏ quên ngoài xe.
Duvriel vừa nhấc gót là Kistler bảo:
- Bếp ăn Tàu ngon bá phát. Cứ ngó thấy họ là tôi lại muốn vô quán ăn HONG KONG sau góc phố này.
Duvriel xách từ trong xe hơi ra một bộ complê mới giặt ủi. Cặp mắt gã long lanh trên khuôn mặt tròn trịa. Gã đang hấp tấp bước vào sân thì thanh tra Glockner nghe tiếng động cơ xe mô-tô rền rĩ. Một tên người Hoa đội mũ bảo hiểm óng ánh bạc chơi bộ quần áo da màu đen đang phi vô sân như bay.
- Kistler! Gã kìa!
Duvriel đi thẳng vào nhà, không ngoảnh nhìn.
- Mong ông vô nhà cho. Và giữ cửa nhà he hé, nhòm ra.
Duvriel gật đầu lên cầu thang.
Xem nào! Ông Glockner khép cửa khít thêm.
Hùng Sẹo Mép dừng lại cạnh chiếc Fiat, để yên cho mô-tô nổ máy. Gã quan sát chiếc Fiat với vẻ lo sợ và đưa mắt nhìn lên hướng cầu thang dáo dác.
Đến lúc này thanh tra Glockner mới hiểu ra. Khỉ thật, đúng là tên người Hoa Duvriel láu cá đã tung ám hiệu cho đồng bọn. Gã đã cố tình lục tung tóe các túi hàng, liệng ngổn ngang trong kính hậu chiếc Fiat để bắn tin có động.
Ranh thật! Ông Glockner nghĩ. Nhưng biết lấy bằng chứng gì để buộc tội Duvriel chứ. Ông quát khẽ:
- Nó quay đầu mô-tô kìa. Ra xe mau, Kistler.
Trong xe của họ có máy bộ đàm. Hàng chục chiếc xe tuần tra sẽ bao vây khu vực này, chặn các ngả đường. Thanh tra Glockner bước ra ngoài trời. Muộn rồi, chiếc mô-tô gầm lên và lao như một mũi tên rời cánh cung.
Hùng Sẹo Mép thẳng đường Roedermann, rẽ phải và mất hút.
*
Bà cụ Amalie, 76 tuổi bị đau khớp nặng nhưng mắt vẫn còn sáng đến độ đọc báo không cần đeo kính. Đôi chân không cho phép bà đi dạo nữa, bà mở cửa sổ thò mái đầu bạc ra ngoài hít thở không khí.
Bà nhìn sang tiệm HONG KONG.
Một chiếc mô-tô phóng tới như điên như cuồng. Tên trẻ tuổi đội mũ bảo hiểm màu nhũ bạc mặc đồ da màu đen có vẻ coi cái chết tựa lông hồng.
Một xe tải nhỏ đột ngột lùi ra từ ga-ra. Tên lái mô-tô buộc phải tránh sang sát hè đường thì lãnh đủ đống dầu nhớt nhoang nhoáng dưới trời chiều.
Bà cụ Amalie rú lên khi tai nạn xảy ra.
Chiếc mô-tô quay trượt trong vũng nhớt còn người thanh niên bay bổng lên không trung rồi rơi “chạt” xuống với một chân gãy gập. Bà cụ chưa biết làm gì thì một giọng nói từ trên xe tải vọng xuống lo lắng:
- Không phải lỗi của tôi. Quỷ sứ! Anh đã phóng như điên ấy. Có cần tôi chở đi cấp cứu không?
Kẻ bị nạn ngồi thu lu dưới đất không trả lời.
- Sao? Không cần ai giúp hả. Vậy tôi đi nhé.
- Đi đi.
Tay tài xế xe tải mừng húm vọt lẹ như trút được gánh nặng. Kẻ bị nạn cố đứng lên, chân phải gã trụ trong tư thế cà nhắc. Bà Amalie trố mắt. Ôi lạy Chúa!
Gã da vàng đội mũ bảo hiểm màu bạc nhảy lò cò đến chiếc mô-tô bị đổ nhào. Gã tháo lấy một cái gói nhỏ buộc sau xe rồi lại lò cò về quán HONG KONG. Quãng đường đến quán cỡ 30 mét chớ đâu có ít. Ấy thế mà gã nhảy được tới rồi biến mất vô quán.
Chắc anh chàng muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ tới, cố nhiên anh ta cần giúp đỡ.
*
Lâm sư phụ ngước mắt nhìn Tarzan mỉm cười:
- Giỏi lắm, Tarzan. Một võ sĩ Thiếu Lâm cự phách luôn nguy hiểm cho đối phương trong mọi tình huống.
Tarzan cười hồn nhiên:
- Nếu bây giờ ông trói chân cháu nữa thì cháu chỉ còn cách tự chiến đấu bằng ánh mắt sắc như dao thôi.
Đúng lúc đó một giọng gào lên:
- Lâm Wung Chung!
Ông Lâm giật mình. Ai vậy nhỉ?
- Đợi ta một chút Tarzan ạ.
Tarzan từ từ quay người nhìn. Hắn bị trói treo trên không cách mặt đất đến ba mét rưỡi nên chỉ có thể liếc xéo vào tiệm qua cửa thông gió. Trời đất. Hắn nhận ra gã đàn ông.
Gã vẫn đóng bộ da hắc y, đầu đội mũ bảo hiểm bạc, một tay vịn vào lưng ghế, một tay ghì cái gói gì đó vào người. Chân phải gã co lên, đứng trên chân trái.
Lâm sư phụ đi vào, ông ngó gã:
- Ông bị thương rồi.
Hùng Sẹo Mép gỡ mũ bảo hiểm và quăng cái gói xuống mặt bàn. Bộ mặt của gã đầm đìa mồ hôi – và cái sẹo mép!
Gã rít giọng:
- Ông cũng là một người Hoa, Lâm Wung Chung? Ông biết Hội Tam Hoàng chứ? Ai chống lại Hội Tam Hoàng thì chỉ có chết, chết, chết! Tôi là một thành viên của Hội. Bọn cớm đang đuổi theo tôi và chúng sẽ có mặt ngay bây giờ. Chúng sẽ tóm tôi. Tôi không thể làm gì khác. Ông hãy cầm lấy cái gói này. Ông phải giấu nó đi, bảo vệ nó với tính mạng của mình. Ông hãy cất cái gói thật kĩ cho tới khi chúng tôi cử người đến lấy. Nào, cầm lấy lẹ đi. Hãy coi như tôi chưa hề ghé đây. Ông cũng chưa thấy mặt tôi bao giờ.
Hùng Sẹo Mép chụp mũ bảo hiểm lên đầu, nhảy lò cò ra cửa bỏ lại ông Lâm đứng sững sờ. Phải tới một lúc lâu, ông mới định thần đi lại chiếc bàn, thận trọng cầm cái gói đưa lên mũi hít hít. Đoạn trầm ngâm nghĩ ngợi.
Chắc chắn trong cái gói toàn hê-rô-in, Tarzan nghĩ. Thằng Hùng kể như tiêu đời, đem ma túy gửi một ông thầy dạy võ tự trọng như Lâm sư phụ chẳng khác nào gã thân hành đến Tổng nha nộp mạng.
Mãi sau ông Lâm mới ra sân, mắt nhìn xuống đất:
- Tarzan ạ, ta dừng buổi tập ở đây thôi.
Tarzan không phản đối.
Lâm Wung Chung cởi dây trói cho hắn. Tarzan nhìn vào mặt ông.
Gương mặt hoàn toàn bình thản, như không hề có chuyện gì vừa xảy ra.
Đúng lúc này Tarzan hiểu. Ông Lâm đã vâng lời Hùng Sẹo Mép giấu gói hê-rô-in! Ôi lạy Chúa! Ông sợ bọn Tam Hoàng, sợ chúng giết!
*
Gã người Hoa nhảy lò cò một tay bám vào tường cố lết đến chiếc mô-tô bị đổ kềnh, xe cảnh sát đã thắng ken két trước mũi. Giọng nhân viên đặc nhiệm Kistler oang oang:
- Mình gặp may rồi!
Thanh tra Glockner và Kistler phóng khỏi xe. Gã người Hoa dựa hẳn vào tường, mồ hôi ướt đầm cằm và cổ. Ông thanh tra rút phắt thẻ hành sự:
- Ông là ông Thế Hùng?
Kistler đặt tay lên khẩu súng ngắn. Nhưng Hùng không hề kháng cự mà bỏ mũ xuống cười khổ sở:
- Cảm ơn các ông đã đến. Tôi bị té xe gãy giò. Lúc này tôi cần một bác sĩ hơn.
Glockner ôn tồn nói:
- Ông sẽ có bác sĩ. Nhưng trước hết, ông đã bị bắt.
*
Gaby, Karl và Kloesen ngồi ở phòng bên cạnh, cửa giữa hai phòng chỉ khép hờ nên tụi nó nghe không sót một câu nào. Hùng làm như mình là kẻ vô tội nhất trần đời. Gã phân bua:
- Ồ, tôi không nói được tiếng Pháp, thưa ông thanh tra. Chỉ nói tiếng Hà Lan. Tôi sinh ra ở Antwerpen. Tôi nói trôi chảy tiếng Đức như ông vừa nghe đấy. Và chút ít tiếng Anh nữa. Tôi mà buôn lậu ma túy ư? Cả đời tôi, hiện thời đã 39 tuổi, tôi cũng chưa hề biết mùi thứ độc dược ấy. Tôi chỉ yêu rượu Whisky thôi. Tôi là giáo viên ngôn ngữ mà. Vâng, dạy tư không có bằng cấp. Cái gì, ông bảo tôi có mặt sau nhà của Tipperitzki nào đó hả? Nhà đó ở đâu vậy? Không, tôi không bao giờ có một con dao găm, cũng không có cậu bé nào thọc thanh rào vô ngực áo tôi cả. Còn sườn trái tôi bị bầm ư? Thì cũng xui như té xe bữa nay vậy, tôi sơ ý va mạnh vào nắm cửa. Tuần này, theo tử vi Tàu thì tôi có lắm cái hạn. Hết tai nạn này đến tai nạn khác.
- Ông có một cái sẹo mép.
- Ba năm trước tôi bị tai nạn, chà, đời tôi toàn gặp rủi ro.
- Tên buôn lậu hê-rô-in người Hoa bị cậu bé hạ cũng có sẹo mép.
- Và ông tưởng đó là tôi? Không! Chắc chắn có người đồng hương với tôi từng bị thương ở mép.
- Ông biết gì về Hội Tam Hoàng?
- Tên gì nghe kêu quá vậy. Nghe hắc ám quá.
- Về điểm này thì ông có lí.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo vang. Thanh tra Glockner nhấc máy vừa nghe vừa lẩm bẩm “Biết mà!”, và gác máy.
Ông buông máy nói lạnh lẽo:
- Ông Hùng, căn hộ của ông vừa bị khám xét. Ông hãy đoán xem chúng tôi đã tìm thấy gì?
- Tôi biết mọi thứ trong nhà tôi. Tôi nên liệt kê ra chăng?
- May cho ông đấy. Chúng tôi không tìm thấy gì cả. Hoặc là ông rất thận trọng, hoặc đồng bọn của ông đã kịp thời tẩu tán.
- Thực lố bịch. Cảnh sát các ông có quyền xét nhà tôi sao?
- Chúng tôi có quyền bởi ông đang bị truy nã. Chúng tôi sẽ cho ông đối chứng với cậu bé mà ông đã tấn công.
- Tôi chưa hề tấn công chú nhóc nào.
Glockner nhấc điện thoại. Ông quay số và hắng giọng:
Hãy giải anh ta vô buồng giam đi Krause. Anh ta sẽ ở lại buồng giam cho tới khi gọi được Tarzan đến.
- Giữa Preff và cháu của lão, chưa biết ai nói dối nhiều hơn. Mình rối cả óc.
Tarzan bình:
- Hai cách nói dối khác nhau. Nhưng chắc chắn một điều là Preff chưa nắm trong tay kho báu. Cơn uất của lão là có thực.
Karl gật đầu:
- Mình cũng có cảm giác như vậy.
Tròn Vo tuyên bố:
- Tao có ấn tượng xấu về lão. Lão cố tình tiếp tụi mình ngoài sân để giấu trong nhà một cái bánh ga-tô sô-cô-la.
Tarzan gạt câu nói vớ vẩn của thằng béo ra ngoài tai. Hắn nói:
- Tụi mình có thể biết: Preff không giữ kho báu nhưng giật mình vì biết gã người Hoa đó. Rất có thể gã tên là HÙNG, còn những cái tên ngập ngừng mà lão nói sau chỉ để lấp liếm sự buột mồm.
Karl nói:
- Đó chưa phải là bằng chứng.
- Tao biết. Nhưng một dấu vết đúng cũng có giá trị lắm chứ. Mày nghĩ coi, lão chẳng những ú ớ khi nói về tên Hùng có sẹo mép mà còn biết rõ tên này không lấy được kho báu. Chỉ còn thắc mắc một điều là không hiểu có phải tên Hùng đã đánh trọng thương cụ Adelheid hay không. Có đúng là Preff đã thuê Hùng hay không? Và vụ buôn lậu ma túy có dính dáng gì đến Preff hay tên này chỉ hành động độc lập? Ôi, nhức cái đầu.
- Mày làm ơn nói rõ hơn coi. – Tròn Vo chậm hiểu hỏi.
- Kho báu đã bị mất tất nhiên phải có người lấy. Rõ ràng Preff và Hùng đã sai lầm trong thất bại này. Ngôi nhà trong tình trạng bỏ trống như thế mà bọn chúng cứ ỷ y chờ bà cụ lành bịnh nói ra thì… bị kẻ lạ phỗng tay trên là phải.
Gaby hỏi:
- Bạn có bao giờ nghĩ rằng kẻ lạ mặt xuất hiện trước cả tên Hùng không?
- Hả? Nghĩa là Hùng đến sau ư? Và gã đã ngu xuẩn hành hung cụ Adelheid mà không tìm thấy gì? Nếu ý kiến của Gaby là hiện thực thì chúng ta sẽ lật ngược vấn đề lại: lão Preff và Hùng đều không tin bà cụ có kho báu. Chúng chỉ mới nghi ngờ và giờ thì Preff nổi điên khi biết kho báu không phải là truyền thuyết nữa. Chà, Công Chúa ơi, giả thuyết vừa rồi có lí nhất. Chúng ta giờ có nhiệm vụ tìm ra hai thằng: Hùng Sẹo Mép và tên đạo chích vẫn đang nhởn nhơ.
- Hiện giờ chúng mình vẫn chưa biết gì về gã. – Karl nói.
- Tuy vậy, cuộc truy tìm không phải đã vô vọng.
Gaby nói:
- Này, sẽ đến một lúc nào đó tên trộm bán kho báu và sẽ bị lộ mặt.
- Đúng thế.
- Và khách hàng của gã một là dân chuyên tiêu thụ đồ gian, hai là một nhà sưu tầm đồ trang sức mờ ám như lão Preff.
Tròn Vo gật đầu:
- Thế hả? Mình chậm hiểu vì lúc này trong bụng đang thiếu sô-cô-la.
Tarzan và Gaby dắt xe đi trước, bỗng Tarzan dắt xe vọt lên. Chạy lấy đà vài bước là hắn phóng lên yên tức tốc. Trước mặt hắn là một tên chạy mô-tô mặc bộ đồ da màu đen từ cổ xuống chân. Chiếc mũ bảo hiểm anh ánh bạc. Bộ mặt da vàng của gã hướng về Tarzan đủ để hắn nhận ra gã.
- Hùng Sẹo Mép!
Tarzan guồng hết tốc độ nhưng chiếc mô-tô đã biến mất không một dấu vết. Bàn tay hắn co lại thành nắm đấm tức tối. Phía sau bạn bè đã đến nơi. Gaby hỏi:
- Gã hả?
- Đúng là gã. Cổ áo blouson da của gã để hở lộ ra chỗ phần ngực bị xây xát tím bầm. Đó là hậu quả của vết đâm bằng thanh gỗ.
Karl nói:
- Tao nghĩ là gã định phóng vào tòa nhà lão Preff nhưng trông thấy đại ca nên vội ngoặt xe đi.
- Tao nhớ số xe của gã rồi. Hành vi vừa qua của gã càng xác định mọi phỏng đoán của chúng ta có lí. Nào, kiếm một chỗ gọi điện thoại mau.
Gaby nhanh nhảu:
- Ngay đầu đại lộ có một buồng điện thoại. Mình quay lại lẹ lên.
Tarzan gọi điện cho thanh tra Glockner. Hắn không đả động gì tới Preff và Detl mà chỉ nói về cuộc chạm trán tình cờ với tên người Hoa và số xe của gã. Glockner hài lòng:
- Giỏi lắm Tarzan ạ. Chú sẽ lo vụ này cấp tốc.
- Dạ, tụi cháu sẽ đến chỗ chú. Chào chú ạ.
Từ buồng điện thoại ra, hắn nhận lấy xe đạp từ tay Karl.
- Chúng ta bay đến Tổng nha nhanh lên. Nếu may mắn, chúng ta sẽ chứng kiến Hùng Sẹo Mép bị bắt.
Nhưng thật xui xẻo, chúng đến nơi nhằm lúc phái đoàn cảnh sát đã lên đường dưới sự hướng dẫn của thanh tra Glockner truy bắt tên cướp sau khi đã nắm được số xe và địa chỉ của gã.
Tarzan bảo các bạn:
- Thôi, mình đành tranh thủ thời gian chờ phái đoàn về để đến Lâm sư phụ tập võ vậy. Các bạn ở lại đây chờ nghe.
Gaby, Karl và Tròn Vo cùng gật đầu.
*
Armin Floenke đang ở trong nhà mình. Căn nhà vắng hoe, bà mẹ bận đi làm công cho một ông nha sĩ góa vợ nên ít khi có nhà tha hồ cho gã biến tư gia thành hang ổ trộm cướp.
Armin bước vào gian kho đựng đồ phế thải, nơi gã thường cất xe máy và bây giờ có thêm cái cặp được nhét dưới một chồng báo cũ.
Cái thằng đến là ngu, gã nghĩ. Định chỉ thí cho mình 16.000 mà yên! Cứ chơi xấu thằng này là chỉ có chết, Detl à. Tham thì thâm. Giờ đây mày chẳng còn gì ngoài chiếc xe đạp và cục bướu sau ót.
Armin khóa kho, bước qua sân và mở cánh cửa hậu. Trời đất, cánh cửa vừa hé ra thì nghe tiếng bánh xe đạp lăn trên mặt đường ướt.
Armin cười tươi hơn nữa:
- Ê, chào mày. Còn lừa sắt mới sắm xịn quá há.
Detl không nói không rằng thọc tay vô túi, bật dao bấm. Gã lao tơi đấm thẳng vào ngực Armin và sập cửa lại sau lưng.
- Tiền của tao đâu, thằng khốn?
- Cái gì?
Armin tròn mắt nhìn. Vẻ sửng sốt như thật.
- Đừng vờ vịt ngây thơ vô tội nữa. Tao sẽ cắt mũi và xẻo nửa vành tai của mày.
- Nào, từ từ chứ. Mày bị tẩu hỏa nhập ma à?
- Thôi đi. Mày đã đánh gục tao từ đằng sau và cướp lại tiền của tao.
Armin nhập vai diễn cực kì. Gã há hốc mồm:
- Tao à? Hê hê. Tao ấy? Ồ, khôôông, tao ở nhà suốt chờ mày đến kêu đi nhậu đây. Sao, mày bị cướp lúc nào?
- Hừ, hừ, mày đóng kịch giỏi thật. Tao bị ngay trước nhà kho trong vườn nhà ông chú.
- Hả? Tao… không biết nơi ấy. Tao mà đánh mày và cướp tiền của mày ư? Nghe tao nói đây, mày làm tao tự ái đó. Chúng mình là bạn của nhau cơ mà.
- Đã từng là bạn của nhau. Mày không muốn uống rượu với tao nữa cơ mà.
- Ôi, lúc giận lên tao nói thế thôi. Kể xem nào! Tụi mình sẽ đi tìm thằng chó đẻ đó.
- Chỉ mình mày biết tao có 62.000 mark trong cái cặp.
- 64.000 chớ. À, trừ tiền mua chiếc xe đạp, hả? Ngoài tao thì còn thằng nào biết đây. Chẳng lẽ lão Scheffel? Không, y không bao giờ chơi ngu như vậy. Mày kể lại đầu đuôi coi.
Detl rơi phịch người xuống ghế, rên lên.
Armin khui hai chai bia. Detl than:
- Trời ơi, tao đang rất cần tiền. Tiền và tiền, mày biết không? Với 62.000 mark trong tay, tao có thể vung vít như một hoàng tử suốt năm. Ấy thế mà bây giờ cháy túi. Cứt… thật!
- Kể nghe nào.
Detl kể lể. Armin nghe như lạ lắm.
- Mày còn đau lắm không? – Armin hỏi.
- Còn hỏi nữa. Tai tao lúc này vẫn kêu u u. Chắc chắn trí nhớ thế nào cũng bị giảm sút.
Chúng im lặng. Armin cụng li bắt chiến hữu uống cạn rồi khui hai chai bia mới. Gã ậm ừ:
- Càng suy nghĩ, tao càng loại trừ Scheffel ra khỏi vụ này. Một thằng tiêu thụ đồ trộm cắp và cho vay nặng lãi không dại dột đi ăn cướp để hư sự nghiệp. Tao đang nghi một thằng khác đây. Mày nhớ thằng người Hoa chứ?
Detl bật dậy như lò xo:
- Sao? Mày cho rằng cái thằng Tàu đột nhập nhà mụ già Adelheid mà báo chí làm ầm ĩ hả?
- Chính là nó. Hôm ấy tuy tao không thấy nó nhưng nó có thể thấy tao. Nó vô sau mà. Có thể nó đã âm thầm theo dõi tao và biết quan hệ giữa tao với mày. Bọn Tàu tàng hình như Ninja Nhật ấy. Có khi nó chơi mày vì ngỡ rằng trong cái cặp mày đang giữ có kho báu của tao đưa.
Detl trề môi ra:
- Thảo nào hôm nay tao gặp bốn đứa nhãi đến định hỏi lão chú tao về gã người Hoa mới đáng ngại. Chúng nghi chú tao quen thằng Tàu đó.
- Saaao?
- Cái thằng nhãi cao lớn, da rám nắng, tóc quăn đen cứ lải nhải rằng lão Preff đứng cạnh thằng Tàu trong nhà thương. Tao giả vờ cãi nhưng trong bụng thì tin chắc lão Preff có quen tên người Hoa ấy thật. Nếu thế thì… hừ hừ, rõ ràng lão Preff đứng đằng sau vụ này. Lão tưởng trong cái cặp có viên ngọc lục bảo mà lão thèm rỏ dãi nên lão sai thằng Tàu hạ thủ tao. Giờ đây thì lão đã giác ngộ trong cặp chỉ có tiền. Hừ hừ, tiền thì lão cũng đếch trả. Lão thù tao từ khi mới lọt lòng mà.
Armin sướng rên ngươi, mày cứ tiếp tục tin thế nhé!
Gã chắt lưỡi:
- Nếu thằng Tàu là đệ tử của lão chú mày thì việc chúng ta thanh toán gã, tuyệt đối không được cho chú mày hay.
- Nhưng thằng đó ở chân trời góc biển biết đâu mà tìm. Tao đang cần tiền muốn chết.
- Tao cho mày vay 250 hay 300 mark nhé?
Detl phá lên cười:
- Với số tiền còm đó, tao không thể bay đến Karibik được.
- Đến đâu?
- Đến biển Karibik với Jutta chớ sao. Karibik là biển cạnh Địa Trung Hải nằm phía Bắc Nam Mĩ. Jutta sẽ bay đến đó.
- Ai?
Detl mơ màng:
- Mày không biết Jutta đâu. Nàng là một cô gái hết sảy. Nàng có vẻ để ý tới tao vì tưởng tao có tiền. Với một người đẹp như mơ thì mình phải cung phụng chớ. Tao mà có 62.000 mark trong tay thì quá thừa sức đến Karibik cưa đổ nàng.
- Nghĩa là mày cần tiền.
- Mẹ kiếp, từ lúc nãy tao có nói chuyện gì khác đâu.
Armin búng tay cái chách:
- Yên tâm đi. Có giải pháp rồi. Mày có biết là lão Scheffel còn cho vay nặng lãi nữa chứ?
- Hình như vậy.
- Chúng ta sẽ gõ cửa lão. Lão sẽ chặt đẹp tiền lãi đấy nhưng hề gì. Mười tám tuổi đúng, mày thừa sức thanh toán hết.
Detl nghĩ ngợi rồi đập tay lên mặt bàn khiến các vỏ chai bia nảy lên:
- Nếu Scheffel đồng ý cho tao vay, tao sẽ cho lão Preff trắng mắt ra.
Gã nhảy dựng dậy:
- Tao chuồn đây. Đừng bực vì tao đã ngờ oan mày.
Armin cười thật bao dung:
- Tao quên rồi.
*
Tarzan đến trễ giờ học võ đúng một phút. Bữa nay Lâm sư phụ mặc bộ đồ Thiếu Lâm màu đen, tay cầm thắt lưng vải, dây thừng và những bọc da nặng để các võ sinh đấm đá tập luyện.
Tarzan cúi đầu chào võ sư đúng nghi thức môn phái. Giọng ông Lâm thật ấm áp:
- Ta rất mừng vì cháu nhiệt tình học võ Thiếu Lâm, Tarzan ạ.
- Thưa ông Lâm, Thiếu Lâm là một môn võ tuyệt vời ạ.
- Hôm nay ta sẽ trói cháu đấy.
- Cháu sẵn sàng rồi ạ.
Tarzan cởi áo khoác gió ra. Sân lạnh nhưng khô ráo. Hắn cho hai tay ra sau lưng. Ông Lâm vừa dùng thắt lưng vải trói vừa nói:
- Ta vừa nghe một đầu bếp báo rằng bọn Tam Hoàng bắt đầu xâm chiếm đường dây ma túy ở thành phố này.
- Ông có biết rõ không ạ? – Tarzan vội hỏi.
Lâm sư phụ tiếp tục trói Tarzan:
- Chưa nghe thêm chi tiết gì. Tin đồn thì có thể đúng hoặc sai. Chỉ hiểu là bọn Tam Hoàng đang triển khai mạng lưới tiêu thụ ma túy. Rồng Vàng có tên là Tui Hsien Mieng. Y được coi như một trong những trùm ma túy nguy hiểm nhất của thế giới ngầm châu Âu và là bậc thầy trong nghệ thuật núp bóng. Không ai biết y là ai trừ một vài người thân thích. Y toàn chỉ đạo mệnh lệnh qua điện thoại nhưng kiểm soát được tất cả. Kẻ nào chống đối hoặc làm hỏng việc đều bị trừng trị thẳng cánh.
- Cái tên Tui Hsien Mieng chắc không có trong danh bạ điện thoại, thưa ông?
- Không. Đó là một ngụy danh để y điều khiển nội bộ. Đơn giản y là Rồng Vàng. Nào, tạm quên chuyện ấy đi. Chúng ta bắt đầu luyện tập.
Bài quyền cực kì quái đản. Coi, trong tư thế bị trói trên không, Tarzan tả xung hữu đột với các địch thủ vô hình tứ phía. Hắn tung đủ chủng loại cú đá hết đằng sau ra đằng trước, hết sang trái đến sang phải. Mồ hôi hắn toát đầm đìa. Có lẽ đã đến cú đá thứ bốn trăm rồi. Hắn bắt đầu quen dần. Dù sao cũng phải kể cho ông Lâm nghe chuyện thanh tra Glockner đang đi bắt Hùng Sẹo Mép mới được.
*
Glockner ngồi trên băng ghế trước chiếc xe công vụ. Ông nói với viên cộng sự Kistler:
- Gã Sẹo Mép mang tên Thế Hùng ở số nhà 28.
Kistler thò đầu khỏi buồng lái:
- Chắc là ngôi nhà cuối phố bên phải, thưa sếp.
- Cậu hãy cho xe đậu sau chiếc Kombi kia.
Xe dừng lại. Nhà số 28 là một ngôi nhà nhỏ ba tầng. Mỗi tầng là một căn hộ. Tầng một có bà Dania Olgaschensko Koija. Tầng hai do ông Jean-Jacques Duvriel cư trú. Tầng trên cùng mới là hang ổ của tên tội phạm với tấm biển cạnh núm chuông có hàng chữ rành rành: ÔNG THẾ HÙNG.
Kistler nhìn tấm biển cười:
- Có lẽ gã sợ thiên hạ lầm mình là bà Thế Hùng đây.
Glockner không nói gì. Tầng một có vẻ như một người đàn bà châu Á hoặc Đông Âu ở, tầng hai gia chủ có tên họ như dân Pháp, quả là một khu cho thuê mang tính quốc tế.
Hai đại diện pháp luật đứng trước ngôi nhà ba tầng. Trong khi thanh tra Glockner nhấn chuông thì Kistler vòng ra sau nhà quan sát. Chưa đầy một phút, một hình người mặc đồ thể thao bước ra chống nạnh hỏi:
- Các ông hỏi gì?
Không có sẹo mép, ông Glockner nghĩ, và người đàn ông này thấp béo chứ không tầm thước, dẻo dai. Cũng là người Hoa. Hay là Tarzan sai?
- Ông là ông Thế Hùng?
- Không. Tôi tên Jean-Jacques Duvriel. Tôi nghe ông bấm chuông nhà ông Hùng. Ông ấy không có nhà.
- Vậy hả, cảm ơn ông Duvriel.
Rõ ràng Duvriel cảm thấy sự ngạc nhiên của ông thanh tra. Anh tra mỉm cười giải thích:
- Tôi là con lai hai dòng máu, mẹ Hoa cha Pháp.
- Vì vậy mà ông mang tên họ Pháp.
- Ông định đăng kí học ngoại ngữ à?
- Cái gì? Bộ ông Hùng dạy ngoại ngữ sao?
- Ngoại ngữ đối với dân tộc Đức thôi. Ông Thế Hùng dạy tiếng Trung Quốc với các thổ ngữ khác nhau. Và dạy viết chữ Hán.
- Ông là bạn của ông Hùng?
- Hầu như không biết nhau. Một người bạn của tôi ở Amsterdam viết thư nhờ tôi kiếm giùm một căn hộ cho người đồng hương đến ở. Khi ấy căn hộ trên cùng còn trống. Và ông Hùng dọn đến.
- Ông ấy dọn đến hồi nào?
- Cách đây ba tuần.
- Ông Hùng đã nhận học trò chưa?
- Chưa nhận. Nhưng sao ông hỏi tôi như cảnh sát vậy?
Ông Glockner rút thẻ chìa cho Duvriel xem rồi nói:
- Chúng tôi quan tâm đến ông Hùng.
Duvriel trợn tròn mắt:
- Tôi… tôi thật không ngờ. Ông Hùng đã… gây ra chuyện gì ư?
- Chúng tôi đang điều tra. Mà này, tôi có thể đợi ở hành lang chớ.
Đúng lúc đó Kistler quay lại. Anh chàng cảnh sát có vẻ sửng sốt khi thấy sếp trò chuyện với một gã Tàu không có sẹo mép. Ông thanh tra giải thích:
- Đây là ông Duvriel. Ông ấy cho phép chúng ta đợi ở hàng lang.
Duvriel chưa hề nói đồng ý. Nhưng nụ cười thân ái của ông thanh tra khiến anh ta không dám phản đối.
Duvriel lom lom dòm chiếc Fiat màu xám đậu nghinh ngang nửa lề nửa lộ, rồi gã rút chìa khóa ô-tô ra khỏi túi:
- Hai ông cứ để mở cửa nhà cho tôi. Tôi lấy một món đồ bỏ quên ngoài xe.
Duvriel vừa nhấc gót là Kistler bảo:
- Bếp ăn Tàu ngon bá phát. Cứ ngó thấy họ là tôi lại muốn vô quán ăn HONG KONG sau góc phố này.
Duvriel xách từ trong xe hơi ra một bộ complê mới giặt ủi. Cặp mắt gã long lanh trên khuôn mặt tròn trịa. Gã đang hấp tấp bước vào sân thì thanh tra Glockner nghe tiếng động cơ xe mô-tô rền rĩ. Một tên người Hoa đội mũ bảo hiểm óng ánh bạc chơi bộ quần áo da màu đen đang phi vô sân như bay.
- Kistler! Gã kìa!
Duvriel đi thẳng vào nhà, không ngoảnh nhìn.
- Mong ông vô nhà cho. Và giữ cửa nhà he hé, nhòm ra.
Duvriel gật đầu lên cầu thang.
Xem nào! Ông Glockner khép cửa khít thêm.
Hùng Sẹo Mép dừng lại cạnh chiếc Fiat, để yên cho mô-tô nổ máy. Gã quan sát chiếc Fiat với vẻ lo sợ và đưa mắt nhìn lên hướng cầu thang dáo dác.
Đến lúc này thanh tra Glockner mới hiểu ra. Khỉ thật, đúng là tên người Hoa Duvriel láu cá đã tung ám hiệu cho đồng bọn. Gã đã cố tình lục tung tóe các túi hàng, liệng ngổn ngang trong kính hậu chiếc Fiat để bắn tin có động.
Ranh thật! Ông Glockner nghĩ. Nhưng biết lấy bằng chứng gì để buộc tội Duvriel chứ. Ông quát khẽ:
- Nó quay đầu mô-tô kìa. Ra xe mau, Kistler.
Trong xe của họ có máy bộ đàm. Hàng chục chiếc xe tuần tra sẽ bao vây khu vực này, chặn các ngả đường. Thanh tra Glockner bước ra ngoài trời. Muộn rồi, chiếc mô-tô gầm lên và lao như một mũi tên rời cánh cung.
Hùng Sẹo Mép thẳng đường Roedermann, rẽ phải và mất hút.
*
Bà cụ Amalie, 76 tuổi bị đau khớp nặng nhưng mắt vẫn còn sáng đến độ đọc báo không cần đeo kính. Đôi chân không cho phép bà đi dạo nữa, bà mở cửa sổ thò mái đầu bạc ra ngoài hít thở không khí.
Bà nhìn sang tiệm HONG KONG.
Một chiếc mô-tô phóng tới như điên như cuồng. Tên trẻ tuổi đội mũ bảo hiểm màu nhũ bạc mặc đồ da màu đen có vẻ coi cái chết tựa lông hồng.
Một xe tải nhỏ đột ngột lùi ra từ ga-ra. Tên lái mô-tô buộc phải tránh sang sát hè đường thì lãnh đủ đống dầu nhớt nhoang nhoáng dưới trời chiều.
Bà cụ Amalie rú lên khi tai nạn xảy ra.
Chiếc mô-tô quay trượt trong vũng nhớt còn người thanh niên bay bổng lên không trung rồi rơi “chạt” xuống với một chân gãy gập. Bà cụ chưa biết làm gì thì một giọng nói từ trên xe tải vọng xuống lo lắng:
- Không phải lỗi của tôi. Quỷ sứ! Anh đã phóng như điên ấy. Có cần tôi chở đi cấp cứu không?
Kẻ bị nạn ngồi thu lu dưới đất không trả lời.
- Sao? Không cần ai giúp hả. Vậy tôi đi nhé.
- Đi đi.
Tay tài xế xe tải mừng húm vọt lẹ như trút được gánh nặng. Kẻ bị nạn cố đứng lên, chân phải gã trụ trong tư thế cà nhắc. Bà Amalie trố mắt. Ôi lạy Chúa!
Gã da vàng đội mũ bảo hiểm màu bạc nhảy lò cò đến chiếc mô-tô bị đổ nhào. Gã tháo lấy một cái gói nhỏ buộc sau xe rồi lại lò cò về quán HONG KONG. Quãng đường đến quán cỡ 30 mét chớ đâu có ít. Ấy thế mà gã nhảy được tới rồi biến mất vô quán.
Chắc anh chàng muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ tới, cố nhiên anh ta cần giúp đỡ.
*
Lâm sư phụ ngước mắt nhìn Tarzan mỉm cười:
- Giỏi lắm, Tarzan. Một võ sĩ Thiếu Lâm cự phách luôn nguy hiểm cho đối phương trong mọi tình huống.
Tarzan cười hồn nhiên:
- Nếu bây giờ ông trói chân cháu nữa thì cháu chỉ còn cách tự chiến đấu bằng ánh mắt sắc như dao thôi.
Đúng lúc đó một giọng gào lên:
- Lâm Wung Chung!
Ông Lâm giật mình. Ai vậy nhỉ?
- Đợi ta một chút Tarzan ạ.
Tarzan từ từ quay người nhìn. Hắn bị trói treo trên không cách mặt đất đến ba mét rưỡi nên chỉ có thể liếc xéo vào tiệm qua cửa thông gió. Trời đất. Hắn nhận ra gã đàn ông.
Gã vẫn đóng bộ da hắc y, đầu đội mũ bảo hiểm bạc, một tay vịn vào lưng ghế, một tay ghì cái gói gì đó vào người. Chân phải gã co lên, đứng trên chân trái.
Lâm sư phụ đi vào, ông ngó gã:
- Ông bị thương rồi.
Hùng Sẹo Mép gỡ mũ bảo hiểm và quăng cái gói xuống mặt bàn. Bộ mặt của gã đầm đìa mồ hôi – và cái sẹo mép!
Gã rít giọng:
- Ông cũng là một người Hoa, Lâm Wung Chung? Ông biết Hội Tam Hoàng chứ? Ai chống lại Hội Tam Hoàng thì chỉ có chết, chết, chết! Tôi là một thành viên của Hội. Bọn cớm đang đuổi theo tôi và chúng sẽ có mặt ngay bây giờ. Chúng sẽ tóm tôi. Tôi không thể làm gì khác. Ông hãy cầm lấy cái gói này. Ông phải giấu nó đi, bảo vệ nó với tính mạng của mình. Ông hãy cất cái gói thật kĩ cho tới khi chúng tôi cử người đến lấy. Nào, cầm lấy lẹ đi. Hãy coi như tôi chưa hề ghé đây. Ông cũng chưa thấy mặt tôi bao giờ.
Hùng Sẹo Mép chụp mũ bảo hiểm lên đầu, nhảy lò cò ra cửa bỏ lại ông Lâm đứng sững sờ. Phải tới một lúc lâu, ông mới định thần đi lại chiếc bàn, thận trọng cầm cái gói đưa lên mũi hít hít. Đoạn trầm ngâm nghĩ ngợi.
Chắc chắn trong cái gói toàn hê-rô-in, Tarzan nghĩ. Thằng Hùng kể như tiêu đời, đem ma túy gửi một ông thầy dạy võ tự trọng như Lâm sư phụ chẳng khác nào gã thân hành đến Tổng nha nộp mạng.
Mãi sau ông Lâm mới ra sân, mắt nhìn xuống đất:
- Tarzan ạ, ta dừng buổi tập ở đây thôi.
Tarzan không phản đối.
Lâm Wung Chung cởi dây trói cho hắn. Tarzan nhìn vào mặt ông.
Gương mặt hoàn toàn bình thản, như không hề có chuyện gì vừa xảy ra.
Đúng lúc này Tarzan hiểu. Ông Lâm đã vâng lời Hùng Sẹo Mép giấu gói hê-rô-in! Ôi lạy Chúa! Ông sợ bọn Tam Hoàng, sợ chúng giết!
*
Gã người Hoa nhảy lò cò một tay bám vào tường cố lết đến chiếc mô-tô bị đổ kềnh, xe cảnh sát đã thắng ken két trước mũi. Giọng nhân viên đặc nhiệm Kistler oang oang:
- Mình gặp may rồi!
Thanh tra Glockner và Kistler phóng khỏi xe. Gã người Hoa dựa hẳn vào tường, mồ hôi ướt đầm cằm và cổ. Ông thanh tra rút phắt thẻ hành sự:
- Ông là ông Thế Hùng?
Kistler đặt tay lên khẩu súng ngắn. Nhưng Hùng không hề kháng cự mà bỏ mũ xuống cười khổ sở:
- Cảm ơn các ông đã đến. Tôi bị té xe gãy giò. Lúc này tôi cần một bác sĩ hơn.
Glockner ôn tồn nói:
- Ông sẽ có bác sĩ. Nhưng trước hết, ông đã bị bắt.
*
Gaby, Karl và Kloesen ngồi ở phòng bên cạnh, cửa giữa hai phòng chỉ khép hờ nên tụi nó nghe không sót một câu nào. Hùng làm như mình là kẻ vô tội nhất trần đời. Gã phân bua:
- Ồ, tôi không nói được tiếng Pháp, thưa ông thanh tra. Chỉ nói tiếng Hà Lan. Tôi sinh ra ở Antwerpen. Tôi nói trôi chảy tiếng Đức như ông vừa nghe đấy. Và chút ít tiếng Anh nữa. Tôi mà buôn lậu ma túy ư? Cả đời tôi, hiện thời đã 39 tuổi, tôi cũng chưa hề biết mùi thứ độc dược ấy. Tôi chỉ yêu rượu Whisky thôi. Tôi là giáo viên ngôn ngữ mà. Vâng, dạy tư không có bằng cấp. Cái gì, ông bảo tôi có mặt sau nhà của Tipperitzki nào đó hả? Nhà đó ở đâu vậy? Không, tôi không bao giờ có một con dao găm, cũng không có cậu bé nào thọc thanh rào vô ngực áo tôi cả. Còn sườn trái tôi bị bầm ư? Thì cũng xui như té xe bữa nay vậy, tôi sơ ý va mạnh vào nắm cửa. Tuần này, theo tử vi Tàu thì tôi có lắm cái hạn. Hết tai nạn này đến tai nạn khác.
- Ông có một cái sẹo mép.
- Ba năm trước tôi bị tai nạn, chà, đời tôi toàn gặp rủi ro.
- Tên buôn lậu hê-rô-in người Hoa bị cậu bé hạ cũng có sẹo mép.
- Và ông tưởng đó là tôi? Không! Chắc chắn có người đồng hương với tôi từng bị thương ở mép.
- Ông biết gì về Hội Tam Hoàng?
- Tên gì nghe kêu quá vậy. Nghe hắc ám quá.
- Về điểm này thì ông có lí.
Đúng lúc đó chuông điện thoại reo vang. Thanh tra Glockner nhấc máy vừa nghe vừa lẩm bẩm “Biết mà!”, và gác máy.
Ông buông máy nói lạnh lẽo:
- Ông Hùng, căn hộ của ông vừa bị khám xét. Ông hãy đoán xem chúng tôi đã tìm thấy gì?
- Tôi biết mọi thứ trong nhà tôi. Tôi nên liệt kê ra chăng?
- May cho ông đấy. Chúng tôi không tìm thấy gì cả. Hoặc là ông rất thận trọng, hoặc đồng bọn của ông đã kịp thời tẩu tán.
- Thực lố bịch. Cảnh sát các ông có quyền xét nhà tôi sao?
- Chúng tôi có quyền bởi ông đang bị truy nã. Chúng tôi sẽ cho ông đối chứng với cậu bé mà ông đã tấn công.
- Tôi chưa hề tấn công chú nhóc nào.
Glockner nhấc điện thoại. Ông quay số và hắng giọng:
Hãy giải anh ta vô buồng giam đi Krause. Anh ta sẽ ở lại buồng giam cho tới khi gọi được Tarzan đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất