Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 70 Chương 2: NHỮNG NGƯỜI QUEN CŨ

Trước Sau
Ôi đám đông sung sướng, đám đông đẹp đẽ sang trọng! Ai cũng cầm trên tay một ly sâm panh. Họ đứng tay đôi, hoặc thành những cụm nhỏ, và tiếng chuyện trò khiến người ta liên tưởng tới một cái ao đầy vịt.

Tứ quái đứng ở lối cửa nhìn quanh.

Caroline tới chưa nhỉ?

- Willi - Tarzan nói - Véo tao một cái thử coi! Tao mơ chăng? Hay mày cũng thấy đúng điều tao đang thấy?

- Lâu lắm tao chưa được phen giật thót người như thế này. - Tròn Vo lẩm bẩm - Tao đã tưởng mình hoa mắt. Đây là những kẻ đã giương mắt lên nhìn tụi mình trong bữa tiệc ở nhà Wendelin Wiegand dạo nọ, khi tụi mình giả làm dân lang thang vì vụ cá cược của tao rồi (Xem tập 49 “Nô lệ cho Wutawio”).

- Tao vẫn nhớ chứ - Tarzan gật đầu - mới cách đây có vài tháng mà.

- Xin lỗi đại ca! Tao biết đầu óc mày cừ lắm.

- Các bạn có chắc chắn vẫn chính là họ không? Ôi trời! - Gaby kêu lên.

- Toàn những kẻ thích phô trương cả. - Karl bình luận - Hễ ở đâu có cuộc gì nổi đình nổi đám và báo chí để ý tới là họ lại kéo nhau tới góp mặt.

- Có thể họ chẳng nhận ra tụi này đâu - Tròn Vo nói - loại như Tarzan và tao thì xó xỉnh nào chẳng có.

Gaby cất tiếng cười lanh lảnh. Tarzan quyết định cứ tỉnh bơ như không, không để ý tới đám người quen cũ nữa.

- Caroline ở đằng kia kìa - Công chúa nói - Tụi mình ...

Cô bé không ết câu, vì lúc này có ba người - một quý bà và hai quý ông - tiến tới phía chúng.

Phải chi mình lường trước được tình cảnh trớ trêu này! Tarzan nghĩ. Bây giờ thật ngượng mặt! Giá chi mình mang theo cặp kính râm thì còn đỡ!

Tiến sĩ tóc bạc Nachtenger, nhà nghiên cứu triết học đã từng thử kiến thức của Tarzan trên lĩnh vực này, giờ đây trông quê quê khi ông ta cứ ngẩn ra, miệng há hốc.

KatharinaVon Hoppe mặc bộ đầm thời trang Italia màu đỏ thẫm pha đen, đeo đầy đồ trang sức. Gương mặt son phấn lộ vẻ mặt bối rối.

Người thường xuyên tháp tùng Katharina, chủ tiệm uốn tóc OlafPraht, cau mặt, nhíu trán. Mặc dù bình thường chắc chắn ông ta chỉ quan tâm tới phụ nữ, lúc này ánh mắt dò xét lại chỉ chĩa vào Tarzan và TrònVo.

- Xin chào! - Tarzan cười. Hắn muốn giành quyền chủ động - Thế là ta lại gặp nhau. Các vị vẫn khỏe qua mùa đông chứ ạ?

- Tarzan hả? - Katharina hỏi với giọng hoàn toàn thảng thốt.



- Và cả Willi? - ÔngNachtenger tỏ ra bối

Cả hai quái đều gật đầu.

- Tôi nghĩ các cậu nợ chúng tôi một lời giải thích đấy. - OlafPraht nhăn trán bối nói.

- Ồ, có gì đâu, thật ra chúng tôi chỉ cải trang để tới đây thôi mà - Tarzan mỉm cười - Lát nữa chúng tôi lại chui vào bộ cánh của dân lang thang và trở về gầm cầu. Việc chúng tôi có mặt ở đây có lý do rất đơn giản: Hiện chúng tôi đang quan tâm tới nghệ thuật. Cho phép chúng tôi được giới thiệu: đây là GabrielleGlockner và KarlVierstein.

Sau hồi lâu im lặng khó xử, Olaf nói:

- Còn hai cậu thật ra tên gì?

- Về điểm đó thì chẳng có gì thay đổi. Tôi là Peter Catsten biệt danh là Tarzan. Willi thì vẫn là Willi - Willi Sauerlich.

Olaf ồ lên một tiếng kinh ngạc:

- Nhưng... nhưng không phải là họ hàng của bà Sauerlich, khách hàng tốt nhất của tôi đấy chứ?

Ờ thì....- Tròn Vo suýt nữa cắn móng tay - cũng có hơi hơi. Có thể là hơi có họ... Bà ấy là mẹ tôi ạ.

Ông Nachtenger phá lên cười:

- Các cậu đã cho chúng tôi vào bẫy. Thật không sao tin nổi. Suốt đêm tiệc đó, người ta bàn tán không thôi về các cậu. Thậm chí có một cặp vợ ch không có con còn ngỏ ý muốn nhận các cậu làm con nuôi. Tất nhiên lúc tảng sáng, khi tỉnh rượu thì họ cũng bỏ luôn ý nghĩ ấy thôi. Nếu tôi nhớ không nhầm, đêm đó các cậu quả có trú trong cái lán nhỏ ven sông...

- Phải - Katharina cướp lời ông ta - chúng tôi đã tìm được các cậu ở đó. Họ đã trú trong lán như những kẻ lang thang thật sự. Tôi thề rằng....

Tarzan gật đầu:

- Đúng thế! Chúng tôi đã thực hiện một vụ đánh cuộc.

- Rồi sao? - Ông Nachtenger hỏi - Được cuộc chứ?

- Bất phân thắng bại - Tròn Vo nói - lẽ ra chúng tôi phải sống như những kẻ lang thang đích thực 3 ngày rưỡi. Nhưng chúng tôi lại bị bắt cóc và chở tới pháo đài Wachtling. Suýt nữa chúng tôi phải trở thành nô lệ cho Wutawia, nhưng...

- Cái gì? - Katharina kêu lên thất thanh. Rõ ràng chị ta không bao giờ để ai nói cho có ngọn có ngành. - Vậy ra các cậu là hai thiếu niên được báo chí ca ngợi hả. Các cậu đã lật mặt cả một băng tội phạm.

- Chúng tôi đã góp phần thôi. - Tarzan khiêm tốn xác nhận.

Katharina vờ dứ ngón tay trỏ đe rằng:



- Lẽ ra chúng tôi giận các cậu lắm đấy! Từ ngày Wendelin Wirgand và Petra Dalmig ngồi tù, những bữa tiệc tuyệt vời cũng chấm dứt. Thật đấy - cả hai là những khổ chủ hết sảy.

- Tiếc rằng họ cũng chính là những kẻ bắt cóc có hạng. - Tarzan đáp lại, bụng nghĩ: “Sao lại có thể như thế được? Chị ta tiếớ hoài cái loài lang sói ấy chỉ vì những bữa tiệc thôi ư?”

- Đương nhiên công lý phải được đặt lên trên hết - Katharina gật đầu - Trò các cậu bày ra hay thiệt. May mà lúc này ông Blobb không có mặt ở đây. Chả là tôi đã đi nghỉ ở Karibik bằng tiền của ông ta. Vì ông ta thua cuộc đêm ấy.

- Tôi đã toan hỏi tại sao da chị lại rám nâu - Tròn Vo nói - dạo tháng 11, da chị trắng bệch kia. Mặc dù chị có đánh phấn người ta vẫn nhận thấy thế.

Katharina đờ người, sượng sùng.

- Đó là một lời khen đấy, thưa chị Von Hoppe - Gaby vội đỡ lời - Wili thích những cô gái xanh xao mà.

- Tất nhiên - Tròn Vo gật đầu - mình húc rách toang cả nhà bạt rạp xiếc, giẫm tóe máu chân các cô gái khi khiêu vũ, bây giờ lại si mê những phụ nữ xanh xao. May mà còn có các bạn mình hiểu mình rõ thế. Chứ chính mình lại chẳng biết gì về bản thân cả.

- Đây là một trò đùa vui mà các vị không hiểu đâu. - Karl giải thích với ba người lớn kia - Chỉ chúng tôi mới biết Willi đang nói gì.

Quỷ tha ma bắt, Tarzan nghĩ. Đúng là cả đám dự tiệc đêm đó đang có mặt ở đây thật. Ai cũng tò mò ngó lại đây. Chà!

- Katharina, ông chủ hãng du lịch Blobb không thể trách cứ cô lừa dối ông ta được - ông Nachtenger nói - Cô đâu có biết hai cậu ấy không phải là dân lang thang chính hiệu.

- Không, tôi không biết thật - Katharina rạng rỡ mặt mày - tuyệt vời! Chúng ta phải kể với những người khác thật ra Tarzan và Willi là ai mới được. Tha hồ giật gân nh

Chị ta vỗ vai Tarzan và vuốt má Tròn Vo:

- Chúng ta sẽ còn gặp nhau. Chào cả bốn em nhé!

Rồi Katharina, Olaf và tiến sĩ Nachtenger rời đi.

- Tụi mình phải lỉnh thôi. - Tarzan khẽ nói - mình không chịu nổi một sự chú ý thái quá. Có thể tụi mình sẽ bị bao vây và không còn bao quát được nữa. Plegel sẽ tuột khỏi tụi mình mất.

Lúc ấy, Plegel đang đứng ở cạnh tường phía đông gian phòng, là kẻ duy nhất không có ai tiếp chuyện, mắt nhìn dán vào bức tranh của danh họa Strichl treo trong phòng.

Caroline Von Farber vội vã chạy lại với bốn bạn của mình, đúng lúc chúng đang lẻn khỏi đấy.

- Này, các bạn định đi đâu hả?

Gaby nắm lấy cánh tay cô bạn - mà mái tóc đỏ hôm nay được tết thành một bím sau gáy - lôi bạn đi ra cùng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau