Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 66 Chương 2: NGHE LỎM BỌN GIAN

Trước Sau
Chỉ còn một đêm nữa là con SEASTAR sẽ tới cảng Gennua.

Oliver Kronschmidt không tài nào ngủ được. Cậu ngủ ở ngăn dưới trong ca bin cùng với chị gái tên là Hanna năm nay 20 tuổi. Hanna chưa về ca bin. Oliver biết rằng chị cậu còn xem một bộ phim ở trong phòng chiếu phim trên tàu. Có lẽ lúc này Hanna đang cùng với những hành khách quen biết khác uống gì đó trong nhà ăn.

Trong năm ngày vừa qua Oliver chẳng trông thấy gì cả. Cậu phải băng kín mắt. Mỗi ngày phải thay băng một lần và đương nhiên không ai làm việc này khéo léo hơn chị Hanna của cậu. Hanna học nghề y tá và đã làm việc tại một bệnh viện ở Tukwabuschwambrimba.

Các bác sĩ đều khuyên Oliver đi tàu thủy về Đức để mổ mắt vì đi máy bay áp suất ở độ cao từ 5.000 – 10.000 mét có thể làm cậu rất khó chịu.

Oliver thấy chuyến đi bằng đường biển thật tuyệt vời, hơn nữa cậu tin tưởng thế nào cũng khỏi bệnh sau khi giải phẫu. Trong những ngày đi tàu cậu cảm thấy mũi và tai rất thính. Chưa bao giờ cậu có thể phân biệt âm thanh tốt như những ngày này.

Tàu chòng chành, trời hơi oi bức. Mặc dù có điều hòa nhiệt độ nhưng Oliver vẫn cảm thấy khó thở và cậu quyết định đi lên boong để thở không khí trong lành.

Lúc này chắc đã nửa đêm. Cậu đứng dậy, mặc quần bò, áo phông và đi giày vải. Sau đó cậu với cây gậy và dò dẫm đi ra cửa.

Oliver đã thuộc đường. Ra cầu thang, rẽ qua một cánh cửa là cậu đã cảm thấy vị mặn của muối trong không khí biển giữa mênh mông khuya khoắt. Oliver nghe thấy những tiếng thì thầm nho nhỏ xa xa. Cậu nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào oàm oạp và cảm nhận được mọi cử động của chiếc tàu biển khổng lồ. Cậu sử dụng thành thạo cây gậy và không hề gặp khó khăn khi phải đi đâu đó trên con tàu này. Cậu đã đếm được 44 bước. Giờ thì phải rẽ trái, chỗ này là nơi neo buộc những chiếc thuyền cấp cứu. Ban ngày Oliver cũng thường lên đây ngồi. Ở chỗ này, cậu cảm thấy mình như được che chở hết sức an toàn và không phải trả lời những câu hỏi của người này người khác về bệnh tình của cậu.

Trong nhà ăn vẫn vẳng ra tiếng nhạc của ban nhạc gồn bốn nhạc công. Họ còn phải lao động cực nhọc tới một, hai giờ sáng.

Oliver ngủ gà ngủ gật. Rồi cậu bỗng giật mình. Có tiếng chân bước gần lại – bước chân của hai người đàn ông. Họ dừng lại không xa chỗ Oliver ngồi.

Một giọng nói khàn khàn:

- Cách đây một tiếng đồng hồ em có nhận được điện tín của Quibimwara. Nội dung là: “Giá chuối đã hạ!”.

Giọng nói thứ hai riết róng:

- Thế nghĩa là gì? Mật mã à?

- Tất nhiên, thưa sếp. Câu đó có nghĩa là lão gác viện bảo tàng đã nghẻo. Quibimwara hơi quá tay. Nn vô tình thôi.

- Nhưng đó vẫn là một hành động giết người.

- Thưa ông chủ, quá lắm thì cũng chỉ là ngộ sát. Vả lại một lão thường trực viện bảo tàng người da đen chết thì đã sao kia chứ?

Oliver tưởng như không thở được nữa. Thật là kinh khủng, cậu đang nghe hai tên sát nhân trò chuyện. Chúng nói về một vụ giết người như nói về một việc gì đó vẫn thường xảy ra trong ngày.

Lão sếp lại bảo:

- Cái tượng đầu người bằng đồng rất có giá trị đấy. Trên thế giới chỉ có ba cái tương tự như thế, được đúc hồi thế kỷ 15 tại vương quốc Benanh. Hai cái kia hiện là tài sản tư nhân, cái đang nằm trong tay chúng ta là cái thứ ba. Tao đã nghĩ lấy được bức tượng này của viện bảo tàng thì rồi sẽ có lúc chúng ta giàu to. Vậy mà vụ án mạng này sẽ làm tung tóe cả ra cho mà xem.

Tên giọng trầm:

- Em rất lấy làm tiếc, thưa sếp. Thằng Quibimwara là đứa tháo vát và khéo léo chân tay. Lần này quả là hắn không gặp may. Vậy chúng ta xử lý cái tượng đầu người đó như thế nào bây giờ ạ?

- Phải ỉm đi một thời gian dài chứ còn sao nữa!

- Thế thì số vốn đó bị chết cứng hay sao?

- Phải chờ cho sự việc tạm lắng xuống đã. Để lâu *** trâu hóa bùn mà. n am hiểu nghệ thuật biết rất rõ về cái tượng này. Hiện thời tao không thể dạm bán được. Cần phải tìm được người mua sẵn sàng chi một triệu, nhưng lại biết kín mồm kín miệng kia.

- Ôi, thưa sếp, việc đó chắc chắn là có thể thực hiện được trên thế giới bao la này.

- Nhưng không thể thực hiện ngay lập tức được.

- Tại sao lại không ạ?

- Paul, mày phải chịu khó suy nghĩ một tý. Lúc này thì bất kể người mua nào cũng tìm mọi cách để dìm giá.

Oliver thấy tim đập thình thịch. Nếu chúng phát hiện ra cậu ngồi đây, chắc chắn chúng sẽ quẳng cậu xuống biển. Những chuyện cậu vừa nghe được thật kinh khủng. Bọn chúng là ai? Bọn chuyên ăn cắp các tác phẩm nghệ thuật chăng?…

Gã tên Paul lại hỏi:

- Thế trong khi chờ đợi chúng ta sẽ làm gì?

- Sẽ moi móc lịch sử Đức!

- Nghĩa là sao ạ?

Gã được gọi là sếp cười đắc ý:

- Paul, mày mới làm việc cho tao nên không biết tao kiếm tiền bằng cách gì. Mày đã bao giờ nghe nói về bọn săn lùng cổ vật chưa?

- Sật? Chưa ạ.

- Giới bảo tồn bảo tàng đang nói về một “nạn dịch”. Chúng ám chỉ hoạt động của các nhà khảo cổ nghiệp dư, những người dùng máy dò rà soát tất cả những gì còn nằm rải rác trên mặt đất.

- Nhưng họ tìm cái gì? KimTự tháp chăng?

- Ở Đức làm chó gì có KimTự tháp, nhưng lại có những báu vật khác trong lòng đất.

- Vàng bạc và kim cương, đá quý?

- Kim cương và đá quý thì ít thôi, nhưng vàng bạc thì khá nhiều, ít ra cũng ở dạng tiền bằng vàng và bạc chôn giấu hàng nghìn năm nay trong lòng đất. Mới đây người ta đã tìm thấy một cái bình có tới 329 đồng tiền vàng. Tiếc rằng người tìm được không phải là tao hoặc người của tao.

- Những thứ đó có giá trị không?

- Tiền triệu cả đấy, đồ ngu.



- Vậy chỉ cần một máy dò tìm kim loại và đi lùng sục khắp nơi là có thể giàu sụ?

- Về mặt kỹ thuật thì đúng là như thế. Những máy dò tìm từ tính điện tử hiện đại không đắt lắm và có thể mua được trên thị trường. Cho tới nay thông thường máy chỉ có thể dò tìm kim loại nằm sâu khoảng 30cm trong lòng đất, nhưng ngày nay đã có những máy hiện đại có thể tìm thấy châu báu hoặc vũ từ thời đại đồ đồng. Gươm giáo, mũ sắt, khiên và các vật dụng cổ có giá trị cực lớn. Nhiều thứ quý vô giá…

- Thật tuyệt vời!

- Nhưng kẹt một nỗi là muốn dò tìm phải có giấy phép của nhà nước và chỉ những người nghiên cứu lịch sử hoặc khảo cổ mới được phép dùng máy móc tiến hành dò tìm trong lòng đất.

- Chà, sếp ơi! Cần gì phải xin phép. Cứ làm đại đi cũng được chứ sao.

- Phải, có thể làm đại đi. Nhưng nếu bị tóm thì số tiền phạt lên tới 500.000 mark. Nhà nước cho rằng những di sản lịch sử không phải là hàng hóa để trao đổi và bằng những hình phạt nặng nề họ muốn ngăn chặn lòng tham không đáy của con người. Những kẻ mua bán những hiện vật lịch sử thậm chí còn bị phạt tù.

- Thưa sếp, thế nếu em tìm thấy một kho báu tuyệt vời và em khai với Nhà nước là em đã vô tình tìm thấy khi đào giun, hoặc con chó của em đã phát hiện kho báu khi bới xương trong rừng thì sao?

- Ngay cả đối với các trường hợp tình cờ phát hiện thấy các báu vật thì không chỉ ở Đức mà nhiều nước châu Âu khác cũng đã có những luật định. Nội dung các luật định đó là mọi di sản lịch sử đều là tài sản của quốc gia. Cho nên dù chú mày có tìm thấy một kho báu ở trong vườn nhà chú mày thì kho báu đó vẫn là của nhà nước. Chú mày sẽ nhận được những cái bắt tay nồng nhiệt, nhưng đừng hòng mơ lấy một xu tiền thưởng! Tao có một nhân viên, gã tên là Jochen, chuyên đi tới những vùng đang điều tra về khảo cổ học ở Đức. Tao có đầy đủ thông tin về các công trình này và Jochen đã tìm được không biết bao nhiêu là báu vật. Tao cũng đã xây dựng một mạng lưới buôn báổ phân bố khắp châu Âu. Tao bán những đồ cổ đó cho bọn người Anh, Pháp, TâyBanNha và Italia. Tao thậm chí còn có khách hàng trong đám Mafia nữa kia.

- Sếp thật tuyệt vời!

- Hiềm một nỗi thằng Jochen không kham nổi mọi việc. Vả lại trình độ nó hạn chế quá. Nó vốn là một tên ăn cắp ôtô.

- Ăn cắp ôtô?

- Tao nghi hiện nay nó vẫn tiếp tục ăn cắp. Nếu như nó bị tóm thì thật nguy hiểm, thằng ngốc đó có thể phun ra hết và tao sẽ bị vạ lây vì nó.

- Thế sếp có tiền án không đấy?

- Bậy nào. Tao là một nhà kinh doanh đồ cổ đứng đắn và lương thiện. Bao giờ cũng đóng thuế đúng kỳ hạn.

Cả hai tên cùng cười sằng sặc.

Oliver thì ngồi nghệt ra, cảm thấy mình như sắp chết ngất.

Tiếng thằng Paul:

- Và bây giờ em sẽ thế chân thằng Jochen?

- Không phải ngay lập tức. Tao không thể hất nó ngay tắp lự được. Nó đã biết quá nhiều, nhưng tao hy vọng rằng rồi nó sẽ bị vặn cổ và không thể phun ra cái gì cả.

- Có nghĩa là việc t đó bị tai nạn đã có trong chương trình?

- Nó rất mê xe mô tô và luôn tự coi mình là một tay đua xe mô tô cự phách!

Chúng bỗng cùng im bặt.

Oliver cầu trời không bị chúng phát hiện. Cậu khấn để chúng không nghe thấy tiếng tim mình đặp thình thịch, cậu khấn để ánh trăng không chiếu vào góc cậu đang ngồi và cậu sẽ mau chóng thoát khỏi cảnh này.

Yên lặng một vài giây nữa.

Rồi lão sếp có giọng rin rít nói:

- Lạnh rồi, xuống thôi mày!

Cả hai tên rảo bước xa dần.

*

Chiếc tàu vẫn chòng chành. Gió thổi mạnh từng cơn, sóng vỗ tung bọt trắng. Oliver Kronschmidt ngồi nán lại cho đỡ run chân rồi mới rờ rẫm rời cái góc kín đáo trên boong tàu.

Không biết hai cái tên đó, một đứa có giọng khàn khàn tên là Paul và chủ của hắn, lão kinh doanh đồ cổ, còn lẩn khuất đâu đây không.

Oliver không thấy động tĩnh gì. Cậu lấy hết can đảm để đi về. Phải báo ngay cho chị Hanna. Làm sao có thể biết chính xác chúng là ai? Trên tàu khoảng một nửa số hành khách là người Đức. Phần lớn là thương nhân và một số đang thực tập làm thuyền viên trên các con tàu viễn dương. Làm sbiết rõ chúng là ai trong khi trên tàu lại không có cảnh sát?

Oliver vội vã đi 44 bước liền và chỉ sau vài ba phút cậu đã về tới ca bin của mình.

- ChịHanna!

Không cần chờ trả lời cậu đã cảm thấy ngay rằng chị cậu không có mặt trong ca bin.

Chờ đợi ư? Cậu cảm thấy quá hồi hộp. Vả lại cậu biết đường tới quầy rượu và cậu có thể một mình đi tới chỗ đó.

Khi cậu đi vào quầy rượu, mùi khói thuốc lá xông lên nồng nặc. Tiếng người nói xì xào và tiếng nhạc vang lên rộn rã.

Cậu thấy xa xa có tiếng cười của phụ nữ. Cậu dừng chân và ngay lúc đó một bàn tay nhẹ nhàng nắm cánh tay cậu.

- Kìa, Oliver, chị tưởng em ngủ rồi?

- Em không ngủ được và có việc này cần nói với chị.

- Chị cũng đang chuẩn bị ra về. Nhưng giờ em đã đến đây thì lại bàn kia cùng ngồi uống một chút với mọi người cho vui.

- Đừng, chị Hanna, chuyện quan trọng lắm.

- Với chị, chỉ có sức khỏe của em là quan trọng nhất thôi và em uống một cốc nước cam thì chẳng hại gì cho sức khỏe cả đâu.

Hanna kéo Oliver tới bàn. Mọi người để cậu ngồi trên một chiếc ghế đẩu. Có thể nói những người ngồi đây không ai ngờ Hanna là một y tá. Cô là người rất vui vẻ, hồn nhiên và có lẽ hơi nhẹ dạ, cả tin. Cô đã quyết học nghề này vì cô rất thương yêu người khác. Oliver nghe chị nói:

- Đây là Oliver, nếu không phải đeo băng thì chú ấy vào loại rất đẹp trai đấy.

Một người đàn ông cười vui vẻ. Nhưng Oliver cảm thấy còn có nhiều người khác nữa ngồi xung quanh mình.



Chị Hanna lại nói tiếp:

- Đây là chị Zweigbirn ở Innsbruck.

- ChàoOliver!

- Còn đây là ông Goldammer. Được làm quen với ông thật là một điều may mắn cho hai chị em mình. ÔngGoldammer có một chiếc xe ôtô du lịch cỡ lớn hiện đang ở Genua và ông cũng là người ở cùng thành phố với chúng ta, cũng sẽ đi về thành phố.

Oliver nói khẽ:

- Thế thì hay quá.

Một giọng đàn ông sắc nhọn vang lên:

- Anh bạn trẻ có vẻ không thích thú gì lắm nhỉ?!

Nói lão ta cười sằng sặc.

Oliver không biết cậu có giật mình không, mặt có bị tái không và hai tay có run không? Cậu nắm chặt cây gậy. Một bàn tay nặng trịch đè lên vai cậu:

- Cậu cứ yên tâm, viên trợ lý của tôi, ông Feicht, là một tay lái xe có hạng, cậu không sợ đâm vào cây đâu!

Trời ! Cái lão đang nói đó chính là lão sếp, chủ kinh doanh đồ cổ. Còn tên Feicht có lẽ chính là thằng đàn em.

Paul Feicht, tên có giọng nói khàn khàn cũng lên tiếng:

- Cậu không lo đâu, đi với tôi hết sức an toàn.

Oliver lúng búng:

- Không, tôi có lo sợ gì đâu, nhưng chị em tôi đã mua vé tàu rồi.

Hanna vui vẻ:

- Chúng ta mới đăng ký chỗ, chưa mua vé. Ngày mai khi tới bờ chị sẽ gọi điện ngay cho văn phòng du lịch xin hủy chỗ.

Oliver vẫn chưa trấn tĩnh hoàn toàn, cậu rụt rè:

- Tôi rất lấy làm vui sướng được cùng đi với quý vị!

Hanna giảng giải:

- Ông Goldammer vừa sang châu Phi để tìm cơ hội làm ăn. Là một nhà kinh doanh đồ cổ tất nhiên ông chú ý tới thị trường châu Phi.

Oliver nghĩ: phải, ông ta rất chú ý cho nên mới mưu mô ăn cắp cổ vật và một tên Quibimwara nào đó đã đứng ra thực hiện công việc nhơ bẩn này.

Cô Hanna lo lắng hỏi cậu em:

- Kìa, em làm sao thế?

- Em sợ rằng em đã ăn phải thứ gì đó không ổn.

Feicht nói giọng dửng dưng:

- Có lẽ cậu lo sợ vì ca mổ sắp tới đó mà.

Oliver lắc đầu:

- Không, tôi hoàn toàn không lo sợ chút nào cả.

Hanna để vào tay em trai cốc nước cam. Oliver nhấm nháp li nước và cảm thấy sự quan tâm của mọi người tới cậu nhạt dần.

Những người khác tiếp tục trò chuyện với nhau. Cô Zweigbirn, sinh viên mỹ thuật nói về nền điêu khắc châu Phi. Oliver không để tâm tới câu chuyện mặc dù cô có đề cập đến quốc gia Benanh và ba pho tượng đầu đức vua nước này bằng đồng thau mà lúc nãy cậu cũng đã nghe kể ở trên boong tàu.

Cậu tìm cách sắp xếp lại những suy nghĩ của mình. Thật điên rồ, từ cảng Genua mình vẫn phải cùng đi với lũ giết người này ư? Về tới thành phố chị Hanna sẽ đưa mình vào viện ngay và ngày kia bắt đầu ca mổ. Thế còn hai tên sát nhân thì sao, mình phải làm cái gì chứ?

Mình không thể kể gì cho chị Hanna nghe được nữa, nếu không chị ấy sẽ sợ đến phát khiếp. Và chị ấy cũng không thể đóng kịch được. Không, mình không thể kể cho chị ấy được!

Hanna hỏi cậu em:

- Kìa em không thích nước cam ư?

- Có, nhưng chúng ta đi được chưa chị?

- Được rồi, chúng ta sẽ đi ngay thôi mà.

Có lẽ Hanna đã hơi ngà ngà say và đã quên việc quan trọng mà Oliver muốn kể với chị ấy. Hanna chào tạm biệt ba người bạn. Cô Zweigbirn nói:

- KìaOliver, bắt tay đã nào!

Oliver chìa tay ra. Bàn tay của cô sinh viên mỹ thuật hơi bị ẩm, còn cái bắt tay của tên Feicht thì rắn như bàn ê-tô. LãoGoldammer cũng chìa tay tới cho Oliver. Ngón tay lão đeo hai chiếc nhẫn.

Lão nói:

- Thôi chào, ngày mai phải dậy sớm và khẩn trương đấy nhé!

Oliver chợt nghĩ ra rằng ngày mai khi tàu cập cảng cậu sẽ phải gọi điện thoại báo ngay cho Tarzan biết về việc cậu đã nghe trên tàu. Đúng, đây là một vụ dành cho những ngư̖ bạn có máu thám tử của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau