Quyển 8 Chương 5: CHIẾN ĐẤU VỚI RẮN CHUÔNG
Chưa đến mười phút, bác sĩ Habel xuất hiện cùng một cô trợ lý trẻ tóc vàng.
- A, té ra đây quả thiệt không phải một vụ hoảng báo.
Tarzan đạp xe trước dẫn đường khiến ô tô của bác sĩ Habel đuổi theo khá vất vả.
Ông già mù có tên là Aurig lo sợ chờ sự phán quyết của người thầy thuốc. Con Rex nhận một mũi tiêm cấp kỳ và được đặt lên cáng đưa ra xe hơi. Habel nói với ông già Aurig:
- Một thằng tàn ác đã bắn chính xác vào con chó. Bắt buộc phải qua phẫu thuật. Nhưng nó sẽ sống, ông đừng lo. Mời ông đi cùng.
Chiếc xe hơi riêng của Habel lăn bánh. Vị bác sĩ thò đầu ra ngoài cửa sổ căn dặn:
- Nhớ gọi điện cho tôi nghe Tarzan. Các cháu khá lắm.
Bóng chiếc xe biến mất trên con đường nhưng đôi kính đen tiều tụy của ông già mù trên xe vẫn như còn thấp thoáng. Tròn Vo thốt lên ngậm ngùi:
- Chiều nào ông Aurig cũng cùng con Rex đi dạo ở đây. Một người một chó đi xe buýt đến trạm. Con Rex dẫn đường cho ông già mù và đến cầu thì ông cho nó tự do. Nó trung thành với chủ đến mức chỉ nghe tiếng huýt sáo là chạy lại. Vậy mà bọn săn trộm cũng không tha nó.
Tarzan cúi đầu:
- Tao không có ý kiến. Hai thằng chó đẻ Mặt Trứng Cá và Tóc Đỏ đã mất tính người. Tuy nhiên tao cho rằng tụi nó bắn theo mệnh lệnh bất kể thú nhà hay thú rừng. Thí dụ con mèo Xiêm Paulin và bây giờ con chó Rex chẳng hạn. Có thể đơn đặt hàng của ông chủ chúng có danh mục: mèo Xiêm và chó chăn cừu giống Đức.
Về tới trường, sau bữa ăn tối, hai đứa ào xuống buồng điện thoại gọi số máy bác sĩ Habel. Giọng của vị thầy thuốc thú y vang lên:
- Tarzan và Kloesen đó hả? Êm rồi, ca mổ đã thành công mỹ mãn. Con Rex chưa tỉnh thuốc mê, nhưng trước sau gì cũng hồi phục.
- Cảm ơn bác sĩ, có phải bác sĩ gắp ra từ người con chó một viên đạn súng săn mini?
- Rất đúng. Hy vọng nó sẽ có ích cho cuộc điều tra của các cháu.
Vậy là đủ. Hai đứa yên tâm lên “Tổ đại bàng”.
Tarzan nằm dài trên giường thừ người ra khiến Tròn Vo kinh ngạc:
- Bộ mày còn tơ tưởng đến kẻ bắn con Rex nữa hay sao? Đích thị là hai thằng chó đẻ đó rồi kìa.
- Mày nhai kẹo sôcôla và im lặng cho tao nhờ, Kloesen. Tao đang tính chuyện khác.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện… con rắn Vipe ở nhà trưng bày các loài bò sát. Đêm nay con rắn sẽ về chầu trời.
- Sao? Con xà vương chầu trời hay thằng ăn trộm chầu trời?
- Tao cũng chưa biết trước được. Dĩ nhiên hậu quả vết “xực” của rắn Vipe thì miễn bàn. Đã từng có một người đàn ông nuôi rắn Vipe Gabun trên lầu sáu bị nó xổ lồng cắn văng ra khỏi cửa sổ mấy mét. Ông ta rơi từ tầng sáu xuống mặt đường chết tươi. Người ta không biết liệu ông ta có chết ngay khi bị cắn hay không?
- Lạy Chúa!
- Rắn Vipe Gabun hoạt động dữ dội từ lúc trời chạng vạng. Nhiệt độ thích hợp với nó là từ hai mươi bốn đến hai mươi tám độ. Nó sẽ chết lúc trời lạnh.
- Ê, vậy là con Vipe cũng có yếu điểm. Đêm nay tao sẽ mặc áo giáp làm bằng… nước đá. Con xà vương sẽ tử nếu dám xúc phạm đến tao.
- Thôi, đừng nói nhảm nữa ông thần… sôcôla. Tao phải xuống phòng thể thao đây. Mà mày cũng nên thử dùng sợi dây tao tặng đi chớ.
- Ối, đừng hối tao đi đại ca. Hôm nay là ngày vui của tao mà, để tao nghỉ ngơi chút trước khi “lâm trận” chớ.
Tarzan chán chường bỏ đi. Ôi, cái thằng suốt đời một điểm môn thể thao.
Mặc kệ thằng làm biếng, Tarzan bắt đầu xuống tấn và đi các bài quyền trong phòng thể thao. Lúc mồ hôi toát ra như tắm thì Tròn Vo xuất hiện ở cửa. Nó kêu lên rối rít:
- Mười một giờ đêm rồi đại ca ơi!
Tarzan dầm mình dưới vòi hoa sen vài phút cho thật tỉnh táo. Hắn lau khô người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
- Sợi thang dây còn đó không Tròn Vo?
- Còn, đại ca yên trí lớn.
- Vậy thì … lên đường.
Hai đứa trượt thang dây từ cửa sổ. Cổng trường khóa kín. Ăn nhằm gì với… TKKG. Chúng trèo qua tường tỉnh bơ, bỏ lại một mảnh quần của Tròn Vo rách toạc.
*
Chúng lẻn vào trong sân nhà trưng bày. Ở chỗ này lặng gió nhưng tối đến nỗi giơ bàn tay lên mặt không thấy ngón.
Tiếng Tròn Vo:
- Đêm nay nóng hết biết. Nhiệt độ dám từ hai mươi bốn đến hai mươi tám độ hoặc hơn. Hợp với rắn Vipe. Ớn quá đại ca.
- Ớn mà bày đặt làm thám tử. Mày còn đủ thì giờ để về nhà mà.
Còn lâu Tròn Vo mới về nhà. Nó đạp phải một chiếc hộp thiếc trong lúc dò dẫm đường đi nước bước. Chiếc hộp ré lên khiến hai đứa hoảng hồn ít nhất... ba giây.
Tarzan đưa tay sờ soạng bức tường. Theo tính toán của hắn, hai đứa đang đứng trước cửa sổ song sắt. Hắn vội vã di chuyển sang trái, bất thần giẫm trúng một mảnh kính lớn. Mảnh kính vỡ giòn tan dưới gót giày hắn.
- Có... chuyện rồi Tròn Vo!
Hắn thì thầm. Ai ngờ Tròn Vo còn tệ hại hơn. Nó ngã sấp trên đống kính vụn li ti vì trơn trượt.
- Ôi, tao lại gây... tiếng động nữa...
Tarzan thì thào:
- Mày nhớ sáng nay ở đây đâu có kính vụn phải không? Vậy thì... thôi chết, thằng ác ôn đó đã đến trước chúng ta.
Hắn bật đèn pin lên và đưa ánh sáng vào khuôn cửa sổ. Coi, các chấn song đã bị cưa đứt. Kẻ nào đó đã nhấc tấm song cửa dựa vô tường rồi dùng dao cắt kính phá cửa sổ. Hai quái há hốc miệng nhìn chết sững cái lỗ hổng đen ngòm trống hoác.
Tròn Vo lắp bắp:
- Nó nhanh chân hơn tụi mình...
Tarzan tìm câu trả lời qua ánh đèn pin loang loáng trên các lồng kính. Hắn ngờ vực nhìn những con bò sát sắc màu xanh đen óng ánh thật ghê rợn.
- Phải vô trong mới được, hiểu không Tròn Vo?
- Trời đất. Chui qua cửa sổ bị đập bể à? Lỡ rắn Vipe...
- Không vào hang hùm không bắt được cọp. Những con rắn đều bị nhốt trong lồng kính. Mày sợ gì hả Kloesen?
Tròn Vo hít một hơi dài lấy... dũng khí:
- Tao mà sợ hả, xin lỗi!
Hai thằng đu người lên cửa sổ nhảy xuống sàn phòng bên trong. Tim Kloesen đập mạnh còn hơn tiếng trống trường. Cuống họng nó khô khốc. Lần đầu tiên trong đời, nó quên mất sôcôla dù cái bụng sôi ùng ục.
Tarzan nhả đèn pin khỏi miệng và... rọi đèn.
Chiếc lồng kính chứa con rắn Vipe Gabun đặt cạnh cửa sổ đã bị phá tan với những mảnh kính tung tóe. Trời ạ, con rắn biến đâu mất.
Tròn Vo nuốt nước bọt:
- Đúng là thành tích của thằng... Mặt Trứng Cá. Nó bắt con xà vương bằng cách nào chứ?
Tarzan cũng choáng váng:
- Ai mà ngờ thằng ăn trộm gan cùng mình vậy. Gã quả là một đối thủ đáng gờm với tụi mình. Dám dùng một cái kẹp “chơi” thắng con xà vương. Ái chà... nhưng nhờ vậy mà con rắn vẫn còn sống. Phải không Kloesen, nếu nó chết làm sao gã nhồi xác nguyên vẹn được?
- Ừ, cũng may gã không đập đầu con rắn.... Ôi lạy Chúa, đại ca nghe gì không?
Kloesen đột ngột câm như hến. Nó câm cũng phải, bởi có tiếng phun phì phì của một con vật gì đó dưới cửa sổ. Toàn thân nó cứng ngắc và lạnh buốt. Đại ca nó cũng chẳng giỏi giang gì, Tarzan rọi đèn pin vào góc nhà cố gắng không gây một tiếng động. Coi, cái lồng kính mà Tarzan nhớ sáng nay có nhốt một con rắn chuông cực độc giờ đây đã bị vỡ toang. Con rắn trườn ngoằn ngèo từ sau một lồng kính khác đặt dưới thấp với cái mang bạnh ra lắc lư theo tiếng rung của cái đuôi có vẩy như lục lạc.
Tarzan thấy rất rõ những chiếc răng sát thủ nhọn lểu. Lưỡi con rắn chuông thè dài và con mắt khít rịt của nó chiếu tướng ngay hai đứa. Cái đuôi con rắn bắt đầu đập xuống mặt sàn tới tấp.
- Nó sửa soạn tấn công chúng ta. Cái đuôi phát ra âm thanh nói lên điều đó.
Tròn Vo nói như muốn khóc:
- Nó đã chặn lối rút ở cửa sổ.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tarzan thấy thương Tròn Vo lạ lùng, thằng quý tử duy nhất của một gia đình tỷ phú dám từ giã chăn êm nệm ấm để “giang hồ” cùng hắn. Lúc con rắn chuông chỉ còn cách bước chân hắn chưa tới ba mét, hắn chĩa thẳng ánh sáng đèn để làm chói mắt con rắn đói mồi và xô mạnh Tròn Vo:
- Chạy đi Kloesen, ra cửa gấp!
- Đại ca ơi, cửa khóa kín.
- Tao nói cái cửa phòng cạnh quầy bán vé mà. May ra cửa không đóng.
Tròn Vo vọt tức thì. Nó rú lên khi chân đá vào một cái giá gỗ trong bóng tối. Bây giờ thì… một chọi một, con rắn đối đầu với Tarzan. Tarzan lùi nó tiến, bằng tốc độ trườn mỗi lúc một nhanh với cái đuôi vung vẩy tiếng nhạc và cái miệng phì phì đầy nọc độc.
Tròn Vo lọt vô phòng hét ầm ĩ:
- Cửa phòng mở, đại ca!
Nó bật đèn sáng rực. May phước, vừa đúng lúc Tarzan lùi nhanh như chớp vào phòng và đóng sập cánh cửa. Coi, con rắn thiếu mồi lồng lộn vì tức tối bên ngoài, tiếng phì phì của nó đầy nỗi căm hận.
Tròn Vo vuốt khuôn mặt đầm đìa mồ hôi:
- Chưa bao giờ tụi mình chạm trán với đối thủ là ...rắn. Ớn quá, liệu có còn con rắn nào sút chuồng bò trong phòng này không đại ca?
- Tao không biết, công tử Sauerlich ạ. Nhưng tao biết rằng tụi mình đã bị thằng Mặt Trứng Cá gài bẫy độc chiêu. Mày coi, sau khi thành công với con rắn Vipe Gabun trong cái hộp, gã còn “chơi” màn đập bể lồng kính con rắn chuông để sử dụng nó làm vũ khí bọc hậu. Cách trả thù của Mặt Trứng Cá thật tàn độc, con rắn có thể giết chị Obermuller như chơi.
- Tao thật không ngờ...
Tarzan ngó quanh quất. Chúng đang ở trong một gian phòng nhỏ được dùng làm nơi chứa đồ và nấu trà. Trong góc phòng dựng sẵn ba cái kẹp rắn, ở một góc khác là một chồng thùng các-tông.
Tarzan áp tai vô cửa:
- Con rắn đã nguôi cơn nóng giận. Nào, ra khỏi đây, hiệp sĩ mập. Mày và tao mỗi thằng một cái kẹp rắn. Lấy luôn tấm mền và cái hộp các-tông có nắp đậy. Cái thùng bìa sẽ là nhà tù mới của con rắn.
Tròn Vo liếm môi:
- Tao đồng ý. Nhưng để tao “xực” một miếng sôcôla. Biết đâu đây là thanh kẹo cuối cùng trong đời... Sherlock Holmes trường nội trú!
Bên ngoài im lặng hoàn toàn.
*
Tarzan hé cửa mò công tắc điện. Ngọn đèn nê-ông trên trần sáng trưng. Lúc này hắn mới trông thấy con rắn chuông. Con rắn sa mạc này đã cuộn tròn ở phía cửa sổ, lối thoát duy nhất của chúng. Đầu nó ngóc cao và đuôi lại ngọ nguậy khi đánh hơi thấy… mùi người.
Hắn đi từng bước thăm dò thái độ con rắn. Chà, đuôi con rắn bắt đầu đập lia lịa và lưỡi thè dài thượt. A lê hấp, cách đúng hai mét hắn quăng tấm mền. Tấm mền biến thành tấm lưới kín bít bùng trùm lên con rắn.
- Sử dụng cái kẹp đi Kloesen!
Thằng mập chậm chạp hơn Tarzan. Đầu con rắn vừa thò ra khỏi tấm mền là cái kẹp đệm cao su của Tarzan tóm gọn. Cái thân nó uốn éo trong tấm mền ngó rợn đến mức Tròn Vo nổi hết da gà.
- Đem thùng các-tông lại đây Kloesen!
Trời ạ, tay chân thằng mập run lẩy bẩy lúc đến gần con rắn. Tarzan sốt ruột hét lớn:
- Mày đặt nằm cái thùng xuống, kê sát miệng thùng vô đầu con rắn. Tao buông kẹp ra là nó sẽ chui vào liền. Nào, đưa tao cái nắp.
Mọi chuyện xảy ra như dự đoán của Tarzan. Con rắn mừng rỡ chui tọt vào thùng như vừa khám phá một cái hang mới. Tarzan dùng kẹp hất cái thùng ngửa lên trời và nhanh như cắt chụp cái nắp cho yên trí. Có điều… con rắn có thể hất tung cái nắp.
- Mày ngồi đè lên nắp thùng mau Tròn Vo!
- Mày có giết tao, tao cũng không ngồi…
- Tao đùa mà. Mày đem cho tao bốn viên gạch trong phòng chứa đồ. Được không?
- Ồ, được quá đi chớ!
Cái đầu con rắn đụng “cộp cộp” vào nắp thùng dù bốn viên gạch bự tổ chảng đã được chèn chặt ở bốn góc. Tròn Vo mừng húm như một kẻ vừa chết đi sống lại. Nó thở phào :
- Đại ca thật không hổ danh chúa rừng Phi Châu.
- Thôi đi Kloesen. Mày phải canh gác coi còn con rắn ác ôn nào nữa không đó !
Hắn bỏ mặc thằng mập mặt mày hốt hoảng để đến quầy bán vé chụp chiếc máy điện thoại. Cuốn danh bạ trên quầy có ghi số máy riêng chị Obermuller. Tarzan quay số và chờ đợi.
- Anneliese Obermuller đây!
- Em là Tarzan đây. Em đang ở trong nhà trưng bày của chị. Chị nhớ em không, tụi em có ghé nơi này hồi sáng đó.
- Trời đất, em đang ở nhà trưng bày?
- Xin chị bình tĩnh. Hồi sáng em nghi thằng Mặt Trứng Cá sẽ đột nhập vào đây ban đêm để ăn trộm con rắn quý nhất của chị: con Vipe Gabun. Và sự thật đúng như vậy. Gã đã đem con rắn Vipe đi, còn em và thằng bạn lại đụng con rắn chuông do gã thả ra. Em đã bắt được con rắn, nhưng…
Giọng Obermuller bàng hoàng:
- Chúa ơi, các em vẫn ở đó ư? Đừng sờ vào bất cứ cái gì hết. Chị sẽ đến ngay lập tức.
- A, té ra đây quả thiệt không phải một vụ hoảng báo.
Tarzan đạp xe trước dẫn đường khiến ô tô của bác sĩ Habel đuổi theo khá vất vả.
Ông già mù có tên là Aurig lo sợ chờ sự phán quyết của người thầy thuốc. Con Rex nhận một mũi tiêm cấp kỳ và được đặt lên cáng đưa ra xe hơi. Habel nói với ông già Aurig:
- Một thằng tàn ác đã bắn chính xác vào con chó. Bắt buộc phải qua phẫu thuật. Nhưng nó sẽ sống, ông đừng lo. Mời ông đi cùng.
Chiếc xe hơi riêng của Habel lăn bánh. Vị bác sĩ thò đầu ra ngoài cửa sổ căn dặn:
- Nhớ gọi điện cho tôi nghe Tarzan. Các cháu khá lắm.
Bóng chiếc xe biến mất trên con đường nhưng đôi kính đen tiều tụy của ông già mù trên xe vẫn như còn thấp thoáng. Tròn Vo thốt lên ngậm ngùi:
- Chiều nào ông Aurig cũng cùng con Rex đi dạo ở đây. Một người một chó đi xe buýt đến trạm. Con Rex dẫn đường cho ông già mù và đến cầu thì ông cho nó tự do. Nó trung thành với chủ đến mức chỉ nghe tiếng huýt sáo là chạy lại. Vậy mà bọn săn trộm cũng không tha nó.
Tarzan cúi đầu:
- Tao không có ý kiến. Hai thằng chó đẻ Mặt Trứng Cá và Tóc Đỏ đã mất tính người. Tuy nhiên tao cho rằng tụi nó bắn theo mệnh lệnh bất kể thú nhà hay thú rừng. Thí dụ con mèo Xiêm Paulin và bây giờ con chó Rex chẳng hạn. Có thể đơn đặt hàng của ông chủ chúng có danh mục: mèo Xiêm và chó chăn cừu giống Đức.
Về tới trường, sau bữa ăn tối, hai đứa ào xuống buồng điện thoại gọi số máy bác sĩ Habel. Giọng của vị thầy thuốc thú y vang lên:
- Tarzan và Kloesen đó hả? Êm rồi, ca mổ đã thành công mỹ mãn. Con Rex chưa tỉnh thuốc mê, nhưng trước sau gì cũng hồi phục.
- Cảm ơn bác sĩ, có phải bác sĩ gắp ra từ người con chó một viên đạn súng săn mini?
- Rất đúng. Hy vọng nó sẽ có ích cho cuộc điều tra của các cháu.
Vậy là đủ. Hai đứa yên tâm lên “Tổ đại bàng”.
Tarzan nằm dài trên giường thừ người ra khiến Tròn Vo kinh ngạc:
- Bộ mày còn tơ tưởng đến kẻ bắn con Rex nữa hay sao? Đích thị là hai thằng chó đẻ đó rồi kìa.
- Mày nhai kẹo sôcôla và im lặng cho tao nhờ, Kloesen. Tao đang tính chuyện khác.
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện… con rắn Vipe ở nhà trưng bày các loài bò sát. Đêm nay con rắn sẽ về chầu trời.
- Sao? Con xà vương chầu trời hay thằng ăn trộm chầu trời?
- Tao cũng chưa biết trước được. Dĩ nhiên hậu quả vết “xực” của rắn Vipe thì miễn bàn. Đã từng có một người đàn ông nuôi rắn Vipe Gabun trên lầu sáu bị nó xổ lồng cắn văng ra khỏi cửa sổ mấy mét. Ông ta rơi từ tầng sáu xuống mặt đường chết tươi. Người ta không biết liệu ông ta có chết ngay khi bị cắn hay không?
- Lạy Chúa!
- Rắn Vipe Gabun hoạt động dữ dội từ lúc trời chạng vạng. Nhiệt độ thích hợp với nó là từ hai mươi bốn đến hai mươi tám độ. Nó sẽ chết lúc trời lạnh.
- Ê, vậy là con Vipe cũng có yếu điểm. Đêm nay tao sẽ mặc áo giáp làm bằng… nước đá. Con xà vương sẽ tử nếu dám xúc phạm đến tao.
- Thôi, đừng nói nhảm nữa ông thần… sôcôla. Tao phải xuống phòng thể thao đây. Mà mày cũng nên thử dùng sợi dây tao tặng đi chớ.
- Ối, đừng hối tao đi đại ca. Hôm nay là ngày vui của tao mà, để tao nghỉ ngơi chút trước khi “lâm trận” chớ.
Tarzan chán chường bỏ đi. Ôi, cái thằng suốt đời một điểm môn thể thao.
Mặc kệ thằng làm biếng, Tarzan bắt đầu xuống tấn và đi các bài quyền trong phòng thể thao. Lúc mồ hôi toát ra như tắm thì Tròn Vo xuất hiện ở cửa. Nó kêu lên rối rít:
- Mười một giờ đêm rồi đại ca ơi!
Tarzan dầm mình dưới vòi hoa sen vài phút cho thật tỉnh táo. Hắn lau khô người rồi bước ra khỏi phòng tắm.
- Sợi thang dây còn đó không Tròn Vo?
- Còn, đại ca yên trí lớn.
- Vậy thì … lên đường.
Hai đứa trượt thang dây từ cửa sổ. Cổng trường khóa kín. Ăn nhằm gì với… TKKG. Chúng trèo qua tường tỉnh bơ, bỏ lại một mảnh quần của Tròn Vo rách toạc.
*
Chúng lẻn vào trong sân nhà trưng bày. Ở chỗ này lặng gió nhưng tối đến nỗi giơ bàn tay lên mặt không thấy ngón.
Tiếng Tròn Vo:
- Đêm nay nóng hết biết. Nhiệt độ dám từ hai mươi bốn đến hai mươi tám độ hoặc hơn. Hợp với rắn Vipe. Ớn quá đại ca.
- Ớn mà bày đặt làm thám tử. Mày còn đủ thì giờ để về nhà mà.
Còn lâu Tròn Vo mới về nhà. Nó đạp phải một chiếc hộp thiếc trong lúc dò dẫm đường đi nước bước. Chiếc hộp ré lên khiến hai đứa hoảng hồn ít nhất... ba giây.
Tarzan đưa tay sờ soạng bức tường. Theo tính toán của hắn, hai đứa đang đứng trước cửa sổ song sắt. Hắn vội vã di chuyển sang trái, bất thần giẫm trúng một mảnh kính lớn. Mảnh kính vỡ giòn tan dưới gót giày hắn.
- Có... chuyện rồi Tròn Vo!
Hắn thì thầm. Ai ngờ Tròn Vo còn tệ hại hơn. Nó ngã sấp trên đống kính vụn li ti vì trơn trượt.
- Ôi, tao lại gây... tiếng động nữa...
Tarzan thì thào:
- Mày nhớ sáng nay ở đây đâu có kính vụn phải không? Vậy thì... thôi chết, thằng ác ôn đó đã đến trước chúng ta.
Hắn bật đèn pin lên và đưa ánh sáng vào khuôn cửa sổ. Coi, các chấn song đã bị cưa đứt. Kẻ nào đó đã nhấc tấm song cửa dựa vô tường rồi dùng dao cắt kính phá cửa sổ. Hai quái há hốc miệng nhìn chết sững cái lỗ hổng đen ngòm trống hoác.
Tròn Vo lắp bắp:
- Nó nhanh chân hơn tụi mình...
Tarzan tìm câu trả lời qua ánh đèn pin loang loáng trên các lồng kính. Hắn ngờ vực nhìn những con bò sát sắc màu xanh đen óng ánh thật ghê rợn.
- Phải vô trong mới được, hiểu không Tròn Vo?
- Trời đất. Chui qua cửa sổ bị đập bể à? Lỡ rắn Vipe...
- Không vào hang hùm không bắt được cọp. Những con rắn đều bị nhốt trong lồng kính. Mày sợ gì hả Kloesen?
Tròn Vo hít một hơi dài lấy... dũng khí:
- Tao mà sợ hả, xin lỗi!
Hai thằng đu người lên cửa sổ nhảy xuống sàn phòng bên trong. Tim Kloesen đập mạnh còn hơn tiếng trống trường. Cuống họng nó khô khốc. Lần đầu tiên trong đời, nó quên mất sôcôla dù cái bụng sôi ùng ục.
Tarzan nhả đèn pin khỏi miệng và... rọi đèn.
Chiếc lồng kính chứa con rắn Vipe Gabun đặt cạnh cửa sổ đã bị phá tan với những mảnh kính tung tóe. Trời ạ, con rắn biến đâu mất.
Tròn Vo nuốt nước bọt:
- Đúng là thành tích của thằng... Mặt Trứng Cá. Nó bắt con xà vương bằng cách nào chứ?
Tarzan cũng choáng váng:
- Ai mà ngờ thằng ăn trộm gan cùng mình vậy. Gã quả là một đối thủ đáng gờm với tụi mình. Dám dùng một cái kẹp “chơi” thắng con xà vương. Ái chà... nhưng nhờ vậy mà con rắn vẫn còn sống. Phải không Kloesen, nếu nó chết làm sao gã nhồi xác nguyên vẹn được?
- Ừ, cũng may gã không đập đầu con rắn.... Ôi lạy Chúa, đại ca nghe gì không?
Kloesen đột ngột câm như hến. Nó câm cũng phải, bởi có tiếng phun phì phì của một con vật gì đó dưới cửa sổ. Toàn thân nó cứng ngắc và lạnh buốt. Đại ca nó cũng chẳng giỏi giang gì, Tarzan rọi đèn pin vào góc nhà cố gắng không gây một tiếng động. Coi, cái lồng kính mà Tarzan nhớ sáng nay có nhốt một con rắn chuông cực độc giờ đây đã bị vỡ toang. Con rắn trườn ngoằn ngèo từ sau một lồng kính khác đặt dưới thấp với cái mang bạnh ra lắc lư theo tiếng rung của cái đuôi có vẩy như lục lạc.
Tarzan thấy rất rõ những chiếc răng sát thủ nhọn lểu. Lưỡi con rắn chuông thè dài và con mắt khít rịt của nó chiếu tướng ngay hai đứa. Cái đuôi con rắn bắt đầu đập xuống mặt sàn tới tấp.
- Nó sửa soạn tấn công chúng ta. Cái đuôi phát ra âm thanh nói lên điều đó.
Tròn Vo nói như muốn khóc:
- Nó đã chặn lối rút ở cửa sổ.
Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Tarzan thấy thương Tròn Vo lạ lùng, thằng quý tử duy nhất của một gia đình tỷ phú dám từ giã chăn êm nệm ấm để “giang hồ” cùng hắn. Lúc con rắn chuông chỉ còn cách bước chân hắn chưa tới ba mét, hắn chĩa thẳng ánh sáng đèn để làm chói mắt con rắn đói mồi và xô mạnh Tròn Vo:
- Chạy đi Kloesen, ra cửa gấp!
- Đại ca ơi, cửa khóa kín.
- Tao nói cái cửa phòng cạnh quầy bán vé mà. May ra cửa không đóng.
Tròn Vo vọt tức thì. Nó rú lên khi chân đá vào một cái giá gỗ trong bóng tối. Bây giờ thì… một chọi một, con rắn đối đầu với Tarzan. Tarzan lùi nó tiến, bằng tốc độ trườn mỗi lúc một nhanh với cái đuôi vung vẩy tiếng nhạc và cái miệng phì phì đầy nọc độc.
Tròn Vo lọt vô phòng hét ầm ĩ:
- Cửa phòng mở, đại ca!
Nó bật đèn sáng rực. May phước, vừa đúng lúc Tarzan lùi nhanh như chớp vào phòng và đóng sập cánh cửa. Coi, con rắn thiếu mồi lồng lộn vì tức tối bên ngoài, tiếng phì phì của nó đầy nỗi căm hận.
Tròn Vo vuốt khuôn mặt đầm đìa mồ hôi:
- Chưa bao giờ tụi mình chạm trán với đối thủ là ...rắn. Ớn quá, liệu có còn con rắn nào sút chuồng bò trong phòng này không đại ca?
- Tao không biết, công tử Sauerlich ạ. Nhưng tao biết rằng tụi mình đã bị thằng Mặt Trứng Cá gài bẫy độc chiêu. Mày coi, sau khi thành công với con rắn Vipe Gabun trong cái hộp, gã còn “chơi” màn đập bể lồng kính con rắn chuông để sử dụng nó làm vũ khí bọc hậu. Cách trả thù của Mặt Trứng Cá thật tàn độc, con rắn có thể giết chị Obermuller như chơi.
- Tao thật không ngờ...
Tarzan ngó quanh quất. Chúng đang ở trong một gian phòng nhỏ được dùng làm nơi chứa đồ và nấu trà. Trong góc phòng dựng sẵn ba cái kẹp rắn, ở một góc khác là một chồng thùng các-tông.
Tarzan áp tai vô cửa:
- Con rắn đã nguôi cơn nóng giận. Nào, ra khỏi đây, hiệp sĩ mập. Mày và tao mỗi thằng một cái kẹp rắn. Lấy luôn tấm mền và cái hộp các-tông có nắp đậy. Cái thùng bìa sẽ là nhà tù mới của con rắn.
Tròn Vo liếm môi:
- Tao đồng ý. Nhưng để tao “xực” một miếng sôcôla. Biết đâu đây là thanh kẹo cuối cùng trong đời... Sherlock Holmes trường nội trú!
Bên ngoài im lặng hoàn toàn.
*
Tarzan hé cửa mò công tắc điện. Ngọn đèn nê-ông trên trần sáng trưng. Lúc này hắn mới trông thấy con rắn chuông. Con rắn sa mạc này đã cuộn tròn ở phía cửa sổ, lối thoát duy nhất của chúng. Đầu nó ngóc cao và đuôi lại ngọ nguậy khi đánh hơi thấy… mùi người.
Hắn đi từng bước thăm dò thái độ con rắn. Chà, đuôi con rắn bắt đầu đập lia lịa và lưỡi thè dài thượt. A lê hấp, cách đúng hai mét hắn quăng tấm mền. Tấm mền biến thành tấm lưới kín bít bùng trùm lên con rắn.
- Sử dụng cái kẹp đi Kloesen!
Thằng mập chậm chạp hơn Tarzan. Đầu con rắn vừa thò ra khỏi tấm mền là cái kẹp đệm cao su của Tarzan tóm gọn. Cái thân nó uốn éo trong tấm mền ngó rợn đến mức Tròn Vo nổi hết da gà.
- Đem thùng các-tông lại đây Kloesen!
Trời ạ, tay chân thằng mập run lẩy bẩy lúc đến gần con rắn. Tarzan sốt ruột hét lớn:
- Mày đặt nằm cái thùng xuống, kê sát miệng thùng vô đầu con rắn. Tao buông kẹp ra là nó sẽ chui vào liền. Nào, đưa tao cái nắp.
Mọi chuyện xảy ra như dự đoán của Tarzan. Con rắn mừng rỡ chui tọt vào thùng như vừa khám phá một cái hang mới. Tarzan dùng kẹp hất cái thùng ngửa lên trời và nhanh như cắt chụp cái nắp cho yên trí. Có điều… con rắn có thể hất tung cái nắp.
- Mày ngồi đè lên nắp thùng mau Tròn Vo!
- Mày có giết tao, tao cũng không ngồi…
- Tao đùa mà. Mày đem cho tao bốn viên gạch trong phòng chứa đồ. Được không?
- Ồ, được quá đi chớ!
Cái đầu con rắn đụng “cộp cộp” vào nắp thùng dù bốn viên gạch bự tổ chảng đã được chèn chặt ở bốn góc. Tròn Vo mừng húm như một kẻ vừa chết đi sống lại. Nó thở phào :
- Đại ca thật không hổ danh chúa rừng Phi Châu.
- Thôi đi Kloesen. Mày phải canh gác coi còn con rắn ác ôn nào nữa không đó !
Hắn bỏ mặc thằng mập mặt mày hốt hoảng để đến quầy bán vé chụp chiếc máy điện thoại. Cuốn danh bạ trên quầy có ghi số máy riêng chị Obermuller. Tarzan quay số và chờ đợi.
- Anneliese Obermuller đây!
- Em là Tarzan đây. Em đang ở trong nhà trưng bày của chị. Chị nhớ em không, tụi em có ghé nơi này hồi sáng đó.
- Trời đất, em đang ở nhà trưng bày?
- Xin chị bình tĩnh. Hồi sáng em nghi thằng Mặt Trứng Cá sẽ đột nhập vào đây ban đêm để ăn trộm con rắn quý nhất của chị: con Vipe Gabun. Và sự thật đúng như vậy. Gã đã đem con rắn Vipe đi, còn em và thằng bạn lại đụng con rắn chuông do gã thả ra. Em đã bắt được con rắn, nhưng…
Giọng Obermuller bàng hoàng:
- Chúa ơi, các em vẫn ở đó ư? Đừng sờ vào bất cứ cái gì hết. Chị sẽ đến ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất