Quyển 67 Chương 7: HERBI KHÔNG GỌI CŨNG ĐẾN
Platzke rung đùi khoái trá. Coi nào, qua cuộc trò chuyện trong điện thoại với Judy, gã đã thu lượm được một thông tin tuyệt vời: té ra thằng Dieter 17 tuổi, quý tử của trùmSascha ma tuý Wassenduk, đang nhởn nhơ bụi đời ở vùng Bozen bên Italia. Gã tự nhủ: quả này đậm đây. VùngBozen có ngôi nhà nghỉ của bố già Ferroni, tại sao ta không nhân cơ hội này lái xe đến đó thăm thú chớ. Một công hai việc, biết đâu trời độ cho tóm được thằng Dieter dọc đường thì… Ố là là.
Là một kẻ được Ferroni tin cậy, Platzke biết rõ chiếc chìa khoá ngôi nhà nghỉ của Ferroni cất trong hộp sắt giấu đằng sau đống củi đốt lò sưởi chứ đâu. Chính vì thế uống xong ly cà phê sữa nóng là gã lên đường ngay. Chiếc xế thuê của gã ngốn con đường phía nam một cách thong thả. Gã rà đi soát lại, không bỏ sót bất cứ một trạm xăng hoặc nhà nghỉ nào. Bất cứ điểm nào một thằng du đãng « ba lô » như Dieter cũng có thể lấp ló.
Và cuối cùng Platzke được … trời độ thiệt. Tại một vỉa hè rác rưỡi, gã hoa mắt lên khi khám phá Dieter đang vẫy tay rối rít, ê thằng nhãi, mặt mày như cáo này đã gặp một lần lúc lão bố Wassenduk đang nói chuyện với sếp Leo Sassmann của gã.
Platzke liếc vào kính chiếu hậu trước khi cho xe tấp vô khoảng giữa gian cửa hàng giải khát và trạm xăng.
Gã yên tâm khi biết chẳng có bóng nào đằng sau.
Thằng nhóc mở ngay cửa bên và nói:
- Cho đi nhờ nha, đi đâu cũng được.
- Lên xe đi. Cài dây an toàn lại, xe tao chạy nhanh như hoả tiễn đấy.
- Ông đi từ Mailand à? Ngó bộ dạng cũng biết anh là dân Đức đồng hương rồi.
Dieter nói nhiều, nhưng nó không say rượu vì trong xe hoàn toàn không có mùi rượu bia. Dù sao cũng có một cái gì đó không bình thường. Thằng nhóc tỏ ra lúng túng, tay chân ngọ ngoạy liên tục. Cổ tay nó đeo một chiếc đồng hồ Rôlec bằng vàng.
Platzke hỏi:
- Chú mày bỏ nhà đi bụi à?
- Vâng.
- Mày từ đâu tới đây?
- Anh biết thành phố… không, em ở đó đó.
- Tao cũng ngụ cùng thành phố với chú mày.
- Hì hì, đang buồn ngủ gặp chiếu manh đã quá. Này, tướng anh có vẻ bặm trợn lắm, anh có « choác » không?
Platzke biến sắc khi thằng nhóc lật cánh tay áo lên. Trời ạ, thằng tiểu tử lại còn dám khoe những vết chích ma tuý làm như gã chẳng ra cái thớ gì cả. Gã lạnh người.
- Mày tên là gì ? Mày sẽ làm gì đây?
- Anh hãy gọi em là Dieter Wasen… Ồ trời hôm nay nhiều mây mù quá… Em tên là Dieter Klestmeyer. Còn bây giờ em hãy cứ lặn đi ít lâu cho ông già phát sốt lên đã.
- Tao rất thông cảm với mày. Hồi nhỏ tao cũng như vậy đó. Quậy tới bến. Nào, mày chịu về nhà tao không, tao sẽ cho mày tự do ăn uống thả giàn. Có chìa khoá riêng hẳn hoi.
- Em có phải trả tiền không?
- Không, mày giúp tao một số công việc lặt vặt là được rồi.
- Ôi, thế thì tuyệt quá !
*
Nhà nghỉ của lão Ferroni nằm ngay trên triền núi. Chiếc xế hộp của Platlzke ì ạch leo lên con đường rải đá, từ đây tới làng gần nhất khoảng sơ sơ 5 cây số.
Platzke không khó khăn lắm để tìm cái chìa cất sau đống củi. Gã lui cui mở cửa và thân ái mời quý tử Dieter vào trong nghỉ ngơi. Thằng nhóc vừa thả ba lô nằm xuống giường là đã nằm lịm đi vì quá mỏi mệt.
Platzke khoá cửa và chăm chú lắng nghe xem thằng nhóc có ngủ thật không.
Gã quay số điện thoại về đất Đức, ngay tư dinh Wassenduk theo đúng quy ước mã số chuyển vùng. Khi có người thưa máy thì Platzke bịt mũi cho giọng nói khác đi:
- Tôi muốn nói chuyện với ông Wassenduk.
- Tôi là Wassenduk đây.
- Ông có phải là bố của Dieter không?
- Tôi đang nói chuyện với ai đây?
- Chưa cần biết. Thằng nhóc nghiện ma tuý, ông biết chứ?
- Sao lại nghiện? Có chuyện gì xảy ra với nó vậy?
- Bình tĩnh đi, tôi sẵn sàng giúp đỡ ông mà.
- Ông biết nó hiện đang ở đâu không? Nó đang ở Italia hả?
- Cứ yên tâm đi, ông sẽ nhận được thằng con trai ông nguyên vẹn.
Wassenduk nấc lên:
- Ông đã bắt cóc nó? Nhưng tôi nói để ông biết…
- Ê, tôi chỉ săn sóc một con nghiện, Wassenduk ạ. Tôi cũng không phải tội phạm.
- Vậy nó đang ở đâu?
Platzke cười khùng khục. Gã bịt mũi chặt hơn:
- Ông hãy chuyển cho tôi một số tiền bán thông tin đã.
- Bao nhiêu?
Có thế chứ, thế là Wassenduk đã chịu sự điều khiển của Platzke này. Gã nhịp nhịp giò:
- 300.000 đồng.
- Cái gì?!!
- Thế thì 400.000 đồng vậy.
- Khoan, khoan đã, tôi sẵn sàng trả ông khoản tiền đó.
- Ừ, có thế chứ.
- Nhưng ông phải trưng bằng chứng cho tôi thấy rằng ông đang giữ con trai tôi.
- Nó có một cái «đổng xịn» mác Rôlec bằng vàng đeo ở cổ tay, nhưng chắc nó không chịu đưa cho tôi đâu. E rằng tôi phải dùng sức mới xong.
- Ông hãy liệu hồn nếu động đến một cái lông chân của nó.
- Yên tâm đi, để tôi lục túi áo nó vậy.
- Vậy có thể gặp nhau lúc nào? ở đâu?
- Hề hề, tối nay 18 giờ tại bãi nghỉ cạnh xa lộ liên bang số…
Platzke bung một vị trí nằm giữa Pleikirchen và thành phố không xa đây lắm. Gã nói:
- Tôi sẽ có mặt tại đó với mặt nạ và súng. Ông không được hiện diện mà phải cử người của ông tới. Rõ chứ?
- Tôi biết cử thằng nào?
- Bạn thằng Dieter.
- Mẹ kiếp, bạn nó là ai mới được chứ, tôi có bao giờ biết nó giao du với đám nào đâu.
- Thây kệ ông. Thằng đó chỉ cần nói mật khẩu «Đêm nóng bỏng ở điểm hẹn hò» là đủ.
- Không cần đem theo tiền sao?
- Chưa. Tên sứ giả sẽ mang giấy tờ tuỳ thân của thằng quý tử ông về. Khi ông đã xác nhận
đúng là thằng con ông đang nằm trong tay tôi thì chúng ta sẽ đi những bước kế tiếp. Chẳng hạn tôi sẽ nhận tiền ở một địa điểm khác. Tôi nói trước, ông chớ có làm điều rồ dại kẻo ân hận đó.
- Không, không, tôi chỉ muốn gặp con trai tôi thôi.
Đúng lúc đó có tiếng cọt kẹt từ bên trong căn buồng vang lên làm Platzke nín thở. Gã cúp máy và lẹ làng đi đến cánh cửa rồi bất thình lình mở toang. Coi, buồng ngoài chẳng có một ai, vậy thì tiếng cọt kẹt trên sàn gỗ là do mọt chăng?
Platzke nhẹ nhàng mở cửa buồng ngủ. Ê, thằng Dieter đánh một giấc say lừ. Ngủ quắc cần câu kiểu đó làm sao nghe lén điện thoại được. Để cho chắc ăn, gã gọi khẽ:
- Dieter, Dieter…
Thằng ranh vẫn không cục cựa. Thế thì nhà nghỉ này bằng gỗ nên có mọt đây. Platzke đi thẳng vô buồng trong moi cái ví trong chiếc áo khoác của Dieter vắt trên thành ghế. Trong ví có tiền, hộ chiếu, một lô ảnh bạn gái và một tấm thẻ hội viên Câu lạc bộ bóng đá “FC TORJAEGER”.
Mẹ kiếp, trong thẻ nó tên là Dieter Wassenduk rành rành vậy mà dám bố láo nói là Dieter Klesmeyer. Con cái ông trùm có khác.
Platzke lấy tấm thẻ và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Trị giá mảnh giấy lộn đó tới 300.000 mark chứ đâu có ít. Gã nghĩ rằng đây sẽ là một món khá vì chẳng ai biết được rồi đây việc buôn bán ma tuý còn suôn sẻ hay không.
Còn nếu như việc buôn bán ma tuý phát đạt, gã sẽ không thể không gặp gỡ thường xuyên với Bobo Wassenduk, và khả năng chạm trán với Dieter Wassenduk là không tránh khỏi.
Vậy sẽ không thể để thằng nhóc trở về với bố nó được.>
Là một kẻ được Ferroni tin cậy, Platzke biết rõ chiếc chìa khoá ngôi nhà nghỉ của Ferroni cất trong hộp sắt giấu đằng sau đống củi đốt lò sưởi chứ đâu. Chính vì thế uống xong ly cà phê sữa nóng là gã lên đường ngay. Chiếc xế thuê của gã ngốn con đường phía nam một cách thong thả. Gã rà đi soát lại, không bỏ sót bất cứ một trạm xăng hoặc nhà nghỉ nào. Bất cứ điểm nào một thằng du đãng « ba lô » như Dieter cũng có thể lấp ló.
Và cuối cùng Platzke được … trời độ thiệt. Tại một vỉa hè rác rưỡi, gã hoa mắt lên khi khám phá Dieter đang vẫy tay rối rít, ê thằng nhãi, mặt mày như cáo này đã gặp một lần lúc lão bố Wassenduk đang nói chuyện với sếp Leo Sassmann của gã.
Platzke liếc vào kính chiếu hậu trước khi cho xe tấp vô khoảng giữa gian cửa hàng giải khát và trạm xăng.
Gã yên tâm khi biết chẳng có bóng nào đằng sau.
Thằng nhóc mở ngay cửa bên và nói:
- Cho đi nhờ nha, đi đâu cũng được.
- Lên xe đi. Cài dây an toàn lại, xe tao chạy nhanh như hoả tiễn đấy.
- Ông đi từ Mailand à? Ngó bộ dạng cũng biết anh là dân Đức đồng hương rồi.
Dieter nói nhiều, nhưng nó không say rượu vì trong xe hoàn toàn không có mùi rượu bia. Dù sao cũng có một cái gì đó không bình thường. Thằng nhóc tỏ ra lúng túng, tay chân ngọ ngoạy liên tục. Cổ tay nó đeo một chiếc đồng hồ Rôlec bằng vàng.
Platzke hỏi:
- Chú mày bỏ nhà đi bụi à?
- Vâng.
- Mày từ đâu tới đây?
- Anh biết thành phố… không, em ở đó đó.
- Tao cũng ngụ cùng thành phố với chú mày.
- Hì hì, đang buồn ngủ gặp chiếu manh đã quá. Này, tướng anh có vẻ bặm trợn lắm, anh có « choác » không?
Platzke biến sắc khi thằng nhóc lật cánh tay áo lên. Trời ạ, thằng tiểu tử lại còn dám khoe những vết chích ma tuý làm như gã chẳng ra cái thớ gì cả. Gã lạnh người.
- Mày tên là gì ? Mày sẽ làm gì đây?
- Anh hãy gọi em là Dieter Wasen… Ồ trời hôm nay nhiều mây mù quá… Em tên là Dieter Klestmeyer. Còn bây giờ em hãy cứ lặn đi ít lâu cho ông già phát sốt lên đã.
- Tao rất thông cảm với mày. Hồi nhỏ tao cũng như vậy đó. Quậy tới bến. Nào, mày chịu về nhà tao không, tao sẽ cho mày tự do ăn uống thả giàn. Có chìa khoá riêng hẳn hoi.
- Em có phải trả tiền không?
- Không, mày giúp tao một số công việc lặt vặt là được rồi.
- Ôi, thế thì tuyệt quá !
*
Nhà nghỉ của lão Ferroni nằm ngay trên triền núi. Chiếc xế hộp của Platlzke ì ạch leo lên con đường rải đá, từ đây tới làng gần nhất khoảng sơ sơ 5 cây số.
Platzke không khó khăn lắm để tìm cái chìa cất sau đống củi. Gã lui cui mở cửa và thân ái mời quý tử Dieter vào trong nghỉ ngơi. Thằng nhóc vừa thả ba lô nằm xuống giường là đã nằm lịm đi vì quá mỏi mệt.
Platzke khoá cửa và chăm chú lắng nghe xem thằng nhóc có ngủ thật không.
Gã quay số điện thoại về đất Đức, ngay tư dinh Wassenduk theo đúng quy ước mã số chuyển vùng. Khi có người thưa máy thì Platzke bịt mũi cho giọng nói khác đi:
- Tôi muốn nói chuyện với ông Wassenduk.
- Tôi là Wassenduk đây.
- Ông có phải là bố của Dieter không?
- Tôi đang nói chuyện với ai đây?
- Chưa cần biết. Thằng nhóc nghiện ma tuý, ông biết chứ?
- Sao lại nghiện? Có chuyện gì xảy ra với nó vậy?
- Bình tĩnh đi, tôi sẵn sàng giúp đỡ ông mà.
- Ông biết nó hiện đang ở đâu không? Nó đang ở Italia hả?
- Cứ yên tâm đi, ông sẽ nhận được thằng con trai ông nguyên vẹn.
Wassenduk nấc lên:
- Ông đã bắt cóc nó? Nhưng tôi nói để ông biết…
- Ê, tôi chỉ săn sóc một con nghiện, Wassenduk ạ. Tôi cũng không phải tội phạm.
- Vậy nó đang ở đâu?
Platzke cười khùng khục. Gã bịt mũi chặt hơn:
- Ông hãy chuyển cho tôi một số tiền bán thông tin đã.
- Bao nhiêu?
Có thế chứ, thế là Wassenduk đã chịu sự điều khiển của Platzke này. Gã nhịp nhịp giò:
- 300.000 đồng.
- Cái gì?!!
- Thế thì 400.000 đồng vậy.
- Khoan, khoan đã, tôi sẵn sàng trả ông khoản tiền đó.
- Ừ, có thế chứ.
- Nhưng ông phải trưng bằng chứng cho tôi thấy rằng ông đang giữ con trai tôi.
- Nó có một cái «đổng xịn» mác Rôlec bằng vàng đeo ở cổ tay, nhưng chắc nó không chịu đưa cho tôi đâu. E rằng tôi phải dùng sức mới xong.
- Ông hãy liệu hồn nếu động đến một cái lông chân của nó.
- Yên tâm đi, để tôi lục túi áo nó vậy.
- Vậy có thể gặp nhau lúc nào? ở đâu?
- Hề hề, tối nay 18 giờ tại bãi nghỉ cạnh xa lộ liên bang số…
Platzke bung một vị trí nằm giữa Pleikirchen và thành phố không xa đây lắm. Gã nói:
- Tôi sẽ có mặt tại đó với mặt nạ và súng. Ông không được hiện diện mà phải cử người của ông tới. Rõ chứ?
- Tôi biết cử thằng nào?
- Bạn thằng Dieter.
- Mẹ kiếp, bạn nó là ai mới được chứ, tôi có bao giờ biết nó giao du với đám nào đâu.
- Thây kệ ông. Thằng đó chỉ cần nói mật khẩu «Đêm nóng bỏng ở điểm hẹn hò» là đủ.
- Không cần đem theo tiền sao?
- Chưa. Tên sứ giả sẽ mang giấy tờ tuỳ thân của thằng quý tử ông về. Khi ông đã xác nhận
đúng là thằng con ông đang nằm trong tay tôi thì chúng ta sẽ đi những bước kế tiếp. Chẳng hạn tôi sẽ nhận tiền ở một địa điểm khác. Tôi nói trước, ông chớ có làm điều rồ dại kẻo ân hận đó.
- Không, không, tôi chỉ muốn gặp con trai tôi thôi.
Đúng lúc đó có tiếng cọt kẹt từ bên trong căn buồng vang lên làm Platzke nín thở. Gã cúp máy và lẹ làng đi đến cánh cửa rồi bất thình lình mở toang. Coi, buồng ngoài chẳng có một ai, vậy thì tiếng cọt kẹt trên sàn gỗ là do mọt chăng?
Platzke nhẹ nhàng mở cửa buồng ngủ. Ê, thằng Dieter đánh một giấc say lừ. Ngủ quắc cần câu kiểu đó làm sao nghe lén điện thoại được. Để cho chắc ăn, gã gọi khẽ:
- Dieter, Dieter…
Thằng ranh vẫn không cục cựa. Thế thì nhà nghỉ này bằng gỗ nên có mọt đây. Platzke đi thẳng vô buồng trong moi cái ví trong chiếc áo khoác của Dieter vắt trên thành ghế. Trong ví có tiền, hộ chiếu, một lô ảnh bạn gái và một tấm thẻ hội viên Câu lạc bộ bóng đá “FC TORJAEGER”.
Mẹ kiếp, trong thẻ nó tên là Dieter Wassenduk rành rành vậy mà dám bố láo nói là Dieter Klesmeyer. Con cái ông trùm có khác.
Platzke lấy tấm thẻ và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Trị giá mảnh giấy lộn đó tới 300.000 mark chứ đâu có ít. Gã nghĩ rằng đây sẽ là một món khá vì chẳng ai biết được rồi đây việc buôn bán ma tuý còn suôn sẻ hay không.
Còn nếu như việc buôn bán ma tuý phát đạt, gã sẽ không thể không gặp gỡ thường xuyên với Bobo Wassenduk, và khả năng chạm trán với Dieter Wassenduk là không tránh khỏi.
Vậy sẽ không thể để thằng nhóc trở về với bố nó được.>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất