Quyển 61 Chương 6: MỘT PHẦN NGHÌN TIA HY VỌNG
Lúc Tứ quái đến Tổng nha thì thanh tra trưởng Glockner đã đi họp vắng. Trợ lý Mechlblum thay mặt sếp tiếp chúng. Chú Mechlblum đã dụ khị tụi nhỏ uống trà rồi uống coca cola nhưng chẳng đứa nào uống.
Karl nói:
- Này Tarzan, tao đã ghi sổ bảng số chiếc xe con của ông già mặt vàng tống tiền Gert Kinsell.
Tarzan không trả lời, đầu óc hắn đang ở tận đâu đâu. Cho đến bây giờ hắn vẫn không thành công. Phải làm gì bây giờ?
Trong lúc hắn còn đang ngao ngán thì thanh tra Glockner đã từ cuộc họp trở về. Ông hào hứng thảy một tập hồ sơ lên bàn.
- Sao đứa nào mặt mày cũng ỉu xìu vậy?
- Dạ…
- Chú vừa làm việc về vấn đề xưởng rác thải của Bleschke đây. Lão chủ đã thú nhận tội lỗi trong vụ đầu độc môi trường và ý định thủ tiêu viên cộng sự Igor Schlawinski. Tên Igor cũng thú nhận chuyện chụp hình xe tải để moi tiền lão chủ. Thằng Lorenz, con trai Bleschke cũng khai sạch bách. Nói chung, chú đã làm đủ mọi thứ để bắt nọn Bleschke nhưng lão vẫn né tối đa vụ xây dựng nhà máy khí độc ở nước X. Lão cứăng khăng rằng nhà máy đó do hãng GRASSOLENTI của ba Tarzan tiến hành.
Tarzan buồn bã:
- Cháu đã dự kiến trước lời khai của nhân vật số 2 thuộc ban lãnh đạo hãng WU BAU. Thưa chú, là một tên lưu manh thì lời nói của lão đâu có giá trị. Nếu như Kinsell cũng là một tên tội phạm thì lời nói của lão này cũng chẳng có giá trị gì.
- Sao? Ông Kinsell nào?
Tarzan bắt đầu kể lại đầu đuôi về Gert Kinsell qua những gì mẹ hắn nói và những gì hắn nghe lỏm ở buồng điện thoại. Câu chuyện chấm dứt cùng lúc với Karl đưa tờ giấy ghi bảng số xe của ông già mặt bủng.
Thanh tra Glockner coi bảng số xe. Ngay lập tức ông mở tủ lấy ra một cặp tài liệu. Không ai hiểu tại sao ông lại làm như vậy. Ông lấy trong cặp ra một bức ảnh chụp hai Kinsell. Đó là Gert và Siegfried Kinsell.
- Các cháu coi đây, họ là anh em sinh đôi giống nhau như tạc nhưng tính tình rất khác nhau. Gert là một người đứng đắn, sống suốt đời ở thành phố này. Người em tên Siegfried vốn là một tên cướp nổi tiếng nhưng đã hoàn lương cách đây năm năm và mới qua đời cách đây 3 năm. Trong thời gian gác kiếm giang hồ sống tại thành phố này, y đã được ông anh ruột Gert Kinsell bảo lãnh và săn sóc chu đáo.
Tarzan reo lên:
- Cháu nhớ ra rồi! Té ra nỗi khổ tâm của ông Kinsell mà má cháu kể là như vậy. Ông ta lúc nào cũng đau khổ vì người em sa ngã.
Glockner gật đầu
- Cái ông lão ôm mối thù bà vợ bị tàn phế đến chết đó, cứ tưởng rằng ông Gert là Siegfried. Trong vấn đề rắc rối này, chú đoán là Gert Kinsell không muốn bị mang tiếng thêm cho đứa em song sinh, nên ông ta chấp nhận mọi điều kiện tống tiền của ông lão.
Tarzan thở phào:
- Nếu thế thì vẫn còn hy vọng vào lời khai lương thiện của Gert Kinsell bảo vệ ba cháu. Chưa phải là cháu đã mất tất cả.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Đúng vậy, giờ thì chú phải truy tìm tung tích lão tống tiền này vậy.
Thanh tra Glockner nhấc máy điện thoại, nói chuyện và đọc bảng số xe. Một lát sau, ông nói:
- Lão già tên là Raimun Vohrer. Địa chỉ ở… tôi ghi đây rồi.
Ông bỏ máy và nói:
- Chú nhớ tên Kinsell này vì trước đây bạn chú cũng điều tra vụ này. Thực ra đó chỉ là việc khép lại hồ sơ vụ án của Siegfried khi ông ta chết.
Tarzan im lặng. Hắn bâng khuâng đúng 5 giây. Giây thứ 6, hắn thắc mắc:
- Cháu không hiểu, tại sao ông Kinsell bị kẻ lạ mặt tống tiền mà vẫn cứ im lặng?
- Thì như chú đã nói. Có thể ông ta chấp nhận hy sinh tất cả vì tình anh
- Cháu vẫn thấy kỳ kỳ như thế nào đó. Chuyện ai làm nấy chịu chứ, khi không ông ta chịu mất 100.000 mark khơi khơi trong khi xưởng pháo ngày càng xuống dốc. Một công dân tốt không bao giờ tiếp tay cho kẻ tống tiền cả, phải báo cho cảnh sát.
Lập luận của Tarzan làm bố già phải suy nghĩ. Ông lẩm bẩm:
- Quả tình cách cư xử của ông Gert Kinsell cũng hơi khó hiểu thực. Được rồi, ngày mai chú và trợ lý Mechlblum sẽ có mặt tại quầy sách báo ngoại văn ở nhà ga cùng các con. Chúng ta sẽ làm rõ vụ 19 năm trước với Vohrer.
*
Tứ quái giã từ Tổng nha. Bốn con ngựa sắt lại sải vó trên đường. Gaby nói:
- Hồi nãy mình đã gọi điện cho Tanja để hỏi thăm bịnh viện mà Wustenher và Tetloff đang nằm điều trị.
Tarzan hài lòng:
- Bạn đã đi trước một bước đấy. Nào, chúng ta đến đó nhìn mặt nhân vật số 1 trong bản danh sách đen xem sao.
Trời lúc này đã ngả về chiều. Mây đen ùn ùn kéo tới. Bầu trời tối sầm, toàn bộ bịnh viện Roswitha đã sáng đèn.
Tứ quái gửi xe đạp và hỏi thăm ông gác cổng bịnh viện. Tarzan lễ phép:
- Cháu muốn thăm anh Tetloff, thưa bác.
- Ồ, anh ta ở khoa… cháu hãy lên bằng thang má
Ở hành lang, cô y tá người Đại Hàn tên là Hyun Jang chào Tứ quái. Cô ta cười vô tư khoe cả hàm răng bàn cuốc:
- Các em định thăm anh Knud hả. Tốt thôi. Nhưng ngày kia anh ấy mới xuất viện được.
- Khoảng mấy giờ ngày kia hả chị?
- Cũng cỡ 11 giờ trưa sau khi giao ban xong.
- Tụi em cám ơn chị. Chị đừng tiết lộ gì cho anh Knud nhé, chúng em sẽ dành cho ảnh sự bất ngờ.
Tứ quái trở lại chỗ lấy xe đạp. Giọng Tarzan trầm trầm:
- Coi như ngày kia tụi mình mới có cơ hội trò chuyện với Knud Tetloff và có thể cả Wustenher. Ngày mai mình sẽ gặp nhân vật số 4 là bà Magareta Keinemweh. Theo lời má mình thì bà ta là trưởng nhóm thư ký của ba mình và thường hay cùng ba mình đi công tác. Bây giờ dám bà già đã đến 70 tuổi.
Karl hẹn:
- Chiều tối mai gặp lại nhé.
Đám con trai tiễn Gaby về tận nhà, sau đó Tròn Vo cũng chia tay nốt. Tại ngôi biệt thự cổ kính ở ngoại ô lúc này chỉ còn thủ lãnh TKKG và quân sư ngồi đối diện nhau qua hai đĩa mì xào bốc khói.
Ăn xong, Karl thoải mái duỗi chân, ngả người trên ghế, còn Tarzan đứng dậy mở cuốn danh bạ điện thoại. Không khó khăn gì mấy, hắn tìm ra ngay số điện thoại của xí nghiệp pháo KINSELHắn quay số máy.
Bên kia đầu dây một giọng phụ nữ cất lên sau năm lần đổ chuông, giọng rất nhẹ nhàng:
- Alô, đây là tư gia ông Kinsell.
- Xin chào bà, tôi là Peter Carsten rất cần thưa chuyện với ông ấy.
- Rất tiếc, vị hôn phu của tôi đã đi vắng. Tôi tên là Herbstland. Anh có cần nhắn gì không?
- Dạ tôi muốn hỏi ông về địa chỉ của một người quen chung. Tên bà ấy là Magareta Keinemweh. Bà có địa chỉ không ạ?
- Rất tiếc, tôi chưa hề nghe ông nhà tôi nhắc tên người này lần nào.
- Cám ơn bà, ngày mai tôi gọi lại.
Người đàn bà ngập ngừng:
- Tôi không rõ liệu ngày mai ảnh có về không, ảnh bận việc lắm.
Tarzan nghĩ: điều gì làm bà ta có vẻ không hài lòng nhỉ? Chả lẽ là ghen sao? Bà Magareta là đồng nghiệp của ông Kinsell, có nghĩa là đã già rồi. Mà bà ta thì rất trẻ đẹp, nếu đúng bà là người ngồi trong xe Mercedes.
Karl ngước mắt nhìn hắn:
- Thất bại à?
Tarzan kể lại câu chuyện rồi kết luận
- Dám bà ta nghĩ rằng kẻ tống tiền chồng bà tên là Peter Carsten gọi điện tới.
*
Sáng hôm sau, Tứ quái họp mặt đầy đủ ở nhà Karl và cùng ăn sáng. Gaby nói với Tarzan:
- Theo mình thì đại ca không nên gọi điện cho ông Kinsell. Đằng nào thì tối nay cũng sẽ có dịp nói chuyện với ổng cơ mà.
Tarzan gật đầu đồng ý.
Nửa giờ sau, Tứ quái có mặt tại trụ sở Ủy ban thành phố. Bốn đứa vào phòng quản lý hộ khẩu và chạm trán một ông già mặt khó đăm đăm.
Tarzan trình bày:
- Thưa bác, tụi cháu muốn biết bà Keinemweh bây giờ ở đâu, bà ấy là họ hàng xa của mẹ cháu, hồi trẻ có lần bà đã sang vùng Trung Đông làm nghề thư ký ngành xây dựug. Giờ mẹ cháu muốn gặp bả.
Ông già nhếch mép:
- Đợi đấy!
Người phụ trách hồ sơ lưu phòng quản lý hộ khẩu đứng dậy lục tủ hồ sơ. Năm phút sau, ông trở ra, mặt còn khó chịu hơn nữa.
- Nè chú mày, bà Keinemweh đâu còn nữa.
Tarzan gần như lạc cả giọng:
- Chết rồi sao?
- Bà ta đã mất cách đây hai năm.
- Lạy chúa, còn họ hàng bà Keinemweh. Chẳng lẽ…
- Trong hồ sơ khai tử của bà lão, tao không thấy tên một người thân nào.
Tarzan buồn bã quay đi. Gaby nhẹ nhàng khoác tay hắn:
- Bình tĩnh đại ca. Đâu còn có đó, chưa mất hết tất cả.
- Cám ơn Gaby, có điều nửa phần hi vọng đã tiêu tan.
- Mất Bleschke, Keinemweh, tụi mình vẫn còn lão Wustenher và Kinsell.
Tarzan như nói với chính mình:
- Tối nay chúng ta sẽ được gặp Kinsell.
Giọng Gaby như gió thoảng:
- Và bây giờ thì mình đến hồ bơi, đúng không?
Karl nói:
- Này Tarzan, tao đã ghi sổ bảng số chiếc xe con của ông già mặt vàng tống tiền Gert Kinsell.
Tarzan không trả lời, đầu óc hắn đang ở tận đâu đâu. Cho đến bây giờ hắn vẫn không thành công. Phải làm gì bây giờ?
Trong lúc hắn còn đang ngao ngán thì thanh tra Glockner đã từ cuộc họp trở về. Ông hào hứng thảy một tập hồ sơ lên bàn.
- Sao đứa nào mặt mày cũng ỉu xìu vậy?
- Dạ…
- Chú vừa làm việc về vấn đề xưởng rác thải của Bleschke đây. Lão chủ đã thú nhận tội lỗi trong vụ đầu độc môi trường và ý định thủ tiêu viên cộng sự Igor Schlawinski. Tên Igor cũng thú nhận chuyện chụp hình xe tải để moi tiền lão chủ. Thằng Lorenz, con trai Bleschke cũng khai sạch bách. Nói chung, chú đã làm đủ mọi thứ để bắt nọn Bleschke nhưng lão vẫn né tối đa vụ xây dựng nhà máy khí độc ở nước X. Lão cứăng khăng rằng nhà máy đó do hãng GRASSOLENTI của ba Tarzan tiến hành.
Tarzan buồn bã:
- Cháu đã dự kiến trước lời khai của nhân vật số 2 thuộc ban lãnh đạo hãng WU BAU. Thưa chú, là một tên lưu manh thì lời nói của lão đâu có giá trị. Nếu như Kinsell cũng là một tên tội phạm thì lời nói của lão này cũng chẳng có giá trị gì.
- Sao? Ông Kinsell nào?
Tarzan bắt đầu kể lại đầu đuôi về Gert Kinsell qua những gì mẹ hắn nói và những gì hắn nghe lỏm ở buồng điện thoại. Câu chuyện chấm dứt cùng lúc với Karl đưa tờ giấy ghi bảng số xe của ông già mặt bủng.
Thanh tra Glockner coi bảng số xe. Ngay lập tức ông mở tủ lấy ra một cặp tài liệu. Không ai hiểu tại sao ông lại làm như vậy. Ông lấy trong cặp ra một bức ảnh chụp hai Kinsell. Đó là Gert và Siegfried Kinsell.
- Các cháu coi đây, họ là anh em sinh đôi giống nhau như tạc nhưng tính tình rất khác nhau. Gert là một người đứng đắn, sống suốt đời ở thành phố này. Người em tên Siegfried vốn là một tên cướp nổi tiếng nhưng đã hoàn lương cách đây năm năm và mới qua đời cách đây 3 năm. Trong thời gian gác kiếm giang hồ sống tại thành phố này, y đã được ông anh ruột Gert Kinsell bảo lãnh và săn sóc chu đáo.
Tarzan reo lên:
- Cháu nhớ ra rồi! Té ra nỗi khổ tâm của ông Kinsell mà má cháu kể là như vậy. Ông ta lúc nào cũng đau khổ vì người em sa ngã.
Glockner gật đầu
- Cái ông lão ôm mối thù bà vợ bị tàn phế đến chết đó, cứ tưởng rằng ông Gert là Siegfried. Trong vấn đề rắc rối này, chú đoán là Gert Kinsell không muốn bị mang tiếng thêm cho đứa em song sinh, nên ông ta chấp nhận mọi điều kiện tống tiền của ông lão.
Tarzan thở phào:
- Nếu thế thì vẫn còn hy vọng vào lời khai lương thiện của Gert Kinsell bảo vệ ba cháu. Chưa phải là cháu đã mất tất cả.
Ông thanh tra mỉm cười:
- Đúng vậy, giờ thì chú phải truy tìm tung tích lão tống tiền này vậy.
Thanh tra Glockner nhấc máy điện thoại, nói chuyện và đọc bảng số xe. Một lát sau, ông nói:
- Lão già tên là Raimun Vohrer. Địa chỉ ở… tôi ghi đây rồi.
Ông bỏ máy và nói:
- Chú nhớ tên Kinsell này vì trước đây bạn chú cũng điều tra vụ này. Thực ra đó chỉ là việc khép lại hồ sơ vụ án của Siegfried khi ông ta chết.
Tarzan im lặng. Hắn bâng khuâng đúng 5 giây. Giây thứ 6, hắn thắc mắc:
- Cháu không hiểu, tại sao ông Kinsell bị kẻ lạ mặt tống tiền mà vẫn cứ im lặng?
- Thì như chú đã nói. Có thể ông ta chấp nhận hy sinh tất cả vì tình anh
- Cháu vẫn thấy kỳ kỳ như thế nào đó. Chuyện ai làm nấy chịu chứ, khi không ông ta chịu mất 100.000 mark khơi khơi trong khi xưởng pháo ngày càng xuống dốc. Một công dân tốt không bao giờ tiếp tay cho kẻ tống tiền cả, phải báo cho cảnh sát.
Lập luận của Tarzan làm bố già phải suy nghĩ. Ông lẩm bẩm:
- Quả tình cách cư xử của ông Gert Kinsell cũng hơi khó hiểu thực. Được rồi, ngày mai chú và trợ lý Mechlblum sẽ có mặt tại quầy sách báo ngoại văn ở nhà ga cùng các con. Chúng ta sẽ làm rõ vụ 19 năm trước với Vohrer.
*
Tứ quái giã từ Tổng nha. Bốn con ngựa sắt lại sải vó trên đường. Gaby nói:
- Hồi nãy mình đã gọi điện cho Tanja để hỏi thăm bịnh viện mà Wustenher và Tetloff đang nằm điều trị.
Tarzan hài lòng:
- Bạn đã đi trước một bước đấy. Nào, chúng ta đến đó nhìn mặt nhân vật số 1 trong bản danh sách đen xem sao.
Trời lúc này đã ngả về chiều. Mây đen ùn ùn kéo tới. Bầu trời tối sầm, toàn bộ bịnh viện Roswitha đã sáng đèn.
Tứ quái gửi xe đạp và hỏi thăm ông gác cổng bịnh viện. Tarzan lễ phép:
- Cháu muốn thăm anh Tetloff, thưa bác.
- Ồ, anh ta ở khoa… cháu hãy lên bằng thang má
Ở hành lang, cô y tá người Đại Hàn tên là Hyun Jang chào Tứ quái. Cô ta cười vô tư khoe cả hàm răng bàn cuốc:
- Các em định thăm anh Knud hả. Tốt thôi. Nhưng ngày kia anh ấy mới xuất viện được.
- Khoảng mấy giờ ngày kia hả chị?
- Cũng cỡ 11 giờ trưa sau khi giao ban xong.
- Tụi em cám ơn chị. Chị đừng tiết lộ gì cho anh Knud nhé, chúng em sẽ dành cho ảnh sự bất ngờ.
Tứ quái trở lại chỗ lấy xe đạp. Giọng Tarzan trầm trầm:
- Coi như ngày kia tụi mình mới có cơ hội trò chuyện với Knud Tetloff và có thể cả Wustenher. Ngày mai mình sẽ gặp nhân vật số 4 là bà Magareta Keinemweh. Theo lời má mình thì bà ta là trưởng nhóm thư ký của ba mình và thường hay cùng ba mình đi công tác. Bây giờ dám bà già đã đến 70 tuổi.
Karl hẹn:
- Chiều tối mai gặp lại nhé.
Đám con trai tiễn Gaby về tận nhà, sau đó Tròn Vo cũng chia tay nốt. Tại ngôi biệt thự cổ kính ở ngoại ô lúc này chỉ còn thủ lãnh TKKG và quân sư ngồi đối diện nhau qua hai đĩa mì xào bốc khói.
Ăn xong, Karl thoải mái duỗi chân, ngả người trên ghế, còn Tarzan đứng dậy mở cuốn danh bạ điện thoại. Không khó khăn gì mấy, hắn tìm ra ngay số điện thoại của xí nghiệp pháo KINSELHắn quay số máy.
Bên kia đầu dây một giọng phụ nữ cất lên sau năm lần đổ chuông, giọng rất nhẹ nhàng:
- Alô, đây là tư gia ông Kinsell.
- Xin chào bà, tôi là Peter Carsten rất cần thưa chuyện với ông ấy.
- Rất tiếc, vị hôn phu của tôi đã đi vắng. Tôi tên là Herbstland. Anh có cần nhắn gì không?
- Dạ tôi muốn hỏi ông về địa chỉ của một người quen chung. Tên bà ấy là Magareta Keinemweh. Bà có địa chỉ không ạ?
- Rất tiếc, tôi chưa hề nghe ông nhà tôi nhắc tên người này lần nào.
- Cám ơn bà, ngày mai tôi gọi lại.
Người đàn bà ngập ngừng:
- Tôi không rõ liệu ngày mai ảnh có về không, ảnh bận việc lắm.
Tarzan nghĩ: điều gì làm bà ta có vẻ không hài lòng nhỉ? Chả lẽ là ghen sao? Bà Magareta là đồng nghiệp của ông Kinsell, có nghĩa là đã già rồi. Mà bà ta thì rất trẻ đẹp, nếu đúng bà là người ngồi trong xe Mercedes.
Karl ngước mắt nhìn hắn:
- Thất bại à?
Tarzan kể lại câu chuyện rồi kết luận
- Dám bà ta nghĩ rằng kẻ tống tiền chồng bà tên là Peter Carsten gọi điện tới.
*
Sáng hôm sau, Tứ quái họp mặt đầy đủ ở nhà Karl và cùng ăn sáng. Gaby nói với Tarzan:
- Theo mình thì đại ca không nên gọi điện cho ông Kinsell. Đằng nào thì tối nay cũng sẽ có dịp nói chuyện với ổng cơ mà.
Tarzan gật đầu đồng ý.
Nửa giờ sau, Tứ quái có mặt tại trụ sở Ủy ban thành phố. Bốn đứa vào phòng quản lý hộ khẩu và chạm trán một ông già mặt khó đăm đăm.
Tarzan trình bày:
- Thưa bác, tụi cháu muốn biết bà Keinemweh bây giờ ở đâu, bà ấy là họ hàng xa của mẹ cháu, hồi trẻ có lần bà đã sang vùng Trung Đông làm nghề thư ký ngành xây dựug. Giờ mẹ cháu muốn gặp bả.
Ông già nhếch mép:
- Đợi đấy!
Người phụ trách hồ sơ lưu phòng quản lý hộ khẩu đứng dậy lục tủ hồ sơ. Năm phút sau, ông trở ra, mặt còn khó chịu hơn nữa.
- Nè chú mày, bà Keinemweh đâu còn nữa.
Tarzan gần như lạc cả giọng:
- Chết rồi sao?
- Bà ta đã mất cách đây hai năm.
- Lạy chúa, còn họ hàng bà Keinemweh. Chẳng lẽ…
- Trong hồ sơ khai tử của bà lão, tao không thấy tên một người thân nào.
Tarzan buồn bã quay đi. Gaby nhẹ nhàng khoác tay hắn:
- Bình tĩnh đại ca. Đâu còn có đó, chưa mất hết tất cả.
- Cám ơn Gaby, có điều nửa phần hi vọng đã tiêu tan.
- Mất Bleschke, Keinemweh, tụi mình vẫn còn lão Wustenher và Kinsell.
Tarzan như nói với chính mình:
- Tối nay chúng ta sẽ được gặp Kinsell.
Giọng Gaby như gió thoảng:
- Và bây giờ thì mình đến hồ bơi, đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất