Quyển 50 Chương 5: TỪ MERCEDES ĐẾN ROLLS ROYCE
Xe vừa lăn bánh, thanh tra Glockner bảo:
- Xong việc chúng ta sẽ gọi điện sang Ventilipulciano để tìm lời giải thích cho các con.
Gaby vẫn ỉu xìu:
- Vâng. Giá ba biết tụi con mong đợi biết chừng nào.
Tròn Vo bổ sung:
- Thất vọng còn tồi tệ hơn cả nhịn đói đó, thưa chú.
Thanh tra Glockner quá rành cái bụng… lép của Kloesen, ông cười thông cảm rồi quay sang trợ lí Jansen.
- Gilcher ở địa chỉ nào nhỉ?
- Cuối đường Emmelroder, kế lò mổ, thưa sếp.
- Tôi nghĩ rằng anh không nên cho xe dừng trước cửa nhà y, tên này không phải loại tội phạm xoàng đâu.
Jansen hiểu ý sếp, thắng két sau một thùng rác công cộng cao có ngọn. Ngôi nhà thứ tư tính từ chỗ xe đỗ trước đây là một cái xưởng, không có cửa sổ, mái bằng. Trên thành tường rào, gia chủ đã quét lên một hàng chữ bằng sơn trắng: GILCHER – MUA BÁN VÀ SỬA CHỮA Ô-TÔ.
Thanh tra Glockner cùng Jansen xuống xe sau khi dặn bọn trẻ:
- Các con ở lại đây!
Giọng ông cho thấy đừng dại gì mà tranh cãi với ông lúc này.
Gaby thở dài, Tròn Vo xụ mặt còn Karl thì ấm ức:
- Lí ra mình là nhân chứng thì phải được đi cùng chớ.
Tarzan không than thở. Hắn canh bóng hai người lớn vừa khuất là lẹ làng mở cửa xe bước ra ngoài… hóng gió.
Trời đất. Vừa ra khỏi xe là hắn nhìn thấy ngay một thằng cha kềnh càng như con gấu chình ình trên một chiếc xe đua, đạp từ đâu về. Gã này diện như một vận động viên với quần soóc đen, áo thể thao màu cầu vồng, mũ bảo hiểm treo trên ghi-đông xe. Bất giác Tarzan cảm thấy ngờ ngợ.
Gã “vận động viên” tấp chiếc xe đạp thể thao cạnh xe cảnh sát. Y liếc vô trong rồi lẩm bẩm:
- Tưởng bọn cớm, té ra là lũ oắt con, ha ha…
Y hất hàm về phía Tarzan:
- Bị tóm hả?
- Ông nói gì?
- Chắc là lại xoáy pha đèn ô-tô rồi bị cớm tóm cổ chứ gì?
- Không.
- Bọn cớm đâu cả rồi?
Tarzan nháy mắt với Karl. Ngay lập tức hắn nhận được tín hiệu xác nhận: “Đúng gã rồi!”. Thế là rõ. Josef Gilcher có chạy đằng trời. Tarzan lập tức tính cách hành động. Bên tai hắn, giọng Gilcher đã có vẻ cáu kỉnh:
- Này nhóc, bộ mày câm hả? Tao hỏi tụi cớm đi đâu cả rồi?
Gaby thản nhiên:
- Họ ra bãi ăn cỏ làm cho đàn bò cũng phải ngạc nhiên rồi.
- Rõ một lũ mất dạy. Cả mày nữa đó, bé em ạ.
Gilcher chửi rồi phóng xe về xưởng. Gã đâu biết đang bị một thằng “mất dạy” bám theo bén gót.
Thì Tarzan chớ ai. Hắn bám theo gã, tính báo ngay cho ông thanh tra khỏi bị bất ngờ.
Lúc Gilcher đạp xe đến thì thanh tra Glockner đang hé mắt dòm qua khe cửa ga-ra. Tên đầu gấu quát như sấm:
- Ê, làm gì đó hả?
Ông Glockner xoay người lại khiến gã bàng hoàng. Mẹ kiếp, trùm cớm Glockner, kẻ khắc tinh từng đưa gã vào tù dạo trước. Gã văng tục qua kẽ răng: “Cứt thật!”. Tarzan đã nhận ra vẻ lúng túng của Gilcher nên áp sát ngay để đề phòng, miệng nói to:
- Ông ta đấy, thưa chú.
Khỏi phải nói, thanh tra Glockner và điều tra viên Jansen cũng nhảy tới ngay trước mặt Gilcher. Ông thanh tra gằn giọng:
- Chào ông bạn Gilcher. Tôi đã thấy bốn chiếc lốp thủng ông vất đằng kia. Có phải đó là hậu quả của vụ gây gổ tại nhà gửi xe đường Glumzel hôm thứ bảy không, thưa ông?
Gilcher nghiến răng kèn kẹt:
- Thế thì sao nào?
- Thế thì ông đã phạm một tội ác nghiêm trọng, Gilcher ạ. Chúng tôi được biết xe ông đụng móp cửa xe ông Therne tại nhà gửi xe, và để trả thù cho bốn bánh xe bị xẹp, ông đã cố tình nới lỏng một bánh xe của ông Therne gây ra một tai nạn khủng khiếp.
- Này ông cớm, tôi không có thì giờ nghe chuyện tào lao đâu.
Ông Glockner lạnh như băng:
- Chưa hết. Hiện thời trong ga-ra của ông có tới bốn chiếc xe hơi ăn cắp. Chắc ông biết rõ nguồn gốc của chúng chứ?
Tên anh chị thứ dữ gườm gườm:
- Toàn xe người ta đem đến sửa đấy.
- Đây là những chiếc xe được trình báo đã mất cắp. Việc xác minh đâu có gì khó khăn chớ.
Gilcher im lặng vài giây rồi bỗng hạ giọng:
- Thằng cha chọc thủng lốp xe tôi liệu có qua được không vậy?
- Đáng tiếc rằng Therne lại không phải là người chọc thủng lốp xe ông!
*
Tại văn phòng thanh tra Glockner, Gaby ngồi thở dài:
- Vậy là có nguy cơ lại dây với bọn tội phạm này suốt mấy ngày nghỉ lễ Phục Sinh.
Tarzan an ủi:
- Dù sao chúng ta cũng giúp ba bạn được một việc quan trọng. Gaby thấy không, gã Gilcher đã bị hốt ngon ơ.
Gaby cay cú:
- Nhưng, được đi Italia vẫn khoái hơn, đúng không nào.
Đúng mười một giờ thiếu mười lăm, thanh tra Glockner trở về phòng. Ông chắt lưỡi:
- Các con có ai biết số phôn của cô Ellen ở Ventilipulciano không? Chú cần phải báo ngay cho cô ấy biết về tình trạng của Therne.
Tarzan đưa mảnh giấy ghi số điện thoại mà sáng nay cô hầu Katrin vừa mới chép. Tứ quái hồi hộp đến nín thở lúc bố già nhấc phôn.
- Chào chị Ellen Wertheym!
Đám trẻ thở phào. Ít ra thì ở bên kia đầu dây, người mà chúng chờ đợi cũng đã lên tiếng. Giọng ông Glockner vội vã:
- Vâng, tôi là Glockner, ba của Gaby đây… Ồ không, tôi gọi cho chị từ Tổng nha cảnh sát chớ không phải trên đất Italia… Trước hết, có việc liên quan tới Baldur Therne đây chị. Ông ấy gặp tai nạn…
Sau đó là một màn tường thuật vắn tắt. Rồi ông Glockner nói tiếp:
- Ông ấy đang nằm ở bịnh viện Peter và Paul. Vâng… hai cái va-li đã được giao lại nhà nạn nhân… Chiếc va-li kim loại khóa bằng mã số còn nguyên vẹn… Đội cứu nạn của cảnh sát đã có mặt tức khắc tại hiện trường… Tôi báo vậy để chị chủ động thu xếp kì nghỉ. Và nếu cần đến những đồ đoàn trong mấy cái va-li ấy thì chị nên tính cách gửi sang.
Ông ngưng lại nhìn Tứ quái rồi hắng giọng:
- Vâng… cuối cùng là chuyện mấy đứa nhỏ. Chúng đang ngồi cạnh tôi đây. Nghe ông Therne nói chuyến đi chơi sẽ bị hoãn lại nên tụi nhỏ khá thất vọng. Chị có cần trao đổi gì với chúng không?
Đến lượt Ellen trả lời. Coi, những nếp nhăn trên vầng trán ông Glockner bắt đầu dãn ra. Ông cười thành tiếng:
- Thế hả? Tôi sẽ báo tin vui cho lũ trẻ. Cụ thể là bao giờ? Vâng, tôi gửi lời chào của lũ trẻ đến chị. Chúc chị những ngày nghỉ tốt lành. Tạm biệt.
Thanh tra Glockner cúp máy. Gaby như chồm lên:
- Cô Ellen nói sao hở ba?
- Tin tức tốt lành đây. Cô ấy nói rằng lời mời vẫn có giá trị nguyên vẹn. Và cô ấy hứa sẽ thu xếp cho bốn đứa qua bên đó càng sớm càng tốt. Đang tính tiếp.
Tarzan lẩm bẩm:
- 750 km. Giá mà là 7,5 km thì khỏi phải tính gì.
Ông Glockner nói tiếp:
- Cô Ellen nói cô chú ấy tính nát óc nhưng chưa tìm ra giải pháp nào. Tối nay hoặc sáng mai cô ấy sẽ phôn cho chú Max, và ông chủ hãng WERTHEYM có thể sẽ đổi đường bay để về qua đây đón các con. Hình như hãng WERTHEYM cũng đang rất cần một số tài liệu gì đó thì phải.
Tarzan vẫn băn khoăn:
- Cháu có cảm giác rằng ở đây vẫn có một điều gì đó uẩn khúc.
- Đúng thế. Qua trao đổi điện thoại, chú thấy cô Ellen mất hẳn vẻ tự tin thường ngày. Lúng túng như đang bị thúc bách gì đó. Cũng có thể là việc kinh doanh trục trặc chăng?
Tròn Vo tỏ ra là một tay bói toàn nhà nghề. Nó chép miệng:
- Theo cháu thì nỗi lo sợ đó chỉ thuần túy vì vấn đề kinh doanh thôi. Có thể hãng Wertheym sắp sập tiệm chăng? Thời buổi này bà con thường chuộng đồ tươi sống hơn là đồ hộp, trừ… sô-cô-la. Cháu nói vậy có lí không hả chú?
Karl cười:
- Lí sự ruồi bu. Hãng đồ hộp người ta đang ăn nên làm ra như vậy mà mày trù ẻo hoài.
*
Băng Tứ quái ở trong nước bấn xúc xích một thì ở Italia, Ellen hỗn loạn gấp mười. Bà thật sự cchoáng váng sau cuộc nói chuyện với thanh tra Glockner. Thế là những chiếc va-li đã quay về nước Đức bởi tai họa đột ngột đến với trưởng phòng Therne.
“Mình đã làm đúng hay sai đây?” – Ellen tự giày vò mình. Cơ hội không dễ gì có để tiết lộ tội ác của bọn tống tiền với thanh tra Glockner đã trôi qua, bây giờ Ellen chỉ cảm thấy nghẹt thở. Bà mở toang cửa sổ để kiếm chút dưỡng khí rồi như một con lật đật quay lại máy điện thoại. Đúng thế, chỉ có thể tìm sự thăng bằng nơi Max. Chắc chắn chống bà sẽ đủ bình tĩnh để giải quyết tình huống khủng khiếp này.
Bà quay số khách sạn nơi Max đang cư ngụ:
- Alô, khách sạn Okura đó phải không ạ? Tôi xin được nói chuyện với ông Wertheym.
- Ông ấy đã rời khách sạn cách đây mười phút để ra sân bay. Tôi cho bà số máy của trung tâm nhắn tin Tokyo nhé.
Ellen hồi hộp ghi số máy. Bà quay số ba lần mới nghe được giọng một phụ nữ nói tiếng Anh trả lời ở đầu dây bên kia.
- Làm ơn nhắn cho ông Max Wertheym người Đức rằng: ông Wertheym gọi điện về Ventilipulciano ngay. Rất quan trọng và rất gấp!
27 phút sau đối với bà Ellen dài khủng khiếp. Rồi chuông điện thoại réo vang giữa lúc bà gần như kiệt sức vì thất vọng. Giọng Max cất lên trầm ấm, nghe như ông đang nói ở ngay bên cạnh bà:
- Em yêu…
Ellen lập tức thông báo cho chồng về những gì thanh tra Glockner vừa cung cấp. Max sững sờ:
- Họ không nói gì về năm triệu mark trong va-li ư?
- Cảnh sát đã đem trả về nhà Therne trong chiếc va-li kim loại còn khóa nguyên.
- Em không nói gì với họ về vụ bắt cóc Flori đấy chứ?
- Em không nói một lời.
- Tốt lắm. Anh sẽ đổi đường bay một lần nữa. Một giờ tới sẽ có máy bay Tokyo – Hongkong – Bombay rồi về Đức. Tinh mơ anh sẽ có mặt ở nhà. Anh sẽ chở mọi thứ bằng chiếc Rolls Royce và sẽ đưa cả tụi nhỏ bạn Flori đi cùng.
- Lạy Chúa, làm sao anh còn đủ sức khỏe và sự sáng suốt để cầm lái. Em sợ…
- Bình tĩnh đi em, anh sẽ ngủ li bì trên máy bay để lấy sức.
- Anh có định nói với bọn trẻ về Flori không?
- Tất nhiên là không rồi. Tụi nó rất gắn bó với thanh tra Glockner. Ông ấy sẽ được chúng báo cho biết ngay.
- Vậy em sẽ báo cho bọn trẻ biết qua ông Glockner ngay đây. Chín giờ sáng tụi nó sẽ tề tựu ở nhà mình.
*
Băng Tứ quái được thanh tra Glockner và trợ lí Jansen dẫn đi tham qua phòng xét nghiệm dấu vết tội phạm. Hàng trăm các thiết bị tối tân cùng với vô số thuật ngữ chuyên môn mới lạ làm chúng hoa cả mắt.
Jansen hào hứng:
- Mấy nhóc thấy thiết bị hiện hình vân tay chưa? Dù vân tay có mờ đến mức nào thì tia sáng lade cũng làm cho nó nổi rõ. Như trong trường hợp này thì ở chiếc Mercedes của Therne hiện lên dày đặc vân tay của gã Đầu Múp Gilcher khi hắn mó vào tháo lỏng ốc xe.
Xem xong cả bọn quay lại phòng ông Glockner.
Ông thanh tra đón chúng bằng nụ cười hoan hỉ:
- Các con hãy về nhà chuẩn bị đồ đạc thì vừa đó.
- Sao ạ?
- Chín giờ sáng mai chú Max sẽ đón các con tại nhà chú ấy.
- Chúa ơi, chín giờ sáng!
- Đúng vậy, Gaby ạ. Còn điều này nữa. Ta đã kiểm tra lại chủ nhân của chiếc xe Ford màu xám mà Tarzan nghi vấn. Gã Mặt Thô đó tên là Ewald Krieger Mattmaus, một đối tượng hình sự đã có tiền án.
Tarzan lo ngại:
- Liệu gã có dám đột nhập vào nhà ông Wertheym nữa không nhỉ?
Karl lắc đầu:
- Dù sao gã cũng sẽ phải chờn. Gã biết mày đã ghi số xe của gã rồi.
Ông Glockner băn khoăn:
- Không hiểu gã có quan hệ gì với Therne? Cũng có thể ông trưởng phòng ấy không biết gã là tội phạm chăng? Thôi được, chú sẽ cho người bám đối tượng này xem sao.
*
Ewald Krieger Mattmaus nhìn muốn rách mắt mà vẫn chưa thấy chiếc Mercedes đỏ sọc trắng nào chạy qua. Gã chửi thề luôn mồm. Mẹ kiếp, thằng ấy chết rấp ở đâu rồi không biết.
Chương trình radio “Âm nhạc và tin tức” đang phát đi một bản nhạc giao hưởng. Bản nhạc vừa chấm dứt, giọng người phát thanh viên bỗng dồn dập:
“Một tai nạn ô-tô vừa xảy ra trên khúc đường Wurmelsee. Đội cứu nạn trực thăng đã có mặt tại hiện trường kịp thời nên giao thông xa lộ không bị ùn tắc…”
Ewald ú ớ. Tai nạn ô-tô trên khúc đường Wurmelsee sao? Chó chết thiệt. Biết đâu lại rơi đúng vào lão Therne. Và vì đi đường tắt nên gã đâu biết được. Ewald lập tức quay đầu xe phi về thành phố. Dọc đường, gã nhìn thấy một trạm điện thoại công cộng. Vừa tấp vào, gã đã mở cuốn danh bạ ra ngay. Đây rồi, công an quận Wurmelsee. Gã kẹp ống nghe vào giữa cằm và vai, một tay giữ trang giấy, tay còn lại ấn phím số. Chuông vừa reo là có người nhấc máy liền:
- Công an quận đây.
- Xin chào, tôi tên là Grabmuller. Vừa rồi tôi nghe đài thông báo có vụ tai nạn ô-tô. Có phải bạn tôi là Baldur Therne bị nạn không ạ?
- Đúng vậy. Nạn nhân hiện nằm trong phòng cấp cứu bịnh viện Peter và Paul.
Ewald buông máy. Cấp cứu đồng nghĩa với sắp… tiêu tùng. Mẹ kiếp, mình thử thăm dò cái tên “Baldur Therne” chơi thôi, ai dè bọn cớm xác nhận liền. Vậy thì còn làm ăn cái chó gì nữa. Quỷ tha ma bắt mày đi, Therne ạ. Làm tao khổ sở lùng sục mấy tiếng đồng hồ. Toàn bộ số tiền giờ nằm trong tay bọn cớm rồi còn gì…
Ewald gừ gừ trong cổ họng:
- Phải hội ý với thằng Althuk thôi.
Tên sát thủ không một chút do dự quay số sang Italia. Coi, bên kia đầu dây đầu phải giọng Đức mà là một giọng Italia đặc sệt:
- Tìm ai?
- Althuk!
- Martin Althuk hả? Đợi một chút.
- Đợi thì đợi.
Nửa phút sau, giọng thân chủ của gã rền lên:
- Martin đây!
- Tao đây, Martin. Trục trặc rồi. Thằng Therne bị tai nạn.
Ewald bắt đầu tâm sự não nề. Tiếng Althuk vo vo:
- Mày không mất chỗ tiền công nửa triệu đâu. Tao sẽ gọi điện cho mụ Ellen. Mụ phải lo tiền chuộc. Mình nắm đằng cán mà. Yên tâm đi. Hãy về nhà đợi thông báo tiếp nghe.
Ewald ậm ừ dập máy.
Phải, gã sẽ có cách để số tiền không tuột khỏi tay.
*
Tứ quái rời Tổng nha cảnh sát bằng những bước đi lâng lâng. Hạnh phúc nhiều khi đến thật đơn giản. Bọn trẻ nhanh chóng quên đi nỗi thất vọng đè nặng suốt mấy ngày qua. Một chuyến du ngoạn xuyên ba quốc gia thật sự đang đến gần rồi.
Tuy vậy, Tarzan - kẻ lúc nào cũng lo xa - vẫn chưa hết băn khoăn:
- Mình thấy ớn cái thằng cha Mặt Thô đó quá. Cho dù Jansen qua lại theo dõi, nhưng Katrin chỉ có một thân một mình trong cái biệt thự giàu có đó.
- Nếu vậy thì tụi mình ghé ngang nhà Wertheym dặn chị ấy cảnh giác vậy.
Gaby nói xong là phóng vụt lên trước liền.
Lúc bốn đứa tới nơi cũng là lúc Katrin vừa làm xong nghĩa vụ của cô tớ gái: dọn dẹp nhà cửa, tưới hoa. Giờ đây cô đang nằm thư nhàn phơi nắng trong bộ bikini, có cốc nước táo ép bên cạnh.
Nghe Tứ quái thông báo, Katrin có vẻ hơi giật mình:
- Vậy bao giờ thì ông chủ về đến đây?
Karl Máy Tính đáp liền:
- Theo tôi tính thì khoảng bốn giờ sáng mai là chuyến bay Tokyo – Hongkong – Bombay - Đức sẽ hạ cánh.
Katrin há hốc miệng:
- Ông chủ về nhà lúc bốn giờ sáng à? Lạy Chúa, lúc đó có lẽ Luciano vẫn còn ngáy như sấm.
Tarzan trợn tròn mắt:
- Sao? Anh ta ngủ ở đây à?
Katrin gật đầu:
- Không có gì đâu Tarzan. Vì tôi sợ quá nên phải bảo anh ấy tan ca đêm thì đến đây, ngủ ở phòng khách để canh trộm giúp tôi.
Gaby cười:
- Tụi em không can thiệp. Nhưng tốt nhất chị bảo anh ấy từ tối mai hãy đến.
- Vậy tức là tôi lại phải qua thêm một đêm sợ tới mức không dám ngủ.
Tarzan trấn an Katrin:
- Khỏi lo đi. Gã Mặt Thô đã được cảnh sát trông nom rồi.
*
Ventilipulciano vào buổi trưa trời nắng gắt. Đường phố không một bóng người. Althuk chỉ thèm ngả lưng ra đánh một giấc trong căn phòng có gắn máy lạnh nhưng tiếng gọi thiêng liêng của tình… chiến hữu đã khiến gã nhổm dậy. Gã phải đi vì Vilvio Manzona đang đợi gã đem đồ ăn về.
Trước khi đi, gã nhấc máy gọi lại cho bà Ellen.
- Con trai bà đang cần vài thứ đấy!
- Dạ, những thứ gì cơ ạ?
- Một cái áo phông sạch. Cái áo nó đang mặc mồ hôi ra ướt đẫm.
- Ồ, tôi đã để sẵn quần áo cho cháu đây. Ông làm ơn đến lấy.
- Ha ha, cạnh đống quần áo là bọn cớm hả?
- Trời ơi, tôi đã thề với các ông là cảnh sát không hề biết gì về chuyện này mà.
- Khỏi nhiều lời. Bà biết bụi hoa dại ngay đầu lối rẽ vào nhà bà chớ. Quăng ở đó. Lúc nào tiện thì tôi sẽ lấy. Thế còn vụ tiền ra sao rồi?
- Ấy đấy, tôi cũng đang định nói với ông. Có chút trục trặc.
Althuk quát:
- Sao hả?
- Therne chẳng may bị tai nạn giao thông rất trầm trọng, hiện đang cấp cứu tại bịnh viện.
- Vậy còn tiền thì sao? Hãy nghĩ đến tính mạng đứa con trai duy nhất của bà.
- Xin các ông. Rồi đây sẽ vào đó. Chồng tôi đã bay từ Tokyo về Đức, đích thân ông ấy sẽ mang tiền sang.
- Bao giờ?
- Sáng mai Max sẽ khởi hành.
- Bằng ô-tô à?
- Vâng, bằng xe Rolls Royce.
- Nghĩa là tối mai chồng bà sẽ sang tới đây?
- Vâng. Chắc chắn. Ông cứ gọi điện lại. Có tiền là chúng tôi sẽ giao ngay.
- Được rồi.
Althuk buông máy hí hửng. Phải báo ngay cho Ewald để thực hiện phi vụ trên đất Đức. Trời hỡi, cứ nghĩ đến viễn cảnh ôm trong tay bốn triệu rưỡi mark là Althuk đã thấy nở gan nở ruột. Còn Manzona ư? Dễ ợt, phỗng tay trên chiến lợi phẩm xong là phôn cho cảnh sát đến hốt nó liền. Tội bắt con tin chuộc mạng ở tù rục xương, trong khi đó thì ta đã cao chạy xa bay qua một hòn đảo xa lạ bù khú, ha ha ha…
Althuk đi qua đi lại như phát rồ. Bao ý nghĩ tà đạo quần thảo trong đầu gã. Phải rồi, gã sẽ chi cho thằng Mặt Lệch Lipstock một vài ngàn. Chứ sao, không có thằng chỉ điểm ấy thì làm sao gã biết hai mẹ con mụ Ellen sẽ du lịch sang đây hả…
Đúng lúc gã đang phơi phới tận mây xanh thì có tiếng gõ cửa. Althuk nhanh như cắt thọc tay vào bụng mân mê khẩu súng ngắn. Giọng nói bên ngoài cất lên:
- Nhân viên cửa hàng dịch vụ mang đồ ăn thức uống đến đây.
Té ra là thế. Althuk cười ha hả, hồi nãy gã gọi điện yêu cầu cửa hàng cung cấp bia rượu và thực phẩm theo thực đơn của Manzona, vậy mà suýt nữa quên bẵng. Nếu không đợi để gọi điện lại cho Ewald thì gã đã đi rồi. Chết thế.
Các thứ Vilvio Manzona yêu cầu đều có đủ, xếp cẩn thận trong một cái giỏ mây.
Mở hé cửa nhận hàng, trả tiền rồi Al thuk gọi cho Ewald. Gã kia thưa máy liền.
- Tao, Althuk đây. Có thông báo mới cho mày nè. Sáng mai trước chín giờ, từ biệt thự Wertheym. Chũng sẽ đi bằng chiếc Rolls Royce. Nhiệm vụ của mày làm gì thì mày tự biết rồi đó. Mày phải luộc con mồi bằng mọi giá Ewald ạ. Tuyệt đối không để sổng nữa.
Ewald thiếu điều nhảy cẫng lên:
- Tại sao lại để sổng nửa triệu đồng chớ?
- Mày nói nghe ngon lắm, nhưng đừng mơ màng như lần trước nghe. Cần thiết thì bạo lực.
- Bạo lực hả? Bạo lực lúc nào cũng cần thiết, người anh em ạ.
- Xong việc chúng ta sẽ gọi điện sang Ventilipulciano để tìm lời giải thích cho các con.
Gaby vẫn ỉu xìu:
- Vâng. Giá ba biết tụi con mong đợi biết chừng nào.
Tròn Vo bổ sung:
- Thất vọng còn tồi tệ hơn cả nhịn đói đó, thưa chú.
Thanh tra Glockner quá rành cái bụng… lép của Kloesen, ông cười thông cảm rồi quay sang trợ lí Jansen.
- Gilcher ở địa chỉ nào nhỉ?
- Cuối đường Emmelroder, kế lò mổ, thưa sếp.
- Tôi nghĩ rằng anh không nên cho xe dừng trước cửa nhà y, tên này không phải loại tội phạm xoàng đâu.
Jansen hiểu ý sếp, thắng két sau một thùng rác công cộng cao có ngọn. Ngôi nhà thứ tư tính từ chỗ xe đỗ trước đây là một cái xưởng, không có cửa sổ, mái bằng. Trên thành tường rào, gia chủ đã quét lên một hàng chữ bằng sơn trắng: GILCHER – MUA BÁN VÀ SỬA CHỮA Ô-TÔ.
Thanh tra Glockner cùng Jansen xuống xe sau khi dặn bọn trẻ:
- Các con ở lại đây!
Giọng ông cho thấy đừng dại gì mà tranh cãi với ông lúc này.
Gaby thở dài, Tròn Vo xụ mặt còn Karl thì ấm ức:
- Lí ra mình là nhân chứng thì phải được đi cùng chớ.
Tarzan không than thở. Hắn canh bóng hai người lớn vừa khuất là lẹ làng mở cửa xe bước ra ngoài… hóng gió.
Trời đất. Vừa ra khỏi xe là hắn nhìn thấy ngay một thằng cha kềnh càng như con gấu chình ình trên một chiếc xe đua, đạp từ đâu về. Gã này diện như một vận động viên với quần soóc đen, áo thể thao màu cầu vồng, mũ bảo hiểm treo trên ghi-đông xe. Bất giác Tarzan cảm thấy ngờ ngợ.
Gã “vận động viên” tấp chiếc xe đạp thể thao cạnh xe cảnh sát. Y liếc vô trong rồi lẩm bẩm:
- Tưởng bọn cớm, té ra là lũ oắt con, ha ha…
Y hất hàm về phía Tarzan:
- Bị tóm hả?
- Ông nói gì?
- Chắc là lại xoáy pha đèn ô-tô rồi bị cớm tóm cổ chứ gì?
- Không.
- Bọn cớm đâu cả rồi?
Tarzan nháy mắt với Karl. Ngay lập tức hắn nhận được tín hiệu xác nhận: “Đúng gã rồi!”. Thế là rõ. Josef Gilcher có chạy đằng trời. Tarzan lập tức tính cách hành động. Bên tai hắn, giọng Gilcher đã có vẻ cáu kỉnh:
- Này nhóc, bộ mày câm hả? Tao hỏi tụi cớm đi đâu cả rồi?
Gaby thản nhiên:
- Họ ra bãi ăn cỏ làm cho đàn bò cũng phải ngạc nhiên rồi.
- Rõ một lũ mất dạy. Cả mày nữa đó, bé em ạ.
Gilcher chửi rồi phóng xe về xưởng. Gã đâu biết đang bị một thằng “mất dạy” bám theo bén gót.
Thì Tarzan chớ ai. Hắn bám theo gã, tính báo ngay cho ông thanh tra khỏi bị bất ngờ.
Lúc Gilcher đạp xe đến thì thanh tra Glockner đang hé mắt dòm qua khe cửa ga-ra. Tên đầu gấu quát như sấm:
- Ê, làm gì đó hả?
Ông Glockner xoay người lại khiến gã bàng hoàng. Mẹ kiếp, trùm cớm Glockner, kẻ khắc tinh từng đưa gã vào tù dạo trước. Gã văng tục qua kẽ răng: “Cứt thật!”. Tarzan đã nhận ra vẻ lúng túng của Gilcher nên áp sát ngay để đề phòng, miệng nói to:
- Ông ta đấy, thưa chú.
Khỏi phải nói, thanh tra Glockner và điều tra viên Jansen cũng nhảy tới ngay trước mặt Gilcher. Ông thanh tra gằn giọng:
- Chào ông bạn Gilcher. Tôi đã thấy bốn chiếc lốp thủng ông vất đằng kia. Có phải đó là hậu quả của vụ gây gổ tại nhà gửi xe đường Glumzel hôm thứ bảy không, thưa ông?
Gilcher nghiến răng kèn kẹt:
- Thế thì sao nào?
- Thế thì ông đã phạm một tội ác nghiêm trọng, Gilcher ạ. Chúng tôi được biết xe ông đụng móp cửa xe ông Therne tại nhà gửi xe, và để trả thù cho bốn bánh xe bị xẹp, ông đã cố tình nới lỏng một bánh xe của ông Therne gây ra một tai nạn khủng khiếp.
- Này ông cớm, tôi không có thì giờ nghe chuyện tào lao đâu.
Ông Glockner lạnh như băng:
- Chưa hết. Hiện thời trong ga-ra của ông có tới bốn chiếc xe hơi ăn cắp. Chắc ông biết rõ nguồn gốc của chúng chứ?
Tên anh chị thứ dữ gườm gườm:
- Toàn xe người ta đem đến sửa đấy.
- Đây là những chiếc xe được trình báo đã mất cắp. Việc xác minh đâu có gì khó khăn chớ.
Gilcher im lặng vài giây rồi bỗng hạ giọng:
- Thằng cha chọc thủng lốp xe tôi liệu có qua được không vậy?
- Đáng tiếc rằng Therne lại không phải là người chọc thủng lốp xe ông!
*
Tại văn phòng thanh tra Glockner, Gaby ngồi thở dài:
- Vậy là có nguy cơ lại dây với bọn tội phạm này suốt mấy ngày nghỉ lễ Phục Sinh.
Tarzan an ủi:
- Dù sao chúng ta cũng giúp ba bạn được một việc quan trọng. Gaby thấy không, gã Gilcher đã bị hốt ngon ơ.
Gaby cay cú:
- Nhưng, được đi Italia vẫn khoái hơn, đúng không nào.
Đúng mười một giờ thiếu mười lăm, thanh tra Glockner trở về phòng. Ông chắt lưỡi:
- Các con có ai biết số phôn của cô Ellen ở Ventilipulciano không? Chú cần phải báo ngay cho cô ấy biết về tình trạng của Therne.
Tarzan đưa mảnh giấy ghi số điện thoại mà sáng nay cô hầu Katrin vừa mới chép. Tứ quái hồi hộp đến nín thở lúc bố già nhấc phôn.
- Chào chị Ellen Wertheym!
Đám trẻ thở phào. Ít ra thì ở bên kia đầu dây, người mà chúng chờ đợi cũng đã lên tiếng. Giọng ông Glockner vội vã:
- Vâng, tôi là Glockner, ba của Gaby đây… Ồ không, tôi gọi cho chị từ Tổng nha cảnh sát chớ không phải trên đất Italia… Trước hết, có việc liên quan tới Baldur Therne đây chị. Ông ấy gặp tai nạn…
Sau đó là một màn tường thuật vắn tắt. Rồi ông Glockner nói tiếp:
- Ông ấy đang nằm ở bịnh viện Peter và Paul. Vâng… hai cái va-li đã được giao lại nhà nạn nhân… Chiếc va-li kim loại khóa bằng mã số còn nguyên vẹn… Đội cứu nạn của cảnh sát đã có mặt tức khắc tại hiện trường… Tôi báo vậy để chị chủ động thu xếp kì nghỉ. Và nếu cần đến những đồ đoàn trong mấy cái va-li ấy thì chị nên tính cách gửi sang.
Ông ngưng lại nhìn Tứ quái rồi hắng giọng:
- Vâng… cuối cùng là chuyện mấy đứa nhỏ. Chúng đang ngồi cạnh tôi đây. Nghe ông Therne nói chuyến đi chơi sẽ bị hoãn lại nên tụi nhỏ khá thất vọng. Chị có cần trao đổi gì với chúng không?
Đến lượt Ellen trả lời. Coi, những nếp nhăn trên vầng trán ông Glockner bắt đầu dãn ra. Ông cười thành tiếng:
- Thế hả? Tôi sẽ báo tin vui cho lũ trẻ. Cụ thể là bao giờ? Vâng, tôi gửi lời chào của lũ trẻ đến chị. Chúc chị những ngày nghỉ tốt lành. Tạm biệt.
Thanh tra Glockner cúp máy. Gaby như chồm lên:
- Cô Ellen nói sao hở ba?
- Tin tức tốt lành đây. Cô ấy nói rằng lời mời vẫn có giá trị nguyên vẹn. Và cô ấy hứa sẽ thu xếp cho bốn đứa qua bên đó càng sớm càng tốt. Đang tính tiếp.
Tarzan lẩm bẩm:
- 750 km. Giá mà là 7,5 km thì khỏi phải tính gì.
Ông Glockner nói tiếp:
- Cô Ellen nói cô chú ấy tính nát óc nhưng chưa tìm ra giải pháp nào. Tối nay hoặc sáng mai cô ấy sẽ phôn cho chú Max, và ông chủ hãng WERTHEYM có thể sẽ đổi đường bay để về qua đây đón các con. Hình như hãng WERTHEYM cũng đang rất cần một số tài liệu gì đó thì phải.
Tarzan vẫn băn khoăn:
- Cháu có cảm giác rằng ở đây vẫn có một điều gì đó uẩn khúc.
- Đúng thế. Qua trao đổi điện thoại, chú thấy cô Ellen mất hẳn vẻ tự tin thường ngày. Lúng túng như đang bị thúc bách gì đó. Cũng có thể là việc kinh doanh trục trặc chăng?
Tròn Vo tỏ ra là một tay bói toàn nhà nghề. Nó chép miệng:
- Theo cháu thì nỗi lo sợ đó chỉ thuần túy vì vấn đề kinh doanh thôi. Có thể hãng Wertheym sắp sập tiệm chăng? Thời buổi này bà con thường chuộng đồ tươi sống hơn là đồ hộp, trừ… sô-cô-la. Cháu nói vậy có lí không hả chú?
Karl cười:
- Lí sự ruồi bu. Hãng đồ hộp người ta đang ăn nên làm ra như vậy mà mày trù ẻo hoài.
*
Băng Tứ quái ở trong nước bấn xúc xích một thì ở Italia, Ellen hỗn loạn gấp mười. Bà thật sự cchoáng váng sau cuộc nói chuyện với thanh tra Glockner. Thế là những chiếc va-li đã quay về nước Đức bởi tai họa đột ngột đến với trưởng phòng Therne.
“Mình đã làm đúng hay sai đây?” – Ellen tự giày vò mình. Cơ hội không dễ gì có để tiết lộ tội ác của bọn tống tiền với thanh tra Glockner đã trôi qua, bây giờ Ellen chỉ cảm thấy nghẹt thở. Bà mở toang cửa sổ để kiếm chút dưỡng khí rồi như một con lật đật quay lại máy điện thoại. Đúng thế, chỉ có thể tìm sự thăng bằng nơi Max. Chắc chắn chống bà sẽ đủ bình tĩnh để giải quyết tình huống khủng khiếp này.
Bà quay số khách sạn nơi Max đang cư ngụ:
- Alô, khách sạn Okura đó phải không ạ? Tôi xin được nói chuyện với ông Wertheym.
- Ông ấy đã rời khách sạn cách đây mười phút để ra sân bay. Tôi cho bà số máy của trung tâm nhắn tin Tokyo nhé.
Ellen hồi hộp ghi số máy. Bà quay số ba lần mới nghe được giọng một phụ nữ nói tiếng Anh trả lời ở đầu dây bên kia.
- Làm ơn nhắn cho ông Max Wertheym người Đức rằng: ông Wertheym gọi điện về Ventilipulciano ngay. Rất quan trọng và rất gấp!
27 phút sau đối với bà Ellen dài khủng khiếp. Rồi chuông điện thoại réo vang giữa lúc bà gần như kiệt sức vì thất vọng. Giọng Max cất lên trầm ấm, nghe như ông đang nói ở ngay bên cạnh bà:
- Em yêu…
Ellen lập tức thông báo cho chồng về những gì thanh tra Glockner vừa cung cấp. Max sững sờ:
- Họ không nói gì về năm triệu mark trong va-li ư?
- Cảnh sát đã đem trả về nhà Therne trong chiếc va-li kim loại còn khóa nguyên.
- Em không nói gì với họ về vụ bắt cóc Flori đấy chứ?
- Em không nói một lời.
- Tốt lắm. Anh sẽ đổi đường bay một lần nữa. Một giờ tới sẽ có máy bay Tokyo – Hongkong – Bombay rồi về Đức. Tinh mơ anh sẽ có mặt ở nhà. Anh sẽ chở mọi thứ bằng chiếc Rolls Royce và sẽ đưa cả tụi nhỏ bạn Flori đi cùng.
- Lạy Chúa, làm sao anh còn đủ sức khỏe và sự sáng suốt để cầm lái. Em sợ…
- Bình tĩnh đi em, anh sẽ ngủ li bì trên máy bay để lấy sức.
- Anh có định nói với bọn trẻ về Flori không?
- Tất nhiên là không rồi. Tụi nó rất gắn bó với thanh tra Glockner. Ông ấy sẽ được chúng báo cho biết ngay.
- Vậy em sẽ báo cho bọn trẻ biết qua ông Glockner ngay đây. Chín giờ sáng tụi nó sẽ tề tựu ở nhà mình.
*
Băng Tứ quái được thanh tra Glockner và trợ lí Jansen dẫn đi tham qua phòng xét nghiệm dấu vết tội phạm. Hàng trăm các thiết bị tối tân cùng với vô số thuật ngữ chuyên môn mới lạ làm chúng hoa cả mắt.
Jansen hào hứng:
- Mấy nhóc thấy thiết bị hiện hình vân tay chưa? Dù vân tay có mờ đến mức nào thì tia sáng lade cũng làm cho nó nổi rõ. Như trong trường hợp này thì ở chiếc Mercedes của Therne hiện lên dày đặc vân tay của gã Đầu Múp Gilcher khi hắn mó vào tháo lỏng ốc xe.
Xem xong cả bọn quay lại phòng ông Glockner.
Ông thanh tra đón chúng bằng nụ cười hoan hỉ:
- Các con hãy về nhà chuẩn bị đồ đạc thì vừa đó.
- Sao ạ?
- Chín giờ sáng mai chú Max sẽ đón các con tại nhà chú ấy.
- Chúa ơi, chín giờ sáng!
- Đúng vậy, Gaby ạ. Còn điều này nữa. Ta đã kiểm tra lại chủ nhân của chiếc xe Ford màu xám mà Tarzan nghi vấn. Gã Mặt Thô đó tên là Ewald Krieger Mattmaus, một đối tượng hình sự đã có tiền án.
Tarzan lo ngại:
- Liệu gã có dám đột nhập vào nhà ông Wertheym nữa không nhỉ?
Karl lắc đầu:
- Dù sao gã cũng sẽ phải chờn. Gã biết mày đã ghi số xe của gã rồi.
Ông Glockner băn khoăn:
- Không hiểu gã có quan hệ gì với Therne? Cũng có thể ông trưởng phòng ấy không biết gã là tội phạm chăng? Thôi được, chú sẽ cho người bám đối tượng này xem sao.
*
Ewald Krieger Mattmaus nhìn muốn rách mắt mà vẫn chưa thấy chiếc Mercedes đỏ sọc trắng nào chạy qua. Gã chửi thề luôn mồm. Mẹ kiếp, thằng ấy chết rấp ở đâu rồi không biết.
Chương trình radio “Âm nhạc và tin tức” đang phát đi một bản nhạc giao hưởng. Bản nhạc vừa chấm dứt, giọng người phát thanh viên bỗng dồn dập:
“Một tai nạn ô-tô vừa xảy ra trên khúc đường Wurmelsee. Đội cứu nạn trực thăng đã có mặt tại hiện trường kịp thời nên giao thông xa lộ không bị ùn tắc…”
Ewald ú ớ. Tai nạn ô-tô trên khúc đường Wurmelsee sao? Chó chết thiệt. Biết đâu lại rơi đúng vào lão Therne. Và vì đi đường tắt nên gã đâu biết được. Ewald lập tức quay đầu xe phi về thành phố. Dọc đường, gã nhìn thấy một trạm điện thoại công cộng. Vừa tấp vào, gã đã mở cuốn danh bạ ra ngay. Đây rồi, công an quận Wurmelsee. Gã kẹp ống nghe vào giữa cằm và vai, một tay giữ trang giấy, tay còn lại ấn phím số. Chuông vừa reo là có người nhấc máy liền:
- Công an quận đây.
- Xin chào, tôi tên là Grabmuller. Vừa rồi tôi nghe đài thông báo có vụ tai nạn ô-tô. Có phải bạn tôi là Baldur Therne bị nạn không ạ?
- Đúng vậy. Nạn nhân hiện nằm trong phòng cấp cứu bịnh viện Peter và Paul.
Ewald buông máy. Cấp cứu đồng nghĩa với sắp… tiêu tùng. Mẹ kiếp, mình thử thăm dò cái tên “Baldur Therne” chơi thôi, ai dè bọn cớm xác nhận liền. Vậy thì còn làm ăn cái chó gì nữa. Quỷ tha ma bắt mày đi, Therne ạ. Làm tao khổ sở lùng sục mấy tiếng đồng hồ. Toàn bộ số tiền giờ nằm trong tay bọn cớm rồi còn gì…
Ewald gừ gừ trong cổ họng:
- Phải hội ý với thằng Althuk thôi.
Tên sát thủ không một chút do dự quay số sang Italia. Coi, bên kia đầu dây đầu phải giọng Đức mà là một giọng Italia đặc sệt:
- Tìm ai?
- Althuk!
- Martin Althuk hả? Đợi một chút.
- Đợi thì đợi.
Nửa phút sau, giọng thân chủ của gã rền lên:
- Martin đây!
- Tao đây, Martin. Trục trặc rồi. Thằng Therne bị tai nạn.
Ewald bắt đầu tâm sự não nề. Tiếng Althuk vo vo:
- Mày không mất chỗ tiền công nửa triệu đâu. Tao sẽ gọi điện cho mụ Ellen. Mụ phải lo tiền chuộc. Mình nắm đằng cán mà. Yên tâm đi. Hãy về nhà đợi thông báo tiếp nghe.
Ewald ậm ừ dập máy.
Phải, gã sẽ có cách để số tiền không tuột khỏi tay.
*
Tứ quái rời Tổng nha cảnh sát bằng những bước đi lâng lâng. Hạnh phúc nhiều khi đến thật đơn giản. Bọn trẻ nhanh chóng quên đi nỗi thất vọng đè nặng suốt mấy ngày qua. Một chuyến du ngoạn xuyên ba quốc gia thật sự đang đến gần rồi.
Tuy vậy, Tarzan - kẻ lúc nào cũng lo xa - vẫn chưa hết băn khoăn:
- Mình thấy ớn cái thằng cha Mặt Thô đó quá. Cho dù Jansen qua lại theo dõi, nhưng Katrin chỉ có một thân một mình trong cái biệt thự giàu có đó.
- Nếu vậy thì tụi mình ghé ngang nhà Wertheym dặn chị ấy cảnh giác vậy.
Gaby nói xong là phóng vụt lên trước liền.
Lúc bốn đứa tới nơi cũng là lúc Katrin vừa làm xong nghĩa vụ của cô tớ gái: dọn dẹp nhà cửa, tưới hoa. Giờ đây cô đang nằm thư nhàn phơi nắng trong bộ bikini, có cốc nước táo ép bên cạnh.
Nghe Tứ quái thông báo, Katrin có vẻ hơi giật mình:
- Vậy bao giờ thì ông chủ về đến đây?
Karl Máy Tính đáp liền:
- Theo tôi tính thì khoảng bốn giờ sáng mai là chuyến bay Tokyo – Hongkong – Bombay - Đức sẽ hạ cánh.
Katrin há hốc miệng:
- Ông chủ về nhà lúc bốn giờ sáng à? Lạy Chúa, lúc đó có lẽ Luciano vẫn còn ngáy như sấm.
Tarzan trợn tròn mắt:
- Sao? Anh ta ngủ ở đây à?
Katrin gật đầu:
- Không có gì đâu Tarzan. Vì tôi sợ quá nên phải bảo anh ấy tan ca đêm thì đến đây, ngủ ở phòng khách để canh trộm giúp tôi.
Gaby cười:
- Tụi em không can thiệp. Nhưng tốt nhất chị bảo anh ấy từ tối mai hãy đến.
- Vậy tức là tôi lại phải qua thêm một đêm sợ tới mức không dám ngủ.
Tarzan trấn an Katrin:
- Khỏi lo đi. Gã Mặt Thô đã được cảnh sát trông nom rồi.
*
Ventilipulciano vào buổi trưa trời nắng gắt. Đường phố không một bóng người. Althuk chỉ thèm ngả lưng ra đánh một giấc trong căn phòng có gắn máy lạnh nhưng tiếng gọi thiêng liêng của tình… chiến hữu đã khiến gã nhổm dậy. Gã phải đi vì Vilvio Manzona đang đợi gã đem đồ ăn về.
Trước khi đi, gã nhấc máy gọi lại cho bà Ellen.
- Con trai bà đang cần vài thứ đấy!
- Dạ, những thứ gì cơ ạ?
- Một cái áo phông sạch. Cái áo nó đang mặc mồ hôi ra ướt đẫm.
- Ồ, tôi đã để sẵn quần áo cho cháu đây. Ông làm ơn đến lấy.
- Ha ha, cạnh đống quần áo là bọn cớm hả?
- Trời ơi, tôi đã thề với các ông là cảnh sát không hề biết gì về chuyện này mà.
- Khỏi nhiều lời. Bà biết bụi hoa dại ngay đầu lối rẽ vào nhà bà chớ. Quăng ở đó. Lúc nào tiện thì tôi sẽ lấy. Thế còn vụ tiền ra sao rồi?
- Ấy đấy, tôi cũng đang định nói với ông. Có chút trục trặc.
Althuk quát:
- Sao hả?
- Therne chẳng may bị tai nạn giao thông rất trầm trọng, hiện đang cấp cứu tại bịnh viện.
- Vậy còn tiền thì sao? Hãy nghĩ đến tính mạng đứa con trai duy nhất của bà.
- Xin các ông. Rồi đây sẽ vào đó. Chồng tôi đã bay từ Tokyo về Đức, đích thân ông ấy sẽ mang tiền sang.
- Bao giờ?
- Sáng mai Max sẽ khởi hành.
- Bằng ô-tô à?
- Vâng, bằng xe Rolls Royce.
- Nghĩa là tối mai chồng bà sẽ sang tới đây?
- Vâng. Chắc chắn. Ông cứ gọi điện lại. Có tiền là chúng tôi sẽ giao ngay.
- Được rồi.
Althuk buông máy hí hửng. Phải báo ngay cho Ewald để thực hiện phi vụ trên đất Đức. Trời hỡi, cứ nghĩ đến viễn cảnh ôm trong tay bốn triệu rưỡi mark là Althuk đã thấy nở gan nở ruột. Còn Manzona ư? Dễ ợt, phỗng tay trên chiến lợi phẩm xong là phôn cho cảnh sát đến hốt nó liền. Tội bắt con tin chuộc mạng ở tù rục xương, trong khi đó thì ta đã cao chạy xa bay qua một hòn đảo xa lạ bù khú, ha ha ha…
Althuk đi qua đi lại như phát rồ. Bao ý nghĩ tà đạo quần thảo trong đầu gã. Phải rồi, gã sẽ chi cho thằng Mặt Lệch Lipstock một vài ngàn. Chứ sao, không có thằng chỉ điểm ấy thì làm sao gã biết hai mẹ con mụ Ellen sẽ du lịch sang đây hả…
Đúng lúc gã đang phơi phới tận mây xanh thì có tiếng gõ cửa. Althuk nhanh như cắt thọc tay vào bụng mân mê khẩu súng ngắn. Giọng nói bên ngoài cất lên:
- Nhân viên cửa hàng dịch vụ mang đồ ăn thức uống đến đây.
Té ra là thế. Althuk cười ha hả, hồi nãy gã gọi điện yêu cầu cửa hàng cung cấp bia rượu và thực phẩm theo thực đơn của Manzona, vậy mà suýt nữa quên bẵng. Nếu không đợi để gọi điện lại cho Ewald thì gã đã đi rồi. Chết thế.
Các thứ Vilvio Manzona yêu cầu đều có đủ, xếp cẩn thận trong một cái giỏ mây.
Mở hé cửa nhận hàng, trả tiền rồi Al thuk gọi cho Ewald. Gã kia thưa máy liền.
- Tao, Althuk đây. Có thông báo mới cho mày nè. Sáng mai trước chín giờ, từ biệt thự Wertheym. Chũng sẽ đi bằng chiếc Rolls Royce. Nhiệm vụ của mày làm gì thì mày tự biết rồi đó. Mày phải luộc con mồi bằng mọi giá Ewald ạ. Tuyệt đối không để sổng nữa.
Ewald thiếu điều nhảy cẫng lên:
- Tại sao lại để sổng nửa triệu đồng chớ?
- Mày nói nghe ngon lắm, nhưng đừng mơ màng như lần trước nghe. Cần thiết thì bạo lực.
- Bạo lực hả? Bạo lực lúc nào cũng cần thiết, người anh em ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất