Quyển 7 Chương 1: MÓN QUÀ CHO CÔNG CHÚA
Đang đạp xe ngon lành, Tarzan hoảng hồn vì tiếng thằng Kloesen la lên đột ngột:
- Dừng xe lại đại ca, có bảng cấm…
Bảng cấm hả? Tarzan bóp mạnh hai tay thắng: cái bảng cấm sờ sờ trước mặt thấy… ghét. Chứ sao, trong vườn hoa sau sân trượt băng chẳng ai cho phép xe cộ chạy ngang nhiên như vậy bao giờ.
Chỉ tội nghiệp cho Tarzan, do thắng bất tử hắn suýt đổ nhào xuống băng ghế đá trong vườn hoa. Tuy nhiên bằng sự phản xạ thành thục của nghề Nhu đạo, hắn đã biến cái loạng choạng thành một thế nhảy tuyệt hảo. Tay vẫn giữ ghi-đông xe, nhưng hai chân hắn đã vọt xuống đất.
Đúng lúc đó thì hắn đực mặt ra vì sửng sốt. Coi, không biết cái ví của ai nằm phía sau băng ghế, lấp ló sau một miếng giấy báo và một cành cây lá lòa xòa.
Lần này thì không phải Kloesen mà đến phiên Tarzan hét lớn:
- Ê Tròn Vo, có một cái ví ai đánh rơi.
Hắn khom người nhặt lên. À á a, cái ví được làm bằng thứ da cá sấu tuyệt hảo, căng phồng, dầy cỡ cuốn sách 200 trang.
Tròn Vo xuýt xoa:
- Trời ạ, chắc chắn trong đó rất nhiều tiền.
- Để tao kiểm tra…
Tarzan mở ví ra và cả hai muốn nghẹt thở tới nơi. Nào, một xấp tiền dày cộm thò ra khỏi ngăn ví. Ở một ngăn khác là những cuốn séc và ngân phiếu. Ngoài ra trong ví còn một thẻ căn cước hẳn hoi.
Tarzan thở phào:
- Có căn cước để lại, vậy là tốt. Chúng ta sẽ không cần thiết phải giao cái ví bị đánh rơi này cho văn phòng gom đồ thất lạc, mà có thể trả lại cho chủ nhân của nó.
- Đồng ý, nhưng đại ca đếm coi bao nhiêu tiền?
Hai đứa ngồi xuống ghế, rút xấp tiền ra. Toàn giấy bạc 100 và 500 mark.
- 6000 mark tất cả, mày tính sao? Trong căn cước ghi: ông Guynthe Adenman 46 tuổi…
- Tao biết chủ nhân cái ví này rồi. Chủ tiệm kim hoàn và đá quý Adenman nổi tiếng. Mẹ tao là khách hàng thường xuyên của tiệm về các món trang sức đắt tiền. Cái ví bị mất chẳng nhằm nhò gì với tài sản kếch sù hiện có của ông ta.
- Vậy thì tốt. Chúng ta đến chỗ Adenman.
Cuối tháng sáu, cái nóng mùa hè khiến người ta dễ nghĩ rằng bầu trời giống hệt cái chảo rang. Tarzan nhìn đồng hồ đeo tay. Mơi hai giờ rưỡi chiều, hắn và Kloesen còn thảnh thơi tới một tiếng rưỡi nữa trước khi ghé về ký túc xá khép mình trong giờ tự học.
Tiệm vàng Adenman lừng danh theo lời Tròn Vo tường thuật nằm ở một trong những khu phố buôn bán sang trọng nhất. Hai thằng dựng xe đạp sát vỉa hè, sau chiếc xe hơi Jaguar bóng đến mức có thể soi gương được. Nhưng chúng còn lâu mới thèm soi gương lên màu sơn bóng lộn chiếc xe, thà dán cái nhìn vào những món đồ trang sức quý phái trên lớp nhung đen mịn sau các lớp kính chống đạn để… hít hà.
Chúng bước vô tiệm không một tiếng động bởi tấm thảm dày cách âm. Máy lạnh ro ro mát rượi. Mát như thế thảo nào cô bán hàng đứng sau quầy thu tiền cứ cười cầu tài với khách ra vào bất chấp thời tiết phía ngoài như lò lửa.
Cửa văn phòng mở toang. Hai đứa ngẫu nhiên nghe lọt cuộc độc thoại của người đàn ông diện bộ
com-lê kẻ sọc đang cầm ống nghe:
- Tôi đã đi dạo buổi trưa… vâng, cả tiếng đồng hồ… ờ, trong ví chỉ có 6000. Sao? Không có hy vọng tìm lại được cái ví ư? Tôi rất sợ thẻ căn cước bị kẻ gian lợi dụng.
Khuôn mặt ông ta lộ vẻ uể oải khác hẳn sự xởi lởi của cô gái bán hàng. Cô ta uốn miệng:
- Các em cần món gì?
Tarzan hơi rụt rè:
- Dạ… ông Adenman!
- Gặp ông chủ ư?
Đúng lúc đó người đàn ông thở dài bước ra khỏi căn phòng. Cô nhân viên liền đon đả:
- Thưa ông Adenman, ông có hai người trẻ tuổi cần gặp.
Tarzan không chú ý đến hình dáng như một huân tước Anh của ông Adenman và chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón tay út ông ta bằng cánh tay phải buông thõng của ông. Cánh tay phải rung rung như bị điện giật.
- Tôi nghe đây, chú bé.
Tarzan giật mình:
- Tụi cháu vừa lượm được cái ví của ông…
Cô bán hàng tắt nụ cười cầu tài vì kinh ngạc. Khỏi bàn đến ông chủ tiệm vàng, ông ta chỉ có nước… nghẹn lời. Mãi vài giây sau Adenman mới lắp bắp:
- Trong ví vẫn còn… vẫn còn tiền.
- Dạ, 6000 mark đúng!
- Tôi… tôi không thể nào tin được. Hai cháu đã cư xử như những vị thánh. Nhặt của rơi, trả lại và không đụng đến một đồng nào. Hai cháu có biết rằng với 6000 mark…
Tarzan trả lời lạnh tanh:
- Một triệu mark mà bất chính thì tụi cháu cũng chẳng cần.
Adenman bắt tay Tarzan với niềm vui của một đứa trẻ:
- Này, cô thấy chưa? Chỉ có bọn trẻ mới đáng vào nước Trời.
Cô bán hàng đồng ý:
- Tôi có thấy, thưa ông Adenman. Ông còn nợ hai chàng hiệp sĩ này năm phần trăm tiền hậu tạ.
- Cảm ơn cô đã nhắc, tôi hiểu luật giang hồ mà.
Adenman lập tức mở ngăn kéo tiền lấy ra ba tờ 100 mark. Mắt ông ta sáng rực khi nghe Kloesen và Tarzan xưng danh tánh họ tên.
- Chúa ơi, cháu tròn tròn mập mập là Willi Sauerlich, con trai ông chủ hãng “Sauerlich, sôcôla và kẹo ngọt” à?
Lỗ mũi Tròn Vo phồng lên tự hào:
- Đúng là cháu đích thị.
- Tuyệt vời cho cuộc hội ngộ. Mẹ cháu là một trong không nhiều khách hàng mà tôi cho là đáng quý trọng bởi sự tinh tế.
Adenman quay sang Tarzan:
- Ngoài số tiền hậu tạ, tôi muốn có một phần thưởng thêm cho cháu. Cháu có thể lựa bất kỳ món quà nào trong tiệm kim hoàn của tôi.
Tarzan lắc đầu:
- Cháu cảm thấy như vậy là đã quá đủ.
Ông chủ tiệm cười ha hả:
- Chính vì tính khẳng khái và lòng tự trọng của cháu tôi mới có ý định tặng một món quà kỷ niệm buổi kết giao. Cháu hiểu không Peter Carsten, trên đời này quá ít người tốt. Cách đây năm năm cửa tiệm này đã từng bị cướp và để rồi bây giờ phải lắp kính chống đạn lẫn hệ thống báo động tự động.
Adenman tiếp tục câu chuyện:
- Không ai phòng ngự như chiến tranh trong công việc làm ăn thương trường, nhưng cháu nên nhớ tôi đã bị bọn cướp trói gô lại và tra tấn còn hơn một con vật. Chúng đem đi số vàng ròng và đá quý trị giá hơn 300.000 mark. Hai tên đàn em bị bắt tại chỗ nhưng tên cầm đầu đeo mặt nạ thì tẩu thoát được cùng với số của cải ăn cướp. Cảnh sát cũng đành bó tay với hai thằng còn lại bởi chúng một mực khai rằng: thủ lãnh chúng lúc nào cũng đeo mặt nạ 24 giờ một ngày. Quả là một lời khai nằm trong luật im lặng.
Máu TKKG trong người Tarzan chạy rần rần:
- Thưa ông, hai gã tội phạm bị bắt tên là gì?
- Kaupa và Daininghe.
- Có thể đó là hai cái tên giả. Nhưng còn cánh tay phải buông thõng của ông, cháu đoán rằng…
- Cháu đoán đúng đó. Bọn cướp hung bạo năm năm trước đã đập nát khuỷu tay tôi… thôi nhé, hôm nay thì cái chỗ dập nát đó coi như đã lành rồi. Cháu hãy lựa một món quà như tôi đề nghị đi chớ?
Trời đất. Vậy là Tarzan sắp buộc phải chọn một tặng vật. Hắn lấy cái gì bây giờ? Châu báu kim cương trên trần gian này đều thua một ánh mắt và một cái răng khểnh. Còn phải hỏi, ánh mắt nhẫn nhục và chịu đựng của người mẹ làm kế toán quèn một công ty tư nhân đã chở che hắn từ lúc khóc chào đời cho đến khi thành “người hùng” 16 tuổi. Ánh mắt tha thiết của tình mẫu tử ấy đối với hắn không có gì thay thế được, ngay cả khi trái tim hắn đang đập thình thịch vì cái răng khểnh khó hiểu của Gaby.
Giữa mẹ và Gaby hắn đã chọn được câu giải đáp. Nào, trong tủ kính là một chiếc hộp đựng bơ mạ bạc có hình con sò. Đúng là thứ quà tặng dành cho các bà nội trợ mà mẹ vẫn hằng ao ước. Hắn chỉ ngón tay vào chiếc hộp.
Ông chủ Adenman cười ngất:
- Giá có 209 mark. Cháu có quyền lựa thêm một món nữa.
Tarzan không hề chần chờ. Mặt hắn đỏ ửng lên như… con gái. Hắn vừa mới liếc thấy sợi dây chuyền bạc có mặt đen mang hình chữ G. Ôi, Gaby. Tai của hắn tự nhiên lùng bùng.
- Cháu thích sợi dây chuyền bạc phải không? Tế nhị lắm, thứ trang sức này đang được tuổi mới lớn ưa chuộng.
Adenman ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng gói hai tặng vật cho vị ân nhân trẻ tuổi. Mắt Tarzan hoa lên. Trời ạ, vậy là trọn vẹn cả đôi đàng, bên tình mẫu tử bên tình… bạn thơ mộng. Hắn còn muốn gì hơn mà không chịu chào ông Adenman để về bây giờ kìa. Chào gấp chứ sao, bởi… châu báu kim cương trên trần gian này đều thua một ánh mắt và một cái… răng khểnh.
*
Lúc đạp xe cạnh nhau trên một con đường vắng, bấy giờ Kloesen mới thắc mắc về món quà hậu tạ 300 mark. Thằng mập vừa nói vừa lắc lư như bị mỏi cổ:
- Tụi mình ở hiền nên gặp lành. Đại ca ở hiền nên được ông chủ tiệm kim hoàn ưu ái tặng tới hai món quà một lượt. Mà tại sao đại ca chỉ khoái những thứ dành cho phụ nữ, tao cũng ở hiền mà có thấy Thượng Đế đoái hoài ban bố cho một hộp kẹo sôcôla nào đâu?
Tarzan định nổi nóng nhưng lại mủi lòng liền. Rõ ràng là thằng Tròn Vo thiệt thòi hơn ai hết. Ai bảo nó không biến thành… phụ nữ. Tarzan an ủi:
- Thôi được, tao hứa sẽ mua cho mày một đống thực phẩm trích từ 300 mark. Chỉ có điều…
- Sao hả Tarzan?
- Chỉ có điều tao đang cần một bộ thiết bị lặn giá tới 3000 mark. Phải ráng để dành từ từ.
Tròn Vo gãi đầu:
- Nếu vì “sự nghiệp bơi lặn” nhằm phục vụ thành công các chiến dịch phiêu lưu mạo hiểm của chúng ta thì tao đành hy sinh nhu cầu… sôcôla vậy.
- Khỏi… hy sinh. Tao đã hứa đâu là có đó. Mày thừa biết là tao đang dính vô một khóa huấn luyện thợ lặn. Tài sản của tao hiện giờ chỉ có ống thông hơi, mặt nạ và chân nhái. Nó không đủ điều kiện để tao lặn sâu quá 10 mét và xa quá 60 mét được. Phải có tất cả các thiết bị: máy nén khí, máy thở, chân nhái, dao găm thợ lặn, ngọn đèn sáu bóng, thắt lưng chì, dao đi biển, máy đo độ sâu, áo cứu hộ, nón chụp đầu, mặt nạ “xịn” và… lạy Chúa, một máy quay phim dưới nước. Mày nghĩ coi, ba ngàn mark chưa chắc đủ.
- Nhưng tại sao đại ca lại “ngoan cố” học lặn khi tốn kém như thế?
- Hồi nãy mày đã giải thích cho tao rồi mà, mày quên nhanh vậy Tròn Vo. Trước sau gì chúng ta cũng tham chiến trong các đặc vụ dưới nước, chớ không lẽ nhởn nhơ trên mặt đất mãi. Đã chấp nhận làm một “thám tử tư” thì phải chuẩn bị 1001 trường hợp. Có khi còn phải học cả “nhảy dù” trên không nữa kia. Ôkê?
- Ôkê!
Hai quái đập mạnh lòng bàn tay vào nhau. Chúng rẽ vào khu phố công chức của gia đình Máy Tính Điện Tử. Tên quân sư của TKKG đón chúng bằng một căn phòng đồ đạc cực kỳ xáo trộn. Tarzan ngạc nhiên:
- Mày nghiên cứu gì mà mất vệ sinh khủng khiếp vậy hả Karl?
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Sắp dọn nhà!
Tròng con ngươi của Kloesen như muốn trồi ra:
- Cái gì? Tao có nghe mày bàn qua chuyện này bao giờ đâu?
Máy Tính Điện Tử nhếch mép:
- Thuộc về định mệnh thì làm sao bàn trước được. Thế này nhé, ba má tao đùng một cái được hưởng một phần gia tài chia theo di chúc. “Ông già” nhanh chóng kiếm ngay một ngôi nhà. Một ngôi biệt thự cổ thì đúng hơn. Tuyệt hảo. Mua cực lẹ làng. Ngày kia, thứ bảy sẽ bắt đầu di chuyển đồ đạc. Ngày chủ nhật tao sẽ ung dung làm chủ một căn phòng bá phát ở tầng hai. Đại ca Tarzan và Tròn Vo chỉ cần thò tay ra cửa sổ là “nắm cổ” được một cây dẻ cổ thụ. Nghe mê chưa?
Tarzan búng tay cái chách:
- Tốt lắm. Tụi này sẽ phụ một tay dọn nhà. Nhưng… ê, Karl, ngôi nhà mua của ai vậy?
- Của một người trung gian nghề kinh doanh địa ốc.
- Địa điểm?
- Phía ngoài thành phố, trong một khu vực yên tĩnh. Ngôi nhà trên đại lộ Sân Bồ Đề toàn vườn tược và công viên chung quanh. Khá gần trường chúng ta nữa chớ. Ngay cả “bà già” mình sợ ma hết biết mà cũng phải ưng ý. Chỉ vì nó quá lộng lẫy.
Tròn Vo trợn mắt:
- Bộ có ma à?
- Cái thằng… tao thí dụ nếu con ma cũng thèm ăn… sôcôla chớ không phải thịt người thì mày có sợ hay không? Nghe tao nói đây Tròn Vo: Một biệt thự cổ thì cầu thang sẽ kêu cót két, tầng hầm sẽ tối tăm, sẽ có nhiều ngóc ngách và tháp nhỏ. Mày có đọc truyện “Ngôi nhà của những hồn ma” chưa Kloesen?
Tròn Vo ngượng nghịu:
- Tao cần phải xem tận mắt.
- Đồng ý, chúng ta phải mời Gaby đến một lượt.
Karl lập tức gọi điện cho Công Chúa. Cuộc viếng thăm ngôi biệt thự cổ được ấn định vào cuối giờ chiều.
Tại ký túc xá, Tarazan viết một bức thư ngắn cho mẹ. Hắn kể lại nguyên nhân mình có chiếc hộp đựng bơ rồi gửi lá thư cùng món quà đi bằng đường bưu điện.
Lúc rời khỏi tòa bưu điện chính, hắn mới thấy thằng mập Kloesen chắp hai tay sau mông mơ màng.
- Mày định làm thơ hả Tròn Vo?
- Không dám, thưa đại ca. “Em” ngó sợi dây chuyền có mặt đen đeo chữ G ở… trên trời. “Em” tin rằng nó không có trong gói bưu phẩm.
Mặt Tarzan tái mét:
- Mày… bí mật cho tao chớ Tròn Vo. Thằng Karl Máy Tính mà biết được nó sẽ cười tao suốt một ngày. Mày… mày còn muốn tao làm giúp những bài toán khó không hở mập?
Cái miệng đầy mùi kẹo của Kloesen đang thơm phức bỗng méo xệch. Nó lí nhí:
- Ơ, tại sao lại áp lực với nhau kiểu đó đại ca. Tao… chịu thỏa hiệp mà. Mày cứ… cứ tặng sợi dây chuyền bạc cho Công Chúa đi, tao không có ý kiến.
- Vậy thì… bắt tay.
Hai đứa đến cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” trước sáu giờ rưỡi chiều. Quân sư Karl quả là uy tín, chiếc xe đạp của nó dựa vào tường ngoan ngoãn từ hồi nào.
Bao giờ cũng vậy, con Oskar luôn xông ra đầu tiên để bắt tay Tarzan. Thủ tục ngoại giao của người và chó kéo dài không dưới hai phút. Công Chúa Gaby nhoẻn một nụ cười mê hồn:
- Ông chủ ngôi biệt thự cổ Karl đã kể cho mình nghe hết rồi. Vụ Tarzan lượm được cái ví đánh rơi của ông Adenman đó mà. Chắc là ông ấy hài lòng về bạn lắm?
Tarzan ngẩng cao đầu:
- Đương nhiên. Chủ trương của chúng ta là “trừ gian diệt bạo” và biết… bảo vệ hạnh phúc người khác cơ mà.
Con Oskar sủa liền một tràng hưởng ứng:
- Gấu, gấu…
- Con chó hiểu ý của tôi. Gaby có một “chiến hữu” tuyệt vời.
Lúc này thì Tròn Vo chịu hết nổi. Nó nhăn nhó:
- Ôi, đại ca không cần phải tốn thời giờ để chinh phục Công Chúa một cách “trừu tượng” như vậy. Cả con Oskar nữa, nó cũng chẳng “tuyệt vời” chút nào nếu thiếu một sính lễ cho cô chủ. Ê, đại ca còn chần chờ gì nữa mà không rút sợi dây chuyền bạc ra…
Gaby mở to đôi mắt xanh biếc:
- Bạn nói gì hở Kloesen? Một sợi dây chuyền…
- Ừ, một sợi dây chuyền bạc có mặt đeo hình chữ G mà Tarzan sắp quàng qua cổ Gaby ấy. Y cứ làm bộ mắc cỡ mãi khiến tôi phải…
Mặt Tarzan xanh như tàu lá chuối:
- Ngừng lải nhải đi Tròn Vo. Hừ… ừm…
Bộ mặt xanh như tàu lá chuối đó bất chợt hướng về Gaby cực kỳ… dại dột:
- Kloesen nói đúng đó Gaby, nhưng mà… thôi, đừng cười mình nghe Gaby… chỉ là một món quà “mini” mà ông Adenman hậu tạ… thằng quỷ sứ Kloesen, cái miệng bép xép… ờ mà cái hộp đựng món quà ở trong túi tôi. Gaby mở ra coi thử…
Công Chúa nhận cái hộp xinh xắn từ tay Tarzan. Cô rón rén mở nắp, lạy Chúa, sợi dây chuyền chữ G làm cô nghẹn lời. Nước mắt cô muốn ứa ra. Khỏi phải nói đến thái độ của Kloesen, nó bụm miệng cười hí hửng, còn thằng Máy Tính Điện Tử thì sao? Cái thằng tinh quái này giả đò không biết gì hết, lơ đãng nhìn những đám mây trên trời và gật gù một cách ma mãnh.
Cô bé chợt thông minh và “người lớn” hơn lúc nào hết. Tại sao không ý thức mình là một Công Chúa xinh đẹp nhất của trường nội trú chớ? Cô chững chạc như một… phụ nữ 15 tuổi:
- Hãy đeo sợi dây chuyền vào cổ cho mình. Được không Tarzan?
- Ơ…
Hai thằng “đàn ông” ngoại cuộc trong căn phòng cùng một lúc nhắm mắt lại. Coi, Gaby đưa hai tay vén cao tóc phía sau lên và không hiểu cố ý hay vô tình mà hai lần vẫn vụng về không nối được hai đầu dây kim loại dính liền làm một. Hãy ngó Tarzan, đố hắn dám nhìn vào cái gáy thơ ngây của Công Chúa. Phải thử đến lần thứ tư, hắn mới đóng được cái móc khóa.
- Dừng xe lại đại ca, có bảng cấm…
Bảng cấm hả? Tarzan bóp mạnh hai tay thắng: cái bảng cấm sờ sờ trước mặt thấy… ghét. Chứ sao, trong vườn hoa sau sân trượt băng chẳng ai cho phép xe cộ chạy ngang nhiên như vậy bao giờ.
Chỉ tội nghiệp cho Tarzan, do thắng bất tử hắn suýt đổ nhào xuống băng ghế đá trong vườn hoa. Tuy nhiên bằng sự phản xạ thành thục của nghề Nhu đạo, hắn đã biến cái loạng choạng thành một thế nhảy tuyệt hảo. Tay vẫn giữ ghi-đông xe, nhưng hai chân hắn đã vọt xuống đất.
Đúng lúc đó thì hắn đực mặt ra vì sửng sốt. Coi, không biết cái ví của ai nằm phía sau băng ghế, lấp ló sau một miếng giấy báo và một cành cây lá lòa xòa.
Lần này thì không phải Kloesen mà đến phiên Tarzan hét lớn:
- Ê Tròn Vo, có một cái ví ai đánh rơi.
Hắn khom người nhặt lên. À á a, cái ví được làm bằng thứ da cá sấu tuyệt hảo, căng phồng, dầy cỡ cuốn sách 200 trang.
Tròn Vo xuýt xoa:
- Trời ạ, chắc chắn trong đó rất nhiều tiền.
- Để tao kiểm tra…
Tarzan mở ví ra và cả hai muốn nghẹt thở tới nơi. Nào, một xấp tiền dày cộm thò ra khỏi ngăn ví. Ở một ngăn khác là những cuốn séc và ngân phiếu. Ngoài ra trong ví còn một thẻ căn cước hẳn hoi.
Tarzan thở phào:
- Có căn cước để lại, vậy là tốt. Chúng ta sẽ không cần thiết phải giao cái ví bị đánh rơi này cho văn phòng gom đồ thất lạc, mà có thể trả lại cho chủ nhân của nó.
- Đồng ý, nhưng đại ca đếm coi bao nhiêu tiền?
Hai đứa ngồi xuống ghế, rút xấp tiền ra. Toàn giấy bạc 100 và 500 mark.
- 6000 mark tất cả, mày tính sao? Trong căn cước ghi: ông Guynthe Adenman 46 tuổi…
- Tao biết chủ nhân cái ví này rồi. Chủ tiệm kim hoàn và đá quý Adenman nổi tiếng. Mẹ tao là khách hàng thường xuyên của tiệm về các món trang sức đắt tiền. Cái ví bị mất chẳng nhằm nhò gì với tài sản kếch sù hiện có của ông ta.
- Vậy thì tốt. Chúng ta đến chỗ Adenman.
Cuối tháng sáu, cái nóng mùa hè khiến người ta dễ nghĩ rằng bầu trời giống hệt cái chảo rang. Tarzan nhìn đồng hồ đeo tay. Mơi hai giờ rưỡi chiều, hắn và Kloesen còn thảnh thơi tới một tiếng rưỡi nữa trước khi ghé về ký túc xá khép mình trong giờ tự học.
Tiệm vàng Adenman lừng danh theo lời Tròn Vo tường thuật nằm ở một trong những khu phố buôn bán sang trọng nhất. Hai thằng dựng xe đạp sát vỉa hè, sau chiếc xe hơi Jaguar bóng đến mức có thể soi gương được. Nhưng chúng còn lâu mới thèm soi gương lên màu sơn bóng lộn chiếc xe, thà dán cái nhìn vào những món đồ trang sức quý phái trên lớp nhung đen mịn sau các lớp kính chống đạn để… hít hà.
Chúng bước vô tiệm không một tiếng động bởi tấm thảm dày cách âm. Máy lạnh ro ro mát rượi. Mát như thế thảo nào cô bán hàng đứng sau quầy thu tiền cứ cười cầu tài với khách ra vào bất chấp thời tiết phía ngoài như lò lửa.
Cửa văn phòng mở toang. Hai đứa ngẫu nhiên nghe lọt cuộc độc thoại của người đàn ông diện bộ
com-lê kẻ sọc đang cầm ống nghe:
- Tôi đã đi dạo buổi trưa… vâng, cả tiếng đồng hồ… ờ, trong ví chỉ có 6000. Sao? Không có hy vọng tìm lại được cái ví ư? Tôi rất sợ thẻ căn cước bị kẻ gian lợi dụng.
Khuôn mặt ông ta lộ vẻ uể oải khác hẳn sự xởi lởi của cô gái bán hàng. Cô ta uốn miệng:
- Các em cần món gì?
Tarzan hơi rụt rè:
- Dạ… ông Adenman!
- Gặp ông chủ ư?
Đúng lúc đó người đàn ông thở dài bước ra khỏi căn phòng. Cô nhân viên liền đon đả:
- Thưa ông Adenman, ông có hai người trẻ tuổi cần gặp.
Tarzan không chú ý đến hình dáng như một huân tước Anh của ông Adenman và chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón tay út ông ta bằng cánh tay phải buông thõng của ông. Cánh tay phải rung rung như bị điện giật.
- Tôi nghe đây, chú bé.
Tarzan giật mình:
- Tụi cháu vừa lượm được cái ví của ông…
Cô bán hàng tắt nụ cười cầu tài vì kinh ngạc. Khỏi bàn đến ông chủ tiệm vàng, ông ta chỉ có nước… nghẹn lời. Mãi vài giây sau Adenman mới lắp bắp:
- Trong ví vẫn còn… vẫn còn tiền.
- Dạ, 6000 mark đúng!
- Tôi… tôi không thể nào tin được. Hai cháu đã cư xử như những vị thánh. Nhặt của rơi, trả lại và không đụng đến một đồng nào. Hai cháu có biết rằng với 6000 mark…
Tarzan trả lời lạnh tanh:
- Một triệu mark mà bất chính thì tụi cháu cũng chẳng cần.
Adenman bắt tay Tarzan với niềm vui của một đứa trẻ:
- Này, cô thấy chưa? Chỉ có bọn trẻ mới đáng vào nước Trời.
Cô bán hàng đồng ý:
- Tôi có thấy, thưa ông Adenman. Ông còn nợ hai chàng hiệp sĩ này năm phần trăm tiền hậu tạ.
- Cảm ơn cô đã nhắc, tôi hiểu luật giang hồ mà.
Adenman lập tức mở ngăn kéo tiền lấy ra ba tờ 100 mark. Mắt ông ta sáng rực khi nghe Kloesen và Tarzan xưng danh tánh họ tên.
- Chúa ơi, cháu tròn tròn mập mập là Willi Sauerlich, con trai ông chủ hãng “Sauerlich, sôcôla và kẹo ngọt” à?
Lỗ mũi Tròn Vo phồng lên tự hào:
- Đúng là cháu đích thị.
- Tuyệt vời cho cuộc hội ngộ. Mẹ cháu là một trong không nhiều khách hàng mà tôi cho là đáng quý trọng bởi sự tinh tế.
Adenman quay sang Tarzan:
- Ngoài số tiền hậu tạ, tôi muốn có một phần thưởng thêm cho cháu. Cháu có thể lựa bất kỳ món quà nào trong tiệm kim hoàn của tôi.
Tarzan lắc đầu:
- Cháu cảm thấy như vậy là đã quá đủ.
Ông chủ tiệm cười ha hả:
- Chính vì tính khẳng khái và lòng tự trọng của cháu tôi mới có ý định tặng một món quà kỷ niệm buổi kết giao. Cháu hiểu không Peter Carsten, trên đời này quá ít người tốt. Cách đây năm năm cửa tiệm này đã từng bị cướp và để rồi bây giờ phải lắp kính chống đạn lẫn hệ thống báo động tự động.
Adenman tiếp tục câu chuyện:
- Không ai phòng ngự như chiến tranh trong công việc làm ăn thương trường, nhưng cháu nên nhớ tôi đã bị bọn cướp trói gô lại và tra tấn còn hơn một con vật. Chúng đem đi số vàng ròng và đá quý trị giá hơn 300.000 mark. Hai tên đàn em bị bắt tại chỗ nhưng tên cầm đầu đeo mặt nạ thì tẩu thoát được cùng với số của cải ăn cướp. Cảnh sát cũng đành bó tay với hai thằng còn lại bởi chúng một mực khai rằng: thủ lãnh chúng lúc nào cũng đeo mặt nạ 24 giờ một ngày. Quả là một lời khai nằm trong luật im lặng.
Máu TKKG trong người Tarzan chạy rần rần:
- Thưa ông, hai gã tội phạm bị bắt tên là gì?
- Kaupa và Daininghe.
- Có thể đó là hai cái tên giả. Nhưng còn cánh tay phải buông thõng của ông, cháu đoán rằng…
- Cháu đoán đúng đó. Bọn cướp hung bạo năm năm trước đã đập nát khuỷu tay tôi… thôi nhé, hôm nay thì cái chỗ dập nát đó coi như đã lành rồi. Cháu hãy lựa một món quà như tôi đề nghị đi chớ?
Trời đất. Vậy là Tarzan sắp buộc phải chọn một tặng vật. Hắn lấy cái gì bây giờ? Châu báu kim cương trên trần gian này đều thua một ánh mắt và một cái răng khểnh. Còn phải hỏi, ánh mắt nhẫn nhục và chịu đựng của người mẹ làm kế toán quèn một công ty tư nhân đã chở che hắn từ lúc khóc chào đời cho đến khi thành “người hùng” 16 tuổi. Ánh mắt tha thiết của tình mẫu tử ấy đối với hắn không có gì thay thế được, ngay cả khi trái tim hắn đang đập thình thịch vì cái răng khểnh khó hiểu của Gaby.
Giữa mẹ và Gaby hắn đã chọn được câu giải đáp. Nào, trong tủ kính là một chiếc hộp đựng bơ mạ bạc có hình con sò. Đúng là thứ quà tặng dành cho các bà nội trợ mà mẹ vẫn hằng ao ước. Hắn chỉ ngón tay vào chiếc hộp.
Ông chủ Adenman cười ngất:
- Giá có 209 mark. Cháu có quyền lựa thêm một món nữa.
Tarzan không hề chần chờ. Mặt hắn đỏ ửng lên như… con gái. Hắn vừa mới liếc thấy sợi dây chuyền bạc có mặt đen mang hình chữ G. Ôi, Gaby. Tai của hắn tự nhiên lùng bùng.
- Cháu thích sợi dây chuyền bạc phải không? Tế nhị lắm, thứ trang sức này đang được tuổi mới lớn ưa chuộng.
Adenman ra hiệu cho cô nhân viên bán hàng gói hai tặng vật cho vị ân nhân trẻ tuổi. Mắt Tarzan hoa lên. Trời ạ, vậy là trọn vẹn cả đôi đàng, bên tình mẫu tử bên tình… bạn thơ mộng. Hắn còn muốn gì hơn mà không chịu chào ông Adenman để về bây giờ kìa. Chào gấp chứ sao, bởi… châu báu kim cương trên trần gian này đều thua một ánh mắt và một cái… răng khểnh.
*
Lúc đạp xe cạnh nhau trên một con đường vắng, bấy giờ Kloesen mới thắc mắc về món quà hậu tạ 300 mark. Thằng mập vừa nói vừa lắc lư như bị mỏi cổ:
- Tụi mình ở hiền nên gặp lành. Đại ca ở hiền nên được ông chủ tiệm kim hoàn ưu ái tặng tới hai món quà một lượt. Mà tại sao đại ca chỉ khoái những thứ dành cho phụ nữ, tao cũng ở hiền mà có thấy Thượng Đế đoái hoài ban bố cho một hộp kẹo sôcôla nào đâu?
Tarzan định nổi nóng nhưng lại mủi lòng liền. Rõ ràng là thằng Tròn Vo thiệt thòi hơn ai hết. Ai bảo nó không biến thành… phụ nữ. Tarzan an ủi:
- Thôi được, tao hứa sẽ mua cho mày một đống thực phẩm trích từ 300 mark. Chỉ có điều…
- Sao hả Tarzan?
- Chỉ có điều tao đang cần một bộ thiết bị lặn giá tới 3000 mark. Phải ráng để dành từ từ.
Tròn Vo gãi đầu:
- Nếu vì “sự nghiệp bơi lặn” nhằm phục vụ thành công các chiến dịch phiêu lưu mạo hiểm của chúng ta thì tao đành hy sinh nhu cầu… sôcôla vậy.
- Khỏi… hy sinh. Tao đã hứa đâu là có đó. Mày thừa biết là tao đang dính vô một khóa huấn luyện thợ lặn. Tài sản của tao hiện giờ chỉ có ống thông hơi, mặt nạ và chân nhái. Nó không đủ điều kiện để tao lặn sâu quá 10 mét và xa quá 60 mét được. Phải có tất cả các thiết bị: máy nén khí, máy thở, chân nhái, dao găm thợ lặn, ngọn đèn sáu bóng, thắt lưng chì, dao đi biển, máy đo độ sâu, áo cứu hộ, nón chụp đầu, mặt nạ “xịn” và… lạy Chúa, một máy quay phim dưới nước. Mày nghĩ coi, ba ngàn mark chưa chắc đủ.
- Nhưng tại sao đại ca lại “ngoan cố” học lặn khi tốn kém như thế?
- Hồi nãy mày đã giải thích cho tao rồi mà, mày quên nhanh vậy Tròn Vo. Trước sau gì chúng ta cũng tham chiến trong các đặc vụ dưới nước, chớ không lẽ nhởn nhơ trên mặt đất mãi. Đã chấp nhận làm một “thám tử tư” thì phải chuẩn bị 1001 trường hợp. Có khi còn phải học cả “nhảy dù” trên không nữa kia. Ôkê?
- Ôkê!
Hai quái đập mạnh lòng bàn tay vào nhau. Chúng rẽ vào khu phố công chức của gia đình Máy Tính Điện Tử. Tên quân sư của TKKG đón chúng bằng một căn phòng đồ đạc cực kỳ xáo trộn. Tarzan ngạc nhiên:
- Mày nghiên cứu gì mà mất vệ sinh khủng khiếp vậy hả Karl?
Máy Tính Điện Tử nhún vai:
- Sắp dọn nhà!
Tròng con ngươi của Kloesen như muốn trồi ra:
- Cái gì? Tao có nghe mày bàn qua chuyện này bao giờ đâu?
Máy Tính Điện Tử nhếch mép:
- Thuộc về định mệnh thì làm sao bàn trước được. Thế này nhé, ba má tao đùng một cái được hưởng một phần gia tài chia theo di chúc. “Ông già” nhanh chóng kiếm ngay một ngôi nhà. Một ngôi biệt thự cổ thì đúng hơn. Tuyệt hảo. Mua cực lẹ làng. Ngày kia, thứ bảy sẽ bắt đầu di chuyển đồ đạc. Ngày chủ nhật tao sẽ ung dung làm chủ một căn phòng bá phát ở tầng hai. Đại ca Tarzan và Tròn Vo chỉ cần thò tay ra cửa sổ là “nắm cổ” được một cây dẻ cổ thụ. Nghe mê chưa?
Tarzan búng tay cái chách:
- Tốt lắm. Tụi này sẽ phụ một tay dọn nhà. Nhưng… ê, Karl, ngôi nhà mua của ai vậy?
- Của một người trung gian nghề kinh doanh địa ốc.
- Địa điểm?
- Phía ngoài thành phố, trong một khu vực yên tĩnh. Ngôi nhà trên đại lộ Sân Bồ Đề toàn vườn tược và công viên chung quanh. Khá gần trường chúng ta nữa chớ. Ngay cả “bà già” mình sợ ma hết biết mà cũng phải ưng ý. Chỉ vì nó quá lộng lẫy.
Tròn Vo trợn mắt:
- Bộ có ma à?
- Cái thằng… tao thí dụ nếu con ma cũng thèm ăn… sôcôla chớ không phải thịt người thì mày có sợ hay không? Nghe tao nói đây Tròn Vo: Một biệt thự cổ thì cầu thang sẽ kêu cót két, tầng hầm sẽ tối tăm, sẽ có nhiều ngóc ngách và tháp nhỏ. Mày có đọc truyện “Ngôi nhà của những hồn ma” chưa Kloesen?
Tròn Vo ngượng nghịu:
- Tao cần phải xem tận mắt.
- Đồng ý, chúng ta phải mời Gaby đến một lượt.
Karl lập tức gọi điện cho Công Chúa. Cuộc viếng thăm ngôi biệt thự cổ được ấn định vào cuối giờ chiều.
Tại ký túc xá, Tarazan viết một bức thư ngắn cho mẹ. Hắn kể lại nguyên nhân mình có chiếc hộp đựng bơ rồi gửi lá thư cùng món quà đi bằng đường bưu điện.
Lúc rời khỏi tòa bưu điện chính, hắn mới thấy thằng mập Kloesen chắp hai tay sau mông mơ màng.
- Mày định làm thơ hả Tròn Vo?
- Không dám, thưa đại ca. “Em” ngó sợi dây chuyền có mặt đen đeo chữ G ở… trên trời. “Em” tin rằng nó không có trong gói bưu phẩm.
Mặt Tarzan tái mét:
- Mày… bí mật cho tao chớ Tròn Vo. Thằng Karl Máy Tính mà biết được nó sẽ cười tao suốt một ngày. Mày… mày còn muốn tao làm giúp những bài toán khó không hở mập?
Cái miệng đầy mùi kẹo của Kloesen đang thơm phức bỗng méo xệch. Nó lí nhí:
- Ơ, tại sao lại áp lực với nhau kiểu đó đại ca. Tao… chịu thỏa hiệp mà. Mày cứ… cứ tặng sợi dây chuyền bạc cho Công Chúa đi, tao không có ý kiến.
- Vậy thì… bắt tay.
Hai đứa đến cửa hàng thực phẩm “Công Chúa” trước sáu giờ rưỡi chiều. Quân sư Karl quả là uy tín, chiếc xe đạp của nó dựa vào tường ngoan ngoãn từ hồi nào.
Bao giờ cũng vậy, con Oskar luôn xông ra đầu tiên để bắt tay Tarzan. Thủ tục ngoại giao của người và chó kéo dài không dưới hai phút. Công Chúa Gaby nhoẻn một nụ cười mê hồn:
- Ông chủ ngôi biệt thự cổ Karl đã kể cho mình nghe hết rồi. Vụ Tarzan lượm được cái ví đánh rơi của ông Adenman đó mà. Chắc là ông ấy hài lòng về bạn lắm?
Tarzan ngẩng cao đầu:
- Đương nhiên. Chủ trương của chúng ta là “trừ gian diệt bạo” và biết… bảo vệ hạnh phúc người khác cơ mà.
Con Oskar sủa liền một tràng hưởng ứng:
- Gấu, gấu…
- Con chó hiểu ý của tôi. Gaby có một “chiến hữu” tuyệt vời.
Lúc này thì Tròn Vo chịu hết nổi. Nó nhăn nhó:
- Ôi, đại ca không cần phải tốn thời giờ để chinh phục Công Chúa một cách “trừu tượng” như vậy. Cả con Oskar nữa, nó cũng chẳng “tuyệt vời” chút nào nếu thiếu một sính lễ cho cô chủ. Ê, đại ca còn chần chờ gì nữa mà không rút sợi dây chuyền bạc ra…
Gaby mở to đôi mắt xanh biếc:
- Bạn nói gì hở Kloesen? Một sợi dây chuyền…
- Ừ, một sợi dây chuyền bạc có mặt đeo hình chữ G mà Tarzan sắp quàng qua cổ Gaby ấy. Y cứ làm bộ mắc cỡ mãi khiến tôi phải…
Mặt Tarzan xanh như tàu lá chuối:
- Ngừng lải nhải đi Tròn Vo. Hừ… ừm…
Bộ mặt xanh như tàu lá chuối đó bất chợt hướng về Gaby cực kỳ… dại dột:
- Kloesen nói đúng đó Gaby, nhưng mà… thôi, đừng cười mình nghe Gaby… chỉ là một món quà “mini” mà ông Adenman hậu tạ… thằng quỷ sứ Kloesen, cái miệng bép xép… ờ mà cái hộp đựng món quà ở trong túi tôi. Gaby mở ra coi thử…
Công Chúa nhận cái hộp xinh xắn từ tay Tarzan. Cô rón rén mở nắp, lạy Chúa, sợi dây chuyền chữ G làm cô nghẹn lời. Nước mắt cô muốn ứa ra. Khỏi phải nói đến thái độ của Kloesen, nó bụm miệng cười hí hửng, còn thằng Máy Tính Điện Tử thì sao? Cái thằng tinh quái này giả đò không biết gì hết, lơ đãng nhìn những đám mây trên trời và gật gù một cách ma mãnh.
Cô bé chợt thông minh và “người lớn” hơn lúc nào hết. Tại sao không ý thức mình là một Công Chúa xinh đẹp nhất của trường nội trú chớ? Cô chững chạc như một… phụ nữ 15 tuổi:
- Hãy đeo sợi dây chuyền vào cổ cho mình. Được không Tarzan?
- Ơ…
Hai thằng “đàn ông” ngoại cuộc trong căn phòng cùng một lúc nhắm mắt lại. Coi, Gaby đưa hai tay vén cao tóc phía sau lên và không hiểu cố ý hay vô tình mà hai lần vẫn vụng về không nối được hai đầu dây kim loại dính liền làm một. Hãy ngó Tarzan, đố hắn dám nhìn vào cái gáy thơ ngây của Công Chúa. Phải thử đến lần thứ tư, hắn mới đóng được cái móc khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất