Hủ Mộc Sung Đống Lương

Quyển 9 Chương 5: VÀO GIÂY PHÚT CUỐI

Trước Sau
Nhật ký của Tarzan vào cuối tuần lễ thứ tư:

Ngày 30 tháng 7:

“Tụi mình vừa được bổ sung thêm một cô bạn mới đến trại: Margit tội nghiệp. Cô bé mới mười bốn tuổi mà đã bị liệt bẩm sinh. Thật khủng khiếp đối với một con người, nhất là một thiếu nữ. Đôi chân của Margit ở trong nhà là đôi nạng, còn ở ngoài đường là một cái xe lăn. Cô bé ngủ cùng phòng với Gaby và họ đã nhanh chóng kết bạn với nhau.

Margit thật dễ thương, với mái tóc nâu dài và cặp mắt sẫm màu thật lớn. Nhưng ánh mắt cô bé buồn bã quá chừng. Không hẳn vì đôi chân tật nguyền – bởi Margit hẳn đã cam chịu điều này – mà là ở sự nhẫn tâm của những người khác đối với mình. Thậm chí vài đứa ngu ngốc còn chế giễu Margit nữa chớ, mà tệ nhất là thằng Lothar Habicht. Nỗi buồn thứ hai này thì mình có thể giải quyết được, thằng khốn kiếp Lothar Habicht ở ngay nhà kế bên, sẽ có ngày nó nhận được bài học đích đáng.

Trời lúc này đang mưa. Gaby, Margit, Karl và Kloesen đang chơi dưới phòng lớn. Mình chỉ muốn đạp xe vào trị trấn mua một tờ nguyệt san khoa học. Ngoài ra, mình thèm uống một ly sữa nóng đến lạ lùng…”

*

Mưa vẫn lất phất ngoài cửa quán kem Cortina.

Tarzan uống hết những giọt cuối cùng trong ly sữa nóng, trả tiền, nhai thư thả một thanh kẹo cao su và đứng ở góc phố nhét hai tay vô túi. Ngó hắn đầy đủ điệu bộ của một thi sĩ thuộc trường phái lãng mạn.

Nhưng thực ra thì còn lâu, con mắt tinh tường của hắn đang dán dính vào chiếc xe cảnh sát đậu bên kia đường. Chiếc xe cảnh sát chình ình ngay chỗ có biển cấm đậu xe. Chuyện gì lạ vậy? Ờ, thì cũng phải có một lần họ phạm luật chớ - Tarzan cười thầm, lấy xe đạp và đủng đỉnh dắt con ngựa sắt đi quanh sân. Khi bước qua một trạm điện thoại công cộng tự nhiên hắn cảm thấy ngứa miệng. Hắn phun thanh kẹo cao su dính vào khung cửa.

Trời ạ, bên trong trạm đang có người. Tiếng “bẹt” của bã kẹo cao su làm người đàn ông đang cầm máy sa sầm mặt quay đi. Đi được vài bước, Tarzan bỗng áy náy. Ái chà, sự phun nhổ tự do kiểu đó hoàn toàn xa lạ đối với hắn mà. Hắn quay lại, lấy tờ giấy bạc bọc kẹo ra lót tay gỡ miếng kẹo vừa nhổ. Hắn mỉm cười với người đàn ông đang gọi điện, tin chắc thế nào ông này cũng thân thiện gật đầu với mình.

Nhưng mặt ông ta vẫn hầm hầm, làm như không phải hắn đã nhổ kẹo vào cửa trạm điện thoại mà là nhổ đúng vào mũi ông ta vậy.

“Người gì mà khó ưa. Nhìn đây, mình sẽ dọn sạch ngay thôi mà…”, Tarzan nghĩ thầm.

Đúng giây phút ấy, hắn như bị điện giật.

Bộ mặt này! Thôi đúng rồi! Tối qua hắn vừa thấy trên tivi. Một kẻ bị cảnh sát truy nã. Một tên cướp nguy hiểm.

Tarzan gắng giữ vẻ mặt tỉnh bơ, thong thả quay đi, thong thả bọc bã kẹo cao su vào mảnh giấy bạc, trong khi đầu óc căng ra vì hồi hộp.

Phải làm gì bây giờ? Bắt sống gã hay… Nên nhớ rằng một tên cướp nguy hiểm lúc nào cũng trang bị vũ khí, nhất là khi gã bị dồn đuổi như một con thú cùng đường.

Phố lượn theo hình vòng cung. Cây cối mọc san sát. Bước qua khúc ngoặt, Tarzan ngẩn người vì phát hiện được chiếc xe cảnh sát thứ hai đậu ở cuối đường với bốn cảnh sát nhấp nha nhấp nhổm. Vậy là rõ. Họ đang bao vây tên cướp. Hình như tivi thông báo tên gã là Kolchowski. Ôkê!

“Mình phải xem mới được”, Tarzan nghĩ và rẽ vào công viên. Hắn men theo bờ rào quay lại. Chưa về tới chỗ có thể nhìn thấy trạm điện thoại, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ĩ ngoài phố.

Những bước chân nện trên đường sầm sập.

- Đứng lại! Cảnh sát đây!

Sau lưng Tarzan là tiếng cành cây gãy răng rắc. Hắn ẩn mình sau một cây dẻ lớn rồi quay đầu. Trời ạ, tên cướp Kolchowski đang vén bụi cây chạy trối chết giống một con heo rừng. Gã chạy thục mạng theo chính con đường mà Tarzan đã đi.

“Phải tóm cổ gã”. Tarzan vừa mới nghĩ đến đó thì gã tội phạm đột ngột dừng lại. Gã thò tay vào túi móc ra vật gì đó rồi liệng vô giỏ rác, nơi hồi nãy Tarzan đã thảy viên kẹo cao su. Ê, hết chạy cùng đường rồi lại liệng cùng chỗ, tại sao gã có duyên nợ với Tarzan đến như vậy kìa!

Trong chớp mắt Kolchowski biến mất sau những bụi cây. Tarzan không cần thiết phải can thiệp vì đằng sau những bụi cây lố nhố sắc phục cảnh sát.

Một giọng nói vang lên khô khốc:

- Mày đã bị bắt, Kolchowski!

Tiếng còi huýt lanh lảnh, sau đó là tiếng ồn ào:

- Đã còng tay được gã rồi, thưa sếp.

Tarzan quay lại con đường và tận mắt nhìn thấy cảnh sát áp giải Kolchowski. Hắn sực nhớ một điều gì đó bởi cái nhếch mép ranh mãnh của tên cướp. Ồ, cái nhếch mép tinh quái đó ứng với “vật liệng vào thùng rác” của gã. Tarzan dắt xe đạp đi không một chút chần chờ.

Nào, nhà ngươi đã quăng thứ gì vô đây hả Kolchowski? Bạch phiến hay kim cương hột xoàn vừa ăn cướp? Tarzan cúi xuống cái thùng chứa toàn đồ phế thải cao nghệu. Chẳng khó khăn gì lắm, hắn lục lọi rồi cuối cùng cầm trên tay được một mảnh giấy gấp làm đôi.

Hắn vuốt phẳng mảnh giấy và nhíu mày. Coi, toàn những nét vẽ nguệch ngoạc kỳ dị. Một tấm bản đồ kho báu ư?

Hình vẽ phác thảo một dải bờ biển, con đập. Bên trái là một dòng sông có cầu bắc qua. Bên phải là một tòa nhà bỏ hoang xiêu vẹo với hai chữ “Nhà trọ”. Một con đường chạy ngang cánh đồng. Rồi một cánh rừng, một đồng cỏ, một ngọn đồi nhỏ. Dưới chân đồi nhô lên một đống đá vụn. Ngay đống đá vụn là một chữ X to tướng.

Tarzan dựa xe đạp vào một thân cây đứng thở dốc dù hắn không có dấu hiệu gì mệt mỏi. Trời ơi, chẳng còn chi để nghi ngờ, đây chính là sơ đồ cất giấu bí mật. Có thể tên cướp đã chôn kín mớ của cải vĩ đại đó để chờ ngày ra tù sử dụng. Mắt Tarzan muốn hoa lên, hắn nhớ lại rằng trên truyền hình, người xướng ngôn viên có loan tin về những viên kim cương trị giá tới bốn trăm ngàn mark.

Tarzan không còn nhớ người ta nói Kolchowski đã ăn cướp ở đâu. Nhưng rõ ràng bản sơ đồ vẽ vùng này – dù không có ghi địa điểm. Điều đó có nghĩa rằng nơi giấu của chỉ ở quanh đây.

Một cuộc đấu tranh diễn ra trong đầu hắn: Đem sơ đồ đến cảnh sát chăng, hay là tụi hắn lại… TKKG một chuyến?

Dòng máu phiêu lưu rạo rực trong người thúc giục hắn chọn phương án thứ hai.

*

Bước vào trại rồi nhà, Tarzan đã cảm thấy có chuyện phức tạp. Hắn liếc nhìn Margit đầu tiên. Cô bé đang ủ rũ trên chiếc xe lăn với những giọt nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh xắn.

Tiếng Gaby nghe chát chúa:

- Đừng có ăn hiếp con gái. Đồ khốn nạn!

Tarzan bước hẳn vào phòng. Nào, “đồ khốn nạn” đứng khoanh tay trên ngưỡng cửa cười hềnh hệch. Thằng Lothar Habicht chứ ai. Nó cỡ tuổi với Tarzan, tướng tá khá bặm trợn, mái tóc vàng hoe và chuyên diện áo phông đỏ.

Vừa trông thấy Tarzan, nụ cười của nó tắt ngấm.

Gaby đứng trước mặt Lothar mắt tóe lửa, hai tay chống nạnh. Karl và Kloesen đứng sau lưng cô bé, ngó mặt mũi cũng hầm hè. Tuy nhiên, cứ nhìn Lothar cũng đủ biết nó coi ba đứa chẳng nhằm nhò gì. Tarzan sẵng giọng:

- Chuyện gì vậy Gaby?

Công Chúa chỉ tay vào Lothar:

- Nó gọi Margit là “một con quỷ ngồi xe lăn”.

- Có người làm chứng đó chớ?

- Tất nhiên, tất cả mọi người trong phòng đều nghe nó nguyền rủa như thế. Vừa mới rồi mà!

Mặt thằng Habicht tái mét. Nó cuống cuồng:

- Đâu? Hồi nào? Tôi đâu có ý ám chỉ Margit…

- Đừng có chối, Lothar! – Gaby tường thuật lại nội vụ - Nó nói rằng Margit làm bẩn mắt thiên hạ, rằng cô bé là một cái mụn ghẻ ở đây. Đây là một trại hè khỏe mạnh. Nên tống khứ Margit về với mẹ cô là ổn nhất bởi vì mọi người đều nghĩ như thế…

Tarzan nghẹn lời mất mấy giây. Rồi hắn khẽ bảo với Lothar:

- Không lẽ mày nghĩ vậy thật sao? Mày thì khỏi nói rồi. Cái thứ mày, vừa ngu vừa độc ác thì hiển nhiên sẽ có quan điểm tởm lợm đó. Nhưng tao không tin ngoài mày ra còn có ai nghĩ như mày, Lothar ạ!

- Mày thử hỏi những đứa khác coi nào! – Lothar xấc xược cãi – Cái con này… nó làm gai mắt mọi người. Chúng tao muốn đi nghỉ chớ đâu muốn suốt ngày phải thấy một con cóc ngồi xe lăn. Chẳng tham gia được trò gì, thật vô tích sự. Vậy nó tồn tại làm chó gì chớ!

Tarzan nổi giận thực sự:

- Nghe cho rõ đây, Habicht! Từ nay đứa nào còn nói một lời xúc phạm Margit, sẽ phải thanh toán với tao. Mày có thể chuyển lời tao tới những thằng nghĩ giống mày. Lẽ ra, người ta phải cấm những thằng như mày vào nghỉ ở trại này. Mày khỏe giò hơn Margit thật đó, nhưng về mọi mặt khác, cô bé hơn mày cả trăm cái đầu. Tao cuộc rằng nếu chơi cờ, chưa tới mười nước Margit đã hạ gục mày. Cô bé chơi bóng bàn chẳng thua gì tao. Và lại còn khoản học nữa chứ, mày chỉ là một học sinh hạng bét so với Margit. Mày chỉ là một đống phân Habicht ạ.

Habicht trề môi:

- Lãng xẹt! Đó là mày nói chớ. Còn tao thì tao bảo rằng: cái con dê cái èo uột này ở đây là thừa, và…

Nhưng nó đâu kịp nói hết câu. Một cái bạt tai khủng khiếp nhất kể từ khi khu trại này được khánh thành bỗng giáng vào mặt Lothar Habicht. Coi, bàn tay sắt của Tarzan đã vung lên thì đứa nào chẳng nổ đom đóm mắt chớ. Thằng ác ôn bay đúng vào cánh cửa, đầu phang vào lớp gỗ phải gượng lắm mới đứng vững được. Nó kêu thất thanh:

- Chết tao rồi!

Tarzan mở cửa, đẩy Lothar ra ngoài và tống tiễn nó bằng một cú đá đít:

- Cút ngay! Và chớ quên rằng Margit được tao bảo vệ nghe!

Hắn đóng cửa, quay lại, gắng mỉm cười với Margit mặc dù cơn giận vẫn tràn hông:

- Có những đứa đáng bị đày lên sao Hỏa. Vừa đây thôi đã có kẻ rủa tôi rằng: giỏi nhiều môn thể thao như tôi chắc ở trong tình trạng “Bộ óc teo đi, tứ chi phát triển”. Có nghĩa tôi là một đứa đần độn. Và điểm 10 tổng kết môn Toán của tôi cũng chẳng thuyết phục được thằng đó tin ở điều ngược lại. Tôi thì nhổ toẹt vào lý lẽ của hắn. Bạn còn hơn tụi nó cả chục cái đầu, Margit ạ, chấp bọn nó làm gì!

Tất nhiên Margit chưa thể quên được. Những giọt lệ vẫn tuôn rơi. Những ngón tay mảnh mai của cô run rẩy. Khó khăn lắm cô mới thốt nên lời:

- Cảm ơn Tarzan nhiều lắm.

- Đâu có gì đáng cảm ơn, Margit!

Tarzan lảng chuyện và ngồi vào bàn. Bây giờ mới là lúc thích hợp để hắn hé mở điều bí mật của mình:

- Có ai muốn cùng tôi tìm kiếm kho báu của một vụ cướp không? Đó là những viên kim cương trị giá tới bốn trăm ngàn mark. Tôi đang giữ một bản sơ đồ…

Câu chuyện của hắn quả như một trái bom. Ngay cả Margit cũng ửng hồng nét mặt. Gaby lập tức bừng bừng máu nóng. Kloesen nghĩ ngay đến chặng đường mù mịt tới cái đống đá trời ơi đất hỡi mà thân hình phì nhiêu của nó phải trải qua và cũng hơi ớn. Riêng Karl, cái máy tính của TKKG lập tức lưu ý cả nhóm rằng theo luật, chúng sẽ được thưởng 5% giá trị kho của, nghĩa là hai mươi ngàn mark, nếu chúng tìm được đống đá vô danh nọ…

Đôi mắt bồ câu của Margit buồn thiu:

- Tôi rất muốn tham gia, nhưng…

Tarzan vỗ về:

- Mình cho rằng Margit tham gia là hợp lý. Mình biết bạn di chuyển trên xe lăn nhanh không thua gì tụi mình chạy. Phải không? Khi bạn mỏi tay, tụi mình sẽ đẩy giúp, chịu chưa?

- Ồ… thật vậy ư?

- Ừ, và bạn sẽ có luôn phần thưởng như tụi mình. Chúng ta luôn luôn cùng hội mà… - Karl cũng xen vào.

Margit đỏ mặt vì sung sướng. Ý kiến tham gia đầu tiên của cô bé thông minh không kém bất cứ ai trong Tứ quái:



- Tôi nghĩ rằng tên cướp Kolchowski vẽ sơ đồ này dành cho một đồng bọn của gã.

Tarzan giật mình:

- Trời ạ, thật tuyệt vời. Vậy mà mình không nghĩ ra, mình cứ tưởng gã định ẵm gọn sau khi ra tù.

Hắn trải bức sơ đồ lên bàn để cả năm đứa cùng nhìn rõ. Tròn Vo nhìn vào ngao ngán:

- Vẽ dở ẹt. Gặp ông thầy của mình là lãnh đủ “dê-rô”.

- Bỏ chuyện xấu đẹp qua một bên – Karl càu nhàu – Vẽ mạch lạc đó.

Margit im lặng vài giây. Cuối cùng cô bé gõ tay lên đống đá vụn trong sơ đồ:

- Tôi biết… chỗ này – Giọng cô bé run lên vì xúc động.

- Tuyệt quá, Margit! – Gaby reo lên.

Margit càng sung sướng:

- Ở phía bắc làng Lasdorf. Đây là làng. Còn đây là một xa lộ. Chỗ kia là bãi đậu xe. Tôi đã đi theo mẹ tôi đến đó vào mùa hè năm ngoái. Ngày hôm ấy tuyệt đẹp, chúng tôi đã rong chơi cho đến tận ngọn đồi. Tôi đã nhìn thấy đống đá vụn. Sau đó tôi bị ấn tượng mạnh đến nỗi khi ngồi trong xe hơi còn xem lại tấm bản đồ. Đúng thế, tấm bản đồ y hệt bức sơ đồ này…

Tarzan chồm người tới:

- Hoan hô Margit. Bạn xứng đáng là một thành viên mới của TKKG. Bạn có thể được thưởng nhiều hơn tụi tôi đó.

Gaby sung sướng ôm chầm cô bé đang đỏ mặt:

- Mình đề nghị: một nửa phần thưởng dành cho Margit. Hẳn các bạn đều đồng ý?

Mặt Margit xụ xuống:

- Tôi không đồng ý. Tôi muốn được một phần năm như mọi người. Hoặc tôi đứng ngoài cuộc.

Thấy Margit nói nghiêm chỉnh, cả bọn bèn thôi bàn cãi. Tarzan tuyên bố:

- Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành sau bữa ăn sáng.

Lúc đó Tròn Vo đột ngột nhỏm dậy. Nó rón rén đi ra cửa nhưng vội quay ngoắt lại:

- Thằng khốn kiếp. Mình nghĩ là nó đã nghe lén…

- Habicht hả? – Tarzan nói ngay.

- Chứ còn ai! Nó đứng ngoài hành lang. Lúc mình mở cửa, nó vọt lẹ hơn con sóc.

Máy Tính Điện Tử bực bội:

- Mẹ kiếp, tụi mình đã nói khá to. Không hiểu nó đã nghe lén được những gì. Nhưng không có sơ đồ thì nó cũng chẳng phỗng tay trên của tụi mình được. Có điều, vẫn phải đề phòng, chắc chắn nó sẽ theo sát tụi mình đó.

*

Sáng hôm sau, vừa kết thúc buổi điểm tâm, Tứ quái cùng Margit và con Oskar đã lên đường khá sớm. Trời nóng nực, Margit đẩy bánh xe lăn đi trước, mướt mồ hôi. Tarzan cảm thấy bứt rứt, hắn nói:

- Hãy để dành sức, cô bé. Tôi sẽ đẩy giúp cô.

Margit mím môi lắc đầu nhưng Công Chúa đã trấn an:

- Yên lòng đi Margit. Tarzan khỏe lắm. Bạn ấy thừa sức cõng bạn đến tận ngọn đồi.

Đám trẻ cười vui vẻ, Margit đành đầu hàng. Coi, vừa đi khoảng một tiếng đồng hồ thì Tarzan bỗng bảo:

- Không ai được quay đầu lại. Thằng Habicht đang bám đuôi chúng ta.

- Có phải nó không?

- Đúng là nó, thưa… quân sư. Bây giờ thì nó đang ở sau ruộng lúa mì kia. Cái màu đo đỏ ẩn hiện kia chẳng phải hoa hoét gì đâu, chính là cái áo phông đỏ của nó đó.

- Làm sao bây giờ, đại ca?

- Tụi mình sẽ đợi nó ở trong rừng để “nói chuyện phải quấy”.

Rừng âm u nồng nàn tiếng chim hót. Cây cối mọc chằng chịt đủ cho năm đứa ẩn mình trong một bụi rậm. Ê, thằng Habicht nào hay biết gì, nó cứ lom khom chúi đầu về phía trước tay lăm lăm cây gậy. Cái áo đỏ của nó chói lên như đèn hiệu.

Tarzan nhảy xổ ra như một bóng ma:

- Mày du ngoạn lộn chỗ rồi Habicht?

- Ơ…

- Tại sao mày theo dõi tụi tao? Nói!

- Ơ… tao tình cờ…

- Đừng lẻo mép, thằng hèn! Mày định thử thưởng thức một lần nữa cú bạt tai hôm qua chăng? Theo tao, mày nên đi về phía kia thì hơn – Tarzan chỉ con đường đi về trại nghỉ - Và, để hai ta hiểu rõ nhau hơn, nghe đây Habicht: Nếu mày còn lén theo tụi tao, mày sẽ được xơi một cú bạt tai mà so với nó, cú hôm qua chỉ nhẹ nhàng như nụ hôn trước giấc ngủ của mẹ mày thôi!

Habicht run như cầy sấy. Một bên má nó vẫn còn sưng tấy. Nó lắp bắp môi không thành tiếng nhìn Tarzan như nhìn một ác thần. Còn sau đó ư? Sau đó thì nó vắt giò lên cổ mà chạy.

Tarzan cười ngất:

- Chui ra đi các bạn. Tôi nghĩ rằng thằng nhát như cáy này sẽ không bao giờ quấy rầy chúng ta nữa.

Tới trưa thì đám trẻ đến đồng hoang. Con đường như bị cắt cụt. Lau sậy cao lút đầu người che hết tầm mắt. Tarzan chép miệng:

- Cụt đường. Chúng ta không thể qua đây cùng với chiếc xe lăn.

Margit vẫn không hề chán nản:

- Tôi sẽ đợi các bạn ở đây.

Tarzan lắc đầu:

- Không đời nào tụi tôi để bạn ở lại một mình.

- Mình ở lại với Margit. – Gaby đề xuất.

- Được đó. Nhưng chưa đủ, phải có cả Karl…

- Vậy đủ rồi. Mà nghĩ cho cùng hai đứa mình đang ở giữa một thiên nhiên yên tĩnh lắm. Có sao đâu? Karl và Kloesen hãy đi với Tarzan đi.

Tarzan thừa hiểu Gaby rất không thích khi người khác quá lo cho cô, và rất bướng. Hắn bực mình:

- Bạn thật hết biết, Gaby ạ. Không thể nói chuyện được với bạn.

- Nhưng mình đâu có phải trẻ sơ sinh chớ.

- Tôi chưa thấy đứa trẻ sơ sinh nào lại… bướng bỉnh như bạn – Hắn quay sang hai thằng bạn – Thôi nào, tụi mình lên đường! Nhị vị cô nương đây muốn ở lại một mình.

Khi ba cậu con trai đã bước chân trên con đường mòn, Gaby còn gọi với theo:

- Không tìm được kim cương thì đừng quay lại nghe, mấy ông thần!

Rồi cô bé phá lên cười và hạ giọng nói với Margit:

- Mình biết Tarzan luôn tốt với mình. Nhưng bạn ấy quá nuông chiều mình. Mình phải nạt bạn ấy bỏ cái lối ấy đi. Nếu không, ngày sau sẽ thế nào chớ!

- Sao lại “ngày sau”, Gaby? – Margit ngơ ngác.

- À, không có gì đâu! – Gaby đột nhiên đỏ bừng mặt và làm như đang mải ngắm một con bọ rùa bay ngang.

Đâu có kém phần tế nhị, Margit lập tức làm như không để ý tới vẻ luống cuống của cô bạn.

*

Cuối cùng, ba quái cũng qua được trọn cánh đồng hoang với những đôi giày ướt sũng bùn đất. Chúng dừng lại nghỉ ngơi chút ít rồi đi tiếp qua một bãi cỏ, một con đường mòn xuyên suốt khu rừng. Lúc ra khỏi rừng thì ngọn đồi đã sờ sờ trước mặt.

Tarzan kết luận:

- Bản sơ đồ tuyệt vời. Chắc chắn đống đá vụn ở bên kia sườn đồi.

Những viên kim cương bí mật như lấp lánh trước mắt chúng. Đám trẻ lại hành quân tiếp những cây số cuối. Ngọn đồi cao cỡ năm mươi mét, nhọn lểu và phủ đầy cây xanh như một lớp tóc. Coi, đống đá vụt hiện ra giống trong phim thần thoại, nằm ngoan ngoãn giữa những bụi rậm và đám cây nhỏ. Đống đá là một dấu chấm hết của con đường cát độc đạo.

Một chiếc xe hơi màu lam đậu ngạo nghễ dưới đó tự hồi nào. Gã lái xe đứng ngông nghênh trên đống đá, lưng quay về phía đám trẻ, gã vừa liệng một hòn đá hộc sang bên và… cúi xuống lôi từ dưới đống đá lên một chiếc hộp kim loại to bằng hộp bánh bích quy loại một kilôgam.

Tarzan thất sắc:

- Thằng đồng bọn của tên cướp! Tụi mình chậm hơn gã chỉ trong tích tắc. Té ra Kolchowski gọi điện thoại là để vẽ đường đi cho thằng đồng bọn này.

*



Trong khi đó, Gaby ngồi bệt dưới đất nghỉ xả hơi bằng một ngàn lẻ một chuyện trên trời dưới đất với cô bé trên xe lăn. Lũ muỗi đói háu chuyện bay vòng vòng như những tên đạo chích khát máu. Gaby đứng dậy bảo:

- Tụi mình phải chạy trốn thôi. Máu tụi mình ngọt mà đám muỗi này lại sành ăn quá.

Margit chỉ ra phía sau:

- Từ chỗ con đường rẽ kia chỉ đi thêm một cây số nữa là ra đường ô tô thôi. Quanh đó có một cái quán. Tụi mình có thể mua kem hoặc nước ngọt. Khi nào tụi con trai về tới đây thì tụi mình lại có mặt rồi.

- Tất nhiên! Mà nếu chưa thấy tụi mình, họ sẽ phải đợi chớ.

Hai cô bé lên đường. Gaby đẩy xe còn Margit hỗ trợ bằng đôi tay mảnh khảnh vần bánh xe. Họ đi theo con đường rẽ mà lúc đầu còn dễ đi, sau càng gồ ghề hơn, cỏ mọc lút đường.

Gaby bỗng nhìn sang bên đường:

- Cái gì kia nhỉ?

- Ừ, ngó như một cái giếng vây.

Cạnh con đường lúc này bỗng dốc lên, mở ra một miệng hố tối om. Những thanh gỗ mục – hẳn trước đây đã có lúc đậy trên miệng hố - nằm ngổn ngang bên cạnh. Miệng hố rộng chừng ba mét.

- Ở đây đợi mình xem thử… - Gaby bảo Margit và chạy đến bên miệng hố, chồm người lên. Nào, thành giếng xây gạch, phẳng lì, bám đầy rêu. Lòng giếng sâu đen ngòm như địa ngục.

- Ớn quá!

Cô bé vội vã quay lại và tai họa xảy ra không ai có thể ngờ đến. Một con ong hiếu chiến – to bằng ngón tay cái trẻ con – không hiểu từ đâu xuất hiện chờn vờn trước mũi Gaby. Cô bé hoảng hồn co tay lên che mặt, vô tình lùi một bước và thế là… rơi tõm vào khoảng không. Khiếp đảm, cô bé chìm nghỉm dưới làn nước hôi thối, chạm vào đáy giếng, vội bất ngờ ngoi lên, gào thét và bắt đầu vùng vẫy ở thế bơi đứng…

Tiếng kêu cứu khủng khiếp của Gaby mất hút dưới làn nước hôi thối để lại Margit cứng đờ người trong nỗi kinh hoàng. Mãi một lúc sau cô bé mới cất nổi tiếng gọi run rẩy:

- Gaby, Gaby…

- Gaby đây. Mình vẫn sống nhưng không thể nào lên được. Thành giếng trơn tuột và nước thì lạnh buốt… thúi kinh người. Mình đang… bơi đứng… Cứu mình với!

Margit lăn xe đến bên miệng giếng:

- Mình… mình sẽ kiếm một sợi dây thừng hoặc… hoặc một cái sào dài. Đừng tuyệt vọng Gaby… mình sẽ tìm người đến cứu…

- Ừ, mình sẽ đợi… ôi, giá như nước đừng có lạnh tới mức này. Lẹ lên nghe Margit.

- Yên tâm đi, Gaby! – Margit kêu to và bắt đầu đẩy xe lăn trên mặt đất gồ ghề lồi lõm.

Con đường cứ dốc lên. Margit thở hào hển. Cô bé ráng hết sức lăn bánh xe thật nhanh. Một lần, chiếc xe lăn chút nữa thì đổ, nhưng cô đã kịp hãm lại. Mới được nửa đường, Margit cay đắng nghĩ rằng cô sẽ không tới nổi đích. Nhưng nỗi lo sợ cho Gaby lại khiến tay cô lăn bánh xe. Mắt cô lồi ra và gân xanh nổi đầy hai cánh tay. Cuối cùng, sau những nỗ lực kinh khủng, Margit cũng ra tới gần đường ô tô.

Hì hục lên hết con dốc thoai thoải, Margit dừng xe lăn bên rìa một cái hố rộng. Phía dưới, cách chừng bốn, năm mét là xa lộ. Một chiếc xe hơi phóng tới. Margit giơ cao tay, vừa vẫy vừa gào to. Nhưng chiếc xe vọt qua. Chiếc tiếp theo. Rồi chiếc thứ ba. Chiếc thứ tư… Trên băng ghế sau của chiếc xe thứ năm, có mấy đứa trẻ nhỏ. Chúng còn vẫy tay, gởi những cái hôn gió cho Margit mà chẳng hay biết gì về nỗi tuyệt vọng của cô bé tàn tật. Chúng hiểu nhầm cái vẫy tay của Margit, vì làm sao chúng nghe được tiếng kêu cứu của cô!

*

Trong khi đó, bọn con trai đã chứng kiến bao nhiêu sự việc.

Tarzan lặng lẽ tiếp cận tên đồng đảng của Kolchowski. Nhưng hắn chỉ còn cách gã một mét thì gã nhận thấy và quay phắt lại. Một bản mặt hung ác, xù xì và cặp mắt gian xảo nguy hiểm.

Tarzan tỉnh khô:

- Cảm phiền ông cho xin cái hộp. Nó là của tụi tôi.

- Thật vậy sao, thằng nhãi? – Gã đàn ông vừa gầm ghè vừa thò tay vào túi. Khi gã rút tay ra, một lưỡi dao sáng loáng nhanh như cắt bật khỏi cán.

“Tiên hạ thủ vi cường”, Tarzan không để chậm một giây, liền ra tay trước. Mũi giày của hắn đá trúng phắp cổ tay tên tội phạm. Gã rú lên. Con dao xoay trong không khí, rơi cạch xuống đống đá. Gầm lên điên dại, gã đàn ông xông vào Tarzan như một con hổ vồ mồi. Tarzan điệu nghệ tóm lấy gã. Và cú liệng có lẽ là hãi hùng nhất trong đời một tên cướp đã diễn ra trong chớp mắt. Gã bay bổng như chim, và rủi cho gã là gã không rớt xuống đệm, cũng không rớt xuống cỏ, mà lại hạ cánh trên đống đá sắc nhọn lổn nhổn. Gã nằm thẳng cẳng, ngay cả lúc bị Tarzan lục soát người.

Karl bấy giờ mới dám lại gần… bình luận:

- Đòn sát thủ đó!

Tròn Vo đi quanh tên tội phạm, nhận xét:

- Chắc nó ngất rồi quá! Nhưng nó sẽ lại tỉnh ngay đó mà. Xưa nay, lũ sâu bọ vốn sống dai như quỷ.

Tarzan nhặt chiếc hộp kim loại lên. Khá nặng nhưng mở không mấy khó.

Tam quái há hốc mồm, trố mắt. Karl lẩm bẩm như người mộng du:

- Trời đất! Bốn trăm ngàn mark là thế này sao!

Tarzan tính toán cực nhanh:

- Mày chạy ra bãi dừng xe giùm tao thì hơn là đứng đó trầm trồ, quân sư à. Ở đó có trạm điện thoại. Hãy báo cho cảnh sát. Hoặc ngăn một chiếc nào đó lại. Còn Tròn Vo, mày làm ơn đi gấp về chỗ đám con gái, bảo họ rằng còn phải đợi lâu đó. Tao ở lại đây canh chừng thằng này.

*

Thời khắc đó, bên miệng dốc, Margit đã cạn khô nước mắt, cổ rát bỏng vì gào nhiều, hai cánh tay mỏi rã rời.

Cô bé quyết định xài ván bài cuối cùng: sẽ liều mạng. Muốn ra sao thì ra! Chứ sao, cô đâu có cách nào khác để buộc một chiếc ô tô dừng lại lúc này.

Cô sẽ phải lao xuống dốc, đúng chỗ xa lộ chạy ngang con dốc.

- Phải tỉnh táo! Mình nhất định phải tỉnh táo!

Margit lầm bầm trong miệng. Cô bé không muốn mình ngất đi trước khi báo được với ai đó Gaby đang ở đâu.

Nhắm mắt lại, Margit lăn xe của mình tới bên bờ dốc dựng đứng và… buông tay.

Chiếc xe lao vù vù với vận tốc khủng khiếp. Margit nhắm nghiền mắt, trái tim những muốn văng khỏi lồng ngực. Hai cánh tay cô bé ôm kín đầu và mặt. Còn phải hỏi, chiếc xe nhảy tưng tưng trong lúc lao vù vù. Nó bỗng đổ ập sang phải.

- A, a…!!!

Margit rú lên kinh hoàng. Cành cây cào rách hai cánh tay cô. Gáy đau rát. Và một cú va mạnh hất cô bé ra khỏi xe. Tấm thân mảnh mai của cô trượt trên mặt đường. Vai và cánh tay phải tróc da ứa máu. Chiếc xe lăn lăn thêm mấy vòng trên mặt lộ rồi dừng lại.

Margit ráng mở mắt với ý nghĩ thường trực trong đầu: “Phải tỉnh táo!”. Khắp mình mẩy cô bé đau đớn nhưng cô vẫn sống. Tử thần vẫn còn xa lạ với cô.

Lạ lùng sao cô bé còn có thể cử động hai cánh tay, thậm chí ngồi được dậy. Một chiếc xe tải sầm sầm lao tới, rồi thắng gấp nghe rợn người. Hai người đàn ông vạm vỡ từ buồng lái phóng xuống, chạy vội tới bên Margit.

- Ôi, cháu gái! Lạy Chúa! Cháu có sao không?

Margit kêu lên rối rít một câu mà cô bé đã thuộc nằm lòng:

- Gaby cần được cứu giúp! Các chú phải cứu lấy bạn Gaby của cháu. Bạn ấy sắp chết đuối rồi!

*

Karl đã kịp báo cho cảnh sát. Khi Máy Tính dẫn họ tới nơi, Tarzan đã trói gô tên đồng đảng của Kolchowski, sẵn sàng giao nộp.

Cách đó không xa, một trong hai người lái xe kéo Gaby – đã mệt lả - lên khỏi miệng giếng bằng một sợi dây cáp.

Ông ta xúc động:

- Cháu có một người bạn gái tuyệt vời đó. Để kêu được người cứu cháu, bạn ấy đã mang cả mạng sống của mình ra mà đặt cược. Lao xuống bờ dốc dựng đứng cùng với chiếc xe lăn kia mà, đâu phải chuyện chơi. Tội nghiệp, bạn ấy chẳng còn cách nào khác để xuống gần đường, mà vẫy mãi cũng chẳng xe nào dừng…

Gaby nói không nên lời. Bấy giờ cô mới chợt òa khóc:

- Ôi, Margit…

Người lái xe đưa cô ra chỗ xe tải đỗ.

Margit đã được người lái xe thứ hai chăm sóc chu đáo. Cô bé bị trầy da, sưng tím nhiều chỗ nhưng không bị vết thương nào nghiêm trọng để có thể làm cô rời khỏi trần gian này.

Hai cô bé ôm chầm lấy nhau. Khỏi phải nói tới những giọt nước mắt rất là… nữ nhi thường tình của họ. Nhưng hai đứa chưa đến nỗi quên đứt tụi con trai, liền nhờ những người lái xe tốt bụng băng tắt qua đồng hoang tới báo cho ba quái kia. Dọc đường người này gặp Tròn Vo và kể lại mọi chuyện. Thằng mập liền ba chân bốn cẳng phục phịch chạy lại chỗ Tarzan, với bộ mặt tái mét.

Cuối cùng Gaby và Margit được chiếc xe tải đưa về tận trại nghỉ. Tarzan, Karl và Tròn Vo về sau đó một chút trên xe cảnh sát.

Hội nghị “Ngũ quái” sôi nổi và cảm động không bút nào tả xiết. Cả năm đứa tranh nhau kể về cuộc phiêu lưu của mình. Và tất nhiên, đại ca của TKKG vẫn là nhân vật được nhắc tới nhiều nhất. Còn phải hỏi, nếu Tarzan không xử lí kịp tên đồng đảng của Kolchowski nơi đống đá thì số phận bốn trăm nghìn mark kim cương giờ này chưa biết ra sao. Và khoản tiền thưởng thì… trời ạ, tụi cướp cũng xài luôn còn gì… Lúc sau, một vòng vây trùng điệp các thiếu niên ở trại hè đã bao quanh năm đứa. Anh phụ trách Gunther cười tươi:

- Tarzan, chú mày quả là… bá cháy. Ồ, xin lỗi, ý tôi muốn nói về nhóm của các em đó, thật tuyệt vời. Mùa hè này sao mà lắm vụ việc quá, hả?

Vừa nói, anh vừa vò rối bộ râu một cách khoái trá, không biết rằng lần này người hùng của TKKG đâu có hưởng ứng lời khen của anh. Hắn đỏ mặt ấp úng:

- Anh Gunther, em đâu có đáng gì so với Margit…

Gunther cười to:

- Ờ, thì anh cũng đâu đã nói hết chớ. Tarzan là người hùng của bốn đặc vụ trước, đặc vụ thứ năm kể như là chiến công của Margit. Chịu không các em?

Trong tiếng vỗ tay rầm rầm của đám trẻ đang thán phục lòng can đảm, quên mình vì bạn của cô bé tật nguyền, một số thằng nhãi ranh xấu hổ cúi gằm mặt. Trong đó tất nhiên có cả thằng Lothar Habicht, chứ sao!

Hôm nay, chắc chắn chúng sẽ phải nghĩ khác về Margit.

Chiếc xe lăn và cô bé được công kênh lên cao.

Tarzan nhìn đôi mắt xanh biếc đang long lanh của Gaby. Trời, cái cô bé bướng bỉnh và xinh đẹp này tiên đoán vậy mà đúng ghê đó chớ. Ai bảo TKKG tới đây để nghỉ xả hơi nào!?

GIỚI THIỆU TẬP SAU Một kẻ tống tiền bí ẩn đòi 100.000 mark nếu một siêu thị không muốn bị hắn đầu độc mọi thứ thực phẩm bán tại đó. Chưa hết, sau đó là một cú điện thoại dọa sẽ đầu độc nguồn nước ăn và mọi nơi công cộng của thành phố, nếu Thị trưởng không chịu chi trả cho kẻ giấu mặt một triệu đồng mark… Nỗi lo âu bao trùm cả thành phố.

Một lần nữa Tứ quái lại ra tay. Sợi chỉ mỏng manh bắt đầu từ một rạp xiếc…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau