Quyển 55 Chương 4: Động thủ
Gaby bật đèn đầu giường, nhìn sang giường bên. Alice mỉm cười, mở mặt. Trong cô có vẻ rất tươi tỉnh.
- Chúc buổi sáng tốt lành, Alice! Ngủ ngon chứ ?
- Rất ngon. Mình luôn ngủ ngon khi đến chổ lạ. Mình dễ quen với địa điểm mới lắm.
- Thế thì tuyệt ! Mình cứ lo con Oskar làm bạn mất ngủ. Nó lại nằm mơ đến cô bạn gái hay sao đấy, cứ ư ử trong giấc ngủ.
- Ăn thua gì so với con vẹt của mình, - Alice ngồi dậy. - Con Coco hót và nói xoen xoét cả về đêm. Ngoài ra nó có thể hót nhiều bản quốc thiều khác nhau. Mình quen ngủ trong tiếng ồn rồi.
Khi hai đứa vào phòng ăn thì ông bà Glockner đã ngồi bên bàn điểm tâm. Ông Glockner đang đọc báo.
Mẹ của Gaby xinh đẹp và duyên dáng như bất kỳ lúc nào. Bà vui vẻ, nồng nhiệt chào Alice.
Trong khi Gaby đặt Oskar ra vườn sau, Alice giúp bà Margot Glockner sửa soạn bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, hai cô bé đi soạn cặp sách.
- Tụi mình phải có mặt đúng giờ, - Gaby bảo bạn.
- Xe buýt không đợi ai đâu.
Ông Glockner xuất hiện trên khung cửa mở :
- Hôm nay bố xong sớm. Bố đủ thời gian cho hai đưa đến trường. Sẽ dễ chịu hơn là chen chúc lên xe buýt, phải không nào ?
- Tuyệt vời, bố ơi ! - Gaby reo lên. - Nếu thế chúng con sẽ có mặt ở trường sớm hẳn, tha hồ nói chuyện với các bạn ấy.
Lát sau, ông Glockner lái chiếc BMW từ nhà xe ra. Hai cô gái lên xe.
Ở bến xe buýt có ba học sinh đang đứng. Hai đứa nhỏ tuổi còn đẩy nhau, đùa chơi. Người thứ ba đã 17 tuổi, tay giương ô, miệng lẩm nhẩm ôn bài.
Xe buýt vẫn chưa đến.
Đèn đỏ.
Đúng lúc đó máy bộ đàm của thanh tra Glockner kêu như dế kêu. Ông đưa ống nghe lên tai, xưng tên. Tiếng người gọi vang đến nỗi các cô bé cũng nghe rõ :
- Thanh tra Glockner , tôi là Voigt ở tổng đài đây. May quá gọi được anh. Tôi vừa gọi về nhà thì chị ấy bảo rằng anh đã đi. Ở ngõ Blessenhof, ngay góc phố nhà anh, vừa xảy ra một vụ cướp. Rõ ràng hung thủ định tấn công một chủ tiệm kim hoàn đến cửa hiệu sớm. Tình cờ, một xe tuần tra đi ngang. Giờ đây hung thủ có vũ trang bắt ông chủ tiệm kim hoàn làm con tin và cố thủ trong cửa hiệu. Sếp, - ý anh ta nói ông chánh cảnh sát, - muốn anh lo vụ này. Hung thủ rõ ràng điên cuồng lên rồi.
- Được, - ông Glockner đáp, - tôi sẽ đến đó ngay.
Ông bỏ ống nghe về vị trí cũ.
Gaby quay bảo bạn gái :
- Bây giờ tụi mình đành đi xe buýt vậy. Có sao đâu.
- Bố rất tiếc, - ông thanh tra nói, - nhưng vụ này có vẻ gấp lắm.
Ông ghé xe đỗ bên vỉa hè. Hai cô bé xuống.
- Bố cẩn trọng nhé, thưa bố ! - Gaby dặn.
Chiếc xe vọt đi. Hai cô bé trở lại bến xe buýt.
- Xin chào ! - Cậu học sinh 17 tuổi gật đầu với hai người đẹp.
Gaby chưa kịp kéo mũ lên trùm đầu thì chiếc xe buýt lăn bánh tới nơi.
Ông Weidrich đáp lại lời chào của Gaby, nhưng sáng nay sao nụ cười của ông ta gượng gạo thế.
- Đây là bạn gái cháu, Alice Theisen, - Gaby giới thiệu với ông ta. - Trong hai tuần tới, bạn ấy đi cùng với chúng ta đấy ạ, thưa ông Weidrich.
Weirdrich gật đầu. Gaby kéo Alice ra cuối xe, chỗ cô bé thích ngồi nhất. Hầu như các chỗ còn trống.
- Bình thường xe đông hơn thế này nhiều, - Gaby bảo Alice.
- Ông lái xe ghi chép cái gì không biết ? - Alice hỏi.
- Ông ấy ghi cái gì à ?
Từ chổ Gaby ngồi không thấy được Weidrich.
- Ừ, ông ấy vừa lái vừa viết cái gì đó vào mảnh giấy.
Cả Gaby cũng lấy làm lạ. Chiếc xe buýt chưa từng đổ ở đây, trên phố Palotschi bao giờ. Vậy mà lúc này Weidrich ghé xe vào hè bên phải và dừng lại. Máy vẫn nổ, trong khi Weidrich nhảy xuống, vội vã như thể quên mất việc gì phải hoàn thành.
Chỉ vài giây sau ông ta đã quay lại. Nhiều giọt nước mưa to tướng lăn trên mặt ông ta. Hay là mồ hôi ? Ngoài trời lạnh thế mà ông ta túa mồ hôi thật kìa. Mặt ông ta đỏ phừng phừng. Sốt chăng ?
Gaby không nghĩ thêm về điều đó nửa, quay sang giảng giải cho Alice phong cảnh hai bên đường mà họ đi qua.
*
Ở ngoại ô, nơi màn mưa xen với tuyết giăng giăng trên những cánh đồng và bãi cỏ, thời tiết còn khó chịu hơn.
Một chiếc xe hòm đeo biến số giả đậu ven đường. Enrico giới thiệu Dobbel, chủ quán "Nửa Tai" với Carlo. Tên này rất giống anh, nhưng nói tiếng Đức sõi hơn.
- Tôi không thể đến sớm hơn, - Carlo cười bảo Dobbel. Chẳng là tôi phải ngồi tù hai năm ở Rom. Mãi sáng qua tôi mới được trả lại tự do. Thế là đáp ngay chuyến bay liền đó, và chập tối đã đến đây.
- Carlo là chuyên gia về khí gây mê đấy. - Enrico khoe. - Chuyên gia số một ở châu Âu. Tao đã chuẩn bị tất cả theo yêu cầu của nó. Để hết trong chiếc xe chở đồ gỗ đằng kia kìa.
Chiếc xe cũ kỹ đó cũng mang biển số giả, đậu sau một kho chứa cỏ lớn, bên cạnh lù lù một đống phân chuồng.
- Thứ khí gây mê đó có hại cho sức khỏe không ? - Dobbel hỏi.
Enrico phá lên cười khoái trá. Xem, tay chủ quán còn lo lắng cho sức khỏe của lũ học trò nửa chứ.
Carlo lắc đầu quầy quậy :
- Không mảy may. Con ít hại hơn một viên thuốc ngủ bình thường. Nhưng gây mê sâu hơn, lâu hơn. Lũ nhóc sẽ ngủ như gấu mùa đông.
Enrico, ngồi sau tay lái, nhìn vào tấm gương ngoài xe, phun nước bọt quá kẻ răng.
- Gluschke đến kia. Bây giờ sẽ quyết định có ra tay hôm nay không.
Một chiếc xe máy phân khói lớn màu đồng phóng đến. Gluschke cưỡi trên nó, dáng nhõm lên như bị thương ở mông. gã mặc áo da, đầu đội mũ bảo hiểm.
Enrico nhảy ra khỏi xe.
Gluschke rút mảnh giấy gấp tư từ trong túi ra :
- Đây ! Weidrich bảo trong đó ghi đầy đủ tên. Năm phút nửa xe buýt sẽ đến chổ này. Chúng mày cần tao không ?
- Mày biến về trường ngay và làm việc như mọi ngày, - Enrico vừa đáp vừa lướt mắt qua danh sách.
Gluschke còn chần chừ. Liệu "vụ làm ăn thế kỷ"có diễn ra trong hôm nay ? Hay Enrico không bằng lòng về bản danh sách ? Gluschke không biết nội dung vụ làm ăn. Gã sẽ lĩnh phần 50 000 mác, ngoài ra chẳng quan tâm gì hết.
Enrico nhảy cẫng lên như bị mũi kéo đâm. Khi chân gã chạm đất, tuyết bắn tung tóe. Gã lại nhảy lần nửa.
- Tất cả rõ rồi ! - Gã réo. - Nào, vào việc thôi ! Cản đường chúng. Tiến lên !
Gluscke gật đầu, vào số, phóng môtô về phía trường nội trú. Phần gã, thế là hoàn thành.
Dobbel và Carlo nhảy khỏi xe, mở cửa sau đít xe. Chúng lấy ra một bệ cản cản đường sơn trắng đỏ mà thơ sửa đường vẫn dùng để ngăn từng đoạn khi làm việc. Thêm một tấm biển đề : " CHÚ Ý TAI NẠN - HÓA CHẤT - NGUY HIỂM BỊ CHẢY RA - ĐI ĐƯỜNG – VÒNG QUA BRUNNDORFL/FIBIENHAUSEN ".
Con đường này cũng dẫn đến trường nội trú, nhưng xa hơn 3 cây số.
Dobbel và Carlo giấu bệ cản sau một khóm thông bên đường.
Xong việc, Dobbel nấp luôn vào bụi. Enrico và Carlo nhảy lên xe. Chúng phóng đến sau kho cỏ, đậu chiếc xe hòm ở đó. Chiếc xe cho đồ gỗ có thùng xe cao, rộng, kín mít. Ô cửa buồng lái có dòng chữ : "WALDERMAR UNTERHAMMER - DỊCH VỤ VẬN CHUYỄN/ CHUYỂN NHÀ - SCHRATTENBURGAM LURCH - TEL 01112/43090 "
Cố nhiên đó chỉ là địa chỉ và công ty ma mà Dobbel bịa ra.
Hai anh em tội phạm hành động không nói không rằng. Chúng mặc áo choàng sẫm cài khuy kín cổ. Mũ len chùm kín mặt hở mỗi khe mắt. Cả hai cầm những khẩu súng lục to tướng, trông dễ sợ, tuy không lắp đạn. Không ai sẽ bị bắn chết. Và Weidrch, tên lái xe buýt đã bị mua chuộc, đằng nào cũng chẳng chống cự.
Hai anh em chạy trở lại đường. Đã bốn phút trôi qua kể từ lúc Gluschke trao cho Enrico bản danh sách. Lúc này mảnh giấy vo viên nằm trong túi quần Enrico. Tất cả tên họ của đám học sinh ghi trong đó, nhưng đặc biệt quan trọng thì chỉ có một. Chỉ Enrico và Carlo biết cái tên đó, và nó cũng có ý nghĩa riêng với chúng mà thôi.
Chúng nấp hai bên đường, sau những thân cây.
Kìa ! Xe buýt đang đến ! Nó vừa nhô ra tự màn hơi nước đùn đục màu sữa. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Điều này đã được thỏa thuận trước với Weidrich.
Mọi việc sẽ diễn ra rất nhanh. Chờ xe buýt chạy qua chỗ mình nấp, Dobbel lập tức lôi ra giữa đường bệ cản cùng tấm biển báo phải đi vòng. Từ giờ, kẻ nào đạp xe hoặc lái ôtô từ thành phố ra, chỉ biết lắc đầu mà theo chỉ dẫn trên biển.
Chiếc xe buýt mỗi lúc một giảm tốc độ tới mức lộ liễu.
Còn 10 mét nửa.. Bắt đầu !
Enrico từ sau thân cây nhảy phắt ra giữa đường, đứng dang chân, hai tay cầm súng lục chĩa vào chiếc xe buýt. chính xác hơn : chĩa vào Weidrich.
Tay lái xe toát mồ hôi vì sợ hãi sau tấm kính chắn gió. Ông ta phanh tức thì. Vì cả Carlo cũng phi ra đường, lăm lăm súng đầy hăm dọa về phía ông ta.
Phanh két thành tiếng. Chiếc xe đỗ lại.
Sau lưng weidrich là những gương mặt tại mét nghẹn lên khiếp đảm : học sinh từ lớp 5 đến lớp 12.
- Mở cửa xe ra, tài xế ! - Carlo gầm lên.
Weidrich vâng lời.
Của trước mở.
Enrico nhảy lên xe, suýt trượt ngã vì bậc trơn quá.
Gã hăm dọa chĩa sừng vào đám học sinh đang ngồi như bị tê liệt. Không một tiếng kêu. Những cái miệng há hốc, những ánh mắt bàng hoàng - và nỗi sợ hãi từ từ hiện trên các nét mặt.
Carlo nhảy lên xe theo anh, thúc mũi súng vào người Weidrich :
- Hãy lái xe theo đường đồng, đến kho cỏ đằng kia ! Mau, đồ khốn ! Kẻo tao cho xuyên thủng mấy lỗ vào áo khoác của mày bây giờ.
- Vâng vâng. Tôi lại đây. Đừng bắn ! - Weidrich lắp bắp. Nghe rất thật.
Ông ta ngoan ngoãn lái chiếc xe buýt rẽ vào con đường đồng bên phải, không quên nháy đèn rồi tắt đèn pha mà ông ta đã bật lên để chạy trong sương mù, dù chẳng kẻ nào ra lệnh ấy.
*
Mình mơ trời ạ, Gaby nghĩ. Không thể như thế này được ! Đâu phải sự thật ! Hai tên bịt mặt chĩa súng lục tấn công chiếc xe buýt chỡ học sinh. Trò đùa chăng ? Do hai học sinh lớn gây ra ? Hay đây là sự thực phủ phàng ?
Cô bé nhìn Alice.
Alice tại mét như xác chết. Cặp mắt mở to vì quá khiếp đảm.
Một tên cướp đi xuống cuối xe, súng luôn sẵn sàng khạc đạn.
Cặp mắt sẫm trong khe hở nhìn từng gương mặt.
Từng gương mặt ư ? Gaby chỉ nhận thấy chúng không dừng ở các học trò nam. Những tên cướp chăm chú quan sát các cô gái. Số con gái ít thôi, nên lóang cái gã đã đến cuối xe. Rồi Gaby cảm thấy đôi mắt sẫm lạnh lùng chĩa vào mình.
Cô bé bướng bĩnh bĩu môi :
- Ông lên nhầm xe rồi, thưa ông tướng cướp. Chiếc xe chỡ tiền của nhà bằng trông khác kia. Hay ông định thu lượm tiền vé xe ? Tại sao lại bày ra trò này ?
- Câm mòm, ranh con ! - Gã quát.
Giờ đây gã nhìn Alice, lâu hơn nhìn những đứa khác chừng 2,3 giây.
Chiếc xe buýt dừng lại.
Gaby nhìn ra, nhận thấy mình đang ở sau kho chứa cỏ lớn mà nhiều năm nay cô vẫn đi qua trên đường đến trường và về nhà.
Một chiếc xe chỡ đồ gỗ to tướng đỗ cách đó vài mét. Xa nửa là một ôtô con. Từ đây ra đường cái mờ mịt sương mù. Gaby bỗng sợ thắt tim, lòng can đảm gần như bây biến. chuyện gì xảy ra thế này ? Bọn cướp tấn công xe buýt chở học sinh nhằm mục đích gì ? Cổ Gaby như nghẹn lại. Giờ đây chắc cô bé không thốt nổi những lời vừa nói nửa.
Tên cướp quay mặt về phía đầu xe :
- Ông lái ! Chỉ mở cửa sau này thôi. Rõ chưa ? Sẽ xuống lối này.
Weidrich ấn một cái nút.
Cửa phía sau xe mở ra.
Tên cướp nhảy xuống.
Gaby thấy hắn cao hơn tên đồng bọn.
- Chúng làm thế để làm gì ? - Giọng Alice yếu ớt.
- Tớ cũng không hiểu. - Gaby thì thầm đáp. – Hẳn không phải để trấn lột tiền tiêu vặt của tụi mình, hay bánh mì điểm tâm giữa giờ của tụi mình. Điên rồ thật ! Hay chúng bị chập mạch ?
Tên cao hơn nhảy hai bước, đến bên cửa sau thùng xe chỡ đồ gỗ.
Ga mở toang hai cánh cửa.
Tên cướp hâ một tấm kim loại xuống, như cầu thang để lên thùng xe. Đoạn quay lại xe buýt.
- Xuống xe ! Nhưng chỉ từng người một ! Thong thả thôi ! Các người trèo lên thùng xe chỡ đồ gỗ ! rõ chưa ? Nếu vâng lời, sẽ không việc gì hết. Ai chống cự, sẽ tự chuốc lấy hậu quả. Thôi nào ! Mày !
Mũi súng chĩa vào bé Heidelinde.
Cô bé 10 tuổi ôm chặt cặp sách trước ngực, líu ríu xuống xe.
Tên cướp để mắt canh chừng. Nhưng Heidelinde không còn đâu can đảm để tìm cách tháo chạy.
Nó leo lên thùng xe bên kia. Nép người vào thành thùng.
- Đến lượt mày !
Hắn chỉ Gaby. Chống cự vô ích thôi.
Gaby đứng dậy, đầu gối như bủn rủn. Cô nhìn Alice. Trong Alice còn hoảng hốt hơn bao giờ hết. Gaby bước xuống từng bậc.
- Không chậm rề rề như thế ! - tên cướp nói. - Nhanh nhẫu lên ! Hop ! Hop !
- Tôi đâu phải một con thỏ.
- Nào tao có nói thế đâu. Thậm chí mày là một con thỏ xinh đáo để.
- Dẻo mồm thế ! - Gaby quắc mắt nhìn vào hai con mắt hắn. - Đồ tội phạm !
- Lên xe, mau !
Gaby lên ngồi cạnh bé Heidelinde :
- Em đừng sợ ! Muộn nhất là một giờ nửa, bố chị sẽ biết chuyện này, và sẽ cứu chúng mình ra.
Người tiếp theo là Alice. Thùng xe đầy dần. Những hình hài đờ đẫn, những gương mặt thất sắc. Không ai nói gì. Tên cướp thì cứ lăm lăm tay súng canh chừng từng người chuyển xe.
Weidrich bị cả hai tên áp tải sang sau cùng, bởi lúc này chiếc xe buýt đã trống rỗng.
Nhưng ông ta vừa toan leo lên thùng xe thì đã bị tên cao lớn ngăn lại :
- Mày thì không. Tụi này cần mày để chuyển tin. Hy vọng mày không đến nỗi quá ngu.
Hai cánh cửa đóng sầm lại, tiếng kéo chốt, ổ khóa lạch xạch.
Trong thùng xe tối bưng. Gaby lần nắm lấy cánh tay Alice. Cô bé lắng tai nghe.
Trước buồng lái có tiếng mở cửa, kim loại loảng xoảng. Rồi cánh cửa nhỏ thông giữa buồng lái và thùng xe hé ra một vết mờ mờ rất hẹp.
Chúng sẽ luồn gì qua khe hở chăng ?
Có tiếng xì xì !
Ngay tích tắc sau, có mùi gì ngon ngớt tỏa lần.
- Hơi gas ! - ai đó kêu lên. - Chúng.. chúng đầu độc bọn mình rồi.
Những nấm đấm đập vào ô cửa nhỏ. Nhưng vô hiệu.
Gaby hoảng gần chết. Cô bé cố nín thở. Rồi cô cũng chìm dần vào cơn mê.
*
Tarzan đứng trước của ngôi trường chính, hai tay đút túi quần, chốc chốc lại ngóng ra phía cổng trường.
Còn 10 phút nửa là bắt đầu tiết học thứ nhất. Hôm nay, thầy dạy toán của lớp 10A đột ngột lên cơn sốt vào lúc rạng sáng nên phải nghĩ dạy. Trường không kịp bố trí người thay. Vì vậy tiết đầu trống.
Mà sao mãi xe buýt vẫn chưa đến. Đáng lẽ giờ này các học sinh ngoại trú đã phải có mặt từ lâu. Với Gaby và Alice thì không sao, vì đằng nào tiết đầu cũng được nghỉ. Nhưng còn học sinh các lớp khác. Chúng sẽ muộn giờ vào học mất.
Tròn Vo từ trong đi ra, đứng cạnh Tarzan .
- Thời tiết như dở hơi ! Các cô gái chưa đến à ?
- Mày có thấy họ không ?
- Bình thường xe buýt vẫn đúng giờ lắm mà.
- Thì thế.
Tròn Vo rút nửa phong socola từ trong túi ra, bắt đầu nhấm nháp.
- Này, đại ca biết tao khoái gì không ? Trong lớp mình còn có mỗi một chổ trống : ở bàn mình. Thế là Alice phải ngồi cạnh tao.
- Nếu tao không nhầm, Willi, thì chổ trống duy nhất ấy ở bên phải tao.
- Đúng thế. Nhưng tụi mình có thể đổi chổ cho nhau được mà. Đồng ý không ?
Tarzan hầu như chẳng để tai nghe, nhưng vẫn gật đầu, mắt nhìn đồng hồ.
- Tao không yên tâm, Willi à. Tao đi lấy áo mưa và đạp về hướng thành phố đây. Có thể xe buýt bị sa xuống rãnh ven đường thì sao.
- Úi, mày đoán thế à ? Tao có phải đi cùng không ? ừ, được mà. Tao đi, tao đi với. Nhỡ đâu Alice cần tao giúp đỡ. Có cần mang theo bông băng không ?
- Trên xe buýt có sẵn rồi.
Hai quái chạy ù lên Tổ Đại Bàng lấy áo mưa. Đoạn xuống nhà xe.
Khi Tarzan bước vào, hắn đã nghe tiếng kim loại va nhau chát chúa.
Đợi một lúc, mặt hắn mới quen với cái tối nhá nhem trong này. Rồi hắn thấy Gluschke đang lúi húi trong goc Tarzan thường cất xe đạp. Gã vừa gầm gừ giận giữ vừa loay hoay sửa gì đó trên chiếc môtô màu đồng của mình.
Tarzan toan mở khóa xe đạp thì sững sốt nhận thấy một bên pêdan bị hỏng, méo mó, còn dính những vẫy sơn màu đồng.
Tarzan ngó quanh. Chỉ có xe môtô của Gluschke là màu đồng mà thôi.
- Ông đã làm hư hại xe tôi, - Tarzan nói.
- Cậu láo lếu gì vậy ? - Gluschke đứng thẳng lên.
- Thật là ông không nhìn thầy sao ? Tôi không tin nổi. Nhưng, mời ông nhìn tận mắt ! Đây này ! Ông có thầy những vẩy sơn màu đồng dính ở pêdan xe tôi không ? Và xe ông bị xước một chổ ở bình xăng kia kìa ! Tróc cả sơn . Rõ như ban ngày !
- Vớ vẩn ! Nó vẫn bị tróc từ trước. Tôi không có động gì vào xe của cậu.
- Nhưng xe của ông đã đổ vào xe của tôi.
- Thế nhỡ ngược lại thì sao, hả ?
- Tất nhiên ! Xe tôi bị đổ mà pêdan va vào bình xăng xe ông được thì chắc là nó phải biết bay.
- Mày muốn làm gì kệ mày ! Tao không đền cho mày một xu.
- Để rồi xem.
Thủ lĩnh Tứ Quái tức nghẹn cổ, nhưng bây giờ không phải là lúc cãi vã với cái gã đáng ghét này. Ánh mắt của cậu đủ là lời khai chiến.
Khi đạp xe ra cổng, Tarzan nói :
- Gluschke xử sự như thế gã đã xin thôi việc ở đây. Thế mà gã mới vào làm có hai tháng. Chắc gã khoái hưởng trợ cấp thất nghiệp hơn. Đơn giản là người như gã không thể ở trường này lâu được.
- Gã đúng là nỗi sĩ nhục cho trường mình, - Tròn Vo tức giận. - Gã cứ liệu hồn, kẻo tao sẽ chọc thủng lốp xe của gã.
Mười phút sau, hai quái đến ngang tầm kho chứa cỏ. Quãng này mưa tuyết rơi thẳng đứng, xua tan sương mù.
Tarzan đưa mắt về hướng kho cỏ, tức thì phanh xe.
- Willi , chiếc xe buýt kìa !
- Cái gì ? Đâu ?
- Phía sau kho cỏ. Chỉ ló một tí đuôi ra.
Tròn Vo trố mắt :
- Mày hiểu gì không hở ? Nó làm gì ở đây ? Hỏng hóc chăng ?
Tarzan cảm thấy có chuyện chẳng lành. Điều gì đã xảy ra ở đây ? Dãy ghế sau cùng không người ngồi, hắn thấy rõ ràng.
Hắn phóng vù vù trên con đường đồng khiến Tròn Vo theo không kịp, đoạn đứng lại bên chiếc xe buýt, nhóm người ngó vào - Xe trống không ! Trống không trời ạ !.
Tarzan buông đổ xe đạp, chạy lên cửa trước là cửa duy nhất để mở. Vừa bước lên bậc, hắn nghe tiếng rên.
Weidrich nằm dưới sàn xe, tay chân bị trói nghiến, buộc chặt vào chân ghế thép bởi dây thừng. Mồm ông ta bị dán tấm băng dính rộng bản. Mặt Weidrich xám ngoét, đầm đìa mồ hôi.
- Trời đất !
Các ý nghĩ của Tarzan bấn loạn khi hắn quỳ xuống dùng lưỡi dao nhíp cắt những sợi thừng. Weidrich vừa rên rỉ vừa tự gỡ tấm băng dính.
- Ông Weidrich ! Ông nhận ra tôi không ? Tarzan , bạn của Gaby Glockner đây mà. Có chuyện gì vậy ? Đám học sinh đã trói ông chăng ?
- Cảnh sát ! - Người lái xe buýt hổn hểnh. - tôi phải báo cảnh sát ngay. Chúng…chúng tôi bị tấn công. Đột nhiên có hai tên bịt mặt vũ trang tận răng nhảy ra chặn đường. Chúng buộc tôi phải rẽ xe vào đây. Chỗ này đậu sẵn một chiếc xe lớn, một xe container, không, một xe thùng chuyên để chở đồ gỗ, khá cũ, màu xám và xanh lục. Tôi không nhìn được số xe. Tất cả đám học sinh đều bị lùa sang đó. Rồi sập cửa lại. Hai tên trói tôi, rồi lái chiếc xe chạy mất.
Tarzan trân trối nhìn ông ta. Không hiểu gì.
Tròn Vo lúc này mới đạp tới nơi. Thở hồng hộc.
- Chúng đã…, - Tarzan khó nhọc lên tiếng, - đưa tất cả đám học sinh, nghĩa là cả Gaby và Alice, đi theo ư ? Đơn giản là tống vào thùng xe rồi… Chẳng lẽ đây là một vụ bắt cóc ?
Weidrich gật đầu :
- Đúng thế, bắt cóc. Cách đây độ nửa giờ, 29 em học sinh đã bị bắt cóc. Không tin nổi, phải không ? - Ông ta quệt mồ hôi trán. - Chỉ một trong hai tên tội phạm nói thôi. Tôi phải nhắc lại điều gã giao cho tôi. Rằng đây là một vụ bắt cóc. Chúng đòi 3 triệu mác mới trả tự do cho các em. Và rằng chúng, những kẻ bắt cóc, sẽ lên tiếng qua điện thoại. Thậm chí gọi thẳng đến Tổng nha cảnh sát. Chúng bảo chúng không biết đùa giỡn. Phải nhanh chóng lo đủ tiền, nếu không sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra với lũ trẻ.
Im lặng vài giây.
- Chuyện khủng khiếp ấy à ? - Tròn Vo hỏi thất thanh.
- Khủng khiếp ! - Weidrich xác nhận.
- Một chiếc xe chở đồ gỗ thì không thể biến vào hang chuột được, - Tarzan nói. - Có thể nó vẫn chạy trên đường. Tụi mình phải báo tin ngay cho thanh tra Glockner, để cho xe tuần tra tìm kiếm trong thành phố và khắp vùng lân cận…
Hắn không noi tiếp, mà quay ngoắt người, cắm đầu chạy, suýt xô ngã cả Tròn Vo.
Hắn nhảy phắt lên xe. Tròn Vo kêu lên gì đó. Nhưng Tarzan đã phóng ra đường. Quay về ký túc xá hay là…không ! Từ đây vào thành phố gần hơn.
Gặp ngôi nhà đầu tiên, Tarzan bấm chuông vô ích. Nhưng cửa nhà bên cạnh xịch mở, một bà đầu cuốn lô, tay cầm miếng bánh phết mứt cắn dỡ bước ra.
- Xin lỗi bà ! - Tarzan hổn hểnh. - Bà có máy điện thoại chứ ạ ? Cháu phải gọi cho cảnh sát. Thật nhanh ! Một tội ác ! Một vụ bắt cóc ! Hai kẻ bít mặt đã…Nhà bà có máy điện thoại không ? Có hay không ?
- Có, - Người đàn bà hoảng hồn đáp. - Bắt cóc à ? Cháu vào trong này. Nhà tôi đang ăn sáng. Mấy thằng con tôi…
Hai cậu choai choai, mặc áo quần như thợ học nghề sửa chữa ôtô, đang ngồi điểm tâm trong bếp. Điện thoại cũng đặt đấy.
Tarzan gật đầu chào họ, bấm số điện thoại đến Tổng nha cảnh sát , xin nói chuyện với thanh tra Glockner.
*
Máy tính giữ giọng khỏi run run :
- Lạy Chúa ! Giá như tao biết được khi ấy chuyện gì đang xảy ra trong sương mù, trước tao có trăm mét !
- Đằng nào mày cũng không có cách gì ngăn cản. - Tarzan vỗ vai bạn. - Bọn cướp có vũ khí. Tuy nhiên… giá mày bí mật quan sát được thì tụi mình đã tranh thủ được thời gian.
Tarzan , Karl và Tròn Vo đang đứng trong lớp 10A.
Theo thời khóa biểu, lẽ ra tiết học thứ hai đã bắt đầu từ lâu. Nhưng hôm nay toàn trường nghỉ học.Vì cái tin chấn động về vụ bắt cóc.
Các học sinh ngoại trú đã lên đường về nhà. Đương nhiên Karl ở lại.
Ông hiệu trưởng Ereund triệu tập họp hội đồng nhà trường khẩn cấp. Có trời mới biết họ bàn bạc những gì.
- Sau khi tao kể hết với ông chánh cảnh sát, - Tarzan tường thuật, - năm xe cảnh sát lên đường đến hiện trường ngay để xác định dấu vết. Ông Weidrich phải mô tả lại vụ việc lần nửa. Rồi bố của Gaby đến. Người ta đến tận nơi chú ấy dang dỡ việc để đón đi. Chú ấy bình tĩnh lạ lùng. Thậm chí con trấn an tao. Có lẽ lúc ấy tao như hóa điên. Nhưng tao có thể đọc trong mắt thanh tra Glockner nỗi lo sợ khủng khiếp cho Gaby.
- Như tất cả bọn mình, - Karl gật gù và vội vàng sửa : - Nhưng hai bác là cha mẹ của Gaby. Con mày… mày định gắn bó mãi mãi với Gaby.
- Tao sẽ mãi mãi gắn bó với Gaby, - Tarzan đáp nghiêm trang - Suýt nửa chú Glockner đã chở Gaby và Alice đến trường đấy chứ. Nhưng lại có việc đột xuất xen vào.
- Đó là cái số, - Karl lẩm bẩm.
- Ông Weidrich đã cố gắng tả tỉ mỉ chiếc xe chở đồ gỗ. Mỗi lực lượng cảnh sát đều lùng sục nó. Nhưng tao e bọn cướp đã đủ thời gian để tìm chỗ ẩn giấu.
- Giờ thế nào ? - Karl hỏi. - Tụi mình làm gì đây ?
- Hiện ông chánh cảnh sát đang triệu tập cha mẹ của những học sinh bị bắt cóc. Thanh tra Glockner lập một ủy ban đặc biệt do chú ấy lãnh đạo. Ông thị trưởng đã biết tin. Trước mắt, ông giám đốc sở tài chính của thành phố phải lo đủ số tiền chuộc. Cố nhiên sự an toàn cho số học sinh bị bắt cóc được đặt lên trên mọi đắn đo về chính sách tài chính. Theo tao, đó là lẽ đương nhiên. Bây giờ đến lượt bọn bắt cóc. Chúng phải gọi điện đến. Vì vậy, tụi mình đạp xe đến với mẹ Gaby đi. ở đó, tụi mình sẽ sớm biết được tin tức nhất. Hơn nửa, cô Margot đang cần được an ủi.
Bà Margort đã khóc nhiều. Lúc này bà gáng tỏ ra can đảm.
Bà ôm Tarzan vào lòng. Hắn thoáng nghĩ bà sẽ lại trào nước mắt. Những bà chỉ khẽ nấc lên. Trong cặp mắt xanh giống hệt mắt Gaby, tràn đầy lo lắng và đau đớn.
Tarzan thấy cổ nghèn nghẹn. Hắn hắng giọng.
- Cháu căm vì bọn khốn đó nhận được 3 triệu mác. Nhưng phải tạm như vậy, để chúng thả tất cả con tin ra. Chính thế ! chúng sẽ thả ngay. Vì ai tội gì rước vào cổ mình đến 29 học sinh cho vướng nợ ? Không ai đủ trí khôn biết đếm đến 3 lại dại dột như vậy. Mà bọn lưu manh này thì cháu cuộc là thậm chí còn đếm được đến 3 triệu.
Bà Margot mỉm cười chua chát :
- Nhất định… lúc này tất cả bọn trẻ sợ ghê gớm. Như là… lũ con gái. Mà Alice lại cần uống thuốc nửa. Con bé chẳng mang gì theo cả. Đến trưa này nó sẽ phải uống tiếp thuốc nước.
Chuông điện thoại réo.
Bà Margot nhấc máy.
- Vâng, anh Emil, - bà nói với chồng sau một lát lắng nghe. - Tốt nhất là ở khách sạn Hoàng Tử anh à. Từ đó đến đây cho gần. - Bà khẻ nấc. - Bọn con trai đang ở đây. Vâng, mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Hẹn lát nửa, anh yêu.
- Chú Glockner đã điện thoại với cha mẹ Alice ở Brussel, - Bà Margot quay bảo tam quái. - Họ sẽ đáp chuyến bay sớm nhất sang đây. Cô phải đặt phòng cho họ, ở khách sạn Hoàng Tử. Hy vọng ở đó còn phòng trống.
Bà giở danh bạ điện thoại tìm số máy, đoạn bấm số.
- Ở khách sạn Hoàng Tử nấu ngon ghê lắm, - Tròn Vo khẽ nói. - Tiệm ăn của khách sạn sang cực. Mặc áo pull không được bước chân vào đâu nhé ! Còn các quý bà thì đeo những đồ nữ trang tuyệt đẹp..suỵt ! Còn đồ nữ trang của mẹ tao ! Liệu có lấy lại được không nhỉ ? Nhưng chuyện đó bất cần nửa. Có Chúa biết, lúc này phải lo việc khác quan trọng gấp vạn.
- Chúc buổi sáng tốt lành, Alice! Ngủ ngon chứ ?
- Rất ngon. Mình luôn ngủ ngon khi đến chổ lạ. Mình dễ quen với địa điểm mới lắm.
- Thế thì tuyệt ! Mình cứ lo con Oskar làm bạn mất ngủ. Nó lại nằm mơ đến cô bạn gái hay sao đấy, cứ ư ử trong giấc ngủ.
- Ăn thua gì so với con vẹt của mình, - Alice ngồi dậy. - Con Coco hót và nói xoen xoét cả về đêm. Ngoài ra nó có thể hót nhiều bản quốc thiều khác nhau. Mình quen ngủ trong tiếng ồn rồi.
Khi hai đứa vào phòng ăn thì ông bà Glockner đã ngồi bên bàn điểm tâm. Ông Glockner đang đọc báo.
Mẹ của Gaby xinh đẹp và duyên dáng như bất kỳ lúc nào. Bà vui vẻ, nồng nhiệt chào Alice.
Trong khi Gaby đặt Oskar ra vườn sau, Alice giúp bà Margot Glockner sửa soạn bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, hai cô bé đi soạn cặp sách.
- Tụi mình phải có mặt đúng giờ, - Gaby bảo bạn.
- Xe buýt không đợi ai đâu.
Ông Glockner xuất hiện trên khung cửa mở :
- Hôm nay bố xong sớm. Bố đủ thời gian cho hai đưa đến trường. Sẽ dễ chịu hơn là chen chúc lên xe buýt, phải không nào ?
- Tuyệt vời, bố ơi ! - Gaby reo lên. - Nếu thế chúng con sẽ có mặt ở trường sớm hẳn, tha hồ nói chuyện với các bạn ấy.
Lát sau, ông Glockner lái chiếc BMW từ nhà xe ra. Hai cô gái lên xe.
Ở bến xe buýt có ba học sinh đang đứng. Hai đứa nhỏ tuổi còn đẩy nhau, đùa chơi. Người thứ ba đã 17 tuổi, tay giương ô, miệng lẩm nhẩm ôn bài.
Xe buýt vẫn chưa đến.
Đèn đỏ.
Đúng lúc đó máy bộ đàm của thanh tra Glockner kêu như dế kêu. Ông đưa ống nghe lên tai, xưng tên. Tiếng người gọi vang đến nỗi các cô bé cũng nghe rõ :
- Thanh tra Glockner , tôi là Voigt ở tổng đài đây. May quá gọi được anh. Tôi vừa gọi về nhà thì chị ấy bảo rằng anh đã đi. Ở ngõ Blessenhof, ngay góc phố nhà anh, vừa xảy ra một vụ cướp. Rõ ràng hung thủ định tấn công một chủ tiệm kim hoàn đến cửa hiệu sớm. Tình cờ, một xe tuần tra đi ngang. Giờ đây hung thủ có vũ trang bắt ông chủ tiệm kim hoàn làm con tin và cố thủ trong cửa hiệu. Sếp, - ý anh ta nói ông chánh cảnh sát, - muốn anh lo vụ này. Hung thủ rõ ràng điên cuồng lên rồi.
- Được, - ông Glockner đáp, - tôi sẽ đến đó ngay.
Ông bỏ ống nghe về vị trí cũ.
Gaby quay bảo bạn gái :
- Bây giờ tụi mình đành đi xe buýt vậy. Có sao đâu.
- Bố rất tiếc, - ông thanh tra nói, - nhưng vụ này có vẻ gấp lắm.
Ông ghé xe đỗ bên vỉa hè. Hai cô bé xuống.
- Bố cẩn trọng nhé, thưa bố ! - Gaby dặn.
Chiếc xe vọt đi. Hai cô bé trở lại bến xe buýt.
- Xin chào ! - Cậu học sinh 17 tuổi gật đầu với hai người đẹp.
Gaby chưa kịp kéo mũ lên trùm đầu thì chiếc xe buýt lăn bánh tới nơi.
Ông Weidrich đáp lại lời chào của Gaby, nhưng sáng nay sao nụ cười của ông ta gượng gạo thế.
- Đây là bạn gái cháu, Alice Theisen, - Gaby giới thiệu với ông ta. - Trong hai tuần tới, bạn ấy đi cùng với chúng ta đấy ạ, thưa ông Weidrich.
Weirdrich gật đầu. Gaby kéo Alice ra cuối xe, chỗ cô bé thích ngồi nhất. Hầu như các chỗ còn trống.
- Bình thường xe đông hơn thế này nhiều, - Gaby bảo Alice.
- Ông lái xe ghi chép cái gì không biết ? - Alice hỏi.
- Ông ấy ghi cái gì à ?
Từ chổ Gaby ngồi không thấy được Weidrich.
- Ừ, ông ấy vừa lái vừa viết cái gì đó vào mảnh giấy.
Cả Gaby cũng lấy làm lạ. Chiếc xe buýt chưa từng đổ ở đây, trên phố Palotschi bao giờ. Vậy mà lúc này Weidrich ghé xe vào hè bên phải và dừng lại. Máy vẫn nổ, trong khi Weidrich nhảy xuống, vội vã như thể quên mất việc gì phải hoàn thành.
Chỉ vài giây sau ông ta đã quay lại. Nhiều giọt nước mưa to tướng lăn trên mặt ông ta. Hay là mồ hôi ? Ngoài trời lạnh thế mà ông ta túa mồ hôi thật kìa. Mặt ông ta đỏ phừng phừng. Sốt chăng ?
Gaby không nghĩ thêm về điều đó nửa, quay sang giảng giải cho Alice phong cảnh hai bên đường mà họ đi qua.
*
Ở ngoại ô, nơi màn mưa xen với tuyết giăng giăng trên những cánh đồng và bãi cỏ, thời tiết còn khó chịu hơn.
Một chiếc xe hòm đeo biến số giả đậu ven đường. Enrico giới thiệu Dobbel, chủ quán "Nửa Tai" với Carlo. Tên này rất giống anh, nhưng nói tiếng Đức sõi hơn.
- Tôi không thể đến sớm hơn, - Carlo cười bảo Dobbel. Chẳng là tôi phải ngồi tù hai năm ở Rom. Mãi sáng qua tôi mới được trả lại tự do. Thế là đáp ngay chuyến bay liền đó, và chập tối đã đến đây.
- Carlo là chuyên gia về khí gây mê đấy. - Enrico khoe. - Chuyên gia số một ở châu Âu. Tao đã chuẩn bị tất cả theo yêu cầu của nó. Để hết trong chiếc xe chở đồ gỗ đằng kia kìa.
Chiếc xe cũ kỹ đó cũng mang biển số giả, đậu sau một kho chứa cỏ lớn, bên cạnh lù lù một đống phân chuồng.
- Thứ khí gây mê đó có hại cho sức khỏe không ? - Dobbel hỏi.
Enrico phá lên cười khoái trá. Xem, tay chủ quán còn lo lắng cho sức khỏe của lũ học trò nửa chứ.
Carlo lắc đầu quầy quậy :
- Không mảy may. Con ít hại hơn một viên thuốc ngủ bình thường. Nhưng gây mê sâu hơn, lâu hơn. Lũ nhóc sẽ ngủ như gấu mùa đông.
Enrico, ngồi sau tay lái, nhìn vào tấm gương ngoài xe, phun nước bọt quá kẻ răng.
- Gluschke đến kia. Bây giờ sẽ quyết định có ra tay hôm nay không.
Một chiếc xe máy phân khói lớn màu đồng phóng đến. Gluschke cưỡi trên nó, dáng nhõm lên như bị thương ở mông. gã mặc áo da, đầu đội mũ bảo hiểm.
Enrico nhảy ra khỏi xe.
Gluschke rút mảnh giấy gấp tư từ trong túi ra :
- Đây ! Weidrich bảo trong đó ghi đầy đủ tên. Năm phút nửa xe buýt sẽ đến chổ này. Chúng mày cần tao không ?
- Mày biến về trường ngay và làm việc như mọi ngày, - Enrico vừa đáp vừa lướt mắt qua danh sách.
Gluschke còn chần chừ. Liệu "vụ làm ăn thế kỷ"có diễn ra trong hôm nay ? Hay Enrico không bằng lòng về bản danh sách ? Gluschke không biết nội dung vụ làm ăn. Gã sẽ lĩnh phần 50 000 mác, ngoài ra chẳng quan tâm gì hết.
Enrico nhảy cẫng lên như bị mũi kéo đâm. Khi chân gã chạm đất, tuyết bắn tung tóe. Gã lại nhảy lần nửa.
- Tất cả rõ rồi ! - Gã réo. - Nào, vào việc thôi ! Cản đường chúng. Tiến lên !
Gluscke gật đầu, vào số, phóng môtô về phía trường nội trú. Phần gã, thế là hoàn thành.
Dobbel và Carlo nhảy khỏi xe, mở cửa sau đít xe. Chúng lấy ra một bệ cản cản đường sơn trắng đỏ mà thơ sửa đường vẫn dùng để ngăn từng đoạn khi làm việc. Thêm một tấm biển đề : " CHÚ Ý TAI NẠN - HÓA CHẤT - NGUY HIỂM BỊ CHẢY RA - ĐI ĐƯỜNG – VÒNG QUA BRUNNDORFL/FIBIENHAUSEN ".
Con đường này cũng dẫn đến trường nội trú, nhưng xa hơn 3 cây số.
Dobbel và Carlo giấu bệ cản sau một khóm thông bên đường.
Xong việc, Dobbel nấp luôn vào bụi. Enrico và Carlo nhảy lên xe. Chúng phóng đến sau kho cỏ, đậu chiếc xe hòm ở đó. Chiếc xe cho đồ gỗ có thùng xe cao, rộng, kín mít. Ô cửa buồng lái có dòng chữ : "WALDERMAR UNTERHAMMER - DỊCH VỤ VẬN CHUYỄN/ CHUYỂN NHÀ - SCHRATTENBURGAM LURCH - TEL 01112/43090 "
Cố nhiên đó chỉ là địa chỉ và công ty ma mà Dobbel bịa ra.
Hai anh em tội phạm hành động không nói không rằng. Chúng mặc áo choàng sẫm cài khuy kín cổ. Mũ len chùm kín mặt hở mỗi khe mắt. Cả hai cầm những khẩu súng lục to tướng, trông dễ sợ, tuy không lắp đạn. Không ai sẽ bị bắn chết. Và Weidrch, tên lái xe buýt đã bị mua chuộc, đằng nào cũng chẳng chống cự.
Hai anh em chạy trở lại đường. Đã bốn phút trôi qua kể từ lúc Gluschke trao cho Enrico bản danh sách. Lúc này mảnh giấy vo viên nằm trong túi quần Enrico. Tất cả tên họ của đám học sinh ghi trong đó, nhưng đặc biệt quan trọng thì chỉ có một. Chỉ Enrico và Carlo biết cái tên đó, và nó cũng có ý nghĩa riêng với chúng mà thôi.
Chúng nấp hai bên đường, sau những thân cây.
Kìa ! Xe buýt đang đến ! Nó vừa nhô ra tự màn hơi nước đùn đục màu sữa. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Điều này đã được thỏa thuận trước với Weidrich.
Mọi việc sẽ diễn ra rất nhanh. Chờ xe buýt chạy qua chỗ mình nấp, Dobbel lập tức lôi ra giữa đường bệ cản cùng tấm biển báo phải đi vòng. Từ giờ, kẻ nào đạp xe hoặc lái ôtô từ thành phố ra, chỉ biết lắc đầu mà theo chỉ dẫn trên biển.
Chiếc xe buýt mỗi lúc một giảm tốc độ tới mức lộ liễu.
Còn 10 mét nửa.. Bắt đầu !
Enrico từ sau thân cây nhảy phắt ra giữa đường, đứng dang chân, hai tay cầm súng lục chĩa vào chiếc xe buýt. chính xác hơn : chĩa vào Weidrich.
Tay lái xe toát mồ hôi vì sợ hãi sau tấm kính chắn gió. Ông ta phanh tức thì. Vì cả Carlo cũng phi ra đường, lăm lăm súng đầy hăm dọa về phía ông ta.
Phanh két thành tiếng. Chiếc xe đỗ lại.
Sau lưng weidrich là những gương mặt tại mét nghẹn lên khiếp đảm : học sinh từ lớp 5 đến lớp 12.
- Mở cửa xe ra, tài xế ! - Carlo gầm lên.
Weidrich vâng lời.
Của trước mở.
Enrico nhảy lên xe, suýt trượt ngã vì bậc trơn quá.
Gã hăm dọa chĩa sừng vào đám học sinh đang ngồi như bị tê liệt. Không một tiếng kêu. Những cái miệng há hốc, những ánh mắt bàng hoàng - và nỗi sợ hãi từ từ hiện trên các nét mặt.
Carlo nhảy lên xe theo anh, thúc mũi súng vào người Weidrich :
- Hãy lái xe theo đường đồng, đến kho cỏ đằng kia ! Mau, đồ khốn ! Kẻo tao cho xuyên thủng mấy lỗ vào áo khoác của mày bây giờ.
- Vâng vâng. Tôi lại đây. Đừng bắn ! - Weidrich lắp bắp. Nghe rất thật.
Ông ta ngoan ngoãn lái chiếc xe buýt rẽ vào con đường đồng bên phải, không quên nháy đèn rồi tắt đèn pha mà ông ta đã bật lên để chạy trong sương mù, dù chẳng kẻ nào ra lệnh ấy.
*
Mình mơ trời ạ, Gaby nghĩ. Không thể như thế này được ! Đâu phải sự thật ! Hai tên bịt mặt chĩa súng lục tấn công chiếc xe buýt chỡ học sinh. Trò đùa chăng ? Do hai học sinh lớn gây ra ? Hay đây là sự thực phủ phàng ?
Cô bé nhìn Alice.
Alice tại mét như xác chết. Cặp mắt mở to vì quá khiếp đảm.
Một tên cướp đi xuống cuối xe, súng luôn sẵn sàng khạc đạn.
Cặp mắt sẫm trong khe hở nhìn từng gương mặt.
Từng gương mặt ư ? Gaby chỉ nhận thấy chúng không dừng ở các học trò nam. Những tên cướp chăm chú quan sát các cô gái. Số con gái ít thôi, nên lóang cái gã đã đến cuối xe. Rồi Gaby cảm thấy đôi mắt sẫm lạnh lùng chĩa vào mình.
Cô bé bướng bĩnh bĩu môi :
- Ông lên nhầm xe rồi, thưa ông tướng cướp. Chiếc xe chỡ tiền của nhà bằng trông khác kia. Hay ông định thu lượm tiền vé xe ? Tại sao lại bày ra trò này ?
- Câm mòm, ranh con ! - Gã quát.
Giờ đây gã nhìn Alice, lâu hơn nhìn những đứa khác chừng 2,3 giây.
Chiếc xe buýt dừng lại.
Gaby nhìn ra, nhận thấy mình đang ở sau kho chứa cỏ lớn mà nhiều năm nay cô vẫn đi qua trên đường đến trường và về nhà.
Một chiếc xe chỡ đồ gỗ to tướng đỗ cách đó vài mét. Xa nửa là một ôtô con. Từ đây ra đường cái mờ mịt sương mù. Gaby bỗng sợ thắt tim, lòng can đảm gần như bây biến. chuyện gì xảy ra thế này ? Bọn cướp tấn công xe buýt chở học sinh nhằm mục đích gì ? Cổ Gaby như nghẹn lại. Giờ đây chắc cô bé không thốt nổi những lời vừa nói nửa.
Tên cướp quay mặt về phía đầu xe :
- Ông lái ! Chỉ mở cửa sau này thôi. Rõ chưa ? Sẽ xuống lối này.
Weidrich ấn một cái nút.
Cửa phía sau xe mở ra.
Tên cướp nhảy xuống.
Gaby thấy hắn cao hơn tên đồng bọn.
- Chúng làm thế để làm gì ? - Giọng Alice yếu ớt.
- Tớ cũng không hiểu. - Gaby thì thầm đáp. – Hẳn không phải để trấn lột tiền tiêu vặt của tụi mình, hay bánh mì điểm tâm giữa giờ của tụi mình. Điên rồ thật ! Hay chúng bị chập mạch ?
Tên cao hơn nhảy hai bước, đến bên cửa sau thùng xe chỡ đồ gỗ.
Ga mở toang hai cánh cửa.
Tên cướp hâ một tấm kim loại xuống, như cầu thang để lên thùng xe. Đoạn quay lại xe buýt.
- Xuống xe ! Nhưng chỉ từng người một ! Thong thả thôi ! Các người trèo lên thùng xe chỡ đồ gỗ ! rõ chưa ? Nếu vâng lời, sẽ không việc gì hết. Ai chống cự, sẽ tự chuốc lấy hậu quả. Thôi nào ! Mày !
Mũi súng chĩa vào bé Heidelinde.
Cô bé 10 tuổi ôm chặt cặp sách trước ngực, líu ríu xuống xe.
Tên cướp để mắt canh chừng. Nhưng Heidelinde không còn đâu can đảm để tìm cách tháo chạy.
Nó leo lên thùng xe bên kia. Nép người vào thành thùng.
- Đến lượt mày !
Hắn chỉ Gaby. Chống cự vô ích thôi.
Gaby đứng dậy, đầu gối như bủn rủn. Cô nhìn Alice. Trong Alice còn hoảng hốt hơn bao giờ hết. Gaby bước xuống từng bậc.
- Không chậm rề rề như thế ! - tên cướp nói. - Nhanh nhẫu lên ! Hop ! Hop !
- Tôi đâu phải một con thỏ.
- Nào tao có nói thế đâu. Thậm chí mày là một con thỏ xinh đáo để.
- Dẻo mồm thế ! - Gaby quắc mắt nhìn vào hai con mắt hắn. - Đồ tội phạm !
- Lên xe, mau !
Gaby lên ngồi cạnh bé Heidelinde :
- Em đừng sợ ! Muộn nhất là một giờ nửa, bố chị sẽ biết chuyện này, và sẽ cứu chúng mình ra.
Người tiếp theo là Alice. Thùng xe đầy dần. Những hình hài đờ đẫn, những gương mặt thất sắc. Không ai nói gì. Tên cướp thì cứ lăm lăm tay súng canh chừng từng người chuyển xe.
Weidrich bị cả hai tên áp tải sang sau cùng, bởi lúc này chiếc xe buýt đã trống rỗng.
Nhưng ông ta vừa toan leo lên thùng xe thì đã bị tên cao lớn ngăn lại :
- Mày thì không. Tụi này cần mày để chuyển tin. Hy vọng mày không đến nỗi quá ngu.
Hai cánh cửa đóng sầm lại, tiếng kéo chốt, ổ khóa lạch xạch.
Trong thùng xe tối bưng. Gaby lần nắm lấy cánh tay Alice. Cô bé lắng tai nghe.
Trước buồng lái có tiếng mở cửa, kim loại loảng xoảng. Rồi cánh cửa nhỏ thông giữa buồng lái và thùng xe hé ra một vết mờ mờ rất hẹp.
Chúng sẽ luồn gì qua khe hở chăng ?
Có tiếng xì xì !
Ngay tích tắc sau, có mùi gì ngon ngớt tỏa lần.
- Hơi gas ! - ai đó kêu lên. - Chúng.. chúng đầu độc bọn mình rồi.
Những nấm đấm đập vào ô cửa nhỏ. Nhưng vô hiệu.
Gaby hoảng gần chết. Cô bé cố nín thở. Rồi cô cũng chìm dần vào cơn mê.
*
Tarzan đứng trước của ngôi trường chính, hai tay đút túi quần, chốc chốc lại ngóng ra phía cổng trường.
Còn 10 phút nửa là bắt đầu tiết học thứ nhất. Hôm nay, thầy dạy toán của lớp 10A đột ngột lên cơn sốt vào lúc rạng sáng nên phải nghĩ dạy. Trường không kịp bố trí người thay. Vì vậy tiết đầu trống.
Mà sao mãi xe buýt vẫn chưa đến. Đáng lẽ giờ này các học sinh ngoại trú đã phải có mặt từ lâu. Với Gaby và Alice thì không sao, vì đằng nào tiết đầu cũng được nghỉ. Nhưng còn học sinh các lớp khác. Chúng sẽ muộn giờ vào học mất.
Tròn Vo từ trong đi ra, đứng cạnh Tarzan .
- Thời tiết như dở hơi ! Các cô gái chưa đến à ?
- Mày có thấy họ không ?
- Bình thường xe buýt vẫn đúng giờ lắm mà.
- Thì thế.
Tròn Vo rút nửa phong socola từ trong túi ra, bắt đầu nhấm nháp.
- Này, đại ca biết tao khoái gì không ? Trong lớp mình còn có mỗi một chổ trống : ở bàn mình. Thế là Alice phải ngồi cạnh tao.
- Nếu tao không nhầm, Willi, thì chổ trống duy nhất ấy ở bên phải tao.
- Đúng thế. Nhưng tụi mình có thể đổi chổ cho nhau được mà. Đồng ý không ?
Tarzan hầu như chẳng để tai nghe, nhưng vẫn gật đầu, mắt nhìn đồng hồ.
- Tao không yên tâm, Willi à. Tao đi lấy áo mưa và đạp về hướng thành phố đây. Có thể xe buýt bị sa xuống rãnh ven đường thì sao.
- Úi, mày đoán thế à ? Tao có phải đi cùng không ? ừ, được mà. Tao đi, tao đi với. Nhỡ đâu Alice cần tao giúp đỡ. Có cần mang theo bông băng không ?
- Trên xe buýt có sẵn rồi.
Hai quái chạy ù lên Tổ Đại Bàng lấy áo mưa. Đoạn xuống nhà xe.
Khi Tarzan bước vào, hắn đã nghe tiếng kim loại va nhau chát chúa.
Đợi một lúc, mặt hắn mới quen với cái tối nhá nhem trong này. Rồi hắn thấy Gluschke đang lúi húi trong goc Tarzan thường cất xe đạp. Gã vừa gầm gừ giận giữ vừa loay hoay sửa gì đó trên chiếc môtô màu đồng của mình.
Tarzan toan mở khóa xe đạp thì sững sốt nhận thấy một bên pêdan bị hỏng, méo mó, còn dính những vẫy sơn màu đồng.
Tarzan ngó quanh. Chỉ có xe môtô của Gluschke là màu đồng mà thôi.
- Ông đã làm hư hại xe tôi, - Tarzan nói.
- Cậu láo lếu gì vậy ? - Gluschke đứng thẳng lên.
- Thật là ông không nhìn thầy sao ? Tôi không tin nổi. Nhưng, mời ông nhìn tận mắt ! Đây này ! Ông có thầy những vẩy sơn màu đồng dính ở pêdan xe tôi không ? Và xe ông bị xước một chổ ở bình xăng kia kìa ! Tróc cả sơn . Rõ như ban ngày !
- Vớ vẩn ! Nó vẫn bị tróc từ trước. Tôi không có động gì vào xe của cậu.
- Nhưng xe của ông đã đổ vào xe của tôi.
- Thế nhỡ ngược lại thì sao, hả ?
- Tất nhiên ! Xe tôi bị đổ mà pêdan va vào bình xăng xe ông được thì chắc là nó phải biết bay.
- Mày muốn làm gì kệ mày ! Tao không đền cho mày một xu.
- Để rồi xem.
Thủ lĩnh Tứ Quái tức nghẹn cổ, nhưng bây giờ không phải là lúc cãi vã với cái gã đáng ghét này. Ánh mắt của cậu đủ là lời khai chiến.
Khi đạp xe ra cổng, Tarzan nói :
- Gluschke xử sự như thế gã đã xin thôi việc ở đây. Thế mà gã mới vào làm có hai tháng. Chắc gã khoái hưởng trợ cấp thất nghiệp hơn. Đơn giản là người như gã không thể ở trường này lâu được.
- Gã đúng là nỗi sĩ nhục cho trường mình, - Tròn Vo tức giận. - Gã cứ liệu hồn, kẻo tao sẽ chọc thủng lốp xe của gã.
Mười phút sau, hai quái đến ngang tầm kho chứa cỏ. Quãng này mưa tuyết rơi thẳng đứng, xua tan sương mù.
Tarzan đưa mắt về hướng kho cỏ, tức thì phanh xe.
- Willi , chiếc xe buýt kìa !
- Cái gì ? Đâu ?
- Phía sau kho cỏ. Chỉ ló một tí đuôi ra.
Tròn Vo trố mắt :
- Mày hiểu gì không hở ? Nó làm gì ở đây ? Hỏng hóc chăng ?
Tarzan cảm thấy có chuyện chẳng lành. Điều gì đã xảy ra ở đây ? Dãy ghế sau cùng không người ngồi, hắn thấy rõ ràng.
Hắn phóng vù vù trên con đường đồng khiến Tròn Vo theo không kịp, đoạn đứng lại bên chiếc xe buýt, nhóm người ngó vào - Xe trống không ! Trống không trời ạ !.
Tarzan buông đổ xe đạp, chạy lên cửa trước là cửa duy nhất để mở. Vừa bước lên bậc, hắn nghe tiếng rên.
Weidrich nằm dưới sàn xe, tay chân bị trói nghiến, buộc chặt vào chân ghế thép bởi dây thừng. Mồm ông ta bị dán tấm băng dính rộng bản. Mặt Weidrich xám ngoét, đầm đìa mồ hôi.
- Trời đất !
Các ý nghĩ của Tarzan bấn loạn khi hắn quỳ xuống dùng lưỡi dao nhíp cắt những sợi thừng. Weidrich vừa rên rỉ vừa tự gỡ tấm băng dính.
- Ông Weidrich ! Ông nhận ra tôi không ? Tarzan , bạn của Gaby Glockner đây mà. Có chuyện gì vậy ? Đám học sinh đã trói ông chăng ?
- Cảnh sát ! - Người lái xe buýt hổn hểnh. - tôi phải báo cảnh sát ngay. Chúng…chúng tôi bị tấn công. Đột nhiên có hai tên bịt mặt vũ trang tận răng nhảy ra chặn đường. Chúng buộc tôi phải rẽ xe vào đây. Chỗ này đậu sẵn một chiếc xe lớn, một xe container, không, một xe thùng chuyên để chở đồ gỗ, khá cũ, màu xám và xanh lục. Tôi không nhìn được số xe. Tất cả đám học sinh đều bị lùa sang đó. Rồi sập cửa lại. Hai tên trói tôi, rồi lái chiếc xe chạy mất.
Tarzan trân trối nhìn ông ta. Không hiểu gì.
Tròn Vo lúc này mới đạp tới nơi. Thở hồng hộc.
- Chúng đã…, - Tarzan khó nhọc lên tiếng, - đưa tất cả đám học sinh, nghĩa là cả Gaby và Alice, đi theo ư ? Đơn giản là tống vào thùng xe rồi… Chẳng lẽ đây là một vụ bắt cóc ?
Weidrich gật đầu :
- Đúng thế, bắt cóc. Cách đây độ nửa giờ, 29 em học sinh đã bị bắt cóc. Không tin nổi, phải không ? - Ông ta quệt mồ hôi trán. - Chỉ một trong hai tên tội phạm nói thôi. Tôi phải nhắc lại điều gã giao cho tôi. Rằng đây là một vụ bắt cóc. Chúng đòi 3 triệu mác mới trả tự do cho các em. Và rằng chúng, những kẻ bắt cóc, sẽ lên tiếng qua điện thoại. Thậm chí gọi thẳng đến Tổng nha cảnh sát. Chúng bảo chúng không biết đùa giỡn. Phải nhanh chóng lo đủ tiền, nếu không sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra với lũ trẻ.
Im lặng vài giây.
- Chuyện khủng khiếp ấy à ? - Tròn Vo hỏi thất thanh.
- Khủng khiếp ! - Weidrich xác nhận.
- Một chiếc xe chở đồ gỗ thì không thể biến vào hang chuột được, - Tarzan nói. - Có thể nó vẫn chạy trên đường. Tụi mình phải báo tin ngay cho thanh tra Glockner, để cho xe tuần tra tìm kiếm trong thành phố và khắp vùng lân cận…
Hắn không noi tiếp, mà quay ngoắt người, cắm đầu chạy, suýt xô ngã cả Tròn Vo.
Hắn nhảy phắt lên xe. Tròn Vo kêu lên gì đó. Nhưng Tarzan đã phóng ra đường. Quay về ký túc xá hay là…không ! Từ đây vào thành phố gần hơn.
Gặp ngôi nhà đầu tiên, Tarzan bấm chuông vô ích. Nhưng cửa nhà bên cạnh xịch mở, một bà đầu cuốn lô, tay cầm miếng bánh phết mứt cắn dỡ bước ra.
- Xin lỗi bà ! - Tarzan hổn hểnh. - Bà có máy điện thoại chứ ạ ? Cháu phải gọi cho cảnh sát. Thật nhanh ! Một tội ác ! Một vụ bắt cóc ! Hai kẻ bít mặt đã…Nhà bà có máy điện thoại không ? Có hay không ?
- Có, - Người đàn bà hoảng hồn đáp. - Bắt cóc à ? Cháu vào trong này. Nhà tôi đang ăn sáng. Mấy thằng con tôi…
Hai cậu choai choai, mặc áo quần như thợ học nghề sửa chữa ôtô, đang ngồi điểm tâm trong bếp. Điện thoại cũng đặt đấy.
Tarzan gật đầu chào họ, bấm số điện thoại đến Tổng nha cảnh sát , xin nói chuyện với thanh tra Glockner.
*
Máy tính giữ giọng khỏi run run :
- Lạy Chúa ! Giá như tao biết được khi ấy chuyện gì đang xảy ra trong sương mù, trước tao có trăm mét !
- Đằng nào mày cũng không có cách gì ngăn cản. - Tarzan vỗ vai bạn. - Bọn cướp có vũ khí. Tuy nhiên… giá mày bí mật quan sát được thì tụi mình đã tranh thủ được thời gian.
Tarzan , Karl và Tròn Vo đang đứng trong lớp 10A.
Theo thời khóa biểu, lẽ ra tiết học thứ hai đã bắt đầu từ lâu. Nhưng hôm nay toàn trường nghỉ học.Vì cái tin chấn động về vụ bắt cóc.
Các học sinh ngoại trú đã lên đường về nhà. Đương nhiên Karl ở lại.
Ông hiệu trưởng Ereund triệu tập họp hội đồng nhà trường khẩn cấp. Có trời mới biết họ bàn bạc những gì.
- Sau khi tao kể hết với ông chánh cảnh sát, - Tarzan tường thuật, - năm xe cảnh sát lên đường đến hiện trường ngay để xác định dấu vết. Ông Weidrich phải mô tả lại vụ việc lần nửa. Rồi bố của Gaby đến. Người ta đến tận nơi chú ấy dang dỡ việc để đón đi. Chú ấy bình tĩnh lạ lùng. Thậm chí con trấn an tao. Có lẽ lúc ấy tao như hóa điên. Nhưng tao có thể đọc trong mắt thanh tra Glockner nỗi lo sợ khủng khiếp cho Gaby.
- Như tất cả bọn mình, - Karl gật gù và vội vàng sửa : - Nhưng hai bác là cha mẹ của Gaby. Con mày… mày định gắn bó mãi mãi với Gaby.
- Tao sẽ mãi mãi gắn bó với Gaby, - Tarzan đáp nghiêm trang - Suýt nửa chú Glockner đã chở Gaby và Alice đến trường đấy chứ. Nhưng lại có việc đột xuất xen vào.
- Đó là cái số, - Karl lẩm bẩm.
- Ông Weidrich đã cố gắng tả tỉ mỉ chiếc xe chở đồ gỗ. Mỗi lực lượng cảnh sát đều lùng sục nó. Nhưng tao e bọn cướp đã đủ thời gian để tìm chỗ ẩn giấu.
- Giờ thế nào ? - Karl hỏi. - Tụi mình làm gì đây ?
- Hiện ông chánh cảnh sát đang triệu tập cha mẹ của những học sinh bị bắt cóc. Thanh tra Glockner lập một ủy ban đặc biệt do chú ấy lãnh đạo. Ông thị trưởng đã biết tin. Trước mắt, ông giám đốc sở tài chính của thành phố phải lo đủ số tiền chuộc. Cố nhiên sự an toàn cho số học sinh bị bắt cóc được đặt lên trên mọi đắn đo về chính sách tài chính. Theo tao, đó là lẽ đương nhiên. Bây giờ đến lượt bọn bắt cóc. Chúng phải gọi điện đến. Vì vậy, tụi mình đạp xe đến với mẹ Gaby đi. ở đó, tụi mình sẽ sớm biết được tin tức nhất. Hơn nửa, cô Margot đang cần được an ủi.
Bà Margort đã khóc nhiều. Lúc này bà gáng tỏ ra can đảm.
Bà ôm Tarzan vào lòng. Hắn thoáng nghĩ bà sẽ lại trào nước mắt. Những bà chỉ khẽ nấc lên. Trong cặp mắt xanh giống hệt mắt Gaby, tràn đầy lo lắng và đau đớn.
Tarzan thấy cổ nghèn nghẹn. Hắn hắng giọng.
- Cháu căm vì bọn khốn đó nhận được 3 triệu mác. Nhưng phải tạm như vậy, để chúng thả tất cả con tin ra. Chính thế ! chúng sẽ thả ngay. Vì ai tội gì rước vào cổ mình đến 29 học sinh cho vướng nợ ? Không ai đủ trí khôn biết đếm đến 3 lại dại dột như vậy. Mà bọn lưu manh này thì cháu cuộc là thậm chí còn đếm được đến 3 triệu.
Bà Margot mỉm cười chua chát :
- Nhất định… lúc này tất cả bọn trẻ sợ ghê gớm. Như là… lũ con gái. Mà Alice lại cần uống thuốc nửa. Con bé chẳng mang gì theo cả. Đến trưa này nó sẽ phải uống tiếp thuốc nước.
Chuông điện thoại réo.
Bà Margot nhấc máy.
- Vâng, anh Emil, - bà nói với chồng sau một lát lắng nghe. - Tốt nhất là ở khách sạn Hoàng Tử anh à. Từ đó đến đây cho gần. - Bà khẻ nấc. - Bọn con trai đang ở đây. Vâng, mọi sự rồi sẽ tốt đẹp. Hẹn lát nửa, anh yêu.
- Chú Glockner đã điện thoại với cha mẹ Alice ở Brussel, - Bà Margot quay bảo tam quái. - Họ sẽ đáp chuyến bay sớm nhất sang đây. Cô phải đặt phòng cho họ, ở khách sạn Hoàng Tử. Hy vọng ở đó còn phòng trống.
Bà giở danh bạ điện thoại tìm số máy, đoạn bấm số.
- Ở khách sạn Hoàng Tử nấu ngon ghê lắm, - Tròn Vo khẽ nói. - Tiệm ăn của khách sạn sang cực. Mặc áo pull không được bước chân vào đâu nhé ! Còn các quý bà thì đeo những đồ nữ trang tuyệt đẹp..suỵt ! Còn đồ nữ trang của mẹ tao ! Liệu có lấy lại được không nhỉ ? Nhưng chuyện đó bất cần nửa. Có Chúa biết, lúc này phải lo việc khác quan trọng gấp vạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất