Quyển 56 Chương 6: NHỮNG KẺ VÔ LƯƠNG TÂM
Sofie reo lên:
- Chào các cháu, chúng ta mới gặp nhau hôm qua, đúng chưa?
Tròn Vo nói luôn:
- Và hôm đó không có món thịt xào thập cẩm.
- Ồ, bữa nay cậu tha hồ ăn xả láng.
Gaby, Tarzan và Karl gọi bánh mì, pho mát và nước trà. Coi, Sofie vừa cất bước là gã thanh niên từ bàn bên cạnh sau khi đã vét sạch nước sốt trên đĩa bằng mẩu bánh mì, liền gọi với lại:
- Tính tiền lẹ đi.
Sofie nhẩm tính rồi nói:
ần anh là 31 mark rưỡi.
Gã thanh niên kéo dây khóa túi dốc hết những đồng xu leng keng trên mặt bàn. Cô phục vụ chới với:
- Bộ anh tính trả bằng tiền đồng 50 xu hả?
- Tất nhiên. E… hèm, một, hai, ba… rồi, tất cả 31 mark rưỡi. Boa luôn cho chị một mark đấy.
- Tôi không nhận nhiều tiền xu vậy đâu.
Tarzan thì thầm vào tai Karl:
- Có lẽ đây là kẻ chuyên phá khóa máy giặt mà mày kể hôm qua.
Từ trên quầy, lão Monghem thấy to tiếng bèn hỏi:
- Có chuyện gì thế Sofie.
- Dạ, ông khách này trả toàn bằng đồng 50 xu và ông ta có hàng ký tiền.
- Không được. Chúng ta chỉ nhận tiền lẻ ít thôi.
Gã thanh niên chửi thề:
- Mẹ kiếp, tiền nào chẳng là tiền. Quán làng xã mà bày đặt tiền chẵn.
FerdiBuchholz can thiệp:
- Mày hỗn lão hả thằng mất dạy. Mày lắm xu thế hay mày là thằng phá khóa máy giặt? Ngó tướng mày có vẻ “bợm” nhỉ.
Gã thanh niên đó trạc 25 tuổi, để ria mép, mặc bluson da nhiều túi và rộng thùng thình. Gã thốt lên:
- Cááái gììì?
Ferdi lừ đừ tiến lại bàn gã:
- Phải mày là thằng moi tiền ở máy giặt không? Mấy ngày nay báo chí đăng tin hà rầm về thằng đạo chích phá khóa máy giặt ở các khu tập thể để chôm tiền lẻ. Có phải đúng là mày không?
-Không, không… tôi bổ ống tiền tiết kiệm của tôi.
LãoMonghem tì bụng vào quầy bia nói như ra lệnh:
- Sofie, thôi nhận tiền cho xong đi.
Gã thanh nhiên ria mép hoảng vía thu gom túi tiền thật lẹ và lao thốc ra ngoài cửa, bất chấp mưa gió.
Ngay lúc đó Ferdi ngó lão Monghem:
- Tôi đi vô nhà vệ sinh một chút.
Rồi gã đi vội ra ngoài.
Tên giặc lái kiêm cận vệ lão Monghem vừa biến mất là Tarzan bm gấp. Hắn thừa biết là còn lâu gã mới ghé nhà vệ sinh, Ferdi mà không trượt theo thằng phá khóa máy giặt thì hắn sẵn sàng đi xuống đất bằng… đầu.
Giữa trận mưa như trút nước, tên có ria mép vội vã mở cửa xe ô tô, quẳng túi tiền vào ghế và chui tọt lên xe.
Ngay lúc đó tên lái xe cũng rượt tới. Gã giật cánh cửa bên phải chui vội vào.
Tarzan ba chân bốn cẳng rượt theo. Ngay lập tức, hắn bị ướt sũng. Đường lại trơn như đổ mỡ.
Khi Tarzan chạy tới sát chiếc ô tô thì xe đã nổ máy và lao vọt đi. Tuy vậy, hắn vẫn trông thấy rõ tên lái xe giơ tay đe dọa gã thanh niên có ria mép đang ghì chặt tay lái.
Tarzan hét to:
- Dừng xe lại.
Nhưng tiếng hét của hắn lạc vào màn mua vì chiếc xe đã vọt quá xa. Không một chút chần chừ, Tarzan nhảy lên yên con ngựa sắt guồng chân cấp tốc. Chắc chắn Ferdi sẽ xơi tái gã ria mép, và ắt hẳn Monghem đã ăn cánh với tên lái xe của mình để làm những trò này.
Hắn phóng như bay trên đường nhựa đến ngã tư rồi phải dõi mắt tìm. Coi kìa, ở đằng xa, gần cánh đồng, chiếc xe hơi của gã ria mép đang đậu giữa một nhà kho và một ngôi nhà chứa dụng cụ nhà nông.
Tarzan nhìn thấy Buchholz trùm áo lên đầu phóng vun vút về phía nhà kho. Chắc là gã chạy tắ quán rượu.
Cuối cùng xe đạp của Tarzan cũng dừng lại kế bên chiếc ô tô. Ối chao, gã thanh niên có ria mép mắt sưng vù, mồm đầy máu gục đầu xuống vô lăng cực kỳ thảm hại.
Tarzan vội vàng hỏi:
- Anh bị thương à? Có cần thuốc không?
- Tôi… ư… tôi cũng không biết nữa.
Tarzan liếc vào ghế sau.
Túi tiền đã biến mất.
- Sao, anh có cần tôi gọi xe cứu thương không?
- Khôôông… không, đừng gọi. Tôi không sao đâu.
- Tại sao?
- Đó là việc của riêng tôi.
- Hừ, anh bị đánh, bị cướp túi tiền mà vẫn câm như hến. Cái nghề phá hoại máy giặt té ra cũng cực nhọc thật.
- Không phải tôi, tôi không phá hoại máy giặt.
- Thế anh tên là gì?
Gã có ria mép lúng búng
Tarzan tước cái ví trong túi ngực gã chớp nhoáng. Trong ví không có tiền, chỉ có chứng minh thư và bằng lái xe mang tên LudiviFelch, 26 tuổi. Hắn trả lại cái ví vào chỗ cũ:
- Anh khẳng định là không hả?
Felch rút khăn mùi xoa ra lau máu trên mặt:
- Tùy cậu muốn suy diễn thế nào cũng được. Nhưng tôi gần như không dính dáng gì vào việc đó.
- Anh bảo gần như là không? Có nghĩa là có dính dáng đôi chút?
- Thế thì tôi có tội, bởi vì… - gã ngập ngừng kể lại.
Tarzan ngớ người. LạyChúa, tai nạn xe cộ cách đây hai tuần nên nạn nhân không phải là thằng Krawutzke thì ai vô đây. Thảo nào thằng láu cá câm như hến cho dù đồ đạc bị mất. Té ra Krawutzke là thằng… phá phách máy giặt các khu tập thể.
Tarzan hỏi ngay:
- Vậy là anh vô tình chứng kiến một vụ lái xe cán người bỏ trốn. Nạn nhân bất tỉnh, chiếc xe đạp thể thao thị nát bấy. Riêng túi đựng đồ nghề phá khóa và cái cặp chứa đầy tiền 50 xu thì còn nguyên. Và anh đã nẫng cái túi đó?
Felch thở khó nhọc:
- Đúng như thế. Tôi tuy cng tham lam nhưng vẫn không quên báo cho trạm cấp cứu đưa xe y tế đến chở nạn nhân.
- Cái đó có thể gọi là châm trước tội lỗi đáy. Túi đồ nghề dùng để phá khóa đâu hả?
- Tôi quẳng ở bãi rác. Tôi cũng biết kẻ bị tai nạn đó là ai nhưng dại gì ôm đồ nghề của một tên phá khóa máy giặt để chuốc vạ vào mình.
- Đáng lẽ anh nộp hết cho cảnh sát.
- Ôi, lúc đó tôi rất cần tiền. Cần lắm.
- Tất cả có bao nhiêu tiền?
- 1284 đồng 50 xu. Tôi đã xài gần cạn. Chỉ còn 300 mark nhưng thằng cha ở quán bia đã lấy mất.
- Bây giờ anh tính sao?
- Xin cậu hãy thông cảm và tha thứ cho tôi.
Tarzan cười thương hại:
- Địa chỉ của anh?
- Số 11 hẻm Brixlittne trong thành phố.
Tarzan im lằng. Gã này chỉ là kẻ đục nước béo cò, không phải thủ phạm. Tuy nhiên ở gã vẫn có một cái gì đó man trá, song hắn chưa thể tìm ra.
Tarzan nhảy lên xe đạp phóng vềăn. Lúc này trong tiệm chỉ còn có 3 quái. Hắn trình diện các bạn với bộ đồ ướt sũng.
Gaby nhăn nhó:
- Đại ca đi đâu thế? Ướt hết rồi còn gì.
- Ừ… ừm, tôi sẽ kể cho mọi người chuyện gì đã xảy ra. Nào, trước hết mọi người hãy cho tôi biết gã lái xe Ferdi đã về chưa?
- Về rồi, thì thầm gì đó trong bếp với lão Monghem rồi hai người lặn mất.
Tarzan cởi áo ngoài và áo lót vắt sạch nước. Hắn chà xát người cho nóng lên rồi khoác chiếc áo gió vào. Gaby nói vọng vào bếp:
- Cô cho cháu xin một cốc trà thật nóng cho bạn ấy.
- Đầu đuôi như thế này…
Câu chuyện chấm dứt từ lâu mà ba quái vẫn còn bàng hoàng. Lát sau, KarlMáyTính mới nói nổi:
-Chuyến ngao du của chúng ta thật giá trị. Thứ nhất, phát giác được chân tướng ăn cắp của thằng Krawutzke. Thứ hai, tụi mình biết được chủ nhật tới chúng sẽ chuyển lũ ngựa đi xa. Thứ ba, khám phá thêm một nhân vật là Felch, nhưng cũng chẳng bõ lưu tâm.
Tròn Vo nói luôn:
- Thứ tư, ăn cái đã. Nào, măm măm
Felch rên rỉ vì đau đớn. Mẹ kiếp, thằng dã man đã đập gã không nương tay. Kết quả là một con mắt đã bị sưng vù, hàm dưới bị trẹo, răng lung lay và mép bị rách.
Gã biết rất rõ ba tên ngồi trong xe Mercedes xanh, những kẻ đã gây tai nạn cho Krawutzke. Đó chính là bí mật sinh tử mà Tarzan lẫn WinhemBullschett, Bernhard Monghem, FerdinantBuchholz đều không ngờ đến. Chớ sau, hôm sảy ra sự cố đụng xe, anh ta đang ở trong bụi định chụp ảnh phong cảnh để triển lãm nghiệp dư nên chứng kiến tất cả. Sau đó cả ba thăng đàn ông bước xuống, và bằng phản xạ nghề nghiệp, Felch bấm liền 5 pô ảnh. Phải nói là rửa ra cực nét.
Có điều việc Felch xuất hiện ở quán bia vừa rồi thì thật là sai lầm lớn. Nhưng mặt khác, sự xuất hiện ấy thật đúng lúc. Felch hận tên lái xe đến cực độ, gã quyết sẽ cho cả ba tên biết tay. Bọn chúng là lũ người vô lương tâm, gây tai nạn rồi bỏ mặc nạn nhân và lẩn trốn.
Felch nghĩ, mình tuy có ăn cắp túi tiền của nạn nhận thực nhưng không có mình thì nạn nhân hẳn đã chết vì quãng đường này thường vắng người qua.
Hôm đó trời rất đẹp. Thật không hiểu nổi tại sao chiếc ô tô tông thẳng vào đằng sau chiếc xe đạp mà không hề giảm tốc độ. Chính vì thế, Krawutzke đã bay vọt lên không trung rồi mới rơi xuống vệ đường. TheoFelch, cả ba tên hẳn đều chếnh choáng hơi men, dã thế lại còn phóng xe với tốc độ cao.
Khúc phim dĩ vãng tắt phụt khi Felch tấp chiếc xe hiệu Golf của mình sát vỉa hè nhà riêng. Anh ta ba chân bốn cẳng chạy vo nhà lục danh bạ điện thoại cấp tốc. Ê, số phôn của lão chủ chiếc xe Mercedes màu xanh đâu có gì khó kiếm.
- Alô, cho tôi nói chuyện với chủ quán GIẾNG BIA.
- Tôi là Sofie đây. ÔngMonghem đã về nhà lâu rồi.
- Cám ơn cô.
Felch quay số biệt thự kẻ thù số một. Bên kia đầu dây vang lên tiếng cộc lốc:
- Đây.
- ÔngMonghem hả?
- Không phải tao thì còn ai?
- Ông cảm thấy thế nào khi làm gãy xương sườn người khác?
- Cái gì? Ai đấy?
- Tất nhiên là tôi không xưng tên. Nhưng tôi là người đã chứng kiến vụ tai nạn.
- Vụ tai nạn nào?
- Ông đã gây ra nhiều vụ thế kia ư? Lúc xe ông tông thẳng vào người đi xe đạp thì tôi đứng gần bụi gai, cạnh vườn ươ
- Tao… tao không hiểu gì cả?
- Tôi có mang theo máy ảnh và chụp liền, được vài tấm rất đẹp. Trên ảnh có ông với hai ông Bullschett và Buchholz.
Bernhard Monghem rung động:
- Mày… mày là ai?
Felch cười khoái trá:
- Ha ha… tôi tặng ông trước mấy tấm, dĩ nhiên không kèm theo phim. Hãy chuẩn bị tiền đi. Giá chuộc sẽ bộn đấy, ha ha ha…
Monghem ú ớ:
- Tao… cần… phim.
- Cũng sẽ có, ông tinh khôn đấy.
Một phút im lặng trôi qua, rồi Monghem cất tiếng, rõ ràng lão đang kìm nén sự giận dữ.
- Thôi được. Bao giờ gặp nhau và tại đâu?
- Tôi sẽ tiến hành từng bước một, hàng đổi tiền mà. Tất nhiên chúng ta sẽ không chạm mặt nhau.
Monghem gầm lên:
- Nói đi, bao giờ?
- Tôi sẽ gọi lại cho ông, ha ha ha.
Felch buông máy và cười đắc chí.
Cuối cùng mưa cũng tạnh. Trời lúc này đã chạng vạng. Tứ quái còn ngồi trong quán, đứa nào cũng no nê. Áo Tarzan trên lò sưởi đã khô. Cả bọn chuẩn bị lên đường. Tròn Vo tỏ ý luyến tiếc:
- Quán GIẾNG BIA thật khó quên. Cái lão Monghem là người xấu nhưng đĩa thịt của lão không xấu. Vì thế người ta nói rất đúng: Không có ai là người hoàn toàn xấu, ngay trong con người xấu nhất cũng có mầm mống của cái thiện.
Gaby độp lại:
- Đĩa thịt thì liên quan gì đến thiện và ác hả?
Bốn con ngựa sắt phi trên con đường liên xã. Thỉnh thoảng vài chú nhái rắn mặt vọt qua đường. Chúng đến gần Jaucherborm, xe cộ qua lại nhiều. Chúng chia tay nhau ở khu lò mổ.
Gaby và Karl đi vào phố, còn Tarzan và Tròn Vo về ký túc xá. Tarzan giao hẹn:
- Sáng mai tụi mình hội ngộ lúc 10 giờ trong khu chợ.
Tròn Vo ré lên:
- 11 giờ chứ. Ngày nghỉ con người có quyền ngủ tới trưa cơ mà.
- Nếu thế thì cuộc sẽ là 9 giờ.
Tròn Vo hậm hực im re.
Khi Tarzan và Kloesen về tới ký túc xá cũng là lúc chuông báo giờ ăn tối.
Khỏi phải nói là thằng mập hí hửng đến chừng nào. Nó nhảy tưngtưng:
- May quá, tụi mình về đúng giờ.
Tarzan trợn mắt:
- Bộ mày tính đi ăn nữa sao?
- Đương nhiên. Không ăn uổng lắm, dù sao ba tao cũng đã nộp tiền ăn cho nhà trường rồi.
- Còn suất thịt xào thập cẩm trong bụng, chẳng lẽ…
- Hì hì, tiêu hóa hết sạch sành sanh. Mày coi, tao đạp xe hàng bao nhiêu kilômet lại đụng gió ngược thì bụng lép là cái chắc. Tao mà không ăn bù lỗ là đêm nay không ngủ yên đâu.
Tarzan chỉ còn biết lắc đầu nhìn thằng mập lăn đến nhà ăn.
Tarzan lẳng lặng lên lâu thay bộ đồ thể thao và bay tới nhà tập thể dục dợt Judo khoảng một giờ. Sau khi tắm táp, hắn trở lại Tổ Đại Bàng và há hốc miệng bởi phong socola đã lủng lẳng trên bàn tay ú ụ của Tròn Vo. Hắn giật phắt lấy phong socola và quảng vào tủ.
Tròn Vo gào lên:
- Ô hay, đồ tráng miệng của tao mờ.
- Tao không muốn mày chết vì bội thực. Từ giờ đến mai mày không được ăn gì nữa.
Tarzan lại bàn học lấy bút thảo một lá thư ngỏ của nhóm Tứ quái TKKG gửi đến tất cả các ban đại diện học sinh các lớp, các trường trung học. Còn phải hỏi, tội lỗi của các hãng vận chuyển gia súc, giết mổ rất đáng bị tuổi trẻ học đường lên án. Và từ tuổi trẻ, các bậc phụ huynh sẽ phối hợp gây áp lực với các Nghị sĩ Quốc hội để họ ban hanh một đạo luật nhân đạo cho những con vật nuôi hơn.
Tarzan suy nghĩ, cân nhắc từng câu. Hắn nghĩ, phải đưa lá thư cho bà ChristaLohberg kiểm tra xem những điều viết trong thư có xác thực hay không.
*
* *
Sáng thứ bảy, Tarzan cũng tỉnh dậy lúc 6 giờ như thường lệ. Trong khi Tròn Vo “hò kéo gỗ” thì người hùng nằm lim dim trên dường nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Hắn thả hồn theo âm nhạc thiên nhiên cả tiếng đồng hồ mới vùng dậy.
Ăn sáng xong, hai quái đạp xe vào thành phố lúc 10 giờ rưỡi sáng. Tụi nó đạp nhanh như vậy mà Gaby và Karl còn nhanh hơn. Hai đứa đã đợi sẵn ở khu. Mặt mày Karl và Gaby tươi rói khiến Tarzan ngạc nhiên hết biết:
- Có chuyện gì hoan hỉ vậy các bạn?
Gaby nhoẻn một chiếc răng khểnh tuyệt vời:
- Ba mình vừa cho biết Sabin đã tỉnh lại đêm qua.
- Ái chà, bố già “chấm” vụ Sabin rồi hả?
- Ừ. Các bác sĩ nói rằng Sabin sẽ bình phục. Bạn ấy đã kể lại một số tin quan trọng.
- Có chi tiết nào giá trị không?
- Vì lúc đó chiếc xe phóng nhanh, máy nổ rất to nên Sabin trước khi bị xe đụng có quay đầu nhìn ra sau. Vì thế bạn ấy thấy mồn một chiếc Mercedes màu xanh và cả số xe BO 37 với ký hiệu địa phương nữa.
Tròn Vo nói ngay:
- Đó là số xe của lão Bodo chứ không phải Bernhard. Sở dĩ mình nhớ như vậy vì tên lão là Bodo. Có những ngươi sĩ diện như vậy đó. Chạy chọt bằng được để biển số mang tên viết tắt của mình.
Tarzan “chịu” ngay phán đoán của kloesen. Cái miệng ăn mắm ăn muối của thằng mập đôi khi thật dễ nể. Hắn gật gủ hỏi tiếp Gaby:
- Sabin có thấy rõ mặt mũi của người lái chiếc Mercedes xanh
- Thấy. Đích thị là một trong hai anh em Monghem. Các đồng nghiệp của “ông già” sáng nay đã làm việc với lão Bodo. Họ xét nghiệm những mảnh sơn vụn rơi ở hiện trường và nước sơn mới quét trên xe của lão. Trước sau lão cũng phải thú nhận và phải trả giá đắt cho hành động vô lương tâm này. Tụi mình thật vui mặc dù lần này chẳng làm được gì cho Sabin cả. Nhưng mình sẽ kể với Sabin là tụi mình đã cố gắng hết sức.
Tarzan gật đầu:
- Vậy là có thể để lão Bodo sang một bên. Chúng ta vẫn còn những đối thủ rất mạnh như Bernhard Monghem, Bullschett và Buchholz.
Gaby bổ sung:
- Còn chuyện này nữa, sáng nay bố già đi Hinterstetten rất vội sau một cú điện thoại gọi lúc đang ăn sáng.
- Lạ nỉ, ở Hinterstetten chỉ cần một mình chú Valke là đủ. Không có lý gì chú Glockner phải cất công đến tận nơi vì các chuyện vặt ấy.
- Lúc nào ba mình về mình sẽ hỏi lại nha.
Tarzan quyết định:
- Bây giờ chắc chú ấy đang ở đó. Tụi mình gọi điện thoại tới Hinterstetten xem sao. Tôi sẽ gọi điện nặc danh đễn nhà lão buôn gia súc Bullschett.
* *
UlrichPanke trói thằng bé FelixMonghem như bó chả lụa. Còn phải hỏi, thằng bé gào rống, quẫy đạp rồi khóc ầm ĩ. Gã an ủi:
- Đừng giận tao nhé, xong chuyện tao sẽ thả mày ra mà. Tao làm thế chỉ vì mày thôi.
Ulrich phóng môtô đi thẳng đến điểm hẹn. Nửa đêm hôm qua gã đã phôn cho Bernhard Monghem và hẹn lão phải “chồng” 100.000 mark lẫn bản tự thú của gã tại ngã tư con đường đất tơí cánh rừng Tuttenhof. Quãng đường này vừa tối vừa vắng vẻ.
Kia kìa, chưa hết con đường đất Ulrich đã phát hiện một chiếc xe jeep. Bên cạnh chiếc xe đi rừng là lão Monghem mặc quần áo da, mang ủng đứng lù lù như một bức tượng.
Ulrich dừng môtô cách lão già chừng hai mét, mìm cười và nói rất xược:
- Nào, tiền đâu?
Bernhard cười mỉa mai:
- Tiền gì?
- Hả.Ông quên thằng Felix nhà ông đang nằm trong tay tôi s
Bernhard trề môi:
- Mày chỉ là đồ con lừa. Mày không bắt được con trai tao.
- Sao?
- Thằng con tao bị tai nạn xe cộ bể sọ đang nằm điều trị tại bệnh viện Elisabeth. Chính mày gây tai nạn đúng không?
MắtUlrich nổ đom đóm. Gã nuốt nước bọt, lấy tay ước chừng chiều cao đứa bé:
- Nó… thằng bé cao bằng chừng này, nó tên là FelixMonghem.
- Tao không cần biết mày đang giữ đứa nào làm con tin, nhưng nó không phải là con tao.
Bernhard Monghem rít lên. Nhanh như một con cắt vồ mồi, lão nhào tới giơ bàn tay to cỡ như một quả dừa nện thẳng vô mặt Ulrich. Gã bật ngửa xuống như một cái cây bị chém ngọt. Chưa hả, lão bồi thêm hai cú đá trúng mạng sườn nữa.
Ulrich nằm bất động, máu loang dần ướt tóc gã.
Gáy của Ulrich đã đập vào một tảng đá bên vệ đường. Vết thương này còn mạnh hơn cú đấm búa bổ của Monghem.
Lão già hung tợn làu bàu chửi:
- Đồ chó má, nếu mày thích ở đây thì cho mày nằm ở đây luôn.
Monghem thốc lên xe Jeep phóng về hướng Hinterstetten. Vừa đi lão vừa suy nghĩ về những sự việc xảy ra dồn dập trong mấy ngày qua.
Một thằng vô danh nào đó đã gọi điện tố giác lão vì vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn ở gần cái vườn ươm chết tiệt. Mà đâu chỉ mình lão, cả Bullschett và Buchholz nữa chớ. Tại… hôm đó xỉn quắc cần câu hết biết.
Rồi còn thằng con một Felix nữa. Không hiểu nó đi đâu, làm gì mà sáng ra người ta tức tốc chở chủ nhóc vô bệnh viện Elisabeth, máu bết lại từng đám ở đầu. Felix đã nằm xỉu ở gần hồ cá cả đêm. Bác sĩ vẫn cấm hỏi han gì nó.
Monghem đi qua quán ăn của lão nhưng lão không buồn ăn mà lái xe thẳng về nhà.
Xe Jeep vừa về đến ngôi biệt thự riêng, Monghem thay vì ăn sáng làm luôn mấy ly rượu mạnh để chấn tĩnh tinh thần. Hy vọng rượu sẽ làm cho lão minh mẫn hơn. Có lẽ phải báo tin cho Bullschett và Buchholz biết chuyện vừa rồi mới được.
Lão vừa định nhấc máy thì chuông điện thoại reo.
- Monghem đây.
Một giọng nói dễ chịu vang lên từ bên kia đầu dây.ôi, thanh tra Glockner đây. Hiện tôi đang ở Hinterstetten trong nhà một người quen của ông. ÔngWilhelmBullschett. Có lẽ ông chưa biết chuyện gì đã xảy ra?
- Nhưng chuyện gì vậy?
- CháuHeini, con trai ông Bullschett bị mất tích.
- Mất tích à?
- Đúng, ngay từ hôm qua ông Bullschett cho rằng chuyện này có thể liên quan đến bọn tội phạm cho nên cầu cứu cảnh sát Tổng nha khẩn cấp. Bắt cóc trẻ em và giết người đều nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi.
Trong đầu Monghem chợt lóe lên một ý nghĩ đen tối.
- Tôi hiểu rồi.
- Hiện tôi đang điều tra vụ này. Rất có thể Heini đang ở nhà người quen nào đó. Bullschett có kể cho tôi nghe chuyện Heini, con ông ta và Felix, con trai ông chơi khá thân với nhau. Vừa rồi hình như hai thằng nhóc có gây lộn và tuyên bố không giao du với nhau nữa. Chỉ có điều con nít muôn đời là con nít, chúng mới sinh sự xong vẫn có thể làm lành như thường.
- Tôi không để ý tới những chuyện trẻ con đó.
- Thế cháu Felix hiện giờ ở đâu.
- E… hèm, con trai tôi bị tai nạn. Nó đang hôn mê ở bệnh
Glockner im lặng trong một giây. Monghem nói tiếp:
- Người ta thấy thằng bé trong tình trạng bất tỉnh, bị thương nặng ở đầu, và…
Mặt lão Monghem đột ngột tái nhợt:
- Hồi nãy ông nói tụi nó đã gây lộn với nhau à, ông thanh tra? Thôi chết mẹ rồi, vậy là thằng Heini đã… trời đất quỷ thần ởi, dám thằng Heini đã phang một hòn đá vô đầu Felix… lạy Chúa.
- ÔngBullschett có kể rằng thằng con ông ta hay lên cơn nóng giận bất tử, hay quậy phá. Bản thân ông ta cũng không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn.
- Nghĩa là…
- Nghĩa là Heini có thể nổi khùng đánh gục Felix rồi hoảng quá bỏ nhà đi bụi đời. Nếu có gì cần lưu ý, đề nghị ông hãy liên hệ với tôi ở Tổng nha cảnh sát. Chào ông.
Bernhard Monghem há hốc mồm. Bàn tay cầm ống nghe của lão lơ lửng. Mẹ kiếp, vậy là mọi chuyện đã rõ cả. Thằng quý tử của lão bị thằng quý tử của Bullschett đập suýt chết. Chớ gì nữa, sau khi “luộc” xong con trai lão, Heini xanh mặt lang thang đâu dó không về nhà và sa vào tay của thằng láu cá UlrichPanke. Thằng ma cô Ulrich lại bị chính con tin của gã lừa khi Heine khai tên họ là FelixMonghem.
Mình phải làm gì đây? Monghem suy nghĩ. Báo cho thanh tra viên ư? Hay quay trở lại tẩn cho thằng UlrichPanke một trận để nó khai ra thằng Heini đang bị dấu ở đâu?
Tarzan chọn buồng máy tự động gần chợ để gọi điện. Chỗ này vắng người qua lại, chẳng sợ bị ai nghe lén.
Gaby nói:
- Khỏi cần đổi giọng nói, lão Bullschett không biết đại ca là ai đâu.
Tarzan gật đầu. Hắn nhét đồng xu vào máy rồi quay số.
Một giọng khàn khàn vang lên:
- Bullschett đây.
- Nghe nói ông là trùm buôn gia súc hả?
- Phải, thì sao?
- Hãy nghi kỹ những điều tôi nói đây. Chúng tôi là những người yêu súc vật, chúng tôi không cho phép ông đối xử dã man với những con vật trong đường dây trục lợi của ông. Chúng tôi cực lực lên án việc di chuyển gia súc mua từ Đông Âu để rồi chở đi các nước tư bản khác tiêu thụ. Các ông chỉ biết đến lợi nhuận ích kỷ và làm giầu trên xác chết của loài vật đáng được chăm sóc. Các ông thừa biết những con vật khốn khổ ấy bị di chuyển như thế nào rồi. Gia súc bị lèn chặt tới mức chết nghẹt, chết ngạt và chết vì đói khát trước khi đến nơi người ta giết chúng một lần nữa. Chúng tôi không thể phản đối ông làm cái nghề này. Nhưng các ông phải giết gia súc ngay tại địa phương nuôi rồi dùng xe đông lạnh mà chở thịt chúng đi vòng quanh thế giới cũng được. Nếu các ông mà không nghe lời chúng tôi thì hãy liệu hồn. Chúng tôi sẽ dùng vũ lực ngăn chặn đấy.
Tarzan khựng lại. Ê, ở bên kia đầu dây có tiếng lạo xạo như có người đang lấy tay bịt ống nói. Chẳng lẽ có người lạ bên cạnh Bullschett chăng?
Và lúc này “người lạ” cất tiếng:
- Cháu phải không, Tarzan?
Tarzan hết hồn. Chúa ơi, giọng ấm áp quen thuộc của thanh tra Glockner đây mà. Hắn ú ớ:
- Cháu… cháu…
- Sao, báo cáo cho thanh tra cảnh sát đi chớ? Mà thôi, cũng không cần báo cáo. Ta đã nghe những lời hăm dọa của cháu nãy giờ. Nói tiếp đi Tarzan, Bullschett hiện nay không có mặt tại đây.
- Dạ, tại vì lão hành hạ gia súc, thưa chú.
- Cái đó thì chú biết. Nhưng kiểu tiến hành trấn áp của cháu không ổn đâu. Như thế là phạm pháp.
- Dạ, một mình cháu nghĩ ra kiểu trấn áp nặc danh này, các bạn cháu không liên can.
- Xạo hoài Tarzan. Có phải Gaby đang đứng kế bên cháu không?
- Dạ… cháu…
- Này Tarzan, bình tĩnh đi. Yêu thương súc vật là chuyện phải có. Chú sẽ làm việc với ông Bullschett về chuyện này sau. Hiện giờ chú có mặt ở đây là vì thằng con trai 8 tuổi tên Heini của Bullschett bị mất tích. Cháu hiểu chứ?
Tarzan chưng hửng:
- Thế mà cháu cứ tưởng chú đến điều tra về việc ấy. Chào chú.
Hắn buông máy rồi nhìn các bạn thở ra:
- Bể mánh rồi.
Gaby cười khúc khích:
- Đại ca bị bố già cho rớt từ chín tầng mây hả?
- Ừ, ổng xạc cho một mẻ.
Tarzan kể lại toàn bộ câu chuyện cho các bạn nghe.
*
* *
Ông Mum 66 tuổi là một nông dân hơi ngớ ngẩn, ông gần như không biết đọc, còn chữ viết thì như gà bới. Hồi nhỏ ông đã học suốt 8 năm mà chỉ tốt nghiệp lớp 4 nên đành chuyển sang lớp… nuôi cừu. Ngôi nhà của ông không xa lng Hinterstetten bao nhiêu, ông có một cánh đồng cỏ gần khu Feldkreuz. Sáng hôm đó ông dùng xe đi rải phân khắp cánh đồng của mình. Trong lúc hào hứng phóng xe về phía ngã tư đường đất, ông há hốc miệng trước một chiếc mô tô dựng trơ trọi cạnh một người nằm còng queo. Khỏi phải nói, Mum nhảy xuống xe cấp tốc.
- Ê, dậy đi ông bạn trẻ. Bộ xỉn hả?
Người thanh niên không nhúc nhích làm ông già phát hoảng. Ông cúi xuống lật gã dậy. Mẹ kiếp, máu nhỏ giọt từ đầu nạn nhân ngó mà thấy ghê.
- Chắc là chú mày bị té xe đây.
Mum vác Ulrich đặt lên thùng xe phân và nổ máy đi tiếp. Khi ra đến đường, ông già mừng húm trước một xe jeep cà tàng chạy tới. Xe jeep của bác sĩ Bohrhardt chớ ai. Ông bác sĩ này vốn là dân thành phố nhưng thỉnh thoảng vẫn đi săn ở vùng này. Mắt ông ta kém nên có lần đã phơ trúng một con cừu của lão Mum. Thế là hai bên có kỷ niệm với nhau.
- Xin chào bác sĩ Bohrhardt, sao hôm nay về sớm thế?
- Chào bác Mum, đêm qua xui quá chẳng bắn được con thú nào. Đành về không vậy.
- Vậy hả? Ông cho thằng cha nằm ở thùng xe của tôi quá giang về thành phố nghe. Cái đầu gã máu me tùm lum.
Bohrhardt nổi máu nghề nghiệp bay qua xem xét. Ông bác sĩ gật gù:
- Anh ta bị nặng đó. Cần phập viện. Để tôi đưa đi cho.
Hai người hì hụi đỡ Ulrich sang xe của bác sĩ. Gã vẫn mê man bất tỉnh.
Ông già chờ cho chiếc xe jeep chở nạn nhận mất hút mới phóng xe phân đủng đỉnh trên đường đồng. Coi, lúc lên đến đỉnh đồi, ông Mum lại trạm trán một chiếc xe jeep khác, có điều xe này cáu cạnh và láng lẫy hơn nhiều. Đó chính là Bernhard Monghem giàu nhất nhì ngôi làng chớ còn phải hỏi.
- Chào già Mum.
- Vâng, chào ông chủ quán GIẾNG BIA.
Monghem chào tất cả mọi người dân trong làng vì hầu hết ai cũng là khách hàng của lão. Lão lái chiếc xe jeep về hướng cũ. Trời ạ, thằng khốn Ulrich biến mất, chỉ còn chiếc mô tô lủi thủi. Lão nhổ một bãi nước bọt rồi nghĩ thầm. Kệ mẹ mày lẫn thằng Heini, chúng mày chết hết cũng được. Máu mủ ruột thịt đếch gì chớ?
- Chào các cháu, chúng ta mới gặp nhau hôm qua, đúng chưa?
Tròn Vo nói luôn:
- Và hôm đó không có món thịt xào thập cẩm.
- Ồ, bữa nay cậu tha hồ ăn xả láng.
Gaby, Tarzan và Karl gọi bánh mì, pho mát và nước trà. Coi, Sofie vừa cất bước là gã thanh niên từ bàn bên cạnh sau khi đã vét sạch nước sốt trên đĩa bằng mẩu bánh mì, liền gọi với lại:
- Tính tiền lẹ đi.
Sofie nhẩm tính rồi nói:
ần anh là 31 mark rưỡi.
Gã thanh niên kéo dây khóa túi dốc hết những đồng xu leng keng trên mặt bàn. Cô phục vụ chới với:
- Bộ anh tính trả bằng tiền đồng 50 xu hả?
- Tất nhiên. E… hèm, một, hai, ba… rồi, tất cả 31 mark rưỡi. Boa luôn cho chị một mark đấy.
- Tôi không nhận nhiều tiền xu vậy đâu.
Tarzan thì thầm vào tai Karl:
- Có lẽ đây là kẻ chuyên phá khóa máy giặt mà mày kể hôm qua.
Từ trên quầy, lão Monghem thấy to tiếng bèn hỏi:
- Có chuyện gì thế Sofie.
- Dạ, ông khách này trả toàn bằng đồng 50 xu và ông ta có hàng ký tiền.
- Không được. Chúng ta chỉ nhận tiền lẻ ít thôi.
Gã thanh niên chửi thề:
- Mẹ kiếp, tiền nào chẳng là tiền. Quán làng xã mà bày đặt tiền chẵn.
FerdiBuchholz can thiệp:
- Mày hỗn lão hả thằng mất dạy. Mày lắm xu thế hay mày là thằng phá khóa máy giặt? Ngó tướng mày có vẻ “bợm” nhỉ.
Gã thanh niên đó trạc 25 tuổi, để ria mép, mặc bluson da nhiều túi và rộng thùng thình. Gã thốt lên:
- Cááái gììì?
Ferdi lừ đừ tiến lại bàn gã:
- Phải mày là thằng moi tiền ở máy giặt không? Mấy ngày nay báo chí đăng tin hà rầm về thằng đạo chích phá khóa máy giặt ở các khu tập thể để chôm tiền lẻ. Có phải đúng là mày không?
-Không, không… tôi bổ ống tiền tiết kiệm của tôi.
LãoMonghem tì bụng vào quầy bia nói như ra lệnh:
- Sofie, thôi nhận tiền cho xong đi.
Gã thanh nhiên ria mép hoảng vía thu gom túi tiền thật lẹ và lao thốc ra ngoài cửa, bất chấp mưa gió.
Ngay lúc đó Ferdi ngó lão Monghem:
- Tôi đi vô nhà vệ sinh một chút.
Rồi gã đi vội ra ngoài.
Tên giặc lái kiêm cận vệ lão Monghem vừa biến mất là Tarzan bm gấp. Hắn thừa biết là còn lâu gã mới ghé nhà vệ sinh, Ferdi mà không trượt theo thằng phá khóa máy giặt thì hắn sẵn sàng đi xuống đất bằng… đầu.
Giữa trận mưa như trút nước, tên có ria mép vội vã mở cửa xe ô tô, quẳng túi tiền vào ghế và chui tọt lên xe.
Ngay lúc đó tên lái xe cũng rượt tới. Gã giật cánh cửa bên phải chui vội vào.
Tarzan ba chân bốn cẳng rượt theo. Ngay lập tức, hắn bị ướt sũng. Đường lại trơn như đổ mỡ.
Khi Tarzan chạy tới sát chiếc ô tô thì xe đã nổ máy và lao vọt đi. Tuy vậy, hắn vẫn trông thấy rõ tên lái xe giơ tay đe dọa gã thanh niên có ria mép đang ghì chặt tay lái.
Tarzan hét to:
- Dừng xe lại.
Nhưng tiếng hét của hắn lạc vào màn mua vì chiếc xe đã vọt quá xa. Không một chút chần chừ, Tarzan nhảy lên yên con ngựa sắt guồng chân cấp tốc. Chắc chắn Ferdi sẽ xơi tái gã ria mép, và ắt hẳn Monghem đã ăn cánh với tên lái xe của mình để làm những trò này.
Hắn phóng như bay trên đường nhựa đến ngã tư rồi phải dõi mắt tìm. Coi kìa, ở đằng xa, gần cánh đồng, chiếc xe hơi của gã ria mép đang đậu giữa một nhà kho và một ngôi nhà chứa dụng cụ nhà nông.
Tarzan nhìn thấy Buchholz trùm áo lên đầu phóng vun vút về phía nhà kho. Chắc là gã chạy tắ quán rượu.
Cuối cùng xe đạp của Tarzan cũng dừng lại kế bên chiếc ô tô. Ối chao, gã thanh niên có ria mép mắt sưng vù, mồm đầy máu gục đầu xuống vô lăng cực kỳ thảm hại.
Tarzan vội vàng hỏi:
- Anh bị thương à? Có cần thuốc không?
- Tôi… ư… tôi cũng không biết nữa.
Tarzan liếc vào ghế sau.
Túi tiền đã biến mất.
- Sao, anh có cần tôi gọi xe cứu thương không?
- Khôôông… không, đừng gọi. Tôi không sao đâu.
- Tại sao?
- Đó là việc của riêng tôi.
- Hừ, anh bị đánh, bị cướp túi tiền mà vẫn câm như hến. Cái nghề phá hoại máy giặt té ra cũng cực nhọc thật.
- Không phải tôi, tôi không phá hoại máy giặt.
- Thế anh tên là gì?
Gã có ria mép lúng búng
Tarzan tước cái ví trong túi ngực gã chớp nhoáng. Trong ví không có tiền, chỉ có chứng minh thư và bằng lái xe mang tên LudiviFelch, 26 tuổi. Hắn trả lại cái ví vào chỗ cũ:
- Anh khẳng định là không hả?
Felch rút khăn mùi xoa ra lau máu trên mặt:
- Tùy cậu muốn suy diễn thế nào cũng được. Nhưng tôi gần như không dính dáng gì vào việc đó.
- Anh bảo gần như là không? Có nghĩa là có dính dáng đôi chút?
- Thế thì tôi có tội, bởi vì… - gã ngập ngừng kể lại.
Tarzan ngớ người. LạyChúa, tai nạn xe cộ cách đây hai tuần nên nạn nhân không phải là thằng Krawutzke thì ai vô đây. Thảo nào thằng láu cá câm như hến cho dù đồ đạc bị mất. Té ra Krawutzke là thằng… phá phách máy giặt các khu tập thể.
Tarzan hỏi ngay:
- Vậy là anh vô tình chứng kiến một vụ lái xe cán người bỏ trốn. Nạn nhân bất tỉnh, chiếc xe đạp thể thao thị nát bấy. Riêng túi đựng đồ nghề phá khóa và cái cặp chứa đầy tiền 50 xu thì còn nguyên. Và anh đã nẫng cái túi đó?
Felch thở khó nhọc:
- Đúng như thế. Tôi tuy cng tham lam nhưng vẫn không quên báo cho trạm cấp cứu đưa xe y tế đến chở nạn nhân.
- Cái đó có thể gọi là châm trước tội lỗi đáy. Túi đồ nghề dùng để phá khóa đâu hả?
- Tôi quẳng ở bãi rác. Tôi cũng biết kẻ bị tai nạn đó là ai nhưng dại gì ôm đồ nghề của một tên phá khóa máy giặt để chuốc vạ vào mình.
- Đáng lẽ anh nộp hết cho cảnh sát.
- Ôi, lúc đó tôi rất cần tiền. Cần lắm.
- Tất cả có bao nhiêu tiền?
- 1284 đồng 50 xu. Tôi đã xài gần cạn. Chỉ còn 300 mark nhưng thằng cha ở quán bia đã lấy mất.
- Bây giờ anh tính sao?
- Xin cậu hãy thông cảm và tha thứ cho tôi.
Tarzan cười thương hại:
- Địa chỉ của anh?
- Số 11 hẻm Brixlittne trong thành phố.
Tarzan im lằng. Gã này chỉ là kẻ đục nước béo cò, không phải thủ phạm. Tuy nhiên ở gã vẫn có một cái gì đó man trá, song hắn chưa thể tìm ra.
Tarzan nhảy lên xe đạp phóng vềăn. Lúc này trong tiệm chỉ còn có 3 quái. Hắn trình diện các bạn với bộ đồ ướt sũng.
Gaby nhăn nhó:
- Đại ca đi đâu thế? Ướt hết rồi còn gì.
- Ừ… ừm, tôi sẽ kể cho mọi người chuyện gì đã xảy ra. Nào, trước hết mọi người hãy cho tôi biết gã lái xe Ferdi đã về chưa?
- Về rồi, thì thầm gì đó trong bếp với lão Monghem rồi hai người lặn mất.
Tarzan cởi áo ngoài và áo lót vắt sạch nước. Hắn chà xát người cho nóng lên rồi khoác chiếc áo gió vào. Gaby nói vọng vào bếp:
- Cô cho cháu xin một cốc trà thật nóng cho bạn ấy.
- Đầu đuôi như thế này…
Câu chuyện chấm dứt từ lâu mà ba quái vẫn còn bàng hoàng. Lát sau, KarlMáyTính mới nói nổi:
-Chuyến ngao du của chúng ta thật giá trị. Thứ nhất, phát giác được chân tướng ăn cắp của thằng Krawutzke. Thứ hai, tụi mình biết được chủ nhật tới chúng sẽ chuyển lũ ngựa đi xa. Thứ ba, khám phá thêm một nhân vật là Felch, nhưng cũng chẳng bõ lưu tâm.
Tròn Vo nói luôn:
- Thứ tư, ăn cái đã. Nào, măm măm
Felch rên rỉ vì đau đớn. Mẹ kiếp, thằng dã man đã đập gã không nương tay. Kết quả là một con mắt đã bị sưng vù, hàm dưới bị trẹo, răng lung lay và mép bị rách.
Gã biết rất rõ ba tên ngồi trong xe Mercedes xanh, những kẻ đã gây tai nạn cho Krawutzke. Đó chính là bí mật sinh tử mà Tarzan lẫn WinhemBullschett, Bernhard Monghem, FerdinantBuchholz đều không ngờ đến. Chớ sau, hôm sảy ra sự cố đụng xe, anh ta đang ở trong bụi định chụp ảnh phong cảnh để triển lãm nghiệp dư nên chứng kiến tất cả. Sau đó cả ba thăng đàn ông bước xuống, và bằng phản xạ nghề nghiệp, Felch bấm liền 5 pô ảnh. Phải nói là rửa ra cực nét.
Có điều việc Felch xuất hiện ở quán bia vừa rồi thì thật là sai lầm lớn. Nhưng mặt khác, sự xuất hiện ấy thật đúng lúc. Felch hận tên lái xe đến cực độ, gã quyết sẽ cho cả ba tên biết tay. Bọn chúng là lũ người vô lương tâm, gây tai nạn rồi bỏ mặc nạn nhân và lẩn trốn.
Felch nghĩ, mình tuy có ăn cắp túi tiền của nạn nhận thực nhưng không có mình thì nạn nhân hẳn đã chết vì quãng đường này thường vắng người qua.
Hôm đó trời rất đẹp. Thật không hiểu nổi tại sao chiếc ô tô tông thẳng vào đằng sau chiếc xe đạp mà không hề giảm tốc độ. Chính vì thế, Krawutzke đã bay vọt lên không trung rồi mới rơi xuống vệ đường. TheoFelch, cả ba tên hẳn đều chếnh choáng hơi men, dã thế lại còn phóng xe với tốc độ cao.
Khúc phim dĩ vãng tắt phụt khi Felch tấp chiếc xe hiệu Golf của mình sát vỉa hè nhà riêng. Anh ta ba chân bốn cẳng chạy vo nhà lục danh bạ điện thoại cấp tốc. Ê, số phôn của lão chủ chiếc xe Mercedes màu xanh đâu có gì khó kiếm.
- Alô, cho tôi nói chuyện với chủ quán GIẾNG BIA.
- Tôi là Sofie đây. ÔngMonghem đã về nhà lâu rồi.
- Cám ơn cô.
Felch quay số biệt thự kẻ thù số một. Bên kia đầu dây vang lên tiếng cộc lốc:
- Đây.
- ÔngMonghem hả?
- Không phải tao thì còn ai?
- Ông cảm thấy thế nào khi làm gãy xương sườn người khác?
- Cái gì? Ai đấy?
- Tất nhiên là tôi không xưng tên. Nhưng tôi là người đã chứng kiến vụ tai nạn.
- Vụ tai nạn nào?
- Ông đã gây ra nhiều vụ thế kia ư? Lúc xe ông tông thẳng vào người đi xe đạp thì tôi đứng gần bụi gai, cạnh vườn ươ
- Tao… tao không hiểu gì cả?
- Tôi có mang theo máy ảnh và chụp liền, được vài tấm rất đẹp. Trên ảnh có ông với hai ông Bullschett và Buchholz.
Bernhard Monghem rung động:
- Mày… mày là ai?
Felch cười khoái trá:
- Ha ha… tôi tặng ông trước mấy tấm, dĩ nhiên không kèm theo phim. Hãy chuẩn bị tiền đi. Giá chuộc sẽ bộn đấy, ha ha ha…
Monghem ú ớ:
- Tao… cần… phim.
- Cũng sẽ có, ông tinh khôn đấy.
Một phút im lặng trôi qua, rồi Monghem cất tiếng, rõ ràng lão đang kìm nén sự giận dữ.
- Thôi được. Bao giờ gặp nhau và tại đâu?
- Tôi sẽ tiến hành từng bước một, hàng đổi tiền mà. Tất nhiên chúng ta sẽ không chạm mặt nhau.
Monghem gầm lên:
- Nói đi, bao giờ?
- Tôi sẽ gọi lại cho ông, ha ha ha.
Felch buông máy và cười đắc chí.
Cuối cùng mưa cũng tạnh. Trời lúc này đã chạng vạng. Tứ quái còn ngồi trong quán, đứa nào cũng no nê. Áo Tarzan trên lò sưởi đã khô. Cả bọn chuẩn bị lên đường. Tròn Vo tỏ ý luyến tiếc:
- Quán GIẾNG BIA thật khó quên. Cái lão Monghem là người xấu nhưng đĩa thịt của lão không xấu. Vì thế người ta nói rất đúng: Không có ai là người hoàn toàn xấu, ngay trong con người xấu nhất cũng có mầm mống của cái thiện.
Gaby độp lại:
- Đĩa thịt thì liên quan gì đến thiện và ác hả?
Bốn con ngựa sắt phi trên con đường liên xã. Thỉnh thoảng vài chú nhái rắn mặt vọt qua đường. Chúng đến gần Jaucherborm, xe cộ qua lại nhiều. Chúng chia tay nhau ở khu lò mổ.
Gaby và Karl đi vào phố, còn Tarzan và Tròn Vo về ký túc xá. Tarzan giao hẹn:
- Sáng mai tụi mình hội ngộ lúc 10 giờ trong khu chợ.
Tròn Vo ré lên:
- 11 giờ chứ. Ngày nghỉ con người có quyền ngủ tới trưa cơ mà.
- Nếu thế thì cuộc sẽ là 9 giờ.
Tròn Vo hậm hực im re.
Khi Tarzan và Kloesen về tới ký túc xá cũng là lúc chuông báo giờ ăn tối.
Khỏi phải nói là thằng mập hí hửng đến chừng nào. Nó nhảy tưngtưng:
- May quá, tụi mình về đúng giờ.
Tarzan trợn mắt:
- Bộ mày tính đi ăn nữa sao?
- Đương nhiên. Không ăn uổng lắm, dù sao ba tao cũng đã nộp tiền ăn cho nhà trường rồi.
- Còn suất thịt xào thập cẩm trong bụng, chẳng lẽ…
- Hì hì, tiêu hóa hết sạch sành sanh. Mày coi, tao đạp xe hàng bao nhiêu kilômet lại đụng gió ngược thì bụng lép là cái chắc. Tao mà không ăn bù lỗ là đêm nay không ngủ yên đâu.
Tarzan chỉ còn biết lắc đầu nhìn thằng mập lăn đến nhà ăn.
Tarzan lẳng lặng lên lâu thay bộ đồ thể thao và bay tới nhà tập thể dục dợt Judo khoảng một giờ. Sau khi tắm táp, hắn trở lại Tổ Đại Bàng và há hốc miệng bởi phong socola đã lủng lẳng trên bàn tay ú ụ của Tròn Vo. Hắn giật phắt lấy phong socola và quảng vào tủ.
Tròn Vo gào lên:
- Ô hay, đồ tráng miệng của tao mờ.
- Tao không muốn mày chết vì bội thực. Từ giờ đến mai mày không được ăn gì nữa.
Tarzan lại bàn học lấy bút thảo một lá thư ngỏ của nhóm Tứ quái TKKG gửi đến tất cả các ban đại diện học sinh các lớp, các trường trung học. Còn phải hỏi, tội lỗi của các hãng vận chuyển gia súc, giết mổ rất đáng bị tuổi trẻ học đường lên án. Và từ tuổi trẻ, các bậc phụ huynh sẽ phối hợp gây áp lực với các Nghị sĩ Quốc hội để họ ban hanh một đạo luật nhân đạo cho những con vật nuôi hơn.
Tarzan suy nghĩ, cân nhắc từng câu. Hắn nghĩ, phải đưa lá thư cho bà ChristaLohberg kiểm tra xem những điều viết trong thư có xác thực hay không.
*
* *
Sáng thứ bảy, Tarzan cũng tỉnh dậy lúc 6 giờ như thường lệ. Trong khi Tròn Vo “hò kéo gỗ” thì người hùng nằm lim dim trên dường nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ. Hắn thả hồn theo âm nhạc thiên nhiên cả tiếng đồng hồ mới vùng dậy.
Ăn sáng xong, hai quái đạp xe vào thành phố lúc 10 giờ rưỡi sáng. Tụi nó đạp nhanh như vậy mà Gaby và Karl còn nhanh hơn. Hai đứa đã đợi sẵn ở khu. Mặt mày Karl và Gaby tươi rói khiến Tarzan ngạc nhiên hết biết:
- Có chuyện gì hoan hỉ vậy các bạn?
Gaby nhoẻn một chiếc răng khểnh tuyệt vời:
- Ba mình vừa cho biết Sabin đã tỉnh lại đêm qua.
- Ái chà, bố già “chấm” vụ Sabin rồi hả?
- Ừ. Các bác sĩ nói rằng Sabin sẽ bình phục. Bạn ấy đã kể lại một số tin quan trọng.
- Có chi tiết nào giá trị không?
- Vì lúc đó chiếc xe phóng nhanh, máy nổ rất to nên Sabin trước khi bị xe đụng có quay đầu nhìn ra sau. Vì thế bạn ấy thấy mồn một chiếc Mercedes màu xanh và cả số xe BO 37 với ký hiệu địa phương nữa.
Tròn Vo nói ngay:
- Đó là số xe của lão Bodo chứ không phải Bernhard. Sở dĩ mình nhớ như vậy vì tên lão là Bodo. Có những ngươi sĩ diện như vậy đó. Chạy chọt bằng được để biển số mang tên viết tắt của mình.
Tarzan “chịu” ngay phán đoán của kloesen. Cái miệng ăn mắm ăn muối của thằng mập đôi khi thật dễ nể. Hắn gật gủ hỏi tiếp Gaby:
- Sabin có thấy rõ mặt mũi của người lái chiếc Mercedes xanh
- Thấy. Đích thị là một trong hai anh em Monghem. Các đồng nghiệp của “ông già” sáng nay đã làm việc với lão Bodo. Họ xét nghiệm những mảnh sơn vụn rơi ở hiện trường và nước sơn mới quét trên xe của lão. Trước sau lão cũng phải thú nhận và phải trả giá đắt cho hành động vô lương tâm này. Tụi mình thật vui mặc dù lần này chẳng làm được gì cho Sabin cả. Nhưng mình sẽ kể với Sabin là tụi mình đã cố gắng hết sức.
Tarzan gật đầu:
- Vậy là có thể để lão Bodo sang một bên. Chúng ta vẫn còn những đối thủ rất mạnh như Bernhard Monghem, Bullschett và Buchholz.
Gaby bổ sung:
- Còn chuyện này nữa, sáng nay bố già đi Hinterstetten rất vội sau một cú điện thoại gọi lúc đang ăn sáng.
- Lạ nỉ, ở Hinterstetten chỉ cần một mình chú Valke là đủ. Không có lý gì chú Glockner phải cất công đến tận nơi vì các chuyện vặt ấy.
- Lúc nào ba mình về mình sẽ hỏi lại nha.
Tarzan quyết định:
- Bây giờ chắc chú ấy đang ở đó. Tụi mình gọi điện thoại tới Hinterstetten xem sao. Tôi sẽ gọi điện nặc danh đễn nhà lão buôn gia súc Bullschett.
* *
UlrichPanke trói thằng bé FelixMonghem như bó chả lụa. Còn phải hỏi, thằng bé gào rống, quẫy đạp rồi khóc ầm ĩ. Gã an ủi:
- Đừng giận tao nhé, xong chuyện tao sẽ thả mày ra mà. Tao làm thế chỉ vì mày thôi.
Ulrich phóng môtô đi thẳng đến điểm hẹn. Nửa đêm hôm qua gã đã phôn cho Bernhard Monghem và hẹn lão phải “chồng” 100.000 mark lẫn bản tự thú của gã tại ngã tư con đường đất tơí cánh rừng Tuttenhof. Quãng đường này vừa tối vừa vắng vẻ.
Kia kìa, chưa hết con đường đất Ulrich đã phát hiện một chiếc xe jeep. Bên cạnh chiếc xe đi rừng là lão Monghem mặc quần áo da, mang ủng đứng lù lù như một bức tượng.
Ulrich dừng môtô cách lão già chừng hai mét, mìm cười và nói rất xược:
- Nào, tiền đâu?
Bernhard cười mỉa mai:
- Tiền gì?
- Hả.Ông quên thằng Felix nhà ông đang nằm trong tay tôi s
Bernhard trề môi:
- Mày chỉ là đồ con lừa. Mày không bắt được con trai tao.
- Sao?
- Thằng con tao bị tai nạn xe cộ bể sọ đang nằm điều trị tại bệnh viện Elisabeth. Chính mày gây tai nạn đúng không?
MắtUlrich nổ đom đóm. Gã nuốt nước bọt, lấy tay ước chừng chiều cao đứa bé:
- Nó… thằng bé cao bằng chừng này, nó tên là FelixMonghem.
- Tao không cần biết mày đang giữ đứa nào làm con tin, nhưng nó không phải là con tao.
Bernhard Monghem rít lên. Nhanh như một con cắt vồ mồi, lão nhào tới giơ bàn tay to cỡ như một quả dừa nện thẳng vô mặt Ulrich. Gã bật ngửa xuống như một cái cây bị chém ngọt. Chưa hả, lão bồi thêm hai cú đá trúng mạng sườn nữa.
Ulrich nằm bất động, máu loang dần ướt tóc gã.
Gáy của Ulrich đã đập vào một tảng đá bên vệ đường. Vết thương này còn mạnh hơn cú đấm búa bổ của Monghem.
Lão già hung tợn làu bàu chửi:
- Đồ chó má, nếu mày thích ở đây thì cho mày nằm ở đây luôn.
Monghem thốc lên xe Jeep phóng về hướng Hinterstetten. Vừa đi lão vừa suy nghĩ về những sự việc xảy ra dồn dập trong mấy ngày qua.
Một thằng vô danh nào đó đã gọi điện tố giác lão vì vụ gây tai nạn rồi bỏ trốn ở gần cái vườn ươm chết tiệt. Mà đâu chỉ mình lão, cả Bullschett và Buchholz nữa chớ. Tại… hôm đó xỉn quắc cần câu hết biết.
Rồi còn thằng con một Felix nữa. Không hiểu nó đi đâu, làm gì mà sáng ra người ta tức tốc chở chủ nhóc vô bệnh viện Elisabeth, máu bết lại từng đám ở đầu. Felix đã nằm xỉu ở gần hồ cá cả đêm. Bác sĩ vẫn cấm hỏi han gì nó.
Monghem đi qua quán ăn của lão nhưng lão không buồn ăn mà lái xe thẳng về nhà.
Xe Jeep vừa về đến ngôi biệt thự riêng, Monghem thay vì ăn sáng làm luôn mấy ly rượu mạnh để chấn tĩnh tinh thần. Hy vọng rượu sẽ làm cho lão minh mẫn hơn. Có lẽ phải báo tin cho Bullschett và Buchholz biết chuyện vừa rồi mới được.
Lão vừa định nhấc máy thì chuông điện thoại reo.
- Monghem đây.
Một giọng nói dễ chịu vang lên từ bên kia đầu dây.ôi, thanh tra Glockner đây. Hiện tôi đang ở Hinterstetten trong nhà một người quen của ông. ÔngWilhelmBullschett. Có lẽ ông chưa biết chuyện gì đã xảy ra?
- Nhưng chuyện gì vậy?
- CháuHeini, con trai ông Bullschett bị mất tích.
- Mất tích à?
- Đúng, ngay từ hôm qua ông Bullschett cho rằng chuyện này có thể liên quan đến bọn tội phạm cho nên cầu cứu cảnh sát Tổng nha khẩn cấp. Bắt cóc trẻ em và giết người đều nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi.
Trong đầu Monghem chợt lóe lên một ý nghĩ đen tối.
- Tôi hiểu rồi.
- Hiện tôi đang điều tra vụ này. Rất có thể Heini đang ở nhà người quen nào đó. Bullschett có kể cho tôi nghe chuyện Heini, con ông ta và Felix, con trai ông chơi khá thân với nhau. Vừa rồi hình như hai thằng nhóc có gây lộn và tuyên bố không giao du với nhau nữa. Chỉ có điều con nít muôn đời là con nít, chúng mới sinh sự xong vẫn có thể làm lành như thường.
- Tôi không để ý tới những chuyện trẻ con đó.
- Thế cháu Felix hiện giờ ở đâu.
- E… hèm, con trai tôi bị tai nạn. Nó đang hôn mê ở bệnh
Glockner im lặng trong một giây. Monghem nói tiếp:
- Người ta thấy thằng bé trong tình trạng bất tỉnh, bị thương nặng ở đầu, và…
Mặt lão Monghem đột ngột tái nhợt:
- Hồi nãy ông nói tụi nó đã gây lộn với nhau à, ông thanh tra? Thôi chết mẹ rồi, vậy là thằng Heini đã… trời đất quỷ thần ởi, dám thằng Heini đã phang một hòn đá vô đầu Felix… lạy Chúa.
- ÔngBullschett có kể rằng thằng con ông ta hay lên cơn nóng giận bất tử, hay quậy phá. Bản thân ông ta cũng không dạy dỗ con cái đến nơi đến chốn.
- Nghĩa là…
- Nghĩa là Heini có thể nổi khùng đánh gục Felix rồi hoảng quá bỏ nhà đi bụi đời. Nếu có gì cần lưu ý, đề nghị ông hãy liên hệ với tôi ở Tổng nha cảnh sát. Chào ông.
Bernhard Monghem há hốc mồm. Bàn tay cầm ống nghe của lão lơ lửng. Mẹ kiếp, vậy là mọi chuyện đã rõ cả. Thằng quý tử của lão bị thằng quý tử của Bullschett đập suýt chết. Chớ gì nữa, sau khi “luộc” xong con trai lão, Heini xanh mặt lang thang đâu dó không về nhà và sa vào tay của thằng láu cá UlrichPanke. Thằng ma cô Ulrich lại bị chính con tin của gã lừa khi Heine khai tên họ là FelixMonghem.
Mình phải làm gì đây? Monghem suy nghĩ. Báo cho thanh tra viên ư? Hay quay trở lại tẩn cho thằng UlrichPanke một trận để nó khai ra thằng Heini đang bị dấu ở đâu?
Tarzan chọn buồng máy tự động gần chợ để gọi điện. Chỗ này vắng người qua lại, chẳng sợ bị ai nghe lén.
Gaby nói:
- Khỏi cần đổi giọng nói, lão Bullschett không biết đại ca là ai đâu.
Tarzan gật đầu. Hắn nhét đồng xu vào máy rồi quay số.
Một giọng khàn khàn vang lên:
- Bullschett đây.
- Nghe nói ông là trùm buôn gia súc hả?
- Phải, thì sao?
- Hãy nghi kỹ những điều tôi nói đây. Chúng tôi là những người yêu súc vật, chúng tôi không cho phép ông đối xử dã man với những con vật trong đường dây trục lợi của ông. Chúng tôi cực lực lên án việc di chuyển gia súc mua từ Đông Âu để rồi chở đi các nước tư bản khác tiêu thụ. Các ông chỉ biết đến lợi nhuận ích kỷ và làm giầu trên xác chết của loài vật đáng được chăm sóc. Các ông thừa biết những con vật khốn khổ ấy bị di chuyển như thế nào rồi. Gia súc bị lèn chặt tới mức chết nghẹt, chết ngạt và chết vì đói khát trước khi đến nơi người ta giết chúng một lần nữa. Chúng tôi không thể phản đối ông làm cái nghề này. Nhưng các ông phải giết gia súc ngay tại địa phương nuôi rồi dùng xe đông lạnh mà chở thịt chúng đi vòng quanh thế giới cũng được. Nếu các ông mà không nghe lời chúng tôi thì hãy liệu hồn. Chúng tôi sẽ dùng vũ lực ngăn chặn đấy.
Tarzan khựng lại. Ê, ở bên kia đầu dây có tiếng lạo xạo như có người đang lấy tay bịt ống nói. Chẳng lẽ có người lạ bên cạnh Bullschett chăng?
Và lúc này “người lạ” cất tiếng:
- Cháu phải không, Tarzan?
Tarzan hết hồn. Chúa ơi, giọng ấm áp quen thuộc của thanh tra Glockner đây mà. Hắn ú ớ:
- Cháu… cháu…
- Sao, báo cáo cho thanh tra cảnh sát đi chớ? Mà thôi, cũng không cần báo cáo. Ta đã nghe những lời hăm dọa của cháu nãy giờ. Nói tiếp đi Tarzan, Bullschett hiện nay không có mặt tại đây.
- Dạ, tại vì lão hành hạ gia súc, thưa chú.
- Cái đó thì chú biết. Nhưng kiểu tiến hành trấn áp của cháu không ổn đâu. Như thế là phạm pháp.
- Dạ, một mình cháu nghĩ ra kiểu trấn áp nặc danh này, các bạn cháu không liên can.
- Xạo hoài Tarzan. Có phải Gaby đang đứng kế bên cháu không?
- Dạ… cháu…
- Này Tarzan, bình tĩnh đi. Yêu thương súc vật là chuyện phải có. Chú sẽ làm việc với ông Bullschett về chuyện này sau. Hiện giờ chú có mặt ở đây là vì thằng con trai 8 tuổi tên Heini của Bullschett bị mất tích. Cháu hiểu chứ?
Tarzan chưng hửng:
- Thế mà cháu cứ tưởng chú đến điều tra về việc ấy. Chào chú.
Hắn buông máy rồi nhìn các bạn thở ra:
- Bể mánh rồi.
Gaby cười khúc khích:
- Đại ca bị bố già cho rớt từ chín tầng mây hả?
- Ừ, ổng xạc cho một mẻ.
Tarzan kể lại toàn bộ câu chuyện cho các bạn nghe.
*
* *
Ông Mum 66 tuổi là một nông dân hơi ngớ ngẩn, ông gần như không biết đọc, còn chữ viết thì như gà bới. Hồi nhỏ ông đã học suốt 8 năm mà chỉ tốt nghiệp lớp 4 nên đành chuyển sang lớp… nuôi cừu. Ngôi nhà của ông không xa lng Hinterstetten bao nhiêu, ông có một cánh đồng cỏ gần khu Feldkreuz. Sáng hôm đó ông dùng xe đi rải phân khắp cánh đồng của mình. Trong lúc hào hứng phóng xe về phía ngã tư đường đất, ông há hốc miệng trước một chiếc mô tô dựng trơ trọi cạnh một người nằm còng queo. Khỏi phải nói, Mum nhảy xuống xe cấp tốc.
- Ê, dậy đi ông bạn trẻ. Bộ xỉn hả?
Người thanh niên không nhúc nhích làm ông già phát hoảng. Ông cúi xuống lật gã dậy. Mẹ kiếp, máu nhỏ giọt từ đầu nạn nhân ngó mà thấy ghê.
- Chắc là chú mày bị té xe đây.
Mum vác Ulrich đặt lên thùng xe phân và nổ máy đi tiếp. Khi ra đến đường, ông già mừng húm trước một xe jeep cà tàng chạy tới. Xe jeep của bác sĩ Bohrhardt chớ ai. Ông bác sĩ này vốn là dân thành phố nhưng thỉnh thoảng vẫn đi săn ở vùng này. Mắt ông ta kém nên có lần đã phơ trúng một con cừu của lão Mum. Thế là hai bên có kỷ niệm với nhau.
- Xin chào bác sĩ Bohrhardt, sao hôm nay về sớm thế?
- Chào bác Mum, đêm qua xui quá chẳng bắn được con thú nào. Đành về không vậy.
- Vậy hả? Ông cho thằng cha nằm ở thùng xe của tôi quá giang về thành phố nghe. Cái đầu gã máu me tùm lum.
Bohrhardt nổi máu nghề nghiệp bay qua xem xét. Ông bác sĩ gật gù:
- Anh ta bị nặng đó. Cần phập viện. Để tôi đưa đi cho.
Hai người hì hụi đỡ Ulrich sang xe của bác sĩ. Gã vẫn mê man bất tỉnh.
Ông già chờ cho chiếc xe jeep chở nạn nhận mất hút mới phóng xe phân đủng đỉnh trên đường đồng. Coi, lúc lên đến đỉnh đồi, ông Mum lại trạm trán một chiếc xe jeep khác, có điều xe này cáu cạnh và láng lẫy hơn nhiều. Đó chính là Bernhard Monghem giàu nhất nhì ngôi làng chớ còn phải hỏi.
- Chào già Mum.
- Vâng, chào ông chủ quán GIẾNG BIA.
Monghem chào tất cả mọi người dân trong làng vì hầu hết ai cũng là khách hàng của lão. Lão lái chiếc xe jeep về hướng cũ. Trời ạ, thằng khốn Ulrich biến mất, chỉ còn chiếc mô tô lủi thủi. Lão nhổ một bãi nước bọt rồi nghĩ thầm. Kệ mẹ mày lẫn thằng Heini, chúng mày chết hết cũng được. Máu mủ ruột thịt đếch gì chớ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất