Quyển 9 Chương 4: LŨ CÔN ĐỒ
Tứ quái nằm ngả nghiêng trên bãi cỏ dưới bóng cây dẻ cổ thụ. Giữa trưa. Mặt trời chói chang. Ong bướm lượn quanh bộ tứ TKKG.
- Nóng gì mà nóng dữ! – Tròn Vo phàn nàn, thở ra nặng nhọc.
- Chà, vậy mà tao lại rét run – Karl nối lời khiến cả bọn phá lên cười.
Tròn Vo tỉnh bơ:
- Gaby ơi, có lẽ rồi đây bạn nên xuất quỹ TKKG sắm lấy một cái phích đá. Tụi mình sẽ có thể đem theo mấy chai côla ướp lạnh. Mà sôcôla cũng đỡ bị hư
Rồi nó lôi từ túi quần ra ba phong sôcôla.
- Trời hỡi trời, nhão nhoẹt rồi! Tao đành phải chén liền trước khi chúng tan ra thành cacao lỏng vậy. Có bồ nào muốn làm một miếng không?
Chưa đứa nào kịp trả lời thì nó đã xực gọn lỏn cả ba phong kẹo. Thì nó dư biết tụi kia chẳng đứa nào yêu quý món ăn quý giá của nó mà!
Không khí lại im ắng như giờ tập làm văn ở lớp – Tarzan mơ màng nghĩ. Hắn vắt tay ngang trán, nhắm mắt. Nằm bên Tarzan, vai Gaby khẽ chạm vào cánh tay hắn. Vô tình thôi, đúng là vô tình thật. Và cô bé bèn nhích ra xa vài milimét, nhưng vẫn hơi động vào tay áo Tarzan. Chỉ có vậy mà khiến hắn dễ chịu lạ lùng…
Tiếng động cơ xe máy rầm rầm tới gần hình như lọt vào tai hắn sau cùng so với ba quái kia.
Tròn Vo ngừng nhai:
- Cái gì hả?
Máy Tính Điện Tử bật dậy, rủa:
- Không biết tôn trọng thiên nhiên chút nào.
Ê, hơn chục thanh niên nam nữ ngả ngớn trên xe lao tới như một trận cuồng phong. Chúng cố tình nhấn hết ga cho động cơ thả sức gầm rú, khói xăng phun khét lẹt, không khí buổi trưa vốn đã hầm hập càng ngột ngạt đến điên người như sắp xảy ra một trận động đất.
Dải khói ống bô màu lam lướt đến kèm theo những khuôn mặt khả ố: từng cặp con trai con gái cười như điên dại trên xe. Những cái đầu man rợ lắc lư, những mái tóc dài bay xoã xượi. Đám găng-xtơ coi thường trời đất này hầu như chỉ mười tám tuổi, trừ một vài thiếu nữ mặt măng sữa có lẽ chưa tới mười sáu trăng rằm. Chúng chia đều hai mạng bám chặt lấy nhau một môtô, tất cả đều “chơi” áo khoác đen có dòng chữ “Rambô” sau lưng.
Khi “trận cuồng phong” bão táp đó biến mất sau rặng cây, Tarzan chỉ còn nước lắc đầu:
- Y hệt một lũ giặc. Tụi này cùng một băng mới thành lập: Băng Rambô. Bắt chước phim ảnh bạo lực hiện giờ.
Đám trẻ lên xe tiếp tục đạp đến làng Lasdorf. Những chiếc xe gắn máy phân khối lớn đã làm chúng mất hứng. Chùng cần được an ủi bởi món bánh táo ngon tuyệt tại làng Lasdorf để cho nguôi nỗi khó chịu. Ai dè vừa đến gần nhà thờ, bốn đứa đã giật mình vì tiếng nổ như pháo đại.
- Tụi “Rambô” quay lại đại ca ơi!
Tiếng Kloesen hớt hải. Một đám bụi mù mịt tiếng gần lại vì con đường ở đây toàn cát, không có cỏ bao phủ. Công Chúa rụt vai lè lưỡi:
- Ớn quá!
Con đường trở nên chật chội. Hai bên lúa mì mọc lút ngực. Tarzan hoảng hồn hét lớn:
- Hãy nép sát về bên phải. Tụi côn đồ này không cần đếm xỉa đến sinh mạng của kẻ khác đâu.
Hắn kéo vội con Oskar chạy vào phía trong xe hắn trong lúc đám xe máy phóng tới. Coi, bọn “Rambô” còn dữ dội hơn cả người hùng điện ảnh Rambô sinh đẻ ra chúng. Chúng hò hét như sắp tiêu diệt toàn bộ nhân loại.
- Á, a… a…
- Hế, hê…
Tarzan đã đánh giá chính xác. Bọn chúng lao như điên, và sẵn sàng đè nát bất cứ vật cản nào. Thằng thứ nhất bay vèo qua như một mũi tên. Thằng thứ hai mất dạy hơn nhiều. Gã đùa chơi - nếu có thể gọi hành động đó là “đùa chơi” - bằng cách nghiêng mình trên chiếc xe máy khổng lồ sát vào người Tarzan.
Một kẻ khác ít khéo léo hơn chắc đã ngã lộn đầu xuống ruộng, nhưng Tarzan thì không, hắn giữ được thăng bằng.
Chỉ tội nghiệp Gaby, cô bé rú lên thê thảm, tiếng rú nhỏ xíu như một tiếng rên giữa một rừng âm thanh huyên náo:
- Tarzan!!!
Tarzan lập tức quay phắt lại. Lạy Chúa, cả Gaby lẫn xe đạp rơi tõm xuống ruộng lúa mì. Trong tích tắc hắn điểm qua những bộ mặt giễu cợt của bọn côn đồ rồi phóng tới định đỡ Công Chúa dậy. Tuy nhiên cô bé đã gượng đứng lên không cần đến hắn. Bọn áo đen đã mất hút, chỉ không khí là vẫn mù cát sau trận bão trên sa mạc. Tròn Vo chửi ầm ĩ:
- Đồ khốn nạn!
Nó và Karl ló đầu giữa đám lúa mì ngập lút cổ.
- Bọn khốn kiếp tưởng chúng là vua chúa trên trời – Karl lầm bầm.
Gaby bặm đôi môi xinh xắn, xoa đầu gối.
Tarzan lo ngại hỏi:
- Đau lắm hả Gaby?
Cô bé vén ống quần. Đầu gối trầy hết da.
Tarzan rít qua kẽ răng:
- Tụi chó đẻ sẽ phải đền tội, dù chúng thế lực đến cỡ nào. Gaby yên tâm đi, mình đã nhìn rõ mặt mũi thằng mất dạy làm Gaby ngã xuống ruộng. Nó không thoát đâu!
Kloesen nheo mắt nhìn về khu rừng:
- Tụi nó vừa từ đằng kia lại đó, đại ca! – Tròn Vo giơ tay che mắt cho đỡ chói, nhìn về khu rừng bao quanh một phần làng.
Ngón tay thằng mập chỉ hướng một căn nhà gỗ. Thấp thoáng quanh ngôi nhà có những bóng người đang di động.
- Chúng ta đến đó xem sao.
Tarzan phẩy tay. Bốn quái thong thả đạp tiếp về phía làng và rẽ ngang con đường đến căn nhà gỗ.
*
Căn nhà gỗ xây dang dở, mái còn nhiều chỗ chưa lợp xong. Những người chủ của công trình xây dựng dở dang trên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi gồm đủ cả con trai, con gái. Thái độ của chúng đã nói lên tất cả: mặt mũi đứa nào cũng căm hờn, tức tối.
Tarzan lắc đầu nghĩ thầm: “Chắc chắn bọn côn đồ vừa càn quét qua đây”. Hắn đạp xe thẳng đến bãi cỏ, nơi một cô gái đang quỳ bên cạnh một cậu bạn bị chảy máu mũi. Chiếc khăn trong tay cô bé loang lổ máu.
- Chào hai bạn!
Thằng con trai bị chảy máu mũi lập tức đứng dậy. Nó thừa phép lịch sự dù chỉ mới mười lăm tuổi.
- Xin chào. Các bạn có chạm trán bọn côn đồ đen không?
Tarzan nhíu mày:
- Chúng gần như gạt tụi tôi khỏi mặt đường. Cô bạn gái Gaby của tôi cũng bị chúng làm trầy hết đầu gối.
- Chúng ta cùng một kẻ thù. Tôi là Volker Schmied, còn bạn gái này là Marlene Dolvert.
Gaby thân mật bắt tay cô bạn mới. Coi, cô bé Marlene Dolvert có mái tóc cắt ngắn màu hung đỏ trông thật ngộ nghĩnh, chỉ có điều trong đôi mắt to đẹp của cô vẫn chưa tan nỗi kinh hoàng.
Lúc này bọn trẻ đã rời ngôi nhà gỗ vây thành một đám đông quanh Tứ quái. Volker giới thiệu:
- Tụi tôi là một nhóm cùng chí hướng với nhau xuất thân từ đủ mọi thành phần, phần nhiều là người thị trấn, một số thì ở những làng xung quanh. Do không đủ điều kiện tham dự trại hè như các bạn, nên tụi này nghĩ ra một sáng kiến mới: xây dựng một ngôi nhà dành cho những thiếu niên thích phiêu lưu tuổi mới lớn. Tụi mình có thể quây quần trong đó tìm niềm vui mùa hè không thua gì một ban nhạc Rock đồng nội, đa số đều biết chơi guitar hoặc trống, kèn. Một ước mơ quá đơn giản phải không các bạn? Ông chủ cánh đồng này đã đồng ý, ngôi nhà được xây dựng cấp tốc và sắp hoàn thành thì…
- Thì đám “Rambô” kéo đến phá đám, đúng chưa? Tụi mình sẽ “hợp tác” để “làm việc” với bọn giặc môtô đó. Còn bây giờ thì xin hoan hô óc tự lập của các bạn.
Volker đã ngưng chảy máu mũi nhờ Tarzan day mạnh một huyệt đạo sinh tử trên sống mũi. Nó háo hức lạ thường:
- Ba tôi là một kiến trúc sư kia mà. Ngôi nhà đáng lẽ sẽ tuyệt đẹp nếu như… Nhưng mà thôi, bọn “Rambô” này chẳng sợ cảnh sát huống hồ là tụi tôi chỉ có những cây đàn làm vũ khí. Bạn biết không? Bọn chúng đã ba lần kéo sập các bức vách, hai lần ném đá vỡ hết kính cửa sổ, và lần này đã đưa tối hậu thư cho chúng tôi đó.
- Tối hậu thư ư?
- Gần như vậy. Chúng bảo đúng ba giờ chiều mai tụi tôi phải dỡ bỏ ngôi nhà vì nó làm bẩn… bánh xe của chúng. Bằng không chúng sẽ phóng hoả đốt ngôi nhà và “tháo khớp” tụi tôi. Tôi đã dại dột cãi lại thằng Heiko Mehlsen, thế là…
- Heiko Mehlsen là thằng đầu sỏ à?
- Đích thị. Gã là thằng ác ôn nhất vùng này. Bị đuổi học, thất nghiệp, nhưng dư tiền ăn xài nhờ có “ông già” là chủ một quán rượu trong thị trấn.
- Có phải nó là thằng chạy chiếc Honda phân khối lớn, tướng bự con và hò hét lớn tiếng nhất?
- Đúng.
- Vậy thì nó chính là thằng đã đẩy Gaby ngã! Cảm ơn bạn đã cho biết chi tiết đó.
- Vâng, tôi cũng bị gã đấm thẳng vào sống mũi chỉ vì tôi bảo ông chủ đất đã cho phép chúng tôi dựng ngôi nhà ở đây.
Tarzan hỏi sau một phút im lặng:
- Các bạn định làm gì?
Cô bé tóc hung đỏ Marlene cúi đầu:
- Có lẽ chúng tôi đành làm theo ý chúng. Bọn “Rambô” không đời nào bỏ qua đâu. Chỉ tội nghiệp cho công trình xây dựng của Volker.
- Lời nói của thằng Mehlsen có giá trị như vậy ư?
Giọng Volker yếu xìu:
- Gã còn có thằng Dieter Plaschke là cánh tay mặt. Liều lĩnh và đần độn. Cánh tay trái của Mehlsen là con nhỏ Jutta Kranig. Con nhỏ này đã có hai tiền án trộm cắp và từng làm “tiếp viên” tại các quán “đèn mờ”…
Tarzan bật cười. Hắn cần phải “chích” một liều thuốc an thần cho các bạn trẻ mê âm nhạc đồng quê đang dao động vì bọn phá đám có thành tích. Hắn nói từng tiếng một:
- Tôi muốn thách đấu với thằng Mehlsen. Các bạn tính sao?
Mặt Gaby biến sắc:
- Tarzan, vì Chúa, xin bạn thôi đi cho! Không thể…
Cô bé nghẹn lời, cặp mắt mở to nhìn Tarzan van nài. Đúng lúc đó, Gaby chợt đỏ mặt vì nhận ra rằng mọi người đứng xung quanh đều đã biết cô lo lắng cho đại ca của mình biết chừng nào.
Tarzan gỡ bí cho cô liền:
- Có gì đâu mà không được Gaby. Bạn quá biết tình mình rồi mà!
Volker cũng chới với:
- Vậy chớ anh bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- Khỏi cần đi, Volker. Tôi chỉ cần biết rằng tụi “Rambô” có đánh “hội đồng” phá luật giang hồ hay không?
- Theo tôi thì không. Thằng Mehlsen chưa bao giờ thất bại trước một đấu thủ nào. Nó đâu cần sự hỗ trợ.
- Vậy thì tốt. Ba giờ chiều mai tôi sẽ có mặt tại đây. Chúng ta sẽ đặt cược: Nếu tôi thua thì rủi cho tất cả chúng ta – căn nhà gỗ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, còn nếu tôi thắng thì bọn “Rambô” phải cuốn xéo và từ nay phải để các bạn yên.
Cả đám đông nhao nhao vì hoảng hốt. Rõ ràng những người bạn mới này chưa có một thông tin nào về sức mạnh của… Tarzan.
- Trời ơi, quá chênh lệch…
Bấy giờ Máy Tính Điện Tử mới lên tiếng:
- Đại ca của tụi này là “sư phụ” về môn Judo, các bạn yên trí. Tôi tin rằng kết quả của trò chơi sẽ tốt đẹp.
Sau câu nói trấn an của nó, vẫn không thấy một ai dám thở phào…
*
Trên đường về, bất ngờ Tứ quái phát hiện hai chiếc môtô dựng chân chống trên con đường mòn xuyên rừng. Tarzan dừng lại trước:
- Không trật vào đâu được. Trời phù hộ mình rồi.
Karl Máy Tính tiếp lời:
- Ôkê, chiếc Honda là của thằng Mehlsen. Tao nhớ rõ ràng số xe.
Gaby ngơ ngác:
- Nhưng sao chỉ có hai chiếc đậu lạc lõng? Những chiếc khác đâu?
Tròn Vo che miệng ngáp:
- Có lẽ xe của nó và thằng phó tướng. Cái thằng gì gì có tên là Dieter Plaschke…
Lúc đó thì… một tiếng nổ vang lên chát chúa như để trả lời cú ngáp không đúng chỗ của Kloesen.
- Đoàng!
Con Oskar giật thót mình chưa kịp sủa đã co rúm vì nhiều phát súng liên tiếp:
- Đoàng, đoàng…
Mặt quân sư Karl nghệt ra:
- Năm phát súng tất cả. Chẳng lẽ bọn “Rambô” lại còn săn trộm nữa?
Tarzan quả quyết:
- Đây là tiếng súng lục. Nào, tôi đề nghị các bạn hãy núp sau những thân cây. Gaby quản lí con Oskar giùm đừng để nó sủa. Karl dắt giùm luôn xe đạp của tôi. Để tôi thử len qua các bụi cây xem sao.
Giọng Tròn Vo đầy phấn khích:
- Mình tưởng tượng tụi nó đang đấu súng để giành cô ả tiếp viên Jutta Kranig. Biết đâu hai thằng Mehlsen, Plaschke lại chẳng đang tiêu diệt nhau.
- Thôi đi mập. Chúng vừa bắn chỉ với một khẩu súng thôi. Mày núp giùm tao đi.
Tarzan vọt lên tức thì. Coi, thằng mập đoán cũng… gần đúng. Hắn vừa mới len lỏi khoảng hai trăm mét đường rừng đã nghe thấy tiếng con gái cười khúc khích.
Hắn vạch lá quan sát. Trên một khoảng trống hẹp, cỏ mọc cao ngang bụng có tới… ba đứa đang di chuyển: thằng “Rambô chúa tể” Heiko Mehlsen, một thằng khác cỡ mười bảy tuổi mũi khoằm như mũi ó và một cô gái hẳn hoi. Cô gái mặc quần Jeans trắng, áo khoác đỏ, khuôn mặt lẳng lơ đầy khiêu khích.
Ê, thằng Mehlsen oai vệ ra dáng một tay cao bồi thượng hạng. Gã cầm súng lục vẩy lia lịa về một thân cây cách chỗ gã chừng hai chục mét.
- Đoàng!
Ả Jutta như rú lên:
- Bách phát bách trúng. Anh sẽ trở thành “Ringô” tay súng bá vàng.
Heiko nở hết hai lỗ mũi:
- Như xi-nê phải không cục cưng? Em bắn thử coi Jutta?
- Không, không… Em ớn chó lửa lắm! – Jutta lắc những sợi tóc nhuộm đỏ.
- Còn mày, Dieter? Mày dám không?
- Còn phải hỏi. Đưa cho tao, đại ca!
Plaschke chụp khẩu súng lục đặt ngang hông như cao bồi Ringô. Thật thảm hại cho gã, một loạt phát bắn ra đều trượt khỏi thân cây trước mặt.
Gã tức tối thử bắn lần nữa nhưng kết quả không khá hơn.
Heiko cười ngạo nghễ:
- Mày hiểu rồi chứ, bắn súng cũng phải có tài năng bẩm sinh chớ bộ!
Giọng Jutta náo nức phụ hoạ:
- Anh có dám “phơ” thằng nào mò đến đây truy đuổi mình không hở Heiko? Ý em muốn nói nếu chúng phát giác được tụi mình ăn cắp súng trong kho quân đội?
Trời đất, Tarzan chút nữa thì nhảy lên vì mừng.
- Em… dở ẹt! Bọn “cớm” mà đánh hơi thấy là anh sẽ “ngon lành” tức thì. Em quên rằng trong túi anh còn một khẩu súng bắn hơi gaz hay sao? Nếu có ai hỏi anh sẽ bảo anh vừa dùng nó để bắn - giả như cảnh sát hoặc một thợ săn nào đó hỏi chẳng hạn. Còn khám người hả? Thằng nào tận số mới dám động vào người anh, cưng ạ.
Đứa con gái trề môi nguýt dài. Ả nũng nịu:
- Ờ… há. Thôi mình về. Em chán… tiếng nổ rồi.
Tarzan rút lui nhanh như một con sóc. Hắn kể lại mọi chuyện cho các bạn. Tiếng của Karl:
- Vậy là tụi nó “tan đời” rồi. Dám “chôm chỉa” súng nhà binh…
- Suỵt…
Gaby thì thầm bằng một tiếng “suỵt”. Bọn chúng nhìn lên vừa vặn thấy ba đứa “Rambô” lên xe phóng mất hút, ả Jutta ôm cứng Mehlsen. Gaby hoan hỉ:
- Vậy là mai Tarzan khỏi liều mạng đấu với đầu sỏ băng “Rambô”. Tụi nó sẽ sa lưới cảnh sát nếu chúng ta…
Tarzan lắc đầu:
- Không được!
- Sao hả?
- Không được đâu Gaby. Thứ nhất: Tôi không muốn các bạn mới quen coi tôi là một thứ anh hùng… rơm. Thứ hai: Cho dù Mehlsen có bị bắt vẫn không có nghĩa là Volker Schmied và bạn bè của nó thoát nạn khủng bố. Tôi cho rằng cần phải “nện” thằng Mehlsen một mẻ ra trò, biến gã thành một thằng hề trước đám thuộc hạ. Chính điều đó sẽ làm băng “Rambô” ê mặt phải tự động giải tán. Thứ ba: Mehlsen đáng bị ăn một trận lắm. Một án tù của luật pháp - mà nhiều khả năng sẽ là án treo – chẳng là cái đinh gì đối với hắn. Không chừng làm hắn thù hận thiên hạ hơn.
- Bạn thích đánh nhau lắm hở Tarzan? – Gaby buồn rầu hỏi.
- Đừng nói vậy Gaby. Bạn dư biết tôi đâu có ưa chuyện đấm đá. Judo chỉ là một môn thể thao. Còn việc nó có ích cho tôi trong những trường hợp như thế này thì lại là chuyện khác.
Máy Tính Điện Tử chen vào. Cái đầu lý trí của nó không ưa chuyện “tâm sự” vụn một chút nào:
- Thôi được rồi, các lí lẽ của đại ca là xác đáng. Nhưng bây giờ mày tính hành động ra sao?
- Trước mắt tụi mình sẽ điều tra xuất xứ khẩu súng lục. Tao sẽ đến tòa soạn tờ báo KREISBOTE. Ông Kaus là chủ báo thế nào cũng “ngửi” được mùi dư luận sớm hơn ai hết. Phần mày, Tròn Vo và Gaby thì…
*
Tarzan khỏi cần phân công. Ba người bạn chiến hữu của hắn thừa hiểu mục tiêu thứ hai là quán bia HẾT SẨY mà “ông già” thằng Mehlsen làm chủ. Cả đám chia hai ngả lên đường.
Ông tổng biên tập Kaus niềm nở tiếp Tarzan:
- Lại có chuyện hả cháu?
- Dạ, cháu muốn hỏi là có phải hôm qua bên doanh trại quân đội bị mất trộm vũ khí không ạ?
- Trời đất! Ai cho cháu biết? Báo chúng tôi chưa đưa tin mà… - Ông Kaus sửng sốt.
- Cháu nghe đồn thôi ạ.
- Thật ư? – Ông Kaus nheo mắt – Thôi nào, cháu biết gì mau kể chú nghe đi.
- Cháu sẽ kể tỉ mỉ cho chú biết vào ngày mai. Nếu cháu tìm ra chuyện gì, chú sẽ là người được biết trước nhất. Cháu thề danh dự đó. À, chuyện mất vũ khí thế nào chú?
- Cái thằng…. Thôi được, chuyện như thế này. Có lẽ cháu đã biết khu bãi tập của quân đội nằm phía bắc làng Lasdorf. Đêm qua một kẻ vô danh đã cắt rào dây thép gai lọt vào kho quân khí qua một ô cửa nhỏ. Người lính gác ngủ gật trước cổng nên bị mất cắp tới năm khẩu súng lục, một súng trường Nato, khá nhiều lựu đạn và mìn. Lạy Chúa, thí dụ số vũ khí thất thoát đó lọt vào tay bọn tội phạm thì hậu quả không thể lường được. Cảnh sát hiện rất lo lắng… Chính vì vậy mà Tarzan à, cháu có nghĩa vụ báo ngay cho cảnh sát một khi cháu biết được điều gì.
Tarzan mím môi. Hắn tư lự nhìn vào khoảng không:
- Bây giờ thì chưa chắc chắn để có thể nói ra thưa chú Kaus. Nhưng cháu sẽ giữ lời hứa, thế nào mai mình cũng gặp nhau. Giờ thì cháu đi đây ạ.
Bước chân giang hồ của hắn lúc này dừng lại tại quán bia HẾT SẨY. Các bạn hắn đứng ở bên này đường đang “chiếu tướng” một người đàn ông thật cẩn thận. Ông chủ quán Mehlsen chứ ai. Ông ta đang ngậm điếu xì gà và có bộ mặt giống thằng con ác ông y hệt. Đúng là cha nào con nấy.
Kloesen lầm bầm:
- Chỉ có khác mái tóc hoa râm.
Tarzan có vẻ nóng nảy:
- Tao muốn biết bao giờ thằng Heiko thò mặt ra!
- Đại ca không thấy xe gắn máy của nó đậu ngoài sân hay sao? – Tròn Vo thì thào.
- Ồ, xin lỗi nghe… ông Địa.
- Chưa hết đâu đại ca. Hãy nghe tao báo cáo tiếp đây: gia đinh hắn sống ở tầng trên quán nhậu.
Tarzan đưa mắt quan sát:
- Vậy thì nó sắp xuống đó. Nhìn coi, áo khoác của nó còn vắt trên chiếc ghế đẩu kế bên xe máy. Có thể nó đang ở sân sau.
Bốn đứa đành đứng đợi, mười lăm phút sau, thằng Heiko Mehlsen mặc sơ-mi dài tay từ sân đi ra. Thằng trùm băng “Rambô” kẹp nách một cái cặp tài liệu căng phồng, tỉnh bơ tới bên chiếc môtô, buộc kĩ càng cái cặp vô bình xăng phía trước và nổ máy phóng như bay xuống phố.
Tứ quái chui khỏi chỗ nấp. Tarzan không khi nào bỏ lỡ thời cơ:
- Đợi tôi một chút nghe!
Hắn băng qua đường chớp nhoáng và lợi dụng lúc ông chủ quán lo tiếp rượu một lô khách mới đến, lẻn vào khoảng sân. Chẳng ma nào ngáng đường hắn. Chỉ có tụi bạn ngóng theo.
Coi, cửa tầng hầm khoá. Qua ô cửa sổ có song sắt, hắn căng mắt nhìn vô gian hầm tối lờ mờ. Vẫn chưa thấy cái cần phải thấy.
Nhưng kia kìa, trong góc nhà là một chiếc rương màu xanh lá cây đã bị cậy nắp kênh lên. Từ khe hở bằng bàn tay có vật gì đó thò ra lấp lánh ánh thép. Chưa hết, cạnh chiếc rương, một nòng súng trường lòi ra khỏi tấm mền quấn tròn. Tarzan cảm thấy đủ rồi. Nhưng bây giờ hắn mới thực sự thấy nhức đầu.
Gaby níu vai Tarzan khi hắn quay trở lại:
- Sao nhăn nhó vậy Tarzan?
- Ừ, Heiko Mehlsen coi như xong. Toàn bộ số vũ khí chiến lợi phẩm của gã có vẻ như nằm gọn trong tầng hầm. Nhưng tôi thấy khó xử quá chừng. Liệu tụi mình có nên hoãn việc báo cảnh sát đến mai như dự tính không?
Tròn Vo giậm chân thình thịch:
- Tại sao?
- Lỡ đêm nay thằng mất dạy đó ôm mớ vũ khí đến một sào huyệt khác thì lời khai của tụi mình chẳng hơn gì một lời vu khống hạng bét, làm gì còn bằng chứng chớ?
- Ờ, có vậy thật! – Tròn Vo gãi đầu.
- Không có cách nào khác nữa. Đành phải báo cho cảnh sát vậy. Có điều chính ông chủ báo Kaus phải được biết trước. Tôi đã hứa với ông ấy rồi.
Hắn quay số gọi tòa soạn báo KREISBOTE. Sau đó mười lăm phút, Tứ quái đã có mặt tại đồn cảnh sát bên rìa thị trấn. Gaby, Karl và Kloesen đợi ở ngoài. Dĩ nhiên là chẳng cần gì phải có tới bốn cái miệng cùng kể một câu chuyện.
*
Lúc sau, hai xe tuần tra chở theo Tarzan lên đường chạy tới quán bia HẾT SẨY. Ba quái còn lại liền cắm cổ đạp theo.
Cuộc tập kích quán nhậu đầy kịch tính. Từ xe sau hai viên cảnh sát nhảy xuống, chạy ngay vào sân để gác cửa hầm. Hai cảnh sát khác xộc vào quán, nơi chỉ còn một tay bợm nhậu đứng tuổi đang ngồi bên quầy buồn bã dòm lom lom vào li rượu.
Tarzan đã được được lệnh ngồi lại trên xe. Nhưng hắn không chịu nổi, nhảy xuống xe tới bên cửa quán nghe ngóng. Coi, lão Mehlsen la lớn:
- Các vị lộn địa điểm rồi. Thằng Heiko nhà tôi ngoan ngoãn cực kỳ…
Viên cảnh sát trực ban thô bạo cắt ngang:
- Ngoan ngoãn cái gì? Nó là một thằng ăn cắp, một thằng tội phạm. Vũ khí bị mất trộm ở kho quân đội hiện nay ở dưới tầng hầm. Tôi cho ông biết, thằng con ông là xếp sòng một đám đầu trộm đuôi cướp. Ông giấu nó ở đâu?
- Đừng hù doạ tôi. Thằng Heiko nhà tôi cả đời chưa sờ đến súng đạn.
- Nhưng thằng con ông trốn đâu?
- Trời ạ, làm sao tôi biết? Nó đi đi về về cứ như ma. Có thể là tối mai mới về. Đám trẻ tụi nó vui chơi lương thiện mỗi ngày…
- Ông thật là ngoan cố. Nào, xuống mở cửa hầm.
- Chịu thôi. Thằng Heiko giữ chìa khóa. Nó chứa ba cái đồ vặt vãnh. Hầm riêng của nó… - Mặt lão bắt đầu biến sắc. Lão hoảng hốt líu lưỡi – Còn vũ khí nhà binh ư? Làm gì có… mà ví dụ có… tôi không chịu trách nhiệm.
Cảnh sát đành phá cửa tầng hầm. Khẩu súng Nato hiện ra, tám trái lựu đạn, ba khẩu súng lục và vô số mìn. Họ kinh hoàng khi thấy thiếu mất hai khẩu súng ngắn. Tarzan chới với. Hắn đoán rằng thằng Heiko đã nhét hai con “chó lửa” đó vào cái cặp tài liệu hồi nãy.
Hắn nói:
- Còn hai đứa tòng phạm nữa: thằng Dieter Plaschke và Jutta Kranig.
Thật đáng tiếc, tại nhà bọn này, cảnh sát cũng trở về tay không vì chúng đã biến mất. Cha mẹ Plaschke chỉ nhún vai:
- Thằng Plaschke làm gì, đi đâu thì có mắc mớ gì tới tụi tôi!
Còn bà chủ nhà trọ của Jutta thì hớt hải:
- Băng môtô vừa đến đón cô Kranig hồi nãy.
Cuộc tìm kiếm tạm chấm dứt. Tarzan gọi điện đến tòa soạn. Tiếng ông Kaus trầm trầm:
- Tôi có “làm việc” với cơ quan an ninh về vụ súng đạn. Ngày mai cảnh sát sẽ phát lệnh truy nã. Còn hôm nay thì chẳng thu hoạch được gì, toàn thể cha mẹ của đám côn đồ “Rambô” đều lắc đầu về những đứa con yêu. Họ chỉ cho biết rằng tối mai bọn chúng mới về.
- Cháu hi vọng rằng từ giờ đến tối mai tụi nó không gây ra chuyện gì tệ hại – Tarzan nói và gác máy.
Khi hắn quay ra, Gaby nhìn mặt hắn và hỏi:
- Sao bạn cười tủm tỉm vậy? Tụi nó bị bắt hết rồi sao?
- Đâu có đơn giản vậy, Gaby.
Cô bé ngờ vực nhìn hắn:
- Vậy thì có gì là vui?
- Tôi hình dung thế này, chúng đang loăng quăng qua đêm đâu đó đêm nay. Và đến mai, chúng sẽ sực nhớ tới một cuộc hẹn lúc ba giờ chiều tại cánh đồng làng Lasdorf. Chúng sẽ không tha căn nhà gỗ của đám Volker Schmied đâu.
- Có nghĩa là bạn sẽ lại đánh nhau?
- Không thể gọi là đánh nhau, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đơn giản. Mình nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc biểu diễn kỹ thuật chiến đấu trên đường phố thôi mà.
Karl băn khoăn:
- Sau đó thì sao, Tarzan?
Tarzan cười cười:
- Hiệp một là tôi và thằng Heiko. Hiệp hai thuộc về cảnh sát. Tôi sẽ nhờ ông Kaus báo cho cơ quan an ninh sở tại. Nhưng phải ba giờ chiều mới báo. Chỉ có thế thì tôi mới có cơ hội “nói chuyện phải quấy” với thằng Heiko tay đôi trước khi cảnh sát can thiệp. Và nếu lũ côn đồ hè nhau tấn công tôi thì tôi cũng biết là mình sắp có tiếp viện.
Hắn đã nói là làm. Đúng hai giờ chiều hôm sau, Tarzan phôn cho vị tổng biên tập tờ báo địa phương một thông tin ngắn gọn:”Bọn giặc môtô sẽ tụ tập vào ba giờ rưỡi chiều tại ven rừng làng Lasdorf”.
*
Hai giờ bốn mươi lăm phút, Tứ quái tiến quân về căn nhà gỗ. Hội của Voker đã có mặt đông đủ, đứa nào trông cũng nhợt nhạt.
Volker Schmied hồi hộp toát mồ hôi tay khi cậu ta bắt tay Tứ quái. Cậu rụt rè đề nghị:
- Tụi tôi đã suy nghĩ, cân nhắc tới lui rồi Tarzan ạ. Tụi tôi không có quyền đòi hỏi bạn phải vì tụi tôi mà…
- Dẹp, không nói đến chuyện này nữa – Tarzan ngắt lời Volker – Các bạn hãy lui về phía sau. Kìa, chúng tới rồi đó.
Làng Lasdorf rền vang tiếng xe gắn máy. Cả ngôi làng như bị nhấn chìm bởi một cơn địa chấn. Coi, bọn “Rambô” đã xuất hiện từ xa trong quầng bụi mù mịt. Những chiếc nón bảo hiểm của chúng loang loáng dưới nắng. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã dàn trận với một rừng môtô vây chặt đám trẻ ngơ ngác giữa một hình vòng cung.
Mặt thằng Heiko Mehlsen hầm hầm. Gã xuống xe thọc hai tay vào túi quần tiến lại gần Volker Schmied.
- Mày chỉ còn mười phút để dỡ nhà. Tụi bay có phần chậm chạp đó. Tao đã hẹn đúng ba giờ phải dỡ sạch kia mà. Mười phút có xong không, hả?
Volker cắn môi, mặt trắng bệch. Nhưng Tarzan thì nhếch mép:
- Không có chuyện dỡ bỏ gì ở đây đâu!
Mehlsen quay sang mục tiêu mới. Đôi mắt gã lạnh lẽo làm sao.
- Thằng nào vừa mở miệng hả?
- Tao đây!
- Kể ra, một cái quan tài của trẻ con sẽ hơi chật đối với mày.Phúc tổ cho mày bữa nay tao đang mát tính. Dù vậy, mày cũng sẽ nằm nhà thương hơi lâu đó con ạ. Tao sẽ không nhẹ tay, và sẽ đau lắm đó.
Mehlsen ngắm nghía Tarzan như con sói ngắm một con cừu:
- Mày sẽ nằm nhà thương tối thiểu sáu tháng, hiểu chưa nhãi?
Hơn chục mạng “Rambô” ngả ngớn trên xe bằng đủ mọi tư thế cười rú lên nghiêng ngả. Tụi nó tỏ vẻ khoái trá còn hơn xem một vở hài kịch.
Khi trận cười lắng xuống, Tarzan tháo đồng hồ đưa cho Gaby giữ hộ. Hắn nhìn thẳng vào bộ mặt khả ố của đối thủ:
- Có hai khả năng, Mehlsen ạ. Hoặc mày là một con chó hèn mạt, vậy thì khỏi cần dài lời nữa. Hoặc mày nhận lời thách đấu của tao. Một chọi một thôi nghe! Nếu cả hai hội xông vào đấm đá tùm lum thì thật khó coi. Chỉ có tao và mày thôi, kẻ nào thắng sẽ quyết định mọi việc xảy ra sau đó. Nếu mày thắng, căn nhà kia sẽ bị dỡ bỏ. Còn nếu tao thắng, căn nhà sẽ được xây tiếp và tụi mày sẽ không quấy nhiễu bạn bè của tao nữa. Chịu không?
Mấy đứa con gái trong băng “Rambô” một lần nữa ôm bụng cười lăn lộn không cần biết thủ lãnh của chúng cũng đang trợn trắng tròng con ngươi bởi sắp chết vì… cười. Heiko Mehlsen vỗ đùi đồm độp như con khỉ. Gã nhe răng:
- Tao sẽ gặm xương mày, nhãi ranh! Điều kiện đấu võ đài một chọi một của mày làm tao vui quá. Này con, liệu mà đỡ đòn nghe!
Thằng hộ pháp mười tám tuổi xông thẳng vào Tarzan với cú đấm nặng hàng tạ của dân quyền Anh thứ thiệt. Uổng công cho gã, Tarzan né sang bên rất gọn gàng và thuận tay thúc cùi chỏ vô mạng sườn đối thủ khiến gã đứng khựng như húc phải tường. Hai con mắt Heiko như muốn lồi hẳn. Gã đứng ngây như tượng, nhưng chỉ được một giây. Rồi gã bị một bàn tay thần nhấc bổng lên, xoay vù vù trong không khí trước khi rơi bịch xuống cỏ như một bao bột ướt. Gã nằm sấp. Nhưng người gã như được tạc bằng lim. Gã vùng dậy nhanh một cách đáng ngạc nhiên, mặt đỏ bầm uất hận. Như một con bò tót, gã túm bừa lấy Tarzan. Và cú ngã thứ hai lại tiếp diễn. Lần này Tarzan quăng gã mạnh hơn – nhưng có lẽ vẫn chưa đủ mạnh. Vì Mehlsen lại loạng choạng đứng dậy, khó nhọc cử động vai trái và… lại xông vào.
Tarzan lắc đầu vẻ ái ngại:
- Vậy là quá tam ba bận, tại mày nghe!
Hắn tập trung nội lực cho đợt biểu diễn cuối. Cỏ rung lên. Vai thằng Mehlsen như bị tuột hết gân cốt, gã tê liệt năm rên rỉ sau khi rú lên thê thảm.
Một thằng trong băng “Rambô” bỗng thất thanh:
- Trời ơi, bọn “cớm” đến!
Quả thật, năm xe cảnh sát đang trờ tới. Ba chiếc theo con đường đồng, hai chiếc từ làng ra. Những chiếc môtô lặp tức nổ máy, tuy nhiên mọi chuyện đã quá muộn. Các xe cảnh sát đã bọc lót chờ sẵn chúng.
Tarzan chụp dính cánh tay thằng phó tướng Plaschke đang định chạy bộ thoát thân:
- Ồ, ở lại đây chớ, ông bạn!
“Cánh tay mặt” của thủ lĩnh Mehlsen run cầm cập. Cú quăng chết người mà Tarzan trình diễn với thủ lãnh hồi nãy làm gã đứng chết trân. Gã không đủ can đảm thử thách.
*
Toàn bộ “giặc” môtô bị tóm gọn. Cảnh sát lôi từ trong người hai thằng Mehlsen và Plaschke ra hai khẩu súng lục. Viên chỉ huy nói lạnh lùng:
- Tụi mày sẽ phải trả giá đắt. Không chừa cả súng đạn của quân đội, rõ ràng tụi mày đã chọn canh bạc liều. Được rồi…
Ông ta nhìn quanh dáo dác:
- Ai trong các cháu là Peter Carsten?
Tarzan bất đắc dĩ phải ló mặt. Có điều lạ là mặt hắn đầy vẻ sượng sùng. Vien sĩ quan cảnh sát ôm hắn thật nồng nhiệt:
- Cháu là một thiếu niên tuyệt vời. Đúng như ông Kaus đã diễn tả về cháu. Nhờ có cháu mà chúng tôi mới phá được vụ án nghiêm trọng này trong một thời gian kỉ lục.
Tarzan ngượng nghịu. Hắn nhìn sang Gaby. Coi, Công Chúa giả vờ ngó lảng qua căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ thì có gì mà phải ngó lâu thế hở Gaby? Nó sẽ tồn tại mãi mãi mà…
- Nóng gì mà nóng dữ! – Tròn Vo phàn nàn, thở ra nặng nhọc.
- Chà, vậy mà tao lại rét run – Karl nối lời khiến cả bọn phá lên cười.
Tròn Vo tỉnh bơ:
- Gaby ơi, có lẽ rồi đây bạn nên xuất quỹ TKKG sắm lấy một cái phích đá. Tụi mình sẽ có thể đem theo mấy chai côla ướp lạnh. Mà sôcôla cũng đỡ bị hư
Rồi nó lôi từ túi quần ra ba phong sôcôla.
- Trời hỡi trời, nhão nhoẹt rồi! Tao đành phải chén liền trước khi chúng tan ra thành cacao lỏng vậy. Có bồ nào muốn làm một miếng không?
Chưa đứa nào kịp trả lời thì nó đã xực gọn lỏn cả ba phong kẹo. Thì nó dư biết tụi kia chẳng đứa nào yêu quý món ăn quý giá của nó mà!
Không khí lại im ắng như giờ tập làm văn ở lớp – Tarzan mơ màng nghĩ. Hắn vắt tay ngang trán, nhắm mắt. Nằm bên Tarzan, vai Gaby khẽ chạm vào cánh tay hắn. Vô tình thôi, đúng là vô tình thật. Và cô bé bèn nhích ra xa vài milimét, nhưng vẫn hơi động vào tay áo Tarzan. Chỉ có vậy mà khiến hắn dễ chịu lạ lùng…
Tiếng động cơ xe máy rầm rầm tới gần hình như lọt vào tai hắn sau cùng so với ba quái kia.
Tròn Vo ngừng nhai:
- Cái gì hả?
Máy Tính Điện Tử bật dậy, rủa:
- Không biết tôn trọng thiên nhiên chút nào.
Ê, hơn chục thanh niên nam nữ ngả ngớn trên xe lao tới như một trận cuồng phong. Chúng cố tình nhấn hết ga cho động cơ thả sức gầm rú, khói xăng phun khét lẹt, không khí buổi trưa vốn đã hầm hập càng ngột ngạt đến điên người như sắp xảy ra một trận động đất.
Dải khói ống bô màu lam lướt đến kèm theo những khuôn mặt khả ố: từng cặp con trai con gái cười như điên dại trên xe. Những cái đầu man rợ lắc lư, những mái tóc dài bay xoã xượi. Đám găng-xtơ coi thường trời đất này hầu như chỉ mười tám tuổi, trừ một vài thiếu nữ mặt măng sữa có lẽ chưa tới mười sáu trăng rằm. Chúng chia đều hai mạng bám chặt lấy nhau một môtô, tất cả đều “chơi” áo khoác đen có dòng chữ “Rambô” sau lưng.
Khi “trận cuồng phong” bão táp đó biến mất sau rặng cây, Tarzan chỉ còn nước lắc đầu:
- Y hệt một lũ giặc. Tụi này cùng một băng mới thành lập: Băng Rambô. Bắt chước phim ảnh bạo lực hiện giờ.
Đám trẻ lên xe tiếp tục đạp đến làng Lasdorf. Những chiếc xe gắn máy phân khối lớn đã làm chúng mất hứng. Chùng cần được an ủi bởi món bánh táo ngon tuyệt tại làng Lasdorf để cho nguôi nỗi khó chịu. Ai dè vừa đến gần nhà thờ, bốn đứa đã giật mình vì tiếng nổ như pháo đại.
- Tụi “Rambô” quay lại đại ca ơi!
Tiếng Kloesen hớt hải. Một đám bụi mù mịt tiếng gần lại vì con đường ở đây toàn cát, không có cỏ bao phủ. Công Chúa rụt vai lè lưỡi:
- Ớn quá!
Con đường trở nên chật chội. Hai bên lúa mì mọc lút ngực. Tarzan hoảng hồn hét lớn:
- Hãy nép sát về bên phải. Tụi côn đồ này không cần đếm xỉa đến sinh mạng của kẻ khác đâu.
Hắn kéo vội con Oskar chạy vào phía trong xe hắn trong lúc đám xe máy phóng tới. Coi, bọn “Rambô” còn dữ dội hơn cả người hùng điện ảnh Rambô sinh đẻ ra chúng. Chúng hò hét như sắp tiêu diệt toàn bộ nhân loại.
- Á, a… a…
- Hế, hê…
Tarzan đã đánh giá chính xác. Bọn chúng lao như điên, và sẵn sàng đè nát bất cứ vật cản nào. Thằng thứ nhất bay vèo qua như một mũi tên. Thằng thứ hai mất dạy hơn nhiều. Gã đùa chơi - nếu có thể gọi hành động đó là “đùa chơi” - bằng cách nghiêng mình trên chiếc xe máy khổng lồ sát vào người Tarzan.
Một kẻ khác ít khéo léo hơn chắc đã ngã lộn đầu xuống ruộng, nhưng Tarzan thì không, hắn giữ được thăng bằng.
Chỉ tội nghiệp Gaby, cô bé rú lên thê thảm, tiếng rú nhỏ xíu như một tiếng rên giữa một rừng âm thanh huyên náo:
- Tarzan!!!
Tarzan lập tức quay phắt lại. Lạy Chúa, cả Gaby lẫn xe đạp rơi tõm xuống ruộng lúa mì. Trong tích tắc hắn điểm qua những bộ mặt giễu cợt của bọn côn đồ rồi phóng tới định đỡ Công Chúa dậy. Tuy nhiên cô bé đã gượng đứng lên không cần đến hắn. Bọn áo đen đã mất hút, chỉ không khí là vẫn mù cát sau trận bão trên sa mạc. Tròn Vo chửi ầm ĩ:
- Đồ khốn nạn!
Nó và Karl ló đầu giữa đám lúa mì ngập lút cổ.
- Bọn khốn kiếp tưởng chúng là vua chúa trên trời – Karl lầm bầm.
Gaby bặm đôi môi xinh xắn, xoa đầu gối.
Tarzan lo ngại hỏi:
- Đau lắm hả Gaby?
Cô bé vén ống quần. Đầu gối trầy hết da.
Tarzan rít qua kẽ răng:
- Tụi chó đẻ sẽ phải đền tội, dù chúng thế lực đến cỡ nào. Gaby yên tâm đi, mình đã nhìn rõ mặt mũi thằng mất dạy làm Gaby ngã xuống ruộng. Nó không thoát đâu!
Kloesen nheo mắt nhìn về khu rừng:
- Tụi nó vừa từ đằng kia lại đó, đại ca! – Tròn Vo giơ tay che mắt cho đỡ chói, nhìn về khu rừng bao quanh một phần làng.
Ngón tay thằng mập chỉ hướng một căn nhà gỗ. Thấp thoáng quanh ngôi nhà có những bóng người đang di động.
- Chúng ta đến đó xem sao.
Tarzan phẩy tay. Bốn quái thong thả đạp tiếp về phía làng và rẽ ngang con đường đến căn nhà gỗ.
*
Căn nhà gỗ xây dang dở, mái còn nhiều chỗ chưa lợp xong. Những người chủ của công trình xây dựng dở dang trên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi gồm đủ cả con trai, con gái. Thái độ của chúng đã nói lên tất cả: mặt mũi đứa nào cũng căm hờn, tức tối.
Tarzan lắc đầu nghĩ thầm: “Chắc chắn bọn côn đồ vừa càn quét qua đây”. Hắn đạp xe thẳng đến bãi cỏ, nơi một cô gái đang quỳ bên cạnh một cậu bạn bị chảy máu mũi. Chiếc khăn trong tay cô bé loang lổ máu.
- Chào hai bạn!
Thằng con trai bị chảy máu mũi lập tức đứng dậy. Nó thừa phép lịch sự dù chỉ mới mười lăm tuổi.
- Xin chào. Các bạn có chạm trán bọn côn đồ đen không?
Tarzan nhíu mày:
- Chúng gần như gạt tụi tôi khỏi mặt đường. Cô bạn gái Gaby của tôi cũng bị chúng làm trầy hết đầu gối.
- Chúng ta cùng một kẻ thù. Tôi là Volker Schmied, còn bạn gái này là Marlene Dolvert.
Gaby thân mật bắt tay cô bạn mới. Coi, cô bé Marlene Dolvert có mái tóc cắt ngắn màu hung đỏ trông thật ngộ nghĩnh, chỉ có điều trong đôi mắt to đẹp của cô vẫn chưa tan nỗi kinh hoàng.
Lúc này bọn trẻ đã rời ngôi nhà gỗ vây thành một đám đông quanh Tứ quái. Volker giới thiệu:
- Tụi tôi là một nhóm cùng chí hướng với nhau xuất thân từ đủ mọi thành phần, phần nhiều là người thị trấn, một số thì ở những làng xung quanh. Do không đủ điều kiện tham dự trại hè như các bạn, nên tụi này nghĩ ra một sáng kiến mới: xây dựng một ngôi nhà dành cho những thiếu niên thích phiêu lưu tuổi mới lớn. Tụi mình có thể quây quần trong đó tìm niềm vui mùa hè không thua gì một ban nhạc Rock đồng nội, đa số đều biết chơi guitar hoặc trống, kèn. Một ước mơ quá đơn giản phải không các bạn? Ông chủ cánh đồng này đã đồng ý, ngôi nhà được xây dựng cấp tốc và sắp hoàn thành thì…
- Thì đám “Rambô” kéo đến phá đám, đúng chưa? Tụi mình sẽ “hợp tác” để “làm việc” với bọn giặc môtô đó. Còn bây giờ thì xin hoan hô óc tự lập của các bạn.
Volker đã ngưng chảy máu mũi nhờ Tarzan day mạnh một huyệt đạo sinh tử trên sống mũi. Nó háo hức lạ thường:
- Ba tôi là một kiến trúc sư kia mà. Ngôi nhà đáng lẽ sẽ tuyệt đẹp nếu như… Nhưng mà thôi, bọn “Rambô” này chẳng sợ cảnh sát huống hồ là tụi tôi chỉ có những cây đàn làm vũ khí. Bạn biết không? Bọn chúng đã ba lần kéo sập các bức vách, hai lần ném đá vỡ hết kính cửa sổ, và lần này đã đưa tối hậu thư cho chúng tôi đó.
- Tối hậu thư ư?
- Gần như vậy. Chúng bảo đúng ba giờ chiều mai tụi tôi phải dỡ bỏ ngôi nhà vì nó làm bẩn… bánh xe của chúng. Bằng không chúng sẽ phóng hoả đốt ngôi nhà và “tháo khớp” tụi tôi. Tôi đã dại dột cãi lại thằng Heiko Mehlsen, thế là…
- Heiko Mehlsen là thằng đầu sỏ à?
- Đích thị. Gã là thằng ác ôn nhất vùng này. Bị đuổi học, thất nghiệp, nhưng dư tiền ăn xài nhờ có “ông già” là chủ một quán rượu trong thị trấn.
- Có phải nó là thằng chạy chiếc Honda phân khối lớn, tướng bự con và hò hét lớn tiếng nhất?
- Đúng.
- Vậy thì nó chính là thằng đã đẩy Gaby ngã! Cảm ơn bạn đã cho biết chi tiết đó.
- Vâng, tôi cũng bị gã đấm thẳng vào sống mũi chỉ vì tôi bảo ông chủ đất đã cho phép chúng tôi dựng ngôi nhà ở đây.
Tarzan hỏi sau một phút im lặng:
- Các bạn định làm gì?
Cô bé tóc hung đỏ Marlene cúi đầu:
- Có lẽ chúng tôi đành làm theo ý chúng. Bọn “Rambô” không đời nào bỏ qua đâu. Chỉ tội nghiệp cho công trình xây dựng của Volker.
- Lời nói của thằng Mehlsen có giá trị như vậy ư?
Giọng Volker yếu xìu:
- Gã còn có thằng Dieter Plaschke là cánh tay mặt. Liều lĩnh và đần độn. Cánh tay trái của Mehlsen là con nhỏ Jutta Kranig. Con nhỏ này đã có hai tiền án trộm cắp và từng làm “tiếp viên” tại các quán “đèn mờ”…
Tarzan bật cười. Hắn cần phải “chích” một liều thuốc an thần cho các bạn trẻ mê âm nhạc đồng quê đang dao động vì bọn phá đám có thành tích. Hắn nói từng tiếng một:
- Tôi muốn thách đấu với thằng Mehlsen. Các bạn tính sao?
Mặt Gaby biến sắc:
- Tarzan, vì Chúa, xin bạn thôi đi cho! Không thể…
Cô bé nghẹn lời, cặp mắt mở to nhìn Tarzan van nài. Đúng lúc đó, Gaby chợt đỏ mặt vì nhận ra rằng mọi người đứng xung quanh đều đã biết cô lo lắng cho đại ca của mình biết chừng nào.
Tarzan gỡ bí cho cô liền:
- Có gì đâu mà không được Gaby. Bạn quá biết tình mình rồi mà!
Volker cũng chới với:
- Vậy chớ anh bạn bao nhiêu tuổi rồi?
- Khỏi cần đi, Volker. Tôi chỉ cần biết rằng tụi “Rambô” có đánh “hội đồng” phá luật giang hồ hay không?
- Theo tôi thì không. Thằng Mehlsen chưa bao giờ thất bại trước một đấu thủ nào. Nó đâu cần sự hỗ trợ.
- Vậy thì tốt. Ba giờ chiều mai tôi sẽ có mặt tại đây. Chúng ta sẽ đặt cược: Nếu tôi thua thì rủi cho tất cả chúng ta – căn nhà gỗ sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, còn nếu tôi thắng thì bọn “Rambô” phải cuốn xéo và từ nay phải để các bạn yên.
Cả đám đông nhao nhao vì hoảng hốt. Rõ ràng những người bạn mới này chưa có một thông tin nào về sức mạnh của… Tarzan.
- Trời ơi, quá chênh lệch…
Bấy giờ Máy Tính Điện Tử mới lên tiếng:
- Đại ca của tụi này là “sư phụ” về môn Judo, các bạn yên trí. Tôi tin rằng kết quả của trò chơi sẽ tốt đẹp.
Sau câu nói trấn an của nó, vẫn không thấy một ai dám thở phào…
*
Trên đường về, bất ngờ Tứ quái phát hiện hai chiếc môtô dựng chân chống trên con đường mòn xuyên rừng. Tarzan dừng lại trước:
- Không trật vào đâu được. Trời phù hộ mình rồi.
Karl Máy Tính tiếp lời:
- Ôkê, chiếc Honda là của thằng Mehlsen. Tao nhớ rõ ràng số xe.
Gaby ngơ ngác:
- Nhưng sao chỉ có hai chiếc đậu lạc lõng? Những chiếc khác đâu?
Tròn Vo che miệng ngáp:
- Có lẽ xe của nó và thằng phó tướng. Cái thằng gì gì có tên là Dieter Plaschke…
Lúc đó thì… một tiếng nổ vang lên chát chúa như để trả lời cú ngáp không đúng chỗ của Kloesen.
- Đoàng!
Con Oskar giật thót mình chưa kịp sủa đã co rúm vì nhiều phát súng liên tiếp:
- Đoàng, đoàng…
Mặt quân sư Karl nghệt ra:
- Năm phát súng tất cả. Chẳng lẽ bọn “Rambô” lại còn săn trộm nữa?
Tarzan quả quyết:
- Đây là tiếng súng lục. Nào, tôi đề nghị các bạn hãy núp sau những thân cây. Gaby quản lí con Oskar giùm đừng để nó sủa. Karl dắt giùm luôn xe đạp của tôi. Để tôi thử len qua các bụi cây xem sao.
Giọng Tròn Vo đầy phấn khích:
- Mình tưởng tượng tụi nó đang đấu súng để giành cô ả tiếp viên Jutta Kranig. Biết đâu hai thằng Mehlsen, Plaschke lại chẳng đang tiêu diệt nhau.
- Thôi đi mập. Chúng vừa bắn chỉ với một khẩu súng thôi. Mày núp giùm tao đi.
Tarzan vọt lên tức thì. Coi, thằng mập đoán cũng… gần đúng. Hắn vừa mới len lỏi khoảng hai trăm mét đường rừng đã nghe thấy tiếng con gái cười khúc khích.
Hắn vạch lá quan sát. Trên một khoảng trống hẹp, cỏ mọc cao ngang bụng có tới… ba đứa đang di chuyển: thằng “Rambô chúa tể” Heiko Mehlsen, một thằng khác cỡ mười bảy tuổi mũi khoằm như mũi ó và một cô gái hẳn hoi. Cô gái mặc quần Jeans trắng, áo khoác đỏ, khuôn mặt lẳng lơ đầy khiêu khích.
Ê, thằng Mehlsen oai vệ ra dáng một tay cao bồi thượng hạng. Gã cầm súng lục vẩy lia lịa về một thân cây cách chỗ gã chừng hai chục mét.
- Đoàng!
Ả Jutta như rú lên:
- Bách phát bách trúng. Anh sẽ trở thành “Ringô” tay súng bá vàng.
Heiko nở hết hai lỗ mũi:
- Như xi-nê phải không cục cưng? Em bắn thử coi Jutta?
- Không, không… Em ớn chó lửa lắm! – Jutta lắc những sợi tóc nhuộm đỏ.
- Còn mày, Dieter? Mày dám không?
- Còn phải hỏi. Đưa cho tao, đại ca!
Plaschke chụp khẩu súng lục đặt ngang hông như cao bồi Ringô. Thật thảm hại cho gã, một loạt phát bắn ra đều trượt khỏi thân cây trước mặt.
Gã tức tối thử bắn lần nữa nhưng kết quả không khá hơn.
Heiko cười ngạo nghễ:
- Mày hiểu rồi chứ, bắn súng cũng phải có tài năng bẩm sinh chớ bộ!
Giọng Jutta náo nức phụ hoạ:
- Anh có dám “phơ” thằng nào mò đến đây truy đuổi mình không hở Heiko? Ý em muốn nói nếu chúng phát giác được tụi mình ăn cắp súng trong kho quân đội?
Trời đất, Tarzan chút nữa thì nhảy lên vì mừng.
- Em… dở ẹt! Bọn “cớm” mà đánh hơi thấy là anh sẽ “ngon lành” tức thì. Em quên rằng trong túi anh còn một khẩu súng bắn hơi gaz hay sao? Nếu có ai hỏi anh sẽ bảo anh vừa dùng nó để bắn - giả như cảnh sát hoặc một thợ săn nào đó hỏi chẳng hạn. Còn khám người hả? Thằng nào tận số mới dám động vào người anh, cưng ạ.
Đứa con gái trề môi nguýt dài. Ả nũng nịu:
- Ờ… há. Thôi mình về. Em chán… tiếng nổ rồi.
Tarzan rút lui nhanh như một con sóc. Hắn kể lại mọi chuyện cho các bạn. Tiếng của Karl:
- Vậy là tụi nó “tan đời” rồi. Dám “chôm chỉa” súng nhà binh…
- Suỵt…
Gaby thì thầm bằng một tiếng “suỵt”. Bọn chúng nhìn lên vừa vặn thấy ba đứa “Rambô” lên xe phóng mất hút, ả Jutta ôm cứng Mehlsen. Gaby hoan hỉ:
- Vậy là mai Tarzan khỏi liều mạng đấu với đầu sỏ băng “Rambô”. Tụi nó sẽ sa lưới cảnh sát nếu chúng ta…
Tarzan lắc đầu:
- Không được!
- Sao hả?
- Không được đâu Gaby. Thứ nhất: Tôi không muốn các bạn mới quen coi tôi là một thứ anh hùng… rơm. Thứ hai: Cho dù Mehlsen có bị bắt vẫn không có nghĩa là Volker Schmied và bạn bè của nó thoát nạn khủng bố. Tôi cho rằng cần phải “nện” thằng Mehlsen một mẻ ra trò, biến gã thành một thằng hề trước đám thuộc hạ. Chính điều đó sẽ làm băng “Rambô” ê mặt phải tự động giải tán. Thứ ba: Mehlsen đáng bị ăn một trận lắm. Một án tù của luật pháp - mà nhiều khả năng sẽ là án treo – chẳng là cái đinh gì đối với hắn. Không chừng làm hắn thù hận thiên hạ hơn.
- Bạn thích đánh nhau lắm hở Tarzan? – Gaby buồn rầu hỏi.
- Đừng nói vậy Gaby. Bạn dư biết tôi đâu có ưa chuyện đấm đá. Judo chỉ là một môn thể thao. Còn việc nó có ích cho tôi trong những trường hợp như thế này thì lại là chuyện khác.
Máy Tính Điện Tử chen vào. Cái đầu lý trí của nó không ưa chuyện “tâm sự” vụn một chút nào:
- Thôi được rồi, các lí lẽ của đại ca là xác đáng. Nhưng bây giờ mày tính hành động ra sao?
- Trước mắt tụi mình sẽ điều tra xuất xứ khẩu súng lục. Tao sẽ đến tòa soạn tờ báo KREISBOTE. Ông Kaus là chủ báo thế nào cũng “ngửi” được mùi dư luận sớm hơn ai hết. Phần mày, Tròn Vo và Gaby thì…
*
Tarzan khỏi cần phân công. Ba người bạn chiến hữu của hắn thừa hiểu mục tiêu thứ hai là quán bia HẾT SẨY mà “ông già” thằng Mehlsen làm chủ. Cả đám chia hai ngả lên đường.
Ông tổng biên tập Kaus niềm nở tiếp Tarzan:
- Lại có chuyện hả cháu?
- Dạ, cháu muốn hỏi là có phải hôm qua bên doanh trại quân đội bị mất trộm vũ khí không ạ?
- Trời đất! Ai cho cháu biết? Báo chúng tôi chưa đưa tin mà… - Ông Kaus sửng sốt.
- Cháu nghe đồn thôi ạ.
- Thật ư? – Ông Kaus nheo mắt – Thôi nào, cháu biết gì mau kể chú nghe đi.
- Cháu sẽ kể tỉ mỉ cho chú biết vào ngày mai. Nếu cháu tìm ra chuyện gì, chú sẽ là người được biết trước nhất. Cháu thề danh dự đó. À, chuyện mất vũ khí thế nào chú?
- Cái thằng…. Thôi được, chuyện như thế này. Có lẽ cháu đã biết khu bãi tập của quân đội nằm phía bắc làng Lasdorf. Đêm qua một kẻ vô danh đã cắt rào dây thép gai lọt vào kho quân khí qua một ô cửa nhỏ. Người lính gác ngủ gật trước cổng nên bị mất cắp tới năm khẩu súng lục, một súng trường Nato, khá nhiều lựu đạn và mìn. Lạy Chúa, thí dụ số vũ khí thất thoát đó lọt vào tay bọn tội phạm thì hậu quả không thể lường được. Cảnh sát hiện rất lo lắng… Chính vì vậy mà Tarzan à, cháu có nghĩa vụ báo ngay cho cảnh sát một khi cháu biết được điều gì.
Tarzan mím môi. Hắn tư lự nhìn vào khoảng không:
- Bây giờ thì chưa chắc chắn để có thể nói ra thưa chú Kaus. Nhưng cháu sẽ giữ lời hứa, thế nào mai mình cũng gặp nhau. Giờ thì cháu đi đây ạ.
Bước chân giang hồ của hắn lúc này dừng lại tại quán bia HẾT SẨY. Các bạn hắn đứng ở bên này đường đang “chiếu tướng” một người đàn ông thật cẩn thận. Ông chủ quán Mehlsen chứ ai. Ông ta đang ngậm điếu xì gà và có bộ mặt giống thằng con ác ông y hệt. Đúng là cha nào con nấy.
Kloesen lầm bầm:
- Chỉ có khác mái tóc hoa râm.
Tarzan có vẻ nóng nảy:
- Tao muốn biết bao giờ thằng Heiko thò mặt ra!
- Đại ca không thấy xe gắn máy của nó đậu ngoài sân hay sao? – Tròn Vo thì thào.
- Ồ, xin lỗi nghe… ông Địa.
- Chưa hết đâu đại ca. Hãy nghe tao báo cáo tiếp đây: gia đinh hắn sống ở tầng trên quán nhậu.
Tarzan đưa mắt quan sát:
- Vậy thì nó sắp xuống đó. Nhìn coi, áo khoác của nó còn vắt trên chiếc ghế đẩu kế bên xe máy. Có thể nó đang ở sân sau.
Bốn đứa đành đứng đợi, mười lăm phút sau, thằng Heiko Mehlsen mặc sơ-mi dài tay từ sân đi ra. Thằng trùm băng “Rambô” kẹp nách một cái cặp tài liệu căng phồng, tỉnh bơ tới bên chiếc môtô, buộc kĩ càng cái cặp vô bình xăng phía trước và nổ máy phóng như bay xuống phố.
Tứ quái chui khỏi chỗ nấp. Tarzan không khi nào bỏ lỡ thời cơ:
- Đợi tôi một chút nghe!
Hắn băng qua đường chớp nhoáng và lợi dụng lúc ông chủ quán lo tiếp rượu một lô khách mới đến, lẻn vào khoảng sân. Chẳng ma nào ngáng đường hắn. Chỉ có tụi bạn ngóng theo.
Coi, cửa tầng hầm khoá. Qua ô cửa sổ có song sắt, hắn căng mắt nhìn vô gian hầm tối lờ mờ. Vẫn chưa thấy cái cần phải thấy.
Nhưng kia kìa, trong góc nhà là một chiếc rương màu xanh lá cây đã bị cậy nắp kênh lên. Từ khe hở bằng bàn tay có vật gì đó thò ra lấp lánh ánh thép. Chưa hết, cạnh chiếc rương, một nòng súng trường lòi ra khỏi tấm mền quấn tròn. Tarzan cảm thấy đủ rồi. Nhưng bây giờ hắn mới thực sự thấy nhức đầu.
Gaby níu vai Tarzan khi hắn quay trở lại:
- Sao nhăn nhó vậy Tarzan?
- Ừ, Heiko Mehlsen coi như xong. Toàn bộ số vũ khí chiến lợi phẩm của gã có vẻ như nằm gọn trong tầng hầm. Nhưng tôi thấy khó xử quá chừng. Liệu tụi mình có nên hoãn việc báo cảnh sát đến mai như dự tính không?
Tròn Vo giậm chân thình thịch:
- Tại sao?
- Lỡ đêm nay thằng mất dạy đó ôm mớ vũ khí đến một sào huyệt khác thì lời khai của tụi mình chẳng hơn gì một lời vu khống hạng bét, làm gì còn bằng chứng chớ?
- Ờ, có vậy thật! – Tròn Vo gãi đầu.
- Không có cách nào khác nữa. Đành phải báo cho cảnh sát vậy. Có điều chính ông chủ báo Kaus phải được biết trước. Tôi đã hứa với ông ấy rồi.
Hắn quay số gọi tòa soạn báo KREISBOTE. Sau đó mười lăm phút, Tứ quái đã có mặt tại đồn cảnh sát bên rìa thị trấn. Gaby, Karl và Kloesen đợi ở ngoài. Dĩ nhiên là chẳng cần gì phải có tới bốn cái miệng cùng kể một câu chuyện.
*
Lúc sau, hai xe tuần tra chở theo Tarzan lên đường chạy tới quán bia HẾT SẨY. Ba quái còn lại liền cắm cổ đạp theo.
Cuộc tập kích quán nhậu đầy kịch tính. Từ xe sau hai viên cảnh sát nhảy xuống, chạy ngay vào sân để gác cửa hầm. Hai cảnh sát khác xộc vào quán, nơi chỉ còn một tay bợm nhậu đứng tuổi đang ngồi bên quầy buồn bã dòm lom lom vào li rượu.
Tarzan đã được được lệnh ngồi lại trên xe. Nhưng hắn không chịu nổi, nhảy xuống xe tới bên cửa quán nghe ngóng. Coi, lão Mehlsen la lớn:
- Các vị lộn địa điểm rồi. Thằng Heiko nhà tôi ngoan ngoãn cực kỳ…
Viên cảnh sát trực ban thô bạo cắt ngang:
- Ngoan ngoãn cái gì? Nó là một thằng ăn cắp, một thằng tội phạm. Vũ khí bị mất trộm ở kho quân đội hiện nay ở dưới tầng hầm. Tôi cho ông biết, thằng con ông là xếp sòng một đám đầu trộm đuôi cướp. Ông giấu nó ở đâu?
- Đừng hù doạ tôi. Thằng Heiko nhà tôi cả đời chưa sờ đến súng đạn.
- Nhưng thằng con ông trốn đâu?
- Trời ạ, làm sao tôi biết? Nó đi đi về về cứ như ma. Có thể là tối mai mới về. Đám trẻ tụi nó vui chơi lương thiện mỗi ngày…
- Ông thật là ngoan cố. Nào, xuống mở cửa hầm.
- Chịu thôi. Thằng Heiko giữ chìa khóa. Nó chứa ba cái đồ vặt vãnh. Hầm riêng của nó… - Mặt lão bắt đầu biến sắc. Lão hoảng hốt líu lưỡi – Còn vũ khí nhà binh ư? Làm gì có… mà ví dụ có… tôi không chịu trách nhiệm.
Cảnh sát đành phá cửa tầng hầm. Khẩu súng Nato hiện ra, tám trái lựu đạn, ba khẩu súng lục và vô số mìn. Họ kinh hoàng khi thấy thiếu mất hai khẩu súng ngắn. Tarzan chới với. Hắn đoán rằng thằng Heiko đã nhét hai con “chó lửa” đó vào cái cặp tài liệu hồi nãy.
Hắn nói:
- Còn hai đứa tòng phạm nữa: thằng Dieter Plaschke và Jutta Kranig.
Thật đáng tiếc, tại nhà bọn này, cảnh sát cũng trở về tay không vì chúng đã biến mất. Cha mẹ Plaschke chỉ nhún vai:
- Thằng Plaschke làm gì, đi đâu thì có mắc mớ gì tới tụi tôi!
Còn bà chủ nhà trọ của Jutta thì hớt hải:
- Băng môtô vừa đến đón cô Kranig hồi nãy.
Cuộc tìm kiếm tạm chấm dứt. Tarzan gọi điện đến tòa soạn. Tiếng ông Kaus trầm trầm:
- Tôi có “làm việc” với cơ quan an ninh về vụ súng đạn. Ngày mai cảnh sát sẽ phát lệnh truy nã. Còn hôm nay thì chẳng thu hoạch được gì, toàn thể cha mẹ của đám côn đồ “Rambô” đều lắc đầu về những đứa con yêu. Họ chỉ cho biết rằng tối mai bọn chúng mới về.
- Cháu hi vọng rằng từ giờ đến tối mai tụi nó không gây ra chuyện gì tệ hại – Tarzan nói và gác máy.
Khi hắn quay ra, Gaby nhìn mặt hắn và hỏi:
- Sao bạn cười tủm tỉm vậy? Tụi nó bị bắt hết rồi sao?
- Đâu có đơn giản vậy, Gaby.
Cô bé ngờ vực nhìn hắn:
- Vậy thì có gì là vui?
- Tôi hình dung thế này, chúng đang loăng quăng qua đêm đâu đó đêm nay. Và đến mai, chúng sẽ sực nhớ tới một cuộc hẹn lúc ba giờ chiều tại cánh đồng làng Lasdorf. Chúng sẽ không tha căn nhà gỗ của đám Volker Schmied đâu.
- Có nghĩa là bạn sẽ lại đánh nhau?
- Không thể gọi là đánh nhau, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đơn giản. Mình nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc biểu diễn kỹ thuật chiến đấu trên đường phố thôi mà.
Karl băn khoăn:
- Sau đó thì sao, Tarzan?
Tarzan cười cười:
- Hiệp một là tôi và thằng Heiko. Hiệp hai thuộc về cảnh sát. Tôi sẽ nhờ ông Kaus báo cho cơ quan an ninh sở tại. Nhưng phải ba giờ chiều mới báo. Chỉ có thế thì tôi mới có cơ hội “nói chuyện phải quấy” với thằng Heiko tay đôi trước khi cảnh sát can thiệp. Và nếu lũ côn đồ hè nhau tấn công tôi thì tôi cũng biết là mình sắp có tiếp viện.
Hắn đã nói là làm. Đúng hai giờ chiều hôm sau, Tarzan phôn cho vị tổng biên tập tờ báo địa phương một thông tin ngắn gọn:”Bọn giặc môtô sẽ tụ tập vào ba giờ rưỡi chiều tại ven rừng làng Lasdorf”.
*
Hai giờ bốn mươi lăm phút, Tứ quái tiến quân về căn nhà gỗ. Hội của Voker đã có mặt đông đủ, đứa nào trông cũng nhợt nhạt.
Volker Schmied hồi hộp toát mồ hôi tay khi cậu ta bắt tay Tứ quái. Cậu rụt rè đề nghị:
- Tụi tôi đã suy nghĩ, cân nhắc tới lui rồi Tarzan ạ. Tụi tôi không có quyền đòi hỏi bạn phải vì tụi tôi mà…
- Dẹp, không nói đến chuyện này nữa – Tarzan ngắt lời Volker – Các bạn hãy lui về phía sau. Kìa, chúng tới rồi đó.
Làng Lasdorf rền vang tiếng xe gắn máy. Cả ngôi làng như bị nhấn chìm bởi một cơn địa chấn. Coi, bọn “Rambô” đã xuất hiện từ xa trong quầng bụi mù mịt. Những chiếc nón bảo hiểm của chúng loang loáng dưới nắng. Chỉ trong chớp mắt, chúng đã dàn trận với một rừng môtô vây chặt đám trẻ ngơ ngác giữa một hình vòng cung.
Mặt thằng Heiko Mehlsen hầm hầm. Gã xuống xe thọc hai tay vào túi quần tiến lại gần Volker Schmied.
- Mày chỉ còn mười phút để dỡ nhà. Tụi bay có phần chậm chạp đó. Tao đã hẹn đúng ba giờ phải dỡ sạch kia mà. Mười phút có xong không, hả?
Volker cắn môi, mặt trắng bệch. Nhưng Tarzan thì nhếch mép:
- Không có chuyện dỡ bỏ gì ở đây đâu!
Mehlsen quay sang mục tiêu mới. Đôi mắt gã lạnh lẽo làm sao.
- Thằng nào vừa mở miệng hả?
- Tao đây!
- Kể ra, một cái quan tài của trẻ con sẽ hơi chật đối với mày.Phúc tổ cho mày bữa nay tao đang mát tính. Dù vậy, mày cũng sẽ nằm nhà thương hơi lâu đó con ạ. Tao sẽ không nhẹ tay, và sẽ đau lắm đó.
Mehlsen ngắm nghía Tarzan như con sói ngắm một con cừu:
- Mày sẽ nằm nhà thương tối thiểu sáu tháng, hiểu chưa nhãi?
Hơn chục mạng “Rambô” ngả ngớn trên xe bằng đủ mọi tư thế cười rú lên nghiêng ngả. Tụi nó tỏ vẻ khoái trá còn hơn xem một vở hài kịch.
Khi trận cười lắng xuống, Tarzan tháo đồng hồ đưa cho Gaby giữ hộ. Hắn nhìn thẳng vào bộ mặt khả ố của đối thủ:
- Có hai khả năng, Mehlsen ạ. Hoặc mày là một con chó hèn mạt, vậy thì khỏi cần dài lời nữa. Hoặc mày nhận lời thách đấu của tao. Một chọi một thôi nghe! Nếu cả hai hội xông vào đấm đá tùm lum thì thật khó coi. Chỉ có tao và mày thôi, kẻ nào thắng sẽ quyết định mọi việc xảy ra sau đó. Nếu mày thắng, căn nhà kia sẽ bị dỡ bỏ. Còn nếu tao thắng, căn nhà sẽ được xây tiếp và tụi mày sẽ không quấy nhiễu bạn bè của tao nữa. Chịu không?
Mấy đứa con gái trong băng “Rambô” một lần nữa ôm bụng cười lăn lộn không cần biết thủ lãnh của chúng cũng đang trợn trắng tròng con ngươi bởi sắp chết vì… cười. Heiko Mehlsen vỗ đùi đồm độp như con khỉ. Gã nhe răng:
- Tao sẽ gặm xương mày, nhãi ranh! Điều kiện đấu võ đài một chọi một của mày làm tao vui quá. Này con, liệu mà đỡ đòn nghe!
Thằng hộ pháp mười tám tuổi xông thẳng vào Tarzan với cú đấm nặng hàng tạ của dân quyền Anh thứ thiệt. Uổng công cho gã, Tarzan né sang bên rất gọn gàng và thuận tay thúc cùi chỏ vô mạng sườn đối thủ khiến gã đứng khựng như húc phải tường. Hai con mắt Heiko như muốn lồi hẳn. Gã đứng ngây như tượng, nhưng chỉ được một giây. Rồi gã bị một bàn tay thần nhấc bổng lên, xoay vù vù trong không khí trước khi rơi bịch xuống cỏ như một bao bột ướt. Gã nằm sấp. Nhưng người gã như được tạc bằng lim. Gã vùng dậy nhanh một cách đáng ngạc nhiên, mặt đỏ bầm uất hận. Như một con bò tót, gã túm bừa lấy Tarzan. Và cú ngã thứ hai lại tiếp diễn. Lần này Tarzan quăng gã mạnh hơn – nhưng có lẽ vẫn chưa đủ mạnh. Vì Mehlsen lại loạng choạng đứng dậy, khó nhọc cử động vai trái và… lại xông vào.
Tarzan lắc đầu vẻ ái ngại:
- Vậy là quá tam ba bận, tại mày nghe!
Hắn tập trung nội lực cho đợt biểu diễn cuối. Cỏ rung lên. Vai thằng Mehlsen như bị tuột hết gân cốt, gã tê liệt năm rên rỉ sau khi rú lên thê thảm.
Một thằng trong băng “Rambô” bỗng thất thanh:
- Trời ơi, bọn “cớm” đến!
Quả thật, năm xe cảnh sát đang trờ tới. Ba chiếc theo con đường đồng, hai chiếc từ làng ra. Những chiếc môtô lặp tức nổ máy, tuy nhiên mọi chuyện đã quá muộn. Các xe cảnh sát đã bọc lót chờ sẵn chúng.
Tarzan chụp dính cánh tay thằng phó tướng Plaschke đang định chạy bộ thoát thân:
- Ồ, ở lại đây chớ, ông bạn!
“Cánh tay mặt” của thủ lĩnh Mehlsen run cầm cập. Cú quăng chết người mà Tarzan trình diễn với thủ lãnh hồi nãy làm gã đứng chết trân. Gã không đủ can đảm thử thách.
*
Toàn bộ “giặc” môtô bị tóm gọn. Cảnh sát lôi từ trong người hai thằng Mehlsen và Plaschke ra hai khẩu súng lục. Viên chỉ huy nói lạnh lùng:
- Tụi mày sẽ phải trả giá đắt. Không chừa cả súng đạn của quân đội, rõ ràng tụi mày đã chọn canh bạc liều. Được rồi…
Ông ta nhìn quanh dáo dác:
- Ai trong các cháu là Peter Carsten?
Tarzan bất đắc dĩ phải ló mặt. Có điều lạ là mặt hắn đầy vẻ sượng sùng. Vien sĩ quan cảnh sát ôm hắn thật nồng nhiệt:
- Cháu là một thiếu niên tuyệt vời. Đúng như ông Kaus đã diễn tả về cháu. Nhờ có cháu mà chúng tôi mới phá được vụ án nghiêm trọng này trong một thời gian kỉ lục.
Tarzan ngượng nghịu. Hắn nhìn sang Gaby. Coi, Công Chúa giả vờ ngó lảng qua căn nhà gỗ. Căn nhà gỗ thì có gì mà phải ngó lâu thế hở Gaby? Nó sẽ tồn tại mãi mãi mà…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất