Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 62 Chương 1: CHUYỆN GÌ XẢY RA VỚI MARCUS

Trước Sau
Giữa tháng 6, Tròn Vo tuyên bố với đại ca

- Tao sẽ sắm một máy catset mini hiệu walkman và hai tai nghe thật bự để ban đêm tao vẫn có thể nghe nhạc trên giường!

Vậy nên hôm nay cu cậu cùng Tarzan đạp vào thành phố để thực hiện mục tiêu trên. Ngoài ra thằng bạn cùng lớp Marcus Waner, chuyên gia về “tai nghe”, đã hứa sẽ “cố vấn” cho Tròn Vo.

Nóng bức. Trời xanh biếc, không một cụm mây.

Đến góc phố Leppel, Tròn Vo thở hắt ra:

- Nếu tao không chén ngay một vại kem sôcôla lớn thì tao chết khô mất.

Chúng dừng xe trước tiệm kem-café AMALPI nổi tiếng, bán đến 32 loại kem khác nhau.

- Mày cũng làm một suất chứ? - Tròn Vo vừa hỏi Tarzan, vừa cẩu thả buông chiếc xe đạp xuống hè phố.

Tarzan lắc đầu:

- Tao mời mày mà đại ca. Mày dư biết tao vốn là người hào phóng.

Tarzan mỉm cười:

- Cảm ơn mày, Willy. Thật sự là tao không muốn. Tao không ưa ngọt.

- Trừ Gaby ngọt ngào, hả? - Tròn Vo cười ngoác mồm và chạy vào quán Amalpi.

Đợi ngoài phố, Tarzan thấy một chiếc taxi đi qua. Qua kính sau xe, hắn nhìn rõ người khách đang vung tay trong không khí

Lúc này ông ta ra khỏi xe, vẫn để cửa xe mở, tay giơ một tờ 100 mark như phân trần điều gì đó. Người tài xế cũng ra cửa bên kia, có lẽ vì thấp quá, nên đầu ông ta chỉ vừa nhô khỏi tầm cao của chiếc ôtô.

- Tôi lấy làm tiếc, - ông ta kêu lên, nét mặt bực dọc. – Nhưng tôi vừa vào ca, và trong ví chỉ có tiền lẻ. Quả thật tôi không đủ để trả lại cho ông.

Người khách vung vẩy tờ 100 mark.

Thật nực cười quá! Tài xế nào cũng có thể trả lại tờ 100 mark. Riêng ông sao lại không?

- Tôi vừa giải thích xong, - người lái xe cáu kỉnh. Đầu ông ta to, mặt đỏ lấm chấm tàn hương, tóc màu hạt dẻ…

Người khách lộ vẻ lộ vẻ mặt khinh bỉ, quay đầu ngó quanh đoạn tiến đến một bà cụ. Bà cụ đã già lắm, nhỏ bé, mỏng mảnh.

- Cụ có thể đổi giúp chúng tôi tờ 100 mark không ạ?

Bà cụ mỉm cười, đưa tay lên tai khum khum, như để nghe rõ hơn:

- Tôi cũng không phải dân ở đây, nên có thuộc phố xá gì đâu. Tôi từ Leipzig đến thăm con cháu nội Irene. Thêm nữa tôi hơi bị nặng tai.

Bà cụ bước tiếp.

Đúng lúc đó, Tròn Vo – tay cầm vại kem to tướng, tay cầm chiếc ví căng phồng – đi đến. Trong ví của cu cậu có 460 mark - vừa mổ con lợn tiết kiệm. Tròn Vo nãy giờ đã nghe chuyện bèn sởi lởi.

- Đổi 100 mark à? Xong ngay. Ông cần tiền 10, hay 20 mark?

Ông kia quay hỏi người tài xế:

- Hết bao nhiêu, ông?

- 12 mark 80, Đưa 20 mark, tôi trả lại tiền lẻ.

Tròn Vo hết nhìn cốc kem, lại nhìn cái ví. Tiếc rằng chúa không cho nó bàn tay thứ ba nữa!

Tarzan dựng xe đạp chạy tới giúp bạn.

- Cậu tử tế quá, - ông khách nói. - Thật bực khi trong túi chỉ có những tờ bạc lớn. Thời nay 100 mark cũng có là gì đâu? Chẳng còn là một món tiền to như trước kia.

Tarzan đỡ cái ví từ tay TrònVo.Hắn rút ra ba tờ 20, bốn tờ 10.

Người đàn ông lải nhải mãi về việc đồng tiền mất giá, rồi phàn nàn là kiếm được 100 mark thì khó, tiêu lại hết vèo.

- Chúng tôi không phải là các chuyên gia về tiền tệ, thưa ông. – Tarzan ngắt lời ông ta và chìa tiền ra. - Mời

Ông khách trao tờ 100 cho hắn.

Tarzan tròn mắt nhìn. Ngay lập tức, hắn rụt về mấy tờ bạc của TrònVo.

- Ông có cái quái gì thế này?

- Cậu bảo sao?

Tarzan giơ tờ 100 lên soi:

- Nó mỏng như tờ giấy gói bánh bơ. Mà mau xanh sao dại thế này! Chẳng phải màu xanh của những tờ 100! Người đàn ông in trên đó lại lác mắt, trông ngộ quá.

- Sao? Cái gì?

- Thì ông hãy tự nhìn xem.

Tarzan trả lại ông ta tờ bạc. Hắn rút trong ví của Tròn Vo ra một tờ 100, giơ lên bên cạnh để so sánh.

- Nếu đây là tiền thật, thưa ngài, thì tôi xin đi đầu xuống đất.

- Hả?

- Thôi được. Tôi chỉ muốn nói: ông đã nhận phải tiền giả rồi.

- Vô…vô lý!

- Đây là tờ bạc giả! Người mù cũng trông thấy. Ông thử cố nhớ xem ai đã trả nó cho ông. Lưu hành tiền giả sẽ bị trừng trị rất nặng. Kẻ nào đã lừa ôngNóichung, ông có còn những tờ như vậy nữa không?

- Để … để tôi kiểm tra lại.

Người đàn ông thò tay vào túi ngực trái chiếc áo vét mùa hè lịch sự của mình, nhưng lập tức rụt lại như thể suýt bị sập bẫy chuột. Chiếc ví nằm ở túi bên phải.

Trong khi rút ví ra, ông ta xoay lưng về phía Tarzan, mặt hướng vào Tròn Vo. Thằng mập đang say sưa thè lưỡi liếm kem.

Tarzan không thể nhòm vào chiếc ví khi ông ta kiểm tra xấp tiền: chắc toàn những tờ 500 và 1000 mark.

- Không, - ông ta lẩm bẩm. – Không còn tờ 100 nào khác. Mẹ kiếp!

- Thế nào đây? - Người lái taxi sốt ruột kêu lên.

- Ngay đây, ngay đây. - Mặt người khách lộ vẻ bực mình, hay giận dữ?

Tarzan giơ tay lấy tờ 100 giả. Người đàn ông rụt lại, gừ lên như con chó giữ khúc xương.

- Tôi chỉ muốn xem lại thôi. – Tarzan nói. – Đâu phải ngày nào cũng trông thấy tiền giả.

Hắn ghi nhớ những chi tiết. Số NL0632946T, số in ngày 2.2.1980. Xem ra thì chẳng phải tiền mới nữa. Vậy mà dường như chưa mấy ai sờ vào nó.

- Chẳng biết tôi có nó từ đâu nữa, - ông khách đi xe nói.



- Vậy thủi cho ông rồi. – Tarzan vừa nhìn kỹ ông ta vừa nói. – Sau ngã tư thứ hai kia, rẽ trái, có một đồn cảnh sát đấy!

Ông khách đi taxi có lẽ đã 40, hoặc cứng tuổi hơn, cao lớn, xương xương, ăn vận lịch sự. Cặp mắt xám lục gần nhau, mặt gầy, mũi hơi khoằm.

- Ông phải nộp lại tờ bạc này. Tốt hơn là ông nên đến thẳng Tổng nha cảnh sát, xin gặp thanh tra Glockner. Nhờ ông chuyển lời chào của chúng tôi, Tarzan và Willi, đến ông thanh tra. Được chứ ạ?

Cặp lông mày chổi xể màu đen nhíu lại trên cái mũi khoằm.

- Có thể hiện nay nhiều đồng tiền giả đang được lưu hành,- Tarzan nói.

- Tôi chẳng còn cách nào khác, - ông khách hầm bầm. Rõ ràng ông ta ngại những chuyện phiền hà. - Tổng nha cảnh sát hả? Được thôi. Ông thanh tra tên là Glockner?

Tarzan gật đầu:

- Tầng hai, phòng số…ờ…quên rồi, - Tròn Vo góp lời.

Mũi Diều hâu lại leo lên chiếc taxi.

- Đến Tổng nha cảnh sát, - Tarzan nghe ông ta bảo người tài xế. – Hy vọng tôi không chỉ nhận một tờ biên lai, mà còn được đền bù cho tờ 100 giả này.

Ông ta chẳng thèm nói với bọn trẻ một lời. Chẳng thèm cả nhìn chúng

Chiếc taxi chuyển bánh.

NL0632946T, Tarzan nhẩm lại trong đầu. Rồi hắn chợt nhớ có lẽ phải nhớ cả số xe taxi nữa.

Quá muộn rồi. Chỉ còn kịp nhìn thấy…VH1…nhưng chỉ có vậy. Dù sao đó cũng là taxi của thành phố này.

- Tao biết mày nghĩ gì, - Tròn Vo gật gù. - Ở thành phố đang có làn sóng tiền giả. Bọn làm bạc giả đang hoạt động. Đồng tiền Đức đang bị đe dọa. Những hậu quả khôn lường cho cộng đồng ChâuÂu và ngành thương mại thế giới… Nói tóm lại. Lại thêm một đặc vụ cho Tứ quái TKKG chứ gì.

- Thôi đừng suy diễn tùm lum nữa! – Tarzan cười. - Tiền giả làm vụng như thế thì họa chăng chỉ lừa được người ta trong đêm. Chẳng ngại có một làn sóng tiền giả đâu.

Tròn Vo liếm nốt chổ kem trong cốc:

- Hừm, ngon tuyệt! Có nên chén thêm một cốc nữa không nhỉ?

- Không!

- Không à?

- Hãy kìm bớt cái thói háu ăn của mày lại! Mà tụi mình còn phải đi tiếp chứ. Markus đang đợi.

Tròn Vo gật đầu và dựng xe đạp lên">* *

Điểm hẹn là nhà tập thể hình “Cơ thể cường tráng”. Tarzan và Tròn Vo có mặt đúng giờ, vậy mà đợi mãi vẫn không thấy Markus đâu.

- Lạ nhỉ, bình thường Markus vốn đúng hẹn cơ mà, - Tròn Vo thắc mắc. – Hay là nó quên?

Tarzan nhún vai.

- Mẹ khỉ! – Tròn Vo rủa. - Ở siêu thị người ta phải tự chọn hàng lấy. Mà tao thì chẳng hiểu gì về máy móc cả. Nếu không có cố vấn chuyên môn, nhất định tao sẽ vơ mặt hàng tồi nhất. Rồi không khéo tao sẽ bị bệnh điếc vì mua phải thiết bị quá dở cũng nên.

- Mọi âm thanh mạnh đều dẫn đến bệnh điếc. Gần đây tao có đọc thấy: những kẻ thường xuyên đến vũ trường sẽ cần đến máy điếc sau tuổi 30.

- 30 thì cũng già khú rồi, - Tròn Vo cười toe toét, đoạn thêm: - Mà sao nó ngu thế nhỉ.

- Ai ngu? Markus ấy à?

- Không. Cái tay có tờ 100 mark cơ.

- Tao chỉ thấy gã đáng ghét.

- Ngu nữa, - Tròn Vo khăng khăng. - Tự nhiên bày đặt chuyện đổi tiền.

- Không phải lỗi của gã. Tại người lái taxi không có tiền lẻ trả lại

- Gã thừa sức đưa một tờ 20 mark. Gã có cả xấp những tờ 20 mark.

- Cái gì?

- Tao trông thấy rõ ràng, lúc gã giở ví ra xem. Một xấp dầy những tờ 20 và 10 mark.

Tarzan nín thở:

- Willi mày giỡn chơi hay đúng như vậy hả?

- Mày tưởng tao bịa chuyện đó sao? – Tròn Vo phẫn nộ la lên.

Tarzan nhìn lên trời ngao ngán:

- Willi, mày sao vậy hả? Hãy nghĩ thử xem! MũiDiều hâu có tiền 10 và 20 mark vậy mà gã vẫn cố tìm cách đổi tờ 100 mark giả đó. Đầu tiên, gã gạ bà cụ từ Leipzig đến mà không xong, rồi mày sốt sắng muốn đổi giúp gã. Willi, vậy cái gì ẩn sau vụ này? Mày hiểu chưa nào? MũiDiều hâu không phải nạn nhân, mà là thủ phạm. Một tên tiêu thụ tiền giả, dùng tiền giả lừa đảo thiên hạ nhằm đổi lấy tiền thật. Hiểu chưa nào?

Tròn Vo tròn xoe mắt:

- Trời đất! Rất có thể mày có lý đó Tarzan.

- Hiển nhiên là tao có lý còn gì.

- Tại sao mày la tao chứ? Chính mày ban nãy cũng có phản ứng gì đ

- Tiếc rằng tao không thể dòm vào ví của gã. Gã quay mặt về phía mày mà.

- Ờ há. Về phía tao. Mà tại sao chứ? Gã coi thường tao chắc?

- Tao không nghĩ vậy.

- Khi đó tao quá say sưa với món kem, lại đang mải nghĩ sau này không biết nên nộp đơn làm chân nếm món ăn, hay làm ký giả cho một tạp chí “cao lương mỹ vị”. Mày tính coi, đầu óc đang bận rộn với những vấn đề quan trọng nhường ấy thì ai còn để tâm đến cái ví của kẻ khác kia chứ.

- Tụi mình phải báo tin cho thanh tra Glockner mới được.

Chúng đến một trạm điện thoại. Sau khi thuật lại tất cả. Tarzan nói thêm.

- Thưa chú Glockner, cháu còn nhận thấy thoạt đầu tên này toan thò tay vào túi ngực trái. Có lẽ gã cất những tờ bạc giả trong đó. Nhưng rồi gã đã rút chiếc ví để tiền thật ở túi ngực phải ra.

- Quan sát tốt lắm, Tarzan. – ông thanh tra khen.

- Nhưng cũng có thể gã vô tội và sẽ đến chỗ chú muộn ạ.

- Tarzan, chú ngờ là gã sẽ không đến nữa. Có lẽ chúng ta phải dò dấu vết qua người lái taxi, nếu như chúng ta tìm ra chiếc xe nhờ mấy chữ và số mà cháu đã thấy được.

Gọi điện xong, Tarzan xem đồng hồ, rồi bảo

- Markus chẳng đến nữa đâu. Chắc nó quên rồi. Hay là tụi mình đến nhà Markus đi? Gần đây thôi mà.

Markus Wagner 15 tuổi, học cùng lớp 10A. Mẹ cậu, bà AlisabethWagner – Brochmann chết thê thảm cách đây 4 năm: một con cá mập đã tấn công bà trên một bờ biển ở đảo Sip. Markus không bao giờ đá động đến câu chuyện khủng khiếp đó, vì cậu không chịu đựng nổi.

Tarzan nghe kể, thưở nhỏ Markus từng là chú bé vui vẻ, vô tư. Giờ thì hết rồi. Cậu ta trông u uất, bất chấp mái tóc vàng óng và cặp mắt xanh sáng. Cậu ta chỉ nhếch mép khỉ cười, luôn luôn bất an, phải có một bác sĩ tâm thần chăm sóc, theo dõi. Tuy nhiên gần đây Markus đã khước từ sự quan tâm mà theo cậu ta là thừa của vị bác sĩ này. Cậu ta có thể bị coi là khó tính, nhưng thẳng thắn, trung thực. TheoTarzan thì Markus là người tốt.

Cố nhiên ai cũng biết Markus còn có một vấn đề thứ hai nữa: ông bố dượng Brochmann.

Bố đẻ của Markus qua đời lúc cậu còn nằm trong xe nôi. Mẹ cậu đi bước nữa. Lấy thêm cái họ Brochmann thành ElisabethWagner-Brochmann. Nhưng Markus vẫn giữ nguyên họ bố.



Markus và ông bố dượng không chịu nổi nhau. Vốn kín đáo, Markus không bao giờ kể với ai điều này. Tuy nhiên, đôi khi cậu ta buột ra một nhận xét, và Tứ quái hiểu mọi chuyện.

*

- Cái thằng cà chớn này, - Tròn Vo làu bàu. - Hứa là đến, rồi chẳng chịu vác mặt đến cho.

Tarzan ngước nhìn lên ban công phòng Markus. Cửa kính đóng kín.

- Có lẽ nó ngủ.

Tarzan cho hai ngón tay vào mồm, huýt lên một tiếng vang xa cả dặm. Chim chóc trên các tàn cây nín lặng.

Không động tĩnh.

- Markus ơi!

Không ai thưa.

- Chắc đi bơi rồi, - Tròn Vo tuyên bố. - Từ nay, tao coi nó như chết rồi, không thèm nhìn mặt nó nữa.

Tarzan nhìn về phía gara. Cổng gara để ngỏ, một chiếc Mercedes khá cũ, những đồ tấm tấm, xe đạp của Markus.

- Xe đạp của nó vẫn kia, Willi!

- Thấy rồi.

- Markus không thích đi xe buýt và ghét tàu điện ngầm.

- Thì sao?

- Tao không tin nó đi taxi đến bể bơi. Mà cuốc bộ thì xa quá. Nó còn lười hơn cả mày k

- Tao mà lười?! Tao giữ sức chớ bộ.

Chiếc Mercedes cũng ở đây. Nghĩa là ông bố dượng có ở nhà.

Tarzan đến trước cửa nhà, bấm chuông. Lát sau, Brochmann giật cửa mở ra, nhăn trán:

- Chuyện gì? – câu hỏi mới niềm nở làm sao, ngang một cái tát.

- Chúng tôi là Tarzan và Willi, bạn cùng lớp với Markus. Chúng tôi có hẹn với cậu ấy. Cậu ấy có nhà chứ ạ?

Người bố dượng nhìn hai quái không chút niềm nở.

- Markus đang ốm.

- Ốm ạ?

Tôi không thể để các cậu vào gặp nó được.

- Cậu ấy bị làm sao ạ? Bệnh lây chăng?

- Phải, bệnh lây.

- Cho phép chúng tôi chào và chúc cậu ấy chóng khỏe qua cánh cửa mở hé thôi, được không ạ?

- Rất tiếc là không.

- Cậu ấy bị đậu mùa, thương hàn hoặc bệnh dại

Brochmann dường như đã hết kiên nhẫn, cằm ông ta bạnh ra.

- Tôi không biết. Tối nay bác sĩ lại đến thăm bệnh.

- Chắc mai Markus vẫn chưa đi học được ạ?

- Đi sao được! Tôi sẽ bảo nó là các cháu đã ghé đây.

Brochmann lùi lại. Ông ta người tầm thước, vuông vức, tuổi ngoài 40. Bộ mặt khó đăm đăm, tóc hớ ngắn, đeo kính cận.

Ông ta có một hãng nhỏ, “Brochmann và Corneli”, chuyên sản xuất phụ tùng kĩ thuật, trong đó có cả tai nghe. Vì vậy mà Markus sành khoản này.

Ông ta đóng sầm cửa lại.

- Khốn khiếp, tao biết làm sao bây giờ chớ!... - Tròn Vo rủa.

- Bộ tai nghe và cái Walkman của mày không phải là vấn đề.

- Vậy cái gì mới là vấn đề chứ?

Tarzan mím môi, chằm chằm nhìn cánh cửa, ngôi nhà, đoạn lùi một bước, lại ngước nhìn ban công trước phòng Markus.

- Ông ta nói bệnh lây, vậy mà không biết bệnh gì.

- Thì sao? – Tròn Vo vặn. - NhỡMarkus bị dịch hạ

- Vớ vẩn! NàyWilli, tao có linh cảm không lành. Mày có nhận thấy ông Brochmann cắm cảu không? Ông ta lo cho Markus chăng? Markus căm ghét ông ta, và ông ta cũng đáp lại như vậy. Bây giờ, nhìn tận mặt ông ta, tao càng thấy rõ điều đó.

Tròn Vo trợn mắt:

- Mày cho rằng ông Brochmann đã đập chết Markus chứ gì? Trong một vụ cãi vả chẳng hạn. Lạy chúa, lấy ai giúp tao chọn mua đồ bây giờ?

- Mày lúc nào cũng giỡn được. Đợi tao nghe!

Tarzan chạy đến sát nhà, bám theo giàn nho, khéo léo như một con khỉ mà leo lên.

Lá nho loạt soạt. Tròn Vo há hốc mồm nhìn.

Tarzan đã lên đến ban công, nhẹ nhàng đu qua lan can. Qua cửa kính rộng, hắn dễ dàng quan sát khắp căn phòng: hơi bừa bộn, hai tấm ảnh môtô mới treo treo trên tường. Và chiếc giường: trống không, chăn đệm phẳng phiu.

Vậy đó, linh cảm hiếm khi đánh lừa mình. Tarzan nghĩ.

Khi hắn quay xuống. Tròn Vo nhìn hắn dò hỏi:

- Thế nào? Nó đang thiêm thiếp trong cơn sốt 43oC chứ? Hay nằm trên vũng máu?

- Quẳng cái thói khôi hài không đúng lúc đó đi! Có gì đáng cười đâu. Markus không ở đó, không ở trên giường lẫn trong buồng vệ sinh. Vì nếu nó đang ốm mà vào buồng vệ sinh, chăn đệm phảiộn xộn chứ. Đằng này giường trải phẳng phiu.

- Vậy có nghĩa là sao hả?

- Chắc chắn một điều: ông bố dượng Brochmann nói dối.

- Thế thì đúng là ông ta đã…

- Từ từ nào, Willi! Trước khi nói ra những nghi vấn như vậy, tụi mình phải xem xét hoàn cảnh thấu đáo đã. Tất nhiên, về nguyên tắc thì phải hết sức cảnh giác. Tao có nghe và luôn đọc thấy chuyện những bậc cha mẹ độc ác ngược đãi con cái, thậm chí đến chết. Oái ăm ở chỗ: nếu muốn lái xe, người ta phải có bằng lái, muốn đi săn phải có giấy phép săn bắn, muốn vũ trang phải có giấy phép sử dụng vũ khí. Riêng về việc nuôi trẻ và các con thơ là không có qui định gì bắt buộc cả. Một tên ngốc hay một kẻ tàn bạo vẫn được nuôi dạy con như thường.

- NhưBrochmann, - Tròn Vo gật gù.

- Tụi mình hầu như chẳng biết gì về ông ta. Nhưng tớ có nghe Markus nói bác sĩ của gia đình họ là nữ bác sĩ AnneroseMilzwinkel. Có thể tìm đến bà ta để hỏi dò.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau