Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 64 Chương 5: LẦN RA DẤU VẾT

Trước Sau
Màn đêm đã buông.

Đêm giữa rừng khác hẳn đêm ở nhà trong thành phố.

Vì bị bịt mắt, Tanja không nhìn thấy đêm tối. Nhưng cô cảm giác được nó. Ngoài ra, không khí trở nên se lạnh. Mỗi một làn gió nhẹ luồn qua cửa vào cối xay đều làm cô rùng mình.

Trong đêm, những tiếng động ở rừng cũng khác hẳn, rờn rợn. Tuồng như quanh cối xay này đang lởn vởn những con thú dễ sợ.

Cảm giác sao mà bất lực. Chỉ lòng kiêu hãnh mới ngăn cản Tanjahỏi khóc thổn thức. Ôi ước gì cô đã ngoan ngoãn theo bà Eckert đếm phòng khám của bác sĩ Geidmann, ngồi lại đấy, và lúc này đang được ở nhà! Mấy giờ rồi nhỉ? Liệu mọi người đã bắt đầu tìm mình chưa? Nhất định bà Eckert sẽ dẫn tất cả đến nơi mà bà đã để cô xuống xe. Bao giờ thì cha mẹ cô, cảnh sát, các bạn cô... sẽ bắt đầu đi tìm từ chỗ đó? Sao chẳng nghe tiếng sủa của những con chó của cảnh sát gì cả?

Chắc là còn quá sớm, cô bé tự trấn an mình.

Tanja nghe ngóng.

Hai gã đàn ông không ở trong cối xay, mà đang ngồi đâu đó ngoài kia.

Cô nghe tiếng những chai bia va nhau lách cách.

Có cả tiếng trò chuyện lầm rầm. Nhưng Tanja không nghe được vì ở quá xa.

Werdy và Riscanto ngồi trên những chiếc ghế sát bờ sông. Cả hai đã ăn uống no nê.

Werdy - Tóc Bàn Chải - tỉnh táo hơn thằng bạn đã lơ mơ buồn ngủ:

- Rõ sướng chưa! Thay vì nhở nhơ trong thành phố lại phải ngồi đây mà canh chừng con nhãi ấy. Cái lão Muhson tưởng thế nào chứ?! Tiền trả gấp mấy lần cũng không xứng cái công tụi mình chịu khổ. Lão thì sướng nhất rồi, đang tí tởn với mụ vợ ở khách sạn Ven Hồ. Lại còn cấm mình ló mặt đến quầy rượu ở đó nữa... Phù! Chắc là để tụi mình khỏi thấy lão đang ăn mừng món hời lớn do bán những hòm vũ khí kia.

- Hừm.

- Mày cũng nghĩ thế chứ?

- Hừm...

- Mày ngủ rồi, hả?

- Sắp.

- Không khí này không làm mày tỉnh táo à?

Riscanto ngáp:

- Có chứ.

- Ôi mẹ khỉ! Giờ tao mới sực nhớ.

- Cái gì?

- Tao hứa bán khẩu súng cho thằng Gnazow.

- Hừm.

- Đã hứa là phải giữ lời. Mày không nghĩ thế à?

- Tao cóc quan tâm đến thằng Gnazow của mày.

- Nó là bạn của tao, hiểu chưa!

- Bạn tử tế gớm! Một tên tội phạm.

- Đó là việc của nó. Nó chưa bao giờ cướp bóc gì tao. Vả lại tụi mình thì cũng có phải những chú cừu ngoan ngoãn đâu!

- Cừu ngựa gì! - Riscanto ngáp - tao díp mắt lại rồi đây này. Tao đi ngủ đây.

- Thì ngủ đi. Nhưng phải chốt phía trong cửa cối xay lại đấy. Tao vào thành phố đây.

- Mày điên chắc?

- Gnazow định mang tiền đến cho tao để lấy khẩu súng vào hôm nay. Tao hứa với nó thế rồi. Vậy phải đưa súng cho nó.

- Thế sao ban chiều mày không nhớ ra?

- Thì tao còn phải đem trả chiếc xe tải, rồi lo đồ ăn, túi ngủ cho tụi mình. Nhiều việc bỏ mẹ.

- Thì đi đi! Đem về cho tao vài chai vang nhé. Loại vang Italia ấy! Mày chỉ nghĩ đến bia của mày thôi. B Đức tao thấy khó xực... Tao chỉ thích vang Italia.

Lát sau, Werdy đã lái chiếc Golf trở ra thành phố. Khẩu súng quấn trong một chiếc khăn đặt trên ghế bên cạnh, cùng hai hộp chứa 100 viên đạn.

Về tới nhà, gã gọi điện ngay cho Gnazow.

- Tao đây. Có thứ hứa với mày rồi. Tiền nong ra sao?

- Mẹ kiếp, Frank! Mày rúc ở chỗ nào vậy? Ban nãy tao vừa đến nhà mày.

- Tao về muộn. Khẩu súng loại một nhé! Mới xuất xưởng. Thêm 100 viên đạn nữa.

- Tuyệt! Tao đến mày ngay nhé? Hay thế nào đây? Vẫn giá 1.000 chứ?

- 1.000, như đã thỏa thuận. Đến tao đi. Nhưng nhảu lên! Tao lại phải đi ngay. À này mày mang cho tao vài chai vang được không? Tao phải kiếm chúng cho thằng bạn Italia của tao.

- Tao không có vang Italia đâu. Vang Áo thôi.

- Cũng được. Thằng ấy nốc hết.

- Vậy hẹn gặp ngay nhé!

Werdy chẳng phải chờ lâu.

Mười phút sau, thân hình xương xương của Gnazow đã lù lù trước cửa. Hắn mang đến cả một thùng các-tông đựng những chai rượu vang.

Gnazow ngắm nghía khẩu súng, vẻ mãn nguyện.

- Tuyệt rồi! - hắn reo lên - Thế này mới là súng chứ, mới trông đã thấy ghê. Kẻ nào nhìn vào họng súng này, cứ là vãi tè! Khi ấy, tao tha hồ vơ vét tiền.

- Mày đang nuôi ý đồ gì phải không? - Werdy hỏi.

- Tất nhiên.

- Mày định dùng khẩu súng này đi ăn trộm à?

- Không phải đi ăn trộm. Đi ăn cướp.

- Khiếp nhỉ. Nhưng chắc mày biết rõ việc mày làm.

- Còn phải hỏi. - Gnazow nhăn nhở cười, hí hửng ra mặt - Mai tao sẽ “thịt” Trung Tâm Thương Mại ở phố Hilleberger. Ngay trước giờ đóng cửa. Sẽ vét nhẵn các ngăn đựng tiền.

- Tao chỉ mới thấy mặt ngoài của cửa hàng ấy thôi. - Werdy lẩm bẩm.

- Mày cũng chỉ vào được khi có thẻ khách hàng mà thôi.

- Vậy chúc nhiều may mắn! Có cần tao nhổ qua vai mày không, để mày gặp hên?

- Cốt đừng nhổ vào mặt là được.

Gnazow trao tiền cho Werdy.

Sẽ chia một nửa cho Riscanto, Werdy nghĩ.

Rồi cả hai rời nhà gã. Chúng bước trong đêm tối ra phố. Werdy bê thùng rượu vang.

Werdy ngỏ ý đưa thằng bạn về nhà. Gnazow ở ngay trên đường đi, rất tiện.

- Trước nay tao vẫn tưởng bà già nuôi cả lũ mèo... bà ta tên là gì nhỉ? Phải rồi, bà Krawutschke - đã dọn đi rồi chứ? - Gnazow nói.

- Tất nhiên. Cách cả tháng nay rồi. Bây giờ một mình tao ngự trong cái cung điện này, càng hay! Suốt ngày nghe tiếng “meo, meo” chịu thế đếch nào đượ thích căn hộ trên gác cứ bỏ trống mãi. Nhưng sao mày lại hỏi về mụ già ấy?

- À, lúc trước tao đến nhà mày, thấy mấy đứa choai choai lảng vảng lại đó. Chắc chúng không tới tìm mày rồi, mà định tới cho lũ mèo của bà già ăn. Hẳn chúng đã nhận ra là bà ta không còn ở đấy nữa.

Werdy gật đầu. Gã hầu như chẳng để tai nghe, vì còn mải nghĩ đến cối xay Án Mạng.

Khi lên xe, Werdy nhìn vào gương chiếu hậu theo thói quen. Sau lưng hắn, phố Prieselmeye gần như trống không. Tít tận đầu phố có hai người đi xe đạp đang guồng đến.

Gã lái xe đi.

Gnazow rút khẩu súng từ dưới áo khoác ra, vuốt ve lớp thép màu xám nâu.

- Mày còn định làm gì à? - Gã hỏi Werdy.

- Cũng có chút việc. Tao cùng Riscanto nhận một việc này. Chúng tao canh giữ cái kho súng, mà cũng từ đó mới có khẩu súng của mày.

- Tốt, tốt đấy.

Werdy cười:

- Mày không ngờ những hòm vũ khí đó được giấu ở đâu đâu. Ngay giữa rừng, trong Cối Xay Án Mạng.

Gnazow ngoạc mồm cười:

- Chỗ ấy không đến nỗi tồi. Nhưng chắc chúng mày cũng thấy rợn, hả?

- Chứ sao nữa, - Werdy phá lên cười - chúng tao vốn nhát gan mà. Ha ha ha!

*

Tarzan và Tròn Vo chẳng gặp ai ở nhà Carlo Riscanto.

Lúc này hai đứa đạp xe dọc phố Prieselmeyer, tìm đến nhà Werdy.

Phố vắng tanh. Chắc trời lạnh, nên không mấy ai muốn thò mặt ra đường. Một chiếc Golf chuyển bánh khá xa trước mặt hai quái. Chiếc xe từng đỗ ngay trước số nhà 19, nơi hai quái giờ đây cũng dừng lại.

Mon men vào gần nhà Werdy, hy vọng của chúng tụt xuống dưới O.

Không ánh đèn, không tiếng động, không dấu hiệu của sự sống.

Tarzan ấn nút đèn bên cửa. Ngọn đèn tròn trên cửa bật sáng. Hắn bấm chuông, tuy biết rằng vô ích.

Tròn Vo tay giữ hai chiếc xe, mắt trồ ra nhìn vào ô cửa sổ thứ hai, nơi hồi chiều Gnazow đã ra sức gõ.

- Đại ca nhìn xem kìa.

- Mày bảo gì?

- Có thể tao nhầm. Nhưng tao thấy rèm cửa xê dịch khác hồi chiều.

Tarzan chạy đến trước cửa sổ đó.



- Mày quan sát tốt đấy, Willi! Suýt nữa tao đã không nhận ra điều này. Có ai đó đã kéo rèm từ bên trong. Ai chứ? Có lẽ đích là Werdy. Nghĩa là gã đã đảo về nhà. Và tụi mình đã vồ trượt gã.

- Có thể gã sẽ quay lại.

- Đó là mày nói thế. Thôi thì đành chờ vậy.

- Chờ hả? Tròn Vo hoảng lên.

- Chờ, canh gác, rình... mày muốn gọi thế nào tùy ý. Tao chỉ muốn nói: ở lại đây.

- Không có sôcôla thì taoổi. Hơn nữa đêm nay sẽ lạnh.

- Đêm mùa thu, nhiệt độ không xuống dưới 12 độ đâu. Mà tụi mình lại mặc áo len lông cừu. Mày muốn run cũng khó.

Tròn Vo nuốt nước bọt:

- Nhưng bây giờ tao đang mệt chết đi được.

- Tụi mình làm thế này vậy, Willi: Bây giờ tao đạp xe đến trạm điện thoại gần nhất, gọi Gaby hỏi xem có tin gì mới không. Mày ở đây chờ đến lúc tao quay lại thì cho mày về ký túc xá. Mày có thể leo thang dây đã treo sẵn bên giàn nho mà lên phòng. Nhớ khe khẽ chứ! Thầy Elwe lơ đãng thật, nhưng không điếc đặc đâu. Và vì Chúa, nhớ để cửa sổ hành lang mở, để tao còn trèo vào nữa đấy.

- Mày tính chờ ở đây bao lâu?

- Bao giờ thì trời rạng sáng?

- Tao nghĩ là 7 giờ.

- Sớm hơn thế nhiều. Nhưng mày có bao giờ tỉnh ngủ lúc ấy đâu mà biết. Tao nghĩ thế này: nếu đúng là Werdy và Riscanto đã bắt cóc Tanja, thì giờ đây chúng đang cuống lên chẳng biết làm gì, và sẽ không dám thò mặt về nhà. Nếu đến tảng sáng mà Werdy vẫn chưa mò về, có nghĩa là giả thuyết của tao đúng. Còn nếu hai tên ấy vô tội, có lẽ chúng đang la cà ở các quán rượu. Khi nào quán rượu cuối cùng đóng cửa, ắt Werdy phải trở về. Như vậy, muộn lắm là đến tảng sáng.

Tròn Vo thở phào.

Nó rất khoái giả thuyết của Tarzan.

Khoái nhất là quan điểm chỉ cần một đứa ở lại chờ cũng đủ.

Trong khi Tròn Vo ngồi bệt trước cửa nhà Werdy, thì Tarzan đạp xe đi gọi điện cho

Cô bé thông báo Tanja vẫn chưa về. Tuy nhiên cũng có tin vui: sáng sớm mai ba cô đi công tác về.

Tarzan kể vắn tắt cho Công Chúa nghe về cuộc điều tra chưa có kết quả của hắn và Tròn Vo, và rằng hắn sẽ chờ suốt đêm trước cửa nhà Werdy.

Khi trở về, Tarzan ngạc nhiên thấy Tròn Vo đã không ngồi bó tay. Cu cậu lôi ở đâu ra một tấm đệm cũ kỹ và một tấm bạt căng lều cuộn tròn như cái chân, để ngay trước cửa nhà Werdy.

- Tao kiếm được ở sân trước đấy. - Tròn Vo hãnh diện giải thích - Mày có thể nằm thoải mái. Hết sảy nhé!

- Cứ như trong khách sạn 5 sao vậy. - Tarzan tủm tỉm - Tối thế này, làm thế nào mày mò ra chúng được?

- Tao tăm thấy từ lúc chiều, khi tụi mình đến đây mà. Không có rệp rận gì trong ấy đâu. Tao đã vỗ rồi, chẳng thấy con bọ chét nào nhảy lên. Cái đệm chỉ hơi hôi mùi ẩm mốc mà thôi.

Tarzan thuật lại tin tức Gaby vừa báo.

Rồi Tròn Vo chúc bạn một đêm tốt lành, trước khi nhảy lên xe đạp về trường. Tarzan tắt đèn trên cửa. Đi đi lại lại một hồi, hắn ra cây táo tìm nhặt ba quả chín rụng dưới gốc.

Hắn ngồi xuống tấm đệm. Táo ngon ra trò. Trời lạnh hơn. May quá, có tấm lều bạt trùm lên vai đủ ấm.

Sự chờ đợi bắt đầu.

Đồng hồ trên tháp chuông nhà thờ điểm 1 giờ đã qua. Hắn bắt đầu đếm xem là bao nhiêu giờ

Như mọi tối, bao giờ vợ chồng Muhson cũng là những người cuối cùng ngồi lại bên quầy rượu.

Jan phục vụ sau quầy. Cậu sốt ruột muốn họ lên phòng nốt. Lòng cậu như đang có lửa đốt về chuyện mất tích của Tanja. Cậu đã gọi điện ba lần cho cha mẹ cô. Lần cuối cùng là lúc mười rưỡi tối. Chẳng có tin gì mới. Tanja vẫn bặt tăm.

Rudiger Muhson mặt đỏ hơn cả lúc bình thường nữa. Hễ ngà ngà say, gã có thói lục tất cả mọi thứ trong các túi áo quần đặt lên mặt quầy. Lúc này cũng vậy.

Trước mặt gã bày la liệt: chìa khóa phòng, chìa khóa ôtô, một gói khăn giấy, ví, dao nhíp, cái xỉa răng bằng vàng đựng trong túi da, sổ, bút bi và một chiếc cúc vẫn lòng thòng những đoạn chỉ.

Gã chỉ vào chiếc cúc, hạch vợ:

- Bao giờ... thì... cô... đính nó hả?

Ả say hơn, nhưng vẫn hiểu chồng nói gì.

- Anh đi mà đính lấy.

- Ha ha ha! - Gã quay sang Jan - Cái lũ đàn bà... một giuộc cả.

Jan cười nhẫn nại. Muhson lại lè nhè:

- Rót cho tôi đi, Jonathan.

Jan rót nốt phần còn trong chai ra li.

Muhson vênh cằm:

- Này cậu! Hãy bảo... với cái thằng... bạn cậu... cái thằng da rám nắng... tóc quăn,... rằng lần sau tôi sẽ cho nó ra bã đấy.

Jan chỉ mỉm cười khổ sở.

- Cái bọn ngu ngốc, l bạn của cậu! - Muhson rít qua kẽ răng - Cả bọn! Cả mấy đứa con gái... Hai con ranh! Con tóc vàng... và con... ờ... con kia! Một lũ ngớ ngẩn!

- Tôi lại nghĩ khác, thưa ông Muhson.

- Xì! Cậu chẳng được nghĩ gì hết. Ở đây cậu là anh bồi rượu. Cậu sống bằng tiền của tôi.

- Không chỉ bằng tiền của ông, thưa ông Muhson.

- Im mồm! Tôi là khách hàng. Nên cũng là thượng đế! Đưa hóa đơn đây, Jonathan!

Gã ký vào hóa đơn. Không buồn nghĩ đến chuyện “boa” cho Jan.

Khi tụt khỏi ghế, gã suýt ngã lăn ra.

Đồ súc sinh! Jan nghĩ bụng.

Trong khi đó, Jessica đã gạt tất cả những đồ lặt vặt của chồng trên mặt quầy vào xắc tay của ả.

Jan nhăn mặt nhìn cả đôi dìu nhau loạng choạng ra đi. Cậu chỉ muốn nhổ bọt. Nhưng tức lên vì chúng phỏng ích gì.

Cậu cầm tờ hóa đơn khỏi mặt quầy.

Cậu sững lại.

Ái chà! Dưới tờ hóa đơn là chùm 2 chìa hóa ôtô. Chiếc Porsche đỏ quý hóa của Muhson đây mà.

Mụ ta quên, vì chìa khóa bị lấp dưới tờ hóa đơn, cậu tự nhủ. Càng hay!

Jan quyết định cứ để nguyên chùm chìa hóa đấy, đợi một lát xem ả Jessica có xuống tìm không. Trường hợp ả không phát hiện ra việc thiếu chùm chìa khóa, cậu sẽ lén lái chiếc Porsche vào thành phố, khi quay về sẽ trả chiếc xe đúng ở chỗ cũ, rồi đặt chùm chìa khóa vào nơi mà nó đã bị bỏ quên. Có trờiược hành động này của cậu.

Không, cậu không định lợi dụng chiếc Porsche để thỏa thói hiếu kỳ hoặc chơi ngông. Cậu muốn tìm kiếm Tanja của mình trên các đường phố.

Nửa giờ đã trôi qua, Jan dọn dẹp xong đâu đấy, biết rằng ông chú và những người phục vụ trong khách sạn đều đã yên giấc. Cậu lén lên trước phòng của vợ chồng Muhson. Đèn bên trong đã tắt. Muhson ngáy rất to. Ả vợ hắn cũng ngủ rồi. Ả sẽ không mò xuống quầy rượu tìm chìa khóa nữa.

Lát sau, Jan thận trọng ngó trước ngó sau, rồi mở cửa của xe Muhson. Khi cậu leo lên ghế sau tay lái, tim cậu khua loạn xạ.

Cậu khởi động xe thật êm.

Tuyệt vời! Cậu cho xe chạy mò dưới ánh trăng. Vào tới rừng rồi, cậu mới dám bật đèn pha lên.

Đang phơi phới rong xe như vậy, Jan bỗng giật mình khi thấy môtô xe giật giật. Bấy giờ cậu vừa đến những dãy nhà đầu tiên của thành phố. Nhưng rồi cậu hiểu ngay nguyên do: chết xăng!

Cậu dừng lại, xuống xe. Xung quanh không một bóng người. Khỉ thật! Cũng chẳng có cây xăng nào. Mà trong túi cậu thì không dính một đồng xu.

Cậu luống cuống cúi vào trong xe, mở ngăn để găng tay. May ra có ít tiền trong ấy?

Đúng lúc đó cậu sực nghĩ nhất định Muhson phải cất một can xăng dự phòng bất trắc sau cốp xe.

Jan bèn mở cốp.

Trong cốp xe đủ các đồ lủng củng. Cậu bắt đầu tìm. Đây rồi, một can 5 lít đựng đầy xăng. Khi cậu toan nhấc cái can ra thì bàn tay cậu chống xuống chợt cảm thấy như chạm vào hình một khẩu súng.

Cậu sửng sốt vén tấm khăn sang bên. Hai khẩu súng còn thơm mùi dầu mỡ. Jan cầm lấy chúng, leo lên xe, bật đèn trong xe. Cậu ngắm chúng rất kỹ. Cậu vốn thích kỹ thuật. Cậu nhận ngay ra mẫu mã của chúng.

Cậu đã thấy ảnh chụp các kiểu súng này đâu đó trên báo. Nhưng không nhớ bài báo nói gì: cậu đã không đọc nó, hoặc chỉ đọc lướt.

Jan để lại hai khẩu súng vào nguyên chỗ giấu cũ. Cậu rót xăng vào bình xăng, quyết định quay về.

Cậu đỗ chiếc Porsche thật nhẹ nhàng, đúng nơi Muhson đã đỗ nó.

Người ướt đầm mồ hôi, Jan lỉnh vào sảnh khách sạn.

Cậu đặt chùm chìa khóa ôtô lên mặt quầy rượu, rón rén đi lên phòng.

*

Tia sáng ban ngày đầu tiên đánh thức Tarzan dậy. Trời mới tảng sáng, còn xám mờ, nhưng chim chóc đã cất tiếng hót chào bình minh.

Tarzan làm vài động tác thể dục cho khỏi lạnh.

Werdy không hề mò về nhà. Như vậy là giả thuyết của hắn đúng. Chừng nào TKKG tóm được hai tên lái xe tải lưu manh đó, Tanja sẽ được giải thoát. Sau khi trả lại tấm thảm và tấm lều bạt ở sân trước, Tarzan phóng xe về ký túc xá.

Khu trường vẫn im ắng. Mọi người còn ngủ yên.

Thủ lĩnh Tứ quái cất xe, rồi thận trọng tìm đến chỗ thang dây, leo lên.

May mà ai nấy đều đang say giấc. Hắn cuốn thang d đem lên kho áp mái để giấu vào chỗ cũ.

Khi Tarzan vào Tổ Đại Bàng. Tròn Vo dừng ngáy, trở mình, nhưng không thức dậy.

Tarzan xem đồng hồ. 6 giờ kém 10 phút.

Thôi lại đành chui vào chăn chờ sáng hẳn. Nhưng vốn quen dậy sớm, Tarzan không ngủ tiếp được nữa.

Đúng bảy giờ, hắn mở cửa sổ, tập thể dục, sau đó đi tắm.

Sau bữa ăn sáng no nê, hắn lên phòng đánh thức Tròn Vo.

- Ái chà! Đại ca về rồi hả? - Tròn Vo giụi mắt.

- Về lâu rồi. Nhờ cái đệm vứt đi ấy mà tao ngủ một giấc cực ngon. Tiếc là Werdy chẳng hề xuất hiện. Mau lên! Tụi mình hẹn có mặt ở nhà Gaby lúc 9 giờ.

- Thì sao nào? Mới có 8 giờ 15 phút.



- Tụi mình lên đường sớm cũng được chứ sao.

Tròn Vo thật lề mề trong phòng rửa mặt. Còn ngồi lâu hơn nữa bên bàn ăn sáng.

Tuy nhiên, hai đứa vẫn có mặt ở nhà Gaby trước cả Karl.

Rồi Tứ quái quây quần ở sân sau. Tarzan tường thuật cho Karl cuộc điều tra thất bại tối qua. Rồi đến lượt Gaby thông báo tin nóng sốt nhất.

- Jan đã bảo ngay mình rằng anh ấy đề nghị tụi mình giữ bí mật tuyệt đối. - cô bé bắt đầu - Mình trả lời: đương nhiên rồi! Anh ấy chẳng cần phải nhắc. Xét về mặt hình sự, điều Jan tiết lộ quả là động trời.

Tarzan linh cảm điều gì đó.ạn không định kể rằng Jan lại phá khóa một chiếc xe ôtô đấy chứ?

- Không phá khóa lấy trộm ôtô, nhưng đã sử dụng chiếc xe.

- Ai biết được người thẩm phán Tòa án thanh thiếu niên sẽ nhìn nhận việc ấy ra sao. Rồi thế nào nữa?

- Jan đã dùng chiếc Porsche của Muhson... đêm qua.

Karl phá lên cười.

Tròn Vo hí lên khoái trá.

- Muhson biết rồi chứ? - Tarzan cũng cười rộng miệng.

- Không, nói chung gã không hề biết tí gì. Chuyện xảy ra thế này...

Gaby kể lại.

Ba chàng thám tử lắng nghe.

- ... thế đấy, và Jan vớ được hai khẩu súng ấy. - cô bé kết luận - Mình có ghi lại tên súng đây. Đợi một lát!

Công Chúa rút từ túi quần ra một mảnh giấy và đọc:

- “Còn ”Peacekeeper“, khẩu kính 357, và ”Schmith - and - Wesson" đời 59.

- Chả nói lên được điều gì với tôi, - Tròn Vo thủng thẳng - tôi chưa bao giờ có thứ vũ khí gì nguy hiểm hơn con dao nhíp của tôi cả.

- Đó là những khẩu súng cao cấp, - Karl giải thích - Sản phẩm của Hoa Kỳ.

- Jan tin chắc rằng Muhson không được quyền sử dụng chúng. - Gaby tiếp - Chúng không nằm trong tầm tay ở trên xe, mà giấu ở sau cốp xe. Nhưng vẫn chưa hết!

Cả ba nhìn cô bạn, phấp phỏng. Gaby bèn nó

- Jan bảo mới đây báo có đăng ảnh những khẩu súng này. Nhưng anh ấy không nhớ bài báo viết gì nữa.

- Ảnh những khẩu súng nào đó, hay đúng những kiểu súng này? - Tarzan hỏi.

- Đúng những kiểu này. Tiếc là Jan không thể xem lại trong báo. Mọi báo cũ của khách sạn Cảnh Đẹp Ven Hồ đều đã đưa cho bộ phận thu lượm giấy cũ từ hôm qua rồi. Vì thế tụi mình phải lo việc này.

Tarzan gật đầu:

- Sẵn sàng thôi. Sẽ kiếm nhanh được tờ báo. Rồi sẽ phát hiện ra bản chất của vấn đề. Có thể Muhson dính vào một vụ nghiêm trọng. Mình chẳng ngạc nhiên. Mình tin gã dám làm mọi chuyện.

- Ha! - Tròn Vo ta sực nhớ đến cái tạt tai oan ức. - Cho dù mình phải lật giở cho đến Tết, nhất định mình sẽ tìm được trang báo đó. Hy vọng gã phạm trọng tội. Thằng đốn mạt ấy cứ là tù chung thân.

- Theo mình thì khó khăn đấy, - Karl nói - lấy đâu ra những tờ báo cũ bây giờ? Những người thu lượm giấy cũ đâu chỉ tìm đến khách sạn Ven hồ. Ở nhà mình cũng không còn tờ báo cũ nào.

- Nhà mình cũng vậy. - Gaby gật đầu.

Tarzan biết phải làm gì:

- Tụi mình hãy đến tòa soạn báo. Hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ. Nhưng nhất định phải có ai đó đang ở đấy.

*

Ở tòa soạn báo chỉ có mỗi ông thường trực. Nhưng ông này bảo Tứ quái rằng độ một giờ nữa, một biên tập viên của bo tên là Muller-Dehpea sẽ đến đây.

Trong khi chờ đợi, Tứ quái kéo nhau vào tiệm sữa gần đó uống ca cao.

- Các bạn ạ, vụ Muhson này quan trọng đấy, nhưng không thể đặt lên trước vụ Tanja mất tích. - Thủ lĩnh TKKG nói - Mình tin vào giả thuyết của mình. Đúng là Werdy và Riscanto đã bắt cóc Tanja, nên mới không dám bén mảng về nhà. Hiện tại, hy vọng duy nhất của tụi mình là Gnazow. May ra gã biết Werdy hiện ẩn náu ở đâu.

Không ai phản đối.

- Tụi mình chẳng biết gì ngoài cái tên của gã. - Karl nói.

- Thế là đủ. Gnazow là một cái tên hiếm. Có lẽ trong danh bạ điện thoại chỉ có mỗi một Gnazow mà thôi.

- Tarzan đứng lên, đến bên quầy mượn cuốn danh bạ dày cộp, giở tìm sau khi đem về bàn mình.

- Gnazow, Thêo Gnazow, số nhà 211 phố Hilleberger. - Hắn đọc cho các bạn nghe.

- Mình nghĩ nhà đó gần Trung Tâm Thương Mại ở phố Hilleberger. - Karl nói - Muốn vào đó mua hàng phải có thẻ khách hàng.

Chẳng ai quan tâm đến chuyện đó. Làm sao bọn trẻ biết được điều gì sẽ xảy ra ở Trung Tâm Thương Mại!

- Tụi mình hy vọng đó đúng là Gnazow mà tụi mình cần tìm. - Tarzan nói - Vậy đầu tiên hãy gặp biên tập viên Muller-Dehpea; hiểu ra vấn đề rồi, gọi điện cho Jan. Sau đó đến nhà Gnazow. Vì gã biết mặt tụi mình, phải bịa chuyện gì đó. Loại như gã không dễ gì phun thông tin ra đâu.

- Thế nhỡ gã một mực làm thinh? - Gaby hỏi.

- Thì mình sẽ bảo cho gã biết: gã là tòng phạm. Và gã sẽ ăn mấy cái bạt tai.

Gaby th. Cô bé ghét bạo lực. Biết rằng Tarzan chỉ giở võ ra trong trường hợp phải tự vệ, cô bé vẫn không thích trò đấm đá tí nào.

Lát sau, Muller-Dehpea tiếp Tứ quái trong một văn phòng bừa bộn của tòa báo.

Miệng vẫn ngậm tẩu, anh ta hỏi:

- Tại sao các em lại quan tâm đến bức ảnh chụp những khẩu súng đó?

- Chúng em không nói đâu, - Tarzan đáp - nhưng đây có thể trở thành một câu chuyện cực hay. Và anh sẽ là người đầu tiên nhận được các thông tin của chúng em đấy.

Muller cười thoải mái:

- Em thật là láu lỉnh. Các em không định tìm kiếm dấu vết bọn ăn cắp vũ khí đấy chứ?

Tarzan nhìn Tròn Vo với ý nhắc nhở.

Tròn Vo ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng nghĩ ra mà ngậm miệng.

- Miễn bình luận ạ. - Tarzan cười - Những khẩu súng chúng em nói đến là loại côn “peacekeeper” khẩu độ 375...

- ... 357. - Gaby sửa lại. Cô bé cầm mảnh giấy trong tay.

- Ừ thì 357. Và một loại là súng lục “Smith-and-Wesson”, đời 59.

Muller gật đầu:

- Tôi không còn nhớ chúng tôi đăng tin này cụ thể ở số báo nào. Nhưng tôi có thể nói với các em nội dung của bài báo. Tin này đến từ Italia, chính xác hơn: từ Genua. Tại đó, những thủ phạm chưa rõ tên đã ăn cắp từ một tàu biển chở hàng 8 hòm súng loại kể trên. Mất cả thảy 500 khẩu. Và vô số đạn đi kèm số súng đó. Cảnh sát trưởng ở Genua vò đầu bứt tai. Người ta cho rằng hẳn ở đâu đó đang có âm mưu gì đây. Vì một cá nhân thích không lấy cắp đến 500 khẩu súng.

Tarzan trao đổi ánh mắt với các bạn.

Mặt ai nấy lộ vẻ hể hả.

- 500 khẩu súng, - Tarzan tư lự nói - kẻ có chúng trong tay có thể làm được những gì đây?

- Nếu đó là tay lái súng, - Muller đáp - hắn có thể đem bán. Bộn bạc đấy.

- Rất cảm ơn anh đã cho biết tin tức. -Tarzan đứng lên.

Các bạn hắn bật cả dậy.

- Này các em! - Muller nói - Nếu các em gặp phải bất cứ chuyện gì, hãy báo cho tôi hoặc cảnh sát. Nhưng các em không được dính vào. Nguy hiểm chết người đấy. Những tên tội phạm lái súng không ngán bước qua xác người đâu.

Tarzan mỉm cười:

- Chúng em chỉ quan tâm đến bức ảnh thôi mà. Nhưng có thể anh còn được tin từ chúng em. Chào anh nhé!

Ra tới ngoài phố, cả bọn tranh nhau bàn tán.

Tarzan phải nhắc:

- Trật tự nào! Những người qua đường nghe thấy hết mất thôi. Hãy vào góc phố kia đã.

Tứ quái kéo nhau vào sau một bức tường nhô ra. Ở đây chẳng sợ ai nghe thấy.

Tarzan nói:

- Mình nghĩ mọi chi tiết đều khớp nhau. Werdy và Riscanto đi chở pho mát từ Genua về. Chúng dễ dàng giấu tám hòm vũ khí lẫn trong xe tải chất đầy pho mát. Mình cuộc rằng chúng đã chở cả vũ khí. Điều đó lý giải tại sao chúng chạy xe qua khu rừng bảo vệ thiên nhiên, mặc dù không được phép. Để những cái hòm ở đâu đó tại đấy. Và chúng đã làm như vậy. Werdy, Riscanto và Muhson cùng một bọn. Chắc chắn Muhson là sếp. Là sếp, nên gã cũng lấy ngay mỗi loại súng một khẩu. Có thể để chào hàng.

- Đúng thế, - Karl nói - không thể khác được.

Gaby gật đầu lia lịa.

Tròn Vo ta vẫn sửng sốt.

Tarzan nghĩ ngợi:

- Mình tự hỏi: việc mất tích của Tanja ăn nhập như thế nào với toàn bộ vụ này?

- Giả thuyết của mày vẫn cứ đúng, đại ca. - Karl nói - Nhưng bây giờ càng hiểu vì sao Werdy và Riscanto bắt cóc Tanja. Chúng quá sợ cảnh sát, không muốn vì vụ gây tai nạn bỏ chạy mà bị sờ gáy. Rồi biết giải thích thế nào về việc lái chiếc xe tải xuyên qua khu rừng bảo vệ thiên nhiên. Và vụ chở vũ khí ăn cắp sẽ bại lộ.

- Như vậy tụi mình càng cần phải khẩn trưởng lên. Werdy và Riscanto đang ẩn náu ở đâu đó, và nắm Tanja trong tay. Tụi mình hành động thế nào đây? Đến gặp ngay Mushon chăng? Mình tin gã sẽ chối cho tới giọt máu cuối cùng. Gã sẽ mất quá nhiều. Mà tụi mình không biết liệu hai khẩu súng ấy còn ở trong cốp chiếc Porsche hay không. Biết đâu gã đã giấu chúng vào nơi nào khác. Thế thì làm gì còn bằng chứng. Tụi mình sẽ chỉ còn dựa được vào lời khai của Jan. Nhưng nếu khai thật, Jan sẽ phải thú nhận đã lái trộm chiếc Porsche. Tóm lại, ý mình là tụi mình hãy tấn công Muhson sau khi không thu được kết quả gì ở Gnazow. Hãy hỏi tên này xem Werdy hiện ở đâu đã.

- Chắc chắn như vậy tốt hơn, - Karl gật đầu - nhưng tụi mình cần báo cho Jan, để anh ấy để mắt theo dõi Muhson.

Tứ quái lại kéo nhau vào tiệm sữa, gọi điện cho Jan ở khách sạn Ven Hồ.

Khôngược Jan sửng sốt tới mức nào.

- Nhưng tạm thời không tiết lộ một lời với bất kỳ ai. - Tarzan nhấn mạnh - Nếu bọn đểu giả này đánh hơi thấy có chuyện chẳng lành, chúng sẽ lập tức dùng Tanja làm con tin. Lúc này phải hành động hết sức thận trọng. Vì vậy, trước hết chúng tôi tìm đến nhà Gnazow đã.

- Nhưng hãy hết sức thận trọng nhé. - Jan nói.

- Tất nhiên rồi.

Tarzan gác máy.

Phố Hilleberger nằm ở đầu kia thành phố.

Tứ quái sẽ phải đạp xe một chặng đường dài.

Tụi mình sẽ không có mặt ở nhà Gnazow trước 1 giờ trưa được, Tarzan nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau