Quyển 61 Chương 3: CHÂN TƯỚNG BLESCHKE
Một ngày mới đã bắt đầu. Mặc dù trời chỉ lờ mờ sáng nhưng Tarzan vẫn theo thói quen thức sớm. Hắn khoác bộ đồ thể thao, chạy ra vườn tập thể dục trong tiếng chim hót véo von chào đón ban mai.
Dợt xong một loạt bài quyền cước, hắn bước vô buồng tắm. Bữa điểm tâm lúc này đã được bà Vierstein dọn lên. Lúc bà và Tarzan, Karl dùng bữa ăn, giáo sư Vierstein vẫn chưa dậy. Đêm qua ông làm việc đến nửa đêm.
ăn sáng kết thúc, Gaby đến rất đúng giờ hẹn, còn Tròn Vo thì đừng hòng. Nó bao giờ cũng đến muộn.
Cuối cùng đúng 9 giờ sáng cả đám cũng nhổ neo. Thời tiết hôm nay không mưa nhưng âm u. Lộ trình Tứ quái bon xe càng lúc càng xấu và lắm ổ gà. Đám trẻ phi ngựa sắt tới gần một khu rừng thông mới thấy phố Kiefer. Khu nhà máy chế biến rác thải của Bleschke ở sát cánh rừng. Từ cổng nhà máy nhìn vào, bốn đứa đều nom rõ một loạt ôtô chở rác, cần cẩu và vô số thùng tôn bên ngoài vẽ hình đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo, chứng tỏ đây là những thùng chứa chất độc.
Karl vội lấy cái máy ảnh mang theo sẵn để chụp quang cảnh nhà máy xử lý rác thải. Nó nói:
- Trời xấu nhưng mình đã chuẩn bị loại phim có độ nhậy cao. Tin rằng ảnh sẽ đẹp.
Cả đám đã xuống xe. Tarzan tự hỏi, làm gì bây giờ nhỉ? Chụp hình có lẽ cũng cần thiết nhưng sự có mặt của chủ nhân ông lại càng cần hơn. Hắn còn đang thắc mắc không biết Bleschke có ngự ở trong khu nhà máy không thì thấy một bóng người từ bên trong đi ra phía cổng.
Tròn Vo báo động cấp tốc:
- Chú ý, có người tới đó.
Cái bóng đã hiện thành hình người. Đó là một gã đàn ông mặt bèn bẹt, tướng lực lưỡng như một đô vật, đội cái mũ sùm sụp xuống trán. Ông ta hét to, tay mở cánh cổng sắt kêu ken két:
- Này, tụi bay làm gì mà xớ rớ ở chỗ này hả?
Máy Tính tỉnh bơ:
- Tụi tôi là học trò qua đường thấy gì lạ mắt thì ngó chơi thôi. Chẳng hạn mấy cái vỏ thùng chứa chất độc ấy hấp dẫn tụi tôi lắm. Hì hì, chủ yếu là tụi này định chụp vài pô kỷ niệm ấy mà.
Gã “đô vật” rít lên:
- Tại đây cấm chụp ảnh, hiểu chưa?
- Tại sao lại cấm chụp ảnh?
- Cấm là cấm, thế thôi.
- Ông có phải là ông chủ Bleschke không?
- Không phải, đưa phim đây không tao tịch thu máy ảnh.
Tarzan nói ngay:
- Không được trấn lột. Chúng tôi sẽ chống lại đó.
Gã hộ pháp đâu thèm màng lời cảnh cáo của Tarzan, trong tích tắc gã phi thân về phía Karl. Tarzan đứng sát đó, hắn xoay một vòng, tung chân ra ngón đòn rồng bay dính đúng vào ống đồng của gã.
Gã đàn ông la lên thất thanh, ôm đầu gối quỵ xuống.
Tarzan nói:
- Tại ông nhé, tôi đã nói rồi mà, đừng có trêu vào chúng tôi.
Gã ta mặt đỏ bừng bừng, giận dữ, hằn học nhìn bọn trẻ, gã toan chồm dậy nhưng cái chân không chịu tuân theo sự điều khiển của gã.
Một giọng đàn ông vang lên:
- Igor, có chuyện gì vậy?
Kẻ phát ngôn đứng cách Tứ quái khoảng 30 mét. Đó là một lão lùn, bụng phệ, có cái đầu to tướng và trọc lốc. Coi, Igor gần như nửa lết nửa bò về chỗ lão lùn.
- Thưa ông chủ, bọn nhóc ấy chụp ảnh.
Tarzan đoán thầm: hẳn đó là Bleschke.
Bleschke, chính lão, bước tới hất hàm:
- Chúng mày chụp hình làm gì?
Tarzan bốc phét:
- Tụi tôi thuộc một câu lạc bộ nhiếp ảnh học trò, thưa ông Bleschke. Câu lạc bộ chúng tôi sắp mở một cuộc triển lãm, ý đồ tụi này là muốn đưa những tấm ảnh hấp dẫn, có ý nghĩa. Ví như ảnh chụp các thùng độc dược kia. Thưa ông, thùng đó chứa chất gì thế? Chúng tôi kính phục những người như ông, dám vận chuyển và xử lý các chất độc hại.
- Tại sao mày biết tao?
- Tôi không biết ông nhưng biết đây l của ông Bluschke nên đoán vậy thôi.
- À há. Chúng mày không thuộc bọn bảo vệ môi trường đến đây để kiếm cớ gây phiền toái chớ?
- Thưa ông, không, nhưng chúng tôi cũng rất chú trọng bảo vệ môi trường. Tương lai tụi tôi là kỹ sư hoặc các nhà xây dựng đấy. Nhưng nếu trở thành nhà xây dựng, tụi này chẳng bao giờ lại đi xây những nhà máy sản xuất chất độc hóa học cho bọn hiếu chiến ở vùng Trung Cận Đông như một số kẻ mới đây đã làm đâu.
Trò “buông câu” của Tarzan có hiệu quả tức khắc. Coi, Bleschke đột ngột đỏ mặt tía tai nghiến răng kèn kẹt. Quai hàm lão bạnh ra, lão như chết đứng tại chỗ chẳng nói nên lời.
Tam quái hồi hộp theo dõi diễn biến câu chuyện.
Tarzan bồi luôn cú nữa:
- Sao hả ông chủ, hẳn ông biết rành một nhà máy hóa chất bẩn thỉu được hình thành cách đây 7 năm tại nước X chớ. Sắp tới đây hình như những kẻ cầm đầu vụ làm ăn đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó.
Mặt Bleschke lạnh lùng như mộ chí trong nghĩa trang, lão giả đò vô tình nới lỏng cà vạt cho bớt ngộp thở.
- E… hèm, chúc các cô cậu có những bức ảnh đẹp.
Tarzan tiếp tục nói:
- Nếu các ông không có điều gì giấu giếm thì việc gì phải ngại?
- Chúng tôi chẳng có gì phải giấu ai cả. Nèên gì vậy?
- Peter Carsten.
- Sao? Carsten à? Có phải Carsten bắt đầu bằng chữ C không? Thế thì… à à… chào cháu nhé.
Lão ta định quay đi, Tarzan vội vàng nói:
- Ông đi đâu vội vàng vậy ông Bleschke. Bữa nay chúng tôi đến đây vì muốn nói chuyện với ông, nhưng không phải ở ngoài trời. Xin ông cho biết lúc nào ông có thể tiếp được?
- Tôi đang bận túi bụi. Ngày mai được chăng? Mà về chuyện gì?
- Ông đã biết tên tôi. Tôi chính là con trai của kỹ sư Maximilian Carsten đây.
Bleschke nhíu mày làm bộ suy nghĩ rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hả? Ra vậy. Ông ta chết rồi, đúng không?
Tarzan nhủ thầm: Lão khốn kiếp, lão biết rõ mọi chuyện.
- Bố tôi bị tai nạn máy bay.
- Tôi nhớ rồi. Sự cố xảy ra cách đây 8 năm rồi.
- Không, thưa ông, chỉ cách 6 năm thôi. Còn nhà máy sản xuất khí độc thì được xây dựng cách đây 7 năm. Và cách đây 8 năm người ta đã bắt đầu chuẩn bị làm việc đó. Ông bị nhầm lẫn về thời gian rồi, ông Bleschke ạ.
- Cái gì? Mày nói thế nghĩa là sao?
- Ngày mai ông sẽ biết cụ thể. Tôi sẽ gọi điện thoại đến ông. Ông không nên bỏ qua cuộc nói chuyện đó.
Bleschke tỏ vẻ ngạc nhiên rồi quay ngoắt đi.
Igor lò cò đi theo rồi rẽ vào một ngôi nhà phụ.
*
Bước vô sào huyệt là Bleschke đóng cửa cài then cẩn thận. Đó là cách lão lấy lại tự chủ, nếu không lão đã dập cửa thật mạnh có thể làm rung cả nhà. Khốn nạn thiệt. Khi không con trai lão Carsten từ trên trời rớt xuống hoạch họe mình. Mẹ kiếp, nó muốn moi gì ở mình hả?
Lão mệt mỏi bước lại cửa sổ. Cửa không có rèm nên ở ngoài vào vẫn nom thấy lão. Chó đẻ hết sức, lão giật mình lùi lại. Bốn đứa nhãi vẫn đứng nhơn nhơn ra kia, ấy là chưa kể cái thằng gầy cao như cây sậy chốc chốc cứ nhá máy ảnh chụp thấy ghét. Trời ơi là trời, không biết chúng đã làm gì Igor khiến nó què dở thế kia?
Bleschke nghiến răng làm lộ ra mấy chiếc răng vàng. Lão cố bình tĩnh để giải quyết công việc theo thứ tự của nó.
Điều quan trọng nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất đang nằm trên bàn trước mặt lão.
Bleschke với tay chụp “mối nguy hiểm” trên bàn giấy. Đó là một phong bì màu nâu dày cộp gửi đích danh lão nhưng không thấy họ tên người gửi. Nhưng nội dung, đúng là thuốc nổ. Thật là một thảm họa. Coi, bên trong vỏn vẹn 6 tấm ảnh chụp ban đêm tuy nhiên hình vẫn lên rất rõ ràng. Trên 6 tấm ảnh đều có hình một chiếc xe tải. Biển số xe khá rõ đủ để tố cáo nó xuất xứ từ lò… Bleschke. Chiếc xe bị bắt quả tang khi đang tống chất thải xuống những bụi rậm ven đường.
Lão ma đầu lau mồ hôi trán đọc bức tối hậu thư đính kèm. Tên khốn khiếp đã cố tình ghép các chữ in ở báo lại với nhau.
250.000 mark, nếu không thì…
Bleschke đi đi lại lại trong phòng và lại ngó ra cửa sổ. Lúc này bốn đứa nhãi đã thôi chụp hình và rù rì cái gì đó đằng sau rừng thông.
Lão đưa mắt nhìn toàn bộ cơ ngơi xí nghiệp. Hãng của lão chuyên xử lý chất thải của các hộ gia đình và các loại rác thải khác. Toàn bộ cơ nghiệp của lão hôm nay chẳng lẽ toi chỉ vì mấy tấm ảnh kia? Lão đã cực khổ cùng thằng con Lorenz dựng nên đại sự… hốt rác chuyên môn này chứ còn phải hỏi. Thằng bé mới khôn ngoan làm sao. Cùng với thằng lái xe Igor, mọi chuyện mờ ám nó đều giải quyết được tất, kể cả những điều vi phạm pháp luật.
Bleschke gọi gã lái xe người Áo.
- Igor ơi Igor!
Thằng đệ tử làm nghề tài xế kiêm cận vệ đi cà nhắc vô phòng, vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm, toàn thân gã tỏa mùi hành:
- Thưa ông chủ, tôi đây. Cái thằng lớn nhất đã đá vào chân tôi.
- Tự nhiên nó đánh à?
- Tôi đị tịch thu máy ảnh của con rắn đeo kính hồi nãy.
- Mày lại dùng vũ lực à?
- Tôi mới đang định thôi ạ.
- Này… mày thấy thứ gì trên bàn không?
Mắt Igor hoa lên:
- Thư và ảnh hả ông chủ?
- Ừ, đọc đi.
Igor biết đọc nhưng chậm, gã phải đánh vần, cuối cùng cũng đọc xong rồi quay sang nghía mấy tấm ảnh.
- Chết cha rồi.
- Chết quá đi chớ gì nữa. Người ta đã chụp được hình mày, tuy rằng mày không hiện ra trên ảnh nhưng chiếc xe tải do mày lái mỗi đêm đã bị lòi bảng số.
Igor chống chế một cách đần độn:
- Ăn nhằm gì, làm sao chụp được tôi. Mỗi lần quăng thùng chứa chất thải xuống bao giờ tôi cũng khôn ngoan lánh ra xa để né hơi độc bốc lên. Tôi bị bệnh phế quản nên không chịu được hơi này.
- Mẹ kiếp, vì chuyện đó mà chúng ta đang bị tống tiền đó.
Igor chỉ tay vào mấy tấm ảnh.
- này là khu um tùm ở vùng thượng lưu sông Wehr, tôi bao giờ cũng quan sát cẩn thận khi làm việc kia mà. Lúc đó tôi chẳng thấy ma nào cả.
- Thôi đi mày. Với những bằng chứng này có thể tao sẽ phải đóng cửa nhà máy và mày sẽ thất nghiệp dài dài. Bọn bảo vệ môi trường không dễ đùa đâu, chúng sẽ đưa tao với mày ra tòa đại hình ấy. Khốn khổ cho thân tao, thằng lạ mặt tống tiền mình lại nắm chắc điều đó, coi như tao phải tốn tiền đều đều.
- Không thể như thế được.
- Bọn tống tiền là lũ vô lương tâm. Chúng đã ngậm mồi là đếch nhả đâu.
- Chúng ta phải làm gì đây?
- Tao muốn tìm cho ra tên tống tiền này.
- Bằng cách nào hả ông chủ?
- Bằng bộ óc bã đậu ăn cám sú của mày đấy. Hãy nhớ lại đi, đồ bọ chét. Mày đã để cho thằng chụp hình bám đuôi ở khúc nào hả, nó đi xe gắn máy theo mày phải không? Tại sao mày lại để cho nó chụp tới 6 kiểu ở 6 địa điểm khác nhau mà không biết gì hết cả. Mày mù à?
Igor cố gắng nặn bộ óc trì trệ.
- Tôi nhớ rồi sếp ạ. Đêm đó là thứ hai. Tôi đã nhìn thấy một nhóm ba bốn đứa nhãi ranh. Chúng bịt mặt. Lúc đó tôi đang đi tới khu mỏ đá. Khi quay về, đèn pha của tôi rọi thẳng vào mặt chúng. Trông như đang đứng chờ xe của tôi.
Bleschke hất đầuề phía cửa sổ:
- Bốn đứa nhãi ranh à? Hay là đám nhóc đó?
- Biết đâu đấy.
- Trời đất. Chuyện vỡ lở đến nước này mà mày còn ăn nói dật dờ như vậy sao?
- Ồ, ông chủ thông cảm. Hôm đó tụi nó hình như chỉ có ba đứa, đều đội mũ bảo hiểm và đi xe gắn máy. Thôi thì tùy ý ông chủ, lần sau tôi thề sẽ cho chúng biết tay, nếu cần sẽ cho chúng biến luôn.
Bleschke thở dài:
- Khốn nạn. Làm gì còn lần sau nữa. Bọn chúng đã có đầy đủ bằng chứng tố giác chúng ta.
Igor hiến kế:
- Sếp, tôi nghĩ rằng sếp hãy chi địa cho chúng và tôi sẽ giăng bẫy vồ trọn ổ.
- Trời hỡi, mọi thứ đâu phải dễ dàng như mày tưởng. Tên tống tiền yêu cầu chúng ta phải gói tiền trong bọc nilông chống mưa và giấu dưới một tấm gỗ ở công viên Gonnerwohl. Mày phải hiểu rằng chúng có thể cho gói tiền nằm chết gí cả tuần và đợi đến chừng nào không còn ai theo dõi mới xuất đầu lộ diện ẵm địa. Mày thấy chúng chơi trên đầu tao chưa?
Igor tỏ vẻ buồn bã bước ra khỏi phòng.
Lúc đó một chiếc xe lăn bánh vào cổng. Đúng là Lorenz 23 tuổi, con trai Bleschke đã về trên chiếc xe Porsche màu hắc ám. Y xuống xe mở cổng và trợn trn mắt khi phát hiện nhóm Tứ quái. Hừm, bốn đứa nhóc lang thang ở đây để chôm chỉa chắc?
Gạt qua mối bận tâm, Lorenz đánh xe chạy thẳng đến khu văn phòng. Ê, tướng tá y cũng lùn xủn y hệt lão bố, chỉ khác là đầu không đến nỗi vắng tóc trống trơn.
Bleschke gõ tay vào cửa kính ra hiệu cho con trai.
Y làu bàu chào bố. Lão bố nhăn mặt:
- Vào đây lẹ lên Lorenz. Tao có chuyện cần bàn.
- Chuyện gì thế?
Bleschke chỉ tay về phía bức thư.
Lorenz mải mê đọc thư, xem ảnh rồi ngước mắt nhìn bố:
- Vậy là tụi mình bể mánh.Bố ạ, con đã nghĩ là tất nhiên một ngày nào đó chuyện sẽ bị lộ.
- Thằng Igor cho rằng nó đã phát giác một băng rất khả nghi. Bố không thể làm ngơ chuyện này được. Chúng ta phải ra tay thôi.
- Đành rằng thế, nhưng bố tính ra tay bằng cách nào?
- Thí mạng!
Lorenz nhướng mắt:
- Áp dụng đòn thí mạng?
- Ôkê. Trong vụằng Igor phải bị thí mạng cùi, vì nó đã làm bể mọi chuyện. Chúng ta giao cho nó xử lý rác thải đúng nơi đúng chỗ thì nó lại đem đổ bậy bạ rồi còn mang về những hóa đơn giả để qua mặt ông chủ.
- Ê, bố phải tính kỹ chiêu thức này nhé. Thằng Igor không có ngu đâu. Hóa đơn của mình là giả thật chứ còn gì nữa.
- Tao biết. Ta sẽ khai rằng có thể nó đã ăn cắp cả quyển hóa đơn. Tiền nó vẫn lãnh đủ nhưng rác thì đem đổ lung tung.
- Bố cho rằng thằng Igor sẽ giơ đầu chịu báng à?
- Mày đánh giá nó cao quá đấy Lorenz. Nó không có ngu nhưng cũng chẳng có gan liều. Tóm tắt nó là một thằng hèn. Mày chỉ cần dọa thằng thỏ đế đó vài câu là nó sợ mất mật, hiểu chứ Lorenz. Mày sẽ tống nó lên xe tải và chở đến túp lều sàn của chúng ta tít trong rừng giam mút chỉ, hà hà. Phần bọn tống tiền, tao sẽ lo. Tao sẽ báo cảnh sát giăng bẫy tóm gọn bọn chúng. Xong chuyện tụi mình mới tính đến chuyện Igor. Cùng lắm là lì xì cho nó một mớ tiền để nó cút đi cho rảnh nợ.
- Bố không sợ Igor trốn đi rồi phản lại mình sao?
- Thằng Igor không lạ gì bố. Nó thừa biết khi cần bố cũng chẳng chùn tay. Nó phải mừng là còn được sống. Thực ra nếu nó chết là yên chuyện nhất. Tất nhiên nó phải về nước Áo mà sống chứ không được ở Đức nữa.
- Con chỉ ngại vấn đề đối phó với cảnh sát. Bố sẽ giải thích ra sao với họ về việc Igor mất tích hả?
Bleschke gãi cằm:
- Tao tính thế này mày nghe được không? Khi nhận được thư và ảnh tống tiền, tao cho gọi Igor lên văn phòng. Nó xem ảnh xong hoảng quá liền tấn công ông chủ và à la… dọt. Nó dọt lẹ đến mức khi tao lồm cồm bò dậy thì bóng nó đã biến vào trong rừng…
- Có sợ Igor ba hoa về việc bố đã ra lệnh cho nó đổ chất thải độc hại không?
- Không, thằng này biết giữ mồm.
- Con sẽ nện nó từ đằng sau để quẳng lên xe tải hả?
- Không nhất thiết. Mày chỉ cần chơi ít thuốc mê. Tao có cái lọ tí hon chứa loại mê dược thần hiệu lắm. Mày hãy nhỏ 20 giọt vào một vại bia và mời nó uống. Cái thằng tín đồ lưu linh đó ực lẹ lắm. Đợi nó mềm như bún là mày liệng lên xe tải khỏe re. Mày đi khỏi đây là tao sẽ gọi điện cho cảnh sát.
- Vâng, con sẽ làm ngay.
*
Tứ quái cứ dùng dằng nửa ở nửa về. Không hiểu sao đứa nào cũng linh tính ở nhà máy xử lý rác thải này có những điều bí mật ám muội. Hình thì Karl Máy Tính đã chụp sẵn, bây giờ cả đám yên tâm kéo nhau đến một băng ghế cách sào huyệt lão Bleschke khoảng 100 mét để bàn mưu kế TKKG. Tarzan lấy khăn tay lau ghế vì thấy Gaby mặc bộ quần áo khá đẹp.
Đúng lúc đó một chiếc xe Porsche màu đen thùi lùi lao qua cổng nhà máy. Bốn đứa ngẩn ngơ khi thấy trong cabin là một tên tnh niên giống lão Bleschke như tạc.
Tarzan thì thầm:
- Chắc là thằng con trai của lão.
Tròn Vo chép miệng:
- Tụi mình định ngồi đây bao lâu?
- Lâu đấy, tụi mình sẽ làm cho lão bực tức, khó chịu. Hoặc lão sẽ tìm cách chống lại, hoặc lão đồng ý ngày mai tiếp mình.
- Hưừ… grưừ… ngồi đây vừa lạnh vừa đói.
Karl cười:
- Mày “rét” trời hay “rét” thằng Igor hả?
- Xin lỗi, cỡ tên quản gia Igor, tao chỉ cần nện một thỏi sôcôla lên đầu là nó tắt tiếng gấp.
Tarzan nói:
- Các bạn không nhất thiết phải ngồi đây vì thực ra việc tìm hiểu Bleschke là chuyện riêng của mình.
Gaby chọc tay vào sườn Tarzan:
- Nói gì kỳ dzậy?
Tròn Vo giả lả:
- Kìi ca, tao nói vậy nhưng mà không phải vậy nghe. Không bao giờ tao để mày một mình.
Tarzan giơ một ngón tay lên môi ra dấu cho Kloesen im lặng. Coi, từ trong khu nhà làm văn phòng, gã thanh niên chạy chiếc Porsche đen bước ra, hai tay vung vẩy hai chai bia. Sau đó gã bước tới căn nhà mà tên Igor đã vào khi nãy. Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ muốn vỗ về cái ống quyển xém gãy của tên đày tớ hay sao?
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Gaby nhích lại gần Tarzan hơn cho ấm. Giọng Karl làu bàu:
- Đúng là tên đê tiện.
- Ai vậy?
- Lão Bleschke chớ ai.
Tarzan gật đầu:
- Thằng con trai giống bố như lột.
Karl trầm tư:
- Lão Bleschke có đôi mắt như mắt rắn. Lúc mày nói đến nhà máy hơi độc, mắt lão nheo lại trông thật dữ tợn, nhưng lúc nói đến tên họ thì lão lại lảng ngay.
- Tất nhiên không hy vọng lão sợ hãi mà nhận tội. Với loại người như vậy không ra tay là không xong đâu.
Lúc này Bleschke con đã quành khỏi căn nhà của Igor, Bleschke bố cũng bước ra nhìn lơ láo rồi đi ra chỗ để xe, lái chiếc xe tải màu xám đến và lùi vào sát cửa nhà, nhưng chỉ mở một bên cổng. Tứ quái hau háu nhìn vào, chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.
Hai phút sau, chiếc xe tải lại lao ra đường, Bleschke con ngồi sau tay lái, Karl đã kị chụp được mấy kiểu ảnh.
Chiếc xe tải phóng nhanh qua mấy ngôi nhà và xa dần.
Tarzan chậm rãi nói:
- Hiện nay việc xử lý rác thải rất quan trọng. Vậy giao việc đó cho Bleschke có đúng không?
Gaby nói:
- Muốn ngăn chặn việc của lão thì phải có chứng cớ rõ ràng.
Tròn Vo huýt sáo:
- Đúng vậy. Lão Bleschke sẽ đổ rác độc vào các công viên có trẻ con chơi. Lão sẽ không từ chối việc đó đâu. Ta sẽ tóm lão.
Karl bẻ vai răng rắc:
- Mày cường điệu quá. Tao thì chỉ có thể nghĩ tới chuyện lão sai thằng con hoặc tên Igor tống mấy thùng rác độc đó vào bìa rừng hoặc những nơi hẻo lánh. Bỏ ở đấy tưởng rằng vô hại nhưng theo thời gian thì đất đai và nguồn nước sẽ bị ô nhiễm nặng. Tác hại sẽ rất lớn.
Tròn Vo đứng dậy đá lần lượt hai chân:
- Máu mình hình như đông lại rồi. Không hiểu mặt mình có tái không?
Gaby khúc khích:
- Mặt bạn tái như thịt lợn ướp lạnh vậy
Tròn Vo vùng vằng:
- Ví von gì mà lạ vậy?
Tarzan mỉm cười:
- Chúng ta nán lại thêm 20 phút nữa. Tôi hơi ngạc nhiên khi nãy giờ lão bố Bleschke mở ra mở vô cửa sổ đến 8 lần. Lão sốt ruột vì cái gì thế nhỉ?
Tứ quái có vẻ chộn rộn trước khám phá mới. Chúng còn dụ dự chưa biết tính sao thì… từ xa chiếc BMW quen thuộc của thanh tra Glockner đã lăn bánh đến. Trên xe ngoài bố già còn có trợ lý hình sự Mchlblum.
Gaby thoáng ngỡ ngàng:
- Ba mình tới đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ Bleschke cầu cứu cảnh sát chăng? Vô lý.
Ngay lập tức bốn đứa trẻ nhào ra đường chặn đầu chiếc BMW. Coi, Glockner dừng xe, quay kính xuống ngạc nhiên:
- Chà chà, đi đâu cũng gặp tụi nhỏ này.
Ông đi tới vỗ vai Tarzan:
- Chú có nghe chuyện của cháu, chú sẽ trao đổi với cháu về việc đó.
- Dạ vâng ạ.
Gaby hỏi:
- Ba ơi, ba đến đây vì việc gì vậy ba?
- Chà, định thẩm vấn hả? Ba đến đây vì sự yêu cầu của ông chủ nhà máy xử lý rác thải đây.
Tarzan chưng hửng:
- Lão Bleschke đó đáng ngờ lắm. Tụi cháu đang quan tâm đến lão. Trước kia lão là phó tổng giám đốc của công ty WU BAU. Chính lão và tên sếp Wustenher quả quyết rằng ba cháu dính líu tới việc xây dựng nhà máy sản xuất khí độc.
Thanh tra Glockner nói:
- Cháu cho chú biết chuyện đó là rất tốt. Còn bây giờ chú phải gặp Bleschke. Chú cũng chưa biết lão gặp chuyện gì. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Chiếc BMW lại lăn bánh qua với nụ cười mỉm của trợ lý Mchlblum.
Tarzan quay sang các bạn:
- Chúng ta đành phải kiên nhẫn mai phục đợi bố già trở ra vậy.
Dợt xong một loạt bài quyền cước, hắn bước vô buồng tắm. Bữa điểm tâm lúc này đã được bà Vierstein dọn lên. Lúc bà và Tarzan, Karl dùng bữa ăn, giáo sư Vierstein vẫn chưa dậy. Đêm qua ông làm việc đến nửa đêm.
ăn sáng kết thúc, Gaby đến rất đúng giờ hẹn, còn Tròn Vo thì đừng hòng. Nó bao giờ cũng đến muộn.
Cuối cùng đúng 9 giờ sáng cả đám cũng nhổ neo. Thời tiết hôm nay không mưa nhưng âm u. Lộ trình Tứ quái bon xe càng lúc càng xấu và lắm ổ gà. Đám trẻ phi ngựa sắt tới gần một khu rừng thông mới thấy phố Kiefer. Khu nhà máy chế biến rác thải của Bleschke ở sát cánh rừng. Từ cổng nhà máy nhìn vào, bốn đứa đều nom rõ một loạt ôtô chở rác, cần cẩu và vô số thùng tôn bên ngoài vẽ hình đầu lâu với hai khúc xương bắt chéo, chứng tỏ đây là những thùng chứa chất độc.
Karl vội lấy cái máy ảnh mang theo sẵn để chụp quang cảnh nhà máy xử lý rác thải. Nó nói:
- Trời xấu nhưng mình đã chuẩn bị loại phim có độ nhậy cao. Tin rằng ảnh sẽ đẹp.
Cả đám đã xuống xe. Tarzan tự hỏi, làm gì bây giờ nhỉ? Chụp hình có lẽ cũng cần thiết nhưng sự có mặt của chủ nhân ông lại càng cần hơn. Hắn còn đang thắc mắc không biết Bleschke có ngự ở trong khu nhà máy không thì thấy một bóng người từ bên trong đi ra phía cổng.
Tròn Vo báo động cấp tốc:
- Chú ý, có người tới đó.
Cái bóng đã hiện thành hình người. Đó là một gã đàn ông mặt bèn bẹt, tướng lực lưỡng như một đô vật, đội cái mũ sùm sụp xuống trán. Ông ta hét to, tay mở cánh cổng sắt kêu ken két:
- Này, tụi bay làm gì mà xớ rớ ở chỗ này hả?
Máy Tính tỉnh bơ:
- Tụi tôi là học trò qua đường thấy gì lạ mắt thì ngó chơi thôi. Chẳng hạn mấy cái vỏ thùng chứa chất độc ấy hấp dẫn tụi tôi lắm. Hì hì, chủ yếu là tụi này định chụp vài pô kỷ niệm ấy mà.
Gã “đô vật” rít lên:
- Tại đây cấm chụp ảnh, hiểu chưa?
- Tại sao lại cấm chụp ảnh?
- Cấm là cấm, thế thôi.
- Ông có phải là ông chủ Bleschke không?
- Không phải, đưa phim đây không tao tịch thu máy ảnh.
Tarzan nói ngay:
- Không được trấn lột. Chúng tôi sẽ chống lại đó.
Gã hộ pháp đâu thèm màng lời cảnh cáo của Tarzan, trong tích tắc gã phi thân về phía Karl. Tarzan đứng sát đó, hắn xoay một vòng, tung chân ra ngón đòn rồng bay dính đúng vào ống đồng của gã.
Gã đàn ông la lên thất thanh, ôm đầu gối quỵ xuống.
Tarzan nói:
- Tại ông nhé, tôi đã nói rồi mà, đừng có trêu vào chúng tôi.
Gã ta mặt đỏ bừng bừng, giận dữ, hằn học nhìn bọn trẻ, gã toan chồm dậy nhưng cái chân không chịu tuân theo sự điều khiển của gã.
Một giọng đàn ông vang lên:
- Igor, có chuyện gì vậy?
Kẻ phát ngôn đứng cách Tứ quái khoảng 30 mét. Đó là một lão lùn, bụng phệ, có cái đầu to tướng và trọc lốc. Coi, Igor gần như nửa lết nửa bò về chỗ lão lùn.
- Thưa ông chủ, bọn nhóc ấy chụp ảnh.
Tarzan đoán thầm: hẳn đó là Bleschke.
Bleschke, chính lão, bước tới hất hàm:
- Chúng mày chụp hình làm gì?
Tarzan bốc phét:
- Tụi tôi thuộc một câu lạc bộ nhiếp ảnh học trò, thưa ông Bleschke. Câu lạc bộ chúng tôi sắp mở một cuộc triển lãm, ý đồ tụi này là muốn đưa những tấm ảnh hấp dẫn, có ý nghĩa. Ví như ảnh chụp các thùng độc dược kia. Thưa ông, thùng đó chứa chất gì thế? Chúng tôi kính phục những người như ông, dám vận chuyển và xử lý các chất độc hại.
- Tại sao mày biết tao?
- Tôi không biết ông nhưng biết đây l của ông Bluschke nên đoán vậy thôi.
- À há. Chúng mày không thuộc bọn bảo vệ môi trường đến đây để kiếm cớ gây phiền toái chớ?
- Thưa ông, không, nhưng chúng tôi cũng rất chú trọng bảo vệ môi trường. Tương lai tụi tôi là kỹ sư hoặc các nhà xây dựng đấy. Nhưng nếu trở thành nhà xây dựng, tụi này chẳng bao giờ lại đi xây những nhà máy sản xuất chất độc hóa học cho bọn hiếu chiến ở vùng Trung Cận Đông như một số kẻ mới đây đã làm đâu.
Trò “buông câu” của Tarzan có hiệu quả tức khắc. Coi, Bleschke đột ngột đỏ mặt tía tai nghiến răng kèn kẹt. Quai hàm lão bạnh ra, lão như chết đứng tại chỗ chẳng nói nên lời.
Tam quái hồi hộp theo dõi diễn biến câu chuyện.
Tarzan bồi luôn cú nữa:
- Sao hả ông chủ, hẳn ông biết rành một nhà máy hóa chất bẩn thỉu được hình thành cách đây 7 năm tại nước X chớ. Sắp tới đây hình như những kẻ cầm đầu vụ làm ăn đó sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó.
Mặt Bleschke lạnh lùng như mộ chí trong nghĩa trang, lão giả đò vô tình nới lỏng cà vạt cho bớt ngộp thở.
- E… hèm, chúc các cô cậu có những bức ảnh đẹp.
Tarzan tiếp tục nói:
- Nếu các ông không có điều gì giấu giếm thì việc gì phải ngại?
- Chúng tôi chẳng có gì phải giấu ai cả. Nèên gì vậy?
- Peter Carsten.
- Sao? Carsten à? Có phải Carsten bắt đầu bằng chữ C không? Thế thì… à à… chào cháu nhé.
Lão ta định quay đi, Tarzan vội vàng nói:
- Ông đi đâu vội vàng vậy ông Bleschke. Bữa nay chúng tôi đến đây vì muốn nói chuyện với ông, nhưng không phải ở ngoài trời. Xin ông cho biết lúc nào ông có thể tiếp được?
- Tôi đang bận túi bụi. Ngày mai được chăng? Mà về chuyện gì?
- Ông đã biết tên tôi. Tôi chính là con trai của kỹ sư Maximilian Carsten đây.
Bleschke nhíu mày làm bộ suy nghĩ rồi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hả? Ra vậy. Ông ta chết rồi, đúng không?
Tarzan nhủ thầm: Lão khốn kiếp, lão biết rõ mọi chuyện.
- Bố tôi bị tai nạn máy bay.
- Tôi nhớ rồi. Sự cố xảy ra cách đây 8 năm rồi.
- Không, thưa ông, chỉ cách 6 năm thôi. Còn nhà máy sản xuất khí độc thì được xây dựng cách đây 7 năm. Và cách đây 8 năm người ta đã bắt đầu chuẩn bị làm việc đó. Ông bị nhầm lẫn về thời gian rồi, ông Bleschke ạ.
- Cái gì? Mày nói thế nghĩa là sao?
- Ngày mai ông sẽ biết cụ thể. Tôi sẽ gọi điện thoại đến ông. Ông không nên bỏ qua cuộc nói chuyện đó.
Bleschke tỏ vẻ ngạc nhiên rồi quay ngoắt đi.
Igor lò cò đi theo rồi rẽ vào một ngôi nhà phụ.
*
Bước vô sào huyệt là Bleschke đóng cửa cài then cẩn thận. Đó là cách lão lấy lại tự chủ, nếu không lão đã dập cửa thật mạnh có thể làm rung cả nhà. Khốn nạn thiệt. Khi không con trai lão Carsten từ trên trời rớt xuống hoạch họe mình. Mẹ kiếp, nó muốn moi gì ở mình hả?
Lão mệt mỏi bước lại cửa sổ. Cửa không có rèm nên ở ngoài vào vẫn nom thấy lão. Chó đẻ hết sức, lão giật mình lùi lại. Bốn đứa nhãi vẫn đứng nhơn nhơn ra kia, ấy là chưa kể cái thằng gầy cao như cây sậy chốc chốc cứ nhá máy ảnh chụp thấy ghét. Trời ơi là trời, không biết chúng đã làm gì Igor khiến nó què dở thế kia?
Bleschke nghiến răng làm lộ ra mấy chiếc răng vàng. Lão cố bình tĩnh để giải quyết công việc theo thứ tự của nó.
Điều quan trọng nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất đang nằm trên bàn trước mặt lão.
Bleschke với tay chụp “mối nguy hiểm” trên bàn giấy. Đó là một phong bì màu nâu dày cộp gửi đích danh lão nhưng không thấy họ tên người gửi. Nhưng nội dung, đúng là thuốc nổ. Thật là một thảm họa. Coi, bên trong vỏn vẹn 6 tấm ảnh chụp ban đêm tuy nhiên hình vẫn lên rất rõ ràng. Trên 6 tấm ảnh đều có hình một chiếc xe tải. Biển số xe khá rõ đủ để tố cáo nó xuất xứ từ lò… Bleschke. Chiếc xe bị bắt quả tang khi đang tống chất thải xuống những bụi rậm ven đường.
Lão ma đầu lau mồ hôi trán đọc bức tối hậu thư đính kèm. Tên khốn khiếp đã cố tình ghép các chữ in ở báo lại với nhau.
250.000 mark, nếu không thì…
Bleschke đi đi lại lại trong phòng và lại ngó ra cửa sổ. Lúc này bốn đứa nhãi đã thôi chụp hình và rù rì cái gì đó đằng sau rừng thông.
Lão đưa mắt nhìn toàn bộ cơ ngơi xí nghiệp. Hãng của lão chuyên xử lý chất thải của các hộ gia đình và các loại rác thải khác. Toàn bộ cơ nghiệp của lão hôm nay chẳng lẽ toi chỉ vì mấy tấm ảnh kia? Lão đã cực khổ cùng thằng con Lorenz dựng nên đại sự… hốt rác chuyên môn này chứ còn phải hỏi. Thằng bé mới khôn ngoan làm sao. Cùng với thằng lái xe Igor, mọi chuyện mờ ám nó đều giải quyết được tất, kể cả những điều vi phạm pháp luật.
Bleschke gọi gã lái xe người Áo.
- Igor ơi Igor!
Thằng đệ tử làm nghề tài xế kiêm cận vệ đi cà nhắc vô phòng, vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm, toàn thân gã tỏa mùi hành:
- Thưa ông chủ, tôi đây. Cái thằng lớn nhất đã đá vào chân tôi.
- Tự nhiên nó đánh à?
- Tôi đị tịch thu máy ảnh của con rắn đeo kính hồi nãy.
- Mày lại dùng vũ lực à?
- Tôi mới đang định thôi ạ.
- Này… mày thấy thứ gì trên bàn không?
Mắt Igor hoa lên:
- Thư và ảnh hả ông chủ?
- Ừ, đọc đi.
Igor biết đọc nhưng chậm, gã phải đánh vần, cuối cùng cũng đọc xong rồi quay sang nghía mấy tấm ảnh.
- Chết cha rồi.
- Chết quá đi chớ gì nữa. Người ta đã chụp được hình mày, tuy rằng mày không hiện ra trên ảnh nhưng chiếc xe tải do mày lái mỗi đêm đã bị lòi bảng số.
Igor chống chế một cách đần độn:
- Ăn nhằm gì, làm sao chụp được tôi. Mỗi lần quăng thùng chứa chất thải xuống bao giờ tôi cũng khôn ngoan lánh ra xa để né hơi độc bốc lên. Tôi bị bệnh phế quản nên không chịu được hơi này.
- Mẹ kiếp, vì chuyện đó mà chúng ta đang bị tống tiền đó.
Igor chỉ tay vào mấy tấm ảnh.
- này là khu um tùm ở vùng thượng lưu sông Wehr, tôi bao giờ cũng quan sát cẩn thận khi làm việc kia mà. Lúc đó tôi chẳng thấy ma nào cả.
- Thôi đi mày. Với những bằng chứng này có thể tao sẽ phải đóng cửa nhà máy và mày sẽ thất nghiệp dài dài. Bọn bảo vệ môi trường không dễ đùa đâu, chúng sẽ đưa tao với mày ra tòa đại hình ấy. Khốn khổ cho thân tao, thằng lạ mặt tống tiền mình lại nắm chắc điều đó, coi như tao phải tốn tiền đều đều.
- Không thể như thế được.
- Bọn tống tiền là lũ vô lương tâm. Chúng đã ngậm mồi là đếch nhả đâu.
- Chúng ta phải làm gì đây?
- Tao muốn tìm cho ra tên tống tiền này.
- Bằng cách nào hả ông chủ?
- Bằng bộ óc bã đậu ăn cám sú của mày đấy. Hãy nhớ lại đi, đồ bọ chét. Mày đã để cho thằng chụp hình bám đuôi ở khúc nào hả, nó đi xe gắn máy theo mày phải không? Tại sao mày lại để cho nó chụp tới 6 kiểu ở 6 địa điểm khác nhau mà không biết gì hết cả. Mày mù à?
Igor cố gắng nặn bộ óc trì trệ.
- Tôi nhớ rồi sếp ạ. Đêm đó là thứ hai. Tôi đã nhìn thấy một nhóm ba bốn đứa nhãi ranh. Chúng bịt mặt. Lúc đó tôi đang đi tới khu mỏ đá. Khi quay về, đèn pha của tôi rọi thẳng vào mặt chúng. Trông như đang đứng chờ xe của tôi.
Bleschke hất đầuề phía cửa sổ:
- Bốn đứa nhãi ranh à? Hay là đám nhóc đó?
- Biết đâu đấy.
- Trời đất. Chuyện vỡ lở đến nước này mà mày còn ăn nói dật dờ như vậy sao?
- Ồ, ông chủ thông cảm. Hôm đó tụi nó hình như chỉ có ba đứa, đều đội mũ bảo hiểm và đi xe gắn máy. Thôi thì tùy ý ông chủ, lần sau tôi thề sẽ cho chúng biết tay, nếu cần sẽ cho chúng biến luôn.
Bleschke thở dài:
- Khốn nạn. Làm gì còn lần sau nữa. Bọn chúng đã có đầy đủ bằng chứng tố giác chúng ta.
Igor hiến kế:
- Sếp, tôi nghĩ rằng sếp hãy chi địa cho chúng và tôi sẽ giăng bẫy vồ trọn ổ.
- Trời hỡi, mọi thứ đâu phải dễ dàng như mày tưởng. Tên tống tiền yêu cầu chúng ta phải gói tiền trong bọc nilông chống mưa và giấu dưới một tấm gỗ ở công viên Gonnerwohl. Mày phải hiểu rằng chúng có thể cho gói tiền nằm chết gí cả tuần và đợi đến chừng nào không còn ai theo dõi mới xuất đầu lộ diện ẵm địa. Mày thấy chúng chơi trên đầu tao chưa?
Igor tỏ vẻ buồn bã bước ra khỏi phòng.
Lúc đó một chiếc xe lăn bánh vào cổng. Đúng là Lorenz 23 tuổi, con trai Bleschke đã về trên chiếc xe Porsche màu hắc ám. Y xuống xe mở cổng và trợn trn mắt khi phát hiện nhóm Tứ quái. Hừm, bốn đứa nhóc lang thang ở đây để chôm chỉa chắc?
Gạt qua mối bận tâm, Lorenz đánh xe chạy thẳng đến khu văn phòng. Ê, tướng tá y cũng lùn xủn y hệt lão bố, chỉ khác là đầu không đến nỗi vắng tóc trống trơn.
Bleschke gõ tay vào cửa kính ra hiệu cho con trai.
Y làu bàu chào bố. Lão bố nhăn mặt:
- Vào đây lẹ lên Lorenz. Tao có chuyện cần bàn.
- Chuyện gì thế?
Bleschke chỉ tay về phía bức thư.
Lorenz mải mê đọc thư, xem ảnh rồi ngước mắt nhìn bố:
- Vậy là tụi mình bể mánh.Bố ạ, con đã nghĩ là tất nhiên một ngày nào đó chuyện sẽ bị lộ.
- Thằng Igor cho rằng nó đã phát giác một băng rất khả nghi. Bố không thể làm ngơ chuyện này được. Chúng ta phải ra tay thôi.
- Đành rằng thế, nhưng bố tính ra tay bằng cách nào?
- Thí mạng!
Lorenz nhướng mắt:
- Áp dụng đòn thí mạng?
- Ôkê. Trong vụằng Igor phải bị thí mạng cùi, vì nó đã làm bể mọi chuyện. Chúng ta giao cho nó xử lý rác thải đúng nơi đúng chỗ thì nó lại đem đổ bậy bạ rồi còn mang về những hóa đơn giả để qua mặt ông chủ.
- Ê, bố phải tính kỹ chiêu thức này nhé. Thằng Igor không có ngu đâu. Hóa đơn của mình là giả thật chứ còn gì nữa.
- Tao biết. Ta sẽ khai rằng có thể nó đã ăn cắp cả quyển hóa đơn. Tiền nó vẫn lãnh đủ nhưng rác thì đem đổ lung tung.
- Bố cho rằng thằng Igor sẽ giơ đầu chịu báng à?
- Mày đánh giá nó cao quá đấy Lorenz. Nó không có ngu nhưng cũng chẳng có gan liều. Tóm tắt nó là một thằng hèn. Mày chỉ cần dọa thằng thỏ đế đó vài câu là nó sợ mất mật, hiểu chứ Lorenz. Mày sẽ tống nó lên xe tải và chở đến túp lều sàn của chúng ta tít trong rừng giam mút chỉ, hà hà. Phần bọn tống tiền, tao sẽ lo. Tao sẽ báo cảnh sát giăng bẫy tóm gọn bọn chúng. Xong chuyện tụi mình mới tính đến chuyện Igor. Cùng lắm là lì xì cho nó một mớ tiền để nó cút đi cho rảnh nợ.
- Bố không sợ Igor trốn đi rồi phản lại mình sao?
- Thằng Igor không lạ gì bố. Nó thừa biết khi cần bố cũng chẳng chùn tay. Nó phải mừng là còn được sống. Thực ra nếu nó chết là yên chuyện nhất. Tất nhiên nó phải về nước Áo mà sống chứ không được ở Đức nữa.
- Con chỉ ngại vấn đề đối phó với cảnh sát. Bố sẽ giải thích ra sao với họ về việc Igor mất tích hả?
Bleschke gãi cằm:
- Tao tính thế này mày nghe được không? Khi nhận được thư và ảnh tống tiền, tao cho gọi Igor lên văn phòng. Nó xem ảnh xong hoảng quá liền tấn công ông chủ và à la… dọt. Nó dọt lẹ đến mức khi tao lồm cồm bò dậy thì bóng nó đã biến vào trong rừng…
- Có sợ Igor ba hoa về việc bố đã ra lệnh cho nó đổ chất thải độc hại không?
- Không, thằng này biết giữ mồm.
- Con sẽ nện nó từ đằng sau để quẳng lên xe tải hả?
- Không nhất thiết. Mày chỉ cần chơi ít thuốc mê. Tao có cái lọ tí hon chứa loại mê dược thần hiệu lắm. Mày hãy nhỏ 20 giọt vào một vại bia và mời nó uống. Cái thằng tín đồ lưu linh đó ực lẹ lắm. Đợi nó mềm như bún là mày liệng lên xe tải khỏe re. Mày đi khỏi đây là tao sẽ gọi điện cho cảnh sát.
- Vâng, con sẽ làm ngay.
*
Tứ quái cứ dùng dằng nửa ở nửa về. Không hiểu sao đứa nào cũng linh tính ở nhà máy xử lý rác thải này có những điều bí mật ám muội. Hình thì Karl Máy Tính đã chụp sẵn, bây giờ cả đám yên tâm kéo nhau đến một băng ghế cách sào huyệt lão Bleschke khoảng 100 mét để bàn mưu kế TKKG. Tarzan lấy khăn tay lau ghế vì thấy Gaby mặc bộ quần áo khá đẹp.
Đúng lúc đó một chiếc xe Porsche màu đen thùi lùi lao qua cổng nhà máy. Bốn đứa ngẩn ngơ khi thấy trong cabin là một tên tnh niên giống lão Bleschke như tạc.
Tarzan thì thầm:
- Chắc là thằng con trai của lão.
Tròn Vo chép miệng:
- Tụi mình định ngồi đây bao lâu?
- Lâu đấy, tụi mình sẽ làm cho lão bực tức, khó chịu. Hoặc lão sẽ tìm cách chống lại, hoặc lão đồng ý ngày mai tiếp mình.
- Hưừ… grưừ… ngồi đây vừa lạnh vừa đói.
Karl cười:
- Mày “rét” trời hay “rét” thằng Igor hả?
- Xin lỗi, cỡ tên quản gia Igor, tao chỉ cần nện một thỏi sôcôla lên đầu là nó tắt tiếng gấp.
Tarzan nói:
- Các bạn không nhất thiết phải ngồi đây vì thực ra việc tìm hiểu Bleschke là chuyện riêng của mình.
Gaby chọc tay vào sườn Tarzan:
- Nói gì kỳ dzậy?
Tròn Vo giả lả:
- Kìi ca, tao nói vậy nhưng mà không phải vậy nghe. Không bao giờ tao để mày một mình.
Tarzan giơ một ngón tay lên môi ra dấu cho Kloesen im lặng. Coi, từ trong khu nhà làm văn phòng, gã thanh niên chạy chiếc Porsche đen bước ra, hai tay vung vẩy hai chai bia. Sau đó gã bước tới căn nhà mà tên Igor đã vào khi nãy. Chẳng lẽ cậu chủ nhỏ muốn vỗ về cái ống quyển xém gãy của tên đày tớ hay sao?
Thời tiết càng lúc càng lạnh, Gaby nhích lại gần Tarzan hơn cho ấm. Giọng Karl làu bàu:
- Đúng là tên đê tiện.
- Ai vậy?
- Lão Bleschke chớ ai.
Tarzan gật đầu:
- Thằng con trai giống bố như lột.
Karl trầm tư:
- Lão Bleschke có đôi mắt như mắt rắn. Lúc mày nói đến nhà máy hơi độc, mắt lão nheo lại trông thật dữ tợn, nhưng lúc nói đến tên họ thì lão lại lảng ngay.
- Tất nhiên không hy vọng lão sợ hãi mà nhận tội. Với loại người như vậy không ra tay là không xong đâu.
Lúc này Bleschke con đã quành khỏi căn nhà của Igor, Bleschke bố cũng bước ra nhìn lơ láo rồi đi ra chỗ để xe, lái chiếc xe tải màu xám đến và lùi vào sát cửa nhà, nhưng chỉ mở một bên cổng. Tứ quái hau háu nhìn vào, chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.
Hai phút sau, chiếc xe tải lại lao ra đường, Bleschke con ngồi sau tay lái, Karl đã kị chụp được mấy kiểu ảnh.
Chiếc xe tải phóng nhanh qua mấy ngôi nhà và xa dần.
Tarzan chậm rãi nói:
- Hiện nay việc xử lý rác thải rất quan trọng. Vậy giao việc đó cho Bleschke có đúng không?
Gaby nói:
- Muốn ngăn chặn việc của lão thì phải có chứng cớ rõ ràng.
Tròn Vo huýt sáo:
- Đúng vậy. Lão Bleschke sẽ đổ rác độc vào các công viên có trẻ con chơi. Lão sẽ không từ chối việc đó đâu. Ta sẽ tóm lão.
Karl bẻ vai răng rắc:
- Mày cường điệu quá. Tao thì chỉ có thể nghĩ tới chuyện lão sai thằng con hoặc tên Igor tống mấy thùng rác độc đó vào bìa rừng hoặc những nơi hẻo lánh. Bỏ ở đấy tưởng rằng vô hại nhưng theo thời gian thì đất đai và nguồn nước sẽ bị ô nhiễm nặng. Tác hại sẽ rất lớn.
Tròn Vo đứng dậy đá lần lượt hai chân:
- Máu mình hình như đông lại rồi. Không hiểu mặt mình có tái không?
Gaby khúc khích:
- Mặt bạn tái như thịt lợn ướp lạnh vậy
Tròn Vo vùng vằng:
- Ví von gì mà lạ vậy?
Tarzan mỉm cười:
- Chúng ta nán lại thêm 20 phút nữa. Tôi hơi ngạc nhiên khi nãy giờ lão bố Bleschke mở ra mở vô cửa sổ đến 8 lần. Lão sốt ruột vì cái gì thế nhỉ?
Tứ quái có vẻ chộn rộn trước khám phá mới. Chúng còn dụ dự chưa biết tính sao thì… từ xa chiếc BMW quen thuộc của thanh tra Glockner đã lăn bánh đến. Trên xe ngoài bố già còn có trợ lý hình sự Mchlblum.
Gaby thoáng ngỡ ngàng:
- Ba mình tới đây làm gì nhỉ? Chẳng lẽ Bleschke cầu cứu cảnh sát chăng? Vô lý.
Ngay lập tức bốn đứa trẻ nhào ra đường chặn đầu chiếc BMW. Coi, Glockner dừng xe, quay kính xuống ngạc nhiên:
- Chà chà, đi đâu cũng gặp tụi nhỏ này.
Ông đi tới vỗ vai Tarzan:
- Chú có nghe chuyện của cháu, chú sẽ trao đổi với cháu về việc đó.
- Dạ vâng ạ.
Gaby hỏi:
- Ba ơi, ba đến đây vì việc gì vậy ba?
- Chà, định thẩm vấn hả? Ba đến đây vì sự yêu cầu của ông chủ nhà máy xử lý rác thải đây.
Tarzan chưng hửng:
- Lão Bleschke đó đáng ngờ lắm. Tụi cháu đang quan tâm đến lão. Trước kia lão là phó tổng giám đốc của công ty WU BAU. Chính lão và tên sếp Wustenher quả quyết rằng ba cháu dính líu tới việc xây dựng nhà máy sản xuất khí độc.
Thanh tra Glockner nói:
- Cháu cho chú biết chuyện đó là rất tốt. Còn bây giờ chú phải gặp Bleschke. Chú cũng chưa biết lão gặp chuyện gì. Lát nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Chiếc BMW lại lăn bánh qua với nụ cười mỉm của trợ lý Mchlblum.
Tarzan quay sang các bạn:
- Chúng ta đành phải kiên nhẫn mai phục đợi bố già trở ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất