Quyển 52 Chương 6: CUỘC ĐỔ BỘ VỀ ĐÊM
Bóng tối bao trùm khu ký túc xá, một làn gió mát thổi hây hây trên bãi cỏ khô. Chiều thứ bảy ký túc xá thường vắng tanh như chùa bà đanh. Học sinh lớp lớn kéo rốc nhau lên phố xem xinê hoặc đi khiêu vũ, đám học trò nhí thì dán mắt vào màn hình tivi. Ngay cả những đứa học gạo cũng lặn sạch, chỉ còn những ông thần trùng nhằm phiên trực đành chịu trận trong nhà.
Tròn Vo vắt chân chữ ngũ trên giường vừa nhai sô-cô-la vừa nói chuyện với chính mình, vì Tarzan đâu có để tâm tới những câu nói của thằng bạn mập.
Có lẽ Tròn Vo đã nói đến cả X lần về việc nó rất mừng khi không bị mất toi kì nghỉ thu. Tarzan thì chỉ lơ đãng nói đôi lời vì còn mải mê với cuốn sách viết về mạng lưới vi tính trải rộng khắp thế giới.
Khoảng 22 giờ thì khu ký túc xá im ắng hòan toàn. Thầy giáo trực ban đã hoàn thành việc kiểm tra các phòng ngủ.
Tarzan và Tròn Vo chui ra khỏi giường, mặc vội quần áo. Ngó thằng bạn, Tarzan ái ngại:
Mày mặc vậy có vẻ không ổn đâu.
Vì sao chớ?
Cái quần xanh kẻ sọc đỏ hơi bị đẹp quá trong một cuộc chui lủi ban đêm đó.
Nhưng nó thường đem lại may mắn cho tao mờ, đại ca.
Đúng 22 giờ 17 phút, hai quái mắc thang dây vào cửa sổ đu xuống. Thằng mập qua nhiều lần té uỳnh uỵch đã có kinh nghiệm xương máu nên lần này hạ cánh êm đềm.
Tarzan thì thầm:
Karl giờ này chắc đã đến điểm hẹn. Thằng đó đúng giờ như… máy tính.
Y chang như Tarzan dự đoán, quân sư Karl đã trụ sẵn tại bụi cây, nơi Tarzan và Tròn Vo giấu xe đạp tự hồi nào. Nó ngước mặt nhìn trời:
- Đêm không trăng không sao kiểu này rất thích hợp cho một cuộc đột nhập.
Tam quái đạp xe rề rề theo con đường đất với đèn xe đạp tù mù. Một lát sau ba đứa cũng tớ được căn nhà kho bỏ hoang ọp ẹp. May phước là chiếc ô tô hiệu Coupe của Lotha vẫn còn nguyên si.
Tròn Vo vểnh mũi hít hít:
Gió từ bờ hồ thổi ngược lại toàn mùi bùn, tụi mày ạ.
Tarzan hắng giọng:
Hồi chiều tao có để ý ngôi nhà thuyền ở cuối đường rẽ. Tại đó có tối thiểu là hai chiếc xuồng neo đậu. Có lẽ chúgn ta sẽ mượn đỡ một chiếc.
Tròn Vo thắc măc:
Vậy còn mái chèo thì lấy đâu ra, đại ca?
Loại xuồng này có gắn mái chèo và cọc chèo hẳn hoi. Các ngư dân khóai xài loại đó lắm.
Tarzan vẫn như thường lệ, đi đầu tiên. Mà hắn không đi đầu thì ai hứng chịu trách nhiệm bây giờ, trong khi quãng đường ra mé hồ vốn là lộ trình hồi xưa hắn từng chạy thể dục. Tưởng rằng đã quen đi đường đi nước bước cũng dễ, ai dè con ngựa sắt của hắn suýt tông phải một chướng ngại lù lù chắn ngang đường. Quỷ tha ma bắt ạ, đó là một chiếc xe tải nhỏ cồ tình không mở đèn hậu.
Tarzan chưng hửng nhìn tấm bưng hậu đang thòng xuống:
Tại sao lại xuất hiện cái xe này ở đây nhỉ? Chủ xe hình như không biết luật giao thông.
Karl nhướn mày:
Dám là xe tải chở chiếc xuồng mà đại ca nói lắm. Biết đâu họ nhảy mũi hắt xì hơi đoán ra tụi mình bữa nay ăn trộm xuồgn.
Tao không nghĩ như vậy đâu. Nếu là chủ nhân minh bạch thì họ phải để đèn xe nhấp nháy chứ. Tụi mình thử giấu xe đi ra đó thử xem.
Ba thằng đột ngột nín bặt bởi giữa không gian tĩnh mịch, bỗng có tiếng ì oạp của ai đó đang lội nước. Rồi có tiếng đàn ông nói nhỏ:
Mày cho rằng vẫn kiếm chác được hả?
Một giọng rất trầm đáp lại:
Là cái chắc. Tụi mình chỉ cần quét nhựa đường rồi phủ một lớp sơn là ngó như mới thôi. Tay Klaftenschnieder đã hứa sẽ tiêu thụ giúp tụi mình.
May mà tao đem theo kìm cộng lực nên mới có cái mà tháo xích. Nhưng vác mấy cái xuồng này không phải giỡn đâu. Có đem theo bia đấy chứ? Lát nữa còn làm một chầu mừng thắng lợi.
Tên giọng trầm loay hoay cắt dây xích chiếc xuồng đầu tiên.
Tarzan đi thẳng tới, quát:
Các người làm trò gì vậy? Ăn trộm hả?
Gã giọng tầm quát lên:
Giật lấy cây đèn pin và tẩn cho nó một trận đi mày!
Còn lâu hai tên đạo tặc mới rớ được một… sợi tóc của Tarzan. Chỉ thấy tòan thân hắn xoay như chong chóng, sau đó là những tiếng rú đau đớn và tiếng người ngã nhào xuống nước. Đợi hai gã trộm lóp ngóp bò lên bờ, Tarzan mới bảo:
Lạnh hả hai cha nội? Ráng chịu rét một chút trên đường tẩu nghe.
Một trong hai tên run rẩy hỏi:
Nhưng mà… các cậu là ai vậy?
Bọn ta là cảnh sát bảo vệ mặt nước. Sẽ không tố cáo các người đâu, vì thật ra các người chưa kịp gây án. Giờ thì biến lẹ đi. Đừng giở trò mà khốn đó.
Hai tên trộm hoảng hồn đi như chạy về phía chiếc xe tải. Giọng Tarzan đuổi theo chúng:
Ta đã ghi lại số xe, khu vực này mà mất cái gì thì các người lãnh đủ.
Không gian trở lại im lặng như ban đầu. Tròn Vo cười khoái chí:
Mày thật hết biết đó đại ca. Dọa cho chúng sợ chết khiếp rồi nẫng tay trên của chúng. Trộm gặp trộm, hay quá ta.
Nói năng lộn xộn gì đâu. Tụi mình chỉ mượn tạm thôi, đâu có ăn trộm, Willi.
***
Những đám mây đen ùn ùn lướt trên mặt hồ. Chiếc xuồng trôi ì ạch như chở một tấn đá tảng. Tarzan cắn chặt môi ra sức chèo, trong khi Karl và Kloesen ngồi phía đối diện với mũi xuồng. Giọng Karl nghe như gió thoảng.
Bẻ lái sang trái đi đại ca. Chúng ta đang trôi đến hòn đao mini Seefleck rồi. Trên lãnh địa tối om của bác sĩ Mubase chỉ còn ngôi biệt thự của ông ta là có ánh sáng.
Xuồng chầm chạp lướt ngang hòn đảo, còn cách bờ khoảng 100 mét, Tarzan quan sát một vòng quanh bờ rồi rủa thầm:
Chẳng có một mô đất nào khả dĩ để cặp bến. Chúng ta đành tấp vô đám lau sậy này vậy.
Máy Tính nhảy lên bờ lúi húi bê một cục đá to tướng cho Tarzan buộc dây neo. Tròn Vo lo ngại:
Lỡ hòn đá không chịu nổi sóng thì sao đại ca?
Thì trôi xuồng chớ sao. Và tụi mình đành bơi vậy. Liệu mày có bơi nổi với cái quần rộng thùng thình đó không hả?
Ờ, thì cũng hy vọng nó đừng hút nhiều nước thôi.
Ba đứa nấp sau một bụi cây và quan sát khuôn viên điều trị. Không biết Lotha trốn trong khu nhà nào. Ban ngày gã lẩn trốn chắc ban đêm phải thò mặt ra cho giãn gân cốt chứ?
Tarzan bảo:
Ở đây nghe. Tao đi dọc tường nhìn vào các cửa sổ xem sao.
Coi, hắn vừa mới khởi động sơ sơ dọc bờ tường thì nghe tiếng động từ khu nhà đối diện. Ê, cánh cửa hé mở và một con người đầu tóc rối nùi, áo quần xốc xếch loạng choạng lao vọt ra rồi Tarzan nhào xuống đất:
Không! Ta sẽ kết liễu cuộc đời ở đây.
Người đàn ông đáng thương ấy lại nhổm dậy, tự đấm ngực mình bình bịch và gào lên thảm thiết. Đúng lúc đó, có hai cái bóng từ bên trong phóng vút ra. Tarzan trân trối nhìn cái bóng mặc blu trắng chạy trước. Lạy Chúa, đầu gã y hệt một mũi bút chì. A, “người quen” đây mà.
Gã Đầu Bút Chì kêu lên:
Kìa ông Braunicht, sao ông lại làm như thế?
Người tên Braunicht vẫn la lối om sòm:
Cút, các người cút đi. Ta không chịu được nữa. Máu trong người ta như đông cứng lại, ruột gan sôi lên. Ta không chữa chạy gì nữa. Mặc xác ta!
Kìa, mong ông hãy bình tĩnh. Chúng tôi chữa chạy cho ông kia mà.
Ta không cần chữa chạy. Đứng lại! Đứng lại không ta táng cho đấy.
Chính bác ông đã đề nghị chúng tôi chữa cho ông. Ông không thể bỏ cuộc được.
Không bác chú gì cả. Việc này chẳng dính dáng gì đến lão ta.
Braunicht nhảy nhỏ, hai tay dứ trước ngực như chuẩn bị tấn công.
Líc này mây đen đã tan dần nên trăng chiếu rõ mồn một. Tarzan kinh ngạc khi người nhân viên tứ hai từ chỗ tối lao ra.
Hắn reo khe khẽ:
Đúng là lão ma đói Gregor. Lão đã cạo bộ râu quai nón hồi nào vậy cà?
Gregor vừa chường mặt đã gầm gừ bảo Đầu Bút Chì:
Tóm cổ lão ta tống vào phòng xông hơi thôi.
Rồi hai gã kè kè hai bên, dồn Braunicht và giữa. Braunicht giãy giụa:
Ta… ta sẽ đánh chết tụi bay cho coi.
Tên Đầu Bút Chì và tay đồng nghiệp không nói không rằng cùng nhập kê một lượt, lao vào bẻ ngược tay và dúi đầu Braunicht xuống sát mặt đất. Giọng Gregor xuống sát mặt đất. Giọng Gregor gầm ghè:
Im mồm. Không được phá giấc ngủ của người khác, rõ chưa?
Hic hic… ta phá giấc ngủ của tụi bay hồi nào. Ta cần chất kích thích. Hãy cho ta Amphetamin, Pervitin, Cocain hoặc thứ gì cũng được.
Suỵt… chớ có làm ầm lên như vậy. Chúng Tarzan có thể dàn xếp việc này kia mà.
Hả? Các người có không?
Ông Braunicht, Gregor và tôi rất thông cảm với người bệnh ở đây mà. Vấn đề là tiền, phải có tiền.
Mắt Braunicht sáng rực:
Tưởng gì khó chứ tiền thì ta thiếu gì. Bao nhiêu cũng có.
Hai quái Karl và Kloesen lúc này đã áp sát bên cạnh Tarzan. Ba đứa nín thở nghe lão Gregor thì thào:
Amphetamin lúc nào cũng sẵn.
Ngay bây giờ à?
Ừ. Nhưng phải giữ mồm giữ miệng nghe.
Tuyệt vời. Các người quả là thánh giáng thế. Ta có thể yên tâm qua đêm nay. Nhưng 11 giờ trưa mai ta sẽ đổi « tông » qua Cocain đó. Các huynh đệ có thần dược ấy chứ?
Có tất tần tật. Ông gặp may đấy. Ngày mai sẽ có người giao loại hàng hết sảy này. Chúng tôi hy vọng rằng sẽ nhận được trước 11 giờ. Sẽ có Cocain cho ông, thề với ông như vậy, nếu không thì tôi sẽ không phải là Gregor Etzel và bạn tôi đây không phải là Paul Stuakamp nữa.
Rồi cả ba cái bóng biến mất sau cánh cửa đóng sập. Không gian lại chìm trong yên lặng.
Tarzan quàng tay qua vai hai chiến hữu thì thào:
Tuyệt vời. Chúng ta phải tạ ơn lão Braunicht. Nhờ con bệnh vật vã vì đói thuốc này mà hai thằng Paul và Gregor lòi mặt chuột. Tụi nó cả gan tổ chức đường dây cung cấp ma túy tại chính nơi chúng có trách nhiệm cai nghiện. Kể cả những thứ nguy hiểm nhất. Thật kinh khủng.
Karl hỏi:
Tụi mình báo cho ba Gaby chứ?
Chưa vội, quân sư. Chờ đến ngày mai đã.
Để chộp thằng bán Cocain hả?
Phải. Tụi mình sẽ tóm cổ gã.
Có nghĩa là tụi mình phải rình rập ở đây cả ngày mai?
Ờ. Ít nhất cũng tới lúc tên đó xuất hiện ở đây.
Tròn Vo dài mồm:
Trời hơi, thế là lại đi đứt luôn một ngày chủ nhật tươi đẹp nữa rồi!
***
Mặt trăng chỉ dánh lẻ được một chút rồi lại rúc vào trong đám mây đen. Còn phải hỏi, ba đứa ngồi thu lu trong bụi cây. Tiếng nhai kẹo nhóp nhép của Tròn Vo làm Tarzan càng thêm sốt ruột. Không hề thấy ai xuất hiện, kể từ vụ ồn ào lúc nãy. Sau cùng, Tarzan bảo:
Tao hơi nghi ngờ tên bán Cocain ngày mai dám là thằng Lotha.
Tròn Vo nhẹ người:
Vậy tụi mình chèo xuồng trở lui thôi chứ?
Ừ, trước khi tụi mình chết cóng ở đây.
Chúng quay trở lại bờ hồ. Ê, mới đi được nửa lộ trình, Tarzan đã phát hiện ra tai họa của cả nhóm:
Xuồng trôi mất rồi!
Tảng đá vẫn nằm ở chỗ cũ nhưng sợi dây thì đã tuột mất tiêu. Tròn Vo điên tiết rủa xả không tiếc lời, còn ném toẹt cả phong sô-cô-la ăn dở xuống hồ. Karl thở dài, lấy khăn lau mắt kính. Tarzan ngồi thụp xuống ven hồ, chằm chằm nhìn ra xa. Hắn trông thấy hòn đảo nhỏ và cạnh đó còn có một hòn đảo nhỏ khác bồng bềnh. Vậy là cái xuồng đã trôi ra xa ít nhất cũng 150 mét rồi. Không còn hy vọng gì bơi ra đó nữa, trong hoàn cảnh này.
Máy Tính ân hận thấy rõ:
Tao đã định thắt nút nhưng sợi dây cứng quá xiết không đặng. Anh em hiểu cho.
Thì có ai trách mày đâu. Tao có làm cũng vậy thôi Karl.
Tarzan vừa an ủi Karl xong thì cũng nghĩ ra được một ý:
Có lối thoát rồi, tuy nhiên phải liều. Cách vượt ngục duy nhất chỉ có thể bằng cửa chính. Hồi chiều, lúc lão Gregor tống cổ tao ra, tao còn nhớ rất rõ cái nút tự động mà lão ta đã bấm.
Ba đứa lên đường tức khắc. Chúng nối đuôi nhau men theo tường về phía nam, vượt qua vô số ôtô và vài thùng rác đầy tú ụ. Cuối cùng Tarzan cũng phát hiện được nút bấm điện. Hắm bấm muốn rụng ngón tay mà cánh cổng không nhíc nhích. Hắn rờ rẫm cánh cổng thì đụng ngay một ổ khóa an toàn to tổ chảng. Cổng đã bị khóa chặt – một biện pháp cần thiết với những loại bệnh nhân kiểu Braunicht.
Tròn Vo đau khổ nghía các bức tường:
Tường cao thế này mà thiếu thang dây làm sao trèo lên nổi đại ca?
Tarzan đưa tay rờ rẫm bức tường trắng và khom ngươì đứng vào đoạn tường có nhiều cành nho leo, bảo:
Leo lên người tao. Nào, mày nhảy lên tao vọt trước đi Karl.
Chiều cao gần 1 mét 80 của Tarzan cộng với sức đẩy của hai cánh tay thép dư sức đội Máy Tính lên bờ tường. Chiều ngang của bức tường dày dễ tới chừng nửa mét.
Đến phiên Tròn Vo, nó ú ớ:
Tao béo ụ thế này không làm xiếc được đâu. Mày phi thân lên trước rồi phụ với thằng Karl kéo tao nhé đại ca. Vậy có lẽ ngon hơn đó.
Được thôi. Mày muốn sao cũng được.
Tarzan lùi lại lấy đà, nhảy vọt lên và túm được cái gờ đá ngay cạnh chỗ Karl ngồi. Hắn co người và tót lên ngồi ngay cạnh Máy Tính.
Đúng lúc đó đã xảy ra cái điều mà sau này Tròn Vo gọi là sự đùa giỡn của số phận. Cửa ngôi biệt thự bỗng mở toang. Ánh sáng từ bên trong ùa ra cùng lúc với tiếng gừ thịnh nộ của con ác cẩu Dobermann đang xồ ra. Nó sủa lên một tiếng rồi lao như một con ngựa đua về phía Tròn Vo.
Thằng mập hốt hoảng kêu:
Cứu tao, nó xé xác tao mất thôi.
Đưa tay đây!
Chưa bao giờ Tròn Vo phản xạ khiếp như vậy. nó giơ nhanh hai tay và may mắn làm sao chạm được hai bàn tay Tarzan.
Giữ chặt cặp giò tao nghe Karl.
Tarzan gần như nhoài người xuống. Hắn nghiến răng lôi mạnh Tròn Vo bật khỏi mặt đất. Đúng lúc đó con chó dữ cũng ập đến, nhảy lồng lên kịp ngoạm một miếng vào mông thằng mập.
Á á…
Khi Tròn Vo yên vị trên bờ tường cao ngất thì cái quần xanh đỏ của nó đã bị mất một nhúm vải. Nó đưa tay sờ mông hãi hùng.
Con chó mất dạy thiệ. Nó cạp hỏng cái quần đẹp nhất của tao rồi. Nó còn chọc quê tụi mình kìa đại ca.
Quả thật con Dobermann đang lồng lộn chạy qua chạy lại, mồm ngậm mảnh vải te tua như ngậm con mồi.
Im đi. Không bị thương là hên cho mày đó. Mày mà chảy máu là chích ngừa 14 mũi vô bụng.
Đúng lúc đó có tiếng huýt sáo khiến ba quái ngừng đàm đạo. Có lẽ là tiếng huýt sáo của bác sĩ Mubase. Con ác cẩu nhanh như cắt lao vô một bụi rậm bới đất trước khi phóng về trình diện chủ của mình. Tarzan thở phào:
Coi con chó khôn chưa. Nó giấu mảnh quần rồi mới chịu rút lui về sào huyệt. Có dịp mày nên hậu tạ nó một phong sôcôla nghe Tròn Vo. Nếu nó tha mảnh quần về thì mày lộ diện là cái chắc. Thì cái quần mày đặc biệt quá mà.
Tròn Vo nằm sấp người trên tường cao thở hổn hển:
Bây giờ tao mới thấy thế nào là… gió mát. Này, liệu có vá lại được không nhỉ?
Karl cười:
Trời, con nhà triệu phú mà mặc quần vá sao Willi?
Lúc này ngoài đường bỗng vang lên tiếng động cơ xe ôtô. Tarzan lắng tai nghe và nhận ra tiếng động cơ của loại xe Porsche. Hắn ép mình như gián liếc về phía cổng.
Một chiếc Porsche vừa dừng sát lại cổng.
Những tiếng “ti ti…” như đáng “morse” vang rền làm Karl nghĩ ngợi:
Tụi bay có nhận ra tín hiệu không? Nó gọi ai thì phải.
Nó đoán trúng ngay chóc. Từ khu vực dành tiêng cho bệnh nhân, tên Gregor cao nhồng và gầy như con mắm vụt ra. Dưới ánh đèn chập chờn của vọng gác, khuôn mặt lão cực kỳ ma quái.
Lão mở cổng và một gã đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ chiếc Porsche màu đỏ. Tên này mặc đồ thể thao, để tóc dài thậm thượt tựa quỷ sống.
Gregor hỏi khẽ:
Sao mày đến sớm thế?
Không, chưa có hàng. Tôi cần sự giúp đỡ của anh. Tôi đang kẹt.
Và gã thì thầm với Gregor.
Lúc đó Gregor đang tựa vào tường ngay sát chỗ Tarzan nằm.
Tròn Vo vắt chân chữ ngũ trên giường vừa nhai sô-cô-la vừa nói chuyện với chính mình, vì Tarzan đâu có để tâm tới những câu nói của thằng bạn mập.
Có lẽ Tròn Vo đã nói đến cả X lần về việc nó rất mừng khi không bị mất toi kì nghỉ thu. Tarzan thì chỉ lơ đãng nói đôi lời vì còn mải mê với cuốn sách viết về mạng lưới vi tính trải rộng khắp thế giới.
Khoảng 22 giờ thì khu ký túc xá im ắng hòan toàn. Thầy giáo trực ban đã hoàn thành việc kiểm tra các phòng ngủ.
Tarzan và Tròn Vo chui ra khỏi giường, mặc vội quần áo. Ngó thằng bạn, Tarzan ái ngại:
Mày mặc vậy có vẻ không ổn đâu.
Vì sao chớ?
Cái quần xanh kẻ sọc đỏ hơi bị đẹp quá trong một cuộc chui lủi ban đêm đó.
Nhưng nó thường đem lại may mắn cho tao mờ, đại ca.
Đúng 22 giờ 17 phút, hai quái mắc thang dây vào cửa sổ đu xuống. Thằng mập qua nhiều lần té uỳnh uỵch đã có kinh nghiệm xương máu nên lần này hạ cánh êm đềm.
Tarzan thì thầm:
Karl giờ này chắc đã đến điểm hẹn. Thằng đó đúng giờ như… máy tính.
Y chang như Tarzan dự đoán, quân sư Karl đã trụ sẵn tại bụi cây, nơi Tarzan và Tròn Vo giấu xe đạp tự hồi nào. Nó ngước mặt nhìn trời:
- Đêm không trăng không sao kiểu này rất thích hợp cho một cuộc đột nhập.
Tam quái đạp xe rề rề theo con đường đất với đèn xe đạp tù mù. Một lát sau ba đứa cũng tớ được căn nhà kho bỏ hoang ọp ẹp. May phước là chiếc ô tô hiệu Coupe của Lotha vẫn còn nguyên si.
Tròn Vo vểnh mũi hít hít:
Gió từ bờ hồ thổi ngược lại toàn mùi bùn, tụi mày ạ.
Tarzan hắng giọng:
Hồi chiều tao có để ý ngôi nhà thuyền ở cuối đường rẽ. Tại đó có tối thiểu là hai chiếc xuồng neo đậu. Có lẽ chúgn ta sẽ mượn đỡ một chiếc.
Tròn Vo thắc măc:
Vậy còn mái chèo thì lấy đâu ra, đại ca?
Loại xuồng này có gắn mái chèo và cọc chèo hẳn hoi. Các ngư dân khóai xài loại đó lắm.
Tarzan vẫn như thường lệ, đi đầu tiên. Mà hắn không đi đầu thì ai hứng chịu trách nhiệm bây giờ, trong khi quãng đường ra mé hồ vốn là lộ trình hồi xưa hắn từng chạy thể dục. Tưởng rằng đã quen đi đường đi nước bước cũng dễ, ai dè con ngựa sắt của hắn suýt tông phải một chướng ngại lù lù chắn ngang đường. Quỷ tha ma bắt ạ, đó là một chiếc xe tải nhỏ cồ tình không mở đèn hậu.
Tarzan chưng hửng nhìn tấm bưng hậu đang thòng xuống:
Tại sao lại xuất hiện cái xe này ở đây nhỉ? Chủ xe hình như không biết luật giao thông.
Karl nhướn mày:
Dám là xe tải chở chiếc xuồng mà đại ca nói lắm. Biết đâu họ nhảy mũi hắt xì hơi đoán ra tụi mình bữa nay ăn trộm xuồgn.
Tao không nghĩ như vậy đâu. Nếu là chủ nhân minh bạch thì họ phải để đèn xe nhấp nháy chứ. Tụi mình thử giấu xe đi ra đó thử xem.
Ba thằng đột ngột nín bặt bởi giữa không gian tĩnh mịch, bỗng có tiếng ì oạp của ai đó đang lội nước. Rồi có tiếng đàn ông nói nhỏ:
Mày cho rằng vẫn kiếm chác được hả?
Một giọng rất trầm đáp lại:
Là cái chắc. Tụi mình chỉ cần quét nhựa đường rồi phủ một lớp sơn là ngó như mới thôi. Tay Klaftenschnieder đã hứa sẽ tiêu thụ giúp tụi mình.
May mà tao đem theo kìm cộng lực nên mới có cái mà tháo xích. Nhưng vác mấy cái xuồng này không phải giỡn đâu. Có đem theo bia đấy chứ? Lát nữa còn làm một chầu mừng thắng lợi.
Tên giọng trầm loay hoay cắt dây xích chiếc xuồng đầu tiên.
Tarzan đi thẳng tới, quát:
Các người làm trò gì vậy? Ăn trộm hả?
Gã giọng tầm quát lên:
Giật lấy cây đèn pin và tẩn cho nó một trận đi mày!
Còn lâu hai tên đạo tặc mới rớ được một… sợi tóc của Tarzan. Chỉ thấy tòan thân hắn xoay như chong chóng, sau đó là những tiếng rú đau đớn và tiếng người ngã nhào xuống nước. Đợi hai gã trộm lóp ngóp bò lên bờ, Tarzan mới bảo:
Lạnh hả hai cha nội? Ráng chịu rét một chút trên đường tẩu nghe.
Một trong hai tên run rẩy hỏi:
Nhưng mà… các cậu là ai vậy?
Bọn ta là cảnh sát bảo vệ mặt nước. Sẽ không tố cáo các người đâu, vì thật ra các người chưa kịp gây án. Giờ thì biến lẹ đi. Đừng giở trò mà khốn đó.
Hai tên trộm hoảng hồn đi như chạy về phía chiếc xe tải. Giọng Tarzan đuổi theo chúng:
Ta đã ghi lại số xe, khu vực này mà mất cái gì thì các người lãnh đủ.
Không gian trở lại im lặng như ban đầu. Tròn Vo cười khoái chí:
Mày thật hết biết đó đại ca. Dọa cho chúng sợ chết khiếp rồi nẫng tay trên của chúng. Trộm gặp trộm, hay quá ta.
Nói năng lộn xộn gì đâu. Tụi mình chỉ mượn tạm thôi, đâu có ăn trộm, Willi.
***
Những đám mây đen ùn ùn lướt trên mặt hồ. Chiếc xuồng trôi ì ạch như chở một tấn đá tảng. Tarzan cắn chặt môi ra sức chèo, trong khi Karl và Kloesen ngồi phía đối diện với mũi xuồng. Giọng Karl nghe như gió thoảng.
Bẻ lái sang trái đi đại ca. Chúng ta đang trôi đến hòn đao mini Seefleck rồi. Trên lãnh địa tối om của bác sĩ Mubase chỉ còn ngôi biệt thự của ông ta là có ánh sáng.
Xuồng chầm chạp lướt ngang hòn đảo, còn cách bờ khoảng 100 mét, Tarzan quan sát một vòng quanh bờ rồi rủa thầm:
Chẳng có một mô đất nào khả dĩ để cặp bến. Chúng ta đành tấp vô đám lau sậy này vậy.
Máy Tính nhảy lên bờ lúi húi bê một cục đá to tướng cho Tarzan buộc dây neo. Tròn Vo lo ngại:
Lỡ hòn đá không chịu nổi sóng thì sao đại ca?
Thì trôi xuồng chớ sao. Và tụi mình đành bơi vậy. Liệu mày có bơi nổi với cái quần rộng thùng thình đó không hả?
Ờ, thì cũng hy vọng nó đừng hút nhiều nước thôi.
Ba đứa nấp sau một bụi cây và quan sát khuôn viên điều trị. Không biết Lotha trốn trong khu nhà nào. Ban ngày gã lẩn trốn chắc ban đêm phải thò mặt ra cho giãn gân cốt chứ?
Tarzan bảo:
Ở đây nghe. Tao đi dọc tường nhìn vào các cửa sổ xem sao.
Coi, hắn vừa mới khởi động sơ sơ dọc bờ tường thì nghe tiếng động từ khu nhà đối diện. Ê, cánh cửa hé mở và một con người đầu tóc rối nùi, áo quần xốc xếch loạng choạng lao vọt ra rồi Tarzan nhào xuống đất:
Không! Ta sẽ kết liễu cuộc đời ở đây.
Người đàn ông đáng thương ấy lại nhổm dậy, tự đấm ngực mình bình bịch và gào lên thảm thiết. Đúng lúc đó, có hai cái bóng từ bên trong phóng vút ra. Tarzan trân trối nhìn cái bóng mặc blu trắng chạy trước. Lạy Chúa, đầu gã y hệt một mũi bút chì. A, “người quen” đây mà.
Gã Đầu Bút Chì kêu lên:
Kìa ông Braunicht, sao ông lại làm như thế?
Người tên Braunicht vẫn la lối om sòm:
Cút, các người cút đi. Ta không chịu được nữa. Máu trong người ta như đông cứng lại, ruột gan sôi lên. Ta không chữa chạy gì nữa. Mặc xác ta!
Kìa, mong ông hãy bình tĩnh. Chúng tôi chữa chạy cho ông kia mà.
Ta không cần chữa chạy. Đứng lại! Đứng lại không ta táng cho đấy.
Chính bác ông đã đề nghị chúng tôi chữa cho ông. Ông không thể bỏ cuộc được.
Không bác chú gì cả. Việc này chẳng dính dáng gì đến lão ta.
Braunicht nhảy nhỏ, hai tay dứ trước ngực như chuẩn bị tấn công.
Líc này mây đen đã tan dần nên trăng chiếu rõ mồn một. Tarzan kinh ngạc khi người nhân viên tứ hai từ chỗ tối lao ra.
Hắn reo khe khẽ:
Đúng là lão ma đói Gregor. Lão đã cạo bộ râu quai nón hồi nào vậy cà?
Gregor vừa chường mặt đã gầm gừ bảo Đầu Bút Chì:
Tóm cổ lão ta tống vào phòng xông hơi thôi.
Rồi hai gã kè kè hai bên, dồn Braunicht và giữa. Braunicht giãy giụa:
Ta… ta sẽ đánh chết tụi bay cho coi.
Tên Đầu Bút Chì và tay đồng nghiệp không nói không rằng cùng nhập kê một lượt, lao vào bẻ ngược tay và dúi đầu Braunicht xuống sát mặt đất. Giọng Gregor xuống sát mặt đất. Giọng Gregor gầm ghè:
Im mồm. Không được phá giấc ngủ của người khác, rõ chưa?
Hic hic… ta phá giấc ngủ của tụi bay hồi nào. Ta cần chất kích thích. Hãy cho ta Amphetamin, Pervitin, Cocain hoặc thứ gì cũng được.
Suỵt… chớ có làm ầm lên như vậy. Chúng Tarzan có thể dàn xếp việc này kia mà.
Hả? Các người có không?
Ông Braunicht, Gregor và tôi rất thông cảm với người bệnh ở đây mà. Vấn đề là tiền, phải có tiền.
Mắt Braunicht sáng rực:
Tưởng gì khó chứ tiền thì ta thiếu gì. Bao nhiêu cũng có.
Hai quái Karl và Kloesen lúc này đã áp sát bên cạnh Tarzan. Ba đứa nín thở nghe lão Gregor thì thào:
Amphetamin lúc nào cũng sẵn.
Ngay bây giờ à?
Ừ. Nhưng phải giữ mồm giữ miệng nghe.
Tuyệt vời. Các người quả là thánh giáng thế. Ta có thể yên tâm qua đêm nay. Nhưng 11 giờ trưa mai ta sẽ đổi « tông » qua Cocain đó. Các huynh đệ có thần dược ấy chứ?
Có tất tần tật. Ông gặp may đấy. Ngày mai sẽ có người giao loại hàng hết sảy này. Chúng tôi hy vọng rằng sẽ nhận được trước 11 giờ. Sẽ có Cocain cho ông, thề với ông như vậy, nếu không thì tôi sẽ không phải là Gregor Etzel và bạn tôi đây không phải là Paul Stuakamp nữa.
Rồi cả ba cái bóng biến mất sau cánh cửa đóng sập. Không gian lại chìm trong yên lặng.
Tarzan quàng tay qua vai hai chiến hữu thì thào:
Tuyệt vời. Chúng ta phải tạ ơn lão Braunicht. Nhờ con bệnh vật vã vì đói thuốc này mà hai thằng Paul và Gregor lòi mặt chuột. Tụi nó cả gan tổ chức đường dây cung cấp ma túy tại chính nơi chúng có trách nhiệm cai nghiện. Kể cả những thứ nguy hiểm nhất. Thật kinh khủng.
Karl hỏi:
Tụi mình báo cho ba Gaby chứ?
Chưa vội, quân sư. Chờ đến ngày mai đã.
Để chộp thằng bán Cocain hả?
Phải. Tụi mình sẽ tóm cổ gã.
Có nghĩa là tụi mình phải rình rập ở đây cả ngày mai?
Ờ. Ít nhất cũng tới lúc tên đó xuất hiện ở đây.
Tròn Vo dài mồm:
Trời hơi, thế là lại đi đứt luôn một ngày chủ nhật tươi đẹp nữa rồi!
***
Mặt trăng chỉ dánh lẻ được một chút rồi lại rúc vào trong đám mây đen. Còn phải hỏi, ba đứa ngồi thu lu trong bụi cây. Tiếng nhai kẹo nhóp nhép của Tròn Vo làm Tarzan càng thêm sốt ruột. Không hề thấy ai xuất hiện, kể từ vụ ồn ào lúc nãy. Sau cùng, Tarzan bảo:
Tao hơi nghi ngờ tên bán Cocain ngày mai dám là thằng Lotha.
Tròn Vo nhẹ người:
Vậy tụi mình chèo xuồng trở lui thôi chứ?
Ừ, trước khi tụi mình chết cóng ở đây.
Chúng quay trở lại bờ hồ. Ê, mới đi được nửa lộ trình, Tarzan đã phát hiện ra tai họa của cả nhóm:
Xuồng trôi mất rồi!
Tảng đá vẫn nằm ở chỗ cũ nhưng sợi dây thì đã tuột mất tiêu. Tròn Vo điên tiết rủa xả không tiếc lời, còn ném toẹt cả phong sô-cô-la ăn dở xuống hồ. Karl thở dài, lấy khăn lau mắt kính. Tarzan ngồi thụp xuống ven hồ, chằm chằm nhìn ra xa. Hắn trông thấy hòn đảo nhỏ và cạnh đó còn có một hòn đảo nhỏ khác bồng bềnh. Vậy là cái xuồng đã trôi ra xa ít nhất cũng 150 mét rồi. Không còn hy vọng gì bơi ra đó nữa, trong hoàn cảnh này.
Máy Tính ân hận thấy rõ:
Tao đã định thắt nút nhưng sợi dây cứng quá xiết không đặng. Anh em hiểu cho.
Thì có ai trách mày đâu. Tao có làm cũng vậy thôi Karl.
Tarzan vừa an ủi Karl xong thì cũng nghĩ ra được một ý:
Có lối thoát rồi, tuy nhiên phải liều. Cách vượt ngục duy nhất chỉ có thể bằng cửa chính. Hồi chiều, lúc lão Gregor tống cổ tao ra, tao còn nhớ rất rõ cái nút tự động mà lão ta đã bấm.
Ba đứa lên đường tức khắc. Chúng nối đuôi nhau men theo tường về phía nam, vượt qua vô số ôtô và vài thùng rác đầy tú ụ. Cuối cùng Tarzan cũng phát hiện được nút bấm điện. Hắm bấm muốn rụng ngón tay mà cánh cổng không nhíc nhích. Hắn rờ rẫm cánh cổng thì đụng ngay một ổ khóa an toàn to tổ chảng. Cổng đã bị khóa chặt – một biện pháp cần thiết với những loại bệnh nhân kiểu Braunicht.
Tròn Vo đau khổ nghía các bức tường:
Tường cao thế này mà thiếu thang dây làm sao trèo lên nổi đại ca?
Tarzan đưa tay rờ rẫm bức tường trắng và khom ngươì đứng vào đoạn tường có nhiều cành nho leo, bảo:
Leo lên người tao. Nào, mày nhảy lên tao vọt trước đi Karl.
Chiều cao gần 1 mét 80 của Tarzan cộng với sức đẩy của hai cánh tay thép dư sức đội Máy Tính lên bờ tường. Chiều ngang của bức tường dày dễ tới chừng nửa mét.
Đến phiên Tròn Vo, nó ú ớ:
Tao béo ụ thế này không làm xiếc được đâu. Mày phi thân lên trước rồi phụ với thằng Karl kéo tao nhé đại ca. Vậy có lẽ ngon hơn đó.
Được thôi. Mày muốn sao cũng được.
Tarzan lùi lại lấy đà, nhảy vọt lên và túm được cái gờ đá ngay cạnh chỗ Karl ngồi. Hắn co người và tót lên ngồi ngay cạnh Máy Tính.
Đúng lúc đó đã xảy ra cái điều mà sau này Tròn Vo gọi là sự đùa giỡn của số phận. Cửa ngôi biệt thự bỗng mở toang. Ánh sáng từ bên trong ùa ra cùng lúc với tiếng gừ thịnh nộ của con ác cẩu Dobermann đang xồ ra. Nó sủa lên một tiếng rồi lao như một con ngựa đua về phía Tròn Vo.
Thằng mập hốt hoảng kêu:
Cứu tao, nó xé xác tao mất thôi.
Đưa tay đây!
Chưa bao giờ Tròn Vo phản xạ khiếp như vậy. nó giơ nhanh hai tay và may mắn làm sao chạm được hai bàn tay Tarzan.
Giữ chặt cặp giò tao nghe Karl.
Tarzan gần như nhoài người xuống. Hắn nghiến răng lôi mạnh Tròn Vo bật khỏi mặt đất. Đúng lúc đó con chó dữ cũng ập đến, nhảy lồng lên kịp ngoạm một miếng vào mông thằng mập.
Á á…
Khi Tròn Vo yên vị trên bờ tường cao ngất thì cái quần xanh đỏ của nó đã bị mất một nhúm vải. Nó đưa tay sờ mông hãi hùng.
Con chó mất dạy thiệ. Nó cạp hỏng cái quần đẹp nhất của tao rồi. Nó còn chọc quê tụi mình kìa đại ca.
Quả thật con Dobermann đang lồng lộn chạy qua chạy lại, mồm ngậm mảnh vải te tua như ngậm con mồi.
Im đi. Không bị thương là hên cho mày đó. Mày mà chảy máu là chích ngừa 14 mũi vô bụng.
Đúng lúc đó có tiếng huýt sáo khiến ba quái ngừng đàm đạo. Có lẽ là tiếng huýt sáo của bác sĩ Mubase. Con ác cẩu nhanh như cắt lao vô một bụi rậm bới đất trước khi phóng về trình diện chủ của mình. Tarzan thở phào:
Coi con chó khôn chưa. Nó giấu mảnh quần rồi mới chịu rút lui về sào huyệt. Có dịp mày nên hậu tạ nó một phong sôcôla nghe Tròn Vo. Nếu nó tha mảnh quần về thì mày lộ diện là cái chắc. Thì cái quần mày đặc biệt quá mà.
Tròn Vo nằm sấp người trên tường cao thở hổn hển:
Bây giờ tao mới thấy thế nào là… gió mát. Này, liệu có vá lại được không nhỉ?
Karl cười:
Trời, con nhà triệu phú mà mặc quần vá sao Willi?
Lúc này ngoài đường bỗng vang lên tiếng động cơ xe ôtô. Tarzan lắng tai nghe và nhận ra tiếng động cơ của loại xe Porsche. Hắn ép mình như gián liếc về phía cổng.
Một chiếc Porsche vừa dừng sát lại cổng.
Những tiếng “ti ti…” như đáng “morse” vang rền làm Karl nghĩ ngợi:
Tụi bay có nhận ra tín hiệu không? Nó gọi ai thì phải.
Nó đoán trúng ngay chóc. Từ khu vực dành tiêng cho bệnh nhân, tên Gregor cao nhồng và gầy như con mắm vụt ra. Dưới ánh đèn chập chờn của vọng gác, khuôn mặt lão cực kỳ ma quái.
Lão mở cổng và một gã đàn ông trẻ tuổi bước xuống từ chiếc Porsche màu đỏ. Tên này mặc đồ thể thao, để tóc dài thậm thượt tựa quỷ sống.
Gregor hỏi khẽ:
Sao mày đến sớm thế?
Không, chưa có hàng. Tôi cần sự giúp đỡ của anh. Tôi đang kẹt.
Và gã thì thầm với Gregor.
Lúc đó Gregor đang tựa vào tường ngay sát chỗ Tarzan nằm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất