Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 51 Chương 3: CARINA ĐÃ THẤY GÌ?

Trước Sau
Bettina Lechner được ông giám đốc Zahlske cho về nhà nghỉ sớm vì e rằng chị không còn bình tĩnh làm công việc kiếm tiền. Có điều ra khỏi nhà băng, đáng lẽ ghé nhà thì chị lại rẽ đường khác đến một khu phố xấu xí. Chị giương dù che mưa đi lầm lũi khoảng hai mươi phút thì đến chốn mình cần tìm. Đó là một ngôi nhà tồi tàn, mặt tiền lở lói, cửa ra vào hỏng ổ khoá.

Bettina lên bậc tam cấp, lên cầu thang, theo hành lang đi vào một căn hộ và bấm chuông.

Một tiếng nói từ bên trong vọng ra đùa cợt:

- Tôi không có nhà.

- Mở cửa.

- Ai thế? Có phải chị không, Bettina?

Sascha Lechner ra mở cửa. Gã cỡ 20 tuổi, đẹp trai, trên môi luôn gắn nụ cười thường trực. Nhưng giấu sau nụ cười ấy là sự phấp phỏng bẩm sinh.

Bettina vung tay giáng cho cậu em trai cái tát mạnh nhất mà gã từng nhận trong đời.

- Thôi được, thôi được! Chị vào nhà đi.

Gã xoa xoa má, lùi sang một bên.

Căn hộ chỉ có một phòng, kèm theo buồng vệ sinh và một góc bếp. Bettina buông người xuống một chiếc ghế bành, nghẹn ngào.

- Vì Chúa, xin chị đừng khóc nữa. Nếu chị cứ nấc mãi như vậy, tôi sẽ lăn ra đất và cắn thảm cho coi.

Bettina nức nở:

- Đồ mất dạy! Thằng khốn kiếp! Bây giờ mày là tội phạm mất rồi!

Sascha lúng búng:

- Kìa chị Bettina, chị đừng mắng nhiếc tôi như vậy. Tuổi trẻ cũng được quyền dại dột chớ.

- Mày tin chắc chị sẽ không tố cáo mày. Thế là mày biến chị thành kẻ tòng phạm. Mày có điên không đấy? Sao mày rồ dại thế. Mày tự dấn thân vào tù đó, em ơi.

- Đừng làm rùm beng cho con nít nó cười, chị của tôi ạ. Tôi chỉ cướp có 22.000 mark trong khi nhà băng chị đầy tiền. Đó, cái đống bạc tôi quăng trên bàn ấy. Chị thấy chưa, chưa đủ cho tôi trả hết nợ đâu.

Bettina nghẹn ngào lặp lại:

- Mày đã biến chị thành tòng phạm của mày.

- Ừ … ừm, tôi chĩa súng vào chị chứ nào phải chị tự dâng cho tôi đâu mà thiên hạ nỡ nghĩ bậy bạ. Ngay từ đầu tôi đã biết là chị nhận ra tôi. Do cái bộ đồ thể thao này, đúng không? Thì cũng chính chị tặng nó cho tôi nhân Lễ Giáng Sinh đấy. Chị cũng quá biết là cả đời tôi chưa dám hành hung ai. Khẩu súng không có đạn đâu chị.

- Nhưng … em phải hiểu là trước pháp luật em đã trở thành một tên cướp nhà băng có vũ khí.

Gã ngồi xuông trước mặt chị mình, cầm lấy hai bàn tay chị:

- Em đã bị xô đến đường cùng. Chúng sẽ giết em, Bettina ạ.

- Ai giết?

- Đám bạc … – Gã ngắc lại.

- Đám cờ bạc chớ gì. Bọn lưu manh, ma cô, đầu gấu, anh chị trong thế giới cờ bạc hả? Trời ơi, cờ bạc là bác thằng bần, em không biết sao? Chỉ vì mê cờ bạc mà bây giờ em đi ăn cướp thành tội phạm.

- Em hứa sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.

- Mày nợ chúng bao nhiêu?

- Dạ … 25.000 mark … số em xui …

- Không thể nào hiểu nổi.

- Bettina, em chỉ còn nước liều thôi. Em trót nợ rồi.

- Lẽ ra em phải nói với chị, chị có thể giúp em. Ngay bây giờ chị cũng có thể sửa chữa việc này.

Sascha ngạc nhiên hỏi :

- Chị không định tố giác em sao?

Bettina lắc đầu:

- Không. Chị sẽ đem mảnh đất của chị đi vay thế chấp. Trong vài ngày, chị sẽ lo đủ số tiền để em trả nợ.

Bettina được thừa hưởng của cha mẹ một mảnh đất nhỏ bỏ không ở rìa thành phố, trị giá khoảng 200.000 mark. Cha mẹ hai chị em đã mất trong một tai nạn máy bay.

Cả Sascha cũng có phần thừa kế. Nhưng chưa đến 19 tuổi, gã đã tiêu tán tất cả tài sản của mình.

Bettina xì mũi:

- Tại sao em không hỏi chị?

- Vì, dạ … em biết chị … ghét cờ bạc như thế nào.

- Đúng vậy. Nhưng chị sẽ không bỏ rơi em. Xét cho cùng, cậu là em tôi. Chúng ta còn có ai ngoài nhau đâu. Sascha, chị thật không hiểu em.

Sascha xấu hổ, nụ cười nhợt đi. Gã cúi đầu im lặng.

- Thế này nhé, chị sẽ lo đủ 25.000 mark, đưa em 3.000 mark trả nốt số nợ. Còn 22.000 mark, em phải gói lại và gửi trả cho nhà băng kèm theo một lá thư đánh máy nặc danh. Em phải viết trong thư rằng em rất hối hận và xin hoàn lại số tiền phi nghĩa.

Sascha ngơ ngác:

- Hoàn lại sao? Có cần thiết không, trong khi nhà băng có vô số tiền?

Bettina nắm vai em:

- Sascha! Em vẫn không hiểu gì cả. Vấn đề ở đây là tội phạm và lương thiện. Ngày hôm nay em đã trở thành một tên tội phạm. Hãy cố rũ bỏ tội lỗi xấu xa đó.

- Thôi được, tuỳ chị.

- Em nợ ai 25.000 mark?

- Nợ hai thằng tàn bạo nhất trong những con bạc. Một thằng tên Ali, một thằng tên Hasan.

- Cái tên không giống người Đức chút nào hết.

- Tụi nó là dân Iran lưu vong. Hai thằng là thành viên của một băng du đãng Đức. Có điều bọn Đức không dính dáng đến cờ bạc mà làm những phi vụ lớn hơn. Không biết chúng làm những trò gì, chỉ biết cả đám còn rất trẻ. Nhiều thằng ít tuổi hơn em nữa.

Bettina đứng dậy:

- Ngày mai chị sẽ thế đất để mượn tiền ông giám đốc Zahlske.

- Còn vụ điều tra của cảnh sát thế nào rồi chị?

- Cậu thiếu niên cao lớn tóc quăn đen tả về em rất chính xác. Cụ thể là cặp mắt màu xanh lục. Ôi, Sascha, lúc cậu ấy nói đến đó, chị chỉ muốn bịt mắt mình lại không dám mở ra.

- Thiếu gì người mắt màu xanh lục.

- Sascha, hãy nhớ những gì em vừa hứa với chị!

Bettina đã chào thằng em bằng một cái tát. Và để tạm biệt, giờ đây chị ôm nó vào lòng.

*

- Chắc chắn Gaby chỉ bị thương nhẹ. Các đồng nghiệp của chú đã tới đó trước. Gaby đã gọi điện cho họ. Cố nhiên là khi cảnh sát đến, lũ quái vật đã biến mất.



Tròn Vo đếm ngón tay từ nãy, giờ mới lên tiếng:

- Vụ phá phách này là vụ thứ 11 của lũ quái vật. Dường như bọn này không thích liên hoan, hội hè chi hết.

Glockner gật đầu:

- Phía sau những chiếc mặt nạ là bọn phá phách, ưa khủng bố và bạo lực. Xét cho cùng, tội ác nào cũng là phi nghĩa. Nhưng phần lớn đều có mục đích. Ví như bọn cướp nhà băng nhằm lấy tiền. Còn bọn này, chúng chẳng lấy gì hết, dường như phá phách chỉ để thoả mãn sự phá phách mà thôi.

Tarzan phẫn nộ:

- Một lũ điên.

Tròn Vo muốn biết:

- Có đúng là vụ thứ 11 không ạ? Hay cháu nhầm?

- Đúng, vụ thứ 11. Kỳ lạ thật. Trước khi các cháu phôn đến, chú cũng đang nát óc với vụ đầu độc nguồn nước thứ 11. Đây là vấn đề đang khiến cảnh sát đau đầu nhất hiện nay.

Tarzan nói:

- Cháu có đọc lướt qua trên báo về những vụ đầu độc đó.

- Ừ, thủ phạm hình như đơn thương độc mã. Kể ra y còn điên hơn cả lũ quái vật nữa kia. Mỗi lần ra tay đầu độc nguồn nước sạch, y đều gọi điện đến báo với cảnh sát rẳng y lại đầu độc bằng một thứ hoá chất cực độc gọi tắt là TCDD. Chỉ một phần triệu gam của nó đủ gây bịnh ung thư hết thuốc chữa. Điều man rợ là thủ phạm luôn luôn cho biết trước nơi mặt đất đang bị thấm TCDD. Thế là mọi phương tiện chuyên môn, kỹ thuật được huy động đến để ngăn chặn tai hoạ. Người ta phải đào đất để chuyển đi mà biết chuyển đi đâu? Rõ ràng tên khùng này đã làm cho thành phố thiệt hại tới hàng triệu mark.

Tarzan nói:

- Chỉ có một gã điên bẩm sinh mới căm thù nhân loại đến thế.

- Cũng có thể y là một thứ bệnh hoạn tâm hồn. Tuy vậy vẫn cực kỳ láu cá. Cho đến giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được y. Mọi phát giác của quần chúng đều chẳng dẫn tới kết quả nào.

Tất cả im lặng giây lát.

Tarzan nghĩ đến Gaby và thầm mong cô bé chỉ bị thương nhẹ.

Xe cảnh sát rẽ vào phố Ottilien. Sắp tới trường nữ sinh trung học. Bỗng Tròn Vo la toáng:

- Chu cha, chết rồi!

- Sao hả mày?

- Tao quên không nộp ngân hàng 665 mark và 90 xu rồi.

- Trời, vậy mà cũng la toáng. Hãy giữ tiền cho chắc.

Xe đi vào cổng trường. Tarzan nhẹ hẳn người khi thấy Công Chúa giữa đám đông nhốn nháo.

Tay trái của cô bé bị bó bột tới nửa ống tay. Gaby ôm choàng lấy cổ bố:

- Không đến nỗi tệ đâu ba ạ, con chỉ bị rạn xương cổ tay.

Tarzan quàng vai cô bé:

- Rạn xương? Thế mà còn bảo không đến nỗi … Đứa nào đã gây ra thế?

Gaby mỉm cười trông thật thương:

- Con quỷ hút máu Frankenstein. Dưới lốt mặt nạ quỷ, gã đã liệng mình vào tường. Ái chà, những ngày tới mình sẽ chải đầu lâu hơn, và khi tắm dưới vòi sen, phải dang tay ra tránh nước.

Tròn Vo hỏi thăm:

- Bạn phải bó bột bao lâu hả?

- Bác sĩ nói khoảng 5 tuần.

- Nếu vậy trong thời gian đó chớ có tắm.

- Đồng ý. Với điều kiện bạn nghỉ ăn sôcôla 5 tuần lễ.

Tròn Vo nhăn mặt:

- Thôi, mình cho phép bạn tắm búa xua vậy.

Tarzan quay sang Karl:

- Mày có sao không hả quân sư?

- Ờ, bị một cú đo ván. Cũng chính cái thằng làm Gaby bị thương xông vào tao. Nó đá vào bụng tao. Đến giờ vẫn còn đau.

Sau khi kể lại đầu đuôi cuộc liên hoan bất hạnh, Gaby nói:

- Cổng trường đóng kín mít, phải bấm chuông mới có người mở. Rõ ràng lũ quái vật đã lẻn vô sân trường từ trước.

Karl nói:

- Điều đó cũng dễ hiểu thôi: khi vào, chúng y hệt những thanh thiếu niên bình thường, lúc tấn công chúng mới đeo mặt nạ ròi bắt đầu phá phách cuộc liên hoan.

Tarzan bảo Gaby:

- Tiếc là ba bạn không được phân công điều tra vụ này. Một ông thanh tra khác thì… Có lẽ chúng ta phải chơi theo cách… TKKG vậy. Nếu lần sau bọn quái vật xuất hiện, tụi mình sẽ có mặt, và… chẻ nhỏ chúng ra.

Gaby hỏi:

- Bốn đứa mình ư? Mỏng mảnh như mình thì chẳng thích thú gì chuyện chẻ củi ấy.

Karl lưu ý:

- Lũ quái vật có từ 12 đến 14 đứa to như bò mộng.

- Vậy các bạn sẽ ngồi ghế khán giả. Công việc “dọn dẹp” cứ để tôi và lũ bạn ở câu lạc bộ võ thuật đảm nhiệm. Đảm bảo mỗi võ sĩ dư sức hạ hai đứa.

Karl trầm ngâm:

- Hy vọng không có nhiều cuộc liên hoan xảy ra một lượt. Nếu không sẽ chẳng biết phải xung trận ở nơi nào.

- Bọn tôi sẽ có mặt ở nơi nào hấp dẫn lũ quái vật nhất.

Glockner vẫy Tứ quái lại gần:

- Ba đi đây. Còn con thì sao, Gaby?

- Dạ. Con có thể đạp xe dưới sự hộ tống của các bạn được ạ.

Ba quái nam gật sái cổ.

Tròn Vo rút một phong sôcôla ra khỏi túi áo khiến ba tờ bạc 50 mark bay theo xuống đất.

- Thôi chết!

Chưa bao giờ thằng mập cúi xuống nhanh như vậy.

Tarzan nhắc:

- Wili, mày có túi áo có khoá kéo kia mà, hãy để tiền riêng vào túi đó. Hoặc đưa tao giữ giùm.

- Tao không trốn tránh trách nhiệm đâu. Tao giữ tiền. Và xét cho cùng, mọi người đã tín nhiệm tao giữ chân thủ quỹ mà.

Ông thanh tra thân mật vỗ vai Tròn Vo rồi đi ra xe.



Tarzan nói:

- Bây giờ tôi muốn được nghe tả kỹ về con quái vật Frankenstein. Thêm nữa, cái gã tóc vàng đã đẩy Karl rất có thể cũng là một quái vật. Có thể sau khi gã đeo mặt nạ rồi, các bạn nhận ra gã qua áo quần trên người chăng?

Karl kêu to đến nỗi mấy nữ sinh đứng gần đó quay lại nhìn.

- Mày biết bói hay sao, đại ca? Tao đang định kể về điều tao đã nhận thấy đây.

Đúng lúc đó, một cô gái có gương mặt quen quen bước đến chào cả bọn. Gaby giới thiệu:

- Đây là Carina, bạn cùng Câu lạc bộ bơi lội với mình. Bạn ấy may mắn không bị sao cả.

Carina cười e ngại:

- Mình tính thưa chuyện với bác Glockner, ai ngờ bác ấy đã đi. Có lẽ phải thưa chuyện với ông thanh tra kia vậy.

Tarzan cười làm thân:

- Chuyện gì thế Carina?

- Tôi… biết hai trong số lũ quái vật. Biết mặt chúng và nghe được cả tên chúng nữa khi chúng nói với nhau.

Tarzan thì thào vẻ đầy bí mật:

- Vậy thì hãy cung cấp thông tin cho chúng tôi, Carina. Đừng kể cho thanh tra Plinsel. Hãy để chính tụi tôi làm. Bạn hiểu TKKG chớ?

*

Sascha Lechner nhìn bóng người chị đi xa dần. Trong chừng mực nào đó gã cũng yêu chị, nhưng gã yêu bản thân hơn. Trước đây cha mẹ gã làm hư gã. Còn sau đó - ừ thì cả Bettina cũng thường nhượng bộ cậu em thua mình đến 8 tuổi.

Gã đã hiến máu trái tim cho con quỷ cờ bạc, cảm thấy khoan khoái trong móng vuốt của nó. Thì đôi khi cũng phải chấp nhận vận rủi của nó chớ sao. Và gã cũng chưa bao giờ cháy túi đến 25.000 mark như bây giờ. Nhưng nghe nói sau cái rủi bao giờ cũng đến cái may. Sascha rất tin tưởng.

Gã tiến lại bên bàn, khoan khoái nhìn đống tiền. Hà hà, đã đến lúc có thể sử dụng chúng thoải mái. Bettina chắc chắn lo đủ cho gã 25.000 mark, đã có “vốn” trong tay sẵn thì dại gì không vật lộn với con quỷ cờ bạc một phen chứ hả. Chắc chắn lần này gã sẽ thoát được móng vuốt của con quỷ, thậm chí bẻ gẫy móng vuốt nó. Dân cờ bạc có câu “Trăm hay không bằng một hên” cơ mà.

Nửa giờ sau, Sascha rời khỏi nhà, trong mọi túi áo quần của gã sột soạt 22.000 mark vừa ăn cướp.

Gã mò tới một ổ bạc ở khu ga, nơi không có hai hung thần Ali và Hasan. Hai thằng này thường ngồi sòng ở các động khác. Chỗ lạ thì hên là cái chắc.

Nhưng chỗ lạ cũng có những hung thần lạ. Bọn tội phạm chuyên nghiệp và bọn tù cũ đặt tiền rất lớn. Trông chúng mà ghê. Gã gia nhập cuộc chơi mà cảm thấy lo ngay ngáy.

Tuy nhiên, gã vẫn ngồi vào bàn, bỏ tiền ra.

Vận đỏ bắt đầu mỉm cười với gã.

Trong vòng 1 giờ, Sascha được bạc tới 6.000 mark. Mắt gã bắt đầu hoa lên mặc kệ những đám mây đen đang giăng kín bầu trời và gió lạnh lùa trên sân ga.

*

Trước những cái nhìn tò mò của Tứ quái, cô bé Carina kể:

- Lúc chưa khiêu vũ, tôi được phân công phục vụ liên hoan tại bàn để bánh gatô sôcôla…

Tròn Vo cắt ngang cái rụp:

- Lạy Chúa, bánh gatô sôcôla đâu rồi?

Tarzan mắng thằng mập:

- Phải biết tự chủ chớ Wili!

Carina cười:

- Hết bánh rồi. Bánh ngon luôn được tiêu thụ nhanh chóng. Lúc vừa hết bánh thì hai thanh niên lực lưỡng nhào đến trước mặt tôi kêu đói. Tướng tá chúng cực kỳ bặm trợn, nhưng điều đáng chú ý là nước da màu ô liu của chúng cùng với tóc đen, mắt đen giống dân Ấn Độ vậy. Tôi bèn hỏi có phải chúng từ nước Ấn Độ không thì chúng cười sằng sặc và nói là: người Iran.

Tròn Vo gật gù:

- A ha, Iran thì phải rồi. Có thể ở xứ ấy cấm ăn bánh gatô sôcôla. Vậy nên chúng mới chén hết bánh ở đây, để đến nỗi bây giờ mình phải treo mõm.

Máy Tính nói:

- Đạo Hồi không hề cấm tín đồ thưởng thức bánh gatô.

Tarzan sốt ruột gắt:

- Quý vị có im đi không. Ở đây tụi mình đâu có bàn về nữ công gia chánh.

Carina gật đầu:

- Hai gã cô hồn đó, một đứa mặc quần jeans, áo pull trắng sọc đỏ. Thằng kia mặc áo blouson vàng. Cả hai thằng cùng đeo mặc nạ đầu lâu trong đám quái vật.

Tarzan huýt sáo qua mép trái.

- Chắc ăn chưa, Carina?

- Chắc chắn mà. Tụi nó xài tiếng Đức ậm oẹ lắm. Theo lúc chúng gọi nhau thì thằng thấp là Hasan, thằng cao là Ali.

- Ôkê. Ali và Hasan, người Iran, bập bẹ tiếng Đức. Bao nhiêu tuổi?

- Còn thanh niên thì chắc khoảng 18, 19 gì đó. Tôi đoán tuổi người nước ngoài không chính xác lắm.

- Được rồi, Carina ạ. Bạn quả là tuyệt vời. Những thông tin vừa rồi rất có ích. Chúng ta sẽ tìm xem hai thằng này có khả năng ở đâu.

Karl nói:

- Về điểm này tao có một gợi ý, Tarzan ạ. Ông bố của tao có một số sinh viên người Iran. Chúng biếng học và suốt ngày tiêu phí thời gian ở một quán cóc nào đó.

- Ráng nhớ tên cái quán coi mày.

- Sao Băng. Quán Sao Băng. Đúng rồi.

Tròn Vo nhận xét:

- Nghe cái tên có vẻ Iran tợn. Nào, hai thằng ấy được mấy miếng bánh, Carina?

- Mỗi người một miếng.

- Thế là toi mất hai miếng. Phải tay mình thì cứ để tụi nó đói bò lê bò càng ra thì thôi.

Karl khều Tarzan:

- Còn chuyện này nữa. Tao cũng đã nhận ra thằng tóc vàng đã đá tao trong đám quái vật sau đó. Áo vét xám, ống tay xắn hai nấc đến khuỷu tay, bên trong lót vải màu sáng. Dưới lần áo vét là chiếc áo phông màu tím violet có in hình một chiếc xe hơi Mỹ từ những năm 1950.

Tarzan hạ giọng:

- Các bạn, tụi mình phải đi thôi. Ai biết quán trà đó? Không ai hả. Mình sẽ tra danh bạ điện thoại để tìm vậy. Sao, đi chơi cho vui chứ, Carina. Không có bạn thì làm sao chúng tôi nhận diện được hai thằng Iran hả?

Cô bạn gái của Gaby gật đầu nhưng nét mặt không mấy hào khí.

Tarzan an ủi:

- Đừng lo Carina. Tụi tôi sẽ không để tụi Ali và Hasan trông thấy bạn đâu.

- Ừ… tôi chỉ sợ bị trả thù vì biết tôi tố giác chúng thôi.

- Chúng không biết đâu. Tụi này hành động luôn luôn kín đáo. Chúng ta không chỉ tìm Ali và Hasan, mà tất cả bọn quái vật. Và muốn đạt mục đích đó, thì bắt buộc phải bí mật theo dõi Ali và Hasan để chúng đưa chúng ta đến sào huyệt những tên khác. Khi nắm được chỗ ở của chúng, tụi này sẽ báo với cảnh sát. Nhưng sẽ không báo cho thanh tra Plinsel phụ trách vụ này đâu, mà là báo cho chú Glockner. Ta đi thôi các bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau