Quyển 57 Chương 3: BAY RA ĐẢO
- ChàoKarin, - Tarzan nói.
Con bé há hốc mồm nhìn hắn chằm chằm.
- Tôi làm em sợ à? – Hắn hỏi. – Hay không nhận ra tôi?
- Dạ… vâng, chào anh Tarzan !
- Em ốm chăng?
- Không… Khỏ… ỏe ạ!
- Trông em tái mét đi thế kia. Hãy hít thật sâu xem nào. Em đi thu lượm báo cũ à?
- Gì cơ? Không. Chả là… tôi tình cờ trông thấy chỗ tạp chí biếm họa này.
- Em đến đây lâu chưa?
- Dạ… cũng hơi lâu. Không lâu lắm. nhưng cũng được một lúc rồi.
Trả lời sao mà lạ thế. Con bé này có chuyện gì vậy? Nó làm gì ở cái khu bỏ hoang này? – Tarzan nghĩ, bèn ngó trước nhìn sau.
- Em có trông thấy một chiếc xe taxi không?
- Ở đây ấy à?
- Ừ, ở đây.
- Không
Tarzan xem đồng hồ. Quả là hắn đã phóng xe đạp nhanh thật.
- Hoặc thấy hai người Hoa?
- H… oặc… người… Hoa? – Karin lắp bắp. – Sao anh lại hỏi về người Hoa?
- Tôi có lý do để hỏi. Thế nào? Có hay không? Hai tên người Hoa xách chiếc vali nhỏ màu xanh có dán những mảnh giấy vàng. Đó là vali đi máy bay.
Karin không trả lời nổi. Nó ôm chặt cái bọc vào người.
Tarzan nhìn nó:
- Em làm sao ấy. Sắp ốm à? Sao em lại đến đây?
- Không… biết. Không!
- Không cái gì? Em không ốm? Hay không biết tại sao mình đến đây? Hay không thấy hai tên người Hoa nọ
- Tôi chẳng thấy người Hoa nào cả.
- Nhưng có lẽ thấy một cặp người Hy Lạp chăng? Người đàn bà khoảng 23 tuổi, tóc dài màu sẫm. Gã đàn ông ngoài ba mươi, tóc quăn đen, răng rất đẹp.
- Không. Chưa thấy bao giờ.
Quái, con bé làm sao mà cứ thất thần đi thế nhỉ? Tarzan thắc mắc. Lại cứ ghì chặt lấy cái bọc rác như người chết đuối vớ được cọc vậy.
Vừa hay Gaby, Karl và Tròn Vo đến nơi. Chúng dừng xe, chào Karin. Tarzan bảo:
- Karin đã ở đây một lúc lâu nhưng chẳng thấy chiếc taxi lẫn mấy tên người Hoa, lẫn Nick và Antonia. Hay người lái taxi nọ nghe nhầm? Xem ra ông ta có vẻ chắc chắn và không hề nặng tai.
- Số nhà 14 ở mãi đằng kia cơ mà, - Gaby nói.
- Cũng bỏ hoang như mọi ngôi nhà khác ở khu này, - Tarzan gật đầu.
Rồi hắn và Karl phóng đến nhà số 14.
Chỉ thấy chiếc vali rỗng nằm chỏng chơ.
Khi đã quay lại chỗ cũ, Karl nói:
- Hẳn chúng mình đã chậm chân.
Karin
Tarzan nhíu mày nhìn cái bọc nó ôm trước ngực. Gaby cũng bắt đầu để ý tới chiếc túi.
- Em có cái túi trông hay thật, - cô bé bảo Karin.
- Cái túi… à vâng, nó là của tôi!
- Thì đã ai cướp mất mà lo, - Tarzan nhận xét.
Im lặng.
Mọi con mắt của Tứ quái đều đổ dồn vào cái bọc mà Karin đang giữ khư khư. Karin buộc phải tìm cách giải thích:
- Chả là… tôi vẫn dùng nó đi thu lượm báo cũ. Nó vẫn đựng được.
Tarzan gõ gõ vào cái bọc:
- Báo cũ hả? Nghe sột soạt.
- Đừng động vào! – Con bé lùi lại.
Nhưng Tarzan đã nhanh tay túm lấy cái bọc, lần lần nội dung bên trong.
- Karin, cho bọn này nhòm vào cái túi một tí đi.
- Không! – Con bé kêu lên the thé.
- Các bạn ơi, mình nghĩ mình vừa sờ thấy các tệp tiền. Có lẽ là 300.000 mark. Mặc kệ Karin muốn hay không, tụi mình cứ mở ra xem sao. Nếu mình nói đúng, nó sẽ phải kể cho tụi mình khối chuyện
Karin buông rơi cái bọc. Nó đứng đó, vai rũ xuống, nghẹn ngào:
- Sao… các người tồi thế? Tiền này là của tôi.
- Em định biển thủ 300.000 mark hả? – Tarzan nhổ bọt xuống bên cạnh. – Sao lại có thể như vậy được.
Karl nhấc cái bọc lên, mở miệng túi, chìa cho mọi người xem.
Karin cắm mắt xuống đất. Trông nó thật thiểu não.
- Hãy nói đi! – Tarzan gắt lên. – Đây là chuyện tội phạm chứ đùa đâu. Vì có chuyện em xía vào, và vụ chuyển giao tiền thất bại này có thể dẫn đến giết chóc đấy. Nào, chúng tôi nghe đây?!
Karin nấc lên:
- Thôi được. Tôi chẳng phạm tội gì cả, chỉ… lẽ ra tôi đã định đem tiền đi nộp. Nhất định rồi. Sở dĩ tôi biết việc này là vì khi vào nhà bưu điện…
Nó kể lại đầu đuôi.
Tarzan kết luận:
- Vậy là giờ đây cả hai phía đều cho rằng mình bị lừa dối. Bọn người Hoa có thể nổi giận tới mức giết người, vì đã trả tiền mà vẫn không lấy lại được con hổ ngọc. Nhưng cũng đáng mừng vì vật thiêng của họ Lý vẫn ở trong tay Nick. Ông Chung đ lại từ tay hắn sẽ dễ hơn từ tay Răng Chuột Cống. Con hổ ngọc bị Răng Chuột Cống cho người ăn cắp của ông trưởng họ Lý bên Hồng Kông ấy mà.
- Tôi biết, - Karin nói. – Tôi có đọc báo.
- Hãy giữ miệng. Cấm bép xép với ai. Liệu đấy, rõ chưa. – Tarzan thẳng thừng đe Karin. – Số tiền này sẽ mang đến cho ông Chung, để ông có thêm khả năng chuộc lại con hổ từ tay Nick. Bọn này sẽ đến ngay chỗ ông Chung đây.
Karin gật đầu:
- Tôi sẽ không hé răng.
- Nếu vậy bọn này cũng quên đi chuyện em toan làm giàu bất chính. Hãy im lặng như một nấm mồ!
NgheTứ quái tường thuật lại câu chuyện, ông Chung kêu lên:
- Thật khó tin! Tôi chịu ơn các bạn. Tôi xin nhận số tiền này, nhưng chỉ sử dụng trong trường hợp cực kỳ bất đắc dĩ. Và chỉ sau khi đã thưa chuyện với ông Lý Lệ Bá đáng kính bên Hồng Kông. Chúng tôi không được phép mua lại tài sản hợp pháp của dòng họ. Như vậy là mất danh dự. Là hèn. Và có nghĩa là khen thưởng sự bất công. Không đời nào!
- Tôi cũng đã lường trước ông sẽ nói như vậy. – Tarzan mỉm vười. – nhưng dù sao vẫn phải giữ lấy số tiền. Răng Chuột Cống còn nợ dòng họ ông nhiều hơn thế.
ÔngCh gật đầu:
- Vậy là lúc này hai tên Vũ và Triệu đang ở khách sạn Cung Đình chờ Nick gọi điện. Tôi sẽ đến đó. Tôi phải mắng cho bọn tay chân của Răng Chuột Cống một trận.
- Chúng tôi cùng đi – Tarzan tuyên bố.
*
Ngồi trên xe, Nick nghiến răng kèn kẹt, khiến Edgar cảm thấy bị quấy rầy khi đang cầm lái. Hắn bảo bạn:
- Thì đã mất gì đâu. Chẳng qua bọn lưu manh ấy muốn thử đủ mẹo. Và không có tí danh dự nào!
- Chúng đã lừa được chúng ta, - Nick rít qua kẽ răng. – không một mark! Vừa nhấc vali lên, tao biết liền. Nó nhẹ tênh. Chúng cũng chẳng thèm nhét giấy vào vali nữa! Lũ lợn!
- Có điều tao không hiểu chúng làm thế thì được cái gì? – Edgar thắc mắc.- Thà chúng nấp trong nhà, xông ra đánh úp bọn mình lại đi một nhẽ, lại là cái bẫy! Đằng này chẳng thấy gì? Tao chịu, không hiểu.
- Có khi chúng cũng định thế, nhưng lưỡi dao bấm định dùng để chọc tiết bọn mình lại bị kẹt trong chuôi. Bố ai biết được! Chỉ biết chúng đừng hòng đoạt lại con hổ ngọc bích theo cách ấy. Tốt hơn là ta bán lại nó cho Lý Lệ Bá bên Hồng Kông. Lúc nào cũng có thể đi bước ấy dễ dàng.
- Dù sao cũng cứ nên gọi điện đến khách sạn Cung Đình, - ả Antonia nãy giờ buồn nẫu ruột, góp ý. – có thể hai thằng lừa đảo khốn nạn đang ở đó. Anh nghĩ thế n, hở Nick?
- Chí phải, - Vua Trộm gật đầu. – anh sẽ gọi. Và nếu chúng ở đó, anh sẽ chửi cho chúng một chập.
ChiếcOpel của Edgar đang chạy ra sân bay. Ba tên chỉ còn đường phới càng nhanh càng tốt sang Hy Lạp, trước khi Răng Chuột Cống phái cả đội quân của lão tìm diệt chúng.
- Anh sẽ gọi trước khi tụi mình lên máy bay. – Nick tiếp. – may ra tụi mình vớ được chuyến bay sắp cất cánh về Hy Lạp.
Chúng gặp may. Sắp có chuyến bay mong muốn. Ba tên nhanh chóng mua vé và làm thủ tục. Đúng 1 giờ nữa máy bay cất cánh.
Nick gọi điện về khách sạn Cung Đình, xin gặp “ông Vũ hoặc ông Triệu”.
Lát sau, Triệu lên tiếng.
- Tao đây, - Nick hằn học, - và tao ngạc nhiên là lũ chó chết chúng mày vẫn còn luẩn quẩn ở đó. Để làm gì? Chúng mày định nhạo báng tao chắc? Trò đùa khốn nạn này có nghĩa là gì hả?
- Sao lại trò đùa? – Triệu ngơ ngác.
- Định lừa thằng này à? Trong vali không có một đồng mark nào. Vali rỗng không, đồ ruồi nhặng!
- Rỗng không? Anh nói vớ vẩn gì thế, Klaudonia? Trong vali có đủ 300.000 mark Đức. Như anh đòi.
- Phải, như tao đòi. Nhưng trong đó không có gì hết. Trống không! Trống không! Vậy thì đừng hòng nhận đ con hổ ngọc. Hãy nói lại với Răng Chuột Cống như thế!
- Tao hiểu! Mày đã đổi ý và lại muốn đòi tận 600.000 mark. Vậy là đòi thêm 300.000 mark! Đồ vô liêm sỉ! Liệu hồn, mất cả đầu lẫn tứ chi đấy con ạ!
- Không, đồ khỉ da vàng! Tao hài lòng với 300.000 mark. Nhưng tao muốn thấy số tiền đó. Hãy tin tao: chiếc vali rỗng không. Tao đoán chúng mày toan lừa dối lão trùm của chúng mày và thủ tiền vào túi riêng. Tưởng tao ngu lắm?! Nhưng chúng mày đã tự sát đấy. Tao sẽ gọi điện cho Răng Chuột Cống, kể với lão sự thật. Lão sẽ còn được nghe tao báo tin. Hết!
Nick treo ống nói lên, đoạn đấm vào máy một cái, và nhe răng cười khi đồng mark mà ban nãy gã bỏ vào lại rơi ra.
- Các bạn, chúng ta sẽ bay về quê hương Hy Lạp thôi. Rồi ở đó sẽ nghĩ cách sau. Thật nực cười nếu chúng ta không kiếm chác được ít nhất 300.000 mark từ con hổ ngọc này. Nhưng bây giờ tao không muốn mark Đức nữa, mà muốn đôla Mỹ. Để phạt Răng Chuột Cống, nếu chúng ta còn muốn làm tiếp vụ này với lão.
- Cái chính là đừng để lão tìm ra chúng ta, - Antonia nói.
- Ở trên đảo Padoklion ấy à? – Nick cười, - đời nào!
Tuy nhiên hắn lầm to.
*
ÔngChung lấy xe chở Tứ quái đến khách sạn Cung Đình. Hai tên người Hoa ngồi ngay gần cửa. Nhìn là biết ngay Triệu và Vũ. Đúng như con bé Karin tả: cao lớn, to bè, những bộ mặt thô kệch, tóc đen, complê mùa hè sáng màu, cùng một thứ cà vạt.
Tên mặt sẹo vừa bỏ ống điện thoại. Hai tên đang uống bia. Lúc này mặt sẹo kể gì đó khiến tên kia lộ vẻ tức tối.
Aha! Tarzan nghĩ, chắc tay Hy Lạp vừa gọi điện tới, đúng như Karin đã biết được.
- Đúng chúng kia rồi, - ông Chung nói sau lưng Tarzan.
- Chúng ta sẽ hỏi chúng! – Tarzan đáp, và bước lại bàn của Triệu và Vũ.
Chúng ngước nhìn. Ánh mắt lạnh đến rợn người.
- Có phải các ông là ông Vũ và ông Triệu đáng kính? – Hắn mỉm cười hỏi.
Tên mặt sẹo gật đầu:
- Tôi là Vũ.Anh bạn Triệu của tôi đây. Cậu cần gì?
- Tôi bảo đáng kính là giễu đó thôi. Các ông tự biết hơn ai hết các ông thuộc loại người nào. Làm việc cho Răng Chuột Cống thì làm sao còn có chút danh dự nào để người khác có thể kính trọng được nữa. Tôi hỏi, là để ông Chung – con người họ Lý thực sự đáng kính này – có thể báo tin vui không nhầm vào tai kẻ nào khác. Vậy các ông hãy giỏng tai lên mà nghe!
Tôn trọng Tứ quái, ông Chung không nói tiếng mẹ đẻ, mà nói tiếng Đức với những người đồng bào của mình:
- Như Tarzan vừa nói, tôi họ Lý, thuộc họ tộc đã bị tên họ ghê tởm nọ lấy cắp mất vật thiêng. Con hổ ngọc bích là tài sản của chúng tôi. Chúng tôi sẽ lấy lại nó. Rõ chưa?
Hai tên lưu manh đờ mặt. Vũ giảu môi trên ra. Cái mũi sư tử ngọ nguậy bất an.
- Chúng tôi không hiểu ý ông nói gì. Không quen biết họ Chu nào. Chỉ nghe nói ai thóa mạ ông ta, sẽ phải chết. Ông cũng biết như thế chứ, ông bạn?
ÔngChung vẫn giữ được bình tĩnh, điềm đạm tiếp:
- Các anh đã nói chuyện với NickKlaudonia rồi chứ, mấy thằng ngốc kia? Hắn đã không nhận được 300.000 mark phải không? Chuyện vặt thôi. Cuộc trao đổi điện thoại giữa các người đã bị lộ. Và trước khi Nick đến điểm hẹn, chúng tôi đã lấy số tiền ấy đi. Tiền hiện đã nộp cho cảnh sát.
Ông ấy “búa” chúng như thế mà lại hay. Để chúng khỏi tìm cách đoạt lại số tiền đó nữa. – Tarzan nghĩ.
- Bọn này vẫn chưa hiểu ngươi lải nhải cái cóc khô gì. – Vũ nghiến răng nói. – Nhưng bọn này nhanh trí lắm, thừa biết ngươi chẳng phải họ Lý, mà cùng một giuộc với Klaudonia. Thôi đừng nhiễu nữa. Là những doanh nghiệp đi làm ăn, bọn này muốn được yên tĩnh uống bia Đức.
Nãy giờ hai tên ráo riết đưa mắt để ghi nhớ mặt Tứ quái.
ÔngChung vẫn không nao núng:
- Hãy bảo với lRăng Chuột Cống họ Chu ấy những điều ta vừa nói. Lão sẽ hối tiếc vì vụ ăn cắp này.
Hai tên làm như chẳng thèm để tai. Chúng coi ông Chung như không tồn tại, chỉ nhìn những vại bia.
Rời khách sạn, ông Chung bảo:
- Chắc chúng không tin tôi đâu. Chúng sẽ truy lùng Nick, ả bồ của hắn, và Edgar. TheoKarin thì ba tên này sẽ bay đến đảo Padoklion. Khi đến đó nghỉ, các bạn thử chú ý quan sát chúng. Tiếc là tôi không rời đây được. nhưng tôi có mấy người anh em họ ở Athen, tôi có thể báo cho họ, để nếu cần, họ ra tay.
Tarzan bảo các bạn sau một lát suy nghĩ:
- Mình phải lẻn một lần nữa vào nhà Antonia. Biết đâu tìm được một tấm ảnh ả và ảnh Nick. Như vậy bọn mình sẽ biết đích xác mặt chúng để theo dõi.
Mọi người ủng hộ ý kiến này.
Một giờ sau, Tarzan đã có trong tay 3 tấm ảnh: một chụp riêng Antonia, hai chụp chung ả với Nick.
- Đành mượn tạm vì việc lớn, - Tarzan nói – khi nào chúng vào tù rồi, mình sẽ hoàn lại chúng đầy đủ.
*
Hai ngày sau, Tứ quái đáp máy bay đến Heraklion, rồi từ đó lên tàu BiểnXanh đi tiếp.
Lúc này, cả bốn đứa đứng ở tầng trên ngắm biển trời và bầy hải âu chao liệng.
Tarzan quay người lại để nhìn con tàu. Sao thế này, hắn say nắng, hoa mắt chăng?
- Ôi lạy Chúa! – Gaby thì thầm bên tai hắn. Cô bé cũng đồng thời phát hiện ra Vũ và Triệu đang đi trên boong.
Hai bộ mặt thô kệch bóng loáng mồ hôi. Chúng lại ăn mặc như anh em sinh đôi: quần sáng màu, áo chim cò sặc sỡ bỏ ra ngoài thắt lưng.
- Vũ và Triệu kìa! – Karl sửng sốt – Chà! Hẳn chúng không vượt biển để đi nghỉ. Chúng cũng đến đảo Padoklion chăng?
- Tao cuộc là vậy đó Karl – Tarzan gầm gừ. – Bọn khốn này biết rõ hoặc linh cảm được NickKlaudonia đang ở đâu, và săn đuổi hắn. Bây giờ trong túi chúng làm gì còn 300.000 mark. Chúng chỉ còn cách giở vũ lực nữa thôi.
- Làm sao chúng biết được mà theo nhỉ? – Gaby thắc mắc.
- Thiếu gì nguồn tin, - Tarzan đáp. – có thể RikVandandem vô tình nói ra. Cũng có thể Vũ và Triệu đột nhập lần nữa vào nhà Antonia và tìm thấy thư từ hay địa chỉ gì đó.
- Quỷ tha ma bắt! – Tròn Vo làu nhàu – Muốn yên cũng không xong. Tưởng quẳng được những lo lắng ở trường học, lại rước vào những chn phiêu lưu đau đầu!
- Đợi ở đây nhé! – Tarzan nói nhỏ. – Mình muốn chào các nhà doanh nghiệp một cái.
Hắn quẳng balô của mình cho các bạn, và len qua đám đông.
Vũ vừa tranh được một cái ghế tựa gấp của một chú bé, ngả ra. Đúng lúc gã toan đặt đít xuống ghế thì Tarzan rút cái ghế đi.
Tên người Hoa rơi phịch mông xuống sàn tàu.
Tarzan vẫn để mắt đến Triệu bấy giờ đứng ở bên phải hắn. Một tay gã đang đặt trên chiếc ghế thứ hai, cũng toan tranh của một đứa bé.
- Xin lỗi ngài doanh nghiệp! – Tarzan nói. – Tôi không chủ ý để ngài nện bộ mông quý hóa của ngài xuống sàn, mà chỉ định đẩy ghế vào hầu ngài. Nhưng tôi đoảng quá. Có lẽ vì niềm vui hội ngộ quá lớn. Thế giới chẳng quá ư nhỏ bé sao? Ngày hôm kia ta còn gặp mặt ở khách sạn Cung Đình, vậy mà giờ lại chạm trán nhau nơi đây! Một sự tình cờ mới tuyệt chứ!
Vũ bật đứng dậy nhanh như một con báo.
Triệu sấn một bước lại gần Tarzan :
- Chúng tao thấy mày và lũ bạn mày từ khi chúng mày lên tàu. Và chúng tao nghĩ ngay: mồi tuyệt ngon cho cá mập! Hiểu không? Nếu chúng mày ngáng trở chúng tao, chúng tao sẽ dìm chết chúng mày dưới biển.
Tarzan gấp cái ghế lại, để dựng đứng.
- Tôi run lên vì sợ, thưa ông Triệu Phồn, tức BópCổ.Ông có biết mở cái ghế này ra không? Hãy thử xem! Đây này.
Tarzan nhấc cái ghế gấp lên, dận mạnh xuống. Cố nhiên hắn nhằm chính xác. Cái chân ghế nện trúng ngón chân cái bên phải của Triệu, như búa tạ.
Tên lưu manh rú lên một tiếng chói tai, nhảy lùi lại. Vũ phóng tay toan túm lấy Tarzan, nhưng hắn né được.
Tarzan biết: nếu không có mặt bấy nhiêu khách trên tàu thì đời nào hai tên lưu manh chịu để yên. Lúc này chúng chỉ hằn học nhìn hắn. Triệu đã thôi nhảy cẫng, chân phải hơi ghếch lên vì đau đớn.
- Ông hãy mỉm cười tươi lên một chút, - Tarzan bảo. – Kẻo tôi buộc phải nghĩ rằng ông không ưa tôi. Được, được, hiểu rồi! Lần sau thì ông sẽ xé xác tôi ra làm mồi cho cá mập. Nếu móng chân cái của ông bị tím lại, thì ông phải sơn cho nó. Tốt nhất dùng sơn màu đỏ chói. Hãy làm đỏm một tí, nếu ông đi chân trần trên bãi biển.
Đoạn hắn quay người, bỏ về chỗ các bạn.
Các bạn hắn nãy giờ chứng kiến hết.
- Bạn chỉ khơi cho chúng thù hận thôi, - Gaby nhận xét, - Hai tên ấy nói gì?
- Chúng muốn dìm chết bọn mình dưới biển, nếu bọn mình ngáng trở chúng.
Gaby thở dài. Karl cho đây là mở đầu của một cuộc chiến công khai. Tròn Vo lại ca cẩm vì không có nổi một chút yên tĩnh nà
Tarzan xem đồng hồ, 14 giờ 10 phút. Hắn bảo:
- Một giờ nữa, tụi mình sẽ vào cảng DiktiSfakion. Hai tên ấy sẽ theo dõi tụi mình, tụi mình theo dõi chúng. Ai sẽ phát hiện ra NickKlaudonia trước đây? Hoặc phát hiện ả bồ của hắn? Chúng mình thuận lợi hơn Triệu và Vũ vì biết mặt đôi Hy Lạp này rồi.
- NhỡTriệu và Vũ cũng chẳng kém, - Karl nói. – Chúng khôn chán. Sao chúng lại không biết lục tìm ảnh như đại ca nhỉ?
- Tiếc là mày có lý, - Tarzan gật đầu. – Hơn nữa, tụi mình còn phải tìm kho báu của Henkelmann nữa. Đảo RắnTykopulos cách đảo Padoklion khoảng 5 cây số. Trong khi tụi mình tìm kho báu, hai tên người Hoa tha hồ tung hoành. Tức thật, nhưng biết làm thế nào được.
- Nếu tụi mình báo động cho Klaudonia, - Gaby bàn. – gã sẽ có thiện cảm hơn với tụi mình. Đó là một điều kiện tốt để thương lượng về con hổ ngọc.
- Thế bạn định liên lạc với gã bằng cách nào? – Tròn Vo ngáp. – Tụi mình không biết gã ở đâu. Đó chính là vấn đề.
- Mình đang nghĩ đến ông thầy dạy lặn trong tờ quảng cáo làng nghỉ mà tụi mình đoán là anh em với Nick, - Gaby đáp, - Có thể thông qua ông ta.
- Sáng kiến rất hay! – Tarzan khen.- Sẽ làm
*
Ra đón Tứ quái ở cảng là một thanh niên tay giơ cao tấm biển đề: “Biếng nhác và vui vẻ”
Tarzan tươi cười tiến lại gần anh ta:
- Người ta sẽ tưởng ông đang công khai tính cách của mình khi thấy tấm biển này. Chào ông! Tôi là PeterCarsten, còn gọi là Tarzan, đây là các bạn tôi…
Hắn lần lượt giới thiệu.
Anh thanh niên người Đức mặc quần soóc, áo phông đỏ, là sinh viên sư phạm và tâm lý học. Mái tóc vàng để dài, buộc túm sau gáy. Anh chỉ cạo râu mỗi tuần một lần. KurtWeinot rất hay cười.
- Hôm nay chỉ có các em đến làng nghỉ, - anh nói.- Các em sẽ xưng hô anh em với tôi cho thân mật. Tôi tha thiết đề nghị đấy. Làng nghỉ tuyệt lắm. Tôi mới đến đây lần đầu. Nhưng đã quyết định năm sau cũng sẽ làm việc ở đây. Các em mang theo phiếu nghỉ chứ?
Kurt lần lượt thu thập các phiếu nghỉ.
Rồi năm người lên một chiếc xe buýt nhỏ về làng “Biếng nhác và vui vẻ”.
Kurt bảo:
- Chúng tôi bố trí cho các em một căn nhà gỗ gồm bốn phòng ngủ, một buồng tắm và một phòng sinh hoạt chung. Tôi đã nhận được giấy của bố mẹ các em đồng các em ở chung dưới một mái nhà. Còn về ăn: chúng tôi có ba restaurant lớn ngoài trời, trên là mái rạ che mưa nắng. Các món ăn đủ món nóng, nguội, ai dùng gì tự chọn và tự phục vụ. Muốn ăn bao nhiêu tùy thích. Thức ăn thường xuyên được bổ sung.
Lâu rồi mới thấy mặt Tròn Vo tươi rói như lúc này.
- Ở đây còn dạy lặn không ạ? – Tarzan hỏi.
- Đương nhiên.
- Thầy dạy lặn tên là DemetriosKlaudonia phải không anh?
- Đúng vậy.
- Và hiện tại vẫn đang làm việc trong làng nghỉ ạ?
- Từ bốn năm nay rồi, tôi nghĩ thế. Đó là một chàng trai dễ mến. Anh ta nói thạo tiếng Đức.
- Có thể tìm gặp anh ta ở đâu ạ?
- Vào giờ này thì ở bên bể bơi. Bể bơi rất gần ngôi nhà nghỉ của các em thôi.
Lúc này phần đông khách nghỉ đang nằm dài đâu đó trong bóng mát.
Quanh bể bơi chỉ có một nhúm người. Hai đứa trẻ ôm phao đang tập đập chân. Một thanh niên Hy Lạp da rám nắng, mặc quần soóc, ngồi dưới một dù che nắng, loay hoay sửa viền cao su của chiếc kính lặn.
- Các bạn nhìn kìa! – Tarzan khẽ nói – Đúng là DemetriosKlaudonia rồi. Anh ta trẻ hơn Nick, rất giống gã, nhất định là em ruột gã.
- Tụi mình bắt chuyện thế nào đây? – Gaby hỏi.
- Không vòng vo lôi thôi. Hai tên người Hoa đang ở trên đảo. Tức là nguy hiểm rồi.
Đúng lúc đó, Kurt xuất hiện. Anh hỏi:
- Sao, thế nào? Các em hài lòng chứ?
- Mọi cái đều siêu ạ, - Karl hồ hởi đáp.
- Còn tùy nhà bếp nấu nướng ra sao nữa, để xem có cho điểm tối đa được không. Chả là em khá sành ăn, - Tròn Vo phát biểu.
- Yên tâm đi, em sẽ mê cho mà xem, - Kurt tiên tri. – Các món ăn ở đây miễn chê.
- Có phải thầy dạy lặn kia không anh? – Tarzan hỏi.
- Ừ, Demetrios đấy. Lại đây! Để tôi giới thiệu các bạn với nhau.
Anh chàng Hy Lạp cười phô hàm răng trắng khỏe. Anh ta lần lượt bắt tay cả bọn.
Tarzan bèn kéo anh ta vào câu chuyện về môn lặn.
Kurt nán lại một chút cho đúng phép lịch sự, rồi bảo: “Hẹn gặp lại!”, và bỏ đi.
Tarzan chỉ chờ có vậy. Hắn bảo Demetrios
- AnhDemetrios, xin anh chớ giật mình. Chúng tôi có điều cần nói với anh về ông anh của anh. Nick là anh của anh đúng chứ?
Gương mặt niềm nở của anh chàng Hy Lạp bỗng như được giấu ngay dưới tấm mặt nạ bằng sắt.
- Sao cơ? Tôi không hiểu cậu?
- Tôi nói về ông anh NickKlaudonia của anh, Vua Trộm ấy.
- Tôi… tôi chẳng có anh em nào cả.
Tarzan thở dài. Các bạn hắn đảo mắt nhìn trời.
- AnhDemetrios, - Tarzan nói như dỗ dành một người ốm. – bây giờ không phải là lúc diễn lớp trò sửng sốt. Vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng. Anh hiểu chứ?
- Không. Chẳng hiểu gì cả. Tôi không biết cậu nói gì.
- Vậy ta hãy thử cách khác. Chúng tôi đến từ một thành phố lớn của Đức, nơi AntoniaVasilopoulos, vợ chưa cưới của ông anh Nick của anh vẫn sống cho tới gần đây. Tình cờ, chúng tôi được biết chuyện xảy ra xung quanh con hổ ngọc – vì một người Hoa thuộc dòng họ Lý, dòng họ sở hữu hợp pháp con hổ quý ấy – là bạn của chúng tôi. Chúng tôi biết rõ mọi diễn biến cho tới nay. Anh của anh đã ăn cắp con hổ ngọc của Răng Chuột Cống ở Amsterdam. Tại thành phố của chúng tôi, ông ta đòi Răng Chuột Cống 300.000 mark chuộc con hổ. Những tên gian hùng mà Răng Chuột Cống phái đến quả đã đặt số tiền theo đúng hẹn. Nhưng tiền lại rơi vào tay kẻ khác, trước khi anh của anh, Antonia và Edgar đến nơi. Anhtheo dõi được tôi nói không?
- Không. Chẳng hiểu gì hết.
Anh ta nói dối.
Nét mặt anh ta phản anh ta.
Anh ta tuyệt vọng cố làm vẻ thờ ơ, dửng dưng. Nhưng các cơ mặt giật giật, ánh mắt như phát sốt, yết hầu chạy lên chạy xuống.
- Dù sao tôi vẫn kể anh nghe, - Tarzan nói. – tuy anh không có anh trai và chẳng biết làm gì với câu chuyện này, nhưng nó khác thường đến nỗi ai cũng muốn nghe. Anh đồng ý chứ?
- Vâng, xin cứ kể. – Demetrios liếm cặp môi khô.
- Thế là NickKlaudonia, cái anh chẳng phải là anh của anh ấy, bèn cùng cô vợ chưa cưới và Edgar vù khỏi thành phố của chúng tôi. Hình như cả ba đang ở đây. Vì quê của Nick và Antonia là DiktiSfakion. Tiếc nỗi bọn gian hùng từ Amsterdam sang cũng biết như vậy. Chúng tôi gặp Vũ và Triệu trên tàu thủy. Chúng đã dọa chúng tôi. Chúng không đến đây để du lịch, chúng tìm Nick. Chúng muốn đoạt lại con hổ ngọc từ tay ông ta, và chúng sẽ không từ một thủ đoạn nào. Nếu anh ngẫu nhiên gặp ông Nick đó, anh Demetrios, thì anh hãy báo động cho anh ta.
- Tiếc là… tôi không quen ông ta.
- Rõ hoàn toàn. Anh không quen ông ta.
- Cái bọn… tội phạm người Hoa ấy đang ở đây ư?
- Chúng cùng lên bờ với chúng tôi. Từ đó chúng tôi không theo dõi được chúng.
- Thôi… thôi được! Thực ra… thực ra chuyện này chẳng liên quan tới tôi. Nhưng người ta luôn cần quan tâm đến số phận của người khác.
- Đúng như chúng tôi nghĩ, - Tarzan gật đầu. – tất cả chuyện là thế. Hẹn gặp lại anh sau.
Rồi hắn quay gót đi ra phía bãi biển. Gaby, Karl và Tròn Vo theo sau.
Chúng tìm được một tán dù tròn lợp bằng lá cọ, đủ tỏa bóng mát cho cả bốn.
- Mình thấy thương Demetrios thực sự, - Karl cười nói. – Ý thức danh dự không cho phép anh ta chịu đựng một Vua Trộm trong gia đình mình. Mặt khác, anh ta lại lo thắt ruột cho ông anh.
- Anh ta nói dối, rõ xấu, - Tròn Vo nói. – Tại sao anh ta không trung thực với tụi mình?
- Anh ta không biết tụi mình, - Tarzan đáp. – làm sao anh ta biết được ý định thật của tụi mình là gì? Và anh ta làm như thế là đúng. Vì nếu có cơ hội, tụi mình sẽ lấy lại con hổ ngọc từ tay Nick. Cho nên mình cũng đã nói rõ: ông Chung là bạn của tụi mình. Để anhKlaudonia biết ngay ý tụi mình.
- Rất quân tử, - Gaby nói.
- Mọi cách khác đều là thủ đoạn đê tiện, - Tarzan đáp.
- Làm gì bây giờ? – Karl hỏi – Theo mình hiểu, tụi mình sẽ theo dõi Demetrios chăng?
- Chính thế. Có thể anh ta sẽ điện thoại cho Nick. Nhưng chỉ thế thôi chưa đủ. Demetrios thông thuộc vùng này hơn ai hết, và sẽ cảm thấy có trách nhiệm với Nick và bạn bè của Nick. Vấn đề là tìm một nơi ẩn náu an toàn. Nghĩa là họ sẽ gặp nhau ở đâu đó.
- Nhưng ở đâu? – Tròn Vo sốt ruột. – Tụi mình mù tịt.
- Vì thế mới phải theo dõi anh ta.
- Nhỡ anh ta biết?
- Thì tụi mình hỏng việc, và liệu đường cuốn xéo thôi.
Tarzan đứng dậy.
- Bạn đi đâu đấy? – Gaby hỏi.
- Thăm dò Kurt một chút. Các bạn theo dõi Demetrios nhé. Nếu anh ta vù, thì huýt một tiếng sáo dài vào.
Tarzan tìm thấy Kurt ở một sân chơi bóng chuyền.
- Em muốn hỏi anh thêm đôi câu, anh Kurt. Chả là em muốn viết một bài về làng nghỉ này cho tờ báo ở trường. anh sẽ không bực mình, nếu em vặn vẹo anh chứ?
- Ồ không, - Kurt cười thoải mái. – cứ việc hỏi.
- Chúng ta bắt đầu từ đám nhân viên của làng nghỉ. Tất cả đều ở tại làng hả anh?
- Chỉ một số người thôi. Ai người địa phương thì cứ sáng đến, chiều về nhà.
- CảDemetrios cũng thế ạ?
- Tất nhiên. Anh ta hết giờ làm lúc 18 giờ.
- Sau đó anh ta lên chiếc ôtô thể thao và phóng…
- Demetrios luôn đi bộ. Có xa gì đâul
Tarzan vờ hỏi thêm dăm câu nữa cho đỡ lộ liễu, rồi cám ơn Kurt, đi về chỗ các bạn.
Demetrios vẫn ngồi bên bể bơi, hai tay ôm đầu, mắt đăm đăm nhìn xuống đất
Con bé há hốc mồm nhìn hắn chằm chằm.
- Tôi làm em sợ à? – Hắn hỏi. – Hay không nhận ra tôi?
- Dạ… vâng, chào anh Tarzan !
- Em ốm chăng?
- Không… Khỏ… ỏe ạ!
- Trông em tái mét đi thế kia. Hãy hít thật sâu xem nào. Em đi thu lượm báo cũ à?
- Gì cơ? Không. Chả là… tôi tình cờ trông thấy chỗ tạp chí biếm họa này.
- Em đến đây lâu chưa?
- Dạ… cũng hơi lâu. Không lâu lắm. nhưng cũng được một lúc rồi.
Trả lời sao mà lạ thế. Con bé này có chuyện gì vậy? Nó làm gì ở cái khu bỏ hoang này? – Tarzan nghĩ, bèn ngó trước nhìn sau.
- Em có trông thấy một chiếc xe taxi không?
- Ở đây ấy à?
- Ừ, ở đây.
- Không
Tarzan xem đồng hồ. Quả là hắn đã phóng xe đạp nhanh thật.
- Hoặc thấy hai người Hoa?
- H… oặc… người… Hoa? – Karin lắp bắp. – Sao anh lại hỏi về người Hoa?
- Tôi có lý do để hỏi. Thế nào? Có hay không? Hai tên người Hoa xách chiếc vali nhỏ màu xanh có dán những mảnh giấy vàng. Đó là vali đi máy bay.
Karin không trả lời nổi. Nó ôm chặt cái bọc vào người.
Tarzan nhìn nó:
- Em làm sao ấy. Sắp ốm à? Sao em lại đến đây?
- Không… biết. Không!
- Không cái gì? Em không ốm? Hay không biết tại sao mình đến đây? Hay không thấy hai tên người Hoa nọ
- Tôi chẳng thấy người Hoa nào cả.
- Nhưng có lẽ thấy một cặp người Hy Lạp chăng? Người đàn bà khoảng 23 tuổi, tóc dài màu sẫm. Gã đàn ông ngoài ba mươi, tóc quăn đen, răng rất đẹp.
- Không. Chưa thấy bao giờ.
Quái, con bé làm sao mà cứ thất thần đi thế nhỉ? Tarzan thắc mắc. Lại cứ ghì chặt lấy cái bọc rác như người chết đuối vớ được cọc vậy.
Vừa hay Gaby, Karl và Tròn Vo đến nơi. Chúng dừng xe, chào Karin. Tarzan bảo:
- Karin đã ở đây một lúc lâu nhưng chẳng thấy chiếc taxi lẫn mấy tên người Hoa, lẫn Nick và Antonia. Hay người lái taxi nọ nghe nhầm? Xem ra ông ta có vẻ chắc chắn và không hề nặng tai.
- Số nhà 14 ở mãi đằng kia cơ mà, - Gaby nói.
- Cũng bỏ hoang như mọi ngôi nhà khác ở khu này, - Tarzan gật đầu.
Rồi hắn và Karl phóng đến nhà số 14.
Chỉ thấy chiếc vali rỗng nằm chỏng chơ.
Khi đã quay lại chỗ cũ, Karl nói:
- Hẳn chúng mình đã chậm chân.
Karin
Tarzan nhíu mày nhìn cái bọc nó ôm trước ngực. Gaby cũng bắt đầu để ý tới chiếc túi.
- Em có cái túi trông hay thật, - cô bé bảo Karin.
- Cái túi… à vâng, nó là của tôi!
- Thì đã ai cướp mất mà lo, - Tarzan nhận xét.
Im lặng.
Mọi con mắt của Tứ quái đều đổ dồn vào cái bọc mà Karin đang giữ khư khư. Karin buộc phải tìm cách giải thích:
- Chả là… tôi vẫn dùng nó đi thu lượm báo cũ. Nó vẫn đựng được.
Tarzan gõ gõ vào cái bọc:
- Báo cũ hả? Nghe sột soạt.
- Đừng động vào! – Con bé lùi lại.
Nhưng Tarzan đã nhanh tay túm lấy cái bọc, lần lần nội dung bên trong.
- Karin, cho bọn này nhòm vào cái túi một tí đi.
- Không! – Con bé kêu lên the thé.
- Các bạn ơi, mình nghĩ mình vừa sờ thấy các tệp tiền. Có lẽ là 300.000 mark. Mặc kệ Karin muốn hay không, tụi mình cứ mở ra xem sao. Nếu mình nói đúng, nó sẽ phải kể cho tụi mình khối chuyện
Karin buông rơi cái bọc. Nó đứng đó, vai rũ xuống, nghẹn ngào:
- Sao… các người tồi thế? Tiền này là của tôi.
- Em định biển thủ 300.000 mark hả? – Tarzan nhổ bọt xuống bên cạnh. – Sao lại có thể như vậy được.
Karl nhấc cái bọc lên, mở miệng túi, chìa cho mọi người xem.
Karin cắm mắt xuống đất. Trông nó thật thiểu não.
- Hãy nói đi! – Tarzan gắt lên. – Đây là chuyện tội phạm chứ đùa đâu. Vì có chuyện em xía vào, và vụ chuyển giao tiền thất bại này có thể dẫn đến giết chóc đấy. Nào, chúng tôi nghe đây?!
Karin nấc lên:
- Thôi được. Tôi chẳng phạm tội gì cả, chỉ… lẽ ra tôi đã định đem tiền đi nộp. Nhất định rồi. Sở dĩ tôi biết việc này là vì khi vào nhà bưu điện…
Nó kể lại đầu đuôi.
Tarzan kết luận:
- Vậy là giờ đây cả hai phía đều cho rằng mình bị lừa dối. Bọn người Hoa có thể nổi giận tới mức giết người, vì đã trả tiền mà vẫn không lấy lại được con hổ ngọc. Nhưng cũng đáng mừng vì vật thiêng của họ Lý vẫn ở trong tay Nick. Ông Chung đ lại từ tay hắn sẽ dễ hơn từ tay Răng Chuột Cống. Con hổ ngọc bị Răng Chuột Cống cho người ăn cắp của ông trưởng họ Lý bên Hồng Kông ấy mà.
- Tôi biết, - Karin nói. – Tôi có đọc báo.
- Hãy giữ miệng. Cấm bép xép với ai. Liệu đấy, rõ chưa. – Tarzan thẳng thừng đe Karin. – Số tiền này sẽ mang đến cho ông Chung, để ông có thêm khả năng chuộc lại con hổ từ tay Nick. Bọn này sẽ đến ngay chỗ ông Chung đây.
Karin gật đầu:
- Tôi sẽ không hé răng.
- Nếu vậy bọn này cũng quên đi chuyện em toan làm giàu bất chính. Hãy im lặng như một nấm mồ!
NgheTứ quái tường thuật lại câu chuyện, ông Chung kêu lên:
- Thật khó tin! Tôi chịu ơn các bạn. Tôi xin nhận số tiền này, nhưng chỉ sử dụng trong trường hợp cực kỳ bất đắc dĩ. Và chỉ sau khi đã thưa chuyện với ông Lý Lệ Bá đáng kính bên Hồng Kông. Chúng tôi không được phép mua lại tài sản hợp pháp của dòng họ. Như vậy là mất danh dự. Là hèn. Và có nghĩa là khen thưởng sự bất công. Không đời nào!
- Tôi cũng đã lường trước ông sẽ nói như vậy. – Tarzan mỉm vười. – nhưng dù sao vẫn phải giữ lấy số tiền. Răng Chuột Cống còn nợ dòng họ ông nhiều hơn thế.
ÔngCh gật đầu:
- Vậy là lúc này hai tên Vũ và Triệu đang ở khách sạn Cung Đình chờ Nick gọi điện. Tôi sẽ đến đó. Tôi phải mắng cho bọn tay chân của Răng Chuột Cống một trận.
- Chúng tôi cùng đi – Tarzan tuyên bố.
*
Ngồi trên xe, Nick nghiến răng kèn kẹt, khiến Edgar cảm thấy bị quấy rầy khi đang cầm lái. Hắn bảo bạn:
- Thì đã mất gì đâu. Chẳng qua bọn lưu manh ấy muốn thử đủ mẹo. Và không có tí danh dự nào!
- Chúng đã lừa được chúng ta, - Nick rít qua kẽ răng. – không một mark! Vừa nhấc vali lên, tao biết liền. Nó nhẹ tênh. Chúng cũng chẳng thèm nhét giấy vào vali nữa! Lũ lợn!
- Có điều tao không hiểu chúng làm thế thì được cái gì? – Edgar thắc mắc.- Thà chúng nấp trong nhà, xông ra đánh úp bọn mình lại đi một nhẽ, lại là cái bẫy! Đằng này chẳng thấy gì? Tao chịu, không hiểu.
- Có khi chúng cũng định thế, nhưng lưỡi dao bấm định dùng để chọc tiết bọn mình lại bị kẹt trong chuôi. Bố ai biết được! Chỉ biết chúng đừng hòng đoạt lại con hổ ngọc bích theo cách ấy. Tốt hơn là ta bán lại nó cho Lý Lệ Bá bên Hồng Kông. Lúc nào cũng có thể đi bước ấy dễ dàng.
- Dù sao cũng cứ nên gọi điện đến khách sạn Cung Đình, - ả Antonia nãy giờ buồn nẫu ruột, góp ý. – có thể hai thằng lừa đảo khốn nạn đang ở đó. Anh nghĩ thế n, hở Nick?
- Chí phải, - Vua Trộm gật đầu. – anh sẽ gọi. Và nếu chúng ở đó, anh sẽ chửi cho chúng một chập.
ChiếcOpel của Edgar đang chạy ra sân bay. Ba tên chỉ còn đường phới càng nhanh càng tốt sang Hy Lạp, trước khi Răng Chuột Cống phái cả đội quân của lão tìm diệt chúng.
- Anh sẽ gọi trước khi tụi mình lên máy bay. – Nick tiếp. – may ra tụi mình vớ được chuyến bay sắp cất cánh về Hy Lạp.
Chúng gặp may. Sắp có chuyến bay mong muốn. Ba tên nhanh chóng mua vé và làm thủ tục. Đúng 1 giờ nữa máy bay cất cánh.
Nick gọi điện về khách sạn Cung Đình, xin gặp “ông Vũ hoặc ông Triệu”.
Lát sau, Triệu lên tiếng.
- Tao đây, - Nick hằn học, - và tao ngạc nhiên là lũ chó chết chúng mày vẫn còn luẩn quẩn ở đó. Để làm gì? Chúng mày định nhạo báng tao chắc? Trò đùa khốn nạn này có nghĩa là gì hả?
- Sao lại trò đùa? – Triệu ngơ ngác.
- Định lừa thằng này à? Trong vali không có một đồng mark nào. Vali rỗng không, đồ ruồi nhặng!
- Rỗng không? Anh nói vớ vẩn gì thế, Klaudonia? Trong vali có đủ 300.000 mark Đức. Như anh đòi.
- Phải, như tao đòi. Nhưng trong đó không có gì hết. Trống không! Trống không! Vậy thì đừng hòng nhận đ con hổ ngọc. Hãy nói lại với Răng Chuột Cống như thế!
- Tao hiểu! Mày đã đổi ý và lại muốn đòi tận 600.000 mark. Vậy là đòi thêm 300.000 mark! Đồ vô liêm sỉ! Liệu hồn, mất cả đầu lẫn tứ chi đấy con ạ!
- Không, đồ khỉ da vàng! Tao hài lòng với 300.000 mark. Nhưng tao muốn thấy số tiền đó. Hãy tin tao: chiếc vali rỗng không. Tao đoán chúng mày toan lừa dối lão trùm của chúng mày và thủ tiền vào túi riêng. Tưởng tao ngu lắm?! Nhưng chúng mày đã tự sát đấy. Tao sẽ gọi điện cho Răng Chuột Cống, kể với lão sự thật. Lão sẽ còn được nghe tao báo tin. Hết!
Nick treo ống nói lên, đoạn đấm vào máy một cái, và nhe răng cười khi đồng mark mà ban nãy gã bỏ vào lại rơi ra.
- Các bạn, chúng ta sẽ bay về quê hương Hy Lạp thôi. Rồi ở đó sẽ nghĩ cách sau. Thật nực cười nếu chúng ta không kiếm chác được ít nhất 300.000 mark từ con hổ ngọc này. Nhưng bây giờ tao không muốn mark Đức nữa, mà muốn đôla Mỹ. Để phạt Răng Chuột Cống, nếu chúng ta còn muốn làm tiếp vụ này với lão.
- Cái chính là đừng để lão tìm ra chúng ta, - Antonia nói.
- Ở trên đảo Padoklion ấy à? – Nick cười, - đời nào!
Tuy nhiên hắn lầm to.
*
ÔngChung lấy xe chở Tứ quái đến khách sạn Cung Đình. Hai tên người Hoa ngồi ngay gần cửa. Nhìn là biết ngay Triệu và Vũ. Đúng như con bé Karin tả: cao lớn, to bè, những bộ mặt thô kệch, tóc đen, complê mùa hè sáng màu, cùng một thứ cà vạt.
Tên mặt sẹo vừa bỏ ống điện thoại. Hai tên đang uống bia. Lúc này mặt sẹo kể gì đó khiến tên kia lộ vẻ tức tối.
Aha! Tarzan nghĩ, chắc tay Hy Lạp vừa gọi điện tới, đúng như Karin đã biết được.
- Đúng chúng kia rồi, - ông Chung nói sau lưng Tarzan.
- Chúng ta sẽ hỏi chúng! – Tarzan đáp, và bước lại bàn của Triệu và Vũ.
Chúng ngước nhìn. Ánh mắt lạnh đến rợn người.
- Có phải các ông là ông Vũ và ông Triệu đáng kính? – Hắn mỉm cười hỏi.
Tên mặt sẹo gật đầu:
- Tôi là Vũ.Anh bạn Triệu của tôi đây. Cậu cần gì?
- Tôi bảo đáng kính là giễu đó thôi. Các ông tự biết hơn ai hết các ông thuộc loại người nào. Làm việc cho Răng Chuột Cống thì làm sao còn có chút danh dự nào để người khác có thể kính trọng được nữa. Tôi hỏi, là để ông Chung – con người họ Lý thực sự đáng kính này – có thể báo tin vui không nhầm vào tai kẻ nào khác. Vậy các ông hãy giỏng tai lên mà nghe!
Tôn trọng Tứ quái, ông Chung không nói tiếng mẹ đẻ, mà nói tiếng Đức với những người đồng bào của mình:
- Như Tarzan vừa nói, tôi họ Lý, thuộc họ tộc đã bị tên họ ghê tởm nọ lấy cắp mất vật thiêng. Con hổ ngọc bích là tài sản của chúng tôi. Chúng tôi sẽ lấy lại nó. Rõ chưa?
Hai tên lưu manh đờ mặt. Vũ giảu môi trên ra. Cái mũi sư tử ngọ nguậy bất an.
- Chúng tôi không hiểu ý ông nói gì. Không quen biết họ Chu nào. Chỉ nghe nói ai thóa mạ ông ta, sẽ phải chết. Ông cũng biết như thế chứ, ông bạn?
ÔngChung vẫn giữ được bình tĩnh, điềm đạm tiếp:
- Các anh đã nói chuyện với NickKlaudonia rồi chứ, mấy thằng ngốc kia? Hắn đã không nhận được 300.000 mark phải không? Chuyện vặt thôi. Cuộc trao đổi điện thoại giữa các người đã bị lộ. Và trước khi Nick đến điểm hẹn, chúng tôi đã lấy số tiền ấy đi. Tiền hiện đã nộp cho cảnh sát.
Ông ấy “búa” chúng như thế mà lại hay. Để chúng khỏi tìm cách đoạt lại số tiền đó nữa. – Tarzan nghĩ.
- Bọn này vẫn chưa hiểu ngươi lải nhải cái cóc khô gì. – Vũ nghiến răng nói. – Nhưng bọn này nhanh trí lắm, thừa biết ngươi chẳng phải họ Lý, mà cùng một giuộc với Klaudonia. Thôi đừng nhiễu nữa. Là những doanh nghiệp đi làm ăn, bọn này muốn được yên tĩnh uống bia Đức.
Nãy giờ hai tên ráo riết đưa mắt để ghi nhớ mặt Tứ quái.
ÔngChung vẫn không nao núng:
- Hãy bảo với lRăng Chuột Cống họ Chu ấy những điều ta vừa nói. Lão sẽ hối tiếc vì vụ ăn cắp này.
Hai tên làm như chẳng thèm để tai. Chúng coi ông Chung như không tồn tại, chỉ nhìn những vại bia.
Rời khách sạn, ông Chung bảo:
- Chắc chúng không tin tôi đâu. Chúng sẽ truy lùng Nick, ả bồ của hắn, và Edgar. TheoKarin thì ba tên này sẽ bay đến đảo Padoklion. Khi đến đó nghỉ, các bạn thử chú ý quan sát chúng. Tiếc là tôi không rời đây được. nhưng tôi có mấy người anh em họ ở Athen, tôi có thể báo cho họ, để nếu cần, họ ra tay.
Tarzan bảo các bạn sau một lát suy nghĩ:
- Mình phải lẻn một lần nữa vào nhà Antonia. Biết đâu tìm được một tấm ảnh ả và ảnh Nick. Như vậy bọn mình sẽ biết đích xác mặt chúng để theo dõi.
Mọi người ủng hộ ý kiến này.
Một giờ sau, Tarzan đã có trong tay 3 tấm ảnh: một chụp riêng Antonia, hai chụp chung ả với Nick.
- Đành mượn tạm vì việc lớn, - Tarzan nói – khi nào chúng vào tù rồi, mình sẽ hoàn lại chúng đầy đủ.
*
Hai ngày sau, Tứ quái đáp máy bay đến Heraklion, rồi từ đó lên tàu BiểnXanh đi tiếp.
Lúc này, cả bốn đứa đứng ở tầng trên ngắm biển trời và bầy hải âu chao liệng.
Tarzan quay người lại để nhìn con tàu. Sao thế này, hắn say nắng, hoa mắt chăng?
- Ôi lạy Chúa! – Gaby thì thầm bên tai hắn. Cô bé cũng đồng thời phát hiện ra Vũ và Triệu đang đi trên boong.
Hai bộ mặt thô kệch bóng loáng mồ hôi. Chúng lại ăn mặc như anh em sinh đôi: quần sáng màu, áo chim cò sặc sỡ bỏ ra ngoài thắt lưng.
- Vũ và Triệu kìa! – Karl sửng sốt – Chà! Hẳn chúng không vượt biển để đi nghỉ. Chúng cũng đến đảo Padoklion chăng?
- Tao cuộc là vậy đó Karl – Tarzan gầm gừ. – Bọn khốn này biết rõ hoặc linh cảm được NickKlaudonia đang ở đâu, và săn đuổi hắn. Bây giờ trong túi chúng làm gì còn 300.000 mark. Chúng chỉ còn cách giở vũ lực nữa thôi.
- Làm sao chúng biết được mà theo nhỉ? – Gaby thắc mắc.
- Thiếu gì nguồn tin, - Tarzan đáp. – có thể RikVandandem vô tình nói ra. Cũng có thể Vũ và Triệu đột nhập lần nữa vào nhà Antonia và tìm thấy thư từ hay địa chỉ gì đó.
- Quỷ tha ma bắt! – Tròn Vo làu nhàu – Muốn yên cũng không xong. Tưởng quẳng được những lo lắng ở trường học, lại rước vào những chn phiêu lưu đau đầu!
- Đợi ở đây nhé! – Tarzan nói nhỏ. – Mình muốn chào các nhà doanh nghiệp một cái.
Hắn quẳng balô của mình cho các bạn, và len qua đám đông.
Vũ vừa tranh được một cái ghế tựa gấp của một chú bé, ngả ra. Đúng lúc gã toan đặt đít xuống ghế thì Tarzan rút cái ghế đi.
Tên người Hoa rơi phịch mông xuống sàn tàu.
Tarzan vẫn để mắt đến Triệu bấy giờ đứng ở bên phải hắn. Một tay gã đang đặt trên chiếc ghế thứ hai, cũng toan tranh của một đứa bé.
- Xin lỗi ngài doanh nghiệp! – Tarzan nói. – Tôi không chủ ý để ngài nện bộ mông quý hóa của ngài xuống sàn, mà chỉ định đẩy ghế vào hầu ngài. Nhưng tôi đoảng quá. Có lẽ vì niềm vui hội ngộ quá lớn. Thế giới chẳng quá ư nhỏ bé sao? Ngày hôm kia ta còn gặp mặt ở khách sạn Cung Đình, vậy mà giờ lại chạm trán nhau nơi đây! Một sự tình cờ mới tuyệt chứ!
Vũ bật đứng dậy nhanh như một con báo.
Triệu sấn một bước lại gần Tarzan :
- Chúng tao thấy mày và lũ bạn mày từ khi chúng mày lên tàu. Và chúng tao nghĩ ngay: mồi tuyệt ngon cho cá mập! Hiểu không? Nếu chúng mày ngáng trở chúng tao, chúng tao sẽ dìm chết chúng mày dưới biển.
Tarzan gấp cái ghế lại, để dựng đứng.
- Tôi run lên vì sợ, thưa ông Triệu Phồn, tức BópCổ.Ông có biết mở cái ghế này ra không? Hãy thử xem! Đây này.
Tarzan nhấc cái ghế gấp lên, dận mạnh xuống. Cố nhiên hắn nhằm chính xác. Cái chân ghế nện trúng ngón chân cái bên phải của Triệu, như búa tạ.
Tên lưu manh rú lên một tiếng chói tai, nhảy lùi lại. Vũ phóng tay toan túm lấy Tarzan, nhưng hắn né được.
Tarzan biết: nếu không có mặt bấy nhiêu khách trên tàu thì đời nào hai tên lưu manh chịu để yên. Lúc này chúng chỉ hằn học nhìn hắn. Triệu đã thôi nhảy cẫng, chân phải hơi ghếch lên vì đau đớn.
- Ông hãy mỉm cười tươi lên một chút, - Tarzan bảo. – Kẻo tôi buộc phải nghĩ rằng ông không ưa tôi. Được, được, hiểu rồi! Lần sau thì ông sẽ xé xác tôi ra làm mồi cho cá mập. Nếu móng chân cái của ông bị tím lại, thì ông phải sơn cho nó. Tốt nhất dùng sơn màu đỏ chói. Hãy làm đỏm một tí, nếu ông đi chân trần trên bãi biển.
Đoạn hắn quay người, bỏ về chỗ các bạn.
Các bạn hắn nãy giờ chứng kiến hết.
- Bạn chỉ khơi cho chúng thù hận thôi, - Gaby nhận xét, - Hai tên ấy nói gì?
- Chúng muốn dìm chết bọn mình dưới biển, nếu bọn mình ngáng trở chúng.
Gaby thở dài. Karl cho đây là mở đầu của một cuộc chiến công khai. Tròn Vo lại ca cẩm vì không có nổi một chút yên tĩnh nà
Tarzan xem đồng hồ, 14 giờ 10 phút. Hắn bảo:
- Một giờ nữa, tụi mình sẽ vào cảng DiktiSfakion. Hai tên ấy sẽ theo dõi tụi mình, tụi mình theo dõi chúng. Ai sẽ phát hiện ra NickKlaudonia trước đây? Hoặc phát hiện ả bồ của hắn? Chúng mình thuận lợi hơn Triệu và Vũ vì biết mặt đôi Hy Lạp này rồi.
- NhỡTriệu và Vũ cũng chẳng kém, - Karl nói. – Chúng khôn chán. Sao chúng lại không biết lục tìm ảnh như đại ca nhỉ?
- Tiếc là mày có lý, - Tarzan gật đầu. – Hơn nữa, tụi mình còn phải tìm kho báu của Henkelmann nữa. Đảo RắnTykopulos cách đảo Padoklion khoảng 5 cây số. Trong khi tụi mình tìm kho báu, hai tên người Hoa tha hồ tung hoành. Tức thật, nhưng biết làm thế nào được.
- Nếu tụi mình báo động cho Klaudonia, - Gaby bàn. – gã sẽ có thiện cảm hơn với tụi mình. Đó là một điều kiện tốt để thương lượng về con hổ ngọc.
- Thế bạn định liên lạc với gã bằng cách nào? – Tròn Vo ngáp. – Tụi mình không biết gã ở đâu. Đó chính là vấn đề.
- Mình đang nghĩ đến ông thầy dạy lặn trong tờ quảng cáo làng nghỉ mà tụi mình đoán là anh em với Nick, - Gaby đáp, - Có thể thông qua ông ta.
- Sáng kiến rất hay! – Tarzan khen.- Sẽ làm
*
Ra đón Tứ quái ở cảng là một thanh niên tay giơ cao tấm biển đề: “Biếng nhác và vui vẻ”
Tarzan tươi cười tiến lại gần anh ta:
- Người ta sẽ tưởng ông đang công khai tính cách của mình khi thấy tấm biển này. Chào ông! Tôi là PeterCarsten, còn gọi là Tarzan, đây là các bạn tôi…
Hắn lần lượt giới thiệu.
Anh thanh niên người Đức mặc quần soóc, áo phông đỏ, là sinh viên sư phạm và tâm lý học. Mái tóc vàng để dài, buộc túm sau gáy. Anh chỉ cạo râu mỗi tuần một lần. KurtWeinot rất hay cười.
- Hôm nay chỉ có các em đến làng nghỉ, - anh nói.- Các em sẽ xưng hô anh em với tôi cho thân mật. Tôi tha thiết đề nghị đấy. Làng nghỉ tuyệt lắm. Tôi mới đến đây lần đầu. Nhưng đã quyết định năm sau cũng sẽ làm việc ở đây. Các em mang theo phiếu nghỉ chứ?
Kurt lần lượt thu thập các phiếu nghỉ.
Rồi năm người lên một chiếc xe buýt nhỏ về làng “Biếng nhác và vui vẻ”.
Kurt bảo:
- Chúng tôi bố trí cho các em một căn nhà gỗ gồm bốn phòng ngủ, một buồng tắm và một phòng sinh hoạt chung. Tôi đã nhận được giấy của bố mẹ các em đồng các em ở chung dưới một mái nhà. Còn về ăn: chúng tôi có ba restaurant lớn ngoài trời, trên là mái rạ che mưa nắng. Các món ăn đủ món nóng, nguội, ai dùng gì tự chọn và tự phục vụ. Muốn ăn bao nhiêu tùy thích. Thức ăn thường xuyên được bổ sung.
Lâu rồi mới thấy mặt Tròn Vo tươi rói như lúc này.
- Ở đây còn dạy lặn không ạ? – Tarzan hỏi.
- Đương nhiên.
- Thầy dạy lặn tên là DemetriosKlaudonia phải không anh?
- Đúng vậy.
- Và hiện tại vẫn đang làm việc trong làng nghỉ ạ?
- Từ bốn năm nay rồi, tôi nghĩ thế. Đó là một chàng trai dễ mến. Anh ta nói thạo tiếng Đức.
- Có thể tìm gặp anh ta ở đâu ạ?
- Vào giờ này thì ở bên bể bơi. Bể bơi rất gần ngôi nhà nghỉ của các em thôi.
Lúc này phần đông khách nghỉ đang nằm dài đâu đó trong bóng mát.
Quanh bể bơi chỉ có một nhúm người. Hai đứa trẻ ôm phao đang tập đập chân. Một thanh niên Hy Lạp da rám nắng, mặc quần soóc, ngồi dưới một dù che nắng, loay hoay sửa viền cao su của chiếc kính lặn.
- Các bạn nhìn kìa! – Tarzan khẽ nói – Đúng là DemetriosKlaudonia rồi. Anh ta trẻ hơn Nick, rất giống gã, nhất định là em ruột gã.
- Tụi mình bắt chuyện thế nào đây? – Gaby hỏi.
- Không vòng vo lôi thôi. Hai tên người Hoa đang ở trên đảo. Tức là nguy hiểm rồi.
Đúng lúc đó, Kurt xuất hiện. Anh hỏi:
- Sao, thế nào? Các em hài lòng chứ?
- Mọi cái đều siêu ạ, - Karl hồ hởi đáp.
- Còn tùy nhà bếp nấu nướng ra sao nữa, để xem có cho điểm tối đa được không. Chả là em khá sành ăn, - Tròn Vo phát biểu.
- Yên tâm đi, em sẽ mê cho mà xem, - Kurt tiên tri. – Các món ăn ở đây miễn chê.
- Có phải thầy dạy lặn kia không anh? – Tarzan hỏi.
- Ừ, Demetrios đấy. Lại đây! Để tôi giới thiệu các bạn với nhau.
Anh chàng Hy Lạp cười phô hàm răng trắng khỏe. Anh ta lần lượt bắt tay cả bọn.
Tarzan bèn kéo anh ta vào câu chuyện về môn lặn.
Kurt nán lại một chút cho đúng phép lịch sự, rồi bảo: “Hẹn gặp lại!”, và bỏ đi.
Tarzan chỉ chờ có vậy. Hắn bảo Demetrios
- AnhDemetrios, xin anh chớ giật mình. Chúng tôi có điều cần nói với anh về ông anh của anh. Nick là anh của anh đúng chứ?
Gương mặt niềm nở của anh chàng Hy Lạp bỗng như được giấu ngay dưới tấm mặt nạ bằng sắt.
- Sao cơ? Tôi không hiểu cậu?
- Tôi nói về ông anh NickKlaudonia của anh, Vua Trộm ấy.
- Tôi… tôi chẳng có anh em nào cả.
Tarzan thở dài. Các bạn hắn đảo mắt nhìn trời.
- AnhDemetrios, - Tarzan nói như dỗ dành một người ốm. – bây giờ không phải là lúc diễn lớp trò sửng sốt. Vì đây là chuyện liên quan đến tính mạng. Anh hiểu chứ?
- Không. Chẳng hiểu gì cả. Tôi không biết cậu nói gì.
- Vậy ta hãy thử cách khác. Chúng tôi đến từ một thành phố lớn của Đức, nơi AntoniaVasilopoulos, vợ chưa cưới của ông anh Nick của anh vẫn sống cho tới gần đây. Tình cờ, chúng tôi được biết chuyện xảy ra xung quanh con hổ ngọc – vì một người Hoa thuộc dòng họ Lý, dòng họ sở hữu hợp pháp con hổ quý ấy – là bạn của chúng tôi. Chúng tôi biết rõ mọi diễn biến cho tới nay. Anh của anh đã ăn cắp con hổ ngọc của Răng Chuột Cống ở Amsterdam. Tại thành phố của chúng tôi, ông ta đòi Răng Chuột Cống 300.000 mark chuộc con hổ. Những tên gian hùng mà Răng Chuột Cống phái đến quả đã đặt số tiền theo đúng hẹn. Nhưng tiền lại rơi vào tay kẻ khác, trước khi anh của anh, Antonia và Edgar đến nơi. Anhtheo dõi được tôi nói không?
- Không. Chẳng hiểu gì hết.
Anh ta nói dối.
Nét mặt anh ta phản anh ta.
Anh ta tuyệt vọng cố làm vẻ thờ ơ, dửng dưng. Nhưng các cơ mặt giật giật, ánh mắt như phát sốt, yết hầu chạy lên chạy xuống.
- Dù sao tôi vẫn kể anh nghe, - Tarzan nói. – tuy anh không có anh trai và chẳng biết làm gì với câu chuyện này, nhưng nó khác thường đến nỗi ai cũng muốn nghe. Anh đồng ý chứ?
- Vâng, xin cứ kể. – Demetrios liếm cặp môi khô.
- Thế là NickKlaudonia, cái anh chẳng phải là anh của anh ấy, bèn cùng cô vợ chưa cưới và Edgar vù khỏi thành phố của chúng tôi. Hình như cả ba đang ở đây. Vì quê của Nick và Antonia là DiktiSfakion. Tiếc nỗi bọn gian hùng từ Amsterdam sang cũng biết như vậy. Chúng tôi gặp Vũ và Triệu trên tàu thủy. Chúng đã dọa chúng tôi. Chúng không đến đây để du lịch, chúng tìm Nick. Chúng muốn đoạt lại con hổ ngọc từ tay ông ta, và chúng sẽ không từ một thủ đoạn nào. Nếu anh ngẫu nhiên gặp ông Nick đó, anh Demetrios, thì anh hãy báo động cho anh ta.
- Tiếc là… tôi không quen ông ta.
- Rõ hoàn toàn. Anh không quen ông ta.
- Cái bọn… tội phạm người Hoa ấy đang ở đây ư?
- Chúng cùng lên bờ với chúng tôi. Từ đó chúng tôi không theo dõi được chúng.
- Thôi… thôi được! Thực ra… thực ra chuyện này chẳng liên quan tới tôi. Nhưng người ta luôn cần quan tâm đến số phận của người khác.
- Đúng như chúng tôi nghĩ, - Tarzan gật đầu. – tất cả chuyện là thế. Hẹn gặp lại anh sau.
Rồi hắn quay gót đi ra phía bãi biển. Gaby, Karl và Tròn Vo theo sau.
Chúng tìm được một tán dù tròn lợp bằng lá cọ, đủ tỏa bóng mát cho cả bốn.
- Mình thấy thương Demetrios thực sự, - Karl cười nói. – Ý thức danh dự không cho phép anh ta chịu đựng một Vua Trộm trong gia đình mình. Mặt khác, anh ta lại lo thắt ruột cho ông anh.
- Anh ta nói dối, rõ xấu, - Tròn Vo nói. – Tại sao anh ta không trung thực với tụi mình?
- Anh ta không biết tụi mình, - Tarzan đáp. – làm sao anh ta biết được ý định thật của tụi mình là gì? Và anh ta làm như thế là đúng. Vì nếu có cơ hội, tụi mình sẽ lấy lại con hổ ngọc từ tay Nick. Cho nên mình cũng đã nói rõ: ông Chung là bạn của tụi mình. Để anhKlaudonia biết ngay ý tụi mình.
- Rất quân tử, - Gaby nói.
- Mọi cách khác đều là thủ đoạn đê tiện, - Tarzan đáp.
- Làm gì bây giờ? – Karl hỏi – Theo mình hiểu, tụi mình sẽ theo dõi Demetrios chăng?
- Chính thế. Có thể anh ta sẽ điện thoại cho Nick. Nhưng chỉ thế thôi chưa đủ. Demetrios thông thuộc vùng này hơn ai hết, và sẽ cảm thấy có trách nhiệm với Nick và bạn bè của Nick. Vấn đề là tìm một nơi ẩn náu an toàn. Nghĩa là họ sẽ gặp nhau ở đâu đó.
- Nhưng ở đâu? – Tròn Vo sốt ruột. – Tụi mình mù tịt.
- Vì thế mới phải theo dõi anh ta.
- Nhỡ anh ta biết?
- Thì tụi mình hỏng việc, và liệu đường cuốn xéo thôi.
Tarzan đứng dậy.
- Bạn đi đâu đấy? – Gaby hỏi.
- Thăm dò Kurt một chút. Các bạn theo dõi Demetrios nhé. Nếu anh ta vù, thì huýt một tiếng sáo dài vào.
Tarzan tìm thấy Kurt ở một sân chơi bóng chuyền.
- Em muốn hỏi anh thêm đôi câu, anh Kurt. Chả là em muốn viết một bài về làng nghỉ này cho tờ báo ở trường. anh sẽ không bực mình, nếu em vặn vẹo anh chứ?
- Ồ không, - Kurt cười thoải mái. – cứ việc hỏi.
- Chúng ta bắt đầu từ đám nhân viên của làng nghỉ. Tất cả đều ở tại làng hả anh?
- Chỉ một số người thôi. Ai người địa phương thì cứ sáng đến, chiều về nhà.
- CảDemetrios cũng thế ạ?
- Tất nhiên. Anh ta hết giờ làm lúc 18 giờ.
- Sau đó anh ta lên chiếc ôtô thể thao và phóng…
- Demetrios luôn đi bộ. Có xa gì đâul
Tarzan vờ hỏi thêm dăm câu nữa cho đỡ lộ liễu, rồi cám ơn Kurt, đi về chỗ các bạn.
Demetrios vẫn ngồi bên bể bơi, hai tay ôm đầu, mắt đăm đăm nhìn xuống đất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất