Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 61 Chương 7: GERT VÀ SIEGFRIED KINSELL

Trước Sau
Lúc 19 giờ 55 phút tại nhà ga chính của thành phố.

Tiếng người nói ồn ào, tiếng loa phóng thanh ầm ĩ. Khách đi tàu ra vào nhộn nhịp.

Tứ quái tập trung tại quầy bán kem và sữa, trừ Công Chúa xiêm y diêm dúa, ba thằng con trai chỉ chơi quần Jeans áo gió. Riêng Tròn Vo đội sùm sụp cái mũ. Đó lại là niềm si mê mới của nó trong thời gian gần đây.

Thanh tra Glockner đứng bên kia đường, giả vờ chúi mắt vào tờ báo và trợ lý Mechlblum thì đóng vai một hành khách xách vali đi bách bộ qua lại chờ lên tàu.

Tarzan tranh thủ gọi điện cho má. Bà khoẻ, mọi việc không có vấn đề gì. Tarzan chúc bà chóng lành bệnh.

Tròn Vo hồi hộp:

- Không biết ông Kinsell có tới không?

Gaby reo lên:

- Ổng tới kìa!

Người đàn ông vừa xuất hiện đúng là Gert Kinsell. Chứ sao, ông ta mặc áo măng tô bằng da màu nâu, không đội mũ và trên tay… có một cái túi bằng giấy. Tarzan suy nghĩ: Chẳng lẽ 100.000 mark là đây sao? Hay ổng tính chơi gác bọn tống tiền?

Mái tóc muối tiêu của Kinsell rối tung. Ông ta hờ hững ngó thanh tra Glockner và viên trợ lý cảnh sát cải trang rồi đi tới quầy bán sách báo nước ngoài. Karl hồi hộp đến nín t

- Để coi ông ta có bỏ gói giấy vô thùng rác không?

Tarzan và Tròn Vo giả lơ quay mặt đi, đúng lúc Kinsell mất hút đằng sau quầy báo, trợ lý Mechlbum theo sát ông ta.

Ngay lúc đó ông Kinsell đi tay không ra cửa ga. Tarzan dán chặt cái nhìn vào lão già bí ẩn hôm qua, với bàn tay mang găng, đầu đội mũ và… con mắt lấm lét.

Tarzan phán thiệt lẹ:

- Chắc chắn lão sẽ bám đuôi Kinsell để xem có bị gài bẫy không rồi mới quay lại thùng rác lấy bọc tiền.

Ngay lập tức hắn lướt qua đường, băng ngang thanh tra Glockner và Mechlbum và huýt sáo khe khẽ. Kể từ đó, ánh mắt của bố già không rời khỏi lão già tiều tuỵ

Coi kìa, khoảng 2 phút sau lão đã quay lại, đảo hai vòng quanh quầy bán báo. Cuối cùng lòng tham ở lão đã thắng. Lão vừa thò tay vào cái túi nằm trong thùng rác là hai viên chức cảnh sát và ba thằng quái vây chặt.

Ông Glockner chìa thẻ và nói:

- Cảnh sát đây!

Kẻ tống tiền quỵ xuống, mặt cắt không còn hột máu.

*

Băng Tứ quái đón taxi bám xe cảnh sát về Tổng nha. Khi Tròn Vo trả tiền taxi, trợ lý Mechlblum nói với cả bọn:

- Ông Kinsell chỉ mang theo có 10.000 mark trong cái bọc giấy chớ không phải 100.000 trong bọc nhựa như tên tống tiền đòi hỏi. Kinsell đã làm tờ trình về vụ tống tiền này. Ông ta thẳng thắn nhìn nhận rằng tội ỗi 19 năm trước là do người em sinh đôi của ông ta gây ra. Giờ đây em trai ông đã chết, và để đền bù cho sự đau đớn của người đàn bà quá cố, ông ta bồi thường 10.000 mark cho ông chồng.

Tarzan cảm thấy nhẹ người:

- Hành động của Kinsell quả là cao thượng. Một con người có lòng nhân ái như vậy sẽ giúp cháu tìm ra thủ phạm vu khống ba cháu.

- Chú cũng hy vọng thế. Các cháu hãy vô văn phòng sếp Glockner đi.

Tứ quái bước vào, tên tống tiền đang ngồi co rúm coi thật thảm hại.

Glockner hất hàm ra hiệu cho đám trẻ ngồi rồi nói tiếp:

- Thôi đi, ông đừng viện cớ đạo lý nữa. Lẽ ra ông phải báo cho cảnh sát và chúng tôi có thể cho ông hay rằng ông đã nhầm.

Thanh tra Glockner lôi trong ngăn kéo ra một bức ảnh chụp hai anh em sinh đôi nhà Kinsell và một tờ giải trình về sự nhầm lẫn. Trời ạ, anh em Kinsell giống nhau như đúc khiến Voher tưởng như đất dưới chân mình sụt lở.

Lão lúng búng:

- Tôi đâu ngờ đời tôi lại bất hạnh thế này, vợ chết, định trả thù thằng em ác ôn thì tống tiền lộn người anh vô tội. Thực ra tôi cần gì tiền, tôi chỉ muốn trừng phạt nó.

Thanh tra Glockner nói:

- Mời ông đọc và ký vào bản.

Voher riu ríu đứng dậy đi theo viên cảnh sát trẻ tuổi ra ngoài. Coi, cánh cửa vừa sập lại đã mở ra tức khắc. Vì trợ lý Mechlblum đang hộ tống một người đàn ông và một người đàn bà vào, Tarzan nhận ngay ra đó là người phụ nữ ngồi trên xe Mercedes của Kinsell.

Sau nghi thức xã giao, ai nấy đều ngồi vào vị trí của mình. Thanh tra Glockner tỏ vẻ thông cảm với hai nạn nhân bất khả kháng trong vụ tống tiền lộn song. Ông phát biểu:

- Đáng lẽ ông phải báo cho chúng tôi vụ án 19 năm trước do em trai ông gây ra tại Frankfurt thì đâu có vụ tống tiền hôm nay.

Kinsell lắc đầu:

- Chú Siegfried đã tu tỉnh và hoàn lương thực sự sau đợt ra tù ở Viên. Phận làm anh, tôi phải lo cho chú ấy dù chú ấy đã chết.

- Nghĩa là ông không thưa kiện Voher về vụ tống tiền này sao?

- Đúng như thế. Ông ta làm vậy do ý định báo thù. Tôi không muốn những người chết sống dậy buộc tội người sống trước toà án.



- Tuỳ ông, thưa ông Kinsell. Nhưng nhân đây tôi muốn nhờ ông giúp một người bạn trẻ của tôi một chuyện khác. Nào, Tarzan hãy trình bày sự thật cho ông Kinsell rõ đi.

Giây phút mà Tarzan chờ đợi đã đến. Đây là cơ hội thứ ba. Hắn bước đến trước mặt người đàn bà:

- Thưa bà Herbstlanb, cháu là người đã phôn đến bà chiều hôm qua đây. Tên cháu

Người đàn bà mỉm cười và bắt tay hắn. Tarzan hướng cái nhìn thành khẩn về phía Kinsell nói lớn:

- Cháu là Peter Carsten.

Ông Kinsell hoàn toàn dửng dưng với cái tên đó. Ông ta hờ hững gật đầu. Tarzan ngạc nhiên:

- Họ của cháu không làm bác nhớ tới ai đó sao?

- Cậu nói gì?

- Cháu tên là Peter Caaasteen!!

- Điều đó có liên quan gì đến tôi?

- Cháu là con trai ông Maximilian Carsten.

- Thế hả?

Ông ta nhìn vu vơ đi đâu đó, nụ cười tắt ngấm trên môi.

Tarzan nghĩ thầm: hay là giữa ba và ông ta đã có chuyện rắc rối?

- Bác Kinsell, hẳn bác hãy còn nhớ…

Kinsell cựa quậy trên ghế, mắt liếc nhìn đồng hồ.

- Trí nhớ của tôi mỗi ngày mỗi sa sút, cậu thông cảm.

- Bác ráng nhớ lại kỹ sư Maximilian Carsten, giám đốc hãng GRASSOLENTI đi

- Ồ, tôi nhớ ra rồi. Chẳng hay ông thân sinh cậu hiện công tác ở đâu hả?

Tarzan thất vọng đến cùng cực:

- Ba cháu đã mất vì tai nạn máy bay đã lâu, đáng lẽ chuyện đó bác phải rành chứ?

- Chếếết rồi à? Ồ, đầu óc ta tồi tệ quá, có lẽ ta ốm chăng?

Tarzan đã cảm thấy tuyệt vọng. Bỗng trong tích tắc hắn hiểu ra vấn đề, hắn hỏi dồn dập:

- Bác nói đi, bác có phải là trưởng phòng của công ty WU BAU không? Nếu bác là Gert Kinsell, tất nhiên bác phải biết bà Keinemweh, Bleschke, Wustenher chứ? Nào, bác nói thật đi, tên thời con gái của bà Keinemweh là gì? Bác biết gì về những bản hợp đồng mà WU BAU đã ký ở X. Kìa bác nói đi! Bác không nói được ư? Thế thì tôi biết rồi, ông không phải là Gert Kinsell.

Kinsell mặt mày tái nhợt. Tarzan bắt gặp ánh mắt của thanh tra Glockner. Ông nói sẽ:

- Nói hết sự thực đi, ông Kinsell. Ông là ai?

Đúng lúc đó người đàn bà cùng đi với ông ta oà lên khóc nức nở. Bà ta nghẹn ngào bước tới gần ông thanh tra.

- Chồng sắp cưới của tôi chính là Siegfried

Siegfried Kinsell chậm rãi nói:

- Đúng vậy, tôi là một tên tội phạm cũ, tôi không phải là Gert Kinsell, anh tôi.

Tarzan thất thểu đi về chỗ của mình và rớt phịch xuống chiếc ghế cạnh Gaby. Thế là hết. Giá như ông Gert còn sống, ổng có thể làm nhân chứng. Vào thời điểm đó thì ông em này đang phải ngồi tù.

Giọng tên tội phạm Siegfried đều đều:

- Thưa ông thanh tra, cách đây 5 năm tôi được ra tù. Anh Gert, người luôn cưu mang tôi từ tấm bé đã đón tôi về nhà ảnh. Ngay từ đó anh tôi đã bị phát bịnh ung thư, tội nghiệp anh tôi, trong cơn bạo bịnh hết thuốc chữa, anh Gert vẫn khuyên tôi phải hoàn lương và ăn ở cho phải đạo. Anh muốn dành cho tôi một cơ hội tốt đẹp để làm lại cuộc đời. Chính việc đảo tên này là sáng kiến của ảnh. Tôi nghe lời vào học nghề làm pháo của anh ấy, tôi học cả chữ ký của anh để thay anh ký hợp đồng với các nơi tiêu thụ. Người ta vẫn tưởng tôi là Gert Kinsell cho đến khi anh ấy qua đời một cách thanh thản

Tiếng nói của tên cựu tội phạm khàn hẳn, dường như thấm đẫm nước mắt.

- Sau khi Gert mất, tôi quen với Karin Herbstlanb, vợ sắp cưới của tôi đây. Chỉ mình cô ấy là người duy nhất biết rõ sự trớ trêu của định mệnh. Tôi không giấu cô ấy.

Gaby nhích lại gần Tarzan và xiết chặt tay hắn.

Thanh tra Glocker phá tan bầu không khí im lặng:

- Vụ Voher bây giờ đã chuyển sang một góc độ khác, các tình tiết diễn biến quá bất ngờ. Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, ông Siegfried ạ, trong thời gian anh ông còn sống, ông có nghe Gert nói gì về hãng WU BAU hay không?

- Thưa ông, không.

- Còn về việc nhà máy sản xuất khí độc?

- Tôi lại càng không nghe anh tôi nhắc đến.

- Và các công trình xây dựng ở các nước Ả Rập?



- Ờ ờ, cái đó thì anh tôi kể rất chung chung.

- Ông Gert có khi nào nhắc đến tên sếp của mình là ông Carsten không?

Kinsell lắc đầu.

Ông thanh tra cắn môi nhìn Tarzan, ông không nói lên lời.

*

Tất cả mọi đáp số bây giờ hầu như dồn về một đầu mối độc nhất: Tổng giám đốc Wustenher.

Tarzan hiểu rõ điều đó, suốt đêm hắn không ngủ được. Chưa tới 6 giờ sáng hắn đã thức giấc chạy loanh quanh khu vườn cổ kính nhà Karl để tập thể dục. Như đã hẹn trước với các bạn, sau bữa ăn sáng Tứ quái sẽ gặp nhau để bàn bạc việc sẽ làm tiếp theo. Tarzan phân công:

- Karl Máy Tính và Kloesen có nhiệm vụ canh me gần cổng bịnh viện Roswitha. Tanja đã mô tả rất rõ “tên lính quèn” của bố cô ấy. Đó là một thanh niên 20 tuổi có nước da vàng ệch. Khi gã xuất hiện là báo động ngay lập tức.

Hai quái gật đầu, Tròn Vo chu mỏ:

- Theo lời cô y tá Đại Hàn thì sáng nay Tetloff xuất viện đây.

Karl chỉ tay về phía gần cổng bịnh viện có trạm điện thoại:

- Tao sẽ ghi số điện của trạm này để đề phòng. Trạm này không những chỉ gọi đi mà ở nơi khác cũng gọi đến được đó.

*

Trời vẫn mưa và xám xịt. Mưa kiểu này còn lâu mới tạnh. Gaby và Tarzan trùm áo mưa đứng co ro gần trạm điện thoại có thể gọi tới được như Karl đã dặn. Chúng dựng xe đạp ngay bên đường cùng hướng với biệt thự sang trọng Wustenher, chỉ có điều ngôi biệt thự ấy xa vi trí chúng 500 mét. Nơi đây hoàn toàn yên tĩnh.

Gaby chỉ về ban công ngôi biệt thự:

- Thấy gì không đại hả ca?

- Gì thế Gaby?

- Bố của Tanja đang hóng gió trên sân thượng kìa. Lão Wustenher đấy. Lão xuất viện trước Tetloff một ngày.

Sợ Gaby lạnh, Tarzan khuyên:

- Gaby vào tiệm cà phê kia ngồi cho ấm đi.

Gaby lắc đầu:

- Mình không muốn để bạn phải đứng đây một mình. Và đây thực sự là cơ hội cuối cùng để bạn có thể minh oan cho ba bạn.

Phải rồi, đây là cơ hội cho Tứ quái bám theo Tetloff và bất ngờ tấn công bọn lưu manh, đoạt lại số tiền chuộc lẫn nữ trang quý giá và dùng chúng để mặc cả với Wustenher, buộc ông ta phải nói lên sự thật. Nhưng không hiểu lão ta có chấp nhận không? Một bên là khoản châu báu và số tiền trị giá 300.000 mark, một bên gần như là lời thú tội, có thể bước vào tù.

11 giờ 11 phút. Chuông điện thoại trong trạm reo vang. Tarzan nhanh nhẹn chụp máy.

- Tao và Gaby đây. Có gì không Karl?

- Tetloff đã ra viện. Tụi tao đang bám sát nút.

Lại chờ đợi. Rét. Mưa nặng hạt hơn, thỉnh thoảng một chiếc ô tô chạy lướt qua.

Đúng 11 giờ 48 phút, giọng Tròn Vo hổn hển trong ống nói:

- Tụi tao gọi từ trạm phố Lò Rèn. Máy Tính đang án ngữ trước sào huyệt Tetloff. Tên khả nghi ấy đã về tới nhà, tóc gã vàng choé, có lẽ là tóc nhuộm. Có lẽ gã đang ăn sáng. Chà! Ơ, gã đã lại trở ra với chiếc áo mưa. Tao đi đây.

Lại chờ đợi. Gió. Mưa. R

Khoảng 20 phút sau, chúng nhẹ cả người khi thấy Karl và Kloesen đang hối hả đạp xe tới từ một khúc quanh.

Coi, Máy Tính vừa nhảy xuống xe đã la lên:

- Thằng Tetloff sắp đến đó.

Tròn Vo bổ sung:

- Nó leo xe buýt tuyến 23, chắc chắn sẽ ngừng ở quảng trường Pichermaier đằng kia. Từ đó đến đây chỉ mất 5 phút..

Tarzan cổ vũ các bạn:

- Sự hợp đồng tác chiến của tụi mình quả là tuyệt vời. Núp ở đây chúng ta tha hồ khống chế mọi hoạt động của bọn tội phạm.

Bốn đứa nhảy tưng tưng cho đỡ lạnh. Chúng ngừng nhảy và tấp lẹ vào sau trạm điện thoại khi bóng dáng khệnh khạng của Tetloff hiện ra trong chiếc áo choàng đi mưa màu xanh. Gã không nhìn xung quanh mà phăm phăm bước tới nhà Wustenher.

Tứ quái dán mắt nhìn Tetloff cho đến khi gã chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu.

Mãi đến 15 giờ 05 phút, tay nhân viên chạy giấy cho lão Wustenher mới trở ra khỏi ngôi biệt thự. Tay phải xách một cái cặp màu đen.

Tarzan nói khẽ:

- Gã mang tiền theo. Bắt đầu rồi đấy. Nào, chúng ta hãy chuẩn bị vào cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau