Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc
Chương 114
Edit: Thủy Tích
Buổi huấn luyện vào sáng sớm hôm nay, lớp y học lâm sàng 3 thiếu bốn người. Lớp thể ɖu͙ƈ 2 thiếu sáu người. Mẹ nó, có chuyện gì vậy?
"Huấn luyện viên." Lý Khải Phi thở hổn hển chạy đến sân thể ɖu͙ƈ số 3, "Huấn luyện viên, Lý Tân Hạo đang cùng huấn luyện viên hướng dẫn sinh hoạt đánh nhau trong phòng ngủ."
"Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?" Huấn luyện Trương hỏi, trong giọng điệu mang theo lo lắng. Đánh nhau trong quân doanh là chuyện rất nghiêm trọng.
"Là do chuyện chăn mền, mời thầy đi tới đó xem thử. Huấn luyện viên hướng dẫn sinh hoạt gọi rất nhiều huấn luyện viên tới, bạn cùng phòng ngủ của em đều đang ở lại bảo vệ Lý Tân Hạo, bây giờ hai người đang đánh nhau." Lý Khải Phi đã dùng tốc độ nhanh nhất của đời người để chạy tới đây.
Huấn luyện viên và học sinh đánh nhau? Còn là kéo bè kéo phái đánh nhau? Những học sinh kia thì làm sao bì được với những người đã qua huấn luyện trong quân đội?
Huấn luyện Trương lo cho mấy người Lý Tân Hạo vội vàng để những người khác nghỉ ngơi tại chỗ, còn mình đi theo Lý Khải Phi về phòng ngủ.
Chờ huấn luyện viên Trương đến phòng ngủ thì vụ đánh nhau đã kết thúc rồi. Mà chủ nhiệm lớp y học lâm sàng 3 Dư Quốc Mẫn cũng đã đến: "Lý Tân Hạo, em là lớp trưởng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Có vẻ như Dư Quốc Mẫn cũng vừa đến, còn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ chốc lát sau, chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cũng tới, ông nhìn tất cả học sinh của mình đều bầm bầm tím tím, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Buổi sáng, trước khi đi chạy bộ, chúng em có kiểm tra lại tình hình vệ sinh và chăn mền có ngăn nắp gọn gàng chưa, sau khi đã chắc chắn không thành vấn đề mới ra cửa. Nhưng sau khi chạy bộ buổi sáng về, huấn luyện viên kiểm tra vệ sinh phát hiện chăn của em chưa gấp lại, huấn luyện viên nói phải phạt em chạy bộ 3 giờ. Em nói đây không phải lỗi của em, chăn mền của em chắc chắn đã được gấp trước khi ra cửa rồi, cho nên em không chấp nhận việc xử phạt vô lý này. Các bạn cùng phòng cũng làm chứng cho em rồi nhưng huấn luyện viên không nghe chúng em giải thích, ra tay với em trước. Các bạn cùng phòng muốn bảo vệ em nên đã tách em và huấn luyện viên ra. Sau đó, huấn luyện viên lại kêu những người khác tới, họ lập tức nhào tới đánh chúng em. Em và các bạn tới đây là để học tập tác phong và đức tính tốt đẹp của quân nhân, chứ không phải tới để bị đổ oan, bị đánh, đương nhiên chúng em sẽ đánh lại rồi." Lý Tân Hạo giản lược lại mọi chuyện từ đầu tới đuôi, không hề thêm thắt chút nào.
"Chăn của cậu không gấp là sự thật, tôi phạt thì có gì sai chứ? Hôm qua, cậu đã vi phạm một lần rồi, ngày thứ hai vẫn vậy, quân doanh là nơi phục tùng mệnh lệnh, cậu sai thì phải chịu phạt. Tôi không quan tâm tại sao chăn của cậu lại như vậy, nhưng lúc tôi đi kiểm tra thì chăn đúng là chưa gấp. Cho nên tôi phạt cậu là dựa theo đúng kỷ luật quân đội. Đồng đội của tôi cũng không phải tới đánh nhau, bạn tôi chỉ tới để dạy dỗ những người không phục tùng kỷ luật mà thôi." Huấn luyện viên kia lạnh lùng nói, "Tôi không quan tâm chăn mền tại sao chưa gấp, nhưng nó là của Lý Tân Hạo cho nên tôi xử phạt cậu ta là không hề sai. Cậu ta còn kéo bè kéo cánh đánh nhau nữa, một học sinh không tuân theo kỷ luật như cậu ta không phù hợp với quân doanh chúng tôi. Mà tôi cũng sẽ không cho những học sinh này qua môn."
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Dư Quốc Mẫn và huấn luyện viên Trương: "Hai người, một là chủ nhiệm lớp, một là huấn luyện viên hướng dẫn của họ, hai người thử nói xem tôi xử phạt vậy là sai sao?"
Dựa theo kỷ luật trong quân đội, đúng là không có vấn đề gì, huấn luyện viên Trương không trả lời được.
"Huấn luyện viên, mấy em học sinh này đều còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thầy cho họ thêm một cơ hội nữa đi, tôi sẽ bảo họ xin lỗi thầy." Dư Quốc Mẫn mở miệng.
"Đúng vậy, chúng còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ hành động theo cảm tính, tôi sẽ bảo chúng viết thư ăn năn, thầy bỏ qua cho chúng đi." Chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cũng nói xin lỗi.
"Chuyện này là do em gây ra, không liên quan tới các bạn cùng phòng." Lý Tân Hạo đứng ra, cúi người với những bạn cùng phòng, "Cảm ơn các cậu. Em sẽ gánh vác hoàn toàn trách nhiệm, nhưng em từ chối nói xin lỗi, cũng từ chối viết thư ăn năn."
"Mọi người xem cậu ta nói chuyện kìa? Cậu ta nói sau này muốn làm bác sĩ, tay cậu ta không phải dùng để gấp chăn. Học sinh như vậy xứng vào trường Quốc Đại sao?" Huấn luyện viên kia trừng mắt độc ác hỏi.
"Ông đừng có suy bụng ta ra bụng người." Lý Tân Hạo phản bác.
"Cậu im miệng cho tôi." Huấn luyện viên đó cười nhạo, "Làm bác sĩ là có tư cách xem thường quân nhân chúng tôi sao?"
"Tôi không hề nói như vậy, là do ông cãi vô lý."
"Lý Tân Hạo." Dư Quốc Mẫn mở miệng, "Nói xin lỗi với huấn luyện viên đi."
"Em không sai." Lý Tân Hạo nhìn về phía Dư Quốc Mẫn, "Thầy Dư, thầy muốn phạt em thế nào thì phạt, nhưng em không muốn ở lại quân doanh không phân biệt đúng sai này nữa rồi."
"Em..." Dư Quốc Mẫn bảo Lý Tân Hạo xin lỗi chỉ là để tạm ổn định huấn luyện viên kia thôi, nào biết Lý Tân Hạo lại cứng rắn như vậy.
Nếu bị đuổi ra khỏi quân doanh sẽ bị Quốc Đại cảnh cáo, nếu nghiêm trọng sẽ bị đuổi học. Quốc Đại rất xem trọng huấn luyện quân sự, nếu không cũng sẽ không sắp xếp sinh viên tới quân trại màu xanh lá huấn luyện.
"Lý Tân Hạo, thi đậu Quốc Đại không dễ, em từ Hạ Giang tới hãy suy nghĩ cho cha mẹ mình chút đi." Dư Quốc Mẫn khuyên cậu.
"Tại sao em phải chịu phạt vì một chuyện không phải do mình làm? Tại sao em phải nói xin lỗi vì một chuyện mình chưa từng làm? Tại sao em phải gánh trách nhiệm vì một chuyện mình chưa từng làm? Cái sai duy nhất của em chính là phòng ngủ chúng em có những người anh em rất tình nghĩa." Lý Tân Hạo lạnh lùng chất vấn.
"Em... Em vào trong phòng bình tĩnh lại đi, những người khác tiếp tục đi huấn luyện. Tôi và các huấn luyện viên sẽ hội ý thảo luận lại hình thức xử phạt." Dư Quốc Mẫn đặt tay lên bả vai huấn luyện viên kia, "Huấn luyện viên, mấy đứa nhỏ này còn trẻ làm sao biết cực khổ của cuộc sống, bị dạy bảo sẽ nhớ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Làm một giáo viên, chẳng lẽ thầy không nhận ra cậu ta không hề có ý ăn năn hối cải sao?" Huấn luyện viên kia không chịu thỏa hiệp, "Như vầy đi, mời cha mẹ cậu ta tới đây một chuyến cho họ dạy bảo cậu ta. Không xin lỗi cũng được, nhưng tôi muốn cậu ta nhận lỗi hứa sẽ không phạm lại sai lầm ngay trước mặt cha mẹ mình, nếu không thì tôi sẽ không cho cậu ta qua kỳ huấn luyện này đâu."
"Chuyện này..." Dư Quốc Mẫn khó xử nhưng cũng không còn cách nào. Lại cảm thấy Lý Tân Hạo không hiểu chuyện, nói một tiếng xin lỗi thì có sao đâu, hại ông ta hạ mặt mũi nói thay cậu mà còn không biết ơn nữa.
Dư Quốc Mẫn đi trở lại phòng làm việc, mở mục liên lạc người thân trong tình huống khẩn cấp ra - Đây là tờ khai phải điền lúc đi báo danh vào học. Ông ta tìm được tên Lý Tân Hạo: (Người liên lạc khẩn cấp: Sơ Lam Phong. Quan hệ với bản thân: Chú/Cháu. Số điện thoại: 138XXXXXXXX)
Dư Quốc Mẫn cảm thấy kỳ lại, sao người liên lạc khẩn cấp lại không phải cha mẹ? Nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều màđã lập tức gọi đi.
"Xin chào."
Bên đầu kia điện thoại chợt vang lên một giọng nam trầm thấp vô cùng dễ nghe. Nhưng nó lại mang theo một loại áp lực khiến người cảm thấy hít thở không thông.
"Xin hỏi anh là Sơ Lam Phong phải không ạ?" Dư Quốc Mẫn hỏi.
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Dư Quốc Mẫn, chủ nhiệm lớp của Lý Tân Hạo, tôi tìm được phương thức liên lạc với anh từ danh sách người liên lạc khẩn cấp của Lý Tân Hạo. Tôi có chuyện về Lý Tân Hạo cần thảo luận với anh, xin hỏi bây giờ anh có tiện không?"
Vừa nghe, Sơ Lam Phong rất vui vì Hạo Hạo viết phương thức liên lạc của mình vào danh sách người liên lạc khẩn cấp nhưng sau đó lại căng thẳng vì chuyện chủ nhiệm lớp muốn nói. Tuy nhiên, y lại ung dung hỏi: "Xin chào thầy Dư, nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc này Hạo Hạo phải đang huấn luyện trong quân doanh mà, là cậu ấy gặp phải chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, chuyện là..." Dư Quốc Mẫn kể lại một lần, với tư cách là chủ nhiệm lớp, ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa cho nên có nghiêng về phía huấn luyện viên kia, vô thức chỉ trích Lý Tân Hạo không gấp chăn, lại kéo bạn bè đánh nhau với huấn luyện viên rồi không chịu xin lỗi.
"Thầy Dư," Sơ Lam Phong kiên nhẫn nghe ông ta nói, rồi mới nói, "Bây giờ tôi đang trêи đường tới doanh trại màu xanh lá, ba giờ nữa sẽ tới nơi, trong thời gian tôi chưa tới tôi không muốn Hạo Hạo nhà tôi chịu bất kỳ thương tổn nào, cho dù là chỉ trích bằng lời nói. Mong là thầy hiểu ý tôi."
Sơ Lam Phong nói xong lập tức cúp điện thoại.
"Phụ huynh này bị làm sao vậy?" Dư Quốc Mẫn thầm thì.
"Thầy Dư, đã liên lạc được với phụ huynh của Lý Tân Hạo chưa?" Chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cố ý chạy tới hỏi.
"Tôi đã liên lạc được rồi, nói là ba tiếng sau sẽ tới nơi."
Lý Tân Hạo vẫn ngồi trong phòng ngủ từ chín giờ sáng tới bây giờ để chờ thông báo xử phạt từ Dư Quốc Mẫn. Chân mày cậu nhíu chặt lại giãn, giãn rồi lại nhíu. Cậu biết mình làm liên lụy tới những người bạn cùng phòng, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi. Vả lại, rõ ràng là cậu đã xếp chăn cẩn thận rồi, nhưng khi trở về nó lại bị vo thành cục, chắc chắn là do huấn luyện viên kia cố ý chỉnh cậu. Với tư cách một quân nhân lại làm ra chuyện này thì thật đáng thất vọng.
Buổi huấn luyện vào sáng sớm hôm nay, lớp y học lâm sàng 3 thiếu bốn người. Lớp thể ɖu͙ƈ 2 thiếu sáu người. Mẹ nó, có chuyện gì vậy?
"Huấn luyện viên." Lý Khải Phi thở hổn hển chạy đến sân thể ɖu͙ƈ số 3, "Huấn luyện viên, Lý Tân Hạo đang cùng huấn luyện viên hướng dẫn sinh hoạt đánh nhau trong phòng ngủ."
"Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?" Huấn luyện Trương hỏi, trong giọng điệu mang theo lo lắng. Đánh nhau trong quân doanh là chuyện rất nghiêm trọng.
"Là do chuyện chăn mền, mời thầy đi tới đó xem thử. Huấn luyện viên hướng dẫn sinh hoạt gọi rất nhiều huấn luyện viên tới, bạn cùng phòng ngủ của em đều đang ở lại bảo vệ Lý Tân Hạo, bây giờ hai người đang đánh nhau." Lý Khải Phi đã dùng tốc độ nhanh nhất của đời người để chạy tới đây.
Huấn luyện viên và học sinh đánh nhau? Còn là kéo bè kéo phái đánh nhau? Những học sinh kia thì làm sao bì được với những người đã qua huấn luyện trong quân đội?
Huấn luyện Trương lo cho mấy người Lý Tân Hạo vội vàng để những người khác nghỉ ngơi tại chỗ, còn mình đi theo Lý Khải Phi về phòng ngủ.
Chờ huấn luyện viên Trương đến phòng ngủ thì vụ đánh nhau đã kết thúc rồi. Mà chủ nhiệm lớp y học lâm sàng 3 Dư Quốc Mẫn cũng đã đến: "Lý Tân Hạo, em là lớp trưởng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Có vẻ như Dư Quốc Mẫn cũng vừa đến, còn chưa hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ chốc lát sau, chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cũng tới, ông nhìn tất cả học sinh của mình đều bầm bầm tím tím, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Buổi sáng, trước khi đi chạy bộ, chúng em có kiểm tra lại tình hình vệ sinh và chăn mền có ngăn nắp gọn gàng chưa, sau khi đã chắc chắn không thành vấn đề mới ra cửa. Nhưng sau khi chạy bộ buổi sáng về, huấn luyện viên kiểm tra vệ sinh phát hiện chăn của em chưa gấp lại, huấn luyện viên nói phải phạt em chạy bộ 3 giờ. Em nói đây không phải lỗi của em, chăn mền của em chắc chắn đã được gấp trước khi ra cửa rồi, cho nên em không chấp nhận việc xử phạt vô lý này. Các bạn cùng phòng cũng làm chứng cho em rồi nhưng huấn luyện viên không nghe chúng em giải thích, ra tay với em trước. Các bạn cùng phòng muốn bảo vệ em nên đã tách em và huấn luyện viên ra. Sau đó, huấn luyện viên lại kêu những người khác tới, họ lập tức nhào tới đánh chúng em. Em và các bạn tới đây là để học tập tác phong và đức tính tốt đẹp của quân nhân, chứ không phải tới để bị đổ oan, bị đánh, đương nhiên chúng em sẽ đánh lại rồi." Lý Tân Hạo giản lược lại mọi chuyện từ đầu tới đuôi, không hề thêm thắt chút nào.
"Chăn của cậu không gấp là sự thật, tôi phạt thì có gì sai chứ? Hôm qua, cậu đã vi phạm một lần rồi, ngày thứ hai vẫn vậy, quân doanh là nơi phục tùng mệnh lệnh, cậu sai thì phải chịu phạt. Tôi không quan tâm tại sao chăn của cậu lại như vậy, nhưng lúc tôi đi kiểm tra thì chăn đúng là chưa gấp. Cho nên tôi phạt cậu là dựa theo đúng kỷ luật quân đội. Đồng đội của tôi cũng không phải tới đánh nhau, bạn tôi chỉ tới để dạy dỗ những người không phục tùng kỷ luật mà thôi." Huấn luyện viên kia lạnh lùng nói, "Tôi không quan tâm chăn mền tại sao chưa gấp, nhưng nó là của Lý Tân Hạo cho nên tôi xử phạt cậu ta là không hề sai. Cậu ta còn kéo bè kéo cánh đánh nhau nữa, một học sinh không tuân theo kỷ luật như cậu ta không phù hợp với quân doanh chúng tôi. Mà tôi cũng sẽ không cho những học sinh này qua môn."
Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Dư Quốc Mẫn và huấn luyện viên Trương: "Hai người, một là chủ nhiệm lớp, một là huấn luyện viên hướng dẫn của họ, hai người thử nói xem tôi xử phạt vậy là sai sao?"
Dựa theo kỷ luật trong quân đội, đúng là không có vấn đề gì, huấn luyện viên Trương không trả lời được.
"Huấn luyện viên, mấy em học sinh này đều còn nhỏ chưa hiểu chuyện, thầy cho họ thêm một cơ hội nữa đi, tôi sẽ bảo họ xin lỗi thầy." Dư Quốc Mẫn mở miệng.
"Đúng vậy, chúng còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ hành động theo cảm tính, tôi sẽ bảo chúng viết thư ăn năn, thầy bỏ qua cho chúng đi." Chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cũng nói xin lỗi.
"Chuyện này là do em gây ra, không liên quan tới các bạn cùng phòng." Lý Tân Hạo đứng ra, cúi người với những bạn cùng phòng, "Cảm ơn các cậu. Em sẽ gánh vác hoàn toàn trách nhiệm, nhưng em từ chối nói xin lỗi, cũng từ chối viết thư ăn năn."
"Mọi người xem cậu ta nói chuyện kìa? Cậu ta nói sau này muốn làm bác sĩ, tay cậu ta không phải dùng để gấp chăn. Học sinh như vậy xứng vào trường Quốc Đại sao?" Huấn luyện viên kia trừng mắt độc ác hỏi.
"Ông đừng có suy bụng ta ra bụng người." Lý Tân Hạo phản bác.
"Cậu im miệng cho tôi." Huấn luyện viên đó cười nhạo, "Làm bác sĩ là có tư cách xem thường quân nhân chúng tôi sao?"
"Tôi không hề nói như vậy, là do ông cãi vô lý."
"Lý Tân Hạo." Dư Quốc Mẫn mở miệng, "Nói xin lỗi với huấn luyện viên đi."
"Em không sai." Lý Tân Hạo nhìn về phía Dư Quốc Mẫn, "Thầy Dư, thầy muốn phạt em thế nào thì phạt, nhưng em không muốn ở lại quân doanh không phân biệt đúng sai này nữa rồi."
"Em..." Dư Quốc Mẫn bảo Lý Tân Hạo xin lỗi chỉ là để tạm ổn định huấn luyện viên kia thôi, nào biết Lý Tân Hạo lại cứng rắn như vậy.
Nếu bị đuổi ra khỏi quân doanh sẽ bị Quốc Đại cảnh cáo, nếu nghiêm trọng sẽ bị đuổi học. Quốc Đại rất xem trọng huấn luyện quân sự, nếu không cũng sẽ không sắp xếp sinh viên tới quân trại màu xanh lá huấn luyện.
"Lý Tân Hạo, thi đậu Quốc Đại không dễ, em từ Hạ Giang tới hãy suy nghĩ cho cha mẹ mình chút đi." Dư Quốc Mẫn khuyên cậu.
"Tại sao em phải chịu phạt vì một chuyện không phải do mình làm? Tại sao em phải nói xin lỗi vì một chuyện mình chưa từng làm? Tại sao em phải gánh trách nhiệm vì một chuyện mình chưa từng làm? Cái sai duy nhất của em chính là phòng ngủ chúng em có những người anh em rất tình nghĩa." Lý Tân Hạo lạnh lùng chất vấn.
"Em... Em vào trong phòng bình tĩnh lại đi, những người khác tiếp tục đi huấn luyện. Tôi và các huấn luyện viên sẽ hội ý thảo luận lại hình thức xử phạt." Dư Quốc Mẫn đặt tay lên bả vai huấn luyện viên kia, "Huấn luyện viên, mấy đứa nhỏ này còn trẻ làm sao biết cực khổ của cuộc sống, bị dạy bảo sẽ nhớ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Làm một giáo viên, chẳng lẽ thầy không nhận ra cậu ta không hề có ý ăn năn hối cải sao?" Huấn luyện viên kia không chịu thỏa hiệp, "Như vầy đi, mời cha mẹ cậu ta tới đây một chuyến cho họ dạy bảo cậu ta. Không xin lỗi cũng được, nhưng tôi muốn cậu ta nhận lỗi hứa sẽ không phạm lại sai lầm ngay trước mặt cha mẹ mình, nếu không thì tôi sẽ không cho cậu ta qua kỳ huấn luyện này đâu."
"Chuyện này..." Dư Quốc Mẫn khó xử nhưng cũng không còn cách nào. Lại cảm thấy Lý Tân Hạo không hiểu chuyện, nói một tiếng xin lỗi thì có sao đâu, hại ông ta hạ mặt mũi nói thay cậu mà còn không biết ơn nữa.
Dư Quốc Mẫn đi trở lại phòng làm việc, mở mục liên lạc người thân trong tình huống khẩn cấp ra - Đây là tờ khai phải điền lúc đi báo danh vào học. Ông ta tìm được tên Lý Tân Hạo: (Người liên lạc khẩn cấp: Sơ Lam Phong. Quan hệ với bản thân: Chú/Cháu. Số điện thoại: 138XXXXXXXX)
Dư Quốc Mẫn cảm thấy kỳ lại, sao người liên lạc khẩn cấp lại không phải cha mẹ? Nhưng ông ta cũng không suy nghĩ nhiều màđã lập tức gọi đi.
"Xin chào."
Bên đầu kia điện thoại chợt vang lên một giọng nam trầm thấp vô cùng dễ nghe. Nhưng nó lại mang theo một loại áp lực khiến người cảm thấy hít thở không thông.
"Xin hỏi anh là Sơ Lam Phong phải không ạ?" Dư Quốc Mẫn hỏi.
"Đúng vậy, xin hỏi anh là?"
"Tôi là Dư Quốc Mẫn, chủ nhiệm lớp của Lý Tân Hạo, tôi tìm được phương thức liên lạc với anh từ danh sách người liên lạc khẩn cấp của Lý Tân Hạo. Tôi có chuyện về Lý Tân Hạo cần thảo luận với anh, xin hỏi bây giờ anh có tiện không?"
Vừa nghe, Sơ Lam Phong rất vui vì Hạo Hạo viết phương thức liên lạc của mình vào danh sách người liên lạc khẩn cấp nhưng sau đó lại căng thẳng vì chuyện chủ nhiệm lớp muốn nói. Tuy nhiên, y lại ung dung hỏi: "Xin chào thầy Dư, nếu như tôi nhớ không lầm thì lúc này Hạo Hạo phải đang huấn luyện trong quân doanh mà, là cậu ấy gặp phải chuyện gì sao?"
"Đúng vậy, chuyện là..." Dư Quốc Mẫn kể lại một lần, với tư cách là chủ nhiệm lớp, ông ta muốn dàn xếp ổn thỏa cho nên có nghiêng về phía huấn luyện viên kia, vô thức chỉ trích Lý Tân Hạo không gấp chăn, lại kéo bạn bè đánh nhau với huấn luyện viên rồi không chịu xin lỗi.
"Thầy Dư," Sơ Lam Phong kiên nhẫn nghe ông ta nói, rồi mới nói, "Bây giờ tôi đang trêи đường tới doanh trại màu xanh lá, ba giờ nữa sẽ tới nơi, trong thời gian tôi chưa tới tôi không muốn Hạo Hạo nhà tôi chịu bất kỳ thương tổn nào, cho dù là chỉ trích bằng lời nói. Mong là thầy hiểu ý tôi."
Sơ Lam Phong nói xong lập tức cúp điện thoại.
"Phụ huynh này bị làm sao vậy?" Dư Quốc Mẫn thầm thì.
"Thầy Dư, đã liên lạc được với phụ huynh của Lý Tân Hạo chưa?" Chủ nhiệm lớp thể ɖu͙ƈ 2 cố ý chạy tới hỏi.
"Tôi đã liên lạc được rồi, nói là ba tiếng sau sẽ tới nơi."
Lý Tân Hạo vẫn ngồi trong phòng ngủ từ chín giờ sáng tới bây giờ để chờ thông báo xử phạt từ Dư Quốc Mẫn. Chân mày cậu nhíu chặt lại giãn, giãn rồi lại nhíu. Cậu biết mình làm liên lụy tới những người bạn cùng phòng, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói xin lỗi. Vả lại, rõ ràng là cậu đã xếp chăn cẩn thận rồi, nhưng khi trở về nó lại bị vo thành cục, chắc chắn là do huấn luyện viên kia cố ý chỉnh cậu. Với tư cách một quân nhân lại làm ra chuyện này thì thật đáng thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất