Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 46 Chương 7: NHẶNG SA LƯỚI NHỆN

Trước Sau
Ba quái hẹn Gaby ở mảnh vườn đằng sau khu biệt thự gia đình Vierstein. Gaby chạy bộ đến làm đứa nào cũng sửng sốt. Tròn Vo phê một câu gút gọn:

- Hỡi ôi, thiên thần đã… gãy cánh.

Công Chúa đâu thèm chấp nó. Cô bé còn bận kể lại những gì xảy ra ở hiệu thuốc. Tarzan há hốc mồm:

- Thật không ngờ ông Raedl lại dám làm chuyện đó.

- Chính vì thế chúng ta phải làm thế nào để giúp đỡ bác ấy không tiếp tục phạm sai lầm.

- Tất nhiên rồi. Mình nghĩ tụi mình nên lấy cớ đến đó lấy xe đạp của Gaby để thăm dò tại chỗ xem sao.

- Nhưng lỡ ông ấy còn ca trực?

- Yên tâm đi Karl. Bữa nay đã tới phiên ông dược sĩ ở cửa hàng ngoài ga trực.

Tứ quái lên đường, Gaby ngồi sau xe Tarzan. Tranh thủ lúc đông đủ cả nhóm, Tarzan nói với các bạn những nghi ngờ của hắn xung quanh việc cụ Unken kí gửi món đồ trang sức.

Tròn Vo bổ sung thêm:

- Cái thằng cha Gred Rostowski, kẻ mách mối đầu tiên, cũng đáng nghi lắm. Tụi mình phải nhắc để cụ Unken đề phòng đó đại ca.

Có tiếng động cơ mô-tô rền vang ở ngã ba. Chiếc Harikari đỏ chót hiện ra.

Đúng ngay chóc hai con nhặng mặc đồ da Ossi và Jo. Chúng cho xe chạy chầm chậm qua khu nhà của dược sĩ Raedl. Nhác thấy đám quái lố nhố, hai tên lưu manh rồ ga phóng đi mất hút. Tarzan nghiến răng:

- Không hiểu sao tụi nhặng này lại có vẻ quan tâm đến nhà ông dược sĩ nhỉ.

Tròn Vo hồn nhiên:

- Hay là tụi nó phát hiện được điều gì, tính đến đây để giúp đỡ ông Raedl?

Karl gạt đi:

- Còn khuya mập ơi. Nếu bọn nhặng mà biết Raedl nói dối thì chúng tới đây chỉ nhằm dọa nạt ông ta kiếm lợi thôi.

*

Gaby bấm chuông.

Bà Nina Raedl ra mở cửa với khuôn mặt tái nhợt. Bà cười gượng gạo chào lũ trẻ. Gaby giới thiệu các bạn cô với bà và Tarzan nói ngay:

- Tụi cháu đã nghe Gaby kể về chuyện xảy ra với bác trai. Nếu bác cho phép, tụi cháu rất muốn được gặp bác trai để hỏi một chút về tên tội phạm. Chỉ vài ba phút thôi ạ.

Bà Nina không giấu nổi vẻ lúng túng:

- Bác trai cũng đang định đi nằm, nhưng các cháu cứ vào đi.

Cũng lúc đó Sabin từ trên gác chạy xuống chào cả nhóm.

Ông Raedl ngồi thừ người trên chiếc ghế nệm đôi mắt đờ đẫn nhìn mọi người. Bà Nina giới thiệu ba đứa và nói rằng Tarzan muốn trò chuyện với ông. Ông dược sĩ chỉ bảo:

- Thế à!

Tarzan lựa lời gợi chuyện ông:

- Cháu nghe nói thủ phạm là một người cao lớn, mặc áo mưa màu sáng và đội nón lưỡi trai. Chuyện này khiến cháu nhớ lại một vụ tương tự xảy ra ở một hiệu thuốc gần kí túc xá của tụi cháu. Cũng là tên tội phạm muốn cướp ni-cô-tin vào một ngày cuối tuần. Y đã nhốt nạn nhân vào nhà vệ sinh có chấn song sắt. Thưa bác, vụ cháu vừa kể có nét nào giống vụ tối qua không hả bác?

Ông Raedl bối rối trong vài giây. Rồi ông di di hai bàn chân, e dè:

- Đúng là có vẻ như vậy.

Tarzan chỉ toét miệng cười:

- Bác biết không, vậy mà cuối cùng thì tên tội phạm cướp ni-cô-tin đó lại không có thật.

- Hả? Cháu nói thế là thế nào?

- Bởi vì nạn nhân đã tưởng tượng ra y. Đó là sự thật. Nạn nhân bịa ra một tên trấn lột thôi.

Ông Raedl như nghẹn giọng và hỏi lại một cách ngớ ngẩn:

- Bịa ra. Và người ta không bao giờ phát hiện ra hắn ư?

- Làm gì có mà phát hiện ạ. Ông dược sĩ, một người thật thà, lương thiện đã buộc phải dựng lên câu chuyện ấy.

Ông Raedl há hốc miệng rồi lại ngậm lại. Ông đưa mắt nhìn vợ. Bà Nina cũng lạc cả giọng:

- Bịa ư?

- Tiếc rằng cháu không nhớ rõ vì sao ông ấy phải làm việc đó. Hình như ông ấy bị kẹt.

Tarzan nhìn Gaby. Cô hiểu ý nói thêm:

- Giá ông dược sĩ đó báo với cảnh sát ngay từ đầu thì sẽ tốt hơn biết bao nhiêu.

Tarzan tiếp tục xa luân chiến:

- Chẳng qua vị thanh tra cảnh sát khu vực kí túc xá hơi nóng tính nên nạn nhân không chịu cộng tác, chớ gặp ông thanh tra như ba của bạn thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Ba của bạn vừa tế nhị vừa mềm mỏng.

Hắn quay sang ông Raedl đánh ván bài cuối cùng:

- Tụi cháu rất tin và hiểu thanh tra Glockner, thưa bác. Chẳng ai lừa nổi chú ấy đâu.

Không gian trở nên nghẹt thở. Ông Raedl gượng gạo:

- Này cháu, cháu không nghĩ rằng người chủ hiệu thuốc mà cháu vừa kể có thể bị… ép buộc sao? Thí dụ một bọn khủng bố đã đe dọa thủ tiêu vợ con ông ấy nếu ông ấy không giao số thuốc chúng cần?

Raedl nhìn vợ và khi thấy bà gật đầu, ông hạ giọng nói tiếp:

- Các cháu nghĩ coi, nếu nạn nhân có một đứa con gái mười một tuổi và bọn xấu đe dọa sát hại tính mạng con bé bất kì lúc nào, làm sao cảnh sát có thể bảo vệ con gái ông ta mãi được, nó có thể bị bắt cóc mà không ai can thiệp nổi, kể cả cảnh sát. Và ông ta đành làm theo ý bọn tội phạm thôi.

Tarzan nói dứt khoát:



- Một con người có nghị lực sẽ không hành động như vậy, thưa bác. Bọn tội phạm sẽ không thể làm gì cô bé kia, nếu cảnh sát được thông báo kịp thời về âm mưu của chúng. Chúng giỏi lắm cũng chỉ có vài đứa, và nếu mọi người cùng tham gia trừng trị thì chúng sẽ sớm vào nhà đá thôi. Nhất định không phải ông dược sĩ nào cũng ngoan ngoãn nghe lời chúng đâu, cháu tin như vậy…

Đúng lúc ấy ông dược sĩ định há miệng thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

*

Kẻ phôn tới nhà riêng ông Raedl là bọn… nhặng mới chết dở. Ê, hồi nãy thấy Tứ quái, hai thằng hoảng vía chạy vòng vòng rồi cuối cùng không hiểu sao cũng dừng lại ngay trạm điện thoại công cộng, nơi mà gã mặt ngựa Charles Wolmhus đã nhấc phôn đe dọa bà Nina hôm qua. Quả đúng là Trái Đất quá tròn.

Ossi nhấc máy, quay số. Thằng Jo cũng chen tới ké cạnh bên để nghe cho rõ cuộc đối thoại.

Giọng dược sĩ Raedl nghe khó nhọc:

- Tôi Raedl đây.

Ossi dùng tay bóp nghẹt lỗ mũi để thay đổi giọng nói:

- Thế nào, ông lang băm. Đã hoàn hồn chưa?

- Ai đang nói đấy?

- Còn hỏi. Ông quên tôi rồi sao, đêm qua lúc một giờ hai mươi phút tôi đã tới thăm ông. Hé hé hé, ta chính là tên cướp gõ cửa nhà ngươi đây, lão thầy thuốc xạo sự ạ.

- Hả? Ông bảo sao?

- Sao ở trên trời. Đừng bắt ta lặp lại nữa, ta là tên cướp thuốc của nhà ngươi đây.

- Vô lí. Tôi chưa từng nghe giọng ông lần nào.

- Hé hé, ta là tên cướp siêu âm thanh mà. Mỗi ngày xài một giọng khác.

- Hừ, tôi bắt đầu bực mình rồi đây. Ông muốn gì cứ việc nói.

- Ta muốn gì hả, Raedl. Ta muốn ngươi hiểu rằng đêm qua chẳng có tên cướp nào mò tới cửa hàng của ngươi cả.

- Cái gì?

Dược sĩ Raedl kêu lên thảng thốt. Ossi không bịt mũi nữa. Gã nói thẳng:

- Hạ màn đi, Raedl. Tụi này thừa biết là chẳng có thằng chó nào đến trấn lột hay cướp bóc hiệu thuốc. Tụi này ở đối diện với hiệu thuốc bịp bợm của ông đây. Có phải sát nách cửa hiệu ông có dịch vụ video không hả, tụi này ưa xem ké lắm. Suốt nửa đêm qua, tụi này đã đặt ống nhòm qua cửa sổ xem một bộ phim tuyệt vời. Chính nhờ thế mà tụi này biết ở hiệu thuốc chẳng hề xảy ra vụ tấn công nào hết. Ngươi đã phịa ra tất.

Raedl gần như không nói nên lời. Ông ta ấp a ấp úng:

- Té ra anh… anh là Oswald Krenk… Anh và bạn anh đã ghé tiệm tôi mua thuốc đau bụng. Bạn anh tên là…

- Này, Raedl, cái đó quan trọng chó gì. Cái chính là giờ chúng ta sẽ làm gì đây?

- Tôi… tôi không rõ…

- Phải rõ chớ, Raedl. Tụi này có báo với bọn cớm hay không là tùy cách cư xử của ông đó.

Ossi bồi thêm một đòn cân não:

- Vụ này không đơn giản đâu. Ông đã cả gan tuồn một lượng thuốc nguy hiểm ra ngoài, ông hiểu như thế nghĩa là sao rồi chứ? Ông đâu phải là người chỉ hiểu biết về mấy viên thuốc tễ.

Ống nghe bên tai Ossi im lặng trong vài giây rồi một tiếng nói nhẫn nhục vang lên:

- Tôi phải nộp bao nhiêu tiền đây?

- Ít ra ông cũng nên biết điều thế chứ. Ê, cái “tên cướp tưởng tượng” ẵm loại hàng nào ở chỗ ông vậy?

- Moóc-phin, ni-cô-tin…

- Tụi này biết ngay mà. Ông nghiện à, hay bán rồi?

- Có… người cần mua những thứ đó.

- Thây kệ ông. Ta hỏi thế là để tính coi cái giá của sự im lặng là bao nhiêu thôi. Ái chà, chậc chậc… Mày nghĩ hộ tao coi Jo?

Dược sĩ Raedl có vẻ đắn đo, một lúc sau mới nói:

- Trong ngăn kéo của tôi đang có sẵn 3.000 mark đây.

- 3.000 mark chỉ đủ tiền tạm ứng thôi ông bán thuốc ạ.

- Nhưng tôi hiện không có nhiều hơn. Bữa nay lại là chủ nhật.

- Được… tụi này sẽ tới.

- Nửa tiếng nữa được không? Tôi còn…

- Ông bảo ông đang có sẵn tiền rồi kia mà.

- Vâng, nhưng mà… thôi được, tôi chờ các người.

Ossi buông máy quay sang Jo. Thằng công tử này cười hô hố nhưng cũng thấy sợ. Một mình, chắc không đời nào gã dám làm chuyện này. May mà gã có Ossi.

*

Tarzan nhìn ông dược sĩ mà bần thần. Mồ hôi ướt đẫm trán Raedl. Mọi uẩn khúc đã huỵch toẹt, Raedl đã thừa nhận tất cả, do tình thế bắt buộc chăng? Không, ngay trước đó ông ta đã tự bộc lộ mình, khi hắn sáng tác câu chuyện ông dược sĩ trường nội trú.

Nhóm Tứ quái và bà Nina đều đã nghe rõ những điều Ossi nói qua điện thoại. Ông dược sĩ lo lắng thấy rõ:

- Tụi nó sắp tới rồi đây. Tôi định trì hoãn, hi vọng cảnh sát đến kịp nhưng thằng đó không nghe. Giờ thì đành khóa trái cửa lại vậy.

- Không cần đâu ạ. Nếu cần, tụi cháu sẽ “tiếp” chúng.

Tarzan nói rồi quay sang Gaby:

- Gọi điện cho ba bạn được rồi đó, Công Chúa.

Trong lúc chờ đợi, ông dược sĩ kể lại cho tất cả nghe những việc đã xảy ra. Khi ông ta kể tới chiếc xe màu VW màu đen, Tarzan trợn tròn hai mắt:

- Bác có chắc chiếc VW đó màu đen không?



- Chắc chắn. Thêm nữa tôi đã đánh dấu nó bằng chiếc chìa khóa nhà. Tôi có thể chỉ chỗ vết xước đó.

Trước mắt, Tarzan, hình ảnh “công ti HEVER – GALMBERG” thấp thoáng. Hắn kín đáo ra dấu cho các bạn để đừng ai lộ ra điều gì. Chà, hai thằng khả nghi trên chiếc VW đen, đang có chuyện mờ ám với cái thùng thư giờ lại còn thêm vụ này… Hay đây là hai tên khác nhỉ? Trên đời thiếu gì xe VW màu đen?…

Đúng lúc đó có chuông gọi cửa.

Tròn Vo thì thào:

- Tụi nó đến đó, đại ca. Bọn tao sẽ hợp đồng tác chiến với mày.

Tất nhiên, Gaby cũng phải ngồi trong nhà cùng gia đình ông Raedl. Không đời nào ba đứa con trai chịu để cô bạn gái đương đầu với nguy hiểm.

Tarzan đi ra mở cửa, sau lưng là Karl và Tròn Vo. Thằng mập vớ ngay một cái ô khá to dựng ngay cạnh cửa, Karl nhìn quanh nhưng không kiếm được vũ khí gì.

- Chào quý vị… nhặng. Sao Jo, hết đau bụng chưa? Còn Ossi, anh sẽ ngấm đòn ngay, thích chỗ nào đây? Đầu chăng?…

Tiếng Gaby từ trong nhà vọng ra nhắc nhở:

- Chỉ dùng vũ lực khi phải tự vệ thôi Tarzan ơi!

Tarzan bảo bọn kia:

- Nghe rõ cả bọn rồi nha. Muốn gì nào?

Thằng Jo sợ tái mặt, còn Ossi thì phát điên phát khùng liều mạng lao vào Tarzan.

Đòn đánh bằng cạnh bàn tay phải của Tarzan đã giúp Ossi nằm xuống đất nhanh hơn gã tự ngã. Trong khi đầu gối Tarzan đè vào giữa hai bả vai Ossi thì Tròn Vo không nói không rằng quật luôn cho gã mấy cái cán ô. Tarzan phải quát lên, mập ta mới chịu dừng. Phởn chí, nó quên béng mất một nguyên tắc quan trọng của TKKG: Không bao giờ đánh kẻ không còn khả năng chống đỡ.

Thằng Jo run lẩy bẩy toan bỏ chạy. Karl liền quát to bắt gã đứng lại.

Tarzan cẩn thận kiểm tra xem Ossi có giấu vũ khí trong người không thì lại túm ngay được một bức thư gã nhét trong túi áo. Hắn sửng sốt: Bì thư đề địa chỉ người gửi là tiến sĩ Isidor Fiedler.

- Thưa ông Raedl, ông có thư đây ạ.

*

Một tiếng đồng hồ sau, hai con nhặng đã có nơi đăng kí hộ khẩu mới: Tổng nha cảnh sát.

Glockner nhìn Tứ quái cực kì hài lòng:

- Ta sẽ hỏi cung chúng sau. Chắc chắn chúng còn là lũ lưu manh chuyên trộm thư tại các thùng thư bưu điện. Quân vô lại!

Ông nghiêm trang nói với dược sĩ Raedl:

- Bây giờ ông không có gì phải giấu tôi nữa phải không?

Raedl ngượng ngùng kể lại mọi chuyện một lần nữa. Sau cùng, ông cười buồn bã:

- Nỗi sợ mất con đã biến tôi thành một kẻ ngu ngốc mù quáng, ông thanh tra ạ.

Glockner hoàn toàn thông cảm với nỗi khổ tâm của gia chủ. Ông né sang chuyện khác:

- Bằng mọi giá, chúng tôi phải tìm cho ra chiếc VW đen. Ông phải giúp chúng tôi, thưa ông Raedl. Tôi cũng sẽ cử một cảnh sát túc trực ở đây để bảo vệ cháu Sabin và gia đình. Ông có thể yên tâm được rồi. Riêng về lá thư của ông Fiedler gửi cho ông, tôi nghĩ rằng ông nên sớm giúp ông ấy.

Vị dược sĩ cúi đầu:

- Vâng. Tôi hiểu. Toi sẽ chuyển những báu vật của bạn tôi về đây cho vào két sắt ngay bây giờ.

Đợi cho thanh tra Glockner đi rồi, bốn quái mới chụm đầu lại hội ý gấp. Chưa bao giờ tụi nó thống nhất kế hoạch với nhau nhanh đến thế.

Tarzan lên tiếng:

- Tụi cháu sẽ đi cùng bác được không ạ? Hay thôi, tụi cháu sẽ đến đó trước. Tụi cháu biết nhà rồi ạ, vì ông bà Fiedler ở gần nhà Karl. Tụi cháu sẽ giúp bác chuyển các thứ đó về đây.

Ông Raedl ngần ngại:

- Những thứ đó đều nhỏ gọn. Toàn vàng ròng cả. Bác làm một mình cũng được. Phiền các cháu làm gì.

Bác cứ để tụi cháu đi cùng. Đề phòng bất trắc bác ạ. Hơn nữa, tụi cháu rất muốn được ngó qua những báu vật đó.

Ông Raedl không còn cách nào khác, đành phải gật đầu. Thế là Tứ quái nhổ neo.

Đi được một đoạn, Tròn Vo chép miệng:

- Chậc, coi chừng ông dược sĩ này kì đà cản mũi tụi mình đó nghe. Nếu ông Raedl phát hiện cái thùng thư lạ và báo cảnh sát là vụ thùng thư tuột khỏi tay tụi mình liền.

Karl đề xuất:

- Vậy chỉ còn cách tụi mình phải phóng thật nhanh để tới trước ông Raedl. Ông Fiedler có viết rằng chìa khóa nhà ông giấu dưới chậu cây cọ ngoài cửa.

Con đường bị nuốt gọn khi bốn đứa trổ tài “đua” như cua-rơ xe đạp. Chúng thở hào hển khi dừng chân ở lối vào ga-ra. Tarzan reo lên:

- Cây cọ kia kìa.

Cây cọ khô queo. Trong lúc Gaby kiếm bình tưới thì bọn con trai lấy chiếc chìa khóa ở bên dưới chậu. Ông Fiedler đã gói nó cẩn thận trong một chiếc phong bì.

Tarzan chạy ra cổng, lấy áo khoác phủ lên chiếc thùng thư. Dù sao cũng tránh cho nó đỡ bị đập vào mắt người khác, phòng khi ông Raedl có đi qua.

Ông dược sĩ lại không đi lối cổng chính. Bọn trẻ đứng đón ông ta ngay ở lối đi vào ga-ra ô-tô. Chìa khóa chúng đã cắm sẵn ở ổ chờ ông. Chúng không vào vì không được chủ nhà cho phép.

Ông Raedl đã đáp lại sự nhiệt tình của bọn trẻ bằng cách mời chúng cùng xuống tầng hầm. Ở đó có một căn phòng nhỏ, nhiệt độ luôn ấm áp – nơi ông Fiedler đặt các hòm kính nuôi rắn…

Sau đó, ông Raedl thu dọn những đồ mĩ nghệ tuyệt đẹp bằng vàng vào một hộp bìa cứng.

Khi ông lấy một chiếc chìa khóa treo ở giá quần áo, nói là để đi mở thùng thư xem sao thì Tarzan vội nói:

- Bác khỏi mở đi. Tụi cháu ngó vào rồi, không có gì ở thùng thư. Có lẽ ông bà Fiedler đã đề nghị bưu điện lưu thư báo lại.

Ông Raedl bèn treo chìa khóa vào chỗ cũ. Tarzan và Tròn Vo giúp ông chuyển cái hộp ra ô-tô.

Chúng thở phào nhẹ nhõm khi ông khóa cửa nhà cẩn thận, đánh xe ra về.

Chúng còn phải làm nốt một việc nữa: Đến thăm cụ Unken.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau