Quyển 68 Chương 3: CON RẮN LỤC
Ông cụ Herbert Triebel, 65 tuổi, thở hổn hển khi lên đến trước cửa căn hộ của mình ở tầng 5.
Tay trái cụ xách túi hàng vừa mua về gồm 4 ổ bánh mì con, thuốc lá, và tờ nhật báo mà cụ đã giở xem qua khi xếp hàng trước quầy thu ngân ở siêu thị. Cụ rút chìa khóa căn hộ khỏi túi.
Đúng lúc đó một hình người ló ra khỏi khúc ngoặc cầu thang. Một gã phì nộn, nét mặt thô, cặp mắt ti hí lấp lánh lọt thỏm giữa những múi mỡ.
Cụ Herbert toan quay đầu lại.
Từ phía sau, một cánh tay ghì siết lấy cụ. Bàn tay lưỡi xẻng bịt mồm cụ.
- Cấm kêu, lão khọm! – Gã rít lên – Kẻo đây b vụn xương đấy.
Cụ Herbert tê liệt vì sợ hãi. Rồi cụ phải mở khóa cửa, bị xô qua ngưỡng cửa, lập cập đi qua sảnh, suýt ngã chúi xuống.
Họ đứng đối diện nhau.
Cụ Herbert lập tức nhận ra gã.
Béo Bệu đe:
- Nếu lão kêu, ta cho lão chầu trời ngay lập tức. Ta đang bị nguy khốn, lão hiểu chứ? Bọn cớm đang truy lùng ta. Lão biết ta là ai không đã?
Mình phải giả ngây giả ngô thôi, cụ Herbert tự nhủ, và lắc đầu.
- Càng hay. Cứ gọi ta là Henry.
Henry Spahtvolger, cụ Herbert nghĩ. Một tên cướp nhà băng đang bị truy nã. Ồ phải! Ta biết!
Nhưng ông cụ không nói gì.
- Ta sẽ nán lại đây một lúc, - gã bảo – tới chập tối. Lão hãy im lặng. Rõ chưa? Nếu không… - Gã dứ dứ nắm đấm.
Cụ Herbert gật đầu, bụng nghĩ đến bà Becker hàng xóm của mình. Mặc dù đã 78 tuổi, cụ bà Becker vẫn khỏe mạnh tới mức đáng kinhạc, cặp mắt tinh tường, trí óc minh mẫn. Và ngày nào cụ bà Becker cũng sang mượn báo của cụ Herbert.
Hai người đã nhất trí với nhau cùng đọc chung một tờ báo cho đỡ tốn tiền. Cụ Herbert đọc trước xế trưa thì cụ bà Becker sang lấy về đọc.
May làm sao! CụHerbert nghĩ.
*
Tarzan dậy rất sớm sau một đêm bồn chồn, hầu như không ngủ. Hắn chỉ uống sữa điểm tâm. DìKarin cũng mất ngủ.
Mãi rồi kiốt bán báo cũng mở. Tarzan chạy ra mua liền 5 tờ báo địa phương. Hai dì cháu ngồi giở xem liền.
Bức chân dung tên DiềuHâu trông gớm ghiếc, hình như không mấy thành công. Nhưng bức ảnh HenrySpahtvolger rất rõ.
Tarzan gọi điện cho thanh tra Havliczek, với hy vọng đã có tin mới gì đó.
Ông thanh tra đã có mặt tại văn phòng, giọng xúc động:
- Không, cháu gọi đâu có sớm quá, Tarzan. Có tin đây: Henry Spahtvolger đã bị phát hiện. Một phụ nữ đợi bên bến xe buýt tình cờ nhận ra gã sau khi xem bức ảnh đăng trên báo. Đúng lúc đó, một xe tuần tra đi qua, bà ta bèn chặn lại.
- VậySpahtvolger đã bị bắt- Tiếc là không.
- Vì sao ạ? – Tarzan thất vọng.
- Gã kịp nhận thấy có động và tẩu thoát. Gã chạy vào một phố phụ, rồi… mất tiêu! Nhưng chúng tôi đang sục sạo ở khu vực đó. Gã chưa thể chạy xa được.
- Ở khu nào ạ, thưa ông?
- Phố Trebbenheuer, sau nhà thờ Ký Ức.
- Cám ơn ông! – Tarzan gác máy rồi quay lại: - Dì Karin! Phố Trebbenheuer! Phố ấy ở đâu ạ? Làm sao cháu đến được đó, hả dì?
*
Spahtvolger ngồi trong bếp chép sạch cả các thứ đựng trong tủ lạnh của cụ Herbert: khúc xúc xích còn thừa, miếng pho mát, những con cá hồi ngâm dầu. CụHerbert phải ngồi chầu bên cạnh.
Spahtvolger nhai nhồm nhoàm, hỏi:
- Lão sống một mình hả? Hôm nay lão có khách nào hẹn đến chơi không?
Cụ Herbert lắc đầu:
- Tôi chẳng đợi khách nào sất. Nhưng chốc nữa, bà Becker, hàng xóm của tôi, sẽ sang bên này.
- Bà ta muốn gì?
- Lấy tờ báo.
- Để làm gì?
- Bà ta đọc nó sau tôi. Đỡ tốn tiền mua báo. Lương hưu của bà Becker còn cò hơn của tôi.
- Lão không để mụ vào nhà, rõ chưa? Mà đưa báo cho mụ ngay ở cửa thôi.
- Thì bao giờ tôi chẳng làm vậy.
- Và không được nói câu nào thừa. Ta sẽ nấp sau cửa để nghe đấy.
Cụ Herbert không đáp. Một ý tưởng, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cụ. Nó đòi hỏi sự hy sinh. Hy sinh đau đớn đáo để.
Spahtvolger đã ăn sáng xong, nằm dài ra đi văng trong phòng khách.
Cụ Herbert, luôn bị gã để mắt theo dõi, phải ngồi trên một chiếc ghế bành. Spahtvolger lơ mơ ngủ. Gã giật mình khi đột nhiên bị ông già loẻo khoẻo tấn công.
Cụ Herbert nắm tay xông vào gã. Và thất trận tức thì. VìSpahtvolger rất khỏe và nhanh nhẹn, bất chấp thân hình phì nộn.
Cụ Herbert bị quẳng vào tường. Một cú đấm thoi vào giữa mặt cụ.
- Lão khọm nham hiểm! – Spahtvolger chửi khẽ, vì tường khu chung cư cho thuê này mỏng lắm.
Cụ> Herbert ngã lăn ra sàn, nửa bất tỉnh. Cụ đổ máu mũi, trán và má xây xước. Môi trên sưng vù lên. Đầu ù đặc vì đau đớn.
- Đồ ngu! – Spahtvolger mắng. – Lão tưởng lão hạ nổi thằng này chắc?
Lát sau, cụ Herbert lê vào phòng tắm rửa sạch máu. Mặt cụ trông ghê quá. Tuyệt! Cụ mỉm cười nhìn bộ mặt biến dạng của mình trong gương. Không lẽ cụ có thể chường cái mặt này ra trước bà Becker?
- Ta sẽ đi ra cửa đưa báo cho mụ già. – Spahtvolger nói. – Coi như ta là bạn của lão, rõ chưa? Còn bấy giờ lão đang mắc bận trong nhà xí. Cấm ho he đấy!
Thành công rồi, cụ Herbert hoan hỉ nghĩ, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ. Thành công rồi! Tên khốn chưa ngó ngàng đến tờ báo. Gã không ngờ có bức ảnh đăng trên đó. Những vết thương của ta đâu phải vô ích.
*
Lothar Korf, tức Diều Hâu, nhấc máy, làu bàu thưa, mà không xưng tên.
- Tao đây mà, - gã nghe giọng Spahtvolger.
- Mẹ kiếp! Mày rúc ở đâu vậy?
- Tao phải lủi trốn. Trong căn hộ của một lão khọm. Tình cờ nhảy vào nhà lão thôi. Ôi trời, tao chỉ muốn giết thằng Haruschner. Thằng cớm ấy đã phản tao. Thế mà nó là em vợ tao đấy.
- Cái gì? Tao cóc hiểu gì cả.
- Hôm qua nó nhắn tao, qua tiệm Weinrebe, mày biết rồi đấy. Thế rồi
Gã kể lại, đoạn kết luận:
- … may mà Haruschner trông thấy cái thằng ranh ấy. Phải, con trai của mụ SusanneCarsten. Rõ ràng thằng lỏi ấy rất cao thủ, đã bám theo Haruschner, và theo dõi chúng tao. Rồi một mụ thay nó – Haruschner bảo đó là bạn của mụ Carsten, - còn thằng nhãi bỏ đi. Tao thừa cơ lủi ngay. Haruschner đã hứa giữ kín chuyện. Nhưng rõ ràng nó đã bán đứng tao.
- Sao mày lại nghĩ thế?
- Ban nãy, đang trên đường đến mày thì tao bị một con mụ trên phố nhận ra. Chỉ loáng sau, bọn cớm đã rượt theo tao. Chiếc xe tuần tra vô tình chạy qua đúng lúc. Đen quá chó mực! Bây giờ tao ngồi chết gí ở đây, không dám thò mặt ra đường. Đành đợi đến lúc trời tối. Rồi tao đến mày.
- *** thật! Sao mụ ta lại nhận ra mày?
- Tao đoán thằng em vợ tao không chỉ cho báo đăng chân dung mày, mà còn tả tao tỉ mỉ trên báo.
- Chỉ tả thôi sao đủ được. Loại bị thịt như mày thiếu cha gì trên phố.
- Thôi đừng nói năng kiểu đó lúc này nữa đi.
- Vậy là giờ tụi mình sa lầy rồi. Tao thì không dám ló ra phố, mày lại chết gí ở đấy. Mà này, trong cái giỏ ở bếp nhà tao đang có một con vật rất xinh đẹp đấy.
- Con rắn hả?
- Một con rắn lục cực độc. Sáng nay tao thấy cái giỏ trước cửa hậu. Nero đã đem lại trong sương mù ban đêm, sau đó mới gọi điện báo. Tao đã ngó qua con rắn rồi. Trông gớm chết! Hai con mắt nhìn trân trân. Cái đầu hình tam giác. Nó mà đớp thì cầm chắc cái chết.
- Giờ tính sao?
- Mình tao, tao không làm vụ ấy đâu.
- Nghĩa là thế nào?
- Tao đợi tới lúc mày đến, mày cùng ra tay. Vậy để đến tối. Con mụ được sống thêm ít giờ nữa.
- Mẹ kiếp, nhưng đúng là…
Spahtvolger bỗng im bặt, như bị chặn họng.
- Henry, mày sao thế?
- Trời đất quỷ thần ơi! Giờ tao mới vỡ lẽ.
- Mày vỡ lẽ cái gì?
- Tờ báo! Tờ báo! Hôm nay mày đã đọc báo chưa hả?
- Làm sao đọc được? Báo thì tao không đặt, ra đường lại đếch dám. Sao mày hỏi thế?
- Tao sực nghĩ đến một khả năng. Nếu đúng thì…
Gã lại ngắc họng.
- Henry, mày làm sao hả?
- Haruschner có những tấm ảnh chụp chung cả gia đình. Mày hiểu không? Có cả mặt tao trong đó. Nhất định sẽ có tấm phù hợp để dùng đăng báo truy nã.
Korf phá lên cười, nghe mỉa mai:
- Chân dung tao, rồi lại ảnh mày... để truy nã! Tao nghĩ tụi mình chết đến đít rồi.
- Mụ già! - Đúng lúc đó Spahtvolger tru lên trong đường dây. - Mụ Becker!
- Cái gì?
- Mụ hàng xóm của cái lão khốt này. Cách đây 5 phút mụ sang mượn tờ báo. Chính tao đã đưa báo cho mụ, vì lão khốn mặt mày sưng húp. Nghĩa là mụ đó đã trông thấy tao. Trông thấy rất rõ. Tao và mụ thậm chí còn trao đổi dăm câu, rất là thân ái. Mày hiểu chứ? Nếu giờ đây mụ già trông thấy ảnh tao trên báo, thì... Tao phải chuồn thôi. Ôi mẹ kiếp! Tao cần một chỗ ẩn khác. Tao...
Rõ ràng Henry đã bỏ máy.
Korf nhắm mắt, hít thật sâu. Gã biết rõ: nếu Spahtvolger sa lưới, nó sẽ không giữ được miệng. Cái thằng béo bệu ấy tàn bạo thật đấy, nhưng không có khả năng chịu đựng.
*
Đúng khu vực ấy đây rồi. Kia là nhà thờ Ký Ức. Tarzan đã chạy qua thật nhiều phố, chẳng khác gì chạy đua marathon! Hắn cứ hết đi lại chạy lòng vòng quanh khu vực này. Hắn hy vọng sẽ bắt gặp Spahtvolger ló ra ở đâu đó. Khi Tarzan lại đi ngang một tiệm uốn tóc nhỏ, thấy ông chủ tiệm đang đứng tựa cửa, vẻ chán chường - ông ta đã cứng tuổi, nhưng mái tóc vàng sấy bồng bềnh.
- Lại là cậu à? - Ông ta nhìn Tarzan bắt chuyện.
- Sao ông hỏi “lại là” ạ? Cháu mới đi ngang qua đây lần này là lần thứ 26
- Thế mà tôi cứ ngỡ nhiều hơn đấy.
Hai người cùng cười. Tarzan dừng chân một lát.
- Cậu đi mua hàng giúp ai chăng? - ông chủ tiệm uốn tóc hỏi. - Hay cậu luyện tập để chủ nhật này tham gia diễu hành?
Tarzan toan giải thích cho ông ta. Nhưng đúng lúc đó, một bà cụ lao ra từ sau góc phố, tất tả chạy lại, chân nam đá chân chiêu, nhưng vẫn không kìm được sự hăng hái, mặc dù bà cụ hẳn đã ngoài 70.
- Ông Tobernargl! Xin ông! - bà vẫy vẫy hai tay. - Tôi phải gọi điện thoại ngay.
- Xin cụ cứ tự nhiên, thưa cụ Becker. - Ông chủ tiệm uốn tóc mỉm cười.
Bà cụ chạy vào trong tiệm.
- Bà cụ nghỉ hưu rồi, - ông Tobernargl bảo Tarzan. - Ít tiền lắm. Không đủ sức thuê bao máy điện thoại. Nếu cụ chỉ gọi trong thành phố thì tôi vẫn cho cụ gọi nhờ.
Bà cụ trở ra, thở gấp gáp, rối rít:
- Ông Tobernargl, ông có biết số điện thoại của đồn cảnh sát không? Đây này! - Tay bà huơ huơ tờ báo gấp tư. - Tên tội phạm có ảnh đăng trong này, tôi đã nhìn thấy! Hắn đang ở nhà người hàng xóm của tôi, ông HerbertTriebel.
*
Xế trưa. Chuông điện thoại nhà Korfại réo. Đầy linh cảm là ai gọi, Korf nhấc máy.
- Thế nào? - Nero hỏi. - Con rắn đã làm xong phận sự của nó chưa?
- Dạ... - Korf luống cuống xoa xoa cái mặt diều hâu, - chưa ạ.
- Sao lại chưa?
- Tôi muốn đợi Henry cùng có mặt.
- Sao? Tao tưởng nó đang ở chỗ mày?
- Không. Nó phải tạm thời lẩn trốn, vì... - Korf thuật lại đầu đuôi, rồi thêm: - Nhưng bây giờ nó cũng phải tếch khỏi căn hộ đó. Có thể ảnh nó đã bị đăng báo, và mụ già kia biết đâu nhận ra nó.
- Ảnh nó đăng trên báo thật. Nhưng Henry sẽ thoát thôi. Nó biết cách tự cứu mình. Cố nhiên phải một thời gian nữa nó mới mò đến mày được. Mày khỏi đợi nó. Mày đi xuống tầng hầm, ném con rắn lục vào buồng mụ ta và chốt cửa lại. Mày cứ việc bịt tai lại nếu mày quá ư yếu đuối.
- Không đâu, sếp! Tôi sẽ không làm chuyện đó. Cướp nhà băng là cướp nhà băng, còn giết người vẫn là giết người.
Nero im lặng giây lát. Hắn cảm thấy Korf từ chối thật sự.
- Thôi được! Nếu mày không đủ can đảm. Tao thì có thừa. Tao ở ngay gần thôi. Vài phút nữa tao sẽ có mặt. Nhưng vẫn giữ nguyên tắc: chúng mày không biết tao. Vậy nghe cho kỹ đây: mày để cửa nhà mở hé, rồi đi vào gara, đóng cửa gara lại, chờ trong ấy. Khi đã quăng con rắn vào mụ ta rồi, tao sẽ gõ ba lần vào cửa gara. Nhưng mày phải đếm đến 100 mới được đi ra. Rõ chưa?
- Đếm đến 100... rõ ạ!
- Tới nửa đêm, chúng mày đưa xác mụ ra công viên. Để bắt con rắn, chỉ cần một chiếc chăn len ném lên người nó và tóm lấy. Nhưng chớ để nó cắn đấy. Chào.
*
Bà cụ Becker hầu như không theo kịp bước Tarzan.
Hai người vội vã quay trở lại. Bà cụ chưa kịp điện thoại cho cảnh sát thì bị Tarzan lôi đi để chỉ đường. Hắn biết không thể bỏ phí một giây.
- Đây! - bà cụ hổn hển - Vào trong này.
Một ngôi nhà tầng cho thuê xám xỉn. Cửa vào lắp kính mờ. Phía sau có bóng ai đó. Cửa mở ra.
Tarzan trân trối nhìn vào bộ mặt béo phị của HenrySpahtvolger. Họ đứng cách nhau tầm một cánh tay. Cặp mắt ti hí của tên lưu manh trợn lên vì sợ hãi.
- Hắn... hắn... - bà cụ Becker líu lưỡi, - hắn đấy!
- Cháu biết! - Tarzan nói và thoi thẳng nắm đấm bên phải trúng mũi HenrySpahtvolger.
Tarzan còn lâu mới hả giận đối với kẻ đã bắt cóc mẹ mình.
Xe cảnh sát đỗ lại trước ngôi nhà tầng xám xỉn. Những cảnh sát mặc sắc phục nhảy xuống. Thanh tra Havliczek vào hành lang trước tiên.
Bà cụ Becker ngồi ở bậc thang dưới cùng. Lố nhố trên các bậc thang là những người sống trong khu nhà, phần đông câm lặng vì sợ hãi.
Henry nằm trong một xó. Trông thảm hại. Hai tay gã bị trói quặt sau lưng bằng chính chiếc cà vạt lụa sặc sỡ của gã.
- Cậu bé đã tra hỏi hắn, - bà cụ Becker giải thích. - Tôi không hiểu nổi cậu ta muốn biết điều gì. Tôi nghĩ tên tội phạm đã khai hết rồi - chẳng là hắn rất sợ sẽ bị đòn đau hơn nữa.
- Tôi biết, - ông Havliczek lẩm bẩm, - tôi biết Tarzan muốn tra hỏi hắn điều gì.
*
Trong gara gần như tối om. Korf dựa vào chiếc ô tô nhỏ của bà Karin, giấu ở đây từ hôm qua. Trên bộ mặt diều hâu của gã mồ hôi lạnh đọng thành giọt.
Gã đã nghe tiếng bước chân của Nero, nhưng không dám ló ra nhìn.
Lúc này ngoài cửa vang ba tiếng gõ. Rồi tiếng bước chân xa dần. Korf bắt đầu thư thả đếm đến 100.
Gã mở cửa gara, bước ra ngoài, thoạt đầu chói mắt – mặc dù hôm nay trời u ám.
Ngoài phố đỗ xịch một chiếc taxi. Có ai đó xuống xe, tiến về phía gã: một thiếu niên cao lớn, vạm vỡ, tóc thẫm quăn, trên gương mặt rám nắng có vẻ gì đó thật đáng gờm.
- Xin chào Mặt Diều Hâu! – Tarzan nói. – Henry gửi lời chào anh bạn Lotharr quý hóa của hắn đấy.
Rồi Korf tối sầm mặt mũi. Đâu đó trong đầu hắn như có trái phá nổ tung.
Tarzan lôi tên lưu manh bất tỉnh vào nhà, vần hắn vào buồng vệ sinh không cửa sổ, khóa lại từ bên ngoài, rút chìa khóa cầm theo.
Đường xuống tầng hầm đâu nhỉ?
Hắn chạy xuống các bậc thang.
- Má ơi!
Tarzan mở cửa ra.
Ánh sáng mờ đục rọi từ ngọn đèn trên trần.
Mẹ hắn ngồi trên một cái ghế dài cũ kỹ, người thẳng đơ vì kinh hoàng, trân trối nhìn xuống con rắn màu lục, dài bằng cánh tay. Con rắn lục rõ ràng đang rất giận dữ, đầy hiếu chiếu. Vì nó đang trườn về phía bà Susanne, lưỡi thè rõ dài.
- Rụt chân lại đi, má ơi!
Nhanh như chớp, Tarzan lột áo ngoài nhảy đến sau con rắn, quẳng áo trùm lên nó. Hắn lập tức chộp lấy vồ được đúng sát sau đầu nó, cảm thấy thân rắn cuộn dưới tay mình.
Bỏ nó vào đâu bây giờ?
Ban nãy hắn t ngoài cửa một cái giỏ có nắp. Hắn khéo léo bỏ con rắn vào đó, đậy nắp lại. Con rắn lồng lộn trong chiếc giỏ mây. Tarzan thở phào.
Rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
*
Hôm nay đã là thứ năm, ngày mẹ con Tarzan trở về Đức. DìKarin đỏ hoe mắt từ bữa ăn sáng, dì bịn rịn vì sắp phải chia tay họ.
Ba người vừa điểm tâm xong, thì thanh tra Havliczek gọi điện tới:
- Tarzan, một phần tôi muốn chào tạm biệt mẹ con cháu. Phần nữa tôi muốn kể rằng: rất tiếc chúng tôi không tiến thêm được một bước nào trong việc truy tìm Nero. Tuy nhiên, Korf và Henry đã có những lời khai khả dĩ là một hướng dẫn. Cụ thể là Nero đang dự định gì đó ở nước Đức. Thậm chí đúng nơi mà cháu đang theo học nội trú.
- Thật vậy sao, thưa ông?
- Tôi không thể nói chắc được. Nhưng hình như thế.
- Cháu rất mừng, thưa ông thanh tra Havliczek. Cháu không mong gì hơn là được chạm trán với chính Nero.
*
Cuộc chia tay đầy nước mắt. Cố nhiên Tarzan vẫn tỏ ra điềm nhiên, mặc dù hắn ôm hôn dì Karin tới 5 lần. Rồi hai mẹ con lên tàu về Đức.
Xế chiều tàu vào ga thành phố của Tứ quái, dừng ở đây 10 phút. Tarzan đứng bên cửa sổ, thấy các bạn mình đợi sẵn trên sân g
Gaby, tóc buộc vổng đuôi ngựa bằng chiếc nơ xanh, dắt theo con Oskar. Tròn Vo vẫn nhai sôcôla, má phồng lên, miệng nhoe nhoét. Karl lau kính lia lịa để giấu xúc động.
Gaby ứa nước mắt mừng vui, cô không muốn buông bà Susanne ra sau khi ôm hôn bà.
Tròn Vo trịnh trọng trao một cái gói nhỏ cho mẹ của Tarzan:
- Cháu biếu bác 5 phong sôcôla của hãng Sauerlich, thưa bác Carsten. Để bác nhấm nháp dọc đường ạ.
Họ đủ thời gian để kể nhau nghe những chuyện quan trọng nhất. Rồi bà Susanne phải lên tàu đi tiếp. Tứ quái vẫy theo. Dường như con Oskar cũng hiểu đây là một cuộc chia tay – hai tai nó rủ xuống buồn bã hơn bình thường.
*
Trưa hôm sau, tan học là Tarzan dắt chiếc xe đạp hỏng đến hiệu xe đạp trong thành phố ngay. Chặng đường khá xa: mất 20 phút rảo cẳng.
Rủi làm sao người chủ hiệu mà hắn biết lại không có đấy. Một tay bán hàng ngớ ngẩn hỏi gì cũng lắc, thậm chí cũng chẳng đánh giá được xem liệu có bỏ chữa chiếc xe nữa hay không.
- Một chiếc xe đạp cho thuê ấy à? Không, - anh ta đáp. – Chúng tôi làm gì có xe cho thuê.
Mình làm sao đến Wexenstein được đây, thủ lĩnh Tứ quái ngẫm nghĩ. Với tàu nhanh chăng? Tàu chạy đến Rodlkamp. Từ đó đến Wexenstein chỉ còn 10 phút đi bộ. Thôi được, thì đi tàu nhanh! Cho nó thay đổi không khí.
Hắn chạy đến ga Huttenplatz.
Vừa chạy, hắn vừa kiểm tra xem còn đủ tiền trong túi không. Hy vọng đủ để mua vé tàu.
Còn hai phố nữa.
Tarzan nghe tiếng tàu chạy đến. Tàu vào ga rồi. Nó đỗ bao lâu nhỉ? Hắn bèn chạy nước rút.
Tay trái cụ xách túi hàng vừa mua về gồm 4 ổ bánh mì con, thuốc lá, và tờ nhật báo mà cụ đã giở xem qua khi xếp hàng trước quầy thu ngân ở siêu thị. Cụ rút chìa khóa căn hộ khỏi túi.
Đúng lúc đó một hình người ló ra khỏi khúc ngoặc cầu thang. Một gã phì nộn, nét mặt thô, cặp mắt ti hí lấp lánh lọt thỏm giữa những múi mỡ.
Cụ Herbert toan quay đầu lại.
Từ phía sau, một cánh tay ghì siết lấy cụ. Bàn tay lưỡi xẻng bịt mồm cụ.
- Cấm kêu, lão khọm! – Gã rít lên – Kẻo đây b vụn xương đấy.
Cụ Herbert tê liệt vì sợ hãi. Rồi cụ phải mở khóa cửa, bị xô qua ngưỡng cửa, lập cập đi qua sảnh, suýt ngã chúi xuống.
Họ đứng đối diện nhau.
Cụ Herbert lập tức nhận ra gã.
Béo Bệu đe:
- Nếu lão kêu, ta cho lão chầu trời ngay lập tức. Ta đang bị nguy khốn, lão hiểu chứ? Bọn cớm đang truy lùng ta. Lão biết ta là ai không đã?
Mình phải giả ngây giả ngô thôi, cụ Herbert tự nhủ, và lắc đầu.
- Càng hay. Cứ gọi ta là Henry.
Henry Spahtvolger, cụ Herbert nghĩ. Một tên cướp nhà băng đang bị truy nã. Ồ phải! Ta biết!
Nhưng ông cụ không nói gì.
- Ta sẽ nán lại đây một lúc, - gã bảo – tới chập tối. Lão hãy im lặng. Rõ chưa? Nếu không… - Gã dứ dứ nắm đấm.
Cụ Herbert gật đầu, bụng nghĩ đến bà Becker hàng xóm của mình. Mặc dù đã 78 tuổi, cụ bà Becker vẫn khỏe mạnh tới mức đáng kinhạc, cặp mắt tinh tường, trí óc minh mẫn. Và ngày nào cụ bà Becker cũng sang mượn báo của cụ Herbert.
Hai người đã nhất trí với nhau cùng đọc chung một tờ báo cho đỡ tốn tiền. Cụ Herbert đọc trước xế trưa thì cụ bà Becker sang lấy về đọc.
May làm sao! CụHerbert nghĩ.
*
Tarzan dậy rất sớm sau một đêm bồn chồn, hầu như không ngủ. Hắn chỉ uống sữa điểm tâm. DìKarin cũng mất ngủ.
Mãi rồi kiốt bán báo cũng mở. Tarzan chạy ra mua liền 5 tờ báo địa phương. Hai dì cháu ngồi giở xem liền.
Bức chân dung tên DiềuHâu trông gớm ghiếc, hình như không mấy thành công. Nhưng bức ảnh HenrySpahtvolger rất rõ.
Tarzan gọi điện cho thanh tra Havliczek, với hy vọng đã có tin mới gì đó.
Ông thanh tra đã có mặt tại văn phòng, giọng xúc động:
- Không, cháu gọi đâu có sớm quá, Tarzan. Có tin đây: Henry Spahtvolger đã bị phát hiện. Một phụ nữ đợi bên bến xe buýt tình cờ nhận ra gã sau khi xem bức ảnh đăng trên báo. Đúng lúc đó, một xe tuần tra đi qua, bà ta bèn chặn lại.
- VậySpahtvolger đã bị bắt- Tiếc là không.
- Vì sao ạ? – Tarzan thất vọng.
- Gã kịp nhận thấy có động và tẩu thoát. Gã chạy vào một phố phụ, rồi… mất tiêu! Nhưng chúng tôi đang sục sạo ở khu vực đó. Gã chưa thể chạy xa được.
- Ở khu nào ạ, thưa ông?
- Phố Trebbenheuer, sau nhà thờ Ký Ức.
- Cám ơn ông! – Tarzan gác máy rồi quay lại: - Dì Karin! Phố Trebbenheuer! Phố ấy ở đâu ạ? Làm sao cháu đến được đó, hả dì?
*
Spahtvolger ngồi trong bếp chép sạch cả các thứ đựng trong tủ lạnh của cụ Herbert: khúc xúc xích còn thừa, miếng pho mát, những con cá hồi ngâm dầu. CụHerbert phải ngồi chầu bên cạnh.
Spahtvolger nhai nhồm nhoàm, hỏi:
- Lão sống một mình hả? Hôm nay lão có khách nào hẹn đến chơi không?
Cụ Herbert lắc đầu:
- Tôi chẳng đợi khách nào sất. Nhưng chốc nữa, bà Becker, hàng xóm của tôi, sẽ sang bên này.
- Bà ta muốn gì?
- Lấy tờ báo.
- Để làm gì?
- Bà ta đọc nó sau tôi. Đỡ tốn tiền mua báo. Lương hưu của bà Becker còn cò hơn của tôi.
- Lão không để mụ vào nhà, rõ chưa? Mà đưa báo cho mụ ngay ở cửa thôi.
- Thì bao giờ tôi chẳng làm vậy.
- Và không được nói câu nào thừa. Ta sẽ nấp sau cửa để nghe đấy.
Cụ Herbert không đáp. Một ý tưởng, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cụ. Nó đòi hỏi sự hy sinh. Hy sinh đau đớn đáo để.
Spahtvolger đã ăn sáng xong, nằm dài ra đi văng trong phòng khách.
Cụ Herbert, luôn bị gã để mắt theo dõi, phải ngồi trên một chiếc ghế bành. Spahtvolger lơ mơ ngủ. Gã giật mình khi đột nhiên bị ông già loẻo khoẻo tấn công.
Cụ Herbert nắm tay xông vào gã. Và thất trận tức thì. VìSpahtvolger rất khỏe và nhanh nhẹn, bất chấp thân hình phì nộn.
Cụ Herbert bị quẳng vào tường. Một cú đấm thoi vào giữa mặt cụ.
- Lão khọm nham hiểm! – Spahtvolger chửi khẽ, vì tường khu chung cư cho thuê này mỏng lắm.
Cụ> Herbert ngã lăn ra sàn, nửa bất tỉnh. Cụ đổ máu mũi, trán và má xây xước. Môi trên sưng vù lên. Đầu ù đặc vì đau đớn.
- Đồ ngu! – Spahtvolger mắng. – Lão tưởng lão hạ nổi thằng này chắc?
Lát sau, cụ Herbert lê vào phòng tắm rửa sạch máu. Mặt cụ trông ghê quá. Tuyệt! Cụ mỉm cười nhìn bộ mặt biến dạng của mình trong gương. Không lẽ cụ có thể chường cái mặt này ra trước bà Becker?
- Ta sẽ đi ra cửa đưa báo cho mụ già. – Spahtvolger nói. – Coi như ta là bạn của lão, rõ chưa? Còn bấy giờ lão đang mắc bận trong nhà xí. Cấm ho he đấy!
Thành công rồi, cụ Herbert hoan hỉ nghĩ, nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ. Thành công rồi! Tên khốn chưa ngó ngàng đến tờ báo. Gã không ngờ có bức ảnh đăng trên đó. Những vết thương của ta đâu phải vô ích.
*
Lothar Korf, tức Diều Hâu, nhấc máy, làu bàu thưa, mà không xưng tên.
- Tao đây mà, - gã nghe giọng Spahtvolger.
- Mẹ kiếp! Mày rúc ở đâu vậy?
- Tao phải lủi trốn. Trong căn hộ của một lão khọm. Tình cờ nhảy vào nhà lão thôi. Ôi trời, tao chỉ muốn giết thằng Haruschner. Thằng cớm ấy đã phản tao. Thế mà nó là em vợ tao đấy.
- Cái gì? Tao cóc hiểu gì cả.
- Hôm qua nó nhắn tao, qua tiệm Weinrebe, mày biết rồi đấy. Thế rồi
Gã kể lại, đoạn kết luận:
- … may mà Haruschner trông thấy cái thằng ranh ấy. Phải, con trai của mụ SusanneCarsten. Rõ ràng thằng lỏi ấy rất cao thủ, đã bám theo Haruschner, và theo dõi chúng tao. Rồi một mụ thay nó – Haruschner bảo đó là bạn của mụ Carsten, - còn thằng nhãi bỏ đi. Tao thừa cơ lủi ngay. Haruschner đã hứa giữ kín chuyện. Nhưng rõ ràng nó đã bán đứng tao.
- Sao mày lại nghĩ thế?
- Ban nãy, đang trên đường đến mày thì tao bị một con mụ trên phố nhận ra. Chỉ loáng sau, bọn cớm đã rượt theo tao. Chiếc xe tuần tra vô tình chạy qua đúng lúc. Đen quá chó mực! Bây giờ tao ngồi chết gí ở đây, không dám thò mặt ra đường. Đành đợi đến lúc trời tối. Rồi tao đến mày.
- *** thật! Sao mụ ta lại nhận ra mày?
- Tao đoán thằng em vợ tao không chỉ cho báo đăng chân dung mày, mà còn tả tao tỉ mỉ trên báo.
- Chỉ tả thôi sao đủ được. Loại bị thịt như mày thiếu cha gì trên phố.
- Thôi đừng nói năng kiểu đó lúc này nữa đi.
- Vậy là giờ tụi mình sa lầy rồi. Tao thì không dám ló ra phố, mày lại chết gí ở đấy. Mà này, trong cái giỏ ở bếp nhà tao đang có một con vật rất xinh đẹp đấy.
- Con rắn hả?
- Một con rắn lục cực độc. Sáng nay tao thấy cái giỏ trước cửa hậu. Nero đã đem lại trong sương mù ban đêm, sau đó mới gọi điện báo. Tao đã ngó qua con rắn rồi. Trông gớm chết! Hai con mắt nhìn trân trân. Cái đầu hình tam giác. Nó mà đớp thì cầm chắc cái chết.
- Giờ tính sao?
- Mình tao, tao không làm vụ ấy đâu.
- Nghĩa là thế nào?
- Tao đợi tới lúc mày đến, mày cùng ra tay. Vậy để đến tối. Con mụ được sống thêm ít giờ nữa.
- Mẹ kiếp, nhưng đúng là…
Spahtvolger bỗng im bặt, như bị chặn họng.
- Henry, mày sao thế?
- Trời đất quỷ thần ơi! Giờ tao mới vỡ lẽ.
- Mày vỡ lẽ cái gì?
- Tờ báo! Tờ báo! Hôm nay mày đã đọc báo chưa hả?
- Làm sao đọc được? Báo thì tao không đặt, ra đường lại đếch dám. Sao mày hỏi thế?
- Tao sực nghĩ đến một khả năng. Nếu đúng thì…
Gã lại ngắc họng.
- Henry, mày làm sao hả?
- Haruschner có những tấm ảnh chụp chung cả gia đình. Mày hiểu không? Có cả mặt tao trong đó. Nhất định sẽ có tấm phù hợp để dùng đăng báo truy nã.
Korf phá lên cười, nghe mỉa mai:
- Chân dung tao, rồi lại ảnh mày... để truy nã! Tao nghĩ tụi mình chết đến đít rồi.
- Mụ già! - Đúng lúc đó Spahtvolger tru lên trong đường dây. - Mụ Becker!
- Cái gì?
- Mụ hàng xóm của cái lão khốt này. Cách đây 5 phút mụ sang mượn tờ báo. Chính tao đã đưa báo cho mụ, vì lão khốn mặt mày sưng húp. Nghĩa là mụ đó đã trông thấy tao. Trông thấy rất rõ. Tao và mụ thậm chí còn trao đổi dăm câu, rất là thân ái. Mày hiểu chứ? Nếu giờ đây mụ già trông thấy ảnh tao trên báo, thì... Tao phải chuồn thôi. Ôi mẹ kiếp! Tao cần một chỗ ẩn khác. Tao...
Rõ ràng Henry đã bỏ máy.
Korf nhắm mắt, hít thật sâu. Gã biết rõ: nếu Spahtvolger sa lưới, nó sẽ không giữ được miệng. Cái thằng béo bệu ấy tàn bạo thật đấy, nhưng không có khả năng chịu đựng.
*
Đúng khu vực ấy đây rồi. Kia là nhà thờ Ký Ức. Tarzan đã chạy qua thật nhiều phố, chẳng khác gì chạy đua marathon! Hắn cứ hết đi lại chạy lòng vòng quanh khu vực này. Hắn hy vọng sẽ bắt gặp Spahtvolger ló ra ở đâu đó. Khi Tarzan lại đi ngang một tiệm uốn tóc nhỏ, thấy ông chủ tiệm đang đứng tựa cửa, vẻ chán chường - ông ta đã cứng tuổi, nhưng mái tóc vàng sấy bồng bềnh.
- Lại là cậu à? - Ông ta nhìn Tarzan bắt chuyện.
- Sao ông hỏi “lại là” ạ? Cháu mới đi ngang qua đây lần này là lần thứ 26
- Thế mà tôi cứ ngỡ nhiều hơn đấy.
Hai người cùng cười. Tarzan dừng chân một lát.
- Cậu đi mua hàng giúp ai chăng? - ông chủ tiệm uốn tóc hỏi. - Hay cậu luyện tập để chủ nhật này tham gia diễu hành?
Tarzan toan giải thích cho ông ta. Nhưng đúng lúc đó, một bà cụ lao ra từ sau góc phố, tất tả chạy lại, chân nam đá chân chiêu, nhưng vẫn không kìm được sự hăng hái, mặc dù bà cụ hẳn đã ngoài 70.
- Ông Tobernargl! Xin ông! - bà vẫy vẫy hai tay. - Tôi phải gọi điện thoại ngay.
- Xin cụ cứ tự nhiên, thưa cụ Becker. - Ông chủ tiệm uốn tóc mỉm cười.
Bà cụ chạy vào trong tiệm.
- Bà cụ nghỉ hưu rồi, - ông Tobernargl bảo Tarzan. - Ít tiền lắm. Không đủ sức thuê bao máy điện thoại. Nếu cụ chỉ gọi trong thành phố thì tôi vẫn cho cụ gọi nhờ.
Bà cụ trở ra, thở gấp gáp, rối rít:
- Ông Tobernargl, ông có biết số điện thoại của đồn cảnh sát không? Đây này! - Tay bà huơ huơ tờ báo gấp tư. - Tên tội phạm có ảnh đăng trong này, tôi đã nhìn thấy! Hắn đang ở nhà người hàng xóm của tôi, ông HerbertTriebel.
*
Xế trưa. Chuông điện thoại nhà Korfại réo. Đầy linh cảm là ai gọi, Korf nhấc máy.
- Thế nào? - Nero hỏi. - Con rắn đã làm xong phận sự của nó chưa?
- Dạ... - Korf luống cuống xoa xoa cái mặt diều hâu, - chưa ạ.
- Sao lại chưa?
- Tôi muốn đợi Henry cùng có mặt.
- Sao? Tao tưởng nó đang ở chỗ mày?
- Không. Nó phải tạm thời lẩn trốn, vì... - Korf thuật lại đầu đuôi, rồi thêm: - Nhưng bây giờ nó cũng phải tếch khỏi căn hộ đó. Có thể ảnh nó đã bị đăng báo, và mụ già kia biết đâu nhận ra nó.
- Ảnh nó đăng trên báo thật. Nhưng Henry sẽ thoát thôi. Nó biết cách tự cứu mình. Cố nhiên phải một thời gian nữa nó mới mò đến mày được. Mày khỏi đợi nó. Mày đi xuống tầng hầm, ném con rắn lục vào buồng mụ ta và chốt cửa lại. Mày cứ việc bịt tai lại nếu mày quá ư yếu đuối.
- Không đâu, sếp! Tôi sẽ không làm chuyện đó. Cướp nhà băng là cướp nhà băng, còn giết người vẫn là giết người.
Nero im lặng giây lát. Hắn cảm thấy Korf từ chối thật sự.
- Thôi được! Nếu mày không đủ can đảm. Tao thì có thừa. Tao ở ngay gần thôi. Vài phút nữa tao sẽ có mặt. Nhưng vẫn giữ nguyên tắc: chúng mày không biết tao. Vậy nghe cho kỹ đây: mày để cửa nhà mở hé, rồi đi vào gara, đóng cửa gara lại, chờ trong ấy. Khi đã quăng con rắn vào mụ ta rồi, tao sẽ gõ ba lần vào cửa gara. Nhưng mày phải đếm đến 100 mới được đi ra. Rõ chưa?
- Đếm đến 100... rõ ạ!
- Tới nửa đêm, chúng mày đưa xác mụ ra công viên. Để bắt con rắn, chỉ cần một chiếc chăn len ném lên người nó và tóm lấy. Nhưng chớ để nó cắn đấy. Chào.
*
Bà cụ Becker hầu như không theo kịp bước Tarzan.
Hai người vội vã quay trở lại. Bà cụ chưa kịp điện thoại cho cảnh sát thì bị Tarzan lôi đi để chỉ đường. Hắn biết không thể bỏ phí một giây.
- Đây! - bà cụ hổn hển - Vào trong này.
Một ngôi nhà tầng cho thuê xám xỉn. Cửa vào lắp kính mờ. Phía sau có bóng ai đó. Cửa mở ra.
Tarzan trân trối nhìn vào bộ mặt béo phị của HenrySpahtvolger. Họ đứng cách nhau tầm một cánh tay. Cặp mắt ti hí của tên lưu manh trợn lên vì sợ hãi.
- Hắn... hắn... - bà cụ Becker líu lưỡi, - hắn đấy!
- Cháu biết! - Tarzan nói và thoi thẳng nắm đấm bên phải trúng mũi HenrySpahtvolger.
Tarzan còn lâu mới hả giận đối với kẻ đã bắt cóc mẹ mình.
Xe cảnh sát đỗ lại trước ngôi nhà tầng xám xỉn. Những cảnh sát mặc sắc phục nhảy xuống. Thanh tra Havliczek vào hành lang trước tiên.
Bà cụ Becker ngồi ở bậc thang dưới cùng. Lố nhố trên các bậc thang là những người sống trong khu nhà, phần đông câm lặng vì sợ hãi.
Henry nằm trong một xó. Trông thảm hại. Hai tay gã bị trói quặt sau lưng bằng chính chiếc cà vạt lụa sặc sỡ của gã.
- Cậu bé đã tra hỏi hắn, - bà cụ Becker giải thích. - Tôi không hiểu nổi cậu ta muốn biết điều gì. Tôi nghĩ tên tội phạm đã khai hết rồi - chẳng là hắn rất sợ sẽ bị đòn đau hơn nữa.
- Tôi biết, - ông Havliczek lẩm bẩm, - tôi biết Tarzan muốn tra hỏi hắn điều gì.
*
Trong gara gần như tối om. Korf dựa vào chiếc ô tô nhỏ của bà Karin, giấu ở đây từ hôm qua. Trên bộ mặt diều hâu của gã mồ hôi lạnh đọng thành giọt.
Gã đã nghe tiếng bước chân của Nero, nhưng không dám ló ra nhìn.
Lúc này ngoài cửa vang ba tiếng gõ. Rồi tiếng bước chân xa dần. Korf bắt đầu thư thả đếm đến 100.
Gã mở cửa gara, bước ra ngoài, thoạt đầu chói mắt – mặc dù hôm nay trời u ám.
Ngoài phố đỗ xịch một chiếc taxi. Có ai đó xuống xe, tiến về phía gã: một thiếu niên cao lớn, vạm vỡ, tóc thẫm quăn, trên gương mặt rám nắng có vẻ gì đó thật đáng gờm.
- Xin chào Mặt Diều Hâu! – Tarzan nói. – Henry gửi lời chào anh bạn Lotharr quý hóa của hắn đấy.
Rồi Korf tối sầm mặt mũi. Đâu đó trong đầu hắn như có trái phá nổ tung.
Tarzan lôi tên lưu manh bất tỉnh vào nhà, vần hắn vào buồng vệ sinh không cửa sổ, khóa lại từ bên ngoài, rút chìa khóa cầm theo.
Đường xuống tầng hầm đâu nhỉ?
Hắn chạy xuống các bậc thang.
- Má ơi!
Tarzan mở cửa ra.
Ánh sáng mờ đục rọi từ ngọn đèn trên trần.
Mẹ hắn ngồi trên một cái ghế dài cũ kỹ, người thẳng đơ vì kinh hoàng, trân trối nhìn xuống con rắn màu lục, dài bằng cánh tay. Con rắn lục rõ ràng đang rất giận dữ, đầy hiếu chiếu. Vì nó đang trườn về phía bà Susanne, lưỡi thè rõ dài.
- Rụt chân lại đi, má ơi!
Nhanh như chớp, Tarzan lột áo ngoài nhảy đến sau con rắn, quẳng áo trùm lên nó. Hắn lập tức chộp lấy vồ được đúng sát sau đầu nó, cảm thấy thân rắn cuộn dưới tay mình.
Bỏ nó vào đâu bây giờ?
Ban nãy hắn t ngoài cửa một cái giỏ có nắp. Hắn khéo léo bỏ con rắn vào đó, đậy nắp lại. Con rắn lồng lộn trong chiếc giỏ mây. Tarzan thở phào.
Rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau.
*
Hôm nay đã là thứ năm, ngày mẹ con Tarzan trở về Đức. DìKarin đỏ hoe mắt từ bữa ăn sáng, dì bịn rịn vì sắp phải chia tay họ.
Ba người vừa điểm tâm xong, thì thanh tra Havliczek gọi điện tới:
- Tarzan, một phần tôi muốn chào tạm biệt mẹ con cháu. Phần nữa tôi muốn kể rằng: rất tiếc chúng tôi không tiến thêm được một bước nào trong việc truy tìm Nero. Tuy nhiên, Korf và Henry đã có những lời khai khả dĩ là một hướng dẫn. Cụ thể là Nero đang dự định gì đó ở nước Đức. Thậm chí đúng nơi mà cháu đang theo học nội trú.
- Thật vậy sao, thưa ông?
- Tôi không thể nói chắc được. Nhưng hình như thế.
- Cháu rất mừng, thưa ông thanh tra Havliczek. Cháu không mong gì hơn là được chạm trán với chính Nero.
*
Cuộc chia tay đầy nước mắt. Cố nhiên Tarzan vẫn tỏ ra điềm nhiên, mặc dù hắn ôm hôn dì Karin tới 5 lần. Rồi hai mẹ con lên tàu về Đức.
Xế chiều tàu vào ga thành phố của Tứ quái, dừng ở đây 10 phút. Tarzan đứng bên cửa sổ, thấy các bạn mình đợi sẵn trên sân g
Gaby, tóc buộc vổng đuôi ngựa bằng chiếc nơ xanh, dắt theo con Oskar. Tròn Vo vẫn nhai sôcôla, má phồng lên, miệng nhoe nhoét. Karl lau kính lia lịa để giấu xúc động.
Gaby ứa nước mắt mừng vui, cô không muốn buông bà Susanne ra sau khi ôm hôn bà.
Tròn Vo trịnh trọng trao một cái gói nhỏ cho mẹ của Tarzan:
- Cháu biếu bác 5 phong sôcôla của hãng Sauerlich, thưa bác Carsten. Để bác nhấm nháp dọc đường ạ.
Họ đủ thời gian để kể nhau nghe những chuyện quan trọng nhất. Rồi bà Susanne phải lên tàu đi tiếp. Tứ quái vẫy theo. Dường như con Oskar cũng hiểu đây là một cuộc chia tay – hai tai nó rủ xuống buồn bã hơn bình thường.
*
Trưa hôm sau, tan học là Tarzan dắt chiếc xe đạp hỏng đến hiệu xe đạp trong thành phố ngay. Chặng đường khá xa: mất 20 phút rảo cẳng.
Rủi làm sao người chủ hiệu mà hắn biết lại không có đấy. Một tay bán hàng ngớ ngẩn hỏi gì cũng lắc, thậm chí cũng chẳng đánh giá được xem liệu có bỏ chữa chiếc xe nữa hay không.
- Một chiếc xe đạp cho thuê ấy à? Không, - anh ta đáp. – Chúng tôi làm gì có xe cho thuê.
Mình làm sao đến Wexenstein được đây, thủ lĩnh Tứ quái ngẫm nghĩ. Với tàu nhanh chăng? Tàu chạy đến Rodlkamp. Từ đó đến Wexenstein chỉ còn 10 phút đi bộ. Thôi được, thì đi tàu nhanh! Cho nó thay đổi không khí.
Hắn chạy đến ga Huttenplatz.
Vừa chạy, hắn vừa kiểm tra xem còn đủ tiền trong túi không. Hy vọng đủ để mua vé tàu.
Còn hai phố nữa.
Tarzan nghe tiếng tàu chạy đến. Tàu vào ga rồi. Nó đỗ bao lâu nhỉ? Hắn bèn chạy nước rút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất