Quyển 49 Chương 7: BỌN TỘI PHẠM “TRÚNG QUẢ”
Thêo Trọc Đầu xách túi tiền đầy lang thang trong thành phố suốt đêm.
Mình giàu rồi, quá giàu! Biết làm gì với số tiền này đây? Gã rối cả ruột, không đủ can đảm nhòm vào cái túi lần nữa. Nhỡ đâu tất cả chỉ là ảo tưởng. Và những tờ một trăm mark phút chốc biến thành giấy lộn. Hơn nữa, gã không dám đếm tiền, ngộ có kẻ trông thấy.
Trời tảng sáng. Thành phố thức giấc. Những chiếc ô-tô đầu tiên lướt trên đường. Lác đác những cửa nhà mở ra.
Thêo kéo một cái túi nhựa lớn từ trong thùng rác nọ, ấn cái túi du lịch vào đấy. Nó quá sang trọng trong tay một kẻ như gã. Gã ghé một quán điểm tâm, thò tay vào túi nhựa, kín đáo mở túi du lịch, rút ra một tờ một trăm mark, mua chai rượu. Rồi gã bước tiếp. Chốc chốc dừng lại tu ngụm rượu.
Gã có thể để tiền ở đâu được đây? Gã quyết định mò đến căn lán gần cầu Cầu Vồng. Ban ngày, sẽ chẳng ma nào đến đấy quấy nhiễu gã. Gã bước tất tả. Gã xuống các bậc thang lúc chín giờ mười hai phút.
Bà Paula ngồi dưới gầm cầu, lót dạ bằng một ổ bánh mì to tướng cộng một gói bơ nguyên. Thêo vẫy chào. Bà ta gật đầu, tiếp tục nhai.
Căn lán trống không. Thêo ngồi xuống những lớp đệm bìa. Gã ngạc nhiên thấy trong góc lán có một cái mũ đen rộng vành. Có phải của thằng cao cao đi với thằng béo lùn không nhỉ? Thôi đúng! Đột nhiên gã lang thang thấy lạnh người. Gã chợt hiểu những gì mình trông thấy đêm qua… Nhưng mặc, hai thằng nhóc ấy liên quan gì tới gã? Ừ thì chúng đã giúp gã thoát khỏi tay Achim và Friedhelm hành hạ. Nhưng xét cho cùng, mỗi người tự gánh lấy số phận của mình. Thêo quyết định thôi nghĩ đến hai thằng bé. Gã dốc túi tiền ra để đếm.
Úi, những tờ một trăm bay lả tả. Gã bắt đầu đếm. Gã lần lượt vuốt phẳng, xếp từng tờ một sang bên cạnh… 144, 145, 146… Sao nhiều trăm tờ thế này? Ui chao, bao nhiêu rồi nhỉ, 14600 mark. Thề có quỷ sa tăng, gã biết đếm đến bao giờ cho xong đây!
Thêo chợt nghe tiếng người xôn xao trước cửa lán:
- Tốt hơn là cứ thủ tiêu hai cái phích đi. - Giọng Friedhelm! Đích thị giọng Bị Thịt rồi! Chết mẹ!
- Quẳng luôn cả cái mũ kì quặc của nó. – Achim đồng tình.
Cửa bật mở. Hai tên tội phạm ngó vào.
Thêo ngồi giữa đống tiền, và gã cảm thấy tim mình nhảy khỏi lồng ngực.
*
Từ sáng sớm, Gaby đã gọi điện cho Karl. Hai quái hẹn nhau bên cầu Cầu Vồng. Lúc này, chúng đang cùng tìm kiếm Tarzan và Tròn Vo.
- Chẳng thấy cả hai bạn ấy đâu. – Máy Tính nói.
- Hơi nước và sương mù thế này, phải xuống hẳn dưới bờ sông mới trông rõ được. – Gaby đáp.
Hai đứa đi men bờ sông. Rồi Gaby suýt đâm sầm vào một bà hộ pháp ở đâu bỗng lù lù trước mặt.
- Ôi a! – Bà Paula kêu lên - Từ từ chứ, cô bé!
- Xin lỗi bà. Cháu không nhìn thấy bà ngay.
- Tại sương mù ấy mà.
- A, có lẽ bà có thể giúp chúng cháu! – Gaby reo lên, mừng vì mình chợt nghĩ ra - Chẳng là chúng cháu đang tìm hai bạn thiếu niên. Một cao lớn, rất vạm vỡ, rám nắng, đội mũ đen rộng vành. Một thấp, béo. Cả hai đều rách rưới.
- Tarzan và Willi hở?
- Đúng họ đấy ạ.
- Tôi lạ là sao cháu biết chúng. Mấy đứa đâu cùng một hoàn cảnh.
- Dạ, sao ạ? Dạ, đúng thế ạ. Nhưng… Karl và cháu biết hai bạn đó. Cháu là Gaby. Bà có biết Tarzan và Willi ở đâu không ạ?
- Chúng ở trong căn lán đằng kia kìa. – Bà Paula chỉ tay - Cho tôi gửi lời chào hai cậu ấy nhé.
Gaby và Karl dò dẫm đi tiếp trong sương mù. Khi Karl hắt hơi đến lần thứ tư, Gaby bèn hỏi có phải quân sư đã bị cảm lạnh không.
- Có vẻ thế. – Máy Tính Điện Tử cười - Mình thì bị cảm. Còn Tarzan và Willi phơi gió phơi sương khéo lại khỏe như vâm.
- Chúc sức khỏe! – Gaby nói khi Karl lại hắt hơi lần nữa.
Gaby toan sờ vào nắm đấm cửa thì tiếng Thêo kêu lên the thé trong lán:
- … đó… là… là tiền của tao! Nếu chúng mày lấy đi tờ nào, tao sẽ tố chúng mày… với cảnh sát!
- Mày làm gì? – Giọng Friedhelm ồ ồ.
- Tao tố chúng mày, đúng thế! Tao đã trông thấy hết những gì chúng mày làm đêm qua.
- Mày làm tao hồi hộp đấy. – Friedhelm thủng thẳng.
- Hãy để tiền đấy! – Thêo la thất thanh - Nếu không… Tao đã trông thấy chúng mày bắt cả hai thằng bé ấy đi. Phảảải! Cả hai thằng bé đã ngủ ở đây. Tao đã nhòm qua cửa sổ kia. Cả hai đứa ấy đều bị đánh thuốc mê. Chúng mày cuốn tụi nó vào những tấm thảm và… vác ra xe. Tao đã trông thấy hết. Và cớm sẽ mừng phải biết, nếu tao kể chuyện này cho họ.
Gaby nghẹn thở. Cô bé ngỡ tim mình ngừng đập.
Đúng lúc đó, Karl hắt hơi một tiếng như voi đánh trống.
*
Oswald Muller và vợ thức trắng đêm. Họ lẳng lặng ngồi đợi bên máy điện thoại. Nhưng không tên bắt cóc nào gọi đến. Tới gần sáng thì Barbara kiệt sức. Oswald ép bà đi nằm. Gã cũng mệt muốn chết. Nhưng nhất định phải điện thoại cho Petra Dalmig đã. Phải chờ Barbara ngủ thiếp đi, gã mới có cơ hội. Sau hồi tút thứ năm, cô bồ của gã mới nhấc máy.
- Chuyện gì vậy? - Ả ngáp bên ống nói.
- Anh đây. – Gã hạ giọng - Petra, chuyện tiền chuộc ấy… có đúng không? Thật là em không lấy gì à?
- Không một đồng. Lạy Chúa, anh phải gọi sớm đến thế sao? Em dự tiệc nhà Wendy đến bốn giờ sáng. Sau đó lại còn lái xe đi để…
- Em yêu. - Gã ngắt lời ả - Ông Etzel đã cầm theo đúng nửa triệu. Để trong một túi du lịch màu be. Ông ta đã đặt cái túi lên ghế, rồi cảm thấy khó chịu, sau đó ngã vật ra ngất đi.
- Số tụi mình đen, Ossi ạ. Khi em đến - rất đúng giờ - em chẳng trông thấy cái túi nào cả. Chắc đứa nào chôm đi rồi. Đểu giả thế chứ. Nhưng chúng ta chẳng thay đổi gì được nữa. Em thật sự choáng váng vì con bé nhà anh đã biến mất. – Petra làm ra vẻ hết sức ngây thơ.
- Cái gì?
- Sau buổi tiệc, em đã phóng xe đến ngôi nhà mà anh bảo em ở Packebusch. Số 4 đường Lammer, đúng không? Anh ạ, chẳng hiểu sao em thấy quý những đứa trẻ. Em muốn xem xem con bé có khỏe không. Em vào theo lối cửa hậu phá khóa sẵn, xuống tầng hầm, đúng như anh dặn. Căn buồng anh nhốt con bé mở toang. Tìm khắp nhà chẳng thấy con bé đâu. – Petra nói dối trơn tru, chẳng hề ngắc ngứ.
Oswald cảm thấy mồ hôi lạnh chảy trên gương mặt xước xát của mình.
- Không… không thể… thế được! – Gã lắp bắp - Anh đã khóa ngoài cửa cơ mà, đã chốt từ bên ngoài.
- Thế mà vẫn đúng đấy. Anh không tin em à?
- Em đến đó khi nào?
- Sau bốn giờ sáng một chút. – Petra lại nói dối.
- Trời ạ, sắp chín giờ rồi. Nếu Caroline thoát thân khỏi đấy, nó phải về nhà từ lâu rồi chứ.
- Ossi, em không tin con bé tự giải thoát nổi. Cửa không hề bị phá. Xem ra, có lẽ kẻ nào đó đã tìm thấy Caroline, và bắt con bé theo thì đúng hơn.
- Đừng nói thế! - Gã hổn hển – Nếu vậy…
Gã nín bặt.
Cửa phòng ngủ của Barbara ở trên gác mở ra.
- Anh không nói tiếp được nữa. – Gã thì thào vào ống nói, và gác máy.
*
Lúc này mọi việc diễn ra nhanh như chớp.
Tiếng hắt hơi của Karl chưa lắng, cánh cửa lán đã bật mở. Friedhelm lao ra. Nhìn những gương mặt kinh hoàng của Gaby và Karl, gã hiểu ngay.
Hai bàn tay hộ pháp to như hai lưỡi xẻng của gã chộp lấy cánh tay Karl và vai Gaby. Không nói không rằng, gã kéo phắt cả hai vào căn lán. Achim đóng sập cửa lại, án ngữ trước cửa.
Thêo vẫn ngồi giữa đống tiền một trăm mark trong xó lán. Chiếc mũ của Tarzan nằm dưới sàn, bên cạnh là hai cái phích rỗng.
- Chúng đã nghe lỏm, - Friedhelm nói - con nhỏ xinh đẹp này và thằng bồ của nó. Achim, đưa Chloroform đây!
- Thách đấy! – Gaby kêu lên, trong khi cô bé gần như tê liệt vì sợ - Bố tôi là thanh tra hình sự. Ông sẽ truy đuổi các người đến tận cùng thế giới.
- Tao vẫn từ lâu mong đến đó đấy. – Friedhelm cười ác độc - Nào, Achim, mày túm lấy con bé.
Gaby và Karl chống cự với sự can đảm do tuyệt vọng. Nhưng ăn thua gì. Cả hai gục xuống đất mê man. Achim giật tung cửa. Hơi Chloroform quá nặng trong lán khiến đầu óc gã mụ mị.
Thêo kinh hoàng chứng kiến tất cả. Gã không đủ sức động đậy nữa. Rồi chính gã cũng bị áp tấm giẻ tẩm Chloroform vào mũi và miệng. Thêo giãy giụa, đoạn bất tỉnh ngã lăn ra.
- Thêm ba nô lệ nữa cho Wutawia. – Friedhelm vừa nói vừa quệt trán - Con bé và bạn nó thì chắc rồi. Còn không biết Trọc Đầu có được nhận không. Mặc, cứ để Bernholt đưa hắn đến Marseille. Nếu Hintermeier không biết dùng thằng vô tích sự này vào việc gì, thì quẳng quách hắn xuống biển. Lũ cá được bữa chén.
- Tàn bạo! – Achim gật gù. Ra ý khen - Nhưng làm sao tha được cả ba ra xe đây? Giữa ban ngày ban mặt thế này.
- Tao thấy ở sau đống đá dăm có một hòm đồ nghề bỏ không gần to bằng cỗ áo quan. Tụi mình sẽ lần lượt bỏ từng đứa vào đó khênh ra xe. Vả lại, sương mù thế này, chẳng ngại ai trông thấy.
Chúng mất 20 phút để làm việc đó. Rồi Achim vơ vét số tiền. Thoạt đầu chúng cho đây là tiền giả. Nhưng sau khi xem xét, so sánh, chúng kinh ngạc thấy toàn những tờ một trăm thật.
- Chắc không phải hắn xin được rồi. – Friedhelm cười.
- Khi nào hắn tỉnh, sẽ hỏi xem.
- Một món thu nhập phụ cũng khá.
- Mày nói như thể tụi mình bắt được có mỗi năm mark. Tao đoán chỗ này đến nửa triệu. Theo tao, sếp không cần biết làm gì.
- Sếp thiếu gì tiền. Đây là của tụi mình!
Trên đường đến pháo đài Wachtling, hai thằng cứ tự hỏi không hiểu ở đâu ra món tiền kếch sù này. Ăn cắp? Hay bắt được? Chúng chỉ còn biết nóng lòng chờ Thêo giải thích.
*
Julia cảm thấy mệt mỏi, không phải vì bà đã lái xe vượt bao nhiêu cây số trong đêm, mà vì bà sắp được trở lại không khí căng thẳng trong gia đình.
Julia không muốn nghĩ đến ông chồng Ludwig Bernholt. Trong thâm tâm, bà hoàn toàn xa cách lão ta. Đã lâu nay bà trăn trở với câu hỏi: Phải chăng sẽ tốt hơn nếu hủy bỏ cuộc hôn nhân này? Nhưng Julia không phải loại phụ nữ hành động, bà thiên về do dự, thiếu kiên quyết. Hơn nữa bà còn có Andy yêu quý. Bà yêu cậu con trai hết lòng, và đang sung sướng vì sắp được gặp lại con.
Julia lái xe vào cổng, dừng trước nhà xe.
Đúng lúc đó, Ludwig Bernholt từ trong biệt thự đi ra: Cái gáy bò tót, mặt đỏ, thân hình phì nộn trong bộ complê may đo, mặt mũi cau có.
- Chào. – Ông ta lẩm bẩm – Mình đấy à? Mình này, thằng ranh của mình… đi mất rồi?
- Cái gì? - Julia nhìn vào cặp mắt lạnh lùng sau lớp kính – Ông nói thế nghĩa là sao? Andy đâu rồi?
- Thôi, mình đừng có cuống lên. Mới bắt đầu từ hôm qua. Nhất định nó sẽ về. Đừng nghĩ ngay đến những chuyện tồi tệ. Thằng ranh… Andy không ngã lộn cổ đâu mà sợ.
- Con trai tôi đâu? – Bà gào lên.
- Thì vào trong nhà đã. – Lão đảo nhanh mắt xuyên khu vườn rộng như công viên. Không, hàng xóm không ai nghe thấy. Vào buổi sáng đầy sương như sáng nay, mọi nhà đều đóng kín cửa sổ.
Julia lao vào nhà. Bernholt nhún vai, xách va-li của vợ khỏi ô-tô.
- Andy!
Julia đứng trong sảnh, sau cửa nhà. Giọng bà vang qua cầu thang, vọng lên tầng trên.
- Tôi đã bảo mình là nó không có đây. - Bernholt đóng cửa lại - Hôm qua con trai mình không xuất hiện trong bữa ăn tối. Tôi tưởng nó dỗi. Sau đó tôi lên gác. Chẳng thấy nó đâu cả. Tôi đã… ờ… nghĩ mãi. Tôi biết nó kết bạn với con bé Caroline, nhưng tôi không sao nhớ được họ của con bé. Rồi tôi lái xe vòng vo tìm nó. Mà đúng vào hôm tôi có nhiều… Tôi sẽ cho thằng ranh một trận.
Julia chằm chằm nhìn ông ta:
- Các người lại cãi nhau chứ gì?
- Không! Cãi cọ gì đâu. Nghĩa là: Tôi nghĩ nó đã ăn cắp của tôi năm trăm mark. Nhưng nó chối biến. Như mọi lần.
- Vậy là các người lại cãi nhau, và Andy một lần nữa được thấy ông Ludwig Bernholt có thể đê tiện đến mức nào. Cảnh sát đã làm gì rồi?
Lão ta tránh mắt bà:
- Họ chưa biết gì cả. Tôi muốn đợi mình về.
- Cái gì? – Bà thì thào - Ông nỡ để mặc nó như vậy sao?
Gót giày bà gõ mạnh trên cầu thang, khi bà chạy lên phòng của Andy.
*
Julia Bernholt đến xin gặp thanh tra Glockner ở Tổng nha cảnh sát. Tuy chưa quen biết ông, bà đã được nghe Andy kể nhiều về bố của Gaby. Tiếc rằng hôm nay thanh tra Glockner không đến công sở. Ra tiếp bà là thanh tra Kolb.
- Xin nhắc lại, thưa bà Bernholt: Bà vắng nhà ba ngày, đi thăm họ hàng ở Berlin, nhưng không thể đưa cậu con Andreas theo được.
- Cháu Andy bận học. Chứ tôi cũng không muốn để cháu lại bên ông chồng tôi lắm. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tuy chúng tôi sống dưới một mái nhà thật, nhưng tôi đang cân nhắc chuyện chia tay với chồng tôi. Xin ông giữ kín giúp chuyện ấy.
Kolb gật đầu:
- Tại sao bà không muốn để cháu Andy lại nhà?
- Bố cháu mất trong một vụ tai nạn. Tôi tái giá. Ngay từ đầu, giữa Ludwig Bernholt và Andy đã không ổn. Mà cháu Andy - tôi xin nói hết sức rõ ràng - không có lỗi. Người chồng hiện nay của tôi… căm ghét cháu.
- Bà nghĩ thật sự là căm ghét?
- Vậy ông sẽ nghĩ sao, khi một người bố dượng hễ có dịp là lại rủa: “Đồ ranh con hôi thối, sao mày không chết quách đi!”? Tôi biết, thưa ông thanh tra, Ludwig Bernholt vẫn được xem là một doanh nhân thành đạt. Ông ta chỉ bộc lộ hết khả năng nổi trận lôi đình với mẹ con tôi. Tôi nghĩ - Giọng bà run rẩy – có chuyện gì kinh khủng lắm đã xảy ra. Chồng tôi có một bộ đồ săn, trong đó có con dao săn và một con dao găm rất sắc. Thỉnh thoảng Andy lại mượn con dao găm để khắc gỗ, nhưng lần nào cũng trả lại. Bây giờ con dao đó đã biến mất.
Kolb ngả người ra sau:
- Tôi sẽ cho tìm kiếm cháu Andy. Tôi cần một tấm ảnh của cháu và một sự mô tả rõ ràng. Với sự đồng ý của bà, chúng tôi còn xem xét trong khu vực nhà bà. May ra tìm được dấu vết gì đó.
*
Một giờ sau, con dao găm được tìm thấy trong một thùng đựng rác trong vườn nhà Bernholt. Lưỡi dao nhuốm máu.
Julia khóc rú lên.
Trong phòng khách, Ludwig Bernholt mất hết hồn vía. Thanh tra Kolb nhìn lão với sự ngờ vực không che giấu và đặt cho lão những câu hỏi khó chịu.
Julia áp chặt chiếc khăn mu-xoa vào miệng. Bernholt đã giết con trai ta, bà nghĩ trong căm giận và đau đớn. Sự thể rồi phải như vậy. Mình có tội. Tại sao mình lại bỏ đi một mình mà không cùng Andy…
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo. Julia vội vã chộp lấy.
- Mẹ ơi! – Andy nói ở đầu kia - May quá con gọi ngay được mẹ. Mẹ vẫn nói được đấy chứ? Mẹ có một mình thôi à? Nếu lão Bernholt cầm máy, con đã bỏ máy ngay.
- Ôi, Andy! – Bà mẹ nghẹn ngào - Con ở đâu thế?
- Ở chòi săn của chúng ta. Con trốn đi vì không chịu đựng nổi lão Bernholt nữa. Con đã hình dung lão trở mặt như thế nào, nếu tất cả đều cho rằng lão đã giết con. Vì vậy con đã dùng dao tự cắt vào thịt mình và giấu nó đi. Nhưng bây giờ con không hiểu… Con đã đi quá xa, phải không mẹ?
Julia thở dài:
- Con còn sống, đó mới là điều chủ yếu. Nhưng… đúng vậy, Andy, con đã đi quá trớn. Hiện cảnh sát đang ở trong nhà ta. Chính mẹ cũng góp phần làm cho bố dượng con bị nghi ngờ thêm.
- Nghi giết người hả mẹ?
- Có thể nói như vậy. Nhưng chúng ta không thể cư xử tàn nhẫn như ông ấy, Andy ạ. Vì vậy mẹ sẽ thông báo ngay con đang ở đâu.
- Lão ta sẽ trả thù con một cách khủng khiếp.
- Không đâu, Andy. Vì cả hai chúng ta sẽ rời bỏ ông ta.
*
Đúng 22 phút sau cuộc nói chuyện trên, chuông điện thoại réo trong tòa biệt thự sang trọng của Wendelin Wiegand. Ông chủ đích thân cầm máy.
- Tôi đây, Wendy. – Ludwig Bernholt nói – Tôi sẽ kể nguyên nhân vụ này cho cậu sau. Vấn đề bây giờ là chúng ta phải hành động thật nhanh. Thằng con ghẻ của tôi, cái thằng chó chết khốn kiếp đó, đang trốn trong chòi săn của tôi ở Muhlstetlen. Cậu biết chỗ rồi đấy. Cậu từng đến đó mà. Tôi muốn thoát nợ. Tống nó đến Wutawia. Đang tiện dịp. Nửa giờ nữa, tôi sẽ cùng mụ vợ tôi đi từ nhà. Đến đó phải mất một tiếng. Achim và Friedhelm phải có mặt ở chòi săn trước chúng tôi. Được không?
- Tôi nghĩ là được. Chúng nó đang chở ba món hàng trên đường đến pháo đài. Nhưng tôi có thể gọi điện thoại trên xe cho chúng. Từ đó đến Muhlstetlen có một quãng đường. Chôm thằng nhỏ đi dễ thôi.
- Tuyệt! Wendy, tôi biếu không các cậu thằng ranh đó. Vĩnh viễn xóa được nó, tôi nhẹ cả người.
- Nghe được lắm. Thằng bé khỏe chứ?
- Hoàn toàn khỏe mạnh. Và chơi bóng bàn rất cừ. Tôi phải dừng đây. Chào!
Mình giàu rồi, quá giàu! Biết làm gì với số tiền này đây? Gã rối cả ruột, không đủ can đảm nhòm vào cái túi lần nữa. Nhỡ đâu tất cả chỉ là ảo tưởng. Và những tờ một trăm mark phút chốc biến thành giấy lộn. Hơn nữa, gã không dám đếm tiền, ngộ có kẻ trông thấy.
Trời tảng sáng. Thành phố thức giấc. Những chiếc ô-tô đầu tiên lướt trên đường. Lác đác những cửa nhà mở ra.
Thêo kéo một cái túi nhựa lớn từ trong thùng rác nọ, ấn cái túi du lịch vào đấy. Nó quá sang trọng trong tay một kẻ như gã. Gã ghé một quán điểm tâm, thò tay vào túi nhựa, kín đáo mở túi du lịch, rút ra một tờ một trăm mark, mua chai rượu. Rồi gã bước tiếp. Chốc chốc dừng lại tu ngụm rượu.
Gã có thể để tiền ở đâu được đây? Gã quyết định mò đến căn lán gần cầu Cầu Vồng. Ban ngày, sẽ chẳng ma nào đến đấy quấy nhiễu gã. Gã bước tất tả. Gã xuống các bậc thang lúc chín giờ mười hai phút.
Bà Paula ngồi dưới gầm cầu, lót dạ bằng một ổ bánh mì to tướng cộng một gói bơ nguyên. Thêo vẫy chào. Bà ta gật đầu, tiếp tục nhai.
Căn lán trống không. Thêo ngồi xuống những lớp đệm bìa. Gã ngạc nhiên thấy trong góc lán có một cái mũ đen rộng vành. Có phải của thằng cao cao đi với thằng béo lùn không nhỉ? Thôi đúng! Đột nhiên gã lang thang thấy lạnh người. Gã chợt hiểu những gì mình trông thấy đêm qua… Nhưng mặc, hai thằng nhóc ấy liên quan gì tới gã? Ừ thì chúng đã giúp gã thoát khỏi tay Achim và Friedhelm hành hạ. Nhưng xét cho cùng, mỗi người tự gánh lấy số phận của mình. Thêo quyết định thôi nghĩ đến hai thằng bé. Gã dốc túi tiền ra để đếm.
Úi, những tờ một trăm bay lả tả. Gã bắt đầu đếm. Gã lần lượt vuốt phẳng, xếp từng tờ một sang bên cạnh… 144, 145, 146… Sao nhiều trăm tờ thế này? Ui chao, bao nhiêu rồi nhỉ, 14600 mark. Thề có quỷ sa tăng, gã biết đếm đến bao giờ cho xong đây!
Thêo chợt nghe tiếng người xôn xao trước cửa lán:
- Tốt hơn là cứ thủ tiêu hai cái phích đi. - Giọng Friedhelm! Đích thị giọng Bị Thịt rồi! Chết mẹ!
- Quẳng luôn cả cái mũ kì quặc của nó. – Achim đồng tình.
Cửa bật mở. Hai tên tội phạm ngó vào.
Thêo ngồi giữa đống tiền, và gã cảm thấy tim mình nhảy khỏi lồng ngực.
*
Từ sáng sớm, Gaby đã gọi điện cho Karl. Hai quái hẹn nhau bên cầu Cầu Vồng. Lúc này, chúng đang cùng tìm kiếm Tarzan và Tròn Vo.
- Chẳng thấy cả hai bạn ấy đâu. – Máy Tính nói.
- Hơi nước và sương mù thế này, phải xuống hẳn dưới bờ sông mới trông rõ được. – Gaby đáp.
Hai đứa đi men bờ sông. Rồi Gaby suýt đâm sầm vào một bà hộ pháp ở đâu bỗng lù lù trước mặt.
- Ôi a! – Bà Paula kêu lên - Từ từ chứ, cô bé!
- Xin lỗi bà. Cháu không nhìn thấy bà ngay.
- Tại sương mù ấy mà.
- A, có lẽ bà có thể giúp chúng cháu! – Gaby reo lên, mừng vì mình chợt nghĩ ra - Chẳng là chúng cháu đang tìm hai bạn thiếu niên. Một cao lớn, rất vạm vỡ, rám nắng, đội mũ đen rộng vành. Một thấp, béo. Cả hai đều rách rưới.
- Tarzan và Willi hở?
- Đúng họ đấy ạ.
- Tôi lạ là sao cháu biết chúng. Mấy đứa đâu cùng một hoàn cảnh.
- Dạ, sao ạ? Dạ, đúng thế ạ. Nhưng… Karl và cháu biết hai bạn đó. Cháu là Gaby. Bà có biết Tarzan và Willi ở đâu không ạ?
- Chúng ở trong căn lán đằng kia kìa. – Bà Paula chỉ tay - Cho tôi gửi lời chào hai cậu ấy nhé.
Gaby và Karl dò dẫm đi tiếp trong sương mù. Khi Karl hắt hơi đến lần thứ tư, Gaby bèn hỏi có phải quân sư đã bị cảm lạnh không.
- Có vẻ thế. – Máy Tính Điện Tử cười - Mình thì bị cảm. Còn Tarzan và Willi phơi gió phơi sương khéo lại khỏe như vâm.
- Chúc sức khỏe! – Gaby nói khi Karl lại hắt hơi lần nữa.
Gaby toan sờ vào nắm đấm cửa thì tiếng Thêo kêu lên the thé trong lán:
- … đó… là… là tiền của tao! Nếu chúng mày lấy đi tờ nào, tao sẽ tố chúng mày… với cảnh sát!
- Mày làm gì? – Giọng Friedhelm ồ ồ.
- Tao tố chúng mày, đúng thế! Tao đã trông thấy hết những gì chúng mày làm đêm qua.
- Mày làm tao hồi hộp đấy. – Friedhelm thủng thẳng.
- Hãy để tiền đấy! – Thêo la thất thanh - Nếu không… Tao đã trông thấy chúng mày bắt cả hai thằng bé ấy đi. Phảảải! Cả hai thằng bé đã ngủ ở đây. Tao đã nhòm qua cửa sổ kia. Cả hai đứa ấy đều bị đánh thuốc mê. Chúng mày cuốn tụi nó vào những tấm thảm và… vác ra xe. Tao đã trông thấy hết. Và cớm sẽ mừng phải biết, nếu tao kể chuyện này cho họ.
Gaby nghẹn thở. Cô bé ngỡ tim mình ngừng đập.
Đúng lúc đó, Karl hắt hơi một tiếng như voi đánh trống.
*
Oswald Muller và vợ thức trắng đêm. Họ lẳng lặng ngồi đợi bên máy điện thoại. Nhưng không tên bắt cóc nào gọi đến. Tới gần sáng thì Barbara kiệt sức. Oswald ép bà đi nằm. Gã cũng mệt muốn chết. Nhưng nhất định phải điện thoại cho Petra Dalmig đã. Phải chờ Barbara ngủ thiếp đi, gã mới có cơ hội. Sau hồi tút thứ năm, cô bồ của gã mới nhấc máy.
- Chuyện gì vậy? - Ả ngáp bên ống nói.
- Anh đây. – Gã hạ giọng - Petra, chuyện tiền chuộc ấy… có đúng không? Thật là em không lấy gì à?
- Không một đồng. Lạy Chúa, anh phải gọi sớm đến thế sao? Em dự tiệc nhà Wendy đến bốn giờ sáng. Sau đó lại còn lái xe đi để…
- Em yêu. - Gã ngắt lời ả - Ông Etzel đã cầm theo đúng nửa triệu. Để trong một túi du lịch màu be. Ông ta đã đặt cái túi lên ghế, rồi cảm thấy khó chịu, sau đó ngã vật ra ngất đi.
- Số tụi mình đen, Ossi ạ. Khi em đến - rất đúng giờ - em chẳng trông thấy cái túi nào cả. Chắc đứa nào chôm đi rồi. Đểu giả thế chứ. Nhưng chúng ta chẳng thay đổi gì được nữa. Em thật sự choáng váng vì con bé nhà anh đã biến mất. – Petra làm ra vẻ hết sức ngây thơ.
- Cái gì?
- Sau buổi tiệc, em đã phóng xe đến ngôi nhà mà anh bảo em ở Packebusch. Số 4 đường Lammer, đúng không? Anh ạ, chẳng hiểu sao em thấy quý những đứa trẻ. Em muốn xem xem con bé có khỏe không. Em vào theo lối cửa hậu phá khóa sẵn, xuống tầng hầm, đúng như anh dặn. Căn buồng anh nhốt con bé mở toang. Tìm khắp nhà chẳng thấy con bé đâu. – Petra nói dối trơn tru, chẳng hề ngắc ngứ.
Oswald cảm thấy mồ hôi lạnh chảy trên gương mặt xước xát của mình.
- Không… không thể… thế được! – Gã lắp bắp - Anh đã khóa ngoài cửa cơ mà, đã chốt từ bên ngoài.
- Thế mà vẫn đúng đấy. Anh không tin em à?
- Em đến đó khi nào?
- Sau bốn giờ sáng một chút. – Petra lại nói dối.
- Trời ạ, sắp chín giờ rồi. Nếu Caroline thoát thân khỏi đấy, nó phải về nhà từ lâu rồi chứ.
- Ossi, em không tin con bé tự giải thoát nổi. Cửa không hề bị phá. Xem ra, có lẽ kẻ nào đó đã tìm thấy Caroline, và bắt con bé theo thì đúng hơn.
- Đừng nói thế! - Gã hổn hển – Nếu vậy…
Gã nín bặt.
Cửa phòng ngủ của Barbara ở trên gác mở ra.
- Anh không nói tiếp được nữa. – Gã thì thào vào ống nói, và gác máy.
*
Lúc này mọi việc diễn ra nhanh như chớp.
Tiếng hắt hơi của Karl chưa lắng, cánh cửa lán đã bật mở. Friedhelm lao ra. Nhìn những gương mặt kinh hoàng của Gaby và Karl, gã hiểu ngay.
Hai bàn tay hộ pháp to như hai lưỡi xẻng của gã chộp lấy cánh tay Karl và vai Gaby. Không nói không rằng, gã kéo phắt cả hai vào căn lán. Achim đóng sập cửa lại, án ngữ trước cửa.
Thêo vẫn ngồi giữa đống tiền một trăm mark trong xó lán. Chiếc mũ của Tarzan nằm dưới sàn, bên cạnh là hai cái phích rỗng.
- Chúng đã nghe lỏm, - Friedhelm nói - con nhỏ xinh đẹp này và thằng bồ của nó. Achim, đưa Chloroform đây!
- Thách đấy! – Gaby kêu lên, trong khi cô bé gần như tê liệt vì sợ - Bố tôi là thanh tra hình sự. Ông sẽ truy đuổi các người đến tận cùng thế giới.
- Tao vẫn từ lâu mong đến đó đấy. – Friedhelm cười ác độc - Nào, Achim, mày túm lấy con bé.
Gaby và Karl chống cự với sự can đảm do tuyệt vọng. Nhưng ăn thua gì. Cả hai gục xuống đất mê man. Achim giật tung cửa. Hơi Chloroform quá nặng trong lán khiến đầu óc gã mụ mị.
Thêo kinh hoàng chứng kiến tất cả. Gã không đủ sức động đậy nữa. Rồi chính gã cũng bị áp tấm giẻ tẩm Chloroform vào mũi và miệng. Thêo giãy giụa, đoạn bất tỉnh ngã lăn ra.
- Thêm ba nô lệ nữa cho Wutawia. – Friedhelm vừa nói vừa quệt trán - Con bé và bạn nó thì chắc rồi. Còn không biết Trọc Đầu có được nhận không. Mặc, cứ để Bernholt đưa hắn đến Marseille. Nếu Hintermeier không biết dùng thằng vô tích sự này vào việc gì, thì quẳng quách hắn xuống biển. Lũ cá được bữa chén.
- Tàn bạo! – Achim gật gù. Ra ý khen - Nhưng làm sao tha được cả ba ra xe đây? Giữa ban ngày ban mặt thế này.
- Tao thấy ở sau đống đá dăm có một hòm đồ nghề bỏ không gần to bằng cỗ áo quan. Tụi mình sẽ lần lượt bỏ từng đứa vào đó khênh ra xe. Vả lại, sương mù thế này, chẳng ngại ai trông thấy.
Chúng mất 20 phút để làm việc đó. Rồi Achim vơ vét số tiền. Thoạt đầu chúng cho đây là tiền giả. Nhưng sau khi xem xét, so sánh, chúng kinh ngạc thấy toàn những tờ một trăm thật.
- Chắc không phải hắn xin được rồi. – Friedhelm cười.
- Khi nào hắn tỉnh, sẽ hỏi xem.
- Một món thu nhập phụ cũng khá.
- Mày nói như thể tụi mình bắt được có mỗi năm mark. Tao đoán chỗ này đến nửa triệu. Theo tao, sếp không cần biết làm gì.
- Sếp thiếu gì tiền. Đây là của tụi mình!
Trên đường đến pháo đài Wachtling, hai thằng cứ tự hỏi không hiểu ở đâu ra món tiền kếch sù này. Ăn cắp? Hay bắt được? Chúng chỉ còn biết nóng lòng chờ Thêo giải thích.
*
Julia cảm thấy mệt mỏi, không phải vì bà đã lái xe vượt bao nhiêu cây số trong đêm, mà vì bà sắp được trở lại không khí căng thẳng trong gia đình.
Julia không muốn nghĩ đến ông chồng Ludwig Bernholt. Trong thâm tâm, bà hoàn toàn xa cách lão ta. Đã lâu nay bà trăn trở với câu hỏi: Phải chăng sẽ tốt hơn nếu hủy bỏ cuộc hôn nhân này? Nhưng Julia không phải loại phụ nữ hành động, bà thiên về do dự, thiếu kiên quyết. Hơn nữa bà còn có Andy yêu quý. Bà yêu cậu con trai hết lòng, và đang sung sướng vì sắp được gặp lại con.
Julia lái xe vào cổng, dừng trước nhà xe.
Đúng lúc đó, Ludwig Bernholt từ trong biệt thự đi ra: Cái gáy bò tót, mặt đỏ, thân hình phì nộn trong bộ complê may đo, mặt mũi cau có.
- Chào. – Ông ta lẩm bẩm – Mình đấy à? Mình này, thằng ranh của mình… đi mất rồi?
- Cái gì? - Julia nhìn vào cặp mắt lạnh lùng sau lớp kính – Ông nói thế nghĩa là sao? Andy đâu rồi?
- Thôi, mình đừng có cuống lên. Mới bắt đầu từ hôm qua. Nhất định nó sẽ về. Đừng nghĩ ngay đến những chuyện tồi tệ. Thằng ranh… Andy không ngã lộn cổ đâu mà sợ.
- Con trai tôi đâu? – Bà gào lên.
- Thì vào trong nhà đã. – Lão đảo nhanh mắt xuyên khu vườn rộng như công viên. Không, hàng xóm không ai nghe thấy. Vào buổi sáng đầy sương như sáng nay, mọi nhà đều đóng kín cửa sổ.
Julia lao vào nhà. Bernholt nhún vai, xách va-li của vợ khỏi ô-tô.
- Andy!
Julia đứng trong sảnh, sau cửa nhà. Giọng bà vang qua cầu thang, vọng lên tầng trên.
- Tôi đã bảo mình là nó không có đây. - Bernholt đóng cửa lại - Hôm qua con trai mình không xuất hiện trong bữa ăn tối. Tôi tưởng nó dỗi. Sau đó tôi lên gác. Chẳng thấy nó đâu cả. Tôi đã… ờ… nghĩ mãi. Tôi biết nó kết bạn với con bé Caroline, nhưng tôi không sao nhớ được họ của con bé. Rồi tôi lái xe vòng vo tìm nó. Mà đúng vào hôm tôi có nhiều… Tôi sẽ cho thằng ranh một trận.
Julia chằm chằm nhìn ông ta:
- Các người lại cãi nhau chứ gì?
- Không! Cãi cọ gì đâu. Nghĩa là: Tôi nghĩ nó đã ăn cắp của tôi năm trăm mark. Nhưng nó chối biến. Như mọi lần.
- Vậy là các người lại cãi nhau, và Andy một lần nữa được thấy ông Ludwig Bernholt có thể đê tiện đến mức nào. Cảnh sát đã làm gì rồi?
Lão ta tránh mắt bà:
- Họ chưa biết gì cả. Tôi muốn đợi mình về.
- Cái gì? – Bà thì thào - Ông nỡ để mặc nó như vậy sao?
Gót giày bà gõ mạnh trên cầu thang, khi bà chạy lên phòng của Andy.
*
Julia Bernholt đến xin gặp thanh tra Glockner ở Tổng nha cảnh sát. Tuy chưa quen biết ông, bà đã được nghe Andy kể nhiều về bố của Gaby. Tiếc rằng hôm nay thanh tra Glockner không đến công sở. Ra tiếp bà là thanh tra Kolb.
- Xin nhắc lại, thưa bà Bernholt: Bà vắng nhà ba ngày, đi thăm họ hàng ở Berlin, nhưng không thể đưa cậu con Andreas theo được.
- Cháu Andy bận học. Chứ tôi cũng không muốn để cháu lại bên ông chồng tôi lắm. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tuy chúng tôi sống dưới một mái nhà thật, nhưng tôi đang cân nhắc chuyện chia tay với chồng tôi. Xin ông giữ kín giúp chuyện ấy.
Kolb gật đầu:
- Tại sao bà không muốn để cháu Andy lại nhà?
- Bố cháu mất trong một vụ tai nạn. Tôi tái giá. Ngay từ đầu, giữa Ludwig Bernholt và Andy đã không ổn. Mà cháu Andy - tôi xin nói hết sức rõ ràng - không có lỗi. Người chồng hiện nay của tôi… căm ghét cháu.
- Bà nghĩ thật sự là căm ghét?
- Vậy ông sẽ nghĩ sao, khi một người bố dượng hễ có dịp là lại rủa: “Đồ ranh con hôi thối, sao mày không chết quách đi!”? Tôi biết, thưa ông thanh tra, Ludwig Bernholt vẫn được xem là một doanh nhân thành đạt. Ông ta chỉ bộc lộ hết khả năng nổi trận lôi đình với mẹ con tôi. Tôi nghĩ - Giọng bà run rẩy – có chuyện gì kinh khủng lắm đã xảy ra. Chồng tôi có một bộ đồ săn, trong đó có con dao săn và một con dao găm rất sắc. Thỉnh thoảng Andy lại mượn con dao găm để khắc gỗ, nhưng lần nào cũng trả lại. Bây giờ con dao đó đã biến mất.
Kolb ngả người ra sau:
- Tôi sẽ cho tìm kiếm cháu Andy. Tôi cần một tấm ảnh của cháu và một sự mô tả rõ ràng. Với sự đồng ý của bà, chúng tôi còn xem xét trong khu vực nhà bà. May ra tìm được dấu vết gì đó.
*
Một giờ sau, con dao găm được tìm thấy trong một thùng đựng rác trong vườn nhà Bernholt. Lưỡi dao nhuốm máu.
Julia khóc rú lên.
Trong phòng khách, Ludwig Bernholt mất hết hồn vía. Thanh tra Kolb nhìn lão với sự ngờ vực không che giấu và đặt cho lão những câu hỏi khó chịu.
Julia áp chặt chiếc khăn mu-xoa vào miệng. Bernholt đã giết con trai ta, bà nghĩ trong căm giận và đau đớn. Sự thể rồi phải như vậy. Mình có tội. Tại sao mình lại bỏ đi một mình mà không cùng Andy…
Đúng lúc đó chuông điện thoại réo. Julia vội vã chộp lấy.
- Mẹ ơi! – Andy nói ở đầu kia - May quá con gọi ngay được mẹ. Mẹ vẫn nói được đấy chứ? Mẹ có một mình thôi à? Nếu lão Bernholt cầm máy, con đã bỏ máy ngay.
- Ôi, Andy! – Bà mẹ nghẹn ngào - Con ở đâu thế?
- Ở chòi săn của chúng ta. Con trốn đi vì không chịu đựng nổi lão Bernholt nữa. Con đã hình dung lão trở mặt như thế nào, nếu tất cả đều cho rằng lão đã giết con. Vì vậy con đã dùng dao tự cắt vào thịt mình và giấu nó đi. Nhưng bây giờ con không hiểu… Con đã đi quá xa, phải không mẹ?
Julia thở dài:
- Con còn sống, đó mới là điều chủ yếu. Nhưng… đúng vậy, Andy, con đã đi quá trớn. Hiện cảnh sát đang ở trong nhà ta. Chính mẹ cũng góp phần làm cho bố dượng con bị nghi ngờ thêm.
- Nghi giết người hả mẹ?
- Có thể nói như vậy. Nhưng chúng ta không thể cư xử tàn nhẫn như ông ấy, Andy ạ. Vì vậy mẹ sẽ thông báo ngay con đang ở đâu.
- Lão ta sẽ trả thù con một cách khủng khiếp.
- Không đâu, Andy. Vì cả hai chúng ta sẽ rời bỏ ông ta.
*
Đúng 22 phút sau cuộc nói chuyện trên, chuông điện thoại réo trong tòa biệt thự sang trọng của Wendelin Wiegand. Ông chủ đích thân cầm máy.
- Tôi đây, Wendy. – Ludwig Bernholt nói – Tôi sẽ kể nguyên nhân vụ này cho cậu sau. Vấn đề bây giờ là chúng ta phải hành động thật nhanh. Thằng con ghẻ của tôi, cái thằng chó chết khốn kiếp đó, đang trốn trong chòi săn của tôi ở Muhlstetlen. Cậu biết chỗ rồi đấy. Cậu từng đến đó mà. Tôi muốn thoát nợ. Tống nó đến Wutawia. Đang tiện dịp. Nửa giờ nữa, tôi sẽ cùng mụ vợ tôi đi từ nhà. Đến đó phải mất một tiếng. Achim và Friedhelm phải có mặt ở chòi săn trước chúng tôi. Được không?
- Tôi nghĩ là được. Chúng nó đang chở ba món hàng trên đường đến pháo đài. Nhưng tôi có thể gọi điện thoại trên xe cho chúng. Từ đó đến Muhlstetlen có một quãng đường. Chôm thằng nhỏ đi dễ thôi.
- Tuyệt! Wendy, tôi biếu không các cậu thằng ranh đó. Vĩnh viễn xóa được nó, tôi nhẹ cả người.
- Nghe được lắm. Thằng bé khỏe chứ?
- Hoàn toàn khỏe mạnh. Và chơi bóng bàn rất cừ. Tôi phải dừng đây. Chào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất