Quyển 68 Chương 6: NERO LÀ AI?
Rốt cuộc bữa tiệc cũng kết thúc. Niedermann nóng lòng thực hiện những mưu đồ đen tối hình thành trong đầu gã kể từ khi gã bị Casseur đe dọa, đồng thời được nghe về sự định đánh bom của bọn khủng bố.
Gã đã trông thấy Casseur ve vãn vợ mình nãy giờ. Cô nàng nom hí hởn ra mặt. Niedermann sôi lên vì ghen. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất hiện nay của gã. Gã biết Casseur sắp tận số. Gã sẽ tiêu diệt tên chó chết này.
Về đến nhà, gã lui vào phòng làm việc. Tuyệt lắm! Cảnh sát đang tin rằng cả thiên hạ đang bị đe dọa bởi những vụ đánh bom của bọn khủng bố. Gã sẽ “thừa gió bẻ măng” phen này.
Gã gọi điện đến tổng nha cảnh sát, lấy tay bịt nửa miệng để đổi giọng nói những lời sau:
- Tôi muốn báo một tin. Tôi không thuộc bọn khủng bố, nhưng tôi đã nghe lỏm được chuyện giữa Trensl và Fluhm. Chúng đang chuẩn bị một vụ đánh bom. Hình như vào một x nghiệp của Meier-Micksner. Hai tên vẫn chưa nhất trí sẽ nổ bom ở đâu, như thế nào. Ngoài ra chúng định cho một người nào đó về chầu trời. Tiếc là tôi không nghe rõ tên.
Niedermann gác máy.
Xong bước thứ nhất, gã nghĩ.
Là một nhà khoa học kiến thức đầy đầu, gã thừa biết cách chế tạo một trái bom. Casseur phải chết! Ý nghĩ ấy khiến gã hởi dạ.
*
Tối ấy, trước khi chia tay, Tarzan còn có điều cần nói với các bạn:
- Tụi mình chưa biết hiện hai tên khủng bố Trensl và Fluhm đang ẩn trốn ở đâu. Vậy đành chờ chúng chui ra khỏi hang chuột của chúng đã. Chúng sẽ hành động, sẽ tìm một điểm yếu để tấn công. Ba của Claudia được cảnh sát bảo vệ chu đáo, và bọn tội phạm dễ nhận thấy điều đó. Vì vậy ông Dieter Meier-Micksner không lo gặp nguy hiểm nữa. Vậy thì ai đây? Ai sẽ dễ dàng trở thành nạn nhân của bọn khủng bố - vì đang được công luận quan tâm do những thành tích khoa học của mình?
- Tiến sĩ Jan Niedermann. – Karl đáp.
- Đúng vậy. Vì thế mình đề nghị: tụi mình sẽ bảo vệ ông ấy, cố nhiên không dể ông ấy biết.
- Mình nghe nói mai ông Niedermann xin nghỉ một hôm. – Gaby nói.
- Vậy ngày mai tụi mình bắt đầu làm vệ sĩ cho ông ấy. Có cảm giác tụi mình sắp gặp Trensl rồi.
FiniNiedermann trả tiền taxi, xuống xe, tiến đến cửa một ngôi nhà gỗ xinh đẹp được những cây dẻ bao quanh.
Casseur đứng trên ngưỡng cửa, mỉm cười như một con sói đói.
- Cám ơn em đã nhận lời mời của anh, Fini. – Gã ôm cô ta vào lòng.
Fini thở dài:
- Jan không biết em đến đây. Ông ta ghen. Nhất là ghen với anh. Vì ông ta biết chúng mình rất mến nhau. Trước kia ấy.
- Bây giờ anh vẫn mến em. Em vẫn thích làm vợ Jan à?
- Chúng em đã nhiều lần bàn chuyện li dị. Em muốn chia tay Jan. Nhưng lần nào ông ta cũng quỳ xuống van xin. Đơn giản là chúng em không hiểu nhau. Em mừng là vợ chồng em không có con cái gì. Vì sẽ có ngày... Không, em không nghĩ sẽ mãi mãi ở bên ông ta. Nhầm lẫn đã là tệ hại. Nhưng không sửa chữa nhầm lẫn đó còn tệ hại hơn.
Casseur gật đầu. Hai người đi vào nhà. Ánh nắng buổi sáng tràn ngập trong phòng. Casseur sửa soạn bữa điểm tâm thịnh soạn, nhưng Fini không đói. Cô ta chỉ muốn trút bầu tâm sự trong khi nhấp một tách trà.
- Chồng em là một tên lừa đảo đáng tởm. – Cassuer nói, và kể sự thật về chất MS-11.
Fini mở to mắt ngơ ngác, uống vội li cô nhắc của Casseur trong lúc hoảng sợ, gật đầu sáu lần l
- Điều đó hợp với bản chất của lão. Tên lừa đảo! Thật không tin nổi!
*
Niedermann thở hổn hển, mặt đẫm mồ hôi. Gã lom khom luồn lách giữa các lùm cây phía tây đồi Amadeus. Chiếc cặp đựng quả bom ôm khư khư trước ngực.
ChiếcCitroen của Casseur đỗ ngoài trời. Niedermann thử vặn cửa xe. Không khóa. Mà dù có khóa thì gã cũng đâu xá gì.
Gã thận trọng đẩy cái cặp đựng bom vào dưới gầm ghế bên tay lái. Gã đã đặt giờ nổ. Còn 30 phút nữa...
Gã chạy trở lại, len lỏi giữa các lùm cây xuống triền đồi, đến bên xe buýt bên đường Olorder. Ở đó có một trạm điện thoại.
Bến xe không người. Niedermann vào buồng điện thoại, bấm số.
Còn 18 phút nữa...
- Tôi nghe. – GiọngCasseur nghe lạo xạo.
- Tôi đây, anh bạn cũ, Jan Niedermann bạn anh. Tôi được giao nhiệm vụ nhờ anh đây. Chẳng là ở xí nghiệp nảy sinh một số vấn đề hắc búa. Ông chủ bảo chỉ có anh giải quyết nổi. Ông ấy mời anh đến gặp ông ấy ngay. Gấp lắm. ÔngMeier-Micsksner đợi anh ở tòa nhà lớn của công ty đấy.
- Thế cơ đấy! – Hìư Casseur cười - Ờ, nếu ông ta có lời mời tôi... Được, tôi sẽ đến.
Niedermann gác máy, cười quỷ quyệt. Gã lấy trong xe ra chiếc ống nhòm để theo dõi và chờ đợi.
Còn 12 phút...
Chiếc xe đến kia rồi. Niedermann chỉnh ống kính cho nét.
Ánh mặt trời loang loáng trên kính trước chiếc Citroen, thành thử thoạt tiên gã không nhìn vào xe được. Nhưng giờ đây...
Úi chao! Casseur không đi một mình. Còn ai đó ngồi bên hắn. Một người đàn bà?
Chiếc xe tiến lại gần.
Lúc này Niedermann đã nhận ra hai người trên xe. Hàm gã trễ xuống. Tay chân bắt đầu run bắn lên.
- Fini! – Hắn rên rỉ - Ôi Fini! Sao lại thế này? Ôi... ôi không!
Chiếc xe phóng nhanh qua. Fini đang cười. Niedermann chỉ trông thấy gáy Casseur.
Còn 7 phút nữa...
Niedermann không hề tự hỏi sao vợ mình lại ở bên Casseur. Chuyện đó để sau. Gã nhảy lên xe, đuổi theo chiếc Citroen đã bỏ xa dần. Gã phóng như hóa rồ. Gã phải đuổi kịp họ. Đuổi kịp trước khi...
Ngã tư! ChiếcCitroen vượt qua khi đèn vàng. Niedermann đến nơi thì đèn đỏ. Mặc! Gã phóng bừa qua. Chỉ còn phút...
Một chiếc xe tải như trái núi bỗng lù lù bên cạnh xe gã. Tiếng phanh rít lên. Niedermann đánh tay lái sang phải.
Quá muộn.
*
Hỏng rồi! Tarzan nghĩ. Chẳng ai có nhà. Hai vợ chồng ông Niedermann đều đi vắng. Tụi mình đến quá muộn, giờ cứ đứng ngây cả bọn như phỗng.
Tứ quái đã quan sát nhà Niedermann từ nửa giờ rồi. Không động tĩnh. Giờ đây khi người đưa thư bấm chuông đến vô vọng, các thám tử nhỏ mới hiểu ra.
- Tụi mình là những vệ sĩ hạng bét. – Tròn Vo nói.
- ÔngNiedermann xin nghỉ một ngày, - Gaby đoán – có thể bà vợ Fini muốn ông ta đưa vào thành phố mua sắm gì đó.
- Tìm họ trong thành phố, khác gì đáy biển mò kim. – Karl đùa – Nhưng nếu chiều nay tụi mình nghe tin nhà kỹ sư hóa đại tài đó bị làm mồi cho bọn khủng bố, thì tha hồ áy náy.
- Tụi mình không thể thay đổi gì được. – Tarzan nói – Nào, bây giờ tính sao đây?
Tròn Vo nãy giờ cực kỳ uể oải bỗng nhíu mày:
- Mình vừa sực nhớ một điều.
- Điều gì? – Tarzan hỏi dồn.
- Mình đã quan sát được.
- Được cái gì, nói mau đi!
- Thế này: vợ chồng ông Niedermann không ở trong thành phố đâu. Vì ban nãy, khi mình đi siêu thị mua sôcôla dự trữ, mình có trông thấy chiếc xe của họ. Mình đã đạp xe qua và lấy làm lạ: chẳng là chiếc xe đỗ sau một bụi liễu ven đường đến đồi Amadeus. Các bạn biết đường ấy chứ hả? Chỗ có một bến xe buýt.
Tarzan nhảy dậy:
- Thế thì lên đường mau! Có thể ông bà Niedermann đi dạo. Trensl và Fluhm tha hồ lợi dụng cơ hội này.
Cả bọn vội nhảy lên xe. Tarzan vẫn cưỡi chiếc xe đạp không đến nỗi tồi của ông Glockner.
Khi Tứ quái đến gần ngã tư đường Forsthaus, Tarzan nhìn về phía trước. Hắn nghe tiếng xe hơi.
Đó là một chiếc Citroen.
Đúng là xe của tay Casseur nọ rồi, thủ lĩnh Tứ quái nghĩ.
- Trời ơi! - Gaby kêu thét lên.
Tarzan đã trông thấy cảnh làm cô bé thất đảm, nó cũng khiến hắn nghẹt thở. Không gì có thể ngăn tai họa nữa. Một chiếc xe con lao qua ngã tư. Nhưng chiếc xe tải đang đâm sầm tới lại được quyền chạy, vì đèn đang xanh.
Tai nạn xảy ra cách Tứ quái chừng 400 mét. Một tiếng động kinhủng. Chiếc xe tải phanh lại, nhưng vẫn còn miết bánh thêm một quãng. Lúc này chiếc xe con lộn xuống khỏi mặt đường, lăn một vòng, rồi lại đứng trên 4 bánh. Ba trong bốn cửa xe bật tung, kể cả cửa bên tay trái.
Người duy nhất ngồi trên xe bị văng ra ngoài: một người đàn ông mặc bộ đồ xám. Rõ ràng ông ta không cài dây an toàn. Ông ta bay vào một bụi cây, những cành cây dẻo dai đẩy con người xấu số bật trở lại. Lần này thì ông ta rơi xuống rãnh ven đường, cứ thế nằm sấp bất động.
Chiếc xe tải bất động.
Trên chiếc Citroen của mình, Casseur cũng đã thấy vụ tai nạn ở ngã tư qua gương chiếu hậu. Gã dừng xe trước mặt Tứ quái.
- Kinh khủng quá! - Tròn Vo gào lên - Một tai nạn chết người!
- Đi nào! - Tarzan ra lệnh - Tụi mình phải cứu ông ta.
Tứ quái phóng xe đến.
Tarzan thấy Casseur cũng đã xuống khỏi xe. Từ bên kia xe, FiniNiedermann cũng nhảy ra.
Ái chà! Hắn ngạc nhiên. Nhưng trong giây phút ấy hắn không thể nghĩ gì sâu sắc hơn.
Bên chỗ xảy ra tai nạ, người lái xe tải xanh mét như xác chết, đứng run rẩy toàn thân, không biết mình phải làm gì lúc này.
Tarzan và Gaby xuống xe. Chúng thận trọng lật người bị nạn lên. Bùn bê bết đầy mặt ông ta, bám cả ở kẽ răng, nhưng Tarzan vẫn nhận ra kẻ xấu số là ai.
- Các cậu! Đây là tiến sĩ Niedermann!
- Chết rồi à? - Tròn Vo hỏi.
Tarzan chưa rõ. Hắn dễ dàng bế bổng người đàn ông lên. Karl và Tròn Vo dường như không cử động nổi vì kinh hoàng. Tarzan đặt Niedermann xuống một đám cỏ khô ráo, đặt nghiêng theo quy định về sơ cứu.
Hắn vừa lau bùn ở miệng Niedermann, vừa sờ mạch của ông ta.
Đúng lúc đó nhà kỹ sư hóa sặc lên một tiếng. Hình như ông ta không chịu nổi nước rãnh.
- Ông ta thở kìa! - Tròn Vo reo lên.
- Ông ta sặc. Có nghĩa ông ta còn sống! Ơn Chúa!
Tarzan quay đầu nhìn.
Casseur và Fini đang chạy tới. Rõ ràng họ nhận ra chiếc xe bị nạn của ai, từ đấy suy ra ngay nạn nhân.
Tarzan toan quay lại con người đang mê man kia thì bỗng sững lại.
Một cột lửa bốc lên từ chiếc Citroen của Casseur. Mui xe bay lên. Chiếc xe tung thành nhiều mảnh. Rồi tiếng nổ mới dội vào tai mọi người.
Gaby, Karl, Tròn Vo, Fini và Casseur đều quay nhìn. Cột lửa hạ xuống. Xác ô tô cháy như một đống củi nỏ.
Im lặng như tờ.
Không ai động đậy.
Nửa phút sau, người lái xe tải mới lắp bắp:
- Cái... cái... gì... gì... vừa... xảy... ra... ra vậy?
Tarzan bỗng thấy cánh tay mà hắn đang theo dõi mạch động đậy.
Nhà kỹ sư hóa mở mắt, cũng là mở mồm luôn.
- Fini! - Ông ta gào lên - Anh không định thế. Fini, em không được chết, con cừu nhỏ của anh! Fiini! em ở đâu? Casseur phải chết. Thằng khốn nạn! Chỉ hắn thôi! Fiini!
Cái gì thế này! Tarzan sững sờ. Thì ra là vậy! Lão đã chủ mưu vụ nổ này. Niedermann đã chế bom, và suýt nữa giết chết “con cừu nhỏ” của lão.
- Nếu như mình nhận định đúng, - Karl phá tan sự im lặng - thì tiến sĩ Niedermann không đáng được tụi mình bảo vệ mà ngược lại. Cụ thể là ông ta đáng được bỏ tù nhiều năm.
*
Cho tới lúc này, cảnh sát đã biết gã tên là Karl-ErichFluhm. Nhưng không rõ mặt mũi gã ra sao, gã ở đâu, hiện làm trò gì, có cách nào để bắt sống gã. Cũng như Trensl, Fluhm dùng giấy tờ giả, đội cái tên WendelinAndieesen. Với mạo danh này, gã thuê một căn hộ hai buồng ở phố Petzl
Căn hộ nằm tít trên tầng 6. PhốPetzl thuộc thành phố này, để đến đấy tiện nhất là đi tuyến xe buýt số 23, chạy qua Chợ Lớn.
Chiều nay - lúc này gần 17 giờ - Fluhm cảm thấy khó ở hơn lúc nào hết. Cái căn hộ vốn đã ngột ngạt đối với gã, bây giờ dường như khiến gã chết ngạt, chỉ vì cái thằng Norbert Trensl ấy bỗng dưng vác xác đến.
Hôm qua, không hề báo trước, hắn lù lù xuất hiện với bước chân thập thõm, và ánh mắt ngây dại vì chưa dã thuốc mê của vợ chồng Spockhoff.
Fluhm đành chứa chấp Trensl, dù muốn hay không. Trensl cùng đường rồi, và tụi cớm đang rượt theo hắn.
Trensl nốc liền 6 tác cà phê, kể về thất bại của Paluschke và của mình.
- Thế là công toi hết. - Fluhm nghiến răng - Tiền mất, tên tuổi cảnh sát nắm được, và hai thằng mình ngồi đây như đã bị sập bẫy.
- Không phải lỗi tại tao. - Trensl lầm bầm. Cà phê đã giúp hắn tỉnh táo hơn
- *** chó! - Fluhm chửi văng cả nước bọt - Lẽ ra tao phải biết nghe lời bà bô. Bà luôn bảo: Con ơi, hãy học lấy một nghề tử tế! Thay vào đó, tao lại trở thành một tên khủng bố. Mà lại nhè đúng vào tổ chức của Nero để dính vào - Nero, kẻ bị truy nã khắp châu Âu - mới bỏ mẹ!
- Thì lúc mày bắt đầu, tiền đồ hãy còn sáng sủa. Ai ngờ cơ sự lại xoay ra thế này. Thời nay, phải có khả năng thích ứng, cần lắm thổi nghề. Có lẽ tao sẽ chuyển sang buôn ôtô cũ. Còn khối khả năng.
- Đó là câu chuyện giữa chúng hôm qua.
Hôm nay, độ 17 giờ, Trensl tỉnh như sáo sau 18 tiếng ngủ say sưa. Suốt thời gian đó, Fluhm bức bối ghê lắm, chỉ muốn chạy ra đường mà không dám. Nguy chứ sao, nhỡ Paluschke bị tra hỏi ghê quá đã tả dung mạo gã cho cớm.
Fluhm cao 1 mét 91, gày gò, tóc vàng hoe. Trên bộ mặt hốc hác, cái mũi vẹo sang bên trái. Môi trên hơn hớt, luôn phô răng ra.
- Mày đã thủng ra rằng suy cho cùng tụi mình thậm ngu chưa. - gã bảo Trensl.
- Tại sao?
- Tụi mình làm việc cho Nero từ hai năm nay. Lão rủ rê tụi mình qua điện thoại, giao việc qua điện thoại, ra lệnh qua điện thoại. Thôi cũng được. Tụi mình làm ăn cũng khá, xoay như chong chóng và túi lúc nào cũng rủng rỉnh. Nhưng nếu tụi mình bị lộ, lão chẳng thèm bận tâm lo lắng. Tụi mình đâu biết lão, vì thế cũng chẳng thể phản lão. Chỉ có lão là theo sát đường đi nước bước của tụi mình.
Trensl nghĩ ngợi một lát, đoạn gật gù:
- Mày nói phải. Lão chẳng phải lo sợ gì. Mặc dù tội chính là ở lão.
- Cứ cho là hai thằng mình bị bắt, thì mày có nghĩ Nero sẽ ép cảnh sát thả tụi mình không?
- Hừm, hừm. Tao hy vọng.
- Mày hy vọng. Aha! Để gây sức ép ấy, bản thân lão phải dấn th vào nguy hiểm. Nhưng lão không phải loại có gan như vậy. Nếu phải, hẳn lão đã không chỉ giật dây qua điện thoại, mà đích thân tham gia vào các hoạt động mạo hiểm với tụi mình chứ.
- Hừm, hừm. Có lẽ mày có lý.
- Tao có lý là cái chắc.
- Mày muốn dẫn dắt tới điều gì, hở Karl-Erich? Có thể mặc cả với một viên ủy viên công tố. Ông ta giảm nhẹ tội cho tao, còn tao thì cho ông ta biết: Nero là ai.
Lần này Trensl nghĩ ngợi lâu hơn nữa. Đoạn gã trầm ngâm gật đầu:
- Tao nhất trí đấy, Karl-Erich ạ. Nhưng tiếc rằng suy nghĩ của mày chỉ là thứ lý thuyết xám xịt. Vì mày định làm cách gì để mò ra kẻ nào ẩn sau cái giọng gọi điện thoại đó?
- Giọng lão! Đó chính là điểm trọng yếu. Mày có nhận thấy giọng lão nghe rất dễ nhớ không? Hơi rè rè, mà vang, các nguyên âm hơi ngân nga, các phụ âm “r, s” uốn lưỡi mạnh. Tóm lại, đấy là một giọng nói dễ dàng nhận ra.
- Đó là tụi mình biết. Nhưng làm sao mày tả đúng được giọng lão cho tụi cớm chứ?
- Tả ư? Tao trao hẳn cho họ giọng lão ấy chứ. Nero sẽ lại gọi điện đến, có thể sắp tới. Tao có một máy ghi âm với microphon hảo hạng. Nếu Nero gọi điện, tao sẽ ghi lại - rất rõ ràng! Thế là tụi mình có cái để mặc cả với ủy viên công tố.
- Sáng kiến tuyệt cú mèo!
- Đề phòng tình huống tuyệt vọng nhất thôi - Hy vọng tìống ấy sẽ không xảy đến - Tụi mình đâu phải lũ phản bội. Tuy nhiên, ai cũng phải biết lượng thế của mình.
Trensl gật gù.
Lúc 20 giờ 16 phút, chuông điện thoại réo.
Trensl vặn nhỏ ti vi đi.
Fluhm nhấc ống nghe, thưa:
- WendelinAndreesen xin nghe.
- Tao đây mà - Nero nói
- Chào sếp. - Fluhm húng hắng ho để át tiêng bật máy ghi âm.
- Trensl đang ở nhà mày... tao đoán thế, đúng không?
- Nó đang ngồi cạnh tôi ạ.
- Nó chẳng lập nên công trạng chó gì - y như thằng Paluschke. Nhưng thôi cho qua. Vụ sắp tới đây mới quan trọng: đó là tiền! Có cách hớt một mẻ tiền kếch sù dễ như trở bàn tay. Chúng mày sẵn sàng vào cuộc đấy chứ?
- Luôn luôn sẵn sàng.
- Kế hoạch của tao khác thường. Thoạt nhìn tưởng liều lĩnh. Nhưng không. Vì sẽ chẳng có ai ngờ tụi mày lại tấn công tại trận.
- Sẽ tấn công ở đâu cơ sếp?
- Ở nhà Meier-Micksner. Ngay tại biệt thự của h
- Tại biệt thự ư? Nhưng như thế đâu phải là không mạo hiểm, thưa sếp.
- Không mạo hiểm đâu! Tao bảo đảm. Tao đã do thám đâu vào đấy hết. Sáng thứ hai, lúc 11 giờ chỉ có vợ hắn ở nhà. Và một con hầu tên là Matilde. Meier-Micksner ở văn phòng, sớm cũng phải chiều muộn mới về. Lúc 11 giờ, vợ Meier-Micksner hẹn đợi một cộng sự cũ của chồng, tên là MartinCasseur. Theo như tao biết, tên này mang đến cho mụ một cuốn sách ảnh về môn đua ngựa. Mụ định tặng chồng món quà bất ngờ ấy, vì Meier-Micksner rất mê cưỡi ngựa. Cho tới nay, cuốn sách này chỉ được xuất bản ở một nhà xuất bản tại thành Wien nước Áo. Casseur đem cuốn sách từ Áo sang. Chắc chắn mụ sẽ mời Casseur một tách cà phê. Vậy hãy tính đến tay ấy. Nhưng hắn sẽ không chống cự, cũng không ra vẻ người hùng đâu.
- Sếp chắc không? - Fluhm hỏi.
- Hoàn toàn chắc. - Nero cười - Sẽ hành động như sau: chúng mày bấm chuông, trước cửa nhà. Chúng mày cứ qua cổng sắt mà vào tận cửa biệt thự, cổng này để ngỏ suốt ngày. Hãy ăn mặc cho đàng hoàng tử tế. Trensl ngụy trang bằng kính râm và mũ sụp trên đầu. Chúng mày đem theo một danh sách, giả đi quyên tiền cho Hội bảo vệ thú vật mà. Chỉ cần chúng mày lọt vào nhà là coi như xong.
- Tại sao?
- Chúng mày có vũ khí. Hãy giam Matilde và Casseur xuống tầm hầm. Rồi bắt mụ Meier-Micksner quấn vào người “bộ giáp mìn”.
- Cái gì?
- Thứ đó nằm trong một hộp bìa các công mà tao đã để vào cốp xe của mày đỗ dưới sân. Đó là một thứ quấn vào bụng và ngực với các túi đựng đầy thuốc nổ. Trong hộp còn có một hộp nhỏ bằng kim loai, có ăng-ten: đó là máy điều khiển từ xa.
- Aha!
- Mụ đàn bà phải quấn “bộ giáp mìn” ấy vào. Hãy bắt mụ mặc ra ngoài một chiếc áo pun dài. Sau đó, khi đến nhà băng, cố nhiên mụ phải khoác áo choàng nữa. Hãy giải thích với mụ rằng “bộ giáp mìn” có thể nổ bất kỳ lúc nào qua máy điều khiển từ xa. Ngoài ra, trong những túi thuốc nổ còn có một microphon. Máy thu gắn liền với máy điều khiển. Nghĩa là: mày có thể nghe hết mụ nói gì trong nhà băng. Chỉ một lời nói không đúng chỗ của mụ, mìn sẽ nổ tung. Đó là phần kỹ thuật. Còn tuần tự như sau: mu phải gọi điện cho đích thân giám đốc nhà băng, nói rằng mình cần gấp 400.000 mark. Tiền mặt. Đối với gia đình Meier-Micksner, đó là một khoản vặt. Lẽ ra tụi mình có thể đòi cả triệu mark. Nhưng như thế có thể gây thắc mắc bất lợi. Vậy tạm bằng lòng với 400.000 mark thôi. Mày cùng mụ đến nhà băng, đợi ngoài xe. Mụ vào lấy số tiền nhà băng đã chuẩn bị sẵn. Trensl ở lại biệt thự. Mày đưa mụ về. Rồi giam mụ lại cùng hai kẻ kia, dưới tầng hầm. Sau đó biến! Rõ chưa?
- Vụ này gay cấn đây. Nhà chúng có chó không sếp?
- Không. Chấm hết!
Nero bỏ máy.
Fluhm tháo băng cassette ra khỏi máy ghi âm, mở cúc sơ mi, moi ra một cái túi treo lủng lẳng trước ngực, kéo khóa. Chiếc băng cassette biến vào túi.
- Nó cứ nằm đây đã! - Fluhm nói - Đề phòng bất trắ
*
Hôm nay lại trống tiết hóa.
Tarzan rủ các bạn đến cửa hàng thể thao. Trưa nay, từ 11 giờ đến 13 giờ, ở đấy người ta giới thiệu một loại xe đạp leo núi mới.
Cửa hàng nằm bên quảng trường chợ, ngay cạnh nhà băng Vielzinsel. Tứ quái đi bộ qua đó lúc 11 giờ 41. Một chiếc Fiat màu xanh đỗ xịch chếch bên kia quảng trường.
Bà Helga Meier-Micksner xuống xe.
Tarzan thấy bà đầu tiên, bèn dừng bước, tay nắm cánh tay Gaby, miệng cười tươi phô hàm răng thật đẹp, hất cằm chỉ về phía mẹ Claudia.
Gaby, Tròn Vo và Karl cùng rạng ngời nét mặt. BàHelga nhìn qua mui xe sang chúng.
Mặt bà tái như xác chết. Mắt mở to nhìn Tứ quái. Bà không lộ một chút gì chứng tỏ nhận ra chúng hay vui mừng mới lạ chứ! Bà quay đi, qua đường, dường như ớn lạnh dưới lần áo choàng cài kín.
- Sao thế nhỉ? - Gaby thắc mắc - Bác ấy ốm ư? Tại sao không nhận ra tụi mình?
Tarzan tắt ngấm nụ cười.
- Sao thái độ bác ấy lạ như vậy? Trông như sắp bị xử trảm ấy. Bạn biết chiếc xe đó không, Gaby?
- Không, mình chưa thấy nó bao giờ. Cả người đàn ông cũng vậy.
Người này ngồi sau tay lái, gày gò. Tứ quái không nhìn rõ mặt ông ta. Chiếc xe đỗ chênh chếc quay đuôi về phía chúng, vì vậy Tứ quái chỉ thấy sau đầu và một phần ba mặt bên trái.
- Có cái gì đó không ổn, - Tarzan nói - mẹ của Claudia không muốn nhận ra tụi mình. Đó là một cách ngầm báo chăng? Bác ấy đang gặp rắc rối. Có thể do tên ngồi trên xe gây ra. Chứ còn ai nữa. Mắt gã nhìn chằm chằm vào nhà băng. Cứ trân trân ra kìa! Không rời cửa nhà băng lấy một giây. Gã chưa nhận thấy sự có mặt của tụi mình. Nhưng sẽ khác ngay thôi. Gaby, bạn ở lại đây. Tụi này lẻn đến đấy.
Ba thằng đi đường vòng tiếp cận chiếc Fiat từ bên phải. Khi còn cách 2 mét, Tarzan nhìn vào xe, thấy trên ghế cạnh gã kia một cái máy bằng kim loại có cần ăng-ten. Hắn lập tức nhận ra đó là một máy điều khiển vô tuyến. Chắc chắn nó phải có một ý nghĩa rất đặc biệt.
Cửa không chốt. Tarzan giật cửa xe, chộp lấy cái máy, chuyển nhanh cho Karl.
- Cẩn thận! Chớ chạm vào nút nào đấy!
Hắnleo lẹ lên ghế, đóng cửa, nhe răng cười với gã đàn ông:
- Tôi là Peter Carsten, quen thân với bà Meier-Micksner. Vì vậy ông sẽ hiểu nếu lúc này tôi hỏi: chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế?
Gã trân trối nhìn hắn, quá bất ngờ, đến nỗi suốt một giây không phản ứng7;c. Rồi cơn giận bốc lên mặt gã. Mắt lóe tia nham hiểm. Một nắm đấm xương xẩu bay về phía Tarzan.
Thủ lĩnh Tứ quái bị bất ngờ. Hắn không lường được rằng tên kia dám giở trò thô bạo ngay trên quảng trường chợ nhộn nhịp này. Hắn tránh hơi muộn, nên quả đấm trúng vai, đau lộng óc, khiến hắn mất tự chủ trong giây lát.
Tuy nhiên, liền sau đó tên lưu manh tru lên, đổ gục xuống đi văng như một quả bóng bay bị lưỡi dao cạo rach gì một nhát, xẹp hơi.
- Đồ chó! - Tarzan lẩm bẩm, xoa tai.
Hắn ngả thằng cha mê man ra lưng ghế, tìm được một chiếc ví, một khẩu súng lục nhỏ, và một túi đeo ngực, trong đó có cái băng ghi âm.
Tròn Vo mở cửa xe:
- Ai đang say giấc nồng thế?
- Mày không tưởng tượng được đâu, - Tarzan nói - Fluhm đấy!
*
Bà Helga đã hết run. Nhưng bà cảm thấy như đang mắc ít nhất 7 trong số những căn bệnh kinh khủng nhất. Tuy vậy bà vẫn phải cố gắng sức tỏ ra thật bình thường. Không được để ông Krause, nhân viên thu ngân nhà băng, nhận thấy gì hết. Ông ta mỉm cười sau lớp kính chống đạn. 400.000 mark đã đếm sẵn, bó cẩn thận nằm trên mặt quầy.
- Bà không đem túi theo, thưa quý bà. Tôi cho cả số tiền vào một hộp các-t
- Nhờ ông, thưa ông Krause.
BàHelga cảm thấy ai chạm nhẹ vào vai, quay đầu, và thấy gương mặt tươi cười của Gaby.
- Chào bác ạ!
Hai mắt bà Helga mở to sợ hãi. Bà nghĩ đến chiếc microphon. Tên khốn kiếp ngoài xe có thể nghe rõ từng lời.
- Gaby, sao cháu không đi học?
- Chúng cháu hôm nay tan học sớm. Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy bác?
- Cháu đừng hỏi! Xin đừng hỏi!
- Bác sợ cái gã trên xe Fiat - gã Fluhm, phải không ạ?
- Gaby! - Bà Helga sắp ngất xỉu. Gối bà có thể khuỵu xuống bất kỳ lúc nào.
- Bác đừng lo! - Gaby cười - Tarzan hạ gã đo ván rồi Tròn Vo và Karl đang bận trói gã. Tarzan đã đoạt được một cái máy kỳ cục lắm.
BàHelga bíu chặt lấy quầy mấy giây. Đoạn bà quay sang bảo ông Krause:
- Tôi không cần số tiền này nữa. Nhờ ông trả lại vào tài khoản của chúng tôi
Ông Krause rướn lông mày:
- Xin vâng, thưa quý bà. Trả vào tải khoản. Đương nhiên ạ.
*
Trensl cảm thấy bồn chồn lo lắng. Từ nửa giờ rồi, gã có một mình trong phòng khách rộng mênh mông của nhà Meier-Micksner. Hy vọng Fluhm sắp trở lại. Casseur và cô hầu Maitilde bị giam dưới tầng hầm.
Mà sao lắm cửa thế! Dù đứng đâu gã cũng có cảm giác bất an do cánh cửa sau lưng.
Gã chợt quay phắt lại.
- Fluhm gửi lời chào ông. - Tarzan nói - Tình hình ông ta tồi tệ lắm.
Nói rồi, hắn thoi nắm đấm tay trái lão luyện vào đối thủ.
Với cú thôi sơn đó, con đường công danh của Trensl với tư cách một tên khủng bố thuộc băng Nero, kẻ thù quốc gia, hoàn toàn chấm dứt.
*
Trong khi thanh tra Glockner giải thích cho Casseur cái cách thực hiện vụ cướp của Trensl và Fluhm, Gaby chợt nảy một ý, bèn rủ Claudia lên phòng bạn.
MặtCasseur vẫn in vẻ hoảng sợ.
Trông ông ta ngơ ngác sao ấy, và cười như mất hồn, Tarzan thầm nhận
- Không tưởng tượng nổi, tàn bạo đến thế là cùng, bắt bà Meier-Micksner quấn mìn vào người! - Casseur nhấn giọng - Nếu chẳng phải nhân chứng mắt thấy tai nghe, khéo tôi không thể tin chuyện này là có thật. Tiếc là tôi đã không thể chống cự. Hai mũi súng cùng chĩa vào tôi.
Gaby và Claudia đi xuống. Claudia cầm trên tay máy ghi âm, mắt nhìn Tarzan có ý hỏi.
- Bọn mình muốn nghe xem trong cuốn băng của bọn cướp ghi gì. - Gaby bảo Tarzan.
Tarzan lục trong túi quần, lôi cái băng ra.
- Thưa chú Glockner, cháu chưa thưa chuyện này với chú. Chiếc băng cassette này cháu tìm được trong túi đeo ngực của Fluhm. Có thể gã chỉ ghi lại một chương trình của đài phát thanh. Nhưng cũng có thể đây là một thứ gì khác liên quan đến băng đảng khủng bố của Nero.
Claudia cho băng vào máy, tua lại. Rồi cô ấn nút cho máy chạy. Ai nấy lắng tai nghe.
Một giọng đàn ông vang lên:
- “Trensl đang ở nhà mày... tao đoán thế, đúng không?”
- “Nó đang ngồi cạnh tôi ạ”. - có tiếng đáp.
- “Nó chẳng lập nên công trạng chó gì - y như thằng Paluschke. Nhưng thôi cho qua. Vụ sắp tới đây mới quan trọng...”
Băng cứ thế phát ra. Im lặng băng giá. Ai nấy
- Đủ rồi, - lát sau ông Glockner nói. - Cháu tắt đi được rồi, Claudia. - Ông nhìn Casseur. - Ông sẽ không chối chính ông là kẻ đã gọi điện, tức là Nero chứ?! Còn kẻ kia dĩ nhiên là Fluhm.
MặtCasseur cứng lại như mặt nạ đổ bằng thạch cao. Màu sắc cũng vậy.
Nhưng rồi gã sực tỉnh khỏi trạng thái đờ dại. Gã vùng dậy, toan chạy qua Tarzan, ra ngoài.
Thủ lĩnh Tứ quái chỉ cần giơ chân ngáng là Nero ngã sấp mặt. Nhưng Tarzan không muốn xử lý tên tội phạm này nhẹ nhàng như vậy.
Hắn để gã vọt qua khuôn viên rực rỡ lá thu vàng. Rồi lao theo. Hắn nghe tiếng ông Glockner gọi, nhưng không hiểu ông gọi gì.
Để gã chạy thêm trăm mét nữa, Tarzan nghĩ. Rồi mình sẽ tóm lấy gã. Không nên để phụ nữ và các cô gái chứng kiến cảnh tượng này.
Casseur biến sau những bụi cây. Chỉ một cú vọt lên là Tarzan đuổi kịp tên trùm khủng bố.
Trong biệt thự, người ta nghe những tiếng rú đau đớn một hồi. Rồi im lặng. Ba của Gaby chạy tới.
- Cháu hoàn toàn tự vệ thôi. - Tarzan nói và cúi xuống tên vô lại đang bất tỉnh. - Đáng đời y. Xin chú đừng quên, thưa chú Glockner: y đã toan giết má cháu. Cháu hy vọng y sẽ lĩnh án tù chung thân. Loại như y không bao giờ hối cải đâu. Vì vậy phải bảo vệ chúng ta trước y - bảo vệ tất cả
Gã đã trông thấy Casseur ve vãn vợ mình nãy giờ. Cô nàng nom hí hởn ra mặt. Niedermann sôi lên vì ghen. Nhưng đó không phải là vấn đề lớn nhất hiện nay của gã. Gã biết Casseur sắp tận số. Gã sẽ tiêu diệt tên chó chết này.
Về đến nhà, gã lui vào phòng làm việc. Tuyệt lắm! Cảnh sát đang tin rằng cả thiên hạ đang bị đe dọa bởi những vụ đánh bom của bọn khủng bố. Gã sẽ “thừa gió bẻ măng” phen này.
Gã gọi điện đến tổng nha cảnh sát, lấy tay bịt nửa miệng để đổi giọng nói những lời sau:
- Tôi muốn báo một tin. Tôi không thuộc bọn khủng bố, nhưng tôi đã nghe lỏm được chuyện giữa Trensl và Fluhm. Chúng đang chuẩn bị một vụ đánh bom. Hình như vào một x nghiệp của Meier-Micksner. Hai tên vẫn chưa nhất trí sẽ nổ bom ở đâu, như thế nào. Ngoài ra chúng định cho một người nào đó về chầu trời. Tiếc là tôi không nghe rõ tên.
Niedermann gác máy.
Xong bước thứ nhất, gã nghĩ.
Là một nhà khoa học kiến thức đầy đầu, gã thừa biết cách chế tạo một trái bom. Casseur phải chết! Ý nghĩ ấy khiến gã hởi dạ.
*
Tối ấy, trước khi chia tay, Tarzan còn có điều cần nói với các bạn:
- Tụi mình chưa biết hiện hai tên khủng bố Trensl và Fluhm đang ẩn trốn ở đâu. Vậy đành chờ chúng chui ra khỏi hang chuột của chúng đã. Chúng sẽ hành động, sẽ tìm một điểm yếu để tấn công. Ba của Claudia được cảnh sát bảo vệ chu đáo, và bọn tội phạm dễ nhận thấy điều đó. Vì vậy ông Dieter Meier-Micksner không lo gặp nguy hiểm nữa. Vậy thì ai đây? Ai sẽ dễ dàng trở thành nạn nhân của bọn khủng bố - vì đang được công luận quan tâm do những thành tích khoa học của mình?
- Tiến sĩ Jan Niedermann. – Karl đáp.
- Đúng vậy. Vì thế mình đề nghị: tụi mình sẽ bảo vệ ông ấy, cố nhiên không dể ông ấy biết.
- Mình nghe nói mai ông Niedermann xin nghỉ một hôm. – Gaby nói.
- Vậy ngày mai tụi mình bắt đầu làm vệ sĩ cho ông ấy. Có cảm giác tụi mình sắp gặp Trensl rồi.
FiniNiedermann trả tiền taxi, xuống xe, tiến đến cửa một ngôi nhà gỗ xinh đẹp được những cây dẻ bao quanh.
Casseur đứng trên ngưỡng cửa, mỉm cười như một con sói đói.
- Cám ơn em đã nhận lời mời của anh, Fini. – Gã ôm cô ta vào lòng.
Fini thở dài:
- Jan không biết em đến đây. Ông ta ghen. Nhất là ghen với anh. Vì ông ta biết chúng mình rất mến nhau. Trước kia ấy.
- Bây giờ anh vẫn mến em. Em vẫn thích làm vợ Jan à?
- Chúng em đã nhiều lần bàn chuyện li dị. Em muốn chia tay Jan. Nhưng lần nào ông ta cũng quỳ xuống van xin. Đơn giản là chúng em không hiểu nhau. Em mừng là vợ chồng em không có con cái gì. Vì sẽ có ngày... Không, em không nghĩ sẽ mãi mãi ở bên ông ta. Nhầm lẫn đã là tệ hại. Nhưng không sửa chữa nhầm lẫn đó còn tệ hại hơn.
Casseur gật đầu. Hai người đi vào nhà. Ánh nắng buổi sáng tràn ngập trong phòng. Casseur sửa soạn bữa điểm tâm thịnh soạn, nhưng Fini không đói. Cô ta chỉ muốn trút bầu tâm sự trong khi nhấp một tách trà.
- Chồng em là một tên lừa đảo đáng tởm. – Cassuer nói, và kể sự thật về chất MS-11.
Fini mở to mắt ngơ ngác, uống vội li cô nhắc của Casseur trong lúc hoảng sợ, gật đầu sáu lần l
- Điều đó hợp với bản chất của lão. Tên lừa đảo! Thật không tin nổi!
*
Niedermann thở hổn hển, mặt đẫm mồ hôi. Gã lom khom luồn lách giữa các lùm cây phía tây đồi Amadeus. Chiếc cặp đựng quả bom ôm khư khư trước ngực.
ChiếcCitroen của Casseur đỗ ngoài trời. Niedermann thử vặn cửa xe. Không khóa. Mà dù có khóa thì gã cũng đâu xá gì.
Gã thận trọng đẩy cái cặp đựng bom vào dưới gầm ghế bên tay lái. Gã đã đặt giờ nổ. Còn 30 phút nữa...
Gã chạy trở lại, len lỏi giữa các lùm cây xuống triền đồi, đến bên xe buýt bên đường Olorder. Ở đó có một trạm điện thoại.
Bến xe không người. Niedermann vào buồng điện thoại, bấm số.
Còn 18 phút nữa...
- Tôi nghe. – GiọngCasseur nghe lạo xạo.
- Tôi đây, anh bạn cũ, Jan Niedermann bạn anh. Tôi được giao nhiệm vụ nhờ anh đây. Chẳng là ở xí nghiệp nảy sinh một số vấn đề hắc búa. Ông chủ bảo chỉ có anh giải quyết nổi. Ông ấy mời anh đến gặp ông ấy ngay. Gấp lắm. ÔngMeier-Micsksner đợi anh ở tòa nhà lớn của công ty đấy.
- Thế cơ đấy! – Hìư Casseur cười - Ờ, nếu ông ta có lời mời tôi... Được, tôi sẽ đến.
Niedermann gác máy, cười quỷ quyệt. Gã lấy trong xe ra chiếc ống nhòm để theo dõi và chờ đợi.
Còn 12 phút...
Chiếc xe đến kia rồi. Niedermann chỉnh ống kính cho nét.
Ánh mặt trời loang loáng trên kính trước chiếc Citroen, thành thử thoạt tiên gã không nhìn vào xe được. Nhưng giờ đây...
Úi chao! Casseur không đi một mình. Còn ai đó ngồi bên hắn. Một người đàn bà?
Chiếc xe tiến lại gần.
Lúc này Niedermann đã nhận ra hai người trên xe. Hàm gã trễ xuống. Tay chân bắt đầu run bắn lên.
- Fini! – Hắn rên rỉ - Ôi Fini! Sao lại thế này? Ôi... ôi không!
Chiếc xe phóng nhanh qua. Fini đang cười. Niedermann chỉ trông thấy gáy Casseur.
Còn 7 phút nữa...
Niedermann không hề tự hỏi sao vợ mình lại ở bên Casseur. Chuyện đó để sau. Gã nhảy lên xe, đuổi theo chiếc Citroen đã bỏ xa dần. Gã phóng như hóa rồ. Gã phải đuổi kịp họ. Đuổi kịp trước khi...
Ngã tư! ChiếcCitroen vượt qua khi đèn vàng. Niedermann đến nơi thì đèn đỏ. Mặc! Gã phóng bừa qua. Chỉ còn phút...
Một chiếc xe tải như trái núi bỗng lù lù bên cạnh xe gã. Tiếng phanh rít lên. Niedermann đánh tay lái sang phải.
Quá muộn.
*
Hỏng rồi! Tarzan nghĩ. Chẳng ai có nhà. Hai vợ chồng ông Niedermann đều đi vắng. Tụi mình đến quá muộn, giờ cứ đứng ngây cả bọn như phỗng.
Tứ quái đã quan sát nhà Niedermann từ nửa giờ rồi. Không động tĩnh. Giờ đây khi người đưa thư bấm chuông đến vô vọng, các thám tử nhỏ mới hiểu ra.
- Tụi mình là những vệ sĩ hạng bét. – Tròn Vo nói.
- ÔngNiedermann xin nghỉ một ngày, - Gaby đoán – có thể bà vợ Fini muốn ông ta đưa vào thành phố mua sắm gì đó.
- Tìm họ trong thành phố, khác gì đáy biển mò kim. – Karl đùa – Nhưng nếu chiều nay tụi mình nghe tin nhà kỹ sư hóa đại tài đó bị làm mồi cho bọn khủng bố, thì tha hồ áy náy.
- Tụi mình không thể thay đổi gì được. – Tarzan nói – Nào, bây giờ tính sao đây?
Tròn Vo nãy giờ cực kỳ uể oải bỗng nhíu mày:
- Mình vừa sực nhớ một điều.
- Điều gì? – Tarzan hỏi dồn.
- Mình đã quan sát được.
- Được cái gì, nói mau đi!
- Thế này: vợ chồng ông Niedermann không ở trong thành phố đâu. Vì ban nãy, khi mình đi siêu thị mua sôcôla dự trữ, mình có trông thấy chiếc xe của họ. Mình đã đạp xe qua và lấy làm lạ: chẳng là chiếc xe đỗ sau một bụi liễu ven đường đến đồi Amadeus. Các bạn biết đường ấy chứ hả? Chỗ có một bến xe buýt.
Tarzan nhảy dậy:
- Thế thì lên đường mau! Có thể ông bà Niedermann đi dạo. Trensl và Fluhm tha hồ lợi dụng cơ hội này.
Cả bọn vội nhảy lên xe. Tarzan vẫn cưỡi chiếc xe đạp không đến nỗi tồi của ông Glockner.
Khi Tứ quái đến gần ngã tư đường Forsthaus, Tarzan nhìn về phía trước. Hắn nghe tiếng xe hơi.
Đó là một chiếc Citroen.
Đúng là xe của tay Casseur nọ rồi, thủ lĩnh Tứ quái nghĩ.
- Trời ơi! - Gaby kêu thét lên.
Tarzan đã trông thấy cảnh làm cô bé thất đảm, nó cũng khiến hắn nghẹt thở. Không gì có thể ngăn tai họa nữa. Một chiếc xe con lao qua ngã tư. Nhưng chiếc xe tải đang đâm sầm tới lại được quyền chạy, vì đèn đang xanh.
Tai nạn xảy ra cách Tứ quái chừng 400 mét. Một tiếng động kinhủng. Chiếc xe tải phanh lại, nhưng vẫn còn miết bánh thêm một quãng. Lúc này chiếc xe con lộn xuống khỏi mặt đường, lăn một vòng, rồi lại đứng trên 4 bánh. Ba trong bốn cửa xe bật tung, kể cả cửa bên tay trái.
Người duy nhất ngồi trên xe bị văng ra ngoài: một người đàn ông mặc bộ đồ xám. Rõ ràng ông ta không cài dây an toàn. Ông ta bay vào một bụi cây, những cành cây dẻo dai đẩy con người xấu số bật trở lại. Lần này thì ông ta rơi xuống rãnh ven đường, cứ thế nằm sấp bất động.
Chiếc xe tải bất động.
Trên chiếc Citroen của mình, Casseur cũng đã thấy vụ tai nạn ở ngã tư qua gương chiếu hậu. Gã dừng xe trước mặt Tứ quái.
- Kinh khủng quá! - Tròn Vo gào lên - Một tai nạn chết người!
- Đi nào! - Tarzan ra lệnh - Tụi mình phải cứu ông ta.
Tứ quái phóng xe đến.
Tarzan thấy Casseur cũng đã xuống khỏi xe. Từ bên kia xe, FiniNiedermann cũng nhảy ra.
Ái chà! Hắn ngạc nhiên. Nhưng trong giây phút ấy hắn không thể nghĩ gì sâu sắc hơn.
Bên chỗ xảy ra tai nạ, người lái xe tải xanh mét như xác chết, đứng run rẩy toàn thân, không biết mình phải làm gì lúc này.
Tarzan và Gaby xuống xe. Chúng thận trọng lật người bị nạn lên. Bùn bê bết đầy mặt ông ta, bám cả ở kẽ răng, nhưng Tarzan vẫn nhận ra kẻ xấu số là ai.
- Các cậu! Đây là tiến sĩ Niedermann!
- Chết rồi à? - Tròn Vo hỏi.
Tarzan chưa rõ. Hắn dễ dàng bế bổng người đàn ông lên. Karl và Tròn Vo dường như không cử động nổi vì kinh hoàng. Tarzan đặt Niedermann xuống một đám cỏ khô ráo, đặt nghiêng theo quy định về sơ cứu.
Hắn vừa lau bùn ở miệng Niedermann, vừa sờ mạch của ông ta.
Đúng lúc đó nhà kỹ sư hóa sặc lên một tiếng. Hình như ông ta không chịu nổi nước rãnh.
- Ông ta thở kìa! - Tròn Vo reo lên.
- Ông ta sặc. Có nghĩa ông ta còn sống! Ơn Chúa!
Tarzan quay đầu nhìn.
Casseur và Fini đang chạy tới. Rõ ràng họ nhận ra chiếc xe bị nạn của ai, từ đấy suy ra ngay nạn nhân.
Tarzan toan quay lại con người đang mê man kia thì bỗng sững lại.
Một cột lửa bốc lên từ chiếc Citroen của Casseur. Mui xe bay lên. Chiếc xe tung thành nhiều mảnh. Rồi tiếng nổ mới dội vào tai mọi người.
Gaby, Karl, Tròn Vo, Fini và Casseur đều quay nhìn. Cột lửa hạ xuống. Xác ô tô cháy như một đống củi nỏ.
Im lặng như tờ.
Không ai động đậy.
Nửa phút sau, người lái xe tải mới lắp bắp:
- Cái... cái... gì... gì... vừa... xảy... ra... ra vậy?
Tarzan bỗng thấy cánh tay mà hắn đang theo dõi mạch động đậy.
Nhà kỹ sư hóa mở mắt, cũng là mở mồm luôn.
- Fini! - Ông ta gào lên - Anh không định thế. Fini, em không được chết, con cừu nhỏ của anh! Fiini! em ở đâu? Casseur phải chết. Thằng khốn nạn! Chỉ hắn thôi! Fiini!
Cái gì thế này! Tarzan sững sờ. Thì ra là vậy! Lão đã chủ mưu vụ nổ này. Niedermann đã chế bom, và suýt nữa giết chết “con cừu nhỏ” của lão.
- Nếu như mình nhận định đúng, - Karl phá tan sự im lặng - thì tiến sĩ Niedermann không đáng được tụi mình bảo vệ mà ngược lại. Cụ thể là ông ta đáng được bỏ tù nhiều năm.
*
Cho tới lúc này, cảnh sát đã biết gã tên là Karl-ErichFluhm. Nhưng không rõ mặt mũi gã ra sao, gã ở đâu, hiện làm trò gì, có cách nào để bắt sống gã. Cũng như Trensl, Fluhm dùng giấy tờ giả, đội cái tên WendelinAndieesen. Với mạo danh này, gã thuê một căn hộ hai buồng ở phố Petzl
Căn hộ nằm tít trên tầng 6. PhốPetzl thuộc thành phố này, để đến đấy tiện nhất là đi tuyến xe buýt số 23, chạy qua Chợ Lớn.
Chiều nay - lúc này gần 17 giờ - Fluhm cảm thấy khó ở hơn lúc nào hết. Cái căn hộ vốn đã ngột ngạt đối với gã, bây giờ dường như khiến gã chết ngạt, chỉ vì cái thằng Norbert Trensl ấy bỗng dưng vác xác đến.
Hôm qua, không hề báo trước, hắn lù lù xuất hiện với bước chân thập thõm, và ánh mắt ngây dại vì chưa dã thuốc mê của vợ chồng Spockhoff.
Fluhm đành chứa chấp Trensl, dù muốn hay không. Trensl cùng đường rồi, và tụi cớm đang rượt theo hắn.
Trensl nốc liền 6 tác cà phê, kể về thất bại của Paluschke và của mình.
- Thế là công toi hết. - Fluhm nghiến răng - Tiền mất, tên tuổi cảnh sát nắm được, và hai thằng mình ngồi đây như đã bị sập bẫy.
- Không phải lỗi tại tao. - Trensl lầm bầm. Cà phê đã giúp hắn tỉnh táo hơn
- *** chó! - Fluhm chửi văng cả nước bọt - Lẽ ra tao phải biết nghe lời bà bô. Bà luôn bảo: Con ơi, hãy học lấy một nghề tử tế! Thay vào đó, tao lại trở thành một tên khủng bố. Mà lại nhè đúng vào tổ chức của Nero để dính vào - Nero, kẻ bị truy nã khắp châu Âu - mới bỏ mẹ!
- Thì lúc mày bắt đầu, tiền đồ hãy còn sáng sủa. Ai ngờ cơ sự lại xoay ra thế này. Thời nay, phải có khả năng thích ứng, cần lắm thổi nghề. Có lẽ tao sẽ chuyển sang buôn ôtô cũ. Còn khối khả năng.
- Đó là câu chuyện giữa chúng hôm qua.
Hôm nay, độ 17 giờ, Trensl tỉnh như sáo sau 18 tiếng ngủ say sưa. Suốt thời gian đó, Fluhm bức bối ghê lắm, chỉ muốn chạy ra đường mà không dám. Nguy chứ sao, nhỡ Paluschke bị tra hỏi ghê quá đã tả dung mạo gã cho cớm.
Fluhm cao 1 mét 91, gày gò, tóc vàng hoe. Trên bộ mặt hốc hác, cái mũi vẹo sang bên trái. Môi trên hơn hớt, luôn phô răng ra.
- Mày đã thủng ra rằng suy cho cùng tụi mình thậm ngu chưa. - gã bảo Trensl.
- Tại sao?
- Tụi mình làm việc cho Nero từ hai năm nay. Lão rủ rê tụi mình qua điện thoại, giao việc qua điện thoại, ra lệnh qua điện thoại. Thôi cũng được. Tụi mình làm ăn cũng khá, xoay như chong chóng và túi lúc nào cũng rủng rỉnh. Nhưng nếu tụi mình bị lộ, lão chẳng thèm bận tâm lo lắng. Tụi mình đâu biết lão, vì thế cũng chẳng thể phản lão. Chỉ có lão là theo sát đường đi nước bước của tụi mình.
Trensl nghĩ ngợi một lát, đoạn gật gù:
- Mày nói phải. Lão chẳng phải lo sợ gì. Mặc dù tội chính là ở lão.
- Cứ cho là hai thằng mình bị bắt, thì mày có nghĩ Nero sẽ ép cảnh sát thả tụi mình không?
- Hừm, hừm. Tao hy vọng.
- Mày hy vọng. Aha! Để gây sức ép ấy, bản thân lão phải dấn th vào nguy hiểm. Nhưng lão không phải loại có gan như vậy. Nếu phải, hẳn lão đã không chỉ giật dây qua điện thoại, mà đích thân tham gia vào các hoạt động mạo hiểm với tụi mình chứ.
- Hừm, hừm. Có lẽ mày có lý.
- Tao có lý là cái chắc.
- Mày muốn dẫn dắt tới điều gì, hở Karl-Erich? Có thể mặc cả với một viên ủy viên công tố. Ông ta giảm nhẹ tội cho tao, còn tao thì cho ông ta biết: Nero là ai.
Lần này Trensl nghĩ ngợi lâu hơn nữa. Đoạn gã trầm ngâm gật đầu:
- Tao nhất trí đấy, Karl-Erich ạ. Nhưng tiếc rằng suy nghĩ của mày chỉ là thứ lý thuyết xám xịt. Vì mày định làm cách gì để mò ra kẻ nào ẩn sau cái giọng gọi điện thoại đó?
- Giọng lão! Đó chính là điểm trọng yếu. Mày có nhận thấy giọng lão nghe rất dễ nhớ không? Hơi rè rè, mà vang, các nguyên âm hơi ngân nga, các phụ âm “r, s” uốn lưỡi mạnh. Tóm lại, đấy là một giọng nói dễ dàng nhận ra.
- Đó là tụi mình biết. Nhưng làm sao mày tả đúng được giọng lão cho tụi cớm chứ?
- Tả ư? Tao trao hẳn cho họ giọng lão ấy chứ. Nero sẽ lại gọi điện đến, có thể sắp tới. Tao có một máy ghi âm với microphon hảo hạng. Nếu Nero gọi điện, tao sẽ ghi lại - rất rõ ràng! Thế là tụi mình có cái để mặc cả với ủy viên công tố.
- Sáng kiến tuyệt cú mèo!
- Đề phòng tình huống tuyệt vọng nhất thôi - Hy vọng tìống ấy sẽ không xảy đến - Tụi mình đâu phải lũ phản bội. Tuy nhiên, ai cũng phải biết lượng thế của mình.
Trensl gật gù.
Lúc 20 giờ 16 phút, chuông điện thoại réo.
Trensl vặn nhỏ ti vi đi.
Fluhm nhấc ống nghe, thưa:
- WendelinAndreesen xin nghe.
- Tao đây mà - Nero nói
- Chào sếp. - Fluhm húng hắng ho để át tiêng bật máy ghi âm.
- Trensl đang ở nhà mày... tao đoán thế, đúng không?
- Nó đang ngồi cạnh tôi ạ.
- Nó chẳng lập nên công trạng chó gì - y như thằng Paluschke. Nhưng thôi cho qua. Vụ sắp tới đây mới quan trọng: đó là tiền! Có cách hớt một mẻ tiền kếch sù dễ như trở bàn tay. Chúng mày sẵn sàng vào cuộc đấy chứ?
- Luôn luôn sẵn sàng.
- Kế hoạch của tao khác thường. Thoạt nhìn tưởng liều lĩnh. Nhưng không. Vì sẽ chẳng có ai ngờ tụi mày lại tấn công tại trận.
- Sẽ tấn công ở đâu cơ sếp?
- Ở nhà Meier-Micksner. Ngay tại biệt thự của h
- Tại biệt thự ư? Nhưng như thế đâu phải là không mạo hiểm, thưa sếp.
- Không mạo hiểm đâu! Tao bảo đảm. Tao đã do thám đâu vào đấy hết. Sáng thứ hai, lúc 11 giờ chỉ có vợ hắn ở nhà. Và một con hầu tên là Matilde. Meier-Micksner ở văn phòng, sớm cũng phải chiều muộn mới về. Lúc 11 giờ, vợ Meier-Micksner hẹn đợi một cộng sự cũ của chồng, tên là MartinCasseur. Theo như tao biết, tên này mang đến cho mụ một cuốn sách ảnh về môn đua ngựa. Mụ định tặng chồng món quà bất ngờ ấy, vì Meier-Micksner rất mê cưỡi ngựa. Cho tới nay, cuốn sách này chỉ được xuất bản ở một nhà xuất bản tại thành Wien nước Áo. Casseur đem cuốn sách từ Áo sang. Chắc chắn mụ sẽ mời Casseur một tách cà phê. Vậy hãy tính đến tay ấy. Nhưng hắn sẽ không chống cự, cũng không ra vẻ người hùng đâu.
- Sếp chắc không? - Fluhm hỏi.
- Hoàn toàn chắc. - Nero cười - Sẽ hành động như sau: chúng mày bấm chuông, trước cửa nhà. Chúng mày cứ qua cổng sắt mà vào tận cửa biệt thự, cổng này để ngỏ suốt ngày. Hãy ăn mặc cho đàng hoàng tử tế. Trensl ngụy trang bằng kính râm và mũ sụp trên đầu. Chúng mày đem theo một danh sách, giả đi quyên tiền cho Hội bảo vệ thú vật mà. Chỉ cần chúng mày lọt vào nhà là coi như xong.
- Tại sao?
- Chúng mày có vũ khí. Hãy giam Matilde và Casseur xuống tầm hầm. Rồi bắt mụ Meier-Micksner quấn vào người “bộ giáp mìn”.
- Cái gì?
- Thứ đó nằm trong một hộp bìa các công mà tao đã để vào cốp xe của mày đỗ dưới sân. Đó là một thứ quấn vào bụng và ngực với các túi đựng đầy thuốc nổ. Trong hộp còn có một hộp nhỏ bằng kim loai, có ăng-ten: đó là máy điều khiển từ xa.
- Aha!
- Mụ đàn bà phải quấn “bộ giáp mìn” ấy vào. Hãy bắt mụ mặc ra ngoài một chiếc áo pun dài. Sau đó, khi đến nhà băng, cố nhiên mụ phải khoác áo choàng nữa. Hãy giải thích với mụ rằng “bộ giáp mìn” có thể nổ bất kỳ lúc nào qua máy điều khiển từ xa. Ngoài ra, trong những túi thuốc nổ còn có một microphon. Máy thu gắn liền với máy điều khiển. Nghĩa là: mày có thể nghe hết mụ nói gì trong nhà băng. Chỉ một lời nói không đúng chỗ của mụ, mìn sẽ nổ tung. Đó là phần kỹ thuật. Còn tuần tự như sau: mu phải gọi điện cho đích thân giám đốc nhà băng, nói rằng mình cần gấp 400.000 mark. Tiền mặt. Đối với gia đình Meier-Micksner, đó là một khoản vặt. Lẽ ra tụi mình có thể đòi cả triệu mark. Nhưng như thế có thể gây thắc mắc bất lợi. Vậy tạm bằng lòng với 400.000 mark thôi. Mày cùng mụ đến nhà băng, đợi ngoài xe. Mụ vào lấy số tiền nhà băng đã chuẩn bị sẵn. Trensl ở lại biệt thự. Mày đưa mụ về. Rồi giam mụ lại cùng hai kẻ kia, dưới tầng hầm. Sau đó biến! Rõ chưa?
- Vụ này gay cấn đây. Nhà chúng có chó không sếp?
- Không. Chấm hết!
Nero bỏ máy.
Fluhm tháo băng cassette ra khỏi máy ghi âm, mở cúc sơ mi, moi ra một cái túi treo lủng lẳng trước ngực, kéo khóa. Chiếc băng cassette biến vào túi.
- Nó cứ nằm đây đã! - Fluhm nói - Đề phòng bất trắ
*
Hôm nay lại trống tiết hóa.
Tarzan rủ các bạn đến cửa hàng thể thao. Trưa nay, từ 11 giờ đến 13 giờ, ở đấy người ta giới thiệu một loại xe đạp leo núi mới.
Cửa hàng nằm bên quảng trường chợ, ngay cạnh nhà băng Vielzinsel. Tứ quái đi bộ qua đó lúc 11 giờ 41. Một chiếc Fiat màu xanh đỗ xịch chếch bên kia quảng trường.
Bà Helga Meier-Micksner xuống xe.
Tarzan thấy bà đầu tiên, bèn dừng bước, tay nắm cánh tay Gaby, miệng cười tươi phô hàm răng thật đẹp, hất cằm chỉ về phía mẹ Claudia.
Gaby, Tròn Vo và Karl cùng rạng ngời nét mặt. BàHelga nhìn qua mui xe sang chúng.
Mặt bà tái như xác chết. Mắt mở to nhìn Tứ quái. Bà không lộ một chút gì chứng tỏ nhận ra chúng hay vui mừng mới lạ chứ! Bà quay đi, qua đường, dường như ớn lạnh dưới lần áo choàng cài kín.
- Sao thế nhỉ? - Gaby thắc mắc - Bác ấy ốm ư? Tại sao không nhận ra tụi mình?
Tarzan tắt ngấm nụ cười.
- Sao thái độ bác ấy lạ như vậy? Trông như sắp bị xử trảm ấy. Bạn biết chiếc xe đó không, Gaby?
- Không, mình chưa thấy nó bao giờ. Cả người đàn ông cũng vậy.
Người này ngồi sau tay lái, gày gò. Tứ quái không nhìn rõ mặt ông ta. Chiếc xe đỗ chênh chếc quay đuôi về phía chúng, vì vậy Tứ quái chỉ thấy sau đầu và một phần ba mặt bên trái.
- Có cái gì đó không ổn, - Tarzan nói - mẹ của Claudia không muốn nhận ra tụi mình. Đó là một cách ngầm báo chăng? Bác ấy đang gặp rắc rối. Có thể do tên ngồi trên xe gây ra. Chứ còn ai nữa. Mắt gã nhìn chằm chằm vào nhà băng. Cứ trân trân ra kìa! Không rời cửa nhà băng lấy một giây. Gã chưa nhận thấy sự có mặt của tụi mình. Nhưng sẽ khác ngay thôi. Gaby, bạn ở lại đây. Tụi này lẻn đến đấy.
Ba thằng đi đường vòng tiếp cận chiếc Fiat từ bên phải. Khi còn cách 2 mét, Tarzan nhìn vào xe, thấy trên ghế cạnh gã kia một cái máy bằng kim loại có cần ăng-ten. Hắn lập tức nhận ra đó là một máy điều khiển vô tuyến. Chắc chắn nó phải có một ý nghĩa rất đặc biệt.
Cửa không chốt. Tarzan giật cửa xe, chộp lấy cái máy, chuyển nhanh cho Karl.
- Cẩn thận! Chớ chạm vào nút nào đấy!
Hắnleo lẹ lên ghế, đóng cửa, nhe răng cười với gã đàn ông:
- Tôi là Peter Carsten, quen thân với bà Meier-Micksner. Vì vậy ông sẽ hiểu nếu lúc này tôi hỏi: chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế?
Gã trân trối nhìn hắn, quá bất ngờ, đến nỗi suốt một giây không phản ứng7;c. Rồi cơn giận bốc lên mặt gã. Mắt lóe tia nham hiểm. Một nắm đấm xương xẩu bay về phía Tarzan.
Thủ lĩnh Tứ quái bị bất ngờ. Hắn không lường được rằng tên kia dám giở trò thô bạo ngay trên quảng trường chợ nhộn nhịp này. Hắn tránh hơi muộn, nên quả đấm trúng vai, đau lộng óc, khiến hắn mất tự chủ trong giây lát.
Tuy nhiên, liền sau đó tên lưu manh tru lên, đổ gục xuống đi văng như một quả bóng bay bị lưỡi dao cạo rach gì một nhát, xẹp hơi.
- Đồ chó! - Tarzan lẩm bẩm, xoa tai.
Hắn ngả thằng cha mê man ra lưng ghế, tìm được một chiếc ví, một khẩu súng lục nhỏ, và một túi đeo ngực, trong đó có cái băng ghi âm.
Tròn Vo mở cửa xe:
- Ai đang say giấc nồng thế?
- Mày không tưởng tượng được đâu, - Tarzan nói - Fluhm đấy!
*
Bà Helga đã hết run. Nhưng bà cảm thấy như đang mắc ít nhất 7 trong số những căn bệnh kinh khủng nhất. Tuy vậy bà vẫn phải cố gắng sức tỏ ra thật bình thường. Không được để ông Krause, nhân viên thu ngân nhà băng, nhận thấy gì hết. Ông ta mỉm cười sau lớp kính chống đạn. 400.000 mark đã đếm sẵn, bó cẩn thận nằm trên mặt quầy.
- Bà không đem túi theo, thưa quý bà. Tôi cho cả số tiền vào một hộp các-t
- Nhờ ông, thưa ông Krause.
BàHelga cảm thấy ai chạm nhẹ vào vai, quay đầu, và thấy gương mặt tươi cười của Gaby.
- Chào bác ạ!
Hai mắt bà Helga mở to sợ hãi. Bà nghĩ đến chiếc microphon. Tên khốn kiếp ngoài xe có thể nghe rõ từng lời.
- Gaby, sao cháu không đi học?
- Chúng cháu hôm nay tan học sớm. Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy bác?
- Cháu đừng hỏi! Xin đừng hỏi!
- Bác sợ cái gã trên xe Fiat - gã Fluhm, phải không ạ?
- Gaby! - Bà Helga sắp ngất xỉu. Gối bà có thể khuỵu xuống bất kỳ lúc nào.
- Bác đừng lo! - Gaby cười - Tarzan hạ gã đo ván rồi Tròn Vo và Karl đang bận trói gã. Tarzan đã đoạt được một cái máy kỳ cục lắm.
BàHelga bíu chặt lấy quầy mấy giây. Đoạn bà quay sang bảo ông Krause:
- Tôi không cần số tiền này nữa. Nhờ ông trả lại vào tài khoản của chúng tôi
Ông Krause rướn lông mày:
- Xin vâng, thưa quý bà. Trả vào tải khoản. Đương nhiên ạ.
*
Trensl cảm thấy bồn chồn lo lắng. Từ nửa giờ rồi, gã có một mình trong phòng khách rộng mênh mông của nhà Meier-Micksner. Hy vọng Fluhm sắp trở lại. Casseur và cô hầu Maitilde bị giam dưới tầng hầm.
Mà sao lắm cửa thế! Dù đứng đâu gã cũng có cảm giác bất an do cánh cửa sau lưng.
Gã chợt quay phắt lại.
- Fluhm gửi lời chào ông. - Tarzan nói - Tình hình ông ta tồi tệ lắm.
Nói rồi, hắn thoi nắm đấm tay trái lão luyện vào đối thủ.
Với cú thôi sơn đó, con đường công danh của Trensl với tư cách một tên khủng bố thuộc băng Nero, kẻ thù quốc gia, hoàn toàn chấm dứt.
*
Trong khi thanh tra Glockner giải thích cho Casseur cái cách thực hiện vụ cướp của Trensl và Fluhm, Gaby chợt nảy một ý, bèn rủ Claudia lên phòng bạn.
MặtCasseur vẫn in vẻ hoảng sợ.
Trông ông ta ngơ ngác sao ấy, và cười như mất hồn, Tarzan thầm nhận
- Không tưởng tượng nổi, tàn bạo đến thế là cùng, bắt bà Meier-Micksner quấn mìn vào người! - Casseur nhấn giọng - Nếu chẳng phải nhân chứng mắt thấy tai nghe, khéo tôi không thể tin chuyện này là có thật. Tiếc là tôi đã không thể chống cự. Hai mũi súng cùng chĩa vào tôi.
Gaby và Claudia đi xuống. Claudia cầm trên tay máy ghi âm, mắt nhìn Tarzan có ý hỏi.
- Bọn mình muốn nghe xem trong cuốn băng của bọn cướp ghi gì. - Gaby bảo Tarzan.
Tarzan lục trong túi quần, lôi cái băng ra.
- Thưa chú Glockner, cháu chưa thưa chuyện này với chú. Chiếc băng cassette này cháu tìm được trong túi đeo ngực của Fluhm. Có thể gã chỉ ghi lại một chương trình của đài phát thanh. Nhưng cũng có thể đây là một thứ gì khác liên quan đến băng đảng khủng bố của Nero.
Claudia cho băng vào máy, tua lại. Rồi cô ấn nút cho máy chạy. Ai nấy lắng tai nghe.
Một giọng đàn ông vang lên:
- “Trensl đang ở nhà mày... tao đoán thế, đúng không?”
- “Nó đang ngồi cạnh tôi ạ”. - có tiếng đáp.
- “Nó chẳng lập nên công trạng chó gì - y như thằng Paluschke. Nhưng thôi cho qua. Vụ sắp tới đây mới quan trọng...”
Băng cứ thế phát ra. Im lặng băng giá. Ai nấy
- Đủ rồi, - lát sau ông Glockner nói. - Cháu tắt đi được rồi, Claudia. - Ông nhìn Casseur. - Ông sẽ không chối chính ông là kẻ đã gọi điện, tức là Nero chứ?! Còn kẻ kia dĩ nhiên là Fluhm.
MặtCasseur cứng lại như mặt nạ đổ bằng thạch cao. Màu sắc cũng vậy.
Nhưng rồi gã sực tỉnh khỏi trạng thái đờ dại. Gã vùng dậy, toan chạy qua Tarzan, ra ngoài.
Thủ lĩnh Tứ quái chỉ cần giơ chân ngáng là Nero ngã sấp mặt. Nhưng Tarzan không muốn xử lý tên tội phạm này nhẹ nhàng như vậy.
Hắn để gã vọt qua khuôn viên rực rỡ lá thu vàng. Rồi lao theo. Hắn nghe tiếng ông Glockner gọi, nhưng không hiểu ông gọi gì.
Để gã chạy thêm trăm mét nữa, Tarzan nghĩ. Rồi mình sẽ tóm lấy gã. Không nên để phụ nữ và các cô gái chứng kiến cảnh tượng này.
Casseur biến sau những bụi cây. Chỉ một cú vọt lên là Tarzan đuổi kịp tên trùm khủng bố.
Trong biệt thự, người ta nghe những tiếng rú đau đớn một hồi. Rồi im lặng. Ba của Gaby chạy tới.
- Cháu hoàn toàn tự vệ thôi. - Tarzan nói và cúi xuống tên vô lại đang bất tỉnh. - Đáng đời y. Xin chú đừng quên, thưa chú Glockner: y đã toan giết má cháu. Cháu hy vọng y sẽ lĩnh án tù chung thân. Loại như y không bao giờ hối cải đâu. Vì vậy phải bảo vệ chúng ta trước y - bảo vệ tất cả
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất