Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 53 Chương 3: ĐE DỌA

Trước Sau
Tarzan và Tròn Vo vừa về được chừng mười phút. Lẽ ra hắn phải tới trình diện với thầy giáo trực ký túc xá, nhưng hắn muốn quẳng cái túi vào phòng, rửa mặt mũi chán rồi mới đi.

Tarzan vừa mở cửa Tổ Đại Bàng đã há hốc mồm. Trời ạ, hắn mới đi vắng có hai ngày mà căn phòng đã lộn xộn và bề bộn như chuồng heo. Tarzan la:

- Mập, mày thật quá thể. Biết đến bao giờ mày mới tự lập được?

Thằng mập gãi đầu cười hềnh hệch:

- Thông cảm đi đại ca. Tao đâu có thì giờ.

Tarzan suýt phì cười:

- Lý do không thể chấp nhận được. Mày làm gì mà bận chứ?

Hắn đang lui cui lục ba lô tìm chiếc khăn mặt thì cánh cửa bật mở sau một tiếng gõ mạnh. Thầy giám thị trực ký túc xá hiện ra khá bất ngờ:

- Về hồi nào vậy Peter?

- Dạ, em đang định… qua bên thầy trình diện đây ạ.

- Thôi khỏi. Có người gọi điện thoại cho em, tôi đã chuyển qua máy dưới tầng một rồi.

- Ai gọi em giờ này vậy thầy? – Tarzn ngạc nhiên hỏi.

- Một người đàn ông tên là Eukel hoặc Reukert gì đấy.

Tarzan thấy dựng tóc gáy:

- Beukert? Chắc là Beukert?

- Đúng đó, Peter.

Tròn Vo xô cửa lao vào:

- Gì vậy? À, em chào thầy ạ.

Tarzan lao như cơn lốc xuống buồng điện thoại tầng một. Hắn kinh dị cũng phải. Lý do gì tên tội phạm bị truy đuổi lại biết chỗ ở và số phôn của nơi hắn ở chớ?

Hắn nhấc phôn:

- Alô, tôi là Peter Carsten đây ạ.

Im lặng. Có tiếng thở nhẹ trong ống nghe rồi có tiếng cười gằn.

Chính là gã, Tarzan khẳng định.

- Thế nào, mày đã về bình an hả nhóc?

- Thì ra là ông! Cao tay thật đó.

- Mày ngạc nhiên à? Tao cũng đến thành phố mày rồi nhé. Bình an vô sự.

- Ngạc nhiên thì không. Nhưng tôi đã biết thêm khá nhiều thông tin về ông.

- Bọn cớm chỉ có mỗi bức họa chân dung chứ có đếch gì nữa.

- Hơn chứ. Ít ra là tôi có hai cúc áo. Một chiếc người đàn bà đáng thương mà ông định giết đang giữ. Một chiếc tôi có trong tay.

Gã im lặng năm giây. Tarzan hỏi:

- Thế à? Ông chột rồi à?

- Mày làm tao bực mình rồi đấy, chọi con ạ.

- Bực mình thế thì nhằm nhò gì. Tôi thành thực khuyên ông nên ra đầu thú đi, càng sớm càng nhẹ tội.

- Mày đúng là một thằng vắt mũi chưa sạch mà láo toét. Mày có biết tao gọi điện cho mày với mục đích gì không?

Tarzan cười:

- Ông định xin lại cái cúc áo chớ gì?

- Chuyện vặt, mày cần nữa tao bứt nốt bốn chiếc còn lại quẳng cho. Dọa vớ dọa vẩn. Nghe đây, nghe cho rõ đây.

- Thì tôi đã bỏ máy đâu.

- Vậy thì mày bình tĩnh mà nghe này. Cái con nhỏ gì tên là Gaby Glockner ấy. Hẳn nó đẹp ghê gớm nên mày mới đi đâu cũng đem hình nó ra khoe hả? Hề hề, tao vừa có địa chỉ con bé trong tay rồi.

- Cái gì? Tôi vặn cổ bất cứ đứa nào động đến đuôi tóc cô gái ấy.

- Ồ, bình tĩnh đi chú em. Tao gọi điện trước cho mày, có nghĩa là chơi bài ngửa còn gì. Đừng đánh giá đối phương thấp quá, kẻo hối không kịp đâu. Nghe thủng không, Peter Carsten? Nạn nhân sắp tới của tao chính là con bồ của mày. Tao đã nói là làm. Có thể là ngày mai, tuần tới, tháng sau hoặc năm sau… chưa biết chừng, nhưng chắc mẩm là người đẹp của mày sẽ lọt vào tay tao. Và đó là do tội của mày, vì mày đã làm tao bực mình nên … hiểu chưa? Ha ha ha… Chỉ vì mày thôi.

Gã cúp máy.

Tarzan bước ra khỏi buồng điện thoại như người mất hồn. Sân trường mờ ảo dưới những bóng đèn chỗ sáng chỗ không. Hắn sợ. Lần đầu tiên đại ca Tứ quái sợ đến cứng hàm, lạnh xương sống. Sợ cho an toàn của Gaby. Gaby thật là quan trọng, hết sức quan trọng đối với hắn. Làm thế nào bây giờ?

Tarzan quyết định gọi điện báo tin cho thanh tra Glockner, xui cho hắn là bố già vừa rời khỏi Tổng nha trong một đặc vụ đột ngột. Sớm mai mới về. Chúa ơi, hắn phải làm gì bây giờ?

Tròn Vo nhổm lên hỏi:

- Thế nào? Ông Beukert tìm lại được hộ chiếu gọi điện cảm ơn à?

- Không phải Beukert mà chính là tên tội phạm đó.

Tròn Vo trợn mắt:

- Gã muốn gì?

- Bắt cóc và tra tấn Gaby để trả thù tao.

- Trời đất. Bệnh hoạn đến vậy sao?

- Vậy đó. Gã đang ở trong thành phố rồi.

- Tính sao đây, đại ca?

- Ừ. Tao biết chắc gã sẽ làm thật. Cho dù ngày mai các báo có đăng lệnh truy nã kèm theo chân dung gã, gã cũng mặc kệ. Gã thừa khả năng biến thành một bộ mặt khác. Gắn thêm râu giả, tóc giả, độn bụng phình lên hoặc đeo kính râm chẳng hạn…

- Gã lắm tiền không?

Tarzan lắc đầu:

- Có vẻ là không.

- Gã giết người có để cướp của không?

- Không biết được. Lần đầu tiên gã bị phát hiện nhận dạng là vụ gã định giết một phụ nữ ở Wehmstedt.

- Đại ca gọi điện cho chú Glockner chưa?



- Đã gọi mà không gặp. Nhưng tao sẽ thông báo cho cô Margot và Gaby. Tội nghiệp, đêm nay họ sẽ mất ngủ mất.

Tròn Vo trăn trở:

- Tụi mình phải làm gì bây giờ?

- Vậy là cả một chuỗi ngày nặng nề đeo bám chúng ta. Gã chỉ cần buông một lời đe dọa là chúng ta sẽ chết dần chết mòn vì căng thẳng. Làm sao có thể bố trí một thám tử lúc nào cũng đi theo Gaby được.

Tarzan đứng dậy:

- Tao sẽ gọi điện cho cô Margot đây. Chúa ơi, cô ấy sẽ đau tim vì cái tin sét đánh này. Ước gì tao sớm gặp được cái thằng khốn nạn đó…

Cằm Tarzan run lên. Hắn phải nghiến chặt răng lại để giữ bình tĩnh.

Tròn Vo trách:

- Làm sao mày lại khoe tên Gaby với gã chớ?

- Bắt đầu từ sự vô tình thôi, Kloesen. Trên toa tàu, tao trò chuyện với một bà cụ và gã đã nghe được. Gã quả là một đối thủ không vừa. Thôi, để tao đi gọi điện đã.

Trong khi thằng mập bận than vãn thì Tarzan quay số máy. Hắn nghe tiếng bà Margot kêu lên rộn rã:

- Tarzan đó hả cháu. Gaby đang trong bồn tắm, cháu có gì nhắn lại không?

- Dạ… cháu muốn nói chuyện với cô về sự việc cháu gặp trên đường. Không biết Gaby đã kể cho cô nghe chưa ạ?

- Rồi, Tarzan ạ. Có phải cháu tính nói đến gã quỷ đó cũng đến đây rồi chăng?

- Đúng thế, thưa cô. Tên mọi rợ đó đang có mặt tại thành phố này, gã đã gọi điện cho cháu và đe dọa tính mạng… Gaby. Xin cô hay bình tĩnh, cô Margot ạ.

- Lạy Chúa. Tại sao lại liên quan đến Gaby?

- Đây là tên tội phạm hết sức nguy hiểm, gã đã biết tìm ra chỗ yếu nhất của chúng ta.

Bà Margot im lặng.

- Cháu đã gọi điện cho chú Glockner mà không gặp. Vì Chúa, cô hãy lưu ý Gaby, bạn ấy không nên bước chân ra khỏi nhà.

- Đến thế kia ư?

- Cô cứ bình tĩnh. Chúng cháu sẽ sớm tóm được thằng khốn kiếp ấy.

Margot thở dài.

- Cô lo quá. Thôi, cô đi kiểm tra cửa nẻo rồi khóa lại đây.

Bà Margot đặt máy.

Tarzan thất thểu trở lại phòng. Tổ ấm của hắn đã ngăn nắp qua sự tổng vệ sinh của Kloesen. Thằng mập nhấp nhổm trông ngóng Tarzan. Nhưng hắn còn lòng dạ đâu mà biểu dương thằng mập. Hắn biết rằng đêm nay mình sẽ không tài nào ngủ được, cho dù sáng nay đã phải dậy từ 5 giờ và phải trải qua một ngày căng thẳng.

Tarzan lặng lẽ thay đồ thể thao, đi giày vải rồi đến phòng thể dục. Hắn luyện Judo, Karate, võ phương Đông với… bao cát. Mồ hôi túa ra như tắm mà hắn vẫn chẳng thấy mệt chút nào. Hắn tắm nước nóng cho tinh thần thư giãn rồi xuống nhà bếp lôi trong tủ lạnh ra một túi sữa, bật bếp hâm lên uống. Bài thuốc này có thể giúp hắn ngủ.

Sau một giờ rưỡi, Tarzan trở về Tổ Đại Bàng, Tròn Vo vẫn ôm quyển sách nằm đợi. Thằng mập cũng căng thẳng không sao ngủ được. Đúng là một hiện tượng hiếm thấy ở Kloesen. Nó hỏi Tarzan:

- Đại ca đi đâu vậy? Tao tưởng mày đi tìm thằng khốn kiếp đó.

Tarzan không trả lời.

Biết tìm gã ở đâu? Không một tia le lói về dấu vết gã.

Tarzan lặng lẽ tắt đèn. Hắn chắp tay làm gối kê đầu ngắm nửa vầng trăng treo đơn côi giữa trời. Bên phòng giáo viên trực đèn vẫn sáng, cửa sổ hé mở, vọng ra tiếng đàn piano của thầy giám thị làm cho đêm khuya càng huyền ảo.

Tarzan vẫn tỉnh như sáo. Mọi cố gắng để nhắm mắt đều vô ích. Hắn bắt đầu đếm, đếm không biết bao nhiêu nghìn mà kể. Lo lắng, căng thẳng, hình dung cảnh Gaby bị bắt cóc cứ như những thước phim chạy qua đầu hắn. Mãi sau hắn cũng thiếp đi được. Lúc đó đâu khoảng 9 giờ sáng.

Hắn mở mắt lúc 5 giờ 35 phút. Trời còn tối om om. Tarzan rón rén ngồi dậy thay đồ rồi đi xuống cầu thang.

Ông gácdan đã mở cổng. Sáng nào cũng vậy, ông dậy từ buổi sáng, chạy vòng quanh các dãy nhà để mở cửa. Nhìn thấy Tarzan, ông hỏi:

- Bây giờ cháu mới về hay định đi đâu sớm thế?

- Chúc bác một buổi sáng tốt lành. Cháu vào phố một lúc rồi về ngay.

Tarzan chạy đến khu nhà để xe. Hắn leo lên yên ngựa sắt cắm cổ đạp đến khu phố cổ, nơi có cửa hàng thực phẩm mang tên ”Công Chúa”. Tarzan lẳng lặng dừng xe trước ngôi nhà quen thuộc, hắn định bấm chuông nhưng lại thôi. Tarzan định bụng sẽ đợi cho đến lúc Gaby xuống đi học.

*

Đường sá lúc này rất ít người qua lại. Vài con chim nhỏ nhảy nhót trên các mái nhà cất tiếng hót lảnh lót chào mừng buổi sớm mai.

Đại ca băng Tứ quái ngồi yên trên chiếc xe đạp đua, một chân chống lên bậc thềm nhà Gaby. Hai tay đút túi quần, mắt lim dim, toàn thân không động đậy. Ngó hắn ai cũng ngỡ là một chàng trai đang “trồng cây si”.

Coi bộ Tarzan như ngủ nhưng thực ra hắn đang theo dõi một gã đứng nép bên kia. Tarzan cảm thấy trống ngực, đánh thình thình, hắn phải hít thở mạnh vài lần để điều hòa nhịp thở, giữ bình tĩnh.

Chả lẽ thằng khốn kiếp ấy đã vội vã đến nơi này nhanh vậy sao?

Gã đàn ông đứng tựa vô bức tường ở con hẻm bên kia đường. Gã có khuôn mặt hình ô van, đội mũ rộng vành, để râu xồm xoàm như rễ bèo và đeo kính râm đen kịt.

Đầy nghi ngờ, Tarzan đi sang bên kia đường. Hắn nhìn về các nẻo đường quan sát người qua lại và dự đoán tình huống sẽ xảy ra khi tấn công gã kia.

Nhẹ như mèo rình chuột, Tarzan tiến mỗi lúc một gần gã đàn ông và bằng cú nhảy thế “hổ vồ mồi”, phắt một cái Tarzan đã đứng trước mặt gã đàn ông. Bằng bàn tay rắn như thép, Tarzan bóp chặt vai gã, tay kia nắm chặt, sẵn sàng quai phủ đầu đánh gục đối phương.

Tarzan nhìn chòng chọc vào mặt gã đàn ông dằn từng tiếng:

- Đã đến vị trí rồi hả? Đúng địa chỉ đấy. Nhưng xem ra không gặp may. Đồ cặn bã.

Người hùng TKKG túm chòm râu tua tủa của gã giật mạnh, cố tình cho bộ mặt hóa trang của gã rớt ra. Nhưng… lạy Chúa, bộ râu rễ bèo bám vào cằm gã cứng ngắc. Gã la lên như bộng:

- Ô… ô.. ô… cướp… cướp, cướp… bớ bà con ơi… cứu… cứu!!!

Tarzan buông chòm râu và lột phăng cặp kính râm to đùng xuống.

Chết rồi!

Tarzan lùi lại một bước và khẳng định chắc chắn là mình đã nhầm.

Trước mặt hắn không phải là tên tội phạm bị truy nã mà là một người lớn đáng kính. Hắn lắp bắp:

- Cháu… xin lỗi. Cháu cứ tưởng… ông tha lỗi cho. Cháu đang phục một tên tội phạm mà rất có thể gã mang ria giả và đeo kính mát.

- Mắt với mũi lộn xộn thế mà đòi đi bắt cướp. Ông là người của công ty vệ sinh. Hiểu chưa?

- Ông đã già thế này mà vẫn đi làm sao ạ?

- Ông về hưu lâu rồi. Hơn 40 năm quét đường còn gì. Nhưng công ty đang thiếu người làm, mà không tuyển được người mới. Chẳng ai muốn làm những công việc bình thường này. Ngồi nhà chán lắm, thế là ông đi làm thêm. Sáng nào cũng phải dậy sớm để chờ xe rác công cộng đến. Ông phụ trách làm vệ sinh khu vực này mà.

- Một lần nữa cháu xin lỗi ông vì đã túm râu ông.

- Túm? Cháu nhổ gần bật cả gốc lẫn rễ lên rồi đó.

- Cháu nhầm mà. Xin lỗi ông.

Tarzan chào người dọn rác và rút lui về chỗ để xe đạp. Bỗng có tiếng gọi hắn. Cùng lúc nghe tiếng sủa của Oskar:



- Gấu, gấu, gấu…

Tarzan quay lại. A, cô Margot, mẹ của Gaby, đã xuất hiện đằng sau quái cẩu. Sáng nào, cô cũng dẫn Oskar đi dạo chứ sao.

- Cháu đi đâu mà sớm thế Tarzan?

Tarzan lễ phép:

- Dạ, cháu đón Gaby đi học.

- Để Gaby không phải đi một mình?

- Vâng ạ. Cháu nghĩ rằng kể từ ngày mai Gaby nên đi xe buýt đưa rước học sinh của nhà trường cho chắc ăn cô ạ.

- Ôi, cháu đã là một người lớn rồi. Cô thực sự yên tâm khi Gaby có cháu bên cạnh. Cháu vô nhà cùng ăn sáng nhé. Chú Glockner vẫn còn ở Tổng nha. Cô và Gaby đã quen với cảnh vắng bóng đàn ông trong nhà rồi.

- Cháu có làm phiền không ạ?

- Ồ, không bao giờ. À có chuyện gì vừa xảy ra thế?

- Do cháu nhầm lẫn, thưa cô. Cháu lộn ông già công nhân vệ sinh là tên tội phạm bị truy nã.

- Trời đất. Cái bác có râu ria xồm xoàm, đeo kính mát phải không? Người quen của cả khu phố đấy.

Bà Margot mở cửa, Tarzan theo sau. Gaby từ trong phòng ăn ngó ra, tròn mắt ngạc nhiên:

- Trời đất, mặt mày đại ca hốc hác thế? Bộ đêm qua mất ngủ hở?

Đố Tarzan dám giải thích gì, chẳng lẽ lại khai rằng hắn quá lo sợ cho Gaby chăng? Nói vậy thì… quê độ quá. Hắn cười:

- Mình đến đánh giậm bữa sáng, đồng ý không?

Bữa ăn sáng đầm ấm. Tarzan thấy mình sảng khoái như chưa hề trải qua một đêm căng thẳng và khắc khoải.

Gaby đặt ly sữa nóng xuống bàn rồi nói:

- Tối nay tụi mình được mời dự hội vườn. Đại ca thấy thế nào?

Margot hoảng hồn nhìn con gái:

- Sao, hội hè ở nhà ai?

Tarzan đỡ lời:

- Dạ, bạn Christian Rubler học cùng lớp tụi cháu đã thay mặt gia đình mời cả nhóm cách đây một tháng.

Bà Margot do dự:

- Bình thường thì không sao, nhưng lúc này khó mà nhận lời được.

- Cháu hiểu, nhưng gia đình Christian kín cổng cao tường lắm, không có chỗ nào cho gã lọt vào đâu ạ.

Bà Margot ngần ngừ.

- Thôi được, có điều ba sẽ đón vậy, Gaby.

Gaby giao hẹn:

- Đúng 11 giờ đêm nha mẹ.

- 10 giờ thôi con.

- Ngày mai con nghỉ hai tiết đầu, con được ngủ thêm mà mẹ.

- Thôi được, vậy thì 10 giờ 30 nghe.

Chuông điện thoại bỗng reo inh ỏi. Bà Margot cầm lấy ống nghe cau mày.

- Gia đình Glockner đây. Xin lỗi, ông là ai?

Tarzan giật mình. Hắn linh cảm có chuyện. Hắn tới sau lưng cô Margot.

Giọng đàn ông lịch lãm cất lên trong máy:

- Tôi là tiến sĩ Peszeck, người cùng quê với Peter Carsten. Vừa rồi nhân dịp ghé đến thành phố, tôi có gọi điện cho Peter vì muốn gặp cậu ấy, nhưng cậu ấy bận. Cậu ta nhờ tôi đón Gaby đến trường giùm rồi sẽ gặp sau. Nếu Gaby đồng ý thì tôi sẽ thực hiện ngay.

Hai bàn tay Tarzan co lại thành nắm đấm. Hắn gật đầu. Bà Margot hiểu:

- Vâng, được ông đón chắc Gaby mừng lắm.

Có tiếng cười trong máy:

- Hề hề. Hiện giờ tôi đang trọ tại khách sạn Hofgarten không xa gia đình ta lắm. Bà có thể dặn cháu đi bộ đến cửa khách sạn để tôi đưa đến trường nhé. Tôi còn phải thanh toán tiền nữa mà.

- Được, ông ạ. Tôi sẽ nói cháu đợi ông ở quầy tiếp tân. Cháu sẽ đi ngay bây giờ.

- Chào bà. Tôi đủ sức nhận ra cháu Gaby.

- Cảm ơn ông tiến sĩ.

Bà Margot gác máy, Gaby hỏi:

- Ai đó mẹ?

Tarzan nói:

- Gã định bẫy bạn vô tròng.

Bà Margot nói:

- Vậy thì chúng ta báo tin cho ba đi.

Tarzan ngăn lại:

- Khoan đã cô. Trước sau nó cũng gọi lại để kiểm tra, thấy máy chúng ta bận, gã sẽ biết ngay là có động, và thay đổi kế hoạch bắt cóc.

Gaby mặt tái mét:

- Trời đất! Mình tưởng gã chỉ dọa suông thôi.

- Gã chẳng chừa ai đâu, Gaby. Gã đã trinh sát đoạn đường này khá kỹ. Gã chấm cái khách sạn đó là có tính toán hết. Đường từ đây qua chỗ khách sạn nhiều quãng hẹp, hai bên đường đều là nhà cao tầng không cửa sổ lại ít ai qua lại. Bạn có thể bị bắt cóc ở bất cứ đoạn đường nào chứ không phải tới tận khách sạn đâu.

Đúng lúc này, chuông điện thoại lại réo lên. Tarzan đợi đến hồi chuông thứ ba mới nhấc máy. Hắn nghe từ bên kia đầu dây một tiếng “cạch” cụt ngủn.

Đầu dây bên kia cúp máy.

Tarzan xốc lại áo khoác:

- Cô và Gaby thấy chưa, gã vừa kiểm tra đấy. Cô và Gaby cứ đợi ở nhà nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau