Chương 13
Từ cái năm Tiều Thanh vào đại học, trên mạng đã lưu truyền một câu nói rất thú vị: "Từ nay về sau, quê cũ chẳng còn xuân thu, chỉ dư đông hạ." Suốt mấy năm không về nhà, Tiều Thanh cũng không hiểu lời này lắm, đến tận năm tư mới nhận ra ý nghĩa tinh tế trong từng câu chữ.
Thứ bảy, Quý Thư cũng không có nhà, nhìn lên đồng hồ, 4 giờ 20 phút chiều, Tiều Thanh để lại hành lí liền cất bước đến trường học, tìm một tiệm ăn nhỏ trên đường, gọi một phần mì xào, vừa ăn vừa nghe ngóng chuyện phiếm từ đám học sinh chung quanh.
Những cái tên thầy cô quen thuộc quanh quẩn ở bên tai, dù là học sinh thời nào cũng thích lén lút bàn tán về thầy cô của mình, Tiều Thanh vừa nghe vừa ăn, cực kì thích thú.
Đột nhiên một cái tên lọt vào lỗ tai, Tiều Thanh sửng sốt đến làm rơi cả đũa.
"Lão Quý Thư kia bị gì vậy? Ông đây xin nghỉ hai ngày liền bị ném cho một mớ bài tập, chừng đó đủ để ta làm đến năm sau."
"Thông cảm, thông cảm đi." Một người khác cười cười ái muội, "Rốt cuộc là ngoại trừ công việc ra, lão ấy chẳng có gì khác để làm."
"Một lão già độc thân." Cười nhạo một tiếng, "Người biến thái như ông ta, ai mà chịu cho nổi."
Tiều Thanh không thể nghe tiếp, lập tức đứng dậy túm lấy cổ áo một đứa trong đó.
Khách hàng chung quanh ngây người ngẩn ngơ, tụ tập thành một đám, châu đầu ghé tai mà suy đoán nguyên do. Người nằm dưới tay Tiều Thanh cố gắng giãy giụa, có vài lần suýt thoát được, nhưng lại bị một chân của Tiều Thanh đá về lại, giống như đá bao cát, không hề giữ lại nửa phần sức lực. Mấy học sinh cùng nhóm nhìn bộ dáng "thù lớn như biển" của Tiều Thanh, không rét mà run, đứng vây lại bên cạnh không dám lên tiếng, cầm điện thoại quay phim, còn không quên dùng giọng nói run rẩy của mình nói vài câu đe dọa tàn nhẫn.
Cuối cùng đánh đến mệt mỏi, cậu mới đứng dậy cầm lên áo khoác, liếc mắt nhìn qua mấy người kia, một tiếng "hừ" đầy vẻ khinh thường phát ra trong mũi, quả nhiên là lần sau lại hơn lần trước.
Tiều Thanh ghé vào một tiệm bán hoa bên đường mua một bó trời tinh, bắt taxi đến nghĩa địa công cộng.
Ở ngoài cổng, cậu lại gặp Quý Thư.
"Thầy cũng đến ạ?" Tiều Thanh hơi sửng sốt một chút, khom người.
Quý Thư gật gật đầu, "Thầy cùng con vào."
Hạ đi đông đến, sư nương vẫn tươi cười như xưa. Tiều Thanh đặt bó hoa trước bia mộ, hạ hai đầu gối.
Quý Thư đứng sau ngẩn người, mở miệng thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Sư nương, con đến rồi." Tiều Thanh cố làm lơ ánh mắt sáng quắc của Quý Thư từ sau lưng, ưỡn thẳng sống lưng, "Nửa năm nay về trường học, không đến thăm người được, trước lúc đi có nói với sư phụ, lại quên mất đến nói cho người một tiếng, con xin lỗi."
"Thời tiết trở lạnh rồi, người đừng lo lắng cho sư phụ, trước khi về, con có mua cho thầy ấy một cái áo khoác lông mới, có cả khăn quàng cổ, con sẽ chăm sóc cho sư phụ thật tốt."
Tiều Thanh cảm nhận được Quý Thư đang cắn răng, cũng cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau, nhưng việc gì cũng cần một điểm để bắt đầu.
Chọn thời không bằng gặp thời.
Chỉnh chỉnh, lại quỳ thẳng, giống như báo cáo việc nhà, "Sư phụ sống rất tốt, vừa mới thăng chức làm hiệu trưởng, hẳn là hiệu trưởng trẻ nhất trong lịch sử, đúng không sư phụ?" Nửa quay người lại, câu hỏi này tất nhiên là của Quý Thư.
Quý Thư hạ tầm mắt, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng Tiều Thanh, trong con ngươi tràn đầy nét châm chọc.
Tiều Thanh rũ mắt, cười một cái tỏ ý xin lỗi, lại quay người, "Trên diễn đàn trường học, rất nhiều sư đệ sư muội đều khen sư phụ, cũng đúng thôi, năng lực dạy học của sư phụ từ trước đến nay là không thể nghi ngờ. Về vấn đề sinh hoạt, người cũng yên tâm, có con chăm sóc thầy."
Vào đông, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuyên qua chạc cây khô khốc, lộ ra vẻ dịu dàng, Tiều Thanh cúi người, trán cậu chạm trúng mặt đá lạnh lẽo, âm thanh có chút ngập ngừng, "Người phải chăm sóc bản thân thật tốt, con phải đi rồi, khi nào rảnh lại đến thăm người."
Cậu phải đi rồi, nếu còn tiếp tục diễn trò, cơn giận của sư phụ sẽ không khắc chế được nữa.
Đứng dậy, hướng về phía Quý Thư, không dám nhìn thẳng sắc mặt âm trầm của thầy, cung kính nói: "Sư phụ, chúng ta về thôi."
Vừa dứt lời, Quý Thư nhấc chân bước đi, mang theo một cơn gió, Tiều Thanh chạy theo phía sau. Quý Thư dừng lại ở nơi đỗ xe trước cổng khu nghĩa trang, đứng trước chiếc Cayenne mà ba mẹ cho khi kết hôn, Tiều Thanh tiến lên hai bước, mở cửa xe cho Quý Thư, sau đó cực kì có phong thái người nhà mà ngồi vào ghế phụ lái.
"Sư phụ, trong nhà còn dư kem đánh răng chứ? Lúc quay về con đã quên mang theo." Tiều Thanh tìm chủ đề bắt chuyện.
Quý Thư xanh mặt, không nói lời nào.
"Sư phụ?"
Quý Thư liếc cậu một cái.
"Sư phụ, con mới mua cho thầy một cái áo lông mới, cực kì..."
"Ngẫm lại bản thân đi." Cuối cùng Quý Thư cũng mở miệng, âm thanh lạnh lẽo giống như những cơn gió vù qua xe.
Ngoài cửa sổ là một cánh đồng ruộng, xung quanh khu mộ, cảnh tượng mang một màu hoang vu tiêu điều, tang thương đến đáng sợ. Tiều Thanh nhìn ra trong vô thức, lại đột nhiên nghĩ đến, bây giờ cậu nên tranh thủ lựa lời, về đến nhà chắc chắn sẽ bị tát miệng, cho nên cậu tốt nhất nên đem tất cả ý tưởng trong đầu biểu đạt ra trước khi hai má sưng đến không thể nói được.
Xe chậm rãi giảm tốc độ, Quý Thư cẩn thận đậu đúng vào ô của mình, tắt động cơ, bước xuống.
"Sư phụ..." Thang máy từ từ đi lên, Tiều Thanh nhìn về hướng Quý Thư, mở miệng.
"Vừa mới trở về, đừng có tự chuốc đau khổ." Ngữ khí của Quý Thư rất ảm đạm, anh tưởng tượng được biểu tình bây giờ của Tiều Thanh, nhíu mày nhịn xuống cơn giận trong lòng.
Thang máy dừng lại ở tầng một, một nhà ba người tiến vào, bé gái khoảng chừng một, hai tuổi, ngọng nghịu hỏi mãi mấy câu ngây ngô, sau khi nghe lời giải thích của ba ba còn làm bộ người lớn gật gật đầu, trông thật đáng yêu.
"Đứa nhỏ bao tuổi rồi?" Quý Thư chủ động chào một tiếng, hỏi.
"Một tuổi rưỡi." Người ba nọ cười cười hòa khí.
"Thật đáng yêu." Quý Thư trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng nói.
Tầng chín.
Tiều Thanh đổi dép, nghe được âm thanh đang kiềm chế tức giận của Quý Thư.
"Lại đây."
Tiều Thanh ngước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, bước về trước vài bước, "Sư phụ..."
"Bang" một tiếng, Tiều Thanh bị đánh đến nghiêng nghiêng đầu, lại bị túm lấy cổ áo lông.
"Nhất định phải nhắc nhở con kiểu này?"
"Con xin lỗi, sư phụ."
"Còn không biết sửa." Quý Thư cắn chặt răng, lại tát một cái lên mặt cậu.
Tiều Thanh lảo đảo hai bước, đứng vững.
"Bao nhiêu lần gọi sai?"
"Mười bốn lần."
"Trước mặt cô ấy, không tính."
"Sáu lần." Tiều Thanh cúi đầu tính toán, nói ra một con số.
"Vậy bây giờ tính sao?" Quý Thư cởi áo khoác, ném lên trên sô pha, xắn tay áo hỏi.
"Sáu cái tát, thầy đánh đi." Tiều Thanh nói.
Bàn tay mang theo sức gió lao đến bên má phải, Tiều Thanh hơi lung lay, không chờ cậu phản ứng, một bàn tay khác đã đánh đến, lần này là má trái. Quý Thư thuận tay phải, đánh má trái đương nhiên thuận hơn nhiều, vì thế cái tát này lập tức khiến Tiều Thanh nằm trên mặt đất.
"Đứng dậy."
Tiều Thanh bò dậy, đứng thẳng, giương mắt cố gắng cười một cái, "Thầy cho con nói vài câu được không? Nói xong, thầy đánh thế nào con cũng chịu."
Quý Thư dừng một hơi, ngầm đồng ý.
Tiều Thanh cười, đỡ Quý Thư ngồi trên ghế sô pha, bản thân cũng kéo một cái ghế đẩu ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn Quý Thư, "Sư phụ, con vẫn luôn... Thầy đừng trừng con, phải đánh bao nhiêu con đều nhớ kĩ, thầy yên tâm."
"Sư phụ," Tiều Thanh chớp chớp mắt, mang theo vết sưng đỏ trên mặt mà kéo khóe miệng, "Con vẫn luôn nghĩ, nếu con không gặp được thầy, vậy bây giờ đã trở thành bộ dạng gì."
"Con có thể đang lăn lê bò lết ở trường quân đội, càng có thể đến trường quân đội cũng không đậu nổi. Thầy biết đó, con lúc trước rất bướng bỉnh lại còn có nhiều tật xấu, muốn dựa vào ý thức bản thân để thay đổi, cố gắng học tập là điều hoàn toàn không thể."
"Con chắc là đã thi một trường đại học phổ thông, trải qua bốn năm bình thường đến tầm thường, chắc cũng sẽ không học lên thạc sĩ mà lập tức tìm một công việc giúp con miễn cưỡng sống tạm, hoặc là đi làm một nhân viên công vụ ở cơ quan nào đó, nói chung cả đời này chỉ làm viên chức nhỏ."
"Chính là sư phụ, giúp con có thêm nhiều lựa chọn, là thầy giúp con đi được trên con đường mình thích." Tiều Thanh rời ghế, ngồi xổm trước mặt Quý Thư, vẻ nghiêm túc giống hệt lúc bái sư xin nhập môn năm đó, "Trước khi gặp được thầy, con chỉ là một khối bùn, là thầy toàn tâm toàn ý, dành hết sức lực nhào khối bùn này trở nên có vài phần giống người, đối với con, thầy ân trọng như núi."
"Thầy vẫn cứ không cho con gọi 'sư phụ', mỗi lần con gọi đều đánh con, con vẫn luôn nghĩ rằng thầy thật sự ghét con rồi. Chỉ là..." Tiều Thanh ngồi xổm hơi không ổn, đổi chân, đỡ bàn trà, chỉnh lại tư thế mới tiếp tục nói, "Khi con làm sai thầy vẫn sẽ quản con, ngày thường cũng sẽ quan tâm con, mặc dù con ở trường, thầy vẫn sẽ dành thời gian hỏi con ăn cơm có ngon không, học tập có tốt không... Sư phụ, mối quan hệ sư sinh trên danh nghĩa của chúng ta bây giờ, có khác gì sư đồ ngày xưa đâu?"
Quý Thư không nói lời nào, chỉ bình tĩnh mà nhìn Tiều Thanh, đợi cậu nói xong.
"Không khác nhau, phải không ạ? Nếu đã không khác nhau, tại sao thầy vẫn không thể nhận lại người đệ tử này, để con lại gọi thầy một tiếng 'sư phụ' chứ?"
"Có thể thầy không tin, ở trong lòng con, thầy vẫn luôn là sư phụ, chưa từng thay đổi. Vậy trong lòng thầy, con có còn là đệ tử của thầy hay không?"
Tiều Thanh duỗi tay, cẩn thận nắm lấy tay Quý Thư, "Sư phụ, lỗi mà con phạm phải quả thật nên trục xuất sư môn, nhưng cầu thầy, nhìn đến thái độ nhận sai của con vẫn còn chân thành, cho con một hình thức xử phạt 'ở lại xem xét' đi. Xin thầy, cho con một cơ hội, con thật sự mong muốn sửa đổi."
Quý Thư cúi đầu, rút tay ra, xoa xoa đôi bàn tay vì đánh người mà đỏ bừng, nhàn nhạt nói: "Vậy nếu có một ngày, con lại bỏ thầy đi lần nữa, thậm chí ra tay đánh ngược lại thầy, thầy nên làm thế nào?"
Quý Thư nhìn về phía Tiều Thanh, ánh mắt tràn đầy chân thành, "Tiều Thanh, thầy hiểu cho con, con cũng nên hiểu cho thầy, thầy không thích trò mạo hiểm."
Tiều Thanh sửng sốt, đứng lên, lui về sau một bước, cầm lấy điện thoại của Quý Thư đang đặt trên bàn trà, "Nhờ thầy, mở khóa một chút."
Quý Thư không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn vươn tay mở khóa màn hình.
Tiều Thanh nhấn nhấn màn hình vài cái, uốn gối quỳ xuống, dù là với Quý Thư hay là với điện thoại cũng trịnh trọng đến lạ, "Con, Tiều Thanh xin thề, nếu thầy Quý Thư lại nhận con vào sư môn lần nữa, con nhất định sẽ giữ nghiêm quy củ, cần cù học tập, lễ phép với người lớn, hiếu thuận với sư phụ. Nếu phạm phải sai lầm, bất kể lớn nhỏ, con đều tình nguyện chịu sư phụ trách phạt. Nếu con lại... lại phản kháng hoặc làm những hành động khác có ý bất kính với sư phụ, mặc cho sư phụ xử lí. Nếu làm trái lời thề này, cuộc đời này con sẽ không gặp được người nào đối xử chân thành với mình nữa. Người thề, Tiều Thanh."
Nhấn lưu ghi âm, trả điện thoại về trên bàn.
Im lặng.
Những lời nên nói, Tiều Thanh cũng đã nói xong, người nghe vẫn duy trì trạng thái giống như lúc đầu, lẳng lặng mà ngồi, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, nếu tính tính ra, đã 6 năm rưỡi, hơn hai ngàn ngày, từng chuyện từng chuyện đều rõ ràng đến vậy, nỗi thống khổ như gió lốc ập vào trong lòng. Đồng hồ treo tường đúng hạn vang lên, đã 8 giờ tối.
Tiếng vang dừng hẳn, Quý Thư đứng lên, đi về hướng phòng ngủ chính.
"Sư phụ..."
"Tiều Thanh," Quý Thư dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, "Con để thầy nghĩ lại đã, được không?"
Lời này là khách sáo nhất từ xưa đến nay, Tiều Thanh nhấp miệng, đứng lên, hơi khom người.
Thứ bảy, Quý Thư cũng không có nhà, nhìn lên đồng hồ, 4 giờ 20 phút chiều, Tiều Thanh để lại hành lí liền cất bước đến trường học, tìm một tiệm ăn nhỏ trên đường, gọi một phần mì xào, vừa ăn vừa nghe ngóng chuyện phiếm từ đám học sinh chung quanh.
Những cái tên thầy cô quen thuộc quanh quẩn ở bên tai, dù là học sinh thời nào cũng thích lén lút bàn tán về thầy cô của mình, Tiều Thanh vừa nghe vừa ăn, cực kì thích thú.
Đột nhiên một cái tên lọt vào lỗ tai, Tiều Thanh sửng sốt đến làm rơi cả đũa.
"Lão Quý Thư kia bị gì vậy? Ông đây xin nghỉ hai ngày liền bị ném cho một mớ bài tập, chừng đó đủ để ta làm đến năm sau."
"Thông cảm, thông cảm đi." Một người khác cười cười ái muội, "Rốt cuộc là ngoại trừ công việc ra, lão ấy chẳng có gì khác để làm."
"Một lão già độc thân." Cười nhạo một tiếng, "Người biến thái như ông ta, ai mà chịu cho nổi."
Tiều Thanh không thể nghe tiếp, lập tức đứng dậy túm lấy cổ áo một đứa trong đó.
Khách hàng chung quanh ngây người ngẩn ngơ, tụ tập thành một đám, châu đầu ghé tai mà suy đoán nguyên do. Người nằm dưới tay Tiều Thanh cố gắng giãy giụa, có vài lần suýt thoát được, nhưng lại bị một chân của Tiều Thanh đá về lại, giống như đá bao cát, không hề giữ lại nửa phần sức lực. Mấy học sinh cùng nhóm nhìn bộ dáng "thù lớn như biển" của Tiều Thanh, không rét mà run, đứng vây lại bên cạnh không dám lên tiếng, cầm điện thoại quay phim, còn không quên dùng giọng nói run rẩy của mình nói vài câu đe dọa tàn nhẫn.
Cuối cùng đánh đến mệt mỏi, cậu mới đứng dậy cầm lên áo khoác, liếc mắt nhìn qua mấy người kia, một tiếng "hừ" đầy vẻ khinh thường phát ra trong mũi, quả nhiên là lần sau lại hơn lần trước.
Tiều Thanh ghé vào một tiệm bán hoa bên đường mua một bó trời tinh, bắt taxi đến nghĩa địa công cộng.
Ở ngoài cổng, cậu lại gặp Quý Thư.
"Thầy cũng đến ạ?" Tiều Thanh hơi sửng sốt một chút, khom người.
Quý Thư gật gật đầu, "Thầy cùng con vào."
Hạ đi đông đến, sư nương vẫn tươi cười như xưa. Tiều Thanh đặt bó hoa trước bia mộ, hạ hai đầu gối.
Quý Thư đứng sau ngẩn người, mở miệng thở dài, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Sư nương, con đến rồi." Tiều Thanh cố làm lơ ánh mắt sáng quắc của Quý Thư từ sau lưng, ưỡn thẳng sống lưng, "Nửa năm nay về trường học, không đến thăm người được, trước lúc đi có nói với sư phụ, lại quên mất đến nói cho người một tiếng, con xin lỗi."
"Thời tiết trở lạnh rồi, người đừng lo lắng cho sư phụ, trước khi về, con có mua cho thầy ấy một cái áo khoác lông mới, có cả khăn quàng cổ, con sẽ chăm sóc cho sư phụ thật tốt."
Tiều Thanh cảm nhận được Quý Thư đang cắn răng, cũng cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi đến từ phía sau, nhưng việc gì cũng cần một điểm để bắt đầu.
Chọn thời không bằng gặp thời.
Chỉnh chỉnh, lại quỳ thẳng, giống như báo cáo việc nhà, "Sư phụ sống rất tốt, vừa mới thăng chức làm hiệu trưởng, hẳn là hiệu trưởng trẻ nhất trong lịch sử, đúng không sư phụ?" Nửa quay người lại, câu hỏi này tất nhiên là của Quý Thư.
Quý Thư hạ tầm mắt, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng Tiều Thanh, trong con ngươi tràn đầy nét châm chọc.
Tiều Thanh rũ mắt, cười một cái tỏ ý xin lỗi, lại quay người, "Trên diễn đàn trường học, rất nhiều sư đệ sư muội đều khen sư phụ, cũng đúng thôi, năng lực dạy học của sư phụ từ trước đến nay là không thể nghi ngờ. Về vấn đề sinh hoạt, người cũng yên tâm, có con chăm sóc thầy."
Vào đông, ánh chiều tà hoàng hôn chiếu xuyên qua chạc cây khô khốc, lộ ra vẻ dịu dàng, Tiều Thanh cúi người, trán cậu chạm trúng mặt đá lạnh lẽo, âm thanh có chút ngập ngừng, "Người phải chăm sóc bản thân thật tốt, con phải đi rồi, khi nào rảnh lại đến thăm người."
Cậu phải đi rồi, nếu còn tiếp tục diễn trò, cơn giận của sư phụ sẽ không khắc chế được nữa.
Đứng dậy, hướng về phía Quý Thư, không dám nhìn thẳng sắc mặt âm trầm của thầy, cung kính nói: "Sư phụ, chúng ta về thôi."
Vừa dứt lời, Quý Thư nhấc chân bước đi, mang theo một cơn gió, Tiều Thanh chạy theo phía sau. Quý Thư dừng lại ở nơi đỗ xe trước cổng khu nghĩa trang, đứng trước chiếc Cayenne mà ba mẹ cho khi kết hôn, Tiều Thanh tiến lên hai bước, mở cửa xe cho Quý Thư, sau đó cực kì có phong thái người nhà mà ngồi vào ghế phụ lái.
"Sư phụ, trong nhà còn dư kem đánh răng chứ? Lúc quay về con đã quên mang theo." Tiều Thanh tìm chủ đề bắt chuyện.
Quý Thư xanh mặt, không nói lời nào.
"Sư phụ?"
Quý Thư liếc cậu một cái.
"Sư phụ, con mới mua cho thầy một cái áo lông mới, cực kì..."
"Ngẫm lại bản thân đi." Cuối cùng Quý Thư cũng mở miệng, âm thanh lạnh lẽo giống như những cơn gió vù qua xe.
Ngoài cửa sổ là một cánh đồng ruộng, xung quanh khu mộ, cảnh tượng mang một màu hoang vu tiêu điều, tang thương đến đáng sợ. Tiều Thanh nhìn ra trong vô thức, lại đột nhiên nghĩ đến, bây giờ cậu nên tranh thủ lựa lời, về đến nhà chắc chắn sẽ bị tát miệng, cho nên cậu tốt nhất nên đem tất cả ý tưởng trong đầu biểu đạt ra trước khi hai má sưng đến không thể nói được.
Xe chậm rãi giảm tốc độ, Quý Thư cẩn thận đậu đúng vào ô của mình, tắt động cơ, bước xuống.
"Sư phụ..." Thang máy từ từ đi lên, Tiều Thanh nhìn về hướng Quý Thư, mở miệng.
"Vừa mới trở về, đừng có tự chuốc đau khổ." Ngữ khí của Quý Thư rất ảm đạm, anh tưởng tượng được biểu tình bây giờ của Tiều Thanh, nhíu mày nhịn xuống cơn giận trong lòng.
Thang máy dừng lại ở tầng một, một nhà ba người tiến vào, bé gái khoảng chừng một, hai tuổi, ngọng nghịu hỏi mãi mấy câu ngây ngô, sau khi nghe lời giải thích của ba ba còn làm bộ người lớn gật gật đầu, trông thật đáng yêu.
"Đứa nhỏ bao tuổi rồi?" Quý Thư chủ động chào một tiếng, hỏi.
"Một tuổi rưỡi." Người ba nọ cười cười hòa khí.
"Thật đáng yêu." Quý Thư trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng nói.
Tầng chín.
Tiều Thanh đổi dép, nghe được âm thanh đang kiềm chế tức giận của Quý Thư.
"Lại đây."
Tiều Thanh ngước mắt, nuốt một ngụm nước miếng, bước về trước vài bước, "Sư phụ..."
"Bang" một tiếng, Tiều Thanh bị đánh đến nghiêng nghiêng đầu, lại bị túm lấy cổ áo lông.
"Nhất định phải nhắc nhở con kiểu này?"
"Con xin lỗi, sư phụ."
"Còn không biết sửa." Quý Thư cắn chặt răng, lại tát một cái lên mặt cậu.
Tiều Thanh lảo đảo hai bước, đứng vững.
"Bao nhiêu lần gọi sai?"
"Mười bốn lần."
"Trước mặt cô ấy, không tính."
"Sáu lần." Tiều Thanh cúi đầu tính toán, nói ra một con số.
"Vậy bây giờ tính sao?" Quý Thư cởi áo khoác, ném lên trên sô pha, xắn tay áo hỏi.
"Sáu cái tát, thầy đánh đi." Tiều Thanh nói.
Bàn tay mang theo sức gió lao đến bên má phải, Tiều Thanh hơi lung lay, không chờ cậu phản ứng, một bàn tay khác đã đánh đến, lần này là má trái. Quý Thư thuận tay phải, đánh má trái đương nhiên thuận hơn nhiều, vì thế cái tát này lập tức khiến Tiều Thanh nằm trên mặt đất.
"Đứng dậy."
Tiều Thanh bò dậy, đứng thẳng, giương mắt cố gắng cười một cái, "Thầy cho con nói vài câu được không? Nói xong, thầy đánh thế nào con cũng chịu."
Quý Thư dừng một hơi, ngầm đồng ý.
Tiều Thanh cười, đỡ Quý Thư ngồi trên ghế sô pha, bản thân cũng kéo một cái ghế đẩu ngồi đối diện, ngẩng đầu nhìn Quý Thư, "Sư phụ, con vẫn luôn... Thầy đừng trừng con, phải đánh bao nhiêu con đều nhớ kĩ, thầy yên tâm."
"Sư phụ," Tiều Thanh chớp chớp mắt, mang theo vết sưng đỏ trên mặt mà kéo khóe miệng, "Con vẫn luôn nghĩ, nếu con không gặp được thầy, vậy bây giờ đã trở thành bộ dạng gì."
"Con có thể đang lăn lê bò lết ở trường quân đội, càng có thể đến trường quân đội cũng không đậu nổi. Thầy biết đó, con lúc trước rất bướng bỉnh lại còn có nhiều tật xấu, muốn dựa vào ý thức bản thân để thay đổi, cố gắng học tập là điều hoàn toàn không thể."
"Con chắc là đã thi một trường đại học phổ thông, trải qua bốn năm bình thường đến tầm thường, chắc cũng sẽ không học lên thạc sĩ mà lập tức tìm một công việc giúp con miễn cưỡng sống tạm, hoặc là đi làm một nhân viên công vụ ở cơ quan nào đó, nói chung cả đời này chỉ làm viên chức nhỏ."
"Chính là sư phụ, giúp con có thêm nhiều lựa chọn, là thầy giúp con đi được trên con đường mình thích." Tiều Thanh rời ghế, ngồi xổm trước mặt Quý Thư, vẻ nghiêm túc giống hệt lúc bái sư xin nhập môn năm đó, "Trước khi gặp được thầy, con chỉ là một khối bùn, là thầy toàn tâm toàn ý, dành hết sức lực nhào khối bùn này trở nên có vài phần giống người, đối với con, thầy ân trọng như núi."
"Thầy vẫn cứ không cho con gọi 'sư phụ', mỗi lần con gọi đều đánh con, con vẫn luôn nghĩ rằng thầy thật sự ghét con rồi. Chỉ là..." Tiều Thanh ngồi xổm hơi không ổn, đổi chân, đỡ bàn trà, chỉnh lại tư thế mới tiếp tục nói, "Khi con làm sai thầy vẫn sẽ quản con, ngày thường cũng sẽ quan tâm con, mặc dù con ở trường, thầy vẫn sẽ dành thời gian hỏi con ăn cơm có ngon không, học tập có tốt không... Sư phụ, mối quan hệ sư sinh trên danh nghĩa của chúng ta bây giờ, có khác gì sư đồ ngày xưa đâu?"
Quý Thư không nói lời nào, chỉ bình tĩnh mà nhìn Tiều Thanh, đợi cậu nói xong.
"Không khác nhau, phải không ạ? Nếu đã không khác nhau, tại sao thầy vẫn không thể nhận lại người đệ tử này, để con lại gọi thầy một tiếng 'sư phụ' chứ?"
"Có thể thầy không tin, ở trong lòng con, thầy vẫn luôn là sư phụ, chưa từng thay đổi. Vậy trong lòng thầy, con có còn là đệ tử của thầy hay không?"
Tiều Thanh duỗi tay, cẩn thận nắm lấy tay Quý Thư, "Sư phụ, lỗi mà con phạm phải quả thật nên trục xuất sư môn, nhưng cầu thầy, nhìn đến thái độ nhận sai của con vẫn còn chân thành, cho con một hình thức xử phạt 'ở lại xem xét' đi. Xin thầy, cho con một cơ hội, con thật sự mong muốn sửa đổi."
Quý Thư cúi đầu, rút tay ra, xoa xoa đôi bàn tay vì đánh người mà đỏ bừng, nhàn nhạt nói: "Vậy nếu có một ngày, con lại bỏ thầy đi lần nữa, thậm chí ra tay đánh ngược lại thầy, thầy nên làm thế nào?"
Quý Thư nhìn về phía Tiều Thanh, ánh mắt tràn đầy chân thành, "Tiều Thanh, thầy hiểu cho con, con cũng nên hiểu cho thầy, thầy không thích trò mạo hiểm."
Tiều Thanh sửng sốt, đứng lên, lui về sau một bước, cầm lấy điện thoại của Quý Thư đang đặt trên bàn trà, "Nhờ thầy, mở khóa một chút."
Quý Thư không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn vươn tay mở khóa màn hình.
Tiều Thanh nhấn nhấn màn hình vài cái, uốn gối quỳ xuống, dù là với Quý Thư hay là với điện thoại cũng trịnh trọng đến lạ, "Con, Tiều Thanh xin thề, nếu thầy Quý Thư lại nhận con vào sư môn lần nữa, con nhất định sẽ giữ nghiêm quy củ, cần cù học tập, lễ phép với người lớn, hiếu thuận với sư phụ. Nếu phạm phải sai lầm, bất kể lớn nhỏ, con đều tình nguyện chịu sư phụ trách phạt. Nếu con lại... lại phản kháng hoặc làm những hành động khác có ý bất kính với sư phụ, mặc cho sư phụ xử lí. Nếu làm trái lời thề này, cuộc đời này con sẽ không gặp được người nào đối xử chân thành với mình nữa. Người thề, Tiều Thanh."
Nhấn lưu ghi âm, trả điện thoại về trên bàn.
Im lặng.
Những lời nên nói, Tiều Thanh cũng đã nói xong, người nghe vẫn duy trì trạng thái giống như lúc đầu, lẳng lặng mà ngồi, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp.
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, nếu tính tính ra, đã 6 năm rưỡi, hơn hai ngàn ngày, từng chuyện từng chuyện đều rõ ràng đến vậy, nỗi thống khổ như gió lốc ập vào trong lòng. Đồng hồ treo tường đúng hạn vang lên, đã 8 giờ tối.
Tiếng vang dừng hẳn, Quý Thư đứng lên, đi về hướng phòng ngủ chính.
"Sư phụ..."
"Tiều Thanh," Quý Thư dừng bước chân, cũng không quay đầu lại, "Con để thầy nghĩ lại đã, được không?"
Lời này là khách sáo nhất từ xưa đến nay, Tiều Thanh nhấp miệng, đứng lên, hơi khom người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất