Quyển 67 Chương 3: PHI VỤ HÊRÔIN
Trong vòng vây bạn bè, tin của Tarzan nổ ra như một trái bom. Coi, không khí đột nhiên căng thẳng như sắp tận thế. Tròn Vo phùng mang trợn mắt, Gaby tròn xoe cặp mắt xanh, Máy Tính Karl không ngừng lau mồ hôi rịn trên tròng kính cận.
Tarzan nói thật bình tỉnh:
- Nghĩa là lão Klunk là chủ nhân chiếc Mercedes màu xám bạc mà chúng ta đã từng hoài nghi. Chỉ cần so sánh màu sắc sơn rớt ở hiện trường và chiếc xế hộp của lão là lòi tẩy tên tội phạm.ú
Tròn Vo hùng hùng hổ hổ:
- Xông ngay đến nhà lão và cho lão một chưởng. Phải cho lão đi gặp bác sĩ.
- Khoan đã Kloesen. Chúng ta chưa biết gì về nhân vật đằng sau Klunk. Tao muốn nói đến tên hói đầu. Không hiểu gã làm sao mà để Klunk phải ngán quá thể, đến nổi lão phải vào nhà hàng ALTWIRT mặc dù lão và ông chủ tiệm hục hặc với nhau.
Tròn Vo hé rèm cửa, nãy giờ nó vẫn không rời mắt khỏi nhà Klunk.
Tarzan chắt lưỡi:
- Tao sẽ gọi điện đến quán ALTWIRT để hỏi Kathi vài lời về gã hói kia. Chờ chút.
Người hùng không khó khăn lắm trong việc tìm số điện thoại của Kathi trong cuốn danh bạ. Một lát sau, giọng cô gái đã cất lên thưa máy.
- Tarzan đây. NàyKathi, có chuyện này khá hệ trọng: bạn có để ý ông khách mặc áo da, áo len cổ lọ bên trong, xỏ giày dưới quần Jeans ngồi đơn côi trong phòng khách với cái trán hói chăng?
Giọng Kathhi bên kia đầu dây nhỏ như muỗi kêu:
- Suỵt, ông khách hói đó đang ngồi một chỗ rất gần điện thoại, hiểu chưa? Ông ta ở trọ buồng trên trong nhà hàng gia đình mình. Quán nhậu luôn luôn có phòng cho khách. Tên ông ta là LudwigBrendl. r
Tarzan ngơ ngẫn:
- Gã từ đâu tới hả?
- Trong tờ khai tạm trú đề là từ Mailand, Italia tới.
- Gã có ô tô không?
- Có xe Citroen, màu nâu.
- Thôi nhé, hẹn lúc nào tụi mình sẽ tới để ăn súp nghe.
- Tuyệt vời. Cho mình gởi lời thăm thầy Schotten nha.
Tarzan buông máy và kể lại nội dung câu chuyện cho Tam quái. Gaby nhận xét:
- Cái tên Brendl từ Mailand tới chưa nói lên một điều gì cả. Nhưng tại sao lão Klunk lại phải rình rập gã chứ?
Karl nói:
- Tụi mình cần phải biết chúng quan tâm đến điều gì chung. Tiếc rằng lúc nãy đại ca không nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tarzan khoát tay:
- Muốn biết những chuyện linh tinh đó, chúng ta phải “hỏi” lão thôi. Nào, xin mời các bạn nhấc chân.
Cả bọn bước tới cổng nhà Klunk.on
Tròn Vo hỏi:
- Mày định “tẩn” lão luôn à?
- Không, trước hết phải hỏi lão đã, nếu không thì mới…
Tarzan không nói hết câu vì lão Klunk đã bước ra cửa. Ê, lão Klunk chẳng coi đứa nào đáng giá một gờ-ram, lão thản nhiên xoa tay vào một chiếc khăn mặt bẩn thỉu quấn quanh bụng làm tạp dề, trừng mắt nhìn Tarzan, có vẻ lão nhận ra người đã đi qua lão ở nhà hàng ALTWIRT lúc nãy.
Tarzan nói luôn:
- Thưa ông Klunk, chúng tôi có chuyện cần nói với ông.
- Cái gì?
- Tụi tôi muốn nói về những vấn đề liên quan tới ông Schotten.
Klunk tối sầm mặt lại:
- Lão ấy sai chúng mày đến à?
- Ông đừng có vờ vịt nữa, ông Klunk ạ.
Lão nhà giàu đại lý hoá chất ngơ ngác:
- Tao mà vờ vịt với lũ chúng mày ư? Chúng mày lải nhải cái gì thế? Tao không có nhiều thời gian.
- Tụi tôi nói về tai nạn giao thông của thầy Schotten. Đến lúc ông vào nhà đá vì tội tông xe vào thầy Schotten thì ông sẽ có khối thời gian.
Klunk há hốc mồm:
- Hả? Lão bị xe cán sao? Ở đâu? Bao giờ? Ai cán?
- Ông muốn nói là ông không biết gì sao?
Klunk ngây người ra trong năm giây. Giây thứ sáu lão reo lên:
- Hí hí hí, hẳn chúng mày tưởng rằng tao cho xe cán lão Schotten vì tao với lão bất hoà sao? Chúng mày quả ngu như bò.
Tarzan nghe máu nóng dồn khắp mặt, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn:
- Tai nạn xảy ra trên con đường vào làng. Thủ phạm đã đào tẩu nhưng những mảnh sơn vụn màu xám bạc đã tố cáo gã, và ông có chiếc Mercedes màu xám tuyệt đẹp. Chiếc xe đó giấu ở đâu?
Klunk cảm thấy nhẹ người. Lão xua tay lia lịa:
- Thôi đi chỗ khác chơi, chúng mày. Hiện giờ tao chỉ có chiếc VW thuê đây. ChiếcMercedes của tao đang nằm chình ình trong xưởng trung đại tu của lão LeoSassmann ấy.
Tarzan như bị một cú nốc ao vào mặt. Nếu quả thực chiếc Mercedes nằm công khai trong xưởng sửa chữa thì đương nhiên Klunk hoàn toàn ngoại phạm trong vụ thầy Schotten chứ sao. Hắn hỏi thêm:ò
- Ông đem ô tô đi kiểm tra hồi nào?
- 8 giờ sáng hôm kia, rõ chưa nhóc. Lẽ ra hôm nay tao nhận xe tại nhà nhưng vẫn chưa ổn nên tao vẫn phải đi chiếc VW này.
Tarzan thất vọng nhìn sang Karl. Coi, quân sư không hề bối rối. Nó gục gặc.
- Tao biết cái xưởng của lão Leo. Thằng Sascha Sassmann chuyên môn cúp cua ở trường mình là con trai của LeoSassmann đấy.
Sascha Sassmann 17 tuổi, mùa thu năm ngoái còn học trung học, nhưng vì lười chảy thây nên đã bỏ học. Nó sợ học như người ta sợ lây bệnh dịch vậy. LãoKlunk nói:
- Thế là xong nhé. Tao hy vọng không bị chúng mày quấy nhiễu nữa. Tình hình lão Schotten bây giờ ra sao?
- Sẽ qua khỏi thôi. Tụi tôi có phải chuyển lời thăm của ông tới thầy giáo không?
Thôi khỏi, lão có ngủm củ tỏi thì tao cũng không đi đưa đám đâu.
Tarzan nhìn lão trừng trừng:
- Nếu không gặp ông thì không tin là có loại người như vậy. Hy vọng chúng tôi sẽ chứng minh được lời khai của ông là không đúng. Lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.T
*
Khác hẳn với sếp LeoSassmann lúc nào trên mép cũng lủng lẳng điếu xì gà hảo hạng, HartwigPlatzke có đặc điểm là tối kị rượu và thuốc là. Gã quan niệm: ba cái thứ nọc độc ấy làm sao béo bổ bằng tiền, tiền bạc bao giờ cũng đáng nể hơn.
Buổi trưa nắng gắt. Hai người thợ làm thuê cho Sassmann đang ăn trưa ở một cửa hàng bình dân, trong xưởng giờ đây chỉ còn hai chiếc xế hộp nằm chờ tân trang.
Sassmann ớn mặt trời. Lão rung đùi trong văn phòng mát lạnh:
- Tối nay tao sẽ đích thân gò sơn cái mũi chiếc Mercedes, sẽ không có ai phát hiện được gì đâu!
Platzke nghiến răng:
- Sếp có đánh bóng chiếc xe cách mấy thì nó cũng chẳng thoát tội cán người.
- Ơ, mày nói ba láp gì vậy?
- Không biết ông giáo ra sao. Tôi chỉ muốn gọi điện đến bệnh viện thăm hỏi ông Schotten thôi.
- Quên đi. Quên chuyện đó đi, Hartwig. Đây chỉ là một vụ tai nạn. Chúng ta còn phải nghĩ đến chuyện khác.
Platzke nhún vai thầm rủa, thằng trùm sò, thằng khốn kiếp, lão là kẻ chủ mưu nhưng lại giấu mặt, nếu có chuyện gì xảy ra thì mình phải gánh chịu tất. Vậy mà sếp bẩn ná thở, một đồng bạc coi như bánh xe bò. Gã luôn luôn bị sếp lợi dụng trong những đợt chuyển hêrôin vào đất Đức. Khốn nạn quá, không biết trong thành phố còn ông chủ thế giới ngầm nào khác cho gã đầu quân hay không, chớ làm việc với sếp, gã nhận đồng tiền rẻ như bèo.
Bất giác gã nghĩ đến Wassenduk. Theo gã biết, mọi chuyến hàng ma tuý, sếp của gã đều giao tận tay Wassenduk. Phải chăng khứa lão này là “vua” hêrôin. Ngoài ra còn một thằng vua nào đó nắm quyền sinh sát tận nguồn cội Mailand bên Italia nữa. Platzke chỉ biết mơ hồ rằng ở cái xứ sở lân bang đó, có một tên già tên là CarloFerroni. Không có trùm CarloFerroni thì cũng đừng hòng có hêrôin cho Sassmann lẫn vua Wassenduk.
Ferroni cùng làm ăn với Sassmann từ nhiều năm nay, sự hợp tác này đã đưa lại những lợi nhuận đáng kể.
Lần này Platzke phải lên đường sang Mailand nhận 13,5 kilogam hêrôin. Đó là một khối lượng lớn.
Sassmann nói:
- Tốt nhất là mày đi luôn hôm nay. Ferroni đang chờ đấy.
- Thế hả?
- Đi bằng máy bay và về bằng tàu hoả nghe. Tao không muốn bị hớ một lần nữa như vụ thằng Brendl đâu.
Platzke đã từng nghe đến cái tên Brendl. Gã nhếch mép:
- Ồ, Brendl lặn đi đâu rồi nhỉ?
- Hừ hừ, không hiểu nó là một thằng đểu lừa mình hay là một thằng đại ngốc nữa.
Platzke cười hí hí:
- Sếp cáo vậy mà cũng bị đệ tử lừa à?
Sassmann phun khói xì gà phì phì:
- Chuyện xảy ra cách đây một năm, hồi đó Brendl đã làm cho tao 4 phi vụ và rất được bố già Ferroni tin cẩn. Tao cũng tin chứ sao. Đùng một cái trong phi vụ thứ 5 đột nhiên nó bị cớm hốt ổ vì tội trộm cắp. Hôm đó đâu như là rạng ngày 31 tháng 3. Trước khi bị tóm cổ lãng xẹt, nó có phôn cho tao nói rằng 20 kilo hêrôin lão Ferroni giao, nó tống hết vào một chiếc xế hộp chôm chỉa và nhờ thằng du khách khờ khạo đó lái không công về đất Đức. Mẹ kiếp, nó còn căn dặn tao là chiếc xế hộp đắt giá ấy đăng ký biển số ở thành phố tao và mày đang ở mới ngon cơm chớ. Thế mà… nó bị múm thê thảm.
- Thằng du khách có lái xe về không?
- Ai mà biết được. Nó nói đó là chiếc Opel màu trắng mang biển số vùng này. Tao đã tra xét tá lả mà đếch thấy biển số nào như vậy cả. Lại còn mác Opel trắng nữa. Chó chết, vùng này đố mày tìm ra chiếc nào có màu trắng tinh.
Platzke gãi cằm:
- Thằng Brendl ở tù bao lâu?
- Một năm chẵn. Ngay khi nó bị bắt, lão Ferroni lập tức cử một sứ giả đến tìm hiểu Brendl trong nhà giam. Qua cuộc tiếp xúc, thằng Brendl vẫn một mực thề thốt rằng hàng hoá đã được tải trên chiếc Opel trắng với biển số quái đản đó. Hừ hừ, họa chăng đó là chiếc xe ma.
Platzke cười:
- Theo tôi thì có ba khả năng: một là thằng Brendl đã lừa sếp, đã bịa ra một số xe ma để nẫng toàn bộ số hêrôin, nhưng việc không thành vì nó bị tóm cổ. Thứ hai, nó là một thằng đại ngu và nhớ nhầm số xe. Thứ ba, xe đó xài biển số giả, sau đó thay biển số.
Sassmann giật mình. Lão cau mày:
- Ờ há, dám nó sai lầm khi tống hêrôin vào xe của một tên cướp đổi bảng số xoành xoạch lắm. Tao chưa nghĩ đến khả năng thứ ba này.
- Khỏi cần nghĩ ngợi nữa, rồi sếp sẽ có câu trả lời nay mai thôi. Chắc chắn sau khi ra tù, Brendl sẽ mò đến sếp.
- Hy vọng như vậy.
Cả hai tên cùng im lặng, không nói gì nữa. Sassmann tợp ngụm rượu, sau đó đốt tiếp điếu xì gà to đùng.
- Platzke, nghe nhé, 13,5 kg mày phải giấu trong…
Hai thằng ma đầu đang rù rì bỗng Plaxke để một ngón tay lên miệng. Gã suỵt khẽ:
- Có người rình sau cánh cửa sếp của lãoơi!
*
Gió thổi mạnh đến mức chiếc áo gió của Tròn Vo tung phần phật. Cu cậu bèn tìm cách cản gió bằng kiểu chạy tà tà núp bóng xe đạp Tarzan. Còn phải hỏi, Tứ quái mới đi được nửa lộ trình. Xưởng trung đại tu xe ô tô của LeoSassmann còn nằm tận đâu xa tít.
*
Sassmann lừ lừ đứng lên sau lời cảnh báo của đàn em. Lão nhích thân hình kềnh càng ra gần cánh cửa rồi giật mạnh cánh cửa.
Cửa bật tung, một thằng thanh niên đang tì người bị mất đà té nhào vào. Coi, tướng mạo nó chưa tới 18 tuổi nhưng đã thấy có… ngầu. Nó bận đồ da từ đầu đến chân, tóc xù lông nhím, nhai kẹo cao su nhóp nhép.
Sassmann giận dữ quát:
- Té ra là mày, Sascha… Tại sao mày lại nghe trộm hả?
Sascha toét miệng cười:
- Nghe trộm? Tại sao tôi lại phải nghe trộm kia chứ? Tôi chỉ tình cờ lướt ngang qua đây chớ nào có muốn hóng chuyện bí mật của bố với chú ấy. Tôi cũng chỉ tình cờ cúi xuống và ghé đúng tai vào lỗ khoá thôi, chả là tôi phải buộc dây giầy mà.
Platzke nhìn xuống chân thằng con lão Sassmann. Trời đất, thằng nhãi đi ủng da làm gì có sợi dây giày nào.
Sascha cười, gã nháy mắt với Platzke rồi lững thững đi ra.
Sassmann lừ mắt nhìn theo thằng con trai.
- Ông chủ coi chừng đấy. Cậu ấy đã nghe sạch sành sanh.
Lão Sassmann lắc đầu:
- Mày yên chí, nó và mẹ nó không hề biết chuyện làm ăn phi pháp của tụi mình đâu. ở nhà tao sống mẫu mực lắm.
Platzke búng tay cái chách.
- Chuyện gia đình ông tuỳ ông xử. Tôi phải về báo cho Judy biết đã. Chào.
Platzke lững thững ra khỏi xưởng trung đại tu ô tô kiêm văn phòng ma tuý. Nhà gã gần xịch chẳng việc gì phải vội, đi bộ về nhà chỉ hết khoảng 15 phút. Ngần ấy thời gian cũng đủ để gã lên xong kế hoạch.
Platzke đã suy nghĩ từ lâu về công việc nguy hiểm mà gã làm. Gã cũng có ý đồ riêng của mình. Sau khi nghe kể về Brendl, gã càng thấy nóng ruột. Gã tự nhủ, điều mà Brendl làm được thì gã cũng làm được, nhưng gã sẽ khôn khéo hơn Brendl để không khi nào bị lộ cả. Lúc đi ngang qua một cửa hiệu, mới 30 mà mặt gã đã ốm o. Chó đẻ, mình làm cái việc nguy hiểm đó nên mới mau lão hoá như vậy. Phen này ta quyết sẽ… hồi xuân. Chớ gì nữa, chỉ cần đánh quả phi vụ hêrôin này là mình sẽ lại đâu ra đó ngay.
Khi Platzke về đến nhà thì Judy đã nấu xong món xúp cá. Mùi cá xông lên tanh rích làm gã phát ói. Platzke không thích ăn cá, nhưng gã rất yêu chiều ch̗Judy. Vì cô nàng, gã sẵn sàng ăn cả cá sống.
Vợ gã, JudyHollzogen, 22 tuổi, là một cô gái xinh toàn diện, ngoại trừ hai bắp chân to như bắp chuối. Judy có mái tóc thề màu đỏ, mắt màu tím, cô ta vừa xin thôi nghề thư ký vì không chịu được thói hay giở trò tán tỉnh của sếp.
Platzke nói với vợ:
- Lần này Ferroni cũng lại đón anh như mọi khi, nhưng quả này chúng ta sẽ hớt gọn từ đầu đến chân.
Judy múc đầy hai đĩa cháo cá, nhẹ nhàng nhắc nhở chồng:
- Anh ăn đi, nóng đấy, cẩn thận kẻo hóc.
Platzke chẳng ưa ăn cá, nghe nói còn xương gã lại càng ngao ngán, nhưng gã vẫn ngoan ngoãn nghe lời vợ.
- Hự uuuu… ồ, suýt nữa anh bị hóc xương. Con cá của em xương xẩu cứ như thằng Sascha con lão khọm Sassmann ấy. Mẹ kiếp, mới 17 tuổi mà thằng khốn đã hai lần ra toà án thanh thiếu niên về tội ăn cắp ô tô. Có điều cho đến bây giờ nó vẫn chưa biết bố nó dính dáng đến buôn ma tuý.
- Thế nào, anh có thấy cháo cá ngon không?
- Cái gì em nấu anh đều thấy tuyệt vời. Anh sẽ tính cho thằng Sascha là kẻ giơ đầu chịu báng.
- Anh tin lão Sassmann sẽ nghi cho cậu con quý tử của mình sao?
- Đó là cái chắc. Anh không biết thằng ôn đó có ghét bố nó không nhưng chỉ biết rằng không bao giờ nó để bố nó yên thân. Trong vụ này, thằng Sascha vô tội, nhưng bố nó thể nào cũng nghi ngờ, cho dù nó thề sống thề chết. Thế là đủ cho chúng ta rồi. Còn bây giờ em nghe anh dặn đây: Tối mai anh sẽ từ Mailand về lúc 21 giờ 40 phút và mang theo 13 ký rưỡi hàng. Khi về, anh sẽ đi thẳng ra cửa ga phía tây.
- Tại sao lại phải đến cửa ga phía tây?
- Vì từ hướng đó anh mới tà tà cuốc bộ qua phố NhàKho. Phố này tối om như âm phủ. Em sẽ phục kích anh ở lối cửa hàng bán vật liệu xây dựng với một cái dùi cui bự. Điều quan trọng là em phải giáng xuống đầu anh một cú nháng lửa.
Judy hốt hoảng đánh rơi cả thìa ăn cháo. Ả kêu lên:
- Chịu, em không làm được đâu.
- Em phải làm thôi, phải làm để lão Sassmann tin anh là người trong sạch. Anh cần có một vết thương ở đầu để 13 ký rưỡi hêrôin biến mất một cách hợp pháp. Em hiểu không Judy, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên đầu thằng nghịch tử Sascha. Chỉ có anh và Sassmann biết thằng này nghe lén. Nó dám liên kết với hai thằng đầu trọc bạn nó là Horst Draeger và Udo Wehnig để đánh úp, phỗng tay trên hàng hoá của ông bố lắm chớ. Tụi nó cái gì lại không dám làm.
Judy thở dài:n
- Thôi được, nếu thế thì em sẽ thẳng cánh nện anh một gậy vào đầu
Tarzan nói thật bình tỉnh:
- Nghĩa là lão Klunk là chủ nhân chiếc Mercedes màu xám bạc mà chúng ta đã từng hoài nghi. Chỉ cần so sánh màu sắc sơn rớt ở hiện trường và chiếc xế hộp của lão là lòi tẩy tên tội phạm.ú
Tròn Vo hùng hùng hổ hổ:
- Xông ngay đến nhà lão và cho lão một chưởng. Phải cho lão đi gặp bác sĩ.
- Khoan đã Kloesen. Chúng ta chưa biết gì về nhân vật đằng sau Klunk. Tao muốn nói đến tên hói đầu. Không hiểu gã làm sao mà để Klunk phải ngán quá thể, đến nổi lão phải vào nhà hàng ALTWIRT mặc dù lão và ông chủ tiệm hục hặc với nhau.
Tròn Vo hé rèm cửa, nãy giờ nó vẫn không rời mắt khỏi nhà Klunk.
Tarzan chắt lưỡi:
- Tao sẽ gọi điện đến quán ALTWIRT để hỏi Kathi vài lời về gã hói kia. Chờ chút.
Người hùng không khó khăn lắm trong việc tìm số điện thoại của Kathi trong cuốn danh bạ. Một lát sau, giọng cô gái đã cất lên thưa máy.
- Tarzan đây. NàyKathi, có chuyện này khá hệ trọng: bạn có để ý ông khách mặc áo da, áo len cổ lọ bên trong, xỏ giày dưới quần Jeans ngồi đơn côi trong phòng khách với cái trán hói chăng?
Giọng Kathhi bên kia đầu dây nhỏ như muỗi kêu:
- Suỵt, ông khách hói đó đang ngồi một chỗ rất gần điện thoại, hiểu chưa? Ông ta ở trọ buồng trên trong nhà hàng gia đình mình. Quán nhậu luôn luôn có phòng cho khách. Tên ông ta là LudwigBrendl. r
Tarzan ngơ ngẫn:
- Gã từ đâu tới hả?
- Trong tờ khai tạm trú đề là từ Mailand, Italia tới.
- Gã có ô tô không?
- Có xe Citroen, màu nâu.
- Thôi nhé, hẹn lúc nào tụi mình sẽ tới để ăn súp nghe.
- Tuyệt vời. Cho mình gởi lời thăm thầy Schotten nha.
Tarzan buông máy và kể lại nội dung câu chuyện cho Tam quái. Gaby nhận xét:
- Cái tên Brendl từ Mailand tới chưa nói lên một điều gì cả. Nhưng tại sao lão Klunk lại phải rình rập gã chứ?
Karl nói:
- Tụi mình cần phải biết chúng quan tâm đến điều gì chung. Tiếc rằng lúc nãy đại ca không nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
Tarzan khoát tay:
- Muốn biết những chuyện linh tinh đó, chúng ta phải “hỏi” lão thôi. Nào, xin mời các bạn nhấc chân.
Cả bọn bước tới cổng nhà Klunk.on
Tròn Vo hỏi:
- Mày định “tẩn” lão luôn à?
- Không, trước hết phải hỏi lão đã, nếu không thì mới…
Tarzan không nói hết câu vì lão Klunk đã bước ra cửa. Ê, lão Klunk chẳng coi đứa nào đáng giá một gờ-ram, lão thản nhiên xoa tay vào một chiếc khăn mặt bẩn thỉu quấn quanh bụng làm tạp dề, trừng mắt nhìn Tarzan, có vẻ lão nhận ra người đã đi qua lão ở nhà hàng ALTWIRT lúc nãy.
Tarzan nói luôn:
- Thưa ông Klunk, chúng tôi có chuyện cần nói với ông.
- Cái gì?
- Tụi tôi muốn nói về những vấn đề liên quan tới ông Schotten.
Klunk tối sầm mặt lại:
- Lão ấy sai chúng mày đến à?
- Ông đừng có vờ vịt nữa, ông Klunk ạ.
Lão nhà giàu đại lý hoá chất ngơ ngác:
- Tao mà vờ vịt với lũ chúng mày ư? Chúng mày lải nhải cái gì thế? Tao không có nhiều thời gian.
- Tụi tôi nói về tai nạn giao thông của thầy Schotten. Đến lúc ông vào nhà đá vì tội tông xe vào thầy Schotten thì ông sẽ có khối thời gian.
Klunk há hốc mồm:
- Hả? Lão bị xe cán sao? Ở đâu? Bao giờ? Ai cán?
- Ông muốn nói là ông không biết gì sao?
Klunk ngây người ra trong năm giây. Giây thứ sáu lão reo lên:
- Hí hí hí, hẳn chúng mày tưởng rằng tao cho xe cán lão Schotten vì tao với lão bất hoà sao? Chúng mày quả ngu như bò.
Tarzan nghe máu nóng dồn khắp mặt, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn:
- Tai nạn xảy ra trên con đường vào làng. Thủ phạm đã đào tẩu nhưng những mảnh sơn vụn màu xám bạc đã tố cáo gã, và ông có chiếc Mercedes màu xám tuyệt đẹp. Chiếc xe đó giấu ở đâu?
Klunk cảm thấy nhẹ người. Lão xua tay lia lịa:
- Thôi đi chỗ khác chơi, chúng mày. Hiện giờ tao chỉ có chiếc VW thuê đây. ChiếcMercedes của tao đang nằm chình ình trong xưởng trung đại tu của lão LeoSassmann ấy.
Tarzan như bị một cú nốc ao vào mặt. Nếu quả thực chiếc Mercedes nằm công khai trong xưởng sửa chữa thì đương nhiên Klunk hoàn toàn ngoại phạm trong vụ thầy Schotten chứ sao. Hắn hỏi thêm:ò
- Ông đem ô tô đi kiểm tra hồi nào?
- 8 giờ sáng hôm kia, rõ chưa nhóc. Lẽ ra hôm nay tao nhận xe tại nhà nhưng vẫn chưa ổn nên tao vẫn phải đi chiếc VW này.
Tarzan thất vọng nhìn sang Karl. Coi, quân sư không hề bối rối. Nó gục gặc.
- Tao biết cái xưởng của lão Leo. Thằng Sascha Sassmann chuyên môn cúp cua ở trường mình là con trai của LeoSassmann đấy.
Sascha Sassmann 17 tuổi, mùa thu năm ngoái còn học trung học, nhưng vì lười chảy thây nên đã bỏ học. Nó sợ học như người ta sợ lây bệnh dịch vậy. LãoKlunk nói:
- Thế là xong nhé. Tao hy vọng không bị chúng mày quấy nhiễu nữa. Tình hình lão Schotten bây giờ ra sao?
- Sẽ qua khỏi thôi. Tụi tôi có phải chuyển lời thăm của ông tới thầy giáo không?
Thôi khỏi, lão có ngủm củ tỏi thì tao cũng không đi đưa đám đâu.
Tarzan nhìn lão trừng trừng:
- Nếu không gặp ông thì không tin là có loại người như vậy. Hy vọng chúng tôi sẽ chứng minh được lời khai của ông là không đúng. Lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.T
*
Khác hẳn với sếp LeoSassmann lúc nào trên mép cũng lủng lẳng điếu xì gà hảo hạng, HartwigPlatzke có đặc điểm là tối kị rượu và thuốc là. Gã quan niệm: ba cái thứ nọc độc ấy làm sao béo bổ bằng tiền, tiền bạc bao giờ cũng đáng nể hơn.
Buổi trưa nắng gắt. Hai người thợ làm thuê cho Sassmann đang ăn trưa ở một cửa hàng bình dân, trong xưởng giờ đây chỉ còn hai chiếc xế hộp nằm chờ tân trang.
Sassmann ớn mặt trời. Lão rung đùi trong văn phòng mát lạnh:
- Tối nay tao sẽ đích thân gò sơn cái mũi chiếc Mercedes, sẽ không có ai phát hiện được gì đâu!
Platzke nghiến răng:
- Sếp có đánh bóng chiếc xe cách mấy thì nó cũng chẳng thoát tội cán người.
- Ơ, mày nói ba láp gì vậy?
- Không biết ông giáo ra sao. Tôi chỉ muốn gọi điện đến bệnh viện thăm hỏi ông Schotten thôi.
- Quên đi. Quên chuyện đó đi, Hartwig. Đây chỉ là một vụ tai nạn. Chúng ta còn phải nghĩ đến chuyện khác.
Platzke nhún vai thầm rủa, thằng trùm sò, thằng khốn kiếp, lão là kẻ chủ mưu nhưng lại giấu mặt, nếu có chuyện gì xảy ra thì mình phải gánh chịu tất. Vậy mà sếp bẩn ná thở, một đồng bạc coi như bánh xe bò. Gã luôn luôn bị sếp lợi dụng trong những đợt chuyển hêrôin vào đất Đức. Khốn nạn quá, không biết trong thành phố còn ông chủ thế giới ngầm nào khác cho gã đầu quân hay không, chớ làm việc với sếp, gã nhận đồng tiền rẻ như bèo.
Bất giác gã nghĩ đến Wassenduk. Theo gã biết, mọi chuyến hàng ma tuý, sếp của gã đều giao tận tay Wassenduk. Phải chăng khứa lão này là “vua” hêrôin. Ngoài ra còn một thằng vua nào đó nắm quyền sinh sát tận nguồn cội Mailand bên Italia nữa. Platzke chỉ biết mơ hồ rằng ở cái xứ sở lân bang đó, có một tên già tên là CarloFerroni. Không có trùm CarloFerroni thì cũng đừng hòng có hêrôin cho Sassmann lẫn vua Wassenduk.
Ferroni cùng làm ăn với Sassmann từ nhiều năm nay, sự hợp tác này đã đưa lại những lợi nhuận đáng kể.
Lần này Platzke phải lên đường sang Mailand nhận 13,5 kilogam hêrôin. Đó là một khối lượng lớn.
Sassmann nói:
- Tốt nhất là mày đi luôn hôm nay. Ferroni đang chờ đấy.
- Thế hả?
- Đi bằng máy bay và về bằng tàu hoả nghe. Tao không muốn bị hớ một lần nữa như vụ thằng Brendl đâu.
Platzke đã từng nghe đến cái tên Brendl. Gã nhếch mép:
- Ồ, Brendl lặn đi đâu rồi nhỉ?
- Hừ hừ, không hiểu nó là một thằng đểu lừa mình hay là một thằng đại ngốc nữa.
Platzke cười hí hí:
- Sếp cáo vậy mà cũng bị đệ tử lừa à?
Sassmann phun khói xì gà phì phì:
- Chuyện xảy ra cách đây một năm, hồi đó Brendl đã làm cho tao 4 phi vụ và rất được bố già Ferroni tin cẩn. Tao cũng tin chứ sao. Đùng một cái trong phi vụ thứ 5 đột nhiên nó bị cớm hốt ổ vì tội trộm cắp. Hôm đó đâu như là rạng ngày 31 tháng 3. Trước khi bị tóm cổ lãng xẹt, nó có phôn cho tao nói rằng 20 kilo hêrôin lão Ferroni giao, nó tống hết vào một chiếc xế hộp chôm chỉa và nhờ thằng du khách khờ khạo đó lái không công về đất Đức. Mẹ kiếp, nó còn căn dặn tao là chiếc xế hộp đắt giá ấy đăng ký biển số ở thành phố tao và mày đang ở mới ngon cơm chớ. Thế mà… nó bị múm thê thảm.
- Thằng du khách có lái xe về không?
- Ai mà biết được. Nó nói đó là chiếc Opel màu trắng mang biển số vùng này. Tao đã tra xét tá lả mà đếch thấy biển số nào như vậy cả. Lại còn mác Opel trắng nữa. Chó chết, vùng này đố mày tìm ra chiếc nào có màu trắng tinh.
Platzke gãi cằm:
- Thằng Brendl ở tù bao lâu?
- Một năm chẵn. Ngay khi nó bị bắt, lão Ferroni lập tức cử một sứ giả đến tìm hiểu Brendl trong nhà giam. Qua cuộc tiếp xúc, thằng Brendl vẫn một mực thề thốt rằng hàng hoá đã được tải trên chiếc Opel trắng với biển số quái đản đó. Hừ hừ, họa chăng đó là chiếc xe ma.
Platzke cười:
- Theo tôi thì có ba khả năng: một là thằng Brendl đã lừa sếp, đã bịa ra một số xe ma để nẫng toàn bộ số hêrôin, nhưng việc không thành vì nó bị tóm cổ. Thứ hai, nó là một thằng đại ngu và nhớ nhầm số xe. Thứ ba, xe đó xài biển số giả, sau đó thay biển số.
Sassmann giật mình. Lão cau mày:
- Ờ há, dám nó sai lầm khi tống hêrôin vào xe của một tên cướp đổi bảng số xoành xoạch lắm. Tao chưa nghĩ đến khả năng thứ ba này.
- Khỏi cần nghĩ ngợi nữa, rồi sếp sẽ có câu trả lời nay mai thôi. Chắc chắn sau khi ra tù, Brendl sẽ mò đến sếp.
- Hy vọng như vậy.
Cả hai tên cùng im lặng, không nói gì nữa. Sassmann tợp ngụm rượu, sau đó đốt tiếp điếu xì gà to đùng.
- Platzke, nghe nhé, 13,5 kg mày phải giấu trong…
Hai thằng ma đầu đang rù rì bỗng Plaxke để một ngón tay lên miệng. Gã suỵt khẽ:
- Có người rình sau cánh cửa sếp của lãoơi!
*
Gió thổi mạnh đến mức chiếc áo gió của Tròn Vo tung phần phật. Cu cậu bèn tìm cách cản gió bằng kiểu chạy tà tà núp bóng xe đạp Tarzan. Còn phải hỏi, Tứ quái mới đi được nửa lộ trình. Xưởng trung đại tu xe ô tô của LeoSassmann còn nằm tận đâu xa tít.
*
Sassmann lừ lừ đứng lên sau lời cảnh báo của đàn em. Lão nhích thân hình kềnh càng ra gần cánh cửa rồi giật mạnh cánh cửa.
Cửa bật tung, một thằng thanh niên đang tì người bị mất đà té nhào vào. Coi, tướng mạo nó chưa tới 18 tuổi nhưng đã thấy có… ngầu. Nó bận đồ da từ đầu đến chân, tóc xù lông nhím, nhai kẹo cao su nhóp nhép.
Sassmann giận dữ quát:
- Té ra là mày, Sascha… Tại sao mày lại nghe trộm hả?
Sascha toét miệng cười:
- Nghe trộm? Tại sao tôi lại phải nghe trộm kia chứ? Tôi chỉ tình cờ lướt ngang qua đây chớ nào có muốn hóng chuyện bí mật của bố với chú ấy. Tôi cũng chỉ tình cờ cúi xuống và ghé đúng tai vào lỗ khoá thôi, chả là tôi phải buộc dây giầy mà.
Platzke nhìn xuống chân thằng con lão Sassmann. Trời đất, thằng nhãi đi ủng da làm gì có sợi dây giày nào.
Sascha cười, gã nháy mắt với Platzke rồi lững thững đi ra.
Sassmann lừ mắt nhìn theo thằng con trai.
- Ông chủ coi chừng đấy. Cậu ấy đã nghe sạch sành sanh.
Lão Sassmann lắc đầu:
- Mày yên chí, nó và mẹ nó không hề biết chuyện làm ăn phi pháp của tụi mình đâu. ở nhà tao sống mẫu mực lắm.
Platzke búng tay cái chách.
- Chuyện gia đình ông tuỳ ông xử. Tôi phải về báo cho Judy biết đã. Chào.
Platzke lững thững ra khỏi xưởng trung đại tu ô tô kiêm văn phòng ma tuý. Nhà gã gần xịch chẳng việc gì phải vội, đi bộ về nhà chỉ hết khoảng 15 phút. Ngần ấy thời gian cũng đủ để gã lên xong kế hoạch.
Platzke đã suy nghĩ từ lâu về công việc nguy hiểm mà gã làm. Gã cũng có ý đồ riêng của mình. Sau khi nghe kể về Brendl, gã càng thấy nóng ruột. Gã tự nhủ, điều mà Brendl làm được thì gã cũng làm được, nhưng gã sẽ khôn khéo hơn Brendl để không khi nào bị lộ cả. Lúc đi ngang qua một cửa hiệu, mới 30 mà mặt gã đã ốm o. Chó đẻ, mình làm cái việc nguy hiểm đó nên mới mau lão hoá như vậy. Phen này ta quyết sẽ… hồi xuân. Chớ gì nữa, chỉ cần đánh quả phi vụ hêrôin này là mình sẽ lại đâu ra đó ngay.
Khi Platzke về đến nhà thì Judy đã nấu xong món xúp cá. Mùi cá xông lên tanh rích làm gã phát ói. Platzke không thích ăn cá, nhưng gã rất yêu chiều ch̗Judy. Vì cô nàng, gã sẵn sàng ăn cả cá sống.
Vợ gã, JudyHollzogen, 22 tuổi, là một cô gái xinh toàn diện, ngoại trừ hai bắp chân to như bắp chuối. Judy có mái tóc thề màu đỏ, mắt màu tím, cô ta vừa xin thôi nghề thư ký vì không chịu được thói hay giở trò tán tỉnh của sếp.
Platzke nói với vợ:
- Lần này Ferroni cũng lại đón anh như mọi khi, nhưng quả này chúng ta sẽ hớt gọn từ đầu đến chân.
Judy múc đầy hai đĩa cháo cá, nhẹ nhàng nhắc nhở chồng:
- Anh ăn đi, nóng đấy, cẩn thận kẻo hóc.
Platzke chẳng ưa ăn cá, nghe nói còn xương gã lại càng ngao ngán, nhưng gã vẫn ngoan ngoãn nghe lời vợ.
- Hự uuuu… ồ, suýt nữa anh bị hóc xương. Con cá của em xương xẩu cứ như thằng Sascha con lão khọm Sassmann ấy. Mẹ kiếp, mới 17 tuổi mà thằng khốn đã hai lần ra toà án thanh thiếu niên về tội ăn cắp ô tô. Có điều cho đến bây giờ nó vẫn chưa biết bố nó dính dáng đến buôn ma tuý.
- Thế nào, anh có thấy cháo cá ngon không?
- Cái gì em nấu anh đều thấy tuyệt vời. Anh sẽ tính cho thằng Sascha là kẻ giơ đầu chịu báng.
- Anh tin lão Sassmann sẽ nghi cho cậu con quý tử của mình sao?
- Đó là cái chắc. Anh không biết thằng ôn đó có ghét bố nó không nhưng chỉ biết rằng không bao giờ nó để bố nó yên thân. Trong vụ này, thằng Sascha vô tội, nhưng bố nó thể nào cũng nghi ngờ, cho dù nó thề sống thề chết. Thế là đủ cho chúng ta rồi. Còn bây giờ em nghe anh dặn đây: Tối mai anh sẽ từ Mailand về lúc 21 giờ 40 phút và mang theo 13 ký rưỡi hàng. Khi về, anh sẽ đi thẳng ra cửa ga phía tây.
- Tại sao lại phải đến cửa ga phía tây?
- Vì từ hướng đó anh mới tà tà cuốc bộ qua phố NhàKho. Phố này tối om như âm phủ. Em sẽ phục kích anh ở lối cửa hàng bán vật liệu xây dựng với một cái dùi cui bự. Điều quan trọng là em phải giáng xuống đầu anh một cú nháng lửa.
Judy hốt hoảng đánh rơi cả thìa ăn cháo. Ả kêu lên:
- Chịu, em không làm được đâu.
- Em phải làm thôi, phải làm để lão Sassmann tin anh là người trong sạch. Anh cần có một vết thương ở đầu để 13 ký rưỡi hêrôin biến mất một cách hợp pháp. Em hiểu không Judy, mọi nghi ngờ sẽ đổ lên đầu thằng nghịch tử Sascha. Chỉ có anh và Sassmann biết thằng này nghe lén. Nó dám liên kết với hai thằng đầu trọc bạn nó là Horst Draeger và Udo Wehnig để đánh úp, phỗng tay trên hàng hoá của ông bố lắm chớ. Tụi nó cái gì lại không dám làm.
Judy thở dài:n
- Thôi được, nếu thế thì em sẽ thẳng cánh nện anh một gậy vào đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất