Quyển 53 Chương 5: TIỆC TÀN, CỦA MẤT
Thầy giám thị Miedermacher cũng được mời dự dạ tiệc. Lúc ông đánh xe hơi lại rước hai quái để cùng đi chung đến nhà Rubler thì Tròn Vo cũng đã sửa soạn xong. Coi, bữa nay cu cậu chơi áo len vàng, chải tóc bóng mượt nhìn bảnh bao cực.
Nó nhe răng thấy mà ghét:
- Chào thầy Lothar. Tarzan còn tân trang nhan sắc trên lầu ạ.
Miedermacher cố gắng nín cười. Ông chết tên “Lothar” cũng là do đám học trò “nhất quỷ, nhì ma…” đặt. Thực ra ông dạy tới ba môn học: hóa, lý lẫn thể dục. Trong khi chơi bóng chuyền, bao giờ ông và Tarzan cũng rất ăn ý. Hễ Lothar nêu banh là Tarzan đập cháy lưới ngay.
Đến lúc này Tarzan mới ló dạng. Trong chiếc áo len trắng, trông hắn chững chạc hẳn lên.
Hắn vừa ngồi vào xe là Lothar hỏi liền:
- Có phải Gaby đang bị đe dọa bởi một tên loạn trí hả?
- Dạ. Đầu đuôi cũng tại em.
Tarzan kể vắn tắt sự việc. Ông thầy nghe xong rùng mình, sởn da gà:
- Kinh khủng quá. Thế thanh tra Glockner đối phó ra sao hở em?
- Em nghĩ rằng cảnh sát đã dàn trận đâu vào đó.
Tròn Vo góp chuyện:
- Nhưng với một tội phạm điên khùng như gã thì bố ráp đâu phải dễ. Gã đâm sau lưng thì cách chi đỡ được.
Lothar chép miệng:
- Chắc Gaby sợ lắm hả?
Tarzan cười méo xệch:
- Ngược lại ạ, bạn ấy chẳng lo lắng chút nào. Bạn ấy chưa hình dung được hết sự nguy hiểm đâu ạ.
Trời đã nhá nhem tối. Chiếc xe cà tàng của thầy Lothar chồm lên như cóc nhảy trên đường. Xe đi qua thành phố, quẹo trái là đến con lộ dẫn đến nhà Rubler. Có ánh đèn pha rọi phía sau, và cùng một lúc, hai chiếc xe hơi đậu trước cổng gia chủ.
Chiếc xe sau là một chiếc BMW trắng. Xe của thanh tra Glockner. Ông thanh tra thân hành đưa con gái đến tận chỗ vui chơi với bạn bè.
Ba thầy trò bước xuống chào ông thanh tra. Glockner nói ngay:
- Hiện giờ tên tội phạm đang bị truy nã khắp nơi. Cảnh sát đã tung hình vẽ chân dung gã với số lượng lớn trên toàn thành phố. Cháu thấy tấm ảnh thế nào, có giống hung thủ không Tarzan? Chỉ mình cháu là rõ mặt gã.
- Dạ, giống ạ.
- Chú nghe Gaby nói rằng tụi cháu photo hình tên tội phạm đó và phân phát cho bạn học trong trường. Việc ấy có thực không?
Tròn Vo ưỡn ngực:
- Có ạ, thưa chú. Tụi cháu chẳng những phổ biến mặt mũi gã mà còn thông tin về tội ác của đối tượng.
Gaby bổ sung:
- Bây giờ thì màng lưới thám tử đã đông đảo.
Trên tay cô bé là hai bó hoa. Đêm nay với chiếc áo khoác màu khói, váy ngắn bằng vải Jeans và mái tóc mượt như tơ vàng dưới ánh đèn đường, cô bé xinh như… Công Chúa là cái chắc.
Tarzan tránh cái nhìn của Gaby. Ông Glockner nói thêm:
- Còn thế này nữa, kết quả xét nghiệm cho thấy trên giấy chỉ có vân tay của Tarzan và vân tay của thằng nhóc trượt patin. Điều này chứng tỏ tội phạm vô cùng cáo già. Gã đã dùng găng tay hoặc nhúng tay vô một dung dịch hóa chất để tạo nên lớp màng siêu mỏng che kín hết vân tay. Đây là một kỹ thuật mới mà bọn đầu sỏ gần đây hay áp dụng. Ưu điểm của loại hóa chất này là ngón tay trông vẫn bình thường.
Tarzan ngẩn ngơ:
- Thảo nào vụ án ở Wehmstedt mà gã gây ra không để lại dấu vết gì.
Thanh tra Glockner gật đầu:
- Đây quả là một tên tội phạm hết sức nguy hiểm.
Bố già từ biệt mọi người để lên xe cũng vừa lúc con ngựa sắt của quân sư Karl xồng xộc lao đến. Thằng cận khóa xe vào rào sắt rồi nhanh chóng nhập bọn thành một phái đoàn dưới sự hướng dẫn của thầy Lothar.
Khu vườn mênh mông của nhà Minkmann đêm nay ngập ánh đèn. Khách khứa đến từ trước đang tụm năm tụm bảy thành đám. Có cả bóng mấy cậu bé trạc ít tuổi hơn Tứ quái.
Phái đoàn đi xuyên qua thế hệ cao niên. Người nào người nấy đều cầm trong tay một ly rượu. Có người mặt mũi đã đỏ gay. Rượu vào lời ra là chuyện khỏi cần bàn.
Tarzan cặp kè không rời Gaby nửa bước. Hắn vừa đi vừa đánh giá địa thế xung quanh, lối vào, lối ra không sót một chi tiết nào. Hắn thừa hiểu trước một tên tội phạm đáng gờm như vậy, chỉ cần một sơ hở nhỏ đủ đưa đến thảm họa. Và biết đâu gã chẳng ngụy trang làm khách để len lỏi vô đây?
Bà Martha, phu nhân gia chủ Rubler vui mừng nhận bó hoa của Gaby và giới thiệu phái đoàn với các quan khách cùng bà bạn hàng xóm. Khỏi phải nói, bà bác sĩ nha khoa Minkmann nhận bó hoa thứ hai cảm động đến chừng nào.
Gaby phấn khởi:
- Quả là một đêm hội vườn đúng nghĩa.
Trên giàn nướng bằng than củi, một con lợn sữa đã được tẩm ướp đang nằm phủ phục chờ nướng. Chỉ vài phút nữa thôi, từ chỗ than đó sẽ bốc lên mùi thơm khét của mỡ cháy.
Thằng mập ứa nước miếng, dán mắt vào con vật bị hy sinh chẳng màng đến kiến trúc sư Rubler đang cầm bao diêm sửa soạn châm lửa. Ông Minkmann chịu trách nhiệm phần đồ uống.
Ban nhạc đồng quê bắt đầu dạo đàn.
*
Đã 10 giờ đêm. Trong tiếng đàn trống của ban nhạc đồng quê, cuộc vui trở nên bất tận và có vẻ như chẳng biết khi nào mới chịu chấm dứt.
Gia chủ Rubert lúc này đã chếnh choáng. Ông đề nghị thầy Lothar, vốn rất khá môn thể dục dụng cụ biểu diễn một vài động tác nhào lộn.
Thật là đánh đố nhau, Tarzan nghĩ. Cơm no rượu say mà làm cái trò này quả là gay go.
Bọn trẻ vỗ tay rầm rầm cổ vũ.
Giọng Tròn Vo gào lớn nhất:
- Buổi biểu diễn bắt đầu!
Thầy Lothar lườm, Tròn Vo tỏ vẻ lúng túng, nó đổi tông ngay. Cu cậu rống lên:
- Sư phụ từ chối thì có đệ tử thế chỗ vậy. Xin mời Tarzan.
Thầy Lothar như vớ được cọc:
- Đúng, đúng rồi. Tôi làm sao múa rìu qua mắt thợ được.
Tarzan không còn cách nào khác, đành phải xả thân cứu thầy.
Tarzan đứng dậy xách một cái ghế dựa đặt vào khoảng trống. Hắn chống một tay trồng cây chuối thật nhẹ nhàng. Hắn giữ thăng bằng rồi bật người lên cao chuyển tay chống lên thành ghế. Đúng 5 giây, Tarzan lại hạ cánh xuống mặt ghê, giữ thăng bằng 5 giây nữa.
Trong lúc trồng cây chuối, mặt hắn hướng sang phía nhà Rubler. Lạy Chúa, rõ ràng có bóng người lấp ló sau cửa kính.
Tarzan bật xuống trong tiếng vỗ tay rầm rầm, hắn nhắm mắt lại rồi mở lớn lần nữa để kiểm tra coi mình có bị quáng gà hay không? Ôi trời, cái bóng ma sau cửa kính nhà Rubler bỗng mất tiêu.
Nhạc nổi lên ầm ĩ hơn bao giờ hết. Giọng nha sĩ Minkmann, người láng giềng của Rubler oang oang:
- Chúng ta phải bắt chước Tarzan. Mỗi vị ở đây đều phải trình diễn một trò chơi tự chọn.
Băng nhạc dừng để cho cuộc vui lựa chọn trò chơi mới. Các vị khách lại nâng cốc. Đúng lúc đó Tarzan nghe loáng thoáng tiếng động cơ xe hơi khởi động rồi phóng vút đi.
Tarzan đi đến chỗ Rubler.
- Bác Rubler ơi, cháu có chuyện muốn nói với bác.
- Gì đó Tarzan?
- Cháu đảm bảo chắc chắn vừa có người ở trong nhà bác.
- Làm gì có chuyện ấy. Mọi người ở đây hết mà.
- Lúc đang trồng cây chuối cháu thấy có bóng người.
- Cháu nghĩ là có trộm chăng?
- Vâng, đúng vậy.
Rubler vừa cười ha hả vừa rút chùm chìa khóa dễ đến hơn hai chục chiếc trong túi ra.
- Chắc là cháu bị hoa mắt đấy thôi. Nhưng… bác cháu ta về thử xem sao.
Karl đứng bên cạnh Rubler thấy sắc mặt bất thường của Tarzan là biết ngay có biến. Nó phóng theo hai người bén gót.
Men rượu làm cho Rubler lâng lâng. Ông chẳng lo lắng gì cả, vẫn vừa cười vừa tra chìa khóa vào ổ, mãi mới mở được cửa. Tiếng Karl vang lên từ phía sau:
- Đại ca! Có thật mày nhìn rõ mặt người không?
- Cũng ngờ ngợ vậy. Hồi nãy tao nghe rõ ràng tiếng ôtô khởi động và phóng vút đi sau đó có một chiếc nữa vù theo.
- Ờ há, tao cũng nghe thấy tiếng xe chạy.
Ba người xồng xộc vào tiền sảnh. Ngay căn phòng đầu tiên sát hành lang, Tarzan phát hiện ngay bức tranh treo tường biến mất. Giọng ông Rubler la hoảng hồn từ buồng kế cạnh:
- Trời đất quỷ thần ơi, mọi thứ trong phòng khách mất hết rồi!
Trong phòng khách bị mất chiếc bình sứ cổ Trung Hoa, cái đèn bàn cổ, bức thảm quý phương Đông, bộ bình trà cổ v.v…
Máy Tính kêu lên:
- Kẻ trộm là một tên khá rành nghệ thuật.
- Ờ ờ… để tao coi chúng đột nhập bằng lối nào đã.
Tarzan bay thẳng ra sau bếp. Hắn há hốc mồm trước một ô kính vỡ ngọt lịm. Chậc, tên đạo chích nào phải hạng xoàng. Gã đã dùng dao kim cương cắt gọn rồi thò tay vào mở chốt. Karl chạy sang vườn bên thông báo tin sét đánh cho mọi người. Lúc này thì hầu như chẳng còn ai say rượu. Mọi người rầm rộ kéo sang.
Tarzan bật đèn sáng trưng tất cả các căn phòng.
Rubler run lên bần bật. Ông á khẩu hoàn toàn.
Bà Rubler chạy như bay lên tầng hai, xông vô phòng ngủ của mình và hét lên rùng rợn át cả mọi âm thanh huyên náo:
- Rubler! Mất hết! Đồ trang sức! Chúng lấy hết rồi!
Ông Rubler đã kịp lao tới lúc bà vợ vừa quỵ xuống:
- Bình tĩnh em, đồ đạc chúng ta đều có bảo hiểm. Không mất hết đâu.
Bà vợ nức nở:
- Trời ơi, bộ trang sức đặc biệt của em! Có tiền cũng không mua được.
Tarzan nói như ra lệnh:
- Bọn chúng sẽ không thoát đâu. Chúng ta cần liên lạc ngay với thanh tra Glockner.
*
Diel, tên tội phạm nguy hiểm trải qua một đêm không ngủ. Có lẽ tính tàn bạo và cực kỳ hiếu thắng của gã đã dằn vặt gã suốt cả đêm. Đúng vậy, hình ảnh gã phải nghe theo và quy phục Tarzan diễn đi diễn lại trong đầu gã. Máu trong huyết quản gã sôi lên vì uất và nhục nhã. May mà đám cổ động viên điên loạn đã vô tình giúp gã thoát thân, nếu không, chắc hẳn giờ này gã đã yên vị sau song sắt rồi.
Diel ngồi trong ôtô, xe riêng của gã. Chiếc xe nhỏ cũng tàu tàu cũ như vẻ bề ngoài khiêm nhường và lịch lãm của gã.
Đêm đã qua từ lâu và ngày cũng đã sắp tàn. Lúc này Diel sắp sửa lên đường thực hiện những âm mưu đen tối. Tựa cằm vào vô lăng, gã nở nụ cười khi nhớ rằng ngày xưa gã cũng có nghề nghiệp. Không hiểu sao trước kia gã lại ngu ngốc chọn nghề thú y trong khi bản thân gã thù súc vật kinh khủng. Sau đó gã bỏ sang nghề đào tường khoét vách, gã tự tu nghiệp chuyên sâu bằng môn… cạy cửa. Môn xã hội đen này quả thích hợp với năng khiếu của gã. Cái nghề nhẹ nhàng mà vào cầu giàu lên vùn vụt.
Diel nhếch mép. Không nghĩ ngợi dằn vặt gì nữa. Phải hành động, hành động và hành động. Nhanh chóng trả thù cho hả giận. Một mũi tên bắn hai con chim. Bắt được con Gaby Glockner là thằng Peter Carsten nằm trong tay gã.
Gã lấy mái tóc giả ra đội, dán thêm bộ râu nữa, trời cũng đố nhận ra gã là ai. Suốt ngày hôm nay Diel đã rình mò và đánh hơi được cuộc di chuyển của Tứ quái.
Tất nhiên khi Gaby đến dự hội vườn, Diel cũng đã có mặt để rình rập chờ đợi thời cơ.
Đậu xe bên ngoài nhà Rubler, Diel cũng tận mắt thấy được tụi ăn trộm nhà ông kiến trúc sư.
Gã nâng ống nhòm hồng ngoại tuyến lên quan sát. Chúng có hai thằng, từ trong xe đít vuông bước ra, một thằng cỡ 60 tuổi tướng tá như nghệ sĩ, thằng còn lại mặt ngầu hết biết. Để rồi coi.
Hai thằng vào theo lối cổng chính rồi vòng ra cửa sau mất hút. Chừng 15 phút sau, lão đàn ông có tướng nghệ sĩ ung dung ra trước mở cốp xe, đút hai tay vô túi quần đứng đợi. Hai phút sau đó, thằng mặt ngầu lễ mễ ôm bọc lớn đi ra.
Hai thằng làm ăn có vẻ hợp nhau. Bỏ đồ ăn trộm vào trong xe, hai thằng thong thả lên xe rồ máy, phóng đi. Hừm, Diel nghĩ, đâu phải chỉ có gã là cao thủ trong ngành khoét ngạch.
Chiếc xe đít vuông của bọn trộm vừa rồ máy sau khúc ngoặt là Diel nhấn ga bám theo.
Hai tên trộm ngừng xe trước một ngôi nhà vườn. Tên chỉ huy đứng tuổi xộc thẳng vào trong nhà bỏ lại thằng đàn em mặt… xí ngầu ra mở cốp xe, chổng mông ra ngoài, rúc đầu vào bên trong để nhặt nhạnh đồ vừa ăn trộm.
Diel lủi chiếc xe của gã vào một chỗ trống giữa hàng trăm ôtô đậu ven đường. Gã khoái chí vì mặt mũi mình đã được ngụy trang từ trước. Gã rút cây côn sắt dài 35 cm, một vũ khí rất lợi hại đi lại phía tên trộm vẫn đang mê mải nhặt đồ.
Diel rón rén như mèo mò lại gần chiếc xe đít vuông, nhìn thấy chìa khóa điện vẫn còn cắm trong ổ.
Gã lớn tuổi đã vào trong nhà bật sáng đèn.
Gã mặt ngầu bây giờ mới thấy động, vội đẩy sâu bọc đồ vào dưới ghế rồi quay lại, đứng thẳng người nhìn trân trân vào bộ dạng kỳ quặc của Diel.
Diel bước tới sát tên mặt ngầu:
- Xin lỗi ông bạn, tôi muốn hỏi thăm…
Peng!
Một nhát vụt nhanh như ánh chớp.
Thân hình khỏe mạnh của nạn nhân đổ sầm xuống đường. Ngay tức khắc, Diel tót lên xe, “đề” máy chiếc xe đít vuông của đối phương không một chút do dự.
Gã lớn tuổi có dáng nghệ sĩ bây giờ mới hộc tốc chạy ra. Chiếc xe đã lao vút vào bóng đêm, chỉ còn thằng đồng bọn nằm quằn quại trên vỉa hè lổn nhổn đất đá.
Nó nhe răng thấy mà ghét:
- Chào thầy Lothar. Tarzan còn tân trang nhan sắc trên lầu ạ.
Miedermacher cố gắng nín cười. Ông chết tên “Lothar” cũng là do đám học trò “nhất quỷ, nhì ma…” đặt. Thực ra ông dạy tới ba môn học: hóa, lý lẫn thể dục. Trong khi chơi bóng chuyền, bao giờ ông và Tarzan cũng rất ăn ý. Hễ Lothar nêu banh là Tarzan đập cháy lưới ngay.
Đến lúc này Tarzan mới ló dạng. Trong chiếc áo len trắng, trông hắn chững chạc hẳn lên.
Hắn vừa ngồi vào xe là Lothar hỏi liền:
- Có phải Gaby đang bị đe dọa bởi một tên loạn trí hả?
- Dạ. Đầu đuôi cũng tại em.
Tarzan kể vắn tắt sự việc. Ông thầy nghe xong rùng mình, sởn da gà:
- Kinh khủng quá. Thế thanh tra Glockner đối phó ra sao hở em?
- Em nghĩ rằng cảnh sát đã dàn trận đâu vào đó.
Tròn Vo góp chuyện:
- Nhưng với một tội phạm điên khùng như gã thì bố ráp đâu phải dễ. Gã đâm sau lưng thì cách chi đỡ được.
Lothar chép miệng:
- Chắc Gaby sợ lắm hả?
Tarzan cười méo xệch:
- Ngược lại ạ, bạn ấy chẳng lo lắng chút nào. Bạn ấy chưa hình dung được hết sự nguy hiểm đâu ạ.
Trời đã nhá nhem tối. Chiếc xe cà tàng của thầy Lothar chồm lên như cóc nhảy trên đường. Xe đi qua thành phố, quẹo trái là đến con lộ dẫn đến nhà Rubler. Có ánh đèn pha rọi phía sau, và cùng một lúc, hai chiếc xe hơi đậu trước cổng gia chủ.
Chiếc xe sau là một chiếc BMW trắng. Xe của thanh tra Glockner. Ông thanh tra thân hành đưa con gái đến tận chỗ vui chơi với bạn bè.
Ba thầy trò bước xuống chào ông thanh tra. Glockner nói ngay:
- Hiện giờ tên tội phạm đang bị truy nã khắp nơi. Cảnh sát đã tung hình vẽ chân dung gã với số lượng lớn trên toàn thành phố. Cháu thấy tấm ảnh thế nào, có giống hung thủ không Tarzan? Chỉ mình cháu là rõ mặt gã.
- Dạ, giống ạ.
- Chú nghe Gaby nói rằng tụi cháu photo hình tên tội phạm đó và phân phát cho bạn học trong trường. Việc ấy có thực không?
Tròn Vo ưỡn ngực:
- Có ạ, thưa chú. Tụi cháu chẳng những phổ biến mặt mũi gã mà còn thông tin về tội ác của đối tượng.
Gaby bổ sung:
- Bây giờ thì màng lưới thám tử đã đông đảo.
Trên tay cô bé là hai bó hoa. Đêm nay với chiếc áo khoác màu khói, váy ngắn bằng vải Jeans và mái tóc mượt như tơ vàng dưới ánh đèn đường, cô bé xinh như… Công Chúa là cái chắc.
Tarzan tránh cái nhìn của Gaby. Ông Glockner nói thêm:
- Còn thế này nữa, kết quả xét nghiệm cho thấy trên giấy chỉ có vân tay của Tarzan và vân tay của thằng nhóc trượt patin. Điều này chứng tỏ tội phạm vô cùng cáo già. Gã đã dùng găng tay hoặc nhúng tay vô một dung dịch hóa chất để tạo nên lớp màng siêu mỏng che kín hết vân tay. Đây là một kỹ thuật mới mà bọn đầu sỏ gần đây hay áp dụng. Ưu điểm của loại hóa chất này là ngón tay trông vẫn bình thường.
Tarzan ngẩn ngơ:
- Thảo nào vụ án ở Wehmstedt mà gã gây ra không để lại dấu vết gì.
Thanh tra Glockner gật đầu:
- Đây quả là một tên tội phạm hết sức nguy hiểm.
Bố già từ biệt mọi người để lên xe cũng vừa lúc con ngựa sắt của quân sư Karl xồng xộc lao đến. Thằng cận khóa xe vào rào sắt rồi nhanh chóng nhập bọn thành một phái đoàn dưới sự hướng dẫn của thầy Lothar.
Khu vườn mênh mông của nhà Minkmann đêm nay ngập ánh đèn. Khách khứa đến từ trước đang tụm năm tụm bảy thành đám. Có cả bóng mấy cậu bé trạc ít tuổi hơn Tứ quái.
Phái đoàn đi xuyên qua thế hệ cao niên. Người nào người nấy đều cầm trong tay một ly rượu. Có người mặt mũi đã đỏ gay. Rượu vào lời ra là chuyện khỏi cần bàn.
Tarzan cặp kè không rời Gaby nửa bước. Hắn vừa đi vừa đánh giá địa thế xung quanh, lối vào, lối ra không sót một chi tiết nào. Hắn thừa hiểu trước một tên tội phạm đáng gờm như vậy, chỉ cần một sơ hở nhỏ đủ đưa đến thảm họa. Và biết đâu gã chẳng ngụy trang làm khách để len lỏi vô đây?
Bà Martha, phu nhân gia chủ Rubler vui mừng nhận bó hoa của Gaby và giới thiệu phái đoàn với các quan khách cùng bà bạn hàng xóm. Khỏi phải nói, bà bác sĩ nha khoa Minkmann nhận bó hoa thứ hai cảm động đến chừng nào.
Gaby phấn khởi:
- Quả là một đêm hội vườn đúng nghĩa.
Trên giàn nướng bằng than củi, một con lợn sữa đã được tẩm ướp đang nằm phủ phục chờ nướng. Chỉ vài phút nữa thôi, từ chỗ than đó sẽ bốc lên mùi thơm khét của mỡ cháy.
Thằng mập ứa nước miếng, dán mắt vào con vật bị hy sinh chẳng màng đến kiến trúc sư Rubler đang cầm bao diêm sửa soạn châm lửa. Ông Minkmann chịu trách nhiệm phần đồ uống.
Ban nhạc đồng quê bắt đầu dạo đàn.
*
Đã 10 giờ đêm. Trong tiếng đàn trống của ban nhạc đồng quê, cuộc vui trở nên bất tận và có vẻ như chẳng biết khi nào mới chịu chấm dứt.
Gia chủ Rubert lúc này đã chếnh choáng. Ông đề nghị thầy Lothar, vốn rất khá môn thể dục dụng cụ biểu diễn một vài động tác nhào lộn.
Thật là đánh đố nhau, Tarzan nghĩ. Cơm no rượu say mà làm cái trò này quả là gay go.
Bọn trẻ vỗ tay rầm rầm cổ vũ.
Giọng Tròn Vo gào lớn nhất:
- Buổi biểu diễn bắt đầu!
Thầy Lothar lườm, Tròn Vo tỏ vẻ lúng túng, nó đổi tông ngay. Cu cậu rống lên:
- Sư phụ từ chối thì có đệ tử thế chỗ vậy. Xin mời Tarzan.
Thầy Lothar như vớ được cọc:
- Đúng, đúng rồi. Tôi làm sao múa rìu qua mắt thợ được.
Tarzan không còn cách nào khác, đành phải xả thân cứu thầy.
Tarzan đứng dậy xách một cái ghế dựa đặt vào khoảng trống. Hắn chống một tay trồng cây chuối thật nhẹ nhàng. Hắn giữ thăng bằng rồi bật người lên cao chuyển tay chống lên thành ghế. Đúng 5 giây, Tarzan lại hạ cánh xuống mặt ghê, giữ thăng bằng 5 giây nữa.
Trong lúc trồng cây chuối, mặt hắn hướng sang phía nhà Rubler. Lạy Chúa, rõ ràng có bóng người lấp ló sau cửa kính.
Tarzan bật xuống trong tiếng vỗ tay rầm rầm, hắn nhắm mắt lại rồi mở lớn lần nữa để kiểm tra coi mình có bị quáng gà hay không? Ôi trời, cái bóng ma sau cửa kính nhà Rubler bỗng mất tiêu.
Nhạc nổi lên ầm ĩ hơn bao giờ hết. Giọng nha sĩ Minkmann, người láng giềng của Rubler oang oang:
- Chúng ta phải bắt chước Tarzan. Mỗi vị ở đây đều phải trình diễn một trò chơi tự chọn.
Băng nhạc dừng để cho cuộc vui lựa chọn trò chơi mới. Các vị khách lại nâng cốc. Đúng lúc đó Tarzan nghe loáng thoáng tiếng động cơ xe hơi khởi động rồi phóng vút đi.
Tarzan đi đến chỗ Rubler.
- Bác Rubler ơi, cháu có chuyện muốn nói với bác.
- Gì đó Tarzan?
- Cháu đảm bảo chắc chắn vừa có người ở trong nhà bác.
- Làm gì có chuyện ấy. Mọi người ở đây hết mà.
- Lúc đang trồng cây chuối cháu thấy có bóng người.
- Cháu nghĩ là có trộm chăng?
- Vâng, đúng vậy.
Rubler vừa cười ha hả vừa rút chùm chìa khóa dễ đến hơn hai chục chiếc trong túi ra.
- Chắc là cháu bị hoa mắt đấy thôi. Nhưng… bác cháu ta về thử xem sao.
Karl đứng bên cạnh Rubler thấy sắc mặt bất thường của Tarzan là biết ngay có biến. Nó phóng theo hai người bén gót.
Men rượu làm cho Rubler lâng lâng. Ông chẳng lo lắng gì cả, vẫn vừa cười vừa tra chìa khóa vào ổ, mãi mới mở được cửa. Tiếng Karl vang lên từ phía sau:
- Đại ca! Có thật mày nhìn rõ mặt người không?
- Cũng ngờ ngợ vậy. Hồi nãy tao nghe rõ ràng tiếng ôtô khởi động và phóng vút đi sau đó có một chiếc nữa vù theo.
- Ờ há, tao cũng nghe thấy tiếng xe chạy.
Ba người xồng xộc vào tiền sảnh. Ngay căn phòng đầu tiên sát hành lang, Tarzan phát hiện ngay bức tranh treo tường biến mất. Giọng ông Rubler la hoảng hồn từ buồng kế cạnh:
- Trời đất quỷ thần ơi, mọi thứ trong phòng khách mất hết rồi!
Trong phòng khách bị mất chiếc bình sứ cổ Trung Hoa, cái đèn bàn cổ, bức thảm quý phương Đông, bộ bình trà cổ v.v…
Máy Tính kêu lên:
- Kẻ trộm là một tên khá rành nghệ thuật.
- Ờ ờ… để tao coi chúng đột nhập bằng lối nào đã.
Tarzan bay thẳng ra sau bếp. Hắn há hốc mồm trước một ô kính vỡ ngọt lịm. Chậc, tên đạo chích nào phải hạng xoàng. Gã đã dùng dao kim cương cắt gọn rồi thò tay vào mở chốt. Karl chạy sang vườn bên thông báo tin sét đánh cho mọi người. Lúc này thì hầu như chẳng còn ai say rượu. Mọi người rầm rộ kéo sang.
Tarzan bật đèn sáng trưng tất cả các căn phòng.
Rubler run lên bần bật. Ông á khẩu hoàn toàn.
Bà Rubler chạy như bay lên tầng hai, xông vô phòng ngủ của mình và hét lên rùng rợn át cả mọi âm thanh huyên náo:
- Rubler! Mất hết! Đồ trang sức! Chúng lấy hết rồi!
Ông Rubler đã kịp lao tới lúc bà vợ vừa quỵ xuống:
- Bình tĩnh em, đồ đạc chúng ta đều có bảo hiểm. Không mất hết đâu.
Bà vợ nức nở:
- Trời ơi, bộ trang sức đặc biệt của em! Có tiền cũng không mua được.
Tarzan nói như ra lệnh:
- Bọn chúng sẽ không thoát đâu. Chúng ta cần liên lạc ngay với thanh tra Glockner.
*
Diel, tên tội phạm nguy hiểm trải qua một đêm không ngủ. Có lẽ tính tàn bạo và cực kỳ hiếu thắng của gã đã dằn vặt gã suốt cả đêm. Đúng vậy, hình ảnh gã phải nghe theo và quy phục Tarzan diễn đi diễn lại trong đầu gã. Máu trong huyết quản gã sôi lên vì uất và nhục nhã. May mà đám cổ động viên điên loạn đã vô tình giúp gã thoát thân, nếu không, chắc hẳn giờ này gã đã yên vị sau song sắt rồi.
Diel ngồi trong ôtô, xe riêng của gã. Chiếc xe nhỏ cũng tàu tàu cũ như vẻ bề ngoài khiêm nhường và lịch lãm của gã.
Đêm đã qua từ lâu và ngày cũng đã sắp tàn. Lúc này Diel sắp sửa lên đường thực hiện những âm mưu đen tối. Tựa cằm vào vô lăng, gã nở nụ cười khi nhớ rằng ngày xưa gã cũng có nghề nghiệp. Không hiểu sao trước kia gã lại ngu ngốc chọn nghề thú y trong khi bản thân gã thù súc vật kinh khủng. Sau đó gã bỏ sang nghề đào tường khoét vách, gã tự tu nghiệp chuyên sâu bằng môn… cạy cửa. Môn xã hội đen này quả thích hợp với năng khiếu của gã. Cái nghề nhẹ nhàng mà vào cầu giàu lên vùn vụt.
Diel nhếch mép. Không nghĩ ngợi dằn vặt gì nữa. Phải hành động, hành động và hành động. Nhanh chóng trả thù cho hả giận. Một mũi tên bắn hai con chim. Bắt được con Gaby Glockner là thằng Peter Carsten nằm trong tay gã.
Gã lấy mái tóc giả ra đội, dán thêm bộ râu nữa, trời cũng đố nhận ra gã là ai. Suốt ngày hôm nay Diel đã rình mò và đánh hơi được cuộc di chuyển của Tứ quái.
Tất nhiên khi Gaby đến dự hội vườn, Diel cũng đã có mặt để rình rập chờ đợi thời cơ.
Đậu xe bên ngoài nhà Rubler, Diel cũng tận mắt thấy được tụi ăn trộm nhà ông kiến trúc sư.
Gã nâng ống nhòm hồng ngoại tuyến lên quan sát. Chúng có hai thằng, từ trong xe đít vuông bước ra, một thằng cỡ 60 tuổi tướng tá như nghệ sĩ, thằng còn lại mặt ngầu hết biết. Để rồi coi.
Hai thằng vào theo lối cổng chính rồi vòng ra cửa sau mất hút. Chừng 15 phút sau, lão đàn ông có tướng nghệ sĩ ung dung ra trước mở cốp xe, đút hai tay vô túi quần đứng đợi. Hai phút sau đó, thằng mặt ngầu lễ mễ ôm bọc lớn đi ra.
Hai thằng làm ăn có vẻ hợp nhau. Bỏ đồ ăn trộm vào trong xe, hai thằng thong thả lên xe rồ máy, phóng đi. Hừm, Diel nghĩ, đâu phải chỉ có gã là cao thủ trong ngành khoét ngạch.
Chiếc xe đít vuông của bọn trộm vừa rồ máy sau khúc ngoặt là Diel nhấn ga bám theo.
Hai tên trộm ngừng xe trước một ngôi nhà vườn. Tên chỉ huy đứng tuổi xộc thẳng vào trong nhà bỏ lại thằng đàn em mặt… xí ngầu ra mở cốp xe, chổng mông ra ngoài, rúc đầu vào bên trong để nhặt nhạnh đồ vừa ăn trộm.
Diel lủi chiếc xe của gã vào một chỗ trống giữa hàng trăm ôtô đậu ven đường. Gã khoái chí vì mặt mũi mình đã được ngụy trang từ trước. Gã rút cây côn sắt dài 35 cm, một vũ khí rất lợi hại đi lại phía tên trộm vẫn đang mê mải nhặt đồ.
Diel rón rén như mèo mò lại gần chiếc xe đít vuông, nhìn thấy chìa khóa điện vẫn còn cắm trong ổ.
Gã lớn tuổi đã vào trong nhà bật sáng đèn.
Gã mặt ngầu bây giờ mới thấy động, vội đẩy sâu bọc đồ vào dưới ghế rồi quay lại, đứng thẳng người nhìn trân trân vào bộ dạng kỳ quặc của Diel.
Diel bước tới sát tên mặt ngầu:
- Xin lỗi ông bạn, tôi muốn hỏi thăm…
Peng!
Một nhát vụt nhanh như ánh chớp.
Thân hình khỏe mạnh của nạn nhân đổ sầm xuống đường. Ngay tức khắc, Diel tót lên xe, “đề” máy chiếc xe đít vuông của đối phương không một chút do dự.
Gã lớn tuổi có dáng nghệ sĩ bây giờ mới hộc tốc chạy ra. Chiếc xe đã lao vút vào bóng đêm, chỉ còn thằng đồng bọn nằm quằn quại trên vỉa hè lổn nhổn đất đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất