Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 70 Chương 5: ARIANO MANG GÌ TỪ FLORENZ ĐẾN?

Trước Sau
- Chúng mày làm gì ở đây? Cút! - Leckler gào lên.

- Phải, cút khỏi đây ngay. Đây là tầng hầm chứ không phải phòng tiệc.

Leckler được gã béo phụ họa. Gã này thét lên với những trọng âm Italia, trông diện mạo cũng rõ là một người Italia, trạc 40 tuổi. Răng vổ, mắt đen như than.

Leckler và gã người Italia xộc vào.

Tarzan đã rời khỏi thùng sưở

- Thong thả nào! - Thủ lĩnh Tứ quái nói - Chúng tôi không tiệc tùng ở đây, mà bám theo người đàn ông này. Ông ta tên là Otto Plegel, và đã tìm cách hủy hoại bức tranh của Perugino trên phòng tranh cổ điển bằng Axit và dao nhọn - nhưng chúng tôi kịp ngăn cản. Cũng lúc đó, tôi bị ông già “nôen” kia - hắn chỉ tay vào gã rậm râu - đá cho suýt tê liệt cả chân. Vì ông ta tưởng tôi là loại người chuyên cướp giật trong các bảo tàng. Ông Plegel gắn hành động phá hoại của mình với một thông điệp cho thế giới. Cần phải nghe ông ta.

Leckler nhìn láo liên. Vết chàm trên má như nhảy múa.

Gã người Italia thở hổn hển. Bộ mặt béo phị rung lên.

- Nếu chuyện là thế... - Leckler nói.

- Chuyện là thế đấy - Plegel xác nhận đầy kiêu hãnh - Tại phòng xử án, trước giới báo chí tôi sẽ tuyên bố quan điểm của mình.

- Thôi được. - Leckler nói - Nhưng bây giờ thì tất cả ra khỏi đây đã. Tất cả! Nhanh lên! CôClaasen, cô hãy báo cho cảnh sát. Và chớ gây sự chú ý. Tôi không muốn hỏng bữa tiệc.

Tarzan đưa mắt nhắc nhở các bạn.

“Chớ nhắc đến các bức tranh!” - Ánh mắt hắn nói thế.

Plegel thì đã quên béng chúng rồi.

Trong phòng tiệc, ông thị trưởng đang đọiễn văn. Ông ta đặc biệt nhấn mạnh tới công ơn của đảng của ông ta trong việc thành lập nên Bảo tàng Âu châu này.

Các khách mời chăm chú lắng nghe. Trung bình mỗi người đã uống tới ba ly rưỡi rượu sâm panh - đám nam giới uống nhiều hơn các bà các cô một chút. Chẳng ai hiểu gì về các bức tranh của HumpertVan Strichl, nhưng ai cũng trầm trồ thán phục, thề thốt rằng bị chúng mê hoặc mất rồi.

Cảnh sát đã đưa Plegel đi.

Sảnh ngoài lại im ắng và trống không - nếu không kể Tứ quái và Caroline đang nấp sau cầu thang.

Chúng chờ Stefanie.

Lúc này khi Leckler đã rời khỏi tầm nghe, Tarzan rỉ tai Stefanie rằng bọn trẻ nhất thiết phải nói chuyện với chị.

- Phải thật đấy - Caroline khẳng định - ChịStefanie cũng đáng tin cậy như... như tụi mình đây.

- Ở đây đang có mưu đồ gì ghê gớm lắm. - Tarzan vò tai - Bốn bức tranh của ông bạn treo sờ sờ trên phòng chính của bộ sưu tập tranh cổ điển. Đồng thời chúng lại được giấu dưới tầng hầm, sau thùng sưởi. Mới xem qua, có thể nói bốn bức này giống bốn bức kia tới từng sợi bút lông quệt. Nhưng vì có bốn bức là thứ thiệt, bốn bức kia ắt phải là của giả. Và đây là một vụ dành cho Tứ quái. Được thôi, Caroline bạn có thể tham gia. Xét cho cùng, vụ này xoay quanh tài sản của gia đình bạn mà.

Trên bậc thang lên tầng hai có tiếng ủng giậm thình thịch. Gã râu rậm đang đi xuống.

Gã tên là TheodorMalzig, tuy biết mình đá nhầm phải Tarzan, gã cũng chẳng thèm xin lỗi. Ngược lại! Tarzan bắt gặp nhiều cái nhìn hằn học từ cặp mắt màu xám sáng của gã. VàMalzig còn lẩm bẩm gì đó về tiền bồi thường vết thương. Cú “chặt” tay vào ngực gã rõ ràng để lại vết tụ máu lớn. Nhưng Malzig không dám đòi bồi thường. Vì cả Tarzan cũng có thể tố gã về cú đá trộm thâm hiểm.

Sau khi Malzig báo động với ban giám đốc bảo tàng về vụ hành hung mà gã tưởng lầm, và Plegel đã bị bắt đi, hình như gã lại tiếp tục thưởng thức bộ sưu tập tranh cổ điển. Mãi lúc này gã mới thỏa mãn thú mê tranh của mình, và Tarzan hơi lạ khi quan sát gã một lần nữa. TrôngMalzig như một kẻ móc cống thì đúng hơn, một kẻ sống trong một căn hộ bừa bãi, và đêm đêm đi vặt trộm ăngten ôtô. Gã chẳng có vẻ gì của một người đam mê hội họa.



Gã thình thịch xuống thang, trông thấy lũ trẻ, phóng tia nhìn như mũi dao găm về phía Tarzan và rời nhà bảo tàng.

Stefanie từ phòng tiệc đi ra. Mãi lúc này chị mới lẻn đi được.

- Chúng em phát hiện thấy một thứ này chị ạ... - Tarzan bắt đầu kể.

Stefanie sửng sốt lắng nghe, cặp mắt xanh mỗi lúc một mở to hơn.

- Tôi phải nhìn tận mắt mới được.

Tất cả cùng đi xuống tầng hầm.

Vào gian sau hầm sưởi, Tarzan nhấc những bức tranh từ sau thùng sưởi ra.

Ai nấy nghẹt thở:

- Chúng cũng thứ thiệt y như những bức treo trên kia. - Tròn Vo nói - Hình như các họa sĩ thời đó đã vẽ mỗi bức tranh thành hai bức, để hậu thế phải lúng túng. Cho tới nay, người ta chưa biết việc này. Nhưng bây giờ, các cặp song sinh mới xuất hiện. Ai có trong tay cả hai thì nhất rồi. Có thể treo một bức ở nhà, bức kia tại nhà nghỉ - ví như trên đảo Mallorca chẳng hạn.

- Willi, mày lại nhăng cuội cái gì thế? - Karl nói - Không họa sĩ nào lại làm ngay một bản sao tác phẩm của mình cả.

Stefanie ngắm kỹ các bức tranh ở khoảng cách gần nhất. Lúc này chị đứng thẳng dậy, nét mặt căng thẳng:

- Đây là những bức tranh giả. Khéo đến tuyệt vời nhưng vẫn là tranh giả. Không còn nghi ngờ gì nữa.

Tarzan gật đầu:

- Em cũng đã nghĩ thế.

- Thật không thể hiểu nổi. - Stefanie xúc động nói - Chúng ở đâu ra? Tại sao có mặt ở đây? Kẻ nào đem chúng tới đây và để làm gì?

- Câu trả lời dễ thôi - Tarzan nói - một kẻ nào đó đã cho làm những bức tranh giả này, tạm gọi là ông X, tức tên giao việc. Còn kẻ vẽ tranh giả hẳn phải là một thiên tài. Bốn danh họa vẽ rất khác nhau. Vậy mà gã sao lại từng phong cách giống tới mức gây sững sờ. y giờ ông X, định đánh tráo những bức thứ thiệt treo trên tường kia bằng bốn bức rởm này. Có thể mãi chục năm sau người ta mới phát hiện ra vụ việc này - hoặc không bao giờ. Hoặc cho tới khi gia đình Caroline đòi lại những bức tranh họ cho bảo tàng mượn. Lúc đó thì cả một đời người đã trôi qua. Bấy giờ Caroline đã thành bà nội, bước đi run rẩy, kể cho lũ cháu nghe cái chuyện thời xưa, cái thời còn tồn tại những cuộc phiêu lưu đích thực chứ không chỉ có toàn là máy tính. Bấy giờ mọi sự đều đã quá muộn từ lâu. Còn ông X, đường hoàng mà thỏa mãn máu tham của mình. Chuyện này không xảy ra là nhờ ơn OtttoPlegel và sự ngẫu nhiên may mắn.

- Thật là một thảm họa khôn lường! - Stefanie vỗ tay vào nhau - ÔngX ấy là ai? Kẻ nào nấp sau vụ này?

Tarzan mỉm cười chua chát:

- Em có thể nhầm. Nhưng việc ông giám đốc Leckler vội vã xua đuổi chúng em khỏi hầm sưởi quả là quá lộ liễu. Với ông ta, việc chúng em “cút, cút!” khỏi đây dường như là quan trọng hơn hết thảy những việc khác.

- Ôi lạy chúa!

- Gã béo người Italia đấy là ai ạ? Gã cũng luống cuống hệt như thế.

- Đó là Guiseppe Ariano.

- Sao nữa ạ?

- Một họa sĩ... Ông ta... Ôi trời ơi!

- Chị nói tiếp



- Ở Florenz, nơi ông ta sống và làm việc, thiên hạ gọi ông ta là “Sư phụ có bàn tay vàng”.

- Làm gì có chuyện đó. - Tròn Vo cười toe toét - Móng tay ông ta cáu bẩn chết đi được. Em thấy rõ ràng.

- Ariano được mệnh danh như vậy, vì nghe nói ông ta có khả năng bắt chước các họa sĩ khác. Ví như các họa sĩ: Gainsborough, Degas, Boeklin và Spitzweg.

- Nếu Ariano bắt chước được các phong cách khác nhau như vậy, gã cũng có thể vẽ giả tranh của các danh họa cổ điển. - Gaby bình luận.

Tarzan gật đầu:

- Như thế là rõ rồi. Leckler và Ariano! Và ông nội bạn, Caroline ạ, đã mắc lừa chúng.

- Chúng ta phải báo cảnh sát ngay. - Stefanie kêu lên.

Tarzan lắc đầu:

- Chưa được. Làm như vậy, cả hai tên lưu manh sẽ chối bay biến, và chắc sẽ khó chứng minh âm mưa lừa đảo của chúng. Tại sao chúng ta không rình bắt quả tang chúng chứ? Em có thể hình dung bây giờ chúng có phần lo lắng rồi. Chúng đã nhận thấy hầm sưởi là một nơi cất giấu chẳng lấy gì làm an toàn. Tóm lại: có lẽ chúng không định để lâu những bức tranh dưới ấy. Vì...

- Ariano vừa từ Florenz đến sáng nay. - Stefanie cướp câu trả lời cậu - Tôi cho rằng gã đã chở những bức tranh rởm tới bằng ôtô của gã.

- Đó, biết mà! -Tarzan gật đầu - Nếu vậy em cuộc rằng đêm nay chúng sẽ tiến hà đánh tráo tranh. Trước đó, chúng cần chút yên tĩnh để Ariano so sánh lần nữa những bản sao của gã với nguyên tác - thậm chí có lẽ gã còn bổ sung đôi nét. Nhưng đêm nay chúng em sẽ có mặt tại đây. Chị Stefanie, chúng em sẽ lẻn vào bằng cách nào được?

- Không cần cảnh sát thật ư?

- Nếu là ba của Gaby thì trôi chảy nhất rồi. Nhưng thanh tra Glockner hiện đang công cán ở Wien. Còn các đồng nghiệp của bác ấy thì... Không, cám ơn! Tụi em tự hành động lấy. Chị đừng lo. Đây có phải đặc vụ đầu tiên của chúng em đâu.

- Ít nhất cũng là đặc vụ lớn thứ bảy mươi - Tròn Vo gật gù hãnh diện - không tính nhiều vụ lặt vặt khác.

Stefanie ngẫm nghĩ:

- Sau khi tan tiệc, tôi còn khá nhiều việc phải hoàn thành. Leckler đưa Ariano về khách sạn, ông ta đã nói thế. Họ cũng định dùng bữa với nhau. Họ nói rằng Ariano đến đây nhằm những mục đích nghiên cứu... Như vậy, tôi sẽ là người cuối cùng rời khỏi bảo tàng. Khoảng 19 giờ 30 tôi sẽ đi về nhà. Tôi luôn luôn ra lối cửa hậu dành riêng cho nhân viên bảo tàng, lối ra thẳng bãi xe.

- Bọn lưu manh không bắt tay vào việc sớm thế đâu. - Tarzan nói - Ariano chẳng chịu bỏ bữa tối đâu, đời nào! Leckler cũng không có lý do gì để nhịn chén cả. Em đề nghị: Chúng ta hẹn nhau lúc 8 giờ tối, rồi cùng nhau lẻn vào đây rình. Cụ thể là nấp trong phòng tranh cổ điển, nấp trong một gian phụ.

Gaby rầu rĩ nét mặtMình không thể. Tối nay có năm bà bạn của mẹ mình tới ăn cơm. Mình hứa sẽ giúp mẹ.

Còn tôi phải đi thăm ông nội tôi - Caroline nói - đi cùng mẹ. Ông ốm, như các bạn đã biết, và ông muốn tôi kể tỉ mỉ ông nghe lễ khai trương chiều nay ở đây.

Đặc biệt là bạn có thể kể cho ông nghe toàn bộ bài diễn văn của ông thị trưởng -Tròn Vo toe toét.

- Vậy thì ba chúng em và chị, chị Stefanie ạ - Tarzan nói. - Willi và em sẽ chuồn khỏi ký túc xá. Nếu không gặp may, tụi em sẽ trở về muộn và... NàyKarl, hãy nhờ ba mẹ mày gọi điện đến trường xin phép cho tụi tao ngủ lại nhà mày nhá. Cứ bảo là có liên hoan gia đình chẳng hạn. Thế là tụi tao có phép đàng hoàng.

Đoạn hắn quay sang Stefanie:

- Chúng ta gặp nhau ở đâu ạ?

- Bên kia quảng trường Flickhuber có một tiệm ăn nhỏ, tên là “Bếp của bà”. Tôi thường sang đó ăn trưa.

- Tuyệt lắm! Trong khi đợi chị - Tròn Vo reo - em sẽ bồi dưỡng lấy sức chiến đấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau