Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 54 Chương 6: BỎ CON TÉP BẮT CON TÔM

Trước Sau
Karl Máy Tính lục lọi trong túi du lịch của mình một hồi rồi giơ lên một cái chai nhỏ đựng dung dịch không màu làm ba quái ngẩn ngơ. Nó đủng đỉnh chắc lưỡi.

- Chậc, khi nghe tin cô Susanne bị bắt cóc là mình đã chuẩn bị ngay cái chai này. Giờ thì mình tin là mình có giác quan thứ sáu rồi.

Tròn Vo liếm mép sốt ruột:

- Mày… thần bí quá đó quân sư.

- Mày phải nói là “khoa học” quá chớ. Biết cái chai này chứa thứ nước gì không? Dung dịch Banozifa do tao chế tạo ở phòng thí nghiệm mini tại gia đấy. Nó sẽ góp phần vạch mặt thật của tên bắt cóc.

- Hả? Mày nói sao? Banozifa à? Tao nhớ trong danh mục thuốc tây thì đó là tên một loại thuốc chống đãng trí cơ mà. Chẳng lẽ mày muốn cho tên tội phạm uống để nó thông minh thêm ư?

- Tất nhiên Banozifa chỉ là cái tên do tao tự đặt, chẳng liên quan gì đến sự… đãng trí của mày. Phát minh này nhằm mục đích đánh dấu những tờ giấy bạc.

Tarzan reo lên:

- Giỏi quá, Karl. Thế Banozifa của mày tác dụng thế nào?

- Còn hỏi. Chúng ta sẽ nhỏ vài giọt lên mỗi tờ bạc mà đại ca sẽ giao cho chúng. Trong những điều kiện nào đó, đám giấy bạc sẽ hồng lên.

- Điều kiện gì vậy? Hơ lên lửa à?

Karl cười thích thú:

- Đâu cần lửa. Chỉ cần nhìn chúng qua một mảnh kính bôi lọ nghệ đen thui thôi. Mà tao cũng chỉ tình cờ phát hiện ra vậy. Không hiểu vì sao cái chất tao chế ra lại có phản ứng đó. Bởi vậy đừng có hỏi cắc cớ nữa nghe, đại ca.

Tarzan lẩm bẩm:

- Tuyệt vời. Nhưng phát minh này có vẻ bất tiện đây. Chẳng lẽ đi đầu tụi mình cũng kè kè theo một mảnh kính bôi nhọ nồi. Chà, có cái gì tương tự như một mảnh kính không nhỉ? Phải rồi! Kính râm! Tại sao tụi mình không thử nghiệm bằng kính râm hả? Loại kính râm có tròng đen thì có khác gì ba thứ lọ nồi, lọ nghệ đâu chớ.

Quân sư sững sờ:

- Tao… tao chưa thử.

Tarzan lấy trong bóp ra một tờ 20 mark, vuốt thẳng, thẩy lên bàn:

- Nhỏ Banozifa đi quân sư!

Karl hồi hộp mở nút chai, dùng ngón tay trỏ thấm dung dịch rồi vẽ liền trên tờ bạc một chữ X.

- Nó sẽ khô trong chớp nhoáng. Nào, đại ca và Công Chúa moi kính râm trong túi ra mau.

Khỏi phải đợi quân sư nhắc nhở lần thứ hai, Tarzan gắn kính râm lên mặt. Hắn gào cực lớn:

- Tuyệt vời. Màu hồng. Đúng là kính… chiếu yêu.

Gaby cũng thảng thốt:

- Một chữ X hồng rực!

Tròn Vo giãy nãy:

- Ê, cho xem ké với. Ờ há. Bá cháy đó.

Tarzan gật gù mãn nguyện:

- Mày đáng được phong là “Nhà sáng chế” của năm nay đó Karl. Tối nay chúng ta sẽ đánh dấu tiền trước khi giao cho bọn tội phạm. Khi má tao được thả ra, tụi mình sẽ báo tin cho cảnh sát. Cả bộ máy an ninh truy tìm số bạc màu hồng thì tên bắt cóc trốn đâu cho thoát.

Karl buồn rầu:

- Nhưng… tiếc là màu hồng chỉ giữ được ba hay bốn ngày thôi.

- Cái gì?

Tarzan cố nén tiếng thở dài:

- Không có sao. Vậy thì chính tụi mình đây phải ráng tìm ra cho nhanh thôi.

Gaby kết thúc cuộc thảo luận:

- Ngay tối nay cũng phải khẩn trương lên mới được đó. Tụi mình sẽ chỉ có khoảng 4 giờ đồng hồ để biến hóa các tờ giấy bạc. Có thể sẽ không có thời gian để ăn tối nữa đâu Willi à.

Tròn Vo nhe răng:

- Yên tâm đi Công Chúa. Nếu không kịp ăn tối, tôi đây sẽ chén sôcôla đỡ mà.

*

Vậy là bộ máy tác chiến khởi sự chạy. Gaby và Tròn Vo lo hậu cần. Hai đứa nấu món mì nóng hổi cho cả nhóm. Karl thì ngồi trầm ngâm cố hiểu nguyên nhân vụ bắt cóc. Tarzan bấm phôn tất cả các khách sạn lớn trong thành phố. Hắn thất vọng khi tám khách sạn hồi âm rằng không hề biết vị khách nào tên là Fuentedos.

Chỉ còn khách sạn Cung Đình, Tarzan hồi hộp chờ câu trả lời. Coi, người trưởng phòng lễ tân làm một mạch:

- Ngài Fuentedos vừa rời khỏi khách sạn chúng tôi sáng nay, thưa ông Carsten. Nhưng tôi không chắc có đúng là người ông muốn tìm không. Bởi vì ngài Fuentedos là một doanh nhân ở K. chứ không phải một vị tướng.

- Có phải ông ta đi đâu cũng có 3 người khác tháp tùng?

- Đúng thế. Họ đặt 4 phòng.

- Cám ơn ông. Tướng Fuentedos thường vi hành với bộ cánh thương gia như vậy. Họ chỉ ở một đêm thôi sao?

- Vâng, thưa ông Carsten.

Tarzan cám ơn và gác máy. Rõ ràng Con Thằn Lằn Thép đánh nhanh rút gọn một cách không công khai ở thành phố này chỉ vì phi vụ với Mortius. Phi vụ ấy có mật danh là “Silent Warrior” ư? Có lý do nào đó lại là một thứ hóa chất diệt sâu bọ?

*

Sáng chủ nhật, tin đồn về vụ mẹ Tarzan mất tích đã lan từ cửa miệng Bụng Phệ sang lỗ tai thính như quỷ của Adolf Mortius Con. Nó háo hức nhào vô buồng điện thoại gọi đấng thân sinh cấp tốc.

Mortius Bố mừng rỡ:

- Ồ, Adolf. Con biết nhớ đến ba nữa à.

- Ba này, có chuyện đây… Con nghe đồn ở nhà máy của ba có một bà tên là Carsten làm kế toán trưởng bị đám nào đó bắt cóc. Mụ ta là má của thằng Tarzan ở trường con. Nó đã vù khỏi trường đi tìm mụ, đúng không ba?

- Có, có. Tarzan đã đến đây và kể cho ba nghe. Bọn bắt cóc đòi cậu ta nửa triệu mark tiền chuộc.

- Ha ha ha, cho nó đứt bóng luôn. Kỳ này hai mẹ con nó tiêu rồi. Thằng Tarzan “vả” lắm, chẳng có lấy một xu dính túi.

- Khoan khoái trá vội Adolf, ba sẽ đưa tiền cho nó.

- Cááái gììì? Đưa tiền cho thằng chó chết đó? Ba khùng sao?

- Cấm mày nói giọng đó với tao, Adolf. Ba hiểu con và nó chẳng ưa nhau. Con đã chôm chiếc xe đạp đua của nó phải không? Con đã hành động ngu ngốc hết sức.

- Con… dạ… ba ơi, con chỉ định xỏ nó một vố chơi thôi.

- Cái giá của trò chơi này là một cái bạt tai nổ đom đóm mắt hả?

- Vậy ra nó kể cả vụ đó cho ba nghe nữa hả. Thế mà ba vẫn cho nó tiền sao ba?

- Vụ cãi cọ của tụi bây không liên quan tới việc này. Ba không thể bỏ mặc bà Carsten.



Adolf gào như lợn bị chọc tiết:

- Ba không có quyền làm như vậy! Chỉ vì một câu chuyện bắt cóc mơ hồ mà ba xì ra một đống tiền lớn đến mức mắt con phải hoa lên. Thà ba đưa con số tiền ấy còn hơn. Con biết cách tiêu xài mà.

- Này Adolf, ba đã hứa, và sẽ giữ lời.

- Ba, con không thể hiểu được chuyện này đâu ba!

- Khỏi quan tâm nữa đi Adolf. Ba có những lý do riêng.

- Cụ thể là gì chứ. Ba nói đi coi?

- Chúng chỉ liên quan tới ba thôi, con trai ạ. Sao, con thế nào? Có nhiều bạn mới chứ? Vui không?

- Này ba, con có cảm tưởng ba xử sự giống như một thằng ngốc. Khi không đi dâng cho kẻ thù số một của con nửa triệu bạc, dù nó lừa ba như lừa một đứa nhãi ranh. Con hết kính trọng ba rồi. Chào!

Adolf Con tức giận dập mạnh ống nói xuống cần điện thoại, đi xồng xộc ra ngoài nới bớt cổ áo. Gã thừa biết ba gã sẽ lại tha thứ mọi lời hỗn xược của gã. Ông già thà cắt đứt với ả Edith Pressler chứ chưa khi nào giận thằng con cưng.

*

Tarzan đã bàn bạc xong kế hoạch tối nay. Đích thân hắn sẽ buộc túi tiền vào đầu dây thòng xuống trong sân sau ngôi nhà Sudfrei. Ba quái Gaby, Karl và Kloesen thì sẽ mai phục ở ba góc kín đáo trong khu Fellgerber để theo dõi tên đến lấy tiền. Gã sẽ đem theo túi tiền vừa thu được và nhất định sẽ phải đi qua khu vực đó.

May là Karl và Tròn Vo đem theo từ nhà mỗi đứa hai máy bộ đàm. Vậy là mỗi quái đã được trang bị một máy để liên lạc với nhau.

Tarzan kết thúc:

- Công Chúa sẽ đứng ngay trước đồn cảnh sát, nằm giữa nhà ga và khu Fellgerber cho an toàn.

Cũng đã 5 giờ rưỡi chiều. Mây lúc này ùn ùn giăng đen kịt bầu trời.

Tarzan mặc áo mưa vào. Hắn nhảy lên xe đạp.

Tròn Vo nói với theo:

- Đại ca coi chừng ướt tiền đó.

- Đừng lo! Tiền chỉ có thể ướt vì dung dịch Banozifa của Máy Tính thôi.

*

Chúng ngồi trên chiếc ôtô cũ nát sau 15 năm sử dụng và đã qua tay 11 đời chủ, giờ là của Roderich Bremmsel.

Bremmsel ngồi sau tay lái, cạnh gã là Otto Kuhnleber. Thằng này giờ đã lại mặc áo gilê da, người nồng nặc mùi rượu. Mồ hôi rỏ giọt từ mái tóc đen của Bremmsel. Trong xe nóng nực.

Kuhnleber trợn mắt khi thấy Tarzan phóng xe đạp ra cổng.

- Ê ê… nó… nó kìa! Thằng chó chết đó!

Bremmsel liếm mép:

- Tuyệt! Không uổng công đợi nãy giờ, hả?

Gã nổ máy xe. Mẹ kiếp, gã nổ tới lần thứ năm chiếc xế hộp cà rịch cà tang mới chịu nhúc nhích.

*

Tarzan đạp một cách nhàn hạ. Còn sớm.

Hai mươi phút sau hắn mới đến đại lộ Con Sếu. Khi quẹo vô khu biệt thự sang trọng, hắn lén ngoái ra sau lần thứ ba.

Hừm, có “đuôi” bám đằng sau hắn thật rồi.

Hắn điểm danh chiếc xe. Chà, bẩn đến ngứa mắt. Trên xe lờ mờ bóng hai thằng. Chúng theo dõi mình để làm gì vậy cà? Hay đó chính là bọn bắt cóc.

Tarzan điềm nhiên dừng lại trước nhà số 16, bấm chuông.

Cánh cửa tự động mở ra nuốt gọn hắn vào. Coi kìa, Martin Dramp đã chờ sẵn hắn trên bậc thềm với cái cặp nhỏ như cặp tài liệu trong tay.

- Chào ông Martin.

- Tiền đây. Đúng nửa triệu đồng, toàn là tiền 100 và 500. Cậu chưa bao giờ được thấy một lúc nhiều tiền như thế này phải không?

- Rồi chứ. Trong quá khứ tôi từng đem về cho khổ chủ những cặp tiền lớn hơn cái cặp này nhiều.

Martin cười mỉa mai:

- Vậy kia hả? Ha ha ha. Đừng làm mất tiền nghe!

Tarzan chỉ nhún vai.

Martin quay gót.

- Nhờ ông chào giùm ông Mortius. Tôi hết sức cám ơn ông ấy.

Martin Dramp quay người lại, cười lớn:

- Tôi sẽ chuyển. Mà này, suýt quên đó, sau khi giao địa cho bọn bắt cóc cậu nhớ phôn lại cho ông Mortius nhé. Ông ta muốn mời cậu dùng cơm tối mai đó.

- Ăn ở đây?

- Không, chúng ra sẽ cùng đi ăn ở một tiệm ăn Italia tuyệt vời.

Tarzan gật đầu.

- Tôi vừa có mấy người bạn cùng lớp đến thành phố chơi. Họ cùng đi được không? Dĩ nhiên họ sẽ trả những món họ dùng.

- Thì cứ việc kéo luôn theo. Ông Mortius sẽ chẳng vì thế mà nghèo đi đâu, dù ông ấy có bao luôn cả đám bạn cậu.

Dramp mất hút sau câu nói đó. Chỉ còn lại Tarzan với cái cặp tiền. Hắn hít mạnh một hơi dài rồi mở cặt ra xem. Lạy Chúa, ông chủ Mortius đâu có hứa… lèo. Trong cặp là những cọc bạc 100 và 500 bó chồng lên nhau, mỗi cọc có lẽ khoảng 5.000 mark. Trazan ước chừng khoảng 100 cọc.

Hắn khóa cặp rồi phóng như bay ra khỏi cổng chỉ sợ cánh cổng khép lại như lần trước thì… rồi đời.

Con ngựa sắt của hắn đã bốc hơi mất đất!

Cụ hầu tước Frunz đang hớt hải từ ngôi nhà đối diện chạy sang, vẫn con chó già Berthold lẽo đẽo theo sau. Chiếc xe ôtô cũ rích với hai kẻ ngồi trên đã biến mất.

Giọng cụ hầu tước hào hển:

- Bọn lưu manh trên chiếc xe ôtô nghĩa địa lấy cắp chiếc xe của cháu rồi. Ta đã thấy tận mắt lúc ta đứng trên ban công. Ta đã không có cách gì để cản chúng.

Ông cụ đứng lại thở hồng hộc. Tarzan nghiến răng:

- Ông có nhớ mặt chúng không ạ?

- Còn phải hỏi! ta chẳng những nhớ mặt chúng mà còn biết chúng là ai nữa kìa.

Tarzan bàng hoàng:

- Chúng là ai hả ông?



- Là bọn chuyên nghiệp ăn cắp xe hơi. Hai năm trước chúng đã ra tòa án thanh thiếu niên vì ăn cắp hụt chiếc Rolls Royce của ta và bị một cảnh sát mặc thường phục bắt quả tang.

- Hèn gì. Có phải một trong hai thằng tóc vàng hoe, lông mày có vết sẹo chém ngang không ạ?

- Đúng, đúng. Cháu biết gã hả. Gã là Otto Kuhnleber. Còn thằng kia là bài trùng của gã có tên là… là… Bremmsel. Đúng rồi, Bremmsel.

Tarzan thẫn thờ trong khi cụ hầu tước già nói tiếp:

- Hai thằng khốn đã ấn chiếc xe đạp của cháu vào cốp xe đấy, mà đâu có lọt được hẳn chớ. Vậy là chúng cứ mở cốp mà chạy.

- Cám ơn ông. Rồi cháu sẽ thu hồi nó, không khó đâu ạ.

Tarzan xách cặp tiền đi lối tắt về nhà. Bởi vậy, hắn buộc phải đi ngang một quảng trường quạnh hiu, nơi để toàn ôtô hỏng. Coi, hắn vừa đặt chân lên quảng trường chưa biết ất giáp gì thì đã nhác thấy hai cái bóng từ hai bụi rậm bay ra…

Muộn mất rồi!

Kuhnleber vung một ống cao su lèn chặt cát thay cho chùy, giáng vào sau đầu Tarzan. Thủ lĩnh TKKG ngã quỵ xuống và lãnh liền hai cú tiếp theo. Không một tiếng kêu, Tarzan đổ ập người ngã sấp mặt, đè lên cái cặp tiền. Trong cơn ác mộng, hắn có cảm giác như một trong hai thằng côn đồ đã giằng lấy nó, số tiền có thể đổi lấy sinh mạng má hắn.

*

Tarzan mở mắt bằng tất cả nghị lực còn lại. Hai kẻ đánh lén đã biến mất. Quảng trường vắng hoe đến rợn người. Tarzan lặng lẽ sờ đầu. Đã hết đau. Vậy là chưa đến nỗi bị chấn thương sọ não. Đó mới là điều quan trọng nhất, lúc này.

Hắn phi một mạch về nhà. Ê, trong nhà đám bạn của hắn vẫn hồn nhiên vô tư. Tròn Vo ngồi gác giò xem tivi, Máy Tính thì đang chia dung dịch Banozifa ra bốn cái cốc. Chỉ mỗi mình Gaby đón hắn, thảng thốt:

- Tarzan, bạn sao vậy? Ngó khiếp quá. Tái xanh như xác chết. Không lấy được tiền à?

- Không sao đâu. Kiếm gấp cho mình cuốn danh bạ điện thoại! Một trong hai thằng thế nào cũng có tên trong đó.

Gaby tất tả tìm cuốn danh bạ giao cho Tarzan. Hắn rớt phịch xuống ghế.

- Mortius đã giao đủ số tiền. Ai dè mình bị hai thằng Kuhnleber và Bremmsel phỗng tay trên. Chúng giả vờ chôm xe đạp của mình để mình phải lội bộ rồi lọt vô ổ phục kích của chúng tại quảng trường tối ám. Cái cặp mất tiêu rồi.

Gaby than trời:

- Ôi, đã nghèo lại còn gặp cái eo. Đại ca làm sao ăn nói với Mortius đây?

- Hừm, chúng cướp cái cặp chắc do tình cờ ngứa mắt thôi. Thằng Kuhnleber chắc chỉ muốn trả thù.

Máy Tính chới với:

- Phải lẹ lên mới được, đại ca. Mình còn phải đánh dấu lên số tiền nữa kìa.

- Có rồi đây. Chà, Franz Kuhnleber, lái xe tải, số nhà 11 ngõ Sperber. Chỉ có một ông mang họ Kuhnleber. Trong danh bạ không có tên Bremmsel. Hy vọng ông tài xế này là cha của gã.

Hắn quay sang Gaby phân công:

- Công Chúa ở nhà trực điện thoại nhé. Nào, Karl và Kloesen lên đường với tao.

*

Hai thằng quái xế há hốc mồm, dòm trân trân vào những tập tiền khi Bremmsel mở cái cặp. Mẹ kiếp, chúng đâu thiết gì chiếc xe đạp chứ. Chúng đã liệng nó ở dọc đường rồi. Chỉ còn cái cặp mà Bremmsel đã chôm được này, ma quỷ ạ…

Kuhnleber rống lên:

- Tiền, tiền thật mày ơi! Tụi mình giàu rồi!

Bremmsel quyệt mái tóc ướt sũng mồ hôi:

- Phải đếm xem. Trúng quả đậm cực kỳ! Ai ngờ thằng chó chết giàu đến thế. Có lẽ tới vài trăm ngàn. Với số tiền khổng lồ kiểu này, tao và mày phải rúc vô một sào huyệt nào đó mới bình tĩnh mà đếm được. Hay là lại nhà mày hả Kuhnleber? Ông bà già tao đang có nhà cả. Ông già mày thì vẫn đang chạy xe hả?

- Lão ngốc đang lái xe tải đi tận Sizilien.

Trong ngõ Sperber có bảng cấm đậu xe. Chúng bèn quăng ôtô trên phố Schutzen. Kuhnleber xách cặp phom phom đi trước, lúc lò dò ngang một quán rượu, cánh mũi gã phập phồng:

- Bremmsel ú ù, vô đây làm một vại bia đã. Phải ăn mừng vụ vô mánh này chứ.

- Hoan hô vận đỏ.

Chúng uống mỗi thằng hai vại rồi đứng dậy. Chớ gì nữa, sốt ruột lắm rồi, chưa đếm và cưa đôi tiền bạc, khó nhậu lắm. Khoảng mười phút sau, hai thằng đã hối hả băng qua ngõ nhỏ vào sân.

Tại đó, Tarzan, Tròn Vo và Karl đã đợi sẵn.

*

Hai thằng lưu manh lập tức hiểu vấn đề.

Tròn Vo và Máy Tính với hai cây gậy trong tay tách rời quái xế Kuhnleber sang một bên, bên kia tất nhiên là “cái bao cát” phần đại ca Tarzan chớ còn phải hỏi.

Cái bao cát có tên là Bremmsel lập tức bấm mũi dao ra, hung hãn tiến về phía Tarzan.

Tarzan nhếch mép:

- Dùng dao hả? Mày không điên đấy chứ? Tính ở tù mọt gông sao?

Bremmsel không nói không rằng vung dao lên, chém xuống cánh tay trái của Tarzan. Coi, không thấy cánh tay địch thủ bị rụng mà chỉ thấy con dao rơi xoảng xuống sàn bê tông.

Tarzan “nhập kê” nhanh đến nỗi Bremmsel không kịp phản ứng. Gã rú lên. Bả vai gã sắp lìa. Gã bị hất bắn thẳng vào bức tường gạch, đổ sấp mặt như một trái mít chín cây.

Kuhnleber quăng cặp tiền ra sau nhào tới lưng Tarzan. Tên đánh lén vừa nhấc tay là lãnh ngay một gậy của Kloesen vô ống đồng. Sai lầm của gã là đã coi thường cái anh chàng béo lùn này chớ sao. Gã rú lên hụp người xuống nhăn nhó, lại lãnh tiếp một gậy của Karl giáng trúng xương đòn gánh.

Ấy thế mà đã xong đâu. Tarzan vừa kịp xoay người lại, tặng thêm tên côn đồ một cú đấm karatê.

Khỏi phải mô tả, cũng hiểu là quái xế ôtô Kuhnleber nằm một đống như cái mền miễn nhúc nhích. Mộng phục thù của gã vỡ tan. Nằm ở sát tường, Bremmsel la bài hải, không nhấc nổi cánh tay nữa.

Tarzan gằn giọng:

- Bệnh viện nào cũng có bộ phận cấp cứu. Tụi bây phải tự lo lấy thôi.

Hắn lượm cái cặp mở ra xem. Hình như tiền bạc chưa tờ nào mọc cánh.

- Thôi nhé. Các người đã phạm tội ăn cướp. Tôi sẽ suy nghĩ xem có nên tố giác các người không.

Ba quái kiệt bỏ đi trước cặp mắt lạc thần của Bremmsel.

*

Vừa về đến nhà, Tứ quái bắt tay ngay vào công việc đánh dấu những tờ giấy bạc.

Giọng Tarzan khàn khàn:

- Tối mai Mortius mời cả đám mình đi ăn. Đến quán Italia. Tất nhiên là có mặt cả hai chị em Dramp. Mình đã nhận lời, vì không muốn làm phật lòng ông ta. Thêm nữa mình cũng muốn các bạn đánh giá thêm về bộ ba đó…

Tròn Vo cắt ngang:

- Sao ông ta liên hoan sớm thế, đã chắc gì giao tiền xong, má đại ca được thả tự do đâu.

- Mình chỉ mong Mortius nghĩ đúng, rằng bọn bắt cóc chỉ cần có tiền… Trời, giá mà có ba Gaby ở đây, nhất định chú ấy sẽ hiểu thấu vụ bắt cóc kỳ quặc này.

Gaby thở dài:

- Không thể gọi điện được cho ba mình nữa kìa. Vì nghe đâu cứ vài giờ ông lại ở một địa điểm khác rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau