Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 99

Trước Sau
Edit: Thủy Tích

Bộ quốc phòng hàng không.

"Sao rồi? Có tìm được người không?" Hạ Hi Kiệt đẩy cửa phòng đi vào, lo lắng nhìn bạn tốt của mình. Sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt chán chường, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Sơ Lam Phong như vậy. Ai nấy đều thấy được địa vị của cậu thiếu niên đó trong lòng y.

Sơ Lam Phong đã nán lại Bộ quốc phòng hàng không hai ngày rồi. Một ngày ba bữa đều được giải quyết trong này, nhưng do ngại với thân phận của Sơ Lam Phong cho nên người của Bộ hàng không không dám đuổi y đi.

"Đừng nói là người sống, ngay cả người chết cũng không tìm được." Bốn chữ không còn hài cốt khiến người khác quá đau lòng. Người trả lời Hạ Hi Kiệt là một nhân viên đã theo sát toàn bộ quá trình.

Nghe được câu trả lời này, Hạ Hi Kiệt vô thức nhìn về phía Sơ Lam Phong. "Người anh em..."

"Không sao." Giọng nói của Sơ Lam Phong rất nhẹ, rất khàn. Loại cố nén đau khổ, còn phải kiên cường hy vọng này, người nào chưa từng trải qua thì vĩnh viễn sẽ không thể hiểu được.

"Lam Phong..." Hạ Hi Kiệt muốn nói gì đó lại dừng lại.

Sơ Lam Phong đứng lên, đi ra khỏi phòng làm việc. Gió lạnh bên ngoài tạt thẳng vào mặt, không khí mùa đông ở thủ đô rất khô lạnh, nhưng nếu đem so sánh với năm trước thì Sơ Lam Phong cảm thấy năm nay càng nghiêm trọng, thậm chí y còn cảm thấy chỉ cần hít không khí vào thôi là đã khổ sở lắm rồi. Tìm suốt hai ngày, ai cũng đang bàn tán có khi nào không tìm thấy được hài cốt luôn không? Máy bay nổ sẽ sinh ra nhiệt độ cao tới chừng nào, ngay cả xương cũng có thể bị đốt thành tro, nhưng mà Sơ Lam Phong không muốn từ bỏ.

Hai tay trong túi siết chặt thành nắm đấm.

Y nhắm mắt lại, thật sự, thật sự rất khó chịu. Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, đau lòng không kiềm được. Hạo Hạo, em còn sống không?

Sơ Lam Phong, em sống hai đời.

Hạo Hạo nói, em ấy sống hai đời. Cuộc đời thứ nhất, hai người không xuất hiện cùng nhau, nhưng dưới tình huống nào đó mà mình không biết, Hạo Hạo đã biết mình. Vậy còn đời này thì sao?

Nếu như chết có thể chào đón cuộc đời thứ hai thì có lẽ sau khi mình chết đi... Không. Sơ Lam Phong mở mắt ra, mình không thể từ bỏ được.

:............................:

Cùng lúc đó, trêи hoang đảo.

Phản ứng đầu tiên của Lý Tân Hạo là hít thở không thông. Cậu mê man trong khoảng thời gian ngắn ngủi, máy bay nổ rồi, vậy bây giờ thì sao? Mở mắt ra. Cho dù tầm mắt không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cái miệng đang không ngừng sáp đến gần.

Con bà nó.

Lý Tân Hạo cho một đấm vào mắt đối phương. Nhưng đã bị đối phương lanh tay lẹ mắt ngăn cản nắm đấm rồi: "Cậu đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy sao?" Lâu Từ tức giận hỏi. Sau đó ngồi qua một bên.

"Xùy." Lý Tân Hạo xoa xoa miệng mình. "Anh đói khát quá rồi đó, vậy mà dám canh lúc tôi hôn mê để hôn tôi." Vừa nói, cậu vừa nhìn xung quanh. Phía trước là đại dương mênh ʍôиɠ, phía sau là rừng rậm um tùm, đây là chỗ quỷ nào vậy?



"Cậu suýt chút chết ngộp, tôi chỉ làm hô hấp nhân tạo cho cậu thôi." Lâu Từ day day huyệt thái dương của mình, mệt mỏi quá.

Lý Tân Hạo cũng đoán được đối phương đang làm gì, cậu chỉ định mua vui chút thôi: "Đây là nơi nào vậy, sau khi máy bay nổ làm sao chúng ta lại tới nơi này?"

"Có lẽ liên quan tới lực va đập, máy bay nổ kéo theo lực ép lớn, chúng ta bị văng tới trong nước. Mẹ nó, vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy cậu rồi, may mà cậu không có nặng lắm, chứ nếu không tôi vừa phải bơi vừa kéo theo cậu thì đúng là mệt chết rồi." Sau khi kéo người lên bờ mới phát hiện cậu bị sặc nước, Lâu Từ vội vàng cứu cậu.

"Đại ân đại đức không lời nào cảm ơn cho hết được." Lý Tân Hạo đứng lên, "Bây giờ tôi đói bụng quá, chúng ta kiếm gì ăn trước đi? Rồi sau đó tính xem phải làm sao trở về?" Không có điện thoại di động, áo lông trêи người sũng nước, mặc lên người vừa dày lại vừa nặng, Lý Tân Hạo quyết đoán cởi ra rồi ném sang một bên.

Có lẽ là vừa mới vùng vẫy từ trong cái chết trở lại cho nên dù cởi áo lông ra, trêи người chỉ còn mặc một cái áo len cổ thấp màu xám thôi mà cậu cũng không thấy lạnh. Áo len ướt nhẹp, quần jean cũng ướt tí tách, thật sự rất muốn cởi toàn bộ ra.

"Nên nhóm lửa trước. Không biết nơi này là nơi nào, chúng ta đi lên núi nhìn thử xem, nếu tìm được ao nước thì hay rồi, có thể tắm rửa một chút." Nước biển mặn, cậu cảm thấy như có côn trùng bò đầy trêи người mình vậy.

"Ừ."

Tinh thần của hai người đều rất vững vàng, ở dã ngoại thì bản năng sinh tồn là quan trọng nhất.

"Cậu rất bình tĩnh, không giống như một cậu bé mười mấy tuổi." Từ lúc ở trêи máy bay, Lâu Từ đã nhìn Lý Tân Hạo với ánh mắt khác biệt rồi.

"Cảm ơn, thật ra thì tôi là giáo viên cấp một, vẻ ngoài khá trẻ tuổi nhưng thực sự đã hơn ba mươi tuổi rồi." Lý Tân Hạo trả lời.

Ha ha ha... Lâu Từ cười to, "Xảy ra chuyện trêи máy bay, người đầu tiên cậu nhờ giúp đỡ không phải cảnh sát, mà là Sơ Lam Phong, hai người thân lắm hả?" Vào lúc đó, ngay cả mình, không, là tất cả hành khách trêи máy bay đều quên dùng điện thoại cầu cứu bên ngoài, chỉ có cậu thiếu niên này là nghĩ đến dùng điện thoại di động nhờ giúp đỡ thôi.

Lý Tân Hạo nghĩ rồi lại nghĩ, dù sao hai người đã cùng trải qua chuyện đáng sợ như vậy mà Lâu Từ cũng vừa mới cứu cậu nữa, cho nên cậu xem Lâu Từ là bạn bè tốt: "Anh ấy là người yêu của tôi, tôi là gay."

Lâu Từ sửng sốt, nhưng lấy lại phản ứng rất nhanh: "Tôi biết anh ta mới hơn hai mươi tuổi thôi, mà cậu đã hơn ba mươi tuổi rồi, cậu có chắc là anh ta sẽ không chê cậu không?"

Câu nói dí dỏm của Lâu Từ làm Lý Tân Hạo cười to: "Anh thật là thú vị."

Rừng rậm vào mùa đông đều là cây cối khô héo, hai người đi rất lâu cuối cùng cũng tìm được một đầm nước. Đầm nước không lớn, nhưng vẫn có thể tắm được. "Cậu tắm trước đi, tôi đi nhóm lửa." Lâu Từ phân công.

"OK. Nhưng mà anh biết nhóm lửa sao?" Không phải Lý Tân Hạo nghi ngờ hắn, mà là ấn tượng Lâu Từ mang tới cho cậu quá tốt, không giống như là người biết nhóm lửa dã ngoại.

"Tôi thường hay đi cắm trại với một đám bạn bè, chuyện nhỏ."

Thì ra là như vậy, thảo nào lại bình tĩnh đến thế, còn phải bình tĩnh hơn một người trọng sinh không khoa học nào giải thích được như cậu luôn.

Lý Tân Hạo cởi hết quần áo ra, để người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi vào đầm nước, lạnh quá. Lúc này mới nhớ ra bây giờ là mùa đông, nước mùa đông sẽ lạnh chết người.



"Xoa hai tay vào thân thể cho nóng lên trước, tắm rửa từ dưới chân lên trêи, lúc tắm không thể tắm nửa người trêи trước, bởi vì nơi đó có trái tim, chờ phần dưới thích ứng với nhiệt độ rồi mới có thể tắm lên trêи." Giọng nói của Lâu Từ đột ngột truyền tới.

"Đã biết, thưa bác sĩ." Lý Tân Hạo nghe lời hắn, xoa chân cho nóng lên trước rồi sau đó mới dùng nước lạnh xối từng chút để tắm.

Lâu Từ nhặt một ít nhánh cây khô, thứ không thiếu nhất vào mùa đông chính là củi đốt. Hắn lại nhặt được hai hòn đá, sử dụng nguyên lý ma sát tạo ra nhiệt để nhóm lửa. Đây là một cách nhóm lửa có độ cao khó nhất, cho dù biết nguyên lý này, nhưng vẫn không dễ dàng áp dụng như vậy.

Cũng may là sau khi ma sát nhiều lần, Lâu Từ đã nhóm lửa thành công. Đốt hết đám lá khô đó trước, tiếp đó Lâu Từ lại chêm thêm cành khô vào. Chờ lửa lớn hơn, hắn mới dùng rơm khô buộc hai nhánh cây to lại với nhau, buộc tổng cộng khoảng mấy đôi. Sau đó, đặt nhánh cây đã được buộc thành hình xiên xuống đất, lại đặt nhánh cây lên giá hình X để hong khô quần áo.

Đợi tới khi Lý Tân Hạo tắm xong thì bên Lâu Từ cũng đã làm xong này đó rồi. Giao đống lửa lại cho Lý Tân Hạo, Lâu Từ cởi quần áo đi tắm. Lý Tân Hạo treo quần áo lên, thứ đem hong đầu tiên là qυầи ɭót, qυầи ɭót vốn mỏng, vắt cũng mạnh tay cho nên rất mau khô.

Khi Lâu Từ đi lên thì qυầи ɭót của Lý Tân Hạo cũng gần khô rồi. Hai người trần trụi ngồi đối diện nhau nhưng cũng không thấy lúng túng, bởi lẽ đều là đàn ông mà, kiểu cách gì đó là không cần thiết, nhưng mà... Hai người trần trụi lại giống như hai con vịt vậy, trông rất buồn cười.

Lý Tân Hạo chờ sau khi qυầи ɭót khô bèn mặc vào: "Để tôi đi xem thử có gì ăn không."

"Ừm."

Mặc qυầи ɭót đi bộ, đối với Lý Tân Hạo mới vừa tắm xong cũng chẳng thấy lạnh chút nào. Mùa đông trêи núi không có nhiều động vật nguy hiểm cho nên Lý Tân Hạo cứ để chân trần đi dạo xung quanh một hồi.

Chính là do mùa đông trêи núi rất ít động vật nguy hiểm, cho nên thứ có thể ăn cũng rất ít. Nếu như lúc này là mùa xuân thì chỉ cần tìm chút rau củ dại ăn cũng được rồi.

Nhìn ngó xung quanh, ngay cả một thực vật có màu xanh lá cây cũng không nhìn thấy.

Càng không biết, bây giờ là ngày mấy, mấy giờ. Cảm giác duy nhất chính là đói bụng đến độ nội tạng cũng sắp tiêu hóa luôn rồi. Lý Tân Hạo không phải không chịu khổ nổi, đời trước cậu đã ăn rất nhiều khổ rồi, lúc nhà nghèo chỉ có thể ăn canh với nước tương thôi. Có lẽ là đời này trải qua sung sướиɠ quá cho nên những thứ đã từng là ký ức giờ đều bị lãng quên mất rồi.

Đợi tới khi cậu quay trở về, Lâu Từ đã mặc áo lông vào, đang giúp cậu hong quần áo. Thấy cậu quay trở lại: "Chỗ này khó tìm thấy thức ăn lắm đúng không? Cậu đang cầm cái gì vậy?"

"Vỏ cây, lớp vỏ mềm nhất, xem như bánh mì lát mà ăn đi, có muốn không?" Lý Tân Hạo vừa nói, đã tự cầm lên một miếng ăn rồi.

"Muốn chứ, sao lại không muốn." Lâu Từ nhận lấy, "Trong vỏ cây chứa mô liên kết rất phong phú, có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho con người, tốt hơn là chết đói."

Tuy hai người không ăn ngấu ăn nghiến khoa trương như vậy, nhưng là thật sự rất đói: "Lát nữa uống chút nước biển, dù gì cũng có thành phần nước muối." Đời này, Lâu thiếu gia chưa từng phải khổ sở như vậy.

Lý Tân Hạo nhìn hắn, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ba mươi hai hành khách của chuyến bay Đông Á DY688 ở đời trước với ba mươi hai hành khách trêи chuyến Đông Á DY688 đời này chỉ có một người là khác thôi, không biết người may mắn được mình thay thế đó là ai.

Lâu Từ thông minh như vậy thì ở đời trước sao có thể chết được?

"Cậu nhìn cái gì?" Cảm thấy cái nhìn chằm chằm của Lý Tân Hạo quá kỳ lạ, Lâu Từ không khỏi mở miệng hỏi.

"Không có gì." Lý Tân Hạo lắc đầu, ở đời trước anh là người đã chết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau