Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 6 Chương 6: MỘT CUỘC NGHE TRỘM

Trước Sau
Phố Nhà Kho thật ăn khớp với tên gọi của nó. Ở đây không có cửa hàng cửa hiệu cũng không có nhà ở. Tuy nhiên hiện diện một xưởng rèn, một hãng sản xuất vật liệu xây dựng, một hãng buôn than và dầu, chi nhánh một nhà máy bia, hai cơ sở vận tải và sửa chữa xe hơi của gia đình Daibondo.

Còn phải hỏi, ưu tiên hàng đầu của dòng họ Daibondo là an toàn tuyệt đối trước mọi sự tò mò. Coi, xưởng được bao quanh bởi một bờ rào ghép gỗ tấm cao vượt đầu người. Cánh cổng trang bị bánh xe đẩy hé vừa đủ cho một nhân sự ốm yếu lách qua.

Đám trẻ đạp xe đến đó thì dừng lại. Chúng thử liếc nhìn thấy toàn nhà và nhà xen kẽ với một giàn nâng có mái che và những phòng kho. Chiếc mô tô tróc sơn của Diều Hâu dựng ngạo nghễ trong sân bên cạnh chiếc Porsche của “Daibondo – Bố”.

Gaby và Kloesen vượt xe lên trước. Quân sư Karl đi sau huýt sáo ra hiệu. Ái chà, ơn trời phát hiện được một con hẻm chạy dọc sườn khu xưởng. Tarzan theo chân Máy Tính Điện Tử núp bóng chiếc xe tải chở hàng đậu chình ình muốn choán hết con hẻm.

Karl Máy Tính thì thầm:

- Ở chỗ này quan sát đối thủ là bá phát.

Thằng quân sư nhận xét không sai. Các tấm ván rào thủng lỗ chỗ như bị đạn bắn. Tròn Vo gí mắt vào một lỗ khiêu khích nhất, chỉ thấy thằng mập lắc đầu:

- Chưa có động tĩnh gì cả.

Tarzan, Gaby Công Chúa và con Oskar chọn một khe hở giữa hai tấm vách ghép. Không xe cộ qua lại, không khách hàng lai vãng, vậy mà lão già Daibondo xài bảnh tới một chiếc Porsche mới cáu cạnh. Tarzan không hiểu lão kiếm tiền ở đâu ra. Hắn còn nghi nghi hoặc hoặc thì Công Chúa đã khều nhẹ cạnh sườn:

- Có… vấn đề kìa Tarzan!

Cánh cửa thép của ngôi nhà không cửa sổ mở nghe rèn rẹt. Diều Hâu Daibondo ló mặt nhìn dáo dác. À á a, hôm nay gã mặc một bộ đồ bảo hộ lao động áo liền quần ra dáng thợ thuyền chính cống, chỉ có điều trên bộ ngực bẩn thỉu trơ trụi sợi dây chuyền. Không thấy món trang sức phủ men ba màu xanh, đỏ, vàng như mọi bữa.

Gã ho sặc sụa. Trên tay gã là một chiếc túi bằng vải dù có in hình quảng cáo một hãng hàng không.

Diều Hâu đặt túi dù xuống đất, lom khom kéo phẹc-mơ-tuya và lục lọi không sót các thứ bên trong túi. Gã có vẻ ngao ngán khi lôi ra một cái áo rách tươm, một cái kéo tỉa cảnh cây, một đôi găng tay cũ xì. Tuy nhiên Diều Hâu đổi hẳn sắc diện vì còn… một chai rượu. Ê, gã giơ cao cái chai lên không rồi ngắm nghía tưởng chừng sắp khui nút chai làm sạch đến nơi.

Đúng lúc đó một chiếc xe hơi lao vun vút về phố Nhà Kho. Tiếng động cơ xe quen thuộc đến nỗi Tarzan phải bỏ rơi gã Diều Hâu để vểnh tai nghe ngóng.

Chiếc xe đỗ xịch trước cổng. Máy tắt gọn ghẽ. Cánh cửa mở thật lẹ làng và nhân vật quan trọng xuống xe vào sân cũng chớp nhoáng.

Nhân vật có tên là Antonio Borenlo, biệt hiệu Ông Thầy. Tarzan vỗ nhẹ lên vai Gaby:

- Gã mới đến là chồng cô giáo Muybo.

- Ờ, ờ… ông ta hợm hĩnh như một tên nhà giàu mới.

Tiếng thằng Diều Hâu gọi giật giọng:

- Bố ơi…

Và tiếp theo là lễ nghi của gã trước mặt ông chủ:

- Sư phụ không thể chui vô đó được, tụi em đang sơn xì, sơn đúng màu nâu chì như Ông Thầy ra lệnh. “Chiến đấu” lắm.

Gã người Ý gật gù. Mặt gã vẫn hầm hầm. Gã rút từ chiếc hộp bằng vàng một điếu xì gà và cắm trên môi mặc kệ Diều Hâu Daibondo nhìn một cách thèm khát.

Lão già Daibondo – Bố bước ra. Hai cánh tay xăm của lão xoắn xuýt một nùi giẻ.

Lão khúm núm hệt thằng con trời đánh:

- Hêlô, Antonio, mọi việc hoàn hảo. Những chiếc xe hơi đã được tân trang bảnh đến mức không ai có thể nghi ngờ được. Mời anh ngắm sơ qua.

Lão và Ông Thầy Antonio khuất dạng sau một nhà kho. Chỉ còn lại thằng Diều Hâu cô đơn với chai rượu đặt bên cạnh cái xe gắn máy. Trừ chai rượu, gã liệng những thứ lỉnh kỉnh tìm thấy trong cái túi dù vô thùng rác.

Rồi Daibondo – Bố và Borenlo cũng sánh vai trở ra. Ông Thầy có vẻ hài lòng xoa xoa tay tủm tỉm. Chỉ nghe tiếng sập cửa nhẹ nhàng và chiếc Ferrari màu nhũ bạc phóng như bay khỏi khoảng sân của xưởng.



Lão già bấy giờ mới điên tiết rít lên:

- Chó đẻ, cái thằng kiêu ngạo, con lợn Ý.

Diều Hâu lừ lừ:

- Đừng nguyền rủa Ông Thầy, dân Xixil bao giờ cũng trả thật nhiều tiền. Tôi thấy gã đáng mặt… sư phụ.

Daibondo – Bố hừ một tiếng và quay phắt vào ngôi nhà không cửa sổ. Những chiếc xe hơi mới tân trang lại đang chờ lão săn sóc sắc đẹp.

Tarzan liếm môi trước một loạt câu hỏi trong đầu: Hắn có cần thiết gí cái món trang sức thời thượng bị đánh rơi của Diều Hâu vô mũi gã lúc này không? Hay im lặng theo dõi gã giở trò với cô Muybo để chụp quả tang tại trận?

Hắn còn do dự thì ngoài cổng đã thấy tiếng ồn ào. Trời ạ, hai thằng Becghe và Drechsen đang dắt xe đạp chui vô chứ ai. Sau lưng chúng xuất hiện thêm một gã tóc đỏ trạc hai mươi tuổi.

Gã mới đến cũng “chơi” bộ đồ thợ máy áo liền quần y hệt Diều Hâu. Miệng gã không ngừng phì phèo thuốc lá.

Diều Hâu hân hoan thấy rõ:

- Ê, Phoridohem, tới trễ quá vậy?

Gói thuốc trong túi Becghe được chuyền cho Drechsen và Daibondo. Gã thợ máy Phoridohem bật lửa gaz một cách điệu nghệ:

- Nào, sư huynh Diều Hâu. Mày phải ăn mừng vì tao làm cùng một lò rèn với thằng Fabio Leone chó chết. Nó tởm như một con bọ chét Ý bốc mùi. Mày hay gì chưa đại ca, tao nghe nó gọi điện thoại cho con bồ Maria hẹn tối nay đến rạp Kammerlichspielle xem phim… lãng mạn. Đại ca có việc làm rồi đó.

Diều Hâu Daibondo cười ha hả:

- Cái sọ của thằng Fabio đầy vết khâu mà nó vẫn chưa ngán còn dám đeo đẳng nữ thần Maria của tao. Ôkê, quả là một cơ hội tốt. Tối nay thằng đó sẽ nếm đòn thê thảm đến nỗi nó chỉ còn nước quay về xứ Ý ngay lập tức. Sao, tụi mày có tham gia không?

Becghe và Drechsen cười hùa:

- Sẵn sàng, thưa đại ca Diều Hâu!

Phoridohem gật gù:

- Vậy là rõ. Tao sẽ báo cho thằng Ben. Phe ta có tất cả năm thằng, còn tụi nó ngoài đứa con gái chỉ có mỗi thằng Ý. Ái chà, sẽ có một trận đòn hội chợ để đời.

Tiếng Becghe thắc mắc:

- Tụi mình gặp nhau lúc mấy giờ?

Daibondo quyết định:

- Đúng bảy rưỡi tối ở góc phố trước cửa rạp, bởi phim sẽ chiếu lúc tám giờ. Năm tay găng tơ trên ba chiếc xe máy phân khối lớn. Tụi bay thấy không thua gì xi nê phải chưa?

Tiếng thằng “thợ máy” Phoridohem la lên:

- Ủa, sao sư huynh để chai rượu uổng vậy. Làm một ngụm chứ Diều Hâu?

- Khoan đã. Tối nay tao sẽ ôm chai rượu theo mà. Chúng ta sẽ ực trước khi làm thịt Fabio. Càng tưởng tượng tao càng hứng chí, coi, hạ một thằng Ý rồi ôm hôn một con Ý quả là… ông trời.

Cả bọn cùng cười lên sằng sặc. Tarzan lạnh lùng bấm tay Gaby:

- Đủ rồi. Tụi mình… rút. Cảm ơn Thượng Đế, cuộc nghe trộm ngoài bờ rào hôm nay hữu ích đến chừng nào.

Bốn quái lẳng lặng trở ra chỗ dựng xe đạp. Vừa thoát khỏi tầm quan sát của băng Diều Hâu là cô bé Gaby phẫn nộ liền:



- Thật là một đám súc sinh, một lũ phân biệt chủng tộc, một băng phát xít mới. Trời ơi, nếu chị Maria biết chuyện này chắc chị không đời nào dám ra khỏi nhà. Chúng có quyền gì mà hành hạ hết người này đến người khác hả các bạn? Anh Fabio hiền như cục bột…

Tarzan tỉnh táo hơn Công Chúa nhiều:

- Này Gaby, theo bạn thì Fabio có bạn bè gì không?

- Ơ, có chứ. Anh Luigi và anh Macsenlo.

- Nhân dạng?

- Macsenlo như một lực sĩ. Còn Luigi thì như cây sậy. Họ cùng tuổi với Fabio, 19 tuổi.

- Vậy thì…

Tarzan liếc sang Tròn Vo:

- Vậy thì tôi và Kloesen có thể yên tâm về ký túc xá. Chúng ta sẽ mời Luigi và Macsenlo dự cuộc chơi đêm nay. Tất nhiên là Gaby và Karl phải thông báo tức khắc cho Maria lẫn Fabio biết trước. Được không?

- Sao lại không được, nhưng…

- Này nhé, tụi mình cùng Macsenlo, Luigi sẽ hẹn nhau lúc 7 giờ 15 phút trước tiệm cà phê mini cạnh rạp xi nê. Chỗ đó tối om có thể giấu xe đạp và quan sát tốt. Còn Maria và Fabio sẽ đóng vai ngờ nghệch. Hai bạn này cứ như “con mồi” nhử lũ cá mập Diều Hâu đến.

Gaby reo to:

- Tuyệt vời. Mình sẽ có mặt.

*

Về đến ký túc xá, mặt thằng Tròn Vo dài ra:

- Tao thấy mày liều mạng quá đại ca. Băng tụi nó toàn thứ dữ. Hai thằng Becghe và Drechsen gần như là du đãng chuyên nghiệp. Thằng “thợ máy” Phoridohem kia thì khỏe mạnh đến độ có thể dùng một tay nhấc bổng tao lên. Còn đầu gấu Diều Hâu thì… miễn bàn. Gã vốn là một sát thủ. Chưa kể đến gã Ben mà mình chưa biết mặt. Tao cảm thấy rất chênh lệch.

Tarzan thở dài:

- Sao, mày cảm thấy lực lượng hai bên chênh lệch hả. Vậy thì ở nhà ăn… kẹo đi. Cái thằng tính toán không thua gì… Urrich. Nào, chớ có đánh giá thấp Máy Tính Điện Tử và… mày. Hai đứa bay không lẽ lại chịu thua một thằng Becghe sao? Tao chỉ cần mày và Karl săn sóc… một mình thằng Becghe. Được chưa? Kinh nghiệm ra trận của TKKG đâu rồi? Tao tin mày và Karl sẽ hạ được nó.

Mắt Tròn Vo sáng rực. Hai kẹp một thì còn gì bằng. Hai má nó tròn như mặt trăng tức thì. Nó chống cằm nghe tiếp một cách khoái trá:

- Còn… Fabio và Luigi sẽ có trách nhiệm với Drechsen. Hai kẹp một như mày. Chỉ khổ thân tao và… Macsenlo phải đối đầu với ba thằng… ngự lâm pháo thủ. Nhưng không sao, năm sáu giờ luyện tập Judo mỗi tuần của tao đâu phải để múa may làm kiểng.

Coi như thu xếp êm. Hai quái chuyển sang “nghề nghiệp” chính của mình là lôi sách vở ra tự học. Thằng mập Tròn Vo ngao ngán chữ nghĩa tìm cách phản đối bằng phương pháp… ngáp. Tarzan hết ý kiến, hắn đứng dậy lững thững bước ra hành lang với ý định… hóng gió. Ê, một tờ báo đặt trên thành cửa sổ không biết từ hồi nào.

Có lẽ của một ông thầy nào bỏ quên chăng? Hắn ngứa tay lật tờ nhật báo ra xem bản tin địa phương. Một cái nhan đề đập mạnh vào mắt hắn: Đám ăn trộm xe hơi được mùa. Chết thật, bài viết dài tới ba cột báo. Tarzan chúi mũi đọc. Trong đầu hắn còn sờ sờ lời than vãn của thượng sĩ cảnh sát Kantenbecghe: bọn trộm cắp xe hơi càng ngày càng lộng hành.

Lạy Chúa, bài báo thống kê con số xe hơi mất tích trong thời gian qua không để lại dấu vết. Nào, một chiếc Mercedes, hai chiếc BMW, một chiếc Jaguar và một chiếc Porsche. Các chi tiết tiếp theo cũng đáng để Tarzan chú ý. Chiếc xe hơi của một kiến trúc sư bị đánh cắp mất luôn trong xe những bản thiết kế quan trọng. Chiếc Jaguar của một người tên là Vinphorit Macohopho có một tấm vé xổ số độc đắc chưa lãnh tiền. Còn một chiếc xe khác có một thứ thuốc trừ sâu độc hại đang trong dịp thử nghiệm.

Tarzan lẩm bẩm:

- Tờ vé số độc đắc thì còn lâu thằng ăn trộm mới dám lãnh tiền. Gã dại gì lạy ông, con ở bụi này.

Hắn chỉ hơi nhíu mày vì kết luận của tác giả bài báo. Rằng thủ phạm vụ ăn cắp xe hơi không phải chỉ có một người, mà cả một băng nhóm có tổ chức. Rằng những chiếc xe hơi mất tích sẽ được bán ngoài biên giới sau khi những tên đạo chích đã thay hình đổi dạng.

Tự nhiên Tarzan buột miệng:

- Đám quái xế xe hơi này ghê gớm thật. Chúng giấu xe ăn cắp ở chỗ nào nhỉ, may ra chỉ có ở phố Nhà Kho. Ở đó làm quen với Daibondo – Bố là an toàn tuyệt đối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau