Chương 7
Ai ngửi được
Edit by Mozzarelluoi
_____________________
Pheromone của Lục Sơ Cảnh có mùi thoang thoảng, thơm như gỗ mun, nhưng khi hắn bộc phát pheromone thì trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp hương trầm khiến người ta khó thở.
Alpha có thể tự ý thu phóng pheromone, Lục Sơ Cảnh cũng vậy, nhưng vì vài việc trong quá khứ mà ý thức bảo vệ tuyến thể của hắn rất mạnh.
Hô hấp Lục Sơ Cảnh nặng nề, lồng ngực phập phồng nhấp nhô như sóng biển, trên tuyến thể của hắn vẫn còn sót lại nhiệt độ ngón tay Dư Gia Nghệ, cậu bị sốt, nhiệt độ tăng cao.
Hắn cắn chặt môi, yết hầu đột nhiên bị ai liếm, Lục Sơ Cảnh lúc này mới nhận ra Dư Gia Nghệ vẫn đang treo trên người hắn.
Sắc mặt Lục Sơ Cảnh rất kém, đột nhiên đẩy Dư Gia Nghệ đang treo trên người mình như koala xuống giường.
Có lẽ Dư Gia Nghệ cũng không còn sức nữa, bị hắn quăng xuống giường mà không ho he gì, cuối cùng co lại thành một cục, thi thoảng phát ra vài tiếng rầm rì.
Lục Sơ Cảnh dựa vào ghế đứng một hồi, hô hấp của hắn cuối cùng cũng ổn định.
Hắn thấy công tắc đèn phòng Dư Gia Nghệ ngay phía trên chiếc bàn cạnh giường, Lục Sơ Cảnh vươn tay bật đèn.
Trong phòng tối om đột nhiên có ánh sáng, như ban đêm chuyển sang ban ngày, Lục Sơ Cảnh chầm chậm thả lỏng khớp hàm, vì cắn mạnh quá nên tạo thành một vết thương trên môi.
Lục Sơ Cảnh kiềm chế được bản thân không phát ra pheromone, hắn kiềm chế được đôi chân đang muốn bỏ chạy của mình, cúi đầu nhìn Dư Gia Nghệ một cái.
Dư Gia Nghệ ôm chăn bông trong tay, chỉ lộ ra một bên mặt, gò má trắng nõn giờ ửng hồng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mi dài mảnh khẽ rung lên.
Hẳn cậu đang rất khó chịu, đôi mày thanh tú cũng cau lại, cả người lộ ra vẻ yếu ớt từ nội tâm, dễ vỡ như thủy tinh.
Lục Sơ Cảnh hít sâu mấy hơi, cuối cùng rót một cốc nước nóng cho Dư Gia Nghệ từ bình đựng nước trong phòng ngủ, mở túi lấy ra thuốc hạ sốt.
Hắn ngồi xổm bên giường, trong tay cầm cái ly, lạnh lùng nói: "Dư Gia Nghệ, uống thuốc"
Lỗ tai của Dư Gia Nghệ như được bao phủ bởi một lớp màng, không nghe rõ, chỉ mơ màng nghe được ai gọi tên mình.
Cậu mở mắt một cách khó khăn, chưa kịp nhìn rõ cái gì đã nhắm lại.
Cổ hộng Dư Gia Nghệ khô khốc, thở gấp nói: "...gì cơ?"
Lục Sơ Cảnh thật sự không biết cách chăm sóc người khác, hắn kéo Dư Gia Nghệ dậy, bóp cằm cậu đổ thuốc được pha với nước ấm vào miệng.
"Há miệng"
Dư Gia Nghệ dùng sức lực không còn sót lại bao nhiêu của mình mở miệng ra, cậu nếm được vị đắng trong miệng, theo bản năng ngậm miệng lại.
Cậu chỉ uống được một nửa, nửa còn lại đổ hết lên quần áo, Dư Gia Nghệ nhăn mũi, làm nũng như một đứa trẻ: "Không muốn đâu... đắng quá"
Lục Sơ Cảnh vẫn đang túm cánh tay của Dư Gia Nghệ, hắn đặt ly nước lên tủ đầu giường, hắn cảm thấy thân nhiệt của Dư Gia Nghệ dường như lại cao hơn không ít.
Hắn sờ trán Dư Gia Nghệ, nóng đến mức luộc được cả trứng.
Lục Sơ Cảnh hiểu rằng nếu hôm nay không đưa Dư Gia Nghệ đến phòng y tế thì kiểu gì cậu cũng bị sốt cho đần luôn.
Lương tâm hắn trỗi dậy, Lục Sơ Cảnh tính gọi Dư Gia Nghệ vài lần: "Dư Gia Nghệ?"
Khi hắn gọi đến lần thứ 3, Dư Gia Nghệ mói hừ một tiếng, giọng điệu khó chịu.
Lục Sơ Cảnh do dự mãi, hắn không biết làm cách nào để đưa Dư Gia Nghệ đến phòng y tế cả, cuối cùng đành khiêng Dư Gia Nghệ trên vai luôn.
Tư thế này làm cho Dư Gia Nghệ không thoải mái lắm, tiếng kêu rên của cậu càng lúc càng to, giọng khó chịu như sắp nôn ra đến nơi.
"......"
Nếu cõng thì Dư Gia Nghệ có khả năng sẽ không cẩn thận đụng trúng tuyến thể của hắn, Lục Sơ Cảnh cuối cùng phải ôm công chúa Dư Gia Nghệ ra ngoài.
Dư Gia Nghệ không có sức ôm hắn, nhưng cánh tay với đường cong rắn chắc xinh đẹp của Lục Sơ Cảnh có thể nhẹ nhàng bế Dư Gia Nghệ lên, Dư Gia Nghệ không chịu yên chút nào cả, cứ cọ mặt vào người hắn.
Lục Sơ Cảnh nhịn lại ý muốn ném Dư Gia Nghệ xuống đất, không chỉ vậy hắn còn phải dùng khuôn mặt không cảm xúc đi qua ánh nhìn soi mói của một đám người.
May là phòng y tế cũng gần, Lục Sơ Cảnh đi vào và đặt Dư Gia Nghệ lên giường.
Hắn không giúp Dư Gia Nghệ mang giày, chân của Dư Gia Nghệ lộ ra, rất trắng và gầy, mắt cá chân gồ lên, có lẽ vì trời lạnh nên hơi đỏ.
Lục Sơ Cảnh nhìn môt cái, thả chăn bông lên người Dư Gia Nghệ, chiếc chăn phủ kín chân của cậu.
Bác sĩ trường vội vàng chạy tới, đo thân nhiệt cho Dư Gia Nghệ, cô kêu lên: "Sốt cao vậy! Gần 40 độ luôn rồi!"
Cô truyền nước cho Dư Gia Nghệ, điều chỉnh van, lúc sau thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lục Sơ Cảnh vài lần, nhịn không được hỏi: "Em...Có cần thuốc ức chế không?"
Lục Sơ Cảnh im lặng, hít mũi, mùi trầm hương đã phai nhạt, đây là mùi ban nãy dính vào
Hắn lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn"
"Được rồi" Bác sĩ trường dọn dẹp xong đồ thì đi ra ngoài, "Tổng cộng phải truyền 2 bình, hết bình này thì ấn chuông bên cạnh, cô sẽ đến đổi cho"
"Vâng"
Lục Sơ Cảnh xem chuyện này như một nhiệm vụ, hắn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm từng tí, những chuyện khác mặc kệ, ngay cả việc giúp Dư Gia Nghệ lau bớt mồ hôi trên trán cũng không quan tâm.
Sắc đỏ trên mặt Dư Gia Nghệ nhạt đi một chút, cổ họng khô khốc như bị bỏng, liếm đôi môi khô khốc rồi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là ánh sáng chói lòa trên trần nhà, Dư Gia Nghệ chậm rãi chớp mắt, hai bên đầu cực kỳ đau nhức
Dư Gia Nghệ cảm thấy mình hơn quá trớn rồi.
Cậu vừa gặp mưa về đã vọt vào tắm nước lạnh, việc bị sốt nằm trong kế hoạch của cậu, bởi vì thể chất Dư Gia Nghệ tốt, mỗi lần sốt đều không đau không ngứa, không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy.
"Dậy chưa?"
Một giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Dư Gia Nghệ lúc này mới nhận ra Lục Sơ Cảnh vẫn còn ở đây, những ký ức khi bị sốt chỉ còn những hình ảnh rời rạc.
Cậu quay đầu nhìn Lục Sơ Cảnh, đuôi mắt rũ xuống tự nhiên, trông rất đáng thương: "Dậy rồi, cảm ơn cậu đã đưa anh đến đây"
Trong lòng Dư Gia Nghệ cảm thấy cơn sốt này rất đáng giá.
"Không có gì" Lục Sơ Cảnh bỗng nhiên đứng lên, "Anh tự chăm sóc đi, tôi đi trước"
"Lục Sơ Cảnh!"
Dư Gia Nghệ đột nhiên đứng lên, cậu suýt thì bị lệch kim, mạch máu trên tay đột ngột chuyển sang màu xanh.
Cậu hỏi: "Cậu có thể lấy giúp anh cốc nước không?"
Bước chân của Lục Sơ Cảnh dừng lại, cuối cùng vẫn im lặng rót nước ấm vào ly, thậm chí còn đưa tận tay cho Dư Gia Nghệ.
"...Cảm ơn"
Dư Gia Nghệ ôm cái ly, nhấp từng ngụm, cậu liếc nhìn bóng dáng rời đi của Lục Sơ Cảnh.
Cậu luôn nhìn chằm chằm vào Lục Sơ Cảnh, cho đến khi Lục Sơ Cảnh biến mất trong tầm mắt, Dư Gia Nghệ cũng không mở miệng gọi Lục Sơ Cảnh.
Bình nước sắp truyền hết, cậu nằm trên giường một lúc rồi nhờ bác sĩ trường rút kim, lúc cậu định trả tiền cho bác sĩ thì cô nói Lục Sơ Cảnh đã trả giúp cậu rồi.
Hiện tại cậu thoải mái hơn không ít, bên ngoài thoang thoảng hương đất sau mưa, Dư Gia Nghệ trở về ký túc xá.
Trần Thụy Khanh nhìn thấy cậu thì thốt lên: "Mày sao vậy, nghe nói Lục Sơ Cảnh đánh mày đến mức vào viện, thật hay giả đấy?"
"Rảnh rỗi thì đọc sách đi" Giọng của Dư Gia Nghệ hơi khàn vẫn gắt như mọi khi: "Tao bị sốt, Lục Sơ Cảnh chỉ đưa tao đến phòng y tế thôi"
"Mày có sao không?" Trần Thụy Khanh lo lắng: "Hết sốt chưa?"
"Vẫn còn hơi sốt"
Dư Gia Nghệ chỉ cảm thấy mệt, hai mí mắt của cậu sắp díp lại đến nơi, chắc là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt.
"Tao ngủ tiếp đây, đừng gọi tao dậy"
Cậu nhấc chăn chui vào, khi nhắm mắt lại, Dư Gia Nghệ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác không chút trọng lượng khiến Dư Gia Nghệ hoảng hốt.
Dư Gia Nghệ vô thức chạm vào chiếc chuông nhỏ trên cổ tay khi ngủ, cậu mơ màng nghe thấy tiếng chuông, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Tuy nói là ngủ một lúc nhưng cậu ngủ liền một mạch đến sáng hôm sau, bị tiếng đập cửa đánh thức.
Bệnh đi như kéo tơ, đầu óc của Dư Gia Nghệ vẫn còn choáng váng, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều.
Khi tỉnh dậy, Trần Thụy Khanh không còn ở trong phòng nữa, chắc là đi học rồi, Dư Gia Nghệ bò dậy mở cửa.
"Nghe nói mày sốt?" Đậu Cẩm đứng ngoài cửa, vừa đi vào vừa càm ràm, "Tao mang đồ ăn sáng đến cho mày này, mày hài hước thật, còn bắt tao mang thuốc cho Lục Sơ Cảnh nữa cơ đấy, tố chất thân thể alpha sao có thể vì đội dăm ba cơn mưa lất phất mà ốm được chứ, nhưng mà mày—"
Đậu Cẩm dừng lại, cậu ta nghiêm túc dùng mũi ngửi ngửi, xoay đầu nhìn về phía Dư Gia Nghệ hỏi: "Sao mày lại có mùi pheromone của alpha?"
Alpha nào cũng ghét pheromone của đồng loại hết, giống như một chuỗi thức ăn phức tạp, pheromone thường có tính áp chế lẫn nhau.
"Khó chịu thật"
Đậu Cẩm che mũi lại, pheromone trong phòng không phải là mới có, nhưng vẫn đè nặng lên Đậu Cẩm.
Không chờ Dư Gia Nghệ trả lời, cậu ta quăng bữa sáng của Dư Gia Nghệ lên bàn rồi chạy.
Dư Gia Nghệ cau mày hít mạnh, đối với beta thì ngửi được pheromone là chuyện rất khó khăn.
Nhưng— hôm qua trong phòng chỉ có Lục Sơ Cảnh là alpha.
Dư Gia Nghệ lấy điện thoại nhắn tin hỏi Lục Sơ Cảnh hôm qua cậu truyền hết bao nhiêu tiền.
Cậu vừa gửi tin thì Dư Gia Nghệ nhận được một dấu chấm than màu đỏ chói mắt, Lục Sơ Cảnh hủy kết bạn cậu rồi.
Dư Gia Nghệ rầu rĩ cười vài tiếng, cũng không tức giận.
Hôm nay cậu không có tiết học, lật lịch học của Lục Sơ Cảnh ra xem, Dư Gia Nghệ chuẩn bị một chút rồi đi đến lớp học.
Hôm nay Lục Sơ Cảnh có tiết học ở trong phòng hội thảo, Dư Gia Nghệ cầm theo cặp sách làm bộ làm tịch, cậu đứng trước cửa sổ để xem Lục Sơ Cảnh đang ngồi ở đâu.
Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, vị trí bên cạnh còn trống, bốn phương tám hướng thì chật ních.
Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng vặn mở cửa sau, thừa dịp giảng viên đang xoay người viết lên bảng, cậu xông vào, đặt mông ngồi bên cạnh Lục Sơ Cảnh.
Lục Sơ Cảnh đang ghi bài trên máy tính, cảm thấy bên cạnh hơi động đậy, hắn xoay đầu hai mắt chạm nhau với Dư Gia Nghệ.
Hắn phớt lờ nụ cười xán lạn trên mặt Dư Gia Nghệ, chậm rãi chớp mắt, rồi nhìn đi chỗ khác.
Trong giờ học Dư Gia Nghệ không nói gì, thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng ngay khi chuông reo, Dư Gia Nghệ nằm bò trên bàn, lễ phép cảm ơn: "Đàn em, hôm qua cảm ơn cậu nhá"
Lục Sơ Cảnh mặc kệ cậu.
Dư Gia Nghệ lại hỏi: "Hôm qua truyền hết bao nhiêu tiền vậy, anh trả lại cho cậu"
Lục Sơ Cảnh vẫn không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt, ánh mắt lướt qua lướt lại, đọc lại rồi ghi nhớ bài đã ghi.
Dư Gia Nghệ chẹp miệng, cậu ngồi sát lại Lục Sơ Cảnh một chút, như đang nói điều gì đó bí mật, Dư Gia Nghệ nói nhỏ: "Đàn em à, hiện trong phòng anh toàn mùi pheromone của cậu đấy"
Cậu không phải alpha nhưng Dư Gia Nghệ biết alpha thả pheromone là thể hiện sự chiếm hữu, nhiễm pheromone của alpha thì sẽ trở thành vật sở hữu của alpha.
Tuy Dư Gia Nghệ không rõ pheromone Lục Sơ Cảnh là do đâu, nhưng điều đó không ngăn nổi cậu lấy chuyện này ra trêu Lục Sơ Cảnh.
Biều cảm của Lục Sơ Cảnh hơi thay đổi, con chuột đang di trong tay dừng lại, đốt ngón tay căng chặt, Dư Gia Nghệ là beta, không thể ngửi đươc pheromone của hắn
Hắn nhăn mày, bản năng alpha quấy phá trong người, rõ ràng là phòng của Dư Gia Nghệ nhưng Lục Sơ Cảnh lại cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Lục Sơ Cảnh nói: "Ai ngửi được?"
Edit by Mozzarelluoi
_____________________
Pheromone của Lục Sơ Cảnh có mùi thoang thoảng, thơm như gỗ mun, nhưng khi hắn bộc phát pheromone thì trong nháy mắt, tầng tầng lớp lớp hương trầm khiến người ta khó thở.
Alpha có thể tự ý thu phóng pheromone, Lục Sơ Cảnh cũng vậy, nhưng vì vài việc trong quá khứ mà ý thức bảo vệ tuyến thể của hắn rất mạnh.
Hô hấp Lục Sơ Cảnh nặng nề, lồng ngực phập phồng nhấp nhô như sóng biển, trên tuyến thể của hắn vẫn còn sót lại nhiệt độ ngón tay Dư Gia Nghệ, cậu bị sốt, nhiệt độ tăng cao.
Hắn cắn chặt môi, yết hầu đột nhiên bị ai liếm, Lục Sơ Cảnh lúc này mới nhận ra Dư Gia Nghệ vẫn đang treo trên người hắn.
Sắc mặt Lục Sơ Cảnh rất kém, đột nhiên đẩy Dư Gia Nghệ đang treo trên người mình như koala xuống giường.
Có lẽ Dư Gia Nghệ cũng không còn sức nữa, bị hắn quăng xuống giường mà không ho he gì, cuối cùng co lại thành một cục, thi thoảng phát ra vài tiếng rầm rì.
Lục Sơ Cảnh dựa vào ghế đứng một hồi, hô hấp của hắn cuối cùng cũng ổn định.
Hắn thấy công tắc đèn phòng Dư Gia Nghệ ngay phía trên chiếc bàn cạnh giường, Lục Sơ Cảnh vươn tay bật đèn.
Trong phòng tối om đột nhiên có ánh sáng, như ban đêm chuyển sang ban ngày, Lục Sơ Cảnh chầm chậm thả lỏng khớp hàm, vì cắn mạnh quá nên tạo thành một vết thương trên môi.
Lục Sơ Cảnh kiềm chế được bản thân không phát ra pheromone, hắn kiềm chế được đôi chân đang muốn bỏ chạy của mình, cúi đầu nhìn Dư Gia Nghệ một cái.
Dư Gia Nghệ ôm chăn bông trong tay, chỉ lộ ra một bên mặt, gò má trắng nõn giờ ửng hồng, đôi mắt nhắm chặt, đôi mi dài mảnh khẽ rung lên.
Hẳn cậu đang rất khó chịu, đôi mày thanh tú cũng cau lại, cả người lộ ra vẻ yếu ớt từ nội tâm, dễ vỡ như thủy tinh.
Lục Sơ Cảnh hít sâu mấy hơi, cuối cùng rót một cốc nước nóng cho Dư Gia Nghệ từ bình đựng nước trong phòng ngủ, mở túi lấy ra thuốc hạ sốt.
Hắn ngồi xổm bên giường, trong tay cầm cái ly, lạnh lùng nói: "Dư Gia Nghệ, uống thuốc"
Lỗ tai của Dư Gia Nghệ như được bao phủ bởi một lớp màng, không nghe rõ, chỉ mơ màng nghe được ai gọi tên mình.
Cậu mở mắt một cách khó khăn, chưa kịp nhìn rõ cái gì đã nhắm lại.
Cổ hộng Dư Gia Nghệ khô khốc, thở gấp nói: "...gì cơ?"
Lục Sơ Cảnh thật sự không biết cách chăm sóc người khác, hắn kéo Dư Gia Nghệ dậy, bóp cằm cậu đổ thuốc được pha với nước ấm vào miệng.
"Há miệng"
Dư Gia Nghệ dùng sức lực không còn sót lại bao nhiêu của mình mở miệng ra, cậu nếm được vị đắng trong miệng, theo bản năng ngậm miệng lại.
Cậu chỉ uống được một nửa, nửa còn lại đổ hết lên quần áo, Dư Gia Nghệ nhăn mũi, làm nũng như một đứa trẻ: "Không muốn đâu... đắng quá"
Lục Sơ Cảnh vẫn đang túm cánh tay của Dư Gia Nghệ, hắn đặt ly nước lên tủ đầu giường, hắn cảm thấy thân nhiệt của Dư Gia Nghệ dường như lại cao hơn không ít.
Hắn sờ trán Dư Gia Nghệ, nóng đến mức luộc được cả trứng.
Lục Sơ Cảnh hiểu rằng nếu hôm nay không đưa Dư Gia Nghệ đến phòng y tế thì kiểu gì cậu cũng bị sốt cho đần luôn.
Lương tâm hắn trỗi dậy, Lục Sơ Cảnh tính gọi Dư Gia Nghệ vài lần: "Dư Gia Nghệ?"
Khi hắn gọi đến lần thứ 3, Dư Gia Nghệ mói hừ một tiếng, giọng điệu khó chịu.
Lục Sơ Cảnh do dự mãi, hắn không biết làm cách nào để đưa Dư Gia Nghệ đến phòng y tế cả, cuối cùng đành khiêng Dư Gia Nghệ trên vai luôn.
Tư thế này làm cho Dư Gia Nghệ không thoải mái lắm, tiếng kêu rên của cậu càng lúc càng to, giọng khó chịu như sắp nôn ra đến nơi.
"......"
Nếu cõng thì Dư Gia Nghệ có khả năng sẽ không cẩn thận đụng trúng tuyến thể của hắn, Lục Sơ Cảnh cuối cùng phải ôm công chúa Dư Gia Nghệ ra ngoài.
Dư Gia Nghệ không có sức ôm hắn, nhưng cánh tay với đường cong rắn chắc xinh đẹp của Lục Sơ Cảnh có thể nhẹ nhàng bế Dư Gia Nghệ lên, Dư Gia Nghệ không chịu yên chút nào cả, cứ cọ mặt vào người hắn.
Lục Sơ Cảnh nhịn lại ý muốn ném Dư Gia Nghệ xuống đất, không chỉ vậy hắn còn phải dùng khuôn mặt không cảm xúc đi qua ánh nhìn soi mói của một đám người.
May là phòng y tế cũng gần, Lục Sơ Cảnh đi vào và đặt Dư Gia Nghệ lên giường.
Hắn không giúp Dư Gia Nghệ mang giày, chân của Dư Gia Nghệ lộ ra, rất trắng và gầy, mắt cá chân gồ lên, có lẽ vì trời lạnh nên hơi đỏ.
Lục Sơ Cảnh nhìn môt cái, thả chăn bông lên người Dư Gia Nghệ, chiếc chăn phủ kín chân của cậu.
Bác sĩ trường vội vàng chạy tới, đo thân nhiệt cho Dư Gia Nghệ, cô kêu lên: "Sốt cao vậy! Gần 40 độ luôn rồi!"
Cô truyền nước cho Dư Gia Nghệ, điều chỉnh van, lúc sau thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn Lục Sơ Cảnh vài lần, nhịn không được hỏi: "Em...Có cần thuốc ức chế không?"
Lục Sơ Cảnh im lặng, hít mũi, mùi trầm hương đã phai nhạt, đây là mùi ban nãy dính vào
Hắn lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn"
"Được rồi" Bác sĩ trường dọn dẹp xong đồ thì đi ra ngoài, "Tổng cộng phải truyền 2 bình, hết bình này thì ấn chuông bên cạnh, cô sẽ đến đổi cho"
"Vâng"
Lục Sơ Cảnh xem chuyện này như một nhiệm vụ, hắn ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm từng tí, những chuyện khác mặc kệ, ngay cả việc giúp Dư Gia Nghệ lau bớt mồ hôi trên trán cũng không quan tâm.
Sắc đỏ trên mặt Dư Gia Nghệ nhạt đi một chút, cổ họng khô khốc như bị bỏng, liếm đôi môi khô khốc rồi mở mắt ra.
Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là ánh sáng chói lòa trên trần nhà, Dư Gia Nghệ chậm rãi chớp mắt, hai bên đầu cực kỳ đau nhức
Dư Gia Nghệ cảm thấy mình hơn quá trớn rồi.
Cậu vừa gặp mưa về đã vọt vào tắm nước lạnh, việc bị sốt nằm trong kế hoạch của cậu, bởi vì thể chất Dư Gia Nghệ tốt, mỗi lần sốt đều không đau không ngứa, không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy.
"Dậy chưa?"
Một giọng nói vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Dư Gia Nghệ lúc này mới nhận ra Lục Sơ Cảnh vẫn còn ở đây, những ký ức khi bị sốt chỉ còn những hình ảnh rời rạc.
Cậu quay đầu nhìn Lục Sơ Cảnh, đuôi mắt rũ xuống tự nhiên, trông rất đáng thương: "Dậy rồi, cảm ơn cậu đã đưa anh đến đây"
Trong lòng Dư Gia Nghệ cảm thấy cơn sốt này rất đáng giá.
"Không có gì" Lục Sơ Cảnh bỗng nhiên đứng lên, "Anh tự chăm sóc đi, tôi đi trước"
"Lục Sơ Cảnh!"
Dư Gia Nghệ đột nhiên đứng lên, cậu suýt thì bị lệch kim, mạch máu trên tay đột ngột chuyển sang màu xanh.
Cậu hỏi: "Cậu có thể lấy giúp anh cốc nước không?"
Bước chân của Lục Sơ Cảnh dừng lại, cuối cùng vẫn im lặng rót nước ấm vào ly, thậm chí còn đưa tận tay cho Dư Gia Nghệ.
"...Cảm ơn"
Dư Gia Nghệ ôm cái ly, nhấp từng ngụm, cậu liếc nhìn bóng dáng rời đi của Lục Sơ Cảnh.
Cậu luôn nhìn chằm chằm vào Lục Sơ Cảnh, cho đến khi Lục Sơ Cảnh biến mất trong tầm mắt, Dư Gia Nghệ cũng không mở miệng gọi Lục Sơ Cảnh.
Bình nước sắp truyền hết, cậu nằm trên giường một lúc rồi nhờ bác sĩ trường rút kim, lúc cậu định trả tiền cho bác sĩ thì cô nói Lục Sơ Cảnh đã trả giúp cậu rồi.
Hiện tại cậu thoải mái hơn không ít, bên ngoài thoang thoảng hương đất sau mưa, Dư Gia Nghệ trở về ký túc xá.
Trần Thụy Khanh nhìn thấy cậu thì thốt lên: "Mày sao vậy, nghe nói Lục Sơ Cảnh đánh mày đến mức vào viện, thật hay giả đấy?"
"Rảnh rỗi thì đọc sách đi" Giọng của Dư Gia Nghệ hơi khàn vẫn gắt như mọi khi: "Tao bị sốt, Lục Sơ Cảnh chỉ đưa tao đến phòng y tế thôi"
"Mày có sao không?" Trần Thụy Khanh lo lắng: "Hết sốt chưa?"
"Vẫn còn hơi sốt"
Dư Gia Nghệ chỉ cảm thấy mệt, hai mí mắt của cậu sắp díp lại đến nơi, chắc là tác dụng phụ của thuốc hạ sốt.
"Tao ngủ tiếp đây, đừng gọi tao dậy"
Cậu nhấc chăn chui vào, khi nhắm mắt lại, Dư Gia Nghệ cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác không chút trọng lượng khiến Dư Gia Nghệ hoảng hốt.
Dư Gia Nghệ vô thức chạm vào chiếc chuông nhỏ trên cổ tay khi ngủ, cậu mơ màng nghe thấy tiếng chuông, hô hấp cũng vững vàng hơn.
Tuy nói là ngủ một lúc nhưng cậu ngủ liền một mạch đến sáng hôm sau, bị tiếng đập cửa đánh thức.
Bệnh đi như kéo tơ, đầu óc của Dư Gia Nghệ vẫn còn choáng váng, nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều.
Khi tỉnh dậy, Trần Thụy Khanh không còn ở trong phòng nữa, chắc là đi học rồi, Dư Gia Nghệ bò dậy mở cửa.
"Nghe nói mày sốt?" Đậu Cẩm đứng ngoài cửa, vừa đi vào vừa càm ràm, "Tao mang đồ ăn sáng đến cho mày này, mày hài hước thật, còn bắt tao mang thuốc cho Lục Sơ Cảnh nữa cơ đấy, tố chất thân thể alpha sao có thể vì đội dăm ba cơn mưa lất phất mà ốm được chứ, nhưng mà mày—"
Đậu Cẩm dừng lại, cậu ta nghiêm túc dùng mũi ngửi ngửi, xoay đầu nhìn về phía Dư Gia Nghệ hỏi: "Sao mày lại có mùi pheromone của alpha?"
Alpha nào cũng ghét pheromone của đồng loại hết, giống như một chuỗi thức ăn phức tạp, pheromone thường có tính áp chế lẫn nhau.
"Khó chịu thật"
Đậu Cẩm che mũi lại, pheromone trong phòng không phải là mới có, nhưng vẫn đè nặng lên Đậu Cẩm.
Không chờ Dư Gia Nghệ trả lời, cậu ta quăng bữa sáng của Dư Gia Nghệ lên bàn rồi chạy.
Dư Gia Nghệ cau mày hít mạnh, đối với beta thì ngửi được pheromone là chuyện rất khó khăn.
Nhưng— hôm qua trong phòng chỉ có Lục Sơ Cảnh là alpha.
Dư Gia Nghệ lấy điện thoại nhắn tin hỏi Lục Sơ Cảnh hôm qua cậu truyền hết bao nhiêu tiền.
Cậu vừa gửi tin thì Dư Gia Nghệ nhận được một dấu chấm than màu đỏ chói mắt, Lục Sơ Cảnh hủy kết bạn cậu rồi.
Dư Gia Nghệ rầu rĩ cười vài tiếng, cũng không tức giận.
Hôm nay cậu không có tiết học, lật lịch học của Lục Sơ Cảnh ra xem, Dư Gia Nghệ chuẩn bị một chút rồi đi đến lớp học.
Hôm nay Lục Sơ Cảnh có tiết học ở trong phòng hội thảo, Dư Gia Nghệ cầm theo cặp sách làm bộ làm tịch, cậu đứng trước cửa sổ để xem Lục Sơ Cảnh đang ngồi ở đâu.
Hắn ngồi bên cạnh cửa sổ, vị trí bên cạnh còn trống, bốn phương tám hướng thì chật ních.
Dư Gia Nghệ nhẹ nhàng vặn mở cửa sau, thừa dịp giảng viên đang xoay người viết lên bảng, cậu xông vào, đặt mông ngồi bên cạnh Lục Sơ Cảnh.
Lục Sơ Cảnh đang ghi bài trên máy tính, cảm thấy bên cạnh hơi động đậy, hắn xoay đầu hai mắt chạm nhau với Dư Gia Nghệ.
Hắn phớt lờ nụ cười xán lạn trên mặt Dư Gia Nghệ, chậm rãi chớp mắt, rồi nhìn đi chỗ khác.
Trong giờ học Dư Gia Nghệ không nói gì, thậm chí còn nghiêm túc lắng nghe, nhưng ngay khi chuông reo, Dư Gia Nghệ nằm bò trên bàn, lễ phép cảm ơn: "Đàn em, hôm qua cảm ơn cậu nhá"
Lục Sơ Cảnh mặc kệ cậu.
Dư Gia Nghệ lại hỏi: "Hôm qua truyền hết bao nhiêu tiền vậy, anh trả lại cho cậu"
Lục Sơ Cảnh vẫn không để ý đến cậu, nhìn chằm chằm vào máy tính trước mặt, ánh mắt lướt qua lướt lại, đọc lại rồi ghi nhớ bài đã ghi.
Dư Gia Nghệ chẹp miệng, cậu ngồi sát lại Lục Sơ Cảnh một chút, như đang nói điều gì đó bí mật, Dư Gia Nghệ nói nhỏ: "Đàn em à, hiện trong phòng anh toàn mùi pheromone của cậu đấy"
Cậu không phải alpha nhưng Dư Gia Nghệ biết alpha thả pheromone là thể hiện sự chiếm hữu, nhiễm pheromone của alpha thì sẽ trở thành vật sở hữu của alpha.
Tuy Dư Gia Nghệ không rõ pheromone Lục Sơ Cảnh là do đâu, nhưng điều đó không ngăn nổi cậu lấy chuyện này ra trêu Lục Sơ Cảnh.
Biều cảm của Lục Sơ Cảnh hơi thay đổi, con chuột đang di trong tay dừng lại, đốt ngón tay căng chặt, Dư Gia Nghệ là beta, không thể ngửi đươc pheromone của hắn
Hắn nhăn mày, bản năng alpha quấy phá trong người, rõ ràng là phòng của Dư Gia Nghệ nhưng Lục Sơ Cảnh lại cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Lục Sơ Cảnh nói: "Ai ngửi được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất