Quyển 54 Chương 2: MẤT TÍCH
Kẻ vừa tung cửa xe bước xuống không ai khác hơn là khắc tinh của Tarzan: thầy Josef Volgsam, biệt danh Bụng Phệ.
Tarzan lại chống chân xuống đất: thôi thì phó mặc cho số phận vậy.
Bụng Phệ xoa xoa cái “thùng phi” dưới chiếc áo khoác săm soi ngó Tarzan bằng cái nhìn kinh dị hãi hùng, cứ như lần đầu ông ta đối mặt với một tên găngxtơ vậy.
Tarzan thẳng thắn:
- Thầy có vẻ nghi ngờ, nhưng đúng là em đây, thưa thầy Bụng… thưa thầy Volgsam: Peter Carsten, lớp 10A, ở Tổ Đại Bàng.
- Tôi thực không tin nổi. Hừ, đã quá nửa đêm.
- Nhưng mới quá có mấy phút thôi ạ.
- Hẳn trò đã xin phép thầy trực ban. Nhưng không lẽ trò cũng được phép luẩn quẩn ở một vũ trường đầy tai tiếng vào lúc đêm hôm khuya khoắt này sao?
Tarzan thở dài:
- Thầy trực ban không biết em rời ký túc xá. Kể cả cậu bạn cùng phòng cũng không biết đâu ạ. Willi ngủ như chết khi em lén đi.
- Hừ, tôi lạ gì cậu béo ấy. Hai chú mày bao giờ chẳng cùng một giuộc với nhau, hẳn là Willi đã canh cửa thầy trực ban cho trò trốn đi, đúng không?
- Không ạ. Chỉ mình em có lỗi trong cuộc đi chơi này, thưa thầy.
- Vậy trò mò vào thành phố làm gì hả?
- Hồi chiều do ham vui với bạn bè nên em nhảy luôn lên xe buýt về trường quên mất chiếc xe đạp dựa vào bức tường kia. Mãi tới lúc ngã lưng trên giường em mới sực nhớ, thế là…
Volgsam nhìn Tarzan từ đầu đến chân:
- Trò tưởng tôi tin trò chắc?
Tarzan kiên nhẫn:
- Vâng, và trong cơn tuyệt vọng em đã nhảy khỏi… cửa ký túc xá. May sao chiếc xe đạp được thu hồi nguyên vẹn như thầy đã thấy nãy giờ. Để đến sáng mai thì chắc chắn là sẽ mất.
Gương mặt men mét của Volgsam nhăn lại như bị đau răng:
- Carsten, để tôi nói sự thật cho trò nghe nha: tối nay trò đã không cất xe vào hầm để xe của trường, mà giấu nó ở ngoài. Sau đó trò đã đạp xe đến đây để… Ờ, mà trò tới đây về khoản gì vậy? Các cô gái, hay ma túy?
Tarzan cảm thấy nóng mặt. Hắn mím môi:
- Xin lỗi thầy, thầy vừa lăng mạ em đấy. Em chưa đủ tuổi để quan tâm tới các cô gái. Còn ma túy ư? Tụi em thành lập băng TKKG để càn quét thứ độc dược này chớ không phải để nhấm nháp chúng.
Volgsam xoa bụng:
- Hãy đạp xe trước xe tôi. Trò có thể đoán được điều gì đang chờ đợi trò. Tôi sẽ nói thầy hiệu trưởng tống cổ trò lập tức để làm gương cho đám học sinh vô kỷ luật. Một kẻ ưa phiêu lưu mạo hiểm như trò có thể ảnh hưởng xấu đến những trò khác.
Tarzan nhún vai:
- Em chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó đâu thầy.
*
Tròn Vo bật dậy như lò so, dụi mắt lia lịa khi cái bóng khổng lồ của của Tarzan lù lù xuất hiện. Nó há hốc mồm:
- Ê, chuyện gì vậy? Sao mày vào được? Mày đã ném gì lên cửa sổ đâu?
Tarzan cười méo xệch:
- Pháp thuật của Bụng Phệ đấy. Có lẽ tao bị đuổi học mất.
- Cááái gììì?
Tarzan bật đèn lên, ngồi xuống giường.
- Tao bị ông ấy bắt quả tang trước vũ trường. Trước đó mọi việc mới suôn sẻ làm sao chớ. Mày biết thằng nào làm cái trò đểu đó không, Willi? Adolf Mortius!
Tarzan kể lại mọi việc. Tròn Vo vừa nghe vừa thở dài rồi sau cùng nhảy khỏi giường đi lấy sôcôla. Ai ngờ vừa đặt cẳng xuống đất, cu cậu đã ré lên thảm thiết, lại ngã lăn ra giường lập tức.
Tarzan vội đứng dậy:
- Nằm yên. Tao lấy cho.
Khi thần kinh thằng mập đã lấy lại… thăng bằng, cu cậu co tay đấm xuống nệm:
- Mày sẽ không rời khỏi trường này cô đơn đâu, đại ca. Tao sẽ rủ Gaby và Karl đi cùng với mày sang New Zealand hoặc di cư sang một trường khác không có Bụng Phệ.
Tarzan cảm kích thấy rõ:
- Tao biết tình bạn trung thành của mày, Willi ạ. Nhưng một mình tao chịu là đủ rồi. Thêm nữa tụi mình còn phải đợi phán quyết của thầy hiệu trưởng vào sáng mai đã. Như tao biết tính tiến sĩ Freund thì ông sẽ quyết định liền, hoặc tao sẽ phải cuốn gói khỏi đây, hoặc sẽ được tha bổng.
- Không thể chờ đến sáng mai. Phải kiên quyết đặc vụ ngay đêm ngay.
- Hả? Đặc vụ gì?
- Bóp cổ lão Bụng Phệ chớ sao. Người chết rồi đâu có mách lẻo được.
Tarzan cười ngất:
- Sáng kiến mới hay làm sao chớ!
- Ờ thì không bóp chết nữa, nhưng tụi mình sẽ dọa lão vậy.
- Sao?
- Tao sẽ làm ma nhát lão lúc 3 giờ sáng rằng: lão sẽ không sống yên ổn nếu tố giác mày…
Tarzan cười:
- Chân mày đang đau mà, Willi. Hay cũng có thứ ma cà nhắc hả?
- Ờ há. Tức thiệt. Mình đành chờ sự sáng suốt của thầy hiệu trưởng Freund thôi. Chiến công của băng tụi mình dù sao cũng làm trường nội trú tăng thêm uy tín, gây ấn tượng mạnh cho thầy hiệu trưởng, dù thầy không thể công khai điều đó.
- Có thể, nhưng thầy hiệu trưởng sẽ không thể vì tao mà làm lộn xộn nội quy ký túc xá, như một ngoại lệ. Thôi, cách gì tao cũng ngủ một giấc đây. Để sớm mai còn coi mọi chuyện sẽ ra sao.
*
Sáng thứ bảy, trong khi Tròn Vo cuộn mình ngủ kỹ như con gấu thì Tarzan đã bay ra sân tập thể thao. Hắn tập một hồi, xong về đi tắm rồi trở vô Tổ Đại Bàng chờ đến giờ lên… đoạn đầu đài.
10 giờ 20 phút thầy trực ban Greiner xuất hiện:
- Peter Carsten, lên trình diện tại phòng Giám hiệu.
Tarzan có mặt không một phút chậm trễ. Nhân vật đầu tiên hắn thấy trên chiếc ghế bành là… Bụng Phệ. Ông ta đang nhấp nhổm như bị kiến đốt.
Ông hiệu trưởng làm mặt nghiêm, ôn tồn:
- Ngồi xuống, Tarzan. Em biết tôi gọi em lên để nói chuyện gì chứ? Cứ cho rằng quả đúng là vì chiếc xe đạp của em. Đúng vậy không?
Tarzan mau mắn:
- Dạ, em xin thề, rằng tất cả vì chiếc xe đạp của em. Em không giấu nó ngoài bãi như thầy Volgsam tưởng tượng. Không giấu ở đâu cả. Em đã chạy bộ vào thành phố kịp trước khi chiếc xe bị mất.
Tarzan không băn khoăn lắm về lời nói vừa rồi của mình. Hắn đã thề. Nhưng quả thật hắn đâu có nói dối. Hắn chỉ bớt đi một chút sự thật để cứu Adolf thôi.
Tiến sĩ Freund liếc đồng hồ đeo tay. Vầng trán rộng của ông nhăn lại:
- Em thừa thông minh để nắm nội quy của ký túc xá. Vì thế tôi cảnh cáo em lần này. Và xin nói thêm: nếu em còn lập lại một lỗi tương tự, em sẽ phải rời khỏi trường này.
Thoát rồi! Tarzan muốn reo lên. Coi, Bụng Phệ bất mãn thấy rõ. Thầy hiệu trưởng nói thêm:
- Tôi sẽ có thư thông báo chuyện này với mẹ em, Tarzan ạ. Thôi, tạm biệt.
Tarzan dạ ran và ba chân bốn cẳng vọt xuống buồng điện thoại. Hắn có cuộc hẹn với mẹ đúng 11 giờ trưa nay. Tại sao không nhân dịp này giải thích sự rủi ro cho mẹ bớt buồn nhỉ.
Hắn bấm số để rồi chỉ nghe tiếng “tút, tút”. Ủa, lý do nào mà má lại thất hẹn với mình vậy cà?
Tarzan bấm tiếp hai đợt nữa và... thất vọng quay ra. Chưa ra đến ngoài sân thì Bụng Phệ ở đâu lù lù hiện ra. Giọng ông ta chưa thôi tức tối:
- Trò lại gặp may đó, Carsten, vì ông hiệu trưởng đang rất nhân từ. Nhưng ta thề rằng từ nay sẽ luôn để mắt đến trò.
- Thưa thầy, em cần phải hiểu câu nói đầu của thầy là lời phê phán tiến sĩ Freund chăng?
- Đừng có vô liêm sỉ. Tôi chỉ muốn nói rằng trò không xứng đáng với lòng tốt đó.
- Nghĩa là thầy hiệu trưởng đã hành động không đúng ạ?
Cặp mắt xanh lè lóe sáng sau tròng kính. Bụng Phệ hầm hầm bỏ đi một mạch về phòng giáo viên.
Đúng 12 giờ trưa, Tarzan lại quay vào buồng điện thoại. Hắn đã gọi mẹ lần này là lần thứ tư mà vẫn chẳng nghe ai nhấc máy. Kỳ lạ thật! Má hắn luôn là người trọng chữ tín và lời hứa, không hiểu có lý do gì mà bà lại làm con trai phải hồi hộp thấp thỏm như vậy chớ?
Bụng Tarzan như có lửa đốt. Má đã bị sao rồi? Bệnh bất tử chăng? Đang đi khám bệnh, hay nằm viện? Hay bị tai nạn?
Trong nỗi lo sợ mơ hồ, hắn chạy như bị ma rượt lên Tổ Đại Bàng. Tròn Vo hết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tarzan lại nhìn đôi tay hắn lục lọi trong tủ, hoảng hồn buông cuốn truyện tranh xuống:
- Trời đất, mày sao vậy đại ca?
- Tao tìm cuốn sổ có ghi số điện thoại của dì Marion.
- Dì Marion là ai?
- Bạn thân nhất của má tao từ vài chục năm nay.
- Ừ… ừm…
- Tao đã phôn cho má tao suốt một giờ liền mà vẫn không thấy động tĩnh. Mà má tao xưa nay luôn đúng hẹn mới kỳ.
- Để tao kiếm phụ cho.
Có thêm bàn tay hậu đậu của thằng mập, Tarzan tìm ra cuốn sổ dễ dàng. Hắn lại lao xuống buồng điện thoại, bấm số dì Marion Thebes cấp tốc.
- Cháu Tarzan đây ạ. Chào dì Marion.
- Lạy Chúa, Peter. Dì đang định gọi cho con.
Tarzan bất chợt rùng mình:
- Má cháu gặp chuyện không may rồi hả dì? Má đã hẹn cháu gọi điện về lúc 11 giờ mà đến lúc này cháu vẫn không sao gọi được.
Tarzan nghe rất rõ bên kia đầu dây dì Marion đang hít một hơi thật dài. Hắn hình dung người đàn bà góa chồng 40 tuổi đó đang đứng trước mặt, tóc đỏ, đôi má bầu bĩnh. Dì là thạc sĩ về lịch sử mỹ thuật, giảng dạy ở trường Đại học Nhân Dân. Đời tư dì cũng khá bất hạnh: người chồng đầu tiên ly dị, người chồng thứ hai là một quan chức cao cấp của chính phủ thì bị chết đuối khi đi nghỉ tại một hòn đảo bên đất Hy Lạp.
- Cháu đừng cuống nhé, Tarzan. Dì hiểu tính cháu mà. Hiện chưa thể nói gì được. Má cháu…
Trái tim Tarzan thắt lại vì đau đớn. Hắn chờ đợi một điềm báo khủng khiếp.
- Má cháu ốm ạ?
- Không. Nhưng… nghĩa là dì chưa rõ lắm. Từ… từ tối qua má cháu bỗng nhiên mất tích.
- Mất tích?
- Ừ. Má cháu và dì hẹn gặp nhau lúc 8 giờ. Tuy nhiên bà đã không đến cũng không nhấc điện thoại. Tới 11 giờ đêm, dì liên tục gọi điện vẫn vô ích. Dì bèn lái xe tới nhà cháu mới hay rằng bà chưa hề về nhà. Doris Kindler, một đồng nghiệp của má cháu cho dì biết 17 giờ hôm qua, má cháu vẫn còn ở văn phòng của hãng “Hóa Chất Thời Mới”. Dì mới vừa hỏi thăm người gác cổng của hãng. Ông cụ tốt bụng ấy cho hay má cháu là một trong những người cuối cùng rời hãng lúc 17 giờ 30, đi về phía bãi đậu xe. Bãi đậu xe thì bị bờ rào che khuất nên ông gác cổng không nhìn thấy gì xảy ra ở đó. Dì ra đến tận nơi thì không thấy xe má cháu ở đó. Hiện thời cảnh sát đã biết vụ này và đang tìm má cháu khắp nơi.
Tay Tarzan nắm chặt ống nghe.
- Biết đâu má cháu đang nằm trong một bệnh viện vì tai nạn xe cộ.
- Không. Cảnh sát đã làm việc với tất cả mọi bệnh viện. Không có má cháu ở đâu cả.
Hai bàn tay Tarzan lạnh cóng. Hắn nuốt nước bọt cố suy nghĩ mạch lạc.
Mất tích đã 18 giờ rồi! Không về nhà! Không bị tai nạn. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Má không phải người thất hẹn, có thể tùy tiện phóng xe đi đâu đó nghỉ cuối tuần mà không có kế hoạch trước. Nếu má bỏ cuộc hẹn với bạn gái và quên cú điện thoại hẹn trước với con trai, thì hẳn bà phải gặp chuyện kinh khủng lắm. Không lẽ… một tội ác?
Giọng Tarzan lạc hẳn đi:
- Cảnh sát… nói sao hả dì?
- Ông thanh tra sợ rằng má cháu bị “stress” hoặc bệnh trầm uất gì đó, không loại trừ khả năng má cháu có thể… tự vẫn.
Tarzan cất tiếng cười giận dữ đến chói tai:
- Toàn là những phỏng đoán nhảm nhí. Vậy cảnh sát đã làm những gì ạ?
- Cảnh sát cũng còn nhiều việc lắm. Họ bảo chúng ta phải biết nhẫn nại. Dì cũng đã điện thoại cho những người quen.
- Dì đã phôn cho những ai ạ?
- Ông bà Beheims, Inge Rettbach, ông bà Schuster, Manfred Greilitz. Cháu còn nhớ được ai nữa không?
- Nhiều ạ. Nhưng má cháu chỉ thân với những người dì vừa kể. Ôi trời… dì đã thử vô nhà cháu chưa ạ? Cháu nhớ dì có một chìa khóa riêng mà.
- Ừ ừ, dì đã vào, nhưng trong nhà mọi thứ vẫn y nguyên. Chứng tỏ má cháu chẳng bao giờ có ý định rời bỏ chỗ ở. Nhưng cháu đừng cuống lên nhé, Tarzan. Có thể dì cháu mình chỉ lo lắng không đâu thôi…
Tarzan cắn môi, cắt ngang lời an ủi vô ích:
- Vậy là rõ. Má cháu đã gặp một tai họa khủng khiếp. Nếu kịp, 14 giờ trưa nay cháu sẽ đáp chuyến tàu nhanh Intercity, 7 giờ rưỡi tối cháu sẽ có mặt tại nhà dì. Dì đợi cháu nhé! Cháu sẽ xin dì cái chìa khóa.
Hắn gác máy không đợi dì Marion kịp trả lời. Thời gian lúc này tính từng giây từng phút.
Khi hắn bay vô Tổ Đại Bàng, một lần nữa Tròn Vo lại nghệt mặt:
- Mặt đại ca bây giờ còn ghê rợn hơn hồi nãy nữa. Y chang xác chết.
- Tao phải về nhà đây.
- Hả? Về ngay bữa nay?
- Ngay bây giờ. Má tao bị mất tích từ tối qua. Không một dấu vết. Tao mới nói chuyện với dì Marion xong.
- Trời đấy quỷ thần ơi! Tao biết mày không thể nán lại đây được nữa. Nhưng thầy… thầy hiệu trưởng sẽ không cho mày về nhà đâu. Thầy sẽ bảo điều tra là chuyện của cảnh sát…
- Tất nhiên tiến sĩ Freund sẽ nói vậy rồi. Bởi thế, tao sẽ không xin phép gì cả. Tao thu xếp vài thứ là chuồn luôn đây.
Tròn Vo chết điếng.
- Vậy thì… vậy thì mày sẽ bay khỏi trường mất, đại ca! Không có mày làm sao tao sống… à à, tao học nổi.
Tarzan lại chống chân xuống đất: thôi thì phó mặc cho số phận vậy.
Bụng Phệ xoa xoa cái “thùng phi” dưới chiếc áo khoác săm soi ngó Tarzan bằng cái nhìn kinh dị hãi hùng, cứ như lần đầu ông ta đối mặt với một tên găngxtơ vậy.
Tarzan thẳng thắn:
- Thầy có vẻ nghi ngờ, nhưng đúng là em đây, thưa thầy Bụng… thưa thầy Volgsam: Peter Carsten, lớp 10A, ở Tổ Đại Bàng.
- Tôi thực không tin nổi. Hừ, đã quá nửa đêm.
- Nhưng mới quá có mấy phút thôi ạ.
- Hẳn trò đã xin phép thầy trực ban. Nhưng không lẽ trò cũng được phép luẩn quẩn ở một vũ trường đầy tai tiếng vào lúc đêm hôm khuya khoắt này sao?
Tarzan thở dài:
- Thầy trực ban không biết em rời ký túc xá. Kể cả cậu bạn cùng phòng cũng không biết đâu ạ. Willi ngủ như chết khi em lén đi.
- Hừ, tôi lạ gì cậu béo ấy. Hai chú mày bao giờ chẳng cùng một giuộc với nhau, hẳn là Willi đã canh cửa thầy trực ban cho trò trốn đi, đúng không?
- Không ạ. Chỉ mình em có lỗi trong cuộc đi chơi này, thưa thầy.
- Vậy trò mò vào thành phố làm gì hả?
- Hồi chiều do ham vui với bạn bè nên em nhảy luôn lên xe buýt về trường quên mất chiếc xe đạp dựa vào bức tường kia. Mãi tới lúc ngã lưng trên giường em mới sực nhớ, thế là…
Volgsam nhìn Tarzan từ đầu đến chân:
- Trò tưởng tôi tin trò chắc?
Tarzan kiên nhẫn:
- Vâng, và trong cơn tuyệt vọng em đã nhảy khỏi… cửa ký túc xá. May sao chiếc xe đạp được thu hồi nguyên vẹn như thầy đã thấy nãy giờ. Để đến sáng mai thì chắc chắn là sẽ mất.
Gương mặt men mét của Volgsam nhăn lại như bị đau răng:
- Carsten, để tôi nói sự thật cho trò nghe nha: tối nay trò đã không cất xe vào hầm để xe của trường, mà giấu nó ở ngoài. Sau đó trò đã đạp xe đến đây để… Ờ, mà trò tới đây về khoản gì vậy? Các cô gái, hay ma túy?
Tarzan cảm thấy nóng mặt. Hắn mím môi:
- Xin lỗi thầy, thầy vừa lăng mạ em đấy. Em chưa đủ tuổi để quan tâm tới các cô gái. Còn ma túy ư? Tụi em thành lập băng TKKG để càn quét thứ độc dược này chớ không phải để nhấm nháp chúng.
Volgsam xoa bụng:
- Hãy đạp xe trước xe tôi. Trò có thể đoán được điều gì đang chờ đợi trò. Tôi sẽ nói thầy hiệu trưởng tống cổ trò lập tức để làm gương cho đám học sinh vô kỷ luật. Một kẻ ưa phiêu lưu mạo hiểm như trò có thể ảnh hưởng xấu đến những trò khác.
Tarzan nhún vai:
- Em chưa bao giờ nghĩ tới khả năng đó đâu thầy.
*
Tròn Vo bật dậy như lò so, dụi mắt lia lịa khi cái bóng khổng lồ của của Tarzan lù lù xuất hiện. Nó há hốc mồm:
- Ê, chuyện gì vậy? Sao mày vào được? Mày đã ném gì lên cửa sổ đâu?
Tarzan cười méo xệch:
- Pháp thuật của Bụng Phệ đấy. Có lẽ tao bị đuổi học mất.
- Cááái gììì?
Tarzan bật đèn lên, ngồi xuống giường.
- Tao bị ông ấy bắt quả tang trước vũ trường. Trước đó mọi việc mới suôn sẻ làm sao chớ. Mày biết thằng nào làm cái trò đểu đó không, Willi? Adolf Mortius!
Tarzan kể lại mọi việc. Tròn Vo vừa nghe vừa thở dài rồi sau cùng nhảy khỏi giường đi lấy sôcôla. Ai ngờ vừa đặt cẳng xuống đất, cu cậu đã ré lên thảm thiết, lại ngã lăn ra giường lập tức.
Tarzan vội đứng dậy:
- Nằm yên. Tao lấy cho.
Khi thần kinh thằng mập đã lấy lại… thăng bằng, cu cậu co tay đấm xuống nệm:
- Mày sẽ không rời khỏi trường này cô đơn đâu, đại ca. Tao sẽ rủ Gaby và Karl đi cùng với mày sang New Zealand hoặc di cư sang một trường khác không có Bụng Phệ.
Tarzan cảm kích thấy rõ:
- Tao biết tình bạn trung thành của mày, Willi ạ. Nhưng một mình tao chịu là đủ rồi. Thêm nữa tụi mình còn phải đợi phán quyết của thầy hiệu trưởng vào sáng mai đã. Như tao biết tính tiến sĩ Freund thì ông sẽ quyết định liền, hoặc tao sẽ phải cuốn gói khỏi đây, hoặc sẽ được tha bổng.
- Không thể chờ đến sáng mai. Phải kiên quyết đặc vụ ngay đêm ngay.
- Hả? Đặc vụ gì?
- Bóp cổ lão Bụng Phệ chớ sao. Người chết rồi đâu có mách lẻo được.
Tarzan cười ngất:
- Sáng kiến mới hay làm sao chớ!
- Ờ thì không bóp chết nữa, nhưng tụi mình sẽ dọa lão vậy.
- Sao?
- Tao sẽ làm ma nhát lão lúc 3 giờ sáng rằng: lão sẽ không sống yên ổn nếu tố giác mày…
Tarzan cười:
- Chân mày đang đau mà, Willi. Hay cũng có thứ ma cà nhắc hả?
- Ờ há. Tức thiệt. Mình đành chờ sự sáng suốt của thầy hiệu trưởng Freund thôi. Chiến công của băng tụi mình dù sao cũng làm trường nội trú tăng thêm uy tín, gây ấn tượng mạnh cho thầy hiệu trưởng, dù thầy không thể công khai điều đó.
- Có thể, nhưng thầy hiệu trưởng sẽ không thể vì tao mà làm lộn xộn nội quy ký túc xá, như một ngoại lệ. Thôi, cách gì tao cũng ngủ một giấc đây. Để sớm mai còn coi mọi chuyện sẽ ra sao.
*
Sáng thứ bảy, trong khi Tròn Vo cuộn mình ngủ kỹ như con gấu thì Tarzan đã bay ra sân tập thể thao. Hắn tập một hồi, xong về đi tắm rồi trở vô Tổ Đại Bàng chờ đến giờ lên… đoạn đầu đài.
10 giờ 20 phút thầy trực ban Greiner xuất hiện:
- Peter Carsten, lên trình diện tại phòng Giám hiệu.
Tarzan có mặt không một phút chậm trễ. Nhân vật đầu tiên hắn thấy trên chiếc ghế bành là… Bụng Phệ. Ông ta đang nhấp nhổm như bị kiến đốt.
Ông hiệu trưởng làm mặt nghiêm, ôn tồn:
- Ngồi xuống, Tarzan. Em biết tôi gọi em lên để nói chuyện gì chứ? Cứ cho rằng quả đúng là vì chiếc xe đạp của em. Đúng vậy không?
Tarzan mau mắn:
- Dạ, em xin thề, rằng tất cả vì chiếc xe đạp của em. Em không giấu nó ngoài bãi như thầy Volgsam tưởng tượng. Không giấu ở đâu cả. Em đã chạy bộ vào thành phố kịp trước khi chiếc xe bị mất.
Tarzan không băn khoăn lắm về lời nói vừa rồi của mình. Hắn đã thề. Nhưng quả thật hắn đâu có nói dối. Hắn chỉ bớt đi một chút sự thật để cứu Adolf thôi.
Tiến sĩ Freund liếc đồng hồ đeo tay. Vầng trán rộng của ông nhăn lại:
- Em thừa thông minh để nắm nội quy của ký túc xá. Vì thế tôi cảnh cáo em lần này. Và xin nói thêm: nếu em còn lập lại một lỗi tương tự, em sẽ phải rời khỏi trường này.
Thoát rồi! Tarzan muốn reo lên. Coi, Bụng Phệ bất mãn thấy rõ. Thầy hiệu trưởng nói thêm:
- Tôi sẽ có thư thông báo chuyện này với mẹ em, Tarzan ạ. Thôi, tạm biệt.
Tarzan dạ ran và ba chân bốn cẳng vọt xuống buồng điện thoại. Hắn có cuộc hẹn với mẹ đúng 11 giờ trưa nay. Tại sao không nhân dịp này giải thích sự rủi ro cho mẹ bớt buồn nhỉ.
Hắn bấm số để rồi chỉ nghe tiếng “tút, tút”. Ủa, lý do nào mà má lại thất hẹn với mình vậy cà?
Tarzan bấm tiếp hai đợt nữa và... thất vọng quay ra. Chưa ra đến ngoài sân thì Bụng Phệ ở đâu lù lù hiện ra. Giọng ông ta chưa thôi tức tối:
- Trò lại gặp may đó, Carsten, vì ông hiệu trưởng đang rất nhân từ. Nhưng ta thề rằng từ nay sẽ luôn để mắt đến trò.
- Thưa thầy, em cần phải hiểu câu nói đầu của thầy là lời phê phán tiến sĩ Freund chăng?
- Đừng có vô liêm sỉ. Tôi chỉ muốn nói rằng trò không xứng đáng với lòng tốt đó.
- Nghĩa là thầy hiệu trưởng đã hành động không đúng ạ?
Cặp mắt xanh lè lóe sáng sau tròng kính. Bụng Phệ hầm hầm bỏ đi một mạch về phòng giáo viên.
Đúng 12 giờ trưa, Tarzan lại quay vào buồng điện thoại. Hắn đã gọi mẹ lần này là lần thứ tư mà vẫn chẳng nghe ai nhấc máy. Kỳ lạ thật! Má hắn luôn là người trọng chữ tín và lời hứa, không hiểu có lý do gì mà bà lại làm con trai phải hồi hộp thấp thỏm như vậy chớ?
Bụng Tarzan như có lửa đốt. Má đã bị sao rồi? Bệnh bất tử chăng? Đang đi khám bệnh, hay nằm viện? Hay bị tai nạn?
Trong nỗi lo sợ mơ hồ, hắn chạy như bị ma rượt lên Tổ Đại Bàng. Tròn Vo hết nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tarzan lại nhìn đôi tay hắn lục lọi trong tủ, hoảng hồn buông cuốn truyện tranh xuống:
- Trời đất, mày sao vậy đại ca?
- Tao tìm cuốn sổ có ghi số điện thoại của dì Marion.
- Dì Marion là ai?
- Bạn thân nhất của má tao từ vài chục năm nay.
- Ừ… ừm…
- Tao đã phôn cho má tao suốt một giờ liền mà vẫn không thấy động tĩnh. Mà má tao xưa nay luôn đúng hẹn mới kỳ.
- Để tao kiếm phụ cho.
Có thêm bàn tay hậu đậu của thằng mập, Tarzan tìm ra cuốn sổ dễ dàng. Hắn lại lao xuống buồng điện thoại, bấm số dì Marion Thebes cấp tốc.
- Cháu Tarzan đây ạ. Chào dì Marion.
- Lạy Chúa, Peter. Dì đang định gọi cho con.
Tarzan bất chợt rùng mình:
- Má cháu gặp chuyện không may rồi hả dì? Má đã hẹn cháu gọi điện về lúc 11 giờ mà đến lúc này cháu vẫn không sao gọi được.
Tarzan nghe rất rõ bên kia đầu dây dì Marion đang hít một hơi thật dài. Hắn hình dung người đàn bà góa chồng 40 tuổi đó đang đứng trước mặt, tóc đỏ, đôi má bầu bĩnh. Dì là thạc sĩ về lịch sử mỹ thuật, giảng dạy ở trường Đại học Nhân Dân. Đời tư dì cũng khá bất hạnh: người chồng đầu tiên ly dị, người chồng thứ hai là một quan chức cao cấp của chính phủ thì bị chết đuối khi đi nghỉ tại một hòn đảo bên đất Hy Lạp.
- Cháu đừng cuống nhé, Tarzan. Dì hiểu tính cháu mà. Hiện chưa thể nói gì được. Má cháu…
Trái tim Tarzan thắt lại vì đau đớn. Hắn chờ đợi một điềm báo khủng khiếp.
- Má cháu ốm ạ?
- Không. Nhưng… nghĩa là dì chưa rõ lắm. Từ… từ tối qua má cháu bỗng nhiên mất tích.
- Mất tích?
- Ừ. Má cháu và dì hẹn gặp nhau lúc 8 giờ. Tuy nhiên bà đã không đến cũng không nhấc điện thoại. Tới 11 giờ đêm, dì liên tục gọi điện vẫn vô ích. Dì bèn lái xe tới nhà cháu mới hay rằng bà chưa hề về nhà. Doris Kindler, một đồng nghiệp của má cháu cho dì biết 17 giờ hôm qua, má cháu vẫn còn ở văn phòng của hãng “Hóa Chất Thời Mới”. Dì mới vừa hỏi thăm người gác cổng của hãng. Ông cụ tốt bụng ấy cho hay má cháu là một trong những người cuối cùng rời hãng lúc 17 giờ 30, đi về phía bãi đậu xe. Bãi đậu xe thì bị bờ rào che khuất nên ông gác cổng không nhìn thấy gì xảy ra ở đó. Dì ra đến tận nơi thì không thấy xe má cháu ở đó. Hiện thời cảnh sát đã biết vụ này và đang tìm má cháu khắp nơi.
Tay Tarzan nắm chặt ống nghe.
- Biết đâu má cháu đang nằm trong một bệnh viện vì tai nạn xe cộ.
- Không. Cảnh sát đã làm việc với tất cả mọi bệnh viện. Không có má cháu ở đâu cả.
Hai bàn tay Tarzan lạnh cóng. Hắn nuốt nước bọt cố suy nghĩ mạch lạc.
Mất tích đã 18 giờ rồi! Không về nhà! Không bị tai nạn. Chuyện gì đã xảy ra chứ? Má không phải người thất hẹn, có thể tùy tiện phóng xe đi đâu đó nghỉ cuối tuần mà không có kế hoạch trước. Nếu má bỏ cuộc hẹn với bạn gái và quên cú điện thoại hẹn trước với con trai, thì hẳn bà phải gặp chuyện kinh khủng lắm. Không lẽ… một tội ác?
Giọng Tarzan lạc hẳn đi:
- Cảnh sát… nói sao hả dì?
- Ông thanh tra sợ rằng má cháu bị “stress” hoặc bệnh trầm uất gì đó, không loại trừ khả năng má cháu có thể… tự vẫn.
Tarzan cất tiếng cười giận dữ đến chói tai:
- Toàn là những phỏng đoán nhảm nhí. Vậy cảnh sát đã làm những gì ạ?
- Cảnh sát cũng còn nhiều việc lắm. Họ bảo chúng ta phải biết nhẫn nại. Dì cũng đã điện thoại cho những người quen.
- Dì đã phôn cho những ai ạ?
- Ông bà Beheims, Inge Rettbach, ông bà Schuster, Manfred Greilitz. Cháu còn nhớ được ai nữa không?
- Nhiều ạ. Nhưng má cháu chỉ thân với những người dì vừa kể. Ôi trời… dì đã thử vô nhà cháu chưa ạ? Cháu nhớ dì có một chìa khóa riêng mà.
- Ừ ừ, dì đã vào, nhưng trong nhà mọi thứ vẫn y nguyên. Chứng tỏ má cháu chẳng bao giờ có ý định rời bỏ chỗ ở. Nhưng cháu đừng cuống lên nhé, Tarzan. Có thể dì cháu mình chỉ lo lắng không đâu thôi…
Tarzan cắn môi, cắt ngang lời an ủi vô ích:
- Vậy là rõ. Má cháu đã gặp một tai họa khủng khiếp. Nếu kịp, 14 giờ trưa nay cháu sẽ đáp chuyến tàu nhanh Intercity, 7 giờ rưỡi tối cháu sẽ có mặt tại nhà dì. Dì đợi cháu nhé! Cháu sẽ xin dì cái chìa khóa.
Hắn gác máy không đợi dì Marion kịp trả lời. Thời gian lúc này tính từng giây từng phút.
Khi hắn bay vô Tổ Đại Bàng, một lần nữa Tròn Vo lại nghệt mặt:
- Mặt đại ca bây giờ còn ghê rợn hơn hồi nãy nữa. Y chang xác chết.
- Tao phải về nhà đây.
- Hả? Về ngay bữa nay?
- Ngay bây giờ. Má tao bị mất tích từ tối qua. Không một dấu vết. Tao mới nói chuyện với dì Marion xong.
- Trời đấy quỷ thần ơi! Tao biết mày không thể nán lại đây được nữa. Nhưng thầy… thầy hiệu trưởng sẽ không cho mày về nhà đâu. Thầy sẽ bảo điều tra là chuyện của cảnh sát…
- Tất nhiên tiến sĩ Freund sẽ nói vậy rồi. Bởi thế, tao sẽ không xin phép gì cả. Tao thu xếp vài thứ là chuồn luôn đây.
Tròn Vo chết điếng.
- Vậy thì… vậy thì mày sẽ bay khỏi trường mất, đại ca! Không có mày làm sao tao sống… à à, tao học nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất