Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 50 Chương 4: TAI NẠN RÙNG RỢN

Trước Sau
Tứ quái bu quanh máy điện thoại nhà Wertheym thêm nhiều lần nữa thay nhau thử vận may, quay điện thoại cho bà Ellen. Nhưng đầu dây đằng kia thường xuyên có tín hiệu máy bận.

Tarzan thử đôi ba lần nữa gọi cho cô Miranda, cũng không có người cầm máy…

Tròn Vo phá tan bầu không khí căng thẳng:

- Không có sao. Một tuần lễ tự do của chúng ta thiếu chi trò giải trí, đại ca. Quên ba cái vụ lộn xộn này đi cho đầu óc thảnh thơi.

Máy Tính cũng gật đầu:

- Phải đó đại ca. Tụi mình tính đại một chuyến đi đâu đó cho kì nghỉ này vậy.

Tarzan vẫn băn khoăn:

- Nhưng vẫn có một điều gì đó không ổn ở đây làm tao không thể cho qua mọi chuyện được. Thật khó giải thích.

Gaby đề xuất:

- Hôm nay chủ nhật ba mình trực ở văn phòng Tổng nha. Mình kéo tới đó đi!

Trước khi lên đường, bọn trẻ con cẩn thận gọi điện tới Tổng nha xem ông Glockner có ở đó không. Và chúng đã nhận được một lời mời niềm nở của ông thanh tra, làm nhẹ đi cảm giác nặng nề sau tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Tứ quái tạm biệt Katrin, mỗi đứa dắt một con ngựa sắt lọc xọc đi ra cổng.

Chợt Tarzan kêu khẽ:

- Coi kìa, lại chiếc Ford màu xám! Đúng gã hôm qua rồi, cổ vẫn đeo một chiếc ống nhòm.

Karl cũng xác nhận:

- Đúng là gã! Chắc gã định rình biệt thự Wertheym để giở trò chôm chỉa đây.

- Gã đang lái xe rề rề tới đó. Các bạn ở đây nghe. Mình phải tiếp cận xem sao.

Gaby can:

- Làm vậy gã nghi ngờ ngay đó đại ca. Tốt nhất là cả đám cùng đến đó.

Máy Tính cũng bàn:

- Tụi mình sẽ bày trò đua xe đạp ngay trước mũi xe của gã nghe.

Tarzan cười:

- Sáng kiến này coi bộ được đó Karl. Mình đạp trước chừng 20 mét, các bạn đuổi theo nha.

Tứ quái bắt đầu màn đạp xe đánh võng, la hét ầm ĩ khiến gã lái chiếc xe Ford hoảng hồn đạp thắng cấp tốc để tránh. Coi, trong lúc gã còn há hốc mồm chưa biết băng choai choai nào giỡn mặt với mình thì “anh hùng xa lộ” Tarzan đã tấp chiến mã kế bên buồng lái sát rạt. Nhanh như chớp, người hùng rút cuốn sổ và cây bút chì trong túi ra ghi ghi chép chép liên hồi.

Thực hết biết. Gã đàn ông thò bộ mặt thô thiển ra quát:

- Ê, mày làm gì vậy?

Tarzan tỉnh queo:

- Tôi ghi lại số xe của ông.

- Mày khùng rồi sao?

- Đề nghị không nóng nảy, bất lịch sự.

Gã đàn ông co bàn tay thành nằm đấm:

- Mày… mày… ghi để làm gì chớ?

Tarzan đến ngay bên cạnh, nhìn vào trong xe nói nhẹ nhàng:

- Một biện pháp bảo đảm an ninh ấy mà.

Gã kia giật thót mình:

- Cái gì? Vì sao hả?

Tarzan nói toạc mong sheo:

- Hôm qua tụi tôi cũng đã nhìn thấy ông theo dõi ngôi biệt thự bằng ống nhòm. Hôm nay ông lại đến. Vậy là có chuyện để mà đề phòng đấy chứ, thưa ông!

Rõ ràng Tarzan chả ngán gã đàn ông chút nào, cho dù gã cao lớn lừng lững như một đô vật. Bộ ngực vạm vỡ cố tình phô ra sau hàng cúc áo không cài. Gã chừng 30 tuổi. Mặt thô thiển và dữ tợn.

Thấy gã tỏ vẻ bối rối, Tarzan bồi tiếp:

- Được gia đình ông Max nhờ trông nhà, tụi tôi đã báo cảnh sát và triển khai hệ thống báo động chống trộm hiện đại nhất.

Gã Mặt Thô lặp lại:

- Cái gì? Mày có khùng không vậy?

Tarzan nhận ra gã này thiếu vốn từ. Hắn dồn thêm:

- Ông theo dõi có mục đích, đúng không?

- Không!

- Vậy thì…

- Mẹ kiếp. Đồ nhãi ranh. Mày làm tao điên tiết rồi đó.

- Này ông, tôi đã lưu ý ông ăn nói tử tế kia mà. Tôi nhắc lại: dấu hiệu đột nhập nhà ông Max đã được báo cho cảnh sát hình sự. Cả số xe của ông nữa. Tôi báo trước cho ông để ông khỏi ngồi tù còn gì.

Gã Mặt Thô thấy đuối lí:

- Thôi được. Tao thành thực với mày đây nhãi. Tao dừng xe ở đây là để đợi một người quen. Ông ta có việc với Wertheym. Còn vì sao tao đỗ tận đây hả, mày có biết đọc đấy chứ?

Gã chỉ tấm biển cấm đỗ xe ở trước cổng biệt thự.

- Được. Coi như tôi chấp nhận lí do đó. Thế còn người mà ông đợi, ai vậy?

- Nhãi ranh mất dạy. Mày lại dám tra hỏi tao nữa sao?

- Bình tĩnh, ông anh. Tôi đã nói là có cơ sở để nghi ngờ mà. Nhà ông Max đi vắng rồi. Vậy thì ai đến chứ?

- Tao đợi… Baldur Therne hiểu chưa? Ông ta qua đây để lấy cái va-li. Được chưa nào? Mày đúng là loại dai như đỉa.

- Baldur Therne?

- Đúng, nó là bạn chí cốt của tao. Nó dặn tao đợi ở ngoài này. Tao có tin quan trọng cần nhắn Baldur trước khi thằng cha lên đường sang Italia giao va-li cho sếp của nó. Mày nghe thủng rồi chứ?

- Tai tôi đâu có điếc. Có điều ông xui rồi.

- Sao?

- Ông đến quá muộn. Chú Therne đã lấy va-li và đi mất đất rồi.

Tên Mặt Thô tự tung hai nắm đấm vào nhau nháng lửa.

- Khốn nạn thiệt. Hỏng hết mọi việc rồi. Nó đi lâu chưa?

- Trước đây hơn nửa giờ.

- Thôi được, để rồi phôn cho nó vậy.



- Để tụi tôi nhắn luôn cho. Tụi tôi đang tìm cách gọi điện sang đó đây.

- Khỏi cần. Cảm ơn chú em.

Ewald Krieger Mattmaus cười phá lên. Đoạn gã rồ máy xe dông thẳng.

*

Baldur Therne là một người lái xe cẩn thận. Ít khi ông ta chạy quá 48 cây số giờ trong thành phố và trên xa lộ thì chưa bao giờ vượt quá 95 cây số chứ sao.

Chỉ có điều hôm nay, ngày chủ nhật đầu lễ Phục Sinh, Therne còn phải đi cho hết quãng đường đến nơi sếp hẹn gặp. Còn phải hỏi, đoạn đường từ đây đến Ventilipulciano xa vời vợi, nếu không tăng tốc hết ga hết số thì có thể phải ngủ đêm dọc đường. Mà ngủ đêm dọc đường thì Therne chẳng muốn chút nào.

Lúc này ánh nắng ban mai rắc vàng trên những cánh đồng. Con đường phẳng lì làm Therne thêm phần hưng phấn. Mặc dù chân nhấn ga nhưng cái đầu Therne ong ong cuộc đàm đạo với sếp qua điện thoại. Cuộc đàm đạo hôm qua mà ông ta cứ tưởng như mới xảy ra tức thì: “Therne này, đây là một công việc hết sức quan trọng. Tôi cần có ngay một số tài liệu của ngân hàng mà giám đốc nhà băng Zinslinger vừa chuyển đến. Số tài liệu ấy liên quan đến việc mở rộng các chi nhánh hải ngoại của hãng ta. Đặc biệt là trên lãnh vực đồ hộp mà ông đang quản lí. Công việc của ông đó.”

Therne xoay xoay vô-lăng tít mắt mơ màng. Trên lãnh vực đồ hộp ư? Chà, thêm việc, thêm chức, mình sẽ có vị trí đáng kể hơn. Quả là vận may đã đến. Sếp còn bảo sao nhỉ: “Tôi hoàn toàn tin tưởng ở ông đó, Therne!”. Lạy Chúa, đúng là hết sảy. Con đường xa lộ xuyên châu Âu này sẽ đưa mình từ Đức qua Áo rồi đến Italia gặp sếp và sếp có thể sẽ giao cho mình những nhiệm vụ quan trọng hơn nữa kia…

Đồng hồ tốc độ trong xe đã nhảy từ 87 lên 120 cây số giờ mà Therne vẫn có cảm giác chậm như rùa. Ông ta không hiểu sao trước đây mình lại phải tuân thủ kỉ luật tốc độ nhỉ. Xe chạy êm, ngon ơ.

Ông ta lại cười tủm một mình bởi ý nghĩ sẽ được nghỉ qua đêm tại biệt thự sang trọng của sếp, chẳng cần quan tâm đến việc chiếc Mercedes đang lướt veo veo qua những hàng cây hai bên lộ với tốc độ tới 135 cây số giờ.

Đúng lúc đó chiếc xe bắt đầu đảo mạnh. Trời ạ, tay lái tự nhiên không ăn. Mất lái rồi, sao vậy?

Therne cứng người. Ông ta nghe mồn một tiếng kim loại mài trên đường. Phanh cũng không ăn nữa!

Một bánh xe phi vọt lên trước. Bánh xe nữa lại băng ra. “Trời đất… Khôôông!!!”

Chiếc Mercedes bay qua dải bê-tông chỉ giới đường và đâm cái rầm…

Therne không còn biết gì nữa.

*

Tứ quái nhìn theo đám bụi bốc lên từ đít chiếc Ford cũ xì của gã Mặt Thô. Không ai bảo ai nhưng mối nghi ngờ càng tăng đối với kẻ lạ mặt này.

Karl bàn:

- Phải kể tỉ mỉ về chuyện này cho chú Glockner nghe mới được.

- Nếu thế thì lên Tổng nha cảnh sát ngay chớ còn chần chờ gì nữa.

Sau lời gút gọn của Tarzan, bốn đứa lên đường liền.

Thanh tra Glockner đang gọi điện, một tay vẫn lật lật tập hồ sơ dày cộp.

Bọn trẻ đưa mắt cho nhau, im lặng đứng vào góc. Ông thanh tra thấy vậy ngừng tay lật hồ sơ, ra hiệu mời chúng ngồi vào ghế.

Thanh tra Glockner đặt máy, nét mặt căng thẳng:

- Lại có chuyện. Một tai nạn khủng khiếp vừa xảy ra sáng nay trên đường cao tốc. Đội cứu nạn cơ động đã đáp trực thăng xuống hiện trường. Không hiểu sao cứ vào dịp Giáng Sinh hay Phục Sinh là thiên hạ lại đổ dồn về phương nam hết cả vậy không biết.

Bốn đứa trẻ mặt đã bí xị lại càng rầu rĩ hơn. Ông thanh tra ngạc nhiên:

- Chuyện gì vậy Gaby?

Công Chúa nói buồn thiu:

- Sẽ không có tụi con trong dòng người ấy nữa đâu ba à.

- Sao?

- Chuyến đi Italia của tụi con bỗng nhiên bị cúp không một lời giải thích.

- Không đoán ra được lí do gì à? Mấy cái đầu này mọi ngày láu lỉnh lắm kia mà. Thất vọng quá rồi sao?

Tarzan nói thay cả nhóm:

- Tụi cháu cũng cố tìm nguyên nhân nhưng đành chịu. Ông Wertheym không về qua nhà lấy đồ mà lại nhờ Therne đem sang. Ông ấy thì bay thẳng Tokyo – Ventilipulciano.

- Therne là ai?

- Dạ, ông ta là trưởng phòng của hãng WERTHEYM. Baldur Therne.

Mặt ông Glockner thoáng biến sắc:

- Cái tên này chú đã nghe một lần trong ngày hôm nay.

Nói rồi ông xô ghế đứng dậy bước vội ra khỏi phòng. Một phút sau ông quay lại với một bức điện báo trong tay.

Tứ quái đồng loạt đứng lên khi nhìn vẻ mặt của ông thanh tra.

- Đúng rồi các con ạ. Đúng là Baldur Therne đã bị tai nạn trên đường cao tốc. Hiện giờ trực thăng của Tổng nha đã đưa nạn nhân về bịnh viện Peter và Paul.

- Trời ơi!

Tarzan sốt ruột:

- Liệu ông ấy có qua được không chú?

- Ông ấy bị rất nặng. Vẫn còn bất tỉnh. Những người đi dường nói ông ta lái xe như bị ma nhập, đâm vào dải bê-tông ngăn cách và một bánh xe đã tung ra bay về phía trước… Đợi một chút để chú liên lạc với xưởng khám nghiệm phương tiện bị tai nạn coi.

Thanh tra Glockner lập tức nhấc phôn. Mặt ông sa sầm:

- Bước đầu, các chuyên viên đã phát hiện chiếc xe bị trục trặc kĩ thuật có chủ ý từ trước.

Tứ quái nhìn nhau sững sờ. Cặp kính cận của Karl như dày cộm hơn. Nó ú ớ:

- Lạy Chúa… một vụ trả thù đê tiện…

Thanh tra Glockner chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì Tròn Vo đã oang oang:

- Thằng cận nắm rành vụ này, thưa chú. Nó đã tình cờ chứng kiến một sự việc ở nhà gửi ô-tô đường Glumzel.

Máy Tính liền kể luôn mọi việc cho ông thanh tra nghe.

*

Trong khi đó, xe tuần tiễu số 16 của đội đặc nhiệm hình sự lao vun vút trên đường. Trên xe là đội trưởng Wimbold và đồng nghiệp Granschmitz. Họ đang đi kiếm ngôi nhà mang số 49.

- Chạy chậm lại, Granschmitz.

- Ờ, ờ, đến số 11 rồi. Ghê thiệt, cứ nhớ tới cái xác bất động tôi lại muốn ói.

- Lỗi tại ông ta thôi. Phóng nhanh, hoặc ngật ngưỡng say, thường là do vậy cả.

- Số 49 đây rồi.

Đó là một ngồi nhà chung cư ba tầng. Cửa căn hộ Therne ở có hai biển nhỏ đề tên B.THERNE và H.WIEGAND nhưng chỉ có một nút chuông. Đội trưởng Wimbold bấm chuông thật lẹ. Chưa đầy mười giây, từ bên trong một bà già ăn mặc xộc xệch, mắt đảo như mắt quạ lẹt xẹt bước ra ngạc nhiên nhìn hai cảnh sát:

- Hai vị cần gì?

Wimbold gật đầu chào bà ta:

- Chúng tôi hỏi ông Therne.

- Ông ấy không có nhà. Đi Italia rồi.

- Ông ấy có người nhà không?

Giọng bà già the thé:



- Không. Ông ấy độc thân.

- Vậy còn bà, thưa bà Wiegand?

- Tôi là chủ nhà. Ông Therne là khách ở trọ của tôi. Tôi nhận quét dọn trông nom nhà cửa cho ông ta. Nhưng có việc gì vậy?

- Ông Therne bị tai nạn.

- Hảảảả?

- Ông ấy đã được cấp cứu ở bệnh viện Peter và Paul. Ông ấy đang được các bác sĩ giỏi chăm sóc. Chiếc xe gần như đã hỏng hoàn toàn. Chúng tôi đem hành lí của ông ấy về đây.

Bà Wiegand năm nay 71 tuổi, coi Therne như con. Bà luôn quan tâm quét dọn trang trí nhà cửa, đôi khi còn mua hoa tươi tặng ông ta.

Hai viên cảnh sát lễ mễ xách hai cái va-li của Therne vô nhà.

Bà Wiegand ngạc nhiên nhìn cái va-li kim loại nặng trịch.

“Therne chưa bao giờ có cái va-li này?” – Bà già thầm thắc mắc.

*

Câu chuyện của Karl Máy Tính chấm dứt. Nó nói thêm:

- Cháu thuộc lòng số xe của gã Đầu Múp và tên Mặt Lệch, thưa chú.

Thanh tra Glockner gật gù:

- Rất tốt. Chú sẽ chuyển cho phòng lưu trữ là có lai lịch hai tên tội phạm đó ngay.

Năm phút sau chuông điện thoại reng. Ông Glockner nghe điện xong, buông máy xuống là thông báo:

- Đã tìm ra tung tích gã chủ xe có bộ mặt lệch như cháu tả. Gã tên là Leo Lipstock nhà số 11 đường Fasanen chưa phạm pháp lần nào. Riêng gã Đầu Múp có tên là Josef Gilcher thì lại là một tay anh chị thượng thặng. Josef Gilcher đã có hồ sơ đen ở Tổng nha về tội lừa đảo và ăn cắp xe hơi. Hiện gã đang làm chủ một xưởng sửa chữa ô-tô. Có lẽ Karl phải đi với chú để làm nhân chứng.

Gaby la lên:

- Vậy còn tụi con, ba?

- Tất nhiên là các con sẽ đi cùng chớ sao.

Lại có tiếng chuông điện thoại. Ông thanh tra cầm máy trao đổi gì đó xung quanh cái xe của Therne rồi hạ máy, thông báo với Tứ quái:

- Các con hãy nghe kết quả khám nghiệm cuối cùng đây: một bánh xe sau đã bị kẻ gian nới lỏng trước khi chạy. Bình thường ở tốc độ thấp thì còn xoay sở được nhưng đáng tiếc Therne đã tăng tốc quá lớn, thế là con ê-cu cứ nhoài ra từ từ và sút luôn.

Tarzan thở dài:

- Thật kinh khủng. Vì một chuyện vặt vãnh mà người ta nỡ trả thù nhau tới mức đó. À mà thưa chú, có lẽ mình không nên bỏ qua cái gã tụi cháu vừa gặp đâu ạ.

Đoạn hắn đọc số xe của tên Mặt Thô cho ông thanh tra.

- Cháu nghĩ mình nên kiểm tra tiếp nhân vật này. Đáng nghi lắm, thưa chú.

*

Nửa triệu mark làm Ewald Krieger Mattmaus lóa mắt. Gã đang nhẩm tính: con mồi Therne vọt trước nửa tiếng đồng hồ có nghĩa là gã phải tốn ba giờ để nhấn hết ga bám theo mới mong đuổi kịp. Mà chạy với tốc độ chóng mặt ấy trên đường cao tốc thì rất dễ bị lộ diện. Suy tính nát nước rồi gã chọn con đường tắt để ra xa lộ. Còn phải hỏi, bay theo đường tắt sẽ thoát được những khúc cua kẹt đường lẫn tai mắt của bọn cảnh sát công lộ. Gã sẽ ra tới đoạn đường cao tốc cách thành phố chừng 40 km. Như vậy đã tiết kiệm được mười lăm phút. Sau đó, với tốc độ như tên bay của chiếc Ford, gã sẽ đuổi kịp Therne trước khi tới biên giới Đức – Áo.

Tên sát thủ thực hiện kế họach này liền. Gã nào ngờ chính sự khôn ngoan của gã lại làm gã mất cơ hội chứng kiến tai nạn rùng rợn của Therne trên xa lộ. Coi, gã ra tới xa lộ, veo veo phóng qua đủ các chủng loại ô-tô VW, Opel, Audi, Porsche…, hàng loạt xế hộp của Nhật, Pháp, Anh, Italia…

Cố nhiên là gã cũng vượt qua cả trăm chiếc Mercedes. Nhưng không hề có cái nào màu đỏ.

Chạy được 80 km, Ewald bỗng cảm thấy nhạt miệng. Bỏ mẹ rồi, biết đâu con mồi đã tạt vào ăn sáng tại một cái quán nào đó dọc xa lộ. Làm sao bây giờ đây?

Trong khi bối rối, Ewald càng đạp lút ga. Mọi người chạy xe cũng chiều trên đường ngó gã ái ngại lắc đầu. Tai nạn như chơi. Thì họ vừa chứng kiến trên đường một tai nạn khủng khiếp mà chỉ riêng Ewald là không biết chứ sao.

Sau đúng một giờ bon trên đường, Ewald rút ra một kết luận là Therne chắc chắn còn bị kẹt ở sau gã. Thế là gã ủi xe vào một bãi đậu ven lộ. Chứ sao, ngồi ở đây bắc ống nhòm quan sát thì ruồi muỗi bay trên đường cũng khó thoát khỏi mắt gã, nói chi cả một con xế hộp màu đỏ.

*

Chiếc xe công vụ của thanh tra Glockner tấp hẳn lại trước ngôi nhà số 11 Fasanen. Mọi người trên xe lục tục bước xuống. Người trợ lí của ông thanh tra, điều tra viên Jansen nhấn chuông cửa tư gia Leo Lipstock.

Rèm cửa sổ lay động. Tarzan lập tức chộp ngay được cái mặt dị dạng của gã Mặt Lệch thấp thoáng ngó chừng qua cửa sổ. Biết vậy, gã này đành miễn cưỡng ra mở cửa. Ngó gã nhếch nhác phát khiếp.

Thanh tra Glockner hỏi:

- Ông là Leo Lipstock?

- Dạ…

Chiếc thẻ hành sự được đưa ra.

- Tôi là thanh tra Glockner. Có chuyện liên quan đến ông. Nào, chúng ta nói chuyện ở đây hay vào nhà, thưa ông?

Lipstock đảo mắt sòng sọc sang hai bên láng giềng:

- Xin mời quý ngài vô trong. Có điều nhà tôi… dạ… không được gọn gàng cho lắm.

Không khí trong nhà bí rì rì. Trời ạ, có lẽ trên trần gian ít có ai ở dơ như gã này.

Thanh tra Glockner vào chuyện luôn:

- Ông biết Baldur Therne không?

- Sao không. Ông ta là sếp của tôi mà.

- Vậy là ông làm việc ở hãng WERTHEYM?

- Đúng vậy. Ở phân xưởng đóng thịt hộp.

- Sáng thứ bảy vừa qua ông ở đâu?

- Thứ bảy hả?

Lipstock hỏi lại để tìm cách ứng phó.

- Đúng! Sáng thứ bảy, ông làm gì trong nhà gửi ô-tô nào?

- Hôm đó tôi đi sắm đồ cho lễ Phục Sinh. Mà có chuyện gì vậy? Tôi đã đỗ xe không đúng chỗ à?

- Xe ông đỗ ở đâu thì chúng tôi không biết, những ông đã có hành vi phá họai tài sản công dân.

Không để cho Lipstock hoàn hồn, ông Glockner tấn công luôn:

- Người của chúng tôi đã theo dõi ông trong nhà gửi xe. Ông đã lợi dụng chuyện va chạm giữa Therne với một gã anh chị, lén chọc thủng lốp xe của gã này với mục đích làm cho gã trả thù Therne thay ông. Có đúng vậy không?

Mặt Lipstock không còn một hột máu. Gã bập bẹ:

- Cái… cái đó…

- Hậu quả của việc ông làm là gã anh chị đã nới lỏng bánh xe của Therne và hôm nay Therne đã bị tai nạn khủng khiếp trên xa lộ.

Lipstock đột nhiên run như cầy sấy:

- Tôi… tôi không chủ ý đến mức đó.

- Kẻ mà ông chọc thủng cả bốn lốp xe là một tội phạm chuyên nghiệp. Ăn cắp ô-tô và đâm thuê chém mướn là sở truờng của y. Giờ thì ông đã hiểu hậu quả của trò chơi bẩn thỉu rồi đấy. Mười bảy giờ chiều nay mời ông đến Tổng nha cảnh sát trình diện và kí vào biên bản. Phòng 43. Xin ông nhớ cho.

- Tôi… tôi… bị bắt sao?

- Tới đó rồi ông sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau