Quyển 62 Chương 6: HELENA THÚ THẬT
Karl đã ăn hết ly kem. Và bởi người bồi cứ luẩn quẩn quanh bên cạnh, nó đành gọi thêm một ly nước anh đào.
Karl kín đáo theo dõi bốn kẻ bên bàn đằng kia. Nó không thể nghe chúng nói gì. Nhưng hà tất phải nghe mới hiểu được: Tuckl và Fabian đang giở trò lừa đảo hai tên người Italia! Thậm chí lúc này Tuckl còn đưa những bức ảnh về “vụ án mạng” ra cho chúng xem. Tuy không thấy, nhưng Karl ta chắc chỉ có thể là những bức ảnh đ
Sau khi ngắm kỹ ảnh, một tên người Italia đút cả vào túi ngực.
Karl uống một ngụm nước anh đào.
Đúng lúc đó SigiHuber vào quán – tên lái taxi đầu to, tóc đỏ!
Hắn đang bước hối hả, bỗng khựng lại.
Karl ngoảnh vội đi, nhưng muộn rồi! Sigi trân trối nhìn nó.
Karl chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà không được. Nó đành giả bộ buồn chán ngắm móng tay của mình. Sigi đi qua chổ Karl, tiến thẳng đến bàn của Behnke, ngoái nhìn lần nữa, đoạn ngồi xuống cạnh đồng bọn.
Khỉ thật! Karl nghĩ. Bây giờ ở đây lại thêm một kẻ cũng biết mình. Tất nhiên rồi! Nhìn chúng đang chụm đầu thì thầm cũng đủ hiểu.
* *
- Mẹ kiếp, sao mày đến muộn thế, - Behnke nói. – Tao…
- Suỵt! – Sigi trợn mắt. – Mày thấy thằng ôn ngồi kia không! Nó ở đây lâu chưa
- Cái con rắn đeo kính kia ấy à?
- Phải, nó. Mày có cảm giác nó theo dõi mày không? Nếu có, thì Paul ơi, mày nguy rồi. Chứng tỏ nó theo mày đến đây. Và cố nhiên nó cũng bám theo tao.
- Cái gì? – Behnke đã nốc ba vại bia, đang muốn vào nhà vệ sinh.
- Phải, thế đấy. Đen cho tụi mình. Con rắn đeo kính này cùng bọn với hai thằng đã chọc tức tụi mình hôm qua vì cái vụ đổi tiền ấy. Như tao đã kể với mày: tối qua thằng cao lớn tóc quăn đã tra hỏi tao ở trước Đại Khách sạn. Tao đã tưởng thoát được bọn nó. Nhưng bây giờ tao không tin như vậy nữa. Cái tay Ewald đồng nghiệp của tao đã buột ra những lời ngu ngốc khi thằng tóc quăn tả diện mạo này. Ewald bảo: “Sigi, đó là cái ông đã thuê cậu chạy xe quanh thành phố đấy thôi”. Cố nhiên tao gạt đi ngay. Tao cứ tưởng thằng nhãi đó chịu tin rồi. Nhưng chẳng phải ngẫu nhiên mà con rắn đeo kính kia ngồi ở đây đâu.
- Thế hai thằng kia đang ở ngoài đường à?
- Không. Ít nhất tao cũng không trông thấy chúng.
- Được. Tao sẽ cho thằng nhãi một bài học nhớ đời. Giờ tao cứ tà tà uống hết vại bia này đã. Rồi hai thằng chuồn theo cửa sau. Nhưng ra ngoài kia, tao sẽ tóm lấy nó, và tống một quả thật đáng đời vào mũi nó!
- Giở vũ lực ra kia à? Hừm! Thôi thì đành vậy.
- Chỉ vài cú bạt tay, nhưng đủ để răng nó lung lay hế
- Trông nó không được to khỏe lắm. Có lẽ mày quát nó cũng đủ rồi.
- Không!
- Thế còn chuyện thằng Xác chết thì thế nào rồi?
- Hãy hỏi tao điều gì đó dễ trả lời hơn. Tao chỉ biết một điều: đang có vụ làm ăn lớn lắm. Tụi mình phải bám sát mới được.
Chúng đứng lên. Không nhìn Karl, chúng rời quán theo lối cửa sau.
Karl vẫy người bồi, trả tiền, và cũng đi ra – nhưng trái với mong đợi của Behnke, nó ra bằng lối cửa trước.
- Tarzan đâu? - Karl hỏi Gaby và Tròn Vo ẩn ở phố bên, giờ vừa ló ra huýt sáo gọi nó.
- Ở cửa sau quán, - Gaby đáp. - để mắt phía ấy cũng chẳng hại gì.
- Chính thế! Sigi và Behnke chuồn theo lối ấy đấy.
- Behnke nào?
- Đó là tên của Mũi Diều hâu.
- Thế thì tụi mình đạp sang đại lộ Lortzen đi. Có khi Tarzan đang bám theo chúng.
* *
Sân sau quán chất đầy các đồ lủng củng: những chiếc bàn cũ, ghế, giá bày hàng, chậu hoa,… tất cả đều như đồ vất đi. Từ sân, có thể đi qua cổng ra đại lộ Lortzen.
Sigi và Behnke núp sau hàng túi tấm tấm nọ.
- Cái con rắn đeo kính đâu rồi không biết? – Behnke lầm bầm.
- Chắc nó còn phải vào buồng vệ sinh. Này Behnke, nhỡ mày nhầm thì sao? Biết đâu nó không hề có ý định theo dõi tụi mình.
- Mẹ kiếp, Sigi!- Behnke gắt. – Mày làm sao thế? Mày run lên chỉ vì tao tính đánh đổ máu mũi của thằng nhãi hả? Vừa rồi mày vẫn còn tin chắc là nó mò đến quán chỉ vì tao. Và mày có lý mới chết chớ. Cái thằng cao lớn tóc quăn rất xấc xược. Tụi mình thật đen như chó, lớ rớ thế nào lại vớ ngay phải ông nó, cái lão khọm già đó.
- Lão khọm đã cho tụi mình vào tròng với tờ 100 mark!
- Tệ hại thế đủ rồi! Bây giờ phải cho con rắn đeo kính kia nảy đom đóm mắt để lũ ranh hiểu rằng tụi mình không biết đùa.
Im lặng hai giây.
Rồi một giọng nói cất lên sau lưng chúng:
- Người ta có thể nhầm lẫn biết bao. Tôi cứ tưởng các người là những kẻ thích đùa lắm cơ đấy. Những kẻ tiêu thụ tiền giả và thích đùa! Liệu hai thứ đó có thường đi kèm với nhau không nhỉ?
Sigi đờ người.
Behnke cũng sửng sờ, nhưng gã tỉnh táo lại ngay và quay người lại.
* *
Tarzan vừa cười vừa từ sau một cái tủ bát mọt bước ra.
- Tôi nghĩ các ông đang nói đến thằng Karl bạn tôi.
Behnke thọc tay vào túi, hoang mang trước thân hình vạm vỡ của Tarzan. Không muốn mạo hiểm, gã bèn xỏ các ngón tay vào móc đấm sắt mà gã luôn thủ theo người. Một thứ vũ khí lợi hại, chỉ cần đấm nhẹ cũng đủ làm vỡ quai hàm đối thủ. Ngoài ra những mũi thép nhọn còn gây các vết thương nghiêm trọng.
Behnke thuộc về “xã hội đen”. Gã luôn ghi nhớ phương châm: Chỉ sống sót là quan trọng – dù bằng cách nào! Gã tung chân trái đá một cú cực mạnh và thâm hiểm.
Lẽ ra đầu gối Tarzan đã dập nát, nhưng hắn tránh nhanh như gió, và bàn chân trái của Behnke đá thủng mặt sau của cái tủ bát, giắt lại đó.
Chỉ còn đứng một chân, nhưng tên tội phạ không vì thế mà đầu hàng. Nắm đấm bọc sắt của gã vọt tới.
Lại trượt! Và nắm tay karate của Tarzan hạ đúng dưới cổ gã, vào phần xương ức.
Behnke ngã ngửa ra đất. Kéo cái tủ đổ theo.
Tarzan chỉ vào Sigi đang run như cầy sấy, hăm he:
- Cấm tìm cách trốn! Không thì tôi cho độn thổ đấy.
- Tôi… vẫn phản đối nó đấy chứ, - Sigi rên rỉ. – Tôi không muốn cái cậu đeo kính bị đòn.
- Hãy đứng nguyên đấy, và im mồm đi.
Tarzan lột vũ khí của Mũi Diều hâu, gỡ chân gã khỏi lưng tủ. Gã không bị ngất, mà chỉ thở hổn hển vì bị dính đòn quá đau. Tarzan lôi từ túi ngực trái của gã ra một tập dày những tờ 100 mark giả.
- Tất cả đều có cùng một dãy số. - hắn tuyên bố sau khi xem kỹ: NL 0632948T. Các người đã tiêu thụ được bao nhiêu tờ rồi? - Hắn quay hỏi Sigi.
- Không… tôi không biết. Chỉ Behnke làm chuyện đó. Tôi chẳng dính dáng gì vào đây cả.
Tarzan cười:
- Nếu thanh tra Glockner hỏi cung ông, ông sẽ lại nhớ ra là ông dính dáng rất nhiều vào đây đấy.
Các quái còn lại tất tả đến nơ
Tròn Vo hích mũi giày vào Behnke đang nằm sống sượt dưới sân, hỏi:
- Gã sao vậy? Hay đang nghỉ xả hơi?
- Cả hai tên rình Karl ở đây để đánh. – Tarzan giải thích. – Tuy nhiên, mình đã có mặt ở đây trước! Các bạn nhìn này, - hắn vung vẩy tập tiền giả - chúng toan làm rối loạn cả hệ thống tiền tệ nước mình với thứ này đây, lũ khốn khiếp!
- Gã tên là Behnke. – Karl chỉ gã đang nằm. – Thì ra chúng định đánh úp mình? Cái gì đây, Tarzan? Nắm đấm sắt này không phải của mày đấy chứ?
- Tao đâu cần những thứ ấy. Ngoài ra tao là người quân tử, không muốn làm ai bị thương.
- Không… làm ai… bị thương? – Behnke hổn hển nói vọng lên – Mày đã… đấm vỡ cả xương ức tao rồi.
- Ồ, làm gì đến nổi ấy! – Tarzan nói – Cùng lắm chỉ bị sưng thôi. Vào tù rồi, ông có thể nghỉ ngơi xoa bóp cho nó xẹp đi.
- Mình đi gọi điện cho ba mình đây, - Công chúa nói - để rũ được hai tên này. Trong quán Chianti có máy điện thoại chứ?
- Tốt hơn là bạn hãy vào trạm điện thoại ở đại lộ Lortzen. – Karl điềm đạm - Ở trong quán Chianti bạn biết rồi đấy… ”người ta” có thể trông thấy bạn.
Sau khi cảnh sát đã đến đưa Sigi và Behnke về Tổng nha, Tarzan bảo Karl trở vào quán Chianti theo dõi tiếp Tuckl, Fabian và hai tên người Italia. Nhưng chúng đã ra lối cửa trốc hơi từ lúc nào.
* *
Tứ quái quyết định tìm đến Helena Schrader để tìm hiểu cái tấn trò mà hình như Tuckl và Fabian đang cố diễn với hai tên lưu manh đến từ xứ sở của mafia kia.
Hoa nhài trong vườn trước ngan ngát thơm. Ngôi nhà cao tầng trông nước vôi còn mới, sáng sủa. Tarzan tìm thấy tên của Helena Schrader bên cạnh những núm chuông. Hắn nhấn núm chuông căn hộ của chị ta.
- Vâng, ai đấy? - Một giọng dễ mến cất lên từ chiếc loa nhỏ gắn cạnh đó.
- Chị Schrader, chúng tôi đây. Gaby, Tarzan, Karl và Willi. Nhưng Oskar không đi theo. Chúng tôi muốn gặp chị một lát được chứ ạ?
- Các em lên đi – Helena đáp liền - Tầng 1 nhé.
Helena ra chờ sẵn ở cửa căn hộ đẹp đẽ của mình, mỉm cười niềm nở.
- Các em dễ mến quá, đến thăm tôi ngay.
- Tôi không biết chị có còn thấy chúng tôi dễ mến nữa hay không, – Tarzan đáp. – Chúng tôi tới đây có mục đích đấy ạ. Trước hết là một loạt câu hỏi. Chúng tôi vào được chăng?
Cố nhiên Helena mời cả bọn vào.
- Thế này ạ, thưa chị Schrader, - Gaby mở đầu sau khi họ đã ngồi trong căn phòng khách sang trọng – chúng em không muốn xòe vào chân chị như một con ngựa vía, nhưng cũng không muốn quanh co dài dòng. Tuy nhiên, em xin phép được nói trước một điều: cả bốn chúng em đều nhất trí rằng chị rất đáng mến.
Người đàn bà trẻ mỉm cười:
- Tôi rất mừng. Nhưng không dám nhận lời khen ấy đâu.
- Theo em, chị nên biết điều đó, chị Schrader ạ. Cho dù câu chuyện tiếp theo chẳng dễ chịu gì.
- Chẳng dễ chịu ư? – Helena nhướng lông mày.
Gaby nhìn Tarzan. Hắn lập tức tiếp lời:
- Bốn chúng tôi là những thám tử nghiệp dư. Chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu và thường thành công với mục tiêu đề ra. Mục tiêu đó luôn luôn là: Công lý! Nghĩa là: chúng tôi luôn giúp đỡ những người lương thiện, còn những kẻ lưu manh, trộm cắp, tội phạm sẽ bị chúng tôi phát hiện nộp cho luật pháp xử lý. Thanh tra Glockner, ba của Gaby, là một người bạn lớn của chúng tôi, luôn phối hợp cùng chúng tôi. Và chúng tôi đã học được rất nhiều từ chú ấy.
- Vậy kia đấy! – Helena nói.
Trong ánh mắt chị ta có vẻ gì lo lắng chăng.
- Chúng tôi vừa lật mặt hai tên tiêu thụ tiền giả, bắt giữ chúng nộp cho cảnh sát, - Tarzan tiếp. – Hai tên này khá ranh ma, nhưng những tờ tiền giả thì quá ư rởm.
- Tôi ngạcấy, - người đàn bà nói.
- Vẫn chưa hết. Chị biết không, khi làm một đặc vụ, chúng tôi luôn chú ý đến mọi chi tiết xung quanh nó. Trong vụ vừa rồi, khi quan sát Behnke và Sigi – hai tên tiêu thụ tiền giả - chúng tôi xác định rằng chúng quan tâm đến một con người bệnh hoạn mà - chị tha lỗi – chúng tôi đã đặt cho cái tên Xác chết, mặc dù bây giờ chúng tôi biết ông ta tên là Baldur Tuckl, sống ở ngõ Spelbach. Vụ chúng tôi cứu ông ta ra khỏi tay bọn cướp trong đường ngầm là hệ quả của việc chúng tôi theo dõi ông ta, chị Schrader ạ. Ngoài ra, họ của Fabian là gì nhỉ?
Mặt Helena tái đi dưới lớp son phấn. Môi chị ta mấp máy, nhưng chị ta chỉ nuốt nước bọt.
Tarzan gật đầu:
- Chị không muốn cho chúng tôi biết chớ gì. Lúc này thì chưa muốn đâu. Thế này, chị Schrader ạ, chúng tôi còn biết về ông thợ ảnh Julius nữa. Và biết cả việc Tuckl và Fabian đang quan hệ khắng khít với hai tên người Italia sặc mùi xã hội đen. Hơn thế nữa, chúng tôi hoàn toàn tin chắc rằng họ đang làm một vụ lừa đảo có cỡ. Chúng tôi rất lấy làm tiếc nếu chị cũng dính vào đó.
- Lừa… đảo ư? - giọng Helena thoảng thốt.
- Với chị trong vai một xác chết, - Tarzan gật đầu – và Fabian trong vai kẻ sát nhân. Còn Tuckl, chúng tôi đoán rằng ông ta đã chụp những cảnh dàn dựng đó. Gaby, đưa chị ấy xem ảnh đi!
Tay Helena run bắn khi chị ta đón lấy tấm ảnh. Chị ta chỉ liếc qua nó, đoạn đặt xuống cạnh mình trên đi-văng. Sau đó, chị ta nhìn đăm đăm rất lâu xuống bàn chân mình.
- Các em… lấy nó ở đâu vậy?
- Chúng tôi đã lấy của Tuckl khi ông ta bị hai tên trấn lột đánh ngất đi. Trước đó chúng tôi đã biết đây là những tấm ảnh thú vị, khi Tuckl đến lấy ảnh ở cửa hiệu của Blendel.
Im lặng bức bối.
Bụng Tròn Vo khẽ réo sôi. Cu cậu nhìn xuống chổ áo phông chật căng với ánh mắt đầy trách móc.
- Các em đã báo cho ba của Gaby chưa? – Helena khẽ hỏi.
Tarzan lắc đầu:
- Chưa ạ. Chị hãy kể hết cho chúng tôi nghe đi! Điều quan trọng nhất là: Chị còn có thể rút ra khỏi vụ này.
* *
Helena Schrader chịu thua.
Trong khi chị ta kể, Tarzan thậm chí còn có cảm giác: Helena mừng vì có thể bộc bạch hết những điều nặng trĩu trong tâm hồn.
Tứ quái ngạc nhiên khi biết hai tên người Italia: Luciano Pestili và Melfioso gần bị lừa vào tròng ra sao.
Mộ cực kỳ tinh vi, Tarzan nghĩ, liệu chúng có thành công không nhỉ?
- Pestili và Melfioso là những kẻ làm bạc giả - Helena nói – Hình như Behnke và Sigi Huber nhận bạc giả từ tay chúng.
- Chị có biết hai tên Behnke và Huber không? – Tarzan hỏi.
Helena lắc đầu:
- Có lẽ anh tôi biết rõ chúng.
- Anh chị ư? Ai vậy?
- Fabian. Bây giờ anh ấy sử dụng giấy tờ giả mang tên Fabian Gudwede. Phải làm như thế để lừa Mắt sáng và Giết Bọ cạp – đây là biệt hiệu của hai tên người Italia. Thật ra anh tôi là Fabian Lampel. Họ khai sinh của tôi cũng là Lampel. Schrader là lấy theo họ người chồng đã li dị của tôi.
- Tôi đoán trong thực tế Tuckl khỏe mạnh – Karl nói.
- Khỏe cực kỳ. Ngó ông ta như chúa chịu nạn vậy là do bẩm sinh. Ông ta kể rằng thưở bé ông ta toàn phải chơi lủi thủi một mình. Vì các bạn ông ta bị cấm chơi với ông ta. Bố mẹ của chúng tưởng ông ta mắc một căn bệnh lây. Không, Baldur Tuckl hoàn toàn khỏe mạnh. Ông ta đi khám sức khỏe kỹ lưỡng ít nhất mỗi năm một lần.
- Chị đã tham gia để chiều ý anh của chị? – Tarzan hỏi.
- Không lẽ tôi lại từ chối khi anh ấy nhờ tôi?
Gaby lắc đầu:
- Chị sai . Bao giờ cũng phải khước từ tham gia vào tội ác, dù cho một người ruột thịt nài nỉ mình đến đâu.
- Fabian từng ngồi tù vì tội giả mạo giấy tờ. Ở đó anh ấy đã quen Tuckl. Không, Tuckl không phải tù nhân, mà là quản ngục. Bây giờ ông ta đã bỏ nghề, vì đang nuôi giấc mộng mà cả Fabian cũng rất thích. Họ muốn mở môt trường dạy lướt ván ở bờ biển miền nam Tây Ban Nha. Nhưng để làm nổi việc đó, họ cần tiền. Cả hai đã dành dụm được ít nhiều, còn thiếu khoảng 50.000 mark. Vậy là họ nảy ra sáng kiến lừa đảo. Thêm vào đó, Tuckl rất am hiểu “xã hội đen”. Ông ta có rất nhiều mối quan hệ, và những mối quan hệ này dẫn ông ta đến với Pestili và Melfioso. Về mặt này, tôi có thể nói để các em yên tâm. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ông Tuckl làm một việc phạm pháp. Cả anh Fabian của tôi cũng không gây chuyện gì nữa… Tôi dám đứng ra bảo đảm như vậy. Cho dù anh ấy lại làm giả giấy tờ trong vụ này, nhưng từ nay anh ấy sẽ lương thiện.
Tarzan đưa mắt trao đổi với các bạn. Tứ quái hoàn toàn hiểu ý nhau mà chẳng cần nói một lời.
- Chị Schrader, - Gaby lên tiếng, - vậy là chị chỉ đóng vai xác chết để dựng một vụ án mạng giả. Có thể gọi là làm mẫu chụp ảnh.
Helena gật đầu:
- Chị có muốn cùng sang Tây Ban Nha không?
- Tôi phải, mặc dù không muốn.
- Tại sao?
- Vì sự an toàn của tôi. Khi hai tên người Italia biết bị lừa, chúng sẽ lùng sục tìm Fabian và Baldur. Và tìm tôi. Ở Tây Ban Nha, chúng tôi được an toàn. Ở đây thì
- Ít nhất thì chị cũng có thể ở lại đây, – Tarzan nói. - Chả là Pestili và Melfioso chẳng còn tự do được mấy hồi nữa. Ba của Gaby sẽ rất mừng, nếu chúng tôi bổ sung thêm vào bọn tiêu thụ bạc giả cả bọn làm bạc giả.
- Ý em là chúng sẽ phải vào tù?
- Chắc chắn như vậy. Chị sẽ được yên với chúng. Thêm nữa, theo tôi, thật ra…
Hắn yên lặng vì chuông điện thoại réo. Helena nhấc máy, xưng danh.
- Vâng, anh Fabian đấy ạ? - chị ta lắng nghe – Chà, tuyệt vời. Sao cơ? Hừm. Nhanh thế ư? Em không biết. Thôi được. Hãy đến đây. – Helena bỏ máy.
- Vụ việc đã thành công, - chị ta thông báo - bọn Italia đã trả 45.000 mark. Chúng tin vào vở diễn của Tuckl và Fabian. Họ sẽ đến đây đón tôi.
- Chị biết địa chỉ của bọn Italia không? – Tarzan hỏi.
- Chúng sống trong một nhà trọ ở ngõ Ruhmeshallen.
Gaby chỉ ra xung quanh:
- Thế còn căn hộ này sẽ thế nào, nếu chị bỏ đi?
- Căn hộ này là tài sản của tôi. Tôi có đi vĩnh viễn đâu. Tôi không chịu nổi cảnh sống lâu dài ở xứ lạ. Baldur và Fabian thì khác.
Tarzan hắng giọng, đầy ý
- Chị Schrader, các bạn tôi và tôi xác định rằng: Tuckl và anh trai chị đã làm thiệt hại cho hai kẻ mà ai cũng chỉ có thể nghĩ rằng đáng đời chúng. Những người lương thiện chẳng mất mát gì. Chị Schrader, chị đã đảm bảo với chúng tôi rằng hai người thầy dạy lướt ván tương lai đó sẽ sống lương thiện. Vì vậy, chúng tôi dành cho họ 48 giờ. Sau đó mới báo cho thanh tra Glockner. Chúng tôi không biết liệu ông thanh tra có cho tiến hành một cuộc truy nã lớn xuyên quốc gia hay không. Có lẽ là không. Riêng chị thì có thể ở lại đây và không có gì phải lo sợ. Vì: thứ nhất tội của chị nhẹ, thứ hai chị đã giúp chúng tôi thấu hiểu vấn đề, thứ ba việc bắt Pestili và Melfioso dễ như trò trẻ con - nhờ chị đã cho biết địa chỉ. Tất cả đều ủng hộ chị. Trừ những bức ảnh ghê sợ kia. Nói thật với chị: chúng tôi buồn nôn khi nhìn thấy chúng. Khoan tôi chợt nhớ: ông thợ ảnh Blendel can dự tới mức nào vào vụ này?
Ông ta biết chúng dùng để làm gì, nhưng không biết ai sẽ bị lừa. Baldur Tuckl đã đút cho ông ta vài tờ 100 mark.
- Chị biết Blendel không?
- Tôi không hề muốn quen biết con người ấy, cả Baldur cũng chỉ tìm đến ông ta, khi chúng tôi cần ai đó in tráng những tấm ảnh. Blendel vô lương tâm lắm. Ông ta sẵn sàng làm mọi việc vì tiền. Ông ta đã cho xây phía sau hiệu ảnh một cái xưởng.
- Xưởng ư?
- Nghe nói ông ta sản xuất những dụng cụ phục vụ cho việc trộm cắp. Cả dụng cụ để vô hiệu hóa các hệ thống báo động nữa. Và ông ta thay đổi tính năng của súng. Thí dụ biến một khẩu súng bắn hơi cay thành súng bắn đạn thật.
- Thật là to gan, - Tarzan lầm bầ sẽ là một chỉ dẫn tuyệt vời cho thanh tra Glockner đây. Gaby, theo mình bây giờ bạn nên gọi điện thoại cho ba bạn.
Karl kín đáo theo dõi bốn kẻ bên bàn đằng kia. Nó không thể nghe chúng nói gì. Nhưng hà tất phải nghe mới hiểu được: Tuckl và Fabian đang giở trò lừa đảo hai tên người Italia! Thậm chí lúc này Tuckl còn đưa những bức ảnh về “vụ án mạng” ra cho chúng xem. Tuy không thấy, nhưng Karl ta chắc chỉ có thể là những bức ảnh đ
Sau khi ngắm kỹ ảnh, một tên người Italia đút cả vào túi ngực.
Karl uống một ngụm nước anh đào.
Đúng lúc đó SigiHuber vào quán – tên lái taxi đầu to, tóc đỏ!
Hắn đang bước hối hả, bỗng khựng lại.
Karl ngoảnh vội đi, nhưng muộn rồi! Sigi trân trối nhìn nó.
Karl chỉ muốn chui xuống gầm bàn mà không được. Nó đành giả bộ buồn chán ngắm móng tay của mình. Sigi đi qua chổ Karl, tiến thẳng đến bàn của Behnke, ngoái nhìn lần nữa, đoạn ngồi xuống cạnh đồng bọn.
Khỉ thật! Karl nghĩ. Bây giờ ở đây lại thêm một kẻ cũng biết mình. Tất nhiên rồi! Nhìn chúng đang chụm đầu thì thầm cũng đủ hiểu.
* *
- Mẹ kiếp, sao mày đến muộn thế, - Behnke nói. – Tao…
- Suỵt! – Sigi trợn mắt. – Mày thấy thằng ôn ngồi kia không! Nó ở đây lâu chưa
- Cái con rắn đeo kính kia ấy à?
- Phải, nó. Mày có cảm giác nó theo dõi mày không? Nếu có, thì Paul ơi, mày nguy rồi. Chứng tỏ nó theo mày đến đây. Và cố nhiên nó cũng bám theo tao.
- Cái gì? – Behnke đã nốc ba vại bia, đang muốn vào nhà vệ sinh.
- Phải, thế đấy. Đen cho tụi mình. Con rắn đeo kính này cùng bọn với hai thằng đã chọc tức tụi mình hôm qua vì cái vụ đổi tiền ấy. Như tao đã kể với mày: tối qua thằng cao lớn tóc quăn đã tra hỏi tao ở trước Đại Khách sạn. Tao đã tưởng thoát được bọn nó. Nhưng bây giờ tao không tin như vậy nữa. Cái tay Ewald đồng nghiệp của tao đã buột ra những lời ngu ngốc khi thằng tóc quăn tả diện mạo này. Ewald bảo: “Sigi, đó là cái ông đã thuê cậu chạy xe quanh thành phố đấy thôi”. Cố nhiên tao gạt đi ngay. Tao cứ tưởng thằng nhãi đó chịu tin rồi. Nhưng chẳng phải ngẫu nhiên mà con rắn đeo kính kia ngồi ở đây đâu.
- Thế hai thằng kia đang ở ngoài đường à?
- Không. Ít nhất tao cũng không trông thấy chúng.
- Được. Tao sẽ cho thằng nhãi một bài học nhớ đời. Giờ tao cứ tà tà uống hết vại bia này đã. Rồi hai thằng chuồn theo cửa sau. Nhưng ra ngoài kia, tao sẽ tóm lấy nó, và tống một quả thật đáng đời vào mũi nó!
- Giở vũ lực ra kia à? Hừm! Thôi thì đành vậy.
- Chỉ vài cú bạt tay, nhưng đủ để răng nó lung lay hế
- Trông nó không được to khỏe lắm. Có lẽ mày quát nó cũng đủ rồi.
- Không!
- Thế còn chuyện thằng Xác chết thì thế nào rồi?
- Hãy hỏi tao điều gì đó dễ trả lời hơn. Tao chỉ biết một điều: đang có vụ làm ăn lớn lắm. Tụi mình phải bám sát mới được.
Chúng đứng lên. Không nhìn Karl, chúng rời quán theo lối cửa sau.
Karl vẫy người bồi, trả tiền, và cũng đi ra – nhưng trái với mong đợi của Behnke, nó ra bằng lối cửa trước.
- Tarzan đâu? - Karl hỏi Gaby và Tròn Vo ẩn ở phố bên, giờ vừa ló ra huýt sáo gọi nó.
- Ở cửa sau quán, - Gaby đáp. - để mắt phía ấy cũng chẳng hại gì.
- Chính thế! Sigi và Behnke chuồn theo lối ấy đấy.
- Behnke nào?
- Đó là tên của Mũi Diều hâu.
- Thế thì tụi mình đạp sang đại lộ Lortzen đi. Có khi Tarzan đang bám theo chúng.
* *
Sân sau quán chất đầy các đồ lủng củng: những chiếc bàn cũ, ghế, giá bày hàng, chậu hoa,… tất cả đều như đồ vất đi. Từ sân, có thể đi qua cổng ra đại lộ Lortzen.
Sigi và Behnke núp sau hàng túi tấm tấm nọ.
- Cái con rắn đeo kính đâu rồi không biết? – Behnke lầm bầm.
- Chắc nó còn phải vào buồng vệ sinh. Này Behnke, nhỡ mày nhầm thì sao? Biết đâu nó không hề có ý định theo dõi tụi mình.
- Mẹ kiếp, Sigi!- Behnke gắt. – Mày làm sao thế? Mày run lên chỉ vì tao tính đánh đổ máu mũi của thằng nhãi hả? Vừa rồi mày vẫn còn tin chắc là nó mò đến quán chỉ vì tao. Và mày có lý mới chết chớ. Cái thằng cao lớn tóc quăn rất xấc xược. Tụi mình thật đen như chó, lớ rớ thế nào lại vớ ngay phải ông nó, cái lão khọm già đó.
- Lão khọm đã cho tụi mình vào tròng với tờ 100 mark!
- Tệ hại thế đủ rồi! Bây giờ phải cho con rắn đeo kính kia nảy đom đóm mắt để lũ ranh hiểu rằng tụi mình không biết đùa.
Im lặng hai giây.
Rồi một giọng nói cất lên sau lưng chúng:
- Người ta có thể nhầm lẫn biết bao. Tôi cứ tưởng các người là những kẻ thích đùa lắm cơ đấy. Những kẻ tiêu thụ tiền giả và thích đùa! Liệu hai thứ đó có thường đi kèm với nhau không nhỉ?
Sigi đờ người.
Behnke cũng sửng sờ, nhưng gã tỉnh táo lại ngay và quay người lại.
* *
Tarzan vừa cười vừa từ sau một cái tủ bát mọt bước ra.
- Tôi nghĩ các ông đang nói đến thằng Karl bạn tôi.
Behnke thọc tay vào túi, hoang mang trước thân hình vạm vỡ của Tarzan. Không muốn mạo hiểm, gã bèn xỏ các ngón tay vào móc đấm sắt mà gã luôn thủ theo người. Một thứ vũ khí lợi hại, chỉ cần đấm nhẹ cũng đủ làm vỡ quai hàm đối thủ. Ngoài ra những mũi thép nhọn còn gây các vết thương nghiêm trọng.
Behnke thuộc về “xã hội đen”. Gã luôn ghi nhớ phương châm: Chỉ sống sót là quan trọng – dù bằng cách nào! Gã tung chân trái đá một cú cực mạnh và thâm hiểm.
Lẽ ra đầu gối Tarzan đã dập nát, nhưng hắn tránh nhanh như gió, và bàn chân trái của Behnke đá thủng mặt sau của cái tủ bát, giắt lại đó.
Chỉ còn đứng một chân, nhưng tên tội phạ không vì thế mà đầu hàng. Nắm đấm bọc sắt của gã vọt tới.
Lại trượt! Và nắm tay karate của Tarzan hạ đúng dưới cổ gã, vào phần xương ức.
Behnke ngã ngửa ra đất. Kéo cái tủ đổ theo.
Tarzan chỉ vào Sigi đang run như cầy sấy, hăm he:
- Cấm tìm cách trốn! Không thì tôi cho độn thổ đấy.
- Tôi… vẫn phản đối nó đấy chứ, - Sigi rên rỉ. – Tôi không muốn cái cậu đeo kính bị đòn.
- Hãy đứng nguyên đấy, và im mồm đi.
Tarzan lột vũ khí của Mũi Diều hâu, gỡ chân gã khỏi lưng tủ. Gã không bị ngất, mà chỉ thở hổn hển vì bị dính đòn quá đau. Tarzan lôi từ túi ngực trái của gã ra một tập dày những tờ 100 mark giả.
- Tất cả đều có cùng một dãy số. - hắn tuyên bố sau khi xem kỹ: NL 0632948T. Các người đã tiêu thụ được bao nhiêu tờ rồi? - Hắn quay hỏi Sigi.
- Không… tôi không biết. Chỉ Behnke làm chuyện đó. Tôi chẳng dính dáng gì vào đây cả.
Tarzan cười:
- Nếu thanh tra Glockner hỏi cung ông, ông sẽ lại nhớ ra là ông dính dáng rất nhiều vào đây đấy.
Các quái còn lại tất tả đến nơ
Tròn Vo hích mũi giày vào Behnke đang nằm sống sượt dưới sân, hỏi:
- Gã sao vậy? Hay đang nghỉ xả hơi?
- Cả hai tên rình Karl ở đây để đánh. – Tarzan giải thích. – Tuy nhiên, mình đã có mặt ở đây trước! Các bạn nhìn này, - hắn vung vẩy tập tiền giả - chúng toan làm rối loạn cả hệ thống tiền tệ nước mình với thứ này đây, lũ khốn khiếp!
- Gã tên là Behnke. – Karl chỉ gã đang nằm. – Thì ra chúng định đánh úp mình? Cái gì đây, Tarzan? Nắm đấm sắt này không phải của mày đấy chứ?
- Tao đâu cần những thứ ấy. Ngoài ra tao là người quân tử, không muốn làm ai bị thương.
- Không… làm ai… bị thương? – Behnke hổn hển nói vọng lên – Mày đã… đấm vỡ cả xương ức tao rồi.
- Ồ, làm gì đến nổi ấy! – Tarzan nói – Cùng lắm chỉ bị sưng thôi. Vào tù rồi, ông có thể nghỉ ngơi xoa bóp cho nó xẹp đi.
- Mình đi gọi điện cho ba mình đây, - Công chúa nói - để rũ được hai tên này. Trong quán Chianti có máy điện thoại chứ?
- Tốt hơn là bạn hãy vào trạm điện thoại ở đại lộ Lortzen. – Karl điềm đạm - Ở trong quán Chianti bạn biết rồi đấy… ”người ta” có thể trông thấy bạn.
Sau khi cảnh sát đã đến đưa Sigi và Behnke về Tổng nha, Tarzan bảo Karl trở vào quán Chianti theo dõi tiếp Tuckl, Fabian và hai tên người Italia. Nhưng chúng đã ra lối cửa trốc hơi từ lúc nào.
* *
Tứ quái quyết định tìm đến Helena Schrader để tìm hiểu cái tấn trò mà hình như Tuckl và Fabian đang cố diễn với hai tên lưu manh đến từ xứ sở của mafia kia.
Hoa nhài trong vườn trước ngan ngát thơm. Ngôi nhà cao tầng trông nước vôi còn mới, sáng sủa. Tarzan tìm thấy tên của Helena Schrader bên cạnh những núm chuông. Hắn nhấn núm chuông căn hộ của chị ta.
- Vâng, ai đấy? - Một giọng dễ mến cất lên từ chiếc loa nhỏ gắn cạnh đó.
- Chị Schrader, chúng tôi đây. Gaby, Tarzan, Karl và Willi. Nhưng Oskar không đi theo. Chúng tôi muốn gặp chị một lát được chứ ạ?
- Các em lên đi – Helena đáp liền - Tầng 1 nhé.
Helena ra chờ sẵn ở cửa căn hộ đẹp đẽ của mình, mỉm cười niềm nở.
- Các em dễ mến quá, đến thăm tôi ngay.
- Tôi không biết chị có còn thấy chúng tôi dễ mến nữa hay không, – Tarzan đáp. – Chúng tôi tới đây có mục đích đấy ạ. Trước hết là một loạt câu hỏi. Chúng tôi vào được chăng?
Cố nhiên Helena mời cả bọn vào.
- Thế này ạ, thưa chị Schrader, - Gaby mở đầu sau khi họ đã ngồi trong căn phòng khách sang trọng – chúng em không muốn xòe vào chân chị như một con ngựa vía, nhưng cũng không muốn quanh co dài dòng. Tuy nhiên, em xin phép được nói trước một điều: cả bốn chúng em đều nhất trí rằng chị rất đáng mến.
Người đàn bà trẻ mỉm cười:
- Tôi rất mừng. Nhưng không dám nhận lời khen ấy đâu.
- Theo em, chị nên biết điều đó, chị Schrader ạ. Cho dù câu chuyện tiếp theo chẳng dễ chịu gì.
- Chẳng dễ chịu ư? – Helena nhướng lông mày.
Gaby nhìn Tarzan. Hắn lập tức tiếp lời:
- Bốn chúng tôi là những thám tử nghiệp dư. Chúng tôi đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu và thường thành công với mục tiêu đề ra. Mục tiêu đó luôn luôn là: Công lý! Nghĩa là: chúng tôi luôn giúp đỡ những người lương thiện, còn những kẻ lưu manh, trộm cắp, tội phạm sẽ bị chúng tôi phát hiện nộp cho luật pháp xử lý. Thanh tra Glockner, ba của Gaby, là một người bạn lớn của chúng tôi, luôn phối hợp cùng chúng tôi. Và chúng tôi đã học được rất nhiều từ chú ấy.
- Vậy kia đấy! – Helena nói.
Trong ánh mắt chị ta có vẻ gì lo lắng chăng.
- Chúng tôi vừa lật mặt hai tên tiêu thụ tiền giả, bắt giữ chúng nộp cho cảnh sát, - Tarzan tiếp. – Hai tên này khá ranh ma, nhưng những tờ tiền giả thì quá ư rởm.
- Tôi ngạcấy, - người đàn bà nói.
- Vẫn chưa hết. Chị biết không, khi làm một đặc vụ, chúng tôi luôn chú ý đến mọi chi tiết xung quanh nó. Trong vụ vừa rồi, khi quan sát Behnke và Sigi – hai tên tiêu thụ tiền giả - chúng tôi xác định rằng chúng quan tâm đến một con người bệnh hoạn mà - chị tha lỗi – chúng tôi đã đặt cho cái tên Xác chết, mặc dù bây giờ chúng tôi biết ông ta tên là Baldur Tuckl, sống ở ngõ Spelbach. Vụ chúng tôi cứu ông ta ra khỏi tay bọn cướp trong đường ngầm là hệ quả của việc chúng tôi theo dõi ông ta, chị Schrader ạ. Ngoài ra, họ của Fabian là gì nhỉ?
Mặt Helena tái đi dưới lớp son phấn. Môi chị ta mấp máy, nhưng chị ta chỉ nuốt nước bọt.
Tarzan gật đầu:
- Chị không muốn cho chúng tôi biết chớ gì. Lúc này thì chưa muốn đâu. Thế này, chị Schrader ạ, chúng tôi còn biết về ông thợ ảnh Julius nữa. Và biết cả việc Tuckl và Fabian đang quan hệ khắng khít với hai tên người Italia sặc mùi xã hội đen. Hơn thế nữa, chúng tôi hoàn toàn tin chắc rằng họ đang làm một vụ lừa đảo có cỡ. Chúng tôi rất lấy làm tiếc nếu chị cũng dính vào đó.
- Lừa… đảo ư? - giọng Helena thoảng thốt.
- Với chị trong vai một xác chết, - Tarzan gật đầu – và Fabian trong vai kẻ sát nhân. Còn Tuckl, chúng tôi đoán rằng ông ta đã chụp những cảnh dàn dựng đó. Gaby, đưa chị ấy xem ảnh đi!
Tay Helena run bắn khi chị ta đón lấy tấm ảnh. Chị ta chỉ liếc qua nó, đoạn đặt xuống cạnh mình trên đi-văng. Sau đó, chị ta nhìn đăm đăm rất lâu xuống bàn chân mình.
- Các em… lấy nó ở đâu vậy?
- Chúng tôi đã lấy của Tuckl khi ông ta bị hai tên trấn lột đánh ngất đi. Trước đó chúng tôi đã biết đây là những tấm ảnh thú vị, khi Tuckl đến lấy ảnh ở cửa hiệu của Blendel.
Im lặng bức bối.
Bụng Tròn Vo khẽ réo sôi. Cu cậu nhìn xuống chổ áo phông chật căng với ánh mắt đầy trách móc.
- Các em đã báo cho ba của Gaby chưa? – Helena khẽ hỏi.
Tarzan lắc đầu:
- Chưa ạ. Chị hãy kể hết cho chúng tôi nghe đi! Điều quan trọng nhất là: Chị còn có thể rút ra khỏi vụ này.
* *
Helena Schrader chịu thua.
Trong khi chị ta kể, Tarzan thậm chí còn có cảm giác: Helena mừng vì có thể bộc bạch hết những điều nặng trĩu trong tâm hồn.
Tứ quái ngạc nhiên khi biết hai tên người Italia: Luciano Pestili và Melfioso gần bị lừa vào tròng ra sao.
Mộ cực kỳ tinh vi, Tarzan nghĩ, liệu chúng có thành công không nhỉ?
- Pestili và Melfioso là những kẻ làm bạc giả - Helena nói – Hình như Behnke và Sigi Huber nhận bạc giả từ tay chúng.
- Chị có biết hai tên Behnke và Huber không? – Tarzan hỏi.
Helena lắc đầu:
- Có lẽ anh tôi biết rõ chúng.
- Anh chị ư? Ai vậy?
- Fabian. Bây giờ anh ấy sử dụng giấy tờ giả mang tên Fabian Gudwede. Phải làm như thế để lừa Mắt sáng và Giết Bọ cạp – đây là biệt hiệu của hai tên người Italia. Thật ra anh tôi là Fabian Lampel. Họ khai sinh của tôi cũng là Lampel. Schrader là lấy theo họ người chồng đã li dị của tôi.
- Tôi đoán trong thực tế Tuckl khỏe mạnh – Karl nói.
- Khỏe cực kỳ. Ngó ông ta như chúa chịu nạn vậy là do bẩm sinh. Ông ta kể rằng thưở bé ông ta toàn phải chơi lủi thủi một mình. Vì các bạn ông ta bị cấm chơi với ông ta. Bố mẹ của chúng tưởng ông ta mắc một căn bệnh lây. Không, Baldur Tuckl hoàn toàn khỏe mạnh. Ông ta đi khám sức khỏe kỹ lưỡng ít nhất mỗi năm một lần.
- Chị đã tham gia để chiều ý anh của chị? – Tarzan hỏi.
- Không lẽ tôi lại từ chối khi anh ấy nhờ tôi?
Gaby lắc đầu:
- Chị sai . Bao giờ cũng phải khước từ tham gia vào tội ác, dù cho một người ruột thịt nài nỉ mình đến đâu.
- Fabian từng ngồi tù vì tội giả mạo giấy tờ. Ở đó anh ấy đã quen Tuckl. Không, Tuckl không phải tù nhân, mà là quản ngục. Bây giờ ông ta đã bỏ nghề, vì đang nuôi giấc mộng mà cả Fabian cũng rất thích. Họ muốn mở môt trường dạy lướt ván ở bờ biển miền nam Tây Ban Nha. Nhưng để làm nổi việc đó, họ cần tiền. Cả hai đã dành dụm được ít nhiều, còn thiếu khoảng 50.000 mark. Vậy là họ nảy ra sáng kiến lừa đảo. Thêm vào đó, Tuckl rất am hiểu “xã hội đen”. Ông ta có rất nhiều mối quan hệ, và những mối quan hệ này dẫn ông ta đến với Pestili và Melfioso. Về mặt này, tôi có thể nói để các em yên tâm. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ông Tuckl làm một việc phạm pháp. Cả anh Fabian của tôi cũng không gây chuyện gì nữa… Tôi dám đứng ra bảo đảm như vậy. Cho dù anh ấy lại làm giả giấy tờ trong vụ này, nhưng từ nay anh ấy sẽ lương thiện.
Tarzan đưa mắt trao đổi với các bạn. Tứ quái hoàn toàn hiểu ý nhau mà chẳng cần nói một lời.
- Chị Schrader, - Gaby lên tiếng, - vậy là chị chỉ đóng vai xác chết để dựng một vụ án mạng giả. Có thể gọi là làm mẫu chụp ảnh.
Helena gật đầu:
- Chị có muốn cùng sang Tây Ban Nha không?
- Tôi phải, mặc dù không muốn.
- Tại sao?
- Vì sự an toàn của tôi. Khi hai tên người Italia biết bị lừa, chúng sẽ lùng sục tìm Fabian và Baldur. Và tìm tôi. Ở Tây Ban Nha, chúng tôi được an toàn. Ở đây thì
- Ít nhất thì chị cũng có thể ở lại đây, – Tarzan nói. - Chả là Pestili và Melfioso chẳng còn tự do được mấy hồi nữa. Ba của Gaby sẽ rất mừng, nếu chúng tôi bổ sung thêm vào bọn tiêu thụ bạc giả cả bọn làm bạc giả.
- Ý em là chúng sẽ phải vào tù?
- Chắc chắn như vậy. Chị sẽ được yên với chúng. Thêm nữa, theo tôi, thật ra…
Hắn yên lặng vì chuông điện thoại réo. Helena nhấc máy, xưng danh.
- Vâng, anh Fabian đấy ạ? - chị ta lắng nghe – Chà, tuyệt vời. Sao cơ? Hừm. Nhanh thế ư? Em không biết. Thôi được. Hãy đến đây. – Helena bỏ máy.
- Vụ việc đã thành công, - chị ta thông báo - bọn Italia đã trả 45.000 mark. Chúng tin vào vở diễn của Tuckl và Fabian. Họ sẽ đến đây đón tôi.
- Chị biết địa chỉ của bọn Italia không? – Tarzan hỏi.
- Chúng sống trong một nhà trọ ở ngõ Ruhmeshallen.
Gaby chỉ ra xung quanh:
- Thế còn căn hộ này sẽ thế nào, nếu chị bỏ đi?
- Căn hộ này là tài sản của tôi. Tôi có đi vĩnh viễn đâu. Tôi không chịu nổi cảnh sống lâu dài ở xứ lạ. Baldur và Fabian thì khác.
Tarzan hắng giọng, đầy ý
- Chị Schrader, các bạn tôi và tôi xác định rằng: Tuckl và anh trai chị đã làm thiệt hại cho hai kẻ mà ai cũng chỉ có thể nghĩ rằng đáng đời chúng. Những người lương thiện chẳng mất mát gì. Chị Schrader, chị đã đảm bảo với chúng tôi rằng hai người thầy dạy lướt ván tương lai đó sẽ sống lương thiện. Vì vậy, chúng tôi dành cho họ 48 giờ. Sau đó mới báo cho thanh tra Glockner. Chúng tôi không biết liệu ông thanh tra có cho tiến hành một cuộc truy nã lớn xuyên quốc gia hay không. Có lẽ là không. Riêng chị thì có thể ở lại đây và không có gì phải lo sợ. Vì: thứ nhất tội của chị nhẹ, thứ hai chị đã giúp chúng tôi thấu hiểu vấn đề, thứ ba việc bắt Pestili và Melfioso dễ như trò trẻ con - nhờ chị đã cho biết địa chỉ. Tất cả đều ủng hộ chị. Trừ những bức ảnh ghê sợ kia. Nói thật với chị: chúng tôi buồn nôn khi nhìn thấy chúng. Khoan tôi chợt nhớ: ông thợ ảnh Blendel can dự tới mức nào vào vụ này?
Ông ta biết chúng dùng để làm gì, nhưng không biết ai sẽ bị lừa. Baldur Tuckl đã đút cho ông ta vài tờ 100 mark.
- Chị biết Blendel không?
- Tôi không hề muốn quen biết con người ấy, cả Baldur cũng chỉ tìm đến ông ta, khi chúng tôi cần ai đó in tráng những tấm ảnh. Blendel vô lương tâm lắm. Ông ta sẵn sàng làm mọi việc vì tiền. Ông ta đã cho xây phía sau hiệu ảnh một cái xưởng.
- Xưởng ư?
- Nghe nói ông ta sản xuất những dụng cụ phục vụ cho việc trộm cắp. Cả dụng cụ để vô hiệu hóa các hệ thống báo động nữa. Và ông ta thay đổi tính năng của súng. Thí dụ biến một khẩu súng bắn hơi cay thành súng bắn đạn thật.
- Thật là to gan, - Tarzan lầm bầ sẽ là một chỉ dẫn tuyệt vời cho thanh tra Glockner đây. Gaby, theo mình bây giờ bạn nên gọi điện thoại cho ba bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất