Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 8 Chương 1: BIẾN CỐ TRONG NGÀY SINH KLOESEN

Trước Sau
Mặt trời bắt đầu rọi những tia nắng vào cửa sổ khiến Tazan động đậy. Hắn hé mắt ngó đồng hồ. 5 giờ 50 phút sáng. Ngày trọng đại nhất trong một năm của Tròn Vo thật tuyệt. Căn phòng “Tổ đại bàng” tràn ngập ánh bình minh.

Hắn ngắm con người bi kịch và hài hước nhất của lớp 10A đang còn say ngủ. Coi, khuôn mặt “ông Địa” Tròn Vo và dễ thương như sắp sửa sử dụng cái miệng đầy mùi bơ nhóp nhép hết “đồ cúng” toàn kẹo sôcôla trong giấc mơ tuổi mười sáu.

Hắn lấy phấn trắng nguệch ngoạc lên bàn viết một hàng chữ trước khi mặc quần áo “Happy birthday to you - Chúc mừng sinh nhật bạn hiền”.

Tarzan chạy ra cổng trường đúng lúc chiếc xe hơi “cáu cạnh” Jaguar tiến đến. Người tài xế của gia đình Sauerlich, nơi nguồn cội của học sinh Willi Sauerlich có “đại danh” Kloesen Tròn Vo, xuống xe:

- Chào cháu Tarzan!

- Dạ, chào bác Georg!

- Buổi sáng tốt lành quá, “ông chủ nhỏ” đang làm gì vậy?

- Bác định hỏi Tròn Vo phải không? Lạy Chúa, nó vẫn ngủ như chết.

- Thật hết... ý kiến. Ông bà chủ hãng thì đang công vụ ở hải ngoại nên không trực tiếp gửi quà sinh nhật cho “cậu chủ” được phải nhờ tôi mang đến đây. Nếu ông bà chủ biết cậu quý tử Kloesen đón hai vị thân sinh bằng cách ngáy khò khò trên giường, chắc là…

- Chắc hai vị thân sinh sẽ thu hồi sôcôla lại hả bác Georg?

Người tài xế già cười ha hả ra mở cốp xe lấy một cái giỏ chất những gói quà cao nghệu:

- Hai mươi phong sôcôla ông chủ giấu dưới đáy giỏ để tránh sự kiểm soát của bà chủ. Hà hà, ông chủ “đi guốc” vào cái bụng thèm ngọt của cậu Willi.

Tarzan đưa hai tay bưng mặt:

- Chưa từng thấy mối tình “phụ tử” nào ăn ý đến thế, phải không bác Georg?

- Chậc chậc… nhưng chưa đến nỗi tệ hại lắm đâu Tarzan. Ông chủ còn tặng cho cậu quý tử có máu trinh thám một cái ống nhòm hiện đại hết sảy.

- Ồ, tụi cháu rất cần thứ này.

Hai người “đàn ông” chia tay nhau. Lúc Tarzan xách giỏ quà về phòng, “nhân vật chính” Kloesen vẫn hào hùng ngáy ran trong… ác mộng. Hắn đành đặt quà tặng của mình cạnh chiếc giỏ. Đó là sợi dây tập thể thao với tấm thiệp lủng lẳng “Đồ chơi ngày sinh nhật - Bạn mày: Tarzan”.

Lúc đó thì thằng mập Kloesen mới chớp chớp hàng lông mi khít rịt. Nó dụi cặp mắt ngái ngủ và ngáp dài:

- Tất cả là của tao phải không?

- Đương nhiên. Xuống rửa mặt mũi ngay đi, ông Địa.

- Từ từ… đại ca. Để tao coi kẹo sôcôla “ông già” giấu ở đâu đã. Tao nghi dưới đáy giỏ.

Y như rằng, nó ngoác miệng cười khoái trá khi lôi ra một hộp thiếc dẹp chứa thứ thức ăn… đặc sản. Nào đã xong, thằng trời đánh còn nhảy tưng tưng như ngựa trên giường lúc sờ đến cái ống nhòm.

- “Xịn” một trăm phần trăm… TKKG hả đại ca? Ống nhòm xài… tập thể, nhưng kẹo là của… tao.

- Tao biết.

Tròn Vo phóng hai cái đã tới cửa sổ. No giương ống nhòm lên vặn “trắc nghiệm” hướng bìa rừng :

- Đại ca ơi, chỗ đó có một con chim trống “đá lông nheo” với một con chim mái. Có điều con chim mái thì lại “đá lông nheo” với một con sâu béo ú ụ trên cuống lá. Đại ca nghĩ sao?

- Vậy hả? Nhưng tao xin phép lưu ý là mày đang cầm ngược ống nhòm đó, mập à.

Tròn Vo rụt cổ, lè lưỡi, xoay trở cái ống nhòm:

- Trời ơi, vậy mà tao đã thầm thất vọng, thấy mọi vật đều xa tít tắp và nhỏ xíu. Ờ, giờ thì khu rừng cứ như ở ngay trước mũi kìa. Bá cháy đại ca ơi!

- Còn phải hỏi. Nhưng không lẽ ngày hôm nay chỉ có một tiết mục “nhòm từ cửa sổ” thôi sao, Tròn Vo?

Tròn Vo bóp trán:

- Ờ nhỉ, phải tìm cho ra một cái biến cố. Trong ngày sinh của Kloesen tao đây mà không có “biến cố” xảy ra thì chẳng đáng mặt hảo hán chút nào. Ê, chúng ta sẽ đi vô rừng với cái ống nhòm.

- Mày nói sao?



- Vô rừng với cái ống nhòm cắt chỉ, đại ca hiểu không? Chúng ta sẽ đạp xe thật sâu, vào tận trong khu vực cấm săn bắn, thế nào cũng có vấn đề…

- Tao vẫn chưa hiểu?

- Có gì mà khó hiểu. Tao và mày sẽ thay phiên nhau nâng cái ống nhòm lên mặt. Nên nhớ là khu vực cấm săn bắn thì muông thú nhiều phải biết. Tụi mình tha hồ quan sát “cọp, beo, sư tử” từ xa. Lúc thấy chúng choán hết ống nhòm là a lê hấp, lên xe chạy…

- Đồng ý. Bao giờ lên đường?

- Tao rửa mặt là đi luôn. Hôm nay phải là một ngày… phiêu lưu mạo hiểm.

Kloesen bóc ngay hộp thiếc, nhón lấy một thỏi sôcôla “mini” và vọt vào phòng tắm trước khi Tarzan can thiệp.

- Mày đừng cản tao ăn kẹo, đại ca. Phải tôn trọng ngày sinh của bạn bè chớ.

*

Mặt trời lên cao. Trời nóng dần. Bầy ong vo ve. Đồng cỏ bốc hơi. Chim chóc trong rừng mở cuộc hòa tấu với thiên nhiên làm khán giả.

Lúc này hai đứa đã đến khu vực cấm săn bắn. Đoạn đường khá dốc ngổn ngang những cục đá to tướng. Tròn Vo bắt đầu nguyền rủa:

- Chẳng thà đi bộ sướng hơn.

Hai quái xuống xe. Chúng dựa “con ngựa sắt” vào một cây dẻ gai non và khóa cẩn thận. Rừng mở rộng vòng tay bí mật đón chúng. Tarzan bước trên mặt đất mọc đầy dương xỉ không một tiếng động trong lúc cành khô cứ gãy răng rắc dưới gót giày của Tròn Vo. Hầu như Tròn Vo đi tới đâu là ruồi muỗi sâu bọ bay tới đó. Tarzan chưa kịp nhắc nhở nó về thái độ lịch sự đối với thiên nhiên thì thằng mập đã vội vã lôi ống nhòm ra. Nó đảo tròng mắt lia lịa cố tìm những con bồ câu rừng bay qua ngọn cây hoặc kẹt quá thì… kiếm đỡ mấy con chim gõ kiến.

Tarzan chép miệng:

- Tao hy vọng sẽ gặp được loại gà gô trắng. Thầy sinh vật Wagner nói rằng loại này càng ngày càng hiếm ở Châu Âu. Còn gà rừng, gà gô đen, gà lôi có ở đây là đương nhiên rồi.

- Phức tạp quá, tại sao lại nhiều thứ gà đến thế. Gà lôi là gà nào?

- Học hành như mày vứt đi là phải. Này nhé, con trống có bộ lông màu xanh tím hoặc đỏ hồng. Đầu có hai khoảng lông đỏ quanh mắt. Lông đuôi dài và nhọn. Trái lại, con mái rất xấu xí. Chỉ một màu xám, màu nâu hoặc màu tro.

Tròn Vo thích chí cười hềnh hệch:

- Ít ra thì mày cũng giải thích cho tao chứ. Con người còn có tới bốn màu da huống gì con gà. Nhưng con người khác… con gà lôi nghe. Con người “cà chớn” hơn con gà lôi nhiều. Đố mày dám nói Gaby Công Chúa “xấu xí”, “màu xám”, “màu nâu”, “màu tro”… Tao đố đại ca dám…

- Mày có câm đi không hả Kloesen? - Tarzan gầm lên - Gaby đẹp như một thiên thần…

- Tao biết!

Tròn Vo áp dụng nghệ thuật ăn miếng trả miếng với Tarzan bằng hai chữ “Tao biết” quá đã. Nó có vẻ hả hê giương ống nhòm lên lùng tứ phía để may ra có một… biến cố trong ngày sinh nhật. Mặt nó nhuốm màu thất vọng:

- Chẳng thêm một “niềm vui” nào. Biết vậy thì tụi mình … Ủa, đại ca ơi, đằng kia có một con vật…

- Con gì, ở đâu?

- Trên “bộ xương” kế con đường…

Tarzan chụm tay nhìn về phía… bộ xương. Trời đất, “bộ xương” là một thân cây chết khô, trơ trụi như cái giá treo áo, gốc đen sì chĩa những cành cây khẳng khiu lên trời. Hắn ước lượng khoảng cách tới 1500 mét. Đúng là có một con vật đang đậu trên một trong những cành khẳng khiu đó.

- Đưa tao cái ống nhòm coi Kloesen?

- Nè đại ca, hãy nói cho tao biết cái con gì mà gớm quá…

- Có gì đâu. Đó là một con ó chủng loại butêo.

- Nó… nó… có ăn thịt… người không?

- Mày làm gì hoảng lên thế. Chim ó butêo khoái thịt chuột.

- Nó muốn chén thứ gì cũng được, miễn là đừng cướp sôcôla của tao.

- Nó là một “tay anh chị” trong làng chim săn mồi. Mày có thấy lông nó vàng nâu, chân vàng, mỏ vàng vuốt nhọn lểu không? Nó đậu ngạo nghễ vì nó biết nhà nước cấm săn bắn nó từ đầu tháng tư đến cuối tháng sáu…

Tarzan đang giảng giải bỗng ngừng bặt bởi một biến cố khủng khiếp. Coi, con ó giật thót mình như bị trúng đòn. Đôi cánh hùng vĩ của nó chới với nhưng không dang ra nổi. Mấy sợi lông ngắn ở ngực nó xoay tròn trong không khí bay đi. Bấy giờ mới xuất hiện… tiếng nổ. Tiếng nổ đanh gọn và tàn nhẫn đã lôi con ó khỏi cành cây bổ nhào xuống đất.



Tarzan bỏ ống nhòm xuống, chết điếng:

- Mày… hiểu gì không?

- Tao… tao… nghe có tiếng nổ nhỏ…

- Một đứa khốn nạn đã “làm thịt” con ó.

- Chúa ơi, đâu có ai cho phép săn bắn trong thời gian này?

- Nhưng bọn săn trộm đâu có ngán luật lệ…

Tarzan nhảy lên trên một gốc cây cụt. Hắn loáng thoáng thấy một bóng người từ đường cái lom khom chạy đến… chỗ cái cây trụi lá.

Ống nhòm trên tay hắn phát huy… mắt thần. Ê, gã săn bắn trộm có lẽ khoảng hai mươi tuổi, lực lưỡng với chiếc quần Jeans, áo vinilông màu lục. Khẩu súng săn kẹp dưới nách. Mái tóc đỏ của gã ngắn ngủn. Tarzan ghi nhận bộ mặt nham nhở, nung núc thịt đó vào… “IC” cá nhân. Hắn lẩm bẩm:

- Đồ… mọi rợ!

Tròn Vo ngứa ngáy hết thân thể. Bao giờ nó cũng cảm thấy có thừa dũng khí khi có Tarzan bên cạnh:

- Dứt điểm thằng chó chết đó đi đại ca!

- Không kịp đâu. Tao nghĩ rằng thằng đó có xe gắn máy…

- Nhưng tại sao nó lại bắn một con chim ó? Chim ó đâu có hầm lagu được?

- Thì vậy. Ó Butêo đẹp ở bộ mã. Tao chắc chắn nó sẽ lấy bộ lông con chim để nhồi… A, mày thấy tao nói có sai không, nó đang trèo lên một chiếc môtô cỡ ít nhất hai trăm năm mươi phân khối. Khẩu súng tháo làm đôi ủ dưới một tấm mền và nhét vào balô vừa vặn…

- Tao… tao chỉ nghe tiếng máy xe bình bịch.

*

Thằng săn trộm tóc đỏ đã biến mất trên lối về thành phố. Mặt Tarzan đanh lại:

- Thằng tàn sát thú quý này chắc chắn nằm trong băng “nhồi xác thú”.

Tròn Vo ngơ ngác:

- Tao chưa nghe nhắc đến băng này bao giờ?

- Bởi thế mày cần phải theo dõi báo chí thường xuyên hơn, thám tử ạ. Đọc để hiểu cuộc đời cay đắng chớ không có ngọt ngào như mấy phong sôcôla mừng sinh nhật đâu. Này nhé, số thứ bảy vừa rồi có một bài tường thuật trong trang tin địa phương. Nội dung nói về bọn săn trộm đang hoạt động ở khu vực này.

- Ê, cái đó đâu liên quan gì đến băng “nhồi xác thú”!

- Bọn săn trộm không từ bất cứ loài thú hiếm nào dù luật pháp cấm ngặt. Những “nạn nhân” của chúng bị đem nhồi và trưng bày trong các phòng khách như một bộ sưu tập tư nhân.

Tròn Vo rùng mình:

- Ôi, cứ nghĩ đến một con ó chết nhìn mình trừng trừng là tao đã ăn không ngon ngủ không yên rồi. Vậy là tụi mình lại sửa soạn có việc rồi đó. Tao cho rằng bọn săn trộm có liên minh với các chuyên viên nhồi xác thú...

- Ít ra ý nghĩ đó hiện giờ là đúng, nhất là khi những tay “nhồi xác” được “mua đứt” với giá cao.

- Một loại tội phạm mới xuất hiện?

- Chứ sao. Bắn vào những con thú không có khả năng tự vệ. Bắn nát bấy và vất bỏ không thương tiếc. Xác của muông thú rải rác khắp cánh rừng. Số lượng chúng mỗi ngày một giảm trong thiên nhiên.

- Đại ca tính sao đi chớ? Cái thằng tóc đỏ dã man đó… mày biết mặt nó rồi mà. Phải truy tìm gấp đi đại ca. Nếu không có ống nhòm “xịn” của tao làm sao mày biết được mặt mũi nhân dạng thằng ác ôn. Vậy là tao đã góp “cú đấm” đầu tiên rồi, giờ thì đến lượt…

Tarzan nhíu mày nhìn xuống đất suy nghĩ. Hắn đá mũi giày vào một nhánh rễ cây:

- Tụi mình phải chiến đấu một cách có hệ thống mới hòng lật mặt nạ băng nhồi xác thú. Đó là món nợ phải trả để gìn giữ cánh rừng này. Cứ nghĩ đến con ó butêo tuyệt diệu đang bị nhồi lông và chào hàng với giá cắt cổ là tao giận điên người… Nào, phải báo cho Gaby và Karl.

Tròn Vo gật gù:

- Quả là một biến cố đáng giá trong ngày sinh nhật của tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau