Quyển 51 Chương 5: CƯỚP NHÀ BĂNG ĐẦU THÚ
Món mì ống Italia ưa thích đối với khẩu vị nha sĩ Hartwig Beissinger được bà vợ Irene bưng lên. Ông ngẩng đầu lên cười với vợ thì có tiếng chuông cửa.
- Chắc có ai bị đau răng. Anh có tiếp không đây?
- Trừ phi đúng là một ca cấp cứu.
Bà Irene có mái tóc vàng, co ngưòi mảnh mai. Bà ăn uống kiêng khem rất kỹ. Irene rời phòng ăn trong lúc ông chồng tiếp tục thưởng thức tài nấu nướng của vợ.
- Khôôông!
Tiếng bà Irene hét thất thanh. Tiếng hét khủng khiếp hơn cả lần gặp một con nhện to tướng bò trên gối trong chuyến du lịch tai Singapo.
Hartwig Beissinger suýt nghẹn mì. Song ông quăng cả dao dĩa bật dậy bao ra sảnh:
- Gì thế, Irene?
Đèn trong sảnh sáng trưng.
Vừa thấy cảnh trước mắt, ông nha sĩ bủn rủn đầu gối trong thoáng chốc.
Trước mặt ông là một tên đeo mặt nạ đầu người chết phơi khô đang quắp chặt cổ Irene, hay kia huơ huơ con dao lưỡi sáng loáng.
- Chớ có làm chuyện ngu ngốc.
Bà Irene run bần bật, mặt tái ngắt. Beissinger trừng trừng nhìn sang tên thứ hai nhỏ con hơn. Tên này mặc bộ đồ Jeans cũ rích, trên đầu là chiếc mặt nạ Gorilla phát ớn.
Gã cúi gập lưng xuống, hai tay ôm lấy mồm và hàm dưới.
Viên nha sĩ chợt hiểu. Té ra tên quái vật mặt vượn này đang bị bộ răng đau hành hạ chứ không phải đến đây để cướp.
Đầu Khô cười gằn:
- Nếu các người biết điều, các người không có gì phải sợ. Đó. Thằng Khỉ Đột chiến hữu của tôi bị tai nạn. Nhiệm vụ của ông là chữa cho nó, hiểu chứ Beissinger? Nó đang phát điên vì đau. Hãy làm cho nó hết đau. Rồi tụi này lại biến. Nào, nhanh lên.
Khỉ Đột rên rỉ để minh hoạ. Beissinger gật đầu:
- Đáng lẽ các ông không nên sử dụng bạo lực với vợ tôi như vậy. Tôi sẵn sàng chữa cho bất kỳ ca cấp cứu nào. Tôi không hiểu các ông đeo mặt nạ để làm chi nữa.
Đầu Khô nhún vai:
- Bọn cớm đang truy nã tụi tôi, ông nghe chưa? Ngày mai đọc báo, ông sẽ rõ cả.
Đầu Khô đinh ninh như vậy vì gã tưởng Lechner gọi điện báo cảnh sát thật. Gã buông bà Irene ra và nắm chặt cán lưỡi lê:
- Tôi không muốn bà rời phòng chữa răng, bà hiểu chớ?
Một lát sau, Khỉ Đột đã ngồi co rúm trên chiếc ghế bịnh nhân. Gã hoảng đến nỗi xém tuột mặt nạ nhưng thằng chiến hữu la toáng:
- Mày ngu vừa vừa chứ. Để nguyên mặt nạ đấy. Ê, Beissinger, tôi cấm ông tìm cách nhìn mặt nó. Rõ chưa?
Beissinger đưa hai tay phân trần:
- Vậy cách nào tôi khám được đây?
- Dễ òm. Ông hãy khoét một lỗ vừa y chang mõm nó.
Viên nha sĩ làm theo.
Môi Khỉ Đột như hai cục tiết đông. Bốn răng cửa liền nhau của tên quái vật bị gẫy gập trơ hết tuỷ.
- Thế này thì đau kinh khủng lắm. Nhưng sẽ hết ngay thôi. Tôi sẽ gây tê, rồi giết tuỷ răng, sau đó kê toa thuốc giảm đau. Từ giờ tới trưa mai không được ăn uống gì và tuyệt đối phải ngậm miệng. Để không khí vào sẽ tệ hại đó.
Đầu Khô cười hô hố:
- Nghe chưa Khỉ Đột, mày chỉ được thở bằng lỗ mũi thôi.
Ông nha sĩ bắt tay vào công việc. Bà Irene qua cơn hoang mang đã trở lại bình tĩnh với thiên chức trợ lý chu đáo.
Trong đầu Beissinger ong ong một loạt câu hỏi không tài nào giải đáp: ngó bộ dạng hai thằng lưu manh này không phải thứ vừa gì, chúng mới ăn cướp ở đâu và bị nện chăng?
Có điều bà Irene lại nghĩ cụ thể hơn: thế là toi món mì ống mà bà đã mất bao nhiêu công phu để làm thứ nước sốt hết sảy cho chồng.
*
Bên kia đầu dây, người sĩ quan trực Tổng nha cảnh sát trả lời Tarzan rằng thanh tra Glockner vừa được gọi đến nhà một ông nha sĩ tên là Beissinger.
Hắn gác máy, quay qua các bạn:
- Tôi có một sáng kiến. Chúng ta đành tranh thủ thời gian trống này để làm một cái gì đó có ý nghĩa. Bố Gaby đang bận tại nhà ông nha sĩ Beissinger. Tụi mình nên tranh thủ ghé nhà em trai chị Bettina xem sao. Theo tôi, tụi mình phải giúp đỡ chị ấy. Bettina là con người tử tế và nhân hậu. Chị ấy có thể thuyết phục em trai mình.
Gaby hỏi:
- Nghĩa là đại ca muốn gã Sascha tự ra đầu thú?
- Đúng thế.
Không ai phản đối ý kiến này. Nhưng Carina mặt ỉu xìu.
- Mình phải từ giã các bạn thôi. Về nhà trễ là bố mẹ mình la dữ lắm.
Tarzan đề nghị:
- Tụi này tiễn bạn về nhà nhé?
Nhưng trong bụng lại lo thiếu thời gian ghé vào nhà Lechner.
- Không cần đâu Tarzan. Mình sẽ đón xe buýt số 17. Xe này đỗ ngay trước cửa nhà mình.
Còn lại Tứ quái, chúng tra danh bạ điện thoại để tìm địa chỉ của Sascha Lechner. Chẳng mấy chốc, bốn đứa đã có mặt trước ngôi nhà tồi tàn, vôi tường tróc lở.
Một phụ nữ đứng trước cửa nhà, lưng quay về phía Tứ quái. Chị ta toan đi vào nhà. Tarzan chạy lên gọi:
- Chị Lechner!
Chị thu ngân quay lại. Ánh đèn đường soi rõ nét mặt chị, chị lộ vẻ hốt hoảng thực sự khi nhận ra Tarzan và Kloesen.
- Ủa, té ra là… các em. Sao… Các em vẫn chưa về nhà à?
- Dạ. Tụi em định đến gặp em trai chị đây. Chị đừng ngạc nhiên, chúng em sẽ giải thích. Đây là Gaby, con gái của thanh tra Glockner, còn Karl Vierstein thì là con trai của một giáo sư nổi tiếng. Chúng ta cùng vào nhà chứ ạ?
Bettina lắp bắp:
- Nhưng… em tôi… sao các em biết…
Tarzan nói rành rọt:
- Em chỉ biết anh ta qua một thoáng ngắn ngủi. Và khi đó, Sascha Lechner đã phô bày bộ mặt tệ hại nhất của anh ta. Em nhớ rằng Sascha có một khẩu súng, chị hãy khuyên anh ta chớ có bắn vào chúng em vì chúng em chưa đến tuổi thành niên.
Bettina há hốc miệng. Mãi một lúc sau, chị mới ấp úng:
- Các em biết hết à?
- Vâng, biết tất cả. Tất cả những gì liên quan đến số phận em trai chị cùng với tội lỗi của anh ta.
- Chúa ơi!
Đầu gối Bettina run bần bật, chị đành phải dựa vào tường. Tarzan cười thân mật:
- Thực ra chúng em đến đây không phải để tố cáo Sascha đâu mà mở đường cho anh ta một lối thoát đấy.
- Nếu thế… thì chúng ta vô trong các em…
Họ cùng lên gác. Người phụ nữ đi trước. Chị nín thở bấm chuông căn hộ của em trai mình.
Giọng tên cướp nhà băng từ bên trong vọng ra:
- Ai?
*
Manni Kneck đã làm xong chức năng một người… nội trợ. Gã nhổ nước miếng vào suất ăn của hai bà khách cho bõ ghét. Thật ra “bà già” mới đáng bị trừng phạt, nhưng gã không nỡ.
Gã mò ra vườn sau khi bưng mồi nhậu cho bà già. Mẹ kiếp, khu vườn có tối om và âm u cách mấy, gã cũng lần đến “mồ chôn bí mật” của mình. Chứ sao, mấy thùng chất độc gã coi như mấy con chó cưng vậy. Ngày nào không âu yếm vuốt ve chúng là đêm đó gã ngủ không ngon giấc.
Gã ra vườn lấy cuốn nhật ký để ghi lại cho đời sau những chiến công hiển hách mới toanh của gã.
Gã hài lòng. Lá số của gã quả là có chân mạng đế vương. Khi không đang là một thằng dở điên dở khùng vô danh tiểu tốt trong chốn võ lâm bỗng… đùng một cái gã vớ được một cặp hồ sơ trong bồ giấy lộn sau toà án thành phố. Mở cặp hồ sơ ra gã hoa mắt trước lai lịch bất hảo của cả tá tên đầu trộm đuôi cướp có tiền án. Chậc chậc, hẳn một khứa nhân viên toà án tắc trách nào trong cơn say xỉn quăng đại cái cặp vô bồ rác đây?
Manni lập tức đạo diễn liền trò chơi âm binh của mình. Trong một tuần lễ liên tục, gã gọi điện đến hơn chục tên tội phạm sừng sỏ có danh sách trong cặp hồ sơ, dụ dỗ và chinh phục từng đứa bằng lý thuyết điên loạn mà gã ôm ấp. Còn phải hỏi, bọn kia đứa nào lại chẳng sáng mắt. Thế là băng… Quái Vật ra đời.
Còn những thùng chất độc tại sao lại lọt vào tay gã ư? Lại cũng nhờ một cuốn sổ.
Cuốn sổ của ông già gã cũng bất ngờ lọt vào tay gã sau một lần nổi hứng lục lạo. Ông già gã thời còn sống từng nổi tiếng trong nghề hoá chất nhờ sản xuất một loại thuốc cực độc có tên là TCDD. Lúc chất độc này bị cấm, ông Leopold Kneck đành chuyển sang sản xuất kem đánh răng.
Trong cuốn sổ, Leopold Kneck ghi rất rõ ràng: Khi chuyển sang nghề mới, ông vẫn còn 9 thùng TCDD dự trữ. Để khỏi di hại cho đồng loại và môi trường, trong những ngày hấp hối, ông có sai một nhân viên lái xe của nhà máy tên là Guntram Finkenaas chở 9 thùng TCDD đi phi tang vào ban đêm. Finkenaas đã báo cáo với ông lúc sáng sớm rằng những thùng hoá chất ghê rợn đó được chôn kỹ trên một khoảng đất hoang sau sân vận động STARIC-WADE xây dựng từ năm 1912.
Cuốn sổ của Leopold khép lại và… cuốn sổ của Manni vĩ đại ra đời.
Thế nhưng gã chỉ tìm thấy bốn thùng. Sao lại không phải là 9. Bố gã lú lẫn ghi chép lộn tùng phéo sao ? Vô lý. Gã đào tiếp. Vẫn chỉ có 4. Kỳ quái!
Trong một đêm sương mù gã đã thuê xe tải chở ba thùng về chôn trong “hố bí mật” tại vườn nhà, còn một thùng để nguyên tại chỗ lâu lâu trích một ít ra khủng bố thành phố. Cố nhiên, những lúc khủng bố, gã trang bị mặt nạ, mũ chống độc và quần áo bảo hộ hẳn hoi. Bộ quần áo này gã cũng thó từ lâu trong nhà máy hoá chất của ông bố. Có điều gã vẫn ấm ức: 5 thùng TCDD còn lại lão Finkenaas đã giấu đi đâu chớ?
Thế là Manni mở cuộc lùng sục tìm tông tích ông già lái xe 79 tuổi đã về hưu. Mới đây gã có gặp bà chị 80 tuổi của ông ta và được biết Finkenaas đang nằm trong bịnh viện trong tình trạng hôn mê nhất sinh thập tử. Gã quyết định đến bịnh viện Gertrauden với một túi nho và nửa chai vang nhưng người gác của lẫn bác sĩ đều không cho gã vào. Lý do giản dị là ông già không còn biết trời trăng gì nữa.
Tuy thế Manni vẫn đâu chịu bó tay. Gã đút lót cho một người hộ lý 3 tờ 100 mark để người này gọi điện cho gã bất kỳ lúc nào ông già tỉnh táo tiếp chuyện được.
Vậy mà đến hôm nay vẫn chưa thấy gì.
Manni sa sầm mặt gập cuốn sổ ghi chép lại và trở về phòng.
Chuông điện thoại ngoài hành lang reo inh ỏi. Kèm với tiếng chuông là giọng bà già Adelheid réo lên:
- Maaanniii, ra nghe điện thoại…
Manni lê tấm thân vịt bầu uể oải xưng tên họ trong ống nói. Một giọng khàn khàn cất lên:
- Thưa ông, tôi là Baldur Pitzig đây.
- Ai?
- Ông không nhớ sao? Tôi là hộ lý bịnh viện Gertrauden đây mà.
Manni lặng người:
- Nhớ… nhớ rồi. Ông Finkenaas tỉnh rồi à?
- Vâng. Ông ta đang hấp hối. Thần chết đang lấp ló ở đầu giường ông ấy. Nhưng ông ấy tỉnh táo. Bây giờ ông mới có thể tiếp xúc với ông ấy. Nhanh lên nhé.
Manni lắp bắp:
- Tôi… tôi hiểu… tôi đến ngay.
*
Sascha lùi lại ngay tức khắc khi mở cửa ra. Gã há hốc mồm trước Tarzan, vị khách không mời mà đến.
Tarzan nhích sang một bên chuẩn bị tóm lấy đối phương nếu gã chống cự. Hắn khuyên:
- Bình tĩnh nào anh Sascha.
Sascha thô lố mắt nhìn Tứ quái và bà chị đang tiến vào nhà. Bettina nhanh chóng khép cửa lại.
- Sascha em, họ… biết hết rồi. Họ tự dò la ra dấu vết của em. Họ… là những thám tử trẻ.
Tarzan đính chính:
- Tụi tôi là học trò, chỉ lúc rảnh rỗi, tụi tôi mới tham gia điều tra. Sascha Lechner này, tôi thấy thà anh bị lộ trước tụi tôi còn hơn là sa lưới cảnh sát. Anh sẽ không có khả năng chuộc tội khi bị bắt tại trận đâu. Tụi tôi sẽ giải quyết giùm anh số nợ cho hai thằng Ali và Hasan. Hai thằng côn đồ người Iran này đang bị theo dõi vì một vụ khác.
Tên cướp nhà băng lùi đến sát chân tường. Mép gã giật giật:
- Thế…thế này… là thế nào?
- Thôi đừng đóng kịch nữa. Tôi đã nhận ra anh là thủ phạm cướp nhà băng qua giọng nói và cặp mắt màu lục kia. Hơn nữa tụi này còn biết anh đã bị hai tên lưu manh đeo mặt nạ phỗng tay trên số tiền ăn cướp tại nhà. Nếu anh thắc mắc lý do gì tụi này lại cất công đến đây ư ? Chỉ vì chị anh, anh hiểu chưa ? Anh may mắn có một bà chị cao thượng và đầy lòng nhân ái. Chị ấy đã khóc hết nước mắt ở nhà băng và ngay cả bây giờ bởi anh đã cố tình đẩy chị anh vào thế kẹt. Tố giác anh chăng – hay bảo vệ anh ? Bản thân anh hư hỏng thì chẳng nói làm gì, nhưng còn chỗ làm của bà chị chứ.
Tarzan nghỉ để Sascha có thời gian thấm từng lời rồi nói tiếp:
- Nghĩ cho kĩ đi Sascha, anh quả là một tên tồi tệ. Không đếm xỉa gì đến tình thương yêu đùm bọc của chị mình thì thật không phải là con người. Nhưng tôi vẫn tin anh còn tính người. Vì tính người anh hãy đến Tổng nha cảnh sát thú nhận những gì mình đã gây ra. Hãy nói rằng anh ân hận thực lòng. Hãy cầu nguyện cho chị anh không bị mất nhiệm sở. Chứ sao nữa, ông chủ nhà băng có thể nghĩ rằng gia đình chị ấy có máu ăn cướp lắm chớ. Sao hả Sascha, anh hiểu tôi đang nói gì chăng?
Sascha nuốt nước bọt, trán vã mồ hôi hột:
- Tôi… nhưng…
Tarzan gắt lên:
- Không “nhưng” gì cả. Hoặc anh tự thú hoặc là anh bị bắt. Nếu tự thú, anh có thể được khoan hồng trước toà án và sớm trở thành một công dân lương thiện.
- Tôi… nhưng…
- Chúng ta sẽ cùng đến Tổng nha cảnh sát, khỏi lo chuyện ấy, Sascha. Bây giờ tôi muốn anh nói rõ hơn về vụ tấn công của hai thằng đeo mặt nạ vừa qua.
Sascha ngồi phịch xuống ghế bành, rút khăn lau hai bàn tay đẫm mồ hôi.
Karl đã trông thấy khẩu súng lục nằm trên bàn, bèn đến đứng gần, nhưng không chạm vào.
Bettina thốt lên, cố kìm những tiếng nghẹn ngào:
- Sascha, em có chịu nghe những lời phải của cậu ấy hay không?
Tên cướp rền rĩ:
- Dạ… em cũng nghĩ vậy… nhưng, sao mà quá đột ngột. Ôi trời ơi, ngày hôm nay sao mà chó… Tôi đã đi cướp. Tôi đã ăn bài tới chục ngàn mark mà số vẫn đen đủi. Bọn khốn nạn vét sạch tôi tới đồng xu cuối cùng tại căn phòng này. Khốn nạn thật, số tôi hệt số con rệp. Thế mà giờ vẫn chưa hết sợ hãi. Bây giờ thì các người đến đây và tôi chỉ còn cách gói ghém bàn chải đánh răng và một cái khăn mặt, vào tù!
Gaby nói:
- Trăm sự cũng bắt đầu tại anh. Tại anh ham mê cờ bạc, tự chuốc vạ vào thân.
Tarzan nói:
- Anh hãy kể cho chúng tôi nghe về hai tên cướp có mặt nạ!
Sascha lầm rầm:
- Chắc chắn rằng hai thằng mất dạy đó theo dõi tôi từ sòng bạc Fuchsbau cho nên chúng mới biết trong túi tôi đầy tiền. Mẹ kiếp!
- Hãy kể chi tiết!
Tarzan đấm tay xuống bàn khiến khẩu súng nảy lên.
Ai nấy giật mình.
Gaby quắc mắt nhìn hắn:
- Thôi đừng ra oai nữa! Tất cả chúng ta đều đang đau đầu rồi.
Sascha hít một hơi thật sâu:
- Tôi vừa gọi điện xong với Hasan thì chúng bấm chuông cửa…
Gã kể lại đầu đuôi. Riêng đoạn ném súng trúng mặt một tên, Sascha phải nhắc lại hai lần cho Tarzan nghe. Thủ lĩnh TKKG chỉ ngón tay vào môi trên và miệng mình:
- Chúng khoảng này hả?
- Đúng thế. Gớm là nó rú. Tôi cho là nó đau lắm.
- Chúng ta sẽ cầm cả khẩu súng đến Tổng nha cảnh sát. Biết khẩu súng hỏng và không nạp đạn, người ta sẽ giảm nhẹ tội cho anh. Anh không cố ý giết người.
Sascha rên lên :
- Tôi chưa dám giết một con ruồi. Nói thật, lúc túm bà nọ trong nhà băng, tôi sợ muốn chết.
Tarzan quay sang các bạn:
- Tôi cho rằng khẩu súng đã làm bay ít nhất cũng một cái răng cửa… Vì vậy mà gã…
Karl kêu lên:
- Beissinger! Nha sĩ Beissinger! Tôi biết mà.
Cả bọn ngơ ngác nhìn Máy Tính.
- Đại ca quên rồi sao. Sau cú phôn đến Tổng nha chính mày nói rằng bố già Glockner ghé nhà nha sĩ Beissinger vì có điện thoại gọi. Tao nhớ ra rồi. Nha sĩ Beissinger là một trong những nha sĩ giỏi nhất thành phố. Ông nhổ rất êm. Chắc chắn “con vượn Gorilla” và thằng đồng bọn đã gõ cửa ông ấy để điều trị bộ răng đẫm máu.
Tarzan gật đầu:
- Ý mày là có sự liên quan giữa vết thương ở mồm của tên cướp với việc thanh tra Glockner có mặt ở nhà ông nha sĩ chớ gì? Có lý đó.
Gaby chỉ máy điện thoại:
- Anh cho phép chúng tôi gọi điện chứ?
- Ồ xin mời.
Tra danh bạ điện thoại để tìm số phôn của nha sĩ Beissinger chỉ là chuyện nhỏ. Cô bé đọc số cho Tarzan bấm nút.
Một phụ nữ nhấc máy:
- Đây là phòng răng của Beissinger.
- Tôi là Tarzan. Phiền bà cho tôi nói chuyện với thanh tra Glockner nếu ông ấy còn ở nhà bà ạ.
- Ồ… xin chờ cho một lát.
Giọng nói quen thuộc của Glockner vang lên:
- Tarzan đấy à?
- Dạ, cháu đây ạ. Chú Glockner à cho cháu hỏi một câu thôi: Có phải chú đến nhà ông nha sĩ Beissinger vì ông này vừa chữa mồm cho một thanh niên nhỏ thó đeo mặt nạ bị thương ở miệng, đúng không chú?
Glockner sửng sốt:
- Tên đó bị nát bấy môi và gãy bốn cái răng. Nhưng tại sao cháu biết?
Tarzan kêu lên:
- Tên mặt nạ khỉ đột là tên bị thương. Còn tên kia đội lốt đầu người chết phơi khô. Chú ơi, chú cho phép tụi cháu đến chỗ ông nha sĩ bây giờ chứ? Có điều trong phái đoàn Tứ quái lần này bổ sung thêm một người. Chú biết vụ cướp nhà băng GREDIT rồi chớ? Tụi cháu đem theo thủ phạm tự giác đầu thú với cảnh sát. Anh ta tên là Sascha. Anh ta rất ân hận đã hành động liều lĩnh sau khi thua bạc. Chú chấp nhận đón anh ta nhé?
*
Mưa phùn giăng giăng. Ánh đèn pha của chiếc Rolls Royce quét trên mặt đường nhựa loang loáng nước. Con đường quốc lộ vắng vẻ hơn bao giờ hết. Chỉ còn 18 cây số nữa là đến Bad Gallenfels.
Gã đã rong ruổi trên đường nhựa nửa tiếng đồng hồ.
Gã đang khấp khởi bởi 5 thùng TCDD cuối cùng sắp thuộc về tay gã. Lỡ lão Finkenaas bướng bỉnh không chịu tiết lộ chỗ phi tang thì gã sẽ “mua” lão vậy. Gã sẽ hứa tặng lão một tấm bia mộ dành cho bậc vương giả giá cỡ 10.000 mark với những dòng chữ mạ vàng. Thế nào lão lại không sướng rêm mình chớ.
Tên trùm quái vật khoái trá với cơn mộng du. Gã vừa nghĩ mình là một đệ nhất vĩ nhân, vừa lái chiếc xe Rolls Royce đến một ngã tư.
Tối tăm. Trời mưa. Đường trơn. Manni cứ chúi mũi vào con lộ trước mặt đến nỗi không hề hay tấm bảng báo con đường cắt ngang phía trước là đường ưu tiên cho ôtô lưu thông.
Gã cũng không hề biết tai hoạ đang đến với mình trong hình dạng một chiếc xe tải đang ầm ầm lao tới từ phía bên phải.
Người lái xe tải đạp lút thắng nhưng không ăn thua.
Chiếc xe tải đâm sầm vào chiếc Rolls Royce sang trọng.
*
Manni tỉnh dậy trong bịnh viện. Gã lúc lắc đầu trên chiếc gối ngơ ngác nhìn quanh. Trời ạ, căn phòng gì mà trắng toát một màu vôi. Rồi ngọn đèn. Rồi gã đàn ông mặc áo blu trắng.
Gã cảm thấy nhức đầu như búa bổ.
Viên bác sĩ nói giọng trầm trầm. Ông thò tay bắt mạch bịnh nhân.
- Tôi là bác sĩ Schafer. Ông thấy trong người thế nào?
Manni duỗi chân:
- Tôi đang ở đâu đây?
- Nói được như vậy có nghĩa là ông khoẻ rồi. Đây là bệnh viện Gertrauden thuộc Bad Gal…
- Sao? Tôi đang muốn tới đó mà. Tại sao tôi lại nằm đây?
- Ông bị tai nạn, ông Kneck à. Chiếc Rolls Royce của ông bị bẹp dúm, nhưng ông thật là may mắn. Ông chỉ bị ngất và bị sưng vài chỗ không đáng kể. Nhưng chúng tôi phải giữ ông lại đây theo dõi để biết chắc ông không việc gì.
- Bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?
- Chiều mai ông có thể ra viện.
Manni nhắm nghiền mắt:
- Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi ở nhà đỡ lo lắng.
- Phòng này không có. Nhưng tôi sẽ nói cô y tá Veronika mang vào cho ông một máy điện thoại. Ông có thẻ bảo hiểm tư nhân chớ?
Manni gật đầu.
Viên bác sĩ đi ra. Lát sau cô y tá Veronika mang máy điện thoại vào.
Trùm quái vật cười thật tươi:
- Cho tôi hỏi thăm một chuyện nhỏ, cô y tá ạ. Không hiểu trời xui đất khiến làm sao mà tôi lại nhè bịnh viện này mà nằm. Cô biết không, tôi bị tai nạn xe cộ trên đường đến thăm ông già Guntram Finkenaass đang điều trị tại đây đấy.
Mặt cô Veronika thoáng buồn bã, Manni nói tiếp:
- Ông ta vốn là nhân viên lái xe của hãng hoá chất ba tôi ngày xưa…
Veronika gật đầu:
- Đáng tiếc. Xin báo cho ông một tin buồn: ông cụ đã qua đời.
Manni bật dậy như lò xo:
- Cái gì?
- Kìa, ông không được động đậy. Bác sĩ chưa cho phép.
Manni tuyệt vọng:
- Mới đây ông già vẫn còn sống mà!
- Thì sao, thưa ông Kneck? Dù có ốm liệt giường bao lâu chăng nữa, người ta cũng chỉ cần một giây để đi vào cõi chết. Phút lâm chung, ông ấy đã rất tỉnh táo và yêu cầu mời cảnh sát đến.
- Hình như ông Finkenaas muốn khai ra điều gì đang đè nặng tâm hồn mình. Có điều ông ấy nói khẽ nên tôi đứng ngoài không nghe nổi.
- Sao? Bộ lão… lão già khai… khai hết ư?
- Ông nằm xuống đi. Vâng ông ấy đã khai gì đó.
- Cảnh… cảnh sát đến à?
- Đúng. Hai nhân viên hình sự của Sở cảnh sát địa phương đã có mặt.
Manni lăn người sang một bên muốn ngất xỉu. Gã rên lên:
- Finkenaas ơi là Finkenaas! Cô y tá ơi, làm ơn cho tôi một ly nước táo… miệng tôi đắng nghét…
*
Tại biệt thự của dòng họ Kneck, chuông điện thoại réo vang.
- Maaanniii!
Bà Adelheid gào lên, nhưng bà chợt nhớ ra thằng con đã xách chiếc Rolls Royce đi từ đời kiếp nào. Đồ nghịch tử.
Bà già gân chụp cái can vừa chống vừa lê bước đến máy điện thoại.
- Ai đó?
- Có phải gia đình Kneck không ạ?
- Adelheid Kneck đây.
- Mong bà bỏ qua việc tôi quấy rầy sau giờ làm việc. Tôi là thanh tra Winthof thuộc Công ty công viên thành phố. Tôi muốn thông báo cho bà một vấn đề liên quan đến môi trường.
Adelheid gay gắt đến độ đá cũng phải run:
- Có gì cứ nói toạc ra đi?
- Ồ, bà nóng nảy quá. Bà có biết một người đàn ông tên Guntram Finkenaas chứ?
- Chưa hề nghe qua.
- Ông Finkenaas từng làm tài xế trong nhà máy của ông chồng bà.
- Chồng tôi đã về nước Chúa.
Thanh tra Winthof vẫn kiên nhẫn:
- Ông ta là trợ thủ đắc lực cho ông chồng quá cố của bà.
Bà Adelheid rít lên qua hai hàm răng giả:
- Này ông thanh tra, tôi đang ngồi với hai phu nhân mệnh phụ, rõ chưa? Tôi chẳng biết lão Finkenaas cóc nhái nào hết. Và tôi sẽ…
Winthof vội nói:
- Bà chớ bỏ máy, thưa bà Kneck. Bởi sự việc sẽ vô cùng tai hoạ nếu bà không am hiểu. Hồi chập tối, ông Finkenaas từng làm công cho ông nhà đã qua đời sau một thời gian dài lâm bệnh tại bịnh viện Gertrauden. Trước khi chết, để lương tâm thanh thản, ông ta đã khai hết mọi chuyện với cảnh sát rằng, trước khi chết chẳng bao lâu, chồng bà đã giao cho ông Finkenaas phi tang 9 thùng chất cực độc TCDD mà không huỷ chúng. Dạo đó, ông ta hận chồng bà lúc còn sống đã một lần đối xử bất công với ông ta nên ông ta chỉ chôn 4 thùng sau sân vận động STAR-WADE xây từ năm 1912, còn 5 thùng thì ông ta ếm đi nơi khác.
Bà Adelheid gắt:
- Thì sao? Tôi cần gì quan tâm đến những sai lầm của chồng tôi. Ông ấy đã yên nghĩ nơi chín suối. Còn lão Finkenaas ấy làm gì, tôi không bận tâm.
Viên thanh tra công ty cây xanh tiếp tục:
- Lúc ông Finkenaas thi hành lệnh của chồng bà thì cả gia đình bà đều đi du lịch bốn tuần lễ.
- Đúng vậy. Đó là chuyến du lịch cuối cùng của chồng tôi.
- Có phải trong thời gian đó một hãng làm vườn được ông bà mời đến cày xới khu vườn nhà, đúng chứ ạ?
- Đúng, đúng. Tôi và chồng tôi đều muốn trồng cỏ thay những luống hoa.
- Vậy là khu vườn nhà bà đã được xới lại. Và ông Finkenaas đã lợi dụng lớp đất tơi xốp để một đêm nọ lén chôn 5 thùng thuốc độc TCDD trong khu vườn đó.
Adelheid nín thở suýt rơi cây gậy chống.
- Ông nói sao?
- Đó là sự thực mà Finkenaas đã khai với cảnh sát trước khi qua đời, thưa quý bà. Có một điều chắc chắn là trong vườn nhà bà đang có 5 thùng chất độc nguy hiểm. Chúng sẽ gỉ đi theo năm tháng và rò chất độc ra. Chúng chính là bom nổ chậm. Chúng ngấm vào đất giết cư dân thành phố chết dần chết mòn.
- Trời đất ơi!… lão Finkenaas đó… ôi lạy Chúa! Thế mà tôi và Manni… Chúa ơi! Hai đầu gối tôi! Hay tất cả là vì thứ chất độc chết tiệt đó, nó hại tôi!
Giọng ông Winthof trở nên nghiêm nghị:
- Đó là lý do tại sao tôi gọi điện đến. Vì chất độc trong cái thùng đó rất nguy hiểm, chúng tôi phải hành động ngay. 7 giờ sáng mai, người của công ty công viên thành phố sẽ có mặt tại chỗ với máy xúc và các máy móc khác. Chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm tìm kiếm trên bãi đất hoang sau sân vận động và một nhóm thanh toán khu vườn nhà bà. Đây là lệnh của chính quyền thành phố. Chào bà.
- Chắc có ai bị đau răng. Anh có tiếp không đây?
- Trừ phi đúng là một ca cấp cứu.
Bà Irene có mái tóc vàng, co ngưòi mảnh mai. Bà ăn uống kiêng khem rất kỹ. Irene rời phòng ăn trong lúc ông chồng tiếp tục thưởng thức tài nấu nướng của vợ.
- Khôôông!
Tiếng bà Irene hét thất thanh. Tiếng hét khủng khiếp hơn cả lần gặp một con nhện to tướng bò trên gối trong chuyến du lịch tai Singapo.
Hartwig Beissinger suýt nghẹn mì. Song ông quăng cả dao dĩa bật dậy bao ra sảnh:
- Gì thế, Irene?
Đèn trong sảnh sáng trưng.
Vừa thấy cảnh trước mắt, ông nha sĩ bủn rủn đầu gối trong thoáng chốc.
Trước mặt ông là một tên đeo mặt nạ đầu người chết phơi khô đang quắp chặt cổ Irene, hay kia huơ huơ con dao lưỡi sáng loáng.
- Chớ có làm chuyện ngu ngốc.
Bà Irene run bần bật, mặt tái ngắt. Beissinger trừng trừng nhìn sang tên thứ hai nhỏ con hơn. Tên này mặc bộ đồ Jeans cũ rích, trên đầu là chiếc mặt nạ Gorilla phát ớn.
Gã cúi gập lưng xuống, hai tay ôm lấy mồm và hàm dưới.
Viên nha sĩ chợt hiểu. Té ra tên quái vật mặt vượn này đang bị bộ răng đau hành hạ chứ không phải đến đây để cướp.
Đầu Khô cười gằn:
- Nếu các người biết điều, các người không có gì phải sợ. Đó. Thằng Khỉ Đột chiến hữu của tôi bị tai nạn. Nhiệm vụ của ông là chữa cho nó, hiểu chứ Beissinger? Nó đang phát điên vì đau. Hãy làm cho nó hết đau. Rồi tụi này lại biến. Nào, nhanh lên.
Khỉ Đột rên rỉ để minh hoạ. Beissinger gật đầu:
- Đáng lẽ các ông không nên sử dụng bạo lực với vợ tôi như vậy. Tôi sẵn sàng chữa cho bất kỳ ca cấp cứu nào. Tôi không hiểu các ông đeo mặt nạ để làm chi nữa.
Đầu Khô nhún vai:
- Bọn cớm đang truy nã tụi tôi, ông nghe chưa? Ngày mai đọc báo, ông sẽ rõ cả.
Đầu Khô đinh ninh như vậy vì gã tưởng Lechner gọi điện báo cảnh sát thật. Gã buông bà Irene ra và nắm chặt cán lưỡi lê:
- Tôi không muốn bà rời phòng chữa răng, bà hiểu chớ?
Một lát sau, Khỉ Đột đã ngồi co rúm trên chiếc ghế bịnh nhân. Gã hoảng đến nỗi xém tuột mặt nạ nhưng thằng chiến hữu la toáng:
- Mày ngu vừa vừa chứ. Để nguyên mặt nạ đấy. Ê, Beissinger, tôi cấm ông tìm cách nhìn mặt nó. Rõ chưa?
Beissinger đưa hai tay phân trần:
- Vậy cách nào tôi khám được đây?
- Dễ òm. Ông hãy khoét một lỗ vừa y chang mõm nó.
Viên nha sĩ làm theo.
Môi Khỉ Đột như hai cục tiết đông. Bốn răng cửa liền nhau của tên quái vật bị gẫy gập trơ hết tuỷ.
- Thế này thì đau kinh khủng lắm. Nhưng sẽ hết ngay thôi. Tôi sẽ gây tê, rồi giết tuỷ răng, sau đó kê toa thuốc giảm đau. Từ giờ tới trưa mai không được ăn uống gì và tuyệt đối phải ngậm miệng. Để không khí vào sẽ tệ hại đó.
Đầu Khô cười hô hố:
- Nghe chưa Khỉ Đột, mày chỉ được thở bằng lỗ mũi thôi.
Ông nha sĩ bắt tay vào công việc. Bà Irene qua cơn hoang mang đã trở lại bình tĩnh với thiên chức trợ lý chu đáo.
Trong đầu Beissinger ong ong một loạt câu hỏi không tài nào giải đáp: ngó bộ dạng hai thằng lưu manh này không phải thứ vừa gì, chúng mới ăn cướp ở đâu và bị nện chăng?
Có điều bà Irene lại nghĩ cụ thể hơn: thế là toi món mì ống mà bà đã mất bao nhiêu công phu để làm thứ nước sốt hết sảy cho chồng.
*
Bên kia đầu dây, người sĩ quan trực Tổng nha cảnh sát trả lời Tarzan rằng thanh tra Glockner vừa được gọi đến nhà một ông nha sĩ tên là Beissinger.
Hắn gác máy, quay qua các bạn:
- Tôi có một sáng kiến. Chúng ta đành tranh thủ thời gian trống này để làm một cái gì đó có ý nghĩa. Bố Gaby đang bận tại nhà ông nha sĩ Beissinger. Tụi mình nên tranh thủ ghé nhà em trai chị Bettina xem sao. Theo tôi, tụi mình phải giúp đỡ chị ấy. Bettina là con người tử tế và nhân hậu. Chị ấy có thể thuyết phục em trai mình.
Gaby hỏi:
- Nghĩa là đại ca muốn gã Sascha tự ra đầu thú?
- Đúng thế.
Không ai phản đối ý kiến này. Nhưng Carina mặt ỉu xìu.
- Mình phải từ giã các bạn thôi. Về nhà trễ là bố mẹ mình la dữ lắm.
Tarzan đề nghị:
- Tụi này tiễn bạn về nhà nhé?
Nhưng trong bụng lại lo thiếu thời gian ghé vào nhà Lechner.
- Không cần đâu Tarzan. Mình sẽ đón xe buýt số 17. Xe này đỗ ngay trước cửa nhà mình.
Còn lại Tứ quái, chúng tra danh bạ điện thoại để tìm địa chỉ của Sascha Lechner. Chẳng mấy chốc, bốn đứa đã có mặt trước ngôi nhà tồi tàn, vôi tường tróc lở.
Một phụ nữ đứng trước cửa nhà, lưng quay về phía Tứ quái. Chị ta toan đi vào nhà. Tarzan chạy lên gọi:
- Chị Lechner!
Chị thu ngân quay lại. Ánh đèn đường soi rõ nét mặt chị, chị lộ vẻ hốt hoảng thực sự khi nhận ra Tarzan và Kloesen.
- Ủa, té ra là… các em. Sao… Các em vẫn chưa về nhà à?
- Dạ. Tụi em định đến gặp em trai chị đây. Chị đừng ngạc nhiên, chúng em sẽ giải thích. Đây là Gaby, con gái của thanh tra Glockner, còn Karl Vierstein thì là con trai của một giáo sư nổi tiếng. Chúng ta cùng vào nhà chứ ạ?
Bettina lắp bắp:
- Nhưng… em tôi… sao các em biết…
Tarzan nói rành rọt:
- Em chỉ biết anh ta qua một thoáng ngắn ngủi. Và khi đó, Sascha Lechner đã phô bày bộ mặt tệ hại nhất của anh ta. Em nhớ rằng Sascha có một khẩu súng, chị hãy khuyên anh ta chớ có bắn vào chúng em vì chúng em chưa đến tuổi thành niên.
Bettina há hốc miệng. Mãi một lúc sau, chị mới ấp úng:
- Các em biết hết à?
- Vâng, biết tất cả. Tất cả những gì liên quan đến số phận em trai chị cùng với tội lỗi của anh ta.
- Chúa ơi!
Đầu gối Bettina run bần bật, chị đành phải dựa vào tường. Tarzan cười thân mật:
- Thực ra chúng em đến đây không phải để tố cáo Sascha đâu mà mở đường cho anh ta một lối thoát đấy.
- Nếu thế… thì chúng ta vô trong các em…
Họ cùng lên gác. Người phụ nữ đi trước. Chị nín thở bấm chuông căn hộ của em trai mình.
Giọng tên cướp nhà băng từ bên trong vọng ra:
- Ai?
*
Manni Kneck đã làm xong chức năng một người… nội trợ. Gã nhổ nước miếng vào suất ăn của hai bà khách cho bõ ghét. Thật ra “bà già” mới đáng bị trừng phạt, nhưng gã không nỡ.
Gã mò ra vườn sau khi bưng mồi nhậu cho bà già. Mẹ kiếp, khu vườn có tối om và âm u cách mấy, gã cũng lần đến “mồ chôn bí mật” của mình. Chứ sao, mấy thùng chất độc gã coi như mấy con chó cưng vậy. Ngày nào không âu yếm vuốt ve chúng là đêm đó gã ngủ không ngon giấc.
Gã ra vườn lấy cuốn nhật ký để ghi lại cho đời sau những chiến công hiển hách mới toanh của gã.
Gã hài lòng. Lá số của gã quả là có chân mạng đế vương. Khi không đang là một thằng dở điên dở khùng vô danh tiểu tốt trong chốn võ lâm bỗng… đùng một cái gã vớ được một cặp hồ sơ trong bồ giấy lộn sau toà án thành phố. Mở cặp hồ sơ ra gã hoa mắt trước lai lịch bất hảo của cả tá tên đầu trộm đuôi cướp có tiền án. Chậc chậc, hẳn một khứa nhân viên toà án tắc trách nào trong cơn say xỉn quăng đại cái cặp vô bồ rác đây?
Manni lập tức đạo diễn liền trò chơi âm binh của mình. Trong một tuần lễ liên tục, gã gọi điện đến hơn chục tên tội phạm sừng sỏ có danh sách trong cặp hồ sơ, dụ dỗ và chinh phục từng đứa bằng lý thuyết điên loạn mà gã ôm ấp. Còn phải hỏi, bọn kia đứa nào lại chẳng sáng mắt. Thế là băng… Quái Vật ra đời.
Còn những thùng chất độc tại sao lại lọt vào tay gã ư? Lại cũng nhờ một cuốn sổ.
Cuốn sổ của ông già gã cũng bất ngờ lọt vào tay gã sau một lần nổi hứng lục lạo. Ông già gã thời còn sống từng nổi tiếng trong nghề hoá chất nhờ sản xuất một loại thuốc cực độc có tên là TCDD. Lúc chất độc này bị cấm, ông Leopold Kneck đành chuyển sang sản xuất kem đánh răng.
Trong cuốn sổ, Leopold Kneck ghi rất rõ ràng: Khi chuyển sang nghề mới, ông vẫn còn 9 thùng TCDD dự trữ. Để khỏi di hại cho đồng loại và môi trường, trong những ngày hấp hối, ông có sai một nhân viên lái xe của nhà máy tên là Guntram Finkenaas chở 9 thùng TCDD đi phi tang vào ban đêm. Finkenaas đã báo cáo với ông lúc sáng sớm rằng những thùng hoá chất ghê rợn đó được chôn kỹ trên một khoảng đất hoang sau sân vận động STARIC-WADE xây dựng từ năm 1912.
Cuốn sổ của Leopold khép lại và… cuốn sổ của Manni vĩ đại ra đời.
Thế nhưng gã chỉ tìm thấy bốn thùng. Sao lại không phải là 9. Bố gã lú lẫn ghi chép lộn tùng phéo sao ? Vô lý. Gã đào tiếp. Vẫn chỉ có 4. Kỳ quái!
Trong một đêm sương mù gã đã thuê xe tải chở ba thùng về chôn trong “hố bí mật” tại vườn nhà, còn một thùng để nguyên tại chỗ lâu lâu trích một ít ra khủng bố thành phố. Cố nhiên, những lúc khủng bố, gã trang bị mặt nạ, mũ chống độc và quần áo bảo hộ hẳn hoi. Bộ quần áo này gã cũng thó từ lâu trong nhà máy hoá chất của ông bố. Có điều gã vẫn ấm ức: 5 thùng TCDD còn lại lão Finkenaas đã giấu đi đâu chớ?
Thế là Manni mở cuộc lùng sục tìm tông tích ông già lái xe 79 tuổi đã về hưu. Mới đây gã có gặp bà chị 80 tuổi của ông ta và được biết Finkenaas đang nằm trong bịnh viện trong tình trạng hôn mê nhất sinh thập tử. Gã quyết định đến bịnh viện Gertrauden với một túi nho và nửa chai vang nhưng người gác của lẫn bác sĩ đều không cho gã vào. Lý do giản dị là ông già không còn biết trời trăng gì nữa.
Tuy thế Manni vẫn đâu chịu bó tay. Gã đút lót cho một người hộ lý 3 tờ 100 mark để người này gọi điện cho gã bất kỳ lúc nào ông già tỉnh táo tiếp chuyện được.
Vậy mà đến hôm nay vẫn chưa thấy gì.
Manni sa sầm mặt gập cuốn sổ ghi chép lại và trở về phòng.
Chuông điện thoại ngoài hành lang reo inh ỏi. Kèm với tiếng chuông là giọng bà già Adelheid réo lên:
- Maaanniii, ra nghe điện thoại…
Manni lê tấm thân vịt bầu uể oải xưng tên họ trong ống nói. Một giọng khàn khàn cất lên:
- Thưa ông, tôi là Baldur Pitzig đây.
- Ai?
- Ông không nhớ sao? Tôi là hộ lý bịnh viện Gertrauden đây mà.
Manni lặng người:
- Nhớ… nhớ rồi. Ông Finkenaas tỉnh rồi à?
- Vâng. Ông ta đang hấp hối. Thần chết đang lấp ló ở đầu giường ông ấy. Nhưng ông ấy tỉnh táo. Bây giờ ông mới có thể tiếp xúc với ông ấy. Nhanh lên nhé.
Manni lắp bắp:
- Tôi… tôi hiểu… tôi đến ngay.
*
Sascha lùi lại ngay tức khắc khi mở cửa ra. Gã há hốc mồm trước Tarzan, vị khách không mời mà đến.
Tarzan nhích sang một bên chuẩn bị tóm lấy đối phương nếu gã chống cự. Hắn khuyên:
- Bình tĩnh nào anh Sascha.
Sascha thô lố mắt nhìn Tứ quái và bà chị đang tiến vào nhà. Bettina nhanh chóng khép cửa lại.
- Sascha em, họ… biết hết rồi. Họ tự dò la ra dấu vết của em. Họ… là những thám tử trẻ.
Tarzan đính chính:
- Tụi tôi là học trò, chỉ lúc rảnh rỗi, tụi tôi mới tham gia điều tra. Sascha Lechner này, tôi thấy thà anh bị lộ trước tụi tôi còn hơn là sa lưới cảnh sát. Anh sẽ không có khả năng chuộc tội khi bị bắt tại trận đâu. Tụi tôi sẽ giải quyết giùm anh số nợ cho hai thằng Ali và Hasan. Hai thằng côn đồ người Iran này đang bị theo dõi vì một vụ khác.
Tên cướp nhà băng lùi đến sát chân tường. Mép gã giật giật:
- Thế…thế này… là thế nào?
- Thôi đừng đóng kịch nữa. Tôi đã nhận ra anh là thủ phạm cướp nhà băng qua giọng nói và cặp mắt màu lục kia. Hơn nữa tụi này còn biết anh đã bị hai tên lưu manh đeo mặt nạ phỗng tay trên số tiền ăn cướp tại nhà. Nếu anh thắc mắc lý do gì tụi này lại cất công đến đây ư ? Chỉ vì chị anh, anh hiểu chưa ? Anh may mắn có một bà chị cao thượng và đầy lòng nhân ái. Chị ấy đã khóc hết nước mắt ở nhà băng và ngay cả bây giờ bởi anh đã cố tình đẩy chị anh vào thế kẹt. Tố giác anh chăng – hay bảo vệ anh ? Bản thân anh hư hỏng thì chẳng nói làm gì, nhưng còn chỗ làm của bà chị chứ.
Tarzan nghỉ để Sascha có thời gian thấm từng lời rồi nói tiếp:
- Nghĩ cho kĩ đi Sascha, anh quả là một tên tồi tệ. Không đếm xỉa gì đến tình thương yêu đùm bọc của chị mình thì thật không phải là con người. Nhưng tôi vẫn tin anh còn tính người. Vì tính người anh hãy đến Tổng nha cảnh sát thú nhận những gì mình đã gây ra. Hãy nói rằng anh ân hận thực lòng. Hãy cầu nguyện cho chị anh không bị mất nhiệm sở. Chứ sao nữa, ông chủ nhà băng có thể nghĩ rằng gia đình chị ấy có máu ăn cướp lắm chớ. Sao hả Sascha, anh hiểu tôi đang nói gì chăng?
Sascha nuốt nước bọt, trán vã mồ hôi hột:
- Tôi… nhưng…
Tarzan gắt lên:
- Không “nhưng” gì cả. Hoặc anh tự thú hoặc là anh bị bắt. Nếu tự thú, anh có thể được khoan hồng trước toà án và sớm trở thành một công dân lương thiện.
- Tôi… nhưng…
- Chúng ta sẽ cùng đến Tổng nha cảnh sát, khỏi lo chuyện ấy, Sascha. Bây giờ tôi muốn anh nói rõ hơn về vụ tấn công của hai thằng đeo mặt nạ vừa qua.
Sascha ngồi phịch xuống ghế bành, rút khăn lau hai bàn tay đẫm mồ hôi.
Karl đã trông thấy khẩu súng lục nằm trên bàn, bèn đến đứng gần, nhưng không chạm vào.
Bettina thốt lên, cố kìm những tiếng nghẹn ngào:
- Sascha, em có chịu nghe những lời phải của cậu ấy hay không?
Tên cướp rền rĩ:
- Dạ… em cũng nghĩ vậy… nhưng, sao mà quá đột ngột. Ôi trời ơi, ngày hôm nay sao mà chó… Tôi đã đi cướp. Tôi đã ăn bài tới chục ngàn mark mà số vẫn đen đủi. Bọn khốn nạn vét sạch tôi tới đồng xu cuối cùng tại căn phòng này. Khốn nạn thật, số tôi hệt số con rệp. Thế mà giờ vẫn chưa hết sợ hãi. Bây giờ thì các người đến đây và tôi chỉ còn cách gói ghém bàn chải đánh răng và một cái khăn mặt, vào tù!
Gaby nói:
- Trăm sự cũng bắt đầu tại anh. Tại anh ham mê cờ bạc, tự chuốc vạ vào thân.
Tarzan nói:
- Anh hãy kể cho chúng tôi nghe về hai tên cướp có mặt nạ!
Sascha lầm rầm:
- Chắc chắn rằng hai thằng mất dạy đó theo dõi tôi từ sòng bạc Fuchsbau cho nên chúng mới biết trong túi tôi đầy tiền. Mẹ kiếp!
- Hãy kể chi tiết!
Tarzan đấm tay xuống bàn khiến khẩu súng nảy lên.
Ai nấy giật mình.
Gaby quắc mắt nhìn hắn:
- Thôi đừng ra oai nữa! Tất cả chúng ta đều đang đau đầu rồi.
Sascha hít một hơi thật sâu:
- Tôi vừa gọi điện xong với Hasan thì chúng bấm chuông cửa…
Gã kể lại đầu đuôi. Riêng đoạn ném súng trúng mặt một tên, Sascha phải nhắc lại hai lần cho Tarzan nghe. Thủ lĩnh TKKG chỉ ngón tay vào môi trên và miệng mình:
- Chúng khoảng này hả?
- Đúng thế. Gớm là nó rú. Tôi cho là nó đau lắm.
- Chúng ta sẽ cầm cả khẩu súng đến Tổng nha cảnh sát. Biết khẩu súng hỏng và không nạp đạn, người ta sẽ giảm nhẹ tội cho anh. Anh không cố ý giết người.
Sascha rên lên :
- Tôi chưa dám giết một con ruồi. Nói thật, lúc túm bà nọ trong nhà băng, tôi sợ muốn chết.
Tarzan quay sang các bạn:
- Tôi cho rằng khẩu súng đã làm bay ít nhất cũng một cái răng cửa… Vì vậy mà gã…
Karl kêu lên:
- Beissinger! Nha sĩ Beissinger! Tôi biết mà.
Cả bọn ngơ ngác nhìn Máy Tính.
- Đại ca quên rồi sao. Sau cú phôn đến Tổng nha chính mày nói rằng bố già Glockner ghé nhà nha sĩ Beissinger vì có điện thoại gọi. Tao nhớ ra rồi. Nha sĩ Beissinger là một trong những nha sĩ giỏi nhất thành phố. Ông nhổ rất êm. Chắc chắn “con vượn Gorilla” và thằng đồng bọn đã gõ cửa ông ấy để điều trị bộ răng đẫm máu.
Tarzan gật đầu:
- Ý mày là có sự liên quan giữa vết thương ở mồm của tên cướp với việc thanh tra Glockner có mặt ở nhà ông nha sĩ chớ gì? Có lý đó.
Gaby chỉ máy điện thoại:
- Anh cho phép chúng tôi gọi điện chứ?
- Ồ xin mời.
Tra danh bạ điện thoại để tìm số phôn của nha sĩ Beissinger chỉ là chuyện nhỏ. Cô bé đọc số cho Tarzan bấm nút.
Một phụ nữ nhấc máy:
- Đây là phòng răng của Beissinger.
- Tôi là Tarzan. Phiền bà cho tôi nói chuyện với thanh tra Glockner nếu ông ấy còn ở nhà bà ạ.
- Ồ… xin chờ cho một lát.
Giọng nói quen thuộc của Glockner vang lên:
- Tarzan đấy à?
- Dạ, cháu đây ạ. Chú Glockner à cho cháu hỏi một câu thôi: Có phải chú đến nhà ông nha sĩ Beissinger vì ông này vừa chữa mồm cho một thanh niên nhỏ thó đeo mặt nạ bị thương ở miệng, đúng không chú?
Glockner sửng sốt:
- Tên đó bị nát bấy môi và gãy bốn cái răng. Nhưng tại sao cháu biết?
Tarzan kêu lên:
- Tên mặt nạ khỉ đột là tên bị thương. Còn tên kia đội lốt đầu người chết phơi khô. Chú ơi, chú cho phép tụi cháu đến chỗ ông nha sĩ bây giờ chứ? Có điều trong phái đoàn Tứ quái lần này bổ sung thêm một người. Chú biết vụ cướp nhà băng GREDIT rồi chớ? Tụi cháu đem theo thủ phạm tự giác đầu thú với cảnh sát. Anh ta tên là Sascha. Anh ta rất ân hận đã hành động liều lĩnh sau khi thua bạc. Chú chấp nhận đón anh ta nhé?
*
Mưa phùn giăng giăng. Ánh đèn pha của chiếc Rolls Royce quét trên mặt đường nhựa loang loáng nước. Con đường quốc lộ vắng vẻ hơn bao giờ hết. Chỉ còn 18 cây số nữa là đến Bad Gallenfels.
Gã đã rong ruổi trên đường nhựa nửa tiếng đồng hồ.
Gã đang khấp khởi bởi 5 thùng TCDD cuối cùng sắp thuộc về tay gã. Lỡ lão Finkenaas bướng bỉnh không chịu tiết lộ chỗ phi tang thì gã sẽ “mua” lão vậy. Gã sẽ hứa tặng lão một tấm bia mộ dành cho bậc vương giả giá cỡ 10.000 mark với những dòng chữ mạ vàng. Thế nào lão lại không sướng rêm mình chớ.
Tên trùm quái vật khoái trá với cơn mộng du. Gã vừa nghĩ mình là một đệ nhất vĩ nhân, vừa lái chiếc xe Rolls Royce đến một ngã tư.
Tối tăm. Trời mưa. Đường trơn. Manni cứ chúi mũi vào con lộ trước mặt đến nỗi không hề hay tấm bảng báo con đường cắt ngang phía trước là đường ưu tiên cho ôtô lưu thông.
Gã cũng không hề biết tai hoạ đang đến với mình trong hình dạng một chiếc xe tải đang ầm ầm lao tới từ phía bên phải.
Người lái xe tải đạp lút thắng nhưng không ăn thua.
Chiếc xe tải đâm sầm vào chiếc Rolls Royce sang trọng.
*
Manni tỉnh dậy trong bịnh viện. Gã lúc lắc đầu trên chiếc gối ngơ ngác nhìn quanh. Trời ạ, căn phòng gì mà trắng toát một màu vôi. Rồi ngọn đèn. Rồi gã đàn ông mặc áo blu trắng.
Gã cảm thấy nhức đầu như búa bổ.
Viên bác sĩ nói giọng trầm trầm. Ông thò tay bắt mạch bịnh nhân.
- Tôi là bác sĩ Schafer. Ông thấy trong người thế nào?
Manni duỗi chân:
- Tôi đang ở đâu đây?
- Nói được như vậy có nghĩa là ông khoẻ rồi. Đây là bệnh viện Gertrauden thuộc Bad Gal…
- Sao? Tôi đang muốn tới đó mà. Tại sao tôi lại nằm đây?
- Ông bị tai nạn, ông Kneck à. Chiếc Rolls Royce của ông bị bẹp dúm, nhưng ông thật là may mắn. Ông chỉ bị ngất và bị sưng vài chỗ không đáng kể. Nhưng chúng tôi phải giữ ông lại đây theo dõi để biết chắc ông không việc gì.
- Bao giờ tôi có thể rời khỏi đây?
- Chiều mai ông có thể ra viện.
Manni nhắm nghiền mắt:
- Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi ở nhà đỡ lo lắng.
- Phòng này không có. Nhưng tôi sẽ nói cô y tá Veronika mang vào cho ông một máy điện thoại. Ông có thẻ bảo hiểm tư nhân chớ?
Manni gật đầu.
Viên bác sĩ đi ra. Lát sau cô y tá Veronika mang máy điện thoại vào.
Trùm quái vật cười thật tươi:
- Cho tôi hỏi thăm một chuyện nhỏ, cô y tá ạ. Không hiểu trời xui đất khiến làm sao mà tôi lại nhè bịnh viện này mà nằm. Cô biết không, tôi bị tai nạn xe cộ trên đường đến thăm ông già Guntram Finkenaass đang điều trị tại đây đấy.
Mặt cô Veronika thoáng buồn bã, Manni nói tiếp:
- Ông ta vốn là nhân viên lái xe của hãng hoá chất ba tôi ngày xưa…
Veronika gật đầu:
- Đáng tiếc. Xin báo cho ông một tin buồn: ông cụ đã qua đời.
Manni bật dậy như lò xo:
- Cái gì?
- Kìa, ông không được động đậy. Bác sĩ chưa cho phép.
Manni tuyệt vọng:
- Mới đây ông già vẫn còn sống mà!
- Thì sao, thưa ông Kneck? Dù có ốm liệt giường bao lâu chăng nữa, người ta cũng chỉ cần một giây để đi vào cõi chết. Phút lâm chung, ông ấy đã rất tỉnh táo và yêu cầu mời cảnh sát đến.
- Hình như ông Finkenaas muốn khai ra điều gì đang đè nặng tâm hồn mình. Có điều ông ấy nói khẽ nên tôi đứng ngoài không nghe nổi.
- Sao? Bộ lão… lão già khai… khai hết ư?
- Ông nằm xuống đi. Vâng ông ấy đã khai gì đó.
- Cảnh… cảnh sát đến à?
- Đúng. Hai nhân viên hình sự của Sở cảnh sát địa phương đã có mặt.
Manni lăn người sang một bên muốn ngất xỉu. Gã rên lên:
- Finkenaas ơi là Finkenaas! Cô y tá ơi, làm ơn cho tôi một ly nước táo… miệng tôi đắng nghét…
*
Tại biệt thự của dòng họ Kneck, chuông điện thoại réo vang.
- Maaanniii!
Bà Adelheid gào lên, nhưng bà chợt nhớ ra thằng con đã xách chiếc Rolls Royce đi từ đời kiếp nào. Đồ nghịch tử.
Bà già gân chụp cái can vừa chống vừa lê bước đến máy điện thoại.
- Ai đó?
- Có phải gia đình Kneck không ạ?
- Adelheid Kneck đây.
- Mong bà bỏ qua việc tôi quấy rầy sau giờ làm việc. Tôi là thanh tra Winthof thuộc Công ty công viên thành phố. Tôi muốn thông báo cho bà một vấn đề liên quan đến môi trường.
Adelheid gay gắt đến độ đá cũng phải run:
- Có gì cứ nói toạc ra đi?
- Ồ, bà nóng nảy quá. Bà có biết một người đàn ông tên Guntram Finkenaas chứ?
- Chưa hề nghe qua.
- Ông Finkenaas từng làm tài xế trong nhà máy của ông chồng bà.
- Chồng tôi đã về nước Chúa.
Thanh tra Winthof vẫn kiên nhẫn:
- Ông ta là trợ thủ đắc lực cho ông chồng quá cố của bà.
Bà Adelheid rít lên qua hai hàm răng giả:
- Này ông thanh tra, tôi đang ngồi với hai phu nhân mệnh phụ, rõ chưa? Tôi chẳng biết lão Finkenaas cóc nhái nào hết. Và tôi sẽ…
Winthof vội nói:
- Bà chớ bỏ máy, thưa bà Kneck. Bởi sự việc sẽ vô cùng tai hoạ nếu bà không am hiểu. Hồi chập tối, ông Finkenaas từng làm công cho ông nhà đã qua đời sau một thời gian dài lâm bệnh tại bịnh viện Gertrauden. Trước khi chết, để lương tâm thanh thản, ông ta đã khai hết mọi chuyện với cảnh sát rằng, trước khi chết chẳng bao lâu, chồng bà đã giao cho ông Finkenaas phi tang 9 thùng chất cực độc TCDD mà không huỷ chúng. Dạo đó, ông ta hận chồng bà lúc còn sống đã một lần đối xử bất công với ông ta nên ông ta chỉ chôn 4 thùng sau sân vận động STAR-WADE xây từ năm 1912, còn 5 thùng thì ông ta ếm đi nơi khác.
Bà Adelheid gắt:
- Thì sao? Tôi cần gì quan tâm đến những sai lầm của chồng tôi. Ông ấy đã yên nghĩ nơi chín suối. Còn lão Finkenaas ấy làm gì, tôi không bận tâm.
Viên thanh tra công ty cây xanh tiếp tục:
- Lúc ông Finkenaas thi hành lệnh của chồng bà thì cả gia đình bà đều đi du lịch bốn tuần lễ.
- Đúng vậy. Đó là chuyến du lịch cuối cùng của chồng tôi.
- Có phải trong thời gian đó một hãng làm vườn được ông bà mời đến cày xới khu vườn nhà, đúng chứ ạ?
- Đúng, đúng. Tôi và chồng tôi đều muốn trồng cỏ thay những luống hoa.
- Vậy là khu vườn nhà bà đã được xới lại. Và ông Finkenaas đã lợi dụng lớp đất tơi xốp để một đêm nọ lén chôn 5 thùng thuốc độc TCDD trong khu vườn đó.
Adelheid nín thở suýt rơi cây gậy chống.
- Ông nói sao?
- Đó là sự thực mà Finkenaas đã khai với cảnh sát trước khi qua đời, thưa quý bà. Có một điều chắc chắn là trong vườn nhà bà đang có 5 thùng chất độc nguy hiểm. Chúng sẽ gỉ đi theo năm tháng và rò chất độc ra. Chúng chính là bom nổ chậm. Chúng ngấm vào đất giết cư dân thành phố chết dần chết mòn.
- Trời đất ơi!… lão Finkenaas đó… ôi lạy Chúa! Thế mà tôi và Manni… Chúa ơi! Hai đầu gối tôi! Hay tất cả là vì thứ chất độc chết tiệt đó, nó hại tôi!
Giọng ông Winthof trở nên nghiêm nghị:
- Đó là lý do tại sao tôi gọi điện đến. Vì chất độc trong cái thùng đó rất nguy hiểm, chúng tôi phải hành động ngay. 7 giờ sáng mai, người của công ty công viên thành phố sẽ có mặt tại chỗ với máy xúc và các máy móc khác. Chúng tôi sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm tìm kiếm trên bãi đất hoang sau sân vận động và một nhóm thanh toán khu vườn nhà bà. Đây là lệnh của chính quyền thành phố. Chào bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất