Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 56 Chương 1: CHIẾC MERCEDER MÀU XANH

Trước Sau
Tarzan nhẹ nhàng nói:

- Nào, đừng sợ. Tao không làm hại mày đâu.

Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng tóm gọn một con cóc cụ béo tròn. Hai con mắt màu hổ phách thô lố nhìn hắn. Qua lần găng cao su mỏng, Tarzan vẫn cảm nhận được cái bụng lành lạnh, ươn ướt của con cóc.

Hắn nhẹ nhàng đặt con cóc vào cái xô nhựa, trong đó đã có một lô nhái, chão chuộc và ễnh ương.

Tròn Vo đứng bên cạnh Tarzan chừng mươi mét, kêu to:

- Nè quý vị, xô của tôi đầy rồi, mang ra ao đổ nha.

Gaby vội nhắc:

- nhẹ tay thôi, Kloesen.

Cô bé đi bên phải Tarzan , xa hơn một chút là MáyTính. Thằng cận hoan hỉ reo lên vì vừa chộp được một con nhái xanh rất đẹp.

Bây giờ đang là giữa tháng ba. Và như mọi năm, cứ giũa tháng ba là rộ mùa ếch nhái. Loài vật hiền lành này tự nhiên lên cơn “mát” rời khỏi rừng rú để tới vùng hồ nướng để phát triển giống nòi. Vào dịp này chúng hành quân ồ ạt, bầy đàn búng lia chia trên quốc lộ và thường bị giảm quân số đáng kể bởi những bác tài vô tâm phóng ôtô bạt mạng cán lên.

Lời hiệu triệu của Hội bảo vệ súc vật cho chiến dịch này mang tên: “Mù quáng vì tình”. Họ đã cho làm các ụ chắn, đồng thời hô hào dân chúng vây bắt loài lưỡng cư để chuyển ra vùng hồ ao, giúp chúng sinh sôi nảy nở.

Tarzan phát hiện ra một chú chão chuộc, hắn lại lẩm bẩm: “Nào đừng sợ!” nhưng con vật nhỏ bé đó đã nhảy vút lên khiến Tarzan phải phi thân lên không mới chụp dính được.

Gaby khen:

- Đại Ca khá đó, có thể đi học nghề dạy ếch nhái được rồi.

Tarzan nhe răng cười:

- Thì đó là cái nghề mình hằng mơ ước mà.

Đúng lúc đó Tròn Vo hét ầm trời:

- Á á á…

Karl chọc quê thằng mập:

- Mày bị nhái cắn hả Kloesen?

Tròn Vo đáp:

- Đâu có. Đất ở ao trơn quá. Tao mới bước xuống đã bị trượt chân ngập đến đầu gối.

Gaby thở dài:

- Thật đúng là hậu đậu.

Tarzan suýt nữa thì đánh rơi cái xô nhựa của mình bởi một chiếc xe đạp phóng qua, người đi xe mặc áo thể thao kẻ sọc vàng đỏ, nhưng hắn không nhìn rõ mặt.

Tarzan còn đang chăm chăm ngó lên đường quốc lộ thì bất ngờ một chiếc xe du lịch lao vun vút qua với tốc độ kinh hoàng. Chạy điên cuồng kiểu đó chắc kim giờ phải nhảy tới 80 km. Hắn ngao ngán lắc đầu tính thộp cổ một anh chàng ễnh ương trụ trên nhánh cây bỗng bàng hoàng trước một tiếng rú vang lên rồi tiếng phanh ôtô ken két.

Gaby sợ hãi quay về phía Tarzan:

- Đại Ca ơi, hình như có tai nạn.

Tarzan buông cái xô xuống đất phóng bạt mạng theo lối tắt vào rừng, cây cối um tùm che khuất tầm mắt. Mãi khi ra tới đường cái, hắn mới trông thấy nơi xảy r

Một cô gái nằm sấp mặt, co rúm, xoã mái tóc đen nhánh trên lộ. Chiếc xe đạp của cô bị cán nát bấy văng khá xa. Tên lái xe hơi đã biến mất tiêu.

Tarzan quỳ xuống bên cạnh nạn nhân, máu chảy nhiều từ tay cô gái.

Ba quái Gaby, Karl, Tròn Vo cũng bỏ dở dang công việc cứu độ súc vật chạy tới. Bốn đứa đưa thiếu nữ vào vệ đường, đặt nắm đúng tư thế cấp cứu rồi Gaby kêu lên thảng thốt:

- Trời ơi, Sabin.

Tarzan cũng biến sắc:

- Chết rồi, Sabin Kolwig.

Sabin là cô bạn học cùng trường, năm nay 16 tuổi, xinh xắn và ngoan, thuộc diện ngoại trú như quân sư và Công chúa.

Cô gái bị ngất, đầu có vết xây xát, máu chảy nhiều ở cùi tay. Tarzan nói:

- Tôi tìm bác sĩ cấp cứu đây.

Hắn phán xong là ba chân bốn cẳng vọt lên xe. Từ đây đến làng Hinterstetten, làng gần nhất, cũng tới 5 km. Ở đó mới có bến xe buýt và trạm điện thoại công cộng.

Tarzan gò cổ phóng, hắn nguyền rủa tên khốn kiếp đã bỏ mặc nạn nhân trong cơn nguy để thoát thân. Hắn lấy làm ân hận vì đã không để ý đến chiếc xe, thậm chí cả màu xe cũng không nhớ. Nghe tiếng máy thì có lẽ đó là xa Mercedes, nhưng không thật chắc chắn lắm.

Một chiếc xe tải cỡ lớn phóng ngược chiều Tarzan.

Tarzan có cảm giác như nghe tiếng bò kêu thảm thiết, tiếng đập thình thình trên sàn xe nhưng hắn cũng chẳng mấy quan tâm. Bình thường tiếng rống đó đã níu chân hắn lại nhưng bây giờ đành cho qua vậy. Hắn cắm cổ đạp thật nhanh. Đi được khoảng 2 cây số thì tới trạm điện thoại. Từ đây hết đường rừng và trước mặt hắn là cánh đồng rộng mênh mông. Tarzan phanh xe và chạy bổ tới trạm điện thoại. Hắn nghe thấy tiếng của người đàn ông đứng xớ rớ bên cạnh trạm điện thoại.

- Chà anh chàng này vội tợn.

Ông này có vẻ tinh tường, Tarzan nghĩ. Không gì có thể qua mắt ông ta được. Hắn quay số cấp cứu.

- Trạm cấp cứu nghe đây.

Tarzan nói ngắn và rõ ràng:

- Vâng trên đường liền huyện từ Hinterstetten đến Jauchenborn, nạn nhân 16 tuổi, bị ngất, máu chảy nhiều ở cách tay…

- Chúng tôi lên đường ngay đây.

Tarzan buông máy.

Người đàn ông hình như nghe rõ tất cả, ông t

- Tai nạn hả chú em?

- Dạ, tên lái xe đã bỏ chạy.

- Thời buổi này nó như thế, thành mốt mất rồi.

- Như thế là tội ác, không thể như thế được. Kẻ nào gây tội thì phải đền tội. Bác ơi, bác có ở vùng này không ạ?

- Ta là dân địa phương ở đây.

Tarzan ngắm kỹ người đàn ông. Ông ta gầy gò, tuổi cỡ hơn 40, ăn mặc gọn gàng, đi giày thể thao. Hắn hỏi:

- Bác ơi, từ đây đến Lurch - Weither không có đường quẹo cho ôtô, đúng không bác?

- Đúng thế. Ta biết mọi ngõ ngách ở đây vì ngày nào ta cũng đi dạo trong rừng.

- Ồ đi dạo trong rừng thì rất tốt, không khí lại trong lành. Bác ơi, cách đây từ 5 đến 10 phút bác có thấy chiếc ôtô nào chạy qua đây không ạ?

- Ứ…ừm, ta có mặt tại đây lúc 14 h.

- Nghĩa là bác thấy tên thủ phạm chạy qua, thưa bác…

- Hãy gọi ta là AlfonBlikleben, ta về hưu non vì bịnh thấp khớp đầu

- Dạ còn cháu là PeterCarsten, nhưng mọi người đều gọi cháu là Tarzan. Bác có thấy ai chạy qua đây không ạ?

Ông già gãi đầu:

- Có, trước tiên là ta thấy chiếc xe tải lớn chở gia sức của trùm buôn gia súc Bullschett. Ta còn thấy ôtô của ông Monghem, xe ông ta lao như gió.

- Monghem ư? Cháu chưa hề nghe tên ông này

- Ông ta là người làng này, vừa là chủ hãng vận tải vừa là chủ quán ăn. Ông này thì làm đủ mọi nghề, chẳng từ việc gì, miễn là có tiền.



- Ông ta đi xe gì hở bác?

- Ồ Tarzan, ta không muốn dính vào chuyện này.

- Cháu sẽ không để bác bị dính líu đâu.

- Ta chưa bao giờ dính líu tới cảnh sát, mà cái tay Monghem này ghê lắm, ông ta rất mạnh, lắm tiền, mà tiền thì thống trị cả thế giới. Nhất là ở cái làng Hinterstetten này thì…

- Nhưng bác ơi, cháu không phải là cảnh sát, cháu cũng không khai bác là nhân chứng. Các bạn cháu và cháu sẽ tố giác ông Monghem, nêu ông ấy là thủ phạm, cháu xin bác, ông ấy đi xe gì ạ?

- Ông ta lái chiếc Mercedes màu xanh.

Tarzan sững sờ. Ta hắn đã đoán đúng mác chiếc xe gây tội ác qua tiếng động cơ. Hắn nói:

- Cám ơn bác. Bác đã làm 1 việc tốt vì công lý. Điều bác nói vô cùng hệ trọng. Thôi cháu đi đây, chúc bác khoẻ mạnh.

Khỏi phải nói, hắn phóng ngược về vị trí các bạn cấp tốc.

*

* *

Hắn về đến nơi thì xe cứu thương đã có mặt tại hiện trường. Ba quái Gaby, Karl, Tròn Vo vây quanh thủ lãnh. MáyTính thông báo:

- Sabin đã được chuyển đến bịnh viện Elisabeth trong tình trạng mê man. Bác sĩ nói vết thương khác nặng.

- Gia đình cô ấy biết chưa?

- Trạm cấp cứu đã báo rồi, cảnh sát cũng tới đây bây giờ.

Tròn Vo nói:

- Hôm nay bắt được khá nhiều ếch nhái rồi. Tao cũng không thấy còn con nào trên bãi cỏ nữa. Bây giờ thì chúng tha hồ mà sinh sôi nảy nở.

Tarzan đi đến chỗ xảy ra tai nạn. Hắnxuống sờ nắn chiếc xe đạp cong queo của người bạn gái mà ngậm ngùi. Hắn nhìn chằm chằm xuống vài mảnh sơn màu xanh lả tả trên mặt đất. Phải chăng đây là sự va chạm của chiếc Mercedes và chiếc xe đạp đáng thương? Đúng rồi. Hắn nhặt một vài mảnh sơn màu xanh. Từ những mảnh sơn này, cảnh sát sẽ tìm ra dễ dàng loại sơn, loại xe nào.

Tarzan nói với các bạn:

- Những mảnh sơn sẽ là bằng chứng tố cáo hung thủ đã bỏ trốn. Cảnh sát sẻ làm điều đó. Còn chúng ta có nhiệm vụ giúp đỡ cảnh sát bằng cách đến làng Hinterstetten. Theo tôi biết, ở đấy có một tiệm ăn bá phát.

Tròn Vo reo lên:

- Phải rồi, quán ăn đó có tên là “GIẾNG BIA”. Nhưng không phải chỉ có bia đâu nha, ở đó có nhiều món ăn ngon, nhất là món thịt nấu thập cẩm, ăn đến phát chán thì thôi. Tao sẽ gọi một đĩa, không hai đĩa ăn cho bõ.

LàngHinterstetten xinh xắn và dịu dàng trong tháng ba. Tarzan đoán theo nóc nhà, dân số trong làng có tới cỡ ngàn người. Tứ quái đi qua một khu chuồng trại có đàn bò đang cuồng chân giậm thình thịch. Đứa nào cũng ngạc nhiên khi thấy có thêm một chuồng ngựa có hàng trăm con kế bên, con nào con nấy gầy giơ xương. Trời ạ, chẳng lẽ chủ nhân của chúng lại đối xử với những con vật làm ra lợi nhuận cho mình tàn tệ đến thế sao?

Tứ quái bước về quán GIẾNG BIA . Cái quán thực sự là một ngôi nhà to rộng thênh thang, có lẽ tuổi của nó cũng tương đương tuổi cây bồ đề đứng sừng sững trên một bãi rộng giữa

Một chiếc ôtô màu xanh đập vào mắt Tarzan.

Tròn Vo kêu lên:

- Trông kìa, chiếc Mercedes màu xanh đậu ngay trước quán rượu.

Tất nhiên Tarzan đã kể cho các bạn nghe về những điều ông Blikleben quan sát được, và có thể coi đó là dấu vết nóng bỏng.

Tarzan thì thầm:

- Đúng là tiệm ăn cùa lão Monghem. Bằng cớ là chiếc ôtô của lão đậu đó.

Tròn Vo cũng nói:

- Tụi mình kiểm tra những vết sơn trầy tróc trên xe lão xem sao.

Tarzan dựa chiếc xe đạp vào tường và đứng ngắm phía mũi chiếc ôtô sáng bóng. Hắn thả bộ vòng vòng quanh chiếc xe mà chẳng phát giác một triệu chứng khả nghi nào. Hắn đặt tay lên mui, thấy mui còn âm ấm. Nhưng cũng có thể cái ấm đó là do ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Tarzan đứng quay lung về phía quán, có tiếng mở cửa. Giọng một người đàn ông oang oang chĩa về phía Tarzan:

- Mày dòm ngó gì xe tao thế hả?

Tarzan lẳng lặng quay người lại. Té ra nhân vật vừa quát tháo hắn là… chủ quán Bernhard Monghem. Lão có vẻ xấp xỉ 50 tuổi nhưng thân thể nở nang với những bắp thịt nung núc vàụng to bự.

Lão béo nhếch mép khoe những chiếc răng vàng chóe, một giọng ồm ồm phát ra:

- Ê, tai mày điếc hả, mày không nghe tao hỏi gì ư?

Tarzan nhe răng cười:

- Xe của ông xịn lắm, cháu chỉ khoái được ngắm một cái cho đã.

- Này ông lỏi, biến đi, ở đây người ta không ưa cái kiểu ngó nghiêng như thế đâu.

- Ô hay, sao ông lại nói vậy. Ai cũng có quyền ngắm cái đẹp chớ.

- Tao là chủ ở đây. Biến đi không ăn đòn bây giờ.

- Ông đuổi khách hả? Quái đản nhỉ, tụi này đang tính vào quán ông đây.

Tròn Vo đế theo:

- Bạn cháu nói thiệt đó. Tụi cháu muốn nếm một đĩa thịt thập cẩm cỡ đại đây.

Coi, bao nhiêu vẻ hung hăng trên mặt lão hộ pháp biến mất. Lão giả lả:

- Ồ, quí hóa quá. Xin mời các cô cậu vào.

Chủ quán vừa quay lưng là bốn đứa dàn hàng ngang đi vô. Trong quán lúc này chẳng có ma nào, càng tốt, Tứ quái lập tứọn một bàn kề ngay cửa sồ để có thể nhìn thông xuống tận nhà bếp.

Giọng một người phụ nữ từ trong bếp vọng ra:

- Các vị dùng gì hử?

Tròn Vo huýt sáo:

- Cho cháu một đĩa thịt xào cỡ bự.

- Món đấy chỉ thứ sáu mới có. Hôm nay cậu dùng bánh mì giăm bông vậy nhé.

- Cũng được nhưng cho cháu suất đúp.

Gaby gọi nước khoáng cho đám còn lại. Cô bé nói:

- Đại ca không tìm thấy vết trầy trên xe lão chủ quán à?

- Ừ. Nhưng tôi không tin rằng ông già Blikleben nhầm lẫn. Ông ta khẳng định chỉ có một chiếc Mercedes màu xanh do Bernhard Monghem lái.

- Ái chà, hay là có tới hai người tên Monghem và hai chiếc Mercedes cùng màu ở làng này há?

Bà phục vụ từ trong bếp mang đồ ăn thức uống ra. Gọi là bà phục vụ cho lịch dự chứ thực ra người phụ nữ vẫn còn trẻ với mái tóc màu nâu loăn xoăn và chiếc mũi khoằm bướng bỉnh. Tarzan ngó cái tên “ Sofie” được thêu trên cái tạp dề trắng tinh của người đàn bà. Hắn hỏi nhẹ nhàng:

- Cô là đầu bếp hay nhân viên phục vụ

Người đàn bà mỉm cười với hắn:

- Bình thường là nhân viên, nhưng hôm nay tôi kiêm cả hai.

- Tụi cháu là học sinh ký túc xá và là phóng viên tờ báo trường. Hôm nay cả đá đến đây xâm nhập thực tế để viết một phóng sự về làng Hinterstetten. Cô vui lòng trả lời phỏng vấn được không ạ?

CôSofie cười hớn hở:

- Tất nhiên.



- Vậy thì ai giàu có nhất làng mình hả cô?

Sofie trả lời không do dự:

- ÔngBullschett. Ông ta là lái buôn gia súc.

Tarzan gật gù ghi chép lên miếng bìa cúng lót cốc bia.

- Thế còn người thứ hai ạ?

- Ông chủ của tôi, ông Monghem.

Tarzan cài bẫy thăm dò.

- Có phải ông ta là người mà vừa rồi bọn cháu thấy chạy chiếc Mercedes xanh từ Jauchenborn đến không hả cô

Sofie hạ giọng:

- Lão ở nhà từ sáng tới giờ, lão cứ vô bếp quấy rầy cô suốt.

- Ồ cháu tưởng việc bếp núc là của bà ấy chứ?

- Ổng ly hôn rồi. Lão chỉ có một thằng con 7 tuổi giống hết mẹ nó.

Gaby góp chuyện:

- Thế thì như cháu. Cháu càng lớn càng giống mẹ.

- Ồ, vậy thì mẹ cháu hẳn là một phụ nữ rất xinh đẹp.

Tarzan gật đầu:

- Đúng thế, ông Monghem có mấy xe ôtô ạ?

- HiệuMercedes lão chỉ có một chiếc đó. Ngoài ra lão còn 1 chiếc Jeep để đi săn, 1 chiếc Cabrio để dạo chơi khi trời đẹp. Chưa kể mấy chiếc xe vận tải. Lão là 1 ông trùm hãng vận tải mà. Nhà hàng này chỉ là nơi làm việc cho vui của lão thôi, như một kiểu giải trí vậy.

Tròn Vo xen vào:

- Một trò giải trí tuyệt vời. Thứ sáu nào cũng có món thịt xào thập cảm đầy ú ụ. Ôi tuyệt quá.

CôSofie cười rồi biến vào bếp. Gaby thở dài:

- Bà phục vụ này dường như thích được lên báo đấy. Giá đại ca đề nghị tặng ảnh để đăng báo hẳn bà ta còn vui nữa.

Tarzan cười hóm hỉnh:

- Bất cứ cái gì tranh thủ cảm tình được mình cũng phải làm chớ Gaby. Mục tiêu của chúng ta là điều tra thủ phạm mà.

Mặt Gaby buồn hẳn:

- Tội nghiệp Sabin, không biết bạn ấy có bề gì không, lỡ bị chấn thương sọ não thì….

Tròn Vo nhận xét:

- Sabin thuộc diện đứng thứ 5 về diện xinh đẹp ở trường ta đó. Và điều đó sẽ không thay đổi. Mặt hoàn toàn không bị xây sát, nhưng có lẽ đệp đầu vào đá nên mới bị ngất đấy thôi.

Tarzan “suỵt” khẽ vì cô Sofie đã mang thức ăn tới cho TrònVo.Cậu chàng mải mê ăn.

Không thấy ông Monghem đâu nữa.

*

*

Nắng chiều nhạt dần. Mấy con bướm vàng tung tăng ngoài vườn, vài con ong vo ve bay đi bay lại. Tứ quái đứng như chôn chân trên đường làng.

Giọng Tarzan trầm xuống:

- Các bạn, tôi có cảm giác lão Monghem này có vấn đề sao đó. Ông ta là người giàu thứ hai ở làng nhưng chắc hẳn không mang lại điều tốt lành cho ai cả.

MáyTínhKarl nói luôn:

- Lão có thể là 1 người xấu xa nhưng chưa hẳn là hung thủ gây tai nạn cho Sabin rồi bỏ trốn.

Tarzan phản đối:

- Bản chất là bản chất. Một kẻ không có nhân cách thì lúc nào cũng không có nhân cách. Một kẻ mà tàn bạo trong công việc làm ăn, đè đầu cưỡi cổ người khác thì kẻ đó xử sự trên đường giao thông chẳng khác gì một cái xe ủi. Kẻ đó sẽ chẳng hề ăn năn lúc bỏ chạy khi đâm phải một đứa trẻ trên đường, nhất là không có người chứng kiến.

Gaby lắc đầu

- Ông ta có thể chứng minh sự ngoại phạm của mình. Đại ca không nghe cô Sofie nói rằng lão bám trụ quán từ sáng tới giờ đó sao?

Tarzan đăm chiêu

- Vậy thì vấn đề ở chỗ nào vậy cà?

Bài toán đến đây kể như nan giải. Trong lúc cả đám đứng bối rối thì một chú nhóc bán bánh mì dạo đi ngang qua. Tarzan nhanh chóng vẫy tay kêu chú nhóc:

- Chào em. Em có biết nhà ông già Blikleben ở đâu không?

- Ông già về hưu hay đi dạo trong rừng ấy à?

- Phải, chính ông ấy đó.

- Vậy thì các anh chị hãy đến căn nhà cuối cùng sau cánh rừng nhé. Căn nhà nào màu vàng là nhà ông ấy đấy. Kế bên nhà bác Niedomayo.

- Cám ơn em.

Tứ quái dắt ngựa sắt đi dọc con đường đất dẫn ra phía bìa rừng. từng đàn quạ đen kêu quàng quạc bay từ ụ phân này sang ụ phân khác tìm mồi nháo nhác. Bốn đứa mò đến căn nhà nhỏ màu vàng không mấy khó khăn. Bởi trên cổng lù lù một tấm biển đồng đề tên “A.Blikleben”.

Tarzan bấm chuông.

Không có động tĩnh gì.

Nhà bên cạnh có ai đó mở cửa sổ. một cái đầu bạc phơ ló ra:

- Các cháu tìm ông Blikleben

- Dạ, vâng ạ!

- Ông ấy lên bịnh viện chữa cái đầu gối bị sưng tấy phải tới khuya mới về.

- Cám ơn ông. Mai tụi cháu sẽ trở lại.

Cánh của sổ đóng lại và bốn đứa nhảy lên yên xe. TiếngKarl nghe uể oải

- Thôi về.

- Ừ.

- Nóichung hôm nay chỉ thu gom được mấy mảnh vụn sơn xanh ở hiện trường giao cho cảnh sát, còn ngoài ra đều bế tắc.

Gaby bảo các bạn:

- Chúng ta phải gọi điện tới bịnh viện thăm Sabin mới được.

Tarzan gạt đi:

- Mất công vô ích. Các bác sĩ chỉ trả lời cho thân nhân của người bệnh chứ không trả lời cho tụi mình đâu.

- Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ tới bịnh viện thăm bạn ấy.

- Được thôi, nếu như chúng ta được phép vào thăm

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau