Quyển 50 Chương 3: TỐNG TIỀN
Một ngày dài đã lùi lại sau lưng mẹ con Florian. Chuyến đi nhìn chung khá thuận buồm xuôi gió. Hai mẹ con nghỉ cả thảy ba lần để đổ xăng, ăn trưa và uống cà phê. Dọc đường có hai lần bị kẹt xe, nhưng cảnh sát giao thông cũng đã nhanh chóng giải tỏa.
Flori có vẻ kính nể bà mẹ thấy rõ. Nó trầm trồ lúc chiếc Porsche tiến vào thị trấn Vitilipulciano.
- Tính ra bình quân mẹ đã phóng suýt soát 130 cây số giờ. Một tốc độ có thể làm ba hoang mang đấy.
- Mẹ còn dư sức tăng tốc, Flori ạ. Trời, con hãy quan sát phong cảnh vùng này ban đêm kìa. Huyền ảo làm sao…
Florian giương mắt nhìn trân trối hai bên đường. Những đồi nho bạt ngàn về đêm cực kì huyền ảo. Nó liếc đồng hồ.
- Chín giờ rưỡi tối. Bây giờ con mới thấy đói. Đến nơi chắc con phải xực ngay một món gì đó để có sức tắm rửa và thu dọn đồ đạc.
- Mẹ cũng thấy ê ẩm cả hai vai rồi. Nhưng chỉ vài phút nữa thôi sẽ được nằm thẳng cẳng để thư giãn, ăn một chút gì đó rồi sẽ dầm mình trong bể bơi và uống một cốc rượu vang chính hiệu của vùng này.
- Thế thì tại sao mình không tấp vào một cái quán hả mẹ? May ra còn kiếm được một cái gì đó nong nóng.
- Thôi cứ về nhà đã con ạ. Cảm giác đó mới tuyệt vời làm sao chứ.
Nói rồi Ellen cho xe rẽ vào đường hẻm. Cổng biệt thự thấp thoáng cuối thung lũng. Xe vừa dừng lại là Florian đã nhanh chân tót xuống mở cổng để chiếc Porsche lăn tiếp tới bậc thềm xây bằng đá của ngôi nhà nghỉ.
Bà Ellen tắt máy. Sự tĩnh lặng làm cái thung lũng nhỏ như đông cứng lại trong bóng đêm. Tiếng gió thổi ào ào trên ngọn cây xen lẫn một tiếng chim rừng kêu ai oán.
Florian nhanh nhẹn lôi hai chiếc va-li quần áo ra kéo lê trên bậc thềm. Mẹ cậu chạy theo xách đỡ con trai và móc túi xắc tìm chìa khóa mở cửa.
Florian vừa đợi mẹ mở cửa vừa đưa mắt nhìn khu vườn rậm rạp vì lâu ngày không được chăm sóc, cậy dại móc cao tới ngang ngực.
- Không khí trong lành quá phải không Flori? Con có ngửi thấy mùi cây cỏ không?
- Có ạ. À, để con đi kiểm tra xem cửa giả thế nào mẹ nhé.
Nói rồi Florian xăng xái lao vào vườn đêm.
Đang đi cậu bé bỗng đứng khựng lại, ú ớ kêu:
- Mẹ ơi!
Bà Ellen hoảng hốt chạy đến:
- Gì vậy con?
Bà không thể hỏi han thêm được lời nào vì… lạy Chúa, một bóng đen khổng lồ không biết từ đâu hiện ra đã chặn đường tiến của Florian. Ellen kinh hoàng nhìn về phía chiếc Porsche. Trời ạ, ở đó cũng lù lù thêm một tên hung thần nữa. Cả hai tên đều trùm mặt nạ kín mít, tay lăm lăm hai khẩu súng.
Trong một giây, Ellen như quỵ hẳn, đầu gối lỏng ra. Tim bà thắt lại.
- Cấm kêu!
Một âm thanh địa ngục bằng tiếng Đức phát ra từ sau mặt nạ. Rồi tên cướp cười sằng sặc.
- Mà dù cho mày có gào khản cổ cũng chẳng ma nào nghe được. Thung lũng này là của tụi tao. Nếu mày biết điều thì đâu sẽ vào đấy.
Ellen lí nhí:
- Các ông cần gì?
Gã khổng lồ gầm gừ:
- Không được hỏi. Chỉ trả lời những câu hỏi của tụi tao. Bây giờ thì mở cửa đi! Xách đồ vào trong! Lẹ lên!
Ellen run lẩy bẩy, lập cập mở cửa. Thiên đường du lịch Italia tan vỡ. Đã có lúc bà nghĩ tới chuyện này. Khủng bố, tống tiền vẫn là chuyện xảy ra như cơm bữa đối với những gia đình khá giả ở cái nơi bọn tội phạm nhan nhản này…
Cửa mở. Tên cướp ẩy mạnh bà Ellen vào nhà. Thằng còn lại vẫn kè kè bên cạnh Florian đang cố lôi hai chiếc va-li nặng nề vô trong, mặt mũi bệch bạc. Mùi ngai ngái của căn nhà lâu ngày không có người chăm sóc làm Ellen sực tỉnh đôi chút. Bà lấm lét quan sát hai hung thần. Coi, mộ thằng khoác áo blousezon cũ màu mận chín, quần Jeans bạc phếch. Thằng thứ hai mặc áo gió.
Vẫn gã hộ pháp hất hàm:
- Sao, chỉ có hai mẹ con thôi à? Chồng bà có sang không?
Ellen lùi lại mấy bước:
- Thứ… thứ… ba…
- Lúc nào?
- Tối…
- Đi bằng xe hơi?
- Xe Rolls Royce.
- Nghĩa là ông ta khởi hành vào sáng thứ ba? Vì sao vậy?
- Dạ… chồng tôi bận công vụ ở Tokyo chỉ có thể về Đức vào chiều thứ hai.
- Tốt lắm. Bây giờ hãy liên lạc ngay với lão và báo cho lão phải đem theo năm triệu mark.
- Năăăăm???
Ellen mặt mũi tối sầm, không thốt nên lời nữa.
Tên cướp cao to gằn giọng:
- Số tiền đó không lớn đối với cái hãng tỉ phú đang bành trướng toàn cầu của chồng bà. Tụi này nói tiếng Đức nhưng là người Italia. Biết tiếng Mafia Italia rồi chứ gì? Bắt cóc, tống tiền là một ngành kinh tế có thu nhập cao nhất ở vùng này. Bắt cóc con cái nhà giàu. Nếu các vị thu xếp nhanh gọn thì sẽ ổn thôi. Còn nếu trái ý tụi này thì mạng một thằng nhóc đâu có nhằm nhò gì. Hiểu chưa?
Bà Ellen “vâng” trong tiếng nấc.
Gã đàn ông còn quay sang Florian:
- Mày muốn sống có đủ hai cái tai và mười ngón tay chứ? Vậy thì bảo mẹ mày hãy làm theo lệnh của tụi tao.
- Trời ơi, các ông định mang con tôi đi sao?
- Đúng thế!
- Khôôôông!!!
Bà Ellen nhảy dựng lên.
Gã to lớn ra lệnh:
- Ngồi xuống! Bà biết đấy, việc nó phải diễn ra như vậy. Yên tâm đi. Ai ngu gì đâu mà đi xẻo tai khoét mắt thằng bé, miễn là lão chồng bà chung đủ năm triệu mark cho tụi này. Lịch sự và đúng luật!
Florian mếu máo:
- Cho… cho tôi đem theo sách…
- Ô-kê. Đem theo vài cuốn đi mà đọc. Mày có quyền đọc sách dài dài búa xua tá lả cho đến lúc năm triệu mark chui vô túi tụi tao. Mà này, số tiền chuộc mạng ấy chồng bà phải đem theo người chớ không được chuyển khoản qua đây nghe.
Ellen trố mắt:
- Tại sao?
- Vì rút liền một số tiền kếch xù như vậy, bọn ngân hàng địa phương sẽ đánh hơi ra tức khắc. Tự nhiên chuyển tới rồi lại rút ra một triệu đồng trở lên thường có nghĩa là để chi cho những vị bắt cóc, đã quá quen thuộc ở đây.
- Vâng… tôi sẽ nói với Max… Xin các ông đừng đánh đập Flori…
- Nó sẽ rụng mỗi ngày một ngón tay nếu chồng bà thứ ba không tới.
- Lạy Chúa!
Hai mẹ con ôm nhau, nước mắt giàn giụa.
Gã đàn ông nãy giờ không nói gì chỉ đứng lầm lì lúc này túm Florian lên đẩy ra ngoài.
- Thôi đi nào!
Gã cao to nhắc lại:
- Hãy liên lạc với chồng bà! Và đừng có dại dột mà hở ra với cảnh sát. Sẽ gây hại cho thằng con một đó nghe.
- Vâng, vâng, tôi xin hứa. Tôi sẽ liên lạc ngay đây.
Bọn cướp bỏ ra ngoài, không quên đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Ellen đổ khuỵu xuống sàn nhà chừng dăm bảy phút rồi mới loạng choạng đến bàn điện thoại. May sao bà liên lạc ngay được với chồng.
Coi, Max quả là một ông chủ lớn bản lãnh. Ông tự chắp vá lại những tình tiết rời rạc đầy nước mắt của vợ và hiểu ngay. Một tia sáng loé ra trong đầu ông:
- Bình tĩnh đi em, sáng mai anh sẽ bay về Rome chuyến sớm nhất và sẽ cùng em giải quyết mọi chuyện cho Flori được an toàn. Em hãy im lặng như ý của chúng. Chắc chắn chúng là dân chuyên nghiệp đấy. Anh sẽ thu xếp với giám đốc nhà băng Zinslinger bạn anh để rút năm triệu mark ra. Tiền sẽ được cho vô một va-li sắt khóa bằng mã số. Cánh tay mặt tin cậy của anh, trưởng phòng Therne sẽ nhận chiếc va-li sắt đó vào sáng mai. Mai là chủ nhật nhỉ. Therne sẽ mang theo quần áo và ít tài liệu nguỵ trang số tiền lớn đó cho không bị ai phát giác. Em đã chuẩn bị hành lí cho anh rồi chứ?
Ellen có vẻ vững tâm hơn một chút:
- Va-li quần áo và tài liệu của anh em đã để sẵn trên giường. Katrin sẽ đưa cho Therne khi ông ta đến.
- Cứ vậy đã. Can đảm lên nhé, em yêu. Bọn găng-xtơ muốn có tiền thì chúng ta sẽ trả chúng tiền. Xong. Flori sẽ được giải thoát. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
- Thật là hãi hùng. Em sẽ không sống nổi nếu…
- Yên tâm đi em. Rối lên cũng không giải quyết được gì. Ngày mai anh sẽ ở bên em.
Ellen đột nhiên lo lắng:
- Max!
- Gì nữa em?
- Nếu Therne lái xe qua biên giới bị phát giác mang theo nhiều tiền thì sao?
- Chuyện ấy ít khi xảy ra lắm. Các nước trong cộng đồng chung châu Âu đã bỏ việc kiểm tra, khám xét ở biên giới rồi. Chỉ trừ khi có nghi vấn thì mới khám xét thôi.
- Anh về ngay nhé, Max!
*
Chủ nhật. Thời tiết đặc trưng của dịp lễ Phục Sinh. Bầu trời xanh cao thăm thẳm. Ánh nắng chan hòa từ sáng sớm như báo trước một tuần lễ Chúa sống lại tốt lành.
Con đường đến nhà Wertheym vắng hoe như sa mạc, ít ra thì Tròn Vo cũng cảm thấy vậy. Chứ sao, kể từ khuya hôm qua đến tận sáng nay, nó luôn luôn có cảm giác mình là một con rồng thời tiền sử con lưu lại trên Trái Đất. Nó quay qua Tarzan hét tướng lên:
- Một, hai, ba… chúng ta là hai kẻ duy nhất của Địa Cầu.
Tarzan vẫn gò lưng trên chiếc xe đạp thể thao. Hắn lắc đầu quầy quậy:
- Mới nghỉ học một ngày mà mày đã “mát” quá nặng đó Willi.
- Là cái chắc. Đại ca nghĩ coi, ở trường không gặp ai, bây giờ ra đường cũng không gặp ai. Không bị “man” cũng uổng.
- Coi có cái gì ở đằng trước kìa…
- Ơ, có… người hả. Chán nhỉ. Thế là hai kẻ duy nhất mất sự độc quyền trên hành tinh rồi.
Hai thằng guồng chân đạp nhanh hơn. Cái bóng phía trước mỗi lúc một gần lại. Trời ạ, Gaby chớ ai. Lọn tóc túm đuôi ngựa buộc dải lụa màu xanh của cô bé tha hồ tung bay trong gió.
Tarzan đuổi kịp cô bạn gái không mấy khó khăn:
- Gaby thấy không, cả thế giới như đã bị cuốn hút vào lễ Phục Sinh, chỉ còn mỗi tụi mình là vẫn nhong nhong trên đường.
Gaby triết lí còn “siêu” hơn thằng mập nhiều:
- VìTKKG có thế giới riêng, thành phố riêng và những lộ trình riêng chứ sao đại ca.
- Ở kí túc xá mới kì chứ. Đến bây giờ mình mới biết thế nào là một trường nội trú mà lại im ắng.
Karl đã có mặt trước ba đứa, đang cùng Katrin chuẩn bị bữa sáng. Tứ quái dùng bữa điểm tâm hảo hạng tại biệt thự Wertheym xong là trả ơn bằng cách bắt tay vào việc rửa chiếc xe Rolls Royce sang trọng trong ga-ra. Dưới sự hướng dẫn của Katrin, bốn đứa làm còn xịn hơn là thợ ở tiệm.
Ông Max vẫn có thói quen là để người nhà tự rửa xe, như là một cử chỉ thân ái dành cho chiếc xe yêu dấu của ông, chứ không muốn đưa ra tiệm.
Tròn Vo xoa bụng:
- Ăn bữa giỗ, lỗ bữa cày. Chị Katrin này, chuẩn bị cho tụi này bốn khẩu phần nữa.
Gaby chun mũi:
- Không dám. Chị đừng nghe lời tả oán của Kloesen nghe. Rửa xe để tụi mình ngồi cho mát mẻ chớ đâu phải nhằm đáp ứng yêu cầu của một cái bụng… mập.
- Đừng bêu riếu nhau vậy, Công Chúa ơi!
Cả đám cười ngất, tiếp tục màn xịt nước, lau chùi, cọ rửa. Giữa lúc huyên náo ấy đột nhiên có tiếng còi ô-tô hụ inh ỏi ngoài cổng. Chiếc Mercedes sọc trắng đỏ phanh két lại.
Ông trưởng phòng Therne bệ vệ bước xuống xe. Ông ta chào cả đám và thông báo:
- Tôi đến đây để lấy va-li quần áo và tài liệu đến Ventilipulciano theo lệnh ông giám đốc. Sếp vừa phôn từ Tokyo cho tôi dặn rằng sếp sẽ bay thẳng đến Rome chứ không về đây.
Tứ quái chết điếng. Thông tin vừa rồi chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Tarzan lên tiếng:
- Chú Wertheym không về qua đây? Cháu có nghe lầm không ạ?
- Không hề lầm. Hoàn toàn đúng, và tôi cũng không biết lí do.
- Thế còn tụi cháu? Chú Wertheym đã hứa sẽ đưa tụi cháu đi cùng mà.
- Cái đó thì tôi không biết. Trong điện thoại, sếp không đả động gì tới chuyện ấy.
Tứ quái mặt dài như bánh bao thiu. Đứa nào đứa nấy buồn xo. Therne ngọ nguậy cái đầu tròn như quả bóng an ủi:
- Rất tiếc. Tôi không thể đưa các cháu đi được vì chưa có lệnh. Nếu có chuyện gì xảy ra trên đường thì… Tôi lại không có bảo hiểm cho người cùng đi.
Vị trưởng phòng mở cốp xe. Trong cốp đã có một va-li kim loại với một hàng khóa số. Ông ta nhét thêm chiếc va-li đựng quần áo và tài liệu mà Katrin mới đưa vào cốp rồi cười, mắt hấp háy niềm hãnh diện:
- Chào nghe, các cháu.
Chiếc Mercedes lăn bánh. Tròn Vo liệng miếng bọt xốp đánh bẹt một cái làm nước bắn tung toé:
- Thế là ông ấy được đi. Tụi mình thì ở lại đây.
Máy Tính cũng lặng lẳng buông cục mút vào xô nước thẫn thờ.
Gaby bình tĩnh hơn. Cô phân tích:
- Mình nghĩ rằng nhất định sẽ có sự giải thích đầy đủ cho sự thay đổi này. Lời mời này là của bố mẹ Florian cơ mà. Đâu phải chuyện trẻ con. Hơn nữa, chương trình cho cả dịp nghỉ đã có rồi…
Tarzan quay sang Katrin:
- Chị có đoán được điều gì không chị Katrin?
Katrin lắc đầu:
- Tôi không rõ. Nhưng chắc chắn không phải vì lí do tình cảm đâu.
- Nếu thế lời giải đáp chỉ có khi chúng ta đến Ventilipulciano. Mà muốn đến Ventilipulciano thì tụi mình có thể đến Mirakolipulciano trước đã. Cô Miranda đã mời má mình sang đó. Chúng ta có thể đi ké với má rồi mọi thứ tính sau.
Gaby không đồng ý:
- Đừng làm phiền người lớn chứ, đại ca. Tại sao mình không phôn qua nhà nghỉ bên ấy tìm hiểu xem sao nhỉ.
- Vậy mà mình không nghĩ ra. Cú sốc vừa rồi làm lú lẫn hết ráo.
Tứ quái kéo qua bàn điện thoại nhưng lại được thêm một cú sốc còn nặng hơn. Điện thoại reo liên tục mà chẳng thấy ai nhấc máy. Tarzan quay số muốn mỏi tay nhưng tuyệt vọng vẫn hoàn tuyệt vọng.
Không bảo nhau nhưng bốn đứa đều nhìn về phương nam. Một nơi nào đó ở phương trời ấy là Ventilipulciano, với khu du lịch nối tiếng Toskana đã làm náo nức cả nhóm từ mấy tuần nay…
Tarzan cất giọng rầu rĩ:
- Đành phải gọi điện đến Mirakolipulciano cầu cứu cô Miranda. Từ chỗ bà cô ấy đến nhà nghỉ của gia đình Wertheym chỉ có ba cây số, cô ấy sẽ là “con mắt” nhìn sự việc thay cho chúng ta nếu có chuyện gì.
Tròn Vo ngáp dài:
- Đại ca có số điện của cô Miranda chứ?
- Dĩ nhiên.
Tarzan lại kiên nhẫn vật lộn với điện thoại một lần nữa. Trời đất, ngay cả Mirakolipulciano cũng chẳng thấy hồi âm dù chuông reo dồn dập.
Hắn cụp máy cái rụp.
- Một ngày đen hơn nhật thực, các bạn ạ.
*
Ở vùng Toskana này có tới hàng trăm ngôi nhà cũ nát vô chủ quanh năm chỉ có chuột bọ thường trú. Tất cả những ngôi nhà phế phẩm ấy quần tụ thành một cái xóm nhỏ có tên là Gallo nằm sát ranh giới Mirakolipulciano. Một lí do giản dị để giải thích là chủ nhân của những ngôi nhà ấy đã di cư đến một vùng đất mới có thể trồng nho tốt hơn.
Và Florian đang bị giam dưới tầng hầm của một ngôi nhà hoang trong cái xóm rùng rợn ấy.
Coi, căn hầm ẩm ướt và hôi hám cực kì. Florian đã ngủ li bì suốt đêm qua, giờ nằm còng queo trên sàn gỗ, thở thoi thóp. Đêm qua, hai thằng găng-xtơ lôi cậu về đây rồi tống vào miệng cậu cả nắm thuốc ngủ…
Manzona cười ha hả:
- Nó sẽ ngủ cả sáu bảy ngày không nhúc nhích cho coi.
Hai thằng khóa căn hầm cẩn thận rồi lên tầng một ngồi nốc rượu. Chúng không cụng li mà cụng chai chan chát cho đến khi cả bốn chai rượu không còn một giọt nào. Ngó bộ cả hai đều đã bã người vì thức thâu đêm và rượu.
Althuk ôm đầu nhăn nhó:
- Thôi, tao vào trong phố một lúc đây.
- Florenz à?
- Chớ còn đi đâu nữa.
- Vậy thì nhớ mang về giùm tao một thùng cô-ca, rượu vang và vài món gì đó để nhậu. Uống rượu trừ cơm kiểu này có ngày chết trước khi được hưởng năm triệu mark đó mày.
- Ừ, để coi có còn kiếm được gì không. Chìa khóa đâu?
Manzona móc túi liệng chìa khóa ô-tô cho Althuk. Còn lâu thằng cô hồn này mới về Ventilipulciano hay Mirakolipulciano. Gã vọt xe ra đường cao tốc chạy một mạch về căn nhà gã thuê và thường về chợp mắt giữa những vụ làm ăn. Thấy Althuk lạch cạch mở cửa, bà hàng xóm ngó ra với vẻ tò mò:
- Đêm qua ông lại nhậu nhẹt thâu đêm hả?
- Ừ… ừm. Tôi nhậu suốt đêm! Nhưng mắc mớ gì đến mụ?
Gã nhào vô nhà tắm, đứng dưới vòi hoa sen xối nước ào ào, đoạn thay bộ cánh mới và nhấc điện thoại quay số ngôi nhà nghỉ của gia đình Wertheym.
- Chào bà Ellen. Thế nào, bà nhận ra tôi chứ? Tốt. Con trai của bà bình thường… nó ăn như hạm, hết cả phần tụi này. Tôi dám cá là chưa bao giờ bà cho nó xơi một bữa sáng thịnh soạn như thế ở nhà… Mà này, nó nhờ tôi kiếm cho nó mấy quyển sách. Nó thường đọc sách gì vậy?
Giọng bà Ellen có vẻ yên tâm hơn:
- Dạ, Flori mê truyện hình sự lắm.
- Ô-kê! Nó sẽ có ngay. Bây giờ vào việc chính. Sao? Bà đã báo cho Max chưa?
- Rồi. Chồng tôi sẽ bay thẳng từ Tokyo tới đây.
Althuk trợn mắt:
- Hả? Ông ta không về Đức lấy tiền sao?
- Max muốn đến đây luôn. Việc tiền bạc đã được Max giao cho một viên trợ lí của hãng lo liệu.
- Hừ, lộn tùng phèo hết rồi. Nhưng năm triệu mark thì không được lộn tờ nào, rõ chưa? Chậm nhất là thứ ba, tiền bạc phải được chở đến đây bằng chiếc Rolls Royce màu trắng. Ngược lại thì…
Ellen lắp bắp:
- Nhưng, nhưng… Max sẽ có tiền ngay tối nay.
- Đây không quan tâm. Thế đứa nào mang tiền từ Đức sang?
- Một ông trưởng phòng của hãng.
Althuk nhăn mặt:
- Tại sao lại để cho lắm người tham gia vào thế hả?
Ellen run lẩy bẩy:
- Không. Viên trưởng phóng không biết gì đâu. Ông ta chỉ biết phải đem va-li quần áo và tài liệu đến cho ông nhà tôi thôi.
Althuk gật gù nhưng vẫn giả bộ không hài long:
- Sao các người phải vội vã thế. Làm vậy bọn nhà băng dễ sinh nghi lắm đó.
- Ông hiểu cho. Vợ chồng tôi cần sớm gặp lại Flori.
- Bà sẽ toại nguyện. Ê, lão trưởng phòng đó tên gì vậy?
- Baldur Therne!
- Lão nhổ neo chưa?
- Có thể đã khởi hành.
- Xe của lão?
- Xe Mercedes màu đỏ.
- Bộ dạng thằng cha đó?
- Ngoài bốn mươi tuổi, đầu tròn, người nhỏ con. Ông hỏi làm gì kĩ vậy?
- Để ngừa bọn cớm tung người trà trộn thôi…
- Không, không có cảnh sát nào biết đâu.
- Thôi được. Chào bà.
Althuk cúp máy. Gã bật lửa châm điếu thuốc trên mép mà tay run bần bật. Trời ạ, mọi thứ đã được bày sẵn ngon lành. Lão Therne lái chiếc Mercedes đỏ… chà!
Cái đầu hắc ám của Althuk đã hình dung ra một cuộc đánh úp. Gã sẽ phỗng tay trên năm triệu mark cho thằng Italia Manzona biết thế nào là lễ độ. Còn phải hỏi, gã sẽ phải chồng tiền cho một người. Mà chỉ chồng có 500.000 mark chớ không phải ba triệu rưỡi mark như Manzona đã xí phần.
Ewald Krieger Mattmaus! Phải rồi. Chỉ có thằng anh chị này. Với 500.000 mark thù lao, bảo nó nhảy vô lửa nó cũng nhảy.
Ngay lập tức, gã gọi điện cho Ewald.
- Ewald Krieger đây!
- Tao, Althuk đây. Nhận ra chưa? Có khách à?
- Không. Một mình thôi.
- Vậy càng tốt. Có chuyện làm đó chiến hữu. Một vụ đặc biệt quan trọng. Mày phải đi ngay.
Althuk nói kế họach của gã cho Ewald nghe. Coi, đại sát thủ Ewald há miệng thật khờ khạo:
- Làm thế quái nào mà phát hiện thằng cha ấy được?
- Lão lái chiếc Mercedes màu đỏ, sẽ tạt qua biệt thự Wertheym lấy va-li đồ. Nếu mày nhanh chân thì sẽ gặp lão đấy. Nếu chậm, mày sẽ phải đuổi lão suốt chặng đường đến đây.
- Thôi được. Mấy hôm nay tao đã theo dõi nhà đó. Mà tao cũng rành chặng đường này nữa. Mày yên tâm.
- Chúc mày thành công.
- Ờ, tao đi ngay đây.
Flori có vẻ kính nể bà mẹ thấy rõ. Nó trầm trồ lúc chiếc Porsche tiến vào thị trấn Vitilipulciano.
- Tính ra bình quân mẹ đã phóng suýt soát 130 cây số giờ. Một tốc độ có thể làm ba hoang mang đấy.
- Mẹ còn dư sức tăng tốc, Flori ạ. Trời, con hãy quan sát phong cảnh vùng này ban đêm kìa. Huyền ảo làm sao…
Florian giương mắt nhìn trân trối hai bên đường. Những đồi nho bạt ngàn về đêm cực kì huyền ảo. Nó liếc đồng hồ.
- Chín giờ rưỡi tối. Bây giờ con mới thấy đói. Đến nơi chắc con phải xực ngay một món gì đó để có sức tắm rửa và thu dọn đồ đạc.
- Mẹ cũng thấy ê ẩm cả hai vai rồi. Nhưng chỉ vài phút nữa thôi sẽ được nằm thẳng cẳng để thư giãn, ăn một chút gì đó rồi sẽ dầm mình trong bể bơi và uống một cốc rượu vang chính hiệu của vùng này.
- Thế thì tại sao mình không tấp vào một cái quán hả mẹ? May ra còn kiếm được một cái gì đó nong nóng.
- Thôi cứ về nhà đã con ạ. Cảm giác đó mới tuyệt vời làm sao chứ.
Nói rồi Ellen cho xe rẽ vào đường hẻm. Cổng biệt thự thấp thoáng cuối thung lũng. Xe vừa dừng lại là Florian đã nhanh chân tót xuống mở cổng để chiếc Porsche lăn tiếp tới bậc thềm xây bằng đá của ngôi nhà nghỉ.
Bà Ellen tắt máy. Sự tĩnh lặng làm cái thung lũng nhỏ như đông cứng lại trong bóng đêm. Tiếng gió thổi ào ào trên ngọn cây xen lẫn một tiếng chim rừng kêu ai oán.
Florian nhanh nhẹn lôi hai chiếc va-li quần áo ra kéo lê trên bậc thềm. Mẹ cậu chạy theo xách đỡ con trai và móc túi xắc tìm chìa khóa mở cửa.
Florian vừa đợi mẹ mở cửa vừa đưa mắt nhìn khu vườn rậm rạp vì lâu ngày không được chăm sóc, cậy dại móc cao tới ngang ngực.
- Không khí trong lành quá phải không Flori? Con có ngửi thấy mùi cây cỏ không?
- Có ạ. À, để con đi kiểm tra xem cửa giả thế nào mẹ nhé.
Nói rồi Florian xăng xái lao vào vườn đêm.
Đang đi cậu bé bỗng đứng khựng lại, ú ớ kêu:
- Mẹ ơi!
Bà Ellen hoảng hốt chạy đến:
- Gì vậy con?
Bà không thể hỏi han thêm được lời nào vì… lạy Chúa, một bóng đen khổng lồ không biết từ đâu hiện ra đã chặn đường tiến của Florian. Ellen kinh hoàng nhìn về phía chiếc Porsche. Trời ạ, ở đó cũng lù lù thêm một tên hung thần nữa. Cả hai tên đều trùm mặt nạ kín mít, tay lăm lăm hai khẩu súng.
Trong một giây, Ellen như quỵ hẳn, đầu gối lỏng ra. Tim bà thắt lại.
- Cấm kêu!
Một âm thanh địa ngục bằng tiếng Đức phát ra từ sau mặt nạ. Rồi tên cướp cười sằng sặc.
- Mà dù cho mày có gào khản cổ cũng chẳng ma nào nghe được. Thung lũng này là của tụi tao. Nếu mày biết điều thì đâu sẽ vào đấy.
Ellen lí nhí:
- Các ông cần gì?
Gã khổng lồ gầm gừ:
- Không được hỏi. Chỉ trả lời những câu hỏi của tụi tao. Bây giờ thì mở cửa đi! Xách đồ vào trong! Lẹ lên!
Ellen run lẩy bẩy, lập cập mở cửa. Thiên đường du lịch Italia tan vỡ. Đã có lúc bà nghĩ tới chuyện này. Khủng bố, tống tiền vẫn là chuyện xảy ra như cơm bữa đối với những gia đình khá giả ở cái nơi bọn tội phạm nhan nhản này…
Cửa mở. Tên cướp ẩy mạnh bà Ellen vào nhà. Thằng còn lại vẫn kè kè bên cạnh Florian đang cố lôi hai chiếc va-li nặng nề vô trong, mặt mũi bệch bạc. Mùi ngai ngái của căn nhà lâu ngày không có người chăm sóc làm Ellen sực tỉnh đôi chút. Bà lấm lét quan sát hai hung thần. Coi, mộ thằng khoác áo blousezon cũ màu mận chín, quần Jeans bạc phếch. Thằng thứ hai mặc áo gió.
Vẫn gã hộ pháp hất hàm:
- Sao, chỉ có hai mẹ con thôi à? Chồng bà có sang không?
Ellen lùi lại mấy bước:
- Thứ… thứ… ba…
- Lúc nào?
- Tối…
- Đi bằng xe hơi?
- Xe Rolls Royce.
- Nghĩa là ông ta khởi hành vào sáng thứ ba? Vì sao vậy?
- Dạ… chồng tôi bận công vụ ở Tokyo chỉ có thể về Đức vào chiều thứ hai.
- Tốt lắm. Bây giờ hãy liên lạc ngay với lão và báo cho lão phải đem theo năm triệu mark.
- Năăăăm???
Ellen mặt mũi tối sầm, không thốt nên lời nữa.
Tên cướp cao to gằn giọng:
- Số tiền đó không lớn đối với cái hãng tỉ phú đang bành trướng toàn cầu của chồng bà. Tụi này nói tiếng Đức nhưng là người Italia. Biết tiếng Mafia Italia rồi chứ gì? Bắt cóc, tống tiền là một ngành kinh tế có thu nhập cao nhất ở vùng này. Bắt cóc con cái nhà giàu. Nếu các vị thu xếp nhanh gọn thì sẽ ổn thôi. Còn nếu trái ý tụi này thì mạng một thằng nhóc đâu có nhằm nhò gì. Hiểu chưa?
Bà Ellen “vâng” trong tiếng nấc.
Gã đàn ông còn quay sang Florian:
- Mày muốn sống có đủ hai cái tai và mười ngón tay chứ? Vậy thì bảo mẹ mày hãy làm theo lệnh của tụi tao.
- Trời ơi, các ông định mang con tôi đi sao?
- Đúng thế!
- Khôôôông!!!
Bà Ellen nhảy dựng lên.
Gã to lớn ra lệnh:
- Ngồi xuống! Bà biết đấy, việc nó phải diễn ra như vậy. Yên tâm đi. Ai ngu gì đâu mà đi xẻo tai khoét mắt thằng bé, miễn là lão chồng bà chung đủ năm triệu mark cho tụi này. Lịch sự và đúng luật!
Florian mếu máo:
- Cho… cho tôi đem theo sách…
- Ô-kê. Đem theo vài cuốn đi mà đọc. Mày có quyền đọc sách dài dài búa xua tá lả cho đến lúc năm triệu mark chui vô túi tụi tao. Mà này, số tiền chuộc mạng ấy chồng bà phải đem theo người chớ không được chuyển khoản qua đây nghe.
Ellen trố mắt:
- Tại sao?
- Vì rút liền một số tiền kếch xù như vậy, bọn ngân hàng địa phương sẽ đánh hơi ra tức khắc. Tự nhiên chuyển tới rồi lại rút ra một triệu đồng trở lên thường có nghĩa là để chi cho những vị bắt cóc, đã quá quen thuộc ở đây.
- Vâng… tôi sẽ nói với Max… Xin các ông đừng đánh đập Flori…
- Nó sẽ rụng mỗi ngày một ngón tay nếu chồng bà thứ ba không tới.
- Lạy Chúa!
Hai mẹ con ôm nhau, nước mắt giàn giụa.
Gã đàn ông nãy giờ không nói gì chỉ đứng lầm lì lúc này túm Florian lên đẩy ra ngoài.
- Thôi đi nào!
Gã cao to nhắc lại:
- Hãy liên lạc với chồng bà! Và đừng có dại dột mà hở ra với cảnh sát. Sẽ gây hại cho thằng con một đó nghe.
- Vâng, vâng, tôi xin hứa. Tôi sẽ liên lạc ngay đây.
Bọn cướp bỏ ra ngoài, không quên đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Ellen đổ khuỵu xuống sàn nhà chừng dăm bảy phút rồi mới loạng choạng đến bàn điện thoại. May sao bà liên lạc ngay được với chồng.
Coi, Max quả là một ông chủ lớn bản lãnh. Ông tự chắp vá lại những tình tiết rời rạc đầy nước mắt của vợ và hiểu ngay. Một tia sáng loé ra trong đầu ông:
- Bình tĩnh đi em, sáng mai anh sẽ bay về Rome chuyến sớm nhất và sẽ cùng em giải quyết mọi chuyện cho Flori được an toàn. Em hãy im lặng như ý của chúng. Chắc chắn chúng là dân chuyên nghiệp đấy. Anh sẽ thu xếp với giám đốc nhà băng Zinslinger bạn anh để rút năm triệu mark ra. Tiền sẽ được cho vô một va-li sắt khóa bằng mã số. Cánh tay mặt tin cậy của anh, trưởng phòng Therne sẽ nhận chiếc va-li sắt đó vào sáng mai. Mai là chủ nhật nhỉ. Therne sẽ mang theo quần áo và ít tài liệu nguỵ trang số tiền lớn đó cho không bị ai phát giác. Em đã chuẩn bị hành lí cho anh rồi chứ?
Ellen có vẻ vững tâm hơn một chút:
- Va-li quần áo và tài liệu của anh em đã để sẵn trên giường. Katrin sẽ đưa cho Therne khi ông ta đến.
- Cứ vậy đã. Can đảm lên nhé, em yêu. Bọn găng-xtơ muốn có tiền thì chúng ta sẽ trả chúng tiền. Xong. Flori sẽ được giải thoát. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
- Thật là hãi hùng. Em sẽ không sống nổi nếu…
- Yên tâm đi em. Rối lên cũng không giải quyết được gì. Ngày mai anh sẽ ở bên em.
Ellen đột nhiên lo lắng:
- Max!
- Gì nữa em?
- Nếu Therne lái xe qua biên giới bị phát giác mang theo nhiều tiền thì sao?
- Chuyện ấy ít khi xảy ra lắm. Các nước trong cộng đồng chung châu Âu đã bỏ việc kiểm tra, khám xét ở biên giới rồi. Chỉ trừ khi có nghi vấn thì mới khám xét thôi.
- Anh về ngay nhé, Max!
*
Chủ nhật. Thời tiết đặc trưng của dịp lễ Phục Sinh. Bầu trời xanh cao thăm thẳm. Ánh nắng chan hòa từ sáng sớm như báo trước một tuần lễ Chúa sống lại tốt lành.
Con đường đến nhà Wertheym vắng hoe như sa mạc, ít ra thì Tròn Vo cũng cảm thấy vậy. Chứ sao, kể từ khuya hôm qua đến tận sáng nay, nó luôn luôn có cảm giác mình là một con rồng thời tiền sử con lưu lại trên Trái Đất. Nó quay qua Tarzan hét tướng lên:
- Một, hai, ba… chúng ta là hai kẻ duy nhất của Địa Cầu.
Tarzan vẫn gò lưng trên chiếc xe đạp thể thao. Hắn lắc đầu quầy quậy:
- Mới nghỉ học một ngày mà mày đã “mát” quá nặng đó Willi.
- Là cái chắc. Đại ca nghĩ coi, ở trường không gặp ai, bây giờ ra đường cũng không gặp ai. Không bị “man” cũng uổng.
- Coi có cái gì ở đằng trước kìa…
- Ơ, có… người hả. Chán nhỉ. Thế là hai kẻ duy nhất mất sự độc quyền trên hành tinh rồi.
Hai thằng guồng chân đạp nhanh hơn. Cái bóng phía trước mỗi lúc một gần lại. Trời ạ, Gaby chớ ai. Lọn tóc túm đuôi ngựa buộc dải lụa màu xanh của cô bé tha hồ tung bay trong gió.
Tarzan đuổi kịp cô bạn gái không mấy khó khăn:
- Gaby thấy không, cả thế giới như đã bị cuốn hút vào lễ Phục Sinh, chỉ còn mỗi tụi mình là vẫn nhong nhong trên đường.
Gaby triết lí còn “siêu” hơn thằng mập nhiều:
- VìTKKG có thế giới riêng, thành phố riêng và những lộ trình riêng chứ sao đại ca.
- Ở kí túc xá mới kì chứ. Đến bây giờ mình mới biết thế nào là một trường nội trú mà lại im ắng.
Karl đã có mặt trước ba đứa, đang cùng Katrin chuẩn bị bữa sáng. Tứ quái dùng bữa điểm tâm hảo hạng tại biệt thự Wertheym xong là trả ơn bằng cách bắt tay vào việc rửa chiếc xe Rolls Royce sang trọng trong ga-ra. Dưới sự hướng dẫn của Katrin, bốn đứa làm còn xịn hơn là thợ ở tiệm.
Ông Max vẫn có thói quen là để người nhà tự rửa xe, như là một cử chỉ thân ái dành cho chiếc xe yêu dấu của ông, chứ không muốn đưa ra tiệm.
Tròn Vo xoa bụng:
- Ăn bữa giỗ, lỗ bữa cày. Chị Katrin này, chuẩn bị cho tụi này bốn khẩu phần nữa.
Gaby chun mũi:
- Không dám. Chị đừng nghe lời tả oán của Kloesen nghe. Rửa xe để tụi mình ngồi cho mát mẻ chớ đâu phải nhằm đáp ứng yêu cầu của một cái bụng… mập.
- Đừng bêu riếu nhau vậy, Công Chúa ơi!
Cả đám cười ngất, tiếp tục màn xịt nước, lau chùi, cọ rửa. Giữa lúc huyên náo ấy đột nhiên có tiếng còi ô-tô hụ inh ỏi ngoài cổng. Chiếc Mercedes sọc trắng đỏ phanh két lại.
Ông trưởng phòng Therne bệ vệ bước xuống xe. Ông ta chào cả đám và thông báo:
- Tôi đến đây để lấy va-li quần áo và tài liệu đến Ventilipulciano theo lệnh ông giám đốc. Sếp vừa phôn từ Tokyo cho tôi dặn rằng sếp sẽ bay thẳng đến Rome chứ không về đây.
Tứ quái chết điếng. Thông tin vừa rồi chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Tarzan lên tiếng:
- Chú Wertheym không về qua đây? Cháu có nghe lầm không ạ?
- Không hề lầm. Hoàn toàn đúng, và tôi cũng không biết lí do.
- Thế còn tụi cháu? Chú Wertheym đã hứa sẽ đưa tụi cháu đi cùng mà.
- Cái đó thì tôi không biết. Trong điện thoại, sếp không đả động gì tới chuyện ấy.
Tứ quái mặt dài như bánh bao thiu. Đứa nào đứa nấy buồn xo. Therne ngọ nguậy cái đầu tròn như quả bóng an ủi:
- Rất tiếc. Tôi không thể đưa các cháu đi được vì chưa có lệnh. Nếu có chuyện gì xảy ra trên đường thì… Tôi lại không có bảo hiểm cho người cùng đi.
Vị trưởng phòng mở cốp xe. Trong cốp đã có một va-li kim loại với một hàng khóa số. Ông ta nhét thêm chiếc va-li đựng quần áo và tài liệu mà Katrin mới đưa vào cốp rồi cười, mắt hấp háy niềm hãnh diện:
- Chào nghe, các cháu.
Chiếc Mercedes lăn bánh. Tròn Vo liệng miếng bọt xốp đánh bẹt một cái làm nước bắn tung toé:
- Thế là ông ấy được đi. Tụi mình thì ở lại đây.
Máy Tính cũng lặng lẳng buông cục mút vào xô nước thẫn thờ.
Gaby bình tĩnh hơn. Cô phân tích:
- Mình nghĩ rằng nhất định sẽ có sự giải thích đầy đủ cho sự thay đổi này. Lời mời này là của bố mẹ Florian cơ mà. Đâu phải chuyện trẻ con. Hơn nữa, chương trình cho cả dịp nghỉ đã có rồi…
Tarzan quay sang Katrin:
- Chị có đoán được điều gì không chị Katrin?
Katrin lắc đầu:
- Tôi không rõ. Nhưng chắc chắn không phải vì lí do tình cảm đâu.
- Nếu thế lời giải đáp chỉ có khi chúng ta đến Ventilipulciano. Mà muốn đến Ventilipulciano thì tụi mình có thể đến Mirakolipulciano trước đã. Cô Miranda đã mời má mình sang đó. Chúng ta có thể đi ké với má rồi mọi thứ tính sau.
Gaby không đồng ý:
- Đừng làm phiền người lớn chứ, đại ca. Tại sao mình không phôn qua nhà nghỉ bên ấy tìm hiểu xem sao nhỉ.
- Vậy mà mình không nghĩ ra. Cú sốc vừa rồi làm lú lẫn hết ráo.
Tứ quái kéo qua bàn điện thoại nhưng lại được thêm một cú sốc còn nặng hơn. Điện thoại reo liên tục mà chẳng thấy ai nhấc máy. Tarzan quay số muốn mỏi tay nhưng tuyệt vọng vẫn hoàn tuyệt vọng.
Không bảo nhau nhưng bốn đứa đều nhìn về phương nam. Một nơi nào đó ở phương trời ấy là Ventilipulciano, với khu du lịch nối tiếng Toskana đã làm náo nức cả nhóm từ mấy tuần nay…
Tarzan cất giọng rầu rĩ:
- Đành phải gọi điện đến Mirakolipulciano cầu cứu cô Miranda. Từ chỗ bà cô ấy đến nhà nghỉ của gia đình Wertheym chỉ có ba cây số, cô ấy sẽ là “con mắt” nhìn sự việc thay cho chúng ta nếu có chuyện gì.
Tròn Vo ngáp dài:
- Đại ca có số điện của cô Miranda chứ?
- Dĩ nhiên.
Tarzan lại kiên nhẫn vật lộn với điện thoại một lần nữa. Trời đất, ngay cả Mirakolipulciano cũng chẳng thấy hồi âm dù chuông reo dồn dập.
Hắn cụp máy cái rụp.
- Một ngày đen hơn nhật thực, các bạn ạ.
*
Ở vùng Toskana này có tới hàng trăm ngôi nhà cũ nát vô chủ quanh năm chỉ có chuột bọ thường trú. Tất cả những ngôi nhà phế phẩm ấy quần tụ thành một cái xóm nhỏ có tên là Gallo nằm sát ranh giới Mirakolipulciano. Một lí do giản dị để giải thích là chủ nhân của những ngôi nhà ấy đã di cư đến một vùng đất mới có thể trồng nho tốt hơn.
Và Florian đang bị giam dưới tầng hầm của một ngôi nhà hoang trong cái xóm rùng rợn ấy.
Coi, căn hầm ẩm ướt và hôi hám cực kì. Florian đã ngủ li bì suốt đêm qua, giờ nằm còng queo trên sàn gỗ, thở thoi thóp. Đêm qua, hai thằng găng-xtơ lôi cậu về đây rồi tống vào miệng cậu cả nắm thuốc ngủ…
Manzona cười ha hả:
- Nó sẽ ngủ cả sáu bảy ngày không nhúc nhích cho coi.
Hai thằng khóa căn hầm cẩn thận rồi lên tầng một ngồi nốc rượu. Chúng không cụng li mà cụng chai chan chát cho đến khi cả bốn chai rượu không còn một giọt nào. Ngó bộ cả hai đều đã bã người vì thức thâu đêm và rượu.
Althuk ôm đầu nhăn nhó:
- Thôi, tao vào trong phố một lúc đây.
- Florenz à?
- Chớ còn đi đâu nữa.
- Vậy thì nhớ mang về giùm tao một thùng cô-ca, rượu vang và vài món gì đó để nhậu. Uống rượu trừ cơm kiểu này có ngày chết trước khi được hưởng năm triệu mark đó mày.
- Ừ, để coi có còn kiếm được gì không. Chìa khóa đâu?
Manzona móc túi liệng chìa khóa ô-tô cho Althuk. Còn lâu thằng cô hồn này mới về Ventilipulciano hay Mirakolipulciano. Gã vọt xe ra đường cao tốc chạy một mạch về căn nhà gã thuê và thường về chợp mắt giữa những vụ làm ăn. Thấy Althuk lạch cạch mở cửa, bà hàng xóm ngó ra với vẻ tò mò:
- Đêm qua ông lại nhậu nhẹt thâu đêm hả?
- Ừ… ừm. Tôi nhậu suốt đêm! Nhưng mắc mớ gì đến mụ?
Gã nhào vô nhà tắm, đứng dưới vòi hoa sen xối nước ào ào, đoạn thay bộ cánh mới và nhấc điện thoại quay số ngôi nhà nghỉ của gia đình Wertheym.
- Chào bà Ellen. Thế nào, bà nhận ra tôi chứ? Tốt. Con trai của bà bình thường… nó ăn như hạm, hết cả phần tụi này. Tôi dám cá là chưa bao giờ bà cho nó xơi một bữa sáng thịnh soạn như thế ở nhà… Mà này, nó nhờ tôi kiếm cho nó mấy quyển sách. Nó thường đọc sách gì vậy?
Giọng bà Ellen có vẻ yên tâm hơn:
- Dạ, Flori mê truyện hình sự lắm.
- Ô-kê! Nó sẽ có ngay. Bây giờ vào việc chính. Sao? Bà đã báo cho Max chưa?
- Rồi. Chồng tôi sẽ bay thẳng từ Tokyo tới đây.
Althuk trợn mắt:
- Hả? Ông ta không về Đức lấy tiền sao?
- Max muốn đến đây luôn. Việc tiền bạc đã được Max giao cho một viên trợ lí của hãng lo liệu.
- Hừ, lộn tùng phèo hết rồi. Nhưng năm triệu mark thì không được lộn tờ nào, rõ chưa? Chậm nhất là thứ ba, tiền bạc phải được chở đến đây bằng chiếc Rolls Royce màu trắng. Ngược lại thì…
Ellen lắp bắp:
- Nhưng, nhưng… Max sẽ có tiền ngay tối nay.
- Đây không quan tâm. Thế đứa nào mang tiền từ Đức sang?
- Một ông trưởng phòng của hãng.
Althuk nhăn mặt:
- Tại sao lại để cho lắm người tham gia vào thế hả?
Ellen run lẩy bẩy:
- Không. Viên trưởng phóng không biết gì đâu. Ông ta chỉ biết phải đem va-li quần áo và tài liệu đến cho ông nhà tôi thôi.
Althuk gật gù nhưng vẫn giả bộ không hài long:
- Sao các người phải vội vã thế. Làm vậy bọn nhà băng dễ sinh nghi lắm đó.
- Ông hiểu cho. Vợ chồng tôi cần sớm gặp lại Flori.
- Bà sẽ toại nguyện. Ê, lão trưởng phòng đó tên gì vậy?
- Baldur Therne!
- Lão nhổ neo chưa?
- Có thể đã khởi hành.
- Xe của lão?
- Xe Mercedes màu đỏ.
- Bộ dạng thằng cha đó?
- Ngoài bốn mươi tuổi, đầu tròn, người nhỏ con. Ông hỏi làm gì kĩ vậy?
- Để ngừa bọn cớm tung người trà trộn thôi…
- Không, không có cảnh sát nào biết đâu.
- Thôi được. Chào bà.
Althuk cúp máy. Gã bật lửa châm điếu thuốc trên mép mà tay run bần bật. Trời ạ, mọi thứ đã được bày sẵn ngon lành. Lão Therne lái chiếc Mercedes đỏ… chà!
Cái đầu hắc ám của Althuk đã hình dung ra một cuộc đánh úp. Gã sẽ phỗng tay trên năm triệu mark cho thằng Italia Manzona biết thế nào là lễ độ. Còn phải hỏi, gã sẽ phải chồng tiền cho một người. Mà chỉ chồng có 500.000 mark chớ không phải ba triệu rưỡi mark như Manzona đã xí phần.
Ewald Krieger Mattmaus! Phải rồi. Chỉ có thằng anh chị này. Với 500.000 mark thù lao, bảo nó nhảy vô lửa nó cũng nhảy.
Ngay lập tức, gã gọi điện cho Ewald.
- Ewald Krieger đây!
- Tao, Althuk đây. Nhận ra chưa? Có khách à?
- Không. Một mình thôi.
- Vậy càng tốt. Có chuyện làm đó chiến hữu. Một vụ đặc biệt quan trọng. Mày phải đi ngay.
Althuk nói kế họach của gã cho Ewald nghe. Coi, đại sát thủ Ewald há miệng thật khờ khạo:
- Làm thế quái nào mà phát hiện thằng cha ấy được?
- Lão lái chiếc Mercedes màu đỏ, sẽ tạt qua biệt thự Wertheym lấy va-li đồ. Nếu mày nhanh chân thì sẽ gặp lão đấy. Nếu chậm, mày sẽ phải đuổi lão suốt chặng đường đến đây.
- Thôi được. Mấy hôm nay tao đã theo dõi nhà đó. Mà tao cũng rành chặng đường này nữa. Mày yên tâm.
- Chúc mày thành công.
- Ờ, tao đi ngay đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất