Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 64 Chương 2: PHÁT HIỆN CỦA TANJA

Trước Sau
Thầy dạy môn sinh vật sao lại nhè đúng hôm nay mà chọn Tarzan và Tròn Vo giúp mình làm vệ sinh phòng sinh vật cơ chứ?! Nhị quái nãy giờ phẩy bụi cho những con thú nhồi bông. Tarzan làm việc như điên. Thầy Elwe cũng miệt mài, và rất hài lòng vì nhiệt tình của hai cậu học trò.

Tròn Vo được chọn đâu phải vì cẩn thận và khéo léo, chẳng qua vì cu cậu là bạn thân của Tarzan.

Nó vừõ to.

Cố nhiên bụi chui vào mũi cả ba thầy trò.

Nhưng Tròn Vo ho bởi một nguyên do khác. Nó vừa lóng ngóng làm gãy cánh một con hải âu nhồi.

Tiếng ho át đi tiếng gáy.

Nó liếc trộm về phía thầy Elwe bấy giờ đứng xoay lưng lại, chẳng hay biết gì.

Tròn Vo vội cài những chiếc lông vũ của con hải âu sao cho hai cánh nó vẫn xòe rộng.

Tarzan đưa mắt trách móc, nhưng Tròn Vo không để ý.

- Năm nào tôi cũng làm việc này, - thầy Elwe hồ hởi nói - nhưng chưa bao giờ kỹ lưỡng được như hôm nay.

- Em cũng thấy thú vị lắm ạ. - Tarzan nói - Tuy nhiên, thưa thầy, Willi và em không thể nhấm nháp cái thú này lâu được. Chúng ta phải khẩn trương lên.

- Vì các cậu có hẹn chứ gì? - Thầy Elwe mỉm cười thân mật.

- Vâng, chúng em có hẹn.

- Hẹn với hò! - Thầy Elwe nói - Có ngày nào là các cậu không hẹn hò đâu? Nào chiều, nào tối! May lắm mới thấy các cậu ở nhà làm bài tập.

- Đúng thế. Chúng em hiếu động. Thầy quở trách chúng em vì chuyện đó sao?

Thầy Elwe mỉm cười:

- Không. Miễn là các cậu bảo đảm được việc học hành thôi. Lại hẹn với Gaby và Karl chứ gì?

- Cả những người khác nữa ạ, - Tarzan gật đầu - như ban nãy em đã kể với thầy, chúng em được mời liên hoan thịt nướng.

- Tôi b. Nhưng ăn thịt nhiều không lợi cho sức khỏe tí nào đâu.

- Chính em cũng nghĩ vậy, - Tròn Vo nói - vì thế em sống chủ yếu bằng sôcôla đấy ạ.

Đoạn nó lại bắt đầu ho sặc sụa.

Tarzan ngẩng nhìn. Không, lần này thằng mập đoảng vị không làm gay cánh con chim nào.

- Ôi lạy Chúa! - Giọng Tròn Vo như nghẹt thở - Em sẽ không dám kể cho bố mẹ em rằng chúng em phải hít ở đây những hạt bụi gây bệnh này đâu. Chúng mới hại cho phổi làm sao! Ai cũng biết những gì ẩn náu trong đám lông này: những mầm bệnh khủng khiếp! Có lẽ chúng ta sẽ bị viêm phổi. Này Tarzan, trông đại ca vàng ệch ra rồi. Như người ho lao ấy! Và tất cả chuyện này là do sự chỉ đạo của thầy đấy ạ, thưa thầy.

Thầy Elwe sững ra giây lát.

Đoạn thầy hiểu ra, nhướng cao lông mày, cười cười:

- Yên tâm đi. Bụi không giết chết được các cậu đâu. Các cậu đúng là những kẻ láu lỉnh bất trị. Tôi nên mềm lòng mà để các cậu đi chăng? Hay nên đợi đến lúc Willi bị viêm phổi, còn Tarzan lăn ra bất tỉnh. Hừm, mày nghĩ sao, hả Ma Cà Rồng?

Ông hỏi một con dơi tai to tướng.

Tarzan vờ khum tay sau tai lắng nghe:

- Ma Cà Rồng thì thầm rất khẽ, nhưng em hiểu nó. Nó hỏi sao chúng em vẫn chưa đi khỏi đây.

- Tôi cũng đang tự hỏi như thế. - Thầy Elwe gật gù - Vậy các cậu còn định làm gì đây nữa nhỉ? Hay lại muốn tôi đổi ý chăng?

- Cám ơn thầy. - cả hai cùng reo lên và phi ra cửa.

Ngoài hành lang, Tròn Vo bảo:

- Chờ tao! Tao phóng vù lên phòng một cái.

- Để làm gì?

- Chà, kiếm cái nhấm nháp dọc đường. Tao cần một phong sôcôla. Từ đây đến khách sạn Ven Hồ rất xa và...

- Thôi đi! Bao nhiêu món nướng đang chờ mày ở đấy. Jan và Tanja hy vọng mày sẽ đánh chén xứng đáng “người ăn khỏe nhất”. Mày muốn phải mất mặt vì chẳng ăn được bao nhiêu sao?

Tròn Vo hoang mang nhìn bạn:

- Chỉ một phong thôi! Dù sao tao vẫn chén được ít nhất sáu chiếc xúc xích rán và thật nhiều thịt nướng mà.

- Quá ít! Thôi, đi nào! Ngoài ra tụi mình đang vội lắm. Nếu chậm nữa thì khéo các món ngon lành đã thành than hoặc nguội ngắt, chỉ vừa được miệng Oskar thôi.

Tròn Vo đã hiểu ra vấn đề.

Hai đứa chạy xuống nhà lấy xe đạp.

Sau chặng đường dài, chúng vào đến rừng, đi sâu mãi vào khu “Công viên tự nhiên”. Hai đứa đạp xe sóng đôi.

- Này, mày có biết Jan từng có tiền án không Willi? - Tarzan hỏi.

- Gì cơ? Không! Anh ta đã ngồi tù à?

- Tất nhiên là không. Nhưng viên thẩm phán Tòa án thanh thiếu niên đã nhiều lần cho quản chế Jan vào các cuối tuần, khi anh ta vừa 15 tuổi - một hình phạt nhẹ tước quyền tự

Tròn Vo huýt lạc giọng, chứng tỏ cu cậu ngạc nhiên lắm.

- Con người đáng mến thế mà hóa ra tội phạm từ trong máu. Tao đâu có biết.

- Jan không phải tội phạm từ trong máu. Anh ta chỉ nông nổi, nhẹ dạ thôi. Mày biết anh ta mê gì rồi.

- Xe hơi chứ gì?

- Xe hơi! - Tarzan xác nhận - Jan lái xe thành thạo như thể đã bằng lái từ nhiều năm nay. Dạo đó, đơn giản là do không cưỡng nổi, anh ta đã nạy khóa một chiếc xe thể thao và phóng một tua. Khi xăng đã có vẻ cạn, anh ta lái xe về đúng chỗ cũ để trả. Nhưng bị theo dõi. Lúc Jan bị tóm gáy, người ta mới biết đây là lần thứ ba Jan hành động như vậy. Thế là anh ta phải chịu hình phạt của Tòa án thanh thiếu niên.

- Tanja biết chuyện này không?

- Jan đã kể cho cô ấy. Tanja lại kể với Gaby.

- Rồi Gaby kể với mày.

- Đoán trúng đấy.

- Còn mày kể với tao. Tao phải kể cho Karl mới được.

- Karl cũng nghe Gaby kể rồi.

- Sao mãi bây giờ tao mới được biết?

- Vì trong giờ ra chơi sáng nay, khi chúng tao trò chuyện, có thấy mặt mày đâu.

- Tao vào phòng ăn chén bữa điểm tâm thứ hai. Bà bếp để dành cho tao ba chiếc bánh mì còn kẹp cá.

- Bánh mì kẹp cá kèm theo sôcôla! Chà, sau này cái dạ dày của mày đem mà ngâm trong bình thủy tinh trưng bày của ở phòng sinh vật được đấy

Cặp mắt đại bàng của Tarzan lúc này đã phát hiện thấy xác chiếc xe đạp của Tanja nằm bẹp dúm bên lề đường, trước hai thằng chừng năm chục mét.

Tới nơi, nhị quái dừng xe.

- Mày xem kìa! Như bị xe tăng nghiến nát! Màu sơn này đúng là xe của Tanja rồi.

- Chắc không? - Tròn Vo nghĩ ngợi.

Tarzan nhìn kỹ xung quanh. Không thấy vết máu nào.

- Có thể lắm. Hy vọng Tanja không việc gì. Cả Gaby và Karl nữa.

Chúng lên xe, đạp tiếp. Tarzan tăng tốc. hắn cảm thấy bồn chồn lo lắng.

*

Chà chà! Werdy nghĩ. Muhson cắp theo cả mụ vợ. Một ả chưa già, nhưng cũng không còn trẻ như mụ cố tỏ ra.

Muhson xuống xe. Cặp lông màu cau lại trên bộ mặt thô. Có thể gã đang bực mình chuyện gì hoặc đang đau bụng.

Mụ vợ lòe loẹt như con vẹt của gã mở toang cửa xe thật, nhưng không có cử chỉ gì chứng tỏ định xuống xe. Đây là chuyện làm ăn của đàn ông. Đằng nào thì mụ cũng chẳng có năng khiếu trở thành kẻ buôn lậu vũ khí. Mụ chỉ quan tâm đến thời trang, các ngôi sao điện ảnh và truyền hình, những thiên diễm tình của các hoàng tử công nương châu Âu.

- Chào sếp, - Werdy nói - chúng tôi đã có mặt. Như đã nói trong điện thoại: mọi việc diễn ra cực kỳ tốt đẹp. Các hòm hàng đã để cả trong cối xay.

Carlo gật đầu, cười rộng miệngơn nữa. Mẹ kiếp, gã chỉ mong chóng đến các phần dễ chịu: đó là nhận tiền công.

- Rất mừng là các anh đã về đây. - Muhson nói.

Gã thấy có nghĩa vụ phải nói như vậy. Nhưng đạo đức giả thôi. Hai thằng này có đóng băng ở Bắc Cực, hay chết khô ở sa mạc Sahara, thì gã cũng cóc cần! Gã chỉ cần những hòm vũ khí. Tiếc nỗi những cái hòm lại không tự bò đến với gã được, cho nên gã mới cần những kẻ như Werdy và Riscanto.

- Các anh kiểm tra các hòm rồi chứ? - Gã hỏi.

- Rồi. - Werdy gật đầu.

- Thế nào?

- Một hòm thiếu ba hay bốn khẩu súng và một ít đạn.

- Cái gì?

- Hầu như chẳng bị giảm giá trị gì đâu. Những thứ khác đủ cả. Bây giờ không thể biết được ai là kẻ lấy cắp nữa. Chắc bọn hải quan, ha ha ha! Hoặc là bọn người Italia đã chuyển hàng cho chúng tôi.

Muhson chòng chọc nhìn gã đàn em.

Werdy cảm thấy bị nghi ngờ, nhưng không lảng tránh cái nhìn ấy, mà mỉm cười vô tội.

Carlo vẫn cười, nhưng chừng mực hơn.

Muhson không nói ra điều mình nghi ngờ. Gã biết có tra hỏi cũng chẳng thu được kết quả gì. Hơn nữa, gã không có bằng chứng hai thằng này chính là kẻ cắp.

Chúng là kẻ cắp. Chẳng cần suy nghĩ cũng thừa rõ. Chúng đem bán trao tay mấy khẩu súng, chắc cũng được món tiền kha khá tiêu xài thêm.

Muhson cắn môi dưới. Cuối cùng gã gật

- Ai ở lại đây? Ai đem xe trả lại hãng vận chuyển?

- Carlo ở lại. Tôi lái xe đi trả. Rồi sẽ quay lại đây với chiếc Golf của tôi. Tôi sẽ giấu nó sau những bụi cây kia. Vả lại cũng chỉ ở đây đến tối mai thôi mà.

- Có thể lâu hơn một chút đấy, những người anh em ạ. - Muhson nói, cố ra giọng vui vẻ.

- Sao? - Werdy hỏi.

- Chỉ chậm trễ một chút ấy mà. Không có lý do gì để lo lắng cả.

- Ý ông nói gì, hả sếp? - Carlo hỏi, nụ cười sắp tắt hẳn.

- À, cái tay người Xiri, các anh biết rồi đấy - kẻ lấy hàng... sáng nay có gọi điện cho tôi từ Viên. Anh ta đang gặp khó khăn gì đó, nên phải tuần sau mới sang đây được. Giữa tuần sau.

- Cái loại ấy mà nói thế, tức là hắn chẳng thò mặt đến nữa đâu. - Werdy bảo.

- Tôi không nghĩ thế. - Muhson phô hàm răng trắng lóa để tỏ ra lạc quan - Anh ta sẽ đến. Nhất định như vậy. Mà nếu không, tôi sẽ “đẩy” hàng vào tay kẻ khác. Sẽ tìm được người mua thôi. Nhưng chúng ta không thể để hàng nằm đây một mình. Các anh phải canh giữ những cái hòm này.

Werdy thở dài. Carlo lại vén môi xòe răng thành nụ cười rầu rĩ.

- Đương nhiên tôi sẽ trả công các anh hậu hĩnh, - Muhson hứa hẹn - trả theo giờ, như xưa nay vẫn thế. Bây giờ các anh hãy nhận tiền chuyển hàng đã. Đến thứ 4 sẽ thanh toán lần nữa. Mà ở đây dễ chịu đấy chứ. Không khí trong lành, thiên nhiên tuyệt vời. Quá là đi nghỉ mát.

- Có điều đất hơi bị nhiễm độc. - Werdy nhắc k

- Ồ, đồn đại nhảm nhí ấy mà! - Werdy thủng thẳng - Lại càng không cần tươi tốt. Thôi được, thì chúng tôi nhận việc này. Sau đây tôi sẽ đi lấy túi ngủ cho Carlo và tôi, cả đồ ăn nữa. Nhưng tối thứ ba là chúng tôi phắn khỏi đây đấy. Vì hôm sau nữa chúng tôi lại phải đi làm rồi.



Muhson gật đầu. Nhận thấy những ánh mắt đầy trông đợi, gã bèn rút ví và bắt đầu trả số tiền công đã thỏa thuận.

Werdy cân nhắc xem có cần kể cho sếp về vụ tai nạn xảy ra với ba đứa nhóc không?

Rồi gã quyết định là phải cho sếp biết. Khi Werdy kể, Carlo nhìn bạn tức tối.

Mặt Muhson đỏ tía lên.

- Những chuyện ngu ngốc như thế sẽ gây nguy hiểm cho cả vụ làm ăn. - gã rít qua kẽ răng - Nếu lũ ranh ấy nhớ được số xe, thì còn rách việc cho mà xem.

Chợt nhớ điều gì, gã há mồm trong giây lát:

- Chúng gồm bao nhiêu đứa? Trông chúng thế nào?

- Ba đứa tất cả. - Werdy trả lời, đưa tay vuốt mái tóc bàn chải. - và một con chó. Hình như giống chó Tây Ban Nha. Hai đứa con gái: một tóc vàng, một tóc đen. Một thằng gày nhẳng, đeo kính.

Muhson gật đầu:

- Tôi biết chúng. Các anh may đấy. Cả ba đã đến khách sạn Ven Hồ. Như tôi thấy thì không đứa nào bị thương cả.

Nhét ví vào túi, gã quay người về phía cối xay:

- Để tôi lấy hai mẫu hàng đi chào. Biết đâu lại tìm được khách kh

Chúng cùng vào cối xay.

Carlo và Werdy phải mở hai cái hòm; và Muhson lấy ra hai khẩu súng, ngắm nghía đầy vẻ sành sỏi. Hàng mới toe, còn thơm mùi dầu mỡ. Gã còn cầm theo hai hộp đạn nhỏ.

- Nếu có trục trặc gì, - cuối cùng gã dặn - chúng tôi hiện ở tạm đằng khách sạn. Nhưng tôi không muốn tối tối các anh kiếm cớ mò đến đấy mà nốc rượu ở bar đâu đấy. Công việc của các anh là ở đây. Chỉ khi nào thật sự cần thiết, chúng ta mới liên lạc với nhau.

Chúng nhìn theo sếp đi qua cỏ lút tận đầu gối đến chiếc xe Porsche.

- Đen như chó! - Carlo gầm gừ - Còn mày thì là một tên phản bội khốn kiếp.

- Sếp phải biết chứ. Chí ít thì bây giờ chúng ta cũng có thể ngủ ngon rồi. Ba đứa nhãi ấy chắc chắn không làm ầm lên đâu.

- Ông ta không tin rằng cái bọn ở cảng Genua đã đánh thó 4 khẩu súng.

- Không, ông ta không tin. Nhưng cần chó gì. Nhìn xem ông ta làm gì kìa.

Muhson đang mở cốp xe, lục lọi gì trong đó, một tay gã cầm cả hai khẩu súng và hai hộp đạn.

Khi đã dọn rỗng chỗ giấu, gã đặt tất cả vào đó. Đoạn đóng nắp cốp xe, rồi lên ngồi sau tay lái. Gã nói gì một thoáng với Jessica. Rốt cuộc chiếc xe nổ máy, quay mũi, phóng đi.

- Nếu sếp đâm xe vào một cái cây, - Werdy nói - và người ta nhìn thấy vũ khí trong xe, thì sếp toi đời. Căn cứ vào số “xê-ri” in trên súng, tụi cớm sẽ xác định được ngay xuất xứ của chúng.

- Thì nếu tụi mình gặp nạn, cũng cùng số phận ấy

- Tất nhiên! Nhưng tụi mình giấu hàng tốt hơn. Dưới bao nhiêu thùng pho mát.

*

Chà! Nó được phép chạy qua đường này sao kìa?

Tarzan sửng sốt nhìn chiếc xe tải đang sầm sầm lao ngược chiều hai đứa. Chiếc xe choán hết cả đường, đâu còn chỗ cho ai.

Nhị quái đành ôm cả xe đạp nhảy đại vào bụi cây ven đường mà tránh.

Lúc này tên lái xe tải đã giảm tốc độ, cho xe chạy rất từ từ qua chỗ chúng.

Tarzan thoáng thấy qua kính cửa sổ buồng lái một gương mặt no đủ với mái tóc vàng hoe hớt kiểu bàn chải. Rồi chiếc xe tải chở thực phẩm tăng tốc, khuất sau khúc ngoặt tiếp đó.

- Tao biết rồi, - Tròn Vo cười tươi - hẳn chiếc xe này vừa chở thịt đến chỗ liên hoan thịt nướng. Chứ sao, Jan thừa biết tao ăn rất khỏe.

Ai biết có ngồi yên mà ăn liên hoan được không? - Tarzan nghĩ.

Nãy giờ hắn mải nghĩ ngợi đến chiếc xe đạp bị nghiến nát nọ. Có phải của Tanja không nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra? Sự lo lắng len vào đầu óc hắn. Hắn chẳng mấy quan tâm đến món thịt nướng.

Đến nơi, Tarzan phát hiện ngay hai chiếc xe đạp của Gaby và Karl dựa bên tường nhà, không thấy xe của Tanja. Vậy là đúng rồi!

Hắn nói với Tròn Vo chuyện đó trong khi hai đứa dựng xe.

Tròn Vo quay khỏi chiếc xe đạ của mình và bỗng la lên:

- Ối!!!

Nó đâu biết gấu quần bò xắn lên của nó lại vướng phải cái pê-đan, thành thử vừa bước đi, chiếc xe liền bị kéo đổ trúng lưng. Hoảng hồn, Tròn Vo nhảy vọt lên phía trước, thế là chiếc xe đạp đổ vào chiếc Porsche đỏ chóe đậu ngay đấy... Kkkkrrreeeng!!...

- Trời đất! - Tròn Vo lo lắng thốt lên - Hy vọng xe đạp của tao không việc gì.

Không vội vàng, cu cậu chuẩn bị nhấc xe đạp khỏi chiếc xe thể thao sang trọng nọ.

Đúng lúc đó, gã đàn ông từ sau góc nhà tất tả chạy ra: kềnh càng, phì nộn, bộ mặt thô lỗ như cà chua chín.

Tiếng gã thét vang dội cả mặt hồ. Gã tức điên. Không hề cảnh cáo trước, gã xông vào tóm áo Tròn Vo, giật nó quay lại và xô vào tường nhà.

Tất cả diễn ra nhanh như chớp. Tròn Vo chưa kịp đưa hai tay lên đỡ thì đã ăn hai cái tát vào mặt.

Nó kêu lên. Mặt Thỏ vung tay lần thứ ba.

Nhưng lúc này Tarzan đã đứng sau lưng gã. Hắn bắt lấy cánh tay vung lên ấy làm đòn bẩy, đoạn đá nhẹ vào khuỷu chân Mặt Thỏ, đồng thời ném gã ngã ngửa xuống đất.

Bụi tung mù mịt khi hai mông Mặt Thô nện xuống. Lẽ ra gã nện cả đầu xuống thì long óc phen này, nhưng Tarzan đã lại đỡ lấy gã.

Mặt Thô ngồi rên rỉ vì đau. Chắc mấy đêm tới gã phải nằm sấp mà ngủ.

- Gã điên chắc? - Tròn Vo kêu lên - Gã toan giết tao.

- Tao cố tình đấy! - gã đàn ông kêu lên - Chúng mày đã bàn tính trước để cùng hè nh chiếc xe của tao. Lũ khốn kiếp!

- Chuyện gì vậy? - Tarzan đến cạnh gã bảo - Ông say rượu chăng? Xe của bạn tôi bị đổ vào xe ôtô của ông, mà cứ làm như trời sập không bằng! Mà cái xe quý của ông bị móp hay sứt sẹo tí gì chăng? Cứ như tôi thấy thì không hề! Nhưng dù nó có việc gì đi nữa, ông vẫn không có quyền xông vào đánh bạn tôi. Làm như vậy không ổn đâu, sư phụ ạ! Khéo mà chúng tôi phải tự vệ nghiêm chỉnh. Nhưng khi ấy thì trời sẽ sập thật đấy, ít nhất là đối với ông.

Mặt Thô ngước nhìn Tarzan gườm gườm. Máu dồn lên mặt gã. Bọt mép sùi ra.

- Ôi Chúa ơi! - Một giọng thân thuộc cất lên sau lưng Tarzan - Lại có chuyện nữa rồi. Lần này thì ông ta đã nổi điên.

Gaby! Tarzan quay lại.

Hắn cảm thấy thật ấm lòng khi nhìn thấy gương mặt xinh xắn, mặc dù đầy lo âu của người bạn gái. Sau lưng Gaby và Karl, Tanja và Jan - trông chẳng ai vui vẻ gì.

- Chào Tarzan! - Jan nói - Cậu đã...

- Gã định giết em, - Tròn Vo kêu lên - mọi người thử nhìn hai má tôi xem! Đó là bằng chứng!

Quả thật hai má Tròn Vo phồng và đỏ hơn bình thường.

- Em buộc phải can thiệp. - Tarzan giải thích - Kẻ này là ai vậy?

Jan cố nén cười:

- Đây là ông Muhson, một trong những vị khách của chúng tôi. Ông bị thương không, thưa ông Muhson?

Gã đàn ông không trả lời, mà khó nhọc đứng dậy. Gã cố để không xoa mông, nhưng chuyển động như thể xương bánh chè đã văng mất. Gã đưa cả hai tay phủi bụi ở quần.

Rồi gã chộp lấy xe đạp của Tròn Vo bấy giờ vẫn đè vào chiếc Porsche, ném mạnh vào tường nhà.

Chiếc xe tội nghiệp rơi xoảng xuống đất.

- Trắng trợn phá hoại tài sản của người khác, - Tarzan khẳng định - Willi, mày xem xem hỏng cái gì. Ông Muhson đây sẽ phải xùy tiền ra đến. Nếu ông ta còn tiếp tục cơn điên, tao sẽ có cách trói tay ông ta. Các bạn nghĩ sao. - cậu quay sang các bạn - Để cho một kẻ điên như ông ta có bằng lái xe phải chăng là vô trách nhiệm? Một khi ông ta nổi điên, chiếc xe của ông ta sẽ trở thành vũ khí giết người. Thưa ông Muhson, tôi nghĩ chúng tôi cần thông báo cho cảnh sát nhận xét của chúng tôi. Có lẽ người ta cần làm một “test” tâm lý với ông để xác định xem tính cách của ông có phù hợp với việc điều khiển ôtô trên đường bộ hay không. Người ta vẫn làm thế với đám nghiện rượu đấy.

- Thôi nào, Tarzan! - Jan khẽ nói - Ban nãy Karl vừa xô xe phải chiếc Porsche xong. Cơn giận của ông Muhson có thể hiểu được.

- Cơn giận ư? - Tarzan hỏi - Ông ta lên cơn dại thì có! Anh Jan ạ, mặc dù tụi em rất kính trọng khách của gia đình anh, nhưng họ không được phép cư xử như vậy.

Nhận thấy vẻ lúng túng của Jan, Tarzan nhún vai quay sang Tròn Vo bấy giờ đang vừa càu nhàu vừa xem xét chiếc xe. Xe bị xước, bong sơn nhiều chỗ.

Muhson cũng cúi xuống tìm xem chiếc Porsche có bị xước xát gì không, nhưng không thấy.

Chẳng nói chẳng rằng, gã bỏ đi, khuất sau góc nhà.

Gaby bắt đầu cười khúc khích. Những người khác cũng cười theo. Tròn Vo ôm hai má đỏ rực, nhưng đã vui vẻ như thường.

Rồi Tarzan và Tròn Vo được nghe kể về vụ chuyện xe tải nghiến nát xe đạp của Tanja.

- Cố nhiên tụi mình không để yên việc này. - Tarzan - Tụi mình cũng chỉ cần biết đó là xe tải của hãng vận chuyển Kambart. Rồi sẽ đến đấy điều tra cho rõ.

- Tôi chỉ đề nghị với các bạn một điều, - Jan nói - hãy tránh xa chiếc Porsche của Muhson! Chúng ta đã chứng kiến tính khí của ông ta rồi đấy. Nhưng chú tôi sẽ bực nếu chúng ta làm khách khứa tức giận.

Tarzan gật đầu, mắt nhìn anh bạn mập.

Tròn Vo đang ngửa đầu ra sau, há to mồm, rồi ngậm hết, hết đưa hàm sang trái lại sang phải, răng hết nghiến lại nhe ra.

- Mày sao thế Willi? - Tarzan hỏi.

- Tao thử xem còn nhai được không. Tao nghĩ vẫn được. Với điều kiện thịt không dai quá. Bao giờ mới bắt đầu đấy, hở anh Jan? Than đã đỏ lên chưa?

- Chúng tôi cũng vừa định bắt đầu.

- Tôi sẽ quay lại sau. - Tanja nói - Chà, tôi chỉ muốn mặc kệ bà Eckert quay về một mình.

Jan lắc đầu:

- Em phải đi tiêm đi, kẻo bố mẹ em sẽ giận đấy.

Tanja xịu mặt. Nhưng khi Jan khoác vai cô, cô lại mỉm cười:

- Chắc chắn em sẽ sớm quay lại.

- Các bạn không đem Oskar theo à

- Có chứ, - Gaby hỏi - mình buộc nó ở cửa khách sạn. Chú của anh Jan bảo như vậy tốt hơn. Vì rừng quanh đây rất hoang dã. Nếu để Oskar vào rừng chơi, thì cứ gọi là chờ đến đêm cũng chưa thấy nó về.

Nhưng liền đó, cả bọn sững sờ vì Oskar đã biến mất không để lại dấu vết.

- Nó đi đâu được nhỉ? - Gaby thảng thốt - Nhìn xem kìa! Oskar làm sao tự rút đầu ra khỏi dây đeo cổ được chứ? - Cô bé tháo dây buộc Oskar khỏi cái móc cạnh cửa. Ai nấy ngơ ngác.

- Oskar không tự cởi dây đeo cổ được. - Tarzan nhận định - Có thể ai đã làm việc này.

Hắn không nói ra mình nghi ai. Nhưng Tròn Vo lại thấy chẳng cần gì phải úp mở, bèn bô bô:

- Muhson chứ ai. Để trả thù.

Tarzan quay hỏi Gaby:

- Gã đã biết Oskar là của tụi mình không?

Cô bé gật đầu:

- Khi vợ chồng Muhson trở lại, thì tụi mình và con Oskar đang được tiếp đón.

- Thôi, sẽ “nói chuyện” với Muhson sau, - Tarzan - Bây giờ hãy tìm Oskar đã. Vào rừng thôi! Tụi mình sẽ huýt sáo và gọi tên nó. Thường thì chỉ sau hai tiếng huýt là nó đã chạy lại. Ơn Chúa là Oskar khá ngoan, biết vâng lệnh. Chào Tanja nhé! Hẹn gặp lại sau.

Tanja ở lại.

Jan và Tứ quái lao đi.

*

Tanja cảm thấy như có tội, khi những người khác đi tìm con Oskar mà mình lại phải đứng đợi bà Eckert. Cái mũi tiêm phòng uốn ván chết tiết ấy cứ để đến mai cũng chưa muộn cơ mà.

Nhưng chiếc xe trắng có dòng chữ nhũ vàng mang tên hãng “Leihmeier” đã đến kia rồi. Bà Eckert mỉm cười với cô sau lần kính ôtô.



Tanja mở cửa xe, leo lên ngồi cạnh bà ta.

- Chào bà Eckert, - cô thở dài nói - bà thấy đấy, tôi đã đến nỗi đầu rời khỏi cổ và gãy cả hai cẳng chân đâu. Vậy mà bà lại đến đón tôi về.

Dietlinde Eckert trông rất khó đoán tuổi. Có thể 35, mà cũng có thể đã 55 cái xuân xanh. Không ai có thể đoán người đàn bà trông như con chuột xám này lại làm kế toán trong một hãng thời trang thanh lịch.

Bà ăn vận như một mục sư, lúc nào cũng một màu xám hoặc sâu sẫm, luôn sợ hãi tránh xa các loại mốt. Gương mặt bà nhỏ. Bà không ăn thịt, khi ngồi vào bàn giấy thì đeo kính trắng.

- Nhưng cha mẹ cô lệnh cho tôi vậy, Tanja ạ. - Bà nói.

- Ồ vâng. Nhưng xin nói để bà biết, thưa bà Eckert, tôi chỉ chạy ù vào chỗ ông bác sĩ Geidmann để tiêm rồi ra ngay. Bà khỏi phải tắt động cơ xe. Rồi bà chở tôi quay lại đây. Sẽ như vậy đấy ạ.

Bà Eckert không rời mắt khỏi con đường. Bà cho xe chạy tốc độ gần 40km/giờ. Đối với bà, đây đã là một tốc độ chóng mặt.

- Nhưng cha cô đã không nói gì về chuyện đó.

- Ông không cần phải nói. Tôi nói là được rồi.

Lúc này họ đang ở giữa rừng. Mặt trời xuống thấp hơn ban nãy, ánh nắ rọi chênh chếch xuyên các tán cây.

- Tanja, tôi không tin là cô sẽ chóng rời khỏi phòng khám của bác sĩ Geidmann đến thế đâu.

- Không ư? Tại sao?

- Trước khi lái xe đi, tôi có điện đến đó. Phòng đợi ở chỗ ông bác sĩ đang đầy khách. Mà cô y tá thứ hai của ông ấy lại nghỉ ốm. Vì vậy ông ấy không để ai xen ngang được.

- Trời ơi! Vậy thì tôi phải ngồi gí ở đó hai giờ liền mất thôi.

Bà Eckert không đáp. Lúc này xe của họ rẽ vào con đường hẹp chạy xuyên rừng già.

Không thể thế được. Mình có phải một con ngốc đâu. Nhờ cuộc đi tìm Oskar là quá lắm rồi, chẳng lẽ mình chịu nhỡ nốt cả buổi liên hoan. Mà thế nào cũng phải bắt Muhson đền tội vì đã chơi khăm bằng cú thả con Oskar. Lẽ ra phải có mặt tại trận, thì mình chịu ngáp dài ở chỗ ông bác sĩ ư? Không!

- Bà Eckert! Bà làm ơn dừng xe lại!

- Sao cơ? - Bà kế toán giật thót người.

- Tôi xuống xe đây.

- Nhưng mà...

- Con chó của bạn tôi vừa chạy vào rừng, nơi rất có thể nó sẽ bị một tay thợ săn bắn chết, vì người ta thích săn trộm chó lắm. Nhưng tôi vừa trông thấy con Oskar đằng sau bụi cây phía kia. Tôi phải xuống xe ở đây.

Bà Eckert tin ngay. Chiếc xe đỗ

- Đê tôi giúp cô bắt con chó lại. Sau khi đưa nó về với chủ nó, tôi sẽ chở cô...

- Không được đâu. Thấy người lạ, Oskar sẽ cắm cổ chạy mất. Chúng ta sẽ làm như sau, thưa bà Eckert: bà lái xe về nhà, nói rằng mọi việc đã xong xuôi. Còn tôi sẽ thưa với cha mẹ tôi rằng tôi có đến phòng khám của bác sĩ Geidmann, nhưng chờ lâu quá không chịu nổi, tôi đã bỏ đi mà chưa tiêm. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Bà đồng ý chứ

Bà Eckert rùng mình. Đồng mưu đây! Sự không vâng lời có xếp đặt thế này khiến bà sợ...

- Tôi có thể hiểu rằng cô muốn ở lại với các bạn của cô hơn. Nhưng cha mẹ cô đã trao trách nhiệm cho tôi trong việc này. Nếu lộ chuyện tôi lừa dối ông bà nhà...

- Lộ làm sao được. - Tanja khăng khăng - bà và tôi... chúng ta sẽ im lặng như một nấm mồ. Còn các bạn tôi thì có thể tin tưởng tuyệt đối. Thôi nhé, chúc bà về nhà bình an!

Cô bé mở cửa xe, nhảy ra ngoài.

Trông bộ mặt bối rối của bà kế toán mà Tanja muốn phì cười. Nhưng rồi cô quay đi, bước vài bước về phía bụi cây, đến chỗ con đường cát xuyên rừng bắt đầu tách ra và hẳn là dẫn đến sông Đen.

Hướng này đúng rồi. Nếu đi tắt qua rừng một quãng, cô có thể rút ngắn đáng kể con đường trở lại khách sạn Ven Hồ. Có lẽ cứ nên đi men theo dòng sông. Tanja nghe tiếng xe bà Eckert lái đi, nhưng không ngoái nhìn. Cô rảo bước len lỏi giữa các cây, nhằm hướng bờ sông.

Đi được một lát, cô cảm thấy xung quanh quá im ắng.

Không một ngọn gió. Chỉ thỉnh thoảng, một con chim cất tiếng hót trong tán lá.

Cô bé bhấy sợ.

Một cô gái trẻ dám một mình dấn thân vào rừng, không ai bảo vệ, phó mặc cho bọn du đãng từ thành phố dạt ra ngoại ô ngày càng nhiều - phải chăng là điều dại dột? Gần đây báo chí chẳng đưa ra những vụ tấn công, cướp bóc và kêu gọi những người đi chơi rừng hoặc đi hái nấm hãy cảnh giác là gì?

Vớ vẩn quá! Tanja nghĩ. Chuyện cổ tích kết thúc. Báo chí chẳng qua thích đáng những chuyện giật gân. Từ đây về đến khách sạn Ven Hồ chắc chẳng còn xa lắm. Hay là... đáng lẽ mình nên bảo bà Eckert chở mình quay lại thì hơn.

Rồi Tanja thấy một khoảng rừng thưa. Ánh nắng buổi chiều nhuộm không khí vàng óng. Dòng sông Đen uể oải chảy qua. Bên bờ sông là... Cối Xay Án Mạng. Tanja chưa đặt chân tới đây bao giờ. Nhưng cô biết những câu chuyện xung quanh cái địa điểm tai tiếng này.

Cô tò mò bước lại gần hơn.

Trông vùng này chẳng có vẻ gì là đất bị ô nhiễm độc cả. Cây cỏ xanh um. Một con chim lớn đậu trên cành cây sồi đại thụ. Cơ man là những chú chim nhỏ cất tiếng ríu ran.

Tanja lại gần nữa. Môn sinh vật vốn là môn cô yêu thích nhất. Cô lập tức quan sát bầy kiến, rồi sóc, rồi cú v.v... Ôi thật là tuyệt!

Cô phải lội qua cỏ dày lút chân để đến chỗ cối xay.

Cố nhiên Tanja muốn vào ngó thử một tí, vì cánh cửa cối xay mở nom mời mọc thế cơ mà. Liệu cối còn giữ được như xưa không nhỉ?

Một cầu ván dẫn lên lối vào.

Cô lưỡng lự. Trông cầu ván ọp ẹp sao ấy. Nhưng rồi cô cũng đi qua, tay bám chặt vào thành cầu.

Vòm cửa thấp - bên trong âm

Cô bé sững lại trên ngưỡng cửa. Sợ nhủn gối.

Có người! Một gã đàn ông. Gã cao lớn, tóc quăn đen. Trông phía sau - vì gã quay lưng lại - như người Italia.

Gã đứng giữa những chồng hòm gỗ màu xanh ô liu.

Gã mở nắp một hòm và...

Tim Tanja nổi lên như trống trận.

Cô bé trông thấy những khẩu súng. Đạn nữa. Màu thép lạnh, lấp lánh.

Lạy trời! Cô bé run lên, nhón chân bước lùi xuống cầu ván.

Cô gần thoát thì tiếng chim đang ríu ran bỗng bị át bởi một tiếng động khác.

Một chiếc ôtô theo đường rừng tiến gần lại. Lúc này nó đỗ xịch ven khoảng rừng thưa.

Tên Tóc Đen trong cối xay bỗng quay lại.

Tanja trân trối nhìn gã.

Đôi mắt gã sâu hoắm. Gã cười ư? Gã thoáng lộ vẻ sửng sốt. Rồi trông thấy vẻ sợ hãi trên nét mặt Tanja, gã hiểu ra.

Cô bé quay ngoắt người. Tuy cảm thấy tê liệt vì sợ hãi cô vẫn quyết phải chạy trốn.

- Đừng để nó thoát, - Carlo rống lên sau lưng Tanja và sải những bước dài trên cầu ván - nó đã trông thấy tất cả!

Mãi lúc này Tanja mới hiểu ra mình đã bị chặn mất đường rút.

Từ chiếc xe Golf, một gã to béo bước xuống: mặt đỏ, tóc bàn chải vàng hoe. Hai tay dang rộng, gã chạy về phía

Cô bé cố tránh sang bên, nhưng vướng phải cỏ mọc lút, ngã xuống, và cảm thấy một bàn tay hộ pháp chộp lên vai mình. Cô định lăn ra tránh, nhưng gã tóm lấy cô như tóm một con gà trong trại gia cầm.

Tanja giãy giụa trong vòng tay ghì chặt của gã. Mà mùi mồ hôi của gã thì hôi rình.

- Buông ra! - cô kêu thất thanh - Cứu tôôôi! Cưứưuu...

Dại quá. Gã bèn một tay ghì cô, tay kia bịt miệng. Khiến Tarzan vừa đau, vừa thấy buồn nôn.

- Lôi nó vào cối xay! - Carlo nói, đồng thời túm hai cổ chân cô.

Tanja cố giãy giụa.

- Im! - Tóc bàn chải ra lệnh - Hay là chúng tao phải đánh cho mày ngất đi hả?

Tanja mềm nhũn người, thôi chống cự. Lạy Chúa! Bây giờ chúng giết mình chăng? Vì mình đã biết chỗ ẩn náu của chúng, kho vũ khí bí mật của chúng. Tóc Bài Chải thôi bịt miệng Tanja.

- Mẹ kiếp! - Hắn hổn hển - Sao lại xảy ra chuyện này được hả?

- Chịu! Nó đột nhiên đứng lù lù trên cầu ván. Tao không biết nó mò từ đâu tới.

Tanja nhắm nghiền mắt. Nhưng cô biết chúng đã khiêng cô vào cối xay. Thay vì nắng trời là bóng râm. Không khí sặc mùi gỗ khô và bụi bặm. Còn một thứ mùi nữa: mùi kim loại lẫn dầu mỡ.

- Mà sao phải khiêng nó nhỉ? - Carlo nói và buông hai cổ chân Tanja ra.

Chân Tanja chạm sàn. Werdy đặt cô ngồi lên nắp một cái hòm. Cô mở mắt sợ hãi nhìn hai tên.

Werdy hai tay chống nạnh, mặt đầy giận dữ:

- Mày tên gì? - hắn hất hàm hỏi.

- Tanja... Tanja Leihmeier - Giọng cô bé hơi run.

- Mày làm gì ở đây?

- Tôi... tôi đi dạo chơi.

- Cái gì?

Tanja suy nghĩ ráo riết. Trả lời thế nào cho khôn ngoan đây?

- Vâng, dạo chơi thôi. Tôi... luôn đi dạo xa. Tôi định đến khách sạn Ven Hồ.

- Thế sao lúc nãy mày định bỏ chạy?

- Tôi... hoảng lên. Tôi không ngờ trong cối xay lại có người.

Werdy cắn môi trên. Lúc này gã không biết phải làm gì nữa. Con nhãi này làm đảo lộn hết cả kế hoạch mất rồi. Rõ ràng sếp đã tính nhầm. Cái cối xay chết tiệt này đâu phải bị xa lánh tuyệt đối.

Mẹ kiếp! Ngoài xe của gã đã có đủ hai túi ngủ, đồ ăn và những thứ hai thằng cần để trụ lại đây đến tối thứ ba.

Gã lướt mắt thờ ơ qua Tanja. Gã đã trông thấy con bé này lần nào chưa nhỉ?

- Mày người thành phố hả? - Gã hỏi.

Cô bé gật đầu:

- Còn các ông... là... những kẻ khủng bố, phải không? Tôi thề danh dự với các ông là sẽ không lộ chuyện các ông.

- Cái gì? - Gã bàng hoàng hỏi lại

Carlo phá lên cười:

- Không, con bồ câu nhỏ ơi - lúc này cả Werdy cũng cười - chúng tao không phải là bọn khủng bố. Nhưng dù sao cũng thật rủi cho mày đã chạm trán chúng tao ở đây. Tiếc là chúng tao phải ngăn cản để mày không bép xép chuyện với ai đó. Lời thề danh dự của mày đâu có đủ để đảm bảo. Bởi vậy, bây giờ chúng tao sẽ trói mày lại, nhét giẻ vào mồm nữa. Ngoài ra, khôn hồn thì tuân theo và chờ gào khóc. Sẽ không có chuyện gì đâu.

Tanja bật khóc nức nở khi bị trói tay chân. Tuy nhiên chúng tha không bịt miệng cô. Một phần vì chúng không tìm được cái khăn nào thích hợp, phần nữa ở đây chẳng sợ ai nghe thấy.

Cô bé phải ngồi bệt dưới sàn cối xay, đầu gục xuống ngực vì kiệt sức. Cô không ngủ. Nhưng cảm thấy rời rã.

Werdy và Carlo bỏ ra ngoài.

- *** thật. Bây giờ phải tìm một chỗ giấu hàng khác thôi. - Werdy nói.

- Tao đếch động một ngón tay nào nữa đâu, - Carlo rít qua kẽ răng - mày cứ việc bảo sếp tự đến đây mà chuyển đống hòm đi, nếu sếp cảm thấy ở đây không an toàn nữa.

- Chắc chắn tao sẽ không bảo sếp như vậy.

Dù sao bây giờ mình cũng phải mò đến khách sạn ven hồ, Werdy nghĩ. Muhson sẽ ngẩn ra cho mà xem. Hy vọng lão không nảy ý định giết con bé. Hẳn đó là giải pháp an toàn nhất, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Tuồn lậu vũ khí thì thằng này vượt qua mọi giới hạn, nhưng sẽ không bước qua cái giới hạn dẫn đến tội sát nhân đâu, sếp ạ!

- Hãy để ý canh chừng con bé, - Werdy nói - để tao đi báo tin cho sếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau