Quyển 47 Chương 1: BĂNG KBF VÀ CÔ PHỤ BẾP
Trên tờ lệnh truy nã, thoạt trông mặt gã hiền khô, không có chút dáng dấp của một tên trộm.
Gaby đã “thó” của bố tờ lệnh truy nã này khi cô bé lên gặp ông ở Tổng nha cảnh sát. Và bây giờ thì thì Tứ quái kéo rốc nhau vào hội trường để bàn về cái tin sốt dẻo này, nhân tiết sinh vật trống vì thầy giáo bị cúm.
Coi, Tròn Vo mới nhác thấy khuôn mặt của tên tội phạm đã ré lên:
- Mình biết mặt thằng này.
Tarzan chới với:
- Thiệt không ông nội?
- Thiệt tới 83 phần trăm.
Karl cười ngất:
- Còn những 17 phần trăm xạo sự. Thôi mập ơi, mày hù anh em vừa vừa chứ.
Tròn Vo nổi khùng:
- Mày đã nói vậy thì tao nâng lên xác suất 91 phần trăm. Hừ, tao thấy rõ ràng thằng cha Detlef Knobel này ôm bà chị Claudia Tummel hôn mùi mẫn gần bến xe buýt trên đường Lippstress.
- Có màn “mi” nhau nữa hả? Vậy thì mối nghi ngờ này có lí đó.
- Tao thì lúc nào cũng có lí chớ bộ.
Gaby mỉm cười không nói.
Tròn Vo vẻ bực tức, nguẩy mông, xoay người nhìn chỗ khác.
Tarzan ngước mắt ngó qua ô cửa sổ. Ngoài vườn gió thu thổi nhẹ, những chiếc lá vàng đầu tiên chao đảo theo làn gió. Hắn nói:
- Ông bạn mập hôm qua đến cửa hàng bánh kẹo ở đường Lippstress để mua sô-cô-la là có thật. Ông Địa lại nhận ra cô phụ bếp Claudia Tummel cũng không thể nhầm lẫn, vì ngày nào cô ấy chả phát cơm và bao giờ cũng ưu tiên thêm cho Tròn Vo. Việc cô phụ bếp đáng mến ôm hôn một người ở nơi công cộng khiến Tròn Vo chú ý đến người đó là có cơ sở.
Tròn Vo được thể:
- Vậy thì… tao nâng lên năm phần trăm nữa. Xác suất bây giờ là 96 phần trăm về… tên cướp đấy.
Kẻ khơi mào cuộc họp hôm nay là Công Chúa vẫn ngồi yên. Cô bé chỉ nói:
- Mình với Karl đều là ngoại trú nên miễn bình luận về cô phụ bếp.
Tarzan cung cấp thông tin:
- Claudia, mười tám tuổi, hơi xinh gái, có giọng cười the thé và tật cắn móng tay. Bà chị sống ngay trong trường ở khu nhà dành cho những người phục vụ. Điều đặc biệt là bà chị có vẻ yêu mến Tròn Vo lắm lắm…
- Đúng vậy, hễ tao xin thêm một suất là bao giờ cô ấy cũng cho. Tao rất có cảm tình với cô ấy. Thế mà… bây giờ chỉ muốn tương cho cái chảo vào mặt. Hôn thằng cướp!
Tarzan nói:
- Lỡ cô nàng không biết Detlef là cướp thì sao?
Karl phân tích:
- Nếu đúng Claudia hôn tên cướp thì đây sẽ là một đầu mối. Trừ trường hợp cổ bị ép buộc thôi.
Tròn Vo nhảy lên:
- Không, không. Tao nhìn ánh mắt âu yếm của cô ta là tao biết liền à.
Tarzan nhìn Gaby với ánh mắt ấm áp như nắng mùa thu khi cô bé phải ngoảnh đi, rồi nói:
- Thằng cha Detlef năm nay 29 tuổi nhưng phạm pháp từ năm 16 tuổi. Là đối tượng nguy hiểm. Gã nghiện ma túy viên ngậm loại nặng và đã nhiều lần đập bể kính các quầy thuốc bắt các dược sĩ cung cấp viên ngậm này. Gã có hai tiền án sẵn. Lần truy bắt thứ ba này liên quan đến nhiều vụ án và hứa hẹn sẽ tặng gã một đợt “bóc lịch” lâu hơn. Có thể Claudia đã ấp ủ trong trái tim trong trắng một mối tình với tên cướp mà không hề biết.
Karl chắt lưỡi:
- Chà, có cách nào bắn tin cho cô ấy được nhỉ?
Tarzan lắc đầu:
- Coi chừng lòng thương hại của mày trật chỗ đó, quân sư. Biết đâu họ cùng hội cùng thuyền.
- Vậy thì chúng ta chuyển hướng qua theo dõi Claudia chăng?
- Đúng thế. Những nụ hôn mùi mẫn của băng đảng thường dẫn đến một kết thúc duy nhất: phi vụ. Tao tin rằng mối tình ba trợn giữa Claudia và Detlef được hình thành và sinh sôi từ các phi vụ mờ ám. Chà, để tao “nghía” mặt tên tội phạm cái đã…
Khuôn mặt tên cướp bị truy nã lồ lộ trong mắt Tarzan. Detlef Knobel mặt nhỏ thó, mắt sáng, mũi dọc dừa, miệng nhỏ, cằm hơi lẹm, tai đeo khuyên vàng lủng lẳng. Mái tóc sẫm và vết sẹo bằng đồng xu ở đuôi mắt trái gã khiến Tarzan trầm ngâm:
- Thằng côn đồ này mặt mũi rất sáng sủa nhưng con mắt rất hắc ám. Đáy mắt gã tàn bạo không thể ngờ được.
Món tóc vàng vểnh đuôi ngựa của Công Chúa lúc lắc. Cô bé nói nghiêm chỉnh:
- Ba mình cho biết, gần đây xuất hiện một băng cướp có tên là… KBF. K tức là Detlef Knobel mà các bạn đã thấy. B là Richard Belze biệt hiệu Ống Bễ vì luôn khịt mũi. F là Paul Frese biệt danh Tay Nắm. Gã là thợ chữa tay nắm cửa, có thói quen ấn liên tục vào tay nắm cửa nên có tên như vậy.
Tarzan như reo lên:
- Tuyệt đấy Gaby. Nói tiếp đi…
- Nghề nghiệp chính của băng KBF là trộm cướp nhưng mỗi tên có sở trường riêng. Detlef Knobel chuyên cậy kho, phá két, Ống Bễ Belze gây án qua danh bạ điện thoại. Gã ngồi hàng giờ nghiên cứu danh bạ, lọc các đối tượng và mục tiêu, rồi gọi điện thăm dò qua đó định kế hoạch hành động. Còn Frese là loại trộm ngày, gã thám thính các biệt thự, giả làm thợ bảo dưỡng các ổ khóa và tay nắm cửa, sau đó thì gã trổ tài. Trình độ mở khóa của gã thuộc loại siêu đẳng.
- Ba thằng thường cặp kè hay làm ăn lẻ hả Gaby?
- Vừa sô-lô vừa hợp đồng tác chiến. Ba mình nói băng KBF là một “Tam giác quỷ”.
Karl Máy Tính gỡ cặp kính đít chai xuống lau lia lịa:
- Chậc, đặc vụ thứ thiệt rồi.
Trong khi gỡ cặp kính, tờ “ca-ta-lô” nãy giờ kẹp ở nách nó bị rơi xuống. Tarzan cầm tờ ca-ta-lô giới thiệu sản phẩm lên ngỡ ngàng:
- Ca-ta-lô giới thiệu hàng? “Paperweights” nghĩa là “cục chặn giấy”. Bộ mày tính sưu tầm “cục chặn giấy” hả?
Tròn Vo cũng bĩu môi:
- Trò mèo quá Karl ạ. Khi không đem theo cả một tờ ca-ta-lô sưu tập các đồ đè giấy má. Tao… thì chỉ cần chơi một cục gạch, thậm chí một phong sô-cô-la nặng cỡ nửa kí lô là cuồng phong thổi cũng chẳng suy suyển.
Máy Tính thở dài:
- Mày khác, tao khác. Nếu trên bàn bày tới 43 loại giấy tờ tài liệu thì tao bắt buộc phải có cục chặn giấy cho gió thổi khỏi bị bay tung.
- Trời ạ, nghĩa là mày xài tới 43 cục cho 43 chủng loại giấy lộn?
- Ba cái thôi, thưa Ông Địa. Và đừng có tưởng cục chặn giấy không có giá nghe. Tao nói cho mà biết, có loại “Paperweights” giá lên tới 200.000 mark đấy.
- Xạo nữa. Cái cục thủy tinh vất đi không ai lượm ấy mà giá cỡ đó à?
- Ậy, nó đâu phải là cục thủy tinh bình thường bán ve chai đâu. Người ta đã trang trí đủ hình, đủ dạng chim, hoa, cá, cảnh ở giữa, đẹp như những món trang sức vậy.
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Thế có cục chặn giấy nào có hình thanh sô-cô-la không?
Gaby giãy nãy:
- Thôi quên đi tờ ca-ta-lô lộn xộn kia để bàn đại sự nhé. Thế nào, chiều nay chúng ta bắt đầu theo dõi Claudia Tummel chớ?
Tarzan lắc đầu:
- Chiều nay mình phải đến bác sĩ Claus Heilmann. Ông bác sĩ này chỉ làm việc ở trường mình mỗi tuần một lần, vì vậy không thể bỏ qua vụ khám định kì được.
Gaby tròn xoe mắt:
- Tướng tá khỏe mạnh như vậy mà bịnh à?
- Đợt tập Judo lần trước, mình hơi “rêm” mấy cái xương sườn. Chính bác sĩ Heilmann yêu cầu mình tới khám, nếu không ổng viết giấy nghỉ ốm là coi như ngồi chơi xơi nước đó.
Kloesen nhíu mày:
- Vậy là phi vụ này đại ca không tham gia.
Tarzan nói:
- Gaby đi trước với Karl và Kloesen nghe. Mình khám xong sẽ đuổi theo ngay mà.
- Không. Sau bữa trưa mình bị kẹt phải thăm cô Elsa Kranig, bạn gái của ba mẹ mình.
- Trời đất. Coi như cả hai đứa đều kẹt?
- Ừa, cô Elsa Kranig trước đây là đồng nghiệp với ba mình. Một nữ thám tử hình sự cừ khôi. Thời còn nữ sinh lại còn học cùng lớp với mẹ mình nữa. Cô ấy giải nghệ cách đây ba năm để lấy chồng. Đáng tiếc là ông Jchumes Raprech Kranig lại quá vắn số. Ông bị một tai nạn máy bay thể thao từ biệt cõi đời đột ngột. Cô Elsa giờ sống đơn độc và đang đắn đo xem có nên trở lại ngành cảnh sát hay không nữa?
- Thế thì bạn phải an ủi cô Elsa thôi.
- Vậy chỉ còn Karl và Willi lo phi vụ.
Máy Tính không một chút đắn đo:
- Đại ca và Công Chúa cứ việc lo… tiểu sự. Còn đại sự tao với Ông Địa bao giàn. Chuyện bám Claudia chỉ là ba cái lẻ tẻ.
Tròn Vo xoa bụng:
- Nếu Claudia bị đuổi việc, ai cho tao thêm phần ăn nữa đây?
*
Ống Bễ Belze ngồi buồn thiu. Suốt nửa buổi sáng gã tìm mọi cách liên lạc với đồng bọn nhưng không hiểu hai thằng chiến hữu biến đi đâu mà không chịu nhấc điện thoại. Không lẽ bữa nay gã đành phải đánh quả sô-lô ư?
Đánh thì đánh. Richard Belze ậm ừ. Năm nay gã mới có… 34 xuân xanh, tóc nâu, râu rậm như rễ tre, vẫn còn sung sức chán. Vả lại bữa nay rớt nhằm ngày thứ sáu trong tuần, ngày hên truyền thống của gã. Có phi vụ nào của gã bị trật vuột trong ngày thứ sáu đâu.
Ống Bễ Belze vừa khụt khịt mũi, vừa lật cuốn danh bạ dày cỡ gang tay. Nhiệt độ trong phòng chỉ có 26 độ bách phân nhưng gã vẫn bật lò sưởi. Gã khoái cái màn ngâm cứu danh bạ trong tình trạng mồ hôi ra như tắm chớ còn phải hỏi. Mẹ kiếp, càng toát nhiều mồ hôi càng hên.
- Hà hà, ta đã chọn được số điện thoại của ba người đẹp. Bọn đàn bà này đều sống độc thân, tình cảm chắc yếu đuối lắm hả. Ha ha, ả đầu tiên là Erna Pfannendick, ả nhì là Lore Selreylipp và ả chót là Elsa Kranig. Số điện thoại cuối cùng của ba ả đều lớn hơn số… 3. Số 3 là số may mắn của ta, hệt như ngày thứ sáu vậy.
Belze khoái chí quay máy người đẹp thứ nhất Erna Pfannendick. Thua rồi, chẳng có ma nào bên kia đầu dây. Người đẹp thứ hai cũng chẳng nghe tăm hơi tín hiệu. Gã nhăn mặt quay số của Elsa Kranig địa chỉ kế công viên Kosebella.
Lần này thì ma quỷ phò trợ gã. Sự mê tín cũng… được việc đấy chớ. Một giọng phụ nữ xưng tên thật dịu dàng:
- Kraaanig đây!
Ống Bễ Belze kể chuyện cổ tích tức khắc:
- Alô, bà Marianne đó hả, tôi đây. Bà có nhận ra giọng tôi không ạ? Hôm thứ hai ở nhà hàng Intercity von Nuimberg bà có cho tôi số phôn ấy…
- Nhầm rồi. Ở đây không có ai tên là “bà Marianne” hết.
- Vậy hả? Xui quá. Ồ, nhưng tiếng nói của bà lại ngọt ngào y chang như Marianne.
Belze hồi hộp chờ bị chửi như tát nước, nhưng… trời đất, con mồi của gã quá… yếu đuối.
- Cảm ơn, nhiều người cũng nói giọng tôi như vậy đó.
Cá cắn câu rồi, ả độc thân ạ. Belze mở máy tán:
- Đúng vậy, giọng của chị nghe như tiếng đêm thở thì thào, như tiếng rì rào của biển. Tôi nhắm mắt và hình dung chị ở kế bên với tóc nâu, mắt nai xinh xắn. Ôi, tôi bị chị thôi miên mất rồi. Giá mà bây giờ tôi được gõ cửa rụt rè nhà người đẹp há?
- Tôi cũng đang cô đơn và buồn chán đây. À mà anh quay số nào vậy?
Belze ấp úng con số cuối cùng là… 5. Giọng Elsa nhẹ như hơi gió:
- Thảo nào. Đáng lẽ anh quay số 4 thì mới đúng là Marianne của anh đấy.
- Giờ thì tôi quên số đó rồi, tôi sẽ không gọi số đó nữa.
Người đàn bà cười khúc khích:
- Anh nỡ bỏ người ta vì tôi sao?
- Đúng vậy. Vì giọng nói, chỉ nghe tiếng nói mà đem lòng yêu thương. Ủa quên, mà bị mê hoặc hoàn toàn. Tôi sẽ dồn hết sức lực để một lần được đứng trước cửa nhà chị, được nhìn thấy chị.
- Chắc anh nói cho vui thôi, phải không?
- Chúa ơi, tôi thành khẩn mà. Tôi xin thề. Cho phép tôi mời chị đến một nhà hàng nào mà chị thích. Chị hãy chọn và đợi tôi ở đó. Tôi thề không trễ quá một phút. Tôi cũng xin tự giới thiệu: Tôi là Robert Winter. Winter có nghĩa là mùa đông ấy. Mà mùa đông là ba tháng trước mùa xuân đó.
- Được thôi, anh Winter. Tôi không biết anh, nhưng có hề gì, phải không?
- Tối nay tụi mình gặp nhau nhé?
- Chưa được. Tối nay tôi phải lên tàu đi Viên thăm một người bạn gái ở thủ đô nước Áo. Còn hai giờ nữa là tôi lên đường. Tôi sẽ ở đó đến hết chủ nhật.
- Vậy hả? Sáng thứ hai tôi sẽ gọi điện cho chị. Chúc chị lên đường may mắn và vui vẻ.
- Cảm ơn anh. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Belze buông máy mặt mày hí hửng:
- Trúng mánh rồi. Khu vực con mẹ Elsa Kranig này toàn là biệt thự xịn. Tối nay ta sẽ nhập nha vào một nhà giàu vắng chủ.
*
Trong khi Karl đang đứng đợi lóng ngóng ở đầu đường thì… tại nhà ăn Tròn Vo vẫn bình chân như vại ngồi chén tì tì. Tarzan phải đứng chầu bên nó. Hắn sốt ruột.
Tròn Vo còn cố vét nốt đĩa thức ăn mới chịu đứng dậy. Cái bụng nó căng tròn, chiếc quần bò rộng cạp như dính vào phần cuối của cái trống dựng đứng.
Mãi rồi thằng mập mới chịu ngồi lên yên xe. Tarzan đẩy mạnh xe đi.
Nào, xong chuyện Ông Địa Kloesen giờ đến phiên hắn. Chà, không hiểu cô nàng phụ bếp Claudia Tummel hôm nay có hẹn với gã kia để hai quái kiệt béo và cận theo dõi hay không? Hiện giờ chiếc xe đạp của cô ta còn dựng sát gần tường bếp.
Tarzan nhún vai đi thẳng đến bịnh xá. Vừa nhác thấy hắn, cô y tá đã gọi ngay:
- Vô trong đi Tarzan.
Bác sĩ Claus Heilmann tuổi ngoài 30 có dáng dấp của một nhà khoa học. Ông theo đuổi nghề y khoa không phải vì thu nhập cao mà vì những công trình nghiên cứu chuyên môn. Giọng ông vui vẻ:
- Xương sườn của em thế nào rồi?
- Dạ, ổn cả bác sĩ ạ.
- Để tôi coi coi.
Trong lúc bác sĩ đang nghe tim phổi tarzan thì chuông điện thoại reo vang. Heilmann rời bịnh nhân hấp tấp bước lại bàn đặt điện thoại.
- Chú mày khoan mặc áo nhé, tôi còn kiểm tra cột sống đó.
Ông nhấc ống nghe lên:
- Alô… em đó ư? Một gói bưu phẩm à? Này cảnh giác đấy. Phải cực kì cẩn thận bởi nó như nhà máy điện nguyên tử có thể bị rò rỉ bất cứ lúc nào… hả, em đã tống nó vào tủ rồi à… tốt lắm, chiều nay chúng ta sẽ đi Graf Glorithurn. Chào em, Elsedore.
Tarzan đón vị bác sĩ bằng một câu hỏi tỉnh bơ:
- Có phải Elsedore là phu nhân của bác sĩ không ạ?
- Phải. Chả lẽ là người giúp việc à?
- Xin lỗi bác sĩ. Vì cuộc đàm thoại vô tình em nghe được. Có phải tối nay vợ chồng bác sĩ sẽ đi xem buổi hòa nhạc không ạ?
Claus Heilmann nhướng mắt:
- Sao chú mày lại đọc được tư tưởng của người khác vậy nhỉ?
- Dễ thôi. Bởi Graf Glorithurn là nơi có quảng cáo về một buổi hòa nhạc nổi tiếng. Em còn đoán rằng phu nhân của bác sĩ là một nhạc công, hôm nay bà ấy biểu diễn nên muốn bác sĩ phải có mặt.
Claus Heilmann đưa hai tay lên trời:
- Tôi đầu hàng cậu đấy Tarzan. Nơi đó cách đây hơn một trăm ki-lô-mét. Vợ tôi lại mắc bệnh quáng gà nên không thể đi một mình được.
Tarzan im lặng. Hắn chìa lưng ra đợi chiếc ống nghe mát lạnh. Bất ngờ viên bác sĩ nói nhỏ:
- Hồi nãy cậu có nghe tôi nhắc đến gói bưu phẩm không Tarzan?
- Có ạ.
- Cái của nợ ấy nguy hiểm ngang bom nguyên tử. Nào, thở sâu vào, quay sang phải. Một viện nghiên cứu y học của Ấn Độ gửi cho tôi gói bưu phẩm đó. Giờ thì quay sang trái. Được rồi, cậu đã lớn như một cây to.
Tarzan nói:
- Một gói bưu phẩm mà bác sĩ lại so sánh với một sự rò rỉ của nhà máy điện hạt nhân, nó nguy hiểm thế kia ạ?
Heilmann với cuốn sổ y bạ của Tarzan đặt trên bàn:
- Trong cái gói đó chứa một loại vi trùng đang còn sống, vi trùng dịch hạch đen từng tiêu diệt một phần ba nhân loại. Công trình nghiên cứu của tôi rất cần đến loại vi trùng này và các đồng nghiệp ở nước ngoài đồng ý cung cấp cho tôi qua trung gian của một viện nghiên cứu Ấn Độ.
- Lạy Chúa, gửi theo cách này thật nguy hiểm.
- Có gì đâu mà sợ Tarzan, chúng ngủ vùi trong chai thủy tinh dày, đóng nút chặt. Vấn đề là khi di chuyển tránh làm sao đừng để tiếp xúc với không khí, và tránh đổ vỡ là được.
- Ngộ nhỡ ai đó vô tình mở nút chai ra để kiểm tra…
- Kẻ mở ra phải có mắt chớ, trên bao bì ghi chú bằng nhiều thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ấn, Ý… rành rành. Vả lại làm gì có chuyện ai đó được phép tò mò. Hiện giờ vợ tôi đã cất an toàn vào tủ khóa kĩ.
Tarzan vẫn cảm thấy bất ổn:
- Em nghĩ rằng đây là hành vi rất xem nhẹ sự nguy hiểm.
- Tôi thấy chú mày lớn lên sẽ làm giám thị đấy Tarzan.
- Em biết. Em không có quyền phê bình người lớn, nhưng…
- Thôi xong. Em mặc đồ vô được rồi.
- Em khỏi hẳn rồi hả bác sĩ?
- Ừ, tôi đã bảo rằng cậu khỏe như Samson ấy.
- E… hèm, y học phương Tây đơn giản nhỉ, ở Đông phương chưa chắc đã đồng ý đâu. Theo em biết, cách điều trị bằng huyệt đạo và khí công của người Tàu hiệu quả hơn nhiều. Chúc bác sĩ và gia đình có ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc.
- Cảm ơn, cậu cũng thế nhé.
Gaby đã “thó” của bố tờ lệnh truy nã này khi cô bé lên gặp ông ở Tổng nha cảnh sát. Và bây giờ thì thì Tứ quái kéo rốc nhau vào hội trường để bàn về cái tin sốt dẻo này, nhân tiết sinh vật trống vì thầy giáo bị cúm.
Coi, Tròn Vo mới nhác thấy khuôn mặt của tên tội phạm đã ré lên:
- Mình biết mặt thằng này.
Tarzan chới với:
- Thiệt không ông nội?
- Thiệt tới 83 phần trăm.
Karl cười ngất:
- Còn những 17 phần trăm xạo sự. Thôi mập ơi, mày hù anh em vừa vừa chứ.
Tròn Vo nổi khùng:
- Mày đã nói vậy thì tao nâng lên xác suất 91 phần trăm. Hừ, tao thấy rõ ràng thằng cha Detlef Knobel này ôm bà chị Claudia Tummel hôn mùi mẫn gần bến xe buýt trên đường Lippstress.
- Có màn “mi” nhau nữa hả? Vậy thì mối nghi ngờ này có lí đó.
- Tao thì lúc nào cũng có lí chớ bộ.
Gaby mỉm cười không nói.
Tròn Vo vẻ bực tức, nguẩy mông, xoay người nhìn chỗ khác.
Tarzan ngước mắt ngó qua ô cửa sổ. Ngoài vườn gió thu thổi nhẹ, những chiếc lá vàng đầu tiên chao đảo theo làn gió. Hắn nói:
- Ông bạn mập hôm qua đến cửa hàng bánh kẹo ở đường Lippstress để mua sô-cô-la là có thật. Ông Địa lại nhận ra cô phụ bếp Claudia Tummel cũng không thể nhầm lẫn, vì ngày nào cô ấy chả phát cơm và bao giờ cũng ưu tiên thêm cho Tròn Vo. Việc cô phụ bếp đáng mến ôm hôn một người ở nơi công cộng khiến Tròn Vo chú ý đến người đó là có cơ sở.
Tròn Vo được thể:
- Vậy thì… tao nâng lên năm phần trăm nữa. Xác suất bây giờ là 96 phần trăm về… tên cướp đấy.
Kẻ khơi mào cuộc họp hôm nay là Công Chúa vẫn ngồi yên. Cô bé chỉ nói:
- Mình với Karl đều là ngoại trú nên miễn bình luận về cô phụ bếp.
Tarzan cung cấp thông tin:
- Claudia, mười tám tuổi, hơi xinh gái, có giọng cười the thé và tật cắn móng tay. Bà chị sống ngay trong trường ở khu nhà dành cho những người phục vụ. Điều đặc biệt là bà chị có vẻ yêu mến Tròn Vo lắm lắm…
- Đúng vậy, hễ tao xin thêm một suất là bao giờ cô ấy cũng cho. Tao rất có cảm tình với cô ấy. Thế mà… bây giờ chỉ muốn tương cho cái chảo vào mặt. Hôn thằng cướp!
Tarzan nói:
- Lỡ cô nàng không biết Detlef là cướp thì sao?
Karl phân tích:
- Nếu đúng Claudia hôn tên cướp thì đây sẽ là một đầu mối. Trừ trường hợp cổ bị ép buộc thôi.
Tròn Vo nhảy lên:
- Không, không. Tao nhìn ánh mắt âu yếm của cô ta là tao biết liền à.
Tarzan nhìn Gaby với ánh mắt ấm áp như nắng mùa thu khi cô bé phải ngoảnh đi, rồi nói:
- Thằng cha Detlef năm nay 29 tuổi nhưng phạm pháp từ năm 16 tuổi. Là đối tượng nguy hiểm. Gã nghiện ma túy viên ngậm loại nặng và đã nhiều lần đập bể kính các quầy thuốc bắt các dược sĩ cung cấp viên ngậm này. Gã có hai tiền án sẵn. Lần truy bắt thứ ba này liên quan đến nhiều vụ án và hứa hẹn sẽ tặng gã một đợt “bóc lịch” lâu hơn. Có thể Claudia đã ấp ủ trong trái tim trong trắng một mối tình với tên cướp mà không hề biết.
Karl chắt lưỡi:
- Chà, có cách nào bắn tin cho cô ấy được nhỉ?
Tarzan lắc đầu:
- Coi chừng lòng thương hại của mày trật chỗ đó, quân sư. Biết đâu họ cùng hội cùng thuyền.
- Vậy thì chúng ta chuyển hướng qua theo dõi Claudia chăng?
- Đúng thế. Những nụ hôn mùi mẫn của băng đảng thường dẫn đến một kết thúc duy nhất: phi vụ. Tao tin rằng mối tình ba trợn giữa Claudia và Detlef được hình thành và sinh sôi từ các phi vụ mờ ám. Chà, để tao “nghía” mặt tên tội phạm cái đã…
Khuôn mặt tên cướp bị truy nã lồ lộ trong mắt Tarzan. Detlef Knobel mặt nhỏ thó, mắt sáng, mũi dọc dừa, miệng nhỏ, cằm hơi lẹm, tai đeo khuyên vàng lủng lẳng. Mái tóc sẫm và vết sẹo bằng đồng xu ở đuôi mắt trái gã khiến Tarzan trầm ngâm:
- Thằng côn đồ này mặt mũi rất sáng sủa nhưng con mắt rất hắc ám. Đáy mắt gã tàn bạo không thể ngờ được.
Món tóc vàng vểnh đuôi ngựa của Công Chúa lúc lắc. Cô bé nói nghiêm chỉnh:
- Ba mình cho biết, gần đây xuất hiện một băng cướp có tên là… KBF. K tức là Detlef Knobel mà các bạn đã thấy. B là Richard Belze biệt hiệu Ống Bễ vì luôn khịt mũi. F là Paul Frese biệt danh Tay Nắm. Gã là thợ chữa tay nắm cửa, có thói quen ấn liên tục vào tay nắm cửa nên có tên như vậy.
Tarzan như reo lên:
- Tuyệt đấy Gaby. Nói tiếp đi…
- Nghề nghiệp chính của băng KBF là trộm cướp nhưng mỗi tên có sở trường riêng. Detlef Knobel chuyên cậy kho, phá két, Ống Bễ Belze gây án qua danh bạ điện thoại. Gã ngồi hàng giờ nghiên cứu danh bạ, lọc các đối tượng và mục tiêu, rồi gọi điện thăm dò qua đó định kế hoạch hành động. Còn Frese là loại trộm ngày, gã thám thính các biệt thự, giả làm thợ bảo dưỡng các ổ khóa và tay nắm cửa, sau đó thì gã trổ tài. Trình độ mở khóa của gã thuộc loại siêu đẳng.
- Ba thằng thường cặp kè hay làm ăn lẻ hả Gaby?
- Vừa sô-lô vừa hợp đồng tác chiến. Ba mình nói băng KBF là một “Tam giác quỷ”.
Karl Máy Tính gỡ cặp kính đít chai xuống lau lia lịa:
- Chậc, đặc vụ thứ thiệt rồi.
Trong khi gỡ cặp kính, tờ “ca-ta-lô” nãy giờ kẹp ở nách nó bị rơi xuống. Tarzan cầm tờ ca-ta-lô giới thiệu sản phẩm lên ngỡ ngàng:
- Ca-ta-lô giới thiệu hàng? “Paperweights” nghĩa là “cục chặn giấy”. Bộ mày tính sưu tầm “cục chặn giấy” hả?
Tròn Vo cũng bĩu môi:
- Trò mèo quá Karl ạ. Khi không đem theo cả một tờ ca-ta-lô sưu tập các đồ đè giấy má. Tao… thì chỉ cần chơi một cục gạch, thậm chí một phong sô-cô-la nặng cỡ nửa kí lô là cuồng phong thổi cũng chẳng suy suyển.
Máy Tính thở dài:
- Mày khác, tao khác. Nếu trên bàn bày tới 43 loại giấy tờ tài liệu thì tao bắt buộc phải có cục chặn giấy cho gió thổi khỏi bị bay tung.
- Trời ạ, nghĩa là mày xài tới 43 cục cho 43 chủng loại giấy lộn?
- Ba cái thôi, thưa Ông Địa. Và đừng có tưởng cục chặn giấy không có giá nghe. Tao nói cho mà biết, có loại “Paperweights” giá lên tới 200.000 mark đấy.
- Xạo nữa. Cái cục thủy tinh vất đi không ai lượm ấy mà giá cỡ đó à?
- Ậy, nó đâu phải là cục thủy tinh bình thường bán ve chai đâu. Người ta đã trang trí đủ hình, đủ dạng chim, hoa, cá, cảnh ở giữa, đẹp như những món trang sức vậy.
Tròn Vo cười hềnh hệch:
- Thế có cục chặn giấy nào có hình thanh sô-cô-la không?
Gaby giãy nãy:
- Thôi quên đi tờ ca-ta-lô lộn xộn kia để bàn đại sự nhé. Thế nào, chiều nay chúng ta bắt đầu theo dõi Claudia Tummel chớ?
Tarzan lắc đầu:
- Chiều nay mình phải đến bác sĩ Claus Heilmann. Ông bác sĩ này chỉ làm việc ở trường mình mỗi tuần một lần, vì vậy không thể bỏ qua vụ khám định kì được.
Gaby tròn xoe mắt:
- Tướng tá khỏe mạnh như vậy mà bịnh à?
- Đợt tập Judo lần trước, mình hơi “rêm” mấy cái xương sườn. Chính bác sĩ Heilmann yêu cầu mình tới khám, nếu không ổng viết giấy nghỉ ốm là coi như ngồi chơi xơi nước đó.
Kloesen nhíu mày:
- Vậy là phi vụ này đại ca không tham gia.
Tarzan nói:
- Gaby đi trước với Karl và Kloesen nghe. Mình khám xong sẽ đuổi theo ngay mà.
- Không. Sau bữa trưa mình bị kẹt phải thăm cô Elsa Kranig, bạn gái của ba mẹ mình.
- Trời đất. Coi như cả hai đứa đều kẹt?
- Ừa, cô Elsa Kranig trước đây là đồng nghiệp với ba mình. Một nữ thám tử hình sự cừ khôi. Thời còn nữ sinh lại còn học cùng lớp với mẹ mình nữa. Cô ấy giải nghệ cách đây ba năm để lấy chồng. Đáng tiếc là ông Jchumes Raprech Kranig lại quá vắn số. Ông bị một tai nạn máy bay thể thao từ biệt cõi đời đột ngột. Cô Elsa giờ sống đơn độc và đang đắn đo xem có nên trở lại ngành cảnh sát hay không nữa?
- Thế thì bạn phải an ủi cô Elsa thôi.
- Vậy chỉ còn Karl và Willi lo phi vụ.
Máy Tính không một chút đắn đo:
- Đại ca và Công Chúa cứ việc lo… tiểu sự. Còn đại sự tao với Ông Địa bao giàn. Chuyện bám Claudia chỉ là ba cái lẻ tẻ.
Tròn Vo xoa bụng:
- Nếu Claudia bị đuổi việc, ai cho tao thêm phần ăn nữa đây?
*
Ống Bễ Belze ngồi buồn thiu. Suốt nửa buổi sáng gã tìm mọi cách liên lạc với đồng bọn nhưng không hiểu hai thằng chiến hữu biến đi đâu mà không chịu nhấc điện thoại. Không lẽ bữa nay gã đành phải đánh quả sô-lô ư?
Đánh thì đánh. Richard Belze ậm ừ. Năm nay gã mới có… 34 xuân xanh, tóc nâu, râu rậm như rễ tre, vẫn còn sung sức chán. Vả lại bữa nay rớt nhằm ngày thứ sáu trong tuần, ngày hên truyền thống của gã. Có phi vụ nào của gã bị trật vuột trong ngày thứ sáu đâu.
Ống Bễ Belze vừa khụt khịt mũi, vừa lật cuốn danh bạ dày cỡ gang tay. Nhiệt độ trong phòng chỉ có 26 độ bách phân nhưng gã vẫn bật lò sưởi. Gã khoái cái màn ngâm cứu danh bạ trong tình trạng mồ hôi ra như tắm chớ còn phải hỏi. Mẹ kiếp, càng toát nhiều mồ hôi càng hên.
- Hà hà, ta đã chọn được số điện thoại của ba người đẹp. Bọn đàn bà này đều sống độc thân, tình cảm chắc yếu đuối lắm hả. Ha ha, ả đầu tiên là Erna Pfannendick, ả nhì là Lore Selreylipp và ả chót là Elsa Kranig. Số điện thoại cuối cùng của ba ả đều lớn hơn số… 3. Số 3 là số may mắn của ta, hệt như ngày thứ sáu vậy.
Belze khoái chí quay máy người đẹp thứ nhất Erna Pfannendick. Thua rồi, chẳng có ma nào bên kia đầu dây. Người đẹp thứ hai cũng chẳng nghe tăm hơi tín hiệu. Gã nhăn mặt quay số của Elsa Kranig địa chỉ kế công viên Kosebella.
Lần này thì ma quỷ phò trợ gã. Sự mê tín cũng… được việc đấy chớ. Một giọng phụ nữ xưng tên thật dịu dàng:
- Kraaanig đây!
Ống Bễ Belze kể chuyện cổ tích tức khắc:
- Alô, bà Marianne đó hả, tôi đây. Bà có nhận ra giọng tôi không ạ? Hôm thứ hai ở nhà hàng Intercity von Nuimberg bà có cho tôi số phôn ấy…
- Nhầm rồi. Ở đây không có ai tên là “bà Marianne” hết.
- Vậy hả? Xui quá. Ồ, nhưng tiếng nói của bà lại ngọt ngào y chang như Marianne.
Belze hồi hộp chờ bị chửi như tát nước, nhưng… trời đất, con mồi của gã quá… yếu đuối.
- Cảm ơn, nhiều người cũng nói giọng tôi như vậy đó.
Cá cắn câu rồi, ả độc thân ạ. Belze mở máy tán:
- Đúng vậy, giọng của chị nghe như tiếng đêm thở thì thào, như tiếng rì rào của biển. Tôi nhắm mắt và hình dung chị ở kế bên với tóc nâu, mắt nai xinh xắn. Ôi, tôi bị chị thôi miên mất rồi. Giá mà bây giờ tôi được gõ cửa rụt rè nhà người đẹp há?
- Tôi cũng đang cô đơn và buồn chán đây. À mà anh quay số nào vậy?
Belze ấp úng con số cuối cùng là… 5. Giọng Elsa nhẹ như hơi gió:
- Thảo nào. Đáng lẽ anh quay số 4 thì mới đúng là Marianne của anh đấy.
- Giờ thì tôi quên số đó rồi, tôi sẽ không gọi số đó nữa.
Người đàn bà cười khúc khích:
- Anh nỡ bỏ người ta vì tôi sao?
- Đúng vậy. Vì giọng nói, chỉ nghe tiếng nói mà đem lòng yêu thương. Ủa quên, mà bị mê hoặc hoàn toàn. Tôi sẽ dồn hết sức lực để một lần được đứng trước cửa nhà chị, được nhìn thấy chị.
- Chắc anh nói cho vui thôi, phải không?
- Chúa ơi, tôi thành khẩn mà. Tôi xin thề. Cho phép tôi mời chị đến một nhà hàng nào mà chị thích. Chị hãy chọn và đợi tôi ở đó. Tôi thề không trễ quá một phút. Tôi cũng xin tự giới thiệu: Tôi là Robert Winter. Winter có nghĩa là mùa đông ấy. Mà mùa đông là ba tháng trước mùa xuân đó.
- Được thôi, anh Winter. Tôi không biết anh, nhưng có hề gì, phải không?
- Tối nay tụi mình gặp nhau nhé?
- Chưa được. Tối nay tôi phải lên tàu đi Viên thăm một người bạn gái ở thủ đô nước Áo. Còn hai giờ nữa là tôi lên đường. Tôi sẽ ở đó đến hết chủ nhật.
- Vậy hả? Sáng thứ hai tôi sẽ gọi điện cho chị. Chúc chị lên đường may mắn và vui vẻ.
- Cảm ơn anh. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Belze buông máy mặt mày hí hửng:
- Trúng mánh rồi. Khu vực con mẹ Elsa Kranig này toàn là biệt thự xịn. Tối nay ta sẽ nhập nha vào một nhà giàu vắng chủ.
*
Trong khi Karl đang đứng đợi lóng ngóng ở đầu đường thì… tại nhà ăn Tròn Vo vẫn bình chân như vại ngồi chén tì tì. Tarzan phải đứng chầu bên nó. Hắn sốt ruột.
Tròn Vo còn cố vét nốt đĩa thức ăn mới chịu đứng dậy. Cái bụng nó căng tròn, chiếc quần bò rộng cạp như dính vào phần cuối của cái trống dựng đứng.
Mãi rồi thằng mập mới chịu ngồi lên yên xe. Tarzan đẩy mạnh xe đi.
Nào, xong chuyện Ông Địa Kloesen giờ đến phiên hắn. Chà, không hiểu cô nàng phụ bếp Claudia Tummel hôm nay có hẹn với gã kia để hai quái kiệt béo và cận theo dõi hay không? Hiện giờ chiếc xe đạp của cô ta còn dựng sát gần tường bếp.
Tarzan nhún vai đi thẳng đến bịnh xá. Vừa nhác thấy hắn, cô y tá đã gọi ngay:
- Vô trong đi Tarzan.
Bác sĩ Claus Heilmann tuổi ngoài 30 có dáng dấp của một nhà khoa học. Ông theo đuổi nghề y khoa không phải vì thu nhập cao mà vì những công trình nghiên cứu chuyên môn. Giọng ông vui vẻ:
- Xương sườn của em thế nào rồi?
- Dạ, ổn cả bác sĩ ạ.
- Để tôi coi coi.
Trong lúc bác sĩ đang nghe tim phổi tarzan thì chuông điện thoại reo vang. Heilmann rời bịnh nhân hấp tấp bước lại bàn đặt điện thoại.
- Chú mày khoan mặc áo nhé, tôi còn kiểm tra cột sống đó.
Ông nhấc ống nghe lên:
- Alô… em đó ư? Một gói bưu phẩm à? Này cảnh giác đấy. Phải cực kì cẩn thận bởi nó như nhà máy điện nguyên tử có thể bị rò rỉ bất cứ lúc nào… hả, em đã tống nó vào tủ rồi à… tốt lắm, chiều nay chúng ta sẽ đi Graf Glorithurn. Chào em, Elsedore.
Tarzan đón vị bác sĩ bằng một câu hỏi tỉnh bơ:
- Có phải Elsedore là phu nhân của bác sĩ không ạ?
- Phải. Chả lẽ là người giúp việc à?
- Xin lỗi bác sĩ. Vì cuộc đàm thoại vô tình em nghe được. Có phải tối nay vợ chồng bác sĩ sẽ đi xem buổi hòa nhạc không ạ?
Claus Heilmann nhướng mắt:
- Sao chú mày lại đọc được tư tưởng của người khác vậy nhỉ?
- Dễ thôi. Bởi Graf Glorithurn là nơi có quảng cáo về một buổi hòa nhạc nổi tiếng. Em còn đoán rằng phu nhân của bác sĩ là một nhạc công, hôm nay bà ấy biểu diễn nên muốn bác sĩ phải có mặt.
Claus Heilmann đưa hai tay lên trời:
- Tôi đầu hàng cậu đấy Tarzan. Nơi đó cách đây hơn một trăm ki-lô-mét. Vợ tôi lại mắc bệnh quáng gà nên không thể đi một mình được.
Tarzan im lặng. Hắn chìa lưng ra đợi chiếc ống nghe mát lạnh. Bất ngờ viên bác sĩ nói nhỏ:
- Hồi nãy cậu có nghe tôi nhắc đến gói bưu phẩm không Tarzan?
- Có ạ.
- Cái của nợ ấy nguy hiểm ngang bom nguyên tử. Nào, thở sâu vào, quay sang phải. Một viện nghiên cứu y học của Ấn Độ gửi cho tôi gói bưu phẩm đó. Giờ thì quay sang trái. Được rồi, cậu đã lớn như một cây to.
Tarzan nói:
- Một gói bưu phẩm mà bác sĩ lại so sánh với một sự rò rỉ của nhà máy điện hạt nhân, nó nguy hiểm thế kia ạ?
Heilmann với cuốn sổ y bạ của Tarzan đặt trên bàn:
- Trong cái gói đó chứa một loại vi trùng đang còn sống, vi trùng dịch hạch đen từng tiêu diệt một phần ba nhân loại. Công trình nghiên cứu của tôi rất cần đến loại vi trùng này và các đồng nghiệp ở nước ngoài đồng ý cung cấp cho tôi qua trung gian của một viện nghiên cứu Ấn Độ.
- Lạy Chúa, gửi theo cách này thật nguy hiểm.
- Có gì đâu mà sợ Tarzan, chúng ngủ vùi trong chai thủy tinh dày, đóng nút chặt. Vấn đề là khi di chuyển tránh làm sao đừng để tiếp xúc với không khí, và tránh đổ vỡ là được.
- Ngộ nhỡ ai đó vô tình mở nút chai ra để kiểm tra…
- Kẻ mở ra phải có mắt chớ, trên bao bì ghi chú bằng nhiều thứ tiếng Anh, Pháp, Đức, Ấn, Ý… rành rành. Vả lại làm gì có chuyện ai đó được phép tò mò. Hiện giờ vợ tôi đã cất an toàn vào tủ khóa kĩ.
Tarzan vẫn cảm thấy bất ổn:
- Em nghĩ rằng đây là hành vi rất xem nhẹ sự nguy hiểm.
- Tôi thấy chú mày lớn lên sẽ làm giám thị đấy Tarzan.
- Em biết. Em không có quyền phê bình người lớn, nhưng…
- Thôi xong. Em mặc đồ vô được rồi.
- Em khỏi hẳn rồi hả bác sĩ?
- Ừ, tôi đã bảo rằng cậu khỏe như Samson ấy.
- E… hèm, y học phương Tây đơn giản nhỉ, ở Đông phương chưa chắc đã đồng ý đâu. Theo em biết, cách điều trị bằng huyệt đạo và khí công của người Tàu hiệu quả hơn nhiều. Chúc bác sĩ và gia đình có ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ và hạnh phúc.
- Cảm ơn, cậu cũng thế nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất