Quyển 6 Chương 4: TÊN CẦM ĐẦU NGƯỜI Ý
Nhà hàng Fattoria có một vỉa hè phía trước rất rộng đủ cho một chiếc phi cơ hạ cánh. Tuy nhiên Tarzan chỉ dám dựa xe đạp vào một bồn hoa cho chắc ăn, không thể để con ngựa sắt bị bốc hơi một lần nữa.
Hắn đi qua một chiếc xe hơi màu nhũ bạc hiệu Ferrari xuất xứ từ nước Ý. Bên kia bồn hoa chiếc mô tô tróc sơn cổ lỗ sĩ của thằng Diều Hâu đậu ngang ngược như thách thức.
Tarzan bước vào tiệm Fattoria thưa thớt khách. Tại cái quầy rượu hình móng ngựa có hai nhân vật ngồi quay lưng ra cửa gật gù. Hắn điểm danh được một nhân vật tức thì, thằng Diều Hâu Daibondo chứ ai, chỉ tiếc là không biết thân thế người đàn ông có vẻ tay chơi kia. Coi, người đàn ông mặc bộ complê màu kem thật phong nhã, đi găng màu trắng, chiếc khăn lụa xanh lam được thắt thật tài tử lấp ló sau mái tóc khá dài. Cả hai gã cùng uống rượu vang.
Một cô gái tóc vàng có lẽ là tiếp viên lên tiếng từ sau quầy:
- Thưa ông Borenlo, ông có dùng loại nào thêm không?
Gã tay chơi tóc dài trả lời rất nhỏ nhẹ:
- Cứ cho tiếp một chai Lugana, cám ơn.
Borenlo! Ba tiếng gọn lỏn đó khiến Tarzan như chôn chân tại chỗ. Không lẽ người đàn ông có bộ cánh lịch sự đó từng là chồng của cô giáo Muybo, trời ạ.
May cho Tarzan là cả hai gã Borenlo lẫn Daibondo đều không biết hắn đang đứng sau lưng chúng. Bây giờ thì gã Borenlo có cái tên đặc sệt Ý đó vừa rút tay ra khỏi túi áo. Hai tờ bạc lớn kẹp điệu nghệ giữa các ngón tay. Tarzan thấy ngay chúng là những tờ 500 mark.
Gã giúi tiền cho Daibondo và nói:
- Cho đến lúc này, mày đã hoàn thành công việc tao giao. Tạm thời nhận 1000 mark và tất nhiên còn dài dài. Công việc không khó nhọc chớ?
Daibondo cười hề hề:
- Tại sao lại gọi là khó nhọc. Em coi đó là chuyện vặt. Này “Ông Thầy”, mụ ta kia sắp gục đến nơi.
Đúng lúc đó, Borenlo quay đầu lại. Ái chà, gã đẹp trai ra phết, mặt nghiêng nghiêng góc cạnh như tài tử Marlon Brando, răng trắng ngần, chỉ thấp thoáng dưới đôi mắt một chút quầng thâm trụy lạc. Cặp mắt đó làm Tarzan khó chịu. Lạnh tanh như than đá.
Daibondo cũng bắt chước… Ông Thầy. Gã quay người ngó Tarzan chằm chằm. Có điều khác với sư phụ Borenlo, mồm thằng Diều Hâu há hốc.
Tarzan đã nghĩ ra cách kiếm chuyện:
- Anh biết tôi phải không Diều Hâu, thấy cái gì ngoài cửa sổ chưa, đó…
Chiếc khuyên tai của Daibondo rung tít lên:
- Chú mày nói gì, thằng nhãi vô danh tiểu tốt?
- Ngó theo ngón tay tôi ra ngoài cửa sổ kìa. Cạnh bồn hoa đẹp đẽ ấy. Một chiếc… xe đạp đua.
Daibondo liếc mắt liền. Cái nhìn gã cụp xuống vì sửng sốt. Tarzan tiếp tục:
- Khỏi ngạc nhiên, Daibondo. Cảnh sát vừa lôi chiếc xe đạp ra khỏi gara xe hơi nhà anh. Daibondo – Bố đã bị tóm cổ vì đồng lõa, còn thủ phạm thì đang có mặt tại đây và không biết bị bắt lúc nào. Ê, một thằng đàn ông được mệnh danh là Diều Hâu, là đại bàng, là đầu gấu… mà đi ăn cắp xe đạp thì không xứng mặt anh chị chút nào. Tôi nói vậy đúng không?
Hai lỗ tai Daibondo lùng bùng, gã nuốt nước bọt. Chưa thằng nhóc nào dám xúc phạm gã nặng nề đến thế trong đời giang hồ. Gã người Ý cũng chẳng hơn gì, gã trợn tròn mắt nới lỏng chiếc khăn lụa quàng cổ.
Thằng… Diều Hâu nhảy ào xuống ghế. Tarzan đã vô thế tấn sẵn sàng đợi gã tấn công đầu tiên, nhưng mà… không. Daibondo chạy vụt qua mặt Tarzan, gã nói hổn hển như người sắp chết:
- Em phải gọi điện ngay Ông Thầy ơi. Bố em…
Gã Diều Hâu biến mất sau cánh cửa.
Giờ chỉ còn một mình Tarzan đối diện Borenlo. Người đàn ông có biệt hiệu Ông Thầy ực cạn ly rượu:
- Mày là ai?
- Còn… ông là ai, ông là chồng của cô Muybo, đúng không?
Gã người Ý nhìn Tarzan gườm gườm:
- Nếu đúng thì sao?
- Thì thật đáng thương cho vợ ông. Cô Muybo hiền hậu không thể nào tưởng tượng được rằng ông lại là Ông Thầy của một thằng ăn cắp điếm đàng mạt hạng. Ông biết băng thằng Diều Hâu đã thanh toán những người đồng hương của ông thế nào chưa, tôi muốn nói những người Ý qua đây lập nghiệp. Ái chà, Ông Thầy lại còn giúi cho đệ tử cả ngàn mark vì thành tích khốn nạn ấy. Ông không đáng làm cha của bé Macco…
Coi, khuôn mặt của Borenlo biến dạng từ từ. Các cơ thịt của gã hình như sưng lên, ở hai màng tang những mạch máu hằn gân thành hình con rắn. Gã gầm thét:
- Thằng Macco là con trai tao. Tao không muốn ai nhắc đến nó. Nó rồi sẽ sống với tao và… với tao.
- Đừng mơ mộng hão huyền, thưa ông. Macco chẳng bao giờ xa mẹ.
- Chó đẻ!
Gã Borenlo rít một tràng tiếng Ý. Tarzan đoán chúng chỉ có thể là tiếng chửi thề. Hắn phản ứng thật điềm đạm:
- Xin ông phiên dịch thành ngôn ngữ Đức giùm.
Đúng lúc không khí đầy ngột ngạt, thằng Diều Hâu Daibondo đã hầm hầm trở lại.
*
Gã như muốn chồm lên ăn thịt Tarzan:
- Mày là thằng nói láo. Bố tao còn nguyên xi ở nhà. Cái thằng cớm ngây thơ mà mày mang đến đã cút gọn.
Tarzan cười khẩy:
- Nhưng… mày là thằng ăn cắp. Bằng chứng là mày đã sợ rúm người như một con chó bị đứt đuôi.
Ông Thầy không cách gì chịu đựng nổi nữa. Gã lừ mắt nhìn Daibondo ra lệnh:
- Cho nó bay hơi khỏi cửa!
- Dạ, sư phụ Antonio Borenlo yên tâm.
Con đười ươi khệnh khạng xông tới. Chưa được hai giây, mông của gã đã bị đập xuống sàn khiến ly tách trên bàn rung lên lách cách. Rõ ràng không một ai nhìn kịp, kể cả Borenlo đang hỉ hả, chỉ bằng một cú ngáng chân dĩ độc trị độc, thằng anh chị Diều Hâu quay mòng mòng và rú lên đau đớn.
Tarzan khoanh tay:
- Xương cốt của mày không chịu nổi thứ sàn lát đá trong phòng này đâu Diều Hâu. Đây chỉ là đòn tiên khởi cảnh cáo mày. Tao nói cho mày biết: Maria Estate là bà chị của tao. Maria người Ý đó, mày hiểu chớ. Nếu chị ấy và bạn trai của chị là Fabio Leone có mệnh hệ nào thì mày nhừ đòn. Thân thể mày sẽ dị dạng đến mức độ bác sĩ cũng phải lắc đầu. Mày rõ chưa… con đười ươi?
Hắn đưa cái nhìn khinh bỉ chiếu tướng Borenlo và bỏ đi trước cặp mắt thán phục của cô tiếp viên tóc vàng và hai người bồi bàn đang tỏ lòng hâm mộ.
Lạy trời, đừng xảy ra bất cứ một cuộc xô xát nào nữa. Mình đâu phải là một sát thủ. Tại hai thằng du đãng mới lớn kia chứ sao, chúng xúi giục Daibondo đàn anh “thổi” chiếc xe đạp. Hai thằng Becghe và Drechsen, sẽ có ngày hắn “hỏi thăm sức khỏe” chúng.
Lúc Tarzan bước qua tiệm bán phụ tùng xe đạp bên kia đường để mua một chiếc khóa vòng mới thì Borenlo và Daibondo lặng lẽ rời tiệm ăn Fattoria. Ông Thầy khẽ rì rầm trước khi thằng đệ tử nhảy lên chiếc mô tô bẩn thỉu. Riêng Ông Thầy leo lên chiếc Ferrari màu nhũ bạc như một tay chơi thượng hạng được đời ưu đãi.
Tarzan không ngờ chiếc Ferrari đó là của Borenlo. Hắn lẩm bẩm:
- Trời đất. Gã như một ông hoàng. Chiếc xe hơi đời mới này thuộc về một trong những loại xe đắt tiền nhất.
Hắn ngao ngán băng qua đường trở lại phía bồn hoa. Khi hắn vừa móc chiếc khóa vào dưới yên xe thì nghe có tiếng ai gọi giật giọng:
- Ê, bạn nhỏ…
Té ra là một trong hai người bồi bàn của nhà hàng Fattoria đang đứng trước cửa giơ tay vẫy. Người đàn ông gốc Ý có bộ ria rậm và dài, hai má phính hệt ông Địa.
- Hoan hô chú em, ta vô cùng hãnh diện thấy chú mày tẩm quất Diều Hâu Daibondo một trận ra trò. Tuy nhiên thằng cô hồn đó vẫn chưa phải là thủ lĩnh. Chú em phải coi chừng Borenlo, tên cầm đầu này ở một đẳng cấp cao hơn nhiều.
- Cảm ơn chú.
- Chỉ mỗi chú mày mới dám dằn mặt Borenlo ở quán ta, chớ những kẻ khác đừng hòng…
- Ông Thầy Borenlo có… uy đến thế sao chú? Thảo nào gã quá bảnh…
- Còn phải hỏi. Gã là sư phụ trong nghề mua bán xe hơi. Xe mới lẫn xe cũ. Cực kỳ giàu, cực kỳ liều lĩnh. Tiếng Ý của ta gọi là gì nhỉ? Ờ, ờ… gã là mafia thế hệ mới, gớm chưa. Dưới tay Borenlo còn vô số đàn em…
Người bồi bàn đứng tuổi đang nói hào hứng bỗng khựng lại ngó dáo dác. Trời đất, hình như nhắc đến tiếng mafia là bất cứ người Ý xa xứ nào cũng nổi… da gà. Tarzan ngán ngẩm, hắn đã từng đọc trong tiểu thuyết hình sự về nguồn cội của mafia nhưng xem ra với một người Ý thì mọi tên lưu manh trộm cắp đều là thành viên của mafia cả.
Vấn đề bây giờ là phải trở về ký túc xá càng sớm càng tốt. Hắn đã vắng mặt quá lâu trong giờ tự học. Tarzan nói thật nhẹ nhàng:
- Cháu chào chú, cháu về trường đây. Cảm ơn chú đã cho cháu biết điều đó.
Hắn tức tốc đạp xe đi bỏ lại phía sau người bồi bàn tốt bụng.
*
Tarzan vừa trèo lên “Tổ đại bàng” chưa kịp nằm lăn ra giường thì Kloesen đã mò tới. Thằng mập có lẽ đã tiêu hóa xong nỗi đau khổ của bài tập làm thêm về tiếng Pháp nên cười tít mắt:
- Tìm thấy xe đạp rồi hả đại ca? Hồi nãy tao nghe Công Chúa kể vụ mày bị mất trộm mà hết hồn.
- Không đơn giản như cái bụng mày đâu Tròn Vo. Ly kỳ lắm.
Tarzan kéo cổ thằng mập lại tường thuật không sót một chi tiết nào. Cha, Tròn Vo có vẻ nóng nảy dữ:
- Hai thằng khốn kiếp Becghe và Drechsen. Tao không ngờ tụi nó thông đồng với đám xã hội đen “mặn” như vậy. Chúng sẽ biết tay… TKKG.
Tarzan ngồi trên cửa sổ thả hai chân đung đưa:
- Cái đó thì hạ hồi phân giải. Hiện giờ tao nghĩ…
- Sao?
- Tao nghĩ gã Borenlo có biệt hiệu Ông Thầy chỉ huy các cuộc khủng bố tinh thần cô Muybo cả tuần lễ nay. Mày nhớ chứ, gã vẫn còn là chồng cô giáo dù họ đã sống ly thân.
- Ý đại ca muốn nói Borenlo chính là kẻ nặc danh gọi điện thoại cho cô Muybo bằng cách đổi giọng, cũng như sai khiến các đàn em của gã bẻ cần ăng-ten xe hơi và liệng đá vào nhà? Gã làm như vậy để được ích lợi gì, hai người trước sau rồi cũng chia tay, không lẽ gã trả thù vặt vì bị cô Muybo khinh bỉ về tư cách trong quá khứ?
- Tao chưa thể biết được nguyên nhân, cũng có thể gã trả thù vặt cũng có thể vì một lý do khác. Tao chỉ biết rằng Borenlo đã trả công cho thằng Diều Hâu Daibondo 1000 mark.
- Vậy là rõ ràng. Sau đó đến phiên thằng Diều Hâu trích tiền thưởng cho hai thằng đàn em của gã, thằng Becghe và…
- Khoan đã Tròn Vo. Tao nhớ ra rồi. Ông Thầy Borenlo có nói thằng bé Macco là con trai gã và phải sống với gã. Trời ơi, chẳng lẽ mọi hành động khủng bố cô Muybo là nhằm vào mục tiêu giành giật thằng bé Macco sao? Mình cần phải “tham khảo” cô Muybo chuyện này.
Thằng Kloesen cảm thấy bồn chồn đến độ phải đi qua đi lại. Nào, không khí mát rượi buổi chiều đã ùa vào cửa sổ. Phía tây, mặt trời vừa chạm vạch chân trời. Bìa rừng bắt đầu tắm mình trong hoàng hôn màu nâu. Trên nóc ngôi trường, những cánh én vô tư bay rối rít.
Mọi thắc mắc vẫn còn nguyên trong đầu hai quái. Chứ gì nữa, chỉ mười lăm phút tới đây là hai đứa buộc phải xuống phòng ăn để dùng bữa tối.
*
Y chang thường lệ, cửa phòng ăn diễn ra cảnh chen lấn, xô đẩy của đám đông học trò các lớp lớn 11 và 12. Tarzan là một trong số ít những học sinh nhỏ tuổi hơn được hưởng ngoại lệ về chuyện không bị ai xâm phạm. Nếu không tin thì cứ thử đụng tới nhà vô địch Nhu đạo là biết mùi mẽ ngay, ai lại chẳng rành hắn đang đương kim quán quân môn Judo của trường nội trú?
Vậy mà hôm nay Tarzan bị tước mất đặc ân… ngoại lệ. Hắn bất ngờ chới với vì một cú xô mạnh sau lưng làm thân thể đổ ập lên phía trước đụng vào một “người lớn” lớp 12 khiến hai thằng cùng một lượt lảo đảo.
- Xin lỗi bạn!
Tarzan vừa mở miệng vừa xoay ngược 180 độ tóm gọn đôi vai kẻ thích khách tức thì. Hắn sửng sốt vì nhân vật cả gan vuốt râu hùm kia là thằng Urrich chết nhát.
- Mày…
Thằng Urrich lắp bắp:
- Tôi không cố… tình. Có… có ai đó ngáng chân tôi…
Thôi được. Tarzan buông đôi vai gầy đét của nó ra. Hắn chẳng lạ lùng gì Urrich, thằng này đáng thương hơn là đáng trách, bởi Urrich chưa bao giờ dám làm mất lòng bất kỳ ai. Nó đã 16 tuổi mà có thân thể cỡ mới mười bốn.
Tarzan tươi tỉnh trở lại và đến bàn ăn. Thằng Tròn Vo đã lủi như con lươn trong đám đông chễm chệ ở trên ghế từ hồi nào. Nó thống kê vanh vách:
- Bữa chiều khá đấy. Này nhé, có nước trà, cá muối cộng khoai tây luộc và dâu tây chan nước sốt.
- Ăn đi, rồi tao nói chuyện cho nghe…
- Cái gì nữa hả đại ca?
- Tụi mình có thể “nghiên cứu” về thằng Urrich.
- Cái thằng đèn nhà ai nhà nấy sáng đó hả, một đứa vô tích sự, chưa sờ đến gáy đã co rúm.
Tarzan suýt ấn đầu Tròn Vo xuống đĩa súp:
- Trời ạ, mày không hiểu gì sao. Nó học cùng lớp với hai thằng đầu gấu tất nhiên phải rành những vụ chống lại cô giáo Muybo do hai thằng kia phát động.
- Ờ, vậy thì mày làm đi. Tao tin rằng mày chỉ cần trợn mắt là thằng thỏ đế đó phun ra hết.
Tội nghiệp thằng nhỏ con Urrich. Nó ngồi cách Tarzan ba bàn trong tư thế an phận. Nó không dám chuyện trò với ai, cái miệng nó như á khẩu bởi một miếng xương cá.
Hai quái kiên nhẫn đợi Urrich đứng lên và bám theo nó cấp kỳ. Coi, thằng bạc nhược này không hiểu có linh tính gì mà cứ thập thò không dám di chuyển qua khỏi tấm bảng đen.
Tarzan choàng cái bóng khổng lồ lên khuôn mặt tiều tụy của nó:
- Rảnh chớ Urrich?
Hai bên mép Urrich còn dính đầy sữa chua. Cái thằng… ở bẩn còn hơn cả Tròn Vo. Hai cái mép nó mấp máy:
- Ờ, ờ…
- Tụi này muốn mời bạn lên phòng…
- Ờ… được mà…
*
Ba đứa kéo nhau lên “Tổ đại bàng”. Lần đầu tiên trong đời, Tròn Vo buộc phải áp dụng phép xã giao lịch sự với một thằng nó không gọi là bạn và tất nhiên không thích chút nào. Nó mới bỏ ra bàn mấy thanh kẹo sôcôla chưa kịp mời mọc thì chúng đã chui tọt vào miệng Urrich nhanh như chớp. Tròn Vo giận tái mặt tiếc… của.
Tarzan không thèm để ý sự phàm tục của cả hai đứa. Hắn vô ngay… vấn đề:
- Bạn nghĩ sao về cô Muybo?
Urrich liếm môi và mắt không ngừng liếc sang “bộ mặt tím” của gia chủ Tròn Vo:
- Cô Muybo à? Cô ấy… ừ, ừm… cô ấy…
- Cô ấy là một giáo viên xuất sắc, một người phụ nữ hiền dịu và thương học trò, đúng không?
- Ồ, ồ… đúng. Cô Muybo đúng… như vậy.
- Vậy thì đáng lẽ lớp các bạn phải biết trân trọng cô ấy. Chứ sao nữa. Thế mà hiện giờ sự việc đang diễn ra ngược lại. Tôi không hiểu tại sao các bạn lại hùa nhau hành hạ cô giáo của mình, hả? Đó là chuyện khả ố không thể tưởng tượng nổi ở trường này. Cô Muybo đang sợ hãi và kiệt sức.
- Mình chưa hiểu…
- Mày đừng ngây thơ cụ nữa Urrich. Kẻ nào đứng đằng sau vụ khủng bố này, cứ nói tao nghe, đừng ngại…
- Trời ơi, thằng Becghe muốn như thế, thằng Drechsen cũng muốn như thế. Chẳng thằng nào dám đương đầu với chúng, mà đã không dám đương đầu thì phải nghe lời chúng chứ sao.
Tarzan nhún vai:
- Chỉ có hai thằng du đãng cò con đủ làm mưa làm gió một lớp tới gần ba chục mạng. Thiệt tao không tin được. Không lẽ thằng con trai nào cũng nhát như mày, giá chót phải có vài đứa mã thượng nữa chớ?
- Ờ, ờ… thì cũng có. Ba chàng hảo hớn ngoại trú Frensen, Dippo, Solitso chứ ai. Ba bạn đó không tham gia những vụ khủng bố cô Muybo và lãnh gọn một trận đòn hội chợ thừa sống thiếu chết trong thành phố.
- Chà… có vấn đề đây. Mày biết ai đánh họ không?
- Becghe và Drechsen. Cộng với ba thằng du đãng chạy mô tô cỡ hai mươi tuổi. Năm thằng quần họ tơi bời hoa lá dưới sự điều khiển của đại ca Diều Hâu. Sau lần ăn đòn đó, ba hảo hớn Frensen, Dippo, Solitso thay đổi hẳn thái độ. Ba thằng này hiện là những đứa tiên phong hành hạ cô Muybo một cách hung hăng nhất. Lạy Chúa, những thằng còn lại trong lớp nhìn tấm gương đám Frensen mà hết hồn. Tất cả đều tùng phục bọn Becghe và Drechsen răm rắp.
Urrich vừa kể vừa rùng mình. Nó có cảm tưởng như cái lưỡi hái tử thần của hai thằng du đãng kia đang kề sát cổ.
Tarzan trấn an thằng thỏ đế ngay:
- Có tao bên cạnh là mày yên trí. Hình như mai mày có hai giờ Anh văn của cô Muybo phải không? Tốt lắm. Mày sẽ thấy tao bảo vệ mày như thế nào…
Hắn đi qua một chiếc xe hơi màu nhũ bạc hiệu Ferrari xuất xứ từ nước Ý. Bên kia bồn hoa chiếc mô tô tróc sơn cổ lỗ sĩ của thằng Diều Hâu đậu ngang ngược như thách thức.
Tarzan bước vào tiệm Fattoria thưa thớt khách. Tại cái quầy rượu hình móng ngựa có hai nhân vật ngồi quay lưng ra cửa gật gù. Hắn điểm danh được một nhân vật tức thì, thằng Diều Hâu Daibondo chứ ai, chỉ tiếc là không biết thân thế người đàn ông có vẻ tay chơi kia. Coi, người đàn ông mặc bộ complê màu kem thật phong nhã, đi găng màu trắng, chiếc khăn lụa xanh lam được thắt thật tài tử lấp ló sau mái tóc khá dài. Cả hai gã cùng uống rượu vang.
Một cô gái tóc vàng có lẽ là tiếp viên lên tiếng từ sau quầy:
- Thưa ông Borenlo, ông có dùng loại nào thêm không?
Gã tay chơi tóc dài trả lời rất nhỏ nhẹ:
- Cứ cho tiếp một chai Lugana, cám ơn.
Borenlo! Ba tiếng gọn lỏn đó khiến Tarzan như chôn chân tại chỗ. Không lẽ người đàn ông có bộ cánh lịch sự đó từng là chồng của cô giáo Muybo, trời ạ.
May cho Tarzan là cả hai gã Borenlo lẫn Daibondo đều không biết hắn đang đứng sau lưng chúng. Bây giờ thì gã Borenlo có cái tên đặc sệt Ý đó vừa rút tay ra khỏi túi áo. Hai tờ bạc lớn kẹp điệu nghệ giữa các ngón tay. Tarzan thấy ngay chúng là những tờ 500 mark.
Gã giúi tiền cho Daibondo và nói:
- Cho đến lúc này, mày đã hoàn thành công việc tao giao. Tạm thời nhận 1000 mark và tất nhiên còn dài dài. Công việc không khó nhọc chớ?
Daibondo cười hề hề:
- Tại sao lại gọi là khó nhọc. Em coi đó là chuyện vặt. Này “Ông Thầy”, mụ ta kia sắp gục đến nơi.
Đúng lúc đó, Borenlo quay đầu lại. Ái chà, gã đẹp trai ra phết, mặt nghiêng nghiêng góc cạnh như tài tử Marlon Brando, răng trắng ngần, chỉ thấp thoáng dưới đôi mắt một chút quầng thâm trụy lạc. Cặp mắt đó làm Tarzan khó chịu. Lạnh tanh như than đá.
Daibondo cũng bắt chước… Ông Thầy. Gã quay người ngó Tarzan chằm chằm. Có điều khác với sư phụ Borenlo, mồm thằng Diều Hâu há hốc.
Tarzan đã nghĩ ra cách kiếm chuyện:
- Anh biết tôi phải không Diều Hâu, thấy cái gì ngoài cửa sổ chưa, đó…
Chiếc khuyên tai của Daibondo rung tít lên:
- Chú mày nói gì, thằng nhãi vô danh tiểu tốt?
- Ngó theo ngón tay tôi ra ngoài cửa sổ kìa. Cạnh bồn hoa đẹp đẽ ấy. Một chiếc… xe đạp đua.
Daibondo liếc mắt liền. Cái nhìn gã cụp xuống vì sửng sốt. Tarzan tiếp tục:
- Khỏi ngạc nhiên, Daibondo. Cảnh sát vừa lôi chiếc xe đạp ra khỏi gara xe hơi nhà anh. Daibondo – Bố đã bị tóm cổ vì đồng lõa, còn thủ phạm thì đang có mặt tại đây và không biết bị bắt lúc nào. Ê, một thằng đàn ông được mệnh danh là Diều Hâu, là đại bàng, là đầu gấu… mà đi ăn cắp xe đạp thì không xứng mặt anh chị chút nào. Tôi nói vậy đúng không?
Hai lỗ tai Daibondo lùng bùng, gã nuốt nước bọt. Chưa thằng nhóc nào dám xúc phạm gã nặng nề đến thế trong đời giang hồ. Gã người Ý cũng chẳng hơn gì, gã trợn tròn mắt nới lỏng chiếc khăn lụa quàng cổ.
Thằng… Diều Hâu nhảy ào xuống ghế. Tarzan đã vô thế tấn sẵn sàng đợi gã tấn công đầu tiên, nhưng mà… không. Daibondo chạy vụt qua mặt Tarzan, gã nói hổn hển như người sắp chết:
- Em phải gọi điện ngay Ông Thầy ơi. Bố em…
Gã Diều Hâu biến mất sau cánh cửa.
Giờ chỉ còn một mình Tarzan đối diện Borenlo. Người đàn ông có biệt hiệu Ông Thầy ực cạn ly rượu:
- Mày là ai?
- Còn… ông là ai, ông là chồng của cô Muybo, đúng không?
Gã người Ý nhìn Tarzan gườm gườm:
- Nếu đúng thì sao?
- Thì thật đáng thương cho vợ ông. Cô Muybo hiền hậu không thể nào tưởng tượng được rằng ông lại là Ông Thầy của một thằng ăn cắp điếm đàng mạt hạng. Ông biết băng thằng Diều Hâu đã thanh toán những người đồng hương của ông thế nào chưa, tôi muốn nói những người Ý qua đây lập nghiệp. Ái chà, Ông Thầy lại còn giúi cho đệ tử cả ngàn mark vì thành tích khốn nạn ấy. Ông không đáng làm cha của bé Macco…
Coi, khuôn mặt của Borenlo biến dạng từ từ. Các cơ thịt của gã hình như sưng lên, ở hai màng tang những mạch máu hằn gân thành hình con rắn. Gã gầm thét:
- Thằng Macco là con trai tao. Tao không muốn ai nhắc đến nó. Nó rồi sẽ sống với tao và… với tao.
- Đừng mơ mộng hão huyền, thưa ông. Macco chẳng bao giờ xa mẹ.
- Chó đẻ!
Gã Borenlo rít một tràng tiếng Ý. Tarzan đoán chúng chỉ có thể là tiếng chửi thề. Hắn phản ứng thật điềm đạm:
- Xin ông phiên dịch thành ngôn ngữ Đức giùm.
Đúng lúc không khí đầy ngột ngạt, thằng Diều Hâu Daibondo đã hầm hầm trở lại.
*
Gã như muốn chồm lên ăn thịt Tarzan:
- Mày là thằng nói láo. Bố tao còn nguyên xi ở nhà. Cái thằng cớm ngây thơ mà mày mang đến đã cút gọn.
Tarzan cười khẩy:
- Nhưng… mày là thằng ăn cắp. Bằng chứng là mày đã sợ rúm người như một con chó bị đứt đuôi.
Ông Thầy không cách gì chịu đựng nổi nữa. Gã lừ mắt nhìn Daibondo ra lệnh:
- Cho nó bay hơi khỏi cửa!
- Dạ, sư phụ Antonio Borenlo yên tâm.
Con đười ươi khệnh khạng xông tới. Chưa được hai giây, mông của gã đã bị đập xuống sàn khiến ly tách trên bàn rung lên lách cách. Rõ ràng không một ai nhìn kịp, kể cả Borenlo đang hỉ hả, chỉ bằng một cú ngáng chân dĩ độc trị độc, thằng anh chị Diều Hâu quay mòng mòng và rú lên đau đớn.
Tarzan khoanh tay:
- Xương cốt của mày không chịu nổi thứ sàn lát đá trong phòng này đâu Diều Hâu. Đây chỉ là đòn tiên khởi cảnh cáo mày. Tao nói cho mày biết: Maria Estate là bà chị của tao. Maria người Ý đó, mày hiểu chớ. Nếu chị ấy và bạn trai của chị là Fabio Leone có mệnh hệ nào thì mày nhừ đòn. Thân thể mày sẽ dị dạng đến mức độ bác sĩ cũng phải lắc đầu. Mày rõ chưa… con đười ươi?
Hắn đưa cái nhìn khinh bỉ chiếu tướng Borenlo và bỏ đi trước cặp mắt thán phục của cô tiếp viên tóc vàng và hai người bồi bàn đang tỏ lòng hâm mộ.
Lạy trời, đừng xảy ra bất cứ một cuộc xô xát nào nữa. Mình đâu phải là một sát thủ. Tại hai thằng du đãng mới lớn kia chứ sao, chúng xúi giục Daibondo đàn anh “thổi” chiếc xe đạp. Hai thằng Becghe và Drechsen, sẽ có ngày hắn “hỏi thăm sức khỏe” chúng.
Lúc Tarzan bước qua tiệm bán phụ tùng xe đạp bên kia đường để mua một chiếc khóa vòng mới thì Borenlo và Daibondo lặng lẽ rời tiệm ăn Fattoria. Ông Thầy khẽ rì rầm trước khi thằng đệ tử nhảy lên chiếc mô tô bẩn thỉu. Riêng Ông Thầy leo lên chiếc Ferrari màu nhũ bạc như một tay chơi thượng hạng được đời ưu đãi.
Tarzan không ngờ chiếc Ferrari đó là của Borenlo. Hắn lẩm bẩm:
- Trời đất. Gã như một ông hoàng. Chiếc xe hơi đời mới này thuộc về một trong những loại xe đắt tiền nhất.
Hắn ngao ngán băng qua đường trở lại phía bồn hoa. Khi hắn vừa móc chiếc khóa vào dưới yên xe thì nghe có tiếng ai gọi giật giọng:
- Ê, bạn nhỏ…
Té ra là một trong hai người bồi bàn của nhà hàng Fattoria đang đứng trước cửa giơ tay vẫy. Người đàn ông gốc Ý có bộ ria rậm và dài, hai má phính hệt ông Địa.
- Hoan hô chú em, ta vô cùng hãnh diện thấy chú mày tẩm quất Diều Hâu Daibondo một trận ra trò. Tuy nhiên thằng cô hồn đó vẫn chưa phải là thủ lĩnh. Chú em phải coi chừng Borenlo, tên cầm đầu này ở một đẳng cấp cao hơn nhiều.
- Cảm ơn chú.
- Chỉ mỗi chú mày mới dám dằn mặt Borenlo ở quán ta, chớ những kẻ khác đừng hòng…
- Ông Thầy Borenlo có… uy đến thế sao chú? Thảo nào gã quá bảnh…
- Còn phải hỏi. Gã là sư phụ trong nghề mua bán xe hơi. Xe mới lẫn xe cũ. Cực kỳ giàu, cực kỳ liều lĩnh. Tiếng Ý của ta gọi là gì nhỉ? Ờ, ờ… gã là mafia thế hệ mới, gớm chưa. Dưới tay Borenlo còn vô số đàn em…
Người bồi bàn đứng tuổi đang nói hào hứng bỗng khựng lại ngó dáo dác. Trời đất, hình như nhắc đến tiếng mafia là bất cứ người Ý xa xứ nào cũng nổi… da gà. Tarzan ngán ngẩm, hắn đã từng đọc trong tiểu thuyết hình sự về nguồn cội của mafia nhưng xem ra với một người Ý thì mọi tên lưu manh trộm cắp đều là thành viên của mafia cả.
Vấn đề bây giờ là phải trở về ký túc xá càng sớm càng tốt. Hắn đã vắng mặt quá lâu trong giờ tự học. Tarzan nói thật nhẹ nhàng:
- Cháu chào chú, cháu về trường đây. Cảm ơn chú đã cho cháu biết điều đó.
Hắn tức tốc đạp xe đi bỏ lại phía sau người bồi bàn tốt bụng.
*
Tarzan vừa trèo lên “Tổ đại bàng” chưa kịp nằm lăn ra giường thì Kloesen đã mò tới. Thằng mập có lẽ đã tiêu hóa xong nỗi đau khổ của bài tập làm thêm về tiếng Pháp nên cười tít mắt:
- Tìm thấy xe đạp rồi hả đại ca? Hồi nãy tao nghe Công Chúa kể vụ mày bị mất trộm mà hết hồn.
- Không đơn giản như cái bụng mày đâu Tròn Vo. Ly kỳ lắm.
Tarzan kéo cổ thằng mập lại tường thuật không sót một chi tiết nào. Cha, Tròn Vo có vẻ nóng nảy dữ:
- Hai thằng khốn kiếp Becghe và Drechsen. Tao không ngờ tụi nó thông đồng với đám xã hội đen “mặn” như vậy. Chúng sẽ biết tay… TKKG.
Tarzan ngồi trên cửa sổ thả hai chân đung đưa:
- Cái đó thì hạ hồi phân giải. Hiện giờ tao nghĩ…
- Sao?
- Tao nghĩ gã Borenlo có biệt hiệu Ông Thầy chỉ huy các cuộc khủng bố tinh thần cô Muybo cả tuần lễ nay. Mày nhớ chứ, gã vẫn còn là chồng cô giáo dù họ đã sống ly thân.
- Ý đại ca muốn nói Borenlo chính là kẻ nặc danh gọi điện thoại cho cô Muybo bằng cách đổi giọng, cũng như sai khiến các đàn em của gã bẻ cần ăng-ten xe hơi và liệng đá vào nhà? Gã làm như vậy để được ích lợi gì, hai người trước sau rồi cũng chia tay, không lẽ gã trả thù vặt vì bị cô Muybo khinh bỉ về tư cách trong quá khứ?
- Tao chưa thể biết được nguyên nhân, cũng có thể gã trả thù vặt cũng có thể vì một lý do khác. Tao chỉ biết rằng Borenlo đã trả công cho thằng Diều Hâu Daibondo 1000 mark.
- Vậy là rõ ràng. Sau đó đến phiên thằng Diều Hâu trích tiền thưởng cho hai thằng đàn em của gã, thằng Becghe và…
- Khoan đã Tròn Vo. Tao nhớ ra rồi. Ông Thầy Borenlo có nói thằng bé Macco là con trai gã và phải sống với gã. Trời ơi, chẳng lẽ mọi hành động khủng bố cô Muybo là nhằm vào mục tiêu giành giật thằng bé Macco sao? Mình cần phải “tham khảo” cô Muybo chuyện này.
Thằng Kloesen cảm thấy bồn chồn đến độ phải đi qua đi lại. Nào, không khí mát rượi buổi chiều đã ùa vào cửa sổ. Phía tây, mặt trời vừa chạm vạch chân trời. Bìa rừng bắt đầu tắm mình trong hoàng hôn màu nâu. Trên nóc ngôi trường, những cánh én vô tư bay rối rít.
Mọi thắc mắc vẫn còn nguyên trong đầu hai quái. Chứ gì nữa, chỉ mười lăm phút tới đây là hai đứa buộc phải xuống phòng ăn để dùng bữa tối.
*
Y chang thường lệ, cửa phòng ăn diễn ra cảnh chen lấn, xô đẩy của đám đông học trò các lớp lớn 11 và 12. Tarzan là một trong số ít những học sinh nhỏ tuổi hơn được hưởng ngoại lệ về chuyện không bị ai xâm phạm. Nếu không tin thì cứ thử đụng tới nhà vô địch Nhu đạo là biết mùi mẽ ngay, ai lại chẳng rành hắn đang đương kim quán quân môn Judo của trường nội trú?
Vậy mà hôm nay Tarzan bị tước mất đặc ân… ngoại lệ. Hắn bất ngờ chới với vì một cú xô mạnh sau lưng làm thân thể đổ ập lên phía trước đụng vào một “người lớn” lớp 12 khiến hai thằng cùng một lượt lảo đảo.
- Xin lỗi bạn!
Tarzan vừa mở miệng vừa xoay ngược 180 độ tóm gọn đôi vai kẻ thích khách tức thì. Hắn sửng sốt vì nhân vật cả gan vuốt râu hùm kia là thằng Urrich chết nhát.
- Mày…
Thằng Urrich lắp bắp:
- Tôi không cố… tình. Có… có ai đó ngáng chân tôi…
Thôi được. Tarzan buông đôi vai gầy đét của nó ra. Hắn chẳng lạ lùng gì Urrich, thằng này đáng thương hơn là đáng trách, bởi Urrich chưa bao giờ dám làm mất lòng bất kỳ ai. Nó đã 16 tuổi mà có thân thể cỡ mới mười bốn.
Tarzan tươi tỉnh trở lại và đến bàn ăn. Thằng Tròn Vo đã lủi như con lươn trong đám đông chễm chệ ở trên ghế từ hồi nào. Nó thống kê vanh vách:
- Bữa chiều khá đấy. Này nhé, có nước trà, cá muối cộng khoai tây luộc và dâu tây chan nước sốt.
- Ăn đi, rồi tao nói chuyện cho nghe…
- Cái gì nữa hả đại ca?
- Tụi mình có thể “nghiên cứu” về thằng Urrich.
- Cái thằng đèn nhà ai nhà nấy sáng đó hả, một đứa vô tích sự, chưa sờ đến gáy đã co rúm.
Tarzan suýt ấn đầu Tròn Vo xuống đĩa súp:
- Trời ạ, mày không hiểu gì sao. Nó học cùng lớp với hai thằng đầu gấu tất nhiên phải rành những vụ chống lại cô giáo Muybo do hai thằng kia phát động.
- Ờ, vậy thì mày làm đi. Tao tin rằng mày chỉ cần trợn mắt là thằng thỏ đế đó phun ra hết.
Tội nghiệp thằng nhỏ con Urrich. Nó ngồi cách Tarzan ba bàn trong tư thế an phận. Nó không dám chuyện trò với ai, cái miệng nó như á khẩu bởi một miếng xương cá.
Hai quái kiên nhẫn đợi Urrich đứng lên và bám theo nó cấp kỳ. Coi, thằng bạc nhược này không hiểu có linh tính gì mà cứ thập thò không dám di chuyển qua khỏi tấm bảng đen.
Tarzan choàng cái bóng khổng lồ lên khuôn mặt tiều tụy của nó:
- Rảnh chớ Urrich?
Hai bên mép Urrich còn dính đầy sữa chua. Cái thằng… ở bẩn còn hơn cả Tròn Vo. Hai cái mép nó mấp máy:
- Ờ, ờ…
- Tụi này muốn mời bạn lên phòng…
- Ờ… được mà…
*
Ba đứa kéo nhau lên “Tổ đại bàng”. Lần đầu tiên trong đời, Tròn Vo buộc phải áp dụng phép xã giao lịch sự với một thằng nó không gọi là bạn và tất nhiên không thích chút nào. Nó mới bỏ ra bàn mấy thanh kẹo sôcôla chưa kịp mời mọc thì chúng đã chui tọt vào miệng Urrich nhanh như chớp. Tròn Vo giận tái mặt tiếc… của.
Tarzan không thèm để ý sự phàm tục của cả hai đứa. Hắn vô ngay… vấn đề:
- Bạn nghĩ sao về cô Muybo?
Urrich liếm môi và mắt không ngừng liếc sang “bộ mặt tím” của gia chủ Tròn Vo:
- Cô Muybo à? Cô ấy… ừ, ừm… cô ấy…
- Cô ấy là một giáo viên xuất sắc, một người phụ nữ hiền dịu và thương học trò, đúng không?
- Ồ, ồ… đúng. Cô Muybo đúng… như vậy.
- Vậy thì đáng lẽ lớp các bạn phải biết trân trọng cô ấy. Chứ sao nữa. Thế mà hiện giờ sự việc đang diễn ra ngược lại. Tôi không hiểu tại sao các bạn lại hùa nhau hành hạ cô giáo của mình, hả? Đó là chuyện khả ố không thể tưởng tượng nổi ở trường này. Cô Muybo đang sợ hãi và kiệt sức.
- Mình chưa hiểu…
- Mày đừng ngây thơ cụ nữa Urrich. Kẻ nào đứng đằng sau vụ khủng bố này, cứ nói tao nghe, đừng ngại…
- Trời ơi, thằng Becghe muốn như thế, thằng Drechsen cũng muốn như thế. Chẳng thằng nào dám đương đầu với chúng, mà đã không dám đương đầu thì phải nghe lời chúng chứ sao.
Tarzan nhún vai:
- Chỉ có hai thằng du đãng cò con đủ làm mưa làm gió một lớp tới gần ba chục mạng. Thiệt tao không tin được. Không lẽ thằng con trai nào cũng nhát như mày, giá chót phải có vài đứa mã thượng nữa chớ?
- Ờ, ờ… thì cũng có. Ba chàng hảo hớn ngoại trú Frensen, Dippo, Solitso chứ ai. Ba bạn đó không tham gia những vụ khủng bố cô Muybo và lãnh gọn một trận đòn hội chợ thừa sống thiếu chết trong thành phố.
- Chà… có vấn đề đây. Mày biết ai đánh họ không?
- Becghe và Drechsen. Cộng với ba thằng du đãng chạy mô tô cỡ hai mươi tuổi. Năm thằng quần họ tơi bời hoa lá dưới sự điều khiển của đại ca Diều Hâu. Sau lần ăn đòn đó, ba hảo hớn Frensen, Dippo, Solitso thay đổi hẳn thái độ. Ba thằng này hiện là những đứa tiên phong hành hạ cô Muybo một cách hung hăng nhất. Lạy Chúa, những thằng còn lại trong lớp nhìn tấm gương đám Frensen mà hết hồn. Tất cả đều tùng phục bọn Becghe và Drechsen răm rắp.
Urrich vừa kể vừa rùng mình. Nó có cảm tưởng như cái lưỡi hái tử thần của hai thằng du đãng kia đang kề sát cổ.
Tarzan trấn an thằng thỏ đế ngay:
- Có tao bên cạnh là mày yên trí. Hình như mai mày có hai giờ Anh văn của cô Muybo phải không? Tốt lắm. Mày sẽ thấy tao bảo vệ mày như thế nào…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất