Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 55 Chương 5: Cốc mò cò xơi

Trước Sau
Sương mù phủ kín khu xưởng bỏ hoang nằm ở ngoại vi thành phố. Những bức tường sụt lở, những mái ngói hở hoác trông càng ma quái giữa tiết trời này.

Một nơi ẩn náo lý tưởng cho Enroco và băng bắt cóc của hắn.

Chiếc xe chở đồ gỗ đỗ trong một gian xưởng lớn không cửa sổ, chỉ có những lỗ lắp máy thông khí. Cổng xưởng chốt khóa bên trong.

Chiếc xe im phắc. 29 học sinh nằm mê man bất tỉnh. Phải nhiều giờ nửa mới thức giấc .

Bọn tội phạm đã lo đầy đủ cho các con tin. Hai phòng không cửa sổ nằm trong gian xưởng đã được trang bị những bệ xí hủy bằng hóa chất. Những ngày qua, Gluschke đã đi mua gom tại nhiều cửa hiệu bánh mì 200 chiếc bánh mì con. Dobbel lo đủ 15 cân xúch xích hun khói. Ngoài ra, 60 chai cola và nước khoáng được chuẩn bị sẵn sàng.

Chẳng con tin nào mong thoát được nơi này. Nếu sau này những ai có nhu cầu đi vệ sinh, sẽ chỉ được rời thùng xe lăn lượt từng người một.

Enrico và Carlo ngụ trên chiếc xe hòm - nó cũng đậu trong gian xưởng. Tối nay Gluschke sẽ phải thay phiên hai anh em gã.

Dobbel, kẻ đã dùng và thu cất bệ cản đường chính xác từng giây, lúc này trở nên rối trí.

Chẳng là gã còn một nhiệm vụ mà gã ước gì đùn được cho kẻ khác : Lúc 10 giờ 30 - đúng như đã vạch ra trọn kế hoạch - gã phải gọi điện cho ông chánh cảnh sát , thông báo những điều kiện giao nhận tiền chuộc.

- Nhất định mày sẽ hoàn thành tốt, - Enrico vỗ vai tay chủ quán. - Phải mau chống mà biến. Chiếc Porsche của mày lộ liễu đấy.

Dobbel lên xe, tìm đến một buồng điện thoại ở nơi vắng người, rồi gọi đến Tổng nha cảnh sát.

Gã phải bảo cần nói chuyện liên quan đến vụ bắt cóc chiếc xe buýt, người ta mới cho gã liên lạc với ông chánh cảnh sát.

- Ê, ông chánh cẩm, - Dobbel quàng quạc vào ống điện thoại. - Tôi nằm trong băng bắt cóc đây. Bọn học sinh vẫn yên lành cả. Nếu ông muốn chúng trở về nguyên vẹn, ông hãy làm đúng như tôi nói đây. Rõ chưa ?

- Ông cứ nói ! - Ông chánh cảnh sát đáp.

- Trưa mai tiền chuộc phải được trao đủ. Trưa mai. Bọn này không lấy loại tiền nhỏ. Chấp nhận loại giấy bạc 500 và 1000 ! Hãy bỏ tiền vừa một ba lô đủ ba triệu.

- Tôi hiểu rồi. Sao nửa ?

- Bọn này không muốn thấy tên cớm hoặc gã đàn ông nào khác. Tiền phải do một đứa học sinh mang đến. Không quá 17 tuổi

- Không quá 17 tuổi , - ông chánh cảnh sát nhắc lại. !

- Tốt ! Thằng học sinh đi đến, không, nó phải đạp xe đến nhà ga chính. Ở bên trái cổng chính có một buồng điện thoại có thể gọi từ nơi khác đến. Rõ chưa ? Có thể gọi từ nơi khác đến !

- Rõ cả rồi.

- Đúng 14 giờ nó phải đứng ở đó. Đợi bọn này gọi đến.

- Cậu bé sẽ có mặt.

- Tôi cảnh cáo trước : nếu cớm bám theo nó dù bằng cách nào, bọn này sẽ không xuất hiện đâu. Nhưng số phận lũ học sinh coi như xong. Hết.

Cha mẹ Tròn Vo gọi điện cho bà Margot Glockner, bàng hoàng trước tin về vụ bắt cóc, và hỏi xem Gaby có ở trong đám con tin không.

Lát sau, ông bà Vierstein, bố mẹ Karl, cũng gọi đến.

Chương trình 3 của đài địa phương loan báo về vụ bắt cóc. Truyền hình cũng đưa tin động trời này lúc 14 giờ.

Ba cậu bé ở lại bên mẹ của Gaby.

Bà nấu súp cho tất cả. Nhưng ngay Tròn Vo hôm nay cũng không thấy ngon miệng.

Lúc xế trưa, thanh tra Glockner gọi điện thoại báo cho họ biết bọn bắt cóc đòi hỏi gì.

Kể từ đó, Tarzan đứng ngồi không yên.

Cậu bé đó là mình, hắn không sao rời bỏ ý nghĩ đó. Mình sẽ trao tiền chuộc. Mình ! Chứ còn ai nửa ?

Quãng 2 rưỡi chiều, ông Glockner về nhà.

Dưới mắt ông thăm quầng - vì lo lắng, không phải vì kiệt sức.

Bà Margot bưng ra một ấm trà lớn. Tất cả ngồi quây quần trong phòng khách.

- Bác đã nói chuyện với ông chánh cảnh sát, - Ông Glockner nói. - Ông ấy đồng ý. Tarzan , cháu sẽ là người đưa tiền đến chổ bọn bắt cóc.

Thủ lĩnh Tứ Quái gật đầu. Hắn thận trọng thở phào sau bấy nhiêu hồi hộp.

- Nhưng Tarzan, điều đó có nghĩa cháu phải biết kiềm chế hơn lúc nào hết ! Không được nổi máu anh hùng ! không được phản ứng ! Chừng nào những con tin vẫn ở trong sự khống chế của bọn tội phạm, chúng ta phải nhất nhất phục tùng lệnh trên. Cháu chỉ làm duy nhất một việc : Cảnh giác, quan sát, ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, từng lời nói. Bác tin vào sự tỉnh táo, trí thông minh của cháu. Tin rằng cháu sẽ đem về những căn cứ giúp cảnh sát truy nã chúng sau này.

Tarzan lại gật đầu.

- Cháu sẽ mang đi 3 triệu mác. Chúng tôi sẽ đeo lên lưng cháu một chiếc balo màu đỏ rất đẹp. Balo không đầy hẳn, một nửa số tiền là những tờ bạc 1000 và 500 mác.

- Rất khác thường, - Tarzan nói. - Vì những tờ bạc ấy dễ bị nhận ra. Cháu cho rằng người ta sẽ ghi số xeri của chúng lại.

- Đương nhiên. Cháu đề cập đúng vấn đề mà chúng tôi cũng lấy làm lạ. Chúng tôi đoán mãi. Bọn chúng định cất dành số tiền đó một thời gian dài chăng ? Hay có khả năng ngầm đổi những tờ bạc lớn thành bạc nhỏ ? Khả năng này khó lắm.

- Điều đó có nghĩa : đối với chúng số tiền chuộc không hẳn đã quan trọng. - Karl nhận xét.

Tròn Vo cười phá lên :

- 3 triệu mác mà không quan trọng ? ! Vậy chúng làm vụ này nhằm mục đích gì ?

Ông thanh tra nhún vai :

- Dù sao cùng kỳ quặc, - Ông quay sang Tarzan : - Chúng tôi sẽ gắn dưới áo khoác của cháu một máy thu bé xíu để giữ liên lạc được với cháu. Nhưng là liên lạc một chiều. Chúng tôi nghe thấy cháu, nếu cháu khẻ lẩm bẩm hoặc nếu ai đến gần nói gì với cháu. Nhưng chúng tôi không thông báo được gì cho cháu. Như vậy sẽ quá cầu kỳ về kỹ thuật, và bọn lưu manh có thể sẽ nhận thấy.

- Cháu sẽ luôn báo về cháu đang ở đâu, - Tarzan hiểu ý ông. – Buồng điện thoại ở nhà ga sẽ chỉ là bến đầu tiên. Tại đó, cháu sẽ được cho biết đích tiếp theo của mình và phải đạp xe đi tiếp. Chính vì thế mà chúng đòi phải mang theo xe đạp

- Đúng thế ! Cả đất nước đang nín thở theo dõi diễn biến vụ này ra sao. Theo như chú biết, thì một tội ác như thế chưa hề xảy ra ở nước ta.

*

Ông Glockner đích thân ra sân bay đón cha mẹ của Alice. Họ chỉ ghé khách sạn Hoàng Tử để cất vali, rồi cũng về nhà ông bà Glockner.

Tarzan thấy hai me con Alice rất giống nhau. Vợ ông giáo sư hóa sinh mảnh mai, tóc đen nhánh, mắt sẫm.

Còn bản thân ông Theisen trông giống một người chu du thiên hạ hơn là một nhà khoa học : nước da rám nắng, bộ râu hoa rậm xén ngắn. Người ông xương xương. Không hiểu lúc nào đôi vai ông cũng rũ xuống như thế, hay chỉ vì ông đang gặp chuyện lo buồn.

Ông bà Theisen đờ đẫn vì lo sợ cho Alice. Ông Glockner ra sức truyền cho họ niềm vui. Ông giải thích : trưa mai, số tiền chuộc sẽ được chuyển giao ra sao.

Bà Theisen ngồi xuống cạnh Tarzan :

- Cháu làm ơn cầm giúp lo thuốc cho Alice nửa nhé ? Nó cần uống thuốc. Không được để việc điều trị bị gián đoạn.

- Đương nhiên ạ, - Tarzan gật đầu. - Cháu sẽ nói rõ điều đó với bọn bắt cóc. Nhưng cũng có thể không cần thiết phải làm như vậy nửa. Vì chúng ta có thể hy vọng rằng chiều tối mai tất cả con tin sẽ được tự do. Đúng thế không ạ, thưa bác Glockner ?

- Tôi tin chắc như vậy, - ông thanh tra đáp.

*

Ritschi, tên lưu manh tóc vàng, hài lòng.

Gã cùng tên béo Knut đã theo dõi các bản tin trên tivi và qua đài.

- Enrico giữ nguyên kế hoạch, - gã nói, - rõ ràng sẽ làm đúng như đã định. Ít nhất thì việc bắt cóc đã diễn ra như dự kiến. Cái tên người Italia khốn kiếp do không hề nghĩ đến việc tao có thể xen chân vào.

Knut liếm môi. Chúng đang ngồi trong quán ăn Italia RANOLFO, gần chợ rau quả.

Knut đã nick căng bụng và đang nốc rượu vang. Ritschi quá xúc động nên cứ kêu từng sợi mì, mãi mà đĩa mì xào vẫn gần như đầy nguyên.

- Vậy là Enroco đã gọi thêm thằng em Carlo sang tăng cường lực lượng, - Knut nói và liếm mép.

- Chính xác. Tao không biết thằng cho chết ấy, nhưng như tụi mình thấy chúng trước khách sạn Cung Điện Lido tối qua, thì giống nhau thế ắt là anh em. Chắc tên kia là Carlo. Lẽ ra Carlo phải tham gia từ trước, nhưng còn bận ngồi tù, hahaha ! Nó là trùm một băng đạo chích thường hành sự trên những chuyến tàu tốc hành. Carlo phun khí gây mê vào các toa, khiến hành khách mê man, và băng của nó tha hồ móc túi họ. Nhưng rồi nó đã bị bắt.



Knut dốc tuột ly vang vào mòm :

- Hy vọng cả ngày mai chúng cũng giữ đúng như kế hoạch.

- Tạo tin thế. Định rằng tên mang tiền sẽ có mặt dùng 14 giờ ở buồng điện thoại mà từ nơi khác có thể gọi đến, trước ga trung tâm. Có thể Enrico thay đổi giờ. Mặc nó - Tụi mình cứ vào vị trí theo dõi.

Chúng làm thế thật.

Ritschi và Knut đã thuê sẵn một phòng trong khách sạn BỐN MÙA chênh chếch trước nhà ga, ở tầng hai, từ đó có thể quan sát ga chính.

Lát nửa Ritschi sẽ dọn đến đây. Và từ sáng sớm mai, gã quyết không rời mắt khỏi buồng điện thoại kể trên.

Lúc này gã bảo Knut :

- Chừng nào có một tháng học sinh tuổi không quá 17 đeo balo xuất hiện, chúng ta biết ngay chuông đã điểm. Hehehe ! Tao vớ ngay lấy điện thoại. Trong khi thằng bé dừng xe đạp, tạo đã quay số. Tạo cứ để cho chuông réo, quan trọng là tranh trước Enrico. Enrico sẽ chỉ nghe tín hiệu ngắn mà biết rằng máy bận, chứ không nghi ngờ gì. Phải, thế rồi thằng nhóc nhấc máy, và tao sẽ lệnh cho nó mang tiến đến đâu. Cụ thể là đến chổ tụi mình, hahaha! Đến chổ tụi mình ! Ba triệu . Số bạc nhỏ có thẻ tiêu ngay, còn số bạc lớn cất dành cho tuổi già.

- Hy vọng việc này sẽ suôn sẻ.

- Nếu không thành, tụi mình sẽ điện thăm hỏi Enrico. Sẽ gí súng dưới mũi hắn, thế là có tiền thôi.

- Phải , khả năng này luôn luôn còn. Nhưng chơi cách kia đẹp hơn.

- Cố nhiên bọn cớm sẽ không rời mắt khỏi thằng mang tiền, - Ritschi cười nhăn nhở. Có thể chúng định can thiệp đúng vào lúc trao tiền. Ai mà biết được ! Knut, cách đối phó mà mày nghĩ ra tuyệt lắm !

- Nếu giao thiệp rộng và biết dùng người thì có khó gì chuyện ấy. Tao cũng biết rằng chúng mình có thể tin tưởng vào Fallmeier. Những phải chi cho hắn 100.000 .

- Cũng đáng đồng tiền thôi.

Alois Fallmeier mà chúng đang nhắc đến lái máy bay trực thăng cho một hãng chuyên chụp ảnh từ trên cao. Máy bay loại này chỉ đủ chổ cho hai người : người phi công và nhà nhiếp ảnh. Trụ sở cửa hãng nằm trong thành phố. Còn các máy bay trực thăng để ở sân bay.

Bình thường ra có lẽ Fallmeier đã không chấp nhận đề nghị của Knut. Nhưng Fallmeier vừa thôi ký hợp đồng làm việc cho hãng này và chỉ vài ngày nửa là rời bỏ hãng. Bản chất Fallmeier là kẻ vô lương tâm, chỉ thích mỗi tiền .

Vì chẳng còn gì để mất ở hãng của gã, Fallmeier sẵn sàng giúp thằng bạn cũ Knut.

Ritschi xem đồng hồ đeo tay :

- Tạo cùng về nhà mày để lấy quần áo. Xách theo hành lí vẫn gây ấn tượng tốt hơn cho khách sạn. Tao sẽ trở lại bằng tàu điện ngầm.

Bên ngoài trời bắt đầu tối. Hai thằng lên chiếc Mercedes của Knut.

Chúng ít nói. Knut quá no, lại buồn ngủ do uống nhiều rượu vang. Ritschi mơ sẽ dùng phần tiền được hưởng tậu một tòa nhà bên Tây Ban Nha.

Hai mươi phút sau, Knut dừng xe trước nhà ga.

Ritschi xuống mở cổng. Knut lái xe vào trong sân. Trời mỗi lúc một tối hơn. Nhưng khi Ritschi toan đóng cổng thì gã trống thấy một dáng người.

Lêo Verdroski ngẩng nhìn khi Ritschi ngáng đường gã.

Gã lang thang bủn rủn khắp xương cốt. Tuy trời nhá nhem, gã vẫn trông rõ nụ cười nhăn nhó đê tiện trên mặt Ritschi.

- Hãy xem con chuột cống này ! - Ritschi rít qua kẻ răng. - Chuyện trong quán "Nửa Tai" diễn ra thế nào. Tao bảo mày hãy cút đi. Nhưng mày không chịu hiểu. Mày lại còn hỗn xược hơn nửa khi ông chủ quán đuổi mày ra cửa. Ra ngoài đường, mày bất ngờ được cứu. Phúc tổ cho máy. Và tối qua, lúc ở ga…, mày lại may lớn, thoát được tay bọn tao. Nhưng bây giờ, đồ chuột cống, vận may của mày đã chấm dứt.

- Tôi… Nếu ông… Lêo lắp bắp. - Ông không… không có quyền chạm vào người tôi. Loại người như chúng tôi… không phải con vật…

Gã không nói hết câu đã bị Ritschi giáng cho một quả thôi sơn, văng người ra sau, xô phải hàng rào ngay đấy.

Cái bao rơi xuống đường.

Ritschi đá nó bay qua hàng rào, rơi xuống lớp cỏ héo úa mùa đông. Tên lưu manh chỉ thoáng ngạc nhiên khi thấy vật gì cứng cứng như một cái hộp trong bọc. Ngữ ấy thì có quái gì đáng giá ? chắc lại ba cái thứ đồng nát nhặt được. Gã không thừa hơi giở xem đồ đạc của một gã lang thang.

Ritschi quay gót, sang đường, nơi Knut đang đứng đợi.

Lêo từ từ đứng dậy. Gã thấy cả hai tên biến vào một ngôi nhà thâm thấp, sau khi Ritschi đóng cổng lại.

Giữa đêm, Gaby tỉnh giấc lần thứ hai. Xung quanh tối om. Cô bé lạnh run. Thùng xe ngột ngạt vì có tới 29 đứa trẻ nằm chen chúc như cá xếp trong hộp. Gaby cảm thấy Alice ở bên mình. Alice hầu như không thở. Alice thức chăng ?

- Bạn ngủ hay thức ? - Gaby quay đầu sang Alice, hỏi.

- Mình không ngủ được.

- Nhất định mai chúng mình sẽ được thả.

- Hy vọng thế, Gaby à.

- Hoặc người ta tìm ra chúng mình, hoặc bọn tội phạm nhận được tiền chuộc.

- Dù sao chúng cũng không đầu đọc, mà chỉ đánh thuốc mê chúng mình.

- Phải, chúng mình vẫn sống. Đó là điều chủ yếu. Còn mọi điều khác rồi sẽ ổn thôi.

Ngày hôm sau, trường nội trú lại lên lớp như bình thường. Nhưng chẳng học sinh nào chú ý nghe giảng , ngay các giáo viên cũng thấy khó tập trung tư tưởng vào bài khóa.

Sau tiết học thứ tư, Tarzan được nghỉ sớm. Vì sao thì chỉ ông hiệu trưởng, vài giáo viên, Tròn Vo và Karl được biết. Một xe tuần tra đến tận trường đón Tarzan. Xe đạp bỏ vào trong cốp xe.

Tarzan bước chân vào Tổng nha cảnh sát lúc 12 giờ 30, sau đó vào văn phòng của thanh tra Glockner.

- Hồi hộp hả ? – bố của Gaby rời khỏi bàn giấy, bắt tay Tarzan.

- Ít hơn là cháu vẫn tưởng ạ. Thật ra thì không hề hồi hộp, thưa chú. Vâng, cháu bình tĩnh lắm.

- Ông chánh cảnh sát định chào cháu. Nhưng ông ấy vẫn đang ở chổ ông thị trưởng, vừa gọi điện cho chú, và sẽ trở về lúc 14 giờ. Khi đó thì cháu đã lên đường từ lâu.

Ông Glockner chỉ ghế, mời Tarzan ngồi xuống.

- Ba triệu, Tarzan à. Trong đời cháu chỉ có một lần đeo trong ba lô cả ba triệu mác đi trên đường phố. Nhưng Tarzan à, còn có điều này, cháu chớ kể với ai : có một nghi vấn vừa nảy sinh. Trong một cuộc thẩm tra, người ta phát hiện ra rạng sáng này Weidrich - người lái xe buýt đã gửi vào tài khoản của mình ở quỹ tiết kiệm 10.000 mác tiền mặt. Ông ta lấy đâu ra ngần ấy tiền cơ chú ?

Tarzan cảm thấy như có luồng điện chạy qua người.

- Thưa chú Glockner, cháu biết xuất xứ số tiền ấy ! Điên rồ ! Gaby và cháu đã trông thấy ông ta nhận tiền như thế nào. Cố nhiên cháu không thể khẳng định đó đúng là số tiền ấy. Những rõ ràng một phong bì đầy tiền ở bên trong. Chúng cháu cứ tường đó là quà mừng sinh nhật Weidrich. Cháu cầm phong bì tiền ấy hẳn hoi. Vì Weidrich đánh rơi, và cháu đã nhặt lên hộ. Nhưng hay nhất là chúng cháu cũng biết kẻ đã trao tiền cho Weidrich. Gã tên là Dobbel, lái một chiếc Porsche màu vàng, chủ quán "Nửa Tai" ở ngõ Springflut. Chả là chúng cháu từng chạm trán gã…

Hắn kể lại.

- Tuyệt ! - Ông Glockner nắm tay lại. - Chú tin chắc đây là dấu vết nóng bỏng nhất ! Nếu vậy có nghĩa : Weidrich đồng lõa với bọn bắt cóc. Và Dobbel nằm trong băng tội phạm đó. Chúng mua chuộc Weidrich cũng là chuyện dễ hiểu. Thử hỏi ai dám chặn một chiếc xe buýt ngay sát thành phố như thế ? Nhở người lái xe không dừng lại, mà tăng ga thì sao ? Liệu bọn bắt cóc có đám nã súng vào chiếc xe buýt ! Có Weidrich đồng lõa thì dễ dàng hơn nhiều.

- Chú sẽ cho bắt gã và Dobbel chứ ạ ?

- Chúng ta chỉ có thể mạo hiểm, sau khi đám học sinh đã được thả ra. Trước hết, cảnh sát sẽ canh chừng hai tên mà không để chúng biết.

Tarzan bước đến bên chiếc ghế có đặt chiếc balô, thử xốc nó lên vai.

Ông Glockner xem giờ.

- Cháu đã ăn chưa ?

- Cháu đã ăn sáng no, nên giờ không đói. Cháu không muốn ăn gì lúc này. Thuốc cho Alice cháu để sẵn trong túi rồi.

Ông thanh tra gật đầu :

- Kỹ thuật viên của chúng tôi còn phải gắn chiếc microphon vào dưới áo khoác gió của cháu đã. Nó chỉ bằng quả anh đào thôi. Có thể bắt tín hiệu của nó ở khoảng cách 1000 mét. Hai chiếc ôtô trông bề ngoài hoàn toàn bình thường sẽ luôn đậu đó gần cháu : một chiếc xe chở hàng thực phẩm đông lạnh, một chiếc BMW sang trọng, trên có một cặp vợ chồng thật cũng là nhân viên an ninh. Và một người đi môtô đội mũ bảo hiểm màu đỏ. Nhưng chú sẽ trông như một kẻ điên phóng với tốc độ 150 cây số giờ kể cả trong thành phố. Đến Gaby cũng sẽ không nhận nổi ra chú.

Tarzan mỉm cười :

- Cháu không hề biết chú cũng đi môtô.

- Chỉ trong lúc công cán thôi.

Có tiếng gõ cửa. Người kỹ thuật viên mang chiếc microphon bước vào.



*

13 giờ 56 phút.

Đồng hồ của Tarzan chính xác từng giây.

Đến bên buồng điện thoại đã hẹn, Tarzan nhảy xuống xe. Buồng điện thoại trống không. Tarzan lưỡng lự. Còn ba phút nửa.

Môi không hề mấp máy, hắn nói :

- Cháu đang ở bên buồng điện thoại. Không có gì xảy ra. Cháu..ái chà ! Chuông điện thoại reo rồi ! Sớm thế ư ?

Có nghĩa là cháu đang bị theo dõi ?

Hắn hy vọng những người ngầm theo hắn nghe rõ mình nói, đoạn mở cửa bước vào.

Chuông điện thoại vẫn réo.

Tarzan nhấc tai nghe lên.

- Alo, ông gọi tôi ư ?

- Tôi nghĩ chúng ta đã hẹn trước, - một giọng đàn ông. Dù đã cố đổi giọng, nhưng nghe vẫn hơi chói tai.

- Hẹn trước nghĩa là sao ? - Tarzan hỏi.

- Cậu đeo theo balo phải không ?

- Có thể.

- Và chưa đến 17 tuổi.

- Đúng vậy.

- Trong ba lô của cậu có bao nhiêu tiền ? Tôi hy vọng đủ ba triệu, không thiếu một mác nào.

- Phải phải. Tôi tin ông. Ông là một trong số tội phạm. Giờ thế nào đây ?

Cái giọng nghe quen quen ! Tarzan ngẫm nghĩ. Mình biết nó ở đâu nhỉ ? Nó gợi nhớ đến ai ?

- Giờ nghe cho kỹ đây, con trai của ta, - hình như gã nhe răng cười - để không bị lạc đường, ở bên trái nhà ga là sở thông tin của thành phố. Tại đó người ta trưng một bản đồ lớn, đủ cả các tuyến tàu điện ngầm . Và cậu có đủ thời gian để định hướng phải đi.

- Ông bảo tôi đi đâu ?

Cả Tarzan cũng suýt mỉm cười. Vì đột nhiên hắn nhớ ra đã nghe giọng gã ở đâu.

Bữa đó tên côn đồ tóc vàng chỉ thốt ra hai câu, nhưng đủ để Tarzan nhận ra lúc này.

Rõ quá rồi, thủ lĩnh Tứ Quái nghĩ. Đúng gã. Mà lại ăn khớp nhau ! Chủ quán "Nửa Tai" Dobbel và tên Tóc Vàng thuộc một băng nhóm, mặc dù Dobbel chối không biết gã. Trụ sở của băng tội phạm này là quán "Nửa Tai" chăng ?

- Cậu đi ra phía Tây thành phố bằng tàu điện ngầm, - tên lưu manh ra lệnh . - Tính từ ga cuối là ga Wiesengrund, còn phải cuốc bộ nửa giờ nửa, đến Núi Đao Phủ. Trên bản đồ có hết.

- Tôi biết nơi đó. Tôi đến đấy luôn.

- Càng hay. Thế cậu cũng biết cây sồi Merrick chứ ?

- Nếu ông nhìn kỹ, ông sẽ thấy hai chữ cái đầu tên của tôi là P và C trên gốc cây. Peter Carsten. Cách đây hai năm, tôi đã khắc chúng lên đó. Giờ nghĩ là mà thương cái cây.

- Cậu đi đến cây sồi Merrick, Cạnh đó có một túi vải nhựa, trong đựng hai bao tải nhỏ. Câu chuyển tiền sang đó. Rồi đợi chúng tôi. Rõ chưa ?

- Cháu cho rằng mọi người đã nghe rõ cả, - Tarzan lẩm bẩm về hướng chiếc microphon. - Bây giờ cháu gửi xe đạp vào bãi xe và lên tàu điện ngầm. Từ ga cuối cùng Wiesengrund, xin chỉ theo dõi qua ông nhòm ! Vì khu vực đó hoang vắng hoàn toàn, sẽ lộ ngay.

Xuống ga Wiesengrund, Tarzan phóng theo các bậc thang lên mặt đất, Thành phố kết thúc ở đây. Xung quanh chỉ thấy những ngôi nhà nhỏ nằm trong những khu vườn. Phong cảnh như nông thôn.

Tarzan đi theo con đường đến Núi Đao Phủ, chốc chốc lại ngoái nhìn ra sau. Không ai bám theo hắn. Cả những người của sở cảnh sát cũng vắng bóng.

Hắn bước mải miết, cuối cùng đến bên cây sồi.

Quả nhiên nơi đây có một cái túi vài nhựa màu xanh mà dân chúng thường dùng dễ đựng rác.

Tarzan lôi hai chiếc bao tải nhỏ bằng vải gai ra, hạ balo xuống, nhanh chóng bỏ những tệp tiền 50, 100, 500 và 1000 mác đựng trong balo sang bao tải như Tóc Vàng ra lệnh.

Còn bây giờ ?

Gã đã bảo là chờ.

Chờ ở đây sao ?

Gã còn nói đến Núi Đao Phủ nửa. Vậy ở đây hay ở đó ? Tarzan đưa mắt nhìn quanh.

Cái gò nỗi lên che khuất tầm nhìn của hắn.

Hắn đặt balo cạnh cây sồi, xách cả hai bao tải tiền chạy lên triền dốc.

Một chiếc trực thăng vè vè trên bầu trời xanh xám.

Tarzan ngước nhìn. Đó là một chiếc trực thăng nhỏ, sơn hai màu trắng, đỏ. Nó bay rất thấp. Không phải máy bay của cảnh sát hay quân đội.

Tarzan đã vượt qua gò; trải trước mắt hắn là một khoảng trống lớn nhỏ không cao lắm, được gọi là Núi Đao Phủ. Chiếc trực thăng đậu xuống cách đó chỉ 300 mét.

Trời đất ! Tarzan đứng sửng lại như bị sốc. Chúng đây, cậu nghĩ. Dùng cả trực thăng ! Ai mà ngờ nổi ? Cố nhiên với con chim sắt này, chúng nhẹ nhàng bay thoát.

Chiếc trực thăng đã đậu xuống thảm cỏ xơ xác mùa đông, nhưng chúng như không muốn nán lại. Cánh quạt vẫn quay vù vù.

Một gã đàn ông xuống khỏi máy bay, lưng khom khom để khỏi chạm cánh quạt. Gã chạy lên phía trước vài bước, đoạn giơ cao tay vẫy.

Gã đàn ông bịt mặt, cố nhiên hở hai con mắt. Sao mà gã béo thế ! Tarzan đoán gã phải nặng trên một tạ là ít. Chiếc trực thăng đáng thương ! Có lẽ nó không tải nổi hai tên như gã.

Nhưng tay phi công - cũng bịt mặt và ngồi ngay sau kính cửa sổ - trong gầy nhỏ, có vẻ nhẹ cân.

Tarzan chạy đến chổ tên Béo.

- Tiền trong hai cái bao tải này hả ? - Gã ốm ốm hỏi.

- Trong này đủ cả. Ông có muốn xem không ?

Tarzan trao hai chiếc bao tải chổ gã.

Gã mở một bao tải, thò tay vào, rút ra một tờ 1000 mác :

- Đây, cậu bé, thường công đã mang đến.

Tarzan lui lại :

- Ông hãy quyên góp cho ban quản trị các nhà tù Đức ấy ! Rồi sẽ có lúc nó cũng mang lợi ích cho ông.

- Hẳn chúng tôi đã may lớn vì cậu đã không có mặt trên xe buýt , hả ? Nếu không sẽ phải chịu đựng một con tin ương ngạnh.

- Chắc chắn rồi. Họ khỏe cả chứ ? Các cô bé ra sao ? Đây ! - Hắn thò tay vào túi lấy ra lọ thuốc của Alice. - Alice Theisen cần những giọt thuốc này. Bạn ấy chưa bình phục hẳn sau một trận ốm.

Tên béo đút lọ thuốc vào túi. Không trả lời những câu hỏi của Tarzan, gã ốm ốm ra lệnh :

- Cậu đã hoàn thành tốt công việc của mình. Giờ thi cút !

Tarzan vừa đi giật lùi vừa nhìn gã leo lên máy bay.

Chiếc trực thăng rời mặt đất, lượn một vòng rộng, và bay về hướng Tây Bắc.

Tarzan lấy chiếc balo rồi chạy trở lại ga Wiesengrund.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau