Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 47 Chương 5: TRA HỎI CLAUDIA TUMMEL

Trước Sau
Knobel nhét nốt miếng thịt vịt hầm cuối cùng vào mồm. Y mút ngón tay:

- Bà già có tay nghề nấu nướng đó. Bây giờ tôi phải gọi điện thoại. Bà hãy xuống tầng hầm để tránh nghe trộm.

Bà Beater điên tiết:

- Mày muốn gì hả?

- Nhốt bà, ha ha ha…

- Mày trả ơn món vịt hầm của ông Harry nhà tao như vậy à? Mày không có quyền nhốt một bà lão vào hầm lạnh.

- Không nói nhiều, có đi không nào?

Tầng hầm nhà bà lão rộng rãi, đồ đạc ngăn nắp gọn gàng. Coi, bà lão vừa bước vào là Knobel sập cửa không một chút thương tiếc. Y khóa đâu vào đó rồi gào lớn:

- Ở trong đó chửi lũ chuột cho đỡ tức nghe.

Y trở lại phòng khách, ngả người trên đi-văng rồi quay số điện thoại nhà ăn kí túc xá. Đầu dây có người thưa máy.

- Ồ, cho tôi nói chuyện với Claudia Tummel nhé.

Nửa phút sau, Claudia cầm máy.

- Ôi, anh yêu…

- Phải Claudia không? Anh đây. Em nhớ anh chứ? Anh cũng nhớ em lắm đó, nhưng nghe anh nói đã. Anh đang bị bọn cớm bao vây. Không sao, kế hoạch vượt biên đi châu Phi hoặc Achentina của chúng ta vẫn không thay đổi. Đúng. Nhưng trước khi đi ta phải xoay được ít “đạn” đã. Anh đang có cái để mặc cả lấy tiền. Nghe đây này, ở chỗ Heilmann anh đã tóm được một cái hộp chứa toàn lũ siêu vi trùng chết người. Em làm se sẻ tốt lắm, Claudia. Chúng ta sẽ thả lũ vi trùng này xuống nguồn nước ăn của nhà trẻ, trường học, bếp tập thể… mỗi chỗ mình chi ra vài con thôi cũng đủ khắp châu Âu quằn quại trong bịnh dịch… Nắm ý đồ cao cả của anh chưa, em yêu. Nếu nhân loại không muốn qua đời sớm thì phải chi địa khẳm. Dễ quá hả, cứ chi tiền cho chúng ta sống ở Phi châu là cái hộp hết nguy hiểm…

- Em sẽ làm tất cả vì anh. – Cô phụ bếp hăng hái.

- Claudia, anh sẽ chuyển cái hộp tử thần cho em, em hãy giấu kín vào một chỗ. Đêm nay đáng buồn là chúng ta khó gặp nhau bởi bọn cớm “ba-rê” anh rất dữ. Anh đang nhớ em đứt ruột đây. Chà, nếu như anh bị sập bẫy, thì em cứ chìa lá bùa hộ mệnh này ra, những con quái vật trong hộp chẳng những giúp anh được thoát thân mà còn giúp chúng ta có tiền và máy bay vượt biên do chính bọn cớm cung cấp.

Claudia leo lẻo:

- Thật là diệu kế.

- Claudia… anh sẽ đặt cái hộp này vô hốc tường bao kí túc xá. Đúng, đúng. Hộp thư chết của chúng ta đó mà. Trong vòng một tiếng nữa, em sẽ thấy nó hiện diện ở đó. Em hãy giấu biến và hê hê hê, kế hoạch chúng ta thành công. Đừng sợ, Claudai. Anh sẽ báo tin cho Ống Bễ và Tay Nắm để hai chiến hữu anh phối hợp với em. Ô-kê? Anh cũng vậy, ừ… ừ chiều mai anh sẽ gọi lại cho em. Hôn em, bai.

Knobel cúp máy rối với tay nhón lấy viên thuốc giảm đau thảy vào miệng. Y tức tốc quay số phôn Ống Bễ.

- Chào Richard Belze. Nghe tao báo tin mừng đây…

Tên cướp lỗ mũi bị viêm kinh niên cười hô hố:

- Phi vụ này tuyệt quá, nhưng phi vụ của tao bảnh tỏn không kém. Ngày mai tao sẽ hốt ổ lâu đài của nàng Elsa Kranig. Nàng đã phải lòng tao qua điện thoại, mày giúp tao chuyên chở chứ?

Hai thằng lưu manh cười ha hả. Knobel quay số chiến hữu thứ ba. Sau khi báo cáo “đại mánh” của mình, y nghe giọng nhừa nhựa của Tay Nắm Frese vang lên:

- Té ra ba đứa tụi mình đều vào cầu. Ngày mai tao cũng trúng quả đậm ở nhà lão chủ mỏ vàng Phi châu. Mày biết không, lão có bộ sưu tập đáng giá bạc triệu. Tao sẽ gõ trên đầu lão một phát và làm vệ sinh sạch sẽ tòa biệt thự.

- Thành công nhé, ha ha ha!

Nói chuyện xong, Knobel lục lọi căn phòng cuỗm thêm được chín trăm mark, hai đồng hồ vàng và đi ra cửa thì nhìn thấy năm cái ba-toong đang dựng. Thứ này cần đây. Y cuỗm luôn chiếc đẹp nhất có tay nắm nạm vàng.

Ra tới cửa, y xoay người lại nói:

- Chào mụ già nhé, nếu tốt số thì sớm được giải thoát khỏi hầm giam.

Knobel cầm cây ba-toong băng mình vào màn đêm. Lại linh cảm thấy điều gì không lành. Té ra bệnh dạ dày tái phát. Y bước đi mà nghe bụng quặn thắt. Đau đến toát mồ hôi, run đầu gối và hai hàm răng thi nhau đánh bò cạp.

*

Bốn chiếc xe đạp được xếp vào cốp xe BMW của thanh tra Glockner. Đường ngoại ô đầy ổ gà, mỗi lần xe hơi nhấp nhỏm là Tứ quái xốn xang cho mấy con ngựa sắt. Tròn Vo ca cẩm với ông Glockner:

- Chú chạy xe kiểu này mau đói bụng lắm chú Glockner ạ. Lát nữa đến kí túc xá, chú hãy khoan gọi Claudia để cháu xuống bếp tranh thủ kiếm vài suất ăn dằn mặt đã.

Tarzan lắc đầu:

- Quên đi, Kloesen. Nhà ăn đóng cửa từ đời nào rồi.

Karl gợi ý:

- Mày có thể ăn tạm sô-cô-la dự trữ ở “Tổ đại bàng” cũng được mà.

Glockner an ủi:

- Ráng chịu đựng một chút đi Kloesen. Cháu là nhân chứng duy nhất trong vụ Claudia quan hệ với Knobel, vì vậy cháu phải có mặt.

Karl đỡ lời:

- Willi nói rằng chỉ chính xác có 96 phần trăm thôi chú ạ.

- 96 phần trăm cũng đủ lợi hại rồi. Ở nhà bác sĩ Heilmann chúng ta không lấy được một dấu vân tay nào, nghĩa là chúng ta chưa có chứng cớ. Knobel vẫn chỉ là đối tượng tình nghi thôi.

Tarzan nói:

- Claudia cũng là loại gớm mặt đó chú ạ.

Chiếc BMW từ từ đi vào cổng trường. Nhà ăn đã tắt đèn. Các nhà giải trí ồn ào tiếng học sinh cười nói. Xe dừng lại trước phòng hành chính. Băng Tứ quái ngồi một đống trên xe chờ ông thanh tra vào liên hệ với thầy giáo trực và phụ trách nội trú. Một lát sau, Glockner hướng dẫn bốn quái vô phòng họp. Đêm nay hiệu trưởng Freund có mặt. Ông nói rằng Claudia sẽ được mời lên ngay.

Bốn đứa vừa đặt chân qua ngưỡng cửa phòng họp là đã thấy giám thị Assesor bước đến.

Thầy giám thị Assesor Aloikreismar ngó Tứ quái lom lom như ngó bốn con khủng long thời tiền sử. Ông vốn không ưa Tarzan và băng Tứ quái, nên ông ta nhìn chúng hết cảm tình. Mới 32 tuổi mà mắt Assesor đã lồi, tóc lơ thơ vài sợi, tai vểnh, mũi dài, mồm rộng, trông như ông già vậy.



Ông thầy giám thị nghiêm giọng:

- Ai cho phép các em vào đây tụ tập?

Tarzan trả lời:

- Chúng em được phép của thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Freund ạ.

- Đồ nhâng nháo. Ai cho phép trò được ăn nói như thế hử?

Thanh tra Glockner can thiệp:

- Peter nói đúng đó. E… hèm, xin lỗi, ông có thể để chúng tôi làm việc riêng với nhau được không?

Assesor ngần ngừ định nói câu gì nữa. Ông thanh tra nói thêm:

- Tôi là thanh tra Glockner của Tổng nha.

- Ồ, vậy thế thì…

Ông giáo trực ban đóng cửa đi ra. Tarzan giải thích:

- Không hiểu sao ông giáo này không ưa nổi tụi cháu.

- Chú hiểu. Thôi cho qua.

Cửa kẹt mở, thầy hiệu trưởng Freund đưa Claudia vào. Trông Claudia có vẻ bướng bỉnh. Hình như ông hiệu trưởng phải ép cô ta mới chịu đến. Vành môi trễ mím chặt. Cái mũi tẹt hếch lên, mắt sắc lạnh và dò xét.

Thầy Freund giới thiệu:

- Đây là cô Claudia Tummel, thưa ông thanh tra. Tôi đã giải thích cho cô ấy lí do của việc gặp riêng này, rằng ông muốn hỏi một vài câu với sự chứng kiến của các nhân chứng là học trò trường này.

Glockner gật đầu:

- Cảm ơn ông hiệu trưởng. Mời cô ngồi.

Mặt Claudia hơi nhợt đi, toàn thân run nhè nhẹ. Glockner vào đề ngay:

- Này cô Claudia, chúng tôi có bằng cớ là cô có quan hệ với một tên cướp bị truy nã khẩn cấp. Gã có tên là Detlef Knobel.

Claudia có lẽ đã chuẩn bị trước sự chất vấn này. Ả đáp hờ hững:

- Tôi không biết gã.

- Cô chắc chứ? Gã có thể có tên gọi khác nữa.

- Ơ, thỉnh thoảng tôi cũng biết biệt danh hay tên gọi đùa của một vài người.

- Chẳng hạn… Deti?

- Tôi không quen ai tên thường gọi là Deti cả.

Thanh tra Glockner khó chịu:

- Cô Claudia, cô không nên quanh co nữa.

- Tôi không nói dối.

- Detlef Knobel có quan hệ rất thân mật với cô kia mà.

Claudia nhếch mép:

- Tôi là một cô gái ở tuổi yêu nhưng trong đầm sen của tôi không có một con cá nào có tên vậy cả.

Glockner hướng sang Tarzan:

- Vậy thì anh chàng Deti nào đó là do cô nằm mơ nên nói sảng, phải không Peter?

Đã đến lúc Tarzan cất tiếng:

- Thưa chú, cô ấy đã tỉnh táo như sáo để nói hai tiếng “Deti” trong buồng điện thoại tự động trước cửa rạp xi-nê ở quảng trường Moggnerburueke. Tiếng Deti được lập lại nhiều lần.

Claudia ném cái nhìn như bắn ra hàng ngàn mũi kim về phía Tarzan:

- Té ra mày nghe trộm lúc tao gọi phôn hả?

- Đúng vậy!

Thanh tra Glockner nghiêm sắc mặt:

- Sao? Giờ thì kẻ nào là Deti. Nói đi!

- Betty, ông nghe chưa. Tôi có một bà chị họ tên là Betty…

Ả ngập ngừng vài giây rồi liếng thoắng:

- Chị ấy sống ở Wurzburg, tối nay đi nghỉ mát Mallorca hai tuần sau mới về. Nếu ông thanh tra muốn tìm hiểu thì tôi sẵn sàng cung cấp địa chỉ.

Tarzan choáng váng. Hắn không ngờ ả phụ bếp lại lẻo mép đến thế, đẩy mọi người vào thế bị động, tiến thoái lưỡng nan.

Thanh tra Glockner hỏi tiếp:

- Này cô Claudia, cô có đến đường Lippstress phải không?

- Cũng có thể. Tôi chẳng nhớ tên đường làm gì.



- Mới chiều qua, ở chỗ bến xe buýt trên đường Lippstress phải không?

Claudia ném cái nhìn căm giận vào Tứ quái:

- Tôi thích nhảy, khúc đường đó có sàn khiêu vũ mang tên Giấc Mơ. Tôi… đã làm quen với một chàng hào hoa phong nhã tên… Detma Zobel ở đó. Anh ta đã mời tôi uống sâm-panh.

- Cô đã hôn gã?

- Anh ta hôn tôi. Không phạm luật phải không ạ? Anh ta đã mời tôi cùng uống ba chai sâm-panh. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn choáng váng.

- Bao giờ cô gặp lại Detma Zobel?

- Anh ấy không hẹn trước. Hò hẹn kiểu cổ không phù hợp với chúng tôi. Anh ấy chỉ nói rằng vẫn thường xuyên đến sàn nhảy Giấc Mơ.

Có tiếng gõ cửa. Câu chuyện cổ tích của Claudia tạm ngưng bởi một nhân viên hình sự của thanh tra Glockner bước vô mang theo tờ lệnh truy nã để lên bàn. Claudia tỉnh khô nhìn kẻ trong ảnh. Mặt cô ta hầu như không biến sắc.

- Hơi giông giống anh Detma Zobel đấy.

- Không ai chụp mũ cô đâu, Claudia. Tên cướp bị truy nã này là Detlef Knobel. Sao, Detlef hoặc Detma đều là một, đúng không? Cô còn nhớ loại xe và số xe gã đưa cô về nhà chứ?

Claudia dòm lom lom vào tờ lệnh truy nã một lần nữa rồi… vô tư lắc đầu. Mắt ả xa xăm tợn.

- Bây giờ nhìn kĩ thì thấy gã đàn ông trong ảnh chẳng có gì giống Detma Zobel cả.

Cả phòng im lặng. Glockner lên tiếng:

- Nếu cô gặp lại Detma Zobel, đề nghị cô báo ngay cho tôi. Và cô đừng nói rằng đã có cuộc trao đổi hôm nay.

Claudia bình thản đáp:

- Ông cũng vậy. Xin ông đừng nói gì về tôi kẻo tôi bị mang vạ vào thân.

*

Vừa bước vào “Tổ đại bàng”, Tròn Vo ném mình lên giường đánh rầm một cái, hai tay đấm vào đầu.

- Hận đến tận xương. Thua, thua một cách nhục nhã. Mày biết không, chú Glockner nhìn mình y như nhìn một thằng ngu.

Tarzan trấn an thằng mập:

- Mày đừng có tự dằn vặt quá như vậy.

Tròn Vo vùng dậy, nắm chặt hai nắm đấm:

- Đúng nó, chỉ có nó, nó một trăm phần trăm. Càng nghĩ càng thấy đúng.

- Nhưng mày đâu có dám thề, phải không?

- Đúng nó là Knobel, chỉ có điều mụ Claudia là loại mặt sứa gan lim, nói dối hơn cuội, leo lẻo như buôn bạc giả.

Tarzan an ủi:

- Mày nên ăn một phong sô-cô-la cho tĩnh tâm lại.

Tròn Vo lại lăn đùng ra giường:

- Tao cóc đói nữa rồi.

Lạ nhỉ, lần đầu tiên Tròn Vo từ chối sô-cô-la.

- Thì cứ cho là mày nhầm một lần đi nào. Vua chúa còn có lúc nhầm nữa là.

- Nhưng vụ này tao không nhầm. Mà chú Glockner đã đánh giá nhầm đối tượng.

Tarzan thấy Tròn Vo có lí, mặt hắn căng thẳng. Tròn Vo hỏi:

- Nghĩ gì vậy đại ca?

- Tao đang hình dung lại hình ảnh của Claudia từ đầu đến cuối.

- Tao đã bảo là mụ diễn trò giỏi mà lị. Nó đã nghĩ ra ngay cái tên Betty, nghe cũng na ná như Deti vậy.

- Tao nghe rõ ràng là Deti chứ không phải Betty. Nhưng lời nói gió bay lấy gì làm chứng được.

- Đúng vậy Tarzan ạ, cô phụ bếp này là một đối tượng nguy hiểm, đồng lõa hoặc bao che bọn tội phạm. Đó, lúc chú Glockner nói đến cái hộp đựng vi trùng dịch hạch đen, mụ cứ thản nhiên như là biết rõ rồi ấy.

- Mày nhận xét chính xác lắm, Ông Địa ạ.

Tròn Vo mặt mũi nở nang, nó đứng dậy lôi cái hộp các-tông trên nóc tủ xuống. Trong hộp có khoảng 20 phong sô-cô-la.

Biết ngay mà, Tròn Vo làm sao có thể bỏ sô-cô-la được chớ.

*

Detlef Knobel lầm lũi đi trên đường. Y bặm môi cố vượt qua cánh đồng gió lạnh rít từng cơn để đến thành phố. Xe chạy ngược chiều rọi đèn pha làm y lóa mắt. Đôi lúc y phải tạt xuống rìa ruộng cho đỡ bị chói.

Cơn đau bụng mỗi lúc một dữ dội. Y cắn răng ứa nước mắt. Y nghĩ: Hay là mấy con vi trùng đã chui khỏi hộp rúc thẳng vào bụng y rồi nên mới đau thế này.

Khốn nạn thân y thật. Bước chân mỗi lúc một nặng như đá trên vai. Y đã ực thuốc giảm đau nhưng coi bộ cũng không có tác dụng nữa. Quỷ tha ma bắt ạ, bằng mọi giá phải đưa cái hộp các-tông này đến hòm thư chết rồi sau đó tính tiếp.

Nửa giờ sau, Knobel đã nhét được hộp vi trùng trong hốc tường kí túc xá. Y loạng choạng lê ra đường hi vọng tìm thấy một chiếc ta-xi. Thực uổng công. Giờ này may ra ghé vào một ghế đá công viên nằm chờ thời hơn là lao giữa sương mù giá rét.

Knobel nhìn thấy ánh đèn trong công viên nhòe nhoẹt trong tiếng rít ù ù của gió. Không thể cố thêm được nữa, y đổ người xuống một chiếc ghế băng đặt dưới lùm cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau