Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 54 Chương 3: MÓN QUÀ CỦA MORTIUS

Trước Sau
Tàu vừa ngừng ở sân ga là bà Marion đã có mặt. Bà đã không đủ bình tĩnh và kiên nhẫn để đợi Tarzan gõ cửa nhà mình. Ôi dì Marion, bà thật tốt biết bao – Tarzan cảm động nghĩ.

Dì Marion giơ tay ôm Tarzan vào lòng và suýt khóc nức lên. Nhưng rồi bà lại mỉm cười với hắn:

- Ôi, cháu lớn như thổi! Cứ như một chàng trai 20 tuổi ấy. Cháu đói bụng lắm hả, chúng ta ghé vào quán ăn nhé…

- Dì tốt quá, thưa dì. Nhưng cháu không nuốt nổi đâu ạ. Có tin gì mới không dì?

- Dì vừa mới ghé ông thanh tra Frederlein, ông ta là người chịu trách nhiệm điều tra vụ mất tích của má cháu. Cách làm việc của ông ta khiến dì chưa hài lòng. Dì đã đưa Frederlein một tấm ảnh má cháu. Có điều ông ấy vẫn cho rằng đăng ảnh má cháu lên báo lúc này e quá sớm, phải chờ tới thứ hai xem sao đã.

- Ông ta có lý đấy ạ.

- Dì lại thấy ông ta quá lề mề.

- Cháu tính thế này. Trước mắt cháu sẽ về nhà xem xét đã. Hy vọng sẽ tìm được gì đó. Những người cần tiếp xúc tiếp theo chắc chắn sẽ là bà Doris Kindler cùng sở với má cháu, rồi ông gác cổng và cả ông chủ hãng nữa. Cháu không tin rằng một con người có thể tự bốc hơi mà không để lại một chút dấu vết nào.

Dì Marion gật đầu:

- Chiều nay dì đã gọi điện cho ông Mortius. Ông chủ của má cháu phát hoảng. Nhưng ông ta tỏ ra là người có thể tin cậy được. Dì có bảo ông ta rằng cháu sẽ đến. Cháu có quen biết ông ta rồi chứ?

Tarzan lắc đầu:

- Cháu chỉ biết con trai ông ta. Vừa rồi nó chơi cháu một vố. Lẽ ra cháu cho nó một trận, nhưng lại không muốn ông Mortius sẽ trù dập má cháu nên lại thôi.

Tarzan vừa đi vừa kể lại chuyện chiếc xe đạp cho dì Marion nghe. Bà nhăn mặt kinh tởm:

- Cháu thật ý tứ, Tarzan ạ. Chỉ tội nghiệp bà Mortius mất cách đây nhiều năm nên không giáo dục thằng con mất dạy được. Dì nghe đồn Mortius Bố đang sống với một phụ nữ có tên là Edith Pressler. Trước sau cháu cũng chạm mặt ả đó.

- Bà ta có gì đặc biệt không dì?

- Nghe nói ả đẹp lắm, nhưng tính tình thì kinh khủng.

- Vậy thì xứng đáng làm dì ghẻ của thằng Adolf Martius quá còn gì.

Chiếc xe con Nhật Bản của dì Marion đậu trên bãi xe trước nhà ga. Xe đậu san sát nên Marion muốn hoa mắt. Bà để ý tìm con chó Goliath trong xe của mình. Thực lạ lùng, khi không con cún 8 tháng tuổi co rúm trên băng sau như đang ngủ, quên cả tiếng sủa chào bà chủ.

Bà Marion dừng chân nín thở, khi khám phá ra nguyên nhân làm con cún sợ. Coi, một gã thanh niên mặt mày bặm trợn đang loay hoay bên cửa sổ buồng lái tìm cách phá cửa xe.

Tarzan cũng đã thấy… quái xế. Khoảng cách giữa hắn và gã là một chiếc Kombi cũ kỹ. Thằng “quái xế” thuộc dạng hộ pháp, khoác áo gilê da, gáy như bò mộng, tóc vàng nhạt dựng kiểu bàn chải.

Tarzan đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho bà Marion im lặng rồi mò đến sau lưng tên chôm chỉa lẹ hơn một con mèo, dõng dạc:

- Thử dùng cần câu coi, may ra sẽ được đấy.

Thằng lưu manh như bị điện giật quay phắt lại và tung nắm đấm nhanh như chớp vào bụng Tarzan. Nhưng Tarzan đã khéo léo né được. Hắn cũng lập tức ra đòn. Tên bất lương bật ngửa trên mũi xe.

Tarzan quát:

- Cút! Kể từ bây giờ một chiếc xe nào ở đây bị mất là tôi sẽ tả diện mạo anh cho cảnh sát truy tìm đó.

Tên ăn cắp xe bưng cái mũi sưng phồng bỏ đi một mạch, để lại một chân dung tương đối dị dạng cho Tarzan ghi nhận. Mắt ti hí, lông mày trái bị sẹo cắt ngang, tai bé xíu như tai chuột lại còn lủng lẳng cái khuyên vàng ở phía trái.

Bà Marion lắc đầu:

- An ninh càng ngày càng tệ hại. Dì mới rời chiếc xe chưa tới 20 phút.

Chiếc xe con Nhật Bản của dì Marion vừa tắt máy trước cửa nhà, bỗng Tarzan nghe một âm thanh văng vẳng từ bên trong khá giòn tai. Hắn tra chìa khóa vào ổ thật lẹ rồi vọt vô nhà.

- Có chuông điện thoại, dì ạ.

Ánh sáng chan hòa trong phòng lúc bà Marion bật công tắc đèn. Tarzan hồi hộp kề tai vào ống nghe. Ai gọi phôn giờ này? Hắn thất sắc khi nghĩ đến một giáo sư nào ở trường nội trú.

Nhưng không phải. Một giọng đàn ông rít trong kẽ răng:

- Alô…

- Tôi là Peter Carsten.

- À, mày là con trai của mụ hả? Nghe đây, bà già mày đang được tụi tao chăm sóc. Mụ khỏe re như bò kéo xe. Mày chớ hê lên với cảnh sát nhé.

Tarzan sững sờ. Hắn không ngờ mình có cơ hội tiếp xúc với kẻ thù nhanh như vậy.

- Tôi hiểu luật im lặng.

- Thế thì tốt. Mà tại sao mày lại ở nhà hả? Tao tưởng mày đang chui rúc ở một trường nội trú chớ?

- Tôi vừa về tới đây. Tôi nghe tin má tôi mất tích. Nếu ông không nghĩ tôi ở đây, thì ông tính gọi cho ai chớ?

- Tao muốn nói chuyện với con mụ bạn nào đó của bà già mày kìa.

- Bà Marion Thebes đang đứng kế tôi đây. Ông cần nhắn gì bà ấy không?

- Thôi khỏi. Chỉ là điều tao vừa nói với mày đó: Hãy để cảnh sát ở ngoài cuộc.

- Nhưng cảnh sát đã được báo tin má tôi mất tích.

- Vậy hãy gọi cho tụi cớm, bảo rằng má mày đã về rồi!

- Các ông cần gì ở má tôi? Hãy thả bà ra.

- Ha ha, 500.000 mark con ạ. Có tiền, tụi tao sẽ thả mụ ngay lập tức.

Tarzan nghe hai vành tai lùng bùng:

- Sao kia?

- Mày điếc à? Tụi tao đòi đúng 500.000 mark chuộc mạng.

- Trời đất! Chúng tôi làm gì có tiền. Má tôi làm quần quật còn chưa đủ ăn.

Gã đàn ông cười khùng khục trong cổ họng.

- Mày sai lầm rồi. Bà già mày chẳng phải tay mơ đâu. Mụ tham gia những vụ làm ăn mờ ám. Tao dám cá mụ giàu sụ, ha ha.

Gã gác điện thoại cái cộp mà Tarzan còn nghe vẳng lại tiếng cười. Trong cái đầu chính trực của Tarzan lúc này ong ong vô số câu hỏi: gã ngậm máu phun người, vừa bắt cóc vừa la làng? Hay mẹ của hắn đã vô tình rơi vào một cạm bẫy nào đó của các vụ làm ăn?

Bà Marion thấm nước mắt:

- Dù sao thì… ít nhất cũng đã biết rằng má cháu… khỏe mạnh, má cháu còn sống.

Tarzan cúi đầu:

- Vâng, cháu hiểu điều đó. Má cháu vẫn còn sống nhưng chưa chắc đã bình an trong móng vuốt của chúng. Một con tin người lớn nguy hiểm hơn trẻ con nhiều. Người lớn biết ghi nhận sự việc, vì thế, lũ khốn nạn có thể sẽ… Nhưng cũng không nhất thiết như thế. Được, lần sau nếu gã gọi cháu sẽ đòi nói chuyện với má cháu.

- Cháu đã đối đáp rất bình tĩnh đó Tarzan.

- Chỉ là vẻ ngoài thôi, thưa dì. Lần đầu tiên, cháu sợ tới nỗi không còn nhận ra mình nữa.

Hai dì cháu đi một vòng quan sát sự thay đổi của căn hộ. Tarzan không thấy “mái nhà xưa” thiếu vắng hay dư thừa một tín hiệu gì. Hắn buồn bã.

- Tên đó nói gì kia chứ. À phải. Gã bảo má cháu tham gia những vụ làm ăn mờ ám nên lắm tiền…

- Nhảm nhí hoàn toàn!

Bà Marion ngồi xuống chiếc đi-văng bọc da, tay ôm gối, nói thêm:

- Dì đã nói cháu chớ tin thằng ác ôn đó. Má cháu là một kế toán trưởng trong sạch nhất hành tinh này.

- Thế sao bọn bắt cóc lại đòi nửa triệu đồng để chuộc mạng má cháu? Chúng không phải bạ ai bắt cóc người ấy đâu. Thường chúng phải biết rõ tài sản của nạn nhân?

Bà Marion lại khẳng định:

- Dì cũng không biết giải thích sao. Nhưng má cháu không đời nào thâm lạm của bất cứ ai một xu.

- Bởi thế chúng ta khỏi phải nghĩ ngợi theo hướng đó, thưa dì. Vậy mục đích của cuộc bắt cóc là gì? Chắc chắn chúng không thể bắt lộn người. Bằng chứng là chúng đã rình sẵn má cháu tại bãi đậu xe của nhà máy “Hóa Chất Thời Mới” từ trước. Cháu biết bãi xe đó. Chung quanh được vây bủa bởi các bờ giậu rậm rịt và các bức tường. Ở ngoài phố không nhìn vào được. Chúng đã lựa một nơi phục kích thật chính xác và hợp lý.

- Theo cháu, phải làm gì bây giờ?

- Đầu tiên là không được lôi cảnh sát vào cuộc. Bọn chúng muốn như thế và có lẽ chúng ta cũng chấp nhận điều kiện ấy. Cháu nghĩ rằng dì có thể phôn cho người phó của thanh tra Frederline báo tin rằng má cháu đã về. Chính dì đã báo tin má cháu mất tích nên khi dì gọi điện, cảnh sát sẽ tin dì. Còn mọi chuyện khác để mặc cháu xử lý.

- Coi chừng sai một li đi một dặm đó, Tarzan.

- Cháu không mạo hiểm đâu, dì Marion ạ. Cháu có cách của cháu.

- Cháu nói cụ thể thử xem.

- Ừ… ừm, cháu sẽ đi tìm nguyên nhân thật sự của vụ bắt cóc. Khi tìm thấy, tất nhiên cũng sẽ ra thủ phạm thôi.

Bà Marion ngơ ngác:

- Nguyên nhân à?

- Thứ nhất: Chuyện tiền chuộc mạng chỉ là động tác giả, bọn tội phạm cố tình tung hỏa mù để che giấu động cơ mấu chốt đằng sau vụ bắt cóc người. Thứ hai: thưa dì Marion, có thể má cháu đang nắm một điều gì đó trong tay. Và bọn xấu xa này bắt bà để thủ tiêu, hoặc ép bà phải nói ra.

- Cháu phân tích rất khoa học đấy, nhưng đáng tiếc là dì chưa nghe má cháu đả động tới chuyện gì na ná như vậy.

- Có khi má cháu chẳng muốn kéo dì vào chuyện rắc rối.



- Dì và má cháu không bao giờ giấu nhau điều gì, Tarzan ạ.

Tarzan đứng dậy:

- Cháu đành phải gõ cửa nhà ông chủ hãng hoá chất Mortius vào giờ này thôi, cho dù có hơi bất tiện. May ra ông ta có thể biết đôi điều về người kế toán trưởng của mình chăng. Dì ở lại đây trực điện thoại giùm cháu nghe. Nhất định các bạn cháu ở trường nội trú sẽ gọi điện cho cháu.

Bà Marion mỉm cười:

- Được thôi, Tarzan. Ông bạn dì cũng đang đi xa, thứ tư mới về.

*

Mãi đến tối, Tròn Vo mới tập hợp được nửa kia của Tứ quái: Karl và Gaby. Chiều thứ bảy đứa nào cũng bận rộn.

Gaby bận theo kiểu… con gái. Cô bé giúp bố sắp xếp vali rồi cùng đi với mẹ tiễn thanh tra Glockner ra tàu. Ông đi công cán sang Italia, một tuần nữa mới trở về.

Karl bận theo kiểu… Máy Tính Điện Tử. Nó say sưa tham gia cuộc tọa đàm của các giáo sư toán, các chuyên gia nghiên cứu vũ trụ, các nhà bác học năng lượng nguyên tử lừng lẫy từ Tokyo, New York, Mexico City… được ông bố giáo sư mời đến nhà chơi. Cu cậu đâu có giỏi tiếng Anh bằng Gaby, ấy vậy mà các nhà khoa học người lớn phát biểu điều gì, nó cũng ghi nhận được tới 9 phần 10 mới… hết sảy.

Nó chỉ ngưng cuộc “họp ké” khi cái mồm bài hãi của Tròn Vo hét vang trời.

Bây giờ thì ba quái đã tề tựu trong phòng Công Chúa. Tròn Vo hổn hển thuật hết nội vụ, từ việc con trai sếp lớn Adolf Mortius chôm chỉa xe đạp cho đến việc thân mẫu của đại ca bất ngờ biến mất tăm.

Nó méo xệch miệng kết thúc:

- Thiếu Tarzan là băng mình giải tán.

Không khí im lặng nặng nề. Đến con Oskar cũng sửng sốt nghển cổ khi thấy vẻ mặt cô chủ bàng hoàng. Mãi một lúc sau, Karl mới trấn tĩnh nổi:

- Trời đất! Tarzan có lý, nhất định phải có tội ác gì đây. Nhưng đại ca của tụi mình vậy là lâm vào đường cùng rồi, đối với việc học tại trường nội trú. Mình e rằng Bụng Phệ sẽ không buông tha Tarzan. Và thầy hiệu trưởng sẽ lại một phen khó xử…

Gaby than vãn:

- Tội nghiệp bác Susanne đáng thương!

Tròn Vo bóc một thanh sôcôla ra, đột nhiên nhìn vào đó chằm chằm, rồi… gói lại đút vào túi. Nó thở dài sườn sượt:

- Ồ, mình không có đói! Mình hết muốn ăn. Chưa bao giờ mình cảm thấy như thế này.

Gaby băn khoăn:

- Mai là chủ nhật. Sau đó còn 5 ngày nữa mới tới kỳ nghỉ. Mình tính sao bây giờ đây?

Karl gật đầu:

- Mình đang tính toán chuyện đó đây. Tụi mình tất nhiên không thể bỏ mặc Tarzan rồi. Nhưng biết sao đây chớ, còn phải đi học nữa kìa.

Gaby giậm đôi chân trên thảm, rấm rứt.

Tròn Vo tham gia:

- Hồi nãy tôi đã xin phép thầy hiệu trưởng để nghỉ cuối tuần ở nhà ông bà già. Như vậy, tôi được tự do tới sáng sớm thứ hai. Nhưng tôi lại không thể xin phép giùm Tarzan. Nội đêm nay, Bụng Phệ sẽ phát hiện ra rằng Tổ Đại Bàng không có người. Và hẳn ông ta sẽ nhảy cẫng vì chuyện đó. Gay vậy.

Máy Tính cắn môi:

- Nếu cứ tính đến các hậu quả thì tụi mình sẽ chẳng quyết được bề nào lúc này. Sáng sớm mai mình sẽ đi tàu đến với Tarzan.

Tròn Vo sốt sắng:

- Tao nữa, quân sư.

Hai quái dòm Gaby. Nào ngờ cô bé nói lạnh băng:

- Bộ các bạn tưởng rằng chỉ có con trai mới biết hy sinh vì nhau sao? Lúc này Tarzan cần cả ba đứa tụi mình. Mình cũng đi nữa!

Karl gật đầu:

- Tất nhiên rồi, Gaby. Nhưng mình không tin rằng má của Tarzan có thể được thả trước sáng thứ hai. Vấn đề là ở chỗ đó. Nếu sáng thứ hai, cô Susanne chưa về và tụi mình ở lại thì sẽ phát sinh thắc mắc: lũ nhóc đi đâu? Các thầy cô giáo và các bậc cha mẹ của chúng ta sẽ nháo lên cho coi.

Tròn Vo nhe răng:

- Mày nãy giờ mâu thuẫn quá, quân sư. Cứ dùng dằng hoài. Tao quyết định sáng mai cứ đáp chuyến tàu sớm rồi đến đâu hay đấy. Còn muốn trụ đến sáng thứ hai thì… dễ ợt. Tìm đại một căn bệnh truyền nhiễm nào đó phôn về cho gia đình và nhà trường. Chẳng hạn tụi mình chế ra rằng cả đám đang bị dịch hạch, lao, nhiễm trùng máu hoặc thổ tả mắc dịch gì gì đó cũng được.

- Thôi đi ông nội. Thổ tả là toi mạng đó mập. Miệng nôn trôn tháo biết chưa?

Tròn Vo cười khoái chí:

- Biết chớ. Vậy thì tụi mình sẽ bị đúng cái bệnh đó. Ai hơi đâu đến đấy kiểm tra xem có thật tụi mình ngồi cầu tiêu suốt ngày hay lang bang tìm má của đại ca.

Gaby áy náy:

- Riêng mình phải thú thật lý do vắng nhà với mẹ. Mình không được phép nói dối.

Karl thông cảm:

- Công Chúa được ưu tiên. Ít ra cũng có một người lớn biết lý do thật sự của vụ vắng mặt này chớ. Tất nhiên, ở trường nội trú sẽ chẳng ai tin tất cả tụi mình cùng mắc bệnh, dù là bệnh gì. Nhưng thôi, khỏi nghĩ đi. Cùng lắm, tao đây và Gaby chỉ bị cảnh cáo thôi, vì chưa vi phạm kỷ luật bao giờ. Đâu có như mày, Willi.

Tròn Vo gào lên:

- Tại mày không chịu ở ký túc xá đó Máy Tính! Mày mà bị giam trong đó, tao dám cá đêm nào mày cũng đu dây…

*

Tarzan nhấc phôn chưa được ba giây, đã nghe một giọng ẽo ợt vang lên:

- Nhà Mortius đây, Edith Pressler đang nghe!

- Tôi là Peter Carsten, con trai bà Susanne Carsten, kế toán trưởng của nhà máy “Hóa Chất Thời Mới”. Hẳn bà đã biết việc má tôi mất tích từ hôm qua. Đã có một chút tin mới. Tôi rất cần gặp ông Mortius, được gặp ngay thì càng tốt ạ.

- Cậu là Tarzan hả?

- Đó là biệt danh thôi.

- Hừm. Tối nay ông Mortius bận tiếp khách quý, tuy vậy nếu cậu đến ngay thì…

- Tôi đi liền đây.

- Vậy thì được. Cậu đã biết địa chỉ của chúng tôi chưa?

- Biết, thưa bà. Đại lộ Con Sếu, số nhà 16. Chào bà.

Tarzan buông máy lao thốc xuống tầng hầm lôi chiếc xe đạp cũ ra, phóng đi cấp tốc. Hắn không lạ gì đại lộ Con Sếu, đó là khu dinh thự sang nhất thành phố với những khu vườn mênh mông, những sân quần vợt gia đình, rồi hồ bơi, bồn phun nước.

Con ngựa sắt khựng lại trước một cổng sắt lớn, lý ra phải xứng đáng một tòa lâu đài. Tarzan thò tay bấm chuông bên cổng.

Một giọng nam khàn khàn cất lên qua loa truyền âm:

- Ai đó?

- Peter Carsten. Tôi đã có hẹn.

Có tiếng rè rè. Cánh cửa mở ra tự động.

Tarzan phải guồng chân trên xe đạp ít nhất là 200 mét mới đến được tiền sảnh lâu đài. Coi, trước dãy gara đóng bít bùng, hắn điểm danh được ba chiếc “xế hộp” đều thuộc loại phải là triệu phú mới sắm nổi: một Mercedes, một Rolls Royce và một chiếc Ferrari.

Một người đàn ông đứng dạng chân trước cánh cửa mở toang, nheo nheo mắt ngắm hắn. Complê trắng, sơ mi đỏ, cà vạt trắng. Còn đôi giày, cũng trắng nốt. Ở túi ngực áo vét thì lấp ló chiếc khăn nhỏ màu… đỏ. Gã có gương mặt nhỏ, không có râu, mắt nhạt màu, bộ tóc sẫm “mốt” tài tử điện ảnh chải hất ra sau. Gã điệu đàng này cỡ khoảng 30 tuổi.

Trắng Đỏ hất hàm:

- Tarzan là chú mày hả?

- Đúng. Tôi đây.

Trắng Đỏ phác một cử chỉ như hắt ly rượu đi, thực ra là ra hiệu cho Tarzan theo sau.

Trong gian phòng khách sang trọng có hai người ngồi sẵn. Đó hẳn là Edith Pressler và Adolf Mortius Bố.

Gã Trắng Đỏ thả mông ngồi xuống chiếc đivăng bọc da đồ sộ, gác chiếc giày trắng lên một cái đầu cọp. Trời đất! Cả một chúa sơn lâm đang nằm vằn vện thay tấm thảm dưới chân gã.

Tarzan hiểu rằng giờ không phải lúc để ngắm nghía mọi thứ. Hắn chào:

- Xin lỗi vì còn làm phiền vào giờ này. Nhưng vì chuyện mẹ tôi, thưa ông…

Sếp lớn búng tàn thuốc vô gạt tàn rồi khẽ nghiêng đầu trên chiếc ghế bành thứ 5, tay vung vẩy điếu xì gà:

- Ta là Mortius.

Có vẻ như Mortius Bố đã đến tuổi phát phì. Mortius Con thừa hưởng ở ông ta cái mặt dài, gãy, cái trán có bướu và cái mũi gồ. Nhưng ở Mortius Bố thứ gì cũng đồ sộ hơn. Ngoài ra trên lớp da trắng bệch của ông ta vằn những mạch máu nhỏ li ti. Chắc tại rượu nhiều.

- Tôi nghĩ rằng bà Thebes đã báo với ông chuyện má tôi bị mất tích.

Cái nhìn của Tarzan đảo qua Edith Pressler và ngừng lại nơi ly rượu của gã Trắng Đỏ. Gã này đang xoay xoay cái ly nhưng có vẻ rất lắng nghe câu chuyện.

Đúng như dì Marion đã diễn tả, Edith Pressler quả là một giai nhân. Giai nhân này chừng ngoài 30 có mái tóc dài đen nhánh, mắt xanh tựa mắt mèo. Những viên ngọc lớn trang trí hai bên vành tai của ả thật cầu kỳ.

Mortius gật đầu:

- Tôi có biết. Nhưng tôi cho rằng chúng ta không vì thế mà quá lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy…



Tarzan cắt ngang:

- Tiếc là đã có chuyện xảy ra, thưa ông. Má tôi bị bắt cóc. Cách đây nửa giờ một tên trong bọn bắt cóc đã gọi điện đến nhà tôi. Gã biết tường tận, kể cả việc tôi đang là học sinh trường nội trú và việc má tôi có một bà bạn mà bà tin cậy. Gã nói bằng giọng mũi, chắc là đã đổi giọng. Gã đòi 500.000 mark tiền chuộc.

Mortius rút điếu xì gà ra khỏi mồm.

Edith Pressler thốt lên:

- Ồ!

Ả vuốt mái tóc ra sau khoe đôi vai để trần. Ả mặc chiếc váy màu lục dài tới đầu gối.

Trắng Đỏ ực cạn ly rượu trên tay, xoa xoa cái đầu cọp nhồi cười hô hố:

- Nghe cứ như là chuyện Tề Thiên. Một bà kế toán trưởng góa chồng làm đếch gì có tiền.

Mortius nhìn Tarzan soi mói:

- Mẹ cậu đã bao giờ trúng xổ số chưa? Hoặc được thừa kế?

- Cả hai việc đó đều không. Chúng tôi không có tài sản.

Edith đảo cặp mắt mèo.

Mortius hỏi:

- Vậy cậu định thế nào?

- Tôi sẽ không làm phiền đến cảnh sát. Tên bắt cóc muốn tôi im lặng theo luật giang hồ, cũng được thôi. Tôi cũng không đến nỗi xa lạ với các vụ điều tra. Bọn tội phạm thường khinh thường đám trẻ vị thành niên chúng tôi, rồi chúng sẽ trả giá đắt.

Mortius cười tủm tỉm. Trắng Đỏ cười khùng khục. Trên má Edith hiện rõ hai lúm đồng tiền.

Mortius lại vung vẩy điếu xì gà như đang chỉ huy diễu binh.

- Cậu không có tiền. Vậy cậu định làm sao để thỏa mãn yêu cầu của bọn bắt cóc đây?

- Ừ… ừm, tôi không tin mục đích thật sự của vụ này là tiền. Và bởi vậy tôi mới đến đây để gặp ông xem sao.

Mortius nhướng to cặp mắt sâu màu xám:

- Vậy hả? Ý cậu thế nào?

- Nếu bọn bắt cóc đã rành lai lịch và hoàn cảnh của tôi thì tất nhiên chúng dư sức biết nhà tôi không có tiền. Vậy cớ gì chúng lại ra tay tàn bạo với má tôi như thế? Chỉ có một câu trả lời ở đây tương đối ổn là… chúng muốn gạt má tôi ra. Má tôi ngáng đường tiến của kẻ nào đó. Bà còn tồn tại là chúng có thể bị nguy hiểm. Vậy thì bà đã nhìn thấy gì, nghe thấy gì đây? Đáng tiếc là bà Thebes lại không biết gì hết để kể cho tôi. Cách đây một tuần, tôi có nói chuyện lần cuối với má tôi. Bà vẫn vui vẻ như thường. Bởi vậy, sự kiện quyết định liên quan tới vụ này chỉ có thể xảy ra vào 5 ngày gần đây nhất.

Không gian tự nhiên im phăng phắc chỉ còn tiếng gió phần phật ngoài vườn. Mortius nhìn người tình. Người tình của lão lại trao đổi ánh mắt với Trắng Đỏ.

Rồi Edith Pressler nói:

- Cậu đúng là một thám tử nhỏ đích thực.

Nghe cứ như ả khen một thằng bé hai tuổi vậy.

Tarzan sầm mặt:

- Tôi cao 1 mét 79 và có thể nhổ nước bọt xuống mái tóc chải chuốt của bà. Tôi không chơi trò thám tử nhỏ, mà sử dụng đầu óc của mình. Vì vậy, - Tarzan quay sang Mortius – tôi muốn hỏi ông: liệu có khả năng đằng sau vụ mất tích của má tôi có gì đó liên quan đến “Hoá Chất Thời Mới” không? Phải chăng nhà máy các ông đang có một bí mật nào đó khiến bọn tội phạm dùng má tôi làm con tin hòng trao đổi… Trời đất, ai mà biết nhà máy các ông sản xuất những gì.

Mortius như nuốt mất lưỡi trong một thoáng. Bộ “tam đầu chế” lại đưa mắt cho nhau chớp nhoáng.

Chẳng ai nghĩ đến chuyện mời Tarzan ngồi. Đúng là một lũ kiêu ngạo. Nhưng thủ lĩnh TKKG bất cần. Miễn là họ chịu hé ra một chút gì có ích cho công việc điều tra của hắn.

Mortius thảy điếu xì gà vào chiếc gạt tàn, hai bàn tay nắm lại đặt trên tay ngai ghế bành.

- Thám tử nhí đi lạc hướng rồi. Mẹ cậu chẳng dính dáng gì tới bất kỳ bí mật nào của nhà máy. Làm sao mẹ cậu có thể tọc mạch vào đống hồ sơ của các phòng thí nghiệm nghiên cứu hở?

Tarzan vẫn thản nhiên:

- Biết đâu đó, ông chủ. Lỡ có một sự tình cờ nào đó.

- Nhưng sự tình cờ đó không thể có “Hóa Chất Thời Mới”. Không, tôi đoán vụ này chủ yếu xoay quanh chuyện tiền nong thôi.

- Tại sao chúng không đòi luôn 5 tỉ mark nhỉ? Với tôi, như nhau cả thôi.

Mortius cười sằng sặc:

- Nhưng với tôi thì có khác đó, thám tử nhí ạ. Này cậu bé, bọn bắt cóc tinh ý lắm. Chúng thính mũi đến độ hiểu rằng tôi không bao giờ bỏ rơi các cộng sự của mình. Cố nhiên, phải có mức độ chớ. Với tôi, mạng sống của bà Susanne cũng xứng để tôi chi nửa triệu mark đó.

Tarzan chới với. Hắn như bị lãnh một cú nốc-ao vô mặt. Chi ra nửa triệu mark ư? Hắn có nghe lầm không đây?

Edith cất tiếng cười vui vẻ, nhưng cặp mắt gian xảo lại không có một tia vui vẻ nào mới lạ chứ. Ả giả lả:

- Thám tử mini ơi, lúc này ngó cậu mới “nai” làm sao chớ. Cậu không ngờ chớ gì. Nhưng nửa triệu đồng là có thực đấy. Có những ông chủ tốt vậy đấy, đâu như người ta thường rủa các nhà tư bản, hả?

Mortius nhìn Tarzan gật đầu:

- Phải. Tôi sẽ bảo chuẩn bị 500.000 mark bất cứ giờ nào tên bắt cóc đòi giao tiền. Được chưa?

Tarzan chưa hết bàng hoàng, hắn ú ớ:

- Tôi rất… rất biết ơn ông nếu lời tuyên bố trên không phải là… trò đùa. Tôi sẽ… cố gắng trả dần cho ông suốt đời món nợ tiền bạc ấy. Thậm chí số tiền có thể còn nguyên nếu tôi cố gắng… tóm cổ được bọn bắt cóc…

Cả ba cười phá lên như thể vừa nghe tiếu lâm.

Mortius húng hắng ho.

- Cậu chẳng cần phải mang ơn gì. Số bạc ấy ta cho không đấy. Ít ra ta cũng biết biểu dương bà mẹ cậu về những cống hiến thời gian qua cho hãng “Hóa Chất Thời Mới” chớ. Nói tóm tắt, đây là quà tặng vô điều kiện.

Tarxan vẫn thấy lạ lùng:

- Cám ơn ông nhiều. Và ông thật sự tin rằng bọn bắt cóc đã tính đến cử chỉ hết sức hào phóng này của ông chăng?

Gã Trắng Đỏ xen vào:

- Chú mày khỏi thắc mắc nữa. Ông Mortius đây vốn nổi tiếng hay giúp đỡ người khác. Tất nhiên, bọn bắt cóc đã nghe nói về điều này.

Tarzan im lặng. Mortius bỗng chuyển đề tài:

- Cậu học cùng trường với thằng con tôi. Cậu biết nó không?

- Có, thưa ông!

Mortius quan tâm:

- Hình như hai đứa… không chơi với nhau phải không?

- Tôi thích sự thẳng thắn, thưa ông Mortius. Tôi và Adolf gần như thù nhau thì đúng hơn. Cụ thể mới hôm qua, anh ta đã ăn cắp chiếc xe đạp đua của tôi và để lại một mảnh giấy tống tiền cho… bõ ghét. Đúng nửa đêm, sớm hơn giờ hẹn một tiếng đồng hồ, tôi đã tới trước cửa vũ trường tai tiếng nơi anh ta hẹn và bắt quả tang Adolf của ông với chiếc xe đạp của tôi. Tất nhiên, tôi buộc phải nói chuyện phải quấy với anh ta. Sau vụ việc đó, tôi trở về ký túc xá trong sự quản thúc của một thầy giám thị mà tôi đã chạm trán dọc đường. Nhưng tôi đã không hé một lời về con trai ông và trò chơi khăm của anh ta. nếu tôi khai ra lý do đi đêm thì có lẽ tôi đã được xóa tội. Tôi bị cảnh cáo. Và bây giờ tội lỗi của tôi càng chồng chất thêm bởi vụ trốn trường về đây. Có thể tôi sẽ bị đuổi học.

Edith hắng giọng. Ả liếc đồng hồ và lo lắng ngó ra cửa.

Mortius lại cầm lấy điếu xì gà.

- Vậy là cậu đã nương nhẹ với Adolf. Vì sao vậy?

Trắng Đỏ cười hơ hơ, trả lời dùm Tarzan:

- Chẳng qua cậu ta sợ bà già mất sở làm chớ gì nữa.

Tarzan lạnh tanh:

- Tôi có thoáng nghĩ tới điều đó. Nhưng nói thật nha, khom lưng không phải là tính cách của tôi. Và má tôi sẽ khinh bỉ tôi nếu tôi lại khom lưng trước một tên khốn khiếp. Không, lý do thực sự là tôi không muốn lôi thêm cả Adolf vào vụ rắc rối. Chỉ một mình tôi là đủ rồi.

Trắng Đỏ nhăn nhở:

- Nhưng trong thực tế rõ ràng là cậu đã làm tất cả để lấy lòng Adolf, đúng chưa nào?

Tarzan mỉm cười:

- Nếu ông cũng bị tôi tát vào mồm đến nỗi suýt rụng cả đầu, thì liệu ông có còn cảm giác là tôi muốn lấy lòng ông hay không ạ? Không chứ? Vậy thì Adolf cũng đồng quan điểm với ông thôi.

Rồi hắn quay sang Mortius nói thêm:

- Có điều, thưa ông Mortius, tôi không đánh Adolf vì chuyện cái xe đạp. Mà vì cậu ta đã xúc phạm má tôi.

Khuôn mặt của nhà đại công nghiệp kín như bưng. Ông ta đang hối hận vì lời hứa bỏ ra nửa triệu mark và lúc này sắp nuốt lời chăng? Chớ gì nữa. Chẳng ai dại gì xỉa tiền chùa cho kẻ đã tẩm quất con trai mình.

Nhưng… không, Mortius bình thản:

- Cậu đáng được khâm phục khi dám nói thẳng thắn điều ấy. Thằng Adolf nhà tôi xử sự thật tồi tệ. Một cái tát chẳng hại gì cho nó đâu. Biết đâu nó và cậu lại hóa thành bạn bè cũng nên. Thế nhé, cứ báo tin cho tôi. Bất cứ lúc nào tên bắt cóc gọi điện lại, cậu sẽ có trong tay 500.000 mark.

Ông ta đứng dậy. Trắng Đỏ lập tức đứng bật lên theo. Mortius bảo với Tarzan:

- Martin sẽ tiễn cậu.

Thủ lĩnh TKKG chỉ còn biết đáp lại:

- Chân thành cảm ơn ông. Chúc ông bà một tối tốt lành.

Rồi hắn ra về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau